- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 438,648
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #101
[Đm/Edit] Bàn Về Cách Một Nhân Vật Qua Đường Leo Lên Thượng Vị
Chương 106 - Không nên yêu vẻ bề ngoài và thân phận.
Chương 106 - Không nên yêu vẻ bề ngoài và thân phận.
Sở Úc: "..."
Hắn thật không ngờ Kê Lâm Hề lại đáp như vậy.
Ban đầu hắn chỉ định thử dò xét anh, ai dè kết quả lại ra thế này."......"
Hắn chỉ khẽ hừ một tiếng, rồi liếc thấy trên bàn có một đĩa táo.
Hắn khẽ vén tay áo, đưa tay lấy một quả, đặt trước mặt Kê Lâm Hề, giọng dịu dàng:
"Kê đại nhân, có muốn ăn một quả không?"
Kê Lâm Hề ban đầu ngạc nhiên, sau đó trên mặt hiện rõ vẻ được sủng mà lo:
"Tiểu thần tạ điện hạ ban thưởng—"Nói rồi, anh lập tức quỳ xuống, đưa hai tay đón lấy quả táo từ Sở Úc.
Trông anh chẳng khác nào đang nhận một báu vật hiếm có trên đời.
Nhưng ánh mắt anh lại dán chặt vào bàn tay trắng trẻo như ngọc vừa đưa quả táo kia, gần như chẳng muốn rời.Trong lòng anh vui mừng không ngớt, thầm nghĩ: Đúng là thành thật sẽ được đền đáp, ta cũng có ngày hôm nay.Sở Úc thu tay lại, buông tay áo xuống, nhẹ giọng nói:
"Kê đại nhân với cô không cần đa lễ như vậy, mau đứng lên đi."
Kê Lâm Hề ôm quả táo đứng dậy, rồi trở lại ngồi xuống chiếc ghế nhỏ của mình.
Cái ghế này là anh tự mang tới Kinh Triệu Phủ, bởi vì Sở Úc thường ngồi làm việc ở bàn cao, ghế ở đây cũng đều cao, nên anh mang ghế nhỏ để khi ngồi sẽ thấp hơn một chút, dễ trò chuyện với Thái tử hơn.Sở Úc thở phào, tưởng rằng vậy là chủ đề này kết thúc.
Nhưng vì do hắn mở miệng trước, nên đâu dễ kết thúc như vậy."
Điện hạ."
"Hử?"
Lưng Sở Úc khẽ cứng lại, linh cảm chẳng lành nổi lên."
Không bằng... tiểu thần kể cho ngài nghe một câu chuyện, điện hạ có muốn nghe không?"
Sở Úc: "..."
"Được thôi, Kê đại nhân nói, cô nghe."
Kê Lâm Hề bắt đầu kể một câu chuyện về thư sinh nghèo gặp gỡ tiểu thư danh môn xinh đẹp.Có một thư sinh nghèo, sống lay lắt nhờ miệng lưỡi khéo léo, lừa lọc kiếm ăn, chẳng làm ăn đàng hoàng.
Một hôm, trên phố, hắn gặp một tiểu thư danh giá dung nhan tuyệt sắc.
Bên cạnh nàng là một lão ma ma và một thị vệ biết võ công."
Khụ... khụ..."
Sở Úc vừa uống một ngụm trà đã vội nuốt ực xuống, ho khan liền mấy tiếng."
Điện hạ!"
"Không sao."
Sở Úc quen thuộc xua tay, che mặt ho nhẹ."
Kê đại nhân..."
Chưa để hắn nói xong, Kê Lâm Hề đã rút ngay từ trong ngực ra một chiếc khăn, đưa tới trước mặt:
"Điện hạ muốn khăn?"
Kê Lâm Hề quả là người hiểu rõ điện hạ nhất, chỉ một động tác là biết hắn muốn gì.Sở Úc liếc nhìn, vẫn không phải chiếc khăn của hắn.
Lúc này hắn đã rõ, cái khăn kia chắc chẳng bao giờ trả lại.
Hắn nhận lấy khăn, lau môi, thấy Kê Lâm Hề định đưa tay nhận lại thì liền thả vào tay áo mình, hơi cười:
"Tạ Kê đại nhân."
Hắn đang định đổi sang chủ đề khác thì Kê Lâm Hề ôm quả táo, ánh mắt tiếc nuối liếc sang chiếc khăn vừa bị thu đi, rồi nói:
"Vậy tiểu thần kể tiếp chuyện vừa rồi nhé?"
"...
ừ..."
Câu chuyện tiếp tục.Thư sinh nghèo vừa thấy tiểu thư, hồn phách như bay mất, phải gọi là nhất kiến chung tình.
Nhưng vừa sững người một chút, tiểu thư đã biến mất khỏi tầm mắt, tìm mãi không thấy.Tưởng rằng chẳng còn cơ hội gặp lại, ai ngờ hôm sau thư sinh tới nhà một phú hộ để vẽ tranh, lại gặp nàng ở đó.
Hóa ra nàng là người kinh thành, đang về quê dưỡng bệnh.
Hai người gặp lại, nàng xinh đẹp, quý phái mà tính tình ôn nhu, không hề chê hắn nghèo hèn.
Cả hai ở chung một thời gian, nảy sinh tình cảm.
Khi nàng rời đi, còn dịu dàng tặng hắn bạc để đi học, hẹn ngày gặp lại.
Từ đó, hắn một lòng nhớ nàng, chăm chỉ đèn sách, quyết đỗ đạt để báo đáp ân tình.Kể đến đây, Kê Lâm Hề không quên đá đểu đối thủ mà mình cho là Thẩm Văn Trí: Thư sinh vốn tài giỏi, đáng lẽ có thể đỗ Trạng Nguyên, nhưng bị một công tử quyền thế chèn ép, chỉ được Thám Hoa.
Dù vậy, khi gặp lại tiểu thư, nàng vẫn nhìn hắn đầy ngưỡng mộ, khen hắn tài hoa và thẹn thùng tặng hắn khăn tay làm tín vật đính ước.Cuối cùng, nhờ nỗ lực, thư sinh đạt được địa vị cao trong quan trường, cưới được tiểu thư, sống hạnh phúc viên mãn."
Kể xong rồi, điện hạ thấy câu chuyện thế nào?"
Anh hỏi, giọng tràn đầy mong chờ.Hai người đối diện nhau, Sở Úc bưng chén trà, tránh ánh mắt anh:
"......
Là một câu chuyện hay."
"Điện hạ thấy thư sinh nghèo thế nào?"
Kê Lâm Hề hí hửng hỏi tiếp.Nếu nói là chuyện hay, chẳng lẽ...Giọng ôn hòa, nhưng lời lại lạnh như băng:
"Thấy sắc nổi lòng, ham danh vọng, bám quyền quý, kẻ tham luyến quyền lực."
Niềm vui trong lòng Kê Lâm Hề tắt ngấm.
Anh ngơ ra một lúc, cảm giác tim bị bóp mạnh một cái, nhói đau... mà chẳng hiểu vì sao.Không phải vì bị xem thường—anh tự biết mình vốn là loại người bám quyền quý—vậy thì vì sao lại đau?Sở Úc nhìn thẳng vào mắt anh:
"Kê đại nhân, nếu yêu một người chỉ vì dung mạo và thân phận, không vì điều gì khác... thì tình đó quá đỗi hời hợt, nông cạn."
Hời hợt... nông cạn...Môi Kê Lâm Hề run run.
Anh muốn nói "không phải", nhưng không tìm được lý do phản bác.
Bởi quả thực anh ái mộ Thái tử vì nhan sắc và thân phận, một lòng si mê.Nhưng rồi anh vẫn cố gắng biện giải:
"Nhưng thưa điện hạ, tình yêu trên đời này... chẳng phải đều như vậy sao?
Yêu vì dung mạo và thân phận, cũng vẫn có thể sâu nặng, cũng vẫn có thể thật lòng."
Huống chi, nếu không phải vì dung mạo và thân phận... thì vì cái gì?
Linh hồn ư?Anh tự nhận mình là tiểu nhân, không cho rằng yêu vì dung mạo và thân phận là sai.
Con người vốn là động vật ham sắc, huống hồ Thái tử đẹp đến vậy, dung nhan như ngọc, ai mà chẳng say mê?Sở Úc đặt chén trà xuống, ngẩng mặt nhìn anh:
"Trên đời này quả thật có nhiều người yêu vì dung mạo và thân phận.
Mẫu hậu của cô ngày xưa cũng diễm lệ nhất kinh thành, gia thế hiển hách.
Phụ hoàng cô si mê, kiên trì theo đuổi, cuối cùng mới được mẫu hậu và ông ngoại cô chấp thuận, trở thành Thái tử phi."
"Nhưng thứ tình yêu chỉ dựa vào bề ngoài và thân phận, cũng như mây khói, bất cứ lúc nào cũng tan biến, giống như mẫu hậu của cô vậy."
"Kê đại nhân, sa vào dung mạo và địa vị để mà yêu, vốn không phải tình cảm thật lòng."
"Cho dù giờ đây đang gối kề ấm áp, nhưng nếu có một ngày, người mình thích mất hết nhan sắc, mất luôn địa vị, thì sẽ thế nào?"
"Nếu lại có một ngày khác, xuất hiện người có nhan sắc đẹp hơn, địa vị cao hơn, thì lại ra sao?"
Kê Lâm Hề vội đáp: "Sẽ không có ngày ấy, điện hạ."
Thái tử sẽ vĩnh viễn sở hữu dung mạo tuyệt mỹ và địa vị tôn quý.
Trên đời này, tuyệt đối không xuất hiện ai có dung mạo đẹp hơn, địa vị cao hơn Thái tử.Sở Úc khẽ thở dài."
Sinh, lão, bệnh, tử — thế sự vô thường.
Con người sẽ già đi, mà dưới lớp dung nhan mỹ lệ cuối cùng cũng chỉ là một bộ xương trắng, chẳng ai thoát khỏi quy luật tự nhiên.
Lúc nàng còn trẻ đẹp thì người say mê, đến khi nàng già nua, sẽ có người trẻ đẹp khác xuất hiện.
Quyền lực và địa vị cũng thế thôi, nói không chừng sẽ có một ngày trắng tay, ngã xuống bùn đất."
"Kê đại nhân, nếu một thư sinh nghèo nói rằng mình thật lòng yêu, thì e rằng đó cũng chưa hẳn là thật lòng.
Hắn cần phải nhìn lại trái tim mình mới đúng."...Đêm đã khuya, ánh trăng như nước.Kê Lâm Hề hồn bay phách lạc trở về phủ, nằm trên giường, tựa đầu vào gối, một tay chống sau gáy, một tay vuốt ve quân cờ trong tay.Thật lòng yêu...Lẽ nào mình vẫn chưa đủ thật lòng sao?Người vốn thông minh khôn khéo như anh, đến chuyện tình cảm lại biến thành kẻ chậm chạp ngốc nghếch.
Anh chau mày, thở dài một tiếng, ánh mắt đầy u sầu.Anh đương nhiên hiểu rõ thứ tình cảm của mình không lọt vào mắt Thái tử.Trong mắt Thái tử, Kê Lâm Hề chỉ là kẻ tham sắc, mê luyến dung mạo và thân phận của hắn.
Mà...
điều này đúng là không sai.
Anh động lòng với Thái tử, chẳng phải cũng vì hai thứ đó sao?Trở mình, Kê Lâm Hề lại tiếp tục xoay quân cờ trong tay."
Chỉ dựa vào bề ngoài và thân phận để yêu, giống như tiền tài quyền lực, đều sẽ tan như mây khói..." — anh khẽ lẩm bẩm, rồi nhắm mắt hình dung.Nếu khuôn mặt Thái tử bị thương, phải đeo mặt nạ...Tim Kê Lâm Hề chợt thắt lại.Không được, không được, Thái tử sao có thể bị thương?
Sẽ đau đến nhường nào?Anh vội đổi suy nghĩ: tưởng tượng mỹ nhân Thái tử kia trên mặt xuất hiện vài nếp nhăn, mái tóc đen xen lẫn vài sợi bạc, hình dung dáng vẻ hắn khi về già.Trong đầu hiện ra cảnh Thái tử ngồi trên ghế bập bênh, nhắm mắt phơi nắng, cả người chìm trong ánh dương ấm áp, thần sắc an hòa.
Còn mình, dù cũng già đi, vẫn ở bên hắn ân cần như trước: cầm quạt phe phẩy cho mát, đuổi muỗi vào ngày hè, thỉnh thoảng cúi đầu xem chăn của hắn có ấm không, lại vụng trộm ngắm khuôn mặt và mái tóc ấy, vẫn thấy đẹp vô cùng, lòng rung động, tràn đầy ngọt ngào mãn nguyện.Cảm giác mất mát trong lòng tan bớt.
Kê Lâm Hề liếm môi, lại trở mình, chống đầu nghĩ đến Thái tử không còn địa vị cao quý.Mới nghĩ đến đó, Kê Lâm Hề đã vô thức nuốt nước bọt, ánh mắt cũng tự nhiên liếc về phía chỗ cất đồ, rồi ở dưới thân lại có chút... phản ứng.Kê Lâm Hề ơi là Kê Lâm Hề, sao ngươi lại có ý tưởng đại nghịch bất đạo thế này?Anh tự tát mình một cái, rồi lấy quân cờ chạm nhẹ lên má, tiếp tục suy nghĩ về "thật lòng yêu".Nghĩ trăm lần cũng không ra.
Anh chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm mình dành cho Thái tử, nhưng cái "thật lòng" của anh và cái "thật lòng" Thái tử muốn lại không giống nhau.Thật sự không ngủ được, Kê Lâm Hề bực bội ngồi dậy, mở ngăn kéo, lấy hết những bức họa mình luyện vẽ suốt thời gian qua ra, treo đầy lên tường.Mấy chục bức liền.Có bức vẽ đôi tay nâng khuôn mặt, có bức là vạt áo hé lộ đôi giày, có bức là vòng eo mềm mại, có bức là mái tóc buông sau lưng, có bức là dải buộc tóc tung bay theo gió...Vì vẽ cho ra dáng Thái tử, ngày nào anh cũng khổ luyện, thậm chí không dám đi tay không đến tìm Thẩm Văn Trí chỉ bảo.
Anh khẽ vuốt những đường nét mềm mại trên gương mặt trong tranh, nhìn khuôn mặt chưa vẽ mắt mũi kia.Ánh trăng như nước tràn vào phòng, anh ngẩn ngơ ngẩng đầu."
Điện hạ... rốt cuộc ngươi muốn cái gì mới gọi là thật lòng?"
Tiền của Lâm Hề ta đều cho ngươi, tình và dục cũng trao hết cho ngươi...
Như vậy, chẳng lẽ vẫn chưa phải cái 'thật lòng' ngươi muốn sao?