- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #91
[Đm/Edit] Bàn Về Cách Một Nhân Vật Qua Đường Leo Lên Thượng Vị
Chương 97: Tướng gia tặng lễ vật
Chương 97: Tướng gia tặng lễ vật
"Cây Thiên Lộ Thủy này là bản quan cố tình mang từ biên quan về làm kỷ niệm, các ngươi hãy chăm sóc cho tốt.
Nếu ánh nắng có vấn đề gì khiến nó héo úa, đừng trách bản quan không lưu tình."
Từ ngoài cung trở về phủ đệ của mình, Kê Lâm Hề đặt chậu hoa ở nơi trong viện có thể trông thấy mỗi ngày.
Hạ nhân ra đón ân cần, anh liền dặn dò.Hiện giờ anh đã có phủ đệ riêng, nô bộc đầy nhà, có thể nói là cuộc sống mà anh từng tha thiết mong chờ khi ở Ung Thành.
Nhưng con người luôn tham vọng, hiện tại Kê Lâm Hề sớm đã không còn thỏa mãn với vinh hoa trước mắt, trong lòng cũng hiểu rõ, thứ phú quý này vốn không vững bền, chỉ cần anh không còn giá trị, vinh hoa cũng sẽ lập tức bị thu hồi."
Dạ, đại nhân."
Kê Lâm Hề lại đứng đó thêm một lúc thưởng hoa, thậm chí còn khom người, dùng ngón tay vuốt ve cánh hoa và lá, bình tĩnh nhìn chăm chú.
Nghĩ đến Đông Cung Thái tử cũng có một cây như vậy, khóe môi anh không khỏi nhếch lên một chút.Nhưng giờ đây, anh vẫn còn việc phải làm.Bên Vương tướng chưa phái người đến tìm, Kê Lâm Hề liền đứng dậy.
Trước đó xe ngựa bị anh sai người đưa đi, giờ anh lại cưỡi một cỗ xe ngựa khác, đi đến phủ tướng, cầu kiến Vương tướng.-------------Vẫn là gian thư phòng quen thuộc kia, Vương tướng vừa mới từ ngoài cung trở về, đang ngồi ở ghế trên để hạ nhân mát-xa cánh tay.
Kê Lâm Hề đứng một bên nhìn, đợi đến khi hạ nhân dâng trà súc miệng cho Vương tướng, chờ tất cả đã xong, bọn hạ nhân lui hết, chỉ còn lại quản gia Thạch bên cạnh, lúc này anh mới tiến lên vài bước, quỳ xuống nhận tội."
Hạ quan xin Vương tướng trách phạt."
Vương tướng khẽ nhướng mày, mỉm cười hòa nhã: "Kê đại nhân, sao lại nói vậy?"
Kê Lâm Hề là cáo già trên quan trường, chỉ qua cách xưng hô này cũng đủ hiểu chuyện ở biên quan đã sớm lọt vào tai Vương tướng.
Khi có mặt người ngoài, Vương tướng sẽ gọi anh là Kê ngự sử hoặc Kê đại nhân, nhưng riêng tư, vì để tỏ ra thân cận, đều gọi anh là Lâm Hề.Anh quỳ dưới đất, trình bày toàn bộ sự việc ở biên quan, bao gồm chuyện bảo vệ Thái tử, vụ việc Đơn Lương Bình tự sát, và cũng mập mờ lướt qua chuyện Vương tướng có thể bị liên lụy."
Đơn Lương Bình tự sát là do hạ quan sắp đặt.
Ngày đó quân đội Liêu quốc bất ngờ tập kích cướp lương thảo, mọi người đều tháo chạy, hạ quan và Thái tử cũng đang ở trong xe ngựa, vốn định chạy, nhưng thấy vẻ mặt Thái tử lộ rõ nghi ngờ, liền quyết định liều mình cứu giúp."
Điện hạ, mong ngài thứ tội cho tiểu thần, tiểu thần chắc chắn sẽ dốc trăm ngàn lần đền bù cho ngài.Nếu không nói khéo như vậy, anh không thể ăn nói với Vương tướng, cũng chẳng thể tiếp tục giành được lòng tin để vì Thái tử mà làm việc."
Sau đó, Đơn Lương Bình cùng một số người khác trốn thoát rồi bị bắt lại.
Hạ quan hỏi Thái tử, Thái tử bảo phải điều tra toàn bộ những người đó, nếu không có gì sai sót thì xử tử hết."
"Kẻ bị bắt kia – Tiêu Tháp tướng quân – không hiểu vì sao lại gào lên rằng đây là âm mưu của Thái tử và tướng gia.
Hạ quan nghĩ sao có thể?
Thái tử và tướng gia rõ ràng bất hòa.
Sau đó Đơn Lương Bình bị nhốt lại, hạ quan suy nghĩ mãi, mặc kệ hắn có đang làm việc cho Vương tướng hay không, việc này cũng đã hoàn toàn thất bại.
Hạ quan sợ hắn liên lụy tướng gia, cũng sợ liên lụy đến bản thân, chỉ có thể nhẫn tâm ra tay, dùng chút thủ đoạn khiến hắn đổ hết tội lên người Tây Liêu, rồi lén đưa độc dược để hắn tự sát."
Loại độc đó là lúc anh nói chuyện với Đơn Lương Bình, tay đặt trên vai hắn, che dưới tay áo mà đưa cho.Nghe anh kể xong, so với thư tuyệt mệnh mà Đơn Lương Bình để lại và tin báo từ thám tử đều không sai khác, sắc mặt Vương tướng cũng bình hòa hơn nhiều."
Hộ tống Thái tử trở về kinh thành xong, hạ quan lập tức đến tướng phủ xin tội."
"Xin tướng gia trách phạt."
Trên mặt Kê Lâm Hề có vẻ bất an và chút sợ hãi.Vương tướng nhìn vẻ mặt anh, bước tới trước mặt anh, ôn hòa nói: "Đứng dậy đi, Lâm Hề."
Kê Lâm Hề vâng theo đứng lên.Vương tướng để anh ngồi bên cạnh."
Việc này ngươi làm rất tốt."
Khi ấy ông không hề nói cho Kê Lâm Hề kế hoạch của mình, vậy mà đối phương lại có thể suy đoán từ vài manh mối rời rạc, còn hiểu được tầm quan trọng của Đơn Lương Bình, quyết đoán diệt trừ.
Thật ra dù Kê Lâm Hề không ra tay, ông cũng sẽ không để Đơn Lương Bình quay về kinh, giống như tam hoàng tử Tây Liêu và tiền tướng quân kia.Bọn họ mà về kinh, chính là mối họa lớn nhất cho ông."
Tạ tướng gia khoan dung độ lượng ——" Kê Lâm Hề tỏ vẻ cảm động.Thế nhưng điều Vương tướng càng quan tâm là: "Lúc ngươi hỏi thăm Thái tử, hắn lại chịu nói với ngươi?"
Kê Lâm Hề đáp: "Thái tử chỉ nói sơ qua, hắn vẫn còn đề phòng hạ quan, vì dẫu sao hạ quan cũng là môn sinh của Vương tướng."
Vương tướng hiện ra vẻ suy nghĩ.Nhiều năm qua, ông đã âm thầm đưa rất nhiều người đến gần Thái tử, nhưng chưa ai có thể thực sự tiến vào bên cạnh hắn.
Kê Lâm Hề lại có thể moi được chút tin tức từ miệng Thái tử, chẳng lẽ chỉ vì một lần ân cứu mạng?Chuyện Kê ngự sử bồng Thái tử chạy trốn khi lương thảo bị cướp ở Tây Liêu, nay đã truyền khắp biên quan, đương nhiên cũng lọt vào tai Vương tướng.
Tuy trong lòng có nghi ngờ, nhưng ông vẫn không muốn từ bỏ cơ hội dùng Kê Lâm Hề làm cài vào bên cạnh Thái tử.
Hiện giờ Thái tử ở biên quan lại mượn tay anh lập công, mà thời gian đã trôi qua lâu như vậy, phần lớn triều thần không còn chống đối gay gắt như trước.
Hoàng hậu cũng chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Chỉ sợ lần này Thái tử hồi cung, không chỉ đơn thuần là phụ hoàng đế xử lý tấu chương, mà là bắt đầu chân chính tiếp xúc chính vụ.Chính ông trên chức vị Thừa tướng đã ngày càng cảm thấy lực bất tòng tâm, nhi tử lại là một kẻ vô dụng, không gánh vác nổi trọng trách, trơ mắt nhìn thế lực Thái tử dần lớn mạnh, Vương tướng làm sao có thể cam lòng?Ông trong lòng biết rõ, chỉ cần Thái tử đăng cơ, Vương gia nhất định sẽ rơi vào kết cục diệt tộc.
Ông và Thái tử, giữa hai người chỉ có thể tồn tại một.Kê Lâm Hề nhìn sắc mặt ông trầm tư, liền làm ra vẻ kinh hoảng, nhưng lại cố gắng trấn định nói: "Nếu tướng gia không mong hạ quan tiếp xúc với Thái tử, hạ quan từ nay tuyệt đối không tiếp xúc với Thái tử nữa, hạ quan..."
"Không."
Vương tướng cắt ngang lời anh, gương mặt vẫn giữ nụ cười hòa nhã, "Lâm Hề à, ngươi nhất định phải tiếp xúc với Thái tử."
"Không chỉ như vậy, ngươi còn phải giành được tín nhiệm của Thái tử, trở thành người được hắn xem trọng nhất."
Ông đại khái cũng đoán được vì sao Thái tử lại tiết lộ một phần tin tức cho Kê Lâm Hề.Hiện tại Thái tử đang thiếu người trung thành có thể dùng.
Tuy rằng thông qua khoa cử, hắn cũng đã tuyển được một số người thuộc phe mình, nhưng thời gian ngắn ngủi, bố cục giống như một bàn cờ, chỉ mới khởi thế, còn chưa thể phát huy tác dụng.
Trước mắt trong triều, người mới chạm vào liền bỏng tay, có thể dùng cũng chỉ có Thẩm Văn Trí và Kê Lâm Hề, cùng Lâu Ký.Trong ba người đó, Thẩm Văn Trí không chịu bất kỳ hoàng tử nào lôi kéo, bao gồm cả Thái tử.
Lâu Ký là người của hoàng đế, cho nên Thái tử mới để mắt đến Kê Lâm Hề, ngay cả nguyên tắc cũng có thể tạm gác lại.Kê Lâm Hề đối diện với Vương tướng, ra vẻ như đã hiểu rõ ý của ông."
Tướng gia muốn ta..."
Vương tướng nói: "Có vài chuyện, chỉ cần hai ta biết là đủ."
"Hạ quan hiểu rồi."
Dưới ánh nến trong thư phòng, ông nở nụ cười, Kê Lâm Hề cũng cười theo, không lời mà như có lời, tình cảnh ấy khiến Vương tướng hài lòng đến cực điểm, chỉ tiếc Kê Lâm Hề không phải nhi tử ruột của mình.
Nếu Kê Lâm Hề là con trai ông, thì ông còn phải lo lắng điều gì?Nhưng để Kê Lâm Hề tiếp cận Thái tử cũng mang theo nguy hiểm.
Để phòng anh bị Thái tử dụ dỗ mà phản bội, Vương tướng liền sai quản gia đến nhà kho, lấy ra mấy chiếc rương, để người mở ra trước mặt Kê Lâm Hề.
Trong rương toàn là vàng bạc, ngọc ngà, hoàng kim chói lọi.
Trong một chiếc rương, lại xếp đầy hộp nhỏ, Vương tướng bước tới, mở một cái hộp ra, bên trong là một chiếc giỏ bằng bạc Pháp Lang* tinh xảo.
Chiếc giỏ hình tròn, có quai xách, toàn thân chế tác từ hai loại bạc, chạm trổ hoa văn tinh vi đẹp đẽ vô cùng.( Chú thích: "Pháp lang" là kỹ thuật nung men màu trên bề mặt kim loại như đồng, bạc, vàng...
để tạo hoa văn trang trí.)Kê Lâm Hề lập tức bị vẻ lộng lẫy của vật này hút lấy ánh mắt.Vương tướng mỉm cười bảo anh: "Ngươi ở biên quan, chắc cũng đã quên sạch sinh nhật của mình rồi.
Ngươi không cha không mẹ, mà nhi tử của ta, hầy, cũng là đứa chẳng ra gì.
Giờ lão phu coi ngươi như con ruột, nên đã chuẩn bị những lễ vật sinh thần này cho ngươi, chúc ngươi sinh thần vui vẻ."
"Về chuyện ban tự vào sinh thần ngươi..."
Ông lộ vẻ khó xử, "Vốn định chờ ngươi trở về thì thỉnh Hoàng thượng xem có thể ban cho ngươi một chữ hay không, nhưng..."
Hiện giờ hoàng đế đang chán ghét ông, nếu không phải ông từng dâng lời khuyên đưa Thái tử ra biên quan, Thái tử cũng chẳng có cơ hội lập công lớn như thế, chuyện ban tự, e là khó mà thành.Kê Lâm Hề hiểu ý, vừa nghe đến đây liền vội vàng quỳ xuống tạ ơn: "Sinh thần của Lâm Hề xưa nay không ai nhớ đến, chỉ có tướng gia đãi ta thế này, đã khiến Lâm Hề cảm động tột độ.
Việc ban tự, mong tướng gia đừng vì Lâm Hề mà hao tâm tổn trí."
Thật ra nếu không phải Vương tướng nhắc tới, anh đã sớm quên sạch ngày sinh của mình.
Ở bên Thái tử, có thể ngày ngày được nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của người, thấy từng nụ cười từng động tác của người, được cùng người nói chuyện, anh đã vui mừng không gì sánh được, còn nhớ gì đến sinh thần hay không sinh thần?Vương tướng đưa tay, vui mừng vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh: "Hài tử ngoan."
Kê Lâm Hề không cha không mẹ, lại là người tham vọng quyền thế.Hiện giờ ông cho anh thân tình, cho anh lợi ích, thì còn sợ gì anh sẽ nghiêng về phía Thái tử?Chỉ là, phần thân tình này giả tạo đến mức không thể giả hơn nữa.Mà lợi ích cũng chỉ là vì Kê Lâm Hề có thể mang lại cho ông càng nhiều lợi ích hơn nữa....Mang theo một xe đầy rương lễ vật trở về phủ, Kê Lâm Hề bảo hạ nhân khiêng chúng vào tận phòng ngủ.
Sau khi tắm gội thay y phục trong nhà, anh mở từng chiếc rương ra thưởng thức.
Thấy trong phòng ánh nến chưa đủ sáng, anh lại tự mình đốt thêm một cây nến, cầm lấy xem kỹ từng món.Nếu nói ở Ung Thành trước kia, anh còn phải chật vật gom góp tiền sính lễ để cầu thân với một vị công tử đẹp như mỹ nhân, thì hiện tại với địa vị bây giờ, tích góp từng ấy tiền cũng chẳng có gì khó khăn.Chỉ là, khi ấy vị công tử ấy còn chưa phải Thái tử.
Tự biết đối phương chính là Thái tử, Kê Lâm Hề liền hiểu, mớ tiền kia đến cả việc chạm góc áo Thái tử cũng không xứng.Anh mở chiếc hộp Vương tướng từng mở ra, nhìn cái giỏ bạc bên trong, thích không buông tay, vuốt ve mãi không thôi.
Tựa như ngày xưa khi anh còn là kẻ quét dọn trong thư viện, từng lén nhặt được một viên hạt châu đẹp đẽ, giấu đi, rồi nhìn mãi không chán.Xem nửa ngày, anh liền gọi người tới.Lũ hạ nhân này đều do anh đích thân chọn mua, sau đó còn dành thời gian quan sát, tuyển vài kẻ đáng tin cậy để sai khiến bên mình."
Ngày mai mang cái này đưa cho..."
Giọng nói ngưng lại, Kê Lâm Hề bỗng nhớ ra Thái tử đang ở Đông Cung, không phải hạ nhân trong phủ muốn đến là đến được."
Thôi, lui xuống đi."
Anh nói.Hạ nhân liền lui ra ngoài.Kê Lâm Hề đóng lại hộp.Xem ra chỉ có đợi đến một ngày nào đó, Thái tử bước chân vào phủ đệ của anh, anh mới có thể tận tay trao vật tốt này cho Thái tử.