Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Done] Nhóc Trai Thẳng Và Sở Hà Quân - Hoa Ngộ Nha

[Đm/Done] Nhóc Trai Thẳng Và Sở Hà Quân - Hoa Ngộ Nha
Chương 10


Edit: RyalNgày mốt chẳng mấy chốc đã tới.Hai hôm nay trai thẳng không dám ở một mình với Sở Hà Quân, như thể cậu đã thực sự biến thành một học sinh của hắn, ngồi chung với tiểu Hoàng đế mà nghe giảng với vẻ rất tôn sư trọng đạo.Tới cái ngày là ngày giỗ của người vợ chưa cưới mà bên ngoài đồn đãi kia, Sở Hà Quân biến mất, không hề xuất hiện.Tiểu Hoàng đế tạm coi như được nghỉ học, chạy đi chạy lại khắp hoàng cung đòi các phi tần thả diều cùng nhóc.

Các phi tần cũng không ngại dỗ trẻ con, dựng lều che nắng rồi ngồi đánh mạt chược, chốc chốc lại cử một người ra chơi với tiểu Hoàng đế.Bình thường trai thẳng sát phạt tứ phương, thắng đầy túi, hôm nay lại mất tập trung rồi thua đậm tới mức suýt thì tiền thưởng tháng này không đủ trả.Đến tối, cậu cũng từ chối lời mời dùng bữa của các phi tần mà thơ thẩn đi dạo trong cung, cuối cùng tới vườn mai tản bộ.Giờ không phải mùa đông, trong vườn chẳng còn đóa hoa mai nào, chỉ có những nhánh cây tẻ ngắt xiên ngang dọc khắp nơi.Trai thẳng cũng không biết tại sao mình lại muốn tới đây, nhưng khi ngẩng đầu nhìn mặt trăng sáng vằng vặc, cậu lại nhớ ra – hình như đây là nơi mình gặp Sở Hà Quân lần đầu.Khi ấy cậu vừa xuyên không tới chưa được bao lâu.

Ở xã hội hiện đại cậu vốn trưởng thành từ viện mồ côi, không có người thân, dù mấy người bạn có thể sẽ đau lòng vì cậu nhưng rồi mai sau họ cũng sẽ nguôi ngoai dần.Vậy nên cậu đột nhiên tới hoàng cung này nhưng không tìm đến cái chết, mà còn thoải mái phó mặc sự đời.Bảo cậu có bao nhiêu tình cảm với nơi này thì cũng không đúng, cậu chỉ là vị khách bên ngoài tình cờ lạc vào đây, hệt như cây lục bình không có rễ, trôi nổi tới đâu cũng vậy, rồi sẽ có ngày cậu rời đi.Nhưng mọi thứ đã thay đổi trong khoảnh khắc cậu nhìn thấy Sở Hà Quân.Trong ngày gió tuyết hôm ấy, dưới ánh trăng, mai nở đầy cành, Sở Hà Quân mặc bộ y phục tím đứng dưới tán cây, nghiêng đầu liếc nhìn cậu.Cái nhìn ấy khiến linh hồn cậu nhẹ bẫng.Nhưng trái tim thì lại nặng trình trịch, hệt như cây lục bình đã mọc rễ bám vào mảnh đất này, đã có chốn nương thân.Cậu khó mà nói được lí do mình thích Sở Hà Quân, bởi cái liếc trong vườn mai chỉ là sự khởi đầu khiến cậu tìm cách tới gần người ấy.Nhưng khi Sở Hà Quân lấy sách gõ vào đầu cậu, cười cậu ăn như con nít, còn nắm tay cậu cùng thả đèn trên sông, cậu biết mình thực sự gục ngã rồi.Cậu đã vượt qua nghìn năm lịch sử, yêu một con người ở tuyến thời gian rất khác.Cậu thậm chí còn hoài nghi liệu có phải mình xuyên không là để gặp Sở Hà Quân chăng.Nhưng bây giờ cậu đứng dưới tán cây, dường như lại chẳng hăng hái muốn chinh phục trái tim hắn như ngày trước nữa.Không phải vì cậu đã mệt mỏi, không phải vì cậu không còn thích Sở Hà Quân,Mà là bởi trong tim Sở Hà Quân còn cất giấu một người khác.Nàng thanh mai trúc mã đoản mệnh của hắn.Cậu tựa người vào thân cây, chán nản nhìn ánh trăng rải đầy mặt đất, nghĩ thầm: dù mình thực sự chọc thủng tầng cửa sổ giấy đó thì sao, liệu Sở Hà Quân sẽ thích mình chứ?Người ấy cũng là thân nam nhi, tuy bây giờ ở trong cung làm Hoàng quý phi nhưng trên thực tế lại là thầy Thái tử, có công phò trợ ngai rồng, tiền đồ ngày sau rộng mở biết mấy, hoàn toàn có thể chọn một người con gái hắn yêu.Sao có thể ở bên một người con trai như cậu được.Trước khi gặp Sở Hà Quân cậu cũng là trai thẳng, trai thẳng là những sinh vật hiểu nhau nhất.Ai mà lại không thích ôn hương nhuyễn ngọc, công danh phú quý, ai mà lại chọn một người con trai chẳng có nhiều ưu điểm là bao.Trai thẳng đứng dưới tán mai một hồi lâu, rõ ràng bây giờ là mùa xuân nhưng dường như cậu lại chẳng cảm nhận được sự ấm áp.Cậu không biết liệu mình có nên tiếp tục khư khư cố chấp mà theo đuổi Sở Hà Quân hay không, có thể với hắn đây cũng không phải chuyện tốt.Cậu tự cho là bản thân nặng tình, nhưng Sở Hà Quân đâu cần thứ tình cảm sâu nặng ấy.Cậu nghĩ mãi mà không tìm ra đáp án, cuối cùng đành chầm chậm đi khỏi vườn mai.Cậu về cung, một canh giờ sau lại bước ra, trên tay có thêm một hộp đựng thức ăn – đó là món bánh hoa đào cậu đã nói sẽ làm cho Sở Hà Quân lúc trước.Lẽ ra phải đưa tặng từ mấy ngày trước rồi, nhưng món bánh này khá khó làm, cậu đã thất bại rất nhiều lần.Cậu không cho cung tỳ theo sau, tự mang hộp đựng tới cung Sở Hà Quân.Thường ngày cậu có thể vào cung người ấy mọi lúc, nhưng hôm nay vừa bước tới đã bị cung nhân ngăn lại, gã áy náy nói hôm nay Sở Hà Quân không muốn gặp bất kì ai."

Xin người thông cảm".

Cung nhân ấy cũng quen mặt tiểu Chiêu nghi, thốt ra những lời mềm mỏng khách sáo.

"Sở Hà Quân của chúng tôi hôm nay có tâm trạng không tốt, người cũng biết mà".Trai thẳng siết hộp đựng thức ăn thật chặt.Cậu liếc trong điện một cái.Thực ra cậu cũng biết Sở Hà Quân không muốn gặp bất kì ai, nhưng cậu đã thầm đánh cược với chính mình trong vườn mai ban nãy.Nếu Sở Hà Quân bằng lòng gặp cậu, vậy thì bất kể sau này có ra sao, cậu sẽ một lòng một dạ theo đuổi hắn.

Có lẽ Sở Hà Quân sẽ thích cậu, có lẽ không, nhưng cậu nguyện lòng chấp nhận – chỉ cần được ở bên Sở Hà Quân là tốt rồi.Nhưng nếu Sở Hà Quân không gặp cậu, vậy có lẽ... tình cảm cậu dành cho Sở Hà Quân cuối cùng cũng chỉ là tình đơn phương.Sở Hà Quân không cần cậu bầu bạn, cũng không cần cậu an ủi.Cậu chỉ là một tiểu Chiêu nghi mà Sở Hà Quân đồng ý chăm sóc, không thể đòi hỏi quá xa vời.Cậu hít một hơi sâu, hỏi cung nhân kia: "Anh báo cho Sở Hà Quân một tiếng được không?

Hãy nói đó là ta, nếu người không muốn gặp ta thì ta sẽ rời đi ngay".Cung nhân kia hơi khó xử, nhưng nhìn gương mặt khẩn cầu của tiểu Chiêu nghi thì vẫn bước vào.Chẳng bao lâu sau, gã đi ra.Gã nhìn nhóc trai thẳng với vẻ áy náy: "Xin Chiêu nghi thứ tội, chủ tử tôi đêm nay uống quá nhiều rượu nên đã ngủ mất rồi, xin người hãy quay lại vào ngày mai".Nhóc trai thẳng ngẩn ra.Uống say, đã ngủ.Cậu biết thực ra tửu lượng của Sở Hà Quân rất tốt, khó mà say được, hôm nay người ấy vì ai mà say tới mức ngủ thiếp đi... chẳng cần nói cũng biết.Cậu mỉm cười với cung nhân: "Vậy thì ta đi trước, đừng nói với Sở Hà Quân là ta đã đến".Cậu mang theo hộp bánh hoa đào kia, tới ra sao thì rời đi hệt vậy.Đêm xuân, gió hơi lạnh.Hoa đào trong cung không nhiều lắm, nhưng ở xa nhìn lại chỉ thấy một mảng hồng nhạt như mây giữa màn đêm, cũng khá động lòng người.Nhóc trai thẳng đứng dưới tàng cây ngắm một lúc lâu, đôi mắt ướt đẫm.Cậu không khóc thành tiếng, chỉ là nước mắt rơi lách tách, vừa khóc vừa quay về cung của mình.Trên con đường này không có cung nhân.Yên tĩnh biết mấy.Trừ tán hoa đào nở rợp như mây, chỉ còn một miếng ngọc bội bạch hạc rơi trên con đường lát đá, đã vỡ thành hai nửa.
 
[Đm/Done] Nhóc Trai Thẳng Và Sở Hà Quân - Hoa Ngộ Nha
Chương 11


Edit: RyalNhóc trai thẳng về tới cung mới phát hiện mình mất ngọc bội.Cậu đã đeo miếng ngọc bội bạch ngọc ấy được hơn hai tháng, là do Sở Hà Quân tặng, vì trong tên cậu có một chữ "Hạc".Hôm ấy mùa đông vừa hết, băng tuyết đã tan dần, những nhánh cây trong ngự hoa viên bắt đầu nảy chồi xanh nhạt.Dưới tàng cây, Sở Hà Quân treo miếng ngọc bội kia lên người cậu, nói là hắn tình cờ bắt gặp và thấy hợp với tiểu Chiêu nghi.Câu nói ấy tùy ý như thể thứ kia không phải một miếng ngọc đẹp có chất lượng hiếm thấy mà là miếng bánh ngọt hắn tiện tay cầm theo, nhóc trai thẳng cũng chẳng biết nhìn hàng, hí hửng nhận ngay lấy.Nhưng hôm nay miếng ngọc bội đó mất rồi.Trai thẳng tìm khắp cung, lại sai người giúp cậu tìm dọc theo con đường ban nãy, nhưng vẫn không tìm được.Cậu kinh ngạc tựa người vào ghế, thầm nghĩ: Có lẽ là ý trời ha.Cậu vừa định từ bỏ Sở Hà Quân thì đến cả miếng ngọc bội người ấy tặng cũng biến mất.Có lẽ ông trời muốn giúp cậu nhẫn tâm, muốn để cậu bắt đầu lại lần nữa.Nhưng người nói muốn buông tay là cậu, người thấy trái tim đau như đao cắt chỉ vì một miếng ngọc bội cũng là cậu.Cậu ngồi dưới mái hiên cả đêm, không khóc mà cũng chẳng mượn rượu giải sầu, chỉ ngắm những đóa hoa xuân đương khoe sắc trong đình viện.Cậu nhớ tới rất nhiều, rất nhiều chuyện.Mỗi chuyện lại như chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua.Cậu cứ ngồi vậy tới tận sáng.Đến khi gà gật thiếp đi rồi tỉnh dậy, cậu mới gọi cung nhân đến, tuyên bố đóng cửa không ra ngoài.Chúc Lăng tới gọi cậu đi chơi cậu cũng không theo, Sở Hà Quân bảo cậu đi học, cậu cũng to gan từ chối.Nhóc trai thẳng cứ thế ở lì trong cung bốn năm ngày.Thất tình bao giờ cũng cần thời gian để nguôi ngoai.Cậu không quên được trong một giờ một phút, nhưng nếu không nhìn thấy người kia trong một khoảng thời gian dài, có lẽ một ngày nào đó sẽ quên đi.Ban đầu Sở Hà Quân chỉ nghĩ cậu nổi tính trẻ con nên không chịu lên lớp.Hắn thầm không vui, cảm thấy tiểu Chiêu nghi đúng là tùy tiện, dù là về tình cảm hay chuyện học hành thì cũng chẳng chịu chú tâm chút nào.Nhưng mấy ngày trôi qua tiểu Chiêu nghi vẫn không chịu ra ngoài, dường như đã quay lại khi trước – không thích cười, không thích giao tiếp với bất kì ai; hệt như đóa tường vi nở nơi góc đình viện một cách im hơi lặng tiếng, như thể trong cung không có người này.Ngay cả những phi tần có qua lại với tiểu Chiêu nghi cũng buông lời phàn nàn với Sở Hà Quân khi họ tới dạy học cho tiểu Hoàng đế."

Lúc trước tiểu Chiêu nghi không ra khỏi cửa thì thấy chẳng sao, giờ đã quen nghe cậu ta ríu rít, ấy thế mà thiếu đi lại không quen chút nào"."

Cũng thật là, thằng nhóc này trông đáng yêu đấy, tính cách thì lỗ mãng, nhưng cũng chính vì vậy mà cậu ta rất thú vị.

Ta còn đang định chờ cậu ta lớn thêm chút nữa rồi giới thiệu em gái họ bên đằng nội cho, nếu thấy hợp thì xuất cung thành thân là vừa"."

Huynh nhọc lòng quá đấy, ta nghĩ cậu ta cũng chẳng phải bậc phu quân chững chạc, ghép em họ huynh với cậu ta có khác gì cháu trai cưới bà nội không?"....Càng nói càng thấy chẳng ra thể thống gì.Sở Hà Quân nghe mà bực bội.Thực ra điều các nam phi đang bàn tán chẳng có gì là lạ.

Văn thần võ tướng từ tiền triều đã thích mai mối cho nhau, muội muội nhà này kết hôn với đệ đệ nhà kia; đám nam phi ở cùng nhau lâu ngày cũng biết gốc biết rễ, dù sao cũng chẳng phải phi tần thật, không chỉ mình tiểu Chiêu nghi mà những đối tượng sáng giá nhất cũng đã được làm mai rồi, có một người còn thành đôi nữa chứ.Nhưng Sở Hà Quân lại lạnh lùng liếc họ một cái, im lặng nghĩ thầm, sao mà ồn ào thế, chẳng bằng tống hết sang hành cung làm việc tay chân cho bớt năng lượng dư thừa đi.Mấy nam phi chợt lạnh gáy.Họ nhìn nhau, buồn bực: "Rõ ràng là mùa xuân mà sao lạnh thế nhỉ...".Sở Hà Quân hừ nhẹ một tiếng, vung tay rời đi.Hắn ra khỏi thư phòng, nhưng không về cung mình mà bước thẳng tới chỗ tiểu Chiêu nghi.Hắn muốn xem xem rốt cuộc là tiểu Chiêu nghi bị bệnh thật hay chỉ tại không muốn gặp hắn nên giả bệnh.
 
[Đm/Done] Nhóc Trai Thẳng Và Sở Hà Quân - Hoa Ngộ Nha
Chương 12


Edit: RyalKhi Sở Hà Quân tới cung tiểu Chiêu nghi thì cung nhân còn định cản hắn lại, vì trai thẳng đã dặn đóng cửa không tiếp khách, ai tới cũng không gặp.Nhưng Sở Hà Quân là người có chức vị cao nhất hậu cung, kể cả tiểu Hoàng đế còn bị hắn đánh đòn.

Nếu là ngày trước tiểu Chiêu nghi không chịu gặp hắn, hắn cũng chỉ coi là trẻ con giận dỗi thôi chứ chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng hắn của ngày hôm nay lại hiếm khi sầm mặt nhìn cung nhân kia.Hắn còn trẻ, đối xử với người hầu cũng coi như khoan dung độ lượng, nhưng đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia đủ để kẻ khác sởn tóc gáy.Cung nhân kia giật thót mình, cúi đầu, không dám nói gì thêm nữa.Sở Hà Quân nhanh chóng bước vào nội điện, đi thẳng tới phòng tiểu Chiêu nghi.Mấy ngày nay trai thẳng cũng không làm gì, cậu chỉ ngồi trước cửa sổ tự chơi cờ, chán thì đọc thoại bản mua từ ngoài cung, nhưng cảnh vai chính thâm tình trước hoa dưới trăng khiến cậu phiền lòng nên nó lại bị ném vào góc tường.Sở Hà Quân không cho người hầu thông báo.Hắn đẩy cửa bước vào, trông thấy nhóc trai thẳng ngồi dưới đất.

Cậu không rửa mặt tỉ mỉ, chỉ lau qua rồi đánh răng, áo trong trắng như tuyết, mái tóc dài chẳng thèm buộc lên mà xõa tung như thác nước.Ánh nắng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, chiếu lên gương mặt trong trẻo tựa ngọc và đôi mắt đen nhánh long lanh.Cậu không đi giày, đôi chân trần đạp trên đất, nơi mắt cá chân trắng nõn là chiếc vòng vàng gắn chuông khẽ reo lên mỗi lần cử động.Chiếc vòng ấy cũng là Sở Hà Quân tặng cậu.Đó là cống phẩm cung nào cũng có phần, nhưng Sở Hà Quân đã chính tay chọn chiếc ấy tặng cậu.Đó vốn là vòng tay, nhưng có lẽ vì cơ thể nhóc trai thẳng dậy thì muộn nên cổ tay quá nhỏ không đeo được, cậu đành chuyển xuống mắt cá chân.Nhóc trai thẳng nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu.Trong tay cậu là một quân cờ làm từ gỗ mun đen tuyền, làm nổi bật những ngón tay trắng muốt như bạch ngọc.Tới khi cậu thấy rõ người đứng ở cửa, quân cờ đen đột nhiên rơi xuống, làm rối cả bàn cờ.Sở Hà Quân cũng im lặng nhìn cậu.Rõ ràng ngày trước hai người thân thiết với nhau nhất trong cung.Mấy ngày không gặp.Thế mà xa lạ biết chừng nào.Nhất thời nhóc trai thẳng quên cả hỏi xem tại sao Sở Hà Quân lại tự tiện xông vào cung mình, cậu chỉ khẽ nghiêng đầu, thầm nghĩ, sao Sở Hà Quân lại gầy thế kia.Tận khi Sở Hà Quân chầm chậm bước tới cậu mới thoáng co người trên ghế, cất lời như thể mình mạnh mẽ lắm: "Người tới làm gì, tôi đã nói dạo gần đây tôi không khỏe nên muốn nghỉ ngơi rồi mà?

Muốn thăm bệnh cũng đừng tự tiện tới chứ".Nhưng giọng cậu càng lúc càng nhỏ đi.Sở Hà Quân đã đứng ngay trước mặt.Cậu ngồi đó, Sở Hà Quân đứng đó, khoảng cách giữa họ rất gần, thậm chí cậu có thể ngửi thấy hương bạch đàn thoang thoảng trên người Sở Hà Quân.Sở Hà Quân cúi đầu nhìn cậu: "Cậu thực sự sinh bệnh hay muốn tránh mặt ta?".Nhóc trai thẳng nghẹn họng.Cậu không ngờ Sở Hà Quân vừa mở miệng đã thẳng thừng đến thế.Cậu cũng không ngờ chuyện mình né tránh Sở Hà Quân lại rõ ràng đến vậy, rõ ràng đến mức chính chủ tìm tới tận đây hỏi tội.Cậu im lặng một lúc lâu không đáp, lòng rối như tơ vò, thấp giọng: "Sao tôi lại tránh mặt người?

Tôi với người không thù không oán, tôi không cướp người thương của người, cũng có phóng hỏa đốt nhà người đâu.

Đúng là tôi dạo gần đây không muốn ra ngoài...".Nhưng cậu chưa dứt lời đã bị Sở Hà Quân nắm cằm.Lực tay Sở Hà Quân rất lớn, hắn chỉ mới dùng hai phần sức đã khiến cậu không thể không ngẩng đầu lên."

Ta cũng muốn biết sao cậu lại tránh mặt ta?".Khuôn mặt Sở Hà Quân lạnh tựa sương tuyết, hắn dùng một tay khác lấy ra một miếng ngọc bội đã vỡ thành hai nửa.

Trên ấy có khắc hình tiên hạc, đã được trám lại bằng vàng cho liền thành một khối, nhưng vỡ thì vẫn là vỡ mà thôi.Đúng là miếng ngọc bội nhóc trai thẳng đánh mất vài ngày trước.Thậm chí trong mắt Sở Hà Quân còn hiện lên chút đau lòng không dễ phát hiện, nhưng giọng hắn vẫn lạnh lùng."

Giờ ta muốn nghe thử xem, ta đã làm gì có lỗi với cậu mà ngọc bội ta tặng lại bị cậu vứt xuống đường?".
 
[Đm/Done] Nhóc Trai Thẳng Và Sở Hà Quân - Hoa Ngộ Nha
Chương 13


Edit: RyalTrai thẳng không ngờ hóa ra miếng ngọc bội ấy nằm trong tay Sở Hà Quân.Bảo sao ngày ấy cậu quay về tìm mà không tìm được, có lẽ một cung nhân nào đó đã nhặt được rồi giao nộp cho Sở Hà Quân chăng.Cằm cậu bị người ta nắm lấy, không thể không ngước lên nhìn.Thực ra cậu rất hiếm khi thấy Sở Hà Quân tức giận.Từ khi vào cung, phần lớn thời gian Sở Hà Quân chỉ có vẻ lạnh nhạt, con người như tuyết như sương, không dính dáng tới khói lửa.Nhưng dạo gần đây cậu lại thường xuyên thấy Sở Hà Quân không vui.Trai thẳng cụp mắt, chẳng biết nên giải thích thế nào."

Không phải tôi cố ý vứt đâu".

Cậu thấp giọng.

"Tôi đi đường làm rơi mất, không phát hiện, lúc quay lại tìm thì không thấy".Sở Hà Quân nhìn sắc mặt cậu như thể đang cân nhắc xem câu nói ấy có phải thật lòng hay chăng."

Vậy tại sao cậu không chịu gặp ta?".Trai thẳng vô thức muốn đáp: Không có.Nhưng khi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Sở Hà Quân, cậu đã biết nói dối cũng vô dụng.Cậu đột nhiên thấy uể oải.Cậu không biết tại sao Sở Hà Quân phải cố chấp tới tận cung mình.

Theo như những gì cậu tưởng tượng, có lẽ ban đầu Sở Hà Quân cũng để tâm tới cậu đôi chút, nhưng chẳng bao lâu sau hắn sẽ quên mất trong cung có một người như cậu.Dù sao Sở Hà Quân còn phải lo chuyện quốc gia đại sự, trong lòng hắn cũng giấu kín một vị hôn thê.Cậu cùng lắm cũng chỉ được coi là một nốt nhạc đệm trong đời Sở Hà Quân thôi.Nhưng bây giờ Sở Hà Quân lại cố chấp muốn kéo cậu ra khỏi chiếc vỏ ấm áp, muốn cậu đưa ra một đáp án, như thể chuyện cậu biến mất là sự tình gì khủng khiếp lắm vậy.Lòng trai thẳng thoáng hiện nỗi căm ghét, cậu nhạt giọng đáp: "Không có tại sao, chỉ là tôi không muốn gặp thôi.Sở Hà Quân đang quan tâm tới cậu, muốn làm hòa với cậu, có lẽ vì hắn vẫn coi cậu là một hậu bối đáng để quan tâm.Nhưng nếu Sở Hà Quân biết cậu ôm tâm tư gì với hắn thì chắc sẽ xa lánh cậu, có khi còn giới thiệu cho cậu vài cô gái xinh đẹp để cậu "cải tà quy chính".Nghĩ tới đây, cậu bật cười một tiếng.Sở Hà Quân không hiểu nổi nụ cười ấy có nghĩa gì.Cửa sổ mở hé, ngoài kia ánh xuân ngập khắp đất trời, hoa đào đã sắp tàn rụng, cánh hoa hồng nhạt bị gió cuốn xuống bệ cửa sổ, rơi trên lớp áo trắng mềm mại của tiểu Chiêu nghi.Dưới ánh mặt trời, cậu xinh đẹp tới vô ngần.Tuy đã mười tám tuổi nhưng cậu vẫn còn khung xương của một thiếu niên, có cảm giác thanh tú mà mị hoặc khó diễn tả thành lời.Sở Hà Quân đột nhiên thấy những ngón tay đang nắm cằm tiểu Chiêu nghi hơi bỏng rát.Hắn không phải thằng nhãi vừa mọc lông chẳng biết tình yêu là gì.Hắn lớn hơn tiểu Chiêu nghi bảy tám tuổi, đã từng thấy cảnh phong nguyệt, chuyện nam nữ gió trăng.Đương nhiên hắn biết thứ tình cảm đang nhảy nhót trong lồng ngực mình là gì.Gió xuân nổi lên, một lớp mưa bụi được thổi tới.Bàn tay hắn nắm cằm tiểu Chiêu nghi bất giác buông lỏng, cọ xát và vuốt ve như cử chỉ giữa cặp tình nhân.

Hắn nhẹ nhàng dùng mu bàn tay vuốt lên má tiểu Chiêu nghi, thậm chí trên gương mặt còn thoáng qua vẻ cô đơn trong nháy mắt."

Đừng trốn ta".

Hắn nhẹ giọng.

"Rõ ràng đã hứa sẽ làm bánh hoa đào cho ta, sao lại nuốt lời".Hắn không nhắc tới chuyện này thì còn may.Nhóc trai thẳng nghe được ba chữ "bánh hoa đào", mũi lập tức vừa chua vừa xót.Cậu làm bánh hoa đào rồi.Chỉ là khi làm xong, cậu đột nhiên phát hiện, có lẽ Sở Hà Quân không cần.

Sau này sớm muộn gì Sở Hà Quân cũng cưới vợ sinh con, có lẽ trong giây phút người đẹp kề bên án sách, nâng khay ngang mày, thê tử của hắn sẽ dâng tặng hắn một đĩa bánh hoa đào.Cậu cứ ở đây tốn sức quan tâm, thể hiện, cuối cùng chắc chỉ nhận được cùng lắm là một câu anh em thân thiết.Cậu nhịn mãi, nhịn mãi, nước mắt vẫn lăn xuống trên chóp mũi, rơi xuống mu bàn tay Sở Hà Quân, nóng hôi hổi.Cậu nhìn Sở Hà Quân mà nói: "Người đừng đòi bánh hoa đào của tôi nữa, sau này người cưới vợ sinh con, động phòng hoa chúc, sẽ có bàn tay khác làm cho người".Đâu tới lượt cậu.Dù chẳng có vị hôn thê ấy, Sở Hà Quân cũng sẽ không nhìn thấy cậu đâu.Nghĩ tới đây, lòng cậu buồn rười rượi.Mọi ấm ức và đau đớn trong suốt thời gian qua đều xộc lên đỉnh đầu.Cậu là một nhóc trai thẳng với tình sử đơn sơ, khoảnh khắc mờ ám nhất trong đời là lúc nắm tay ủy viên thể dục ngày còn học cấp hai.Bây giờ cậu xuyên không, đột nhiên rung động, lại gặp phải một Sở Hà Quân với độ khó kinh hồn.Cậu càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà gào khóc thật to, khóc tới mức mặt mũi lem luốc.Sở Hà Quân nghe tiếng khóc ấy mà ngẩn cả người.
 
[Đm/Done] Nhóc Trai Thẳng Và Sở Hà Quân - Hoa Ngộ Nha
Chương 14


Edit: RyalNhóc trai thẳng khóc rồi không nín được, Sở Hà Quân chỉ có thể luống cuống lau nước mắt cho cậu.Hắn là con trai trưởng trong nhà nhưng trời sinh tính tình lạnh nhạt, cũng chỉ xa cách giữ lễ với đám em trai em gái, từ bé chưa dỗ trẻ con bao giờ, lúc tiểu Hoàng đế khóc rống lên cũng chỉ có ăn roi.Nhưng nhóc trai thẳng vừa bật khóc thì hắn lại hiếm khi hoảng hồn, không biết làm sao cho phải.Hắn không để ý cái gọi là phong độ quân tử nữa, vô thức ôm người ta vào lòng, vừa lau nước mắt vừa hỏi: "Động phòng hoa chúc gì cơ chứ, ai bảo ta sẽ thành thân?".Trai thẳng khóc đến nỗi nghẹn ngào, cậu lên án: "Bây giờ chưa thành thân, sớm muộn gì người cũng sẽ thành thân!

Rồi người sẽ vợ con đề huề, tôi biết cả rồi, trai thẳng khắp thiên hạ này đều giống nhau thôi!".Cậu gộp cả mình khi xưa vào trong số đó."

Đừng nói linh tinh".

Sở Hà Quân vỗ vỗ lưng cậu.

"

Sau này ta cũng không định lấy vợ".Trai thẳng nghe xong lại càng tức.Dù sao cũng mất mặt sẵn rồi, cậu chẳng sợ Sở Hà Quân biết tâm tư mình nữa, vừa mở miệng đã sặc mùi chua loét: "Không lấy vợ thì chẳng lẽ người định xuất gia?

Lòng người... chỉ một mực nhung nhớ vị hôn thê kia thôi đúng không, thanh mai trúc mã lại xinh đẹp dịu dàng, đó là ánh trăng sáng của người chứ gì".Sở Hà Quân lại càng không hiểu nổi.Cái này thì liên quan gì tới vị hôn thê của hắn.Hắn và cô gái tên Tô Mai kia đúng là thanh mai trúc mã, có tình cảm như chị em, nhưng cũng chỉ giữ phép giữ lễ mà thôi, bảo họ là người yêu thì chẳng bằng nói là bạn bè.Nhưng hắn mơ hồ phát hiện vấn đề nằm ở đâu.Vị hôn thê...Nếu lòng tiểu Chiêu nghi phẳng lặng, thì sao phải quan tâm tới chuyện trong lòng hắn có một vị hôn thê?Hắn ôm tiểu Chiêu nghi mặt mũi nhem nhuốc lên đùi, sầm mặt, lấy ra uy nghi của kẻ chấp chưởng cả hậu cung lẫn tiền triều."

Không được khóc, mắt sắp sưng cả lên rồi".

Hắn hơi nhíu mày.

"Có gì thì phải nói rõ ra, khóc có giải quyết nổi không?".Hơi thở của nhóc trai thẳng suýt thì nghẹn lại.Đúng là tên đại ngốc không hiểu chuyện tình cảm, đã tới nước này rồi mà chẳng chịu nhận thua để nói với cậu một hai lời dễ nghe.Nhưng cái vẻ sầm mặt của Sở Hà Quân đúng là đáng sợ, chẳng kém gì thầy chủ nhiệm của nhóc trai thẳng hồi cấp ba, lòng bàn chân cậu vô thức mềm nhũn như phản xạ có điều kiện.Trai thẳng chỉ đành yên lặng cắn môi, cố nuốt nước mắt vào trong.Sắc mặt Sở Hà Quân thoáng dịu lại, nhìn tiểu Chiêu nghi méo miệng nén khóc lại thấy dễ thương, khóe miệng không nhịn nổi mà khẽ cong lên, lại nhanh chóng vờ như chẳng hề có chuyện gì."

Được rồi, ta hỏi thì cậu đáp, nhé?".Nhóc trai thẳng rất muốn lắc đầu.Nhưng cậu nhìn bàn tay Sở Hà Quân ôm ngang eo mình và đôi mắt thâm trầm ấy, cuối cùng vẫn gật đầu chẳng chút chí khí.Sở Hà Quân chỉ tốn đúng một phút để tra hỏi xong xuôi đầu đuôi câu chuyện.Kể ra cũng là chuyện cười.Nhóc trai thẳng suốt ngày hóng chuyện khắp hậu cung, chẳng biết thế nào mà lại nghĩ hắn yêu sâu đậm vị hôn thê mất sớm, trung trinh một lòng; lại còn tưởng dù có ngày nguôi ngoai thì hắn cũng sẽ lấy vợ sinh con như bao kẻ khác, ôm người đẹp trong tay, con cháu đầy đàn.Hắn nghe mà thấy buồn cười.Khi hắn phiền muộn vì tiểu Chiêu nghi thân mật với người khác, hóa ra tiểu Chiêu nghi cũng đang thao thức trằn trọc vì tưởng hắn đã yêu thương một người.Ngoài cửa sổ kia ánh xuân rạng rỡ, hoa đào đương độ bung nở, đôi mắt đỏ lên vì khóc của tiểu Chiêu nghi cũng long lanh như cánh hoa đào.Ánh mắt Sở Hà Quân dừng lại trên làn môi cậu.Mềm mềm, đầy đặn, như thể chỉ cần mút nhẹ là sẽ có mật chảy ra.Hắn nhớ lại ngày trước khi tiểu Chiêu nghi chạy tới cung hắn giữa đêm khuya, liều mạng hôn hắn, khi tỉnh dậy thì chẳng nhớ chút gì.Hắn vẫn cứ tưởng đó chỉ là hành động vô thức.Dù là ai cũng vậy mà thôi.Nhưng bây giờ nghĩ lại, tại sao tiểu Chiêu nghi say rượu không tỉnh táo mà lại biết đường xông vào cung hắn.Sở Hà Quân đột nhiên bật cười.Uổng cho hắn một đời thông minh, hóa ra khi rơi vào lưới tình thì cũng ngốc nghếch và lo được lo mất.Nhóc trai thẳng không hiểu nổi nụ cười của Sở Hà Quân.Cậu vất vả lắm mới gom được dũng khí nói ra những lời dưới đáy lòng mình, sao Sở Hà Quân không đối diện với tình cảm của cậu mà còn cười nhạo cậu?Cậu mất hứng, trừng mắt nhìn Sở Hà Quân.Sở Hà Quân thấy cậu bất mãn thì đặt tay bên môi khẽ ho một tiếng, giấu mất ý cười.Hắn dịu dàng nhìn tiểu Chiêu nghi.Cuối cùng hắn cũng đã hiểu, tại sao người người trong cung đều nói hắn nhạt nhẽo và lạnh lùng như nước, chỉ có mình tiểu Chiêu nghi không sợ hắn, bám theo hắn như một chiếc đuôi nhỏ.Thì ra cậu thích hắn.Từ khi hắn chưa nảy sinh tình cảm, tiểu Chiêu nghi đã thích hắn rồi.Hắn nhẹ nhàng nắm tay nhóc trai thẳng, thấp giọng giải thích: "Ta và Tô Mai, cũng chính là vị hôn thê đó, đúng là thanh mai trúc mã.

Nàng là một người rất tốt, chưa bao giờ đối xử lạnh nhạt với bất kì ai, ấm áp hệt như làn gió xuân vậy.

Ta coi nàng như chị em trong nhà, dù giữa hai ta không có tình cảm nam nữ nhưng đúng là trước khi vào cung ta từng muốn lấy nàng làm vợ, sống cuộc đời tôn trọng lẫn nhau như khách, ít ra còn tốt hơn bao cặp phu thê bằng mặt mà không bằng lòng.

Nhưng nàng đã qua đời.

Và cái chết ấy có liên quan tới ta.

Có người hạ độc trong canh của ta, tình cờ là ngày ấy ta không uống, Tô Mai tới thăm ta, ta nói ta không đói bụng nên nhường cho nàng".Nói tới đây, Sở Hà Quân hơi ngừng lại.Hắn thực lòng coi Tô Mai như người thân.

Tình thân trong đời hắn vốn nhạt nhẽo, cha mẹ và anh em ruột chưa từng đối xử dịu dàng với hắn, Tô Mai cũng là một người đáng thương bị gia đình hắt hủi.Họ gặp nhau, không liên quan tới tình cảm nam nữ, chỉ là hai con người cô độc cùng chung chí hướng nên kết bạn.Nhưng cuối cùng Tô Mai vì hắn mà chết.Chết vì những tranh đấu nơi hậu trạch, chết vì lòng ghen tị và sự tham lam.Hắn gượng cười với nhóc trai thẳng: "Ta sẽ không kể chi tiết nguyên nhân phía sau, khỏi bẩn lỗ tai cậu".Nhóc trai thẳng choáng váng.Cậu là người hiện đại, dù đã xem không ít những bộ phim cung đình kì lạ nhưng chưa từng tiếp xúc với những tranh đấu đó bao giờ.Cậu từng nghe tiểu Hoàng đế kể về tình huống phức tạp trong gia đình Sở Hà Quân, các anh em ruột cũng chẳng tha cho hắn, vì vậy Sở Hà Quân mới vào cung.Nhưng cậu không ngờ lại đến nỗi một mất một còn như thế.Cậu đã chẳng để tâm tới chuyện ghen tuông nữa, chỉ thấy nụ cười của Sở Hà Quân quá khó coi, chẳng bằng hắn đừng cười.Cậu giơ tay sờ mặt Sở Hà Quân, không nói lời an ủi, chỉ nhẹ nhàng áp trán vào trán hắn như trẻ con ôm nhau, cọ cọ."

Qua cả rồi".Sở Hà Quân cũng ôm lấy cậu.Hai người như đôi chim yến quấn quýt nhau dưới mái hiên nhà."

Đúng thế, qua cả rồi".

Sở Hà Quân nhẹ nhàng lặp lại.Tất cả đều đã là quá khứ.Sở Hà Quân biết tiểu Chiêu nghi đau lòng vì hắn.Trước nay hắn vẫn khinh thường sự thương cảm của người khác, nhưng sự đau lòng của tiểu Chiêu nghi chỉ khiến hắn thấy dịu dàng.Hắn ôm tiểu Chiêu nghi một hồi lâu mới tách ra.Sở Hà Quân lại thấp giọng giải thích: "Giữa ta và Tô Mai chỉ có tình bạn, tình chị em, chưa từng ái mộ nhau.

Ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện thành thân, cưới vợ, sinh con đẻ cái.

Ta chỉ mong Hoàng đế mau mau trưởng thành để sớm ngày có thể tự gánh vác một phương.

Từ khi vào cung, ta cứ ngỡ cả đời mình chỉ có vậy, sống cô đơn, sau này xuất cung rồi mở thư viện làm tiên sinh dạy học, thế cũng chẳng có gì không tốt"."

Nhưng ta không ngờ...

Dù là kẻ như ta cũng sẽ biết yêu, cũng biết thứ gì là tình cảm nảy nở từ hư không, ngày càng thêm sâu đậm".Hắn nâng mắt nhìn tiểu Chiêu nghi, đôi mắt như mặt hồ, dịu dàng hơn cả nắng xuân trong ngày tháng ba.Hắn gần như dụ dỗ mà thấp giọng hỏi tiểu Chiêu nghi: "Em muốn biết ta thích ai không?".Mặt nhóc trai thẳng đỏ rần lên dưới ánh mắt ấy, chẳng biết do trời quá nóng hay do thứ rượu hoa lê cậu uống hôm qua vẫn còn đọng lại.Trái tim cậu đập thình thịch, khẽ lẩm bẩm một câu: "Muốn...".Cậu vừa dứt lời, nụ hôn của Sở Hà Quân đã hạ xuống.Đây là nụ hôn đầu tiên khi cả hai đều đang tỉnh táo.Trong nắng xuân, dưới những cánh hoa đào.
 
[Đm/Done] Nhóc Trai Thẳng Và Sở Hà Quân - Hoa Ngộ Nha
Chương 15


Edit: RyalTới khi Sở Hà Quân buông ra, đầu nhóc trai thẳng đã sắp bốc khói.

Một thiếu niên vốn thanh tú trắng trẻo giờ lại như bị ngốc, chỉ ngơ ngác nhìn Sở Hà Quân, như thể đến chức năng ngôn ngữ cũng đã biến mất rồi.Tâm trạng Sở Hà Quân thì không tệ.Hắn không hay cười, nhưng giờ đây gương mặt lại trở nên dịu dàng, đôi mắt đầy niềm vui như mặt hồ ngày đông đã tan băng tuyết, chỉ còn vụn băng va chạm, tạo thành những xúc cảm không hề nông cạn và cũng không hề nhẹ tênh.Hắn ngắm nhìn cái vẻ ngơ ngác của tiểu Chiêu nghi một chốc, thân mật nhéo khẽ vành tai cậu, hỏi: "Sao lại ngẩn ra thế này?".Lúc này ba hồn bảy vía của nhóc trai thẳng mới quay về.Cậu nhìn Sở Hà Quân, mặt đỏ như nhỏ máu, nghĩ thầm: ai cũng nói người thời xưa vừa cổ hủ vừa cứng nhắc, sao người ấy hôn mình tự nhiên thế, bảo cong là cong luôn, sách thánh hiền vứt hết cho chó gặm rồi ư?Cậu nghĩ thì nghĩ vậy nhưng lại chẳng dám thốt ra chữ nào, chỉ rầm rì hỏi: "Sao tự dưng người... lại hôn tôi?".Câu hỏi ấy cũng mập mờ không rõ.Sở Hà Quân nhìn cậu: "Em còn giả ngốc nữa.

Chẳng phải ta đang nói cho em người ta thích là ai hay sao?

Ta chỉ hôn người ta thích thôi".Trời đất, nhóc trai thẳng trợn mắt há mồm, người thời xưa biết chọc ghẹo thế ư?Ai cũng từng là trai thẳng, sao khác biệt lại lớn tới vậy.Nhưng khi cậu thấy Sở Hà Quân mỉm cười nhìn vào mắt mình, hoa đào ngoài kia đương độ rực rỡ, một mảng hồng phấn như mây.

Chim tước ríu rít dưới hiên nhà, dường như xa xa kia còn có tiếng các cung nữ cười đùa vọng lại.Cậu lại không tự chủ được mà cong khóe miệng, cười với hắn.Thì ra người ấy thích mình, cậu thầm nghĩ, thì ra, mối tình này là song phương.Không có thanh mai trúc mã nhớ mãi không quên, cũng không có động phòng hoa chúc của mai sau, con cháu đầy đàn dưới gối.Chỉ có người trước mắt đây, một người bình thường, trong trẻo, tao nhã, nhìn cậu với ánh nhìn chân thành, dịu dàng và tha thiết.Tiểu Chiêu nghi thấy Sở Hà Quân cầm tay cậu, khẽ đặt một nụ hôn lên mu bàn tay.Sở Hà Quân nói: "Ta không biết nói lời đa tình, cũng không hiểu phải lấy lòng nam tử ra sao.

Nhưng ta muốn ở bên em tới khi răng long đầu bạc".Trong khoảnh khắc ấy.Nhóc trai thẳng bỗng nghe được âm thanh của hàng vạn đóa hoa nở rộ nơi khu vườn ngoài kia.
 
[Đm/Done] Nhóc Trai Thẳng Và Sở Hà Quân - Hoa Ngộ Nha
Chương 16


Edit: RyalKhi mùa xuân sắp qua, hoa đào sắp rụng, Sở Hà Quân vẫn được ăn món bánh hoa đào do nhóc trai thẳng làm.Những chiếc bánh tinh xảo màu hồng nhạt được đựng trong hộp gỗ đen, được nhóc trai thẳng xách tới ngự thư phòng, nhân lúc nghỉ ngơi giữa giờ học mà tặng tiểu Hoàng đế một phần, còn lại cho Sở Hà Quân hết.Nhưng Sở Hà Quân vẫn không quá vừa lòng.

Hắn chẳng có chút tự giác nào của một tiên sinh, ỷ tiểu Hoàng đế đang vùi đầu gặm bánh mà ôm eo nhóc trai thẳng, thấp giọng: "Sao bệ hạ cũng có, chẳng phải thứ này chỉ là của mình ta thôi ư?".Nhóc trai thẳng đúng là không chịu được.Cậu và Sở Hà Quân đã yêu nhau được một tháng.

Người ta có câu nói rất hay, nam thần có lạnh lùng kiêu ngạo đến đâu thì khi sa vào tình yêu nồng nhiệt cũng sẽ trở nên ngang ngược không màng lí lẽ.

Một người lúc thường lạnh nhạt và nhã nhặn, thế mà lại keo kiệt tới mức này."

Sao người lại so đo với trẻ con".

Nhóc trai thẳng cũng thấp giọng.

"Bệ hạ là học trò của người cơ mà, với lại em làm nhiều lắm, người ăn không hết được đâu".Sở Hà Quân hừ nhẹ một tiếng, mạnh miệng: "Ai bảo ta không ăn hết được, học trò thì lại càng phải biết tôn sư trọng đạo chứ".Nhóc trai thẳng gan to bằng trời mà lườm hắn một cái, tiện tay cầm bánh hoa đào lên nhét vào miệng Sở Hà Quân: "Người ăn phần người đi, đừng có nói linh tinh".Sở Hà Quân cắn một miếng bánh nhưng không ăn, chỉ ngậm bằng môi, nhẹ nhàng đưa tới bên miệng nhóc trai thẳng.Ngày xưa có cắt tay áo, chia đào.Nay có tần phi chia bánh.Nhóc trai thẳng xấu hổ tới mức đỏ bừng cả mặt, nghĩ thầm: thế thì không hay cho lắm nhỉ.Hai người trốn sau rèm một hồi lâu, giờ nghỉ của tiểu Hoàng đế cũng dài hơn hẳn.Đến khi nhóc trai thẳng và Sở Hà Quân bước ra, cậu không chỉ đỏ mặt mà môi cũng đỏ bừng.Sở Hà Quân lại có vẻ rất chỉnh tề, chỉ là mái tóc hơi rối như đã bị ai nắm lấy thật chặt.Tiểu Hoàng đế nghi ngờ, chớp chớp mắt nhìn nhóc trai thẳng.Thừa dịp Sở Hà Quân cúi đầu chọn sách, nhóc lén lút hỏi cậu: "Sở Hà Quân bắt nạt ngươi đúng không?".Nhóc trai thẳng lắc đầu: "Không, không có đâu".Tiểu Hoàng đế ngây thơ chớp mắt: "Vậy tại sao người lại cắn miệng ngươi?

Ta thấy hết rồi, người cắn ngươi, nếu ngươi sợ thì để ta xử lí".Nhóc trai thẳng: "...".Từ khi xuyên không tới đây, cậu không ngờ sẽ có ngày này.Cậu nhìn gương mặt ngây ngô của tiểu Hoàng đế, chỉ thấy mình đã phạm phải tội ác tày trời, làm ô nhiễm trái tim thuần khiết của một bé con.Nhưng cậu còn chưa nghĩ ra lời giải thích đã thấy Sở Hà Quân bước tới."

Bệ hạ".

Sở Hà Quân đặt cuốn sách đã chọn xuống trước mặt tiểu Hoàng đế, mặt không đổi sắc, giọng điệu thong dong.

"Thần không bắt nạt tiểu Chiêu nghi, thần thích em ấy".Nhóc trai thẳng hít một hơi lạnh.Không ngờ Sở Hà Quân lại mặt dày đến thế, dám công khai chuyện yêu đương cho Hoàng đế nghe.Người hiện đại như cậu cũng phải kinh hãi.Tiểu Hoàng đế trợn mắt nhìn.Là một Hoàng đế bảy tuổi có cả đám nam phi, dù ngây thơ, nhưng nhóc cũng đã lờ mờ hiểu được đoạn tụ là gì."

Thì ra là thế".

Tiểu Hoàng đế bỗng tỉnh ngộ, lại quay sang hỏi tiểu Chiêu nghi.

"Hai người yêu nhau à, thế ngươi có muốn được gả cho Sở Hoàng quý phi không?".Nhóc trai thẳng: "...

Hoàng thượng, những chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi làm gì".Sở Hà Quân lại bật cười."

Đúng, bệ hạ, em ấy muốn được gả cho thần.

Mong bệ hạ khai ân để chúng thần được xuất cung".Tiểu Hoàng đế phấn chấn hẳn.Nhóc đã bị Sở Hà Quân bắt chép phạt nhiều đến thế, bây giờ phải nhân cơ hội làm khó dễ một chút.Nhưng khi nhóc ngước lên, nhìn đôi mắt như cười như không của Sở Hà Quân, chút dũng khí khó khăn lắm mới tích góp được đều bay sạch."

Trẫm, trẫm biết rồi".Khi sợ thì người ta phản ứng rất nhanh..Chẳng bao lâu sau, nhờ cái loa nhỏ tên tiểu Hoàng đế loan tin, tất cả phi tần trong cung đều biết Sở Hà Quân lạnh lùng và tiểu Chiêu nghi đã ở bên nhau rồi.Năm năm sau, tiểu Hoàng đế tròn mười hai tuổi, lần đầu lo chuyện triều chính, đặc cách cho một nhóm phi tần xuất cung để thể hiện lòng khoan dung.Trong đó có Sở Hà Quân và tiểu Chiêu nghi.Tháng tư năm ấy khi hoa đào nở, trong một căn nhà ở ngoại ô kinh thành, một bữa yến tiệc thành hôn nho nhỏ diễn ra.Tại địa điểm kín đáo ấy có Hoàng đế đương triều, những người đã từng làm phi, và cả các quan viên có giao hảo với Sở Hà Quân.Mọi người tay bắt mặt mừng.Kể từ khoảnh khắc nhóc trai thẳng nảy sinh tình yêu sét đánh với Sở Hà Quân trong vườn mai ngày ấy, sáu năm đã trôi qua.Nhưng suốt quãng đời còn lại, hai người sẽ còn ở bên nhau trong rất nhiều lần sáu năm khác nữa.
 
Back
Top Bottom