- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Đm] Cả Tu Chân Giới Đều Muốn Hồi Sinh Bản Tôn - Khí Chi Phần Tiêu
Chương 39
Chương 39
Editor: UmiThấy Lê Phong Lan không nói gì thêm, Mạc Tăng Vũ lại cười: "Ta chưa từng thấy ai có nhan sắc vượt qua được sư điệt cả, dù có là người trong chỗ này đi chăng nữa."
Kiểu sống phóng túng của Mạc Tăng Vũ khác với âm tu nổi tiếng phong lưu Ninh Thanh Mặc.
Mạc Tăng Vũ luôn tìm kiếm những điều kích thích, những "công tử quán" như thế này là nơi hắn thường xuyên lui tới.Khi ở trong Thiên Miên Cung thì còn biết giữ kẽ, chứ một khi ra khỏi cửa cung, hắn hễ cứ mở miệng là chọc ghẹo người khác.
Mà những lời hắn nói với Lê Phong Lan thì lại càng hoang đường hơn, chẳng giống lời một bậc trưởng bối nên nói chút nào.Thoạt nhìn thì Lê Phong Lan có vẻ là người hiền lành dễ gần, không biết tức giận là gì.
Thế nhưng thực chất y lại từng là người đứng đầu Tu Chân giới, thậm chí suýt chút nữa còn trở thành Chưởng môn Thiên Miên Cung.
Nếu không tính những điều trên thì chỉ riêng mười bảy năm giáo dục ở phàm trần cũng đã đủ khiến y không ưa nổi kiểu "trêu ghẹo" này.Lê Phong Lan mím môi, đột nhiên không nói gì nữa, đôi mắt vốn luôn đượm sương mù của y trong phút chốc cũng lạnh hẳn đi.Lúc này, Lê Phong Lan trông giống Lăng Bất Yếm đến ba, bốn phần.Nhìn thấy vẻ mặt đó của sư điệt, Mạc Tăng Vũ mới sực nhận ra là mình vừa lỡ lời.Mạc Tăng Vũ ngập ngừng một lúc lâu rồi mới lên tiếng, giọng điệu khác hẳn so với lúc hắn buông lời trêu chọc bâng quơ ban nãy: "Xin lỗi Phong Lan.
Sư thúc không cố ý nói vậy đâu, tại ta ở chốn chợ búa quen rồi nên ăn nói có phần bỗ bã, không biết giữ mồm giữ miệng."
Nói rồi, hắn còn hơi ngượng nghịu xoa mũi.Lê Phong Lan giận thật rồi.
Thấy y tức giận, kẻ vốn xem đời như trò đùa là Mạc Tăng Vũ lại lần đầu tiên cảm thấy như mình đã sai.Lê Phong Lan im lặng một lúc lâu, mãi mới cất lời: "...
Sau này sư thúc đừng đùa như thế nữa."
"Ừ, ừ."
Mạc Tăng Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Hắn rót thêm trà cho Lê Phong Lan rồi chuyển chủ đề: "Con còn muốn ăn gì không, để ta gọi thêm một ít nhé?"
Lê Phong Lan lắc đầu, vẫn nhất quyết giữ im lặng.Bầu không khí trên bàn ăn bỗng chốc ngưng trệ lại.Nhưng đó chỉ là giữa Lê Phong Lan và Mạc Tăng Vũ mà thôi, mọi người xung quanh thì vẫn đang ồn ào tán gẫu.
Qua cuộc trò chuyện của họ, Lê Phong Lan mới biết được rằng thành phố này tên là thành Lữ Cô, thành phố lớn nhất của châu Lữ Cô - một trong mười hai châu của phàm giới.*châu: đơn vị hành chính thời xưa, tương đương với cấp huyện.Tính cả trong hai kiếp sống thì đây cũng là lần đầu tiên Lê Phong Lan đặt chân đến thành Lữ Cô.Trong lúc Lê Phong Lan vừa nhâm nhi trà vừa lục lại thông tin về thành phố này, một thiếu niên áo xanh từ đâu bỗng sà đến bên cạnh y.
Vì vừa rồi không có mặt ở đây nên người này hoàn toàn không phát hiện bầu không khí kỳ lạ giữa Lê Phong Lan và Mạc Tăng Vũ.Thiếu niên đưa chén rượu đến trước mặt Lê Phong Lan, cười nói: "Sao thiếu hiệp không làm một ly?
Đến đây rồi mà không uống rượu thì còn gì là vui nữa?"
Xử lý hung thú hay ứng phó với việc bị tu sĩ truy sát thì Lê Phong Lan đều có kinh nghiệm, nhưng đối với tình huống như thế này...
Y hoàn toàn là tờ giấy trắng.Vừa mới đăm chiêu suy tư thế mà chỉ trong nháy mắt, Lê Phong Lan lại lộ rõ vẻ lúng túng.Y xua tay: "Không không...
Ta không biết uống rượu."
"Học rồi sẽ biết thôi mà."
Vừa nói, thiếu niên kia đã đưa chén rượu tới.Lê Phong Lan đang định nhận lấy chén rượu cho xong thì một vệt sáng xẹt qua trước mắt y, một sợi roi vàng từ đâu đến cuốn lấy chén rượu, thô bạo quăng nó đi chỗ khác.
Cùng lúc đó, bên tai Lê Phong Lan vọng lên tiếng roi vun vút xé gió.Sao mà tiếng này quen tai thế nhỉ...Người quăng roi vừa nãy quá điêu luyện, giật chén rượu khỏi tay người ta mà không hề chạm vào người cầm chén tí nào.Quan trọng nhất là, kẻ dùng roi lại đang ở tận trên tầng hai!Cây roi dài vụt qua khắp quán, ngay lập tức, cả quán im lặng lại.
Tất cả mọi người đều ngừng tay, ngoảnh đầu nhìn về phía cầu thang dẫn lên tầng.Không biết Mạc Tăng Vũ có phản ứng thế nào khi thấy người tóc trắng kia, còn Lê Phong Lan thì suýt nữa đã buột miệng chửi thề rồi.Chuyện quái gì thế này!Lại xuất hiện thêm một tên đoạn tụ khác mà mình biết!Hóa ra Đoàn Thiên Lý còn có sở thích này hả?Chẳng đợi Lê Phong Lan kịp điều chỉnh nét mặt, gã đàn ông tóc trắng trong bộ trường bào màu vàng đã nhảy xuống từ tầng hai, đáp xuống ngay gần chỗ Lê Phong Lan ngồi.Đoàn Thiên Lý đường đường là Yêu Chủ, không lo quản lý đám yêu lớn bé dưới trướng mình đi, sao cứ thích lêu lổng khắp nhân gian thế không biết.Thấy gã chăm chăm bước về phía mình, Lê Phong Lan chỉ thấy cạn lời.Dù trong lòng đã bắt đầu hỏi thăm tổ tông của gã rồi, nhưng nghĩ lại thì "Lê Phong Lan" bây giờ chắc không biết người trước mặt này là ai, thế là y đành phải nhịn lại."
Ngươi là ai?"
Lê Phong Lan giả vờ không quen biết gã, cau mày hỏi."
Ta là ai ấy hả?"
Đoàn Thiên Lý bực tức đáp: "Ta là ai mà ngươi còn..." còn không biết à.Ồ, hình như là thật sự không biếtĐoàn Thiên Lý còn chưa nói dứt lời thì đã tự mình làm nghẹn mình, ho khan vài tiếng rồi thu lại cây roi mười ba đoạn lại.Mạc Tăng Vũ ngồi bên cạnh nhấp một ngụm trà nóng, dõi mắt theo Đoàn Thiên Lý.Người tóc bạc trắng trước mặt này không giống người phàm chút nào, nhưng cũng không dính chút hơi thở đặc trưng của dị tộc nào cả.Đoàn Thiên Lý khoanh tay đứng yên, cố tỏ ra bình tĩnh mà nói: "Ngươi...
Ngươi xem lại cái mặt mình như nào đi mà lại dám đến nơi thế này?
Đúng là đồ vô liêm sỉ!"
"Vô liêm sỉ?"
Lê Phong Lan nghĩ thầm chắc là do đã quen đánh nhau với Đoàn Thiên Lý rồi, chứ không thì tại sao cứ hễ nhìn thấy mặt gã là mình lại ngứa tay muốn đấm cho một cái vậy...Lê Phong Lan bật dậy, cười khẩy rồi nói với Đoàn Thiên Lý: "Vậy còn ngươi thì sao?
Ta thấy ngươi vừa từ tầng hai xuống, chắc là đã 'vui vẻ' được một lúc rồi nhỉ?"
"Đừng có mà vu khống trắng trợn!"
Đoàn Thiên Lý quật roi xuống bàn "rầm" một cái.
"Ta là người đã có phu nhân!
Vì người đó mà giữ mình trong sạch đấy!"
"Phu nhân..."
Nhớ lại mấy lời Đoàn Thiên Lý lảm nhảm trong lần trước gặp, Lê Phong Lan dám chắc vị "phu nhân" mà gã nhắc tới chính là mình.Ha ha."
Ồ..."
Lê Phong Lan đầy ẩn ý nhìn Đoàn Thiên Lý, ngồi xuống rồi nói: "Ta tin ngươi."
Thấy lời mình nói chẳng có tí đe doạ nào, Đoàn Thiên Lý mới chuyển mắt sang kẻ hóng hớt đang ngồi đối diện với Lê Phong Lan - Mạc Tăng Vũ.Gã chỉ vào Mạc Tăng Vũ, hỏi: "Thế đây là ai hả?"
Bây giờ Lê Phong Lan chẳng buồn để ý đến gã nữa.
Đúng là đồ yêu tộc ngang như cua, suy nghĩ chẳng giống người thường chút nào.Thấy Lê Phong Lan cứ lẳng lặng uống trà, ra vẻ không muốn đếm xỉa gì đến Đoàn Thiên Lý, Mạc Tăng Vũ nãy giờ im lặng đành phải lên tiếng.
Hắn tươi tỉnh nói với Đoàn Thiên Lý: "Ta là sư thúc của nó.
Bọn ta đến đây là vì có chuyện, ngươi cần gì sao?"
Đoàn Thiên Lý đang định phản bác là chỗ này thì có thể có chuyện gì quan trọng chứ, Lê Phong Lan đã cất tiếng: "Công tử này, chúng ta hình như chưa từng gặp mặt bao giờ phải không?
Ngươi cứ chen ngang vào lúc ta và sư thúc đang bàn bạc thế này, chẳng phải là hơi bất lịch sự sao?"
Nghe Lê Phong Lan nói thế, Đoàn Thiên Lý mới sực nhận ra là gã và Lê Phong Lan chẳng có liên quan gì với nhau cả.
Hơn nữa...
Lê Phong Lan cũng chỉ là người trong tộc của Phù Nguyệt, y đi đâu làm gì thì cũng chẳng liên quan gì đến mình.Đúng là nãy giờ gã hơi quá khích thật.Yêu Chủ Yêu tộc đang định ngậm ngùi rời đi thì bỗng xuất hiện thêm một bóng dáng vàng kim khác.Người đến là một thiếu niên có khuôn mặt búng ra sữa, dáng người không quá cao, lại gầy gò, thoạt nhìn cứ ngỡ là một cô bé.Không...
Nhìn kỹ lại thì giống con gái hơn.Trong chớp mắt, Lê Phong Lan đã nhận ra được thiếu niên ở đâu xuất hiện này chính là Đoàn Vạn Niên, em gái của Đoàn Thiên Lý!Hai anh em họ cùng lúc xuất hiện ở một nơi như công tử quán, rốt cuộc là định làm gì?"
Hửm?"
Thấy anh trai cũng ở đây, Đoàn Vạn Niên bèn tiến tới.Vốn chỉ định liếc mắt chào hỏi một cái thôi, ai ngờ đập vào mắt cô lại là khuôn mặt của một người đã chết được hơn ngàn năm.
"Ngươi...
Ngươi là?"
Đoàn Vạn Niên chỉ vào Lê Phong Lan, vừa lùi lại phía sau vừa thốt ra bốn chữ khiến y há hốc."
Phu nhân tộc trưởng?"...Phu nhân tộc trưởng?"
Đừng có nói bậy!"
Đoàn Thiên Lý vươn tay bịt miệng em gái mình.
"Người này không phải là Phu nhân tộc trưởng!
Cùng lắm cũng chỉ là...
Người cùng tộc với Phu nhân tộc trưởng thôi."
Đoàn Vạn Niên bị Đoàn Thiên Lý chặn đường nói, mãi mới gỡ được tay của anh trai ra.
Cô lấy hơi, đoạn nói: "Thế nên muội đang định kêu là chẳng phải Phu nhân tộc trưởng đã mất được hơn 1200 năm rồi hả?"
"Hơn 1200 năm..."
Mạc Tăng Vũ khẽ lặp lại ba chữ kia, dường như rất nhạy cảm với con số này.Đoàn Vạn Niên biết mình lỡ lời, tự giác ngậm miệng lại.Tiếng cười nói trong quán bỗng dưng biến mất, bầu không khí cũng trở nên khó tả.Chính vào lúc này, ông chủ quán không biết từ đâu đột ngột xuất hiện.
Ông ta lần lượt khuyên giải bốn người ở đây một lượt, sau đó cho dọn những món mà Mạc Tăng Vũ đã gọi trước đó lên bàn.Đoàn Thiên Lý dường như có việc cần làm, gã liếc nhìn Lê Phong Lan lần cuối rồi cùng Đoàn Vạn Niên sải bước ra khỏi quán.Đợi đến lúc đã ở ngoài, Đoàn Vạn Niên mới có thể phào nhẹ nhõm.Cô kéo ống tay áo Đoàn Thiên Lý, có chút không tin nổi mà thốt lên: "Huynh, huynh, sao cái người đó trông giống Lê Phù Nguyệt vậy!"
Bình thường lanh mồm lẹ miệng là vậy, ấy thế mà khi nghe em gái hỏi đủ điều, Đoàn Thiên Lý lại giữ im lặng, không tiếp lời cô như mọi khi.Đoàn Vạn Niên vẫn chưa nhận ra sự bất thường của anh trai.
Sau khi đi vào con hẻm nhỏ phía sau quán, một vệt sáng đỏ sẫm lóe lên, thiếu niên xinh xắn vừa nãy đã biến thành một cô gái mặc váy lụa màu hồng."...Nếu không phải năm xưa tận mắt thấy Trận Phục Thần được kích hoạt, Lê Phù Nguyệt chết dưới trận, thì có lẽ vừa nãy muội đã thật sự nghĩ rằng Lê Phù Nguyệt vẫn sống rồi."
Nghe đến đây, Đoàn Thiên Lý đột ngột dừng bước lại, liếc sang nhìn em gái."
Được rồi, được rồi, muội không nhắc nữa..."
Cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra từ người Đoàn Thiên Lý, Đoàn Vạn Niên một lần nữa ngậm miệng lại.Đúng vào lúc này, yêu tộc ẩn mình trong các con hẻm xung quanh cũng lần lượt lộ diện.
Những yêu tộc này cũng chính là nhóm yêu đã dẫn Đoàn Thiên Lý đi trước đó.Vừa đi, Đoàn Thiên Lý vừa hỏi tên yêu cầm đầu: "Hung thú đã đến đâu rồi?"
Tên yêu áo đen đứng đầu lập tức trả lời: "Còn mấy canh giờ nữa là đến ngoài thành."
"Ừm."
Hiếm khi mới nghiêm túc được một lần, Đoàn Thiên Lý lia mắt qua Đoàn Vạn Niên rồi nói: "Vậy chúng ta cứ ra ngoài thành đợi cái đã."
Đến giờ Đoàn Vạn Niên mới nhận ra mình lại lỡ lời, vội vàng ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng vâng."
Đoàn Thiên Lý dường như vì thiếu niên ban nãy mà nhớ về Lê Phù Nguyệt, sau đó cứ thẫn thờ không nói lời nào, hành vi cũng trở nên vô cùng khác thường.
Thấy thế nên dù thích chống đối anh trai, Đoàn Vạn Niên đành cắn môi, chịu nhận lỗi với gã.Nếu Lê Phong Lan đang ở đây thì sau khi nghe cuộc hội thoại vừa nãy, hẳn là đã bắt được vài vấn đề chính.Mục đích Đoàn Thiên Lý và Đoàn Vạn Niên đến đây cũng là vì nhắm tới hung thú nổi loạn.
Giống Mạc Tăng Vũ, thấy hung thú chưa tới, hai người bèn vào thành, định nghỉ ngơi trước.Cũng chính là vào lúc này, Đoàn Vạn Niên nhìn thấy quán ăn kia, nhất quyết đòi vào hóng hớt.Lần này thì Đoàn Thiên Lý đúng là bị oan thật rồi.Ở phàm giới lúc này, hầu hết các đệ tử Thiên Miên Cung đã đến nơi.
Còn tại Thiên Miên Cung, bầu không khí cũng dần trở nên căng thẳng.Thừa Hoàng đang bị Lăng Bất Yếm nhốt trong đại điện, vốn đang say giấc nồng.
Bất chợt, đôi mắt nhắm nghiền bỗng mở to, cặp sừng trên lưng nó từ từ mọc dài ra.Dù vẫn chỉ to như cũ, nhưng dáng vẻ của Thừa Hoàng đã ngày càng giống một hung thú trưởng thành.
Vốn mũm mĩm đáng yêu, thân hình nó đang dần trở nên "duyên dáng" hơn....Đợi đến khi Lê Phong Lan và Mạc Tăng Vũ đặt chân đến thung lũng ngoài thành Lữ Cô, trời đã sẩm tối.Ngự kiếm từ trên không nhìn xuống, Lê Phong Lan mới phát hiện thung lũng này nằm ở điểm giao thoa giữa hai thung lũng khác lớn hơn, có địa thế vô cùng quan trọng.Thấy thế, Lê Phong Lan càng tập trung quan sát thêm.Trái lại với y, dù tình hình đã vô cùng căng thẳng, Mạc Tăng Vũ vẫn giữ vẻ bất cần như cũ.
Hắn đứng trên phi kiếm, tay phe phẩy quạt, thong dong nhìn xuống phía dưới.Không biết có phải do bóng tối hay không mà Lê Phong Lan lại có cảm giác Mạc Tăng Vũ cứ như...
đang xem kịch, dường như chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn vậy.Hắn phe phẩy chiếc quạt giấy, chỉ tay vào thung lũng đen thui: "Nối liền với thung lũng kia là núi Đoạt Chi.
Lũ hung thú đến từ hướng đó bởi vậy mà đa phần đều có liên quan với Yêu vực."
"...Yêu vực?
Hoá ra là thế."
Nghe vậy, Lê Phong Lan mới hiểu được lý do tại sao Đoàn Thiên Lý lại đến đây.Mục tiêu của những đợt hung thú nổi loạn cũng không chỉ có mỗi Nhân giới.
Thậm chí, có thể nói là phía Yêu giới còn chịu ảnh hưởng nghiêm trọng hơn nhiều.Theo những gì Lê Phong Lan biết được thì lý do khiến cho Đoàn Thiên Lý nhanh chóng trở thành Tộc trưởng Yêu tộc như thế là do phụ thân của gã - Tộc trưởng đời trước đã bị thương nặng trong một đợt loạn thú, từ đó đến giờ đã hôn mê hơn nghìn năm.
Sau đó, mục đích của nhiều chuyến đi đến Nhân giới của Đoàn Thiên Lý cũng là do hung thú nổi loạn."
Ồ."
Mạc Tăng Vũ chỉ quạt xuống dưới: "Đây chẳng phải là mấy người chúng ta đã gặp trong thành Lữ Cô hôm nay sao?"
Trong đêm, mái tóc bạc của Đoàn Thiên Lý vô cùng nổi bật.
Nhìn theo hướng Mạc Tăng Vũ chỉ, Lê Phong Lan chỉ liếc qua đã thấy ngay Đoàn Thiên Lý và người của gã, đồng thời cũng cảm nhận được yêu khí tỏa ra từ họ."
Thì ra là Yêu tộc."
Mạc Tăng Vũ nở nụ cười không chạm đến đáy mắt: "Cũng tới đây vì hung thú sao?"
"...
Là bọn họ."
Khi thấy Đoàn Thiên Lý, Lê Phong Lan hơi căng thẳng ngó sang Mạc Tăng Vũ.
Thấy hắn không có phản ứng gì, y mới bình tĩnh lại.Hai anh em Đoàn Thiên Lý đều là hậu duệ của Yêu Thần, có thể hoàn toàn che giấu hơi thở của bản thân.
Trái lại, tùy tùng đi cùng họ lại tỏa ra đầy yêu khí.Mối quan hệ giữa Tu Chân giới và Yêu giới vốn đã không mấy tốt đẹp gì, sau vụ việc của Đoàn Thiên Lý và Lâm Triêu Trần thì lại càng như nước với lửa.
May mà người đi với y là Mạc Tăng Vũ - một tên không hề quan tâm đến vinh quang của tông môn, thế nên dù có phát hiện ra yêu tộc thì hắn cũng không có ý định xông vào đánh đấm.Trong chớp mắt, nhóm Đoàn Thiên Lý biến mất khỏi tầm quan sát của Lê Phong Lan, tiếp tục di chuyển về phía núi Đoạt Chi.
Còn y và Mạc Tăng Vũ thì bắt đầu hạ kiếm xuống thung lũng.Nơi này rải đầy đá vụn, mặt đất nhấp nhô, người bình thường khó mà đứng vững.Theo đánh giá trước đây, chỗ này không có nhiều hung thú, vậy nên Thiên Miên Cung chỉ cử hai người Lê Phong Lan và Mạc Tăng Vũ tới.
Hiện tại, trong thung lũng, gió lạnh gào thét, vô cùng rùng rợn.
Vừa đặt chân vào đây, tim y đã đập nhanh hơn hẳn lên.
Ngược lại, Mạc Tăng Vũ lại dường như chẳng cảm thấy gì.Trong lúc chờ hung thú tới, Mạc Tăng Vũ ra vẻ thần bí phe phẩy quạt, quay sang hỏi Lê Phong Lan: "Con quen tên yêu tộc tóc trắng kia à?"
Dù là trong Thiên Miên Cung hay Tu Chân giới, việc tu sĩ có quan hệ cá nhân với yêu tộc là một tội vô cùng nghiêm trọng.Lê Phong Lan vốn tưởng Mạc Tăng Vũ không quan tâm tới yêu tộc, ai dè vừa thả lỏng đã bị hỏi, bèn sốt sắng: "Không phải đâu ạ.
Chắc là con trông giống người quen của tên đó thôi."
Mạc Tăng Vũ nhanh chóng đáp lại: "Không sao, sư thúc con không phải là người thích mách lẻo đâu.
Trong mắt ta, Yêu tộc và Nhân tộc chẳng khác gì nhau cả, ta cũng không có ác cảm gì với Yêu tộc."
Nghe hắn nói vậy, Lê Phong Lan xị mặt nhìn sang Mạc Tăng Vũ: "Nhưng mà con có ác cảm với bọn họ."
Nói đúng hơn là y có ác cảm với đại ca của bọn họ.Lê Phong Lan rất nghiêm túc nói câu trên, nhưng không hiểu sao Mạc Tăng Vũ đứng bên cạnh lại bật cười.Thung lũng ngoài thành Lữ Cô vắng lặng đến lạ, ngoài hai người họ ra thì chỉ còn tiếng gió thổi.
Dù đang ở trong tình huống căng thẳng, Mạc Tăng Vũ vẫn vô tư cười phá lên.
Tiếng cười của hắn bị gió cuốn đi, vọng đến một nơi rất xa.Mạc Tăng Vũ ngày càng cảm thấy người sư điệt này của mình thật là thú vị.Sau khi ngừng cười, Mạc Tăng Vũ vỗ vai Lê Phong Lan, nói: "Mãi đến gần đây ta mới nhận ra được sư điệt là một người thú vị đến nhường nào.
Giá mà biết sớm hơn thì ta đã ở lại núi Mật Quang thêm mấy hôm rồi."
Lê Phong Lan: "..."
Trước đó y đã mặc định cái chết của Lê Phong Lan trong nguyên tác mười phần thì hết tám phần là do loạn thú, chẳng có mấy liên quan tới Mạc Tăng Vũ.
Thế nhưng khi thấy đối phương như trên, Lê Phong Lan vẫn lẳng lặng gỡ tay Mạc Tăng Vũ khỏi vai mình, rồi dịch sang vài bước để giữ khoảng cách.Thấy sư điệt không muốn bắt chuyện, Mạc Tăng Vũ cũng chẳng hề phật lòng, ngược lại còn càng thêm chăm chú quan sát y.Màn đêm dần buông, nhiệt độ trong thung lũng cũng từ từ hạ xuống.Do tu sĩ có chân khí hộ thể nên sẽ không thấy lạnh, đặc biệt là Lê Phong Lan - người đã từng ở nơi giá rét như đồng tuyết Mai Châu.
Nhiệt độ càng giảm, tâm trí họ càng trở nên minh mẫn.Hồi lâu sau, thần thức của Lê Phong Lan cảm nhận được hung thú đang đến gần.
Y siết chặt thanh trường kiếm trong tay, khẽ nói với Mạc Tăng Vũ đang đứng bên cạnh: "Chúng sắp tới rồi."
"Ừm."
Nghe vậy, Mạc Tăng Vũ cũng khép quạt giấy trong tay lại.Một lúc sau, hắn bỗng quay sang nhìn Lê Phong Lan, lập luận rằng: "Đây là nơi giao nhau giữa hai thung lũng.
Chúng ta chia nhau mỗi người sang một bên đi, nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì còn có thể hỗ trợ lẫn nhau."
Đây hình như là lần đầu tiên Lê Phong Lan nghe Mạc Tăng Vũ nói được nhiều câu nghiêm túc đến vậy kể từ khi quen biết.Nhìn qua thì việc họ tách ra hai hướng có vẻ không có vấn đề gì.
Thậm chí cách sắp xếp này của Mạc Tăng Vũ còn là để tốt cho y - hướng y đi chính là vị trí mà nhóm Đoàn Thiên Lý đã biến mất.
Nếu có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì vẫn có thể cùng nhau xử lý.Chẳng hiểu sao Lê Phong Lan lại cảm thấy như Mạc Tăng Vũ muốn đuổi mình đi vậy.
Nhất là khi đệ tử Thiên Miên Cung đều biết: Tông môn yêu cầu khi ở ngoài mà gặp hung thú thì tuyệt đối không được tách khỏi đồng đội.
Việc làm hiện tại của Mạc Tăng Vũ là hoàn toàn đi ngược lại với yêu cầu của tông môn.Lê Phong Lan do dự một chút rồi đồng ý, nhưng vẫn âm thầm tách một sợi thần hồn bám theo Mạc Tăng Vũ.Cái chết của nguyên chủ trong nguyên tác là chuyện mà Lê Phong Lan để tâm nhất trong năm năm nay, y không thể nào lơ là trong thời khắc quan trọng thế này được.Tiếp đó, hai người tách ra hai hướng khác nhau.
Đi đến lối vào thung lũng, Lê Phong Lan hơi đắn đo một chút rồi quyết định dừng lại, không đi tiếp nữa.Y nhắm mắt lại, cảm nhận động tĩnh xung quanh.Lần này, y đã vô cùng cẩn thận, thậm chí còn lấy Thanh Châu ra để ẩn giấu thần thức của mình cho kỹ càng nhất.Tuy tu vi chưa chạm đỉnh cao của kiếp trước, thần trí của Lê Phong Lan đã mạnh hơn bao giờ hết.
Trong thoáng chốc, thần thức y đã bao phủ cả một vùng đất.Y nhìn thấy nhóm của Đoàn Thiên Lý hơi do dự một chút, rồi tiếp tục đi ngược đường núi về phía trước.
Còn Mạc Tăng Vũ thì lại rất thong dong ngồi thiền trên một tảng đá lớn bên vách núi."...
Hắn đang làm gì vậy?"
Mạc Tăng Vũ có bao giờ hứng thú với tu chân đâu, sao lại ngồi thiền ở đây?Nếu như trước đây Lê Phong Lan chỉ cảnh giác với Mạc Tăng Vũ vì cốt truyện, thì hiện tại y đã thêm phần tò mò với người này.
Hành vi của hắn không giống với những gì một tu sĩ sẽ làm khi đối mặt với nguy hiểm.Hung thú dần tụ về phía thung lũng.
Không lâu sau, Lê Phong Lan phát hiện ra là đúng như những gì tông môn dự đoán từ trước, trong thung lũng này chỉ có lác đác vài hung thú, thậm chí không ít trong số đó đã bị nhóm Đoàn Thiên Lý tiện tay xử lý trước rồi.Sau khi giết những con hung thú đó, nhóm của Đoàn Thiên Lý không nán lại lâu, tiếp tục tiến thẳng về phía Yêu giới sau núi Đoạt Chi.
Tốc độ của họ rất nhanh, chỉ sau một thoáng đã thoát khỏi phạm vi thần thức của Lê Phong Lan.Ngược lại với tình hình ở đây, một đợt loạn thú lớn hơn so với đợt ở thành Khê Hậu đã bùng nổ trong thung lũng phía ngoài thành Lữ Cô.
Dù gì thì Mạc Tăng Vũ cũng là sư thúc của y, khi cảm nhận được một lượng lớn hung thú đang kéo đến, phản ứng đầu tiên của Lê Phong Lan là muốn đi hỗ trợ hắn.
Thế nhưng, còn chưa kịp làm gì, thần thức của Lê Phong Lan đã ghi lại một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.Y nhìn thấy một bầy hung thú lớn kéo đến thung lũng mà Mạc Tăng Vũ đang canh giữ.
Sau đó, chúng dừng lại ngay trước chỗ mà hắn đang ngồi thiền.Trong bóng tối, đôi mắt của từng con hung thú lóe lên ánh sáng kỳ lạ.Trước khi tập trung lại, những con hung thú đó đều không có gì khác lạ.
Nhưng khi đến đây... chúng lại đờ đẫn hết cả bọn.Nếu Lê Phong Lan không nhìn nhầm thì trạng thái hiện tại của chúng không khác gì đám hung thú y đã thấy trước khi tẩu hỏa nhập ma!"
Mạc Tăng Vũ...
Rốt cuộc thì hắn định làm gì vậy?"
Trong vô thức, Lê Phong Lan siết chặt tay lại, để lại từng vết hằn trên da thịt.