[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 75,413
- 0
- 0
[Đm/Done] Mèo Say Hồ Điệp- Dẫn Lộ Tinh
Chương 39: Thử thăm dò
Chương 39: Thử thăm dò
Biên tập viên: Khương Ngạn Hi
Giấc ngủ này đặc biệt ngọt ngào và say sưa.
Cậu lười biếng mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà xa lạ, phản ứng chậm nửa nhịp mới nhận ra bản thân đang ở đâu.Lúc Thời Ỷ tỉnh dậy, ngoài cửa sổ nắng rực rỡ, đã là 12 giờ trưa.Rửa mặt xong, Thời Ỷ kéo dép lê đi ra ngoài.Cậu mơ hồ nghe thấy bên ngoài truyền đến chút ít động tĩnh, vốn tưởng là Thương Tùy ở trong bếp, nhớ rằng đối phương hình như không biết nấu ăn, đang cảm thấy kỳ lạ, Thời Ỷ liền nhìn thấy một dì trông quen mắt.Đối phương nhiệt tình chào hỏi cậu, rồi hỏi cậu lát nữa muốn ăn gì, bà vừa nướng xong bánh muffin, chuẩn bị sườn chua ngọt hợp khẩu vị cậu, ngoài ra còn có canh gà tùng nhung.Khi Thời Ỷ hỏi đến tung tích của Thương Tùy, bà nói hắn đã ra ngoài từ sớm, có để lại một tờ giấy trong phòng khách cho cậu.Thời Ỷ gật đầu, nghĩ lại, tạm thời không gặp Thương Tùy cũng là chuyện tốt, cậu còn cần một chút thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.Thời Ỷ đi tới phòng khách, cầm lấy tờ giấy:【Cảm ơn Tiểu Ỷ đã cùng tôi qua kỳ mẫn cảm.Tôi có vài chỗ không giống với người khác, nếu cậu muốn biết, lần sau sẽ nói rõ với cậu.Tạm thời có chút việc, đã ra ngoài trước.Muốn về nhà thì nói với dì một tiếng, dì sẽ giúp cậu gọi tài xế.Xem xong giấy thì đóng dấu nhé ^^】Chỗ ký tên không viết tên, mà là vẽ một con bướm đang bay nghiêng.Một sợi chỉ mảnh xuyên qua sau lưng con bướm, vừa như là một nét phác họa cánh hoa, lại như quỹ tích bay lượn.Thời Ỷ nhìn chằm chằm vào ký hiệu đặc biệt của Thương Tùy một lúc, cầm lấy con dấu đã được chuẩn bị bên cạnh.Con dấu cầm tay được điêu khắc thành hình một con mèo ngẩng đầu, mặt dấu cũng là một con mèo đang chạy nhỏ từng bước về phía trước, cái đuôi cong cong vểnh lên.Thời Ỷ nhìn kỹ một chút, xác định con dấu này là đặt làm riêng.Thương Tùy lúc rảnh rỗi thì làm mấy thứ này sao?Thứ nhỏ này cũng khá đáng yêu.Ngay khoảnh khắc nhúng vào mực đỏ son, Thời Ỷ cảm thấy bản thân như đang phê duyệt tấu chương.Cậu đóng dấu mèo bên cạnh con bướm, đại biểu là “đã đọc”.Ăn xong cơm, tài xế đưa cậu về nhà.Thời Ỷ đẩy cửa bước vào, Khương Hựu Ninh và Thời An đang xem tivi trên sofa, hai người vừa xem vừa trò chuyện lác đác, nghe thấy tiếng động thì đồng thời quay đầu lại.Thời An kinh ngạc nói: “Con về rồi à?”
Khương Hựu Ninh cũng ngạc nhiên: “Không phải cưng đang ở với bạn trai qua kỳ mẫn cảm sao?”
Thời Ỷ không nói kỳ mẫn cảm của Thương Tùy khác với Alpha bình thường, chỉ đơn giản nói: “Ban đầu anh ấy không nói với em, lúc em đến thì đã sắp kết thúc rồi.”
Thời An hiếm khi lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Cũng coi như là có chút chừng mực.”
Khương Hựu Ninh vốn định khen một câu là tự chủ cũng tốt đấy, nhưng ngay giây tiếp theo, lúc Thời Ỷ đi đến gần, anh liền ngửi thấy pheromone ngọt ngào lại nồng nặc đến mức phát ngấy.Alpha với nhau tự nhiên có sự bài xích, Khương Hựu Ninh suýt nữa thì dựng lông, toàn thân đều thấy khó chịu: “Pheromone bạn trai cưng sao mà nồng quá vậy??”
Thời Ỷ bênh vực: “Rõ ràng là rất thơm mà.”
Thời An cười lạnh: “Thơm chỗ nào, ngọt đến phát ngán.”
Thời Ỷ phản bác: “Con chính là thích ngọt đấy.”
Thời An: “?”
Thấy sắc mặt Thời An không được tốt, Khương Hựu Ninh ho khan một tiếng.Trong mắt Thời An, Thương Tùy ban đầu cố tình hay vô ý giấu giếm gia cảnh, tỏ ra quá có chủ ý, Thời Ỷ lại một mực bênh vực đối phương, khiến người ta khó tránh khỏi lo lắng sau này sẽ bị xoay như chong chóng.Nhưng cho dù là Phó Tư Việt – người họ hiểu rõ gốc gác, Thời An ước chừng cũng sẽ tìm cách bắt bẻ.Dù thúc giục Thời Ỷ yêu đương kết hôn, nhưng thật sự có người yêu rồi thì Thời An lại là người không nỡ nhất.Cô hiểu rõ tâm lý này, liền vội vàng hòa giải: “Tiểu Ỷ vốn dĩ đã thích vị ngọt rồi, hơn nữa độ phù hợp của hai người là một trăm phần trăm, đương nhiên sẽ thấy thơm rồi.”
Nhắc đến độ phù hợp, sắc mặt Thời An mới dịu xuống một chút.Thời Ỷ thấy Khương Hựu Ninh nói đỡ cho mình, không nói gì, lặng lẽ ngồi sát bên cô.
Khương Hựu Ninh thì rất vui vì cậu thân thiết với mình, nhưng pheromone trên người Thời Ỷ lại như một cái bóng đậm đà đè trên đỉnh đầu cô, khiến Khương Hựu Ninh càng thêm bồn chồn bất an.Bản thân cô tư chất ưu tú, xưa nay luôn là người lấy pheromone đè người khác, rất hiếm khi bị pheromone của Alpha khác áp chế, đối phương thậm chí còn chưa đứng trước mặt cô.Khương Hựu Ninh trêu đùa: “Bạn trai cưng là đặc dị A à?
Pheromone cũng quá mạnh rồi.”
Thời Ỷ không ngờ một câu đùa tùy tiện của Khương Hựu Ninh lại đánh trúng sự thật, nhất thời cảm thấy chột dạ.Cậu không giỏi nói dối, chỉ có thể giả vờ không nghe thấy.May mà Alpha có kỳ mẫn cảm đặc biệt rất hiếm thấy, không ai thật sự cho rằng cậu lại gặp phải.Khương Hựu Ninh lại ngửi ngửi.Chỉ nửa ngày mà đã nhiễm pheromone đậm như vậy, chắc là làm dữ lắm đây.Cô bỗng hỏi: “Cưng không để hắn vào khoang sinh dục đấy chứ?”
Thời An cảnh giác quay đầu lại.Khương Hựu Ninh lại tự mình nói tiếp: “Suýt quên, chị có đưa bao cao su cho hai người rồi, chắc là không đâu.”
Thời Ỷ thấy Thời An cứ vểnh tai nghe hai người nói chuyện, đột nhiên nảy sinh ý xấu: “Chị.”
Khương Hựu Ninh: “?”
Thời Ỷ liếc mắt ra hiệu cho Khương Hựu Ninh, sau đó ra vẻ như lơ đãng hỏi: “Thứ mà chị cho em, là lấy từ đâu vậy?”
Khương Hựu Ninh lập tức hiểu ý, thầm nghĩ thằng nhóc này đúng là đáng đánh, nhưng cũng hào hứng không kém, muốn theo Thời Ỷ gây chuyện: “Trong thư phòng đó.”
“Thì ra trong thư phòng có mấy thứ này, trách sao thường xuyên khóa cửa.”
Thời Ỷ chớp chớp mắt, quay đầu nói với Thời An: “Ba ơi, ba cẩn thận chút, con không muốn có em trai em gái đâu.”
Lời vừa dứt, hai chị em như có ăn ý mà đồng loạt đứng dậy, cùng nhau lao về phía thang máy trong nhà.Thời An ngẩn ra trong chốc lát, sau đó mới đột nhiên phản ứng lại được là có ý gì."
Khương Hựu Ninh!
Thời Ỷ!”
Thời An giận dữ gào lên phía sau: “Hai đứa thật là giỏi rồi đấy, lén lấy đồ của ba, còn Thời Ỷ, ý con là sao hả??
Con quay lại đây cho ba ——!!”
Cửa thang máy đóng lại trước khi Thời An kịp đuổi tới.“Ôi chao, không được, cười chết mất!”
Khương Hựu Ninh ôm bụng cười lớn, cả kẹp tóc búi đầu cũng rơi xuống đất.Thời Ỷ cũng cười suốt không thôi, vừa gật đầu vừa nói: “Mặt ba đỏ bừng luôn rồi.”
Làm một trận ầm ĩ thế này, chắc một thời gian tới Thời An sẽ không còn truy hỏi cậu tới lui nữa.Lên đến tầng trên, Thời Ỷ đột nhiên nhớ ra điều gì.“À đúng rồi chị này,” Khương Hựu Ninh rất rành về quần áo trang sức, Thời Ỷ hỏi: “Lúc Giáng sinh Thương Tùy có tặng em quà, em muốn tặng lại anh ấy một món quà đáp lễ, chị có gợi ý nào không?
Tốt nhất là cũng là trang sức.”
“Bạn trai em tặng em là cái thắt lưng đá quý đó đúng không, nếu có thể tặng được cái đó, chắc mấy món trang sức thông thường anh ta đều đã thấy qua hết rồi.”
Cô nghĩ tới điều gì đó, liền lướt điện thoại tới một trang, đưa cho Thời Ỷ xem: “Dạo này chị cũng đang chọn trang sức mới, kiểu này chị rất thích.”
“Là vòng tay và vòng chân theo bộ, thường thì đề nghị các cặp đôi đeo riêng.”
“Ngoài ra còn kèm theo một sợi dây xích dài riêng, có thể dùng để nối chúng lại.”
Khương Hựu Ninh cười gian nói: “Sau khi đeo vào, giơ tay lên là có thể kéo chân người kia lại, có thấy thú vị không?”
Thời Ỷ mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, Khương Hựu Ninh giải thích: “Đây là thương hiệu trang sức mới nổi, dạo gần đây rất hot, thật ra nó đã có lịch sử lâu rồi, ban đầu là thương hiệu làm đạo cụ đặc biệt.”
“Đạo cụ đặc biệt?”
“Ừm…………… tức là, chút tiểu tình thú ấy mà.”
Đối mặt với ánh mắt như hiểu như không của Thời Ỷ, cô bỗng cảm thấy như mình đang làm hư trẻ con, liền vội vàng ngụy biện trước: “Em đừng không tin, bọn Alpha tụi chị chính là thích mấy thứ này đấy!”
Thời Ỷ chăm chú nhìn vào bộ trang sức trên màn hình, bên trên gắn đá quý màu hồng kết hợp xanh công, dây xích bằng bạc.
Ánh mắt cậu dừng lại ở phần giới thiệu tiếng Anh, đúng là như Khương Hựu Ninh nói, là loại trang sức khuyên dùng cho các cặp đôi.Tuy nhiên vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ.Nhưng ánh mắt của Khương Hựu Ninh không chê vào đâu được, bộ dây chuyền rất đẹp, hơn nữa Khương Hựu Ninh chắc chắn sẽ không lừa cậu.“Khá là đẹp, gửi liên kết cho em.”
“?”
Khương Hựu Ninh ban đầu chỉ muốn cho cậu xem thử, không ngờ cậu lại thật sự muốn mua.Cô cũng cảm nhận được nỗi lo lắng tương tự như Thời An, càng nhìn càng cảm thấy em trai như muốn tự đóng gói bản thân rồi gửi đi, khiến cô liên tưởng đến con mèo trong phim hoạt hình tự mình thắt nơ bướm rồi chui vào hộp quà.Cuối cùng Khương Hựu Ninh với giọng điệu phức tạp: “Bảo bối, em thật sự đã lớn rồi.”
Trong đầu Thời Ỷ toàn là những chuyện khác, không chú ý đến hàm ý sâu xa trong câu nói này.
Đến khi quay lại phòng mình, cậu mới có thể chỉnh lý lại tâm trạng cho tốt.Cậu từ lần đầu gặp nhau ở Hội Giản, cứ thế nhớ lại từng chút từng chút những khoảnh khắc sau khi giả làm người yêu rồi cùng nhau chung sống.Chiếc vòng tay hoa lan chuông Thương Tùy tặng cậu ở Kỳ Giang đã được mang về, ban đầu định làm thành hoa bất tử, nhưng hoa lan chuông vốn yếu ớt mỏng manh, héo tàn quá nhanh, cuối cùng đành phải từ bỏ.Trong đầu lóe lên những đoạn ký ức về thời kỳ mẫn cảm của Thương Tùy, như thể quay lại phòng vẽ đầy pheromone ấy.
Tai Thời Ỷ hơi nóng, ngón tay vô thức chạm lên môi mình.Nếu xác nhận quan hệ rồi thì có thể ngày nào cũng hôn nhau, chuyện tốt như vậy………………
Không được, phải nghĩ chuyện khác, không thể chỉ mải mê tìm thú vui.Những lời mà Thời An và Khương Hựu Ninh nói trước đó, cậu cũng đã nghe lọt đôi chút.
Cậu biết thể chất mình đặc biệt, tốt nhất nên suy nghĩ đến chuyện lâu dài hơn.Hai chữ “lâu dài” cứ xoay vòng trong đầu Thời Ỷ một hồi lâu, nghĩ đến việc Thương Tùy có thể ngủ cùng cậu, sau này sẽ không bị mất ngủ nữa, thì đó chẳng phải cũng là một sự lâu dài chân thực nhất hay sao.Thời Ỷ suy nghĩ kỹ càng, lựa chọn nghe theo cảm xúc chân thật nhất trong lòng mình, dứt khoát đặt mua bộ dây chuyền mà Khương Hựu Ninh gửi cho cậu.Quyết định rồi.
Đợi khi lấy được trang sức, sẽ đi tỏ tình với Thương Tùy.Thời Ỷ siết chặt nắm tay.
Chuyện sắp xảy ra khiến cậu cảm thấy mong đợi và phấn khích chưa từng có, như thể sắp tham gia một cuộc phiêu lưu tràn đầy cảm giác mới mẻ, phần thưởng đặt ở điểm cuối vô cùng hấp dẫn.Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên tiếng thông báo.Giang Nghiễn: [À, Thời Ỷ, ngày kia cậu có rảnh không?]Giang Nghiễn: [Thẩm Thiên Du sắp sinh nhật rồi, nhưng một mình tôi tổ chức cho cậu ấy thì lúng túng quá, cậu có thể đến cùng Thương Tùy không?]Giang Nghiễn vừa nói vừa gửi một biểu cảm khóc.Giang Nghiễn: [Thương Tùy bảo tôi hỏi cậu, cậu ấy nói nhà cậu ấy là cậu quyết.]Giang Nghiễn: [Nhất định phải đại giá quang lâm nhé.]Ánh mắt Thời Ỷ dừng lại một lúc trên chữ “nhà cậu ấy”, rồi gõ chữ đáp lại.Thời Ỷ: [Cậu và Thẩm Thiên Du làm hòa rồi?]
【Không có.】Giang Nghiễn chần chừ nói, 【Nhưng sinh nhật hằng năm đều là tôi ở bên cậu ấy, chẳng lẽ vì cãi nhau mà không tổ chức nữa sao?】17: 【?】Giang Nghiễn hình như cũng đã giằng co rất lâu, bắt lấy Thời Ỷ mà tuôn ra một tràng lách cách, tư tưởng trung tâm là: “Người như cậu ấy chẳng có mấy bạn bè, người nhà cũng ở xa, nếu tôi và Thương Tùy đều không đi, một mình tổ chức sinh nhật thì ít nhiều cũng hơi đáng thương chứ!”
Thời Ỷ luôn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng nhìn bộ dạng Giang Nghiễn như đang cố gắng thuyết phục chính mình, cuối cùng cũng thuận theo nói:17: 【Nghe cũng có lý.】17: 【Vậy các cậu tổ chức lúc nào?
Tôi cũng có một người bạn tình cờ sinh nhật hôm đó.】Sinh nhật của Tần Thư Hách đúng lúc cũng vào ngày kia.
Hôm đó Tần Thư Hách, Lâm Ngôn và Sơ Đào sẽ đi xem buổi biểu diễn của Mirage, bởi vì vũ công chính của Mirage từng là thành viên câu lạc bộ nhảy, còn đặc biệt hỏi Thời Ỷ có muốn đi cùng không, nhưng bị Thời Ỷ từ chối vì không mấy hứng thú.Buổi biểu diễn kết thúc trở lại thành phố chắc khoảng hơn mười giờ, Tần Thư Hách dứt khoát hẹn mọi người đi ăn khuya và hát karaoke.Giang Nghiễn: 【Giờ ăn tối được không?】Hai buổi tụ tập vừa hay lệch giờ nhau.17: 【Được.】17: 【Thẩm Thiên Du thích gì?
Tôi đi chuẩn bị quà.】Giang Nghiễn mừng rỡ: 【Không cần không cần!
Còn cần gì quà nữa, các cậu đến là món quà tuyệt vời nhất rồi!】Giang Nghiễn bổ sung thêm một câu: 【Hơn nữa chẳng phải cậu với Thương Tùy là người một nhà à, chắc chắn cậu ấy sẽ chuẩn bị.】Thời Ỷ đọc đi đọc lại mấy lần, nghĩ bụng Giang Nghiễn đúng là biết nói chuyện.Mang theo tâm lý thăm dò trước khi chính thức tỏ tình, cậu gửi tin nhắn cho Thương Tùy.—“Cho nên là cậu không biết đối mặt với Thời Ỷ, nên trốn chạy à?”
Thẩm Thiên Du nhìn người bạn thân bên cạnh im lặng không nói gì, nói thẳng vào vấn đề.Hai người vừa kết thúc một buổi tiệc, đều mặc lễ phục.
Thương Tùy nói có chuyện muốn tìm hắn ta, Thẩm Thiên Du nghiêm túc lắng nghe xong những tâm sự yếu đuối và nhạy cảm của hắn, mới biết được mối quan hệ thật sự giữa hắn và Thời Ỷ.“Nói gì thế.”
Thương Tùy làm ra vẻ tự nhiên phủ nhận.“Loại tiệc xã giao thế này bình thường cậu lười chẳng buồn đi.
Giai đoạn mẫn cảm vừa kết thúc, đúng ra là cậu thích ở nhà ngủ bù hơn.”
Mặc dù trông có vẻ rạng rỡ chói mắt, nhưng Thẩm Thiên Du vẫn một cái là nhìn ra trạng thái của hắn không tốt, hiếm có dịp được thấy Thương Tùy luống cuống, hắn ta cười khẽ: “Cả đêm không ngủ à?
Thời Ỷ thật có bản lĩnh, hành cậu ra thế này.”
“...”
Thương Tùy lập tức chuyển sang giẫm lên nỗi đau của hắn ta: “Nghe nói có người đã tìm hiểu hết toàn bộ quy trình phẫu thuật cấy tuyến thể, tiếc là chiêu này không hiệu quả lắm, Giang Nghiễn bị cậu hù cho muốn chết.
Sao thế, Viện trưởng Thẩm?”
Cả hai người đồng thời im lặng.“Nhưng tôi giỏi hơn cậu nhiều đấy.”
Thương Tùy lười biếng nói, “Tôi chỉ đang suy nghĩ xem nên tỏ tình thế nào cho hợp thôi.”
“Dựa theo tính cách của cậu, chắc sẽ chuẩn bị một món quà tỏ tình độc đáo, chọn kỹ một nơi có phong cảnh đẹp, mọi thứ đều phải thật xinh đẹp chỉn chu, cuối cùng chọn một ngày có ý nghĩa đặc biệt để bày tỏ tình cảm.”
Ở Kỳ Giang, hắn cảm thấy Thời Ỷ rất thích chiếc vòng tay mà mình tặng, hoa tươi thì khó bảo quản, sau khi trở về hắn đã đặt một chiếc vòng tay có hình hoa linh lan.“Tôi cũng đâu có khoa trương đến thế chứ.”
Thương Tùy bị nghẹn một chút, lại nói, “Nhưng dạo này tôi đúng là có đặt một món quà đặc biệt.”
Hắn tự mình vẽ bản phác thảo, lại thảo luận với nhà thiết kế, sau khi tìm hiểu về chất liệu trang sức, kỹ thuật hiện có và thời gian thi công có thể kéo dài, cuối cùng mới chốt được phương án.“Nhưng để có được thì phải đợi rất lâu, tôi thì không chờ nổi.”
Thẩm Thiên Du vô cùng cạn lời: “Xin hỏi lúc trước cậu đặt nó với thân phận gì?
Không rẻ đâu nhỉ?
Tặng món đồ như vậy chỉ khiến người ta cảm thấy cậu có dụng ý, cậu định ép cưới à?”
“Cậu thôi cái đống linh tinh ấy đi, nói thẳng là không được có phải nhanh hơn không?”
Thương Tùy đã uống rượu trong tiệc, dùng lòng bàn tay uể oải chống mặt, không trả lời ngay.Một lúc sau, hắn bỗng nói: “Cậu biết không, khi nhận ra mình thích một người, cảm giác lớn nhất không phải là vui sướng hay hạnh phúc.”
“Với tôi, là tự ti.”
Luôn nghĩ mình đủ đặc biệt, lại sợ rằng tất cả chỉ là một màn tự mình đa tình.Một giây trước còn tự phụ, giây sau đã tự ti.(*) Tự phụ là tin tưởng vào khả năng của bản thân.Lần này Thẩm Thiên Du không cười nhạo hắn, mà nhẹ giọng nói: “Tôi biết, sao tôi lại không biết được.”
Cảm thấy đối phương chỗ nào cũng tốt, so với người ta, bản thân chỗ này chưa hoàn hảo, chỗ kia cũng làm chưa đủ.Bạn bè chơi thân đều biết Thương Tùy từng có một “bạch nguyệt quang”, nhưng đó chỉ là cách nói đùa.Sau khi biết Thời Ỷ chính là “người đó”, hắn hoàn toàn hiểu được vì sao Thương Tùy lại do dự mãi không quyết.So với rung động và tình yêu, sự tồn tại của Thời Ỷ mang ý nghĩa sâu sắc hơn nhiều.Thẩm Thiên Du vẫn nhớ rõ, sau mùa hè năm ấy, tính cách của Thương Tùy thay đổi hoàn toàn.Nếu như cố tình dạy một người phải sống như thế nào, phải biểu đạt cảm xúc ra sao, phải tìm cách quên đi phiền muộn, bước ra khỏi bóng tối và sống vui vẻ, thì rất có thể tất cả sẽ trở thành lời nói suông từ một phía.Thời Ỷ chẳng cố tình làm gì cả, nhưng lại vô thức thúc đẩy sự thay đổi ấy xảy ra.Loại thay đổi này, sự hấp dẫn này, một cách tự nhiên và xuất phát từ nội tâm, thật ra có một cách mô tả thích hợp hơn—“Cậu ấy là người đã cứu tôi.”
Thiếu niên Thương Tùy kể xong một phần của câu chuyện mùa hè, khẽ khàng đặt dấu chấm hết cho đoạn kết không trọn vẹn giữa hai người.Dù chỉ có một người còn nhớ, thì nó vẫn mang ý nghĩa phi thường.Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên Du không kìm được hỏi: “Chuyện trước kia, cậu có muốn nhân cơ hội này nói hết với cậu ấy không?”
Thương Tùy nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm dung nham lấp lánh trong suốt ở không xa, ngẩn người một lúc.“Nếu đã quên, chứng tỏ không phải chuyện quan trọng.”
Trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười quen thuộc, dùng giọng điệu thoải mái trả lời: “Nếu đột nhiên nói ‘chúng ta từng rất thân, cậu còn từng nói muốn gả cho tôi, sao cậu có thể quên hết được chứ’, nhìn kiểu gì cũng giống như đang tính sổ chuyện cũ, sẽ khiến người ta cảm thấy áp lực.”
“Có thể vui vẻ ở bên nhau là đủ rồi, không cần thiết phải nhắc đến quá khứ khi tỏ tình.”
Vừa nói xong.Màn hình điện thoại của hắn đột nhiên sáng lên.Thương Tùy đọc xong tin nhắn, bất chợt nói: “Tôi chắc là có thể chuẩn bị tỏ tình rồi.”
“Chúc mừng.
Nhưng cái tật do dự không quyết của cậu thì chữa bằng cách nào?”
Thương Tùy trả lời lạc đề, chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, dùng giọng điệu vô cùng cưng chiều nói: “Ai da, bảo bối nhà chúng ta đúng là đáng yêu mà.”
“…..”
So với người vừa rồi còn đang bi kịch sầu não, bây giờ người này rõ ràng đang phát tình trước màn hình điện thoại.Thẩm Thiên Du cuối cùng vẫn rất có tu dưỡng mà nói: “Chúc cho sự dũng cảm của cậu kéo dài được đến ngày tỏ tình.”
Thương Tùy hoàn toàn không nghe thấy hắn ta đang nói gì, đang tưởng tượng dáng vẻ Thời Ỷ gõ xuống dòng chữ kia.17: [Giang Nghiễn nói chúng ta là người một nhà, không cần chuẩn bị quà riêng.]17: [Chúng ta là vậy sao?]Cách một màn hình, hắn cũng có thể thấy Thời Ỷ duỗi móng vuốt mèo ra, rón rén bước tới một bước thăm dò.Hắn mỉm cười gõ xuống dòng trả lời.Ss: [Tất nhiên rồi ^^]---Lời tác giả:Mọi người đúng là một gia đình ngày ngày hôn hôn yêu yêu đấy!