Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm] Búp Bê

[Đm] Búp Bê
Chỉ là một con búp bê mà thôi, sao nó dám thương hại tôi?


"Ặc--"Tôi thấy rõ năm ngón tay của nó sắp cắm vào thịt cậu ta, Du Hòe bị bóp cổ, giống như một con cá sắp chết, hai mắt trợn ngược, nằm trên mặt đất hai chân giãy giụa yếu ớt, thở ra nhiều hơn là hít vào, nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn cậu ta sẽ bị bóp chết!Tôi đột nhiên tỉnh táo lại, không kịp suy nghĩ thêm nữa, lập tức lao đến nắm tay nó: "Buông ra."

Nó nghe vậy, ngơ ngác nhìn tôi một cái, những ngón tay đang bóp cổ càng siết chặt hơn.

Một tiếng rên rỉ đau đớn thoát ra từ miệng Du Hòe, sắc mặt chuyển tím.Tôi lo lắng, vội gỡ tay nó ra: "Mày làm gì vậy mau buông ra!

Mày sẽ bóp cậu ta chết mất!"

"Không," có vẻ như nó không hiểu, như thể không hiểu tại sao tôi lại lên tiếng giúp cậu ta, nó nhắc nhở tôi: "Hắn xúc phạm em."

"Tao biết!

Mẹ kiếp mày buông nó ra trước đã--" đùa cái gì vậy!

Tuy tôi rất ghét Du Hòe, nhưng tôi có thể trút giận bằng cách đánh mắng, nếu nó thực sự bóp chết người, chắc chắn tôi sẽ bị bắt trước khi ra khỏi cửa, đời sau này có phải vẫn chỉ có mỗi mình tôi là phải ngồi đạp máy khâu không?!"

Có nghe không!

Buông ra!!"

Dưới sự mắng mỏ của tôi, cuối cùng nó cũng miễn cưỡng thả lỏng, chịu rút tay ra.

Không khí tràn vào khoang mũi, ngực Du Hòe đột nhiên phập phồng dữ dội, một âm thanh khủng khiếp như tiếng ống thổi bị hỏng phát ra từ cổ họng cậu ta, cậu ta ôm ngực ho khan dữ dội, dấu tay đỏ xanh in trên cổ.

Phải mất hơn năm phút cậu ta mới tỉnh táo lại từ trạng thái cận kề cái chết, khi đôi mắt cậu ta từ từ tập trung, thoáng thấy con búp bê ở sau lưng tôi, chợt hét lên một tiếng nhỏ, thậm chí không thể đứng lên, dùng tay chân lùi về phía sau, lưng dựa vào tường, hoảng sợ nhìn nó.

Bây giờ tôi đã hiểu khái niệm cáo mượn oai hùm.Nơi này không phải nơi thích hợp để ở lại lâu, bên ngoài người đến người đi, nếu có người vào thì rất phiền phức.

Việc cấp bách nhất bây giờ là rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nhưng tôi không thể cứ thế mà đi được."

Cố Vĩ Vĩ, là do cậu tự mình chuốc lấy, từ mình tìm đến, không thể trách tôi được."

Tôi đến gần cậu ta, cậu ta lo lắng quan sát từng cử chỉ của tôi, lưng áp chặt vào bức tường phía sau, tôi ngồi xổm xuống trước mặt cậu ta, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy vẻ công nghệ cao của cậu ta: "Cậu đã đụng dao kéo nhiều lần trên mặt rồi phải không, xem ra cậu tiêu không ít tiền nhỉ, vất vả lắm mới có ngày hôm nay, có được một chút người hâm mộ, cậu nói thử xem, nếu bọn họ biết khi còn nhỏ cậu là một thằng súc sinh bắt nạt người khác, cậu có nghĩ bọn họ sẽ chạy không?

Tôi nghĩ sự nghiệp của cậu sẽ chấm dứt tại đây."

"Mày......" sắc mặt của cậu ta biến đổi, vừa nói một câu vết thương trên cổ đã bị kéo căng, đau đến mức nhe răng trợn mắt, "Chỉ dựa vào mày?!"

Tôi chạm nhẹ vào má đầy đặn của cậu ta, nói: "Với cái đức hạnh của cậu, tôi nghĩ rằng không có nhà tài trợ mù nào nhìn trúng cậu đâu, nếu cậu có cách nào đó, tại sao cậu vẫn phải lăn lộn ở tầng lớp dưới đáy?"

Có vẻ như lời nói của tôi đâm thủng lớp mặt nạ của cậu ta, những lời nói của cậu ta nghẹn ở cổ họng.

"Suỵt." ngón trỏ đặt lên môi cậu ta, tôi nhếch khóe môi, "Thành thật chút đi, chúng ta làm giao dịch nhé.

Nếu cậu giữ kín chuyện hôm nay, tôi cũng sẽ giữ kín chuyện ở trường."

Tất nhiên cậu ta không thể chấp nhận được việc bị một người như tôi đe dọa, theo phản xạ phản bác lại tôi: "Ai mà tin mày?

Chuyện gì cũng phải cần bằng chứng, mày có bằng chứng gì chứng minh tao bắt nạt mày?

Chỉ cần lời nói của mày thôi sao?"

"Có phải cậu nhầm gì không?

Tôi không có ý định thương lượng tử tế với cậu, tôi đang cảnh cáo cậu." tôi nâng cái cằm nhọn của cậu ta lên, cười nói, "Nếu cậu không có ý định hợp tác, vậy thì tôi cũng không cần phải để cậu ra đi một cách tốt đẹp nữa."

Tôi dùng sức hất cằm cậu ta ra, thờ ơ nói: "Thế thì xé mặt cậu ra nhé?"

Tôi ra hiệu với con búp bê ở phía sau, nó bước một bước một về phía tôi, bước chân này lập tức khiến Du Hòe sợ đến mức hét lên: " Đợi đã đợi đã!!"

Tôi thong thả nhìn cậu ta, môi của Du Hòe run run, sắc mặt tái nhợt: "Tao...... tao biết rồi."

Tôi lấy điện thoại ra, bật camera lên chĩa thẳng vào cậu ta, Du Hòe hoảng sợ hỏi: "Mày làm gì vậy?"

"Những gì cậu đã làm với tôi khi cậu còn nhỏ, từng cái, từng cái một, nói ra hết đi.

Nếu cậu dám nói dối......" tôi giơ điện thoại lên, nhép môi nói không thành tiếng với cậu ta, "Cậu biết hậu quả rồi đấy."

Du Hòe đang nhắc nhở tôi, những chuyện xảy ra trước kia đã quá lâu rồi, thật khó để thuyết phục bằng lời nói, vậy thì tôi nên giữ một ít chứng cứ trong tay chứ nhỉ?

Ban đầu Du Hòe cứng đầu không chịu nói, nhưng có lẽ thứ đằng sau tôi quá đáng sợ, cậu ta lắp bắp kể lại mọi chuyện hồi nhỏ cậu ta đã bắt nạt tôi như thế nào.Tôi hài lòng nhấn nút dừng, nói: "Làm tốt lắm."

"Tao......tao đi được chưa?" cậu ta muốn đứng dậy, nhưng tôi ấn vai cậu ta ngăn lại, "Tôi cho cậu đi chưa?"

Cậu ta sắp bị tôi làm cho phát điên: "Rốt cuộc mày muốn làm gì!"

Tôi giơ tay tát vào mặt cậu ta một cái, lực tát rất mạnh, thậm chí còn vang vọng trong nhà vệ sinh.

Cậu ta bị tôi đánh cho choáng váng, sau khi cậu ta phản ứng lại lập tức nổi giận: "Mày......"

"Bốp!"

Tôi lại tát một cái: "Tôi có bảo cậu nói to thế không?"

"......"

Cậu ta mím môi, trừng mắt nhìn tôi đầy oán hận, nhưng không hé môi nói một lời.Tôi đứng dậy, mở cửa buồng vệ sinh, hất cằm với cậu ta: "Lại đây."

Du Hòe chậm rãi đi vào buồng vệ sinh, vừa đi vừa nghiêng vai, không dám chạm vào tôi.

Tôi bóp cằm cậu ta, nhét khăn ướt vừa lau giày vào miệng cậu ta, cười nói: "Ở đây đợi mười phút, nếu cậu dám ra ngoài sớm hơn một giây, tôi sẽ phát tán video này."

Ngực cậu ta phập phồng vì tức giận, tâm trạng của tôi rất tốt, đóng cửa buồng vệ sinh lại cho cậu ta, lấy cây cán lau nhà chống vào cửa, đảm bảo cậu ta không mở ra được, sau đó thì thầm qua cánh cửa: "Vậy thì tạm biệt nhé, bạn học cũ của tôi."

Sau khi làm xong hết, tôi lập tức mang theo con búp bê đi ra khỏi trung tâm thương mại, cho đến khi đi xa ra khỏi nơi đó, tôi nhếch khóe môi, không nhịn được cảm thấy vui mừng, cười thành tiếng.

Bộ dạng điên khùng của tôi khiến người đi đường phải ngoái lại nhìn liên tục, nhưng tôi không thể kiềm chế được, tôi rất muốn chia sẻ cảm xúc của mình, vô thức nói chuyện với thứ bên cạnh: "Mày có thấy vẻ mặt của thằng đó không?

Buồn cười chết mất, sướng chết đi được."

Nói xong, nhận ra người bên cạnh không phải là người, có lẽ không hiểu được cảm xúc của tôi.

Khi quay đầu lại, phát hiện nó đang mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút dịu dàng.Nó đang vui mừng gì thế?

Đồ ngốc.

Nó nắm tay tôi, nhìn vào lòng bàn tay sạch sẽ của tôi."

Bẩn."

Nó nói.

Tôi hiểu được ý của nó, nói: "Chạm vào đồ bẩn, tất nhiên là sẽ bẩn."

Phía sau là một công viên, nơi người cao tuổi thường đến để tản bộ, khiêu vũ quảng trường, khu rừng xanh mướt, rừng cây nhỏ cành lá sum suê, từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.Cho nên dù tôi và nó có xảy ra chuyện gì, cũng không có ai để ý.Trong rừng có một chiếc ghế dài bằng gỗ phủ đầy bụi và lá khô, nó đã bị bỏ hoang từ lâu, không có ai đến quét dọn.

Nó không sợ bẩn ngồi lên đó, còn tôi thì ngồi lên đùi nó, ngoài tiếng lá xào xạc bên tai, âm thanh duy nhất tôi nghe được là tiếng thở và tiếng tim đập.

Nó nắm lấy tay tôi, rũ lông mi xuống, thè lưỡi ra, tập trung liếm sạch tay tôi.Có chút ngứa.Cảm giác giống như được một con chó lông xù liếm vậy.Tôi nhớ đến con chó đen nhỏ của Cao Vọng.

Dù đã bị cho đi, nó vẫn quay lại với đôi chân ngắn ngủn, vẩy đuôi cọ vào chân chủ nhân.

Không hề biết đau lòng, không cảm thấy buồn bã, cũng không biết chủ nhân không cần nó nữa.

"Tại sao lại đánh cậu ta." từ nhỏ tôi đã nghe quá nhiều lời cay nghiệt, trình độ lời nói của Du Hòe chẳng thể chọc tức tôi.

Tôi không hề tức giận, nhưng tên này lại xông lên trước, nó hiểu những lời nói đó có nghĩa là gì à."

Anh không thích."

Nó nói."

Tại sao lại không thích?"

Câu hỏi này có vẻ như đã chạm đến nó, nó không trả lời, im lặng một lúc rồi nói: "Chỉ là không thích thôi."

"Cậu ta đang nói tao, không phải mày, mày vội vàng thể hiện làm cái gì?" tôi dùng ánh mắt phác họa chiếc mũi cao của nó, hỏi, "Tại sao, mày đang đứng về phía tao à?"

Bóng cây loang lổ chiếu trên người nó, một đốm sáng không đều chiếu vào mắt trái của nó, tôi nhìn thấy màu xanh thẫm cuồn cuộn bên trong đó, một biển đen như vực thẳm, sắp nhấn chìm tôi.

"Không muốn em, buồn bã."

Tôi im lặng nhìn nó, không khí ẩm ướt bao trùm lấy tôi, gió thổi vào mặt như có dao cắt.

"Không muốn tao buồn bã?" tôi lặp lại câu này, một lúc sau, tôi cười khẩy, không thể ngừng cười.

Không muốn tôi buồn bã.

Chẳng lẽ vẻ mặt của tôi khi nhìn Du Hòe, ở trong mắt nó, lại có vẻ đau khổ đến vậy ư?Thật buồn cười!Từ khi tôi được sinh ra trên đời này, bất kể có gặp khó khăn gì tôi đều dựa vào khả năng của mình vượt qua, tôi đã sớm chai sạn không còn sợ bị tổn thương nữa, sao nó có thể nói tôi buồn bã vì dăm ba câu nói của thằng khốn Du Hòe đó?Đôi mắt nhân tạo này quả nhiên là đồ vô dụng.

Chỉ là một con búp bê mà thôi, sao nó dám thương hại tôi?"

A Đình."

Tôi gọi nó.

Tôi rất ít khi gọi nó như vậy, nhưng nó vẫn còn nhớ rõ cái tên mà tôi đã đặt cho nó, nghe tôi gọi vậy, nó ngừng liếm tay, ngoan ngoãn nhìn tôi.Giọng tôi khàn đặc, nhẹ nhàng hỏi nó: "Có biết tại sao tao lại đặt cho mày cái tên này không?"

Nó không nhúc nhích, chỉ chớp mắt.Tôi cong mắt, ghé sát vào nó, chạm vào chóp mũi nó, nó tự nhiên ngửa đầu ra sau hôn tôi, khoảnh khắc môi chạm môi, tôi nói: "Đây là biệt danh của Lương Chi Đình."

Động tác hôn tôi dừng lại, nó rời khỏi môi tôi, đôi mắt xinh đẹp trong vắt nhìn thẳng vào tôi."

Mày có biết tại sao mày được tạo ra, tại sao được đến bên tao không?"

Lực tay của nó siết mạnh, mạnh đến mức gần như sắp làm gãy xương tay của tôi.Nụ cười của tôi càng trở nên ngông cuồng, cố nén cơn đau, nói với nó: "Cũng là vì Lương Chi Đình."

"Lý do tồn tại của mày, là bởi vì anh ta."

Buồn cười.

Thương hại tao sao?Hãy thương hại bản thân mình một chút đi.
 
[Đm] Búp Bê
Tại sao nước mắt lại đắng?


Sau khi chữ cuối cùng thoát ra khỏi kẽ răng của tôi, xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ, đột nhiên ngay cả tiếng gió cũng biến mất một cách kỳ lạ.

Dây cót cơ thể hắn dường như ngừng quay, sắc mặt như bị ngây dại.Những cành lá lộn xộn trên đầu tôi phủ kín cả tôi lẫn nó như một mạng nhện, không biết ai sẽ là người đầu tiên bị con nhện ẩn mình trong góc kia ăn thịt.Sau một hồi lâu, nó cố gắng mở miệng: "Em đã nói chỉ thích anh." sau khi suy nghĩ rất lâu, những lời nói đều vô lực.

Tôi đã gỡ được một ván, cười rạng rỡ: "Tất nhiên là gạt mày rồi, đồ ngu."

Tư thế của tôi và nó khá thân mật, nếu có người không biết chắc chắn sẽ nghĩ chúng tôi là một cặp đôi đang yêu, nhưng chỉ có tôi biết mối quan hệ của chúng tôi đã hoàn toàn sai lầm ngay từ đầu.

Bởi vì chủ nhân quá cưng chiều thứ cưng, khiến cho thú cưng quên mất ai mới là người kiểm soát trong mối quan hệ này.Tôi giả vờ thân mật vuốt ve lông mày và mắt của nó, nhưng lời nói lại lạnh lùng vô cảm: "Mày là ai mà dám thương hại tao?

Từ trên xuống dưới của mày đều là đồ giả do con người tạo ra, một món đồ giả, mày không có máu không có thịt không có não, mày thì biết cái gì?"

Những lời tôi nói đều là thật, nhưng trong tình huống này, nghe có vẻ hơi nhục nhã.Dù nó có ngốc đến đâu, chắc hẳn cũng có thể nhận ra.

Mà dù có nhận ra thì sao, tôi không muốn rút lại những gì mình đã nói, chỉ muốn cho nó hiểu rõ, bớt tự cho mình là đúng một chút thôi.Tôi kiên nhẫn chờ nó trả lời, môi khép mở, nói ra ba từ rõ ràng: "Em lừa anh."

"Đúng vậy," tôi thoải mái thừa nhận, "Tao lừa mày."

"Tại sao?"

"....."

Lại hỏi vớ vẩn nữa rồi.

Lừa mày cũng cần lý do sao?

Nó nắm chặt cổ tay tôi, cơn đau lan tỏa từ đầu ngón tay nó, lan vào trong xương cốt của tôi, tôi không nhịn được kêu lên đau đớn, đúng lúc này nó cất tiếng lên, giọng nói rất nhẹ, nhưng dường như sắp mất kiểm soát: "Trong miệng em chẳng có, một lời nói thật nào cả."

Nó đột nhiên đứng dậy, tôi trượt khỏi đùi nó, trước khi tôi té xuống đất, nó túm lấy tay tôi kéo tôi lên, không ngoái đầu lại, cứ thế xách tôi đi thẳng ra khỏi rừng.Nó đi rất nhanh, tôi lảo đảo đi theo phía sau, tay chân như mới được lắp ráp, hoàn toàn không nghe lời, không thể theo kịp nó.

Khi ra khỏi rừng, một cặp đôi đang ôm nhau cũng đang đi vào rừng, đi ngang qua chúng tôi.

Cái tư thế một người kéo, một người đi theo của hai chúng tôi, chàng trai trong cặp đôi đó che miệng cười trộm, nói với bạn gái cậu ta: "Có người còn gấp hơn cả anh nữa đấy."

Rõ mồn một lọt vào tai tôi, tôi nghe thấy rất rõ ràng.Gấp cái con khỉ khô!Nó kéo tôi vào tận tiểu khu, trong lúc đi không nói với tôi một lời nào, tôi để nó kéo đi, khi lên tầng, tôi nhớ đến lọ thuốc, đang vắt óc tìm cách giải quyết, bỗng một cặp vợ chồng lớn tuổi đang đi xuống, có vẻ như hai người muốn đi dạo.Tôi có một kế hoạch ở trong đầu, tôi dùng hết sức kéo nó lại, nó bị tôi kéo lại nên dừng chân, quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi hít sâu một hơi, Vừa khản cả giọng hét lớn vừa giãy giụa trên cầu thang, nó bình tĩnh nhìn tôi chằm chằm, không hề để ý đến hành vi kỳ lạ của tôi, dùng sức túm tôi đi lên.Tôi và nó giằng co ở cầu thang, ông lão bà lão bị chặn đường, bốn người, bị kẹt ở giữa, chặn kín cả lối đi trên cầu thang vốn đã không rộng rãi."

Mấy người làm gì thế?

Có đi hay không?" bà lão càu nhàu với chúng tôi, "Nếu muốn cãi nhau thì đi ra chỗ khác cãi được không?

Đừng chặn đường."

Ông lão cũng chen vào: "Đúng đấy, chúng tôi còn có việc, xin hãy tránh đường."

"Hắn là người xấu!

Tôi không quen hắn, ông bà giúp tôi với!"

Tôi dùng hết khả năng diễn xuất của mình để cầu cứu ông lão, ông lão sửng sờ, nhìn nó.

Rõ ràng nó cũng hơi không theo kịp tình hình chung, sức lực thả lỏng một chút, tôi nhân cơ hội hất tay nó ra, vừa định đẩy nó ra để chạy lên tầng, nó lại nhanh chóng túm tôi lại.Bà lão hỏi: "Mối quan hệ của hai người là gì?"

"Không có quan hệ gì cả!"

"Em ấy là người yêu tôi."

Giọng nói của tôi và nó vang lên cùng lúc, tôi thấy rõ trên hai gương mặt già nua của họ lộ ra vẻ kinh ngạc trộn lẫn, không dám tin, cùng với vẻ mặt ghét bỏ ghê tởm.

"Không phải!

Hắn lừa các người!

Tôi thực sự không quen hắn!"

Tôi túm lấy áo ông lão, khóc lóc kể lể, "Làm ơn cứu tôi với!

Tôi sắp chết rồi!"

Ánh mắt của bà lão cứ đảo qua đảo lại giữa tôi và nó, cuối cùng thì thầm về phía tôi: "Nhìn cậu giống người xấu hơn......"

"......"

Mẹ kiếp tôi...... bà có phép lịch sự không?

Trước khi tôi kịp phản bác, nó đã mỉm cười với ông lão, nói: "Xin lỗi, gây thêm phiền phức cho ông bà rồi, ông bà đi đi, em ấy đang giận dỗi tôi thôi."

Nó giả vờ thành người tử tế!

"Này......"

ông lão có chút do dự.

Bà lão giục ông ta: "Được rồi, người ta nói đang giận dỗi, chúng ta đi thôi."

Đôi lông mày xám của ông lão nhíu lại, nói: "Hay là báo cảnh sát đi?"

Tôi giật mình, thầm hối hận.

Đệt!

Sao lại quên chuyện này chứ!Ông lão đã lấy điện thoại ra, tôi toát mồ hôi vì lo lắng.

Cuộc điện thoại này không được gọi!

Tôi chỉ muốn gây ra chút động tĩnh để mọi người giữ chân nó, tôi có thể dùng thời gian này để lấy thuốc, chứ tôi không muốn báo cảnh sát rồi tự chuốc họa vào thân!Nó đè màn hình điện thoại của ông lão lại, nhét điện thoại trở lại túi của ông ta."

Không cần đâu."

"Nhưng......"

ông lão muốn nói cái gì đó, nhưng cuộc nói chuyện đột nhiên dừng lại.Con búp bê bảo vệ tôi ở phía sau, tôi chỉ có thể thấy lưng nó, không thấy mặt nó.

Nhưng ông lão đang đứng đối diện nó, ông ta có thể nhìn thấy, tôi không biết biểu cảm của con búp bê lúc này như thế nào, nhưng ông lão đột nhiên cứng đờ, vẻ mặt kỳ lạ, nếp nhăn khẽ run."

Tôi nói, đừng xen vào."

Chỉ có thể nghe thấy âm thanh của nó vang trong hành lang.Bà lão lén kéo người bạn già đang sửng sờ, lắc đầu, ông lão hoảng loạn dời mắt, không lấy điện thoại trong túi ra, hai con cừu già nua lê những bước chân loạng choạng xuống cầu thang, như thể chỉ cần chậm một giây nữa thôi là sẽ bị đồ tể cầm dao dài ở phía sau làm thịt.Thất bại trong phút chốc.Mặc dù không báo cảnh sát là chuyện tốt, nhưng mục đích chính của tôi vẫn chưa thành công.

Não tôi như muốn nổ tung trong chốc lát, trước khi tôi nghĩ ra cách thứ hai, nó cúi xuống, tôi hoa mắt, cả cơ thể của tôi bị nó nhấc lên, bụng tôi ở trên vai nó, nó đi từng bước đi lên, bước đi vững vàng, không chút do dự đưa tôi vào lồng giam, tôi cảm thấy cồn cào trong dạ dày, sắp nôn ra.

Nó đưa tôi qua hộp đồng hồ nước, ngón tay tôi vơ vơ vài cái vô lực trong không khí, trơ mắt nhìn cơ hội khó khăn mới có được vuột khỏi tầm tay.Rầm, cửa bị nó đóng mạnh lại.

Tôi lại bị ném lên giường, lần này nó không còn tử tế để lại một tay cho tôi nữa, hay tay tôi bị thắt lưng trói chặt, cột vào giường.

Động tác thô bạo, làm tôi rất đau.

Tôi cực kỳ đau, tôi không thể dùng tay, chỉ có thể đá nó bằng chân, nó vẫn thờ ơ, lặng lẽ ngồi trên mép giường nhìn tôi.Tôi đá đến mệt mỏi, nằm liệt trên giường thở dốc, nó đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng đầy vẻ khó chịu.

Từ đầu này, đi đến đầu kia, từ đầu kia, đi đến đầu này.Làm tôi lóa cả mắt.

"Mày làm gì vậy!" không có nơi nào để trút giận, nên chỉ có thể dùng miệng để quát nó.

Nó ôm lấy ngực, phần gốc của lòng bàn tay cọ xát ấn vào vị trí nhỏ đó."

Ở đây đau quá, khó chịu quá." nó không hiểu tại sao, hoang mang khó hiểu, ngu ngơ hỏi tôi, "Tại sao?"

Tôi cắn chặt răng, nhướng một bên mày, không quan tâm: "Mày đi tìm dao đâm vào đó, sẽ không còn đau nữa."

"Em gạt anh, em lại gạt anh......" nó lẩm bẩm, đi đến bên mép giường nhìn tôi một hồi lâu, đột nhiên cúi người bịt chặt miệng tôi, giận dữ hét lên: "Em gạt anh!"

Tôi bị nó bịt chặt đến nỗi thấy cả sao trời, khó thở, cố gắng há mồm cắn vào tay nó, tôi biết dù có cắn mạnh đến đâu cũng vô ích, nhưng tôi chỉ muốn tìm thứ gì đó để trút giận.Trong miệng phát ra tiếng ưm ưm ngạt thở, nó vùi mặt vào cổ tôi, giọng nói ồm ồm: "......

Anh đau quá."

"Mày xứng đáng!"

Tôi dùng sức xoay đầu, gỡ miệng mũi ra khỏi tay nó, gầm lên: "Mày có biết cảm giác khó chịu là gì không?

Thế này mới gọi là khó chịu, đồ ngốc!

Thương hại tao?

Mày có tư cách gì mà dám thương hại tao?!"

Tâm trạng bồn chồn nảy sinh từ không khí mờ mịt và ẩm ướt, đáy mắt của nó tối tăm u ám, quát lớn: "Câm miệng, -- câm miệng!!"

Càng muốn tôi câm miệng, tôi càng không câm miệng, tôi lải nhải khiêu khích nó: "Thế này thôi đã không chịu nổi rồi?

Mày nghe quá nhiều lời ngon ngọt nên tin là thật, không thể chấp nhận sự thật sao?"

Nó bịt kín miệng tôi, cách bàn tay, nó nhẹ nhàng nói: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa được không, đừng nói nữa."

Tôi im lặng.Nó thấy tôi im lặng, cứ tưởng tôi đã ngoan, cúi đầu xuống hôn lên trán, lên mắt tôi, lý nhí trong miệng: "Em thích anh, em đã nói em thích anh, em luôn gạt anh, bây giờ em cũng gạt anh, em chắc chắn thích anh."

Thích thích, tưởng đang đóng phim thần tượng nhảm nhí à?

Không thể nghĩ ra điều gì khác ngoài việc thích, đúng là ấu trĩ."

Đặt cho anh một cái tên mới đi."

Nó nói.Tôi rất vui, nghiêng đầu nhìn nó chằm chằm, nó bỏ tay ra, ôm lấy má tôi, nhẹ nhàng hôn lên: "Anh muốn có một cái tên mới."

Tôi cắn môi nó, lẩm bẩm: "Mày tên là A Đình mà, mày không thích cái tên này sao?"

Nó nắm lấy tóc tôi, cơ thể run rẩy, như thể đang nhẫn nhịn cái gì đó, cố gắng không nổi giận với tôi.

Nó lắc đầu vào cổ tôi: "Không thích."

"Nhưng tao thích." tôi mỉm cười cọ má vào lỗ tai nó, nói, "Mày không phải là chó của tao sao?

Không có con chó nào tự đặt tên cho mình cả, đều là do chủ nhân đặt, tao cảm thấy cái tên này rất hợp với mày, nên tao muốn gọi mày như vậy."

Nó ngẩng đầu, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối đen kịt, cơ thể bị xé làm đôi bởi ánh sáng và bóng tối méo mó."

Anh yêu em, tại sao em làm vậy với anh?"

Chú chó con bị thương đến chất vấn tôi.Tôi đặt một nụ hôn tựa như lông vũ lên mắt nó: "Vì chỉ cần nhìn thấy mày thôi là tao đã cảm thấy ghê tởm."

"Yêu?

Tình yêu của mày có giá trị gì với tao?

Tao thích một con chó bên ven đường, con mèo trong bụi cỏ, cỏ trong khe gạch, bọt nước trên vách tường, mày chẳng khác gì mấy thứ này." tôi hôn nó, hiếm khi thấy nó không đáp lại.Tôi khịt mũi khinh bỉ, tự mua vui cho mình bằng cách phả từng luồng hơi ấm nóng lên mặt nó: "Mày chỉ là một vật phẩm được trình tự tạo ra, mày nói mày thích tao, yêu tao, vậy mày có biết rốt cuộc tình cảm này có phải do trình tự trong con chip tạo ra hay không?"

"Chó ngu ngốc, đừng tự mình lừa mình nữa, cái thích của mày khác với người khác," vành tai nóng lên, tôi phấn khích đến nỗi gần như không nhịn được cười, "Mày là một vật thể do con người tạo ra, mày có cảm xúc à?"

Nó ngồi dậy, đôi tay của tôi bị trói, tôi không thể hôn nó.Nằm trên gối, tôi thản nhiên nhấc mí mắt lên nhìn đồ vật trên người."

Nếu mày thực sự yêu tao, đáng lẽ ngày hôm đó mày đã uống hết cái bình đó, sau đó -- biến khỏi cuộc sống của tao."

Nó giơ tay, túm lấy cổ áo của tôi.

Nó tức giận đến mức muốn đánh tôi rồi à?Tôi thờ ơ liếc nhìn những ngón tay của nó, giáng cho nó một đòn cuối cùng: "Mày ấy, dù bề ngoài trông có giống đến đâu, cũng không bao giờ giống với người sống."

Nói xong, tôi chờ nắm đấm của nó giáng xuống, nhưng thay vì cảm thấy đau, nó bắt đầu cởi quần áo của tôi, cho đến khi không còn gì nữa.Tôi bối rối, khi nó đè xuống, làm ra những động tác rất rõ ràng.Tôi chẳng hề hoảng loạn, thậm chí còn thản nhiên chế nhạo nó: "Sao?

Muốn lên giường với tao à?" tôi sợ cái gì chứ?

Nó chỉ là vật trang trí thôi, không làm gì được tôi đâu.Nhưng rõ ràng tôi đã đánh giá thấp chỉ số thông minh càng ngày càng tăng của nó.Một cảm giác kỳ lạ không thể lờ đi từ đâu đó dâng lên, sau khi nhận ra gì đó, sắc mặt của tôi trắng bệch, tiếng kêu đau đớn và tiếng chửi mắng bị nó dùng miệng bịt kín, không thể phát ra âm thanh nào.Tôi nhớ đến những quả cà chua ngâm trong bồn rửa bát, thịt quả chín mềm, khi rửa, dòng nước chảy dọc theo các ngón tay và mu bàn tay, cuối cùng ngưng tụ lại thành những giọt nước tròn trĩnh ở cổ tay.khi sắp hết oxy, tôi cảm thấy chóng mặt, bên tai tôi nghe thấy tiếng ai đó khóc khe khẽ.

Mồ hôi chảy đầm đìa, trần nhà phía trên tầm nhìn của tôi đang quay như một cơn lốc xoáy, tôi nhận ra mình đang khóc.

Nó liếm nước mắt của tôi, ngón tay ướt át chạm vào lông mi tôi, nó ôm lấy tôi, như muốn siết chặt tôi vào trong cơ thể của nó."

Bé cưng, tại sao nước mắt của em lại đắng."
 
[Đm] Búp Bê
Em ấy nói yêu tôi, yêu là gì?


Ngón tay của nó được đánh bóng hoàn hảo, thon dài trắng nõn, ngón tay bóng loáng, nhưng vì tay nghề quá tinh xảo, những đốt ngón tay nhô lên vừa vặn, nhiệt độ quá thấp, mỗi một chút hương vị lạ lẫm mà nó mang lại đều đủ sức gây chết người.Một luồng điện dày đặc chạy dọc xương tủy.

Tôi vô thức nghiến chặt răng hàm, ngửa cổ lên cao, mạch máu xanh đập dữ dội dưới lớp da trắng nõn, tôi cố chịu đựng đến cùng, nhưng vẫn nghẹn ngào vứt bỏ áo giáp.

Ngón chân co lại, khăn trải giường nhăn nheo, chăn bị đá xuống sàn.

Tiếng thở hổn hển ngắt quãng không thành tiếng, sau khi ánh sáng trắng lớn thu hút tầm nhìn của tôi tan biến, lý trí quay lại, nước mắt trên má tôi đã khô, gối thì ướt đẫm.Cơ thể chùng xuống như dây cung đứt, phần lớn trọng lượng cơ thể được đỡ bằng một chiếc thắt lưng phía trên đầu, hai cánh tay bị trói ra sau lưng kéo căng toàn bộ cột sống, suýt làm tôi gãy xương.

Tôi không thể nằm xuống hoàn toàn, chỉ có thể cuộn tròn người dựa vào đầu giường, giữ nguyên tư thế khó chịu và bất tiện này.

Cảm giác kỳ lạ khi có vật thể lạ chuyển động dường như vẫn còn vương vấn trong máu, tôi cúi đầu, do kích thích sinh lý rơi nước mắt quá nhiều nên nhãn cầu bị sưng đau nhức, gần như không thể mở mắt được.

Tôi cứ nghĩ một lần là đủ.Nhưng khi nó túm lấy chân tôi, hành vi rõ ràng là thể hiện sự không hài lòng, tôi hét lên trong tuyệt vọng, cảm xúc quá kích động, giọng nói run rẩy đứt quãng.Tôi đá mạnh vào mặt, ngực, cổ của nó, nhưng không có gì có thể ngăn nó tiến đến.Người ta nói trước lạ sau quen, tất cả đều là dối trá, gặp phải chuyện kinh tởm như thế này một lần đã đủ rồi, hai ba lần đều trở thành những màn tra tấn tàn khốc.Tôi bị đóng đinh trên thập tự giá, cả người chảy đầy máu, không có cách để tiến hay lùi.

Gào thét chửi rủa nó cũng vô dụng, van nài cũng chẳng có ích gì, nó làm ngơ, chỉ lo làm chuyện của mình.Khi chiếc chăn bông đã bị vắt đi vắt lại đến mức không còn một giọt nước nào nữa, nó trở thành một chiếc giẻ rách chỉ được vẻ bề ngoài, thùng rác mới là nơi chốn cuối cùng.Nhưng nó không muốn vứt, vẫn ngoan cố vắt chút nước cuối cùng.Há miệng một cách vô ích, không thốt ra được âm thanh nào.Trong bóng tối hỗn loạn, thời gian chẳng còn ý nghĩa gì với tôi nữa, tôi đờ đẫn, ý thức trôi dạt, không biết hôm nay là ngày gì.Mọi thứ đã phát triển vượt sức tưởng tượng của tôi, tương lai của tôi đang chạy như một con ngựa hoang theo một hướng không thể xác định.Tôi bắt đầu hối hận, biết thế đã không làm.Tôi không nên bị vẻ ngoài của Lương Chi Đình mê hoặc, không nên chìm đắm trong sự si mê đơn phương dành cho anh ta, không nên đến cái làng nhỏ xa xôi đó, không nên bước vào cửa hàng búp bê đó.Đáng lẽ ra không nên..... không nên sau khi có được con búp bê này rồi mà vẫn còn lòng tham không đáy, lắp cho nó đôi mắt đó.Để đến nông nỗi ngày hôm nay thì không thể trách người khác, tất cả là lỗi của tôi.

Là do tôi gieo gió gặt bão.

Đúng vậy, loại người như tôi, làm sao Chúa có thể cho tôi một cuộc sống ổn định hạnh phúc được chứ?Ý thức đứt quãng, lúc tỉnh lúc mê, khi mọi thứ cuối cùng cũng lắng xuống, tôi tỉnh dậy, nó ngồi trên mép giường, cúi đầu lau ngón tay của nó.

Lau xong thì vứt khăn giấy xuống chân.Khoảng sàn nhỏ cạnh giường gần như phủ đầy những quả bóng giấy nhàu nát.Quá khoa trương.

Tôi đã đánh giá thấp sự kiên nhẫn và thông minh của nó, tôi không bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ rơi vào kết cục này, một chiếc khăn tốt, sắp bị nó biến thành một chiếc khăn nén.Tôi mở mắt không nhúc nhích, nó đứng dậy đi ra ngoài phòng ngủ lấy thứ gì đó, nó bước đến mép giường thấy tôi tỉnh dậy, không nói lời nào, lặng lẽ nắm lấy cổ tay tôi, bôi thuốc cho tôi.

Không biết nó đã cởi dây thắt lưng trên cổ tay tôi từ lúc nào, tôi vùng vẫy dữ dội, cổ tay bị trầy xước, vùng da có sẹo giờ lại chảy máu nghiêm trọng hơn, sưng tấy."

Cút đi."

Tuy cơ thể không thể dùng sức, nhưng miệng của tôi vẫn còn sức, vẫn còn mắng được, nhưng giọng nói lại khàn khàn không dễ nghe.

Nó vững chắc như Thái Sơn, phớt lờ sự từ chối của tôi, kiên nhẫn bôi thuốc cho tôi.

Tôi khá tò mò.Nó học được hành động này ở đâu?

Chẳng lẽ từ trong phim ư?

Phim ảnh ngày nay vì để được duyệt nên đã cắt bớt, có khi chẳng thấy chút thịt thà gì, chỉ thấy trên bề mặt canh có nổi lên chút váng dầu, vậy mà nó học được những thứ kinh khủng thô bạo như thế từ những thước phim nhạt nhẽo kia à?Nên nói là nó có thiên bẩm, biết suy một ra ba, hay là nói nó chỉ toàn dùng mấy trò khôn lỏi?Tôi không thể mắng hắn nữa, từ bỏ giãy giụa, tự sa ngã: "Tao muốn đi tắm."

Cơ thể dính đầy mồ hôi.Nó cúi xuống bế tôi vào phòng tắm tắm rửa.

Tôi ngồi trong bồn tắm, nó cầm vòi sen, kiên nhẫn dịu dàng gội đầu cho tôi.Tôi không nói gì, nó cũng không nói gì.

Bọt xà phòng dính vào mắt, đau nhói và nóng rát, tôi không nhắm mắt lại, cứ mặc cho nước mắt chảy ra xối xả do bị kích thích từ bên ngoài rửa trôi tròng mắt.Nó nâng mặt tôi lên, giúp tôi rửa sạch bọt xà phòng trên mắt, sau đó cẩn thận lau những giọt nước giúp tôi.Cuộc cãi vã khiến tôi mệt mỏi, nhất là sau khi tắm xong, tôi đã mệt đến mức ngủ gục lúc nào không hay, ngủ đến chiều ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Khi mở mắt ra, tôi bị nó ôm trong lòng, nó đang xem điện thoại của tôi, không biết đang xem cái gì, xem rất chăm chú.

Nhưng dù có chăm chú đến đâu, dường như nó vẫn nghe thấy tiếng chớp mắt của tôi, tôi vừa tỉnh dậy, nó lập tức cúi đầu nhìn xuống, hôn nhẹ lên trán tôi.Hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện hôm qua.

Ngón tay của nó rất đẹp.

Nhưng tôi không muốn bị hành hạ nữa.Cứ ngỡ là nó không làm gì được tôi, nên mới dám trêu chọc nó một cách không kiêng nể như vậy, nhưng giờ khác rồi.

Nó có rất nhiều cách trị tôi đến mức không ngờ đến.

Tôi chỉ có thể kìm nén sự bồn chồn và buồn phiền trong cơ thể, đành câm lặng ấm ức chịu đựng.Câm cũng chẳng câm được bao lâu.

Nó bắt đầu bướng bỉnh hỏi một câu hỏi mỗi ngày: "Em có thích anh không?"

Nếu tôi im lặng, nó sẽ bóp chặt cằm tôi, hôn đến khi não tôi thiếu oxy, cho đến khi tôi nói mới thôi, nếu lời tôi nói không phải đáp án nó muốn, nó sẽ dạy cho tôi một bài học theo cách mà tôi khó có thể chấp nhận nhất."

Thích."

Thử sai vài lần, tôi nhận ra chống lại nó chỉ mang lại đau khổ cho mình, ngoài niềm vui tức thời khi chọc giận nó, thời gian còn lại chẳng giúp ích gì cho tôi.

Tôi chỉ có thể lẩm bẩm một từ mà nó muốn nghe nhất.Hắn không bận tâm đến câu trả vô cảm của tôi, sau đó hỏi tôi: "Thích anh, hay vẫn thích hắn?

Bé cưng, rốt cuộc em thích ai?"

Tất nhiên tôi biết hắn đang ám chỉ ai.Tôi ghét cả hai, nhưng rõ ràng tôi không thể nói như vậy."

Thích anh."

Tôi đoán, có lẽ nó biết tôi đang nói dối, nhưng sau những câu hỏi lặp đi lặp lại trước đó, có thể nó biết tôi không thể nói sự thật, hoặc nó cam tâm tình nguyện tin đây là lời nói thật lòng của tôi, sau khi nghe câu trả lời này, nó thỏa mãn nhếch khóe môi, mỉm cười nhẹ.

Còn về việc nó vui thật hay giả vờ vui thì, ai mà biết được.

Tôi không quan tâm.Nửa tháng trôi qua, một ngày nọ, nó ôm tôi bế xuống giường, cho tôi ngồi ở ban công tắm nắng.

Tôi lười động đậy, híp mắt ngủ gật, nó hôn một cái lên môi tôi, sau đó xoay người vào phòng bếp, không qua bao lâu, bên trong bếp vang ra nhiều âm thanh lớn, không biết nó đang làm gì ở bên trong.Bây giờ là cơ hội tốt.

Hơn nửa tháng nay tôi giả vờ trung thực và ngoan ngoãn, cuối cùng nó cũng buông lỏng cảnh giác, không còn trói tôi nữa.

Chắc nó nghĩ tôi đã nghỉ chống đối, nằm mơ đi!

Tôi nhẫn nhịn bấy lâu nay cuối cùng cũng đã có một khởi đầu thành công, tuyệt đối không thể để công sức đổ sông đổ biển.

Tôi không muốn chạy ra ngoài vào lúc này, đây không phải là hành động khôn ngoan.

Nếu tôi đi ra ngoài qua lối vào, nó quay đầu lại là phát hiện, đưa tôi trở về.

Sau đó lại mắc kẹt trong vòng lặp chết chóc đó.Một khi đã làm thì phải thành công.Tôi đứng lên, rón rén trở về phòng ngủ, lôi chiếc vali xanh lá từ gầm giường ra.

Máy đọc nhỏ được đặt ở bên trong, tôi như nhặt được báu vật, nhét vào túi, đặt chiếc vali về chỗ cũ, trước khi nó kịp phát hiện, tôi đã trở về chiếc ghế trên ban công.Sau khi làm xong tất cả, trái tim vẫn đập mạnh vì lo lắng, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.Tôi nhắm mắt giả vờ ngủ, trong đầu cứ liên tục nghĩ từng bước tiếp theo.Cái nóng phả vào mũi, tôi mở mắt ra, trong tầm mắt là một bát mì rất tệ, nó giữ bát bằng hai tay, hăng hái xích lại gần tôi, trên mặt nở nụ cười.

Nó loay hoay ở trong đó lâu như vậy, chỉ để nấu mì thôi sao?Rõ ràng là nó không có kinh nghiệm, tay nghề tệ đến mức không thể chấp nhận được.Mì bị nấu nhừ, không đủ nóng, tạo thành hai màu tương phản rõ rệt đen cháy và trắng bệch, cả mớ hỗn độn chất đống trong bát, một bát nước cám lợn, ngay cả lợn cũng không thèm ăn.Làm gì vậy?

Định đầu độc tôi bằng thứ này à?Đây có phải là cách mới để tra tấn tôi không?Nó hoàn toàn không thấy bát cơm lợn này có vấn đề gì, gắp một ít bằng đũa, đưa đến bên miệng tôi, muốn đút cho tôi ăn.Vẻ mặt mang theo một chút mong đợi.

Chẳng lẽ nó muốn tôi khen nó sao?Tôi mím môi, lấy hết can đảm cắn một miếng, khoảnh khắc sợi mì vào trong miệng, một hương vị lạ bùng nổ trong miệng tôi, mặt tôi tối sầm, che miệng chạy vào phòng vệ sinh, nôn oẹ trên bồn cầu.

Mẹ kiếp, trong đó có chuột chết à!!Nó lặng lẽ đến sau lưng tôi, vỗ lưng giúp tôi.Tôi lau miệng ngẩng đầu lên, nó cầm khăn giấy, lau miệng giúp tôi.

Tô mì được đặt trên ban công, vẫn còn bốc khói nghi ngút.Tôi không hiểu tại sao nó lại đột nhiên muốn nấu bát mì này, dù sao thì cũng rảnh rỗi không có việc gì làm."

Xin lỗi......"

Tôi ôm nó, nhón chân đưa mình tới gần, thành công bịt miệng nó.Bây giờ nó hôn tôi cũng mở mắt, tôi biết, nó đang giám sát xem tôi có giở trò gì không, nhưng mở mắt cũng vô dụng.Đầu óc của con người sao búp bê có thể sánh bằng?Nó cẩn thận không để tôi ấn vào công tắc sau tai nó, nhưng rõ ràng nó quên mất nó còn điểm yếu khác.Tôi đặt lòng bàn tay lên gáy nó, như thể đang âu yếm vuốt ve mái tóc của nó, nhưng thực ra đang tìm đúng vị trí.Đầu đọc nhỏ vừa khít với dòng chữ ở phía sau đầu nó, một ánh sáng xanh lóe lên, nó dừng lại một giây, đột nhiên khuỵu gối xuống, cúi đầu xuống.

Cái dáng vẻ này, là trạng thái ngủ đông mà tôi từng thấy.Thuận lợi hơn tôi tưởng.Lần này tuyệt đối không thể thất bại nữa!

Tôi lập tức chạy ra khỏi cửa, lấy thuốc từ trong hộp đồng hồ nước ra, rồi chạy nhanh về, không dám chậm trễ một giây.Nâng cằm nó lên, tách môi nó ra, đặt miệng chai thuốc lên môi nó, dựng lên, chất lỏng màu xanh chảy xuống thành ống thủy tinh trượt vào miệng nó, cho đến khi không còn một giọt nào nữa.

Tôi nín thở, khi xác nhận được chất lỏng đã thẩm thấu thành công vào cơ thể nó, tôi đột ngột mất sức, lọ thủy tinh rơi xuống đất, chân tôi mềm nhũn, lúng túng lùi về một bước để đứng vững, cảm giác sung sướng dâng trào trong tim.

Cuối cùng......Tôi thở phào nhẹ nhàng.

Cuộc sống ác mộng này, cuối cùng cũng kết thúc.

Mặc dù không biết trạng thái ngủ đông này có giống như công tắc hay không, tác dụng đối với nó đã rất nhỏ bé, nhưng bây giờ tôi không sợ gì cả, không quan tâm liệu nó có đột nhiên tỉnh dậy không.

Ngân nga một bài hát, nhớ đến mật khẩu mà Cao Vọng đã nói, tôi dùng dây cáp dữ liệu kết nối với con chip của hắn, tìm tệp tin mật khẩu, nhập mật khẩu vào--0821, ấn Enter, quả nhiên một cửa sổ bật lên.

Tôi liếc qua một lượt trong nháy mắt.

Nội dung bên trong khá ấn tượng.--Tôi có thể nhìn thấy mọi thứ.-Em ấy nói tôi là chồng em ấy, chồng có nghĩa là gì?-Tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng em ấy rất kiên nhẫn dạy tôi, em ấy thông minh quá.-Em ấy nói yêu tôi, yêu là gì?-Học được một từ mới rồi, bé cưng.

Tôi gọi em ấy như vậy, em ấy có vui không?-Em ấy đang khóc, tôi muốn nói chuyện.......Đây là, lời bộc bạch của nó, chắc là phải tính từ ngày tôi lắp mắt cho nó.-......-Em ấy rất vui vẻ.-Hóa ra chồng là xưng hô chỉ có người yêu mới được gọi.

Em ấy là người yêu của tôi, em ấy rất yêu tôi.-Tại sao em ấy không thể ở bên cạnh tôi mãi mãi?-Tôi muốn đi gặp em ấy, nhưng thứ trước mặt được gọi là cánh cửa cứ chặn tôi lại, tôi nhớ em ấy.-Đứng chờ em ấy, như vậy là tôi có thể nhìn thấy em ấy khi em ấy trở về, ôm em ấy.-Bé cưng đặt cho tôi một cái tên, A Đình, rất êm tai, tôi rất thích.Tôi lướt xuống từng dòng.--Em ấy vẫn chưa trở về, em ấy đang ôm người khác.-Em ấy đuổi tôi đi, tại sao lại chọn người khác mà không chọn tôi?

Rõ ràng đã nói yêu tôi mà.Em ấy tức giận, trong tủ quần áo thật khó chịu, tôi muốn nằm bên cạnh em ấy, lắng nghe giọng nói của em ấy.--Em ấy luôn muốn tôi ngủ, tôi không muốn ngủ.-Em ấy đi rồi, liệu em ấy có quay về không?

Có phải là do tôi làm gì sai khiến em ấy giận dỗi không, vậy thì tôi sẽ giữ nguyên như vậy chờ em ấy về, em ấy sẽ nguôi giận thôi.-Em ấy bắt tôi uống thứ gì đó, thứ đó tệ lắm.

-Nhốt em ấy lại, để em không bao giờ rời xa tôi nữa, mãi mãi là của tôi.-Ngực tôi đau quá, bên trong có thứ gì đó đang đau đớn.

-Em ấy mắng tôi, tại sao lại không thích tôi nữa? ......-Tôi là đồ vật à?

Rõ ràng tôi là con người mà.

--Tôi không thích cái tên A Đình này nữa, bé cưng của tôi không đặt tên mới cho tôi.-Tôi muốn trừng phạt em ấy, tôi muốn trong ánh mắt em ấy chỉ có một mình tôi.

Liệu việc đánh gãy xương em ấy có khiến em ấy ngoan ngoãn ở lại bên tôi không?

Nhưng không thể làm em ấy bị đau, em ấy đã quá khổ sở, tôi không nỡ.

-Em ấy bị bệnh rồi, tôi phải chữa khỏi cho em ấy.

Tôi yêu em ấy, tôi muốn yêu em ấy mãi mãi, tôi hy vọng em ấy cũng giống vậy. ......--Sinh nhật là gì?

-Sinh nhật là ngày con người ra đời, là một ngày đáng nhớ và ăn mừng.-Sinh nhật bé cưng của tôi sắp đến rồi.Ánh sáng xanh trên màn hình chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của tôi, ngón tay của tôi đột nhiên run rẩy, cứng đờ giữa không trung không thể rơi xuống.

Hôm nay là ngày mấy?

Tôi liếc nhìn ngày tháng ở góc dưới bên phải màn hình, mãi không thể rời mắt.

Hai mươi năm qua tôi chưa từng ăn sinh nhật, bởi vì sự ra đời của tôi là một thảm họa, không ai muốn đón mừng cùng tôi, tôi cũng không mong chờ.

Tôi nhớ đến hôm đó nó cầm điện thoại xem gì đó, đúng rồi.Các ứng dụng hiện nay luôn gửi tin nhắn nhắc nhở trước khi sinh nhật đến gần.

Có lẽ nó đã thấy, nhớ kỹ.

--Ngày sinh nhật sẽ làm gì?

-Nấu cho bé cưng của tôi một bát mì trường thọ, cầu mong em ấy khỏe mạnh hạnh phúc, sống lâu trăm tuổi.
 
Back
Top Bottom