Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm] Ân Hữu Trọng Báo (Full)

[Đm] Ân Hữu Trọng Báo (Full)
Chương 9


Chương 9: Bố mẹ

Hàn Trọng Viễn nghe Mạnh Ân hỏi lại, mới nhận ra lời mình nói còn có ý nghĩa khác.

Nhưng hắn thật sự chỉ muốn ngủ cùng Mạnh Ân mà thôi, thậm chí hắn chỉ định nằm cạnh cậu một lúc, nghỉ ngơi chốc lát.Trước đấy không lâu vừa trải qua cái chết của người này, hắn khẩn thiết muốn cảm nhận sự tồn tại của cậu, khẩn thiết hi vọng, có thể giống như trước khi sống lại, cả hai chung giường chung gối ôm nhau mà ngủ.Không sai, chính là ôm nhau mà ngủ.Khi vừa được Mạnh Ân cứu ra, hai người bèn vào ở một căn nhà cũ nát nằm trong một ngõ hẻm.

Nơi nhỏ hẹp như vậy cũng chỉ có một chiếc giường tạm coi là dùng được.

Khi ấy cảm xúc của hắn với Mạnh Ân rất phức tạp, một mặt cảm kích Mạnh Ân có thể bất chấp tính mạng cứu mình nên không muốn tranh giường với đối phương, một mặt lại lo lắng Mạnh Ân là do kẻ thù sắp đặt tới bên cạnh mình.Dù hắn đã trở thành kẻ tàn phế, nhưng sau cùng, trên tay vẫn còn một tài khoản bí mật, còn có thể liên hệ rất nhiều người...

Đời trước, về sau hắn chính là dựa vào mấy thứ này mà chậm rãi trả thù.Chính vì như vậy, hắn vô cùng cương quyết bắt Mạnh Ân phải ngủ với mình.

Ban đầu lúc hai người ngủ chung, trên người Mạnh Ân còn bị thương nên thường trắng đêm không ngủ được.

Trong lòng hắn lại vừa hận vừa lo, nên cũng không ngủ được nốt...

Có điều, sau rất nhiều đêm họ mất ngủ, không biết vì sao bỗng nhiên lại hình thành thói quen, mà không chỉ là thói quen, sau này thậm chí chỉ cần Mạnh Ân không ở cạnh, hắn bèn không ngủ được.Lúc căn nhà trong ngõ hẻm kia đổi thành một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, Mạnh Ân còn định phân phòng ngủ.

Hắn lại cương quyết chiếm lấy căn phòng lớn kia để làm phòng sách, sau đó bắt Mạnh Ân đi mua một chiếc giường lớn, tiếp tục kéo người ngủ chung...Những chuyện kia, với hắn chỉ như ngày hôm qua.

Hàn Trọng Viễn tin chắc, nếu không có Mạnh Ân ở bên, bây giờ bản thân sẽ không thể ngủ được.

Vậy nên "đi ngủ" trong miệng hắn, thật sự rất đơn thuần."

Cậu nghĩ linh tinh gì đó!

Tôi chỉ muốn bảo cậu ngủ trưa thôi!

Cậu không biết ngủ trưa rất tốt cho sức khoẻ à?"

Hàn Trọng Viễn trừng mắt nhìn Mạnh Ân một cái, "Tốt nhất cậu đừng có nghĩ vớ nghĩ vẩn, mặc dù cậu thích tôi, nhưng chưa chắc tôi đã thích cậu!"

Hàn Trọng Viễn nói, dứt lời lại hơi hối hận, sợ mình quá nặng lời sẽ khiến Mạnh Ân giận.Mạnh Ân lại chẳng hề giận, thậm chí còn cảm thấy như vậy mới là bình thường.

Có điều nghĩ vớ nghĩ vẩn là nghĩ gì mới được?

Cậu cho rằng, mình thế này mà lại ngủ trên chiếc giường vô cùng đẹp đẽ kia của Hàn Trọng Viễn, không hợp chút nào thì phải làm sao?Vẻ mặt Mạnh Ân tràn đầy đơn thuần, Hàn Trọng Viễn thấy cậu như vậy, đột nhiên cảm giác tâm tư mình thật tà ác...

Sau đó, hắn kiên quyết kéo Mạnh Ân lên giường.Mạnh Ân không ngờ mình lại thật sự có thể ngủ trên giường của Hàn Trọng Viễn, càng không ngờ Hàn Trọng Viễn lại ôm chặt mình.Sự thân thiết này, cũng giống như gắp thức ăn vậy, trong đời chưa có một ai từng làm cho cậu.

Cậu còn nhớ trước đây từng xem một bộ phim kinh dị ở nhà hàng xóm, nửa đêm đột nhiên gặp ác mộng mà bừng tỉnh, theo phản xạ sán lại gần mẹ, lại bị mẹ mình một đạp đá xuống giường.

Sau đó bèn bắt đầu trách móc cậu, nói nếu không phải vì mang thai cậu, không thể chăm sóc cho bố cậu, bố cậu nhất định sẽ không bỏ đi...Cậu đã quên khi ấy mình bốn hay năm tuổi, nhưng cậu còn nhớ ngay ngày hôm sau, mẹ cậu bắt đầu cho cậu ngủ dưới đất.Hàn Trọng Viễn... không phải không thích cậu ư?

Trước đây thậm chí hắn vốn chẳng hề nhớ cậu, cớ gì bỗng nhiên lại để mình ngủ trên giường của hắn, lại còn ôm mình?Được Hàn Trọng Viễn ôm, thật ra cũng chẳng thoải mái lắm, dù sao vẫn có cảm giác đầu mình không thể ngọ nguậy.

Nhưng nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh lại khiến Mạnh Ân không kìm được cảm thấy an toàn.

Ban đầu cậu còn ngây người nhìn trần nhà, về sau thì ngủ thiếp đi lúc nào không biết.Trong khoảnh khắc, cậu dường như nhớ lại ngày đầu tiên khai giảng cấp ba.Cậu cầm phần học phí không thiếu cũng chẳng thừa mà mẹ cậu đưa, đến trường báo danh.

Lại không hề biết, thì ra học phí mà mẹ cậu nghe nói không phải của năm nhất mà là của năm hai, học phí năm nhất nhiều hơn năm hai một trăm tệ[1].[1] 100 tệ: Khoảng 320 nghìn VNĐ.Một trăm không là gì cả, rất nhiều phụ huynh đưa con đến đều mang theo nhiều tiền, báo danh xong còn mua cho con mình mấy thứ khác, mua phiếu cơm một hai trăm tệ, bảo hiểm tám mươi tệ mà nhà trường giới thiệu lại càng không bỏ sót.

Nhưng cậu, ngay cả một đồng tiền thừa cũng chẳng có, mà bố mẹ cậu chưa li hôn, bố lại rất giàu, cũng không phù hợp với yêu cầu của học sinh có hoàn cảnh khó khăn...Hàn Trọng Viễn, chính là khi ấy, tưởng như mang theo ánh Mặt Trời xuất hiện trước mắt cậu: "Đàn em, cậu mang không đủ tiền à?

Để tôi ứng trước cho nhé."

Hàn Trọng Viễn cho cậu vay một trăm tệ, giúp cậu cuối cùng cũng hoàn tất báo danh.

Về sau lúc cậu cầm biên lai đến, vất vả một phen mới đem trả một trăm tệ Hàn Trọng Viễn, Hàn Trọng Viễn còn cho cậu một túi quà vặt...Đó là thứ ngon nhất cậu từng được ăn.Đợi Mạnh Ân ngủ say, Hàn Trọng Viễn mới mở mắt, sau đó nhìn chằm chằm Mạnh Ân.Mạnh Ân của hiện tại khác xa so với Mạnh Ân của hai mươi năm sau, nhưng dù thế nào chăng nữa, đây cũng là Mạnh Ân của hắn.Cũng chẳng biết bao lâu trôi qua, điện thoại trên tay Hàn Trọng Viễn chợt rung bần bật, hắn cực kì cẩn thận rút tay mình ra, sau đó đi ra ban công nhận cuộc gọi của Tề An An.Hiệu suất làm việc của Tề An An rất cao, bây giờ đã hỏi thăm được đại khái tình hình trong nhà Mạnh Ân, còn từ trường học lấy được nhật kí của Mạnh Ân nữa.

Lúc này vừa gọi điện cho Hàn Trọng Viễn, cô vừa trên đường tới nhà họ Hàn.Theo ý của Tề An An, cô định để sau khi đến nhà họ Hàn mới trực tiếp báo cáo, nhưng Hàn Trọng Viễn lại muốn biết tình hình cụ thể ngay: "Cô nói luôn đi."

"...Vâng."

Tề An An bất đắc dĩ đồng ý, cảm thấy có phần may mắn vì đã bảo tài xế của Hoa Viễn đưa đi mà không phải tự mình lái xe.Thật ra thông tin của Tề An An cũng hơi phiến diện.

Cô giả vờ làm giáo viên ở trường đến nhà Mạnh Ân một chuyến, sau đó từ hàng xóm ở đó nghe được tình huống trong nhà họ Mạnh.Bố của Mạnh Ân Mạnh Kiến Kim và mẹ của Mạnh Ân Lý Thục Vân – nguyên danh Lý Nhị đều sinh ra trên thuyền đánh cá, là "người trên thuyền" không có đất đai cũng chẳng có hộ khẩu thành phố.

Sau khi hai người kết hôn, trong thời gian rất dài đều phải ăn bữa nay lo bữa mai.Về sau, Mạnh Kiến Kim bèn đưa Lý Thục Vân đến thành phố S kiếm sống.Mạnh Kiến Kim là nhờ gạt người mà có khoản lãi đầu tiên.

Ông ta mua một ít đồng hồ đeo tay giá rẻ, ở trên bến tàu của thành phố S, nói với người khác đây chính là đồng hồ cao cấp mà mình trộm được, muốn đem bán rẻ, sau đó bán mấy chiếc đồng hồ chẳng dùng được mấy ngày kia đi.

Chờ đến khi lãi được một khoản tiền, ông ta lại bắt đầu đến nông thôn thu mua trứng gà, mang về thành phố S đổi các loại phiếu, sau đó lại dùng mấy tấm phiếu này đi đổi trứng gà...Tóm lại, Mạnh Kiến Kim cứ như vậy mà chậm rãi có tiền, về sau còn tìm một đám công nhân, mở một công ti lắp đặt thiết bị.Mạnh Kiến Kim có tiền rồi, Lý Thục Vân – khi trước vì làm lụng vất vả quá mức mà từng sảy thai hai lần – rốt cuộc cũng mang thai Mạnh Ân.

Đáng lẽ cuộc sống phải càng lúc càng tốt, vậy mà trong thời gian Lý Thục Vân mang thai, Mạnh Kiến Kim lại ngoại tình.

Thậm chí Lý Thục Vân vừa sinh Mạnh Ân, Mạnh Kiến Kim bèn bắt đầu mang tình nhân đi rêu rao khắp nơi, tình nhân lại còn có thai.Khi ấy Lý Thục Vân đã đi làm loạn lên, kết quả làm loạn một phen kia, lại khiến Mạnh Kiến Kim càng không muốn đáp lại bà ta, thậm chí bắt đầu muốn li hôn với bà ta.Tất nhiên, bây giờ hai kẻ ngày vẫn chưa li hôn thành công.

Mạnh Kiến Kim không cha không mẹ, cũng không thể nói là thật lòng yêu tình nhân, chẳng qua cảm thấy tình nhân trẻ tuổi xinh đẹp, dẫn ra ngoài thì có thể diện hơn là Lý Thục Vân quê mùa sống qua ngày mà thôi.

Tất nhiên ông ta không nỡ đem số tiền mình kiếm được đặt dưới danh nghĩa của người khác, trước tình hình này, ông ta căn bản chẳng muốn đi khởi tố li hôn để phân chia tài sản cho Lý Thục Vân.

Còn Lý Thục Vân?

Dù thế nào bà ta cũng sống chết không chịu, cho dù ngày nào cũng oán trách Mạnh Kiến Kim tồi tệ thế này thế nọ, nhưng bà ta vẫn không li hôn.Hai kẻ này như vậy thì cũng không sao, chỉ làm khổ mỗi Mạnh Ân.Con đầu lòng của Mạnh Kiến Kim và tình nhân là con gái, sau này lại có con trai, bèn xem như Mạnh Ân không hề tồn tại.

Còn Lý Thục Vân?Lý Thục Vân có hai công việc, rửa bát và quét dọn khách sạn, ngoài ra Mạnh Kiến Kim còn để lại cho bà ta một căn nhà cũ nát.

Nếu bà ta nuôi Mạnh Ân cẩn thận, thật ra hàng ngày cũng có thể sống được.

Nhưng bình thường bà ta còn muốn gửi tiền về cho cha mẹ, vậy nên hai mẹ con có thể nói là nghèo rớt mùng tơi."

Nghe hàng xóm nói, hàng sáng Mạnh Ân đều sẽ đến chợ đầu mối để nhặt rau về, còn lấy rất nhiều túi giấy về dán, kiếm hai đồng một ngày..."

Khi Tề An An nói tới đây, bèn không nhịn được mà thở dài.Nắm tay Hàn Trọng Viễn càng lúc càng siết chặt, khiến điện thoại trên tay bị ấn xuống một hàng kí tự hỗn loạn, không cẩn thận còn tắt luôn máy.
 
[Đm] Ân Hữu Trọng Báo (Full)
Chương 10


Chương 10: Uy hiếp

Thời niên thiếu của Mạnh Ân trôi qua thật sự không tốt đẹp lắm, điều ấy Hàn Trọng Viễn đã biết từ lâu, dù sao thì trên người Mạnh Ân cũng có rất nhiều thói quen tạo thành do nghèo khó.

Nhưng, hắn không ngờ hàng ngày Mạnh Ân lại sống như vậy.Mạnh Ân ít hơn hắn một tuổi, sinh nhật vào cuối tháng mười hai, bây giờ cậu còn chưa tròn mười sáu.Học sinh Trung học năm nhất chưa tròn mười sáu, nhà cũng không gần trường, lại chẳng thể trọ ở trường, phải đi đi về về suốt.

Thậm chí sau khi về nhà còn phải nấu cơm, đồng thời nghĩ cách kiếm tiền...Trước đây, Hàn Trọng Viễn từng nghe tới chuyện thành tích của Mạnh Ân không tốt, giờ ngẫm nghĩ, cậu như vậy thành tích còn có thể tốt được mới là lạ!Ngoảnh lại, Hàn Trọng Viễn liền trông thấy bộ dáng say ngủ của Mạnh Ân, còn cả cuốn "Bá tước Monte Cristo" được cậu đặt ngay ngắn trên chiếc bàn bên cạnh kia nữa.Đời trước, có một lần trong lúc vô tình hắn từng nhắc đến, nói mình muốn làm Bá tước Monte Cristo chậm rãi trả thù.

Kết quả Mạnh Ân hỏi hắn bá tước Monte Cristo là ai...

Lúc ấy, hắn vì Mạnh Ân quá thiếu hiểu biết mà nói Mạnh Ân vài câu, sau đó bảo cậu đi mua sách về đọc.

Kết quả Mạnh Ân thích cuốn sách này một cách khủng khiếp...Khi đó hắn còn chê Mạnh Ân thiếu hiểu biết, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy có một ngọn lửa giận thiêu đốt hừng hực trong lòng mình.Bố của Mạnh Ân, ngay từ đầu hắn đã rất ghét, bây giờ biết được những tư liệu kia, cũng chỉ có cảm giác "lão cặn bã này quả nhiên là hạng cặn bã".

Nhưng mẹ của Mạnh Ân thì khác.Trước đây hắn cũng từng nghe Mạnh Ân kể sơ qua về mẹ của cậu, còn tưởng rằng đó là một người phụ nữ đối xử khá tốt với Mạnh Ân.

Mặc dù hắn không thích đối phương, nhưng vẫn cho là mình đoạt đi Mạnh Ân, thì cũng nên đền bù cho bà ta đôi chút.

Mà lúc này đây...

Hắn không tìm người này tính sổ, người này nên cảm ơn trời đất rồi!Mở điện thoại, chẳng bao lâu sau thì Hàn Trọng Viễn nhận được cuộc gọi lại của Tề An An – cô đã đến nhà họ Hàn.Một ít hồ sơ của Mạnh Ân và cả nhật kí của Mạnh Ân, Tề An An đều giao tận tay Hàn Trọng Viễn, lại kể thêm ít chuyện của Mạnh Ân, sau đó rời đi trước ánh nhìn đầy lạnh lẽo của Hàn Trọng Viễn.

Vừa ra ngoài, bèn không nhịn được thở phào, có cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn vậy.Sao Hàn Trọng Viễn lại thành ra thế này?

Đừng bảo là bỗng nhiên phát hiện mình thích đàn ông, nên tính tình mới hoàn toàn biến đổi đấy nhé?

Tề An An suy ngẫm, sau đó chẳng hề nghỉ ngơi chạy đến trường học – Hàn Trọng Viễn đã bảo cô là phải tìm cho Mạnh Ân ngôi trường khác tốt hơn chút.Hàn Trọng Viễn siết chặt cuốn nhật kí trên tay, nhìn Tề An An rời đi, ánh mắt lẩn khuất tăm tối.Bản thân hắn đã không định đi học, thật tình cũng chẳng muốn Mạnh Ân đến trường.

Nhưng Mạnh Ân khác hắn, Mạnh Ân vẫn luôn mong muốn được học tập.

Sau này khi bị hắn nhốt trong nhà không thể ra ngoài, bèn thường xuyên đọc đủ các tài liệu học tập trên mạng.

Về sau, mặc dù cậu không nói, nhưng ngay cả sách gốc tiếng Anh cũng có thể đọc hiểu, còn tự học rất nhiều kiến thức y học, muốn tìm cách giúp bệnh nhân bại liệt phục hồi...Mặc dù hắn rất muốn bẽ gãy đôi cánh của Mạnh Ân, giam Mạnh Ân lại bên mình, nhưng nhớ lại hình ảnh Mạnh Ân cõng hắn ra khỏi đám cháy, còn cả cảnh tượng bị Lịch Tiếu Tiếu đâm dao sau này, hắn lại nuối tiếc huỷ hoại cậu.Tất nhiên, dù hắn sẽ để Mạnh Ân được tiếp tục đi học, thì cũng phải có điều kiện...Thầm suy xét tương lai của Mạnh Ân một phen, Hàn Trọng Viễn xem đồng hồ, sau đó gọi cho Tiền Mạt một cuộc điện thoại.Quả nhiên lúc này Tiền Mạt đã kiểm tra xong: "Trọng Viễn, ngực trái của mẹ có một khối u đường kính một centimet, còn chưa lan rộng ra chỗ khác, làm phẫu thuật có thể chữa khỏi."

Bấy giờ cô nói, vừa khiếp sợ lại vừa kinh hãi, đồng thời, cũng coi như hoàn toàn tin lời Hàn Trọng Viễn."

Vậy hãy mau chóng làm phẫu thuật!"

Hàn Trọng Viễn lập tức nói, lại siết chặt điện thoại lần nữa.

Đời trước, Tiền Mạt cũng từng bảo rằng mình chỉ cần làm phẫu thuật là được, nhưng cuối cùng, mặc dù cô cắt bỏ cả vú, lại vẫn chẳng thể ngăn được ung thư di căn.Lần này, Tiền Mạt phát hiện vấn đề của mình sớm hơn hai năm, chắc là sẽ không sao đúng không?"

Mẹ biết, mẹ đã hẹn lịch phẫu thuật rồi, với cả sẽ gọi điện cho bố con, bảo ông ấy về đây nữa."

Tiền Mạt đáp.

Mặc dù cô đã tin lời của Hàn Trọng Viễn, nhưng vẫn chẳng thể hận được người chồng Hàn Thận của mình.Tình cảm của cô và Hàn Thận vẫn rất khăng khít, cho dù mấy năm nay ở riêng, nhưng hàng ngày hai người đều sẽ liên lạc với nhau, bình thường đều nói mãi mà không hết chuyện...

Không sai, Hàn Thận quan tâm đứa cháu kia của mình hơi nhiều, nhưng cũng chỉ là cảm thông đứa cháu kia thân thể yếu đuối, nhiều bệnh, lại không có cha mà thôi.

Cô tin tưởng chồng mình nhất định sẽ càng quan tâm đến con trai của hai người hơn.Mấy chuyện mà Hàn Trọng Viễn kể kia...

Chồng cô hẳn là cũng chỉ bị che mắt.Suy nghĩ của Tiền Mạt cũng là thường tình, Hàn Trọng Viễn nghe hết lời cô, lại trực tiếp tắt máy.

Thật ra cũng không thể nói là bố đối xử với hắn không tốt, nhưng hắn vẫn rất hận cái người không tin tưởng con trai của chính mình mà lại đi tin cháu mình kia.Tuổi của hắn sắp qua đuôi bốn gần tới đầu năm, hắn không cho là bây giờ, mình còn có thể bỏ đi những ý niệm đã ăn sâu vào tiềm thức, bèn dứt khoát không thay đổi.Điện thoại bị ngắt.

Tiền Mạt thở dài, nhìn sang thím Lưu bên cạnh: "Thím đi xem xem xét nghiệm của con đã có kết quả chưa."

Thím Lưu nhanh chóng rời đi.

Bấy giờ Tiền Mạt mới gọi điện cho chồng của mình: "Hàn Thận, ngực của em có một khối u."

"Cái gì?

Tiểu Mạt em không sao chứ?

Em chờ đó, anh đến ngay."

Kèm theo câu nói vội vàng của Hàn Thận, bên trong điện thoại lại truyền đến âm thanh ghế tựa đổ xuống đất cùng tiếng người chạy bình bịch."

Anh không cần gấp gáp thế đâu, bác sĩ nói không sao cả, làm phẫu thuật là được."

Tiền Mạt cảm nhận được lo lắng của Hàn Thận như thể muốn từ điện thoại xộc ra ngoài, an ủi bảo."

Vậy mà nói là không sao?

Em còn phải làm phẫu thuật nữa kìa!"

Hàn Thận nói, "Đều tại mấy năm nay anh bận quá, không thể chăm sóc tốt cho em."

"Anh còn nhớ đến em là được rồi."

Tiền Mạt đáp.

Thấy Hàn Thận vô cùng tự trách, lại an ủi thêm vài câu.

Sau đó bàn bạc với Hàn Thận cẩn thận để sáng hôm sau Hàn Thận ngồi chuyến bay đầu tiên đến, cùng cô làm kiểm tra cặn kẽ hơn, đồng thời chuẩn bị cho ca phẫu thuật – Hàn Thận thì lại muốn tới ngay lập tức, nhưng một vài chuyện ở Hàn Thị, dù sao cũng cần phải bàn giao ổn thoả trước đã.Lúc sắp ngắt máy, đột nhiên Tiền Mạt nhớ đến điều gì: "Lần này anh đừng để chuyện khác cản trở nữa đấy."

Cô và Hàn Trọng Viễn đều chỉ về nhà họ Hàn vào dịp năm mới, mà bình thường...

Có đôi lần Hàn Thận bảo cô là muốn tới tận hưởng ngày lễ tết gì đó với cô, cuối cùng lại chẳng bao giờ thành công.

May mà hai người họ có nhiều cơ hội đi công tác, anh tới chỗ em bên này, em tới chỗ anh bên kia, đổi lại thỉnh thoảng cũng có thể gặp nhau."

Sẽ không đâu!"

Hàn Thận lập tức nói.Tiền Mạt tắt máy.

Thím Lưu đi lấy mấy tờ đơn xét nghiệm xong, lúc cùng nhau về nhà thì Mạnh Ân đã tỉnh.Tỉnh dậy phát hiện nơi mình đang nằm vô cùng xa lạ, Mạnh Ân lập tức ngồi bật dậy, sau đó không kìm được thầm hối hận.

Chẳng hiểu sao cậu lại cùng Hàn Trọng Viễn đến nhà của Hàn Trọng Viễn, còn ngủ trên giường của Hàn Trọng Viễn nữa...Trước đấy cậu cũng đã liên luỵ đến Hàn Trọng Viễn rồi, thế mà bây giờ còn làm phiền Hàn Trọng Viễn nữa...

Đồng tính luyến ái rất ghê tởm, bạn cùng lớp cậu đều rất ghét cậu, cậu thật sự không muốn Hàn Trọng Viễn cũng bị người khác ghét.Nghĩ đến đây, Mạnh Ân vội vàng xuống giường, mà cậu vừa xuống giường thì trông thấy Hàn Trọng Viễn từ ngoài cửa bước vào: "Cậu dậy rồi à?"

"Vâng, Hàn Trọng Viễn, em...

Em muốn về nhà."

Mạnh Ân nói.Đôi ngươi Hàn Trọng Viễn hoá một mảnh lạnh lẽo: "Cậu muốn đi?"

Bình thường Lý Thục Vân rất hay nổi giận, khiến Mạnh Ân luyện được khả năng nhìn mặt mà bắt hình dong, cậu biết ngay là Hàn Trọng Viễn đang không vui: "Em làm phiền anh nhiều lắm rồi, lại còn liên luỵ anh..."

Hơn nữa cậu còn phải về nhà nấu cơm tối, khi trước dán xong một nghìn túi giấy cũng muốn nhờ hàng xóm đi gửi hộ để lĩnh tiền..."

Tôi không chê cậu phiền."

Hàn Trọng Viễn nghe được lời giải thích của Mạnh Ân, thoải mái hơn hẳn, "Cậu chỉ cần ngoan ngoãn ở đây là được, đừng hòng về nhà!"

"Em về nhà có chuyện..."

"Cậu mà về nhà thì quả thật là sẽ có chuyện, cậu bị đuổi rồi, về nhà nhất định sẽ bị mẹ đánh cho không xuống giường được!"

Hàn Trọng Viễn nhếch cười có phần ác ý."

Bị đuổi?"

Mạnh Ân ngẩn người, rất nhanh bèn gật gật đầu, "Em biết rồi..."

Trước đấy đã có bạn học bảo rằng, cậu sẽ bị đuổi khỏi trường.

Mạnh Kiến Kim cũng nói là sẽ không cho cậu đến trường nữa, nên thật ra cậu đã chuẩn bị tâm lí để đối diện với chuyện này từ lâu.

Về phần mẹ cậu...

Có lẽ mẹ cậu sẽ vì cậu chọc giận Mạnh Kiến Kim, còn làm chuyện mất mặt mà tức giận, nhưng sẽ chẳng tức giận vì cậu không thể đi học được nữa – từ lâu mẹ cậu đã muốn cậu đi làm mà không phải tốn tiền để học hành rồi.Trước đây cậu dồn hết sức lực thi vào Hồng Tài, chính là vì học phí của Hồng Tài thấp, lại còn gần nhà, có thể không ở nội trú.

Đổi thành Trung học khác, chưa chắc mẹ cậu đã cho cậu học.Tất nhiên, về sau mẹ cậu cho cậu đi học, cũng chỉ vì để cậu vượt qua Mạnh Manh.

Đáng tiếc thành tích của Mạnh Manh cực kì tốt, căn bản cậu không so nổi."

Có điều cậu yên tâm, bây giờ mẹ cậu chưa biết chuyện này đâu.

Bố cậu bảo với mẹ cậu là ông ta trả tiền để cậu trọ lại ở trường rồi...

Cậu không về thì không sao, cậu mà về, chẳng phải việc này sẽ bị vạch trần à?"

"Trọ ở trường?"

Mạnh Ân không biết vì sao bố mình lại làm như vậy."

Tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn ở lại đây đi!

Bây giờ bố cậu nghe lời tôi lắm, cậu thử lén chạy về xem, tôi sẽ bảo ông ta đi tìm cậu và mẹ cậu tính sổ."

Hàn Trọng Viễn uy hiếp nói.Chẳng cần Hàn Trọng Viễn nói, bố cậu vốn cũng đã muốn đi tìm họ tính sổ rồi – trước đấy cậu lại làm bố cậu mất mặt...

Mạnh Ân thật sự không biết vì sao Hàn Trọng Viễn lại phải nói như thế."

Có điều nếu cậu ngoan ngoãn, vẫn nghe lời tôi, tôi sẽ tìm ngôi trường khác cho cậu học."

Hàn Trọng Viễn lại nói.Mạnh Ân kinh hãi nhìn Hàn Trọng Viễn.

Lúc này đây, thậm chí nét mặt của Hàn Trọng Viễn còn có phần hung dữ, nhưng bông nhiên cậu lại chẳng thấy sợ chút nào.Hàn Trọng Viễn quả nhiên là một người tốt!

Chỉ là Hàn Trọng Viễn tốt như vậy, lại khiến cậu không biết phải báo đáp Hàn Trọng Viễn ra sao...Hàn Trọng Viễn là người đầu tiên chìa tay giúp đỡ cậu, sau này nếu như Hàn Trọng Viễn cần, thì cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa, cậu cũng sẵn lòng.Tất nhiên, bây giờ cậu có thể làm chút việc trong khả năng của mình là tốt nhất...
 
[Đm] Ân Hữu Trọng Báo (Full)
Chương 11


Chương 11: Khởi đầu

Tiền Mạt vừa về đến nhà thì trông thấy con mình đang nổi trận lôi đình mà nạt nộ Mạnh Ân: "Tôi đã nói gì với cậu?

Tôi bảo cậu phải nghe lời tôi cơ mà!

Bây giờ vết thương của cậu còn chưa lành, ngoan ngoãn mà nghỉ ngơi hoặc là đọc sách đi!

Đừng có suốt ngày làm mấy việc lung tung trong phòng!"

"Tiểu Viễn, giọng điệu con thế này là sao?"

Tiền Mạt vừa bước đến thì trông thấy Mạnh Ân đang cầm giẻ lau và con trai đang gắt gỏng."

Mẹ không cần phải lo!"

Hàn Trọng Viễn lạnh lùng nhìn Tiền Mạt một cái, lát sau mới hỏi, "Mẹ không sao chứ?"

Tính tình con trai biến đổi lớn, thật ra Tiền Mạt cũng chưa tiếp thu được nhiều lắm.

Nhưng lúc này đối diện với ánh mắt mang theo quan tâm của Hàn Trọng Viễn, rốt cuộc lại yên tâm mỉm cười: "Mẹ không sao, chỉ cần làm phẫu thuật là được.

Ở đây điều kiện chữa trị đã là hàng đầu cả nước, họ cũng từng thực hiện rất nhiều phẫu thuật tương tự như vậy, nên mẹ định sẽ làm phẫu thuật ở đây luôn."

Tuy chuyện dây chuyền sản xuất cũ của Hoa Viễn quan trọng, nhưng vẫn không sánh được với sức khoẻ của mình.

Tiền Mạt quyết định làm phẫu thuật trước, sau đó mới tính đến chuyện khác."

Cũng được."

Hàn Trọng Viễn gật gù, sau đó đoạt lấy giẻ lau trong tay Mạnh Ân ném đi, nói với cậu, "Ở đây ngày nào cũng sẽ có người đến quét dọn, cậu không cần phải lo, nếu mà rảnh quá thì quay về học thêm mấy thứ khác đi!"

Thật ra bên cạnh phòng ngủ của Hàn Trọng Viễn có phòng sách, nhưng Hàn Trọng Viễn lại không để Mạnh Ân đi sang, đổi lại dẫn cậu về phòng mình, sau đó đưa cho cậu một tập tài liệu học tập tiếng Anh mà trước đây mình từng dùng: "Tiếng Anh nhất định phải nói nhiều mới giỏi được, cậu nói nhiều vào, lớn tiếng chút cũng được!"

"Vâng."

Mạnh Ân gật gật, lại cảm kích nhìn Hàn Trọng Viễn một cái.Ánh mắt của Mạnh Ân khiến Hàn Trọng Viễn vô cùng hài lòng.

Thấy Mạnh Ânh bắt đầu học, hắn cầm cặp ra ngoài ban công, kéo rèm lại để ngăn cách, rồi giở nhật kí của Mạnh Ân ra.Tất nhiên hắn biết tự tiện đọc trộm nhật kí của người khác là không hay, nhưng hắn muốn biết những chuyện thuộc về, cùng những chuyện có liên quan đến Mạnh Ân.Nhật kí của Mạnh Ân là một cuốn sổ tay, trang đầu còn có một dòng chữ rồng bay phượng múa "Chúc bạn học Mạnh Ân thi đỗ Trung học Hồng Tài", hình như là phần thưởng mà giáo viên tặng cho cậu.Mà trang đầu tiên của nhật kí, chính là viết về hắn.Hàn Trọng Viễn đã không còn nhớ việc mình từng cho một học sinh năm nhất vay tiền, nhưng có thể đoán được tình hình khi đó.Một trăm đồng với hắn chẳng có gì to tát, khi đó quá nửa là thấy Mạnh Ân đáng thương, tiện tay bèn cho vay, về phần quà vặt sau này...

Thời buổi này đang thịnh hành tiểu thuyết ngôn tình của xứ sở kim chi, trong đó thường hay miêu tả các loại tình tiết tặng nhau quà vặt, rồi thì hoàng tử nhận được sô cô la.

Nữ sinh trong lớp họ thậm chí cả lớp khác nữa, bèn bắt đầu để đủ các loại quà vặt trong ngăn bàn của hắn.

Hắn không ăn mấy thứ kia, cũng sẽ chẳng vứt đi, bình thường đều đem cho người khác...Tất cả những việc này với hắn đều chỉ là tiện tay mà thôi, Mạnh Ân rõ ràng lại nhớ rất kĩ.Hàn Trọng Viễn trong lòng chẳng chút liêm sỉ đọc qua nhật kí của Mạnh Ân một lần, cực kì hài lòng với tần số xuất hiện của tên mình trong đó.Mạnh Ân không có can đảm tìm hắn tỏ tình hoặc là tặng đồ giống như mấy học sinh trong trường, ngay cả đến gần lớp hắn nhìn hắn một cái cũng không dám.

Nhưng chỉ cần trông thấy hắn lên sân khấu phát biểu, hoặc là thấy hắn đạt được giải thưởng gì, đều sẽ vô cùng phấn khởi, sau đó sẽ viết một đoạn dài ngoằng.Hắn, về sau có thể đối tốt với cậu hơn chút...Kẹp mấy tờ bị xé lúc trước vào cuốn nhật kí của Mạnh Ân, Hàn Trọng Viễn đi đến phòng sách của mình, sau đó tìm ra một chiếc hộp bằng gỗ điều nhuộm trong két bảo hiểm, cẩn cẩn thận thận cất cuốn nhật kí vào.Cất xong nhật kí, hắn khẽ nhăn mày, sau đó lấy tất cả chỗ bưu tiếp và thư từ bên trong ra, ném thẳng vào sọt rác.Chỗ bưu thiếp và thư từ kia, đều là của Lịch Tiếu Tiếu.Nhà họ Lịch mấy đời thân thiết với nhà họ Hàn, mặc dù hắn sống ở thành phố S, nhưng những lúc năm mới hoặc nghỉ hè đều có thể gặp được cô gái ngọt ngào và đáng yêu kia.Khác với những cô gái ở thành phố S mà hắn từng gặp, Lịch Tiếu Tiếu lớn lên trong gia tộc lớn có một loại khí chất đặc biệt, vô cùng hấp dẫn người khác, khiến hắn chẳng thể tránh được mà ôm chút nhớ nhung.

Thỉnh thoảng cả hai còn gửi quà cho nhau nữa.Có điều, người từng được hắn coi như báu vật, lúc này trong mắt hắn ngay cả phân cũng không bằng.Làm xong tất cả, Hàn Trọng Viễn nhanh chóng về phòng mình, vừa lúc nghe được Mạnh Ân đang nói tiếng Anh.Chàng trai đang độ dậy thì chất giọng hơi khàn, nhưng so với thanh âm bị khói đặc huỷ đi đời trước, lại có thể nói là vô cùng vô cùng dễ nghe..."

Bỏ sách xuống, chúng ta đi ăn cơm tối!"

"Vâng."

Mạnh Ân vội vàng đứng lên.Lúc Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân xuống dưới nhà, cơm tối đã làm xong tương đối, mà Tiền Mạt thì đang nói chuyện với Tiền Tùng ở phòng khách.Hàn Trọng Viễn nghe vài câu, liền biết là Tiền Tùng nghe nói chuyện Tiền Mạt đi viện nên mới tới.So với Lịch Tiếu Tiếu và Hàn Hành Diểu thì chẳng qua, Tiền Tùng chỉ chôm đi ít tiền ở Hoa Viễn mà thôi, thậm chí gã chôm tiền xong lại kiếm tiền về, đối xử với mình cũng coi như khá tốt, ít nhất chưa từng hại mình...

Hàn Trọng Viễn quyết định để người này lại cho mẹ mình xử lí, lúc này bèn lựa chọn không thèm đếm xỉa."

Tiểu Viễn như vậy là sao?"

Tiền Tùng khó hiểu nhìn chị mình, hôm nay cháu trai gã lại không thèm chào hỏi gã...

Rõ ràng mới đây thôi còn thường hay nhao nhao là thích cậu đến chơi nhất cơ mà."

Nói chung là đến thời kì phản nghịch rồi."

Tiền Mạt bất đắc dĩ kiếm cớ."

Cháu nó đang yên lại phản nghịch?

Chị, Tiểu Viễn không phải cũng... thích nam giới đấy chứ?"

Tiền Tùng lo lắng hỏi.Mình mà biết thì đã tốt...

Tiền Mạt khẽ nhíu mày: "Cậu đừng lo, hôm nay trong nhà xảy ra nhiều chuyện, cậu về trước đi."

Tiền Tùng vẫn luôn sợ Tiền Mạt, lúc này cũng không dám để ý nữa: "Chị, vậy em đi trước, sáng mai em lại đến."

"Cậu đi mau đi."

Tiền Mạt đáp, bây giờ cô có quá nhiều chuyện bận rộn, thật sự không rảnh để nghĩ đến người em này.Tiền Tùng nhanh chóng rời đi, bấy giờ Tiền Mạt mới nhìn về phía con mình: "Cậu của con thì không nói, ngày mai bố con đến, con cũng không thể tỏ thái độ thế này được."

"Dù sao con cũng không thể thân thiết gọi bố được."

Hàn Trọng Viễn nói.

Sau khi hắn bị hoả thiêu, bố hắn cũng chưa qua đời, vậy mà nhiều năm như thế bố hắn chẳng hề tìm hắn, đổi lại lúc dẫn con trai của Lịch Tiếu Tiếu đi chơi công viên còn bị phóng viên chụp được ảnh..."

Con..."

"Mẹ, mẹ nghĩ nhiều như vậy làm gì?

Dù sao chưa chắc ông ấy đã có thể đến được đây."

Hàn Trọng Viễn buông tiếng cười mỉa mai, sau đó trực tiếp vào bếp.Cơm tối được chuẩn bị thanh đạm như trước, hơn nữa đồ chay chiếm đa số, nhưng thế này với Mạnh Ân mà nói, đã có thể coi là rất phong phú rồi.Cậu mang cảm kích ăn sạch thức ăn mà Hàn Trọng Viễn gắp vào bát mình, sau đó lại bị Hàn Trọng Viễn kéo lên tầng.

Lần này Hàn Trọng Viễn không cho cậu học tiếp, mà lại trực tiếp kéo cậu lên giường để... xem TV.Bỏ một chiếc CD vào trong đầu đĩa, rất nhanh, biểu tượng của hãng hoạt hình Disney bèn xuất hiện...Hoạt hình toàn là tiếng Anh còn không có phụ đề, điều duy nhất may mắn, là xem phim một cách đơn thuần, cũng có thể đoán được nội dung tổng thể.Mạnh Ân rất ít khi có cơ hội xem hoạt hình, mặc dù nghe không hiểu, nhưng cũng chẳng rời mắt.

Hàn Trọng Viễn nhìn cậu một cái, cầm một quyển vở bắt đầu viết viết vẽ vẽ.Hôm nay hắn đã làm rất nhiều việc, nhưng đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi.
 
[Đm] Ân Hữu Trọng Báo (Full)
Chương 12


Chương 12: Phẫu thuật

Thật ra từ trước đến nay Hàn Trọng Viễn vẫn rất thích máy vi tính, rất thích những sản phẩm công nghệ cao.

Đời trước lúc vừa tốt nghiệp Đại học xong, còn từng muốn tụ tập một nhóm bạn làm website.

Tiếc là sau đó mẹ hắn đột ngột qua đời, tất cả dự định mãi mãi cũng chỉ là dự định mà thôi, rốt cuộc hắn vẫn phải ràng buộc với Hoa Viễn.Đời này, hắn tuyệt không muốn đi theo đường cũ của đời trước nữa, đổi lại có thể thử sức tự mình sáng lập một vùng trời đất, khỏi phải bị kẻ khác khống chế."

Xem phim có hiểu không?"

Sau khi viết rất nhiều chữ, Hàn Trọng Viễn ngoảnh đầu hỏi Mạnh Ân.Trên người Hàn Trọng Viễn vẫn nồng đậm hơi lạnh như trước, nhưng Mạnh Ân ở chung với hắn một ngày, đổi lại đã thấy quen: "Không hiểu ạ, tiếng Anh của em không được tốt lắm..."

"Ừm, xem không hiểu thì từ từ rồi xem, hôm nay đi ngủ trước đã!"

Hàn Trọng Viễn trực tiếp quyết định.Hàn Trọng Viễn lại kéo Mạnh Ân đi ngủ, giam chặt người trong lòng mình.Lần này Mạnh Ân vẫn không thoải mái như trước, vì ban chiều ngủ nhiều mà còn hơi khó ngủ.

Yên lặng hồi lâu, sau khi xác định Hàn Trọng Viễn đã ngủ, cậu bèn lặng lẽ định rời đầu khỏi cánh tay Hàn Trọng Viễn.

Vừa làm, vừa giữ góc chăn cho Hàn Trọng Viễn, sợ gió lùa vào chăn sẽ khiến Hàn Trọng Viễn cảm lạnh.Khó khăn lắm mới nhích ra được, rốt cuộc Mạnh Ân thở phào một hơi.

Trông thấy cánh tay Hàn Trọng Viễn ngay trước mắt mình, lại không kìm được dụi mặt, hôn lên đầu ngón tay Hàn Trọng Viễn.

Kết quả một giây sau, cậu liền bị kéo về...Tiếp tục nhích, lại bị kéo về...

Kéo về lần nữa...

Lại kéo về lần nữa...Rốt cuộc Mạnh Ân cũng khuất phục, không dám rời đi nữa, lặng yên mà ngủ.Hàn Trọng Viễn mở mắt nhìn người bên cạnh một cái, rồi lại nhắm mắt.

Nếu không phải thấy Mạnh Ân thật sự rất thích hắn, còn hôn lén hắn, thì riêng việc người này tránh né nhiều lần như vậy, nhất định hắn đã ra sức dạy dỗ cậu một phen rồi!Hàn Trọng Viễn cũng hài lòng mà thiếp đi.Sáng hôm sau, Hàn Trọng Viễn bị ác mộng làm tỉnh giấc, hoảng hốt như thể hắn đang ôm Mạnh Ân mà ngã vào đống lửa, vạn kiếp cũng không cách nào trở lại...

May mà, hơi ấm trong lòng khiến hắn trở nên tỉnh táo.

Mở to mắt, Hàn Trọng Viễn tức khắc nhìn thấy Mạnh Ân còn trẻ quá đỗi, đang nằm trong lòng mình.Như thể bị mê hoặc, hắn cúi đầu hôn lên má người trong lòng, sau đó vừa vặn đối diện với một cặp mắt mở to.Cứ như vậy một lát, Hàn Trọng Viễn quên mất là chân của mình đã có thể sử dụng được, hắn chống tay lùi thân người về sau hai bước, rốt cuộc một tay lại chống lọt ra ngoài giường...Xuất hiện sự cố bất ngờ, Hàn Trọng Viễn cũng tỉnh hẳn, sửa sang quần áo một lát rồi đứng lên, nhìn Mạnh Ân ở trên giường một cái: "Mau đứng dậy!

Đừng có lề mà lề mề nữa!"

Mạnh Ân chớp chớp đôi ngươi còn đang ngơ ngác.

Cậu đã tỉnh từ sớm, vậy nên khi nãy, Hàn Trọng Viễn thật sự đã hôn cậu...

Sao Hàn Trọng Viễn lại đi hôn cậu cơ chứ?Hôm qua Hàn Trọng Viễn đã bảo người mua cho Mạnh Ân bốn bộ quần áo cả trong lẫn ngoài.

Thấy Mạnh Ân không nhúc nhích, hắn trực tiếp ném quần áo lên giường: "Mặc đồ!"

Trong ấn tượng của Hàn Trọng Viễn, Mạnh Ân vẫn luôn rất xấu xí.

Đời trước mặt cậu đầy sẹo, không xấu mới là lạ.

Đời này...

Cái bộ dáng nhếch nhác hôm qua của Mạnh Ân, thật sự nhìn cũng chẳng đâu vào đâu.Nhưng hắn không ngờ, sau khi Mạnh Ân thay chỗ quần áo hợp với con trai cỡ tuổi như cậu này vào, lại đáng yêu đến thế...Chàng trai mười lăm tuổi mặc áo có mũ và quần jeans xanh nhạt, đôi mắt rất to, khiến người khác không kìm được muốn xoa đầu cậu...Vội ho một tiếng, thậm chí Hàn Trọng Viễn còn không cách nào có thể quát tháo Mạnh Ân giống như mười lăm năm trước, chỉ đành đi xuống dưới nhà, còn đi cực kì nhanh.Tiền Mạt đã ngồi ở trước bàn ăn, mà khiến Hàn Trọng Viễn ngạc nhiên là, không ngờ Tiền Tùng cũng đến.

Khoé mắt có ít quầng thâm, lúc này gã đang an ủi Tiền Mạt: "Chị, chị đừng lo lắng quá.

Em đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu, tình trạng của chị không sao cả, cơ mà bệnh viện thành phố S không tốt lắm, hay là đổi sang bệnh viện khác?"

"Không cần, ở thành phố S là được rồi."

Tiền Mạt đáp, đang định nói thêm gì đó, bỗng nhiên điện thoại lại reng.Trông thấy dãy số hiện trên màn hình, Tiền Mạt mỉm cười, chờ sau khi tiếp máy, sắc mặt lại càng lúc càng khó coi."

Sao vậy?"

Tiền Tùng hỏi."

Anh rể cậu gặp chuyện ở bên kia, bị lỡ máy bay."

Tiền Mạt lạnh mặt nói.

Đêm qua cô đã nói chuyện với Hàn Thận rất lâu, Hàn Thận vẫn luôn an ủi cô, nói là sẽ đến để trải qua ca phẫu thuật với cô.

Cuối cùng cô còn phải giục mãi mới chịu đi ngủ...

Kết quả chỉ mới đây thôi, Hàn Thận bảo với cô, vì hôm nay cháu trai mình bỗng nôn thốc nôn tháo, Hàn Thị lại nảy sinh ít vấn đề, nên đã bất cẩn lỡ mất chuyến bay.Hàn Thận nói, mình sẽ mua vé máy bay buổi trưa đến đây, nội tâm Tiền Mạt lại vẫn cảm thấy nguội lạnh như cũ.Trong mấy năm gần đây, chuyện như vậy cũng chẳng hiếm thấy.

Cô tin tưởng Hàn Thận, thỉnh thoảng Hàn Thận không thể đúng hẹn, bèn tự mình bay đi gặp Hàn Thận, chưa từng náo loạn cãi vã bao giờ.

Nhưng lần này lại khác.Câu nói mà hôm qua con trai cô bảo với cô, hôm nay chưa chắc Hàn Thận đã đến được, vẫn còn vang vọng bên tai.

Hôm nay Hàn Thận bèn không đến thật..."

Chị, chắc là anh rể có chuyện, lúc nào anh ấy cũng bận tối mắt tối mũi mà...

Chị, thành phố B có bệnh viện rất tốt, hay là em với chị đến thành phố B làm phẫu thuật nhé?"

Tiền Tùng hỏi."

Không cần, cậu theo chị đến viện là được rồi."

Tiền Mạt nói."

Con cũng đi."

Hàn Trọng Viễn lên tiếng.Tiền Mạt hơi ngạc nhiên nhìn con trai mình, rốt cuộc mỉm cười: "Được."

Qua kiểm tra chi tiết, khối u trên ngực của Tiền Mạt bị nghi ngờ là ung thư vú giai đoạn đầu, cần phải nhanh chóng phẫu thuật.

Giữa trưa, cô được đưa vào phòng phẫu thuật.Đứng trước cửa phòng phẫu thuật, vẻ mặt Hàn Trọng Viễn càng lạnh lẽo hơn, bàn tay đang nắm lấy tay của Mạnh Ân cũng càng lúc càng siết chặt.Không sai, Mạnh Ân cũng được hắn đưa đến.

Bây giờ hắn không trông thấy Mạnh Ân, nội tâm sẽ hoảng hốt, tất nhiên không thể để Mạnh Ân rời khỏi tầm mắt mình.Tiền Tùng mặc một bộ đồ Tây, đi một đôi giầy da, cứ lộp cà lộp cộp đi đi lại lại trước cửa phòng phẫu thuật.

Âm thanh đế giầy gõ trên nền nhà cứ như thể đập vào đáy lòng Hàn Trọng Viễn, từng chút từng chút một, khiến Hàn Trọng Viễn không kìm được mà có phần hoảng hốt."

Tiền Tùng, cậu đừng đi đi lại lại nữa được không!"

Rốt cuộc Hàn Trọng Viễn không kìm được gắt lên.Lần đầu tiên Tiền Tùng bị cháu mình quát, vốn còn hơi tức giận, nhưng nghĩ đến chị gái đang trong phòng phẫu thuật, chút tức giận ấy lại vơi hẳn: "Không phải cậu chỉ đang lo lắng thôi à?"

Ung thư vú đó!

Gã chưa bao giờ ngờ được chị gái mình lại bị ung thư.

Nếu chị gái gã không còn nữa, thì gã biết phải làm sao?Sắc mặt của Tiền Tùng được Hàn Trọng Viễn thu trọn vào mắt, khiến Hàn Trọng Viễn không kìm được khẽ cau mày.

Tiền Tùng trong ấn tượng của hắn, vẫn luôn là một người đàn ông rất mập, sau đó suốt ngày nghĩ cách moi tiền từ Hoa Viễn.

Mà người đàn ông trước mắt này, trên mặt còn hơi ngô nghê, biết quan tâm đến chị gái, lại khiến hắn cảm thấy có phần xa lạ: "Cậu lo lắng thì đi lại sẽ có tác dụng chắc?

Có sức làm vậy thì chẳng bằng đi hỏi bác sĩ xem về sau phải chú ý những gì còn hơn!"

Tiền Tùng đối diện với ánh mắt của Hàn Trọng Viễn, cảm giác như thể mình bị rắn độc dõi theo vậy.

Nhưng người trước mặt này, rõ ràng lại chính là thằng cháu trai mà gã từng chứng kiến khôn lớn...

Hẳn là gần đây cháu trai gã gặp nhiều chuyện lắm nên mới thành ra thế này.

Tiền Tùng tự viện lí do cho Hàn Trọng Viễn, rồi đi tìm bác sĩ.Thấy Tiền Tùng rời đi, Hàn Trọng Viễn chợt nhìn sang Mạnh Ân: "Tay cậu thế nào rồi?"

"Không sao rồi ạ."

Mạnh Ân đáp.

Hôm qua thật ra cậu bị đánh không nặng lắm, tay cũng chỉ bị trầy da mà thôi, chẳng có việc gì to tát cả."

Cậu giúp tôi bóp chân một chút."

Hàn Trọng Viễn nói, giọng điệu hiếm khi lại trở nên ôn hoà.Không biết có phải vì ngồi lâu hay không, hai chân hắn chẳng còn chút cảm giác...

Tất thảy những chuyện này, chắc không phải là giả đúng không?Mạnh Ân chỉ mong có thể giúp Hàn Trọng Viễn làm nhiều việc hơn, giờ nghe thấy yêu cầu của Hàn Trọng Viễn, cậu lập tức đưa tay ra giúp ấn bóp.Bàn tay của thiếu niên ấn trên đùi, cảm giác tê rần lan tràn toàn thân, bỗng nhiên Hàn Trọng Viễn lại cảm thấy yên lòng.Thiếu niên cúi đầu, gương mặt đầy chăm chú.

Đây chính là Mạnh Ân của hắn.
 
[Đm] Ân Hữu Trọng Báo (Full)
Chương 13


Chương 13: Hàn Thận

Thời gian Tiền Mạt phẫu thuật không lâu lắm, phẫu thuật cũng cực kì thành công, nhưng mãi đến tối, Hàn Thận vẫn chẳng tới.

Đổi lại trong chiếc điện thoại được Hàn Trọng Viễn đặt chế độ im lặng kia của Tiền Mạt, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.Trông thấy mấy cuộc gọi nhỡ kia, khoé môi Hàn Trọng Viễn hiện lên áng cười mai mỉa.Tất nhiên là Hàn Thận nhớ đến mẹ con họ, chỉ là trong mắt ông ta, người cháu kia của ông ta, rồi thì những người trong nhà cũ, rốt cuộc lại càng quan trọng hơn.Nếu không phải biết chắc lúc Hàn Hành Diểu ra đời, Hàn Thận còn đang yêu đương với mẹ mình trong trường Đại học, hắn đã nghi ngờ gã anh họ kia của mình thật ra là con ruột của Hàn Thận rồi.Tâm tình Hàn Trọng Viễn phức tạp, Tiền Mạt cũng y chang như hắn: "Bố con thật sự không đến ư?"

"Đúng vậy."

Hàn Trọng Viễn đáp, trên máy bay không thể gọi điện, điện thoại của bố hắn cũng phải tắt máy."

Lời của con, mẹ đều tin rồi."

Tiền Mạt miễn cưỡng cười bảo."

Lời con nói vốn dĩ là thật."

Hàn Trọng Viễn nói."

Tương lai con có dự định gì chưa?"

Tiền Mạt lại hỏi.Mạnh Ân bị Hàn Trọng Viễn sai ra ngoài ban công, một mình học tiếng Anh, không nghe thấy tiếng của họ, đổi lại họ có thể nói chuyện thoải mái: "Giờ mẹ đã không sao rồi, tương lai của con con sẽ tự mình lo liệu.

Về phần Hoa Viễn, con có thể nói cho mẹ biết phương hướng phát triển thích hợp của Hoa Viễn trong tương lai."

"Mạnh Ân thì sao?"

"Con sẽ ở bên cậu ấy cả đời."

Hàn Trọng Viễn chắc như đinh đóng cột trả lời.Tiền Mạt nhìn con trai mình, phất tay không nói gì.

Nếu như trước đây Hàn Trọng Viễn thích Mạnh Ân, nhất định đòi ở cùng nhau thì chắc chắn cô sẽ ngăn cản.

Nhưng bây giờ Hàn Trọng Viễn...

Ngẫm lại kết cục của con mình đời trước, lúc này cô chẳng thấy con mình ở bên Mạnh Ân có vấn đề gì hết.Hơn nữa cái trình độ biến thái của con cô bây giờ, e cũng chỉ có Mạnh Ân là chịu đựng được.Sáng hôm sau Hàn Thận mới đến.

Lúc ông ta tới bệnh viện, Tiền Mạt đã đỡ hơn nhiều, đang nằm trên giường đọc sách.

Hàn Trọng Viễn ôm laptop ngồi bên cạnh cô gõ gõ đánh đánh.

Mạnh Ân một tay cầm sách tiếng Anh học từ đơn, một tay bóp chân cho Hàn Trọng Viễn.Từ chỗ Tiền Tùng biết được vợ mình phẫu thuật lấy ra khối u, trải qua xét nghiệm được chẩn đoán chính xác là ung thư, tim Hàn Thận như muốn vọt ra ngoài.

Trước đây mẹ ông ta nói là có rất nhiều phụ nữ trong ngực xuất hiện khối u, còn chẳng xem là chuyện gì to tát, không ngờ bây giờ lại biết vợ mình bị ung thư thật...Chỉ mới nghĩ thôi mà Hàn Thận đã cảm thấy kinh khiếp rồi, lúc chạy đến phòng bệnh, đầu đã vã đầy mồ hôi."

Tiểu Mạt, em không sao chứ?"

Hàn Thận lo lắng nhìn vợ hỏi, "Xin lỗi, anh không ngờ lại có nhiều việc như vậy."

"Em có việc tìm anh, có bao giờ anh không bận việc đâu?"

Tiền Mạt cười lạnh một tiếng.

Nếu như Hàn Thận chỉ là không đến kịp ca phẫu thuật của mình, lấy tính cách độc lập tuyệt đối của cô, hẳn sẽ chẳng thấy có vấn đề gì.

Nhưng cô lại vừa được nghe những chuyện mà con mình từng trải qua."

Tiểu Mạt..."

Hàn Thận cau mày.Tiền Mạt vừa phẫu thuật xong, cũng không muốn cãi nhau, trực tiếp im lặng.

Hàn Thận quét mắt quanh phòng bệnh một vòng, ánh nhìn rốt cuộc rơi trên người con trai, thoáng cau mày: "Tiểu Viễn, sao ngay cả chào bố cũng không biết thế hả?

Với cả con đang làm cái gì đấy?

Còn bắt người khác bóp chân cho mình nữa?"

Hàn Thận thật sự có phần không quen nhìn cái bộ dạng nằm như đại gia rồi để người khác bóp chân cho mình của con trai.Hàn Trọng Viễn lạnh lùng nhìn Hàn Thận một cái, trong mắt chẳng có tình cảm gì, Hàn Thận lại bị biểu tình của Hàn Trọng Viễn chọc giận: "Mày có ý gì đây?"

"Con tôi thế nào thì liên quan gì đến anh?

Anh cút đi cho tôi!"

Tiền Mạt ra mặt, con của cô bại liệt mười lăm năm, mười lăm năm đó!

Giờ để cho người ta bóp chân thì có là gì đâu?

Hơn nữa không phải con cô cũng đang dạy Mạnh Ân học tiếng Anh đấy à?Đối mặt với cơn giận của vợ, Hàn Thận lập tức mềm nhũn: "Tiểu Mạt, xin lỗi...

Nhưng Tiểu Viễn như vậy..."

"Ra ngoài!"

Tiền Mạt nói.Mặc dù Hàn Thận không muốn rời đi, nhưng cũng lo mình chọc giận Tiền Mạt vừa phẫu thuật xong, khiến Tiền Mạt khó chịu, rốt cuộc cũng rời khỏi phòng bệnh.

Tiền Mạt có phần suy sụp thu lại ánh mắt, trông thấy Mạnh Ân đang nhìn mình chằm chằm, lập tức hơi xấu hổ: "Tính tình cô có phải tệ lắm không?"

"Không đâu, cô lợi hại lắm!"

Trong mắt Mạnh Ân nhen lên kính nể, nếu như mẹ của cậu có thể giống Tiền Mạt...

Mẹ của cậu mãi mãi sẽ không thể giống như Tiền Mạt được đâu."

Đúng vậy, cô rất lợi hại."

Tiền Mạt miễn cưỡng mỉm cười, sau khi nhận được điện thoại của Hàn Thận, nói rằng có việc nên phải rời đi, chua chát trên mặt càng hằn sâu.Tiền Mạt nằm viện một tuần.

Mấy ngày nay Hàn Trọng Viễn vẫn ở lại viện cùng cô, dù cho có rất nhiều việc hắn không thể làm được.

Tất nhiên, hắn cũng đưa Mạnh Ân theo.Ban đầu, Tiền Mạt hơi cảm động về việc này, cảm giác ngay cả khi tính cách biến đổi lớn con mình cũng vẫn nhớ đến mình, rất đáng quý.

Nhưng ngày nào cũng trông thấy gương mặt lạnh như tiền của con trai, lại không kìm được bật ra: "Sao con lại muốn chăm sóc mẹ?"

"Vì trước đây chẳng có ai chăm sóc cho con cả."

Hàn Trọng Viễn thản nhiên trả lời.

Sau khi hắn bại liệt, ở trong viện điều dưỡng nửa năm, Hàn Thận chỉ đến thăm hắn vài lần, thứ đau khổ này...Tính cách hắn trở nên tồi tệ như vậy từ bao giờ?

Chính là từ lúc đó.Sau khi hắn bại liệt rồi bị Lịch Tiếu Tiếu vứt lại trong viện điều dưỡng kia, bên cạnh không ai bầu bạn, lại biết Lịch Tiếu Tiếu phản bội, công ti còn bị hai kẻ Hàn Hành Diểu và Lịch Tiếu Tiếu nắm giữ chặt chẽ, tính tình không thể tránh khỏi càng lúc càng tệ.

Cuối cùng ngay cả mấy người nhận tiền để chăm sóc cho hắn kia cũng không chịu nổi...Sau khi ở chung với Mạnh Ân, hắn cũng từng muốn sửa đổi, nhưng vừa thấy mất tự nhiên, lại sợ Mạnh Ân biết mình không thể rời khỏi cậu, bèn không sửa nữa...Tiền Mạt và Hàn Trọng Viễn đã nói với nhau rất nhiều chuyện, thấu hiểu phần lớn những gì mà Hàn Trọng Viễn từng trải qua, nghe được lời này của con trai, nhất thời im lặng.Hàn Trọng Viễn thì lại chẳng có phản ứng gì, trừng mắt nhìn Mạnh Ân một cái, mở miệng tuôn ra một chuỗi tiếng Anh dài dặc.Mạnh Ân nhìn Hàn Trọng Viễn, lắp ba lắp bắp nói."

Không nói được thì luyện tập nhiều vào!"

Hàn Trọng Viễn lại bảo."

Vâng."

Mạnh Ân không biết vì sao Hàn Trọng Viễn lại chằm chằm quan sát mình học tiếng Anh, nhưng học tiếng Anh cũng là việc nên làm, cậu lập tức chú tâm mà học.Bộ dáng này của Mạnh Ân lại khiến Hàn Trọng Viễn mất tự nhiên: "Tôi đăng kí cho cậu vào một trường chuyên ngữ, ở đấy dạy học đều bằng tiếng Anh, giờ cậu không học cho tốt thì mai này sẽ không theo kịp đâu."

"Gì cơ ạ?"

Mạnh Ân kinh hãi nhìn Hàn Trọng Viễn.

Ở thành phố S có một trường Trung học rất nổi tiếng, đó chính là Trung học chuyên ngữ.

Chỗ đó vốn chỉ những người có tiền mới vào học được, hơn nữa phải học từ cấp hai lận, cậu như vậy..."

Chăm chỉ mà học tiếng Anh, không chăm chỉ, tôi không cho cậu đi nữa!"

Hàn Trọng Viễn lại nói, bỏ một đĩa phim hoạt hình tiếng Anh vào đầu đĩa trong phòng bệnh – mặc dù thứ đồ này trẻ con, nhưng lấy ra học nói thì cũng được lắm.Lúc trước Tiền Mạt lo làm ảnh hưởng đến việc học của Mạnh Ân nên không xem TV, giờ lại bị bắt phải xem hoạt hình, im lặng một hồi...

Có điều, hoạt hình đúng là rất đáng yêu, tiếc là cô cũng nghe không hiểu...Mấy ngày nay Mạnh Ân đều học tiếng Anh, bộ phim hoạt hình này cậu đã đặc biệt tìm phụ đề xem qua, đổi lại bây giờ có thể nghe hiểu rất nhiều.Thấy Mạnh Ân xem hết sức chăm chú, Hàn Trọng Viễn mở cửa phòng ra, gọi cho trợ lí Tề vừa giúp mình tìm trường học cho Mạnh Ân, bảo Tề An An giúp mình tìm một căn nhà ở gần trường chuyên ngữ.Nhà không cần lớn quá, hai phòng là được.

Sau khi tìm được thì mua ngay, về phần tiền nong... thì lấy ở chỗ Tiền Mạt.Bây giờ hắn hãy còn là một cậu trai vị thành niên phải mấy tháng nữa mới mười bảy tuổi, cho dù trong nhà có tiền thì muốn tự mình mua nhà cũng rất khó.Hàn Trọng Viễn còn đang dự định sắp xếp căn nhà thành khung cảnh giống như nơi đời trước mình từng ở, đột nhiên lại trông thấy hai người quen.Người quen vào thời gian này của đời trước, phần lớn hắn đều không nhớ.

Cho nên hai người quen này, đều là người hắn gặp ở đời này.Mạnh Kiến Kim mập mạp trên mặt đầy tràn tươi cười, kéo cô con gái mảnh khảnh của mình chạy đến chỗ hắn: "Đây không phải là cậu Hàn sao!

Không ngờ lại có thể gặp nhau ở đây, thật là tình cờ!"
 
[Đm] Ân Hữu Trọng Báo (Full)
Chương 14


Chương 14: Bạt tai

Tình cờ?

Tình cờ cái gì mà tình cờ?

Nơi này chính là tầng trên cùng của khu phòng bệnh sâu nhất trong bệnh viện, là nơi yên tĩnh nhất bệnh viện!

Cả tầng cũng chỉ có mười phòng bệnh, bệnh nhân nằm trong đều là người không giàu thì cũng sang, chẳng có quan hệ gì với Mạnh Kiến Kim cả.

Mạnh Kiến Kim đến đây tuyệt đối không thể là tình cờ được, rõ ràng là cố ý.Mặc dù việc mẹ hắn nằm viện không đăng báo, nhưng nếu muốn thì hỏi thăm cẩn thận vẫn có thể biết được.

Mạnh Kiến Kim quá nửa là nghe người ta nói, nên mới đến đây.Hàn Trọng Viễn rất ghét Mạnh Kiến Kim.

Nếu không phải mấy ngày nay quá nhiều việc bận rộn, bây giờ hắn lại chỉ là một học sinh cấp ba, bên cạnh chẳng có tay chân nào thì nhất định đã xử lí kẻ này từ lâu rồi.

Giờ thấy đối phương tìm đến tận cửa, gương mặt hắn lập tức hoá lạnh.Lần đầu tiên Mạnh Kiến Kim gặp Hàn Trọng Viễn, Hàn Trọng Viễn đã luôn lạnh như một hầm băng di động vậy, nên lúc này trông thấy sắc mặt của Hàn Trọng Viễn cũng chẳng mấy để tâm.

Nhưng Mạnh Manh thì khác.Trong ấn tượng của Mạnh Manh, Hàn Trọng Viễn chính là một hoàng tử tao nhã.

Vậy mà lần trước lại như thể trở thành một tên điên vậy, còn cả lần này nữa...

Khi nãy cô ta trông thấy gương mặt tràn đầy ôn hoà của Hàn Trọng Viễn lúc đứng dựa vào tường bệnh viện, còn tưởng là Hàn Trọng Viễn đã trở lại bình thường rồi.

Không ngờ bây giờ nhìn thấy họ, nháy mắt người này đã đổi sắc...Đều tại Mạnh Ân!

Trước đây Hàn Trọng Viễn chưa bao giờ đối xử với cô ta như vậy hết!

Nhất thời Mạnh Manh hận Mạnh Ân khôn tả, nhìn gương mặt của Hàn Trọng Viễn, lại sốt ruột cực kì."

Nghe nói Tiền tổng bị bệnh?

Chúng tôi vào thăm một lát được không?"

Mạnh Kiến Kim lại hỏi.

Mạnh Manh thì lại chớp mắt nhìn Hàn Trọng Viễn, trong mắt tưởng như chỉ có một mình Hàn Trọng Viễn.Mạnh Kiến Kim có thể từ hai bàn tay trắng mà phấn đấu được đến địa vị như ngày hôm nay, chính là dựa vào da mặt dày.

Lúc mới đi cò kéo việc làm, mặc kệ người khác nghi vấn thế nào, mặc kệ người khác khinh thường mình ra sao, ông ta đều luôn trưng ra khuôn mặt tươi cười niềm nở.

Làm đến sau này, đổi lại khiến cho người khác phải ngại ngùng, mà những lúc cần kết thân, ông ta sẽ càng hạ thấp thái độ hơn.

Chìa tay cũng không đánh người cười, thấy thái độ của ông ta thấp như vậy, tuy rằng mấy nhân vật lớn kia khinh thường ông ta, cũng sẽ chẳng so đo nhiều với ông ta.

Thỉnh thoảng thấy ông ta đáng thương thấy ông ta biết điều, còn thưởng cho ông ta chút đỉnh...Mạnh Kiến Kim biểu hiện khá tốt, nhưng bây giờ Hàn Trọng Viễn lại đâu phải là một người tư duy theo lẽ thường."

Không được!"

Hàn Trọng Viễn thẳng thừng.Mạnh Kiến Kim cũng không giận, lập tức nhớ đến một cánh cửa khác: "Vậy cậu Hàn, có thể cho tôi gặp Mạnh Ân hay không?

Thằng bé này không đến trường cũng không về nhà, tôi vẫn cảm thấy không yên tâm."

Ông ta giúp Hàn Trọng Viễn lừa mẹ của Mạnh Ân, dù sao Hàn Trọng Viễn cũng không thể qua cầu rút ván.Nghe thấy Mạnh Kiến Kim nhắc đến Mạnh Ân, nét cay độc giữa mi tâm Hàn Trọng Viễn càng hằn sâu.

Sau khi nhớ tới vết thương trên người Mạnh Ân, thậm chí còn không cách nào khống chế được cảm xúc của mình.

Tất nhiên, hắn cũng chẳng định khống chế.Vừa giơ chân, Hàn Trọng Viễn bèn đá thẳng vào bụng của Mạnh Kiến Kim: "Ông cút đi cho tôi!"

Mạnh Kiến Kim rất mập, lần trước ở trường vì đứng không vững nên mới bị Hàn Trọng Viễn đạp ngã.

Lần này thì không ngã sấp xuống, ông ta lùi về phía sau vài bước, ôm bụng mà sắc mặt khó coi.Mặc dù đúng là ông ta hạ thấp thái độ của mình hết sức, nhưng trên thực tế, ông ta sợ nhất là người khác khinh thường mình.

Sau khi ông ta có tiền, cũng từng xử lí những người trước đây khinh thường ông ta.

Mà cái việc Hàn Trọng Viễn làm lúc này, sao có thể chỉ đơn giản là khinh thường ông ta?"

Cậu Hàn!"

Sắc mặt của Mạnh Kiến Kim dần hoá khó coi, "Dù sao Mạnh Ân cũng là con tôi, cậu không thể giữ người không cho tôi gặp được."

"Đàn anh, anh của em đâu?

Anh ấy không về nhà, tụi em đều rất lo cho anh ấy.

Nếu không phải bố em lừa, thì mẹ anh ấy đã báo công an từ lâu rồi."

Mạnh Manh cũng nói đỡ cho bố mình, mặc dù cô ta ôm mộng muốn hoàng tử mê đắm mình, thì hoàng tử trong tưởng tượng của cô ta cũng không phải như thế này."

Các người uy hiếp tôi?"

Hàn Trọng Viễn khẩy cười một tiếng, ánh nhìn càng lúc càng lạnh.Mạnh Manh run rẩy trốn phía sau bố mình, Mạnh Kiến Kim thì lại ưỡn bụng: "Cậu Hàn, tôi nào dám uy hiếp cậu.

Chỉ là cậu đưa con tôi đi, chưa biết chừng sẽ còn trút giận lên người nó.

Người làm cha là tôi dù sao cũng phải quan tâm một chút."

Ông ta vẫn luôn có ý đổi nghề sang làm bất động sản, nhưng việc này cần phải có quan hệ mới được.

Mà Hoa Viễn, bất kể là ở chính phủ bên kia hay là ở ngân hàng bên này, cũng đều có rất nhiều người quen.Nếu Hoa Viễn có thể đầu tư, vậy thì lại càng tốt...Lúc này Mạnh Kiến Kim uy hiếp vậy thôi, chứ thật ra ông ta cũng chưa đoán được suy nghĩ mà Hàn Trọng Viễn dành cho con trai mình.

Nhưng chuyện này cũng không cản được ông ta uy hiếp Hàn Trọng Viễn.Nếu như Hàn Trọng Viễn ghét con của ông ta, thì không chừng thằng nhóc Mạnh Ân kia đã bị ngược đãi rồi, vừa vặn ông ta có thể uy hiếp người này.

Nếu Hàn Trọng Viễn cũng là loại biến thái giống như con của ông ta, thích con của ông ta...

Việc này nhất định bố mẹ của Hàn Trọng Viễn sẽ không đồng ý, ông ta cũng có thể bắt Hàn Trọng Viễn giúp mình.Mạnh Kiến Kim có quyết định của riêng mình, Hàn Trọng Viễn cũng có quyết định của riêng mình.Mạnh Ân thuộc sở hữu của hắn, là người của hắn, hắn không muốn để Mạnh Ân có quan hệ với những kẻ hỗn loạn tầm phào khác.

Nếu đã vậy, thì tốt nhất là phải giải quyết dứt điểm, nghĩ cách loại trừ tất cả những kẻ chướng mắt đi.Nghĩ đến đây, Hàn Trọng Viễn nhếch miệng, một đạp giáng xuống đầu gối của Mạnh Kiến Kim, thuận tay kéo lại một phát khiến Mạnh Kiến Kim ngã sấp ra đất.

Tiếp theo bèn đoạt lấy giỏ hoa quả mà Mạnh Kiến Kim đang cầm, sau đó chậm rãi đánh vào mông của Mạnh Kiến Kim.Khi hắn đánh người đều có chừng mực, xuống tay cũng không nặng lắm, lại thêm tầng thịt dày trên người Mạnh Kiến Kim, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng việc này đối với Mạnh Kiến Kim, nhất định là vô cùng nhục nhã..."

Á!

Anh làm gì vậy!"

Mạnh Manh hoảng sợ, lần trước cô ta còn viện lí do cho Hàn Trọng Viễn, nhưng bây giờ lại cảm thấy căn bản Hàn Trọng Viễn chính là bị điên rồi.Hàn Trọng Viễn đứng dậy, trực tiếp cho Mạnh Manh một bạt tai.Từ nhỏ thì Mạnh Manh đã bắt nạt Mạnh Ân rồi.

Mẹ của Mạnh Ân muốn Mạnh Ân và Mạnh Kiến Kim gần gũi với nhau, bình thường đều ném Mạnh Ân đến nhà của Mạnh Kiến Kim.

Mỗi lần như vậy, Mạnh Manh đều sẽ khó dễ Mạnh Ân...Chuyện này Mạnh Ân chưa bao giờ nhắc đến, nhưng tuỳ tiện hỏi hàng xóm cũng có thể biết được.

Hơn nữa vụ nhật kí lần này... cũng là do Mạnh Manh làm.Mạnh Manh lớn nhường này chưa bị ai đánh bao giờ, nhất thời oà khóc.

Hàn Trọng Viễn thấy vậy, đổi tay, trên nửa gương mặt còn lại của cô ta, cũng hung hăng đánh xuống một cái.Lần này đến đây, Mạnh Manh đặc biệt tìm những trang sức nhã nhặn, trang điểm cho mình vô cùng xinh đẹp, cũng vì muốn để lại cho Hàn Trọng Viễn một ấn tượng tốt.

Lại chẳng ngờ được mình còn chưa nói hết hai câu đã bị ăn hai cái bạt tai...Ầm ĩ bên này không nhỏ, y tá phụ trách tầng này đã trông thấy, còn gọi cả bảo vệ.

Cô biết Hàn Trọng Viễn từ phòng bệnh nào, cuối cùng còn báo cho Tiền Mạt.Vốn dĩ phòng bệnh cách âm rất tốt nên không nghe được tiếng động bên ngoài, Tiền Mạt và Mạnh Ân mở cửa thì nhìn thấy Hàn Trọng Viễn đang đánh người."

Anh..."

Lần này Mạnh Ân không ngẩn ra nữa, chỉ nhìn Hàn Trọng Viễn một lượt từ trên xuống dưới, "Anh không sao chứ?"

Bố cậu đánh người rất nặng tay, không biết Hàn Trọng Viễn có bị thương hay không?"

Tôi không sao."

Hàn Trọng Viễn thấy Mạnh Ân quan tâm mình mà không quan tâm Mạnh Kiến Kim, đắc ý một phen, ánh mắt ôn hoà đi rất nhiều.Vẻ mặt của Hàn Trọng Viễn vừa lúc dừng lại trong mắt Mạnh Manh, lại nhìn Mạnh Ân quần áo gọn gàng, thoạt trông cả người chẳng hề giống trước, khoé mắt đầy tràn khó tin.Trước đây cô ta chỉ nghĩ là Hàn Trọng Viễn điên rồi, hoặc nhân cách ngầm của Hàn Trọng Viễn chính là một kẻ bạo lực, nhưng bây giờ thấy Mạnh Ân sống tốt như vậy...

Chẳng lẽ Hàn Trọng Viễn thật sự thích Mạnh Ân?

Hàn Trọng Viễn đánh họ là để trả thù cho Mạnh Ân?"

Bố, em..."

Mạnh Ân cẩn trọng nhìn Mạnh Kiến Kim và Mạnh Manh, trên người Mạnh Kiến Kim không thấy có vết thương nào, mặt của Mạnh Manh lại sưng lên...

Cậu đồng thời vừa kinh hãi lại vừa lo lắng, không biết vì cớ gì lại có phần sung sướng.Cậu chưa bao giờ dám nói chuyện với Hàn Trọng Viễn, thậm chí trông thấy từ xa cũng chỉ tránh sang một bên.

Nhưng Mạnh Manh thì khác, trường học có hoạt động gì, cậu rất hay trông thấy Mạnh Manh dán sát bên cạnh Hàn Trọng Viễn, Hàn Trọng Viễn cũng sẽ mỉm cười rất đẹp với Mạnh Manh.Trước đây cậu còn tưởng là chỉ có những người giống như em gái, mới có thể xứng với Hàn Trọng Viễn, bây giờ Hàn Trọng Viễn lại đánh Mạnh Manh..."

Mạnh Ân, anh là cái đồ ăn cây táo rào cây sung!"

Khoé mắt Mạnh Manh vừa chuyển động, trông thấy xung quanh đã có thêm mấy người, bất chợt trả đũa, "Anh bỏ đi theo trai thì cũng thôi đi, em và bố đến tìm anh, anh lại còn bảo người ta đánh tụi em!

Em nhất định phải nói chuyện này cho mẹ anh!"

Sắc mặt Mạnh Ân trắng bệch, ánh mắt Hàn Trọng Viễn lại sáng bừng, sau đó nói với một vệ sĩ đang đứng yên lặng bên cạnh: "Lôi người ra ngoài!"

"Vâng."

Hai vệ sĩ là do Tiền Mạt thuê, tất nhiên vô cùng nghe lời.Thấy vệ sĩ kéo người đi, bấy giờ Hàn Trọng Viễn mới nhìn Mạnh Ân: "Mạnh Ân, cậu đừng nghe họ nói linh tinh, hơn nữa tôi đánh họ cũng là có nguyên nhân.

Ngay từ đầu họ đã muốn tạo quan hệ với tôi, để tôi giúp ông ta làm việc.

Con nhóc kia còn muốn quyến rũ tôi nữa, sau đó tôi không đồng ý, họ bèn nói nhất định là tôi đã nhốt cậu rồi trút giận lên người cậu...

Tôi tức quá nên mới đánh người, họ còn đánh tôi nữa."

"..."

Khoé miệng Tiền Mạt co giật, rõ ràng hai người kia đến để kết thân, con trai cô chỉ cần tiếp đãi tử tế thì đã chẳng xảy ra chuyện gì rồi, thế mà bây giờ lại cố tình đánh người ta...

Còn nói họ đánh nó cái gì cơ chứ...

Nếu hai người kia dám ra tay thật, vệ sĩ đã ngăn cản từ lâu rồi!Hơn nữa con trai cô nói chuyện chẳng có tí chân thành nào cả, lại còn trưng ra cái bộ mặt như người chết kia, chắc là Mạnh Ân sẽ không tin đâu đúng không?
**Trích đoạn chương sau:"Mạnh Ân tin chứ, mặc dù tính tình Hàn Trọng Viễn không tốt lắm, nhưng thật ra là người tốt.

Mạnh Kiến Kim và Mạnh Manh thì ngược lại...

Hai người này bắt nạt cậu không sao, từ nhỏ cậu đã quen rồi, nhưng bắt nạt Hàn Trọng Viễn thì tuyệt đối không được."

A men... =.=~
 
[Đm] Ân Hữu Trọng Báo (Full)
Chương 15


Chương 15: Cải thảo

Mạnh Ân tin chứ, mặc dù tính tình Hàn Trọng Viễn không tốt lắm, nhưng thật ra là người tốt.

Mạnh Kiến Kim và Mạnh Manh thì ngược lại...

Hai người này bắt nạt cậu không sao, từ nhỏ cậu đã quen rồi, nhưng bắt nạt Hàn Trọng Viễn thì tuyệt đối không được."

Anh không nhốt em, là họ lừa người."

Mạnh Ân bảo."

Đúng vậy, là họ lừa người, hai người kia đều không phải hạng tốt đẹp gì...

Cậu đi sắp xếp một chút, chúng ta đợi lát rồi xuất viện."

Hàn Trọng Viễn nói.

Khối u của Tiền Mạt rất nhỏ, tế bào ung thư chưa di căn đến nách, cũng chưa di căn vào hệ bạch huyết, vậy nên trực tiếp phẫu thuật là có thể chữa khỏi.

Phẫu thuật được thực hiện vẫn là phẫu thuật để bảo vệ vú, giờ đã phục hồi tương đối, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi vài hôm là được.Nghe lời dặn dò của Hàn Trọng Viễn, Mạnh Ân lập tức đi sắp xếp.Tiền Mạt thấy con trai mình lại nằm một bên ra vẻ đại gia, không kìm được lên tiếng: "Con không định giúp một tay à?"

Phòng bệnh họ ở là phòng căn hộ, mang theo rất nhiều đồ đạc, ngay cả ra giường và chăn cũng dùng đồ của mình.

Nhìn Mạnh Ân gầy gò bé nhỏ bên kia vật lộn với mấy va li hành lí lớn, dù sao Tiền Mạt vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên."

Cậu ấy làm được."

Hàn Trọng Viễn đã làm đại gia mười lăm năm, hoàn toàn không hề cảm thấy mình nằm nghỉ còn Mạnh Ân làm việc thì có gì sai.Nhớ lại trước đây có dịp năm mới đến thành phố B, con mình cùng Lịch Tiếu Tiếu và Hàn Hành Diểu đi mua sắm với nhau, lúc nào túi lớn túi nhỏ cũng là nó xách, tâm tình Tiền Mạt bỗng hoá phức tạp.Khi ấy thấy con mình đối xử thật sự rất tốt với Lịch Tiếu Tiếu, cô còn không khỏi nảy sinh cảm giác mất mát vì con mình có vợ mà quên mất mẹ, nhưng bây giờ...

Hàng ngày nhìn Mạnh Ân bị Hàn Trọng Viễn lừa gạt sai bảo, lúc học cũng phải bóp chân cho con mình, đừng nói cảm giác mất mát, cô còn thấy đồng cảm với Mạnh Ân kìa!Sự đồng cảm của Tiền Mạt, tới sau khi cô về đến nhà thì lên đến đỉnh điểm, vì Hàn Trọng Viễn dẫn Mạnh Ân vào bếp: "Hôm nay cậu nấu cơm cho tôi, cứ làm... cứ làm thịt heo hầm cải thảo là được rồi."

Hắn nhớ rõ Mạnh Ân làm thịt heo hầm cải thảo cực kì ngon.

Khi ấy Mạnh Ân bị bỏng lại còn thất nghiệp, mặc dù làm việc mấy năm có ít tiền tiết kiệm nhưng cũng chẳng dám tiêu lung tung, mỗi lần chỉ có thể mua một tí tẹo thịt heo, cuối cùng tất cả đều gắp vào bát của hắn...Dạo trước vết thương trên tay Mạnh Ân vẫn chưa khỏi, nên hắn không để Mạnh Ân vào bếp nấu cơm.

Bây giờ tay của Mạnh Ân khỏi rồi, tất nhiên là muốn Mạnh Ân đi làm.Mạnh Ân gật đầu ngay, xong lại hơi ngại: "Có thể để thím Lưu dạy em được không?"

Mẹ của cậu lúc nào cũng cảm thấy có thể ăn no là đã phúc lắm rồi, khi nấu cơm đều ném tất cả vào nồi mà nấu.

Sau này cậu bắt đầu nấu cơm thì cũng làm như vậy.Trước đây cậu không cảm thấy làm thế có gì là sai, nhưng mấy hôm nay, ngày nào thím Lưu cũng làm một bữa toàn món ngon cho họ ăn, mới khiến cậu biết được những món trước kia mình làm khó ăn tới mức nào."

Đừng có mơ!

Cậu tự đi mà làm, thím Lưu ở ngoài nghỉ ngơi!"

Hàn Trọng Viễn lập tức lạnh mặt.

Nếu như thím Lưu ở bên cạnh quan sát, cho thứ gì vào tất cả đều làm theo thím Lưu, thì hương vị làm ra sau cùng có thể khác với món ăn thím Lưu làm được chắc?Lúc thím Lưu sắp nấu xong thức ăn, chỉ còn một nồi canh xương củ cải đang đun lửa nhỏ thì Mạnh Ân bị đẩy vào bếp.Ban đầu thím Lưu còn định nói cho Mạnh Ân biết trong tủ lạnh có canh loãng hôm qua thím đã nấu xong, dùng canh loãng ninh cải thảo, dù có khó ăn thì cũng không đến nỗi nào.

Nhưng bị Hàn Trọng Viễn liếc một cái, chẳng biết tại sao lại không dám nói nữa...Vậy nên...

Mạnh Ân đun một nồi nước, trong lúc đun nước thì cắt cải thảo và thịt ba chỉ ra, đợi nước sôi thì bỏ vào nấu chung, sau cùng thêm muối vào...

Đáng lẽ nên cho cả mì chính, nhưng cậu tìm một vòng trong bếp cũng chẳng biết mì chính ở đâu, cuối cùng không cho nữa.Bình thường ở nhà Mạnh Ân nấu cải thảo, ngay cả thịt heo cũng không có, nên đều cho một ít mỡ heo vào.

Dùng thịt ba chỉ ninh như vậy đã là ngon lắm rồi, nhưng so với mấy món mà thím Lưu làm kia, dù có là thức ăn gia đình thì sắc hương vị cũng đều đủ cả...

Mạnh Ân cảm thấy món mình nấu tuyệt đối chính là thức ăn cho heo.Suy nghĩ của thím Lưu, Tiền Mạt và Tiền Tùng – đến thăm chị gái xuất viện cũng giống như Mạnh Ân, chỉ có Hàn Trọng Viễn là cảm thấy vô cùng thân thuộc.Đời trước nấu cơm lâu dần, Mạnh Ân cũng tiến bộ rất nhiều, nhưng hắn vẫn nhớ như in những món ăn lúc mới quen biết Mạnh Ân kia.Bây giờ dạ dày của Mạnh Ân đã thích ứng khá ổn rồi, lúc Hàn Trọng Viễn gắp thức ăn cho cậu, cũng sẽ gắp nhiều thịt hơn.

Chờ sau khi gắp xong, Hàn Trọng Viễn bèn bưng chiếc âu to đựng cải thảo mà Mạnh Ân hầm đến trước mặt mình, rồi mới ăn cơm.Hương vị vô cùng quen thuộc...

Hàn Trọng Viễn ăn đến căng bụng."

Tiểu Viễn, món thịt hầm cải thảo này ngon vậy sao?"

Tiền Tùng buồn bực, món thịt hầm cải thảo này, cải thảo có vẻ bị đun quá nhừ rồi, thịt thì miếng dày miếng mỏng, gã nhìn đã chẳng muốn ăn rồi, cháu gã lại ăn vui vẻ đến thế ư?Hàn Trọng Viễn lạnh lùng liếc Tiền Tùng một cái: "Đây là của cháu."

Ban đầu hoàn toàn không muốn nếm thử món này, giờ lại cực kì muốn thử một chút là sao?

Gương mặt Tiền Tùng hiện lên vẻ bứt rứt.Tiền Mạt lại thoải mái hơn, Mạnh Ân hầm rất nhiều cải thảo, chừng khoảng một âu lận, Hàn Trọng Viễn có che thế nào thì cũng làm sao bảo vệ được hết.

Cô thò đũa gắp lấy một miếng cải thảo nhét vào miệng."

Chị, ngon không?"

Tiền Tùng hỏi ngay.Nét mặt Tiền Mạt vô cùng phức tạp: "Ngon."

Món này không thể nói là khó ăn, dù sao thì chỗ cải thảo này, nước luộc cũng khá ngon, nhưng chắc chắn là món cải thảo khó ăn nhất trong những món mà mấy năm gần đây cô từng nếm qua.Tiền Tùng càng thêm hiếu kì, nhưng chỉ một giây tiếp theo, Hàn Trọng Viễn đã đổ cả bát cơm của mình vào trong âu cải thảo.Bởi vậy mà chiếc âu này trông càng giống cám heo, chắc chắn là chẳng có ai muốn tranh...Hàn Trọng Viễn ăn sạch cả một âu lớn thịt heo hầm cải thảo, sau khi ăn xong, xoa bụng vô cùng thoả mãn."

Con không sợ ăn no quá à?"

Tiền Mạt nhíu mày hỏi."

Không sao, cải thảo tốt cho tiêu hoá mà."

Hàn Trọng Viễn lại xoa xoa bụng mình, những thứ hắn ăn đa phần đều là nước với canh, qua lát nữa chỉ e bụng lại rỗng ấy chứ...Nghĩ đến đây, Hàn Trọng Viễn lại nhìn Mạnh Ân: "Đợi đến chiều chúng ta chuẩn bị lẩu, ăn đậu phụ nấu nước sôi."

"Hả?"

Mạnh Ân hơi ngơ ngác."

Mặc dù bây giờ không còn là lúc lạnh nhất nữa, nhưng ăn cái này cũng khá ngon."

Hàn Trọng Viễn bảo.

Mùa đông đầu tiên họ trải qua cùng nhau, trong nhà vô cùng lạnh lẽo, điều hoà lại không thể sưởi ấm, Mạnh Ân bèn kiếm một nồi lẩu về, hai người cùng nhau đun nước sôi luộc đậu phụ ăn.Lúc ấy bỗng nhiên Mạnh Ân còn nói hơi nhiều, nói rằng từ sau khi đọc tản văn "Mùa đông"[1] rất nổi tiếng kia, cậu vẫn luôn hi vọng có người cùng cậu ăn đậu phụ nấu nước sôi...[1] "Mùa đông" là một tản văn do Chu Tự Thanh sáng tác.

Trong tản văn này, tác giả miêu tả ba khung cảnh: bố gắp đậu phụ cho con, đêm đông đi chơi thuyền trên Tây hồ với bạn, người một nhà trải qua mùa đông ở Đài Châu.Nói là đậu phụ nấu nước sôi, thì thực tế chính là đậu phụ nấu bằng nước sôi.

Mạnh Ân múc giúp hắn một thìa tương đen lớn vào bát, để hắn chấm đậu phụ ăn, dùng chăn trong nhà quấn kín người hắn, sau đó cùng ăn đậu phụ với hắn cả một buổi chiều.Khi đó hắn chán ghét gương mặt của Mạnh Ân, chán ghét giọng nói của Mạnh Ân, chán ghét ngôi nhà đơn sơ và đậu phụ nấu nước sôi hoàn toàn chẳng có hương vị gì kia, vậy mà khi đậu phụ nóng hổi trôi xuống cổ họng, lại khiến trái tim hắn nóng bừng...Mạnh Ân bây giờ, cũng không phải là Mạnh Ân đã chăm lo cho hắn nhiều năm kia.

Nhưng Hàn Trọng Viễn biết, nếu tất thảy xảy đến một lần nữa, nhất định Mạnh Ân sẽ vẫn sẵn lòng thu nhận một kẻ đã tàn phế như hắn.Sự tự tin này, hắn cũng không biết vì cớ gì mà mình lại có được.Hàn Trọng Viễn bắt đầu hào hứng, kéo Mạnh Ân muốn đi chuẩn bị ngay, Tiền Tùng lại hơi khó hiểu: "Đậu phụ nấu nước sôi?

Mấy đứa nói đùa đúng không?

Cơ mà lần trước ở Tri Vị Hiên em từng ăn một món đậu phụ thật sự rất ngon, tào phớ cắt thành cỡ ngón tay rán qua dầu, rồi cho vào nấu với canh xương, kèm theo mấy loại nấm..."

Tiền Tùng hào hứng kể, mà ánh mắt Tiền Mạt ôn hoà nhìn gã một lát, đột nhiên hỏi: "Tiểu Tùng, có người nói với chị là cậu ăn bớt tiền, mua về một đống thiết bị cũ, việc này cậu thấy sao?"

Sắc mặt Tiền Tùng nháy mắt tái nhợt, thanh âm cũng trở nên run rẩy: "Chị...

Em..."

Trông thấy biểu tình của Tiền Tùng, Tiền Mạt còn không hiểu ư?

Cô cười khổ một lát, hỏi: "Vì sao?

Lẽ nào tiền chị cho cậu vẫn còn ít?"

Trước giờ tình cảm của cô và em mình vẫn rất tốt, sau khi mình lên Đại học, cũng đốc thúc Tiền Tùng học hành, để Tiền Tùng học Đại học, còn để Tiền Tùng vào công ti của mình...Từ trước đến nay, tiền cô cho Tiền Tùng chưa bao giờ thiếu cả.

Nếu Tiền Tùng thật sự thiếu tiền, nói với cô thì chưa chắc cô đã không cho, vậy mà Tiền Tùng lại lấy tiền từ Hoa Viễn!

Thậm chí sau khi cô qua đời, vẫn còn tiếp tục làm vậy!Khoé mắt Tiền Mạt tràn đầy thất vọng, toàn thân Tiền Tùng lại run rẩy: "Chị..."

Tiền Mạt vốn định để người từ từ điều tra việc của Tiền Tùng, nhưng lần này bản thân mình sinh bệnh, chồng đến thăm một chuyến lại đi ngay, trước sau chỉ có Tiền Tùng vội vàng ngược xuôi vì mình, mới khiến cô chọn cách trực tiếp mở miệng hỏi.Khi Tiền Mạt đang chất vấn Tiền Tùng thì trong một thôn làng cũ nát ở nội thành thành phố S, Mạnh Manh cau mày, vẻ mặt đầy tràn không cam đi đến trước cửa một căn nhà cũ nát.Căn nhà này rất tồi tàn, nằm chen giữa hai căn nhà khác, cổng chỉ là một hành lang rộng chừng một mét, còn chảy đầy nước bẩn, khiến Mạnh Manh cảm giác như thể chẳng có chỗ nào đặt chân.Thảo nào mà bố mình không muốn về, không muốn ở chung với Lý Thục Vân nữa...

Khoé mắt Mạnh Manh nhen lên khinh thường.Từ chỗ của mẹ mình, cô ta cũng đã nghe nói một số chuyện của Mạnh Kiến Kim và Lý Thục Vân.

Trước đây mặc dù Mạnh Kiến Kim ngoại tình với mẹ cô ta, nhưng cũng không có ý định li hôn, dù sao thì Lý Thục Vân cũng đã sinh được con trai cho ông ta.

Ai bảo Lý Thục Vân lại là người chẳng ra thể thống gì.Khi đó Mạnh Kiến Kim đã có ít tiền, mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng muốn sống tốt hơn một chút.

Nhưng sau khi ông ta đưa tiền cho Lý Thục Vân, Lý Thục Vân lại cất đi không nỡ tiêu.

Ở chỗ này của Lý Thục Vân, lúc nào cũng ăn những thứ kém cỏi nhất, ngay cả đồ mặn cũng không có.

Lý Thục Vân mua quần áo cho ông ta, lúc nào cũng là những bộ quê mùa lại còn rất khó coi...Lý Thục Vân sống khổ quen rồi, nhưng với Mạnh Kiến Kim, tất cả những điều này lại là cuộc sống không thể chịu đựng được.

Vậy nên, Mạnh Kiến Kim càng ngày càng không muốn tới đây, cũng vì thế mà bắt đầu chán ghét Lý Thục Vân cả ngày mặt xám mày tro.Đến khi mẹ của cô ta sinh cho cô ta một đứa em trai, Mạnh Kiến Kim lại càng quên tiệt hai mẹ con Lý Thục Vân này.Mạnh Manh vẫn luôn dùng ánh mắt như nhìn kẻ thất bại để nhìn hai mẹ con này, nhưng Mạnh Ân...

Nhớ tới sau khi mình bị bạt tai, vẫn tiếp tục đợi trong bệnh viện, kết quả trông thấy cảnh tượng Mạnh Ân và Hàn Trọng Viễn cùng lên một chiếc xe hơi sang trọng, khoé mắt Mạnh Manh không kìm được loé lên một tia oán hận.Đổi lại cô ta muốn xem, sau khi Lý Thục Vân biết được những việc mà Mạnh Ân đã làm, Mạnh Ân sẽ có kết cục gì!
 
[Đm] Ân Hữu Trọng Báo (Full)
Chương 16


Chương 16: Muốn đi

Đậu phụ cùng tào phớ mà thím Lưu làm cho Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân, từng khối vuông cắt ra có chiều dài và chiều rộng cỡ hai ngón tay được thả vào nồi đun, đun qua một thời gian ngắn thì vớt ra, chấm với tương đen giá chỉ vài đồng một lọ mà ăn.Hàn Trọng Viễn vô cùng thích thú với việc này.

Mạnh Ân nhìn hắn, nét cười trên môi không kìm được càng lúc càng loang rộng, cuối cùng chỉ đành cúi đầu giấu đi.Cuộc sống bây giờ, với cậu thì tựa như thiên đường vậy...

Cậu còn nhớ có một năm vào sinh nhật của mình, vô cùng vô cùng lạnh, mẹ cậu còn mắng cậu nửa ngày, trách cậu không được bố yêu thích, sau đó bỏ lại mình cậu trong nhà.Trong nhà đã không có đồ ăn, cậu lại chẳng có tiền...

Lật xem cuốn tản văn của Chu Tự Thanh mượn ở thư viện trường, thấy khung cảnh mùa đông, người một nhà ăn đậu phụ nấu nước sôi, cậu lại không kìm được nuốt nước miếng...Khi ấy cậu đã từng nghĩ, mai sau mình có người yêu, có con cái, nhất định phải cùng nhau ăn một lần.

Kết quả lúc này đây, Hàn Trọng Viễn và cậu lại cùng nhau ăn."

Không phải chỉ toàn vị tương đen thôi sao?"

Tiền Mạt ăn một miếng đậu phụ, rất nhanh lại buông đũa xuống – cô vừa mới nói chuyện với Tiền Tùng, lúc này chẳng có chút khẩu vị nào cả.Tiền Tùng vẫn luôn được cô nâng đỡ, rất sợ cô.

Vậy nên khi cô dò hỏi, nhận ra tất cả đều là thật, đáp án khiến cô muôn phần tức giận.Người em này của cô, đang đánh bạc.Từ vài năm gần đây, Tiền Tùng đã bắt đầu đánh bạc rồi.

Ban đầu gã cược rất nhỏ, nhưng về sau lại càng cược càng lớn...

Cô chưa bao giờ dính dáng đến mấy thứ này, nên cũng chẳng nghe được chút tin tức nào cả.Cô vẫn luôn biết em trai mình là người ý chí có hạn, nhưng không ngờ lại học được thói bài bạc.

Bảo sao trong tương lai mà con cô miêu tả, người này ngay cả lục thân[1] cũng không thèm nhận.[1] Lục thân: bố, mẹ, anh, em, vợ, con.Là một con bạc, thắng thì sẽ muốn thắng tiếp, thua lại muốn thắng trở về, hiển nhiên sẽ trở thành một chiếc động không đáy...

Điều duy nhất mà cô có thể cảm thấy may mắn, e chỉ có việc cậu em này không hại chết con trai cô mà thôi."

Con thích ăn thế này."

Hàn Trọng Viễn vừa ăn, vừa gắp một miếng đậu phụ cho Mạnh Ân đang ấn bóp giúp mình.Từ sau khi bảo Mạnh Ân giúp mình bóp chân, hắn bèn phát hiện mình cực kì thích Mạnh Ân ấn bóp, dù cho bây giờ hai chân hắn đều lành lặn.

Vậy nên bắt đầu hợp tình hợp lí mà đưa ra đủ loại yêu cầu, để Mạnh Ân bóp chân cả ngày cho hắn.Nhìn một màn này, khoé miệng Tiền Mạt co giật.

Mạnh Ân và Hàn Trọng Viễn ngồi cạnh nhau, hay nói cách khác, với tình huống Mạnh Ân vừa ăn đậu phụ vừa bóp chân cho Hàn Trọng Viễn, thì chỉ có thể bóp đến đùi của Hàn Trọng Viễn...Hành động này, cớ sao càng nhìn cô lại càng thấy thô bỉ?

Vừa ăn đậu phụ[2] lại vừa sờ đùi là thế nào chứ...[2] Ăn đậu phụ: từ lóng, có thể hiểu là sàm sỡ đó...Ăn cơm và đậu phụ luộc xong, Hàn Trọng Viễn ngồi lên sô pha, đặt trên bụng mình một chiếc laptop rất cồng kềnh, sau đó gác chân lên đùi Mạnh Ân, để Mạnh Ân tiếp tục xem hoạt hình tiếng Anh.Trong phim, cả gia đình của chú heo nhỏ màu hồng nói nói cười cười, Hàn Trọng Viễn cũng gõ vào laptop của mình rất nhiều thứ.Mạnh Ân vừa xem vừa đọc, sau khi xem xong mấy tập, bỗng nhiên bảo: "Hàn Trọng Viễn, em muốn gọi điện thoại."

Sau khi bố cậu nói với mẹ chuyện cậu sẽ trọ ở trường, cậu chưa về nhà lần nào, nhưng đã từng gọi về mấy cuộc.

Lần gần đây nhất là cuối tuần, cậu gọi điện về, sau đó lắp ba lắp bắp nói rằng mình muốn ở lại trường để học.Nhà cậu rất nghèo, hai mẹ con chen chúc ở trong một căn nhà nhỏ chỉ rộng chừng hai mươi mét vuông.

Bình thường đều không được ăn thịt, nhưng hơn mười năm trước, trong nhà từng tiêu ba bốn nghìn tệ để sắm một chiếc điện thoại bàn, vào thời điểm đó có thể nói là một khoản tiền lớn.Từ sau khi cậu ra đời, bố cậu vẫn luôn chán ghét căn nhà vừa bẩn vừa hỗn tạp kia, chẳng muốn về.

Mẹ cậu chỉ còn cách thường xuyên đưa cậu đi tìm bố, đồng thời để bố cậu có thể liên lạc với bọn họ thuận tiện hơn, còn đặc biệt sắm điện thoại.Lúc trả tiền phí điện thoại hàng tháng, mẹ của cậu đều muôn phần không vui, cảm thấy tiền phí hàng tháng quá đắt.

Nhưng bà ta lại chưa bao giờ nghĩ đến việc tới bưu điện để huỷ bỏ dịch vụ.Bỗng nhiên Mạnh Ân muốn gọi điện thoại, là vì nhớ đến chuyện ban sáng.

Bố cậu và Mạnh Manh bị Hàn Trọng Viễn đánh, nếu lại nói gì đó với mẹ cậu, thì sẽ hỏng bét."

Gọi cho ai?"

Hàn Trọng Viễn trực tiếp trừng Mạnh Ân, khi trước trừ lúc Mạnh Ân gọi điện cho mẹ dưới sự quan sát chặt chẽ của hắn ra, chưa từng liên lạc với người nào khác.

Giờ sao tự dưng lại muốn gọi điện thoại?Ánh mắt của Hàn Trọng Viễn có thể nói là cay độc, tất nhiên Mạnh Ân biết hắn đang giận: "Em gọi điện cho mẹ...

Bà ấy..."

Thần sắc Hàn Trọng Viễn dịu đi trông thấy: "Cậu đi đi."

Mẹ của Mạnh Ân?

Nhất định phải nhanh chóng giải quyết mới được!

Hắn làm Mạnh Kiến Kim mất mặt như vậy, không biết lúc nào thì Mạnh Kiến Kim xử lí mẹ của Mạnh Ân...Trong mắt xẹt qua tia sắc bén, Hàn Trọng Viễn bắt đầu quan sát Mạnh Ân gọi điện thoại.Mạnh Ân bấm số máy trong nhà, nhưng chẳng có ai tiếp máy.

Bấy giờ đã có rất nhiều người sử dụng di động, nhưng Lý Thục Vân lại không có.

Không gọi được thì cậu cũng biết là không thể liên lạc.Có lẽ hôm nay mẹ của cậu không về nhà nấu cơm tối, mà là ở ngoài tuỳ tiện mua hai chiếc bánh bao rồi?Nghĩ đến mẹ mình, trên mặt Mạnh Ân hiện lên vài phần lo lắng.

Từ nhỏ đến lớn lúc nào mẹ cậu cũng bận hết việc này đến việc khác, thế nên sức khoẻ không được tốt lắm.

Hơn nữa nếu như mẹ ăn cơm ở ngoài, thì quá nửa là đến bánh bao nhân rau cũng tiếc mua, hẳn là sẽ mua loại màn thầu trắng lớn năm hào một cái.

Như vậy thì lấy đâu ra dinh dưỡng cơ chứ..."

Hàn Trọng Viễn, em muốn quay về xem sao..."

"Quay về?

Nếu cậu mà dám đi, tôi sẽ không cho cậu đi học nữa!"

Hàn Trọng Viễn lạnh lùng trả lời, Mạnh Ân muốn đi học biết bao nhiêu, hắn là người rõ ràng nhất."

Em..."

Mạnh Ân hơi chần chừ, "Em cứ ở đây mãi cũng không tốt, hơn nữa em không trả nổi học phí..."

Khi trước Hàn Trọng Viễn bảo Mạnh Kiến Kim nghe lời hắn, Mạnh Ân cũng yên tâm phần nào.

Nhưng giờ nhớ lại chuyện ban sáng, càng nghĩ lại càng cảm thấy mình không thể cứ trơ ra thế này được.Trước chưa cần nói đến học phí và sinh hoạt phí gì cả.

Sau này liệu có phải, bố cậu sẽ đến gây phiền phức cho Hàn Trọng Viễn vì cậu ở đây hay không?Nghĩ đến chuyện sau này, thần sắc Mạnh Ân càng lúc càng khó coi, cũng bắt đầu chê trách hành động mấy ngày trước đây của mình.Hàn Trọng Viễn có lòng tốt mới cho cậu ở lại đây, dù thế nào thì cậu cũng không thể thật sự mặt dày mày dạn mà ở lại được, cho dù có bị uy hiếp đi nữa...

Mà uy hiếp như vậy vốn cũng không thể coi là uy hiếp được.

Ngay cả lần trước Hàn Trọng Viễn uy hiếp cậu, muốn kể chuyện cậu nghỉ học cho mẹ cũng thế...

Thật ra sớm hay muộn thì mẹ cậu cũng biết việc này thôi, Hàn Trọng Viễn nói vậy, hẳn chỉ vì muốn cậu yên tâm mà ở lại."

Cậu muốn đi?"

Không phải Hàn Trọng Viễn không đoán được suy nghĩ của Mạnh Ân, nhưng trong khoảnh khắc, vẫn cứ nổi lên xúc động muốn đem nhốt người lại.May mà đúng lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông, kéo suy nghĩ của Hàn Trọng Viễn trở lại.

Có điều Hàn Trọng Viễn bây giờ, thật sự chẳng muốn nghe máy chút nào hết."

Nó đã reng lâu lắm rồi..."

Mạnh Ân thấp giọng nhắc nhở một câu.Hàn Trọng Viễn lạnh mặt tiếp điện thoại, kết quả tức khắc nghe thấy thanh âm mắng chửi ai đó, khoé mắt chợt hiện một tia đắc ý.
 
[Đm] Ân Hữu Trọng Báo (Full)
Chương 17


Chương 17: Về nhà

"Mẹ cậu đang ở trước cổng khu dân cư."

Hàn Trọng Viễn gác máy, sau đó nhìn Mạnh Ân.Thần sắc Mạnh Ân bỗng hoá trắng bệch, vội vàng đứng dậy: "Để em đi xem."

"Tôi cũng đi."

Hàn Trọng Viễn nói.Bấy giờ là đầu năm 2000, đất đai ở thành phố S vẫn chưa đến nỗi "tấc đất tấc vàng", thị trường bất động sản cũng chưa đến nỗi chỉ hận không thể đem từng miếng từng miếng đất một kiếm lợi triệt để như đời sau.

Khu biệt thự nơi nhà họ Hàn ở cũng khá lớn, nhà nào cũng có vườn hoa.

Chưa kể vài chỗ trước cửa sau cửa đều có khá nhiều bãi đỗ xe, còn có cả hòn giả sơn và dòng sông ngăn cách từng khu nhà một.

Tất cả những điều này khiến căn biệt thự cách cổng của khu dân cư khá xa.Mạnh Ân chạy, còn Hàn Trọng Viễn theo sau cậu, trông dáng vẻ lo lắng của cậu thì khẽ chau mày.Vốn dĩ hắn vẫn có thể khiến Lý Thục Vân an tâm, chỉ cần bịa ra tin tức Mạnh Ân chuyển trường là được.

Nhưng sau khi điều tra chuyện của Lý Thục Vân, hắn lại không vừa ý.Trong hai người Lý Thục Vân và Mạnh Kiến Kim, tội lỗi mà Mạnh Kiến Kim phạm phải so ra lớn hơn Lý Thục Vân nhiều, điều này là chắc chắn.

Nhưng Lý Thục Vân cũng không phải một người mẹ tốt.Tất nhiên hắn chẳng mong có một người mẹ như vậy chen giữa Mạnh Ân và mình, nên lần trước khi gặp Mạnh Kiến Kim, mới không nể mặt chút nào như thế...

Quả nhiên, Mạnh Kiến Kim đã khiến Lý Thục Vân tìm đến rồi.Rất nhanh Mạnh Ân đã tới cổng khu dân cư, vừa vặn trông thấy Lý Thục Vân mặc một bộ đồng phục cũ đang đợi trong phòng bảo vệ.Bộ đồng phục cũ này, là trước đây khi Lý Thục Vân giúp Mạnh Ân tìm người may đồng phục, tiện thể làm thêm đồng phục của trường khác.

Bà ta cảm thấy mặc bộ đồ này làm việc vô cùng thuận tiện, nên ngày nào cũng mặc."

Mẹ..."

Mạnh Ân nhìn thấy Lý Thục Vân, nhất thời có chút hụt hơi.Năm nay Lý Thục Vân mới đầu bốn mươi, thoạt trông lại già hơn tuổi thật những mười tuổi.

Tóc bà ta hơi rối, đằng sau buộc đôi ngựa, nước da ngăm đen hai má thô ráp, trên mặt đong đầy cơ cực, khiến người khác nhìn bà ta một cái là sẽ cảm thấy bà ta sống rất khổ, sau đó hoàn toàn xem nhẹ bộ dáng bà ta, gương mặt vốn cũng chẳng đến nỗi nào.Mà lúc này đây, người đàn bà gương mặt toát lên cơ cực, mang theo chút oán giận nhìn Mạnh Ân: "Mày còn có mặt mũi gọi tao là mẹ!

Mày bị người ta đuổi học, thế mà còn lừa tao!

Nếu không phải con em mày nói cho tao biết, chắc tao còn chả biết thằng ranh con chết bằm nhà mày lại còn láo toét quá thể, ngay cả bố mày cũng dám đánh!"

"Con..."

Mạnh Ân định giải thích mình không đánh người, nhưng nhớ tới người đánh là Hàn Trọng Viễn, cũng đành chỉ im lặng không nói gì.Lý Thục Vân thấy thế thì càng tức giận: "Bộ quần áo này mày lấy đâu ra?

Thằng súc sinh mày, có thật là mày bám víu vào kẻ có tiền rồi muốn đối phó bố của mày không?

Sao mày trơ trẽn thế hả?

Cái thằng đĩ nhà mày, lẳng lơ, lại dám đi làm cái loại bê đê chả biết xấu hổ..."

Thời còn trẻ Lý Thục Vân vẫn luôn ở nông thôn, đến thành phố S cũng sống ở nơi bẩn nhất hỗn tạp nhất, ô ngôn uế ngữ mở miệng tuôn ra một mạch.Mạnh Ân đã quen bị mắng rồi, nhưng nhìn Hàn Trọng Viễn cách đấy không xa, nhất thời lại nảy sinh cảm giác xấu hổ tột cùng."

Vì mày mà tao chịu khổ nhiều như vậy, trăm phương nghìn cách lấy lòng bố mày, còn mày thì làm được tích sự gì?

Mày không muốn tao được thoải mái có đúng hay không?

Mày lại còn đi ở với trai, mày làm tao mất hết mặt mũi rồi!"

Lý Thục Vân căm giận nhìn Mạnh Ân.Thanh minh sẽ chỉ càng khiến bản thân không dễ chịu, đổi lấy càng nhiều đánh mắng hơn, Mạnh Ân theo thói quen cúi thấp đầu.

Lý Thục Vân lại nhìn quanh một lát, sau đó chộp lấy chiếc chổi trên tường trong phòng bảo vệ, muốn nện xuống người Mạnh Ân: "Mày là cái loại vô liêm sỉ không biết xấu hổ, hôm nay tao phải đánh chết mày, coi như không có loại con như mày!"

Khi Hàn Trọng Viễn biết Lý Thục Vân đến đây, thì đã biết chỉ e Mạnh Ân sẽ phải chịu ít đau khổ.

Hắn cũng muốn Mạnh Ân chịu khổ một chút, để cậu không còn trông đợi gì vào Lý Thục Vân nữa, không cần phải ngày nào cũng nhớ đến Lý Thục Vân.

Nhưng thực sự chứng kiến Mạnh Ân bị mắng, lại thấy trong lòng bấp bênh, đau nhói khó tả.

Chờ tới khi trông thấy Lý Thục Vân còn định đánh Mạnh Ân, lại càng có cảm giác tức giận không kiềm chế được, bèn xông lên phía trước toan đạp người ngã xuống.May mà trong khoảnh khắc sắp sửa ra tay kia, bỗng nhiên hắn nhớ ra rằng, đối với Mạnh Ân, Lý Thục Vân và Mạnh Kiến Kim không giống nhau.Mạnh Ân có thể không thích Mạnh Kiến Kim, nhưng Lý Thục Vân lại là người mẹ cùng cậu sống nương tựa lẫn nhau...

Ý nghĩ thoắt biến, Hàn Trọng Viễn không ra tay với Lý Thục Vân nữa, đổi lại ôm chặt Mạnh Ân một phen, bảo vệ Mạnh Ân trong lòng.Đời này Hàn Trọng Viễn cũng không phải chưa bị đánh bao giờ.

Năm hắn mười tuổi từng làm hỏng chiếc máy tính bàn đầu tiên mà Tiền Mạt mua, trong máy chứa rất nhiều dữ liệu lại hỏng đến không thể sửa được, Tiền Mạt đã từng cầm chổi lông gà đuổi hắn chạy khắp nơi.

Nhưng thứ gọi là đánh kia, thật ra chỉ là sấm to mưa nhỏ, đánh lên người hắn vốn chẳng đau tẹo nào.

Đánh xong, Tiền Mạt còn lấy chiếc radio cũ cho hắn tháo ra chơi...Nhưng Lý Thục Vân thì khác.

Hàn Trọng Viễn mặc đồ không thể coi là ít, nhưng cán chổi đánh vào lưng vẫn khiến hắn cảm thấy rất đau, thậm chí vì lực đánh rất mạnh còn khiến cả người phải lung lay.Nhận ra điều này, nhất thời Hàn Trọng Viễn cảm thấy muôn phần may mắn.

Cơ thể hắn khoẻ mạnh bị đánh cũng chẳng sao, nếu như đánh lên người Mạnh Ân...

Bây giờ cả người Mạnh Ân vẫn toàn xương xẩu, không cẩn thận còn đánh hỏng người luôn ấy chứ!Lý Thục Vân phát hiện mình đánh phải người khác, lại cũng chẳng dừng tay, thậm chí vì cho rằng người này quá nửa chính là kẻ ở chung với con mình mà đánh càng thêm mạnh.

Nhận ra điều này, Hàn Trọng Viễn lại ôm Mạnh Ân chặt hơn.Mạnh Ân không kìm được run rẩy, rất nhanh lại bắt đầu giãy giụa.

Cậu vẫn luôn muốn có người có thể che chở cho mình, nhưng Hàn Trọng Viễn che chở cho cậu thật, lại khiến cậu vừa kinh hãi vừa áy náy, cuối cùng toàn thân lạnh toát: "Mẹ, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, con sai rồi, con sẽ về ngay..."

Hàn Trọng Viễn nghe thấy câu nói muốn về của Mạnh Ân, càng ôm người chặt hơn.

Nhưng đúng lúc hắn đang định dạy dỗ Mạnh Ân một chút, bỗng nhiên lại phát hiện người trong lòng hơi bất thường: "Mạnh Ân!"

Mạnh Ân thừa dịp Hàn Trọng Viễn ngạc nhiên mà thoát ra, định ngăn cản mẹ mình, lại đột nhiên phát hiện bảo vệ đã phản ứng lại, kéo mẹ của cậu ra rồi.Nhìn người mẹ còn đang mắng chửi của mình một cái, lại nhìn Hàn Trọng Viễn bị người dùng chổi đánh ra rất nhiều dấu vết, sợ hãi trong lòng Mạnh Ân bỗng loang rộng.Hàn Trọng Viễn đối xử với cậu vô cùng vô cùng tốt, mẹ của cậu lại đánh Hàn Trọng Viễn...

Sau này cậu, còn có thể gặp Hàn Trọng Viễn nữa sao?"

Cậu sao vậy?"

Nhất thời Hàn Trọng Viễn hối hận tột cùng, nếu biết trước sẽ thế này thì nhất định hắn đã không để Lý Thục Vân đến đây...

"Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm gì mẹ cậu đâu."

"Xin lỗi..."

Mạnh Ân nhanh chóng đứng dậy, "Xin lỗi, em sẽ đưa mẹ em đi ngay, xin lỗi."

Nếu như cậu còn ở lại đây thì nhất định sẽ rước thêm phiền phức cho Hàn Trọng Viễn, chẳng bằng rời khỏi sớm một chút.Loại người như cậu, đáng lẽ không xứng để Hàn Trọng Viễn để mắt đến, bây giờ cũng nên tỉnh mộng rồi..."

Cậu muốn đi?"

Khoé mắt Hàn Trọng Viễn tối sầm – Mạnh Ân muốn đi?

Trong mắt Mạnh Ân, mình còn không bằng mẹ của cậu ấy?

Rõ ràng biết rằng tất cả những điều này là đương nhiên, nhưng Hàn Trọng Viễn vẫn nổi lên xúc động muốn huỷ diệt mọi thứ xung quanh.Ròng rã mười lăm năm, trong sinh mệnh của hắn cũng chỉ có Mạnh Ân, sao Mạnh Ân có thể đi?"

Anh đến bệnh viện xem sao, em đưa mẹ đi trước, bà ấy..."

Mạnh Ân liếc nhìn Lý Thục Vân, người chưa bao giờ dám phản kháng mẹ như cậu, lần đầu tiên thay mẹ mình đưa ra quyết định.

Cho dù thế nào, cậu không thể để mẹ mình ở lại đây chửi mắng Hàn Trọng Viễn được nữa, tránh làm tổn hại đến thanh danh của Hàn Trọng Viễn.Trước đây khi nhật kí bị dán bên trong tủ kính, cậu lo sợ việc này sẽ bị mẹ mình, bị mọi người xung quanh biết, giờ lại cảm thấy mấy chuyện kia chẳng là gì cả.Chờ về đến nhà, mẹ cậu đánh cậu mắng cậu thế nào cũng kệ, chỉ cần không ảnh hưởng đến Hàn Trọng Viễn là được.Hàn Trọng Viễn lại hơi cuồng loạn, thậm chí bắt đầu hối hận khi nãy mình không đánh cho Lý Thục Vân một trận: "Cậu thật sự muốn đi?"

"Em đi trước."

Mạnh Ân không dám nhìn Hàn Trọng Viễn, kéo mẹ mình rời đi.Hàn Trọng Viễn nhìn Mạnh Ân bỏ đi không hề ngoảnh lại, thần sắc chợt hoá lạnh lẽo – hay là trực tiếp dùng thuốc tác dụng mạnh luôn đi?Nhưng nếu Mạnh Ân lại bị mẹ cậu đánh mắng...Bỗng nhiên Hàn Trọng Viễn ngoảnh nhìn vệ sĩ mà Tiền Mạt thuê bảo vệ mình: "Anh đi theo dõi xem, nếu như người đàn bà này dám đánh người, thì dạy dỗ bà ta một chút!"

"Vâng."

Vệ sĩ trả lời xong thì đi ngay, thấy thế, Hàn Trọng Viễn lại cầm điện thoại gọi đi một cuộc.Bây giờ nội tâm Hàn Trọng Viễn bấp bênh không yên, thậm chí còn không có cách nào bình tĩnh suy xét, nên cũng hoàn toàn chẳng phát hiện, ở một góc khuất cách đó không xa, Mạnh Manh đã chứng kiến tất cả mọi chuyện.
 
[Đm] Ân Hữu Trọng Báo (Full)
Chương 18


Chương 18: Gác xép

Trước đây Mạnh Manh đã từng nghi ngờ rồi, nghi ngờ Hàn Trọng Viễn thích Mạnh Ân thật.

Giờ trông thấy toàn bộ mọi chuyện, lại khiến cô ta càng thêm chắc chắn điều này, nhất thời hận tới mức ngứa răng, đồng thời hối hận muôn phần.Trước giờ cô ta vẫn luôn để ý đến Hàn Trọng Viễn, cũng luôn quan sát Mạnh Ân, còn đọc nhật kí của Mạnh Ân nên biết giữa Mạnh Ân và Hàn Trọng Viễn, ngoài việc vay tiền trước đây ra thì không có giao tiếp nào khác.

Nếu vậy, bỗng dưng Hàn Trọng Viễn thích Mạnh Ân, quá nửa chính là vì cuốn nhật kí kia.Cô ta dán nhật kí lên, là muốn khiến Mạnh Ân bị đuổi khỏi trường, sau đó mình sẽ thay Mạnh Ân đi xin lỗi đủ kiểu rồi tiếp cận Hàn Trọng Viễn.

Không ngờ cuối cùng chẳng những cô ta không tiếp cận được Hàn Trọng Viễn, đổi lại thằng nhóc Mạnh Ân này còn được Hàn Trọng Viễn thích!Nếu biết trước như vậy thì nhất định cô ta đã đem đốt cuốn nhật kí kia mà không phải là đem dán rồi!Mạnh Manh hối hận hồi lâu, hối hận xong lại không kìm được căm phẫn.

Thằng nhóc Mạnh Ân biến thái này khiến người khác ghê tởm thì cũng thôi đi, không ngờ Hàn Trọng Viễn cũng cùng một giuộc, còn lừa dối tình cảm của cô ta nữa!Suy nghĩ của Mạnh Manh, Hàn Trọng Viễn không biết, cho dù có biết thì hắn cũng sẽ chỉ cảm thấy nực cười.Đời trước, ít nhất Mạnh Ân còn để lại chút ấn tượng trong kí ức hắn – hắn vẫn luôn nhớ rằng thời Trung học, từng có đàn em vì thích mình mà bị đuổi học, nhưng còn Mạnh Manh...

Hắn hoàn toàn không hề nhớ là có người này.Khi ấy hắn một lòng thích Lịch Tiếu Tiếu, sao còn có thể quan tâm đến người khác?

Việc lừa dối tình cảm này không phải là rất nực cười hay sao?Trong lòng đủ loại cảm xúc quay cuồng không ngừng, Hàn Trọng Viễn chăm chăm nhìn bóng lưng dần xa của Mạnh Ân, thần sắc cũng càng lúc càng âm u.

Tiền Mạt nhận được điện thoại của vệ sĩ đi tới, thấy một màn như vậy, không kìm được chau mày.Cô thương con mình, nên sự nhân nhượng với tính cách dị thường mà Hàn Trọng Viễn biểu hiện là rất cao.

Nhưng cô cũng chẳng mong con trai mình cứ tiếp tục như vậy mãi – ảnh hưởng của Mạnh Ân với Hàn Trọng Viễn quá lớn...Cô không ghét Mạnh Ân, nhưng cũng lo lắng tình cảm giữa hai người xảy ra trúc trắc.

Mà một khi việc này xảy ra, chỉ e con trai cô sẽ gặp chuyện..."

Con không thể cứ giữ người khư khư bên mình được."

Tiền Mạt nói."

Ai nói không thể?"

Hàn Trọng Viễn hỏi lại, chỉ cần giải quyết mẹ của Mạnh Ân, bên cạnh Mạnh Ân cũng sẽ chỉ còn mình hắn.

Ban đầu hắn nghĩ, có lẽ không thể dùng biện pháp khiến Mạnh Ân và mẹ của cậu đoạn tuyệt quan hệ, nhưng chẳng phải còn có cách khác hay sao?

Muốn huỷ hoại một người đàn bà ngay cả chữ cũng không biết, thật sự là việc không thể đơn giản hơn."

Khoảng thời gian mà con trải qua kia, vì con bại liệt nên thằng bé mới không rời một bước.

Con mà lành lặn, e thằng bé cũng chẳng dám xuất hiện trước mặt con..."

"Cậu ấy thích con!"

Đôi ngươi mang theo tơ máu của Hàn Trọng Viễn ghim thẳng vào Tiền Mạt."

Mẹ nhìn ra được, mẹ chỉ muốn nhắc con, nếu con thật sự muốn thằng bé ở lại bên cạnh mình, cũng đừng làm chuyện quá quắt quá.

Dù sao người kia cũng là mẹ của thằng bé."

Tiền Mạt bảo.

Mấy ngày nay sau khi chung đụng với con trai, cô đã bất đắc dĩ phát hiện con mình có một số tư tưởng vô cùng cực đoan, nếu như cứ thây kệ...

Có lẽ một ngày nào đó cô muốn gặp con, thì phải vào tù để gặp mất.Hàn Trọng Viễn nhắm nghiền hai mắt, lúc mở ra, ánh nhìn đã bình tĩnh hơn nhiều: "Con biết rồi."

Trong mười lăm năm kia, mặc dù chân hắn không ra khỏi cửa, nhưng đã làm rất nhiều việc.

Chẳng hạn như thằng con kia của Lịch Tiếu Tiếu và Hàn Hành Diểu, chính là do hắn dụ dỗ sa đoạ.

Để huỷ đi Hoa Viễn, hắn càng làm rất nhiều việc bí mật trái pháp luật và phạm tội.Khi ấy hắn không cảm thấy những việc này đáng là gì, thậm chí vẫn luôn cho rằng có thể tự tay giết chết kẻ thù là tốt nhất.

Nhưng về sau, Lịch Tiếu Tiếu bị buộc đến bước đường cùng lại giết Mạnh Ân...Những suy nghĩ trong lòng hắn, vẫn phải đè nén lại mới được.

Người mẹ kia của Mạnh Ân, hắn cũng không thể xuống tay quá nặng...Nhìn sắc mặt Hàn Trọng Viễn, Tiền Mạt thầm thở dài: "Mẹ giúp con liên lạc với một bác sĩ tâm lí."

"Con không gặp!"

Hàn Trọng Viễn khẩy cười một tiếng, "Cho dù có gặp... mẹ nghĩ con sẽ kể chuyện của mình cho một người xa lạ chắc?"

Bệnh nhân không chịu kể chuyện của mình, bác sĩ tâm lí còn có thể làm được trò trống gì?

Mà những gì hắn từng trải qua kia, sao có thể nói ra cơ chứ?"

Thằng nhóc thối tha!"

Tiền Mạt hít sâu một hơi, "Được, mẹ mặc kệ con, con theo mẹ về!"

Xem ra không thể khiến con trai đi tìm bác sĩ tâm lí, nhưng có lẽ có thể cho Mạnh Ân đi?

Để Mạnh Ân đi học tâm lí học là tốt nhất...Hàn Trọng Viễn theo Tiền Mạt quay về, vừa vào nhà bèn về phòng ngay.

Tiền Mạt khẽ thở hắt, cân nhắc mấy câu định bụng sau bữa tối sẽ nói chuyện tiếp với Hàn Trọng Viễn, lại chẳng ngờ Hàn Trọng Viễn vào phòng cầm ra vài thứ, không thèm ngoảnh lại bèn ra ngoài!Thằng nhóc thối tha này!

Tiền Mạt không kìm được nổi giận, rốt cuộc vẫn tìm vệ sĩ, để vệ sĩ đi theo Hàn Trọng Viễn.Hàn Trọng Viễn về nhà, là để lấy một vài thứ mà hắn đã đánh máy từ trước.

Sau khi hắn bại liệt không thể làm được gì khác, lại luyện được kĩ thuật hacker đến trình độ hạng nhất hạng hai.

Mặc dù hắn không thích ứng với máy tính hiện tại cho lắm, nhưng hắn vẫn thừa sức xâm nhập vào máy tính của công ti Mạnh Kiến Kim, tìm ra được vài thứ.Thứ trên tay hắn bây giờ, đối với Mạnh Kiến Kim thì chỉ có thể thương gân chứ chưa thể động cốt, nên vốn dĩ hắn định sau khi thu thập được thêm một ít, mới huỷ hoại Mạnh Kiến Kim.

Nhưng lúc này đây...

Có lẽ hắn muốn giữ kẻ này lại nhảy nhót một thời gian.Đi chẳng bao xa, Hàn Trọng Viễn gọi cho Mạnh Kiến Kim một cuộc điện thoại: "Mạnh tổng, tôi có mấy thứ rất hay ở đây, ông có muốn xem không?"

Lúc Hàn Trọng Viễn đi tìm Mạnh Kiến Kim, Mạnh Ân và Lý Thục Vân đã về đến nhà của hai người.Trên đường Lý Thục Vân đã định đánh Mạnh Ân rồi, lại chẳng ngờ có một gã đàn ông gần đó chạy ra, ngăn cản bà ta, còn theo họ đi vào căn nhà nhỏ bị chen ở trong góc kia."

Mày đi theo bọn tao làm gì?

Đây là nhà tao, mày cút ra ngoài cho tao, cái đồ lưu manh nhà mày, đầu đường xó chợ..."

Lý Thục Vân không ngừng chửi mắng, vệ sĩ kia lại chẳng hề nhúc nhích.Vốn Mạnh Ân cho rằng mình sẽ bị đánh một trận, không ngờ mọi chuyện lại như vậy, nhất thời càng cảm động hơn.

Mà càng cảm động, lại càng thấy áy náy, thấy có lỗi với Hàn Trọng Viễn.

Vì thế cho dù hàng xóm xung quanh đều biết cậu là kẻ biến thái thích nam giới do ban chiều Mạnh Manh tới cửa tìm Lý Thục Vân, vài người gần đó còn đặc biệt đi vào dạy bảo cậu, cậu cũng chẳng hề thấy buồn.Lý Thục Vân thì khác.

Trước mặt mọi người bà ta tỏ ra oán giận Mạnh Ân, từ việc Mạnh Ân giặt quần áo thì giặt tẩy nhiều lần lãng phí nước, cho đến bản thân trước kia sinh con xong không ai chăm sóc, chỉ có thể tự mình xuống giường làm đồ ăn rồi giặt tã cho Mạnh Ân.

Từ việc bây giờ trong nhà có nhiều khó khăn cho đến việc bà ta đã trả giá bao nhiêu vì Mạnh Ân, gần như chẳng câu nào lặp lại câu nào, khiến người xung quanh cũng trở nên kích động mà thuyết giáo Mạnh Ân, bảo Mạnh Ân không thể vong ơn phụ nghĩa.Mạnh Ân im lặng.

Cậu biết Lý Thục Vân đã làm rất nhiều việc vì mình, cậu cũng vẫn rất áy náy, luôn nghĩ là chờ sau khi học thành tài có thể cho Lý Thục Vân sống những ngày lành tháng tốt.

Nhưng bây giờ, cậu căn bản không thể học thành tài được nữa rồi.Qua rất lâu, Mạnh Ân mới nói: "Mẹ, ngày mai con sẽ đi tìm việc..."

"Tìm việc?

Cái loại như mày thì ai thèm thuê?

Cuối cùng chả phải vẫn là tao nuôi à?

Nếu biết trước mày không có chí tiến thủ như thế, tao đã không đẻ mày ra rồi, mà cho dù có đẻ thì cũng phải vứt mày đi sớm một chút, về li hôn với bố mày rồi đi lấy người khác!

Nếu không phải tại mày thì sao tao có thể rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay?"

Lý Thục Vân giận dữ tột cùng, đột nhiên đứng dậy, đẩy Mạnh Ân lên trên gác xép, sau đó khoá cửa lại.Vệ sĩ chứng kiến một màn này cau mày, đổi lại không ngăn cản – dù sao Lý Thục Vân cũng không đánh Mạnh Ân.Nơi Lý Thục Vân ở là một căn nhà nhỏ nằm chen giữa hai căn nhà khác, thật ra chỉ có một tầng, nhưng vì để chứa đồ đạc, Lý Thục Vân chống một chiếc thang, ngăn cách ra một căn gác xép nhỏ.Vốn dĩ căn nhà này đã dột nước vì cũ kĩ, người ở hai nhà xung quanh còn xây ban công kéo dài ra che một khoảng bên trên nhà của họ, khiến căn gác xép nhỏ lại càng âm u ẩm ướt.

Mà Mạnh Ân, trước đây đều ở nơi này.Trong phòng bốc lên mùi ẩm mốc, một con chuột chui tọt vào gầm giường...

Mạnh Ân ngồi trên giường, trong khoảnh khắc chỉ cảm thấy hết thảy mọi chuyện trước đây đều như một cơn mơ.Cậu vẫn luôn là một người chẳng ai hoan nghênh, ai ai cũng ghét.

Khác hẳn với Hàn Trọng Viễn, trong khi căn nhà này của họ chỉ có hai mươi mấy mét vuông, nhà họ Hàn lại ở trong biệt thự xa hoa rộng lớn như vậy, cậu dựa vào đâu mà thích Hàn Trọng Viễn?

Dựa vào đâu mà đứng cạnh Hàn Trọng Viễn?Thật ra, chỉ cần có thể nhìn Hàn Trọng Viễn từ xa, cũng đã là ân huệ mà ông trời ban cho cậu rồi.Ngày mai, trước tiên cậu có thể tìm việc rửa bát, hoặc là ra ngoại thành đến mấy nhà máy bao ăn bao ở kia...Mạnh Ân lấy ra một quyển vở, muốn viết chút gì đó, sau cùng lại buông bút, chợt nghe thấy cửa sổ có tiếng gõ.Cậu ngẩng đầu, phát hiện phía bên kia gác xép, ngoài khung cửa sổ nhỏ vẫn vì nhà cửa xung quanh che kín mà ánh Mặt Trời chưa từng có cách lọt vào, Hàn Trọng Viễn với sắc mặt rất xấu đang nhìn mình.
 
Back
Top Bottom