- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 417,460
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đm] Cả Tu Chân Giới Đều Muốn Hồi Sinh Bản Tôn - Khí Chi Phần Tiêu
Chương 19
Chương 19
Editor: UmiTrong phòng trà của Lâm Triêu Trần có một chiếc cửa sổ chạm khắc khá to.Lúc này, mặt trời vừa hay đang trực tiếp chiếu xuống núi Nghiễn Y.
Ánh vàng ấm áp xuyên qua lớp sương mù, len lỏi qua khung cửa để rồi dịu dàng đáp xuống người Lê Phong Lan.
Dưới ánh nắng, vết sẹo dữ tợn của y dường như đã trở nên ôn hoà hơn.Đây là lần đầu tiên Khâu Vãn Du nhìn thấy rõ mặt Lê Phong Lan.Vị này trong mắt người khác luôn giữ vẻ mặt không buồn không vui như trích tiên, vậy mà giờ đây lại hơi bối rối."
Y..."
Nhịp thở của Khâu Vãn Du đã hỗn loạn.Chàng trai này sao lại trông giống Lê Phù Nguyệt đã chết cách đây hơn ngàn năm đến thế...Khâu Vãn Du dán mắt nhìn Lê Phong Lan mặc cho y nằm gục trên bàn đã căng thẳng đến mức gần như ngừng thở.Trình Độ An và Lâm Triêu Trần có thể không nhận ra mình, nhưng Khâu Vãn Du là người đã phi thăng được nhiều năm thì chưa chắc sẽ thế.
Lê Phong Lan tự đếm số trong đầu, chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Khi đó Khâu Vãn Du cho phép Tu Chân giới lấy Chuông Diêu Chính làm mắt trận nên ắt hẳn đối phương cũng cho rằng y đáng chết.
Vậy mà giờ đây, nhìn thấy người đáng lẽ đã biến mất kia lại xuất hiện trước mặt mình, Khâu Vãn Du sẽ làm gì đây?Lại một lần nữa vì nghĩa diệt thân sao?Với cái thân tàn ma dại này, lại không có tu vi Đại Thừa như kiếp trước, Lê Phong Lan chẳng khác nào con kiến trước mặt Khâu Vãn Du.
Muốn sống muốn chết, đều do hắn định đoạt cả.
Trong lúc Lê Phong Lan mải nghĩ ngợi, Khâu Vãn Du bỗng lên tiếng.Y nghe thấy sư tôn kiếp trước của mình cất giọng sau một hồi trầm mặc: "Người này là người thân của Phù Nguyệt."
Ngữ điệu của Khâu Vãn Du khi nói ra câu này chắc như đinh đóng cột....Người thân?Chờ chút!
Lê Phong Lan cảm thấy có gì đó sai sai.Kiếp trước y đã đạt tới cảnh giới Đại Thừa, suýt soát nữa là phi thăng, đồng thời không phụ cái danh thiên tài mà thông hiểu nhiều bí thuật.
Hiện tại tuy mới đạt đến Trúc Cơ nhưng nhờ vào thuật che mắt mà Lê Phong Lan có thể đảm bảo tu sĩ bình thường không thể nhận ra mình là Lê Phù Nguyệt.
Trình Độ An và Lâm Triêu Trần không nhận ra y là ai thì còn có thể hiểu được, vấn đề nằm ở chỗ Khâu Vãn Du lại không phải là tu sĩ tầm thường, hắn ta đã phi thăng từ lâu, sao có thể không nhìn thấu trò vặt này của y được?Chẳng lẽ "Lê Phong Lan" có quan hệ máu mủ với mình thật?Vừa nghĩ tới đây, Lê Phong Lan đã nhanh chóng gạch bỏ khả năng này đi.Về chuyện mình có người thân ở phàm trần hay không, y chính là người rõ nhất.Kiếp trước, Lê Phù Nguyệt sinh ra trong một gia đình làm quan đã được ba đời.
Khi Lê Phù Nguyệt mười bảy tuổi, ông nội y bất ngờ dính vào một vụ án lớn ở kinh thành, dẫn đến việc Lê gia phải chịu cảnh tru di cửu tộc.Ngoại trừ Lê Phù Nguyệt đã được người của Thiên Miên Cung dẫn đi vì có thiên phú xuất chúng, mọi người trong gia đình y đều chết trong thảm họa đó.Còn nguyên chủ thì...
Người này sinh ra ở nông thôn, mấy đời người nhà đối phương đều làm nông dân, không thể nào có quan hệ với Lê gia năm đó.Hơn nữa, nguyên chủ vốn không mang họ "Lê", tên của y là được đặt sau khi gia nhập tông môn.Lê Phong Lan nghe thấy Lâm Triêu Trần cũng đang lẩm bẩm từ "người thân"."
Đúng vậy, là người thân...
Đây là cơ hội mà ông trời ban cho ta."
Lê Phong Lan nghe không hiểu Lâm Triêu Thần nói gì.Lúc này, y có hơi rối bời.Lê Phong Lan nghĩ quanh nghĩ co, chỉ có thể tạm chấp nhận một lời giải thích - thân thể hiện tại của y có vấn đề.Nói cách khác, người hồi sinh y đã cố tình làm gì đó khiến cho Khâu Vãn Du nhận sai.Nghĩ tới đây, Lê Phong Lan vô thức muốn chạm tay vào bộ tiên cốt xa lạ trong ngực mình.Sau khi nhận ra mình không thể điều khiển được cơ thể, y mới nhớ đến tình hình hiện tại của mình.Lê Phong Lan nghe thấy Lâm Triêu Trần cười nói: "Chính vì y là người thân ruột thịt của Phù Nguyệt nên mới phải dùng linh hồn máu thịt của y để luyện chế Cờ Dẫn Hồn đó."
Giọng điệu của Lâm Triêu Trần bình tĩnh như thể đang bình phẩm vị trà chứ không phải vừa thốt ra những lời rùng rợn kia vậy.Nghe được những gì hắn nói, Lê Phong Lan sững sờ.Lâm Triêu Trần muốn dùng máu thịt để luyện Cờ Dẫn Hồn?Loại chuyện này, có lẽ ngay cả ma tu cũng khó có thể làm được!Người đứng bên cạnh mình còn có phải là Lâm Triêu Trần hoàn hảo trong "Thiên Miên Đạo Sinh" không?
Còn có là sư đệ ngoan ngoãn lúc nào cũng bám theo mình sao?Bộ dạng của hắn bây giờ khiến Lê Phong Lan cảm thấy vô cùng xa lạ và sợ hãi.Khâu Vãn Du rõ ràng cũng bị đồ đệ nhỏ của mình làm cho kinh sợ.
Hắn im lặng một lúc, cuối cùng mới thốt ra một câu: "Lâm Triêu Trần, ngươi điên rồi."
Nghe thấy lời sư tôn nói, Lâm Triêu Trần lại không hề hoảng sợ mà mỉm cười ngồi xuống.Sau khi ung dung uống cạn một tách trà, Lâm Triêu Trần mới đáp lại: "Chuyện ta tẩu hỏa nhập ma, sư tôn đã biết từ lâu phải không?"
Chuyện hắn tẩu hỏa nhập ma?Mà Khâu Vãn Du đã biết trước rồi?Lê Phong Lan cảm thấy ông trời như đang đùa giỡn với mình.
Kể từ ngày Lâm Triêu Trần từ trên trời rơi xuống phòng y, cốt truyện ngày càng trở nên lệch ray...Nếu không phải bởi y đang không thể cử động, có lẽ Lê Phong Lan đã nhịn không nổi mà chất vấn hai người kia rồi.Phát hiện Lâm Triêu Trần có dấu hiệu nhập ma và biết đối phương thực sự đã nhập ma là hai việc hoàn toàn khác nhau.Lâm Triêu Trần thản nhiên nói tiếp: "Sư tôn không cần lo lắng đâu.
Ta khác với Phù Nguyệt ở chỗ sẽ không chạy lung tung.
Đợi đến khi sư huynh sống lại rồi...
đệ tử sẽ tự mình vào Luyện Hồn Cốc."
Kể từ sau sự việc của Lê Phù Nguyệt, tất cả tu sĩ nhập ma đều sẽ bị đưa đến Luyện Hồn Cốc.Đây không phải là một chuyện dễ dàng gì, thế mà Lâm Triêu Trần có thể thản nhiên nói ra như vậy.Hiện tại, hai người họ đều không biết Lê Phong Lan vẫn tỉnh, mà y thì đang bị cuộc đối thoại của bọn họ làm cho chấn động nên cũng không biết nên phản ứng thế nào.Hồi sinh mình?Lê Phong Lan cảm thấy Lâm Triêu Trần thật sự rất nực cười.Chẳng phải hắn là người giết mình sao?
Mới qua được có ngàn năm đã muốn hồi sinh mình?Trớ trêu thật.Phòng trà chìm vào tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, Khâu Vãn Du mới thở dài nói: "Đừng giết người vô tội nữa.
Sư huynh ngươi đã... hồn phi phách tán rồi."
"Hồn phi phách tán?
Hahaha, sư tôn hài hước thật đấy."
Nghe đến đây, Lâm Triêu Trần bỗng bật dậy, cười một cách điên cuồng.Hắn từ từ đi đến chỗ đối diện sư tôn, hai mắt đỏ hoe, nghiến răng nói: "Sư tôn này, có người nói ta hay làm bộ làm tịch, nhưng đến giờ ta mới phát hiện ra là cái kĩ năng này hoá ra do học được từ ngài đó."
Có người nói hắn làm bộ làm tịch?Nghe thấy lời này, Lê Phong Lan lập tức nhớ đến Mạnh Lâm Châu.Xem ra nghịch đồ không những hay nói xấu mình mà còn dám chế giễu Lâm Triêu Trần ngay trước mặt hắn.Nhưng cái này không phải là điều quan trọng.Trọng điểm là, Lâm Triêu Trần lại dám nói năng với Khâu Vãn Du như thế!Trong ký ức của Lê Phong Lan thì người mà Lâm Triêu Trần kính trọng nhất trước giờ luôn là sư tôn.
Khi nói chuyện với Khâu Vãn Du, hắn luôn giữ thái độ phải phép, chưa bao giờ dám thốt ra một lời ngỗ nghịch.Nhưng hôm nay, Lâm Triêu Trần thế mà lại nói ra cụm từ "làm bộ làm tịch" trước mặt Khâu Vãn Du...Lâm Triêu Trần vừa đi vừa nói: "Sư tôn nói xem, năm đó Phù Nguyệt đã đạt đến cảnh giới Đại Thừa, chẳng lẽ huynh ấy không biết rằng mắt trận của Phục Thần Trận chính là Chuông Diêu Chính của ngài sao?"
Lâm Triêu Trần càng nói càng lớn tiếng, tốc độ cũng dồn dập hơn, cứ như thể là muốn tra hỏi Khâu Vãn Du vậy.Lời vừa dứt, chưa đợi đối phương trả lời, Lâm Triêu Trần đã cười phách lối: "Khâu Vãn Du, rốt cuộc thì ngài đang sợ cái gì?
Nếu năm đó sư tôn tàn nhẫn hơn một chút thì chuyện ngày hôm nay sao có thể xảy ra?
Đúng là ta đã đánh giá ngài quá cao rồi."
Khâu Vãn Du không nói gì.
Trong lúc Lâm Triêu Trần lớn tiếng chất vấn, hắn lại giơ kiếm lên một lần nữa.Lần này, Khâu Vãn Du đã không còn nương tay.Trong nháy mắt, kiếm khí ào ào vụt tới phá vỡ cửa sổ phòng trà, ngay giây tiếp theo, trên cổ Lâm Triêu Trần đã xuất hiện vài vệt máu.Khâu Vãn Du cũng hạ giọng, nheo mắt uy hiếp nói: "Lâm Triêu Thần, đừng tưởng là ta không dám giết ngươi."
Lê Phong Lan: !!!Đây còn có phải là sư tôn Khâu Vãn Du của y ở kiếp trước không?Một Khâu Vãn Du không dính bụi trần, vậy mà có thể hăm dọa người khác?Tiếp đó, Khâu Vãn Du đột ngột thu kiếm, không hề nhân nhượng mà đấm vào ngực Lâm Triêu Trần.Tên đồ đệ vừa rồi mới ngang ngược đã bị đánh ngã xuống đất trong phút chốc.
Một lượng lớn máu tràn ra từ miệng Lâm Triêu Trần, hắn ta không thể cử động được.Tâm mạch hắn bị tổn thương do đòn tấn công của Khâu Vãn Du, nhất thời không thể nói chuyện.
Mặc dù vậy, khuôn mặt Lâm Triêu Trần vẫn giữ y cái vẻ điên cuồng như trước đó."
Ta sẽ mang y đi, ngươi đừng làm ra chuyện gì nữa."
Đây là lời hắn nói với Lâm Triêu Trần, cũng như tự nói với chính mình.Còn Lê Phong Lan thì chưa thoát khỏi sự bàng hoàng trước cảnh tượng vừa rồi, đã cảm thấy như mình vừa rơi vào vòng tay của ai đó.Lê Phong Lan ngửi thấy một mùi hương quen thuộc thoang thoảng đâu đây...rồi rốt cuộc cũng bất tỉnh.Lê Phong Lan nằm mơ về hồi còn ở đồng tuyết Mai Châu.Khi đó, Khâu Vãn Du đã sắp phi thăng, trên bầu trời tụ từng lớp mây đen dày đặc.Tuy sắp phải đối mặt với lôi kiếp, Khâu Vãn Du lại không hề lo âu gì cả.Hắn ngồi dưới tán cây vụ mai, vừa uống rượu vừa xem Lê Phù Nguyệt múa kiếm.Sau khi luyện kiếm xong, Lê Phù Nguyệt bước qua màn tuyết đi về phía Khâu Vãn Du."
Ngồi đi."
Khâu Vãn Du vừa nói vừa rót cho Lê Phù Nguyệt một ly rượu.Lê Phù Nguyệt khi ấy tuy đã đạt tới đỉnh cảnh giới Độ Kiếp nhưng vẫn không biết uống rượu.Lê Phù Nguyệt chỉ nhớ là trước đây sư tôn có nói: Phù Nguyệt tửu lượng không cao thì đừng uống rượu nữa.Thế mà bây giờ sư tôn lại rót cho y một ly.Lê Phù Nguyệt trước giờ luôn là trò ngoan.
Thấy sư tôn rót rượu cho mình, y vẫn lễ phép nhận lấy.Sau đó có gì xảy ra thì Lê Phong Lan không rõ lắm.
Mới uống được nửa ly, y đã say quắc cần câu, gật gà gật gù.Còn Khâu Vãn Du thì vẫn đang uống hết ly rượu này đến ly rượu khác.Không giống như đồ đệ mình, ngoài cái danh đóa hoa trên cao không ai chạm tới được trong Tu Chân giới thì Khâu Vãn Du còn nổi danh là kẻ thích rượu."
Phù Nguyệt này, con đã bước vào cảnh giới Đại Thừa rồi, sau khi sư tôn phi thăng, nhất định phải chăm chỉ tu luyện đấy."
Lê Phù Nguyệt mơ hồ nghe sư tôn nói, nhưng vì đã say quá nên không ngồi thẳng dậy được."
Vâng ạ."
Lê Phù Nguyệt mơ màng nói.Nghe y bảo đảm, khuôn mặt luôn lạnh căm của Khâu Vãn Du nở một nụ cười.Khung cảnh trước mặt Lê Phù Nguyệt dần quay cuồng, người ngồi đối diện y dường như cũng lúc gần lúc xa.Lê Phù Nguyệt nghe thấy sư tôn tiếp tục nói."
Mau chóng phi thăng rồi tìm đến sư tôn nhé."
"Từ giờ trở đi, đồng tuyết Mai Châu để lại cho con đó..."
Nghe được câu này, Lê Phù Nguyệt cuối cùng cũng mở mắt.Y sững sờ nói với Khâu Vãn Du: "Sư tôn đừng đi mà."
"Đừng lo, sư tôn sẽ không bao giờ bỏ mặc con."
Đây là lời cuối cùng mà Lê Phù Nguyệt nghe được trước khi y bất tỉnh.Ký ức của y dừng tại đây.Điều mà Lê Phù Nguyệt không biết là sau khi y chìm vào giấc nồng, người ngồi đối diện đột nhiên nghiêng người về phía trước, đưa tay gạt đi vài sợi tóc mai vương bên trán y.Khâu Vãn Du từ từ tiến lại gần, nếu thêm chút nữa là có thể đặt nụ hôn lên thái dương Lê Phù Nguyệt.Đúng lúc này, bỗng có một bóng người xuyên qua rừng mai xuất hiện cách đó không xa."
Sư tôn."
Đây là lần đầu tiên Lâm Triêu Trần nhìn Khâu Vãn Du bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy.
Hắn gằn từng chữ: "Người đang làm gì vậy?"
Khâu Vãn Du lạnh lùng liếc nhìn đối phương, không nói gì mà ngồi thẳng dậy, tự rót thêm cho mình một ly rượu.Cả hai đều im lặng, không biết qua bao lâu, Khâu Vãn Du mới đặt ly rượu trong tay xuống.Hắn có chút khinh thường nhìn đồ đệ mình, chậm rãi nói: "Ta đang làm gì ư...
Không phải là con đã biết rồi sao?"*Khi Lê Phong Lan tỉnh lại thì trời đã tối.Thừa Hoàng đang nép bên Lê Phong Lan phát hiện ra y đã tỉnh, bèn vội vàng cọ vào người chủ nhân.Mà Lê Phong Lan cũng rất phối hợp vươn tay xoa bụng nó.Giây kế tiếp, con hung thú trong truyền thuyết đã lập tức lật ngửa trên giường gầm gừ."
Chậc chậc, con hung thú thượng cổ mà ngươi nuôi này thật không có chút tôn nghiêm nào."
Một giọng nói bỗng vang lên trong phòng Lê Phong Lan.Y quay lại thì thấy Đoàn Thiên Lý đang ngồi bên cái bàn gần đó nhàn nhã ăn bánh.Rõ ràng gã đã chuyển đến một căn phòng trống khác dưới sự sắp xếp của Lăng Bất Yếm cơ mà, tự dưng lẻn đến đây khi nào vậy?Thấy Lê Phong Lan đã tỉnh lại, Đoàn Thiên Lý mỉm cười phủi bột bánh dính trên tay: "Thời gian ngươi ngủ cũng ít quá nhỉ."
Lê Phong Lan dụi mắt, mê mang ngồi dậy.Bây giờ y mới phát hiện ra, chiếc mũ trùm đầu của mình đã được đặt bên cạnh gối từ khi nào.Lúc này, mặt y cứ thế mà lộ ra ngay trước Đoàn Thiên Lý.Chết tiệt!
Đừng nói là gã đã phát hiện ra đấy?Kiếp trước, Lê Phù Nguyệt và Đoàn Thiên Lý quen nhau từ thời niên thiếu, đánh nhau cũng được nửa đời.Thậm chí là trong một lần Lê Phù Nguyệt chịu trọng thương, Đoàn Thiên Lý đã hung hăng nói với y rằng cho dù Lê Phù Nguyệt có hóa thành tro, gã vẫn sẽ nhận ra...Nghĩ tới đây, Lê Phong Lan dè dặt xoay đầu nhìn đối phương.Không ngờ, Đoàn Thiên Lý lại không hề kinh ngạc trước bộ dạng của đối phương, gã chỉ liếc nhìn Lê Phong Lan rồi lại tiếp tục uống trà.Nhưng nghĩ lại thì, Đoàn Thiên Lý đã ngồi ở đây không biết được bao lâu rồi, nếu ngạc nhiên thì cũng đã đủ thời gian."
Ta đã ngủ bao lâu rồi?"
Lê Phong Lan giả vờ bình tĩnh hỏi.Đoàn Thiên Lý không trực tiếp trả lời câu hỏi của y mà bước tới ngồi bên giường Lê Phong Lan.Gã tặc lưỡi nói: "Bây giờ ngươi đã nổi danh khắp Thiên Miên Cung rồi."
"Là sao cơ?"
Lê Phong Lan không hiểu Đoàn Thiên Lý có ý gì.
Y đã ngủ mê gần như cả ngày, hiện tại đầu óc vẫn hơi choáng váng."
Có biết là ngươi về bằng cách nào không?"
Đoàn Thiên Lý hỏi."
Về bằng cách nào?"
Lê Phong Lan không hiểu chuyện mình trở lại như thế nào lại liên quan đến việc nổi tiếng trong tông môn.Thiếu niên ngồi đối diện không biết từ đâu lấy ra một đĩa bánh ngọt, cắn một miếng rồi nói: "Ngươi được Khâu Vãn Du ôm về."
Dứt câu, Đoàn Thiên Lý không sợ lớn chuyện mà cười: "Lão già kia không hề che giấu thân phận, phải đến một nửa tông môn đã nhìn thấy cảnh ngươi được đưa về.
Hiện tại tên của ngươi phỏng chừng đã truyền khắp Tu Chân giới rồi."
Cái gì cơ!?Mình được Khâu Vãn Du ôm về?Đến giờ Lê Phong Lan mới hoàn toàn tỉnh lại.Dù sao thì cũng từng bị "Hà Nhân Duyên" chèn ép một khoảng thời gian nên Lê Phong Lan có may mắn biết được vài sở thích nho nhỏ của Yêu Chủ đương nhiệm.Thứ nhất: Ăn.
Thứ hai: Hóng hớt.Trong cái cảnh chịu thương nặng, tu vi thì mới đến Hóa Thần, Hà Nhân Duyên ở trong ổ địch vẫn có thể biến Lê Phù Nguyệt thành đứa sai vặt, nghe ngóng mọi tin đồn từ sốc đến sốt trong Tu Chân giới.
Hiện tại gã đã là yêu tu cảnh giới Đại Thừa, càng tự tại hơn trong việc chui lủi khắp ngóc ngách.Nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Lê Phong Lan, Đoàn Thiên Lý nói tiếp: "Mặc dù không ai dám nói gì, nhưng ta nghĩ mọi người trong Thiên Miên Cung đều đang âm thầm đoán xem ngươi và Khâu Vãn Du có quan hệ 'thân mật' đến đâu, hay lẽ nào lý do khiến hắn ta xuống Hạ giới chính là vì ngươi."
Lê Phong Lan: "..."
Quan hệ sư đồ kiếp trước thì đúng là thân mật thật.Vốn định phủ nhận mấy tin đồn trên, nhưng khi nhớ tới cuộc đối thoại nghe được trên núi Nghiễn Y, y cũng không quá chắc chắn là chúng sai sự thật hay không.Chỉ là suy đoán của mọi người có hơi lệch hướng."
Sao có thể chứ."
Lê Phong Lan đứng dậy, nhấp một ngụm trà, miễn cưỡng cười: "Sao mà ta quen biết với người như Khâu Vãn Du hả?"
Đoàn Thiên Lý không đáp lại.Sau một hồi im lặng, gã lắc đầu nói: "Nhà ngươi ấy, nhìn giống một người lắm."
Đoàn Thiên Lý mới vừa cợt nhả bỗng như trở thành một người khác.Ánh mắt gã nhìn Lê Phong Lan chứa chan bao suy nghĩ, thậm chí còn có thể thấy trong đó là bao nỗi ngổn ngang của một đời thăng trầm.Đến giờ, Lê Phong Lan mới nhận ra Đoàn Thiên Lý đã không còn là gã của năm đó nữa.Khi mình còn đang chìm trong giấc mộng ngàn thu, đối phương đã trải qua một nghìn năm dài đằng đẵng.Cả hai đều rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, Đoàn Thiên Lý uống một ngụm trà, hỏi lại: "Ngươi không thắc mắc người ấy là ai à?"...Lê Phù Nguyệt chứ ai nữa."
Ta không."
Lê Phong Lan rất không biết nể mặt nói."
Thôi, cứ nói cho ngươi vậy..."
Đoàn Thiên Lý thở dài, rót cho mình thêm một tách trà rồi mới cất tiếng: "Ngươi trông rất giống đồ đệ của Khâu Vãn Du."
Sợ Lê Phong Lan hiểu lầm, Đoàn Thiên Lý còn bổ sung thêm: "À, không phải Lâm Triêu Trần đâu, mà là đại đệ tử của hắn ta, Lê Phù Nguyệt đã chết từ lâu ấy."
Giọng điệu của Đoàn Thiên Lý rất bình tĩnh, nhưng sự ung dung như vậy lại khiến Lê Phong Lan thấy có chút kỳ lạ.Đoàn Thiên Lý đáng ra phải vui sướng khi kẻ thù lâu năm của mình chết thê thảm mới đúng.
Nếu gã tưởng niệm mình, Lê Phong Lan cũng sẽ không thắc mắc đến như vậy.Nhưng Đoàn Thiên Lý vẫn cứ giữ vẻ thờ ơ, dường như không hề quan tâm tới chuyện vừa nói đến.Ngay lúc này, Lê Phong Lan mới nhớ về một lần gặp tình cờ của y và Đoàn Thiên Lý tại Nhân giới sau khi y nhập ma.
Gã vô cùng nghiêm túc mở lời: "Nếu ngươi theo ta đến Yêu giới, chắc chắn là ta có thể bảo vệ ngươi.
Ta không sợ những kẻ tẩu hỏa nhập ma như lũ người Tu chân giới kia."
Bị Lê Phù Nguyệt từ chối, Đoàn Thiên Lý mang cái vẻ giận hờn đáp trả: "Nhà ngươi!
Nếu cứ giữ cái tính này, không sớm thì muộn cũng sẽ tự hại bản thân mà thôi!
Đến lúc đó thì đừng tìm ta mà khóc đấy!"
Thực tế như giáng một đòn vào Lê Phong Lan: Đoàn Thiên Lý, kẻ luôn dối trá, thế mà lại không hề nuốt lời.
Gã thực sự không có chút đồng cảm nào với y cả.Không hiểu sao Lê Phong Lan lại thấy hơi mất mát.
Xem ra kiếp trước y đúng là đứa thất bại thật.Trong khi Lê Phong Lan bận trôi theo dòng hồi ức, Đoàn Thiên Lý đã tiến tới gần, nhìn thẳng vào mắt y nói: "Ta đây có lòng nhắc nhở ngươi, tốt nhất là nên tránh né Khâu Vãn Du càng xa càng tốt."
"Tại sao?"
Lê Phong Lan tò mò.Không bàn tới mối hận kiếp trước, giờ đây y chỉ là một tu sĩ bình thường của Thiên Miên Cung mà thôi.
Trong mắt người ngoài, một kẻ như y hẳn là cảm ơn ông trời khi có thể níu kéo quan hệ với người đã phi thăng như Khâu Vãn Du chứ.Đoàn Thiên Lý đặt tách trà trong tay xuống, trầm giọng trả lời: "Bởi vì Khâu Vãn Du có ý xấu với đồ đệ của hắn..."
Cái gì cơ?Khi nói câu này, Đoàn Thiên Lý nói với giọng điệu rất nghiêm túc.Nhưng Lê Phong Lan lại chỉ thấy may mắn vì vừa rồi không uống trà, nếu không thì y đã phụt ra rồi."
Lại moi được tin ở đâu thế?"
Lê Phong Lan hỏi."
Moi tin?"
Đoàn Thiên Lý lắc đầu nói: "Chuyện này năm đó gần như nửa cái Tu Chân giới đều biết."
Thấy dáng vẻ "nghe tin vỉa hè" của Lê Phong Lan, Đoàn Thiên Lý không thèm giải thích mà chỉ thêm vài lời bình luận: "Thế nên là Khâu Vãn Du hay mỗi cái trò giả bộ nghiêm trang lạnh lùng thôi, thực ra bên trong hắn là một tên biến thái, không tuân theo lẽ thường.
Nhớ phải đề phòng hắn đấy."
Lê Phong Lan đang cực kỳ nghi ngờ rằng y và Đoàn Thiên Lý không sống trong cùng một Tu Chân giới.Vế trước thì còn tin được, nhưng mà cụm từ "biến thái, không tuân theo lẽ thường" là ở đâu ra thế?Hơn nữa, nếu Khâu Vãn Du thật sự muốn "không tuân theo lẽ thường" với mình thì sao hắn còn giết y chứ?Nói xong lời vừa rồi, Đoàn Thiên Lý trở về trạng thái im lặng, tiếp tục ăn bánh uống trà.Lê Phong Lan giờ đây mới nhìn xuống đĩa bánh ngọt.
Y chợt nhớ tới cái gì, hỏi: "Ngươi lấy chỗ bánh này ở đâu ra vậy?"
Đoàn Thiên Lý mỉm cười với y: "À, mua bằng linh thạch của ngươi ấy mà."
"Linh thạch của ta?"
Lăng Bất Yếm là người hào phóng, vậy nên Lê Phong Lan chưa bao giờ rơi vào cảnh thiếu tiền cả.
Thậm chí vì đã quen sống ở nơi dồi dào linh lực, y đã thẳng tay đặt linh thạch trong phòng để tiện nâng cao chất lượng sống.Thế mà Đoàn Thiên Lý dám dùng tiền của y mua bánh ngọt hả?Nhìn thấy Lê Phong Lan đột nhiên sầm mặt, Đoàn Thiên Lý không khỏi bật cười.
Gã bê theo đĩa ra khỏi phòng, vui vẻ như không phải là bệnh nhân.Sau khi đối phương rời đi, vào đêm, Lê Phong Lan vì buổi sáng đã ngủ nhiều nên không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, nhìn chằm chằm lên trần nhà đến tận bình minh.Bốn bề quanh núi Mật Quang mù mịt khói may, dường như không khác gì với ngày thường.Tuy nhiên, hôm nay nơi này lại đón hai vị khách quý.Lê Phong Lan vừa mở cửa đã thấy hai tu sĩ áo xanh, một nam một nữ, đang đứng trước phòng mình.Trang Chi Hạ và Trang Chi Thu - hai đệ tử thân truyền của Chưởng môn Thiên Miên Cung Tưởng Ý Sưởng.Nếu hai người bọn họ cùng ra mặt trong Thiên Miên Cung, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn.Quả nhiên, Lê Phong Lan vừa mới mở cửa ra, Trang Chi Hạ đã tiến lên nửa bước, cực kỳ khách khí nói với y: "Lê sư đệ, ta phụng theo mệnh lệnh của sư tôn đến đây để dẫn ngài đến đỉnh chính tông môn."
Nghe vậy, nhịp đập trong lồng ngực Lê Phong Lan bỗng tăng mạnh.Cuộc trò chuyện ngày hôm qua giữa Khâu Vãn Du và Lâm Triêu Trần cứ lặp đi lặp lại trong đầu y.Đương nhiên, thứ gào thét to nhất chính là lời nói của Đoàn Thiên Lý tối qua: Không tuân theo lẽ thường.Tuy cho rằng Đoàn Thiên Lý nói nhảm, nhưng khi chợt nghe thấy ba chữ "Khâu Vãn Du", Lê Phong Lan vẫn vô thức lùi lại."...Không đi có được không?"
Lê Phong Lan hỏi.Nghe thế, Trang Chi Hạ cười với y: "Đương nhiên là không."
Lê Phong Lan: "..."
-------------------Tác giả có lời muốn nói:Lâm Triêu Trần: Ta muốn giết Lê Phong Lan để hồi sinh Lê Phù Nguyệt.Lê Phong Lan: ...Hình như hơi sai sai thì phải?-------------------Ghi chú của Umi:Bình thường thì cảnh giới tu tiên sẽ là .......->Đại Thừa->Độ Kiếp nhưng có vẻ như tác giả xếp Độ Kiếp trước Đại Thừa?
Đọc đến đây thì có vẻ không phải là lỗi chính tả nhưng sau này nếu phát hiện ra tác giả có đổi lại thì mình cũng sẽ dò theo.