- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 438,638
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #111
[Đm/Edit] Bàn Về Cách Một Nhân Vật Qua Đường Leo Lên Thượng Vị
Chương 116: Nếu không có tình yêu ở trong mắt thì tính cái gì mới...
Chương 116: Nếu không có tình yêu ở trong mắt thì tính cái gì mới...
Đi lên lầu phía sau hậu viện, tú bà để Kê Lâm Hề chờ một lát, rồi đẩy cửa bước vào, không biết bà ta cùng cô nương Hương Ngưng kia nói chuyện gì.
Sau một lúc lâu, tú bà quay lại, quả nhiên là tươi cười đầy mặt:"Kê đại nhân, mời vào."
Một ngàn lượng ngân phiếu được Kê Lâm Hề đặt vào tay tú bà.Tú bà nhắc nhở:
"Chỉ nói vài câu thôi, Kê đại nhân cũng nên nhanh lên.
Nếu việc này mà lọt đến tai công tử Trì Nghị, thì thiếp thân chịu không nổi lửa giận của con trai thừa tướng đâu."
"Ta hiểu, ngươi cứ yên tâm."
Đẩy cửa ra, sau bình phong là bóng dáng một người đang ngồi.
Kê Lâm Hề đóng cửa lại, vòng qua bình phong, liền thấy nữ tử tuyệt sắc Hương Ngưng đang ngồi trên giường, tựa vào màn trướng, không biết đang nghĩ gì.Được dặn dò trước, Hương Ngưng đại khái cũng đoán được thân phận của anh, đứng dậy định hành lễ.
Nhưng Kê Lâm Hề đưa tay ngăn lại, giữ dáng vẻ một quân tử, đứng cách một khoảng, làm lễ đúng mực:"Hương Ngưng cô nương không cần đa lễ.
Tại hạ là Kê Lâm Hề, giữ chức Ngự sử thừa của triều đình."
Hương Ngưng ngồi xuống bên mép giường, nhẹ giọng:
"Thiếp thân bái kiến Kê đại nhân."
Quả nhiên không giống nữ tử bình thường.Nếu đổi lại là nữ tử xuất thân tầm thường, dù bị ngăn cản vẫn nhất quyết hành lễ cho trọn, như vậy mới yên lòng, giống như Triệu Vận chẳng hạn.Nhưng Hương Ngưng lại khác, có lẽ bởi nàng có con trai thừa tướng làm chỗ dựa, cho nên một quan viên ngũ phẩm như anh, nàng không quá để vào mắt."
Không biết Kê đại nhân tìm thiếp thân có chuyện gì?"
Giọng nàng nhu mì.Nếu là Thái tử dùng giọng điệu dịu dàng ấy đối đãi, Kê Lâm Hề hận không thể hóa thành dòng nước xuân, chỉ cần Thái tử nói một lời êm ái, anh liền tâm thần rung động, muốn chạm tay, muốn kề cận, càng muốn được hôn đôi môi dịu dàng ấy.Nhưng mỹ nhân như Hương Ngưng dùng giọng ôn nhu nói chuyện với anh, lòng anh vẫn lặng như nước.Kê Lâm Hề à Kê Lâm Hề, ngươi quả nhiên chỉ thua ở chỗ Thái tử.Trong lòng tiếc nuối cảm thán xong, Kê Lâm Hề tìm một chỗ ngồi xuống:"Ta đến là vì công tử Trì Nghị cùng Hương Ngưng cô nương."
Hương Ngưng thoáng sửng sốt, rồi nhíu mày:
"Vì ta, và công tử Trì Nghị?
Ý Kê đại nhân là sao?"
Kê Lâm Hề chậm rãi nói:
"Nghe nói tướng gia muốn tìm hôn sự cho công tử Trì Nghị, để mắt tới nhị tiểu thư Tiết Như Ý của Vĩnh An hầu gia.
Nhưng công tử Trì Nghị đối với Hương Ngưng cô nương tình cảm sâu đậm, kiên quyết nói muốn cưới cô nương, không chịu hôn sự này.
Tướng gia và phu nhân nghe vậy tức giận đến xanh mặt, hiện tại đã nhốt công tử trong viện, nghiêm cấm tin tức lọt ra ngoài."
Anh đem chuyện nghe được từ thuộc hạ kể lại, chỉ không nói rõ nguồn tin.
Sau khi nói xong, anh bóp cổ tay thở dài:"Ta cùng công tử Trì Nghị vốn là bạn tốt, lại rất mến mộ tài sắc và nhân phẩm của Hương Ngưng cô nương, thật sự không muốn hai người hữu tình lại phải chia lìa.
Hôm nay đặc biệt đến nói cho cô nương biết, không biết cô nương định liệu thế nào?"
Đây quả thật là một cách thử nàng tốt nhất.Nếu Hương Ngưng thật lòng muốn dựa vào phủ tướng, anh sẽ giúp một tay.Nếu không, thì thôi.
Không thể cấm miệng nàng, anh cũng có cớ thoái thác.
Cùng lắm thì nhận tội với Vương tướng, quỳ xuống thề trung thành, nói rằng chỉ muốn khuyên Hương Ngưng rời khỏi công tử Trì Nghị.
Hôm nay chuyện trò chỉ có anh và Hương Ngưng biết, nói thế nào chẳng phải cũng chỉ là môi mấp máy đôi ba câu?Có bị phạt một chút, anh cũng chịu được.Huống hồ hiện tại Vương tướng chưa chắc đã dễ dàng động đến anh.
Bởi dạo này anh còn nhiều lần giúp Lục hoàng tử kia, lại hiến vài kế sách cho An phi, ở trước mặt Hoàng thượng cũng có thêm ít nhiều thiện cảm.
Dù không được lợi lớn thì cũng chẳng sao.Một Hương Ngưng nhỏ bé mà thôi, Vương tướng có thể vì nàng mà bỏ qua anh ư?Nói xong, Kê Lâm Hề bình thản quan sát sắc mặt Hương Ngưng.
Nàng chỉ hoảng loạn thoáng chốc, rồi lại trấn định, hỏi:"Thật sao?
Kê đại nhân sẽ không lừa thiếp thân chứ?"
"Tất nhiên là thật.
Nếu không, ta cũng đâu đến tìm cô nương."
Hương Ngưng cắn môi im lặng, lát sau mới nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Hắn là công tử phủ tướng, còn thiếp thân chỉ là hoa khôi hèn mọn.
Dù có chút sắc đẹp, chút tài nghệ, cũng kém xa quý nữ trong kinh thành.
Hắn muốn thành thân cũng là lẽ thường, chỉ là ta không ngờ hắn lại dám nói với cha mẹ muốn cưới ta."
"Ta thấy công tử Trì Nghị đối với Hương Ngưng cô nương là thật lòng."
Đương nhiên, thật lòng mười phần thì chỉ có bản thân anh là dành cho Thái tử mới đúng.Hương Ngưng đáp:
"Thiếp thân cũng thật lòng thích công tử Trì Nghị."
Rồi nàng lắp bắp hỏi:
"Vậy... hắn gần đây đều không thể đến gặp ta sao?"
Kê Lâm Hề thở dài:
"Chỉ e là không thể."
Anh nhìn ra Hương Ngưng cũng có tính toán dựa vào phủ tướng, liền nguyện ý giúp nàng:
"Nhưng công tử Trì Nghị không thể đến gặp cô nương, cô nương lại có thể đi gặp công tử Trì Nghị mà."
Hương Ngưng kinh ngạc:
"Ta?
Ta làm sao gặp được?"
"Tên chịu trách nhiệm chọn mua người hầu trong Tướng phủ, mỗi đầu tháng đều phải đến tiệm dầu mè một chuyến để gặp người nhà của hắn.
Người này đối xử với người trong nhà rất tốt, muội muội hắn cuối năm nay sẽ xuất giá, hắn đang vì muội muội mà chắt chiu tiền của hồi môn."
Ý nghĩ ấy lướt qua trong đầu Kê Lâm Hề, thông minh như anh, trong lòng đã có tính toán."
Nói đến đây anh dừng lại, tin rằng Hương Ngưng sẽ hiểu được ý tứ.
Quả nhiên nàng trầm ngâm suy nghĩ.Đúng lúc ấy, nghe tiếng bước chân tú bà, Kê Lâm Hề đứng dậy, chắp tay ung dung:
"Hương Ngưng cô nương, ta đi trước.
Lời tối nay, trời biết đất biết, ta biết ngươi biết, đừng truyền ra."
Nói xong, anh xoay người đẩy cửa, chạm mặt tú bà.
Thấy anh ra, tú bà thở phào nhẹ nhõm:
"Kê đại nhân đã nói chuyện xong?"
Kê Lâm Hề gật đầu, đáp đã xong, lại cảm ơn.Ra khỏi Hoa Mãn Lâu, anh lấy quạt xếp trong ngực ra, mở ra phe phẩy trước ngực, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng.Cũng gọi là thật lòng thích sao?Nếu không có tình yêu ở trong mắt thì tính cái gì mới là thật lòng thích chứ?Chính anh cũng thật lòng thích một người, tự nhiên hiểu cái cảm giác khi thật lòng thương một ai, chỉ cần nhắc đến đối phương thì ánh mắt liền không giấu được.Anh đối với Thái tử chính là như vậy.Vừa là nhớ nhung, vừa là dịu dàng, lại đầy ắp cái cảm giác muốn mà chẳng được....Một cơn hắt xì suýt trào ra khỏi cổ họng.Sở Úc đang ngồi trong phòng ngủ xem sổ sách, mặt không đổi sắc bóp mũi, điều chỉnh hô hấp để ép nó nuốt ngược vào.
Khi buông tay, ống tay áo rộng rơi xuống che đi bàn tay, hắn rũ mắt, tiếp tục đọc sổ.Bóng đêm đã sâu.
Trần Đức Thuận dọn giường chiếu xong, đi đến phía sau hắn, cúi người nói:
"Điện hạ, nên nghỉ ngơi rồi."
Sở Úc đã tắm rửa xong, hắn khép sổ lại, bước đến trước giường.
Trần Đức Thuận tiến lên cởi áo ngoài cho hắn.
Lúc cởi áo, Sở Úc nghiêng đầu nhìn ông ta, gọi:
"Trần công công."
"Nô tài có mặt, điện hạ."
"Ngươi hiện giờ đã đến tuổi tri thiên mệnh* rồi phải không?"("Tri thiên mệnh" (知天命) là một khái niệm trong Luận Ngữ của Khổng Tử.Câu gốc: "Ngô thập hữu ngũ nhi chí ư học, tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập nhi tri thiên mệnh..."
Nghĩa là:15 tuổi chuyên tâm học tập.30 tuổi có thể tự lập.40 tuổi không còn nghi hoặc.50 tuổi thì hiểu rõ "thiên mệnh".Vậy tuổi tri thiên mệnh chính là 50 tuổi – độ tuổi con người hiểu rõ số mệnh, biết thuận theo quy luật trời đất và cuộc đời.)Trần Đức Thuận ngẩn người, vội đáp: "Đúng vậy."
Trên mặt còn nở nụ cười:
"Điện hạ còn nhớ tuổi của lão nô, đó là vinh hạnh của lão nô."
Trong lúc nói chuyện, áo ngoài đã được ông đặt sang một bên.
Sở Úc ngồi lên giường, ông ta quỳ xuống, tháo giày cho hắn, vừa tháo vừa nói:
"Không ngờ chớp mắt thôi mà điện hạ cũng sắp đến tuổi đội mũ* rồi.
Khi lão nô mới vào Đông cung, điện hạ còn nhỏ, mỗi ngày chỉ biết ở trong cung đọc sách, đối xử với người rất ôn hòa.
Sau này lão nô lỡ phạm lỗi trước ngự tiền, chính điện hạ còn cầu xin thay cho lão nô."("Tuổi đội mũ" (冠年 / 冠礼) là cách nói trong văn hóa Trung Hoa cổ, chỉ tuổi 20 của nam giới – lúc làm lễ đội mũ (lễ thành niên) để đánh dấu đã trưởng thành.Thời xưa, nam đến 20 tuổi sẽ làm "lễ đội mũ", nữ đến 15 tuổi sẽ làm "lễ cài trâm" (tuổi cài trâm)).Nói đến đây, khuôn mặt già nua của Trần Đức Thuận tràn đầy từ ái và hoài niệm.Sở Úc nằm trên giường, ông ta cũng không rời đi, mà tiếp tục kể chuyện khi hắn còn nhỏ.Nghe một lúc, nhân khi Trần Đức Thuận đang chìm trong hồi ức, Sở Úc nhìn lên đỉnh màn, giọng nhạt nhẽo cất lời:
"Trần công công, ngươi tuổi đã lớn, cũng nên dưỡng lão.
Ta muốn chọn một người khác hầu hạ bên cạnh, còn ngươi thì thả ra ngoài cung.
Những năm qua ngươi cũng có chút tích góp, tin rằng ở ngoài cung sẽ sống tốt, còn hơn giam mình mãi trong này."
Mặt Trần Đức Thuận biến sắc, vội vàng quỳ rạp xuống đất, run giọng:
"Điện hạ, nô tài chưa già, vẫn còn có thể hầu hạ ngài.
Xin điện hạ đừng đuổi nô tài đi ——"Một lúc im lặng.
Sở Úc hỏi:
"Ngươi thật sự muốn tiếp tục ở lại bên cạnh ta sao?"
Trên mặt Trần Đức Thuận hiện lên do dự, nhưng cuối cùng ông vẫn cắn răng, quỳ sát đất nói:
"Nô tài nguyện ý."
Sở Úc khẽ cười, khép mắt lại:
"Lui xuống đi."...Hoa Mãn Lâu.
Hương Ngưng tựa bên cửa sổ, trong đầu nhớ lại lời Kê Lâm Hề vừa nói.Ông trời khéo thật, lại chọn đúng lúc này để Vương tướng làm chủ hôn cho Vương Trì Nghị.Nàng cắn chặt răng, phải mất một hồi lâu mới nuốt được cơn tức xuống.
Nhắm mắt lại, nàng tính xem bước tiếp theo nên làm gì.Chuyện tối nay, nàng không muốn để Thái tử biết.
Thái tử có ơn với nàng, nếu tin tức này lọt đến tai Thái tử, hắn nhất định sẽ lo lắng, thậm chí có thể bắt nàng từ bỏ, đưa nàng rời khỏi kinh thành.Nàng không cam lòng bỏ qua cơ hội này.
Vì ngày hôm nay, nàng đã đợi suốt ba năm."
Tên chịu trách nhiệm chọn mua người hầu trong Tướng phủ, mỗi đầu tháng đều phải đến tiệm dầu mè một chuyến để gặp người nhà của hắn.
Người này đối xử với người trong nhà rất tốt, muội muội hắn cuối năm nay sẽ xuất giá, hắn đang vì muội muội mà chắt chiu tiền của hồi môn."
Lời Kê Lâm Hề thoáng lướt qua trong đầu.
Thông minh như nàng, ý nghĩ đó đã thành hình...."
Công tử, ăn cơm đi ạ."
Gã sai vặt bưng khay gỗ sơn bước nhanh vào phòng, cẩn thận tránh cái bình hoa vỡ dưới đất, đặt đồ ăn lên bàn, rồi khom lưng bày biện.Vương Trì Nghị bị nhốt trong phòng đã vài lần, mỗi lần đi ra đều bị chặn, hắn chỉ lạnh lùng quát:
"Cút!"
"Công tử vẫn nên ăn chút đi, không ăn thì hại thân thể lắm."
Gã sai vặt cố nở nụ cười khuyên nhủ, "Hôm nay phòng bếp làm toàn món công tử thích."
Vương Trì Nghị vốn tính tình đã tệ, ghét nhất bị người cãi lời, huống chi giờ còn đang bị nhốt.
Hắn bật dậy, tung một cú đá mạnh, trúng ngay đầu gối gã sai vặt, khiến y đau đến trắng bệch mặt mày, quỳ rạp xuống đất."
Bản công tử nói cút, ngươi không nghe thấy à?
Hay muốn ta nhổ luôn tai ngươi xuống mới chịu nghe?"
Biết hắn nói được làm được, gã sai vặt hoảng sợ vội cầu xin.
Vương Trì Nghị cười khẩy, giày giẫm mạnh lên vai y, khinh bỉ nói:
"Tha cho ngươi cũng được.
Chỉ cần ngươi giúp ta ra ngoài, bản công tử tạm tha ngươi một mạng."
Gã sai vặt nào dám đồng ý.Đây là lệnh của lão gia và phu nhân: bắt công tử phải ở trong phòng thật ngoan mà ngẫm lại.
Nếu y dám thả công tử ra, thì không chỉ mất tai, mà còn mất mạng.