Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm] Ân Hữu Trọng Báo (Full)

[Đm] Ân Hữu Trọng Báo (Full)
Chương 19


Chương 19: Mái nhà

Mạnh Ân ngẩn ngơ nhìn chằm chằm cửa sổ nhỏ hình tròn kia, mãi đến khi sắc mặt Hàn Trọng Viễn càng lúc càng khó coi, cậu mới kịp phản ứng mình không phải đang mơ.Vài bước chạy đến bên cửa sổ, Mạnh Ân cầm lấy chiếc gậy đặt gần đó, kéo mở cửa sổ ra: "Sao anh lại tới đây?"

"Đến xem cậu thế nào."

Hàn Trọng Viễn nói, cúi người định chui vào, rất nhanh lại cau mày: "Không vào được!"

"Cửa sổ này hơi nhỏ ạ."

Mạnh Ân nhìn bờ vai rộng lớn của Hàn Trọng Viễn, cười khẽ."

Cậu ra đây."

Hàn Trọng Viễn nói."

Em cũng không ra được, hơn nữa sẽ giẫm hỏng mái ngói mất..."

Nói được một nửa, bỗng nhiên Mạnh Ân nhớ ra điều gì, vội thò đầu ra, sau đó phát hiện bên ngoài mái ngói nhà mình đã vỡ đầy một mảng lớn, khỏi phải nghi ngờ là lúc Hàn Trọng Viễn trèo lên đã giẫm nát."

Chẳng phải chỉ là một ít gạch ngói thôi à?

Gạch ngói này chất lượng kém quá!"

Hàn Trọng Viễn hơi mất tự nhiên, loại gạch ngói màu xám cong cong chỉ dày có một centimet này vô cùng vô cùng không vững chắc, hắn chỉ giẫm nhẹ một tí là đã vỡ cả đống rồi, chuyện này tuyệt đối không liên quan đến hắn."

Không sao, ngày mai em đi tìm một ít về thay là được."

Mạnh Ân mỉm cười.

Trước đây khi cậu ham chơi trèo lên mái nhà, cũng từng giẫm nát gạch ngói.

Lúc ấy Lý Thục Vân đã đánh cậu một trận, còn bắt cậu đi thay...

Sau này mặc dù cậu không đi giẫm mái ngói nhà mình nữa, thì người xung quanh trèo lên mái nhà chơi, hoặc là bên cạnh ném mấy thứ rác rưởi lên mái nhà cậu làm hỏng gạch ngói, cậu vẫn phải đi sửa.

Vì thế đã sớm làm quen rồi."

Tôi sẽ tìm người, mái nhà cậu phải sửa thật cẩn thận mới được."

Hàn Trọng Viễn chán ghét liếc nhìn những vỏ trái cây và túi nilon kia, nếu không phải lo cho Mạnh Ân thì nhất định hắn sẽ không trèo lên cái mái nhà khiến mình ghê tởm này.Cũng chẳng biết khi nào Mạnh Kiến Kim có thể xử lí thoả đáng mọi chuyện...

Khi trước, lúc đem "ảnh riêng tư" của gã đàn ông bụng phệ này và Trình Ninh San, cùng một ít chứng cứ trái pháp luật của công ti lắp đặt thiết bị của ông ta ra, sắc mặt ông ta quả thật thú vị vô cùng."

Không cần đâu, mẹ em..."

"Vậy thì đợi sau này sửa."

Hàn Trọng Viễn nói, mặc dù căn nhà này hơi nhỏ hơi bẩn hơi bừa bộn, nhưng thật ra hắn rất thích – đời trước lúc vừa được Mạnh Ân cứu ra, hai bọn họ đã ở nơi này.Hàn Trọng Viễn nói vậy, Mạnh Ân cũng không cố chấp nữa.

Mà bấy giờ, bỗng nhiên cậu nhận thấy tâm tình kích động của Hàn Trọng Viễn cũng đã hồi phục phần nào thì lại càng nghĩ tới nhiều chuyện khác – hai người họ, chẳng biết còn có "sau này" hay không..."

Cậu lại đây một chút."

Bỗng dưng Hàn Trọng Viễn bảo.Mạnh Ân tiến lên một chút, ló đầu ra ngoài khung cửa sổ nhỏ.Hàn Trọng Viễn nhìn Mạnh Ân cách mình càng lúc càng gần, cõi lòng bất an vì Mạnh Ân rời đi rốt cuộc cũng yên ổn trở lại, đồng thời cứ như bị mê hoặc vậy, không kìm được muốn hôn cậu.

Mạnh Ân đối diện với ánh mắt của hắn, cũng hơi ngơ ngác.Ở đây chẳng chỗ nào có kiến trúc tuân theo quy chuẩn, mọi người xây bừa đắp bừa, có thể hình dung khung cảnh là một căn nhà có mái ngói bẩn, bừa, xấu trong thôn làng ở nội thành, vậy mà bầu không khí giữa hai chàng trai lại có phần khác biệt.Nhưng đúng lúc này, một chiếc túi nilon đựng vỏ măng và vỏ diếp ngồng từ cửa sổ tầng trên của căn nhà cạnh bên ném xuống, lạch cạch một tiếng rơi ngay bên cạnh Hàn Trọng Viễn.

Tức khắc, giọng nói của một người đàn bà trung niên vang lên: "Lý Thục Vân!

Trên mái nhà bà có một thằng trộm đang nằm nè, bà mau ra đây bắt trộm đi!"

"..."

Sắc mặt Hàn Trọng Viễn lập tức đen kịt.Hàn Trọng Viễn tốn rất nhiều công sức mới chạy ra khỏi ngõ nhỏ kia, sau đó tìm một khách sạn gần đó tắm rửa mấy lần liền – trước đấy để gặp được Mạnh Ân, hắn đã chịu đựng cái mái nhà đáng sợ kia, nhưng giờ chỉ cần nhớ lại là toàn thân đã thấy khó chịu, hận không thể lột cả một tầng da khỏi người mình.Hắn vẫn cho rằng mình không bị bệnh sạch sẽ, giờ mới biết trước đây không quan tâm đến sạch sẽ đều là vì chỗ ở vẫn luôn được Mạnh Ân dọn dẹp rất gọn gàng, cũng chẳng có người ngoài tới chơi bao giờ...Chờ tắm xong, Hàn Trọng Viễn liên lạc ngay với người vệ sĩ mà hắn đã dặn dò là phải ở lại căn nhà tồi tàn kia: "Mạnh Ân ở đó thế nào?"

"Lúc trước tâm tình của Lý Thục Vân vẫn chưa ổn định lắm, bây giờ Mạnh Kiến Kim đến, đang nói chuyện với bà ta."

Vệ sĩ đáp."

Nói chuyện gì?"

Hàn Trọng Viễn lại hỏi.

Hắn bảo Mạnh Kiến Kim nghĩ cách đuổi Lý Thục Vân đi, nhưng cũng không biết rốt cuộc Mạnh Kiến Kim sẽ làm thế nào.Ngay từ đầu, hắn đã có ý để Lý Thục Vân đánh Mạnh Ân, bỏ rơi Mạnh Ân, để Mạnh Ân tuyệt vọng với Lý Thục Vân, rồi lợi dụng dư luận và luật pháp khiến hai người đoạn tuyệt quan hệ hoàn toàn, đoạt lấy quyền giám hộ của Lý Thục Vân.

Tiếc là kế hoạch không thể xúc tiến được, căn bản hắn không nỡ để Mạnh Ân bị thương, thế nên cũng chẳng cách nào đổ dầu vào lửa làm quan hệ của Mạnh Ân và Lý Thục Vân tồi tệ đi được.

Cuối cùng chỉ đành từ bỏ ý định này, đổi sang dùng cách khác.Chẳng hạn như, uy hiếp bắt Mạnh Kiến Kim đuổi Lý Thục Vân đi, ngoài ra không cho hai kẻ này đến tìm Mạnh Ân nữa."

Mạnh Kiến Kim bảo là muốn li hôn với Lý Thục Vân, Lý Thục Vân sống chết cũng không chịu.

Sau đó Mạnh Kiến Kim bèn bảo không li hôn cũng được, nhưng Lý Thục Vân phải về quê, không được ở lại đây làm mất thể diện nữa, Lý Thục Vân đồng ý rồi."

Vệ sĩ lời ít mà ý nhiều nói."

Tôi biết rồi, đừng để họ làm hại Mạnh Ân."

Hàn Trọng Viễn nói, bất giác lại nổi lên xúc động muốn trèo lên mái nhà nằm.Cùng lúc đó trong căn nhà tồi tàn kia, sau khi Lý Thục Vân đồng ý rời đi, Mạnh Kiến Kim thở phào nhẹ nhõm.Trước đấy lúc Hàn Trọng Viễn tìm ông ta, ông ta còn rất phấn khởi, cứ tưởng Hàn Trọng Viễn muốn nhờ vả mình.

Không ngờ Hàn Trọng Viễn chẳng những không nhờ vả mà lại còn cầm ra cả tá thứ uy hiếp ông ta...Những thứ kia ông ta đều cất giấu rất cẩn thận, sao lại rơi vào tay của Hàn Trọng Viễn?

Người nhà họ Hàn đều thần thông quảng đại như vậy hay sao?

Mạnh Kiến Kim không am hiểu máy tính, hoàn toàn chẳng nghĩ đến vấn đề hacker, chỉ cho là Hàn Trọng Viễn tìm người đến nhà mình, đổi lại càng thêm kiêng kị Hàn Trọng Viễn.

Bấy giờ chỉ thấy may mắn vì việc mà Hàn Trọng Viễn bảo ông ta làm rất đơn giản.Chẳng phải chỉ là đuổi Lý Thục Vân đi thôi à?

Trước đây ông ta không làm chuyện này, là vì sự tồn tại của Lý Thục Vân hoàn toàn không cản trở ông ta với Trình Ninh San hoặc là người khác anh anh em em, mà bây giờ...

Nếu Hàn Trọng Viễn bảo ông ta làm vậy, thì cứ làm là được rồi.Về phần Mạnh Ân...

Trước đây Mạnh Kiến Kim còn muốn kiếm chút lợi lộc nhờ vào Mạnh Ân, giờ cũng không dám nghĩ thế nữa, chỉ mong Hàn Trọng Viễn đừng gây phiền phức cho mình.Tất nhiên, nếu Hàn Trọng Viễn muốn gây phiền phức cho mình thật thì ông ta cũng chẳng sợ, cùng lắm thì cá chết lưới rách...

Ông ta chỉ cần tìm người nói Hàn Trọng Viễn chiếm đoạt con của ông ta, còn là đồng tính luyến ái thì Hàn Trọng Viễn cũng chẳng tốt đẹp gì.Ông ta đã xác định, Hàn Trọng Viễn chính là một kẻ biến thái!"

Tôi đã mua cho bà vé tàu sáng mai rồi, bà cầm mà về nhà đi, sau này đừng quay lại, cũng đừng liên lạc với Mạnh Ân nữa!

Mỗi tháng tôi sẽ gửi cho bà hai nghìn vào sổ tiết kiệm, đủ cho bà sinh sống!"

Mạnh Kiến Kim lấy ra một tờ giống như tấm vé đưa cho Lý Thục Vân.Lý Thục Vân đáp lời, không hề có ý định phản đối mà dáng vẻ còn hết sức vừa lòng, chỉ nhắc lại yêu cầu muốn Mạnh Kiến Kim gọi điện cho mình.Mạnh Kiến Kim lười suy xét tâm tư của Lý Thục Vân, xoay người rời khỏi nơi chốn từng chứng kiến ông ta nghèo túng.

Lý Thục Vân liếc nhìn bảo vệ vẫn đứng gần đó, cuối cùng thả Mạnh Ân trên gác xép ra."

Mẹ, mẹ muốn đi thật ư?"

Mạnh Ân trèo xuống thang, sắc mặt hơi tái.

Căn nhà này không hề cách âm nên đương nhiên cậu đã nghe được mọi chuyện."

Tất nhiên là tao muốn đi rồi, chả lẽ còn ở lại đây để bẽ mặt với mày à?"

Lý Thục Vân đáp, bà ta một lòng muốn Mạnh Ân làm mình nở mày nở mặt, muốn Mạnh Kiến Kim thích Mạnh Ân.

Bây giờ tất cả đều không thể thực hiện được, lúc này bà ta nhìn Mạnh Ân thấy thế nào cũng không vừa mắt, "Nhà này tao để lại cho mày, những thứ khác tao không quan tâm!"

"Mẹ..."

Mạnh Ân tưởng bị xối một chậu nước đá, lạnh buốt từ đầu đến chân.Lý Thục Vân nhìn Mạnh Ân, cũng chẳng biết là thuyết phục Mạnh Ân hay là thuyết phục chính mình: "Mày đúng là một thằng nhóc chết bằm, từ lúc đẻ mày ra tao đã chẳng có gì tốt đẹp cả, giờ cuối cùng cũng có thể thoát khỏi mày rồi!

Cậu của mày đã muốn tao quay về trông con giúp từ lâu, em họ mày lanh lợi đáng yêu, nhất định không giống cái loại mày chả biết xấu hổ...

Về sau mày cũng đừng tìm tao, ông ngoại bà ngoại mày không biết chuyện bố mày muốn li dị với tao, nếu như mày tìm tao làm họ biết được, tao sẽ không còn mặt mũi sống tiếp nữa."

Việc cậu mình muốn mẹ trông con giúp, Mạnh Ân đã biết từ lâu.

Cậu cũng biết Lý Thục Vân vẫn luôn rất muốn trở về.Trước đây Lý Thục Vân không quay về, là vì Mạnh Kiến Kim ngay cả một đồng cũng không cho bà ta.

Bà ta mà về nhà mẹ đẻ thì chỉ tổ thêm mất mặt, hơn nữa bà ta còn muốn dựa vào cậu để đoạt lại Mạnh Kiến Kim, mà bây giờ...

Lý Thục Vân thất vọng về cậu, Mạnh Kiến Kim lại đồng ý cho bà ta tiền hàng tháng, để bà ta có mặt mũi mà về nhà mẹ đẻ, đương nhiên bà ta rất vui lòng trở về rồi.Mà bản thân mình, lại bị mẹ bỏ rơi.Rõ ràng đã biết điều này từ lâu, cớ gì trước đây cậu còn hi vọng hão huyền?Mạnh Ân ngồi sụp trên bậc thang, lặng lẽ nhìn Lý Thục Vân thu dọn đồ đạc, cả đêm không ngủ.Ngoài ngõ, Hàn Trọng Viễn ngồi trong ô tô, bởi bên cạnh không có hơi thở quen thuộc mà chẳng thấy buồn ngủ, cũng cả đêm thức trắng.
 
[Đm] Ân Hữu Trọng Báo (Full)
Chương 20


Chương 20: Tài nấu nướng

Tối hôm trước Lý Thục Vân đã thu dọn xong đồ đạc, lúc xách hành lí định rời đi, chần chừ rất lâu, rốt cuộc mới nói: "Mày cũng đừng thích thằng kia nữa, không đi học thì tìm việc, về sau cưới vợ mà sống cho tốt."

Mạnh Ân ngẩng đầu, mặt đầy trông mong nhìn Lý Thục Vân."

Mày thích một thằng con trai làm tao với bố mày mất hết mặt mũi, nếu không phải tao đồng ý bỏ mày lại để về quê, ông ta đã bắt tao phải li dị rồi!

Dù sao tao cũng không quan tâm đến mày nữa...

Mày tránh xa thằng kia ra, chịu khó đi năn nỉ bố mày, bố mày sẽ không bỏ mặc mày đâu."

Lý Thục Vân mang thần sắc phức tạp nhìn con trai mình, "Nếu bố mày chê mày làm mất thể diện...

Lúc tao bằng tuổi mày thì đã tự mình kiếm sống rồi, chắc là mày cũng sẽ sống được thôi."

Lý Thục Vân xoay người bỏ đi.

Gương mặt Mạnh Ân mang theo ngơ ngác ngồi yên tại chỗ, có chút thẫn thờ.Chuyện bị bỏ rơi như vậy, trong mười mấy năm sinh mệnh ngắn ngủi của cậu, đã từng xảy ra rất nhiều lần.Sau khi bố và Trình Ninh San sinh một đứa con gái chỉ kém cậu vài tháng, lại sinh một đứa con trai nhỏ hơn cậu ba tuổi, chính là sau khi thằng bé kia ra đời, Mạnh Kiến Kim vốn vẫn còn để ý đến mẹ cậu cũng trở nên không thích hai mẹ con cậu nữa.Những kí ức trước năm ba tuổi, Mạnh Ân đều không còn nhớ nữa.

Kí ức của cậu bắt đầu vào lúc cậu ba tuổi rưỡi, khi ấy Mạnh Hạo Bân mới chào đời không lâu, vì vấn đề hộ khẩu của Mạnh Hạo Bân mà Mạnh Kiến Kim muốn li hôn với mẹ cậu.

Mẹ cậu đã khóc cả ngày, sau đó bỏ cậu lại trong nhà của Mạnh Kiến Kim và Trình Ninh San.Đối với Mạnh Ân, đó là nơi hoàn toàn xa lạ.

Cậu nép mình trong góc không dám động đậy, cũng chẳng ai để ý đến cậu, lúc nào cũng đói bụng...

Sau này Mạnh Manh vì em trai sinh ra mà không ai quan tâm đến mình nữa, trong lòng bất bình còn cầm gậy đuổi đánh cậu.Về sau, lúc nhìn thấy Lý Thục Vân thì ôm chân Lý Thục Vân khóc lóc gọi mẹ, cho dù Lý Thục Vân có đánh cậu thế nào cũng không buông tay, chỉ sợ Lý Thục Vân bỏ rơi mình, nhưng Lý Thục Vân vẫn bỏ rơi cậu...Cậu sẽ mãi mãi ghi nhớ sự hoảng sợ khi bản thân một mình co ro trong góc, không cẩn thận tè ra quần mà chẳng dám nói với ai.Ngồi xuống đất ôm lấy đầu gối mình, Mạnh Ân không kìm được run nhẹ."

Cậu ngồi dưới đất làm gì?

Muốn bị ốm chắc?"

Một chất giọng mang theo hung dữ vang lên.

Mạnh Ân vừa ngẩng đầu thì trông thấy Hàn Trọng Viễn.Lại một lần nữa, Hàn Trọng Viễn giống như bồ tát cứu khổ cứu nạn xuất hiện trước mặt cậu.Hàn Trọng Viễn được coi là bồ tát cứu khổ cứu nạn sắc mặt cực kì khó coi, hắn thô bạo kéo Mạnh Ân từ dưới đất dậy: "Cậu ngồi đấy làm gì?

Không biết đường đi tìm tôi à?"

Mạnh Ân ngẩng đầu nhìn Hàn Trọng Viễn.

Cậu muốn bảo rằng mình sẽ đi tìm việc, sẽ trả lại tiền mà mấy ngày nay mình tiêu tốn cho Hàn Trọng Viễn, nhưng cậu lại không nỡ lên tiếng.Lúc này đây, Hàn Trọng Viễn giống như cọng rơm cứu mạng của cậu vậy, khiến cậu muốn nắm lấy thật chặt.

Cho dù con đường phía trước là núi đao biển lửa, cũng tình nguyện dấn thân vào."

Theo tôi về nhà!

Nấu cơm cho tôi ăn!"

Hàn Trọng Viễn trực tiếp kéo Mạnh Ân ra khỏi cửa."

Nè, các người là ai thế hả!"

Vẻ mặt Hàn Trọng Viễn có phần hung dữ, bên cạnh còn có vệ sĩ đi cùng, lập tức khiến những gia đình xung quanh xúm lại."

Đòi nợ!"

Hàn Trọng Viễn giận dữ nói.Vốn dĩ mấy gia đình này trông thấy Hàn Trọng Viễn áo quần chỉn chu, còn suy xét xem có phải hắn chính là người tình của Mạnh Ân mà hôm qua Mạnh Manh nói với Lý Thục Vân hay không.

Nhưng giờ quan sát động tác của Hàn Trọng Viễn...Vừa nhìn đã thấy là người này có thù với Mạnh Ân, tuyệt đối chả phải người tình gì hết.

Hôm qua nhà họ Mạnh sôi nổi cực kì, hiếm khi Mạnh Kiến Kim mới quay về, lẽ nào Mạnh Kiến Kim mắc nợ bên ngoài?Cha mắc nợ, cũng khó tránh khỏi liên luỵ đến con...

Rất nhiều người thông cảm nhìn Mạnh Ân, nhưng thấy vẻ mặt đáng sợ của Hàn Trọng Viễn, lại chẳng dám làm gì.Nhà họ Mạnh từ nơi khác chuyển đến, không thân cũng chẳng quen với họ, cho dù họ thương hại Mạnh Ân, thì cũng sẽ không vì Mạnh Ân mà đắc tội với người khác.Tất nhiên, dù không ai dám đứng ra ngăn cản trước mặt, nhưng quay đầu đi, lập tức có người gọi điện báo cảnh sát.

Tiếc là lúc đó Hàn Trọng Viễn đã sớm đưa Mạnh Ân đi rồi, họ lại chẳng tìm được lí do nào, vậy nên cảnh sát cũng không đến.Kéo Mạnh Ân vào xe, Hàn Trọng Viễn liền ôm ngay lấy cậu, nhất thời trong lòng có cảm giác được lấp đầy, cũng thấy hơi mệt mỏi.

Nhưng hắn không ngủ được, vì thật sự đói quá – hôm qua sau khi Mạnh Ân rời đi, hắn chưa ăn gì cả, còn phát hiện hình như mình lại có thêm một tật xấu nữa rồi.Tối hôm qua, vệ sĩ đi cùng hắn mua cho hắn cả cơm lẫn đồ ăn khuya, nhưng hắn nhìn những thứ này, không ngờ lại chẳng ăn nổi.Đời trước hắn xảy ra tai nạn xe, chính vì ăn phải đồ ăn bị Lịch Tiếu Tiểu bỏ thuốc.

Sau này trong viện điều dưỡng, Lịch Tiếu Tiếu ỷ vào việc chặt đứt nguồn thông tin của hắn, còn từng cho hắn uống đủ thứ linh tinh, hòng ép hắn phải giao ra tất cả tài sản trong tay...

Người chăm sóc hắn trong viện điều dưỡng cũng đều do Lịch Tiếu Tiếu tìm đến, hắn giận dữ to tiếng với những kẻ đó, những kẻ đó bèn ra tay với đồ ăn của hắn, thấy hắn tiêu chảy còn không dọn cho hắn...Nói chung chính vì như vậy mà tính nghi ngờ của hắn đối với đồ ăn không rõ nguồn gốc là rất mạnh, căn bản không có cách nào nuốt trôi...

Nếu không phải sau khi sống lại vẫn luôn ăn cơm nhà, cho dù ở trong bệnh viện thì thím Lưu cũng sẽ đưa cơm để khiến hắn yên tâm, có khi tật xấu này còn có thể phát hiện sớm hơn ấy chứ.Về phần trước khi sống lại...

Mạnh Ân rất tiết kiệm, đều tự mình nấu cơm.

Mặc dù cũng từng có hai lần mua đồ ăn sẵn về để cải thiện cuộc sống, nhưng sau đó thấy hắn không ăn thì cũng không mua nữa...

Khi ấy hắn nhìn đồ ăn sẵn là đã thấy ghét rồi, lại chỉ cho rằng mình ghét hàng quán ven đường mất vệ sinh mà thôi...Hàn Trọng Viễn đưa tay vuốt ve gương mặt Mạnh Ân, ý nghĩ muốn để Mạnh Ân mãi mãi ở lại bên mình dần hoá kiên định.Hắn không ăn được đồ ăn bên ngoài, mấy năm nữa thím Lưu lại về hưu, Tiền Mạt không thể nào nấu cơm cho hắn...

Để mình không bị chết đói thì tất nhiên hắn phải quan tâm đến đầu bếp rồi.Chưa kể, tài nấu nướng của Mạnh Ân cũng rất được...Trở về biệt thự, Hàn Trọng Viễn bèn đẩy Mạnh Ân vào bếp, sau đó bắt đầu chờ ăn.Tiền Mạt vừa mới ăn xong canh gà bên dưới có trứng gà, mộc nhĩ, thịt bò và sủi cảo mà thím Lưu đặc biệt nấu cho mình, thấy một màn như vậy thì khoé mắt co giật.Tài nấu nướng của Mạnh Ân thật tình không tốt lắm, sao khẩu vị của con trai cô lại kì lạ thế cơ chứ?Thật ra Mạnh Ân cũng đói.

Hàn Trọng Viễn chưa ăn gì, cậu cũng chưa ăn gì.Nhưng bây giờ Hàn Trọng Viễn bảo cậu đi nấu cơm, cái cảm giác được yêu cầu này khiến cậu thấy mình cứ như được tiêm tiết gà vậy, tỉnh táo gấp trăm lần, hoàn toàn không thấy đói và mệt tí nào.Cậu không biết làm đồ ăn phức tạp, cắt linh tinh mấy thứ trong bếp nấu một nồi canh, sau đó lại bỏ vào bên trong hai bó mì lớn."..."

Thím Lưu đứng cạnh quan sát, nghẹn tới mức khó chịu trong lòng.

Canh không phải cứ bỏ tất cả vào nấu là được, trong đó còn phải kết hợp nguyên liệu nữa, trước tiên nên xào qua là tốt nhất.

Hơn nữa bọt trên mặt canh cũng phải nhớ vớt đi, về phần mì...

Mì trong nhà họ không phải mì tự làm, mà là mua mì khô, phải đổi sang nồi khác cho nhiều nước vào đun một chút, lọc nước đi rồi cho vào canh, như vậy nhìn sợi mì mới trong và đẹp.

Cho thẳng vào trong canh, dính hết cả vào nhau thì ai mà còn muốn ăn nữa!Tiếc là, Mạnh Ân hoàn toàn không hiểu những thường thức trong mắt của thím Lưu, thậm chí ngay cả Lý Thục Vân cũng không hiểu nữa là.

Vì thế thứ Mạnh Ân bưng ra, chính là hai bát mì khiến người ta phát ngán."

Tiểu Viễn không thích ăn cà rốt..."

Tiền Mạt trông thấy bên trong có miếng cà rốt thì vô thức nói, lại thấy con mình đã vung đũa lên ăn ngấu nghiến rồi.Tiền Mạt mang vẻ mặt dị thường nhìn con mình và Mạnh Ân ăn hết mì, sau đó lại trơ mắt nhìn con mình dẫn Mạnh Ân đi ngủ một giấc...***

Lúc Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân xuống tầng dưới thì đã là chiều, Hàn Trọng Viễn không có thiện cảm với đồ ăn còn thừa buổi trưa, lại bảo Mạnh Ân đi rang cơm.Mạnh Ân rán trứng rang cơm quen cho thêm xì dầu, nhưng xì dầu ở nhà họ Hàn là hàng xịn nhập khẩu từ nước ngoài, màu hơi nhạt, khác hẳn với xì dầu đen kịt mà Lý Thục Vân mua một đồng một túi, vậy nên cậu không cẩn thận đã cho quá tay...Hàn Trọng Viễn thoả mãn ăn cơm rang trứng phải trộn thêm ít cơm trắng vào vì quá mặn kia, không để ý đến Mạnh Ân cực kì ngại ngùng vì cảm thấy tài nấu nướng của mình quá kém, mà nhìn chằm chằm Tiền Mạt: "Mẹ tìm người sửa tuổi cho con, sửa thành mười tám tuổi, ừm...

Tuổi của Mạnh Ân cũng sửa một chút, sau đó làm chứng minh thư cho tụi con."

Chỉ khi đủ mười tám tuổi, hắn mới có thể thuận lợi mà làm việc.

Về phần Mạnh Ân...

Cho dù không thể khiến Mạnh Ân và bố mẹ cậu đoạn tuyệt quan hệ hoàn toàn, thì ít nhất cũng phải làm hai kẻ kia không còn là giám hộ của Mạnh Ân nữa.
 
[Đm] Ân Hữu Trọng Báo (Full)
Chương 21


Chương 21: Kế hoạch

"Sửa thành mười tám tuổi?"

Tiền Mạt khó hiểu nhìn con trai mình, "Cả chứng minh thư nữa, không phải con đã có rồi à?"

Năm ngoái sau khi Hàn Trọng Viễn tròn mười sáu tuổi thì cũng đã làm chứng minh thư rồi.

Cô còn làm thẻ tín dụng cho Hàn Trọng Viễn, rồi gửi tất cả các loại tiền mừng tuổi trước đây của Hàn Trọng Viễn vào nữa."

Chưa đủ mười tám tuổi thì rất nhiều việc không thể xử lí được, con muốn mở công ti."

Hàn Trọng Viễn nói thẳng.

Hắn đã chuẩn bị rất nhiều, giờ cũng nên chính thức bắt tay vào làm."

Con đợi vài ngày, qua mấy hôm nữa mẹ sẽ làm xong cho con."

Tiền Mạt đáp.

Nếu Hàn Trọng Viễn muốn bịa đặt ra thân phận vô căn cứ thì một thương nhân như cô chắc chắn không làm được, nhưng nếu chỉ sửa một hai tuổi thì cũng chẳng phải việc gì khó.

Cô chỉ cần chuẩn bị giấy chứng nhận, bảo rằng trước đây khi báo tạm trú đã nhớ nhầm tuổi của con trai, rồi thông qua một ít quan hệ là được.

Mà nếu cô đã có thể giúp Hàn Trọng Viễn, thì thêm Mạnh Ân cũng chẳng có gì to tát."

Cảm ơn mẹ.

Mà mẹ, con còn muốn một khoản tiền, rồi trợ lí Tề An An bên cạnh mẹ, sau này có thể theo con được không?"

Hàn Trọng Viễn nói tiếp."

Không thành vấn đề...

Con cần bao nhiêu?"

Tiền Mạt lại hỏi."

Con cần mười triệu[1], tất nhiên không phải lấy không, con sẽ cho mẹ vài thứ."

Hàn Trọng Viễn đáp.[1] Hơn 34 tỉ VNĐ.Mười triệu?

Không phải Tiền Mạt không cho được chút tiền ấy, nhưng vẫn bị "đòi hỏi lớn" của con trai làm ngạc nhiên.

Hàn Trọng Viễn đưa ra yêu cầu trao đổi, còn khiến cô không kìm được mà thở dài trong lòng.Con cái nhà khác nhận tiền của cha mẹ chẳng ngại tí nào, không ngờ con trai cô lại phân biệt rạch ròi với cô đến thế..."

Mẹ yên tâm, thứ con cho mẹ tuyệt đối vô cùng thoả đáng."

Hàn Trọng Viễn lại nói.

Hắn đã từng làm chủ tịch của Hoa Viễn, mặc dù bản thân không phải dân kĩ thuật, nhưng cũng biết rất nhiều chuyện.

Như việc sản xuất điều hoà của họ cần phải cải tiến kĩ thuật ở phương diện nào chẳng hạn.Có rất nhiều thứ, đôi khi chỉ là thiếu đi một phương hướng.

Mà hắn đưa ra một phương hướng, kĩ thuật viên sẽ biết phải làm thế nào, không cần đi đường vòng cũng khỏi phải lãng phí sức người sức của.Ngoài việc đó ra, hắn còn có thể cho Tiền Mạt một vài tin tức khác, để Tiền Mạt có thể phát triển Hoa Viễn càng lúc càng lớn mạnh..."

Mẹ biết rồi...

Mà dù con không cho mẹ gì cả, thì mẹ là mẹ con, chẳng lẽ con lập nghiệp mẹ lại không giúp à?"

Tiền Mạt bảo, lại không kìm được hỏi, "Con định làm gì?"

"Con nghĩ trước tiên làm MP4 gì đấy, sau đó làm điện thoại di động."

Hàn Trọng Viễn đáp.

Các loại MP3, MP4 và cả máy học tập có thể làm vào giai đoạn khởi đầu hiện tại, nhưng quan trọng nhất tất nhiên vẫn là smartphone.Hắn biết rất rõ sự phát triển của internet, ban đầu vốn nghĩ đến dự định làm internet, nhưng sau này cẩn thận suy xét một phen, lại nhận ra mình thiếu thốn rất nhiều thứ.Đầu tiên là khởi bước quá muộn.

Giờ đã là năm 2003, những ông trùm internet ở đời sau hiện tại đã lấp ló xuất hiện, hắn mà đi tranh chiếc bánh ngọt này thì chưa chắc có thể tranh được bao nhiêu – cho dù hắn có đủ sáng tạo, thì ý tưởng được làm lại cũng mất rất nhiều thời gian.Thêm nữa... so với làm internet, loại hình doanh nghiệp mà hắn quen thuộc vẫn là công nghiệp.Quản lí Hoa Viễn nhiều năm như vậy, hắn vô cùng rõ ràng về công nghiệp, mà sản xuất điện gia dụng và sản xuất di động, mặc dù cách thức khác nhau, nhưng cũng có rất nhiều phần tương tự...

Bây giờ tính cách hắn không thích hợp để giữ cương vị lãnh đạo, nhất định phải tuyển người quản lí, mà nếu làm thứ mình quen thuộc, cũng sẽ không cần lo người tìm đến giở trò hoặc có hai lòng.Tất nhiên, quan trọng nhất là lúc này smartphone còn chưa tồn tại.

Hắn lại biết smartphone có kiểu dáng thế nào, thậm chí còn biết cách làm ra hệ thống và app di động thế nào là thích hợp nhất.

Với một người nghiên cứu kĩ thuật mười mấy năm như hắn, thì càng chẳng mất bao nhiêu thời gian là đã có thể làm ra một món đồ chơi nhỏ rồi.Giờ đang là thời kì internet phát triển hưng thịnh, nhưng mười năm nữa, số lượng người sử dụng smartphone lại đuổi kịp và càng vượt xa máy tính, mọi người còn càng thích lên mạng bằng smartphone hơn...Ngay cả mấy ông trùm internet kia, đến cuối cùng tranh giành cũng là thị trường mà smartphone mang đến.Nếu hắn có thể đẩy smartphone ra trước người khác một bước...

Khoé môi Hàn Trọng Viễn khẽ nhếch, hắn tin chắc điện thoại di động của mình có thể sản xuất tới tốt nhất, hắn còn có thể thiết kế ra các loại app mà những người sử dụng thích nhất.Mười triệu kia... số tiền này hắn chỉ dùng đúng một triệu để xây nhà máy, trong đó phần lớn tiền, vẫn phải đầu tư vào nghiên cứu khoa học, ít nhất thì cũng phải được như căn cứ nghiên cứu của Hoa Viễn trước đã."

Điện thoại di động?"

Tiền Mạt khẽ nhíu mày, chất lượng của sản phẩm di động trong nước vẫn luôn không tốt là bao, dùng Nokia mới là ổn nhất...

Nhưng Hàn Trọng Viễn nói vậy, hẳn là hắn có phần nắm chắc, "Làm di động cũng khá được, nói chung vẫn an toàn hơn chơi cổ phiếu và làm internet.

Hai năm trước tất cả những cổ phiếu liên quan đến internet trên trường chứng khoán đều tăng cao tới mức khó tin, gần đây lại tụt giảm, mẹ còn lo con thật sự đi làm mấy thứ này đấy."

Nếu không phải biết thị trường chứng khoán dạo này đang mất giá, hơn nữa sàn chứng khoán trong nước lúc nào cũng bị vĩ mô điều khiển, tự mình bỗng dưng bỏ ra số tiền lớn cũng có thể ảnh hưởng đến chính sách trên mặt nào đó, thì Hàn Trọng Viễn cũng muốn chơi cổ phiếu...

Về phần internet... hắn chỉ hận mình không sinh sớm vài năm.Có điều suy nghĩ của Tiền Mạt cũng rất bình thường.

Ở đầu những năm 2000, mọi người tuyệt đối không ngờ trong tương lai làm giàu nhất sẽ là internet – bấy giờ ngay cả chút tiềm năng cũng chẳng thấy đâu.Dù biết mấy suy nghĩ này của Tiền Mạt là sai lầm, nhưng Hàn Trọng Viễn lười sửa, bèn chỉ gật đầu qua loa, rồi lại lấy ra một tấm bản đồ: "Mẹ, mẹ chọn cho con một mảnh đất ở khu này, con muốn xây nhà máy, tất nhiên tiền do con bỏ ra."

"Được."

Tiền Mạt lại gật đầu.

Nếu là khi trước thì tuyệt đối cô sẽ không để con trai tuỳ ý "làm xằng làm bậy" thế này, nhưng Hàn Trọng Viễn bây giờ đã khác.Hàn Trọng Viễn đạt được đồng ý, thả lỏng rất nhiều, sự chú ý lại đặt lên người Mạnh Ân vẫn đang cúi đầu im lặng ăn cơm rang: "Mạnh Ân, qua mấy ngày nữa là cậu có thể đi học, tôi đã mua một căn nhà ở gần trường rồi, về sau cậu ăn ngủ nghỉ đều là chỗ đó, ở cùng với tôi."

"Em..."

Mạnh Ân không kìm được run run.

Lúc được Hàn Trọng Viễn đưa về, cậu vẫn còn mang hi vọng xa vời là được ở lại bên cạnh Hàn Trọng Viễn.

Nhưng thấy Hàn Trọng Viễn dễ dàng lấy được mười triệu từ chỗ Tiền Mạt, lại khiến cậu cảm thấy hi vọng của mình không chỉ là xa vời, mà chắc chắn là không thể trở thành hiện thực.Hàn Trọng Viễn còn cho cậu đi học, cho cậu nơi ở, cho cậu ăn cơm...

Nhiều ân huệ như vậy, cậu còn dám đòi hỏi nữa ư?Hàn Trọng Viễn để ý tới sự do dự của Mạnh Ân, thần sắc nhất thời hoá âm u, cũng nghĩ đến những lời mà Tiền Mạt từng nói.Tiền Mạt nói không sai, giờ hắn rất khoẻ mạnh, lại không bị ngã gãy chân, Mạnh Ân chưa chắc sẽ ở lại bên hắn...

Có điều, hắn cũng không phải không có cách giải quyết điều này.Hàn Trọng Viễn vươn tay, nắm lấy cằm Mạnh Ân: "Sao?

Cậu muốn bỏ đi?"

Mạnh Ân không nói gì, Hàn Trọng Viễn cười lạnh một tiếng: "Tôi cho cậu ăn, cho cậu mặc, tìm trường cho cậu, còn chịu đánh thay cậu, cậu còn muốn bỏ đi à?

Tôi nói cho cậu biết, Mạnh Ân cậu phải trả đủ ơn nghĩa của tôi, đừng hòng đi!"

"Em phải làm gì?"

Mạnh Ân vô thức hỏi, cứ tiếp tục như vậy thì nhất định càng lúc cậu sẽ càng mắc nợ nhiều thêm."

Về sau cậu ở với tôi, mấy việc giặt giũ cơm nước tất cả cậu đều phải làm!

Cậu nhất định phải hầu hạ tôi thật tử tế!"

Hàn Trọng Viễn chẳng chút đắn đo trả lời, "Những chuyện khác, chờ sau khi tôi nghĩ ra sẽ nói tiếp."

Rõ ràng Hàn Trọng Viễn có thể tìm người khác mà không phải là mình, nhưng hắn lại không muốn...

Rốt cuộc Mạnh Ân bảo: "Chờ sau khi em tốt nghiệp, em có thể làm công cho anh, không cần tiền lương, bao ăn bao ở là được."

Câu nói của Mạnh Ân khiến Hàn Trọng Viễn phụt một tiếng phì cười, bèn nói ngay: "Được!

Mấy ngày nữa tôi sẽ chuẩn bị hợp đồng cho cậu kí, chờ cậu kí xong thì cả đời cậu cũng bán cho tôi luôn."
 
[Đm] Ân Hữu Trọng Báo (Full)
Chương 22


Chương 22: Anh họ

Tiền Mạt nhìn Mạnh Ân chẳng hề do dự đồng ý kí giấy bán thân, chợt có cảm giác dở khóc dở cười.Mặc dù bây giờ là xã hội pháp chế, loại hợp đồng bất công như thế đã không còn tồn tại từ lâu, nhưng Mạnh Ân đáp ứng nhanh đến vậy, vẫn khiến cô không kìm được cảm thán thằng nhóc này quá đỗi ngây thơ.Thật ra không phải Mạnh Ân ngây thơ, chỉ là cậu cảm thấy có lỗi với Hàn Trọng Viễn.Là cậu viết nhật kí lung tung, còn bị Mạnh Manh trông thấy, nên mới hại Hàn Trọng Viễn liên luỵ theo.

Hàn Trọng Viễn lại không trách cậu, còn đối xử với cậu rất rất tốt, cả mẹ của cậu nữa...Cậu biết rõ thái độ mà bố dành cho mẹ, trước đây bố không thích hai mẹ con họ, giờ cậu xảy ra chuyện, nhất định bố sẽ lại càng không thích họ.

Nếu đã vậy, thì sao không li hôn với mẹ của cậu, mà lại đi cho mẹ cậu tiền để bà oai phong về quê?Mạnh Ân còn nhớ trước đây Hàn Trọng Viễn từng nói, Mạnh Kiến Kim muốn dựa vào cậu để uy hiếp Hàn Trọng Viễn.

Bấy giờ bèn cảm thấy nhất định Hàn Trọng Viễn đã làm gì đó, chưa biết chừng là cho Mạnh Kiến Kim tiền, nên ngày đó Mạnh Kiến Kim mới chẳng những không giáo huấn cậu, mà còn cho mẹ cậu về quê.Hàn Trọng Viễn làm nhiều việc vì cậu như vậy, cậu lại chẳng thể làm gì cho Hàn Trọng Viễn...

Mạnh Ân bấy giờ, thật lòng thật dạ cảm thấy cho dù mình có làm trâu làm ngựa để báo đáp thì cũng đáng.Huống hồ, cậu thích Hàn Trọng Viễn.Hàn Trọng Viễn đồng ý cho cậu ở bên, với cậu thì chính là phước lớn trời ban.Đầy ắp đôi ngươi Mạnh Ân chỉ có mình Hàn Trọng Viễn.

Nhận ra điều này, vẻ mặt Hàn Trọng Viễn nhiều thêm vài phần đắc ý.Tiền Mạt trông thấy bộ dáng này của hai người, tâm tình lại hơi vi diệu.

Từ khi Hàn Thận thất hẹn lúc cô làm phẫu thuật, cô bèn đơn phương cắt đứt liên lạc với Hàn Thận, quan hệ vợ chồng dần nguội lạnh.

Con trai cô thì tốt rồi, cả ngày anh anh em em với người khác ở trước mặt cô.Cả Hàn Thận nữa...

Dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm, nếu Hàn Thận đến đây xin lỗi cô tử tế, ở lại chăm sóc hai mẹ con cô thì chưa chắc Tiền Mạt đã không thèm để ý đến người ta nữa.

Kết quả Hàn Thận tốt rồi, mặc dù gọi điện liên tục, nhưng người thì vẫn chẳng thấy đâu.Hàn Thị quả thật là doanh nghiệp lớn, nhưng Hoa Viễn của cô không phải chắc?

Bây giờ Hoa Viễn của cô lớn tương đương với Hàn Thị, sức khoẻ cô không tốt, nửa tháng không đến công ti cũng chẳng sao, cớ gì Hàn Thị lại một khắc cũng không rời được người?Trong lòng Tiền Mạt tức giận, nhìn dáng vẻ Mạnh Ân răm rắp nghe lời con mình lại càng thêm chua chát, trực tiếp về phòng.

Cùng lúc đó ở thành phố B, Hàn Thận cũng đang nhớ đến vợ con mình.Tiền Mạt làm phẫu thuật, ông ta cũng lo lắng lắm chứ.

Nhưng gần đây thật sự có rất nhiều việc...Trước giờ tim của mẹ Hàn Thận vẫn không khoẻ lắm, gần đây lại tái phát.

Anh cả của ông ta đã qua đời, hai chị gái trong nhà cũng nhiều việc, không rảnh quan tâm, ông ta chỉ có thể ngày ngày chạy tới chạy lui.

Đúng lúc này cháu trai Hàn Hành Diểu lại nằm viện vì hen suyễn và dị ứng...Nhất thời Hàn Thận chỉ hận không thể phân thân làm hai, trừ gọi điện và nhắn tin cho Tiền Mạt ra, cách nào cũng không có thời gian trở về thăm nom.Đứng trên hành lang bệnh viện gọi điện cho Tiền Mạt, lại nghe được thông báo đã tắt máy, Hàn Thận vừa buồn cười vừa áy náy.

Tiền Mạt vẫn luôn có bộ dáng nữ cường nhân, rất ít khi cáu kỉnh hay làm nũng với ông ta, không ngờ lại bộc lộ ra mặt này...

Tiếc là bây giờ ông ta không rảnh để trở về...Bác sĩ của Tiền Mạt bảo Tiền Mạt không sao cả, bây giờ chắc cô ấy đã khỏi rồi?

Hàn Thận lại gọi điện cho người quen của mình ở Hoa Viễn, sau khi biết Tiền Mạt đã đến được công ti, càng thêm yên tâm tuyệt đối.Lúc nào Tiền Mạt cũng kiên cường, chờ ông ta xử lí xong công việc ở bên này rồi đến thăm cô, hẳn cũng không sao.Hàn Thận đưa ra quyết định, hút xong điếu thuốc, lại nhai xong cái kẹo cao su, bấy giờ mới bước vào phòng bệnh gần đấy.Trong phòng bệnh, có một chàng trai đang nằm trên giường.

Năm nay y đã hai mươi, song thoạt trông nhiều lắm cũng chỉ mười bảy mười tám, vì từ nhỏ sức khoẻ đã không tốt mà vô cùng gầy yếu, chính là cháu của Hàn Thận – Hàn Hành Diểu.Hơn mười năm trước Hàn Thận đã về thành phố B, rời xa vợ con, lại gặp được Hàn Hành Hiểu dù lớn hơn con mình ba tuổi, nhưng do sức khoẻ không tốt mà dáng vóc cũng chẳng khác mấy con mình, không khỏi có phần chuyển đổi tình cảm, đôi khi còn trực tiếp yêu thương Hàn Hành Diểu như con trai mình.Mười mấy năm qua, Hàn Hành Diểu rất hay sinh bệnh, hoạ lớn hoạ nhỏ không ngừng, tinh lực mà ông ta hao phí trên người Hàn Hành Diểu còn nhiều hơn Hàn Trọng Viễn vốn vẫn luôn khiến ông ta yên tâm...Thấy sắc mặt Hàn Hành Diểu tái nhợt, lại còn cầm một quyển sách đọc, Hàn Thận cau mày: "Hành Diểu, sức khoẻ con không tốt, đừng đọc sách nữa."

"Chú, mấy tháng nữa con phải thi Đại học rồi, giờ sao có thể không đọc sách?"

Hàn Hành Diểu gượng cười.

Mặc dù y hơn Hàn Trọng Viễn ba tuổi, nhưng Hàn Trọng Viễn nhập học trước thời hạn, y lại nhập học muộn một năm do sức khoẻ không tốt.

Năm ngoái cũng vì sức khoẻ kém mà không thể thi Đại học...

Giờ thành ra, lại thi Đại học cùng năm với Hàn Trọng Viễn."

Con đừng học mệt quá, chuyện thi Đại học cứ tạm buông lỏng cũng được."

Hàn Thận lại nói, tuy đứa cháu này của ông ta sức khoẻ không tốt, ý chí lại cao.

Rõ ràng sức khoẻ không tốt còn thường xuyên học đến nửa đêm, lúc nào cũng khiến ông ta không biết phải nói sao cho phải.Hàn Hành Diểu cười khẽ đáp ứng, nội tâm lại không cam.

Y một lòng muốn vượt qua Hàn Trọng Viễn, sao có thể buông bỏ học hành?

Có điều gần đây Hàn Trọng Viễn bên kia xảy ra vấn đề, với y mà nói thì lại là một chuyện tốt...Nhìn Hàn Thận ngồi một lát rồi định rời đi, bỗng nhiên Hàn Hành Diểu nói: "Chú, mấy hôm trước thi olympic Toán quốc gia, lúc em họ học năm hai thì đã được giải nhì rồi, lần này chắc là thứ hạng sẽ cao hơn, chú phải thay con chúc mừng em ấy mới được."

Thấy Hàn Hành Diểu nhắc đến con trai mình, trên mặt Hàn Thận cũng có vài phần đắc ý, song nhanh chóng thu lại ngay: "Chúc mừng nó làm gì?

Để nó khỏi tự cao, hơn nữa cũng chưa chắc nó đã có thứ hạng gì...

Chờ chú đi hỏi một chút cái đã."

"Con nghĩ lần này nhất định em ấy đoạt giải nhất."

Trên mặt Hàn Hành Diểu hiện lên nét cười, "Chú, chú chưa hỏi em chuyện này à?

Giờ em đã học năm ba Trung học rồi, còn phải tham gia thi đấu, chắc chắn áp lực rất lớn.

Chú nên quan tâm em ấy nhiều hơn chút mới phải."

"Chưa chắc nó đã được giải nhất đâu."

Hàn Thận đáp, lại cũng cảm thấy Hàn Hành Diểu nói không sai.

Con của mình từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, năm ngoái đã có thể giành giải nhì, năm nay nhất định thành tích sẽ càng tốt.Chỉ là trước đây con mình thường hay gọi cho mình, dạo này lại không tiếp điện thoại của mình, nên ông ta hoàn toàn không biết chuyện này...

Hàn Thận nhớ tới, lẩn khuất vài phần không vui.Cho dù gần đây ông ta và Tiền Mạt xảy ra ít vấn đề thì Hàn Trọng Viễn cũng là con của ông ta, sao lại có thể như thế?Hàn Thận nhớ con, vừa ra khỏi phòng bệnh bèn gọi điện cho Hàn Trọng Viễn ngay, căn bản lại không ai tiếp máy.

Mà những người quen của ông ta ở thành phố S, cũng chẳng mấy hiểu biết về con trai của ông ta.Ngẫm nghĩ, Hàn Thận gọi thẳng cho chủ nhiệm của Hàn Trọng Viễn, quyết định tìm hiểu tình hình học tập của con trai.Hàn Hành Diểu nói không sai.

Hàn Trọng Viễn đã học năm ba Trung học, người làm cha như ông ta nên quan tâm nhiều hơn mới phải.
 
[Đm] Ân Hữu Trọng Báo (Full)
Chương 23


Chương 23: Nhà mới

Hàn Trọng Viễn bảo Tề An An mua một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách ở gần trường chuyên ngữ, bố cục tương tự như nơi ở đời trước, bài trí càng chẳng mấy khác nhau.

Sau khi lấy tiền ở chỗ Tiền Mạt, hắn bèn đưa Mạnh Ân đến ở."

Cậu thích chỗ này không?"

Dẫn Mạnh Ân vào nhà, Hàn Trọng Viễn hỏi.

Trước đây căn hộ kia là do Mạnh Ân sắp xếp, hắn nhận ra, Mạnh Ân rất thích sự sắp xếp ấm cúng như vậy."

Thích ạ."

Mạnh Ân quan sát mọi thứ xung quanh, có thứ cảm giác không dám tin.

Mặc dù cậu từng ở trong ngôi biệt thự tráng lệ kia của nhà họ Hàn, nhưng cậu vẫn thích nhà kiểu căn hộ hơn, nhất là hai phòng ngủ và một phòng khách nho nhỏ thế này.Cậu còn nhớ khi mình học năm hai Tiểu học, từng đến nhà người bạn duy nhất có thể coi là thân thiết trong lớp.

Căn nhà kia của bạn học và bố mẹ cậu ấy, chính là hai phòng ngủ một phòng khách.Căn nhà ấy cũng chẳng lớn lắm, nhưng khắp nơi đều toát lên ấm cúng, khác hoàn toàn căn nhà vừa bẩn vừa hỗn tạp của cậu.

Khi ấy cậu còn nghĩ, chờ cậu trưởng thành, nhất định phải có một căn nhà như vậy, sau đó sống cùng vợ con.

Về sau, thậm chí cậu còn tưởng tượng ra đủ kiểu bài trí.Căn nhà này cũng không giống hệt trong tưởng tượng của cậu, nhưng lại có rất nhiều điểm tương tự, Mạnh Ân chỉ nhìn thôi là đã thấy hạnh phúc rồi.Nghe Mạnh Ân nói, Hàn Trọng Viễn hết sức hài lòng: "Học sinh trường chuyên ngữ đều phải ở nội trú, nhưng tôi đã tìm mẹ nhờ cậy chút quan hệ rồi, cậu sẽ không phải trọ ở trường, buổi trưa cũng có thể ra ngoài.

Tôi đã bảo cậu từ trước, mặc dù cậu đi học, nhưng quan trọng nhất vẫn là chăm sóc tôi chu đáo, nên cậu nhất định phải về nhà đúng giờ đấy!"

"Em biết rồi."

Mạnh Ân gật đầu, đối với cậu, còn có thể đi học đã là phước lớn trời ban, phải nấu cơm chăm nom Hàn Trọng Viễn căn bản chẳng có gì to tát.

Phải biết, trước đây khi cậu còn học ở Hồng Tài thì cũng phải về nhà nấu cơm cho Lý Thục Vân, nhà còn cách trường xa ơi là xa.Dáng vẻ ngoan ngoãn này của Mạnh Ân khiến lòng dạ Hàn Trọng Viễn cực kì thoải mái, bảo thêm: "Thật ra cậu nấu cơm cũng không cần nấu nhiều quá, sáng nấu cháo, trưa và tối nấu hai món là được rồi.

Tôi không thích phung phí, nếu cậu bận việc thì nấu tạm cho tôi bát mì cũng được."

"Em nhất định sẽ làm thật tốt!"

Mạnh Ân vội trả lời, đôi mắt lấp lánh.Tâm tình Hàn Trọng Viễn lại càng tốt, kéo Mạnh Ân vào phòng ngủ: "Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi!"

Vốn Mạnh Ân muốn đổi phòng ngủ với Hàn Trọng Viễn, nhưng nhớ ra trước đây Hàn Trọng Viễn từng bảo hắn không ôm người sẽ không ngủ được, cũng không từ chối nữa, thậm chí còn hơi vui mừng.Chỉ cần có thể gần gũi với Hàn Trọng Viễn một chút, cậu đã thấy mãn nguyện rồi.Mạnh Ân ngủ rất ngon, Hàn Trọng Viễn ngủ lại chẳng ra sao, thậm chí còn trằn trọc không chợp mắt được.Trước khi sống lại, từ vùng ngực trở xuống của hắn đều không có cảm giác.

Sau khi sống lại, tâm tình lên lên xuống xuống, cứ gặp phải chuyện này nối tiếp chuyện kia, tất nhiên cũng chẳng để ý đến phản ứng sinh lí của mình.

Nhưng giờ rất nhiều chuyện đã êm đẹp, hắn còn ở cùng Mạnh Ân trong căn nhà ấm áp như thế, tất cả những điều này khiến hắn bất chợt nảy sinh phản ứng.Với hắn, cảm giác này đã có hơi xa lạ.

Nhưng là một người đàn ông, theo bản năng hắn vẫn biết phải làm gì mới có thể khiến mình thoải mái.Thấy Mạnh Ân đã ngủ, Hàn Trọng Viễn quay lưng lại, xé mấy tờ khăn giấy, ở dưới chăn "tự xử".Đối với hành động tự túc là hạnh phúc này, Hàn Trọng Viễn cũng chẳng thấy có gì không ổn cả.

Chưa nói đây là việc phần lớn đàn ông chắc chắn đều từng làm, đời này nếu hắn không định lấy vợ, chỉ e sẽ vẫn phải dựa vào tay phải của mình.Suy nghĩ của Hàn Trọng Viễn rất đơn giản, lại chẳng ngờ mình cố gắng hồi lâu, đến lúc sắp đạt cao trào, Mạnh Ân lại quay người ôm lấy hắn, mà hắn cũng không kiềm chế được bắn ra.Thiếu niên bên cạnh đang say ngủ, gương mặt đầy tràn non nớt.

Hàn Trọng Viễn nhìn một lát, vo khăn giấy lại rồi vứt đi, sau đó ôm chặt người trong lòng không buông.Sáng sớm hôm sau Mạnh Ân đã dậy, vừa mở mắt bèn cảm thấy có thứ gì cưng cứng đang tì sát đùi mình.Hàn Trọng Viễn nghẹn tiểu ư?

Mỗi lần cậu nghẹn tiểu đều sẽ như vậy...

Mạnh Ân nhìn người bên cạnh đã mở mắt: "Hàn Trọng Viễn, anh muốn đi vệ sinh à?"

Nhất thời Hàn Trọng Viễn có cảm giác không biết nên nói gì, nhưng cũng biết vì quan hệ của Lý Thục Vân mà từ nhỏ hoàn cảnh sống của Mạnh Ân đã thiếu thốn, máy tính tivi đều chưa từng tiếp xúc, e chẳng mấy hiểu biết chuyện nam nữ.

Hơn nữa Mạnh Ân còn hơi thiếu dinh dưỡng, dậy thì cũng chậm hơn người bình thường...Có điều không sao, mấy năm nữa là Mạnh Ân trưởng thành rồi, hắn không ngại phải chờ."

Chúng ta cùng đi vệ sinh!"

Hàn Trọng Viễn rời giường, lạnh lùng trả lời.Mạnh Ân không bao giờ cãi lời người khác, vội vàng đi theo.Hai người cùng bước vào nhà vệ sinh, Hàn Trọng Viễn càng thêm kiên định muốn phổ cập cho Mạnh Ân một ít kiến thức, lại chẳng ngờ bỗng nhiên, điện thoại mà hắn mới mua lại đổ chuông.Sau khi sống lại, Hàn Trọng Viễn thấy chiếc điện thoại kia của mình lưu rất nhiều tin nhắn cũ của Lịch Tiếu Tiếu, bèn không thích, dứt khoát vứt nó đi, sau đó mua điện thoại khác và đổi số.

Mà số máy này, giờ cũng chỉ có Tiền Mạt biết."

Mẹ, sao vậy?"

"Tao là bố mày!

Hàn Trọng Viễn, mày về ngay, tao có chuyện muốn nói với mày!"

Giọng nói của Hàn Thận từ trong điện thoại truyền ra.Hàn Trọng Viễn khẽ cau mày, trực tiếp tắt máy, sau đó tháo pin ra."

Sao thế ạ?"

Mạnh Ân tò mò hỏi."

Không sao, cậu đi nấu cháo đi!

Tráng thêm ít trứng gà dưới cháo nữa, chờ chúng ta đi mua ít đồ sinh hoạt xong thì sẽ mua trứng vịt về làm trứng vịt muối."

Hàn Trọng Viễn nói.Mạnh Ân lập tức gật đầu.

Cậu rất thích ăn trứng vịt muối, không ngờ Hàn Trọng Viễn cũng thích.Thứ hai Mạnh Ân mới phải đến trường báo danh, Hàn Trọng Viễn bèn đưa cậu tới siêu thị gần đấy.

Mà bên trong biệt thự nhà họ Hàn, Hàn Thận cầm điện thoại, sắc mặt lại càng lúc càng khó coi.Ông ta đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi.

Hôm trước gọi điện đến trường của Hàn Trọng Viễn, sau khi biết Hàn Trọng Viễn nghỉ học, còn nghe một ít khúc mắc của hắn với Mạnh Ân, ông ta không sao yên lòng được.

Cuối cùng tốn chút công sức xử lí ổn thoả chuyện công ti, lại gọi chị cả của mình đến chăm sóc mẹ mình, sau đó bèn ba chân bốn cẳng đến thành phố S.Nửa đêm hôm qua ông ta bay đến, vừa hạ cánh bèn tới biệt thự của Tiền Mạt ngay, hỏi Tiền Mạt chuyện của Hàn Trọng Viễn.

Ông ta cho rằng Tiền Mạt sẽ trách cứ Hàn Trọng Viễn cùng ông ta, không ngờ Tiền Mạt chẳng hề để ý chuyện con trai nghỉ học, thậm chí còn không cho ông ta nửa đêm gọi điện quấy rầy giấc ngủ của con trai...Ông ta chỉ có thể đợi đến sáng, mới gọi điện bằng điện thoại của Tiền Mạt.

Kết quả con trai ông ta hay rồi, lại trực tiếp ngắt máy."

Thằng nhóc láo toét này, nó tắt máy rồi!"

Hàn Thận hơi thở gấp."

Anh mắng con tôi làm gì?"

Tiền Mạt lạnh lùng lên tiếng."

Tiểu Mạt, trước là anh không đúng, đã lỡ hẹn, nhưng chuyện lớn như vậy sao em có thể không nói cho anh biết?

Mấy tháng nữa Tiểu Viễn phải thi Đại học rồi, vậy mà đột nhiên lại nghỉ học, còn bị người ta nói là đồng tính luyến ái..."

"Tiểu Viễn nó chính là đồng tính luyến ái đấy, làm sao nào?"

Tiền Mạt hỏi lại.
 
[Đm] Ân Hữu Trọng Báo (Full)
Chương 24


Chương 24: Siêu thị

Tiền Mạt nói vậy, một mặt vì con trai mình từng bảo muốn sống cả đời với Mạnh Ân, mặt khác, cũng vì muốn chọc tức Hàn Thận.Đêm qua Hàn Thận tới, mặc dù cô hãy còn giận, nhưng vẫn có phần vui vẻ.

Chẳng ngờ Hàn Thận vừa đến nơi, hỏi thăm không phải cô mà lại là chuyện của Hàn Trọng Viễn, giọng điệu còn rất không tốt.Hàn Thận quan tâm Hàn Trọng Viễn, cô cũng thấy vui, nhưng một câu "nếu không phải Hành Diểu nhắc đến chuyện thi cử của Tiểu Viễn, chỉ e anh còn không biết việc này" của Hàn Thận, lại khiến cô nổi cơn tam bành.Hàn Trọng Viễn từng kể hai mẹ con Hàn Hành Diểu đã ngáng chân hắn ra sao, bấy giờ tình huống này rơi vào mắt Tiền Mạt, hiển nhiên chính là Hàn Hàn Diểu đang đối phó với con trai mình.

Lửa giận lập tức bừng lên, sau khi cãi nhau một trận với Hàn Thận còn vào thẳng phòng ngủ, thờ ơ với Hàn Thận cả đêm, mới cho Hàn Thận liên lạc với con mình.Tiền Mạt làm vậy, cũng vì muốn nhìn một chút xem con mình sẽ ứng xử ra sao, mà hành động quyết liệt ngắt máy chẳng hề do dự của Hàn Trọng Viễn, cũng khiến cô hiểu rõ thái độ của con trai."

Tiểu Mạt, em nói gì?"

Hàn Thận sững sờ nhìn vợ mình, không thể hiểu nổi đứa con vẫn luôn khiến mình tự hào kia, vì cớ gì lại trở thành đồng tính luyến ái."

Tôi nói Tiểu Viễn là đồng tính luyến ái."

Tiền Mạt đáp."

Chuyện này sao có thể!

Không phải trước giờ Tiểu Viễn vẫn thích Tiếu Tiếu à?

Chúng ta còn nói đùa để Tiếu Tiếu làm con dâu chúng ta nữa, sao tự dưng lại thành ra thế này?

Có phải em giận anh lúc trước không đến đây nên nói linh tinh đúng không?"

Hàn Thận trông mong nhìn Tiền Mạt, "Có phải em muốn đưa Tiểu Viễn ra nước ngoài không?

Hay là có chuyện gì khác?"

Khi Hàn Trọng Viễn học cấp hai, Tiền Mạt từng lo hắn không thi được Trung học hay Đại học tốt, còn đề cập đến việc muốn hắn ra nước ngoài học Trung học và Đại học.

Về sau thấy thành tích của Hàn Trọng Viễn thật sự rất tốt, mới bỏ suy nghĩ này đi."

Tiểu Viễn nghỉ học là thật.

Nếu việc này không phải thật, đứa cháu kia của anh cũng sẽ không nhắc để anh biết, sau đó tới gây phiền phức cho mẹ con tôi đâu."

Tiền Mạt nói.Hàn Thận có tình cảm với Tiền Mạt, nên trước đấy đối xử với Tiền Mạt vẫn luôn cẩn thận săn sóc, nhưng Tiền Mạt nói chuyện sặc mùi thuốc súng, còn dính dáng đến Hàn Hành Diểu, lại khiến ông ta không thoải mái, rốt cuộc nổi giận: "Tiền Mạt, em có ý gì?

Em không dạy dỗ con tử tế, lại còn trách móc Hành Diểu là sao?

Từ khi nào mà lòng dạ em hẹp hòi thế hả?"

"Tôi lòng dạ hẹp hòi?

Tôi bên này có việc tìm anh, chị dâu với cháu anh bên kia bèn gây chuyện níu kéo anh, anh còn trách tôi lòng dạ hẹp hòi?

Hàn Thận, rốt cuộc anh là chồng tôi hay là chồng Khuất Tịnh Vân?

Rốt cuộc Hàn Trọng Viễn là con anh hay Hàn Hành Diểu là con anh?

Anh trách tôi không dạy con tử tế, anh thì dạy nó à?"

Tiền Mạt biết tính tình Hàn Thận yếu mềm, còn rất dễ tin người khác, vậy nên ngay từ đầu bèn quyết định vạch trần bộ mặt thật của hai mẹ con Hàn Hành Diểu ngay trước mắt Hàn Thận.

Có điều sau khi nói ra mấy câu, cô lại không kìm được đau lòng.Sao cô có thể không dạy con tử tế?

Cô vẫn luôn dạy con rất đàng hoàng, là Hàn Thận đã hại con cô.Khoé mắt Tiền Mạt chua chát, nghĩ đến bộ dáng hiện tại của Hàn Trọng Viễn là muốn rơi lệ, Hàn Thận lại càng tức giận: "Cho nên em đang trách anh không đến thăm em chứ gì?

Sao em lại nghĩ nhiều như vậy hả?

Hành Diểu và mẹ anh liên tiếp đổ bệnh, đều nhập viện rồi, hoá ra trong mắt em là họ đang giả bệnh sao?"

"Bọn họ không phải đang giả bệnh thì là gì?

Bằng không sao có thể đổ bệnh trùng hợp như thế?"

Tiền Mạt nói, "Còn lần này nữa, chẳng phải thằng cháu ngoan của anh cố tình nhắc tới, để anh đến tìm Tiểu Viễn gây phiền phức à?"

Hàn Trọng Viễn không cho Tiền Mạt kể chuyện mình sống lại, Tiền Mạt chỉ có thể nói chuyện khác, "Cả mỗi lần năm mới mẹ con tôi đến nhà họ Hàn, bọn họ cũng đều xa lánh tôi với Tiểu Viễn, một mình nhìn các người ở chung, cứ như Hàn Hành Diểu mới là con của anh vậy!"

"Tiền Mạt!

Hôm nay anh chỉ muốn nói chuyện của Tiểu Viễn với em!

Em đừng có liên luỵ đến người khác!

Hơn nữa từ nhỏ sức khoẻ Hành Diểu đã không tốt, lớn hơn Tiểu Viễn ba tuổi mà giờ trông còn nhỏ hơn Tiểu Viễn nữa, anh để ý nó nhiều một chút thì có gì sai?

Về phần Tiểu Viễn, anh lo được à?

Nếu anh mà lo được, thì nó đã không im ỉm nghỉ học, ngay cả điện thoại của anh cũng không tiếp rồi!"

Hàn Thận không hiểu, trước đây Tiền Mạt và Hàn Trọng Viễn vẫn rất ổn, lần này sao lại tự dưng thành ra như vậy.

Con của ông ta đột nhiên nghỉ học thì cũng thôi đi, Tiền Mạt lại còn nghi ngờ cháu của ông ta.Cuộc nói chuyện lần này của hai người cuối cùng tan rã trong không vui.

Tiền Mạt rời nhà, đến Hoa Viễn xem như kết thúc.Ngồi trên xe đi tới Hoa Viễn mà ôm lấy ngực.Vết thương trên ngực cô gần như đã lành, nhưng trong lòng lại bị xé toang một lỗ hổng – khi nãy hai người cô và Hàn Thận, suýt nữa đã nói ra loại chuyện tàn nhẫn là li hôn rồi.Những lời nói cay độc, đã không thể rút lại được nữa...

Cô dứt khoát chọn rời đi ngay.Trước đây vì Hàn Thận đối xử với mình rất tốt, còn luôn che chở cho mình, cô dù mệt mỏi cũng sẽ nín nhịn, không nói cho Hàn Thận biết.

Nhưng lúc này đây, cô định sẽ nói ra hết thảy.Mặc dù Tiền Mạt sinh ra ở nông thôn, nhưng vì cô là trưởng nữ, bố mẹ lại rất thương yêu cô nên chưa từng ngăn cản cô đến trường.

Bản thân cô lại rất cố gắng, cuối cùng trở thành sinh viên trong nhóm đầu tiên thi đỗ Đại học, cũng quen Hàn Thận, rồi nảy sinh tình cảm với Hàn Thận trong trường học.Tình cảm của cô và Hàn Thận rất tốt, nhưng Khuất Như Tình mẹ của Hàn Thận lại cực kì không thích cô, cảm thấy cô không xứng với con trai mình.

Vì điều này mà cô và Hàn Thận đã phải nhận rất nhiều ngăn cản, mất rất nhiều công sức mới có thể ở bên nhau.Sau khi kết hôn, cô cứ nghĩ tình hình sẽ tốt hơn, nhưng thực tế lại càng lúc càng tồi tệ, Khuất Như Tình cả ngày đều nhằm vào cô.

Người vợ Khuất Tịnh Vân mà anh trai Hàn Dung của Hàn Thận cưới là con gái một người anh họ của Khuất Như Tình, đứng trên một chiếc thuyền với Khuất Như Tình, cũng xa lánh cô...Chính vì như vậy, nên sau khi Hàn lão gia tử giao Hàn Thị cho Hàn Dung, chỉ cho cô và Hàn Thận một khoản tiền mặt cùng một ít cổ phần, họ mới từ bỏ công việc đang làm, sau đó vào Nam.Mấy năm ấy là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cô, vậy mà chẳng ngờ Hàn Dung lại đột ngột qua đời, thế nên chồng cô không thể không trở về Hàn Thị...Mấy năm nay, cũng vì không ở chung mà cô đã nín nhịn rất nhiều việc.

Nhưng hôm nay đã đến lúc cô không thể nhịn được nữa.Tiền Mạt lạnh mặt, nghĩ thật kĩ mọi thứ trong đầu, sau đó đến công ti viết tất cả ra, rồi dùng mail gửi cho Hàn Thận.Cô cũng từng nghĩ muốn đoạn tình tuyệt nghĩa với Hàn Thận, nhưng bấy giờ có rất nhiều việc Hàn Thận còn chưa làm, rốt cuộc cô cũng không hạ được quyết tâm.Lúc Tiền Mạt và Hàn Thận cãi nhau, Hàn Trọng Viễn đang dẫn Mạnh Ân đi dạo siêu thị.Trước đây Mạnh Ân chưa từng vào siêu thị lớn, đều mua đồ ở cửa hàng nhỏ trong chợ rau gần nhà cũ của mình.

Giờ đẩy xe mua sắm, nhất thời cảm giác hai mắt mình có phần hoa hoa, lại không khỏi cảm thấy những thứ kia quá đắt."

Cải thảo bên ngoài rẻ hơn nhiều..."

"Tôi không thiếu chút tiền ấy."

Hàn Trọng Viễn bỏ một cây cải thảo vào xe mua sắm, sau đó hơi chán ghét nhìn xung quanh.

Siêu thị này đã rất sạch sẽ rồi, nhưng lại quá nhiều người, khiến hắn có phần không quen."

Vâng."

Mạnh Ân gật gật đầu, sau đó tiếp tục chọn đồ, thi thoảng sẽ bị các chủng loại hàng hoá ở đây làm cho kinh hãi, "Lại còn có cả món thịt xương rồng, cây bắp cải này màu tím nữa chứ!

Những thứ này là gì vậy?

Em chưa nhìn thấy bao giờ hết..."

Đồ ăn mà Mạnh Ân mua ở chợ luôn chỉ có vài loại, lúc này thấy cái gì cũng mới mẻ, nhưng nghĩ đến tiền của Hàn Trọng Viễn, cũng chỉ chọn mua những thứ mình biết làm mà giá lại rẻ mà thôi.

Mà Hàn Trọng Viễn cũng không mua cho cậu mấy thứ cậu tò mò kia – có mua về thì Mạnh Ân cũng chẳng nấu ra được hương vị gì...

Dù hắn ăn uống không kén chọn, thì đôi khi cũng sẽ không chịu nổi!Cải thảo, rau xanh, cà chua, nấm hương, trứng gà...

Sau khi chọn rất nhiều nguyên liệu cần dùng, cộng thêm một ít gia vị và đồ sinh hoạt, Mạnh Ân cùng Hàn Trọng Viễn hăng hái phừng phừng về nhà.

Kết quả vừa về tới nhà liền trông thấy Tiền Mạt đang ngồi trước bàn ăn, trên bàn còn để sẵn mấy gói thức ăn.
 
[Đm] Ân Hữu Trọng Báo (Full)
Chương 25


Chương 25: Đi học

"Sao mẹ lại đến đây?"

Hàn Trọng Viễn có phần không vui.

Căn nhà này là Tề An An giúp hắn mua, giúp hắn sắp xếp, nên trong tay Tiền Mạt có chìa khoá hắn cũng không thấy lạ.

Nhưng Tiền Mạt bỗng nhiên tới đây, vẫn khiến hắn có phần không vui.Có điều cho dù không thoải mái, cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Dù sao Tiền Mạt cũng là mẹ của hắn, tất nhiên hắn sẽ không thật sự oán trách cô."

Mẹ đến thăm tụi con không được à?"

Tiền Mạt đáp.

Sau khi gặp Hàn Thận, tâm trạng cô không được tốt, bèn dứt khoát đến nơi này của con trai, để khỏi bị tài nấu nướng của Mạnh Ân đầu độc, còn tìm chỗ đóng gói mấy món vịt xốt tương gà hấp muối nấu sẵn."

Được chứ."

Hàn Trọng Viễn nói, ngoảnh nhìn Mạnh Ân một cái, "Cậu đi nấu cơm đi."

"Vâng."

Mạnh Ân đáp, nhanh chóng vào bếp.

Bấy giờ Hàn Trọng Viễn mới nhìn Tiền Mạt, gương mặt hiện nét mai mỉa, "Là chuyện của Hàn Thận?"

Hàn Trọng Viễn biết Tiền Mạt khác mình, không thể từ bỏ Hàn Thận ngay được, cũng không vòng vo nhiều nữa mà nói thẳng: "Con mặc kệ hai người thế nào, dù sao con cũng không muốn có can hệ gì với ông ta nữa, mai sau ông ta già rồi nhiều nhất cũng chỉ tìm bảo mẫu cho ông ta mà thôi...

Vốn dĩ ông ta cũng đâu có chăm nom con."

Từ nhỏ hắn đã được thím Lưu trông, lớn lên bên cạnh Tiền Mạt, ở chung với Hàn Thận vô cùng ít.Tiền Mạt mấp máy môi, căn bản không có cách nào giải thích, chỉ đành miễn cưỡng cười bảo: "Nếu ông ấy ngoại tình, chẳng cần người khác nói thì mẹ cũng sẽ đoạn tình tuyệt nghĩa với ông ấy, nhưng bây giờ..."

Nếu không biết chuyện con mình sống lại, tự dưng nghe tin con nghỉ học, còn ở chung với Mạnh Ân, chưa biết chừng cô còn tức giận hơn Hàn Thận nữa kìa.

Có điều Hàn Thận giúp đỡ chị dâu và cháu trai, điều này quả thật là sai."

Vậy mẹ đừng nói với con làm gì."

Hàn Trọng Viễn đáp, cầm điện thoại chơi tiếp.

Hắn đã bắt đầu chuẩn bị cho công ti của mình rồi, chỉ là hiện giờ trên thị trường đã xuất hiện rất nhiều mp3 và mp4, hắn muốn làm tốt, e phải tốn chút tâm sức.Mà sau khi dùng số vốn tích luỹ này, hắn có thể nghiên cứu chế tạo ra smartphone.Nghĩ đến smartphone, đôi ngươi Hàn Trọng Viễn sáng ngời, bỗng nhiên nảy ra một ý.Kĩ thuật thời này không thể so được với mười năm sau, nhưng cũng đã có màn hình cảm ứng, chỉ là không được nhanh nhạy như sau này.

Hắn muốn dùng kĩ thuật hiện có để chế tạo smartphone thì quả thật không dễ, chứ tạo ra một ít mp4 đặc biệt lại là việc có thể.Ngoài những chiếc mp3, mp4 khéo léo tinh xảo, có lẽ hắn còn có thể làm một ít sách điện tử cỡ lớn khoảng 8 inches[1], trong đó cũng thêm vào các chức năng của mp4, thêm vào một số trò chơi, từ điển điện tử.

Màn hình hẳn là có thể sử dụng cảm ứng, đúng rồi, còn có thể lập trình cho nó đọc các loại văn bản, như vậy có thể dùng để làm việc...[1] 20,32 cm.Hàn Trọng Viễn vừa suy xét, vừa cầm một quyển sổ viết viết vẽ vẽ.

Hiện đang là thời điểm thịnh hành của các loại máy học tập, hắn nghiên cứu nhiều một chút, làm tốt quảng cáo thì kiểu gì cũng không lỗ vốn...

Tất nhiên, trước đó cần phải khảo sát cái đã.Đối với tài nấu nướng của Mạnh Ân thì Tiền Mạt chỉ có thể nói "xin thứ cho kẻ bất tài", nhưng bản thân cũng là người lâu năm không vào bếp, nên sau khi bày gà vịt mang đến ra đĩa, cô cũng không làm được gì khác.

Ngược lại Mạnh Ân loay hoay trong bếp làm hai món chính một món canh.Thấy Tiền Mạt mang theo món mặn, Mạnh Ân bèn làm món chay, cũng vì lo mình nấu không ngon nên cậu chỉ chọn món đơn giản mà làm.Súp lơ sau khi xào qua thì thêm nước vào nấu, bắp cải cắt nhỏ xào chín, sau đó đun một nồi nước rồi cho ít cải bẹ vào, đánh tiếp hai quả trứng, nấu một nồi canh trứng cải bẹ là có thể bắt đầu ăn rồi.Súp lơ và bắp cải đều chín quá đà, trông cũng không đẹp mắt lắm.

Sau khi Tiền Mạt xới một bát cơm từ nồi cơm điện ra, bèn bắt đầu gắp mấy món ăn mà mình mang theo kia, đồng thời gọi Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân cùng ăn.Lần này Hàn Trọng Viễn không gắp đồ ăn cho Mạnh Ân như khi trước nữa, chỉ nói với cậu: "Cậu thích ăn mấy món kia thì ăn nhiều một chút, đằng nào ăn không hết cũng đổ đi."

Nói xong, đũa hắn liền sà vào món ăn mà Mạnh Ân làm."

Tiểu Viễn, nếm thử món gà chay này đi, lần trước con còn bảo là ăn ngon mà."

Tiền Mạt gắp một miếng gà chay định cho con mình.Hàn Trọng Viễn trông thấy miếng gà chay kia bèn buồn nôn: "Con không ăn đồ bên ngoài."

Tiền Mạt hơi lúng túng gắp miếng thịt vào bát mình, thở dài một hơi.Ăn cơm xong Tiền Mạt đi ngay, lúc rời đi tâm trạng phức tạp, đến tối khi về nhà vẫn chưa bình ổn lại, kết quả đúng lúc chạm mặt Hàn Thận."

Tiểu Mạt, xin lỗi."

Hàn Thận nhìn thấy Tiền Mạt thì lập tức lên tiếng.

Lúc ông ta lên hòm thư để xử lí công việc của Hàn Thị đã trông thấy mail của Tiền Mạt, cũng đã biết Tiền Mạt phải chịu uất ức.Mặc dù vẫn cảm thấy Tiền Mạt nghi ngờ Hàn Hành Diểu là có phần gây sự vô cớ, chưa kể còn tức giận bất bình vì việc mà Hàn Trọng Viễn đã làm, nhưng ông ta cũng thấy thương Tiền Mạt, lúc này bèn nghĩ cứ lừa Tiền Mạt cái đã rồi hãng suy xét tới chuyện khác sau.Hàn Trọng Viễn gây ra chuyện thế kia, nhất định Tiền Mạt cũng đau lòng, chưa biết chừng còn cảm thấy ông ta không làm tròn bổn phận của người cha, mới hại con trai thành ra như vậy, nên mới cáu kỉnh với ông ta...Hàn Thận nghĩ đến đây, lập tức đưa ra quyết định, dự định tạm thời giao Hàn Thị cho cấp dưới quản lí, trong nhà thì cứ nhờ chị gái để ý cái đã, sau đó ở lại thành phố S một thời gian.Thái độ của Hàn Thận vô cùng tốt, Tiền Mạt cũng không đuổi ông ta đi.

Mà lúc này, Mạnh Ân sắp sửa đến ngày đi học.Vì việc khai giảng của Mạnh Ân nên Hàn Trọng Viễn đặc biệt mua cho cậu rất nhiều thứ.

Hắn mua quần áo và đồ dùng học tập không thể coi là chất lượng kém, nhưng cũng chẳng quá tốt, cùng lắm cũng chỉ thuộc tầm trung bình.

Lúc đưa Mạnh Ân đi cắt tóc, còn không cho nhà tạo mẫu tóc tạo hình, trực tiếp để người ta cắt đầu cua cho Mạnh Ân.Cái tốt của Mạnh Ân, một mình hắn biết là đủ rồi.

Nếu sửa sang cho Mạnh Ân quá tốt, bị kẻ khác để mắt thì phải làm sao?

Vuốt ve phần tóc dày mềm chẳng cách nào dựng thẳng trên mái đầu đã cắt húi cua của Mạnh Ân, Hàn Trọng Viễn chẳng muốn cho Mạnh Ân đi học chút nào.Mạnh Ân cũng không biết suy nghĩ của Hàn Trọng Viễn.

Cậu rất hiếm khi có cơ hội đến hiệu cắt tóc, bình thường đều là Lý Thục Vân hoặc tự mình tuỳ tiện cắt, vậy nên cậu rất thích kiểu tóc mới của mình, chỉ là cảm thấy có hơi đắt: "Ông lão ở chỗ tụi em bên kia cắt tóc chỉ cần năm đồng, chỗ này lại tận mười lăm đồng, hơn nữa cắt tóc còn chậm như vậy..."

"Mười lăm đồng không đắt, cậu phải tin là mai sau mình có thể kiếm được rất nhiều tiền!"

Hàn Trọng Viễn bảo."

Vâng."

Mạnh Ân gật gật đầu, suy xét cách kiếm tiền.

Nơi mà nhà cậu ở trước đây có rất nhiều công việc thủ công có thể nhận làm, chẳng hạn như dán túi giấy, lại chẳng hạn như thêu hoa khâu hạt ngọc lên áo quần, nhưng nơi này hình như không có thì phải...Mãi tới khi đặt chân vào trường chuyên ngữ, Mạnh Ân vẫn không tìm ra cách để mình có thể kiếm được tiền vào lúc này.Sáng thứ hai, Hàn Trọng Viễn đưa cậu đến trường, sau đó cậu được nghe hiệu trưởng giới thiệu sơ qua về trường học.Mấy thứ tỉ lệ lên lớp của nhà trường, cậu không thể nhớ được, thứ mà cậu nhớ rõ nhất, là học bổng mà hiệu trưởng nhắc đến.Thi cuối kỳ hàng năm, thi được vào top mười của khối, thì chỉ cần không phạm lỗi lớn nào đều có thể nhận được học bổng, cao nhất còn có thể lấy hai nghìn tệ!Nghe thấy con số này, hai mắt Mạnh Ân sáng bừng, chờ sau khi biết tham gia một số cuộc thi mà đoạt giải thì cũng có tiền thưởng, lại càng thêm hăng hái.Cậu nhất định phải cố gắng giành được học bổng!Mạnh Ân trước đây khi còn ở Hồng Tài, vì thời gian học không nhiều nên thành tích không tốt lắm đã đưa ra quyết định, vậy nên khi được giáo viên dẫn vào lớp còn hơi kích động.
 
[Đm] Ân Hữu Trọng Báo (Full)
Chương 26


Chương 26: Bạn cùng lớp

Có thể chuyển đến nhập học trường chuyên ngữ thì tuyệt đối là có chống lưng.

Chủ nhiệm của Mạnh Ân còn nghe nói láng máng, nhà trường xây được thư viện có phòng học đa phương tiện là nhờ thu tiền của học sinh này, bèn vô cùng hoà nhã với Mạnh Ân.

Sau khi vào lớp, anh giới thiệu sơ qua về Mạnh Ân, sau đó để Mạnh Ân tự giới thiệu.Bấy giờ Mạnh Ân mới hồi thần, chăm chú nhìn hơn ba mươi bạn cùng lớp mà căng thẳng chẳng nói nên lời.Trước đây cậu hiếm khi có cơ hội đứng trước người khác, lúc này lại càng không biết phải nói gì mới tốt, ngẫm nghĩ, ngược lại vô thức học Hàn Trọng Viễn ngẩng cao mặt: "Chào mọi người, tớ là Mạnh Ân."

Mạnh Ân nói xong một câu thì không nói gì thêm nữa.

Nhớ lại cảnh tượng Hàn Trọng Viễn nói chuyện mạch lạc trước mặt toàn bộ giáo viên và học sinh trước đây, không khỏi thấy mình quá đỗi vô dụng.Có điều, rõ ràng suy nghĩ của học sinh trong lớp năm nhất này trái ngược với cậu.Họ đều biết rõ ngôi trường này khó xin vào, ban đầu khi nghe tin sẽ có học sinh chuyển trường, bèn đặt cho cậu đủ loại tên nào là "có tiền" rồi thì "có chống lưng".

Giờ nhìn Mạnh Ân chỉ lạnh lùng nói một câu, không thấy Mạnh Ân căng thẳng chút nào, chỉ thấy Mạnh Ân rất cool.Có lẽ nam sinh còn nhìn Mạnh Ân không quen lắm, chứ nữ sinh lại rất có thiện cảm với Mạnh Ân – bỗng nhiên có một học sinh chuyển trường lạnh lùng vào lớp, chẳng phải chính là khởi đầu của rất nhiều câu chuyện tình yêu đấy sao?Nhất thời, ánh mắt của các nữ sinh trong lớp đã quét tới quét lui Mạnh Ân vô số lần.Vẻ ngoài của Mạnh Ân cũng rất ưa nhìn, mặc dù trang phục không quá sang chảnh, nhưng vì ánh mắt "siêu việt" của Hàn Trọng Viễn nên quần áo được phối trông rất có cá tính.

Điểm duy nhất không hoàn hảo có lẽ chính là hơi thấp, nhưng người này chưa biết chừng lớn chậm hơn bọn họ thì sao?"

Mạnh Ân, thị lực của trò thế nào?

Muốn ngồi ở đâu?"

Chủ nhiệm hỏi."

Thầy, em ngồi cuối lớp là được."

Trước đây Mạnh Ân đều luôn ngồi bàn cuối."

Cuối lớp còn chỗ trống, trò xuống ngồi đi, sau đó bắt đầu tiết tự học buổi sáng."

Thầy giáo gật gù, mấy nữ sinh bên dưới kia lại càng cảm thấy phải như thế này mới đúng.Học sinh chuyển trường lạnh lùng vào lớp, sẽ chọn ngồi ở cuối lớp...

Đợi lát nữa vào giờ học, phải chăng cậu sẽ không thèm nể mặt giáo viên mà gục xuống bàn ngủ luôn?Một nữ sinh vô thức sờ sờ cuốn "Anh chàng kia thật đẹp trai" trong ngăn bàn, ặc, hình như hiệu sách còn có cả anh chàng kia thật khí phách, anh chàng kia thật ngầu nữa thì phải...Mạnh Ân hoàn toàn không biết những biến chuyển tâm tình của các nữ sinh.

Cậu vô cùng quý trọng cơ hội đi học, vào học sẽ nghe rất chăm chú, hết tiết cũng chẳng hề chào hỏi bạn học, ngược lại lấy bài tập ra loạt xoạt mà làm."

Chào cậu, tôi là Lý Hướng Dương lớp trưởng lớp 1, sau này có việc gì cậu có thể đến tìm tôi."

Cuối cùng, vẫn là lớp trưởng vừa vặn ngồi trước Mạnh Ân chào hỏi cậu."

Cảm ơn."

Mạnh Ân không biết đáp lại ra sao, chỉ có thể nói một tiếng cảm ơn, sau đó làm bài tiếp.

Cậu rất may mắn là tiến độ học của Hồng Tài bên kia rất nhanh, bình thường năm nhất năm hai đã học xong chương trình học của ba năm cấp ba rồi, tiến độ nhanh hơn các trường học khác.

Vậy nên lượng bài cậu phải học cũng không nhiều.Nhưng cậu muốn đạt được thành tích tốt, thì vẫn phải cố gắng gấp nhiều lần hơn.Biểu hiện của Mạnh Ân quá lạnh nhạt, ngược lại khiến người vẫn luôn thân thiện như Lý Hướng Dương không biết phải nói gì.

Những người khác thấy thế, cũng chẳng có ham muốn tìm Mạnh Ân nói chuyện nữa.Tất nhiên, cũng có những nữ sinh vô cùng thất vọng, phong thái này của Mạnh Ân trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của các cô!

Còn đâu "khốc suất cuồng bá duệ"[1] nữa chứ?[1] Cụm từ xuất phát từ tiểu thuyết, có thể hiểu là lạnh lùng, đẹp trai, điên cuồng, bá đạo, khí phách.Tới trưa, Mạnh Ân vẫn nghe vô cùng nghiêm túc, trừ khoảng giữa có vào nhà vệ sinh một lần, thì không hề rời khỏi chỗ ngồi của mình, hoàn toàn là dáng vẻ của một học sinh ngoan ngoãn.

Nhưng khi tiết học thứ tư của buổi sáng kết thúc, cậu lại là người đầu tiên lao ra ngoài.Lý Hướng Dương thấy thế, vội gọi Mạnh Ân lại: "Mạnh Ân, cậu biết căng tin ở đâu không đấy?

Hay là đi cùng tôi đi."

"Tôi không đến căng tin."

Mạnh Ân đáp, tiếp tục chạy ra ngoài.

Bấy giờ đã hơn mười một giờ, người ở thành phố S thường ăn trưa hơi sớm, lúc này nhà nhà đều đã ăn cơm, tất nhiên cậu phải nhanh chóng đi nấu cơm cho Hàn Trọng Viễn rồi."

Không đến căng tin?"

Lý Hướng Dương có phần ngạc nhiên nhìn Mạnh Ân dần đi xa."

Cậu ấy chạy ra ngoài trường!"

Lại có người kêu lên.Trường chuyên ngữ cũng có những học sinh về nhà ở, đặc biệt là học sinh năm ba, rất nhiều người sẽ chọn ở nhà có thật nhiều thời gian học tập.

Nhưng nhà trường có quy định, năm nhất đều phải ở nội trú.Mạnh Ân... chẳng lẽ không ở nội trú?Mạnh Ân không ở nội trú, mọi người trong lớp rất nhanh đã xác định được việc này, vì giờ học buổi chiều vừa kết thúc, Mạnh Ân bèn thu dọn cặp sách, lại vội vội vàng vàng về nhà, tiết tự học buổi tối cũng không học.Năm nhất trường chuyên ngữ đều phải ở nội trú, mặc dù cũng có học sinh năm hai năm ba không ở trường, nhưng dù những người này về nhà ăn cơm tối, thì cũng sẽ tới trường học tiết tự học buổi tối đến tận chín giờ, sau đó mới về nhà cặm cụi tiếp.

Mạnh Ân lại khác, tiết tự học buổi tối, cậu căn bản không có mặt ở trường!"

Quả nhiên không phải người thường mà..."

Có nữ sinh cảm thán lên tiếng, tất nhiên cũng có người không thoải mái.Họ đều phải trọ ở trường, cớ gì Mạnh Ân lại có thể tự nhiên về nhà để được hầu hạ?Những người này tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp của Mạnh Ân sau khi về nhà, có thể ăn thức ăn phong thú mà người trong nhà chuẩn bị, còn có thể nằm bẹp ra ngủ trên giường lớn, khỏi phải chen chúc với người khác trong một căn phòng, lại chẳng hề biết sự thật trái ngược hoàn toàn.Buổi sáng Mạnh Ân dậy rất sớm, sau đó cắt xong ít rau củ, lại dùng nồi cơm điện nấu cơm, thế nên trong khoảng thời gian một tiếng ăn trưa mới có thể thu xếp ra hai món chính một món canh, để Hàn Trọng Viễn không bị đói.

Về phần buổi tối, sau khi cậu về nhà lại càng nghiêm túc mà làm cơm tối.Khoai tây thái sợi, trước tiên trần qua nước, rồi mới đem xào thành món khoai tây sợi xào.

Tào phớ cho thêm tương đem kho, sau đó lại dùng nồi áp suất hầm nửa con gà, thịt gà cắt ra, chuẩn bị một bát xì dầu chấm ăn.

Nước luộc gà bên trong đánh vào một quả trứng, làm thành canh trứng, ba món chính một món canh cũng ra lò.Vì chỉ có hai người nên lượng thức ăn Mạnh Ân nấu cũng không nhiều.

Nửa con gà trắng ngay cả nước luộc và một chiếc đùi gà cậu cũng cất đi, dự định sáng hôm sau cho Hàn Trọng Viễn ăn.

Cuối cùng hai người vừa vặn ăn hết tất cả cơm và đồ ăn mà buổi trưa còn lại."

Lần này cậu nấu rất ngon, lần sau tiếp tục cố gắng."

Hàn Trọng Viễn nói, rất hài lòng với đồ ăn mà Mạnh Ân làm.

Mặc dù thịt gà trắng của Mạnh Ân chỉ là bỏ gà vào trong nước trắng rồi nấu chín mà thôi, hoàn toàn không có kĩ thuật phức tạp nào cả, nấu còn hơi nhừ nữa, nhưng chẳng phải ít ra vẫn còn nguyên nước nguyên vị đấy ư?

Chấm xì dầu ăn rất ngon."

Vâng."

Mạnh Ân nghiêm túc gật đầu."

Tôi kê cho cậu cái bàn trong phòng sách rồi, cậu đi làm bài tập đi, chín rưỡi chúng ta cùng đi ngủ."

Hàn Trọng Viễn phất phất tay.

Thật ra trước đấy Mạnh Ân muốn đi học tiết tự học buổi tối, nhưng hắn quyết không chịu được cả ngày chỉ có thể nhìn thấy Mạnh Ân vào lúc ăn và lúc ngủ, nên loại tiết tự học này vẫn nên quẳng đi cho rảnh nợ, để hắn có thể thoả thích quan sát Mạnh Ân làm bài tập.
 
[Đm] Ân Hữu Trọng Báo (Full)
Chương 27


Chương 27: Cổ phần

Gian buồng ngủ của phòng sách có diện tích không nhỏ, nên dù dạo này Hàn Trọng Viễn mua thêm rất nhiều đồ đạc, thì muốn ngăn ra một khu để Mạnh Ân làm bài tập cũng không phải việc khó.

Rất nhanh, Mạnh Ân ở trong góc nhỏ đã bắt đầu làm bài.Quá khứ của Mạnh Ân khiến cậu chưa bao giờ là một người lười biếng, vậy nên ở trường cũng đã làm xong tương đối bài tập mà giáo viên giao.

Giờ cậu bắt đầu làm những bài tập trước đó, đồng thời viết các bài không hiểu vào một quyển vở, dự định sau khi đến trường sẽ hỏi thầy.Thật ra tới văn phòng cũng không phải việc gì to tát, chẳng phải giáo viên vẫn luôn nói là thích được học sinh hỏi bài à?

Để mình khỏi căng thẳng, Mạnh Ân đã chuẩn bị sẵn tâm lí.Thời gian thấm thoắt trôi qua, lúc đồng hồ báo thức trong phòng reng lên, cả Hàn Trọng Viễn lẫn Mạnh Ân đều cùng bừng tỉnh."

Mới chín rưỡi, em có thể chờ lát nữa mới ngủ..."

Mạnh Ân bảo."

Không được, tắm xong thì cũng mười giờ rồi."

Hàn Trọng Viễn nhíu mày, "Chín rưỡi là phải đi ngủ!"

Bình thường Mạnh Ân quen dậy sớm, sáng nào cũng mới năm giờ đã tỉnh, hắn chẳng có cách nào khiến Mạnh Ân có thể ngủ tiếp sau khi thức giấc, bèn dứt khoát bắt Mạnh Ân ngủ sớm một chút.Dù Mạnh Ân cảm thấy hơi tiếc, nhưng vẫn bỏ sách trên tay xuống.

Thấy vậy, bỗng nhiên Hàn Trọng Viễn lại nói: "Cậu cùng tắm với tôi đi."

"Hả?"

Gương mặt Mạnh Ân đầy tràn kinh ngạc."

Nhìn gì mà nhìn?

Nếu không phải tắm cùng nhau sẽ ấm hơn, thì còn lâu tôi mới tắm chung với cậu!"

Hàn Trọng Viễn nói.

Sau khi dứt lời, lại có phần mất tự nhiên.Hắn đã phát hiện tình cảm của mình với Mạnh Ân không giống nhau lắm.

Hắn cho rằng Mạnh Ân muốn ở bên mình cả đời, chỉ có thể ở bên mình cả đời, nên ngược lại chẳng vội thổ lộ, chỉ định xem xem mình có "cong" thật hay không.Mạnh Ân không nói gì, Hàn Trọng Viễn đã quen với tính cách của cậu, trực tiếp đưa cậu đi, chẳng biết vì sao lại có phần chờ mong.Sự thật chứng minh mình cong thật.

Trông thấy bộ dáng trần trụi của Mạnh Ân, thậm chí Hàn Trọng Viễn còn không kìm được nuốt nước miếng.Tiền Mạt rất coi trọng việc giáo dục hắn, hắn lại thích Lịch Tiếu Tiếu từ rất sớm, vậy nên trước đây chỉ từng quan hệ với Lịch Tiếu Tiếu.

Giờ Lịch Tiếu Tiếu trong mắt hắn chính là dáng vẻ giết người kinh dị kia, hôm nay người mà hắn mãn tâm mãn nhãn, ngược lại chỉ còn mình Mạnh Ân.Nhận ra điều này, hắn chẳng hề tức giận, ngược lại còn có phần mừng vui.

Có điều rất nhanh, chút mừng vui ấy của hắn đã bay biến, bởi Mạnh Ân quả thật ngoan ngoãn tắm rửa, một chút phản ứng cũng không có.Mạnh Ân...

Nói thật ra thì ngay cả lông cánh cũng chưa đủ, mình lại đi phát tình với một cậu bé vị thành niên như thế, hắn thấy bản thân thật giống cầm thú...

Dù rằng tuổi hiện tại của hắn cũng chỉ lớn hơn Mạnh Ân một chút.Đương nhiên cũng chỉ là hơi mất tự nhiên mà thôi, hắn đã không phải thằng nhóc tóc còn để chỏm, cũng chẳng quá ham muốn việc này, giờ chỉ muốn nuôi Mạnh Ân thật tử tế.

Chờ qua hai ba năm, hẳn là Mạnh Ân cũng sẽ không còn ngây thơ như vậy nữa.Hôm sau, năm giờ Mạnh Ân đã tỉnh.

Trước đây khi cậu ở cùng Lý Thục Vân, sau khi dậy đều phải nấu cháo, sau đó dán ít túi giấy, tiếp đến sẽ vội vã đi bộ hơn nửa tiếng đến Hồng Tài, mà giờ mọi chuyện đã khác.Lén lút tránh khỏi lồng ngực Hàn Trọng Viễn, cầm máy nghe băng nghe một ít băng tiếng Anh, tiện thể tập đọc nửa giờ tiếng Anh.

Thấy sắp sáu giờ, bèn buông sách xuống, vừa đọc tiếng Anh theo băng, vừa bắt đầu sơ chế các loại nguyên liệu nấu ăn, cắt rửa xong những thứ mà trưa và tối phải dùng rồi để vào tủ lạnh.Hơn sáu giờ thì Hàn Trọng Viễn cũng dậy.

Cậu bèn rán hai quả trứng ốp la, sau khi đun nước lại bỏ vào trong ít súp lơ, rau xanh, thịt băm, v.v... làm thêm hai bát mì.Chờ cậu và Hàn Trọng Viễn cùng nhau ăn mì xong, sửa soạn xong cặp sách, chưa tốn đến mười phút đã có thể tới trường, vừa vặn bảy giờ sáng, tiết tự học buổi sáng còn mười phút nữa sẽ bắt đầu.Đối với cuộc sống này, Mạnh Ânh vô cùng hài lòng."

Mạnh Ân, cậu không phải học tiết tự học buổi tối à?"

Lý Hướng Dương hỏi, giấu trong mắt một tia ghen tị.

Gã vẫn luôn là con cưng, không chỉ có gia cảnh thứ nhất thứ hai trong số các học sinh của lớp, mà thành tích cũng thuộc hạng nhất hạng nhì.

Vậy mà chẳng biết từ đâu lại mọc ra một Mạnh Ân đoạt đi sự nổi bật của gã..."

Ừ, trong nhà tôi có việc."

Mạnh Ân nói, đối với công việc đặc biệt mà mình đang làm, ít nhiều gì cũng thấy hơi ngượng."

Ồ...

Trong nhà có việc..."

Lý Hướng Dương đáp lại một câu mang hàm ý khác, lại bảo, "Hồi trước lớp 3 có bạn nữ dị ứng nặng, không thể ăn rất nhiều thứ, trường cũng chỉ để bố mẹ bạn ấy đưa cơm cho bạn ấy mà thôi.

Không ngờ cậu còn có thể không ở nội trú không học tiết tự học buổi tối, lợi hại thật đó."

Mạnh Ân vốn còn định trưng ra vẻ mặt tươi cười, bấy giờ da mặt lại đông cứng.

Cũng không biết cô Tiền và Hàn Trọng Viễn tốn bao nhiêu tiền nên mình mới không phải ở nội trú...

Hàn Trọng Viễn còn bảo để cậu về nhà nấu cơm sẽ được giảm học phí, e chỉ là muốn khiến cậu yên lòng mà thôi.Thành phố S có nhiều Trung học như vậy, Hàn Trọng Viễn tìm trường cho cậu chẳng những không kém hơn Hồng Tài, ngược lại còn tốt hơn Hồng Tài mấy lần, có thể thấy Hàn Trọng Viễn quan tâm cậu nhiều thế nào...Mạnh Ân không biết nên làm gì cho phải, chỉ có thể âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải đối xử tốt thật tốt với Hàn Trọng Viễn, vậy nên ngược lại im lặng.Lý Hướng Dương thấy Mạnh Ân không để ý đến mình, cảm thấy tức giận, lại chẳng dám nói với Mạnh Ân – gã còn chưa hỏi thăm được bối cảnh của Mạnh Ân nữa kìa!Mạnh Ân không nói chuyện với Lý Hướng Dương, ngược lại sửa lại những bài tập mình làm sai một chút.

Cậu còn chưa biết hết giáo viên dạy các môn của lớp, cũng không biết văn phòng của họ ở đâu, nên định sẽ để mấy ngày nữa mới đi hỏi bài.

Còn bây giờ... cho dù không biết, cùng lắm thì đi hỏi thầy chủ nhiệm vậy.Chuyện ở Hồng Tài lúc trước Tiền Mạt đã tìm người áp chế đi, khi ấy Mạnh Ân lại là tân sinh năm nhất, nên người biết chuyện của cậu không nhiều.

Trường chuyên ngữ và Hồng Tài cách nhau khá xa, thì lại càng chẳng rõ.

Chủ nhiệm cũng chỉ biết Mạnh Ân là người thân của Tiền Mạt mà thôi.Vốn anh còn lo thằng bé trong nhà có tiền ngay cả tiết tự học buổi tối cũng không muốn học này, sẽ kéo thụt lùi thành tích của lớp, không ngờ mới sáng sớm Mạnh Ân đã đến tìm mình hỏi bài, ngược lại vô cùng hài lòng, còn nói cho Mạnh Ân biết văn phòng của giáo viên hoá học và vật lý ở đâu.Hôm nay, Mạnh Ân tận dụng thời gian giải lao hỏi hết những bài cần hỏi, thời gian ở trong lớp cũng ít đi, khiến những người có ý định làm quen với cậu trong lớp chẳng có cơ hội nói chuyện với cậu, còn cảm thấy cậu vô cùng bí ẩn.Mạnh Ân cũng không biết suy nghĩ của những người khác.

Cậu ở trường thì tận dụng từng phút để học, sau khi về nhà ngoài phục vụ Hàn Trọng Viễn ra, cũng tận dụng thời gian học hành, rất nhanh cũng khiến tiến độ của mình tăng lên.Thời gian của cậu được sắp xếp rất nghiêm ngặt, đổi lại là người khác thì có lẽ sẽ thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng cậu lại cực kì thoả mãn.

Quần áo mới toanh, cuốn từ điển Anh – Hán dày cộp đề tên Hàn Trọng Viễn, lúc nào cũng có thể nghe băng tiếng Anh từ máy nghe băng, mỗi khi ăn cơm thì trên bàn đều có món mặn...

Tất cả những điều này khiến Mạnh Ân thấy mình cứ như đang sống trên thiên đường vậy.Về phần nấu cơm làm việc nhà, cậu lại càng chẳng chút bài xích, còn hoàn toàn coi là việc làm để thư giãn.Khi Mạnh Ân còn đương ngập tràn hi vọng với cuộc sống, cố gắng học hành để không phụ lòng Hàn Trọng Viễn, Hàn Trọng Viễn đã bắt đầu thành lập nhà máy.Hàn Trọng Viễn biết, với hình hình hiện tại của mình thì cũng chẳng thích hợp để quản lí công ti, bèn giao phần lớn công việc cho Tề An An – Tề An An là trợ lí của mẹ hắn, vô cùng am hiểu việc vận hành công ti.

Đời trước khi hắn còn học Đại học không thể quản lí Hoa Viễn, nếu không phải có cô để mắt đến Tiền Tùng, chưa biết chừng Tiền Tùng đã moi móc đi nhiều tiền hơn rồi.

Sau đó nếu không phải nhờ cô, Hàn Trọng Viễn cũng không tiếp nhận Hoa Viễn dễ dàng như vậy.Chỉ tiếc mặc dù sự nghiệp của cô phát triển rất tốt, chuyện tình cảm lại xảy ra vấn đề, trước khi Hàn Trọng Viễn bị tai nạn xe đã cáo bệnh từ chức.

Nếu không phải vậy, sau này Hàn Hành Diểu cũng chẳng dễ dàng một tay che trời đến thế.Giờ thì...

Hàn Trọng Viễn cân nhắc một chút, bèn dự định trước tiên để Tề An An lo việc công ti.

Tất nhiên, lúc đăng kí công ti, cũng phải xác định rõ cổ phần công ti cái đã...Tối đến, Hàn Trọng Viễn đặt một xấp giấy trước mặt Mạnh Ân: "Giấy bán thân tôi làm xong rồi, cậu kí tên đi."

Trước đấy Hàn Trọng Viễn không cho Mạnh Ân cơ hội xem qua hợp đồng, chỉ thẳng vào chỗ kí tên.

Mạnh Ân cũng chẳng có ý định xem, trực tiếp nghe theo chỉ thị của Hàn Trọng Viễn, lần lượt kí xuống tên mình.Đối với điều này, Hàn Trọng Viễn vô cùng hài lòng.

Cất hợp đồng xong, lại cầm chứng minh thư của Mạnh Ân đi copy – chứng minh thư của Mạnh Ân sau khi làm xong vẫn luôn ở trong tay hắn, nhìn cũng chưa từng cho Mạnh Ân nhìn qua.
 
[Đm] Ân Hữu Trọng Báo (Full)
Chương 28


Chương 28: Một nửa

Thứ mà Hàn Trọng Viễn để Mạnh Ân kí tất nhiên không phải giấy bán thân.

Trên thực tế, Mạnh Ân kí xuống mấy chữ kia, là đã có được năm mươi phần trăm cổ phần của công ti Duyên Mộng mà Hàn Trọng Viễn sắp thành lập.

Đương nhiên, cậu còn tiện thể kí luôn một loạt các giấy uỷ thác, uỷ thác toàn quyền về cổ phần và chia lợi nhuận cho Hàn Trọng Viễn xử lí.Duyên Mộng chính là cái tên mà Hàn Trọng Viễn đặt cho công ti của mình.

Hắn cho Mạnh Ân năm mươi phần trăm cổ phần, còn lại năm mươi phần trăm, hắn lấy bốn mươi phần trăm, Tiền Mạt lấy mười phần trăm.

Đồng thời, hắn còn kí một hợp đồng với Tề An An, chỉ cần Tề An An còn giúp hắn quản lí Duyên Mộng, mỗi năm hắn sẽ chia cho Tề An An năm phần trăm hoa hồng.Theo suy nghĩ của Tiền Mạt, Hàn Trọng Viễn nên cho Tề An An một phần cổ phần.

Nhưng hiện giờ Hàn Trọng Viễn rất khó lòng tin tưởng người khác, vậy nên cuối cùng hắn vẫn chỉ cho Tề An An quyền chia hoa hồng mà thôi.Tất nhiên, nếu Tề An An chăm chỉ làm việc ở Duyên Mộng thì hàng năm chia hoa hồng, tuyệt đối có thể khiến cô trở thành phú bà trong phú bà.Công ti trách nhiệm hữu hạn Duyên Mộng với số vốn đăng kí mười triệu, cứ như vậy mà thành lập.

Cổ đông lớn nhất của công ti lại chẳng hề hay biết chuyện này, còn đang chăm chỉ học hành ngày ngày tiến lên, vì phần học bổng nhiều nhất cũng chỉ hai nghìn tệ mà cố gắng.Sau khi Mạnh Ân thả lỏng tâm tình, một lòng học tập thì cũng hoàn toàn thích ứng với cuộc sống ở trường chuyên ngữ.

Dù rằng ở đây, bạn học thường sẽ nói mấy lời kì quặc, nhưng chẳng phải quan hệ với cậu rất chừng mực à?

Cậu chỉ cần cố gắng học tập là được rồi.Hàn Trọng Viễn cho cậu ăn cho cậu mặc, còn cho cậu cơ hội học tập tốt như vậy, cậu nhất định không thể dễ dàng từ bỏ.Không để ý đến chuyện nào khác, Mạnh Ân một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, ở trong lớp càng ngày càng khiến người khác chú ý, thậm chí trong năm khối của cả trường còn có chút tiếng tăm.Bối cảnh cậu bí ẩn, cư xử lạnh lùng, không cần tham gia tiết tự học buổi tối...

Đủ loại biểu hiện bên ngoài đều khiến người khác cảm thấy cậu chính là "vương tử bá đạo" bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình.

Vậy mà cậu lại rất chăm chỉ học hành, mấy cuốn sách bài tập dày cộp kia... người khác nhìn thôi đã thấy mệt rồi.Tinh thần học tập của Mạnh Ân rất tràn trề, Hàn Trọng Viễn hàng ngày lại bận không tả xiết.

Có điều dù hắn bận thế nào, thì cũng sẽ cố gắng hết sức để ở chung với Mạnh Ân."

Công việc của bọn họ cứ sắp xếp như vậy đi, tôi về trước."

Hàn Trọng Viễn sắp xếp ổn thoả cho những người mà mình vừa kéo đến từ mấy trường Đại học danh tiếng ở thành phố S, xem thời gian bèn dự định về nhà.Hắn vẫn còn nhớ rõ vài nhân tài, nhưng một số đang ở nước ngoài hoặc chính là người nước ngoài, một số đã phát đạt không có khả năng sẽ đến nhà máy nhỏ này, có người còn đang học cấp hai cấp ba, cuối cùng ngẫm nghĩ, hắn chỉ chọn ra ít người từ những trường Đại học mình ưa chuộng mà thôi.Về phần ưa chuộng của Hàn Trọng Viễn...

Không thể nghi ngờ, hắn thích người biết nghe lời hơn, không chỉ thế, hắn còn thích người không có dã tâm.

Một mặt là vì hắn từng nghiên cứu qua, thời gian đầu mở công ti không cần người có quá nhiều suy nghĩ.

Một mặt khác, cũng bởi hắn đã từng trải qua việc kĩ thuật viên mình vất vả bồi dưỡng bị chỗ khác giành mất.Trước đây ở Hoa Viễn, khi kĩ thuật viên mà hắn tốn tiền, tốn tài nguyên, vất vả bồi dưỡng bỏ đi, dù hắn khó chịu, nhưng vì chuyện không gây ảnh hưởng lớn nên cũng chẳng mấy để tâm.

Nhưng giờ đã khác, nếu kĩ thuật viên nào đó mà tiết lộ thông tin thì..."

Sớm vậy đã về rồi?"

Tiền Mạt bước từ ngoài vào, có phần hiếu kì."

Đâu còn sớm nữa."

Hàn Trọng Viễn nói.

Vì trường chuyên ngữ không ở trung tâm thành phố, trước đấy hắn lại đặc biệt cân nhắc nơi làm việc, nên giờ văn phòng của họ cách chỗ ở cũng không xa, nếu không tắc đường thì bình thường chỉ cần lái xe mười lăm phút.

Nhưng nếu có thể đi sớm một chút, thì cớ gì hắn lại không đi?"

Để mẹ đưa con về."

Tiền Mạt bảo."

Vâng."

Hàn Trọng Viễn đồng ý.

Hắn lái xe không giỏi lắm, trước đều là tài xế của Tiền Mạt đưa hắn đi, giờ ngồi xe của Tiền Mạt cũng chẳng hề gì.Mấy ngày nay Tiền Mạt ở cùng Hàn Thận, tuy trong lòng còn khúc mắc, nhưng rốt cuộc cũng chẳng còn "mặt không đổi sắc" như ban đầu nữa.

Dù sao lúc này Hàn Thận cũng chưa làm mấy việc bạc đãi con mình kia, lại còn sẵn lòng sửa đổi nữa.Tới mức này, cô li hôn sẽ gây ra ảnh hưởng quá lớn, vậy nên sau khi suy nghĩ thật kĩ, cuối cùng cô vẫn quyết định không náo loạn nữa.

Về sau cô cứ bình bình thản thản mà sống là được rồi, mai này gia nghiệp của Hàn Thận, con trai cô cũng không thể thiếu phần!Vừa nghĩ như vậy, Tiền Mạt ngược lại thoải mái hơn nhiều, bèn muốn đến thăm con trai, tiện thể hỏi han một chút tiến độ của Duyên Mộng.Nói chút chuyện về nhà máy của Duyên Mộng với Hàn Trọng Viễn, Tiền Mạt cười trêu: "Con cho Mạnh Ân năm mươi phần trăm cổ phần, là xác định quan hệ với thằng bé rồi?"

Giờ Hoa Viễn là một trong những hãng sản xuất điện gia dụng hàng đầu cả nước, Tiền Mạt lại từ Hàn Trọng Viễn mà biết được tương lai Hoa Viễn phát triển vẫn băng băng, nên ngược lại cũng chẳng mấy để ý tới số cổ phần này, chỉ là ngạc nhiên khi thấy con mình hào phóng với Mạnh Ân như thế mà thôi."

Vâng."

Hàn Trọng Viễn trực tiếp thừa nhận.

Thật ra đời trước, tiền mà sau này hắn kiếm được đều đặt trên danh nghĩa của Mạnh Ân, có điều Mạnh Ân không biết."

Mẹ biết ngay mà..."

Tiền Mạt nói."

Mẹ, mẹ về nhà ăn cơm à?"

Bỗng nhiên Hàn Trọng Viễn hỏi."

Con đang mong mẹ về nhà ăn cơm đừng quấy rầy tụi con chứ gì?

Cơ mà đúng là mẹ muốn về nhà ăn cơm thật...

Tay nghề của Mạnh Ân, mẹ quả thực ăn không quen."

"Cậu ấy đang tiến bộ mà."

Nét mặt Hàn Trọng Viễn dịu đi.

Dù hiện giờ vì bận học nên Mạnh Ân không thể lên mạng xem thực đơn để cải thiện tay nghề như đời trước, nhưng sau nhiều lần nấu cơm, cậu nấu đã ngon hơn nhiều so với lúc đầu rồi.Thấy gương mặt đầy dịu dàng của con mình, Tiền Mạt chợt có cảm giác nổi da gà.Khi Hàn Trọng Viễn về tới nhà, Mạnh Ân còn chưa thấy đâu.

Không bao lâu sau thì Mạnh Ân cũng về, sau đó vội vội vàng vàng bắt đầu nấu cơm.Tôm chiên, canh xương rong biển, trứng hấp...

Mạnh Ân làm ba món, hai người ăn là vừa đủ."

Sau này rong biển có thể cho ít tỏi giã, rồi thêm ít giấm và rau vào."

Hàn Trọng Viễn ăn hơn phân nửa cơm canh, tiếp đó đưa ra ý kiến."

Vâng."

Mạnh Ân đáp.Hàn Trọng Viễn bóc hai con tôm đặt vào bát cậu: "Tôm hơi tanh, trước hết cậu có thể cho gừng tỏi, rượu gạo, dùng nước trần qua rồi mới xào."

Thật ra hắn hoàn toàn mù tịt nấu ăn, nhưng đời trước, sau này Mạnh Ân chính là làm như vậy, ăn ngon hơn hiện tại nhiều."

Vâng."

Mạnh Ân lại đáp, cố gắng ghi nhớ.Hàn Trọng Viễn trông sắc mặt của Mạnh Ân thì biết lần sau cậu nhất định sẽ cải thiện, lập tức hài lòng nhìn Mạnh Ân một cái: "Thật ra cậu nấu đã rất ngon rồi."

"..."

Mạnh Ân hơi xấu hổ cúi đầu.Hôm sau trong trường có nữ sinh oán giận đồ ăn của căng tin khó ăn, nói đồ ăn ở nhà mình ăn ngon hơn, cậu bèn phá lệ đứng lại nghe, sau đó nổi lên ý định đi mua thực đơn.Nhưng cũng chỉ là ý định mà thôi, kỳ thi tháng sắp đến khiến cậu căn bản không chừa ra được thời gian tới hiệu sách.Ở Hồng Tài, thành tích của Mạnh Ân vẫn luôn là hạng trung.

Dù trường chuyên ngữ có rất nhiều mặt vượt trội hơn Hồng Tài, nhưng chuyện thi cử này ngược lại cũng chẳng khác Hồng Tài là mấy.

Cậu thiếu mất một khoảng thời gian trên lớp, mấy ngày này lại phá lệ cố gắng, cuối cùng ngược lại duy trì thành tích hạng trung như trước.
 
Back
Top Bottom