Editor: UmiXong rồi.Tâm trí Lê Phong Lan như ngừng lại.Khi Lâm Triêu Trần đứng dậy, y nhắm mắt nắm chặt hạt châu trong tay lại.Sàn gỗ trong phòng dần phát ra những tiếng "kẽo kẹt".Mấy bước chân này của Lâm Triêu Trần cứ như thể không dẫm lên sàn mà đạp lên trên trái tim y vậy.Y nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần mình hơn rồi cuối cùng dừng lại.Trong thời khắc này, Lê Phong Lan chỉ có thể nhắm mắt lại.Sau vài giây, y nghe thấy tiếng bức bình phong được đẩy ra.Mặc dù Thanh Châu có thể che giấu hơi thở vật sống, nhưng thế thì cũng không thể đảm bảo chắc chắn rằng Lâm Triêu Trần sẽ không thấy y.Lê Phong Lan tự nhủ lần này là xong đời thật rồi.Người y khẽ run lên, bàn tay cầm Thanh Châu càng siết chặt hơn.Lê Phong Lan thầm nghĩ rằng dù Lâm Triêu Trần có phát hiện ra mình thì còn lâu y mới im ỉm chịu đựng, cùng lắm thì đi chầu trời với nhau thôi.Lúc này, bức bình phong mới bị đẩy ra.Khi Lê Phong Lan chuẩn bị ra tay thì lại thấy Lâm Triêu Trần dừng bước, nhẹ giọng lẩm bẩm: "...Cái gì vậy chứ?"
Hả?Kết quả xấu nhất mà Lê Phong Lan nghĩ đến đã không xảy ra.Y dần hé mắt, nhìn thấy Lâm Triêu Trần đang đứng ở phía bên kia bức bình phong.Lê Phong Lan chỉ thấp hơn Lâm Triêu Trần một chút nên theo lý mà nói thì khi mở mắt ra tầm mắt y phải dừng ở ngay mặt hắn mới đúng.
Không hiểu sao hiện tại, thứ mà y thấy lại là vạt áo của đối phương.Mà hình như góc nhìn hiện tại cũng thấp hơn lúc trước thì phải?Lâm Triêu Trần cau có đứng sau tấm bình phong, đôi môi mím chặt cho thấy rõ là hắn đang không vui.Khi nãy rõ ràng là Lâm Triêu Trần nghe thấy có tiếng nói phát ra từ sau bình phong, nhưng khi đến xem thì lại không thấy gì cả.Chẳng lẽ nhập ma với bị thương nặng làm cho hắn sinh ra ảo giác?Cũng chỉ có thể nói là như vậy.Mặc cho Lâm Triêu Thần xị mặt, Lê Phong Lan lại thở phào nhẹ nhõm.
Y đã hiểu ra mình đang ở chỗ nào.Thanh Châu!Lê Phong Lan lầm tưởng rằng thứ mà Lăng Bất Yếm đưa cho y chỉ là một viên Thanh Châu bình thường.Nào ngờ đâu nó lại là Tiên phẩm!
Thứ này không những sở hữu khả năng che giấu hoàn toàn hơi thở vật sống mà còn có thể hút người vào trong vào thời khắc nguy hiểm.Nếu Lê Phong Lan đoán không lầm thì lúc nãy y đã bị hạt châu kia hút vào.Rốt cuộc là Lăng Bất Yếm lấy đâu ra nhiều đồ tốt thế?!Đến giờ Lê Phong Lan mới thấy được trình của sư tôn mình còn cao hơn nhân vật chính Lâm Triêu Trần biết bao nhiêu...Nghĩ tới đây, Lê Phong Lan không còn tâm trí để ý tới việc Lâm Triêu Thần đang làm nữa.Chờ đến khi y định thần lại, đã thấy Lâm Triêu Trần đang ngồi dựa vào bức bình phong cách đó không xa.Từ vị trí của Lê Phong Lan thì chỉ có thể nhìn thấy cánh tay của đối phương.Vốn chỉ định liếc mắt qua một cái, nhưng thứ Lê Phong Lan thấy được không khỏi làm y trợn tròn mắt.Cái gì vậy...Ống tay áo xanh lam rộng thùng thình xếch lên trên, làm lộ ra cánh tay đầy sẹo của Lâm Triêu Thần.Những vết sẹo kia sâu có nông có, thậm chí vài cái còn in hằn chồng chéo lên nhau, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người khác nổi da gà.Lâm Triêu Trần đã đạt đến cảnh giới Đại Thừa, người thường không thể làm tổn thương hắn.Vậy nên những vết sẹo trước mặt kia chỉ có thể là do hắn tự tạo ra.Lâm Triêu Trần có hành vi tự hại bản thân.Lê Phong Lan thấy ớn lạnh cả người.Sau một hồi quan sát vết sẹo trên tay Lâm Triêu Trần, người kia đã bắt đầu lẩm bẩm: "Sư huynh, thế mà đệ cứ tưởng là huynh đến gặp đệ..."
Ngay lập tức, Lâm Triêu Trần tự giễu cười nói: "Sao có thể chứ?
Nếu huynh thực sự quay về, người huynh không muốn gặp nhất chính là đệ phải không?"
Ừ tự biết mình biết ta đấy, Lê Phong Lan đáp lời."
Phù Nguyệt...
Phù Nguyệt..."
Lâm Triêu Trần vẫn đang nỉ non tên sư huynh mà không biết rằng ngay tại lúc này, đối phương chỉ muốn tránh xa hắn.May mà Lâm Triêu Trần không ở lại quá lâu.
Sau thời gian một nén hương, tiếng va của kiếm bỗng truyền đến từ bên ngoài Hiến Vân Điện.Nghe thấy âm thanh này, Lâm Triêu Trần vội vàng đứng dậy, trước hết chỉnh lại chăn trên giường rồi nhỏ giọng nói: "Phù Nguyệt, huynh cứ yên tâm nằm đây đi.
để đệ ra ngoài xem chút."
Mãi đến khi cửa mật thất đã đóng lại, Lê Phong Lan mới thở phào.Đồng thời, tầm nhìn của y lại một lần nữa thay đổi, Lê Phong Lan đã thoát ra khỏi hạt châu.Lúc này y mới trông thấy hạt châu đang kẹt trong hoa văn chạm khắc trên bình phong.
Trên đó được đính khá nhiều đá quý, vì vậy trừ khi kiểm tra cẩn thận, không thì rất dễ bỏ sót Thanh Châu.Lê Phong Lan hạ người xuống lấy lại Thanh Châu.Tuy rằng vừa rồi đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng khi nhìn vào thi thể trên giường, Lê Phong Lan vẫn chưa buông lỏng tâm trí.Tại sao Lâm Triêu Trần lại trộm thi thể của mình cơ chứ?
Mà hắn có ý định gì với cái xác này...Lê Phong Lan không biết được đáp án, hơn nữa chuyện vừa rồi quá kích thích, khiến y nhất thời không thể thông suốt suy nghĩ....Lâm Triêu Trần vẫn giữ vẻ thần bí như thế.
Lê Phong Lan không hiểu hắn đến Hiến Vân Điện để làm gì, càng không biết tiếng động dẫn hắn ra ngoài là do ai gây ra.Thật ra thì thân phận của người đó cũng không hẳn là khó đoán, dù sao trong toàn bộ Thiên Miên Cung này cũng chỉ có vài người có thể đi tới đồng tuyết Mai Châu.Để đảm bảo an toàn thì sau khi Lâm Triêu Trần rời đi, Lê Phong Lan lập tức trốn vào lối đi bí mật, đợi mãi đến khi chắc chắn rằng đối phương sẽ không quay lại thì mới ra ngoài.Lúc Lê Phong Lan trở lại núi Mật Quang, sắc trời đã nhuộm đen."
Áu~"Cuối cùng ngươi cũng về rồi!Lê Phong Lan chưa kịp bình tĩnh nghĩ về mấy chuyện đã xảy ra trong vòng vài ngày nay, Thừa Hoàng đã xông về phía y....Nhóc hung thú thượng cổ này trông hơi giống chó thì phải?May mà Lê Phong Lan có đề phòng sẵn nên ngay lúc Thừa Hoàng lao đến, y đã kịp né sang một bên.Thất bại trong việc hít hà chủ nhân làm Thừa Hoàng sửng sốt chốc lát, sau đó nó mới ngơ ngác quay người cọ vào chân Lê Phong Lan."
Ngươi tự chơi một mình đi, ta còn có việc phải làm."
Lê Phong Lan qua loa vuốt lông Thừa Hoàng rồi bước về phòng.Hiện tại, máu đầu tim của Lê Phong Lan vẫn chưa dung hợp hoàn toàn nên y phải dành thời gian để ngồi thiền mỗi ngày.Ngặt nỗi là Thừa Hoàng lại không thấu tâm tư của Lê Phong Lan.Mới đầu khi Lê Phong Lan thiền định, nó còn có thể ngoan ngoãn nằm yên nhưng không được bao lâu sau, Thừa Hoàng đã lấy ra một cái bình sứt mẻ không biết nhặt được từ đâu rồi tự mình nghịch.Khi Lê Phong Lan thiền xong, cái bình lộc cộc lăn đến chân y."
Cái gì đây?"
Y mở mắt, đầy nghi hoặc nhặt thứ đó lên.Thấy Lê Phong Lan cuối cùng cũng cử động, Thừa Hoàng vốn đang hơi mệt lại hưng phấn lên ngay."
Áu á!"
Nó như đang muốn nói với chủ nhân - Đây là báu vật của ta!Thừa Hoàng đang nằm lập tức ngẩng đầu lên nhìn Lê Phong Lan, nhưng vừa ngước nhìn nó đã sững sờ.
Hình như vết sẹo dữ tợn trên mặt chủ nhân đã phai nhạt đi đôi chút thì phải?Nhận thấy đôi mắt xanh lam của Thừa Hoàng cứ nhìn chằm chằm vào mình, Lê Phong Lan mỉm cười rồi lại đội mũ trùm đầu lên.Vết sẹo trên mặt Lê Phong Lan mãi mà không lành là do móng vuốt của hung thú làm nguyên chủ bị thương có chứa độc.Bây giờ, khi dần dung hợp máu đầu tim, chất độc còn sót lại trong cơ thể Lê Phong Lan cũng từ từ bị thải ra, vết sẹo trên mặt y cũng từ đó mà nhạt màu đi.Nhưng đối với Lê Phong Lan thì đây cũng không phải chuyện tốt gì...
Khuôn mặt này nhất định sẽ càng ngày càng giống Lê Phù Nguyệt.Vết sẹo này còn có thể giúp che đậy chút, đợi đến khi nó mất đi thì nguy cơ bị nhận ra sẽ tăng thêm gấp bội lần.Nhìn thấy mặt Lê Phong Lan lại bị che lại làm Thừa Hoàng hơi ủ rũ, nhưng chỉ trong chốc lát, nó đã hưng phấn trở lại.
Thừa Hoàng há miệng cắn vạt áo Lê Phong Lan, kích động kéo y ra khỏi phòng.Nhìn thấy ánh trăng sáng soi chiếu ngoài cửa sổ, Lê Phong Lan mới nhớ ra Thừa Hoàng hình như thích sưu tầm đồ vật.
Nếu như y không nhầm thì... nó còn sẽ chôn tất cả những gì nhặt được xuống đất.Khái niệm về cái đẹp của một con hung thú trời sinh như Thừa Hoàng có vẻ như khác với người thường.
Hầu như mấy món nó thích đều không có giá trị, Lê Phong Lan hay gọi hành vi của linh thú mình là "Thu lượm ve chai giẻ rách".Quả nhiên đúng như Lê Phong Lan nghĩ, Thừa Hoàng sau khi dẫn y đến khu rừng sau chủ điện thì bắt đầu dọn sạch lá rụng trên mặt đất như muốn tặng đồ gì quý giá lắm.Cục lông trắng hổn hển đào đất, cái đuôi to xù xì của nó cũng lắc lư theo chuyển động, đúng là vui thích ghê gớm.Nương theo ánh trăng, Lê Phong Lan trông thấy một cái hố lớn dần xuất hiện trước mặt mình.Rõ ràng đây là nơi cất chứa bảo vật của Thừa Hoàng."
Ngươi giấu cái gì ở chỗ này mà đào cái hố lớn như vậy?"
Lê Phong Lan không khỏi tò mò."
Áu áu á!"
Thừa Hoàng trông rất phấn khích, còn chưa dọn sạch cành khô đã vùi đầu vào, ngậm lấy một chiếc bút trụi lông ra.Nó chớp mắt nhìn Lê Phong Lan: Đây là bảo bối của Thừa Hoàng đó~Lê Phong Lan: "..."
Quả nhiên là đồng nát.Ngươi có chắc mình là hung thú trời sinh tiếng xấu khắp nơi không?Thừa Hoàng không biết chủ nhân đang nghi ngờ thân phận của nó, sau khi lấy ra bút lông lại rầu rĩ chui đầu vào trong hố.Lê Phong Lan của hiện tại cũng không khác người bình thường là bao nhiêu.
Trời lúc này đã khuya, y khẽ ngáp một cái, định về phòng nghỉ ngơi, thuận tiện đưa Thừa Hoàng về luôn.Nhưng ngay khi y xoay người thì...
Theo ánh trăng rọi, Lê Phong Lan mới thấy được dưới đống cành lá, ngoài đống sắt vụn ra thì còn có... một bàn tay tái nhợt?Không phải, đó là một người!Má nó!
Thừa Hoàng thế mà lại nhặt người luôn á!"
Trời ơi..."
Cơn buồn ngủ của Lê Phong Lan lập tức bị đánh bay đi.Đừng có nói lại là xác chết nữa đấy?Chuyện xảy ra trong ngày đã tạo thành bóng ma tâm lý cực lớn cho Lê Phong Lan.
Y lập tức tỉnh táo lại, mặc kệ bùn đất bám lấy mà vội vàng ngồi xuống, đẩy lớp cành khô đang che phủ hố đi.Thừa Hoàng còn tưởng rằng chủ nhân đang muốn chơi với mình nên lại phấn khích lên."
Áuuuuu~"Nhìn vẻ mặt hưng phấn của nó, trong đầu Lê Phong Lan chỉ nghĩ...
Nếu phủi phui mà thứ bên dưới thực sự là một thi thể, liệu y nên báo cáo với tông môn hay nên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và chôn lại như cũ đây?Lê Phong Lan nhanh tay bới, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một chàng trai trẻ mặc đồ trắng đang nằm giữa hố.
Sắc mặt của thiếu niên tái nhợt, khóe miệng có vương một vệt máu.Người này nằm bất động trong hố, lồng ngực cũng không quá phật phồng.Nhìn qua như đã chết rồi ấy...Bộ quần áo trắng trên người chàng trai là đồng phục của đệ tử phổ thông trong Thiên Miên Cung, Lê Phong Lan khá chắc rằng y chưa từng gặp người này bao giờ cả.Sau khi nhìn qua một lượt, Lê Phong Lan hít một hơi thật sâu, đặt thử ngón tay vào dưới mũi đối phương.Trông thấy chủ nhân lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, Thừa Hoàng cuối cùng cũng chịu đứng yên.Không biết qua bao lâu, Lê Phong Lan mới thở phào nhẹ nhõm: "May quá..."
Người này còn sống.Mặc dù Lê Phong Lan đã lấy lại được máu đầu tim nhưng cơ thể y còn chưa hồi phục hoàn toàn, vẫn được coi là "nửa thân bệnh tật".Sau khi dùng sức ba bò chín trâu kéo thiếu niên ra khỏi hố, y đỡ thân cây bên cạnh, ho sặc sụa."
Khụ khụ khụ..."
Lồng ngực Lê Phong Lan đau như bị ngàn cây kim đâm, không ngờ thiếu niên này nhìn thì gầy đấy nhưng lại nặng đến thế.Mà ngay khi y đang bận suy nghĩ phải làm sao mới kéo người này ra khỏi rừng, rồi kéo ra rồi thì làm gì tiếp, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên bên tai Lê Phong Lan."
Phong Lan?
Con đang làm gì trong đó vậy?"
Lê Phong Lan: "..."
Xong đời rồi.Nhìn mình có khác gì vừa giết người giấu xác không.Lê Phong Lan chậm rì rì quay người lại, nhìn về phía người vừa cất tiếng.Y nhìn thấy Lăng Bất Yếm đang đứng ở lối vào rừng nhìn về phía mình.
Vị trí hai người đứng cách nhau khá xa lại bị chắn bởi tán cây rậm rạp nên y khó có thể nhìn rõ vẻ mặt hiện tại của đối phương."
Sư tôn."
Lê Phong Lan chột dạ gọi."
Ừm."
Lăng Bất Yếm gật đầu, cất bước đi về phía đồ đệ nhà mình rồi chợt khựng lại, hiển nhiên là hắn đã thấy được thiếu niên nằm trên mặt đất.Tuy nhiên, hắn lại không hỏi về lai lịch của người này như Lê Phong Lan nghĩ.Lăng Bất Yếm áp tay lên lưng Lê Phong Lan, truyền linh lực để xoa dịu cảm giác nhức nhối trong lồng ngực y.
Một lát sau, hắn buông tay xuống, nhìn xuống người nằm trên mặt đất và hỏi: "Con có biết người này là ai không?"
Lê Phong Lan vội lắc đầu: "Không, con không biết."
"Ừm."
Lăng Bất Yếm ngừng lại, hỏi: "Có muốn ta giúp con một tay không?"
"Hả?"
Lê Phong Lan cảm thấy hình như sư tôn mình có hơi kỳ lạ thì phải...Hắn đang quá bình tĩnh.Thông thường thì nếu nửa đêm nửa hôm thấy đồ đệ mình đang ở cùng với một thứ có vẻ là xác chết, người làm sư tôn không phải là nên sốc đơ người hay ngay lập tức tra hỏi học trò mình sao?Lê Phong Lan hoàn toàn không hiểu "giúp đỡ" là mà sư tôn nói là có ý gì."
Giúp con xử lý người này."
Lăng Bất Yên cười nói.Giúp ta, xử lý, người này.Là do mình bị lãng tai hay là thế giới này thực sự đã thay đổi nhiều đến thế rồi?Lăng Bất Yếm đang muốn xóa chứng cứ thay mình!?"
Không không không."
Lê Phong Lan vội vàng lắc đầu nói: "Người này bị Thừa Hoàng đưa tới đây, có lẽ do sợ quá hay là bị thương ở đâu đó... nên mới ngất đi.
Con đang định mang người về phòng, khi nào tỉnh lại thì sẽ mời đi cho."
Thừa Hoàng có vẻ như khá sợ Lăng Bất Yếm, thấy hắn tới bèn trốn sang một bên liếm lông, giả bộ như không có chuyện gì.Lê Phong Lan có hơi xót xa cho nó."
Là do Thừa Hoàng gây ra hửm?"
Lăng Bất Yếm cúi đầu nhìn nó, hẳn là đã nhớ tới thói thích nhặt đồ của con hung thú này.Nghe thấy Lăng Bất Yếm tự dưng gọi tên mình, Thừa Hoàng rụt rè ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông.
Nhưng ngay khi nó định bỏ chạy, Lăng Bất Yếm đã cúi người rồi túm gáy nó lên."
Áuuuuuu~" Chủ nhân cứu với!"
Á áu á á!!"
Lăng Bất Yếm đây là muốn giết bổn thú ahhh!!!Lê Phong Lan phớt lờ lời kêu cứu của Thừa Hoàng."
Thì ra là vậy."
Lăng Bất Yếm gật đầu nói.Không biết là do mình nghe nhầm hay gì, nhưng Lê Phong Lan thế mà thấy được chút tiếc nuối trong giọng điệu của sư tôn.Thấy Lê Phong Lan không còn sức để kéo người, Lăng Bất Yếm đành tự mình lôi thiếu niên đang bất tỉnh lên.Trong nháy mắt, Thừa Hoàng đột nhiên to lên chút ít, còn thiếu niên kia thì đã yên ổn nằm trên lưng nó.Thừa Hoàng còn chưa kịp vui vì được hóa lớn thì đã thấy Lăng Bất Yếm đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nó lập tức bủn rủn tay chân, ngoan ngoãn chở người trên lưng trở về phòng Lê Phong Lan.Trước đây khắp cả núi Mật Quang chỉ có Lê Phong Lan là người sống nên các phòng khác không có sẵn chăn gối.
Mà hiện tại đã khuya rồi, y chỉ đành đưa người về phòng mình trước.Đến lúc giải quyết xong thì cũng đã là giờ sửu.Thừa Hoàng đã thu nhỏ lại, đang ỉu xìu nằm ườn dưới đất, còn Lê Phong Lan thỉ thở dài nhìn chàng trai đang chiếm lấy giường của mình.Vừa rồi y đã kiểm tra qua một lượt, phát hiện ra thiếu niên này bị thương khá nặng.Tuy không biết vết thương là vốn có trên người đối phương hay là bị Thừa Hoàng gây nên nhưng hiện tại, người này bị linh thú của mình lôi đến đây, Lê Phong Lan phải có trách nhiệm chăm sóc người bị thương.Chiếc giường này không lớn, Lê Phong Lan lại không thích tiếp xúc với người lạ nhưng nghĩ đến một thân thương tích của thiếu niên, y chỉ có thể đội mũ trùm đầu nằm bên giường, mệt nhọc qua một đêm...."
Này, dậy, dậy đi."
"Khụ khụ...
Dậy đi kéo nó xuống mau!"
Sáng hôm sau, Lê Phong Lan được người bệnh đánh thức.Lê Phong Lan vừa mở mắt ra đã thấy người bị thương nằm trên giường đã tỉnh lại từ lúc đó, còn Thừa Hoàng thì đang vô cùng vui sướng đi qua đi lại người đối phương.Hiển nhiên là trong mắt Thừa Hoàng, người bệnh nằm trên giường này chẳng có gì khác biệt với chai nát bút trụi nó nhặt được cả."
Thừa Hoàng, đi xuống mau!"
Thấy được hành vi của Thừa Hoàng, Lê Phong Lan lập tức tỉnh lại."
Áu~" Sau khi nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, Thừa Hoàng tuy rằng có hơi nuối tiếc nhưng vẫn bĩu môi nhảy xuống giường."
Xin lỗi, là do ta không cẩn thận trông coi nó."
Lê Phong Lan vội vàng xin lỗi."
Khụ khụ."
Thiếu niên lại ho thêm mấy tiếng, khàn giọng tức giận: "Ngươi có biết nó là gì không?
Để một con hung thú chạy lung tung như thế, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao đây?!"
Chuyện của Thừa Hoàng đã được lan truyền khắp Tam giới, thiếu niên này hẳn là cũng đã nghe nói đến và nhận ra nó.Là chủ nhân của Thừa Hoàng, Lê Phong Lan có hơi xấu hổ.Thấy có người mắng chủ mình, Thừa Hoàng không nhịn nổi mà nhe răng gầm gừ với người trên giường."
Thừa Hoàng!"
Lê Phong Lan quát nó.
Y mau chóng nói cho thiếu niên là mình có đan dược, chắc chắn sẽ giúp đối phương chữa lành vết thương, đảm bảo không để lại di chứng.Sau khi nghe thấy lời hứa của y, đôi mắt của chàng trai vốn đang cáu gắt bỗng sáng lên."
Là ngươi nói đó nhá!"
Lê Phong Lan cảm thấy người này lật mặt có hơi nhanh thì phải..."
Ừ, đúng thế."
Lê Phong Lan kiên trì nói.Bây giờ y đã không còn cơ hội để lùi bước rồi."
Vậy thì ta sẽ ở lại đây cho đến khi vết thương lành hẳn rồi mới đi.
Thiết nghĩ là ngươi cũng không muốn để cho người trong tông môn biết được chuyện Thừa Hoàng chạy lung tung khắp nơi, còn kéo người xuống hố nữa nhỉ?
" Thiếu niên nói tiếp.Chờ tí, sao nghe cứ như người này muốn ăn vạ ở mãi trong núi Mật Quang thế?Có gì đấy sai sai."
Ta có thể cung cấp tiên dược cho đạo hữu, nhưng mà núi Mật Quang... có hơi nhỏ, chỉ sợ là không còn chỗ ở cho thêm một người nữa."
Y uyển chuyển tìm cớ.Thật ra thì chuyện này cũng không phải là bịa đặt, so với những đỉnh núi khác trong Thiên Miên Cung thì núi Mật Quang đúng là nhỏ thật.Nghe vậy, thiếu niên tặc lưỡi nói: "Ta không quan tâm.
Ta bị con hung thú ngươi trông coi làm hại đến thế này, xử trí thế nào là tùy ngươi."
Lê Phong Lan lâm vào trầm mặc.Lời đe dọa của người này đúng là đâm vào đúng chỗ thật.
Nếu có người biết Thừa Hoàng chạy loạn khắp nơi và nhốt tu sĩ vào hố, thì chắc chắn mình sẽ gặp rắc rối.
Lần này e là Lê Phong Lan phải thừa nhận thất bại rồi.Nhưng sau khi bình tĩnh lại và suy nghĩ, Lê Phong Lan cảm thấy có gì đó không đúng lắm.Thừa Hoàng bị hạ Chú Định Ngôn nên không thể tùy tiện làm hại người được.
Mà vết thương trên người thiếu niên lại cực kỳ nghiêm trọng, hiển nhiên không chỉ đơn giản là bị Thừa Hoàng kéo xuống hố.Chẳng lẽ nguyên nhân gây ra vết thương của đối phương không liên quan đến Thừa Hoàng, mà thiếu niên chỉ đang muốn đổ lỗi thôi?Cảnh tượng bây giờ dần trùng lặp với một chuyện đã xảy ra vào nhiều năm trước...Lê Phong Lan mím môi, giả bộ thoải mái hỏi: "Được rồi, vậy ngươi trước tiên cứ ở chỗ này dưỡng thương đi...
Mà nhân tiện, không biết đạo hữu tên là gì nhỉ?"
Chàng trai ngáp dài, nằm trên giường lười biếng nói: "Ta tên là Hà Nhân Duyên."
Lê Phong Lan: "..."
Quả thật là một cái tên quen thuộc."
Sao vậy?"
Lê Phong Lan gượng cười, cố đè ép tâm tư muốn đánh người: "Không có việc gì đâu, ta đi tìm thuốc cho ngươi đây."
Sau khi đóng cửa lại, nụ cười của Lê Phong Lan lập tức biến mất, tiếp đó y không nhịn được mà khua tay bóp không khí.Hà Nhân Duyên?Tên này bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn làm trò giả danh như thế, hơn nữa sao mình toàn là nạn nhân vậy hả?...Sự việc xảy ra trên chuyến du luyện lần thứ hai sau khi kết anh của Lê Phù Nguyệt.Khi đi ngang qua núi Đoạt Chi, y bất ngờ nhận được tin tức từ tông môn truyền đến: Yêu tộc đã xâm lấn Nhân giới, đang chiếm đóng một thành trì cách đó không xa.Sau khi nhận được tin, tất cả đệ tử Thiên Miên Cung đang ở gần núi Đoạt Chi đều chạy tới ngay, trong đó bao gồm cả Lê Phù Nguyệt.Khi đó, toàn bộ thành phố đã bị yêu tộc kiểm soát, bên ngoài còn giăng kết giới, làm cho không một ai biết bên trong đang xảy ra chuyện gì hay tu vi của yêu tộc trong thành kia.Ngay lúc tất cả các tu sĩ còn đang do dự, Lê Phù Nguyệt vừa tới đã rút kiếm lao về phía trước.Chính là nhờ trận chiến đó mà tiếng tăm y trở nên vang dội, bắt đầu chuỗi ngày huyền thoại của mình.Lê Phù Nguyệt lúc đó mới kết anh chưa được bao lâu, nhưng nhờ vào linh lực thuần túy của thiên linh căn và kiếm thuật vô song của mình, y đã phá vỡ kết giới chỉ bằng một nhát kiếm.Trước khi những tu sĩ khác kịp phản ứng, Lê Phù Nguyệt đã có mặt trong phủ thành chủ bị xâm chiếm, một tay đánh bại cao thủ Hóa Thần của Yêu tộc.Theo lý mà nói thì đáng ra Lê Phù Nguyệt nên tiêu diệt hết yêu tộc trong thành, nhất là tên có tu vi Hóa Thần kia mới đúng.Nhưng vấn đề lại nằm ở đây!Tuy rằng y đã kết anh, nhưng không giống như những tu sĩ khác trong Thiên Miên Cung sau khi tiến tới Trúc Cơ đều ra ngoài xông pha thế gian, đây mới là lần thứ hai Lê Phù Nguyệt rời khỏi tông môn đi tu luyện.Sống cũng đã 300 năm rồi nhưng ngay cả con gà Lê Phù Nguyệt còn chưa dám giết...Vào lúc đó, mũi kiếm của Lê Phù Nguyệt đã chạm vào ngực của tên yêu tộc Hóa Thần, nhưng tại lúc phải dứt khoát đâm tới, cổ tay y lại không có sức lực.Chính là vào giây phút này, cao thủ yêu tộc bị trọng thương lập tức chạy thoát khỏi tầm mắt y.Không lâu sau khi yêu tu trốn thoát khỏi phủ thành chủ, Lê Phù Nguyệt tìm thấy một tấm thẻ ngọc, bên trên nó có khắc hai chữ "Thiên Lý".Lúc này y mới ý thức được, người vừa rồi mà mình bất cẩn thả đi chính là Thiếu chủ Yêu tộc, Đoàn Thiên Lý...Nói đi cũng phải nói lại, dù Lê Phù Nguyệt không giết được Đoàn Thiên Lý, nhưng việc y mới là tu sĩ Nguyên Anh mà đã làm trọng thương đối phương đã đủ để tạo nên một giai thoại.Đoàn Thiên Lý bị Lê Phù Nguyệt đánh đến bị thương nặng, hẳn là không thể chạy xa được.
Vì vậy mà trong những ngày tiếp đó, Lê Phù Nguyệt và các đệ tử khác của Thiên Miên Cung vẫn ở lại thành, coi nơi này như là trung tâm tìm kiếm Đoàn Thiên Lý.
Đồng thời, họ cũng tổ chức tìm kiếm dân thường bị yêu tộc gây thương tích rồi đưa người về phủ thành chủ để chữa trị.Ngay trong buổi chiều hôm đó, có một cô bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi được đồng môn của Lê Phù Nguyệt dẫn về.Người này cho biết tên cô là "Hà Nhân Duyên"....Với Lê Phù Nguyệt thì đây thực sự là một đoạn ký ức vừa tệ vừa muối mặt.Ở trong cánh phía tây của phủ thành chủ là những người bị thương nặng do yêu tộc gây nên đang ở tạm.Vết thương do yêu tộc gây ra không phải là thứ đại phu bình thường có thể chữa trị được, cho nên đệ tử của Thiên Miên Cung phải thay phiên nhau chăm sóc người bệnh.Mặc dù Lê Phù Nguyệt đã lập được công lớn, còn là đệ tử của Khâu Vãn Du, Trì Kiếm Tiên Tôn của Thiên Miên Cung vào thời điểm đó, nhưng y vẫn đi thay ca như những đệ tử khác.Những người bị thương ở đây đều biết Lê Phù Nguyệt là người đã cứu họ, cho nên lúc nào cũng vui vẻ với y.Chỉ có một người là khác biệt.Đó là Hà Nhân Duyên."
Này này, vị tu sĩ kia ơi, bưng đĩa nho trên bàn ra đây cho ta đi."
Trong phòng, có một cô nàng đang nằm vắt chéo chân trên giường.Ở tại phủ thành chủ được mấy ngày, Hà Nhân Duyên một ngày phải ăn bốn năm bữa, các món thì không món nào giống món nào.
Ngoài ra, thỉnh thoảng vị cô nương này lại đòi ăn bánh ngọt hay đồ ăn vặt, vân vân và mây mây.
Nếu không phải vì khuôn mặt biến dạng thì trông cô nàng chẳng giống một người bị thương chút nào.Lê Phù Nguyệt dù sao cũng là tu sĩ, mấy việc như bưng trà rót nước này y nào có từng làm đâu.Nhưng trải qua mấy ngày nay, Lê Phù Nguyệt đã sợ cái trò một khóc hai quấy ba đòi treo cổ của Hà Nhân Duyên lắm rồi.Thấy cô đã nói xong, Lê Phù Nguyệt mệt nhọc thở dài, bưng đĩa nho trên bàn cho cô rồi định rời đi."
Nè nè đợi một chút, đừng đi vội chứ."
Hà Nhân Duyên nắm lấy tay áo của Lê Phù Nguyệt nói: "Đợi ta ăn xong rồi vứt vỏ nho hộ ta đã."
Nghe vậy, Lê Phù Nguyệt rốt cuộc không nhịn được nữa, lạnh giọng nói: "Ta còn có việc phải làm, ngươi tự vứt đi."
"Này!"
Đúng như dự đoán, trước khi Lê Phù Nguyệt kịp chuồn, Hà Nhân Duyên đã lớn tiếng nói: "Tu sĩ các ngươi không thể bảo vệ thành trì để lũ yêu tu chiếm đóng nơi đây.
Thành ra bọn chúng tiếp đó bắt đầu quấy nhiễu bách tính, cả gia đình ta đều bị yêu tộc làm hại...
Không ngờ bây giờ ngươi có thể đối xử với một người bị thương như thế này..."
Lê Phù Nguyệt được sư tôn nuôi nấng nên người ở đồng tuyết Mai Châu, chưa bao giờ gặp phải một người ngang ngược và thô lỗ đến như vậy, chứ đừng nói đến việc có kinh nghiệm đối phó với loại người này.Nghe thấy lời buộc tội của Hà Nhân Duyên, y bực dọc chôn chân tại chỗ, không biết nên phản bác thế nào.Thật ra thì Lê Phù Nguyệt sau khi nghe xong cũng cảm thấy hơi áy náy.
Dù sao thì y cũng có năng lực tiêu diệt Đoàn Thiên Lý, nhưng lại bất cẩn thả gã ta tiếp tục đi làm loạn thế gian...Trông Hà Nhân Duyên như muốn khóc, Lê Phù Nguyệt đành thở dài, ngồi cạnh giường kiên nhẫn chờ cô ăn hết nho.
"Nè, ngươi tuy rằng có hơi vụng về nhưng tính tình cũng không tệ lắm đâu."
Hà Nhân Duyên liếc nhìn Lê Phù Nguyệt, vừa nhai nho vừa nói: "
Sau này nếu ngươi sống không nổi trong Thiên Miên Cung nữa thì đến nhà ta làm người hầu cũng được."
Còn chưa hài lòng, Hà Nhân Duyên tiếp đó ngồi dậy.Cô vươn tay chọc Lê Phù Nguyệt, sau đó "chậc" một tiếng: "Ngươi quả thực là người đẹp nhất mà ta từng thấy.
Chi bằng gả...
à không, đến nhà ta ở rể đi."
Nghe vậy, Lê Phù Nguyệt rốt cuộc nhịn không được mà nói: "Chờ đến ngày ta không sống nổi nữa thì chỉ sợ ngươi đã chết từ mấy đời, khéo còn đã đầu thai mấy lần rồi."
Nói xong, Lê Phù Nguyệt cau có bưng đĩa nho đặt bên giường đi.Nghe y nói vậy, Hà Nhân Duyên lập tức bật cười."
Hahaha, để rồi xem ai sống lâu hơn."
Cô nhướng mày thách thức.
Khi đó Lê Phù Nguyệt không thèm để vào tai những lời này.
Dù sao y cũng là tu sĩ, cho dù tu vi có trì trệ không tăng thêm thì sống thêm hai ba ngàn năm nữa cũng không thành vấn đề.Cô nương trước mặt này chỉ là người thường, dù có lợi hại đến đâu thì cũng không thể so được với mình.Nào ngờ đâu... người thua cuộc lại là y.Sau một tháng bị Hà Nhân Duyêndày vò, đối phương cuối cùng mới bình phục và rời đi.
Ngay sau khi cô đi, Lê Phù Nguyệt tìm thấy một tờ giấy trên chiếc giường trống ở phía tây phủ, trên đó có viết to mấy chữ "Duyên trời định sẵn".*千里姻缘一线牵 - Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên: Câu văn bắt nguồn từ tiểu thuyết "Tục huyền quái lục: Định hôn điếm" của Lý Phục Ngôn thời Đường.Các bản dịch khác thu lượm được trên gg: Một sợi dây đỏ se duyên ngàn dặm; Duyên vợ chồng là do trời định, dù xa vạn dặm vẫn sum vầy.Tựu chung lại thì có nghĩa nôm na là nhân duyên trời định, ông trời xe duyên.Chữ viết xiêu vẹo, nhìn như người viết đến cái bút còn không nhấc nổi, đồng thời còn có yêu khí nồng nặc bám trên giấy...Thiên Lý, Nhân Duyên.Đáp án đã rõ mười mươi.
"Hà Nhân Duyên" vốn không phải là người thường!
Cô nàng là do Đoàn Thiên Lý cải trang mà thành!Tổ tiên Tất Phương của Đoàn Thiên Lý là Yêu Thần, nếu muốn thì có thể cải trang thành con người mà không sợ bất kỳ tu sĩ nào phát hiện.Đoàn Thiên Lý khi đó đang thân mang thương nặng, còn bị "truy nã" khắp nơi nên không thể trốn về Yêu giới.Mặc dù gã có thể ngụy trang thành con người, không sợ bị tu sĩ Thiên Miên Cung tìm thấy, nhưng nếu rời đi thì sẽ không có lợi cho việc hồi phục vết thương.Vì vậy gã tin chắc rằng "nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất", cải trang thành một cô bé loài người đến chỗ trú của tu sĩ Thiên Miên Cung rồi nhờ họ chữa thương cho mình...Mạch não này đúng là thứ mà người thường không dám tưởng tượng ra.Tính cách Đoàn Thiên Lý vốn tệ đó giờ, thích sai khiến người xung quanh.
Hơn nữa gã là bị Lê Phù Nguyệt đánh bị thương, cho nên mấy ngày nay bèn đưa ra đủ loại yêu cầu vô lý, liên tục chỉ huy Lê Phù Nguyệt."
Đoàn Thiên Lý..."
Lê Phù Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nhẩm lại cái tên này.Nhìn dòng chữ trên giấy, Lê Phù Nguyệt thực sự hối hận vì đã để gã xổng mất.Đang lúc tức giận, Lê Phù Nguyệt cũng không quên đốt tờ giấy trong tay thành tro.Chuyện này quá là mất mặt, y sẽ không bao giờ nói cho ai biết Hà Nhân Duyên là ai....Kí ức ngàn năm trước đã chôn sâu trong tâm trí Lê Phong Lan, không ngờ hôm nay "Hà Nhân Duyên" lại xuất hiện trước mặt y.Trùng hợp quá đấy.Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lê Phong Lan cất bước đi về phía vách núi Mật Quang.Vừa đi y vừa nghĩ: Đoàn Thiên Lý lại lặp lại chiêu cũ nữa rồi.Sau khi bị Khâu Vãn Du đả thương, Đoàn Thiên Lý không thể chạy trốn được bao xa.Ngoài ra, đệ tử Thiên Miên Cung đã phát động chiến dịch giăng lưới tìm kiếm nên sau nhiều lần cân nhắc, Đoàn Thiên Lý đã một lần nữa chọn cách "truy tìm phú quý trong nguy nan".Gã cải trang thành tu sĩ bình thường và lẻn vào Thiên Miên Cung, không ngờ lại bị Thừa Hoàng đánh hơi ra mùi lạ, lôi đối phương về núi Mật Quang như một món đồ chơi...Suy cho cùng, Chú Định Ngôn mà Lê Phù Nguyệt hạ lên Thừa Hoàng trước đây chỉ cấm nó làm hại con người chứ không phải yêu tộc.Trong nháy mắt, Lê Phong Lan đã đến vách núi.
Y triệu hồi linh hạc bay đến nhà thuốc trong tông môn.Đến nơi, Lê Phong Lan trước tiên đi đến phía sau y đường, ở lại một lát rồi mới ra ngoài đi bộ đến nhà thuốc.Sau khi lấy vài món linh dược để phối thuốc trị thương theo trí nhớ, Lê Phong Lan bước về phía dãy tủ thuốc ít người để ý tới cách đó không xa.Năm ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua bảng gỗ treo trên tủ thuốc, cuối cùng dừng lại trước một tủ nằm ở góc khuất."
Bột Phổ Thì...
Được rồi."
Sau khi nhìn thấy ba chữ đó, Lê Phong Lan mỉm cười đặt linh thạch trước tủ thuốc.
Sau vài giây, linh thạch biến mất, chiếc tủ chứa bột Phổ Thì từ từ mở ra.Y đưa tay lấy ra thứ bên trong ra.Bột Phổ Thì không màu không mùi không vị, chẳng có tác dụng gì ngoài việc gây cảm giác bỏng rát ở vết thương.Đoàn Thiên Lý đã cất công tới thăm mình, Lê Phong Lan chắc chắn phải đáp lễ người bạn cũ này chứ.Đã lấy xong thuốc nhưng bây giờ Lê Phong Lan vẫn còn việc phải làm trước khi quay lại núi Mật Quang....Mặc dù Thiên Miên Cung là môn phái của kiếm tu nhưng trong y đường tông môn vẫn có một số y tu.Người Lê Phong Lan đang tìm đang ở đây.Chàng trai đội chiếc mũ trùm đầu bước đến phía sau y đường, gõ nhẹ lên cửa vài cái.
Sau vài giây, cánh cửa gỗ lim trước mặt y đã tự động mở ra.Trong phòng có một vị nữ tu mặc áo trắng đang đứng trước bàn làm việc, nhìn thấy Lê Phong Lan bèn cười nói: "Vị đạo hữu này, số thuốc ngươi đưa tới trước đó không có vấn đề gì đâu, trong đó chỉ là một ít dược liệu ôn hoà mà thôi."
Khi nãy lúc mới đến nhà thuốc, Lê Phong Lan đã mang theo nửa bát thuốc lần trước y bí mật giữ lại, nhờ các y tu ở đây giúp kiểm tra thành phần bên trong.Bây giờ đã lấy dược liệu xong y mới quay lại, nữ y tu đã ghi rõ tên thành phần trong thuốc trên giấy."
Nhìn xem, ở đây có một số dược liệu rất hiếm thấy.
Theo ta được biết thì chúng chỉ có thể ở lấy được ở vài bí cảnh đặc biệt thôi."
Y tu kiên nhẫn giải thích.Theo ngón tay đối phương chỉ, Lê Phong Lan đúng là đọc được tên một số dược liệu quý hiếm mà ở kiếp trước y cũng chỉ nhìn thấy một hai lần.Như vậy thì có vẻ như Lăng Bất Yếm thực sự muốn giúp y..."
Cảm ơn nhé, đọ hữu đã vất vả rồi."
Lê Phong Lan lấy lại tờ giấy, đưa cho y tu một ít linh thạch rồi mới rời khỏi y đường.Trên quãng đường trở về, Lê Phong Lan đã đọc đi đọc lại những dòng chữ trên tờ giấy.Y nên cảm thấy hạnh phúc khi biết rằng có người muốn giúp đỡ mình mới đúng.Nhưng thực sự thì chuyện xảy ra ở kiếp trước đã khắc sâu vào tim y, hiện tại Lê Phong Lan không còn muốn tin vào sự giúp đỡ của bất cứ ai nữa.Linh hạc đáp xuống núi Mật Quang, Lê Phong Lan khẽ thở một hơi, cất tờ giấy rồi nhảy xuống.Y liếc nhìn tòa nhà cách đó không xa, mỉm cười ước chừng chỗ linh dược trong tay.Chuyện của Lăng Bất Yếm không thể giải quyết trong một sớm một chiều được, việc y phải làm bây giờ là tập trung "chăm sóc" người bệnh trên núi Mật Quang thật tận tụy mới được.*Đoàn Thiên Lý lần này lại giở chiêu cũ, tiếp tục tác oai tác quái trên núi Mật Quang.Tiếc Lê Phong Lan không còn là tu sĩ ngây thơ vừa bước chân vào đường đời năm đó nữa.Sau khi trở lại núi Mật Quang, y rất kiên nhẫn sắc thuốc cho Đoàn Thiên Lý, còn cực kỳ tốt bụng bưng thuốc vào phòng, nhìn đối phương uống cạn.Thậm chí y còn mang tới một vò rượu theo yêu cầu của Đoàn Thiên Lý.Chỉ vài canh giờ sau, "Bột Phổ Thì" đã phát huy tác dụng của nó.Lê Phong Lan đang ngồi thiền bên ngoài thì bỗng nghe thấy tiếng rên rỉ đầy đau đớn phát ra từ trong phòng ngủ.Người kia vừa kêu lên, Lê Phong Lan đã mở mắt ra, nhưng y lại giả vờ như không nghe thấy, cứ tiếp tục ngồi im ở đó.Chỉ khi trong phòng vang lên tiếng đồ đạc rơi vỡ thì y mới thong thả đứng dậy, làm bộ lo lắng mà bước nhanh vào."
Hạ đạo hữu, ngươi sao vậy?"
Kỹ năng diễn xuất Lê Phong Lan không phải là tệ, giọng nói của y tràn đầy lo lắng.Thiếu niên ngồi trên giường lắc đầu nói: "Không sao đâu...
Có lẽ là vết thương nứt ra thôi."
Bột Phổ Thì là loại linh dược chỉ có thể tìm thấy ở Tu Chân giới.
Một tên yêu tộc như Đoàn Thiên Lý sẽ không biết đến sự tồn tại của thứ này, hơn nữa càng không thể cho đổ lỗi cho Lê Phong Lan."
Vết thương nứt ra rồi sao?"
Lê Phong Lan giả vờ sốt sắng hỏi: "Không thì để ta đưa đạo hữu đến y đường xem thử nhé?"
"Không cần đâu!
Khụ khụ...
Ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi."
Đoàn Thiên Lý lập tức từ chối.Mặc dù có thể che giấu thân phận nhưng gã đang bị thương nặng nên không muốn mạo hiểm.Lê Phong Lan nén cười, gật đầu nói: "Thôi được rồi, đạo hữu cứ ở đây nghỉ ngơi đi."
Dứt câu, Lê Phong Lan ẵm Thừa Hoàng đang hóng hớt lên, chuẩn bị đi ra ngoài.Tuy nhiên, vào lúc này, Lê Phong Lan bỗng nghe thấy tiếng bước chân đang tiến tới.
Y quay lại, thấy sư tôn mình mới đẩy cửa đi về phía y.Xong rồi.
Với tri thức của Lăng Bất Yếm, hắn nhất định có thể nhận thấy Đoàn Thiên Lý có vấn đề.Nếu bị lộ thì có khiến đối phương nghi ngờ mình không đây?Lê Phong Lan vội vàng chào người vừa tới, thấp thỏm hỏi: "Sao sư tôn lại tới phòng con thế?"
Gặp Lăng Bất Yếm làm cho Đoàn Thiên Lý cũng thấy đôi chút lo lắng.Gã đã nghe thấy nhiều tin đồn về người đàn ông này, có hơi e ngại hắn."
Lăng Tiên Quân."
Đoàn Thiên Lý chịu đựng đau đớn chào khách.Lăng Bất Yếm mỉm cười với hai người, không nói gì mà đặt tay lên cổ tay Đoàn Thiên Lý.Không khí trong phòng như trầm lại.
Khó mà có thể nói giữa Lê Phong Lan và Đoàn Thiên Lý ai đang chột dạ hơn.Lê Phong Lan khẽ liếc nhìn sư tôn.Qua chưa đầy thời gian một nén nhang, Lăng Bất Yếm đã thu tay lại.Lúc này Lê Phong Lan mới nhận ra nụ cười trên mặt sư tôn mình đã biến mất từ khi nào....Không cần nghĩ cũng biết là Lăng Bất Yếm đã phát hiện ra việc y cho thêm đồ vào thuốc của Đoàn Thiên Lý.Sư tôn vì thế nên mới nghiêm mặt lại đúng không?Hay là Lăng Bất Yếm đã phát hiện ra thân phận thật của Đoàn Thiên Lý rồi?"
Sư tôn?"
Lê Phong Lan mãi mới lấy được can đảm để gọi Lăng Bất Yếm.
Người đàn ông phản hồi bằng cách vỗ nhẹ vào vai y: "Ừm."
Đoàn Thiên Lý mím môi nhìn Lăng Bất Yếm, bởi vì quá căng thẳng nên gã đã quên mất cảm giác đau đớn trong cơ thể."
Vết thương của ngươi rất nghiêm trọng."
Lăng Bất Yếm bỗng nói."
Ta..."
Đoàn Thiên Lý còn chưa nói hết câu thì Lăng Bất Yếm đã ngắt lời gã: "Ngươi bị thương quá nặng, nếu mỗi ngày không đúng giờ uống thuốc Phong Lan sắc thì chỉ sợ không còn bao nhiêu thời gian nữa."
"Hả?"
Uống thuốc đúng giờ mỗi ngày?
Nhưng thứ mình đưa cho Đoàn Thiên Lý chỉ là loại thuốc trị thương bình thường thôi mà...Hơn nữa, với thể chất vượt trội của yêu tu Đại Thừa của đối phương thì dù không uống thuốc cũng có thể hồi phục hoàn toàn, làm gì có chuyện "không còn bao nhiêu thời gian nữa" hả.Đợi đã, Lê Phong Lan chắc chắn rằng Lăng Bất Yếm đã phát hiện ra bột Phổ Thì trong thuốc.Vậy lời hắn nói là có ý gì đây?"
Trong thuốc có một số loại thảo dược có tác dụng tăng tốc độ chữa lành vết thương, nhưng đồng thời, ở miệng vết thương có thể sẽ có cảm giác đau rát do quá trình thải độc gây ra."
Lăng Bất Yếm nghiêm túc nói.Nghe đến đây, Lê Phong Lan đã có thể khẳng định rằng Lăng Bất Yếm đang nói dối.Hơn ai hết, y hiểu rõ trong bát thuốc kia có gì.Đoàn Thiên Lý hiển nhiên sẽ không nghĩ Lăng Bất Yếm có thể dùng giọng điệu nghiêm trang như vậy để lừa gạt người khác, huống chi Lăng Tiên Quân nổi danh khắp Tu Chân giới và hai chữ "dối trá" hoàn toàn không có liên quan đến nhau.Câu "không còn bao nhiêu thời gian" đã dọa sợ Đoàn Thiên Lý.Tận khi Lăng Bất Yếm đã dứt lời rồi mà Đoàn Thiên Lý vẫn không dám thở mạnh."
Được rồi..."
Một lúc lâu sau, Đoàn Thiên Lý mới gật đầu nói: "Cảm ơn Lăng Tiên Quân đã nhắc nhở, ta nhất định sẽ uống thuốc đúng giờ."
Mà dưới màn che, Lê Phong Lan phải cố lắm mới không bật cười.Trời ạ!
Lẽ ra y phải biết Lăng Bất Yếm không phải là loại sư tôn đứng đắn gì chứ!Ý thức của hắn bao trùm khắp núi Mật Quang, mọi cây cỏ trên núi cũng như tất cả cử động của người ở đây đều được Lăng Bất Yếm nắm trong lòng bàn tay.Vì vậy, Lăng Bất Yếm có lẽ từ lâu đã phát hiện ra chuyện Đoàn Thiên Lý muốn lợi dụng Thừa Hoàng để đe doạ y nên đã đến giúp mình trả thù.Tên Yêu chủ nhỏ nhen này cuối cùng đã gặp được đối thủ xứng tầm với gã.Nếu Lăng Bất Yếm đã nói như vậy, mấy ngày tới Đoàn Thiên Lý nhất định sẽ cắn răng nuốt thuốc vào bụng dù cho nó có đắng đến mấy...Phải nói rằng, có sư tôn như này thích thậtKhi Lăng Bất Yếm định đi ra khỏi phòng, hắn mỉm cười nháy mắt với đồ đệ nhân lúc Đoàn Thiên Lý không để ý, nhìn như còn muốn đập tay với y nữa vậy.Lê Phong Lan sững sờ, cuối cùng không khỏi bật cười."
Sư tôn đi thong thả nhé!"...Lê Phong Lan vốn tưởng rằng sau khi gỡ rối mớ bòng bong này, y có thể quay lại cuộc sống sâu gạo như xưa.Không ngờ là chưa được mấy ngày, núi Mật Quang lại đón chào vài vị khách quý.Bọn họ là người Lâm Triêu Trần phái tới, vừa khách sáo vừa cứng rắn dẫn Lê Phong Lan tới núi Nghiễn Y với lý do là Lâm Tiên Tôn muốn đích thân cảm ơn y.Mà sau khi đặt chân lên núi Nghiễn Y, Lê Phong Lan mới hiểu ra.
Vào ngày gặp lại Lâm Triêu Trần, hắn ta không những không giết mình mà còn đưa y về núi Nghiễn Y không phải vì hắn thật lòng "tốt bụng" như độc giả của "Thiên Miên Đạo Sinh" đã nhận xét, mà bởi vì Lâm Triêu Trần còn có mục đích khác...Lần này Lê Phong Lan được đưa thẳng đến chủ điện của núi Nghiễn Y.
Nhóm đệ tử sau khi pha trà cho y cũng mau chóng biến mất.Đã đến nơi này bao nhiêu lần nhưng vào giây phút này, trái tim Lê Phong Lan lại đập liên hồi như tiếng trống.Y thà ở lại núi Mật Quang bị Đoàn Thiên Lý làm phiền còn hơn đến đây gặp sư đệ xúi quẩy kia.Nhưng nếu đã đến thì phải đối diện với kiếp nạn thôi.Chờ đến khi trà sắp nguội, Lê Phong Lan mới nghe thấy tiếng bước chân dần về phía mình.Y quay đầu lại và nhìn thấy Lâm Triêu Trần một thân áo trắng, nhợt nhạt xuất hiện ở cửa phòng trà.Ánh mắt Lâm Triêu Trần vẫn sáng trong như trước, ôn hòa, không buồn cũng không vui.Đây là lần đầu tiên từ khi sống lại, Lê Phong Lan có thể đàng hoàng quan sát sư đệ mình.Vết thương trên người Lâm Triêu Trần vẫn chưa lành.
Hiện tại hắn không mặc một bộ đồ thuận tiện cho việc dùng kiếm mà lại khoác lên mình một chiếc áo choàng màu trắng rộng thùng thình.
Dưới áo bào, còn có thể loáng thoáng thấy lớp băng vải vẫn chưa được tháo ra.Lê Phong Lan hiếm khi thấy Lâm Triêu Trần bị thương nặng đến như vậy.
Nếu ở kiếp trước, y chắc chắn sẽ sốt sắng cho sư đệ của mình.Nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh Lâm Triêu Trần mỉm cười gật đầu với mình, cộng thêm những gì hắn đã nói và làm ở đồng tuyết Mai Châu mấy ngày trước, Lê Phong Lan chỉ cảm thấy sởn da gà....Lâm Triêu Trần diễn giỏi quá đấy!"
Lâm Tiên Tôn."
Y mau chóng đứng dậy chào Lâm Triêu Trần."
Ngồi xuống đi."
Lâm Triêu Trần bước nhanh về phía trước, gật đầu với Lê Phong Lan rồi ngồi xuống phía bên kia của bàn trà: "Đừng khách sáo với ta như vậy."
"Vâng, thưa Tiên Tôn."
Lê Phong Lan không hiểu Lâm Triêu Trần muốn y tới để làm gì nên ngồi xuống cũng không nói lời nào, chờ đối phương lên tiếng trước.Nhưng Lâm Triêu Trần lại không nói gì, cười với Lê Phong Lan rồi bình thản ngồi yên thưởng trà.Nhìn người vừa quen thuộc mà lại xa lạ trước mặt, Lê Phong Lan chưa bao giờ nhận ra rõ hơn lúc này rằng Lâm Triêu Trần thực sự đã thay đổi rất nhiều trong hơn một nghìn năm qua.Một lúc lâu sau, Lâm Triêu Trần cuối cùng cũng đặt chén trà trong tay xuống, nói: "Lần trước ta bị thương trong khi truy đuổi yêu tộc, vừa vào trong kết giới tông môn đã rơi khỏi linh kiếm, không biết là có làm phiền đến ngươi hay không?"
Bị thương trong khi truy đuổi yêu tộc?Mặc dù đã nghe lời giải thích này một lần, Lê Phong Lan vẫn thầm móc mỉa trong lòng.
Lâm Triêu Trần quả đúng là rất giỏi bịa chuyện mà.Y nhanh chóng lắc đầu, nói: "Tất nhiên là không rồi."
"Vậy thì tốt."
Lâm Triêu Trần rót thêm một chén trà cho Lê Phong Lan và nói: "Nhưng ta vẫn phải xin lỗi vì đã làm phiền ngươi vào lúc đêm khuya."
Nhìn vào chén trà trong tay Lâm Triêu Thần, Lê Phong Lan cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng hiện tại y đang ở trong địa bàn của đối phương, dù không muốn cũng phải uống chén này.Nhưng ngay khi Lê Phong Lan vươn tay đỡ chén, y chợt cảm thấy choáng váng, đôi tay bủn rủn làm rơi chén trà.Không ổn......Vấn đề không nằm ở trà.Qua tấm màn, ánh mắt Lê Phong Lan dừng lại ở một vật cách đó không xa.Ở phía trong cùng của phòng có treo một lá cờ vải màu xanh đen đang phát ra ánh sáng mờ nhạt, nhìn rất là kỳ dị.Giây tiếp theo, trái tim Lê Phong Lan chợt co thắt lại.Đó là Cờ Dẫn Hồn Đông Sơn!Nó là một trong những Tiên khí của Thiên Miên Cung.
Lê Phong Lan chỉ mới nghe đến tên và nhìn thấy bản phác hoạ của nó trong sách trước đây.Nhưng không biết vì sao mà bảo vật này lại là chạy từ Tàng Bảo Các đến đây rồi.Chưa kịp nhìn kỹ thêm chút nữa, hai mắt Lê Phong Lan đã không tự chủ được mà nhắm lại, người y gục xuống bàn trà.Nếu là tu sĩ bình thường thì có lẽ đã hôn mê rồi.Nhưng thần hồn của Lê Phong Lan mạnh mẽ hơn người thường nhiều, mặc dù đã nhắm mắt nhưng y vẫn tỉnh táo như cũ.Sau khi y ngất đi, Lâm Triêu Trần ngồi đối diện vẫn tiếp tục uống trà.Không biết qua bao lâu, hắn cuối cùng cũng đặt chén trà trong tay xuống, khoan thai tiến đến chỗ Lê Phong Lan.Hắn đến gần Lê Phong Lan, kéo chiếc mũ trùm đầu của y xuống."
Sư huynh..."
Lâm Triêu Trần nhỏ giọng gọi.Hắn ta đang nhìn vào một người khác qua y.Câu trả lời đã rõ rồi.
Đêm đó khi gặp lại Lâm Triêu Thần, đối phương đã nhìn thấy diện mạo của y!Lâm Triêu Trần khi ấy đưa mình đến núi Nghiễn Y vì khuôn mặt y giống Lê Phù Nguyệt vài phần.Lê Phong Lan không biết Lâm Triêu Trần đang định làm gì.Y điên cường tìm kiếm ký ức liên quan đến "Cờ Dẫn Hồn Đông Sơn" trong não.
Tiếc là Lê Phong Lan lúc này đang quá căng thẳng, mà càng căng thẳng thì càng không nhớ được gì.Lúc này, cơ thể Lê Phong Lan yếu ớt bất lực nhưng thức hải của y thì lại vô cùng sáng trong.Khi Lâm Triêu Trần cởi mũ y ra, Lê Phong Lan nghe thấy một âm thanh khác truyền đến từ bên ngoài phòng trà.Có người đang nhanh chóng tới đây!Núi Nghiễn Y được bao phủ trong kết giới, chắc chỉ có ba, bốn người có thể dễ dàng tới đây.Lâm Triêu Trần cũng đã nghe thấy tiếng động kia.
Hắn đứng dậy rồi nhìn về phía cửa."
Sư tôn."
Dừng lại vài giây, hắn đứng tại chỗ thi lễ.Sư tôn?Vậy là Khâu Vãn Du cũng tới đây rồi?!Nghe thấy hai chữ này, Lê Phong Lan không khỏi cắn răng.Vào thời điểm Khâu Vãn Du phi thăng ở kiếp trước, Lê Phong Lan đã từng nghĩ tới viễn cảnh khi ba người bọn họ gặp lại nhau sẽ như thế nào.So với thực tại bây giờ thì mọi tưởng tượng năm đó đúng là trật lất hết.Khâu Vãn Du phớt lờ tiếng gọi "sư tôn" của Lâm Triêu Trần, rút kiếm kề vào cổ đối phương.Lê Phong Lan không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra nhưng y vẫn có thể cảm nhận được kiếm khí quen thuộc....Khâu Vãn Du và Lâm Triêu Trần đánh nhau rồi?!Giọng nói trầm thấp của Khâu Vãn Du vang lên: "Lâm Triêu Thần, ngươi đang làm cái gì vậy?"
Lâm Triêu Trần nở một nụ cười, thản nhiên trả lời: "Con chỉ muốn làm cái việc mà sư tôn ngài muốn nhưng không có gan để làm mà thôi."
Nói xong, không đợi câu trả lời của Khâu Vãn Du, Lâm Triêu Thần đã phất tay đẩy kiếm ra, quay lại chỗ Lê Phong Lan.Hắn vươn tay vuốt ve gò má Lê Phong Lan, một lát sau mới mỉm cười ngẩng đầu lên hỏi: "Sư tôn này, ngài không thấy tu sĩ này rất giống ai đó hay sao?"
Nào chỉ là giống cơ chứ!Có lẽ bởi vì thấy đằng nào cũng sắp ngủm rồi, Lê Phong Lan còn tự giác nói thêm trong đầu: Thật ra là cùng một người ấy.-------------------Tác giả có lời muốn nói:Khi tôi bàn về tình tiết chương này với đứa bạn gay của mình:Bạn gay: Nếu phát hiện ra Đoàn Thiên Lý lẻn vào Thiên Miên Cung thì có thưởng không?Tôi: ...Để rồi cho Trì Kiếm Tiên Tôn Lâm Triêu Trần tự mình giao thưởng á?Bạn gay:...Tôi:...Lê Phong Lan: Đồ biến thái!
Tránh xa ta ra!!!