- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đm] Búp Bê
Chỉ là một con búp bê mà thôi, sao nó dám thương hại tôi?
Chỉ là một con búp bê mà thôi, sao nó dám thương hại tôi?
"Ặc--"Tôi thấy rõ năm ngón tay của nó sắp cắm vào thịt cậu ta, Du Hòe bị bóp cổ, giống như một con cá sắp chết, hai mắt trợn ngược, nằm trên mặt đất hai chân giãy giụa yếu ớt, thở ra nhiều hơn là hít vào, nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn cậu ta sẽ bị bóp chết!Tôi đột nhiên tỉnh táo lại, không kịp suy nghĩ thêm nữa, lập tức lao đến nắm tay nó: "Buông ra."
Nó nghe vậy, ngơ ngác nhìn tôi một cái, những ngón tay đang bóp cổ càng siết chặt hơn.
Một tiếng rên rỉ đau đớn thoát ra từ miệng Du Hòe, sắc mặt chuyển tím.Tôi lo lắng, vội gỡ tay nó ra: "Mày làm gì vậy mau buông ra!
Mày sẽ bóp cậu ta chết mất!"
"Không," có vẻ như nó không hiểu, như thể không hiểu tại sao tôi lại lên tiếng giúp cậu ta, nó nhắc nhở tôi: "Hắn xúc phạm em."
"Tao biết!
Mẹ kiếp mày buông nó ra trước đã--" đùa cái gì vậy!
Tuy tôi rất ghét Du Hòe, nhưng tôi có thể trút giận bằng cách đánh mắng, nếu nó thực sự bóp chết người, chắc chắn tôi sẽ bị bắt trước khi ra khỏi cửa, đời sau này có phải vẫn chỉ có mỗi mình tôi là phải ngồi đạp máy khâu không?!"
Có nghe không!
Buông ra!!"
Dưới sự mắng mỏ của tôi, cuối cùng nó cũng miễn cưỡng thả lỏng, chịu rút tay ra.
Không khí tràn vào khoang mũi, ngực Du Hòe đột nhiên phập phồng dữ dội, một âm thanh khủng khiếp như tiếng ống thổi bị hỏng phát ra từ cổ họng cậu ta, cậu ta ôm ngực ho khan dữ dội, dấu tay đỏ xanh in trên cổ.
Phải mất hơn năm phút cậu ta mới tỉnh táo lại từ trạng thái cận kề cái chết, khi đôi mắt cậu ta từ từ tập trung, thoáng thấy con búp bê ở sau lưng tôi, chợt hét lên một tiếng nhỏ, thậm chí không thể đứng lên, dùng tay chân lùi về phía sau, lưng dựa vào tường, hoảng sợ nhìn nó.
Bây giờ tôi đã hiểu khái niệm cáo mượn oai hùm.Nơi này không phải nơi thích hợp để ở lại lâu, bên ngoài người đến người đi, nếu có người vào thì rất phiền phức.
Việc cấp bách nhất bây giờ là rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nhưng tôi không thể cứ thế mà đi được."
Cố Vĩ Vĩ, là do cậu tự mình chuốc lấy, từ mình tìm đến, không thể trách tôi được."
Tôi đến gần cậu ta, cậu ta lo lắng quan sát từng cử chỉ của tôi, lưng áp chặt vào bức tường phía sau, tôi ngồi xổm xuống trước mặt cậu ta, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy vẻ công nghệ cao của cậu ta: "Cậu đã đụng dao kéo nhiều lần trên mặt rồi phải không, xem ra cậu tiêu không ít tiền nhỉ, vất vả lắm mới có ngày hôm nay, có được một chút người hâm mộ, cậu nói thử xem, nếu bọn họ biết khi còn nhỏ cậu là một thằng súc sinh bắt nạt người khác, cậu có nghĩ bọn họ sẽ chạy không?
Tôi nghĩ sự nghiệp của cậu sẽ chấm dứt tại đây."
"Mày......" sắc mặt của cậu ta biến đổi, vừa nói một câu vết thương trên cổ đã bị kéo căng, đau đến mức nhe răng trợn mắt, "Chỉ dựa vào mày?!"
Tôi chạm nhẹ vào má đầy đặn của cậu ta, nói: "Với cái đức hạnh của cậu, tôi nghĩ rằng không có nhà tài trợ mù nào nhìn trúng cậu đâu, nếu cậu có cách nào đó, tại sao cậu vẫn phải lăn lộn ở tầng lớp dưới đáy?"
Có vẻ như lời nói của tôi đâm thủng lớp mặt nạ của cậu ta, những lời nói của cậu ta nghẹn ở cổ họng.
"Suỵt." ngón trỏ đặt lên môi cậu ta, tôi nhếch khóe môi, "Thành thật chút đi, chúng ta làm giao dịch nhé.
Nếu cậu giữ kín chuyện hôm nay, tôi cũng sẽ giữ kín chuyện ở trường."
Tất nhiên cậu ta không thể chấp nhận được việc bị một người như tôi đe dọa, theo phản xạ phản bác lại tôi: "Ai mà tin mày?
Chuyện gì cũng phải cần bằng chứng, mày có bằng chứng gì chứng minh tao bắt nạt mày?
Chỉ cần lời nói của mày thôi sao?"
"Có phải cậu nhầm gì không?
Tôi không có ý định thương lượng tử tế với cậu, tôi đang cảnh cáo cậu." tôi nâng cái cằm nhọn của cậu ta lên, cười nói, "Nếu cậu không có ý định hợp tác, vậy thì tôi cũng không cần phải để cậu ra đi một cách tốt đẹp nữa."
Tôi dùng sức hất cằm cậu ta ra, thờ ơ nói: "Thế thì xé mặt cậu ra nhé?"
Tôi ra hiệu với con búp bê ở phía sau, nó bước một bước một về phía tôi, bước chân này lập tức khiến Du Hòe sợ đến mức hét lên: " Đợi đã đợi đã!!"
Tôi thong thả nhìn cậu ta, môi của Du Hòe run run, sắc mặt tái nhợt: "Tao...... tao biết rồi."
Tôi lấy điện thoại ra, bật camera lên chĩa thẳng vào cậu ta, Du Hòe hoảng sợ hỏi: "Mày làm gì vậy?"
"Những gì cậu đã làm với tôi khi cậu còn nhỏ, từng cái, từng cái một, nói ra hết đi.
Nếu cậu dám nói dối......" tôi giơ điện thoại lên, nhép môi nói không thành tiếng với cậu ta, "Cậu biết hậu quả rồi đấy."
Du Hòe đang nhắc nhở tôi, những chuyện xảy ra trước kia đã quá lâu rồi, thật khó để thuyết phục bằng lời nói, vậy thì tôi nên giữ một ít chứng cứ trong tay chứ nhỉ?
Ban đầu Du Hòe cứng đầu không chịu nói, nhưng có lẽ thứ đằng sau tôi quá đáng sợ, cậu ta lắp bắp kể lại mọi chuyện hồi nhỏ cậu ta đã bắt nạt tôi như thế nào.Tôi hài lòng nhấn nút dừng, nói: "Làm tốt lắm."
"Tao......tao đi được chưa?" cậu ta muốn đứng dậy, nhưng tôi ấn vai cậu ta ngăn lại, "Tôi cho cậu đi chưa?"
Cậu ta sắp bị tôi làm cho phát điên: "Rốt cuộc mày muốn làm gì!"
Tôi giơ tay tát vào mặt cậu ta một cái, lực tát rất mạnh, thậm chí còn vang vọng trong nhà vệ sinh.
Cậu ta bị tôi đánh cho choáng váng, sau khi cậu ta phản ứng lại lập tức nổi giận: "Mày......"
"Bốp!"
Tôi lại tát một cái: "Tôi có bảo cậu nói to thế không?"
"......"
Cậu ta mím môi, trừng mắt nhìn tôi đầy oán hận, nhưng không hé môi nói một lời.Tôi đứng dậy, mở cửa buồng vệ sinh, hất cằm với cậu ta: "Lại đây."
Du Hòe chậm rãi đi vào buồng vệ sinh, vừa đi vừa nghiêng vai, không dám chạm vào tôi.
Tôi bóp cằm cậu ta, nhét khăn ướt vừa lau giày vào miệng cậu ta, cười nói: "Ở đây đợi mười phút, nếu cậu dám ra ngoài sớm hơn một giây, tôi sẽ phát tán video này."
Ngực cậu ta phập phồng vì tức giận, tâm trạng của tôi rất tốt, đóng cửa buồng vệ sinh lại cho cậu ta, lấy cây cán lau nhà chống vào cửa, đảm bảo cậu ta không mở ra được, sau đó thì thầm qua cánh cửa: "Vậy thì tạm biệt nhé, bạn học cũ của tôi."
Sau khi làm xong hết, tôi lập tức mang theo con búp bê đi ra khỏi trung tâm thương mại, cho đến khi đi xa ra khỏi nơi đó, tôi nhếch khóe môi, không nhịn được cảm thấy vui mừng, cười thành tiếng.
Bộ dạng điên khùng của tôi khiến người đi đường phải ngoái lại nhìn liên tục, nhưng tôi không thể kiềm chế được, tôi rất muốn chia sẻ cảm xúc của mình, vô thức nói chuyện với thứ bên cạnh: "Mày có thấy vẻ mặt của thằng đó không?
Buồn cười chết mất, sướng chết đi được."
Nói xong, nhận ra người bên cạnh không phải là người, có lẽ không hiểu được cảm xúc của tôi.
Khi quay đầu lại, phát hiện nó đang mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút dịu dàng.Nó đang vui mừng gì thế?
Đồ ngốc.
Nó nắm tay tôi, nhìn vào lòng bàn tay sạch sẽ của tôi."
Bẩn."
Nó nói.
Tôi hiểu được ý của nó, nói: "Chạm vào đồ bẩn, tất nhiên là sẽ bẩn."
Phía sau là một công viên, nơi người cao tuổi thường đến để tản bộ, khiêu vũ quảng trường, khu rừng xanh mướt, rừng cây nhỏ cành lá sum suê, từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.Cho nên dù tôi và nó có xảy ra chuyện gì, cũng không có ai để ý.Trong rừng có một chiếc ghế dài bằng gỗ phủ đầy bụi và lá khô, nó đã bị bỏ hoang từ lâu, không có ai đến quét dọn.
Nó không sợ bẩn ngồi lên đó, còn tôi thì ngồi lên đùi nó, ngoài tiếng lá xào xạc bên tai, âm thanh duy nhất tôi nghe được là tiếng thở và tiếng tim đập.
Nó nắm lấy tay tôi, rũ lông mi xuống, thè lưỡi ra, tập trung liếm sạch tay tôi.Có chút ngứa.Cảm giác giống như được một con chó lông xù liếm vậy.Tôi nhớ đến con chó đen nhỏ của Cao Vọng.
Dù đã bị cho đi, nó vẫn quay lại với đôi chân ngắn ngủn, vẩy đuôi cọ vào chân chủ nhân.
Không hề biết đau lòng, không cảm thấy buồn bã, cũng không biết chủ nhân không cần nó nữa.
"Tại sao lại đánh cậu ta." từ nhỏ tôi đã nghe quá nhiều lời cay nghiệt, trình độ lời nói của Du Hòe chẳng thể chọc tức tôi.
Tôi không hề tức giận, nhưng tên này lại xông lên trước, nó hiểu những lời nói đó có nghĩa là gì à."
Anh không thích."
Nó nói."
Tại sao lại không thích?"
Câu hỏi này có vẻ như đã chạm đến nó, nó không trả lời, im lặng một lúc rồi nói: "Chỉ là không thích thôi."
"Cậu ta đang nói tao, không phải mày, mày vội vàng thể hiện làm cái gì?" tôi dùng ánh mắt phác họa chiếc mũi cao của nó, hỏi, "Tại sao, mày đang đứng về phía tao à?"
Bóng cây loang lổ chiếu trên người nó, một đốm sáng không đều chiếu vào mắt trái của nó, tôi nhìn thấy màu xanh thẫm cuồn cuộn bên trong đó, một biển đen như vực thẳm, sắp nhấn chìm tôi.
"Không muốn em, buồn bã."
Tôi im lặng nhìn nó, không khí ẩm ướt bao trùm lấy tôi, gió thổi vào mặt như có dao cắt.
"Không muốn tao buồn bã?" tôi lặp lại câu này, một lúc sau, tôi cười khẩy, không thể ngừng cười.
Không muốn tôi buồn bã.
Chẳng lẽ vẻ mặt của tôi khi nhìn Du Hòe, ở trong mắt nó, lại có vẻ đau khổ đến vậy ư?Thật buồn cười!Từ khi tôi được sinh ra trên đời này, bất kể có gặp khó khăn gì tôi đều dựa vào khả năng của mình vượt qua, tôi đã sớm chai sạn không còn sợ bị tổn thương nữa, sao nó có thể nói tôi buồn bã vì dăm ba câu nói của thằng khốn Du Hòe đó?Đôi mắt nhân tạo này quả nhiên là đồ vô dụng.
Chỉ là một con búp bê mà thôi, sao nó dám thương hại tôi?"
A Đình."
Tôi gọi nó.
Tôi rất ít khi gọi nó như vậy, nhưng nó vẫn còn nhớ rõ cái tên mà tôi đã đặt cho nó, nghe tôi gọi vậy, nó ngừng liếm tay, ngoan ngoãn nhìn tôi.Giọng tôi khàn đặc, nhẹ nhàng hỏi nó: "Có biết tại sao tao lại đặt cho mày cái tên này không?"
Nó không nhúc nhích, chỉ chớp mắt.Tôi cong mắt, ghé sát vào nó, chạm vào chóp mũi nó, nó tự nhiên ngửa đầu ra sau hôn tôi, khoảnh khắc môi chạm môi, tôi nói: "Đây là biệt danh của Lương Chi Đình."
Động tác hôn tôi dừng lại, nó rời khỏi môi tôi, đôi mắt xinh đẹp trong vắt nhìn thẳng vào tôi."
Mày có biết tại sao mày được tạo ra, tại sao được đến bên tao không?"
Lực tay của nó siết mạnh, mạnh đến mức gần như sắp làm gãy xương tay của tôi.Nụ cười của tôi càng trở nên ngông cuồng, cố nén cơn đau, nói với nó: "Cũng là vì Lương Chi Đình."
"Lý do tồn tại của mày, là bởi vì anh ta."
Buồn cười.
Thương hại tao sao?Hãy thương hại bản thân mình một chút đi.