Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Done] Nhóc Trai Thẳng Và Sở Hà Quân - Hoa Ngộ Nha

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
316182137-256-k236489.jpg

[Đm/Done] Nhóc Trai Thẳng Và Sở Hà Quân - Hoa Ngộ Nha
Tác giả: sleepyryal
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Xuyên không, Đam mỹ, Cổ đại, Cung đình, Ngọt, HE
Độ dài: 16 chương
Nguồn raw: Trường Bội
Trích đoạn 1:
Có một cậu trai thẳng nọ.

Cậu xuyên vào thân xác người trong hậu cung của tên hoàng đế gay.

Thế giới này vẫn có phụ nữ bình thường, nhưng hoàng đế thì lại là gay, nên tam cung lục viện toàn đàn ông - người này da trắng hơn, đẹp hơn, phong lưu hơn, khéo léo hơn người nọ; kẻ này thì biết hát, kẻ kia lại biết làm thơ.

Có một người còn là Trạng nguyên ba năm trước, ấy thế mà cũng bị bắt vào hậu cung, chẳng thoát được lòng bàn tay hiểm độc của Hoàng đế.

Trích đoạn 2:
Cho tới một ngày tuyết nào đó, cậu trông thấy Sở Hà Quân trong vườn mai nở rộ.

Dưới ánh đèn, Sở Hà Quân thân thể như ngọc, mặt mày lạnh lẽo xa cách, mặc trường sam màu tím.

Màu tím lộng lẫy, người bình thường không kham nổi, nhưng khuôn mặt hắn lại tuấn tú đến độ vườn mai cũng không đoạt nổi phần diễm lệ, mặc vào rất đẹp.

Khi ấy, trai thẳng nghĩ.

Hắn kiêu ngạo thì sao chứ?

Hắn có quyền mà.

Mang vẻ ngoài như thế thì phải kiêu ngạo một chút mới đúng, nếu tỏ ra ôn hòa thì thành thiên tiên chịu hạ mình ở cùng phàm nhân mất.

Chỉ tiếc Sở Hà Quân không phát hiện - ở đây có một cậu trai thẳng, sau khi thấy hắn thì nhanh chóng đi ngược lại quy tắc của chính mình suốt hai mươi năm sống trên đời, liếc cái cong luôn.

Hắn chỉ ngắm hoa mai một chốc, thấy vô vị, bèn rời đi.

Để lại một mình trai thẳng ở đó mắc bệnh tương tư.

Bản edit phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác.

Bìa: Nhật Tags: 1v1codaicungdinhdammydanmeingọtngọtsủngxuyênkhông​
 
[Đm/Done] Nhóc Trai Thẳng Và Sở Hà Quân - Hoa Ngộ Nha
Chương 1


Edit: Ryal

Có một cậu trai thẳng nọ.

Cậu xuyên vào thân xác người trong hậu cung của tên Hoàng đế gay.

Thế giới này vẫn có phụ nữ bình thường, nhưng Hoàng đế thì lại là gay, nên tam cung lục viện toàn đàn ông – người này da trắng hơn, đẹp hơn, phong lưu hơn, khéo léo hơn người nọ; kẻ này thì biết hát, kẻ kia lại biết làm thơ.

Có một người còn là Trạng nguyên ba năm trước, ấy thế mà cũng bị bắt vào hậu cung, chẳng thoát được lòng bàn tay hiểm độc của Hoàng đế.

Sau khi trai thẳng đến thế giới này, cậu mất tận ba ngày mới chấp nhận được hiện thực.

Giờ cậu là một Chiêu nghi [1] có địa vị không cao không thấp trong cung.

[1] Chiêu nghi: Một chức vị trong hậu cung Trung Quốc thời phong kiến.

Trong những triều đại được thành lập sớm hơn, chức Chiêu nghi là rất cao, chỉ dưới Hoàng hậu và ở đời Hán còn có bổng lộc ngang Thừa tướng, tước vị ngang Vương.

Tuy nhiên theo như mô tả của truyện thì mình đoán có lẽ chức Chiêu nghi của bé trai thẳng giống với Chiêu nghi đời Đường, thuộc hàng Chính Nhị phẩm, đứng dưới Hoàng hậu và bốn tước Phi, đứng đầu Cửu Tần.

Cậu được phong Chiêu nghi hoàn toàn nhờ vào gia thế không tệ, chứ thực ra chưa từng được Hoàng đế triệu kiến lần nào.

Trai thẳng nghĩ, đến thì cũng đến rồi, năm mới sắp sang, biết làm gì đây.

Cậu đâu thể lao xuống giếng tự sát được.

Cậu lau mặt một cái, nhờ giỏi đánh bài mà chưa được mấy hôm đã quen thân với mấy vị tài tử.

Lại thêm vài hôm nữa, nhờ giỏi đánh cờ mà quen thân với một vị Quý phi, hai vị Phi và bốn vị Tần trong cung.

Cậu phát hiện ra hậu cung rất hòa bình, không có cung đấu, hợp để dưỡng lão.

Tốt lắm, tốt lắm.

Cậu thích.

Trai thẳng gặm hạt dưa mà nghĩ, ở đây ngồi ăn chờ chết cũng không phải không được, đồ ăn trong cung ổn phết, từ lúc đến đây cậu mập thêm ba cân rồi.

Cho tới khi cậu gặp được Trạng nguyên trong lời đồn kia.

Giờ hắn là Sở Hà Quân [2].

[2] Trong những truyện ngắn thế này, Hoa Ngộ Nha thường không đặt tên cho nhân vật.

Hà Quân có thể là một tên hiệu do Hoàng đế ban cho công, Sở là họ.

Có lẽ bởi đã từng đoạt giải Trạng nguyên nên vị Sở Hà Quân này là người kém hiền hòa nhất cung, chẳng hề dễ tiếp xúc như các vị nam phi khác chút nào.

Lúc trai thẳng trà trộn vào chỗ mấy anh chàng đẹp trai kia nghe ngóng, ai cũng chỉ nhắc về hắn bằng hai chữ: cô độc, kiêu ngạo.

Trai thẳng không để ý.

Dù sao cũng là nước giếng không phạm nước sông.

Cho tới một ngày tuyết nào đó, cậu trông thấy Sở Hà Quân trong vườn mai nở rộ.

Dưới ánh đèn, Sở Hà Quân thân thể như ngọc, mặt mày lạnh lẽo xa cách, mặc trường sam màu tím.

Màu tím lộng lẫy, người bình thường không kham nổi, nhưng khuôn mặt hắn lại tuấn tú đến độ vườn mai cũng không đoạt nổi phần diễm lệ, mặc vào rất đẹp.

Khi ấy, trai thẳng nghĩ.

Hắn kiêu ngạo thì sao chứ?

Hắn có quyền mà.

Mang vẻ ngoài như thế thì phải kiêu ngạo một chút mới đúng, nếu tỏ ra ôn hòa thì thành thiên tiên chịu hạ mình ở cùng phàm nhân mất.

Chỉ tiếc Sở Hà Quân không phát hiện – ở đây có một cậu trai thẳng, sau khi thấy hắn thì nhanh chóng đi ngược lại quy tắc của chính mình suốt hai mươi năm sống trên đời, liếc cái cong luôn.

Hắn chỉ ngắm hoa mai một chốc, thấy vô vị, bèn rời đi.

Để lại một mình trai thẳng ở đó mắc bệnh tương tư.

.

Sau khi về, trai thẳng lăn qua lộn lại mà suy nghĩ hết một đêm.

Không được, cậu phải nghĩ cách cắm sừng tên Hoàng đế khốn kiếp kia thôi.
 
[Đm/Done] Nhóc Trai Thẳng Và Sở Hà Quân - Hoa Ngộ Nha
Chương 2


Edit: RyalChuyện cắm sừng Hoàng đế đâu phải nói là làm được.Cần nghĩ cách.Nhưng trai thẳng nghĩ mãi nghĩ mãi, trừ việc nằm vùng ở cung người đẹp từ sáng tới tối thì chẳng nghĩ ra gì khác.Cũng may trời không tuyệt đường người.Hóa ra người đẹp cũng thích đánh cờ.Trai thẳng cảm ơn ông nội đã dốc lòng bồi dưỡng mình từ nhỏ thêm lần nữa.Cậu hùng hục mang bàn cờ tới cửa xin thỉnh giáo,Sau đó bị Sở Hà Quân diệt sạch không còn manh giáp.Trai thẳng lau mặt một cái, tài không bằng người, đành chịu thôi.Cậu nghĩ trái nghĩ phải, cười nhăn nhở như hoa cúc: "Nếu đã thua cờ thì hay tôi làm một bữa cơm cho Sở Hà Quân để tạ lỗi vậy".Người đẹp nhìn cậu như nhìn tên ngốc, nhưng cuối cùng vẫn không đuổi cậu ra ngoài.Trai thẳng đã nghĩ hết từ lâu rồi, Sở Hà Quân là người đất Thục, thích ăn cay.Nhưng vì tên Hoàng đế khốn kiếp kia thích thanh đạm mà trong cung toàn làm những món gần như chẳng có vị gì.Cậu không nói hai lời, bắt đầu vén tay áo làm bò xào cay, gà cay Trùng Khánh và mao huyết vượng [1] cho Sở Hà Quân.[1] Một món có nguồn gốc từ Trùng Khánh, tỉnh Tứ Xuyên, được chế biến từ tiết vịt tươi, lươn, dạ dày bò, xúc xích heo, giá đỗ..., có hương vị cay thơm.Cả bàn đồ ăn màu đỏ chót.Sở Hà Quân: ...Sở Hà Quân miễn cưỡng gắp một miếng, kết quả thấy cay tới mức ho khan một hồi lâu, uống tận ba chén nước."

Ta không biết ăn cay".

Sở Hà Quân nhíu mày.

"Tuy vốn là người Thục nhưng khẩu vị lại thiên về món nhạt hơn, lãng phí tâm ý của Chiêu nghi rồi".Trái tim trai thẳng lập tức vỡ làm ba.Một người đất Thục mà lại không thích ăn cay, thiên lý ở đâu cơ chứ.Cuối cùng cậu ăn hết, cay tới độ môi đỏ bừng.Sở Hà Quân ngồi cạnh đó uống cháo hoa phối với ba đĩa thức ăn.Hai người hoàn toàn khác biệt.Đã đến nước này, có lẽ người bình thường sẽ bỏ cuộc.Nhưng trước giờ trai thẳng vẫn cứng đầu mà.Ngày nào cậu cũng mang bàn cờ chạy tới cung Sở Hà Quân, đấu lần nào bại lần đó, tái đấu cũng bại.Cậu còn học được cách làm món điểm tâm mặn mà Sở Hà Quân thích, bày từng đĩa trên bàn, không đủ trả thì làm tiếp.Chắc Sở Hà Quân chưa từng gặp ai bám rịt lấy hắn dai tới vậy, lâu dần cũng lười ý kiến, ngầm cho phép cậu ở lại bên mình.Trai thẳng nghĩ thầm, tình thế thuận lợi, không đầy ba tháng nữa nhất định cậu sẽ cắm sừng tên Hoàng đế khốn kiếp.Nhưng cậu chưa kịp cắm sừng Hoàng đế khốn kiếp đã bị Hoàng đế khốn kiếp cắm sừng rồi.Nửa tháng sau, vào một đêm nọ, Sở Hà Quân bị đế vương triệu kiến hầu hạ, đi cả đêm không về.Hôm ấy trai thẳng đứng trong cung Sở Hà Quân, trơ mắt nhìn hắn khoác áo choàng, bước theo cung nhân chỉ đường.Sở Hà Quân mặc áo choàng màu bạc lại càng giống một người đẹp tạc từ băng tuyết, mặt mày lạnh lẽo nhưng cũng rất diễm lệ.Trai thẳng biết, cậu thích Sở Hà Quân đến vậy, nhất định tên Hoàng đế khốn kiếp cũng thích.Quả nhiên, cậu đợi trong cung đến tận bình minh cũng chưa thấy Sở Hà Quân quay lại.Ngoài kia gió thổi, cậu nghĩ, không biết trên đường tới tẩm cung Hoàng đế liệu Sở Hà Quân có lạnh hay không.Nghĩ đi nghĩ lại, cậu khóc.Sao mối tình đầu của cậu lại nhiều thăng trầm đến thế.Sở Hà Quân đang mây mưa trên giường người khác, cậu thì băn khoăn hắn có lạnh hay không.Nhưng khóc một chốc, cậu lại nghĩ, Sở Hà Quân tự nguyện ư?Hắn tự nguyện vào cung, tự nguyện mây mưa cùng Hoàng đế ư?Nếu Sở Hà Quân tự nguyện thì cậu chẳng còn gì để nói.Cậu mới là nhân vật phản diện xấu xa.Nhưng nếu Sở Hà Quân không đồng ý...Cậu nghĩ ngợi chốc lát, trái tim càng lúc càng đau, khóc òa một tiếng.Sở Hà Quân quay về, trông thấy một người đang ngồi trong phòng tiếp khách của hắn không chịu rời đi, đôi mắt nức nở sưng lên như quả hạch đào.
 
[Đm/Done] Nhóc Trai Thẳng Và Sở Hà Quân - Hoa Ngộ Nha
Chương 3


Edit: RyalSở Hà Quân thấy rất khó hiểu, tại sao trai thẳng lại khóc dữ đến thế?Hắn dò hỏi xung quanh, sao vậy, có ai bắt nạt Chiêu nghi à.Các cung nữ đều lắc đầu, trả lời rằng Sở Hà Quân vừa rời đi là Chiêu nghi đã khóc òa lên, họ cũng chẳng dám tới khuyên, chỉ đành yên lặng rót thêm trà để chừng nào cậu khóc khàn giọng rồi thì còn có nước mà uống.Sở Hà Quân im lặng một lúc lâu, tốt xấu gì hắn cũng được coi là kẻ học rộng hiểu nhiều, nhưng lại thực sự chẳng đoán được trai thẳng đang nghĩ gì.Hắn chỉ đành ngồi bên cạnh cậu, nói hoàng thượng vừa sai ngự thiện phòng làm món điểm tâm mới, hỏi cậu có muốn nếm thử hay không.Trai thẳng suýt thì tức chết.Cái này gọi là gì?Cái này gọi là tình địch ngủ với người cậu thích, còn diễu võ dương oai với cậu nữa!Giờ đây, quả thực trai thẳng chỉ muốn tìm Hoàng đế mà quyết sống mái một trận.Nhưng cậu còn chưa kịp vén tay áo đã nghe thấy Sở Hà Quân thở dài: "Dạo này hoàng thượng càng lúc càng khó dỗ, chỉ biết ăn uống chơi bời, không chịu đọc sách tử tế, sao có thể xứng làm...

Mà thôi, không nhắc đến người nữa".Hắn nói tới đoạn này mới nhớ ra trai thẳng cũng là kẻ quen ăn uống chơi bời, lại sốt sắng nhìn cậu một cái.Hắn nghĩ ngợi, hoàng thượng không nghe lời dạy dỗ, nhưng tiểu Chiêu nghi này chắc phải nghe chứ nhỉ."

Bắt đầu từ mai cậu cũng đừng chỉ biết chơi nữa, nếu đã đến cung của ta mỗi ngày thì đọc sách với ta đi".

Sở Hà Quân vừa ăn điểm tâm vừa lạnh nhạt ra lệnh.

"Mai ta sẽ giảng 'XX' [1] cho cậu".[1] Trong bản gốc cũng là XX, có lẽ tác giả chỉ muốn nhắc bừa một cuốn sách thôi.Hai mắt trai thẳng tối sầm.Rốt cuộc cậu đã gây ra cái nghiệp gì mà quay về cổ đại làm phi tử rồi vẫn không trốn được chuyện đọc sách vậy.Nhưng thôi, để được gần gũi nhiều hơn với người mình thích, cậu sẽ liều mạng.Trai thẳng rưng rưng vâng lời.Sở Hà Quân thấy cậu đã nín, ngỡ tâm trạng cậu ổn hơn rồi bèn hỏi: "Sao ban nãy cậu lại khóc?".Hắn không hỏi thì thôi, hỏi là lòng trai thẳng lại xót xa.Cậu rưng rưng nhìn Sở Hà Quân, thầm nghĩ: người đâu phải đồ ngốc, một Trạng nguyên nhạy bén mà lại không hiểu ý tôi hay sao?Sở Hà Quân lại thực sự sầu não.Thực ra hắn thấy trai thẳng mỗi ngày lại tới chỗ mình ồn ào cũng được, cũng khá là giải trí.Vậy nên hắn không muốn chọc cho tiểu Chiêu nghi ríu rít này phải khóc.Hắn thử thăm dò: "Là vì ban nãy ta không đưa cậu theo hầu bệ hạ ư?".Trai thẳng hít một hơi lạnh, gì cơ, người đúng là hiểu đạo tam tòng tứ đức [2], chuẩn bị thờ chung một chồng với tôi đấy à?Sở Hà Quân nhìn sắc mặt tiểu Chiêu nghi, thấy cậu tỏ vẻ khiếp hãi thì lại càng thấy có lẽ mình đoán đúng rồi."

Do ta sơ sót, cậu thích rộn rã náo nhiệt, không nên bị bỏ lại một mình ở đây".

Sở Hà Quân nói.

"Vừa hay, ngày mai cậu đi đọc sách cùng hoàng thượng, hoàng thượng cũng có bạn có bè".Trai thẳng: ?Cậu cứ thấy sai sai ở chỗ nào.Tại sao cứ có cảm giác giọng điệu của Sở Hà Quân rất giống với giáo viên chủ nhiệm ở kiếp trước vậy nhỉ.Sáng hôm sau.Trai thẳng thay y phục đen tuyền, muốn dùng khí thế áp đảo tên Hoàng đế khốn kiếp.Nhưng đến khi cậu thấy chết không sờn mà nối gót Sở Hà Quân bước vào thư phòng của Hoàng đế...Hoàng đế ngồi trên ghế, áo ngoài vàng rực, khuôn mặt bụ bẫm, hai chân ngắn cũn cố lắm mới chạm được xuống đất, đang cầm bút lông vẽ một chú cá vàng nhỏ trên giấy Tuyên Thành.Thấy Sở Hà Quân bước vào, nhóc lập tức giấu cá vàng đi."

Chào Sở Hoàng quý phi~".

Hoàng đế tỏ vẻ đáng thương, vấn an Sở Hà Quân.Không sai, Sở Hà Quân chính là người có địa vị tối cao trong hậu cung, Hoàng quý phi.Trai thẳng: ...

Cái đệch, không đúng!!Tại sao tên Hoàng đế kia trông như mới có bảy tám tuổi vậy!Người trưởng thành có khuôn mặt non nớt đến mấy cũng không thể đến mức đó được!Tên quỷ đói háo sắc trong lời đồn đâu mất rồi!
 
[Đm/Done] Nhóc Trai Thẳng Và Sở Hà Quân - Hoa Ngộ Nha
Chương 4


Edit: RyalMột buổi sáng trôi qua, trai thẳng đã thành công thiết lập mối quan hệ với tiểu Hoàng đế.

Chủ yếu là do tiểu Hoàng đế phát hiện người này học còn kém hơn mình, số lần bị Sở Hoàng quý phi trách phạt còn nhiều hơn mình, nên lập tức nảy sinh tình hữu nghị cách mạng.Nhóc vung bút một cái, muốn thăng cho cậu lên tước Tần."

Sau này trẫm bảo vệ ngươi".

Tiểu Hoàng đế nói bằng chất giọng non nớt.

"Đêm nay trẫm sẽ tuyên ngươi hầu hạ".Trai thẳng chẳng biết mình có nên tạ ơn không nữa."

Không được".

Sở Hoàng quý phi bác bỏ ý định của Hoàng đế ngay lập tức.

"Đã có đủ bốn vị Tần rồi, không còn chỗ trống nữa đâu.

Hầu hạ cũng không được, người phải học cách tự ngủ một mình đi".Thấy Hoàng đế vẫn còn định ăn vạ, Sở Hà Quân nở nụ cười lạnh như băng: "Chép lại một lần cuốn sách vừa đọc, mai kiểm tra".Tiểu Hoàng đế òa lên một tiếng, chui vào ngực trai thẳng bắt đầu lăn qua lộn lại.Nhóc biết rồi, ở đây chỉ có tiểu Chiêu nghi này là dễ bắt nạt nhất.Trai thẳng thấy nhóc khóc thì khó xử, cậu đã dỗ trẻ con bao giờ đâu, với lại dù thằng bé này có dễ thương mềm mại đến mấy thì người ta cũng là thiên tử cơ mà.Cậu chỉ đành lặng lẽ nhìn Sở Hà Quân, trên mặt viết đầy những chữ cứu mạng.Sở Hà Quân nhìn tờ giấy cậu vừa viết, đôi mày nhíu chặt.Những con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo chi chít trên đó còn đáng mắng hơn bài tập của tiểu Hoàng đế nhiều.Nhưng hắn lại nhìn cậu, trai thẳng trông kiểu gì cũng chỉ là một thiếu niên tuấn tú mười tám tuổi, dáng người gầy gò thẳng tắp, cũng tương đối mảnh mai, ôm tiểu Hoàng đế mà nhìn hắn với vẻ đáng thương vô cùng.Hắn không mắng nổi.Chỉ đành xé tờ giấy kia làm hai nửa, nhắm mắt giả ngơ.Tối hôm ấy, Sở Hà Quân dẫn trai thẳng ra khỏi tẩm cung của Hoàng đế.Trai thẳng có lòng muốn hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại sợ bị lộ việc mình không phải hàng thật.Cậu chỉ đành hỏi một cách mơ hồ: "Việc học của hoàng thượng là nhờ Sở Hà Quân dạy dỗ ư?"."

Không chỉ có mình ta".

Đúng là Sở Hà Quân không hề sinh nghi.

"Âm Quý phi, Lan Tần, Tô Tần, Mặc Phi đều góp sức.

Chỉ là dạo gần đây họ chê tiểu Hoàng đế ồn ào nên không chịu tới, mấy ngày nay chỉ còn ta thôi".Trai thẳng: ...

Rốt cuộc mấy người là hậu cung hay là nhà trẻ vậy.Nhưng cậu không dám hỏi, nghẹn muốn chết.Sở Hà Quân nhớ lại lúc nhóc trai thẳng vào cung, dường như hắn cũng có mặt.Khi ấy hậu cung còn đang đồng lòng mài giũa tiểu Hoàng đế, thấy nhóc ngày nào cũng quậy phá ầm ĩ, thừa năng lượng quá đà, chẳng bằng tìm bạn cho nhóc chơi cùng.Chọn qua chọn lại, cuối cùng tiểu Chiêu nghi được tiến cung.Khi ấy tiểu Chiêu nghi mới mười sáu tuổi.Cậu không hoạt bát như bây giờ mà lại rất rụt rè, suốt ngày trốn trong cung chẳng ló mặt ra.Tiểu Hoàng đế cũng chẳng có hứng thú với người bạn này mà thích Vũ Tần nhập cung cùng lúc hơn, ngày nào cũng bám lấy người ta.Nhưng hình như vài ngày trước Vũ Tần nói mình đã tìm được tình yêu đích thực nên xin xuất cung rồi.Nghĩ tới đây, Sở Hà Quân xoay người, hắn muốn hỏi tiểu Chiêu nghi một câu.Cậu có muốn xuất cung không?Nếu cậu muốn, ta có thể sắp xếp.Nhưng nhìn tiểu Chiêu nghi đứng đó, cau mày chẳng biết đang nghĩ gì, hắn lại không hỏi thành lời.Cuối cùng hắn chỉ giơ tay: "Ngẩn ra làm gì thế, không muốn về cung của ta hay sao".Trai thẳng thoát khỏi dòng suy nghĩ, vui vẻ nắm lấy tay Sở Hà Quân.Ôi chao, tay Sở Hà Quân thật trắng, làn da thật mịn.Tối ấy, cậu mặt dày ngủ lại ở cung hắn.Nói ra thì không hợp quy củ chút nào, Sở Hà Quân dung túng cho tiểu Chiêu nghi chạy tới chạy lui trong cung chứ chưa hề cho phép cậu chạy lên giường hắn.Nhưng nhóc trai thẳng có gương mặt khả ái như ngọc như tuyết, dáng vẻ trong bộ tẩm y cũng rất ngây thơ vô tội, hoàn toàn chẳng có dấu hiệu che giấu điều gì dơ bẩn dưới bề ngoài trong sáng, cậu ôm gối, đôi mắt chớp chớp nhìn Sở Hà Quân.Lời xua đuổi nghẹn lại trong họng hắn.Hắn nghĩ, thôi được, vốn mình đã dung túng tiểu Chiêu nghi biết bao nhiêu, lùi thêm một bước cũng chẳng ảnh hưởng gì.Nhưng hắn vừa nằm lên giường đã thấy nhóc trai thẳng nhìn mình như cún con, ngửi mái tóc mình một cái: "Sở Hà Quân ơi, tóc người thơm quá".Trai thẳng xin thề, cậu thực sự không có ý đồ gì khác khi thốt ra câu ấy.

Người đẹp nằm bên đã là niềm hạnh phúc trời cho, một trai thẳng bảo thủ ngây thơ như cậu ấy à, không có danh phận thì tuyệt đối chẳng dám đùa giỡn người đẹp đâu.Hắn kéo tay cậu một cái, cậu đã ngẩn ngơ.Nhưng Sở Hà Quân lại khẽ giật mình.Hắn quay sang nhìn tiểu Chiêu nghi, dưới ánh nến dìu dịu, tiểu Chiêu nghi mắt ngọc mày ngài, nét cười ngây thơ trong sáng.Tiểu Chiêu nghi khen mùi hương của hắn mà chẳng biết mình cũng rất thơm, hương quế trong veo mà dễ chịu, rất xứng với chủ nhân nó.Sở Hà Quân khẽ cụp mắt, bất động như núi, rất tỉnh táo: "Huân hương mới được tiến cống cũng không tệ, nếu cậu thích thì ta sẽ tặng cậu vài hộp".Sau đó hắn chẳng nhiều lời với tiểu Chiêu nghi nữa: "Ngủ đi, còn nói linh tinh là ta đưa cậu về đấy".Trai thẳng lập tức không dám lộn xộn nữa, nhanh chóng dán tay lên đùi nằm thẳng đơ như khúc gỗ, toàn thân viết đầy những chữ "yên tĩnh, lanh lợi, rất ngoan, đừng đuổi tôi".Khóe môi Sở Hà Quân hơi nhếch, không nói thêm điều gì.Nhưng nhóc trai thẳng thiếp đi rất nhanh, còn Sở Hà Quân lại không ngủ được.Tiểu Chiêu nghi trước khi ngủ rất ngoan, say giấc đi rồi là bắt đầu giương nanh múa vuốt, một chân cậu gác lên người hắn, mặt cũng vùi vào trước ngực hắn.Sở Hà Quân nhịn mãi mới không đạp cậu xuống giường.Ngày hôm sau, trai thẳng ngủ một giấc sướng cả người, còn Sở Hà Quân lại mang khuôn mặt mệt mỏi.Sau khi dùng điểm tâm, Sở Hà Quân vẫn xách trai thẳng tới học cùng Hoàng đế như thường lệ.Tiểu Hoàng đế mặt mày ủ rũ, trai thẳng cũng mặt mày ủ rũ, hai đứa nhìn nhau, chợt nảy sinh tình anh em hữu nghị giữa lúc khó khăn.Học xong, tiểu Hoàng đế an vị trong lòng trai thẳng mà ăn điểm tâm, khiến cả người cậu dính toàn bột phấn.

Sở Hoàng quý phi nhắm một mắt mở một mắt, kệ xác họ, ngồi bên cạnh đọc tấu chương.Trai thẳng mang bụng dạ khó lường, cứ bóng gió hỏi tiểu Hoàng đế những chuyện liên quan tới Sở Hà Quân – hắn nhập cung thế nào, nhà có bao nhiêu người, thích mặc y phục màu gì.Tiểu Hoàng đế còn nhỏ tuổi ngây thơ, chẳng bao lâu sau đã bán sạch Sở Hà Quân cả gốc lẫn lãi.Nhóc cồm cộp gặm món bánh đường mà trai thẳng lén cho, miệng nhồm nhoàm: "Sở Hoàng quý phi là người được phụ hoàng đặc biệt chọn để phụ tá ta, dù hơi dữ nhưng thực ra rất tốt"."...

Xuất thân của người á, từ phủ Quốc Công, nhưng chỉ là con trai thứ thôi, gia đình đấu đá ghê lắm.

Người từng có ý trung nhân, là tiểu thư nhà Hàn đại nhân, nhưng chưa qua cửa thì đã mắc bệnh rồi mất.

Sở Hoàng quý phi rất thích nàng ấy, còn suýt xuất gia, sau này mới vào cung"."

Đợi ta lớn hơn rồi, ta sẽ thả hết mọi người trong hậu cung ra ngoài, không còn ai quản thúc xem ta ăn mấy bữa điểm tâm hay phạt ta chép sách được nữa!".Tiểu Hoàng đế nắm hai tay lại, có vẻ rất quyết tâm.Trai thẳng tiện tay giúp nhóc lau vụn bánh dính bên miệng, ừ à vài tiếng qua loa, ỉu xìu nói: "Hoàng thượng cố lên".Tầm mắt cậu vẫn dán vào Sở Hà Quân bên cửa sổ.Lần trước cậu tưởng Hoàng đế gọi Sở Hà Quân tới thị tẩm, lòng như bị đao cắt, khó chịu cả một đêm.Lần này nghe tiểu Hoàng đế nói Sở Hà Quân từng có người thương, còn mất vì bệnh tật, cậu lại thấy chua xót khó nói nên lời.Đại khái là vì, nếu đối thủ cạnh tranh là Hoàng đế, cậu còn có thể tự lừa mình rằng nhất định Sở Hà Quân không nguyện lòng đâu.Nhưng giờ trong tim Sở Hà Quân vẫn còn một ánh trăng sáng, cậu đâu thể vờ như không thèm để ý được.Cậu không thể giành người thương với một cô gái đã qua đời vì bệnh.Cậu nghĩ thế, ánh mắt hướng đến Sở Hà Quân lại càng thêm đau lòng, ủ rũ cúi đầu, có cảm giác con đường theo đuổi Sở Hà Quân lại khó hơn một chút.Ai mà ngờ được, hóa ra Sở Hoàng quý phi cũng là trai thẳng!!Sở Hà Quân đón lấy ánh mắt của tiểu Chiêu nghi, chỉ thấy khó hiểu, không biết tại sao tự dưng cậu lại trông như sắp khóc.Nhưng hắn vừa nhìn xuống đã thấy tiểu Hoàng đế đang lén lút lau dầu mỡ trong tay vào áo tiểu Chiêu nghi, khuôn mặt lập tức nghiêm lại."

Hoàng thượng, chép thêm một bản 'Mặc Dương phú' nữa đi".Sau đó hắn xách tiểu Hoàng đế xuống khỏi người trai thẳng, ném cho cung nô đứng bên cạnh.Hắn sờ trán cậu, hỏi: "Sao thế, mệt à?".Trai thẳng nhìn hắn với vẻ sâu xa – dáng vẻ quan tâm cậu của Sở Hà Quân đúng là khó cưỡng thật đấy.Xem đi, cái gì gọi là vô thức ghẹo người, chính là Sở Hà Quân chứ đâu xa nữa.
 
[Đm/Done] Nhóc Trai Thẳng Và Sở Hà Quân - Hoa Ngộ Nha
Chương 5


Edit: RyalChớp mắt một cái là nhóc trai thẳng đã tới cung được mấy tháng rồi, nhưng sự nghiệp theo đuổi Sở Hà Quân của cậu lại không hề thuận lợi.Cậu biết cả rồi, giờ mình trong mắt Sở Hà Quân chỉ là một nhóc thú cưng, rảnh rỗi thì để bên người sờ một cái, ghẹo một chút, chẳng khác gì tiểu Hoàng đế mới bảy tám tuổi đầu.Nhưng tiểu Hoàng đế còn phải gánh vác trách nhiệm quốc gia, còn cậu chỉ là một Chiêu nghi nhỏ bé trong hậu cung, không học cũng chẳng sao, nên Sở Hà Quân cũng hết sức dung túng cậu.Chỉ thế mà thôi.

Ánh mắt Sở Hà Quân nhìn cậu rất rõ ràng, sạch sẽ, tuyệt đối không có một tia tình cảm ô uế nào.Điều này rất đáng giận.Nhóc trai thẳng giận dữ ăn điểm tâm, nghĩ thầm, phải nghĩ cách cưa đổ Sở Hà Quân mau mau thôi.Nhưng nhất thời cậu chẳng nghĩ ra, chỉ đành mang món cổ vịt ngâm tương mới ra lò tới đánh mạt chược cùng các vị phi tần trong hậu cung.Cậu thân với Như Tần nhất, hai người có tuổi tác tương đương, tính cách cũng gần gần giống nhau.

Như Tần mặt mày đầy khí khái, nghe bảo lúc trước xuất thân từ chốn giang hồ, trong bụng đầy chuyện nọ chuyện kia khắp trời Nam biển Bắc.Nhóc trai thẳng lại là người xuyên không, kể bừa một bộ Ultraman đại chiến Godzilla cũng rất trôi chảy, sửa lại một chút là đã đủ khiến Như Tần xoay mòng mòng, quấn lấy cậu đòi nghe.Vậy nên chẳng bao lâu sau hai người đã trở nên thân thiết.Nhóc trai thẳng cũng hiểu ra mọi chuyện trong cung hiện giờ từ miệng Như Tần.Thế mới bảo con nít chẳng đáng tin.

Cậu bóng gió qua lại với tiểu Hoàng đế gần hai tháng mà nhóc cũng chẳng nói rõ được ngọn nguồn, còn Như Tần thì lại chỉ rõ mười mươi.Hậu cung đông đúc này hiển nhiên không thực sự được chuẩn bị cho tiểu Hoàng đế.

Trước khi băng hà, tiên đế lo lắng vì Thái tử còn quá nhỏ, bèn nạp cho nhóc một lèo bốn vị nam phi có gia thế cao sang, dẫn đầu bởi Sở Hà Quân, tất cả đều tự nguyện vào cung."

Đệ nhìn Sở Hà Quân cũng hiểu mà, hắn thanh cao biết mấy, khinh thường những chuyện dơ bẩn.

Nhưng gia đình hắn thì lại rối tung lên, nghe đâu cái chết của vị hôn thê cũng có liên quan tới họ, chẳng biết tiên đế đã nói những gì mà hắn lại cắt đứt quan hệ với gia đình, vào cung làm phi, cũng coi như trở thành một bề tôi đơn thuần, phụ tá tiểu Hoàng đế đến khi trưởng thành thì mượn bệnh xuất cung".Như Tần vừa gặm hạt dưa vừa khai sạch xuất thân của mình: "Bọn ta đều được tiểu Hoàng đế nhặt vào cung.

Ta vốn là người trong giang hồ, Chung Quý nhân là một nhạc sĩ, thân phận thấp kém.

Tiểu Hoàng đế thích bọn ta, nhất định đòi nạp bọn ta vào cung chơi, Sở Hà Quân cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở.

So ra thì những người khác vẫn còn tốt chán".Nói tới đây, y nhìn tiểu Chiêu nghi, ánh mắt đầy thương cảm.Thực ra y cũng biết nguyên nhân tiểu Chiêu nghi tiến cung.

Tiểu Chiêu nghi vốn sẽ bị gia đình gả cho Khúc Bình Hầu làm vợ kế, Khúc Bình Hầu thì đã bốn mươi năm mươi tuổi rồi.

Tiểu Chiêu nghi suýt tự đâm đầu xuống giếng, sau này cậu đánh cược, nhân dịp Sở Hoàng quý phi xuất cung mà cầu xin, rồi mới được dẫn vào trong cung.Ngày ấy y cũng được sung làm thị vệ bên người Sở Hà Quân, có ấn tượng rất sâu với tiểu Chiêu nghi thất hồn lạc phách.Cậu mặc bộ áo xanh, trời mưa nhưng chẳng bung dù, gương mặt trắng bóc, mái tóc đen ướt sũng dán trên mặt, đôi con ngươi đã mất sạch hi vọng và niềm tin.Chẳng biết tướng mạo xinh đẹp ra sao, chỉ thấy giống u hồn.Cơ mà giờ được nuôi trong cung một hai năm rồi, tiểu Chiêu nghi đã hoạt bát hơn nhiều, tính cách sáng sủa, lại còn biết đánh mạt chược.Như Tần chép miệng một cái, nghĩ đến đây, y càng lúc càng nhìn tiểu Chiêu nghi với vẻ hiền từ.Y hơn tiểu Chiêu nghi hai tuổi, có hơi tò mò với tâm thế của một người anh, cầm hạt dưa đã bóc vỏ đặt vào tay tiểu Chiêu nghi mà nói: "Bỏ qua chuyện ngày trước đi.

Dạo này đệ không tới tìm ta, chán chết đi được, đệ còn câu chuyện nào hay hay không?".Nhóc trai thẳng gặm hạt dưa, tỏ ra mệt mỏi.Cậu hiểu gần hết về thân thế của Sở Hà Quân rồi, lại nghe kể chuyện hắn và người vợ chưa cưới mất sớm là một đôi trai tài gái sắc, tất nhiên không thể phấn chấn được."

Không có, chưa nghĩ ra đâu".

Nhóc trai thẳng thuận miệng đáp qua loa.

"Bị nhốt trong cung chán chết, đệ có gì để tán gẫu đâu".Nhưng Như Tần nghe vậy thì lại nổi hứng.Y quẳng nắm đậu phộng trong tay, vỗ cái đét lên đùi nhóc trai thẳng."

Đệ buồn bực thì phải bảo ta chứ, để ta dẫn đệ ra ngoài cung chơi".Nhóc trai thẳng nghe xong cũng tươi tỉnh hẳn.Cậu nhìn Như Tần với vẻ nghi ngờ: "Huynh được phép xuất cung à?"."

Có gì mà không được".

Như Tần, không, thiếu niên có tên thật là Chúc Lăng cười híp cả mắt lại.

"Hai ta có phải Sở Hà Quân đâu chứ, không cần gánh vác chuyện lớn gì, sao phải suốt ngày ở trong cung.

Có mỗi đệ ngoan thế thôi chứ mấy người khác chỉ muốn tót ra ngoài bằng sạch".Y túm nhóc trai thẳng lên: "Đi nào, ca ca dẫn đệ đi uống rượu tìm vui nhé".Nhóc trai thẳng ngơ ngác bị Chúc Lăng kéo ra ngoài mà vẫn còn đang nghĩ, hai vị phi tần của Hoàng đế lại công khai đi uống rượu [1], thế thì không hay đâu nhỉ? [1] Gốc là 喝花酒 – hát hoa tửu, nghĩa là uống rượu và có mấy cô gái làng chơi theo hầu.
 
[Đm/Done] Nhóc Trai Thẳng Và Sở Hà Quân - Hoa Ngộ Nha
Chương 6


Edit: RyalSở Hà Quân xử lí công việc xong mới phát hiện nhóc trai thẳng đã chạy mất rồi.Trong cung này hắn có thể coi như kẻ quyền cao chức trọng, Như Tần đã năm lần bảy lượt trốn ra ngoài, chẳng bao lâu sau hắn cũng điều tra được rằng nhóc trai thẳng đã chạy theo y.Sở Hà Quân không nghiêm khắc với người trong cung, hắn biết chuyện vài cung phi thỉnh thoảng trốn ra ngoài vì chẳng ngồi không được, lòng chưa coi đó là chuyện to tát, chỉ bảo các thị vệ canh chừng họ.Nhưng nghe tin nhóc trai thẳng cũng đi theo Như Tần, chẳng hiểu sao lòng hắn lại chìm xuống, không nhẹ không nặng, hệt như có cục đá rơi vào hồ nước."

Được rồi, lui xuống đi".

Sở Hà Quân không hề biến sắc.

"Khi nào Chiêu nghi về thì báo lại cho ta".Dứt lời, hắn cũng quay về thư phòng đọc bài tập tiểu Hoàng đế vừa mới nộp – chẳng có gì bất ngờ, vẫn lộn xộn như cũ.Sở Hà Quân viết mấy lời bình, ngẩng đầu lên, lại trông thấy bức tượng gỗ nhỏ mà mấy hôm trước nhóc trai thẳng chẳng biết kiếm được từ đâu ra rồi tặng hắn với vẻ mặt tha thiết mong chờ: một bức điêu khắc cảnh nước non, giờ phút này đang đặt trên án thư của hắn.Ngòi bút thoáng dừng lại trên mặt giấy trắng như tuyết, một giọt mực rơi xuống, làm bẩn những con chữ nguệch ngoạc của tiểu Hoàng đế.Hắn nghĩ, hình như tiểu Chiêu nghi cũng không tới học được mấy ngày rồi.Dù sao cũng là thiếu niên, phải đọc sách thì ủ rũ mặt mày, viết sai hết bài này tới bài khác cũng chẳng sao, một lòng chỉ muốn trốn học.Ngày trước hắn ghét nhất là đám con ông cháu cha bướng bỉnh như thế, mấy đứa em họ trong tộc bị bắt gặp đang trốn học cũng phải ăn mắng một hồi.Nhưng trong thư phòng tĩnh lặng giữa đêm khuya, hắn thất thần nhìn ngọn đèn, nhớ tới những khi tiểu Chiêu nghi nằm trên đầu gối mình ăn gian, xin được giảm bớt mấy bài tập, lại không tự chủ được mà khẽ mỉm cười.Nụ cười ấy chỉ thoáng qua trong chớp mắt.Hắn cúi đầu tiếp tục làm việc, lòng không vui mà nghĩ: mình thấy tiểu Chiêu nghi còn nhỏ tuổi nên chăm sóc như em ruột, tiếc là đứa bé này chỉ thích chạy qua chạy lại, ngày trước còn xoay quanh hắn mà giờ đã dính lấy Như Tần trạc tuổi rồi.Tâm tính thiếu niên đúng là chẳng vững vàng..Nhóc trai thẳng và Chúc Lăng chơi ở ngoài đến tận nửa đêm mới mò về.Chúc Lăng muốn ở lại bên ngoài luôn, lầu xanh nhiều phòng, ngủ bừa một chỗ rồi sáng sớm về cũng được.Nhóc trai thẳng lại nhất quyết không chịu.Cậu bị Chúc Lăng rót cho một đống rượu, mặt đỏ tưng bừng, bờ môi cũng mềm mại kiều diễm, rõ là say rồi.Nhưng dường như cậu vẫn giữ được chút tỉnh táo."

Đệ không, không được ở lại bên ngoài, phải về".

Nhóc trai thẳng ợ ra một hơi rượu.

"Sở Hà Quân...

Sở Hà Quân còn đang chờ đệ, đệ muốn, tới chỗ người".Chúc Lăng cũng say, nghe thế thì lấy làm lạ: "Đệ nghĩ gì thế...

Sở Hà Quân chờ đệ làm gì, chắc chắn ngài ấy ngủ từ lâu rồi".Nhóc trai thẳng nghe không lọt tai chữ nào, lảo đảo chạy đi.Cơ thể hiện giờ của cậu còn nhỏ tuổi, mặc bộ quần áo màu thiên thanh, khuôn mặt lại tuấn tú, giữa hai mày có sắc xuân ghẹo người vì men say, ở chốn ong bướm này thì khó nói sẽ xảy ra những chuyện gì.Hai thị vệ theo hầu không dám thả lỏng, bám đuôi cậu thật sát.Chúc Lăng cũng bó tay, chỉ đành xuống khỏi lầu hai, vừa đuổi theo vừa gọi: "Đệ chờ ta với chứ, vội làm gì, Sở Hà Quân cũng có chạy mất đâu".Hai tên quỷ say rượu lảo đảo về cung.Chúc Lăng vừa bước vào cung mình đã không chịu được mà ngủ thiếp đi, nhóc trai thẳng ngồi trên ghế một hồi lâu, uống nước mật ong các cung tỳ dâng tới, dường như đã tỉnh lại mà lập tức chạy tới cung điện của Sở Hà Quân.Các cung tỳ không ngăn nổi, bó tay với tiểu Chiêu nghi say rượu, đành tới thông báo cho Sở Hà Quân trước.Sở Hà Quân đang chuẩn bị đi ngủ, nghe tin tiểu Chiêu nghi say rồi mà vẫn đòi tới đây thì nhướng mày một cái, chẳng biết có cảm giác thế nào."

Được rồi, cho cậu ấy vào đi".

Hắn buông cuốn sách trong tay.Khi hắn đang trò chuyện với cung tỳ, nhóc trai thẳng đã mò được tới tẩm điện.Kẻ uống say thì đâu còn lí trí.Đặc biệt là những ai khốn khổ vì tình.Nhóc trai thẳng đẩy cửa phòng Sở Hà Quân cái ầm, dõi mắt trông thấy hắn đang nhàn nhã ngồi trên chiếc giường nhỏ, cửa sổ sau lưng mở một nửa, ngoài kia là cây hoa lê trắng như tuyết.

Sở Hà Quân cũng mặc trường sam trắng như màu mặt trăng, khuôn mặt tuấn tú vô song dưới ánh trăng lộ vẻ lạnh nhạt như sương tuyết, ánh mắt mang khí chất thanh nhã và đoan chính khó tả.Trong nháy mắt, nhóc trai thẳng quên mất mình định nói gì, cứ thế ngơ ngác đứng trước cửa.Cậu và Chúc Lăng uống rượu ở lầu xanh nhưng thực ra cũng chẳng làm gì, chỉ ngắm nhìn điệu múa mềm mại uyển chuyển của các nàng vũ nữ mà thôi.Dù kiếp trước khi xem ca múa cậu cũng rất vui, nhưng dường như niềm vui ấy còn thiếu một chút gì đó.Những vũ nữ ấy đều rất đẹp và nhiệt tình như lửa, thậm chí còn có giai nhân tới từ Tây Vực, tóc vàng mắt xanh, vòng eo thon trắng như tuyết.Nhưng cậu nhìn những khuôn mặt điểm trang tỉ mỉ ấy mà lại nhớ tới dáng vẻ Sở Hà Quân ngồi thưởng mai dưới ánh trăng.Cao ngạo, quạnh quẽ.Hoa mai đầu cành lạnh giá, Sở Hà Quân lại càng lạnh lùng.Ánh trăng dìu dịu, hắn còn thanh tao hơn cả ánh trăng.Khoảnh khắc nhìn thấy Sở Hà Quân trong vườn mai ngày ấy khiến hai mươi năm cuộc đời ngày trước của cậu đều biến mất.Cuộc đời như bị chia làm hai nửa.Một nửa là những năm tháng không có Sở Hà Quân.Và một nửa là vài tháng tương tư Sở Hà Quân.Nhưng đâu phải cậu không biết, từ đầu đến cuối Sở Hà Quân chẳng hề thích mình tẹo nào.Lòng cậu hi vọng là có.Nhưng lí trí lại biết rõ là có hay không.Cậu uống một ngụm rượu, hớp rượu lạnh như băng trôi xuống cổ họng, dường như tiếng ca múa rộn ràng cũng trôi đi thật xa trong một giây phút nào đó.Chúc Lăng dẫn cậu xuất cung chơi để giúp cậu vui vẻ, nhưng Sở Hà Quân không ở cạnh bên, mọi sự náo nhiệt đều như thiếu mất điều gì.Hôm nay cậu về thôi, về chốn hoàng cung có Sở Hà Quân.Sở Hà Quân ngồi bên cửa sổ nhìn cậu.Các cung tỳ nhận được sự ám chỉ của hắn mà lặng lẽ lui ra ngoài.Trong căn phòng ngủ rộng lớn chỉ còn hai người, một cây hoa lê ngoài cửa sổ và ánh trăng vương đầy mặt đất."

Cậu còn đứng đó làm gì?".

Sở Hà Quân khẽ nghiêng đầu, rồi đứng lên, bước tới chỗ cậu.

"Say rồi ư?".Sở Hà Quân đi tới trước mặt cậu.Nhóc trai thẳng ngơ ngác ngẩng đầu.Sở Hà Quân rất cao.

Hắn là một nam tử vô cùng tuấn tú, thân hình đã trưởng thành cao gầy và thẳng tắp, cánh tay dưới lớp trường sam không chỉ biết nhấc bút chấm mực mà còn có thể kéo căng chiếc cung dài.Nhóc trai thẳng mở to mắt ngắm nhìn.Cậu có rất nhiều điều muốn nói với Sở Hà Quân.Từ lần đầu tiên nhìn thấy Sở Hà Quân, cậu đã có rất nhiều điều muốn nói với hắn.Nhưng giờ đại não bị men say khống chế, cậu lại chẳng thốt ra được câu nào đầy đủ.Cậu chỉ ngốc nghếch nhìn Sở Hà Quân, mỉm cười, lẩm bẩm: "Người đẹp quá".Sau đó, chưa đợi Sở Hà Quân lắng tai nghe, cậu đã níu vai hắn mà nhón chân lên.Cậu đặt một nụ hôn lên môi Sở Hà Quân.Nụ hôn ấy mang theo vị rượu trắng, mùi hoa lê.Thanh thanh, trầm lắng, lâu dài.Như tâm sự không thể thốt nên thành tiếng nói.
 
[Đm/Done] Nhóc Trai Thẳng Và Sở Hà Quân - Hoa Ngộ Nha
Chương 7


Edit: RyalNhóc trai thẳng hôn Sở Hà Quân xong thì mềm oặt ngã xuống như cái máy đã hết điện.Cậu vốn đã say khướt chẳng biết trời trăng gì, phải dựa vào nỗi nhớ Sở Hà Quân mới về được đến hoàng cung, giờ thấy người ta rồi, hôn người ta rồi, thỏa ước muốn là hài lòng thiếp đi ngay trong lòng hắn.Sở Hà Quân vô thức đỡ lấy cậu, ôm nhóc trai thẳng thật chặt khi chính hắn còn chưa nhận ra điều ấy.Cơ thể cậu vẫn còn là thiếu niên, ôm vào lòng không hề nặng, mái tóc xõa tung vì đã chạy tung tăng suốt quãng đường, trâm cài bằng bạch ngọc chẳng biết mất đâu, lọn tóc nhẹ nhàng cọ qua mu bàn tay Sở Hà Quân.Hắn cúi đầu ngắm nhóc trai thẳng một lúc.Thân mình cậu rất nóng, vì men rượu nên hai gò má đỏ bừng như hoa đào tháng ba, vừa quyến rũ lại vừa ngây thơ.Sở Hà Quân vẫn còn nhớ rất rõ lần đầu trông thấy tiểu Chiêu nghi, khi đó tiểu Chiêu nghi chưa vào cung, cậu mặc trường sam màu xanh, sắc mặt tái nhợt, quỳ lạy hắn giữa trời mưa như một oan hồn.Hắn bung dù che mưa cho thiếu niên ấy, cuối cùng đồng ý cả lời thỉnh cầu của cậu.Hắn nhớ cả ánh mắt đã khô lệ thuộc về thiếu niên.Nhưng lòng hắn chẳng mấy rung động, đời người có bát khổ [1], hắn đã thấy nhiều rồi.[1] Mình để nguyên "bát khổ" vì đây là một khái niệm của nhà Phật, gồm: sinh khổ, bệnh khổ, lão khổ, tử khổ, ái biệt ly khổ, sở cầu bất đắc khổ, oán tằng hội khổ, ngũ uẩn khổ.Thiếu niên này đáng thương, nhưng trên đời còn vô vàn những kẻ đáng thương khác.Hắn để thiếu niên vào cung làm bạn với tiểu Hoàng đế, sau này không quan tâm tới nữa, dần quên mất trong cung có một người như thế.Nhưng một ngày nọ, tiểu Chiêu nghi lẽ ra trầm mặc ít nói ấy lại hệt như đóa tường vi gặp nắng đón mưa mà lớn lên, cố xâm nhập vào cuộc đời hắn, vừa hoạt bát vừa sáng sủa, chạy qua chạy lại bên hắn như một chiếc đuôi nhỏ.Cậu hái tặng hắn bông hoa xuân tháng Hai đầu cành.Vụng về khắc tượng gỗ tặng hắn.Ôm những ngón tay lạnh lẽo của hắn vào ngực mình ủ ấm....Những việc làm nhỏ bé ấy hệt như chiếc lá rụng đáp xuống mặt hồ, trông thì có vẻ gió êm sóng lặng, nhưng trong lúc lơ đãng lại làm dấy lên từng gợn nước.Bây giờ tiểu Chiêu nghi hôn hắn.Một nụ hôn rất thiếu đoan trang.Vội vàng, bối rối, mang hương rượu trong veo, hắn còn nghi ngờ thực ra tiểu Chiêu nghi căn bản không biết mình là ai cả.Nhưng chính cái hôn đầy lơ đãng ấy lại khiến lòng hắn rối như tơ vò.Hai mươi mấy năm đọc sách thánh hiền, giữ lễ quân tử, tất cả đều tan tành vì một nụ hôn.Trong phòng yên tĩnh quá mức, hắn thậm chí còn nghe được tiếng tim mình đập thật mạnh.Sở Hà Quân nhắm mắt, đưa tay bế tiểu Chiêu nghi lên, không chê nhóc con ám đầy mùi rượu mà cởi áo ngoài cho cậu, để cậu nằm xuống giường mình.Dù nửa đời trước hắn có gặp trắc trở, nhưng dù sao cũng xuất thân nơi phú quý nên chưa phải hầu hạ ai bao giờ.

Ngay cả tiểu Hoàng đế cũng chẳng được hưởng cái phúc ấy, mà giờ hắn lại kiên nhẫn rửa mặt và lau tay cho tiểu Chiêu nghi.Tiểu Chiêu nghi cũng rất ngoan, bị giày vò đến thế mà không tỉnh, khuôn mặt trắng hồng vừa mềm mịn lại vừa ngây thơ.Sở Hà Quân ngắm một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đặt một nụ hôn lên vầng trán cậu.
 
[Đm/Done] Nhóc Trai Thẳng Và Sở Hà Quân - Hoa Ngộ Nha
Chương 8


Edit: RyalNhóc trai thẳng đánh một giấc tới tận trưa.Loại rượu trong veo kia khi uống thì rất thanh nhưng lúc ngấm lại không hề nhẹ, lúc tỉnh lại nhóc trai thẳng vẫn còn hoa mắt chóng mặt, nhìn chằm chằm chiếc màn giường một lúc lâu vẫn chưa tỉnh.Cậu mơ hồ nhớ được đêm qua mình với Chúc Lăng ra ngoài uống rượu ở lầu xanh, xem các vũ nữ biểu diễn, Chúc Lăng lại chơi tửu lệnh với cậu, cậu thua rất nhiều lần, chẳng bao lâu sau đã say tới mức không phân biệt nổi đông tây nam bắc...Nhưng những chuyện sau đó thì cậu lại chẳng nhớ được gì.Chỉ có cảm giác như mình đã trải qua một giấc mộng đẹp, trong mộng có người ôm lấy cậu, ban cho cậu một nụ hôn đầy choáng váng.Trai thẳng không nhịn được mà cong mắt cười, nhưng chẳng bao lâu sau đã có thấy sai sai.

Cậu nhìn chằm chằm nóc giường thêu hoa một lúc, sao cứ có cảm giác đây không giống cung mình...Cậu chưa kịp nghĩ kĩ, màn giường đã bị vén lên.Ánh mặt trời chiếu rọi, người đẹp mặc bộ đồ lụa trắng vén màn, y phục như màu tuyết, mái tóc đen dài chỉ buộc hờ, khuôn mặt tuấn tú lạnh tựa băng sương, ngồi bên giường nhìn cậu.Trai thẳng mở to hai mắt.Sở Hà Quân giơ tay sờ mặt tiểu Chiêu nghi: "Tỉnh rượu chưa?

Cậu to gan thật, đã xuất cung uống rượu còn dám đến trước mặt ta, đúng là không sợ ta phạt cậu mà".Hắn nói thì nói vậy nhưng ánh mắt rất ôn hòa, mang theo cả chút ý cười nhàn nhạt.Trai thẳng ngây người.Cậu hoàn toàn không nhớ hôm qua mình đã làm gì, chắc không say rượu rồi nổi điên chạy sang quấy rối Sở Hà Quân đâu nhỉ.Cơ mà trông Sở Hà Quân hờ hững thế này, có vẻ cậu không làm chuyện gì xấu.Cậu yên lặng vùi mình vào trong chăn, chỉ chừa lại đôi mắt đen nhánh, chột dạ cất tiếng: "Ừm...

Tôi xin lỗi, lẽ ra tối qua tôi không nên uống nhiều, rồi lại không kiềm chế được.

Giờ tôi choáng váng quá không nhớ nổi điều gì, nếu hôm qua tôi có làm gì đường đột, người đừng để bụng nha?".Cậu nói thật chân thành.Người uống say đâu biết gì, dù tối qua không quấy rối Sở Hà Quân thì chắc cũng đã quậy một trận dữ lắm.

Sở Hà Quân không đuổi cậu ra ngoài mà còn chăm sóc cậu, đúng là niềm vui bất ngờ ập tới.Vậy nên cậu thẹn thùng nhìn Sở Hà Quân, nghĩ thầm: không hổ là người mình thích, đúng là vừa đẹp vừa tốt bụng.Nhưng Sở Hà Quân nghe được câu nói cuối cùng của cậu thì nụ cười lại nhạt đi thấy rõ.Hắn nhìn chằm chằm tiểu Chiêu nghi, im lặng một hồi mới hỏi: "Cậu không nhớ chuyện tối qua ư?".Trai thẳng thành khẩn lắc đầu.Không nhớ thật mà.Kí ức cuối cùng của cậu là chạy khỏi lầu xanh, từ đó trở đi thì trống rỗng.Cậu dè dặt nhìn Sở Hà Quân: "Tôi đã gây ra chuyện gì sao?".Gây ra chuyện gì?Hỏi mà không biết ngượng.Sở Hà Quân mím môi, ánh mắt lạnh nhạt khó tả."

Không làm gì cả".

Hắn thờ ơ đáp.

"Cậu chỉ toàn mùi rượu thôi".Hắn đang định chải tóc cho tiểu Chiêu nghi, để cậu dùng bữa với mình, giờ lòng bực bội đến khó hiểu, không muốn quan tâm tới con người chưa tỉnh táo hẳn trên giường kia nữa."

Cậu đi rửa mặt đi, ăn sáng xong thì tới thư phòng học cùng hoàng thượng, trốn học bao nhiêu ngày rồi, còn ra thể thống gì nữa chứ".Nói xong, Sở Hà Quân chẳng màng nhóc trai thẳng có ủ rũ âu sầu mà đứng dậy đi mất.Trai thẳng nhìn hắn lom lom.Cậu buồn bực vỗ trán, lại phải đi học nữa rồi.Cậu cứ có cảm giác Sở Hà Quân đang giận, rồi lại không biết sao hắn giận.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, chỉ có thể là tối qua mùi rượu trên người mình nồng nặc quá nên khiến Sở Hà Quân bực mà thôi.Cậu rút kinh nghiệm xương máu, lúc bò dậy rửa mặt thì âm thầm thề, sau này không bao giờ được uống say nữa.Mà ngoài điện, trong hậu hoa viên, Sở Hà Quân hiếm khi giương cây cung dài mình thường ngắm nghía trước lúc nhập cung lên.

Hắn bắn liền mười mấy mũi, mũi nào cũng trúng ngay giữa hồng tâm.Mọi cung nhân trong vườn đều đã lui đi, chỉ còn mình hắn, vóc dáng như ngọc tạc, hoa đào bay lả tả rơi đầy người.Sở Hà Quân hạ cung, mặt không đổi sắc nhìn những cánh hoa tàn trên đất, nhớ rằng vài ngày trước đó tiểu Chiêu nghi nói muốn làm bánh hoa đào cho mình.Thế nhưng chỉ chớp mắt trôi qua, hoa đào đã rụng gần hết mà tên nhóc lừa đảo ấy vẫn chưa có động tĩnh gì.Nhưng hắn lại tưởng thật.Nhưng hắn lại động lòng.Ánh mắt hắn không khỏi lạnh thêm, lại giơ tay bắn một mũi nữa.Mũi tên lần này không trúng hồng tâm mà lại ghim vào cây liễu ở xa nhất, khiến lũ chim tước đậu đầu cành dáo dác bay đi.
 
[Đm/Done] Nhóc Trai Thẳng Và Sở Hà Quân - Hoa Ngộ Nha
Chương 9


Edit: RyalTrai thẳng ủ rũ ngồi dưới tàng cây, bên cạnh là tiểu Hoàng đế cũng đang ủ rũ.Vì lên lớp mà không chịu học cho giỏi lại còn bày trò đấu dế, cả hai đứa đều bị Sở Hoàng quý phi phạt chép sách.Tiểu Hoàng đế bị phạt mãi cũng có kinh nghiệm rồi, nhóc vừa chép sách vừa lẩm bẩm, lúc nào lớn rồi nhất định phải bắt Sở Hoàng quý phi chép một trăm cuốn sách.

Trai thẳng ừm à đáp cho có, khuyến khích tiểu Hoàng đế sớm ngày hoàn thành đại nghiệp, mình thì ngậm cây bút lông không dính mực mà thở ngắn than dài.Ngày trước Sở Hà Quân sẽ không phạt cậu chép sách thật.

Cậu biết mình bây giờ chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, thiếu niên hồn nhiên ngây thơ mang trong mình linh hồn hiện đại với lòng dạ đen tối, lần nào cũng không biết xấu hổ mà giả vờ nũng nịu với Sở Hà Quân, hôm thì nói đau tay, hôm thì kêu nhức đầu, đọc một trang sách là than vãn cả nửa canh giờ.Sở Hà Quân bị làm phiền đến mức không chịu được, luôn mắt nhắm mắt mở để cậu quẹt hai ba đường là coi như xong.Nhưng hôm nay chiêu này không có tác dụng.Cậu chỉ thiếu nước ngồi vào lòng Sở Hà Quân nữa thôi, lại bị hắn túm cổ tay gỡ xuống, nói bằng giọng lạnh nhạt và bình tĩnh: Một tờ cũng không được thiếu.À, đàn ông.Trai thẳng cười lạnh trong lòng.Chiếc bút lông trong tay cậu rơi cạch một cái, không muốn chép sách, cứ ngồi phụng phịu ở đó vậy.Dạo này cậu thấy thái độ của Sở Hà Quân với mình không nóng không lạnh, chẳng biết sai ở đâu.

Hắn thường thất thần nhìn cậu, ánh mắt phức tạp vô cùng, nhưng đến khi cậu muốn lại gần thì Sở Hà Quân lại lạnh nhạt dời mắt đi.Cứ thế vài lần, cậu nghi ngờ tấm lòng nhỏ nhoi của mình với Sở Hà Quân đã bại lộ.Tiểu Hoàng đế bên cạnh múa bút thành văn, quay sang lại thấy tiểu Chiêu nghi chẳng hề tự giác vì bị phạt mà còn đang ngẩn người.Nhóc chọt chọt tiểu Chiêu nghi, tốt bụng nhắc nhở: "Ngươi đừng lãng phí thời gian chứ, chép mau đi, lúc phạt Hoàng quý phi không biết nương tay là gì đâu".Nhóc trai thẳng bất đắc dĩ viết vài chữ.Nhưng cậu lại không nhịn được mà hỏi tiểu Hoàng đế: "Người có thấy dạo này tâm trạng Sở Hà Quân không được tốt không?".Thực ra cậu không trông cậy tiểu Hoàng đế sẽ đáp lời, chỉ muốn kể khổ thôi.

Tiểu Hoàng đế năm nay bảy tuổi, chuyện hôm nay tới mai là quên mất, niềm vui lớn nhất là được trốn học, là một nơi trút bầu tâm sự rất phù hợp.Không ngờ tiểu Hoàng đế lại đáp lời như chuyện đương nhiên: "Ngươi nói Sở Hà Quân ấy à, dĩ nhiên tâm trạng người không tốt rồi.

Sắp tới ngày giỗ của vị hôn thê ấy, mấy năm gần đây cứ đến ngày này là người lại không vui, sẽ uống rượu rồi tự giam mình lại".Trai thẳng cứng cả người.Cậu trời sinh đã lạc quan, hai ngày nay bị Sở Hà Quân đối xử lạnh nhạt thì cũng chỉ thấy hơi bất đắc dĩ chứ không thực sự bị tổn thương về mặt tinh thần.Nhưng câu nói của tiểu Hoàng đế lại như thanh kiếm cắm thẳng vào chính giữa trái tim cậu.Khóe môi cậu trời sinh hơi nhếch, mang ba phần ý cười, nhưng giờ lại trở nên hết sức luống cuống."

Vậy ư...".

Cậu không thả lỏng tay cầm bút, ngòi bút xoẹt qua tờ giấy trắng, làm bẩn những con chữ mãi mới được viết ra."

Hóa ra là vậy".

Cậu lặp lại.

"Xem ra Sở Hà Quân thực sự rất thích nàng ấy".Tiểu Hoàng đế không hề biết mình đã đâm người anh em tốt đồng cam cộng khổ một nhát đau điếng, vẫn còn đang đung đưa chân."

Thanh mai trúc mã mà, phải khác biệt chứ".

Nhóc phùng má, gương mặt nhỏ tròn vo, bắt chước mấy lời trong sách như ông cụ non.

"Trong kịch bản lúc nào chẳng có tình tiết giống vậy".Tiểu Hoàng đế rất dễ thương, lúc trước trai thẳng rất thích trêu nhóc, nhưng hôm nay cậu lại không cười nổi."

Thế...

Rốt cuộc ngày giỗ của nàng ấy là ngày nào?".

Trai thẳng thì thầm.

"Tôi phải nhớ thật kĩ để không chọc phải Sở Hà Quân".Tiểu Hoàng đế không nghi ngờ gì, trả lời ngay: "Là ngày mốt đó".
 
Back
Top Bottom