[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 75,413
- 0
- 0
[Đm/Done] Mèo Say Hồ Điệp- Dẫn Lộ Tinh
✨Chương 19: Bịa đặt
✨Chương 19: Bịa đặt
"Anh đang làm gì vậy?"
Thời Ỷ lại hỏi một lần nữa.
Chờ hồi lâu mà không nhận được phản hồi, cậu không nhịn được muốn tháo bịt mắt ra.
Vừa mới nâng tay lên, liền nghe thấy một giọng nói có phần trầm đục, mang theo chút căng thẳng: "...........
Đừng tháo."
Tai Thời Ỷ như bị bỏng, tay cũng dừng lại giữa không trung.
Hai chữ ấy giống như một cái móc nhỏ, khiến ngón chân đang ngâm trong nước bất giác co lại.
Thời Ỷ làm theo lời Thương Tùy, không nhúc nhích.
Luôn cảm thấy Thương Tùy có chút kỳ lạ................
Lại qua một lúc lâu, khi Thời Ỷ gần như sắp mất kiên nhẫn, cậu nghe thấy có người bước đến bên cạnh mình: "Xong rồi, dậy đi."
Đối phương ngồi xuống, nhẹ nhàng giúp cậu tháo bịt mắt.
Thương Tùy đã thay một bộ áo choàng ngủ khác, chất liệu lụa màu xanh đậm tôn lên nước da trắng lạnh của Alpha.
Khi tháo bịt mắt, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, Thời Ỷ chú ý đến vệt đỏ nhạt dưới mắt hắn, nơi đuôi mắt trái có một nốt ruồi nâu nhạt.
Thương Tùy lại có lệ chí, trước đây cậu chưa từng nhận ra. (*)Lệ chí (泪痣): nốt ruồi ở đuôi mắt, thường gọi là "nốt ruồi lệ".Thời Ỷ nhìn đến ngẩn người, trong chớp mắt, cậu gần như muốn vươn tay chạm vào.
Nhận thức được điều đó, cậu lập tức chửi thầm một tiếng trong lòng.
Chắc là do tin tức tố nhỉ?
Độ phù hợp quá cao khiến cậu dễ bị ảnh hưởng, chỉ cần hơi lơ là là sẽ có cảm giác muốn thân cận với Thương Tùy.
"Lạnh không?"
Cùng lúc hỏi, Thương Tùy tiện tay kéo lấy chiếc khăn tắm bên cạnh.
Bồn tắm là loại giữ nhiệt, nếu không thì ngâm lâu thế này, Thời Ỷ e rằng mình đã cảm lạnh rồi.
Cậu lắc đầu, đứng dậy khỏi bể nước.
Vạt áo sơ mi ướt đẫm dính chặt vào cặp đùi trắng muốt.
Thương Tùy lại một lần nữa nhìn thấy nốt chu sa, trong đầu không khỏi hiện lên từng cảnh tượng khiến người ta bứt rứt. (*)Chu sa chí (胭脂痣): nốt ruồi son đỏ.Lúc sắp xong xuôi, hắn thấy Thời Ỷ hơi mở miệng, như thể muốn ngậm thứ gì đó.
So với hắn, Thời Ỷ từ đầu đến chân nhỏ hơn vài số, đầu lưỡi khi thè ra cũng bé xíu.
Họng chắc cũng nhỏ, rất dễ bị lấp đầy.
Thương Tùy im lặng bẻ nhẹ khớp ngón tay, ép bản thân dừng lại.
Đối diện với khuôn mặt ngây thơ của Thời Ỷ, nếu còn nghĩ tiếp, ngay cả hắn cũng cảm thấy mình hơi biến thái rồi.
Hắn dùng khăn tắm bọc lấy cơ thể ướt sũng của Thời Ỷ.
Người sau đứng im không động đậy, rất thích nghi với việc được người khác chăm sóc.
"Trên giường có quần áo sạch, cậu đi thay đi, thay xong thì gọi tôi."
Thời Ỷ đáp một tiếng, không cảm thấy sự chu đáo của Thương Tùy có gì sai.
Người nhà luôn chiều chuộng cậu, cậu đã quen với việc được người khác chăm sóc rồi.
Trước khi rời đi, Thời Ỷ chú ý thấy trước cửa phòng tắm có một chiếc khăn tắm, trông như bị ném xuống một cách tùy tiện, dường như để che giấu thứ gì đó.
Thương Tùy sợ trơn trượt khi đi lại nên mới vứt một chiếc khăn tắm à?
Luôn cảm thấy chỗ đó có mùi thơm quá mức...
Thời Ỷ lắc đầu, ném cái suy nghĩ kỳ quái này ra khỏi đầu.
Trên giường đặt một bộ đồ thể thao rộng rãi.
Ống quần vừa dài vừa rộng, cần phải xắn lên, phần eo cũng không vừa, nhưng chỉ cần kéo chặt dây rút là có thể mặc được.
Có điều, bộ đồ này lại là chất liệu denim hồng nhạt với họa tiết hoa văn phát quang được phun lên. (*)Denim
Thời Ỷ im lặng ba giây, lựa chọn chấp nhận.
Thôi vậy.Vừa nãy có thể đào được một chiếc áo sơ mi đen trong hành lý của Thương Tùy đã là may mắn lắm rồi.
Thời Ỷ cởi chiếc áo sơ mi gần như ướt sũng trên người, nghĩ một lát rồi ôm cả quần áo bẩn của mình lẫn chiếc áo sơ mi kia, chuẩn bị mang về giặt.
"Tôi xong rồi."
Cậu nói về phía ban công.
Thương Tùy vừa vào đã thấy cậu ôm cả đống quần áo, trông như một con sóc ôm chặt quả thông.
"Anh cười cái gì?"
Thời Ỷ hỏi.
"Không có gì."
Thương Tùy cười híp mắt trả lời.
"……"
Muốn đấm hắn quá.Phòng của Thời Ỷ ở tầng trên, Thương Tùy đưa cậu về.
Trước khi rời đi, hắn nhìn thấy sắc đỏ trên mặt cậu đã dần nhạt bớt, có vẻ ảnh hưởng của kỳ phát tình cũng đang dần tan đi.
"Nếu tối nay có gì khó chịu, nhắn cho tôi."
"Được, cảm ơn anh đã giúp tôi."
Thời Ỷ ngập ngừng một chút, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Ngủ ngon."
Thương Tùy mỉm cười đáp lại: "Ngủ ngon, Tiểu Ỷ."
Đóng cửa lại, Thời Ỷ tiện tay ném quần áo lên ghế sô pha, đá rơi dép rồi nhào thẳng lên giường.
Cậu dần tỉnh táo lại, không còn choáng váng như trước.
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra giữa mình và Thương Tùy, gương mặt Thời Ỷ nóng bừng.
Vô thức giơ tay lên, chạm vào sau gáy mình.
Khoái cảm khi được tiêm tin tức tố đã làm tê liệt cơn đau.
Chỗ đó bị cắn đến chảy máu, để lại hai dấu răng sẫm màu, sờ lên thấy rõ một vết cắn đối xứng.
Thời Ỷ mở điện thoại, tìm số liên lạc của Thương Tùy.
17: [Cảm ơn anh vì bộ đồ, tôi giặt sạch rồi trả lại anh nhé.] Có lẽ Thương Tùy đang đi xuống lầu, nên trả lời rất nhanh.
Ss: [Cậu giặt đồ giúp tôi?
Thật á?]Chỉ là giặt quần áo thôi mà, có gì mà giả được chứ?17: [Khách sạn có phòng giặt là.] 17: [Áo của anh có giặt máy được không?
Nếu không thì tôi mang đi giặt khô.] Thời Ỷ xuống giường xem xét kỹ hơn.
Chiếc áo sơ mi của Thương Tùy có hoa văn chìm, còn bộ đồ thể thao trên người cậu có đường cắt sờn viền, trông đều không phải loại có thể giặt bằng máy.
Ss: [Vứt vào máy giặt đi, nhớ tự tay vứt nhé ^^] 17: [Ồ, vậy được.] Sau khi hỏi xong, Thời Ỷ chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền lục lại sợi dây chuyền mà lần trước Thương Tùy cho cậu mượn trong cuộc thi nhảy, chụp một bức ảnh.
Cậu vỗ nhẹ vào tài khoản của Khương Hựu Ninh.
Lúc này đã gần rạng sáng, đúng vào khoảng thời gian tinh thần cô nàng sung mãn nhất, nên bên kia cũng nhanh chóng vỗ lại cậu. (*) Vỗ ở đây được hiểu theo kiểu hành động vẫy tay.Thời Ỷ gửi ảnh chụp dây chuyền qua.
17: [Chị ơi, chị biết cái này không?
Khoảng bao nhiêu tiền?] Khương Hựu Ninh: [Chị có một cái tương tự, chắc khoảng hai trăm nghìn tệ.] (*) 200.000 NDT khoảng 717.120.000 VNDKhương Hựu Ninh: [Của ai thế?
Bạn trai em à?] Thời Ỷ sững sờ.
Từ trước đến giờ, cậu luôn nghĩ điều kiện gia đình của Thương Tùy không tốt lắm nên mới đi làm ở Hội Giản.
Nhưng tiếp xúc một thời gian, bất kể là quà đáp lễ của Thương Tùy hay phong thái thường ngày của hắn, đều không hề giống một người có hoàn cảnh khó khăn.
Trước đây, cậu còn thấy Thương Tùy bước xuống từ một chiếc Maybach, dường như có tài xế đưa đón hắn.
Lúc đó cậu không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ lại có chút hụt hẫng.
Cảm giác giống như nuôi một con mèo hoang, đút cho nó ăn từng chút một, cuối cùng mới phát hiện ra bản thân nó có thể tự rơi bụi vàng xuống đất...
Một sự ngạc nhiên khó tả?
Nhưng nghĩ lại, Thương Tùy chưa từng nói là mình nghèo.
Bất kể điều kiện gia đình thế nào, Thương Tùy vẫn là Thương Tùy.
Sau khi xác định điều này, Thời Ỷ cũng không thấy chuyện hắn đi làm ở Hội Giản có gì kỳ lạ nữa.
Có khi chỉ là làm việc tạm thời để tìm cảm hứng thôi?
Nghệ sĩ có chút sở thích kỳ quặc cũng là chuyện bình thường mà.
Thời Ỷ tự thuyết phục bản thân như vậy.
Thấy cậu mãi không trả lời, Khương Hựu Ninh lại hỏi: [Hai đứa dạo này thế nào?]Thời Ỷ nghĩ một chút, chạy vào phòng tắm, đối diện gương chụp lại dấu cắn trên gáy mình.
17: [Vừa làm dấu tạm thời.] Khương Hựu Ninh lập tức gửi một dãy dài dấu hỏi chấm, rồi nhắn lại: [Xin lỗi bé cưng, chị phải đi mách lẻo rồi.]Không đợi Thời Ỷ lên án, Khương Hựu Ninh hớt hải lao vào: [Báo!
Tiểu An ba ba nghe xong ngất luôn rồi!]Khương Hựu Ninh: [Bây giờ tỉnh lại rồi, đang bấm huyệt nhân trung.] Khương Hựu Ninh: [Ba hỏi hai đứa có dùng biện pháp không, không ổn rồi, ba đang gào lên bên cạnh chị đây.] Chưa đợi Thời Ỷ trả lời, cuộc gọi video của Thời An đã ập tới.
Trên màn hình là hai khuôn mặt kề sát nhau của Khương Hựu Ninh và Thời An.
Phía sau còn có Khương Lễ mặc vest chỉnh tề, trông như mới về nhà chưa bao lâu, miệng lẩm bẩm: "Tiểu Ỷ lớn rồi, đừng cái gì cũng hỏi, để lại chút riêng tư cho thằng bé đi."
Đáng tiếc, chẳng ai thèm để ý đến ông.Thời An: “Đã dùng chưa?!
Hai đứa mới quen nhau bao lâu, sao cậu ta có thể lừa con lên giường——” Thời Ỷ: “Chỉ cắn một cái thôi.”
Thời An dường như hiểu lầm ý cậu, giọng đột ngột vỡ cao: “Cắn một cái?!
Nó...
Nó lại dám bắt con giúp nó……………!”
So với Thời An đang nháo nhào, Khương Hựu Ninh bình tĩnh hơn nhiều: “Có gì to tát đâu, thời đại nào rồi.
Với cả ba chẳng phải luôn mong Tiểu Ỷ có người yêu sao?”
Thời An: “Sao mà giống nhau được?
Mới quen có một tháng mà đã dám làm dấu, tháng sau có khi còn lén chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn ấy chứ?!”
Thời Ỷ không quên sửa kịch bản vào thời khắc mấu chốt: “Là tái ngộ, bọn con quen nhau từ trước rồi.”
Nói xong, cậu thắc mắc: “Mà rốt cuộc mọi người đang nói gì vậy?
Chỉ là cắn vào cổ một cái thôi, dấu tạm thời ấy.”
Trong sách giáo khoa, dấu tạm thời chẳng phải chỉ là cắn cổ sao?
Lần này, đến lượt Khương Hựu Ninh giật mình: “Ý em là hai đứa ở chung một phòng, chung một giường, vậy mà cuối cùng hắn chỉ cắn vào cổ em?”
Thời Ỷ: “Ừm.”
Khương Hựu Ninh và Thời An nhìn nhau một cái, Thời An há hốc miệng mà không biết nói gì, còn Khương Hựu Ninh thì thẳng thắn thốt lên: “Bạn trai em có khi nào không được không?
Đã là người trưởng thành xác nhận quan hệ rồi, ai đời làm dấu tạm thời mà chỉ cắn vào cổ chứ?”
Cô nàng thề thốt: “Chị tuyệt đối không như vậy.”
Nói xong, cô quay lại tìm kiếm sự đồng tình từ Khương Lễ: “Cha, cha thấy đúng không?
Alpha nhà mình làm gì có ai như thế!”
Khương Lễ vốn chen không vào màn hình, chỉ có thể lên tiếng từ phía sau.
Giọng nói ôn hòa mà chững chạc của ông mang theo chút không đồng tình: “Tiểu Ỷ, chuyện này… bạn trai con có phải gặp chút vấn đề riêng tư gì không?”
Thời Ỷ như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức xù lông: “Không có!”
Thời An lạnh lùng cười một tiếng: “Con biết chắc?”
“Bởi vì anh ấy……
Con bị đụng phải rồi.”
Thời Ỷ, vì bảo vệ thanh danh của Thương Tùy, đặc biệt nhấn mạnh: “Anh ấy rất lớn!
Siêu lớn!
Cực kỳ khỏe mạnh!”
Căn phòng lập tức chìm vào sự tĩnh lặng chết chóc.
Mặt Thời Ỷ đỏ bừng, vội vã cúp máy: “Bye bye!
Đi ngủ đây!
Ngủ ngon!”
Trái tim đập thình thịch, hồi lâu sau, khuôn mặt vẫn còn nóng ran.
Thời Ỷ không nhịn được mà chửi thầm một câu.
Mẹ nó, chuyện quái gì thế này.Có lẽ là do cuộc gọi trước khi ngủ quá mức kích thích, đêm đó, Thời Ỷ trằn trọc mãi mà không thể chợp mắt.
Mãi cho đến sáng hôm sau khi ăn sáng xong, chuẩn bị đi cáp treo lên đỉnh núi trượt tuyết, cậu vẫn còn ngái ngủ.Lên núi, cậu và Lâm Ngôn ngồi cùng một cabin cáp treo, dưới chân là mặt đất phủ tuyết trắng xóa.
Lâm Ngôn nhìn vết cắn sâu trên sau cổ cậu, không khỏi quan tâm hỏi: "Tối qua hai người thế nào?"
Thời Ỷ quanh năm sinh hoạt đảo lộn, nhưng không có quầng thâm mắt, cũng không bị sưng, bình thường nhìn không ra dấu hiệu thức đêm.
Nhưng lúc này, trên người cậu lại tỏa ra vẻ suy sụp, ánh mắt mơ màng, thỉnh thoảng còn ngáp.
Có thể khiến Thời Ỷ mệt đến mức này, vậy phải kịch liệt đến mức nào chứ?Giữa trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, Thời Ỷ sợ cảnh tượng đêm qua lại tái diễn, nhấn mạnh: "Thương Tùy không có vấn đề gì, rất khỏe mạnh."
Lâm Ngôn nghe vậy, càng thêm hoảng hốt: "Vậy… cậu bị anh ta làm cho sưng phồng như bánh su kem rồi à?"
"Cái quái gì?"
Giây tiếp theo, Thời Ỷ như bừng tỉnh từ giấc mộng, tai nóng lên, nói với cậu ta rằng Thương Tùy chỉ giúp làm một dấu tạm thời.
Cứ tưởng Lâm Ngôn sẽ khen Thương Tùy đáng tin cậy, không ngờ đối phương nghe xong lại im lặng một cách khác thường.
Tối qua Thương Tùy biểu hiện bùng nổ đến thế, Lâm Ngôn suýt nữa tưởng rằng Thời Ỷ sẽ bị làm chết trên giường, cuối cùng lại chỉ là một dấu tạm thời?Lâm Ngôn không nhịn được lẩm bẩm: "Vậy mà còn không làm tới cùng, chẳng lẽ đầu óc anh ta có vấn đề?"
"Cái gì cơ?"
Thời Ỷ không nghe rõ.
Cáp treo đến nơi, hai người vội vàng xuống xe.
Trong cabin phía sau họ là Thương Tùy và Tần Thư Hách, Lâm Ngôn thấy hai người vừa nói chuyện vừa đi đến, lại cảm thấy chắc không đến mức đó.
Làm gì có kẻ biến thái nào lại đẹp trai đến vậy.Cậu ta biết một số Alpha tình nguyện viên sẽ giúp làm dấu tạm thời đơn thuần, cũng có một số Omega không muốn dùng thuốc ức chế, đặc biệt bỏ tiền thuê Alpha giúp họ vượt qua khó khăn.
Dù thế nào đi nữa, những trường hợp này cũng không phải hiếm.
Thương Tùy chắc chỉ là người tốt, lại có quan hệ thân thiết với Thời Ỷ.
Nghĩ vậy, Lâm Ngôn cảm thán: "Ân tình này của anh ta với cậu, chẳng khác gì tái tạo."
"Tôi biết."
Thời Ỷ hạ quyết tâm, "Lúc cần thiết, tôi sẽ chắn đạn thay anh ấy."
"...Chắc cũng không đến mức chiến trường bom đạn đâu."
Cậu nhận ra hôm nay Thương Tùy buộc tóc lên, cột một chỏm nhỏ sau gáy.Ánh mắt Thời Ỷ dừng lại.
Kiểu tóc mới này khiến đường nét khuôn mặt hắn rõ ràng hơn, phần mái lưa thưa làm nổi bật xương mày và đường xương hàm sắc nét, Thời Ỷ không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Không đúng.
Buộc tóc lên thế này, chẳng phải sẽ lộ ra dấu răng sau cổ của Thương Tùy sao?Thời Ỷ nhìn thấy dấu cắn trên sau cổ hắn, gần như không khác gì vết trên cổ mình, giống như chứng cứ cho việc hai người tối qua đã làm loạn, trong lòng lập tức chột dạ.
Nếu có ai hỏi, chắc Thương Tùy sẽ nói là bị côn trùng cắn nhỉ.
Dù sao một Alpha bị một Omega cắn vào tuyến thể, truyền ra ngoài cũng quá mất mặt rồi.
Tần Thư Hách đột nhiên chú ý đến gì đó: "Anh, cổ anh..."
Thương Tùy giả vờ lơ đãng nói: “Tiểu Ỷ cắn.”
Thời Ỷ vốn còn hơi mơ màng, nghe vậy liền quay đầu lại: “?”
Tần Thư Hách bổ sung nửa câu còn lại: “—— Sợi dây chuyền này cũng đẹp ghê.”
Cậu ta mất một lúc để phản ứng, chậm nửa nhịp: “Ồ, hóa ra là Thời Ỷ cắn... … …
Hả???”
Thời Ỷ cũng lộ vẻ kinh ngạc, không dám tin hắn cứ thế mà nói toạc ra.
Thương Tùy không biết chữ "mất mặt" viết thế nào à??Tần Thư Hách nhìn người này rồi lại nhìn người kia, cuối cùng lộ vẻ thán phục: “Hai người… tối qua chơi cũng ‘cháy’ đấy nhỉ.”
Thời Ỷ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được.
Lúc thay đồ trượt tuyết, cậu rốt cuộc cũng mở miệng: “Hôm nay anh buộc tóc làm gì?”
“Sao thế?
Không đẹp à?”
Thương Tùy thản nhiên, “Trượt tuyết mà, buộc cho tiện.”
“…Ồ.”
Lý do này quá chính đáng, Thời Ỷ lập tức mất sạch khí thế gây sự, chỉ có thể bổ sung một câu: “Cũng đẹp.”
Lúc này, Sơ Đào chạy tới hỏi: “Mọi người trượt ván đơn hay ván đôi?”
Thời Ỷ đút tay vào túi, ngầu lòi đáp: “Ván đơn.”
Lâm Ngôn hiểu rõ cậu: “Ván đơn nhìn ngầu hơn, chỉ riêng lý do đó cũng đủ để bảo đảm bảo bối nhà chúng ta trượt ván đơn cả đời.”
Thời Ỷ thấy cô nàng có vẻ do dự, bèn nói: “Nếu chị chưa trượt bao giờ, có thể thử ván đôi trước.”
Có người giúp quyết định, Sơ Đào lập tức nhẹ nhõm: “Nghe hoàng thượng.”
Thời Ỷ: “Cậu buộc thêm cái nơ con rùa đi.”
Sơ Đào: “Tuân chỉ.”
Sơ Đào chợt để ý điều gì đó, đột nhiên tròn mắt: “Oa, anh Tùy, trên cổ anh…”
Thương Tùy cười với cô: “Là Tiểu Ỷ cho tôi——” Thời Ỷ không chịu nổi sự buông thả của hắn, lập tức xoay người bịt miệng hắn: “Anh câm miệng cho tôi!”
Thương Tùy cái kiểu hận không thể để cả thế giới biết này quá mức vô liêm sỉ.
Thời Ỷ nhất thời không tìm ra cách ngăn chặn thích hợp, chỉ có thể ghé sát cảnh cáo nhỏ giọng: “Chuyện trong nhà không thể để lộ ra ngoài, anh có hiểu không?"
Xung quanh vọng đến những ánh nhìn nóng bỏng, Thời Ỷ buông tay quay đầu lại, phát hiện mọi người đều đang nhìn bọn họ, ngay cả nhân viên cũng lén nhìn trộm.
Thương Tùy cao hơn cậu rất nhiều, Thời Ỷ phải kiễng chân mới bịt được miệng hắn.
Không biết câu nào vừa rồi khiến Alpha này vui vẻ, Thương Tùy khẽ cong mắt gật đầu, khóe mắt có nốt ruồi lệ như nhuốm ý cười.
Thời Ỷ: “…”
Thôi kệ đi, cứ vậy đi.Khu trượt tuyết Tiểu Trùng Sơn được chia thành hai đường, đường xanh dương và đường đen.
Đường đen cần phải đi thêm một đoạn cáp treo nữa để lên đến đỉnh cao nhất của khu trượt tuyết.Thời Ỷ và Lâm Ngôn mỗi năm mùa đông đều đi trượt tuyết, mang theo ván trượt và trang phục trượt tuyết quen thuộc của mình.
Ban đầu Thời Ỷ còn hơi lúng túng, nhưng rất nhanh đã bắt nhịp lại.
Cậu lao từ đỉnh núi xuống, khéo léo tránh đám đông và chướng ngại vật.
Khi lướt qua đoạn cua, cả người cậu ngắn ngủi bay lên không trung, tựa như một chú chim nhẹ nhàng.
Trượt đến khoảng hai phần ba đoạn đường, Thời Ỷ dừng lại, muốn xem những người khác thế nào.
Mọi người vẫn đang thích nghi, chỉ có số ít là thành thạo lao xuống từ đỉnh núi.
Thương Tùy trượt xuống một đường, gặp chướng ngại vật cũng không vòng qua như người bình thường, mà đạp chân sau lên đuôi ván, thực hiện một cú Ollie vô cùng mượt mà. (*) Ollie
Đẹp trai thật.Thời Ỷ thầm tán thưởng trong lòng.
Thương Tùy cũng mang theo ván đơn của mình.
Nhìn thấy Thời Ỷ đứng yên tại chỗ, hắn khéo léo giảm tốc độ bằng cách liên tục đổi hướng, chậm rãi để ván của hai người chạm vào nhau.
Thời Ỷ tháo kính bảo hộ, nhớ ra điều gì đó, liền lấy từ túi ra một chiếc dây chuyền vàng hai chữ thập: “Dây chuyền của anh, lần trước cảm ơn nhé.”
Thương Tùy không lập tức nhận lấy: “Cậu giữ cũng được mà.”
Thứ quý giá như vậy để chỗ cậu thì không ổn lắm.Thời Ỷ lắc đầu, đặt sợi dây chuyền vào tay hắn.
Nhớ đến những động tác vừa rồi, Thời Ỷ hỏi: “Anh hay trượt tuyết à?”
“Hồi đại học có một người bạn rất thích thể thao ngoài trời, tôi học theo một chút.”
Thời Ỷ càng lúc càng cảm thấy mình biết quá ít về hắn.
Người nhà của Thương Tùy làm gì?
Hắn có những trải nghiệm gì?
Cậu gần như hoàn toàn không biết.
“Nghe Tần Thư Hách nói, anh học đại học và thạc sĩ đều ở nước ngoài?”
Thương Tùy gật đầu.
Thời Ỷ còn muốn hỏi thêm, nhưng đúng lúc này, Tần Thư Hách trượt ngang qua, không quên chọc ngoáy một câu: “Sao lại dừng rồi, hoàng thượng?
Ngài mới khởi động đã đuối rồi à?”
Tần Thư Hách trượt thì bình thường, nhưng khiêu khích thì giỏi vô đối.
Thời Ỷ hừ một tiếng, lập tức bị thu hút sự chú ý, kéo kính bảo hộ xuống, chuẩn bị đuổi theo.
Theo lý mà nói, Thời Ỷ có trượt cả ngày cũng không dễ mệt.
Nhưng do ảnh hưởng từ kỳ phát tình mới qua, chỉ một lát sau, cậu đã cảm thấy cơ thể mềm nhũn, dần dần kiệt sức.
Lúc nghỉ ngơi, Thời Ỷ tháo kính bảo hộ, trên người đã đổ không ít mồ hôi.
“Bảo bối sao thế?
Hôm nay mới trượt được chút đã chịu không nổi à?”
Lâm Ngôn đưa cho cậu một chai nước, trêu chọc, “Không phải tiểu vương tử ván đơn sao?”
“Tiểu Ỷ tối qua ở với bạn trai chứ gì, cả suối nước nóng cũng không xuống.”
Bên cạnh Lâm Ngôn còn có một Omega họ Tô, cũng là người từng nhận bộ quà tặng thuốc ức chế từ cậu.
Tô Trú nói: “Tôi thấy sau cổ cậu còn có dấu răng kìa, chắc mệt lắm đúng không?”
Ở đây toàn là Omega và Beta, không có Alpha nào, nên mọi người nói chuyện thoải mái hơn hẳn.
Tất cả đồng loạt dựng lên đôi tai hóng chuyện, ánh mắt mong chờ nhìn Thời Ỷ.Có được bài học thảm khốc từ tối qua, Thời Ỷ cắn răng, thề phải bảo vệ danh dự của Thương Tùy.
Cậu đè xuống chút ngượng ngùng trong lòng, cố gắng hồi tưởng lại những lời bẩn thỉu mình từng thấy, rồi thâm sâu khó lường nói: "Đúng vậy, thật ra bây giờ chân tôi vẫn còn mềm nhũn... nhưng không phải vì trượt tuyết."
Mọi người lập tức lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.
Bạn trai của Tô Trú, cũng là một Alpha, nghe vậy cười hề hề: "Tôi hiểu mà."
Lâm Ngôn thầm nghĩ, Thời Ỷ cũng biết chém đấy chứ.
Tô Trú nói: "Bạn trai của Tiểu Ỷ nhìn là biết rất lợi hại, sáng giờ trượt cả buổi mà chẳng thấy mệt chút nào."
Thời Ỷ gật đầu, chuẩn bị phụ họa thêm vài câu.
Đúng lúc đó, Lâm Ngôn đột nhiên nhìn thấy có người đi tới: "Thời Ỷ—" Thời Ỷ liếc cậu ta một cái, ánh mắt như muốn nói, "việc nào ra việc đó", dù là người yêu giả thì cũng phải giữ gìn hình tượng của nhau sau lưng: "Đúng vậy!
Thương Tùy cực kỳ mạnh!
Tối qua tôi còn không xuống giường nổi, cổ họng cũng kêu khàn luôn rồi!"
Lâm Ngôn: "............
Ờ, tôi chỉ muốn nói là, Thương Tùy qua đây rồi."
Thời Ỷ lập tức như một con robot bị cắt nguồn điện, não bộ hoàn toàn đứng hình.
Cậu im lặng suốt nửa phút, sau đó máy móc, chậm rãi quay đầu lại.
Vị Alpha vừa bị cậu ca ngợi là "cực kỳ mạnh" tháo kính bảo hộ xuống, nhướng mày một chút.
Ánh mắt khó dò như có thực chất, hiển nhiên đã nghe thấy cậu ở sau lưng bịa chuyện đen tối.
Thời Ỷ chỉ muốn tìm một cái hố mà chui xuống cho xong!
--- Tác giả có lời muốn nói:2S: Tôi nhất định sẽ bắt biên tập viên thực hiện lời đã hứa ^^ 17: ………… (vì lý do này nọ mà ngất luôn rồi)