Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Lý Tơ Hồng !

Lý Tơ Hồng !
Chương 10 : Cơ Hội !


Nó với cậu nhìn anh Nhân cũng sửng sờ lắm , ai mà ngờ được mình coi người ta là bạn người ta lại muốn làm em rể đâu."

Coi bộ anh chọn khéo quá đa "" Sao ?

"" Liên nó là con gái một nên bác tui kĩ với khó lắm mà anh chọn ngay chăng đó chớ "Anh gãi đầu."

Thì...Thì tôi biết khó mới nhờ cậu đó "" Nhờ tui rồi tui mần cái chi cho anh được ?

"Anh ngưng lại một chút , tay gãi nhẹ đầu rồi mới nói."

Thú thiệt với cậu chớ , tôi ưng cổ mà cổ cũng tôi mà khổ nổi khó ngay chỗ thầy Mười đó chớ "" Vậy là anh muốn tui mần sao cho bác tui ưng anh rồi cho hai người quen nhau hả ?

"Anh Nhân hơi gật đầu."

Thì , đại loại là dị đó..

""...Tôi nghe nói trong mấy đứa cháu thầy Mười cưng cậu nhất nên tôi mới dám nhờ đó đa "Cậu ngồi đó tay chống cằm mà nghe anh Nhân nói , hỏng biết sao mà mình có chút chột dạ đó , chắc vừa hiểu lầm người ta mà vừa chung hoàn cảnh nên cũng hiểu được cảm giác đó mà hen."

Tui cũng hong dám đâu nghen "" Em "" Hửm ?

"Lang quay qua nhìn cậu."

Ờ thì trước tôi hiểu lầm người ta , mà cũng nhờ người ta em với tôi mới được vậy hay lỡ rồi em- "" Rồi giúp "" Hả ?

Ờ ờ , cám ơn cậu nghe "Anh Nhân cũng bất ngờ lắm , mà cũng vui vì nó chịu nhận lời giúp anh rồi."

Ơn nghĩa cái chi , anh giúp tui thì coi như giờ tui giúp lợi chớ có chi đâu "" Ờm "Cậu thấy nó đồng ý rồi mới nhìn lên trời đêm xong kéo kéo nhẹ vạt áo nó."

Trăng lên cao rồi kìa , giờ vô ngủ hay em tính ngồi ở đây cho muỗi nó bu chơi vậy ?

"" Ờ , xong hết chuyện rồi thì vô nè "Anh thấy hai người vậy cũng cười cười nhẹ không muốn làm mất không khí của hai người mới thành đôi."

Ừm hm , ờ hai người ngủ ở trỏng đi nay tôi ngủ ngoài phảng là được rồi "" Mắc chi hỏng vô trỏng ngủ mà ra ngoài này chi cho cực dị "Mắt cậu lia qua nhìn anh Nhân cười thầm mà hiểu ý."

Kìa em , cậu Nhân muốn ngủ ngoài đây thì để cậu ngủ đi , lát đem mền mùng ra là được rồi "" Ừm , nhưng m- "Cơ hội ngay trước mắt ngu chi mà cậu không vội lấy , nó mới nói được nữa câu đã bị cậu lôi đi như cũ còn cậu quay lại cười nhẹ với anh Nhân như lời cảm ơn.Thiết nghĩ từ nay thù đã trở thành bạn , mà còn là bạn tốt nữa chứ không phải thường đâu đa."

Chậc , coi bộ hấp tấp quá đa "" ...

"" Ủa ?

Anh hỏng đem mùng mền gì ra cho anh Nhân hả ?

"" À ừ , anh đi liền nè "" À mà mùng mền để đâu dị "" Ở ngăn dưới tủ đồ á "" Rồi rồi "Cậu phóng như bay ra ngoài dùng hết sức nhanh nhất có thể để đem mùng mền ra ngoải rồi vào lại phòng." ...

"" Xong rồi hả ?

Sao anh đi nhanh quá dị "" Mỡ treo miệng mèo mà hỏng nhanh sao được ""..."

" Nè , anh lí nha lí nhí cái chi trong họng đó ?

"" Có cái chi đâu "Lang đứng chóng nạnh nhìn cậu."

Rồi anh kêu đi ngủ sao hỏng lên giường đi mà đứng chồng ngồng ở đó dị "" Em nằm trong đi "" Nhiều chuyện thiệt chớ "Nó nói vậy thôi chứ cũng bỏ guốc ra rồi phủi phủi nhẹ quần áo xong cũng lăn vô phía trong giường mà nằm.Cậu thấy vậy cũng lên giường nằm ngay cạnh bên nó , cũng khuya rồi cơn buồn ngủ của nó cũng chợt ập đến lên giường nằm chưa được bao lâu nó đã say giấc mà mơ về phương trời nào.Còn cậu thì hỏng được vậy đâu đa , trong phòng có mỗi hai người mà còn nằm kế người thương nữa biết nào ngủ cho được , cậu không ngủ mà nằm nghiêng cứ nhìn chăm chăm nó đang say sưa chẳng biết cái chi."

Con trai gì mà da trắng ngần vậy đa "" Mũi cao mà còn nhỏ nữa "" Lông mày nè , mắt nè , cả môi nữa , sao mà nhìn cái chi cũng thấy đẹp vậy chèn "Ngắm nghía đang say sưa còn muốn hơn cả người ngủ thì nó như biết cậu đang nhìn chăm chăm nó hả gì mà bỗng chợt nó chuyển mình nhích lại gần cậu mà lại xoay cái mặt xinh xinh cậu đang ngắm say ngắm sưa vào trong vách phòng mất tiêu.Thấy nó nhích nhích lại gần lòng cậu nó cứ hồi hộp mà thấy nó xoay đi chỗ khác cái cậu tắt nắng ngang à , chỗ người ta đang ngắm mắc chi quay chỗ khác.Cậu quay đi quay lại trên giường một hồi lâu cũng chẳng chợp mắt được , cuối cùng cũng quay qua chỗ nó."

Người gì đâu 21 tuổi đầu mà ốm tong ốm teo dị trời , bộ hỏng ăn cơm hả "" Tay chân giò cẳng gì cũng có phân nửa mình , cách có bao tuổi đâu mà nhỏ hơn dữ vậy "Nhìn nó một hồi cậu tự nhiên thấy nao nao trong lòng sao á , cậu muốn ôm nó đặng ngủ cho ngon nhưng lại sợ nó giật mình thức giấc thấy cậu dị lại nghĩ tùm lum khó nói.Cậu cứ mông lung giữa hai lựa chọn , giờ ôm nó hay không ôm nó đây ?

27 tuổi gần 30 mà cậu chưa bao giờ gặp cái sự lựa chọn nào khó đưa ra quyết định mà còn hồi hợp như lúc này.Có cái chuyện ôm hay không ôm mà cứ loay hoay , cái tay định choàng qua ôm thì đi được nữa chặng cái tự nhiên nó rụt lại , rụt lại xong lại thấy tiếc tiếc cái kiểu gì á.Cũng khó trách , lần đầu cậu mới được nằm ngủ chung với người ta mà biết mần sao cho đặng.Cứ vậy rồi cuối cùng cậu chốt lại được ý định trong đầu mình , người yêu mình mà ôm thì ôm chớ mắc cái chi đâu mà ngại ngần chi nữa ha ?Quyết định rồi cậu đưa tay ra kéo nó lại ôm gọn vào trong."

Hmmm , sao mà nhỏ con dữ vậy đa , ôm có một cái là hết muốn thấy người luôn rồi "Haizz , giờ không biết nói là do Lang nó nhỏ con hay cái người cậu quá to so với nó đây nữa.Cậu khúc khích , một tay ôm nhẹ đầu nó tựa vào ngực mình , tay còn lại thì đặt lên cái eo đó nho nhỏ của nó.Cái khung cảnh này có khác chi vợ chồng son người ta đâu nhờ ?Lạ lắm đa , hỏng biết cớ chi chỉ có vậy thôi mà cậu chìm vào giấc liền chớ hỏng có khó ngủ như lúc nãy nữa , coi bộ nay cậu ngủ ngon rồi đó nghen !"

Ưmmm...Ngủ ngon..

"Ù dé , thấy ngừ ta hơi lớn tuổi chứ người ta cũm biết ngại chớ bộ à , ôm xí xi thôi mà đắng đắng đo đo mãi dị đó.🤡Còn anh Nhân chắc giờ cũng say giấc nồng giống nó rồi hen , say giấc để mơ về cô Liên rồi.. 😉😇
 
Lý Tơ Hồng !
Chương 11 : Lấy Vợ !?


Mới sớm nghe gà gáy , cậu định bụng quay qua kêu nó dậy mà quay qua thì nó đã thức từ lúc nào.Bên ngoài cậu thoáng nghe có hai giọng nói khác đang bàn chuyện chi với thầy Văn ở ngoải , ngó nhẹ qua tấm màn che ngay cửa cậu thấy ngồi đó có thầy Văn còn có Lang nữa còn thêm hai người kế bên , nhìn vậy chắc là hai cha con.Cậu nhìn mãi trong nổi thắc mắc thì bỗng đâu có thứ gì chạm lên vai làm cậu chút nữa la lên thành tiếng."

Suỵttt , cậu tính la lên hả "Là anh Nhân , anh nhanh tay bịt miệng cậu lại chớ hong lại có chuyện nữa rồi."

Cậu mần cái chi mà như ma vậy ?

"" Im lặng đi , ra sau tôi kể cho nghe "" Ừm "" ...

"" Sao ?

"" Chắc cậu đang thắc mắc hai người đằng trước là ai đúng không đa ?

"Cậu gật đầu."

Ừm , hai người đó là ai mà qua đây kiếm Lang có chuyện chi ?

"Anh Nhân hơi nhìn nhìn ra trước rồi mới nói."

Hai người đó hả , người ngồi là thầy Tám thầy dạy học cho cậu Lang chớ đâu "" Sao cậu biết ?

"" Ừ thì , tôi vô tình nghe thôi "Cậu hơi thắc mắc."

Rồi người còn lại ?

"" Người còn lại hình như tên là Ngọc Dung , tôi nghe gọi là út Dung hả gì đó "" Vậy chớ sáng sớm qua đây mần chi ?

"Anh Nhân nghe câu hỏi của người trước mặt trong lòng bất giác không biết nói sao mới được , anh im im một hồi rồi cũng chịu nói."

Cậu Hưng , tôi nói cái này cậu...Cậu tự tìm cách nghen , chứ tôi cũng biết hai cậu thương nhau mà "Cậu cau mài lại."

Ý anh là sao đây ?

""...Ừm , cô Dung đó cổ trồng cây si cậu Lang nhà này , coi cái bộ này chắc thầy Tám qua hỏi chuyện cưới hỏi hay chuyện trai gái chớ cái chi nữa "" Cái gì ?

"" Tôi người ngoài cuộc , tôi biết chuyện chớ sao tôi xem vô được "Nghe anh Nhân nói mắt cậu đang lơ mơ cái bỗng tỉnh hẳn , cậu quay ngoắc lên nhà trước , nhưng vừa lên tới cửa chưa kịp đi ra thì nghe tiếng khóc của người con gái đó."

Hức..Ch-Cha , ảnh hỏng ưng thì con xin phép về trước "" Dung !

"" Ờ tôi , tôi xin lỗi anh chắc tại nó con gái mới lớn nên nó nghe vậy nên xấu hổ thôi "" Ờm , thôi anh đi coi nó sao đi "" Ừm , thôi tôi về "" Chào anh "Cái người đang nghe lén đằng sau tấm màn cửa nghe đoạn hội thoại đó còn chưa hết bỡ ngỡ thì đã nghe được đoạn tiếp theo."

Lang , con nói cho tía biết coi , cớ chi con út Dung nó tốt vậy biết bao nhiêu thằng hỏi nó không ưng mà con lại từ chối ?

"" Con.."

" Bộ con hỏng ưng cái gì ở nó sao ?

"Lang hơi cúi đầu."

Dạ không tía , hỏng phải là con không ưng mà..Con có người con thương rồi , con biết út Dung tốt nhưng mà không từ chối thì người con thương sao hả tía ?

"" Ừm , nếu bây có người thương rồi thì tía cũng không cấm mà phải dấu , còn út Dung bây nói vậy thì thôi "" Dạ tía , con xin phép vào trong "" Ừm "Nó bước tới ngay cửa , dường như nó đã cảm nhận được gì đó sau tấm màn che mà đã đứng đó chút như muốn xác nhận.Còn cậu ở đó chẳng hay nó đang ở trước đâu , cứ đang say đắm , đắm chìm trong ba từ " người con thương " vừa được phát ra từ chính người cậu thương.Xong rồi nó đột ngột vén màn ra , thấy cậu đứng đó nó cũng không bất ngờ mấy vì lúc nãy đoán cũng được 4 , 5 phần chắc rồi."

Em ?

"Nó chẳng nói gì mà nhìn cậu nhưng lần này người bị kéo đi là cậu chớ không phải là nó nữa."

Anh dậy từ lúc nào ?

"" Dậy từ lúc em đang dỡ cuộc trò chuyện với tía đó "" Mà lúc nãy em nói người thương là người thương nào vậy đa ?

"" Hửm , sao ?

Anh muốn là anh hay là người khác mà có một câu cứ hỏi riết vậy hen ?

"Cậu nghe vậy thấy cũng vui vui mà nhoẻn miệng nói."

Bộ em từ chối con gái người ta thẳng thừng dị hỏng sợ con gái người ta giận em hả ?

"Lang nhìn cậu , cười một cái."

Con cái người ta giận cũng đâu có đáng sợ bằng cậu cả đây giận ?

"Cậu cười đáp lại."

Coi bộ cô út Dung đó đối với em cũng không quan trọng lắm hen ?

"" Sao anh biết người ta tên Dung ?

Mà còn biết thường gọi là cô út Dung ?

"Cậu nghe nó hỏi liền giật mình , lỡ dóc rồi nên giờ xuôi theo luôn chứ sao nữa ?"

À ừ , nãy tôi vô tình nghe được thôi chứ có cái chi đâu "" Vô tình ?

"" Ừm "Nó nhìn cậu , nhìn cái bộ dạng này nó thừa biết là cậu đang nói dóc nó chớ làm gì có sự vô tình nào ở đây đâu ?"

Coi như tạm tin lần này ha ?

"" Ừm "Cậu " ừm " rồi gật gật đầu , nó thầm nghĩ sao lúc trước nó chưa bao giờ thấy được cái mặt này của cậu mà chỉ thấy những lúc cậu hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy."

Sao lúc trước tui hỏng có thấy anh có cái dáng vẻ ngoan ngoãn giống vậy ha ?

"" Tại...Tại lúc đó tôi đâu có biết em cũng , cũng thích tôi đâu , cho nên thấy em gần người khác tôi tức nên tôi mới...

"" Coi bộ cậu cả này cũng biết làm bộ làm tịch hả ta ?

"" Em cũng vậy chớ bộ ?

"" Tui ?

"Nó nhìn cậu lơm lơm , nó có giống cậu cái chi đâu mà cậu nói nó cũng vậy ?"

Ừm , em đó "" Tui mần chi ?

"" Hồi đó em có hay ghẹo tôi vậy đâu đa ?

"Nó nghe cậu nói mà thoáng chốc không kiềm được mà cười thành tiếng."

Cậu cả này , lúc đó ai mướn ai mượn cậu hung dữ với tui mần chi "" Anh vậy mà anh biểu lúc đó tui không ghẹo anh , không phải đâu là không dám ghẹo mới đúng đó "Nghe Lang nó nói cậu cười ngại , thiệt ai mượn cậu hồi đó mần cho dữ vô chi rồi để nó tưởng cậu thích chọc ghẹo nó , thêm vô cái danh " cậu cả " ai mà dám ghẹo lại cậu đâu."

Ừ thì...Đó em không ghẹo được giờ coi như em ghẹo bù lại tôi đi "" Thì vẫn đang ghẹo đấy thôi ?

Bộ cậu cả vậy mà nhìn hỏng có ra hả đa ?

"Cậu nhìn người trước mặt."

Em , tôi đã nói đừng có kêu cậu rồi mà "" Rồi rồi , xin lỗi cậu cả ạaaa "" Kìa em "Nó cười khúc khích như đã trả đũa được cậu vậy , cậu nhìn nó cười mà cũng cười theo rõ mình là người bị ghẹo mà sao mình cười tươi còn hơn cả kẻ ghẹo mình vậy.Cậu nhìn nó cười một hồi tay bất giác mà dang ra ôm lấy nó , dường như cậu quên cậu đang ở đâu rồi."

Anh !

Anh mần cái chi vậy lỡ tía th-"" Suỵt , em không kêu mần sao tía biết "" Anh ?

"Lúc nãy nó ghẹo cậu giờ tới lượt cậu ghẹo lại nó rồi đó nghen.Đang hớn ha hớn hở vì ghẹo cho nó đỏ mặt tía tai thì không biết đây là lần thứ bao nhiêu thằng Tí chạy vào phá đám cậu nó."

CẬU !

"" A !

"Nó giật mình khi thấy có người liền đẩy cậu ra , cậu nhìn hai tay vừa cảm nhận được sự ấm áp bỗng lạnh tanh lòng lại gợn sống , mà thấy nó ở đó cậu cũng ráng hỏi hang thằng Tí cho đàng hoàng."

Có chuyện chi mà bắt mày cất công vào tận đây vậy Tí ?

"" Dạ , dạ cậu con hỏng có muốn làm cậu phật lòng nhưng bên nhà nhắn qua kêu.."

" Kêu cái chi ?

"" Dạ kêu là có cô Thúy Hạnh , con nghe đâu là có hôn ước gì đó với cậu vừa về nên ông bà kêu cậu về gấp "Cậu giật mình."

Hôn ước ?

"Nghe hai từ " hôn ước " trong lòng cậu bỗng lo lắng bất giác quay đầu nhìn lại phía nó đang ngồi ngơ ngác sau câu nói của thằng Tí."

Mày ra ngoài trước đi "" Dạ "Thằng Tí nó chạy đi còn hơn đang chạy nước rút mà tọt cái đã ra trước."

Em , nghe lời anh nói , không nghĩ tầm bậy tầm bạ gì hết , ở nhà đợi tối anh về "" Ừm "Cậu hoảng còn hơn bao giờ hết , cũng hết xưng " tôi " như thường ngày mà đổi hẳn sang " anh " , cậu sợ người thương của cậu giận cậu , hờn cậu.Nói làm sao cho được , đợi người bao năm mới nếm trái ngọt thì đã có người muốn hái nó đi , mần sao mà cậu để vậy được.Cậu kéo nó lại ôm nó thật chặt vào lòng như muốn vỗ về nó , vỗ về cái người làm cậu tương tư suốt từng ấy năm giờ mới có được lại sắp phải tuột đi khỏi tay cậu."

Xin lỗi em , anh xin lỗi đừng hờn anh ""..."

" Ngoan , chiều tối anh về với em "Chụt" Anh.."

Cậu hôn lên trán nó như muốn bảo đảm rằng cậu chắc chắn sẽ về với nó."

Em đeo nhẫn của anh rồi , anh cũng vậy không có chi phải lo đâu đa , chiều anh về với em "" ...Tui đâu có hờn anh "" Ừm , vậy em đợi anh nghen ?

"Lang cười."

5 năm còn đợi được , từ đây đến chiều có là chi ?

"Hí hí hí hí , có ngọt gòi thì cũng phải có đắng cậu ơi , ai mà ngọt quài cho được 😔🤌🏻+1 cậu cả thay đổi sau khi con quỉ tềnh êu nhập vào 😈💗
 
Lý Tơ Hồng !
Chương 12 : Tôi Dám.


Cậu nghe nó nói thấy vừa lo vừa không , ở lại an ủi nó một hồi chắc chắn nó không sao cậu mới dám đi , đi vài bước lại ngoảnh đầu lại nhìn nó tới khi nào khuất mới thôi.Còn nó đứng đó mà chẳng hiểu sao lòng lại suy tư , chắc hẳn là ai yêu rồi cũng vậy hả đa ?

Nó ngẫm nghĩ đứng đó nhìn mãi vào khoảng không cậu vừa rời khỏi , nó chợt chạnh lòng giữa thứ tình cảm mà khó được thói đời chấp nhận này nó chẳng biết làm sao , khó ở chỗ nó con một lại càng khó ở chỗ cậu là con trưởng.Nó suy suy nghĩ nghĩ mãi cũng chẳng hay tía nó đứng sau lưng nó từ lúc nào."

Lang , bây mần chi đứng trơ trơ đó nhìn gì vậy ?

"Nghe tiếng gọi , nó chợt giật mình."

D-Dạ tía , con đâu có nghĩ cái chi đâu , xin phép tía con vô "" À ừ "Thầy Văn thấy nó vậy cũng cảm thấy lạ lạ , bộ nó quen có cậu ở đây nên giờ cậu đi nó buồn hả ta ?"

Lóng rày sao nó lạ vậy đa "" ...

"Cậu vừa đặt chân xuống khỏi xe đã thấy nhà nay được trang trí khác ngày thường coi bộ khách này là khách quý của ông Nguyễn rồi."

Bộ ai ghê gớm lắm sao mà mần chi dữ vậy Tí ?

"" Dạ con đâu biết , lúc nãy con nghe Sen nói vậy rồi con qua nói với cậu thôi à "" Ừ "Trong cái bàn dài ở gian nhà chính , ông bà Nguyễn đang ngồi nói chuyện với một cặp cha con.Cậu bước vô cũng để ý hai người đó , người cha là ông " Dương Võ " chủ của mấy nhà may có tiếng trên Mỹ Tho , còn người kế bên là một cô thiếu nữ cũng chạc tuổi cậu chứ cũng chẳng nhỏ , người thì mặc đầm tân thời chắc cũng không phải dạng vừa gì."

Cha , con mới về "Hai người đang nói chuyện nghe tiếng cậu cũng ngưng lại."

Ờ , về rồi hả con ngồi xuống đi "" Dạ "Cậu vừa ngồi xuống đã gây chú ý không ít cho hai người kia nhất là cô con gái."

Đây là cậu cả đó hả đa "" Ừ , nó là đứa có hôn ước với con gái nhà anh đó đa "Hai người vừa nói vừa đáp , suốt buổi chỉ nói về chuyện " hôn ước " cái chuyện mà cậu ghét nhất khi vừa được nhắc tới.Còn cô con gái đó cứ nhìn cậu chăm chăm , đôi lúc miệng còn cười nhẹ , nhưng cậu biết rõ nghe danh con gái cưng của ông chủ nhà may đã lâu danh tiếng cũng chẳng tốt đẹp gì.Mặt hoa , da phấn nhưng ai ai thấy cũng ngán ngẫm bởi cái tính ngang tàn , chảnh choẹ , tự cao tự đại đó .

Bởi được cha cưng chiều nên cũng chẳng nể nan ai."

Cha , con xin phép ra ngoài một chút "" Ừm "" Cha , con cũng đi "" À , hai đứa cứ đi đi "" ...

"Thấy cậu ra ngoài cô ta cũng đi theo , chắc hẳn cô ta tự nhủ cậu cũng như mấy gã đờn ông ngoài kia , cũng sẽ thích cô ta nhưng đâu ai biết hai chữ " khó chịu " đã in đậm trên mặt cậu từ lúc nào rồi."

Cô đi theo tôi có chuyện chi ?

"" Làm quen , trước sau gì anh chả lấy tôi ?

"Cậu nhìn người kia tự mãn mà lòng chợt có chút khinh."

Xin lỗi , đã khiến cô phải mừng hụt rồi , bởi vì tôi chắc chắn bản thân sẽ không lấy cô "" Anh..Hah , anh nghĩ tôi giống mấy đứa con gái ngoài kia chắc ?

Trước giờ cái gì mà Thúy Hạnh này muốn thì chắc chắn sẽ có được "Cậu cười khẩy."

Vậy sao ?

Thứ lỗi cho tôi , tôi không thích cũng chẳng ưa chi mấy người thích khinh miệt người khác như cô đâu "" Anh !

"Bỗng cậu nhìn thẳng vào cô , khoé môi nhếch nhẹ."

Sao ?

Vậy để tôi nói cho cô biết , hôm nay tôi đến là để * hủy hôn * chứ không phải là tôi sẽ tuân theo sự sắp đặt này đâu "" Anh dám ?

"" Ừm , tôi dám "Nghe cậu trả lời cô ta tức đến mấy cũng chẳng làm được gì , còn cậu thì nhìn cô ta với vẻ khiêu khích , trước giờ đời nào mà cậu chịu mấy cô đỏng đảnh như này mà giờ còn đặt biệt hơn bởi...Cậu có người thương rồi."

Aiya , khiến cô Thúy Hạnh đây cất công đi đường xa mà chả làm được cái chi rồi "" Anh thử xem , chỉ cần tôi nói không thì chắc chắn cha tôi sẽ không đồng ý "" Ừ , vậy để tôi thử "Cậu quay vào nhà để lại cô ta tức anh ách ở đó nhưng rồi cũng phải vào nhà theo.Lúc này hay ông vẫn còn nói chuyện hăng say lắm , còn bà Nguyễn thấy cậu vô cũng hỏi."

Hai đứa nãy giờ đi đâu vậy đa "" Dạ con- "Cậu còn chưa kịp trả lời má đã nghe tiếng chân đạp mạnh xuống gạch đang từ từ đi vô từ cửa.Ông Dương bên đây thấy vậy mới hỏi đứa con gái cưng đang tức sôi trong lòng."

Hạnh , con sao vậy đa ?

Bộ có chi hay sao ?

"" Cha , anh ta - "" Dạ thưa con có chuyện muốn nói "Chẳng để cô ta kịp nói thêm lời nào cậu đã bắt đầu trước."

Nè , tôi còn chưa nói sao anh- "" Hạnh , ngồi xuống đi con "" ...

"" Dạ thưa , chuyện con muốn nói là chuyện liên quan đến việc hôn ước giữa con với cô Hạnh đây "" Sao vậy con ?

""..."

Cậu đang nói chợt im bật để bốn người ngồi đó chờ câu tiếp theo."

Cha , bác trai chuyện con muốn nói là con muốn * hủy hôn ước * của con với con gái bác "" Cái gì ?

"Hai ông nghe vậy mặt chợt biến sắc , bà Nguyễn ngồi cạnh cũng bất ngờ còn cô ta ngồi đó nắm chặt áo trợn tròn mắt khi nghe cậu thật sự muốn hủy hôn."

Sao lại hủy hôn ?

Anh Nguyễn anh nói cái chi đi chứ ?

"" À , chuyện này tôi cũng không rõ hay cứ để nó nói xem sao "Cậu ngồi thẳng lưng , hít sâu một hơi rồi đối diện với hai người kia."

Bác Dương , con biết xưa bác giúp đỡ cha con trong lúc khó khăn nên cha con mới vực dậy được cơ nghiệp lâu đời này "" Nhưng con thật sự không thể lấy cô Hạnh "Cô ta ngồi kế bên mặt càng ngày càng khó coi quay qua kéo áo ông Dương với vẻ mặt khó chịu thấy rõ."

Vậy chớ lý do chi mà cậu không thể lấy con Hạnh nhà tôi ?

"" Đúng rồi đó Hưng , con biết lúc trước nhờ có cha con Hạnh nhà mình mới có thể được như bây giờ sao con lại.."

Mắt cậu lia qua nhìn người con gái đó.Ánh mắt hiện rõ hai từ khinh bỉ."

Dạ thưa , điều thứ nhất là con không thể lấy một người đỏng đảnh , tự cao tự đại không coi người khác ra gì làm vợ và đặc biệt là làm con dâu của cha má con "" Điều thứ hai nếu con lấy cô Hạnh đây chỉ vì sắp xếp từ trước chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp càng không thể hạnh phúc với người con không yêu thương cũng chẳng có tí ti gì gọi là cảm xúc "" Điều thứ ba..Con có người con thương rồi , lễ cũng đã tặng lời con cũng đã nói nếu bây giờ cha kêu con lấy cô Hạnh về làm vợ thì con biết mần sao cho đặng hả cha ?

Rồi con đối mặt với người ta như thế nào "" Con xin lỗi cha má và cả bác trai , cô Hạnh đây về chuyện con tự ý hủy hôn này nhưng con cũng phải có trách nhiệm với người đã trao trái tim của họ cho con , dạ thưa con xin hết "Nghe cậu nói vậy chợt cả nhà trầm lắng xuống , ông Nguyễn cũng khó xử lúc đó người ta giúp mình mà giờ mình trả ơn người ta thế này sao ?"

Thưa cha , điều con muốn nói đã nói hết rồi con xin phép con ra ngoài "Cậu gập người chào rồi quay lưng đi , mặc kệ những người đang ngồi đó bàng hoàng về những lời cậu vừa nói nhất là hai ông.Ù déee , cuối tuần rồiiiiiiii 😈Hè he hé , để coii hai nhà sau này sẽ ra sao nhéee 👽🤓
 
Lý Tơ Hồng !
Chương 13 : Người Con Thương.


Thấy cậu đi một mạch chẳng vấn vươn gì cô ả lúc này cũng chẳng ngồi yên nữa , trước mặt ba người lớn đập mạnh tay xuống bàn rồi cũng hậm hực bỏ đi để lại ba người trong tình huống khó xử giờ càng khó xử hơn."

Hạnh !

"" Ờ tôi , tôi xin anh chị thứ lỗi chắc do thường ngày tôi có phần chiều chuộng nó nên thành ta nó hơi nóng tánh chớ không có chi đâu đa "Ông cười."

Không , người xin thứ lỗi phải là tôi mới đúng cũng cất công xuống đây mà con tôi nó vậy nên chắc con gái anh cũng không tránh phần bực nhọc đâu "" Cảm ơn anh đã hiểu , chuyện này có gì bữa sau tôi nói tiếp tôi xin về trước vậy "" Chào anh "" Chào anh , chị "Thấy ông Dương đi xa rồi ông Nguyễn mới cho người gọi cậu về hỏi chuyện.Lúc này hai người lấp ló ở sau nghen chuyện nãy giờ mới chịu đi ra.Thấy sắc mặt cha có chút lạ cô Ngọc mới lên tiếng hỏi trước."

Cha má , bộ có chuyện chi rồi hả đa ?

"Nghe con gái cưng hỏi sắc mặt ông Nguyễn mới trở nên dễ coi đôi chút nhưng vẫn có nét khó chịu hằn lên."

Bây đi mà hỏi anh cả bây , tự dưng về đây không ở nhà dọn qua nhà thầy lang ở hai ngày trời giờ về nó cư xử cái kiểu vậy đó "Hai Tâm nghe cha nói chợt như hiểu ra gì đó mới hỏi lại cho chắc với cái suy nghĩ trong đầu mình lúc này."

Cha , bộ...Bộ ảnh hỏng có ưng cái cô Hạnh gì đó hả "Nghe câu hỏi mặt ông Nguyễn vừa rồi còn chút sắc mà giờ lại trở nên đen kịnh như hỏi trúng chỗ trong lòng ông."

Càng nhắc tới là càng tức , nó không những không ưng mà còn muốn hủy hôn với nhà người ta "" Thôi , ông bớt nóng đi đa "" Bớt ?

Bớt mần sao được "Nghe cha nói hai Tâm bất chợt bĩu môi nhẹ , xem ra chuyện trọng đại của anh cả đã thành rồi đây.Bà Nguyễn thấy sắc mặt ông ngày càng khó coi cũng lên tiếng giải vây."

Bộ lúc nãy ông không nghe nó nói là nó có người nó thương rồi nên muốn từ chối hôn sự này hay sao ?

"" Ừ thì tôi nghe nhưng mà nó- "Ngọc nghe má nói vậy mắt cũng lia nhẹ nhìn anh hai rồi mới mở lời đáp cha."

Cha , giờ ảnh cũng đâu có nhỏ nhoi chi đâu mà cha muốn ảnh làm là làm được đâu cha "" Đúng đó ông "" Con thấy chuyện anh cả từ chối là chuyện bình thường chứ có cái chi đâu mà cha bực "" Bình thường ?

"Cô Ngọc thảnh thơi rót cho mình tách trà rồi mới từ tốn đáp lại."

Cha à , chuyện cưới gả là chuyện qua trọng không chỉ của người con gái đâu cha "" Cha mà ép vậy rồi cưới về rủi lỡ anh cả không yêu cái cô đó không phải khổ mình cô đó đâu mà cũng khổ ảnh vậy , lấy người mình không thương thì lấy mần chi cho khổ vậy cha ?

"Hai Tâm kế bên nghe cô em quý báu đáp lại cha một cách chắc nịch mà lòng thầm cười , cả nhà này ai hỏng biết ông Nguyễn thương cô út này nhất , giờ cô út ra nói đỡ không được 10 cũng được 9.Còn ông Nguyễn nghe con gái nói thì lòng cũng nguôi giận , đúng là cậu từ hôn không sai nhưng giờ kêu ông đối mặt với nhà người ta như thế nào đây , người ta có ơn mà giờ không lẽ thành rồi lại quên ơn hay sao ?"

Cha biết , nhưng giờ cha đáp ơn người ta thế nào lời nói rồi hỏng lẽ giờ rút lại với hai từ * hủy hôn * là xong hết mọi chuyện sao ?

"Cô út nghe cha nói vậy mới nắm nhẹ tay áo hai Tâm mà kéo , nhìn là biết nhờ anh hai đây nói rồi dù gì ảnh cũng là đứa giỏi mấy chuyện này nhất trong ba anh em."

Cha , đâu phải đáp ơn là phải ép cưới đâu ?

Trước họ giúp ta buông bán thì giờ mình cũng giúp lại vậy thôi là được rồi , tiện cả đôi đường không phải sao vừa giải được hôn ước vừa đền ơn người ta "" ...

"" Hưng "" Dạ cha "Trong căn phòng xa hoa , cậu cả bình thường cao ngạo thế nào nhưng đứng trước cha cũng chỉ biết chấp tay lại rồi trả lời từng chữ."

Cớ chi lúc nãy con nói xong rồi không ở lại mà lại rời đi ?

"Cậu cúi đầu."

Dạ , nếu ở lại thì con biết nói cái chi tiếp hả cha , những gì con muốn nói con đã nói hết rồi thì con nghĩ con nên đi "" Vậy sao ?

"" Dạ "Cậu trả lời từng câu từng chữ chắc nịch nhưng đâu ai biết trong lòng cậu là từng cơn sóng lớn đang vồ vập tới.Cậu biết chuyện này là chuyện quan trong của hai gia đình nhưng cậu phải nói vì người cậu thương và cả cậu , có lẽ bây giờ cha muốn trách phạt gì cậu cũng chịu chỉ cần một cái gật đầu của cha về chuyện " hủy hôn "."

Cha , nếu cha muốn trách muốn phạt gì con con cũng chịu chỉ cần cha đồng ý cho con hủy hôn là được ""..."

Thấy cha không trả lời , cậu quỳ thẳng xuống trước mặt ông , thật sự lúc này cậu muốn đánh đổi tất cả chứ không muốn phải bỏ qua cái người thương đó của cậu."

Cha , con- "" Đứng lên ""...Cha ?

"" Đứng lên rồi nói "" Dạ "Ông nhìn đứa con mà mình coi như là một niềm tự hào giờ đang rụt rè trước mặt ông chỉ vì một người nào đó."

Nói cho cha nghe "" Dạ..Nói , nói cái chi hả cha "" Cha muốn nghe về cái người mà con gọi là người thương đó , muốn biết người đó có cái chi mà con một mực muốn hủy hôn cho bằng được "" Dạ...

"Cậu đứng đó cúi đầu chẳng biết nói cho cha nghe từ đâu mới được."

Sao không nói , hay là con đổi ý rồi hả đa ?

"" Dạ không thưa cha "Cậu hít một hơi thật sâu , thật dài lấy hết những sự can đảm để nói cho cha nghe."

Người đó..Con gặp họ năm con 21 , còn họ cũng chỉ mới 16 năm tròn "" Ừm "" Gặp lần đầu bên gốc đa già ở bên bờ ruộng chín vàng , con cũng chẳng hiểu sao vì đôi mắt vô tư và khuôn miệng hay cười đó thôi mà con lại..Lại nhớ người đến bây giờ "" Lúc cha kêu con đi du học con cũng sợ lắm chứ , sợ...

Người ta có người thương nhưng may sao khi con về họ vẫn còn đợi "" Con thương cái chi ở người đó ?

"Nghe ông hỏi câu đó thì cậu bỗng khẽ cười." ...Con thương , thương cái dáng áo dài màu xanh lam , thương cái chân thích chạy nhảy giữa đồng ruộng , thương cái đôi mắt biếc , thương khuôn miệng nhỏ thích hát , thích hò...Thương tất của người , nhưng...Con sợ cha.."

" Vậy chớ , bây thương con nhà ai mà sợ cha không chấp nhận ?

"" Con...

"" Thôi , rồi cha cũng sẽ biết người thương đó của con là ai mà , lúc đó thì cha cũng biết cớ chi mà con sợ "Ông Nguyễn nhìn cậu vừa khó hiểu vừa tò mò cái người mà đứa con trai mình vừa nói tới , ông càng không hiểu tại sao cậu lại sợ ông không ưng người đó."

Thôi , nếu bây nói vậy thì cha không ép , mơi cha có việc lên Mỹ Tho có gì cha sẽ nói chuyện hủy hôn cho bây , bây cứ thương người bây thương đi cha không ép nữa "" Dạ , dạ cha con cám ơn cha "" Con xin phép đi trước "" Ừm "Cậu bước ra khỏi phòng , coi như bao nhiêu sự lo lắng lúc nãy cũng tan biến hết giờ tới lúc cậu về rồi , người cậu thương đang chờ cậu mà."

Anh cả , chiều tối rồi anh đi đâu nữa vậy ?

"Vừa bước tới cổng cậu đã nghe tiếng hai đứa em mình hỏi."

Đi đâu hỏng lẽ hai bây không biết , dù sao cũng cám ơn hai đứa bây nhưng giờ anh cả có chuyện qua trọng cần phải đi rồi "Cô Ngọc nghe vậy cũng tủm tỉm cười rồi nói."

Chắc sợ người thương chờ chứ chi "*Hẹ hẹ
 
Lý Tơ Hồng !
Chương 14 : Giả Đò Ngó Lơ.


Nghe cô Ngọc nói thì cậu quay lưng lại mà đi nhưng trên môi đã nở nụ cười từ bao giờ." ...

"Trời dần sụp tối , nó ngồi trước sân nhà mà lòng thấy nao nao cũng hỏng biết nó uống chừng mấy chum trà rồi chỉ biết là thằng Thương nó đi ra đi vô pha trà mỏi cả tay chân.Anh Nhân ngồi kế bên nhìn nó cũng chẳng biết nói gì cho phải , tại anh biết nó đang sợ cái gì nhưng anh lại không biết phải nói làm sao để nó bớt lo.Nó thì ngồi đó tay rót trà không ngơi , làm như uống trà là nó có thể bớt thêm 1 phần lo lắng."

Nè , bộ uống nãy giờ hỏng no hả đa ?

Sao mà uống miết vậy "Lang đặt tách trà xuống , lia mắt qua nhìn anh Nhân."

Không biết nữa , giờ ngoài việc uống trà thì còn việc gì mần nữa đâu "" Mà bộ thầy Văn bận lắm hả , tôi thấy thầy cứ đi đi về về , ở nhà cũng chẳng được bao lâu "Lang gật gật đầu."

Ừm , tía tui là thầy lang mà ai có bệnh thì đi coi bệnh thôi , không thì cũng phải đi đây đi đó lấy thuốc "Miệng nó trả lời mà tay nó cứ rót trà đều đều , mắt thì dán chặt ra ngoài trước cửa nhà nhìn lâu ơi là lâu không biết là nó đang đợi tía nó về hay đợi ai đó nữa."

Anh Nhân , rủi lỡ..

"" Không có được nói quở đâu đa "" Ừm "Nó giờ nhìn u sầu biết bao nhiêu đâu có còn cái dáng vẻ lóc chóc như hồi đó nữa , biết thương rồi coi bộ cũng khổ à nghen."

Ừ mà mơi Liên nó xuống đây ở nhà mấy bữa , nghe đâu bác tui đi công tác mà để nó mình ên ở nhà nên không yên tâm "Anh Nhân nghe người trong mộng sắp đến thì vui đến mức muốn nhảy cẩn lên nhưng do thấy tâm trạng nó không được tốt nên cũng đành kiềm lại rồi mới hỏi."

Thiệt hả ?

"" Chứ hỏng lẻ giả "Mắt nó đang buôn thiu thỉu tự dưng nghe được cái tiếng xe quen thuộc đó mắt nó sáng rực lên đặt tách trà xuống bàn nó từ từ bước ra trước cửa nhà.Cái vóc dáng quen thuộc , cái người mà nó 1 đợi 2 trông đó là cậu chớ ai.Nó đứng ngưng tại đó mà nhìn , nhìn cái bóng dáng đó đang tiến về gần phía nó , gần rồi lại gần , chính cái người làm nó buồn thiu chứ ai nữa.Anh Nhân thấy cậu về thì cũng không muốn làm bóng đèn mà tự giác kéo thằng Thương đang đứng đó bước vô trong nhà.Còn nó thì không biết cậu chọc cái chi mà vừa thấy cậu là mắt nó chợt ướt đi , cậu vừa về thấy người thương như vậy cũng lo sốt vó."

Em , em làm sao vậy ?

Sao lại khóc "" Anh..Hức..Anh....

"Cậu thấy người kia khóc liền hoảng."

Anh xin lỗi , anh về trễ quá có phải không ?

"" Hức..Hức..Anh..Anh hỏng có giữ lời..Hức..Anh nói..Ch-Chiều anh về mà..Hic "" Anh- "Lang nức nở buông lời trách móc , nước mắt giàn giụa ướt hết cả mặt."

Bộ anh hỏng có mắt hả...Hic..Trăng..Hức Trăng..Hic "" Ơ , anh xin lỗi do anh không có mắt do anh , do anh không để ý gì hết , em nín đi mà "Lang lắc đầu , khóc càng lớn hơn lúc nãy.Dường như đến tận bây giờ nó mới không kìm nén cảm xúc nữa."

Hức..Huhuhu...Tui..Tui hong..Hức..Hong nín á..

"" Anh xin lỗi , đừng khóc nữa "Cậu nhìn nó lòng cũng khóc lòng cũng không kiềm được mà dang tay ôm trọn nó vào lòng mà vỗ về , nó lo một cậu lo mười.Nhìn cái đôi mắt ướt nhoà đó cậu xót lắm , chắc hẳn nó cũng phải tự kiềm lòng mình để không rơi một giọt nước mắt nào nhưng giờ thấy cậu nó như được chạm đến giới hạn mà khóc một tràn to.Đôi mắt nhỏ đó khóc không ngừng , lòng cậu như thắt lại cũng bởi vì cái đôi mắt biếc đó mà cậu đã phải đau khổ lo sợ biết bao."

Không được khóc , mắt em đẹp lắm , nó để nhìn anh chứ em không được làm ướt nó , em muốn trách anh thế nào cũng được chứ đừng khóc nữa "" Hic..Anh- "" Um !

"Nó nghe người đang ôm ấp nó nói bất giác ngước mặt lên nhìn , nó muốn nói gì đó nhưng lại bị người kia chặn lại , bởi..Môi hai người chạm nhau rồi , nụ hôn đầu của nó và của người cũng mất rồi.Mở to đôi mắt nhìn cậu nước mắt cũng ngưng chảy , nó cũng muốn phản kháng lắm nhưng tiếc quá người nó bị cậu ôm chặt rồi.Mất hồi lâu cả hai mới tách nhau ra , nó cũng ngừng khóc nhưng giờ mặt lại đỏ ửng lên rồi , cũng nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của cậu."

Anh..Anh mần chi vậy ?

Lỡ người ta thấy- "" Có ai ngoài anh với em sao ?

"" Anh !

"Cậu cười."

Anh hôn người yêu anh có chi mà sợ "" Ai mà là người yêu anh ?

"Cậu bĩu môi nhẹ."

Vậy anh hôn người anh yêu , em làm sao mà cấm anh được đây ?

""..."

" Hết giận anh chưa đa ?

"" Tui mần sao mà dám giận anh "Nó nói rồi đi thẳng vào nhà , không biết vì lý do gì hay vì ngại mà nó đi chẳng hề quay đầu lại nhìn dù chỉ một cái , để lại cậu bơ vơ ngơ ngác ở đó."

Tí , mày về bên nhà đi khỏi đi theo cậu "" Cậu nhưng mà con- "" Ai tớ ai chủ mà trả treo ?

"" Dạ , con thưa cậu con về "" Ừm "Dẹp xong cái đuôi đó đi lòng cậu nhẹ hẳn , giờ phải tiếp tục đi dỗ dành người đang dỗi mình thôi.Trong phòng nó ngồi trên bàn , mặt ngây ra chẳng biết đang nghĩ gì mà mặt cứ đo đỏ , nghĩ chăm chú đến nỗi cậu vào từ lúc nào rồi mà nó cũng chẳng mảy may để ý."

E hèm , bộ em định bơ anh đó hả đa ?

"" Đ-Đâu có , tại tui..

"Cậu nhếch môi."

Nè , nụ hôn đầu của tôi tôi cũng cho em rồi bộ em tính ăn xong chối bỏ hả ?

"" Ai ăn gì của anh đâu ?

Lúc nãy anh hun tui trước chứ bộ "Cậu lại bắt đầu bật cái độ ngang ngược của mình lên , đổi trắng thay đen !"

Lúc nãy có mỗi anh với em giờ mà anh nói em hôn anh trước thì cũng thành em hôn anh trước thôi , ai đâu mà chứng cho em ?

"" Anh !

Bộ tánh ngang ngược ăn sâu vào máu của anh rồi đó hả đa ?

"" Hỏng ngang ngược thì sao em chịu thương anh ?

""..."

Nó dừng như chết trân sau câu nói của cậu , không biết nên phản bác gì cho được cho đúng nữa , haiz đúng là cái tánh ngang ngược của cậu cả đâu có ai mần lại cậu được đâu."

Sao vậy đa ?

Hỏng lẻ giờ em hết thương tui rồi đó hả ?

"" Ê , ai nói anh đừng có mà dở cái giọng đó lên với tui à nghen "Cậu lại bày ra cái bộ mặt hờn dỗi."

Sao , tui vậy đó tại em hết thương tui chớ bộ"" Sao anh biết tui hết thương mà anh nói ?

"" Ai thương mà cứ ngó lơ người ta đâu"Nó cười , cậu thích thì Lang đây xin chiều."...Thương anh đứt ruột mà mà tại tui giả đò ngó lơ "" Em nói lại coi !

"" Hong á !

"
 
Lý Tơ Hồng !
Chương 15 : Phá Cho Hôi !


" Tui có nói cái chi đâu mà anh kêu nói lại "Nó ngồi quay đi mặc cậu ngơ ngác sau cái câu nói của nó , bộ tưởng cậu đây hỏng có nghe hả đa ?"

Có , em có nói em đừng có tưởng em nói lơi qua là anh hong có nghe nghen "" Tui có nói cái chi đâu mà anh kêu nói lơi , tối rồi tui ngủ à nghen "Nó hỏng có quan tâm cậu mần chi mà cứ vậy lên giường nằm ngủ , hong biết là không quan tâm thiệt hay là ngại nên mới giả đò đây ta."

Mới sụp tối mà em ngủ , bộ em là gà hả ?

"" Em đừng có mà lơ tui nghe ""..."

Mắt nó nhắm chặt mặc cậu có nói cái chi đi chăng nữa cũng hỏng thèm trả lời.Thấy vậy cậu cũng không hỏi nữa mà đi ra ngoài kiếm anh Nhân." ...

"" Ủa , giờ hỏng đi dỗ người thương đi mà kiếm tôi mần chi ?

"" Người thương buồn ngủ rồi "Cậu nhìn anh Nhân."

Vậy đa , coi bộ sáng giờ nó mới được thoải mái vậy đó nghe "" Sao ?

"" Chứ bộ cậu không biết sáng giờ nó cứ như người mất hồn hả đa , vừa gặp là khóc nấc lên"Hai người cứ trò trò chuyện chuyện ở đằng sau , đang nói đang đáp bình thường vậy cái bỗng nhiên nghe cậu nhắc tới cái tên " Dương Thúy Hạnh " anh Nhân chợt có vẻ ngạt nhiên."

Cậu nói cái chi ?

Cô Thúy Hạnh ?

Cái cô con gái cưng của ông Dương đó hả đa "" Cậu biết ?

"Mặt anh Nhân trở nên nghiêm trọng thấy rõ , cứ như vừa nghe điều gì rất kinh hoàng vậy."

Lạ chi mà không biết , tiếng lành đồn ít tiếng xấu đồn xa ai mà dám đắc tội , coi bộ lần này anh mần dị sớm muộn chi cũng có chuyện xảy ra với hai người "" Ý cậu là cô ta sẽ trả thù sao ?

"Anh Nhân tặt lưỡi."

Cô ta nhỏ lớn được cưng chiều hết nấc , có gây chuyện chi với cô ta chắc chắn cô ta phải trả lại 10 "" ...

"Sáng sớm trước cổng cái căn nhà rộng lớn đã xuất hiện 1 chiếc xe trắng , xe của ông Nguyễn.Như lời ông nói thì hôm nay chắc chắn là lên đây để nói chuyện " hủy hôn " cho cậu con trai của mình rồi."

Ờ anh Nguyễn , nay sao rảnh mà lên tận đây vậy đa ?

"" Ừ , thì có chuyện tôi mới dám lên tận nhà anh chớ "" Anh khách sáo quá đa , thôi anh vô nhà đi "" Ừm , cảm ơn anh "Ông Nguyễn vừa tới đã được ông Dương ra đón , cười cười nói nói mời ông vô nhà."

Ngồi đi anh "" Ờ "" Sao , nay có chuyện chi mà anh lên tận đây ?"

Ông cười."

À , tôi muốn nói với anh về cái chuyện bữa trước còn nói dỡ đó đa "" Vậy đa , vậy anh cứ việc nói "Ông Nguyễn đưa tách trà lên môi nếm nhẹ chút vị trà rồi mới từ tốn nói."

Anh Dương à , thiệt ngại quá tại bữa cũng do con tôi nên mới khiến cha con anh phật lòng , nhưng tôi hỏi kĩ nó rồi xét thấy giờ nó cũng ngót nghét 30 chứ chẳng nhỏ thành ra tôi bây giờ có muốn nó làm gì theo cũng khó "" Mà anh biết rồi đó , cái chuyện hôn nhân cưới gả là chuyện đại sự , cũng là chuyện quan trọng của đời con gái mà ngặt cái con tôi nay nó cũng có người nó thương , tôi sợ ép nó lấy con gái anh vậy hoài rủi lỡ cưới về nó không thương lại khổ "Mặt ông Dương lại trở nên hơi khó coi."

Anh Nguyễn , vậy giờ ý anh là sao đây ?

"" Ờ , anh Dương chắc tôi xin phép được hủy bỏ hôn ước chứ tôi sợ là cứ ép khổ hai đứa nhỏ mà còn thiệt cho con gái anh nữa đa "" Vậy anh nói từ nãy đến giờ là cũng vì chuyện này thôi sao ?

"" Mong anh thông cảm , chuyện trai gái này tôi muốn ép cũng khó "Thấy ông Nguyễn vậy ông Dương cũng chẳng ép , may sao cô con gái vậy mà cha thì cũng là người hiểu chuyện đời mà càng sợ đứa con gái cưng khổ nên ông cũng chấp thuận hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà." ...

"" Cha nói sao ?

Hủy hôn á ?

Bộ nói hủy là hủy được sao chứ , con cũng thông báo với cả bạn bè con rồi cha nói hủy vậy mặt mũi con gái cha để đâu được nữa hả cha ?!

"Trước mặt ông Dương là đứa con gái cưng được ông cưng chiều suốt 25 năm qua , giờ đang giãy nảy khi nghe ông nói ông đã chấp thuận hủy bỏ hôn ước."

Hạnh , cha biết con bức bối khi tự nhiên bị hủy hôn vậy nhưng mà cái cậu đó người ta có người thương rồi , con lấy người ta không phải là con chịu thiệt rồi sao ?

"Cô ả tức tối dậm chân."

Con mặc kệ , cha giải quyết sao cho con đi chứ , không lẽ cho muốn cả cái đất Mỹ Tho này biết con gái cưng của ông Dương vô duyên vô cớ bị từ chối ?

"Cái cô thiếu nữ 25 tuổi đầu mà tánh tình như con nít , cũng phần do ông Dương chiều quá nên giờ mới ra cớ sự như này."

Hạnh , giờ người ta muốn hủy hôn thì cha biết mần sao cho đặng , với người ta cũng có người thương rồi giờ không lẽ con muốn mang tiếng là kẻ thứ ba sao con ?

"" Hứ , con mặc kệ !

"" Hạnh , Hạnh !

Con đi đâu ?

"" Cha mặc con !!

"Cô ta đi chẳng quay đầu , hậm hực dậm chân dậm cẳng mà bỏ đi trong tâm trạng bực tức."

Anh ta cả gan dám lên tận đây hủy hôn sao ?

Được , muốn chơi thì con Thúy Hạnh này chiều "" Ăn không được , tôi phá cho hôi !!!

"Cô ta đi đến gần cửa phòng đột nhiên dừng lại mắt hừng lên chút gì đó , coi bộ là nghĩ ra cách để " trả thù " cậu rồi đây."

Quyên !

Mày đi kêu cậu Bảo qua đây cho tao "" Dạ cô "Cái " cậu Bảo " vừa được nhắc tới đó cũng coi như là một thám tử riêng của cô Hạnh , chuyên đi làm việc dưới trướng cô ta."

Để Thúy Hạnh này xem cái cô người thương đó của anh như thế nào , tôi nhục một thì tôi khiến hai người nhục mười !

"" ...

"Sớm chợ đang đông đúc là đã có hai bóng dáng nhí nhảnh xuất hiện , là cậu cả nhà họ Nguyễn với cậu Lang con trai độc nhất của thầy Văn đây chứ đâu ?"

Bộ em còn giận hả đa ?

Sao qua giờ hỏng nói hỏng rằng gì với anh hết vậy ?

"Lang chẳng thèm nhìn lấy cậu một cái."

Tui nào có dám giận cậu cả danh giá nhà họ Nguyễn đâu đa "Cậu cau mày."

Nè , sao nay lại gọi xa lạ vậy đa ?

Vậy mà em nói hỏng giận đó hả ?

"Lang bĩu môi."

Cậu suy diễn quá cậu ơi , mà dạo này áo của tui coi bộ cũng bạc màu rồi hen hỏng biết nên may thêm mấy cái nữa hong đa ?

"" Em muốn mua bao nhiêu xấp vải ?

"" Ừm...Tùy tâm "Cái đôi chim câu bám nhau đi khắp chợ rồi lại vòng qua tiệm vải..Mà chẳng hay có cái bóng dáng là lạ nào đó đang đi theo rình rình rập rập hai người."

Chỗ này nhiều màu hen ?

"" Bà chủ , lấy tôi mỗi màu một xấp !

"" Anh tính mua dằn mặt ai ?

"" Ủa , chứ hong phải em nói tùy tâm hả ?

Tâm anh bao nhiêu thì anh mua bấy nhiêu "Nó nghe cậu nói cũng suýt nữa thôi là cười phá lên nhưng cũng cố nhịn."

Bộ quen nhiều cô lắm hả đa ?

Sao cái chi anh cũng nói được vậy ?

"" Em là tình đầu cũng như tình cuối rồi , em lấy đâu ra mà lắm cô dữ vậy đa ?

"Hò hó hoooo hò hoop , sốp gửi chương 15 tới gòi nòoo 😘🤓
 
Lý Tơ Hồng !
Chương 16 : Đờn Ông ?


Cứ thế cái bóng dáng đó cứ lắp ló đi theo hai người , ngày 1 ngày 2 rồi ngày 3 cuối cùng mới thôi dường như cái bóng đó đã xác nhận được điều nó muốn."

Cái gì ?

Cậu đùa tôi sao ?

Một người đờn ông ?

"" Dạ thưa cô Hạnh , tôi không đùa , suốt mấy ngày qua tôi đã theo dõi rất sát sao , chẳng thấy bóng dáng của người con gái nào mà chỉ có một- "" Thôi được rồi , Kỳ ra tiễn cậu Bảo về đi "" Dạ "" ..Vậy tôi xin phép "Cô ta ngồi nhâm nhi tách trà , mắt nhíu lại một hồi rồi lại dãn ra như đã nghĩ ra một thứ gì đó mà phải khiến cô ả nhoẻn miệng cười."

Hah..Đờn ông , một người đờn ông "" Cậu cả ơi là cậu cả à..."

" ...

"" Nhanh cái tay cái chân lên , bộ mày làm biếng rồi nhớt thây hả ?

"Cái đứa con gái đứng chỉ tay năm ngón sai người này bảo người kia tên là Kỳ , con hầu cận cho cô Hạnh nhà này bởi nó ỷ nó là hầu cận còn được lòng cô chủ nên cũng kiêu căng không kém gì chủ."

Mày cũng là phận tôi tớ như tụi tao , mày có quyền hành chi trong đây mà đứng đó chỉ tay năm ngón ?

"Cái đứa đang ngồi rửa rau ở đằng sau , nghe nó nói to nói nhỏ bực quá cũng lên tiếng , nó tên Quyên , Nhã Quyên , nghe tên có vẻ cao sang chứ nó cũng phải ở đợ cho nhà này.Trước nhà nó cũng làm ăn buông bán nhưng chẳng hiểu sao chỉ sau một đêm lại tán gia bại sản , từ một cô tiểu thư danh giá giờ phải đi làm tôi tớ cho người ta."

Sao ?

Mày nghĩ giờ mày còn là cái cô tiểu thư của nhà ông Lý hay sao ?

"Con Quyên tay chóng nạnh , bắt bẻ ngược lại nó."

Tao nói tao như vậy bao giờ ?

Mày nói tao sao chẳng xem lại mày đi , cùng thân cùng phận mà mắc chi tụi tao thì làm còn mày chỉ đứng đó nói to nói nhỏ là xong ?

"Con Kỳ tức tối cãi cùng."

Mày đừng có mà láo , tao thân là hầu cận của cô chủ tất nhiên tao phải hơn cái đám bần hèn tụi bây , mày còn cãi tao vô mách cô chủ cho mày biết "Hai đứa nó cãi qua cãi lại mãi , con Kỳ cuối cùng cũng phải thua trước cái người nó vừa xỉa xối lúc nãy , dầu gì Quyên nó cũng là tiểu thư đài cát hơn 16 năm trời , có ăn có học thì mần sao mà nó làm lại ?Nhưng cái tánh con Kỳ này quả thật chẳng khác gì chủ của nó , nó thấy nói lí không lại bèn thì thầm to nhỏ , nói với cô Hạnh cái vòng tay tháng trước cô mất là do con Quyên lấy , cuối cùng Quyên nó chẳng mần chi mà phải chịu đòn oan."

Một "CHÁT" Hai "CHÁT"..Ba "CHÁT" ...

"Nhà thầy Văn coi bộ nay náo nhiệt hẳn à nghen , cũng phải gần Trung Thu rồi thằng Lang coi nó to xác vậy chớ vẫn cứ thích là chơi lồng đèn như lúc nhỏ.Còn cậu tuy hỏng có thích chơi lồng đèn như người yêu của cậu thích , thế là cái tấm thân ngọc thân ngà 27 năm sống trong mọi sự phục vụ của người khác nay phải tự thân đi làm " lồng đèn " cho người ta để mấy bữa nữa trước đèn chớ.Anh Nhân á hả ?

Ảnh thì giờ đang bận ríu ra ríu rít với cô Liên rồi , gặp nhau cứ nghĩ anh là người mừng nhất không ngờ người vui nhất lại là cô Liên , cũng bởi đôi ta ưng nhau nhưng mà cha nàng khó quá !"

Coi bộ cậu cả mà cái chi cũng biết làm hen "" Đã nói gọi là anh rồi mà "" Ừ thì anh "Cái khung cảnh bây giờ thật bình yên làm sao , cậu ngồi dưới sân nhà tự tay vuốt từng cành tre còn nó ngồi cạnh bên vừa nói chuyện vừa cười khúc khích.Nó nhìn cậu hỏng hiểu sao lòng có chút vui , từ trước đến giờ ngoài tía nó ra thì hong có ai chiều nó như cậu nữa đâu , nó muốn mua gì thì cậu mua , muốn mần chi thì cậu mần , thích cái chi thì liền có , coi bộ còn hơn tía nó ấy chứ."

Bộ anh thích tui tới dị hả ?

"Nó hỏi , nhưng sau đó là một khoảng lặng kéo dài."

Tự dưng cái hong trả lời dị ?

"" Vậy đa ?

Anh chỉ biết * em * thôi chớ có biết * tui * là ai đâu mà trả lời "Lang nghe cậu nói cũng hơi ngượng , nó cúi đầu lí nhí hỏi."...B-Bộ anh thích..Em tới dị hả ?

"" Thích còn nhiều hơn vậy nữa đó đa ""...Ò "Hai người ta nói , người đáp cứ vậy mà trời cũng tối tối dần rồi đó đa." ...

"Trên cái bàn trong cái sân nhỏ , bốn người , hai đôi đang vừa ngồi vừa nói chuyện cười híp cả mắt."

Mèn ơi , lâu quá mới về nhà bác mà đâu có ngờ nay lại có thêm * anh rể * nữa đâu đa "" Vậy đó hen , hỏng biết tới đâu nữa mà kêu sớm dữ thần "Nghe nó nói cậu liền nhảy dựng hết cả lên."

Em ?

Nói cái chi đó đa ?

"" Ai mà biết đâu đa "" Nè !

"Thấy vậy anh Nhân cũng lên tiếng."

Ôi thôi thôi thôi , tính cãi nhau hay chi ?

"" Xía "Cứ vậy bốn người cứ cười cười nói nói , cô Liên với anh Nhân ghẹo cậu cười bao nhiêu là người thương của cậu tạc cho cậu bấy nhiêu gáo nước lạnh vô thẳng mặt."

Em đừng có ghẹo gan anh nghen ?

"" Ủa , đang ghẹo đó hong thấy hảaa ?

"" Kìa "" Ai mượn hồi đó ghẹo tui dữ thần, giờ tui ghẹo lại cái anh quạo chi ?

"" ...

"" Ui da , đau anh nhẹ tay chút hỏng được hả ?"

" T-Tui xin lỗi , bộ Quyên đau lắm hả "" Anh thử đi rồi biết "Dưới kho đang có cái bóng dáng to xức thuốc cho cái bóng dáng nhỏ trước mặt.Cái bóng dáng to đó tên Khánh , năm nay 19 rồi đó tánh nó thật thà mà còn siêng nữa nên thành ra cũng được lòng chủ.Khổ cái cha mẹ nó mất sớm nên giờ chỉ còn nó chứ chẳng còn ai gọi là người thân nữa , nhưng giờ nó có cái điểm yếu rồi , cái điểm yếu tên " Lý Nhã Quyên "."

Tui xin lỗi , Quyên ráng chút nha chứ hong xức thuốc mơi mốt nó tím lên hết cho coi "Con Quyên cắn môi , gật gật đầu."

Ừm , mà anh lấy đâu ra thuốc dị ?

"" Cậu Lang cho tui á "Quyên hơi bất ngờ , hỏi ngược lại thằng Khánh."

Cậu Lang nào ?

"" Hồi bữa tui xuống Ba Tri có gặp cậu Lang , cậu đó hình như nhà bán thuốc hay gì á , thấy tui có mấy vết thương nên cậu cho tui , kêu tui xài "Nghe thằng Khánh nói vậy con Quyên có hơi thắc mắc."

Vậy sao anh hỏng xài đi , xức cho tui rồi anh lấy cái chi xức "" Quyên con gái , tui con trai tui chịu được còn Quyên sao chịu được "" Ừm "Thằng Khánh vừa sức thuốc vừa hỏi."

Mà sao Quyên biết tánh con Kỳ nó vậy mà chọc nó chi cho bị quánh "" Tại tui hỏng có thích nó , cành hong thích cái tánh ỷ thế hiếp người của nó "Rồi đột nhiên cái giọng thằng Khánh nó nhỏ dần rồi nhỏ dần , động tác tay cũng hơi khựng lại đôi chút."

Ừm..Quyên nè , tui góp gần đủ rồi á , đợi tui chuộc thân xong...Quyên...Quyên lấy tui nghen ?

"" Anh nói gì dạ ?

"" Ờm..Không , không có gì "
 
Lý Tơ Hồng !
Chương 17 : Lặng Lẽ.


" H-Hỏng được thì thôi "" Con trai chi mà nhát gan dữ đa "" ...

"Trong gian nhà chánh , cái dáng vẻ thiếu nữ ngồi thưởng trà dường như là một cảnh tượng bình yên , nhưng chẳng ai để ý từng cử chỉ nét mặt của người đó như đang từ từ hưởng thụ chờ đợi điều gì đó."

Trước giờ nghe danh ông Nguyễn nổi tiếng coi trọng mặt mũi , vậy để tôi thử xem..Lời đồn đó là thật hay giả "" Con Kỳ , bây làm theo lời cô nói chưa ?

"" Dạ rồi thưa cô "Mấy ai biết được sau cái dáng của cô tiểu thư thanh cao đó lại là một bộ mặt mà chẳng ai ngờ tới." ...

"" Anh "" Hửm ?

"" Cũng hơn mười ngày nữa mới tới Trung Thu mà , sao anh làm sớm dị "" Tại thấy em mong quá đó đa "Chà , cậu cưng cậu chiều nó hết mức vậy coi bộ cậu mê Lang đứ đừ rồi Lang ơi."

Anh cả , em nấu cơm rồi hai người có chịu vô ăn hong đây ?

"" Vô liền , vô liền "Liên ở đằng sau gọi với ra kêu hai người mới thôi cái trò tình tình tứ tứ đó mà đi ăn cơm.Phải nói chứ cô Liên này nấu ăn cũng hỏng có tệ đâu , hèn chi anh Nhân ảnh mê cổ dữ vậy đó."

Sáng giờ vờn nhau ở đằng trước không chán sao mà tới giờ này đợi kêu mới nhớ ăn cơm vậy đa ?

"" Thôi , cậu Nhân bớt ghẹo tụi tôi dùm cái cậu với cô Liên đây cũng có khác chi tôi với Lang đâu đa ?

"Cậu nói dị đúng quá rồi cãi sao đây anh Nhân ơi , sáng sớm đi chợ cũng có đôi rồi về nấu ăn cũng có cặp chớ có khác chi người ta đâu."

Thôi thôi ăn cơm , tối rồi hỏng thấy hả , sớm mơi còn ra chợ mua đồ nữa "" ...

"Gà gáy sớm tinh mơ , chợ cũng bắt đầu họp mới sáng vậy thôi mà đã thấy mấy bóng dáng lượn lờ quanh chợ rồi.Hai thân áo dài , một thân bà ba , một dáng đồ Tây."

Sắp tới có Trung Thu thôi mà mần chi mua lắm đồ vậy cậu Lang ?

"" Haiz , vậy là anh Nhân hỏng biết đó chớ , qua Trung Thu này là tới đám giỗ bác gái rồi cũng là má anh Lang đó "" Thôi , bớt nói đi lo xách đồ phụ tui nữa "Nó dắt mọi người đi vòng cả chợ nhưng nay nó thấy lạ lắm , mua thì người ta vẫn bán cho nó bình thường mà hỏng biết cớ chi nó quay đi là cứ có người xúm vào nói đông nói tây cái gì mà cứ chỉ chỉ chỏ chỏ nó với cậu.Bộ người ta lần đầu thấy cậu cả xách đồ phụ người ta sao mà cứ đụng đâu là thấy bàn tán to nhỏ vậy đa."

Anh , bộ nãy giờ đi anh hỏng thấy có cái chi lạ hả ?

"" Sao ?

Em thấy cái chi hả ?

"" Ờ không gì , đi mua lẹ đi còn về "Ở đằng sau , cô Liên nghe lời nó nói cũng để ý ngó qua ngó lại đặng coi là nó nói tới chuyện chi , bỗng đi ngang qua quầy bán thịt cô nghe loáng thoáng chủ quầy đang nói về một tin đồn nào đó mà cũng không chắc người ta đang nói về ai nên cũng thôi mà đi."

Anh Nhân , nãy đi ngang quầy thịt anh có nghe người ta nói về chuyện chi không ?

"" Anh có nhưng không nghe rõ , bộ em nghe cái chi rồi hả ?

"Cô Liên gật gật đầu."

Em không chắc , hỏng biết sao tự dưng lòng thấy lo quá "" Em sợ..

"Thấy vậy anh Nhân hơi cau mày , anh hỏi."

Em sợ chuyện chi ?

"" Chuyện của anh cả với cậu Hưng "" Không lẽ em muốn nói lúc nãy..?

"Cô gật đầu , mắt thoáng hiện vẻ lo lắng."

Nghe thoáng qua chứ chưa chắc , nhưng..Nghe đâu có tên hai người đó đó đa "" ...

"Về tới nhà cậu mệt bỡ hơi tay , đặt đồ xuống rồi ngồi nghĩ ngơi đôi chút , mà không biết sao từ lúc đi chợ về Lang nó lạ lắm , mặt cứ lờ đờ hỏi thì lúc trả lời lúc không.Cậu thấy nó vậy cũng lo , tự dưng sựt nhớ tới chuyện nó nói lúc nãy bỗng cậu suy nghĩ gì đó mà hỏi nó chẳng trả lời trả vốn gì hết nên đành mò qua hỏi anh Nhân với cô Liên."

Ý anh muốn hỏi chuyện lúc nãy đó hả đa ?

"" Ừm , từ lúc về tới giờ tôi thấy em ấy cứ lờ đờ hỏi cũng chẳng đáp chẳng nhìn , chợt nhớ tới chuyện lúc nãy nên tôi mới qua đây hỏi thử "Anh Nhân thở dài ra một hơi."

Tôi không chắc , nhưng tôi sợ chuyện của anh với anh cả tôi đã có người ngoài biết rồi đó đa "Cậu hơi hoài nghi liền hỏi lại."

Vậy , chuyện lúc ở chợ người ta nói là chuyện của chúng tôi ?

"" Tôi chưa dám khẳng định , nhưng anh cứ xem xét xem thế nào nếu có lời đồn thì mau xử lý đi "" Ừm "" ...

"Cậu ngồi trên bàn , tách trà đặt ngay tay đã nguội lạnh từ lúc nào mà cậu chẳng mảy may tới là mấy , giờ lòng cậu cứ râm rang như lửa đốt bởi cậu biết cha cậu , ông Nguyễn là người như thế nào.Ông Nguyễn xưa nay nổi tiếng coi trọng mặt mũi gia đình , mà cậu còn biết chắc cha còn trọng cái danh " con trai cả " của cậu.Thử hỏi nếu lời cô Liên nói là sự thật...Vậy cha sẽ ra sao , còn người thương của cậu sẽ ra sao nữa đây ?

Cậu không muốn làm người đau khổ nhưng cậu chẳng biết mần sao cho cha hiểu được tình cảm của cậu với người.Hỡi ơi cái thứ tình cảm giữa hai người đờn ông với nhau , thứ tình cảm dường như khó vượt qua bức tường định kiến , càng khó vượt qua bức tường là cha cậu...Ngồi ngây ngốc đó mà chẳng hay có người đến ngồi cạnh từ nãy giờ."

Coi bộ giờ cậu khó xử lắm đa ?

"" Tôi..Tôi biết tôi phải làm gì rồi , cũng cảm ơn cậu với cô Liên đã nhắc nhở tôi , trà nguội rồi đổi ấm khác đi "Trà nguội rồi nhưng lòng cậu thì vẫn chưa , bởi cậu biết tánh cha cậu , càng mềm càng khó thắng , càng cứng càng dễ ăn.Cậu chờ người 5 năm trời rồi , đâu phải muốn cậu bỏ là bỏ được đâu đa , nó là tình đầu , là nút thắt không muốn tháo gỡ của cậu."

Được thì tôi ăn cả , ngã thì tôi lại về với em "
 
Lý Tơ Hồng !
Chương 18 : Tin Đồn ?


Kể từ ngày đó , rồi ngày thứ hai , thứ ba..." ...

"" Cậu ơi !

Ông cho gọi cậu về nhà "Thằng Tí hớt ha hớt hãi chạy thở hổn hển , coi bộ cái chuyện cậu chờ cũng tới rồi đó đa."

Cậu Nhân , lồng đèn tôi làm xong rồi , khi nào Lang thức anh đưa dùm tôi "" Cứ nói tôi có việc , nên phải lên tỉnh gấp "Anh Nhân nhìn cậu , lòng thầm hiểu cũng gật đầu để cậu an tâm mà đi đối mặt với thứ đang chờ mình trước mắt."

Cảm ơn cậu "" ...

"" Tí , mày chạy về trước nói với cậu hai đánh dây thép gửi lên tỉnh gấp , kêu cậu An dọn sạch căn nhà của cậu trên tỉnh trước"" Dạ cậu "Cậu hít thở một hơi dài , ngoảnh lại nhìn căn nhà nhỏ cậu chỉ ở ít ngày , nhưng lại chứa đựng những kí ức tốt đẹp nhất của cậu và người.."

Hah , em nhớ đợi tôi "Vẫn cái bóng dáng kiêu ngạo đó mà bước đi , từng bước chân nặng nề đi về phía trước cứ đi rồi đi , trước sau gì cũng tới thôi." ...

"Vẫn trong cái ngôi gia rộng lớn trang nghiêm , ông Nguyễn ngồi nghiêm nghị trước gian nhà chánh , sắc mặt u ám tay gõ từng nhịp lên bàn như đang chờ đợi điều gì đó sắp đến.Bà Nguyễn ngồi cạnh cùng hai con cũng chẳng tốt hơn là mấy , bà không khó tánh như ông nhưng bà xót con.Cậu hai Tâm với cô út Ngọc lòng cồn cào chẳng thể giấu được sắc mặt lo lắng đang hiện rõ trên khuôn mặt mình.Chẳng biết từ đâu mà ông Nguyễn nghe được tin đồn là cậu cả nhà này " thích đờn ông " sáng ra chợ nghe khắp nơi bàn tán.Người như ông , luôn đặt chuyện mặt mũi danh dự lên hàng đầu làm sao có thể chịu được sự nhục nhã này ?" ...

"" Anh hai , liệu anh cả có về thiệt không vậy anh hai ?

"Cô út Ngọc níu nhẹ tay cậu hai lí nhí nói nhỏ vào tai."

Lúc nãy thằng Tí về báo , anh cả kêu anh đánh dây thép nói cậu An dọn sẵn nhà trên tỉnh rồi nếu ảnh có về chắc cũng đã chừa đường lui rồi "" Ừm , nếu vậy thì em an tâm hơn rồi "Hai người cứ thì thầm to nhỏ chẳng dám lớn tiếng , bởi sợ cái không khí căng thẳng này , lại càng sợ cha đang ngồi ngay ngắn ở kia , chắc hẳn lần này cô út có xin cũng vô dụng."

Cha má , con về rồi "" Anh..Cả..."

Cái không khí căng thẳng này bỗng được đẩy lên đến tận cùng sau khi chất giọng đó vang lên , bóng dáng của cậu cả đã đứng trước mặt ông Nguyễn rồi."

Mày còn có gan dám về đây sao ?

"" Chẳng lẽ mày không biết ngoài kia người ta đồn thổi đến mức nào rồi sao ?

Mặt mũi , danh dự nhà này đều bị mày chà đạp hết rồi"" Quỳ xuống , mày quỳ xuống ngay !

"Cậu chẳng hé răng nửa lời , cứ ông kêu gì thì làm theo chứ chẳng phản đối hay chống cự."

Cha , đó chỉ là lời đồn thổi vô căn cứ , sao cha có thể lấy đó mà- "" Im miệng !

"Cậu hai Tâm vẫn chư kịp nói hết câu đã bị ông Nguyễn ngắt lời."

Anh hai , cứ từ từ xem anh cả làm gì đã "" Ừm "Bà Nguyễn thấy xót con định lên tiếng nhưng thấy ông quát lớn nên cũng đành thôi."

Danh dự nhà này đã bị chính tay mày bôi tro trét trấu lên mày biết không ?

"Chát" Mày ra chợ mà xem người ta đồn ầm lên là cậu cả nhà này lại đi thích đờn ông đó !

"Chát" Nhà này 4 đời đều mang lên vẽ kiêu hãnh , cả cái xứ Ba Tri này ai chẳng biết nhà họ Nguyễn đây là xưởng buông vải nổi tiếng nhất Ba Tri ?

"Chát" Tất cả 4 đời , tổ tiên gây dựng đều bị mày đạp đổ trong phút mốt "Chát" Năm lần bảy lượt tao mềm lòng làm theo ý mày để rồi mày làm vậy với tao sao ?

Hưng ?

"ChátThấy cậu không trả lời , roi trên tay ông càng quất xuống mạnh hơn , chỉ có mạnh hơn chứ không có nhẹ lại."

Câm rồi sao ?

"Chát" ..Nếu cha đã muốn đánh thì con chịu , con cũng chẳng có gì để nói "" MÀY !!!

"ChátChát" Trước mặt bài vị tổ tiên , mày có phục hay không hả ?

"Chát" Hộc...C-Con lãnh phạt !

"" Mày !

"" PHẢN RỒI !!!

"ChátChátChát" ...

"Tay ông vung roi không ngưng nghỉ , tiếng roi chạm vào da thịt ngày càng rõ ràng.Chiếc áo sơ mi trắng đã trách toạc mảnh lưng từ lâu.Dòng nước đỏ dần dần thấm đẫm màu của chiếc áo trắng tinh.Còn cậu vẫn thế , dù có chịu bao nhiêu roi vẫn chẳng chịu hé nữa lời nhận tội.Cậu ngẩng cao đầu , lưng thẳng tấp mắt nhìn thẳng về phía trước như muốn chọc tức cha mình."

Cha , cha đánh anh cả từ nãy giờ rồi xin cha ngưng tay đi cha đánh vậy mần sao ảnh chịu nổi ?

"Cô út Ngọc lên tiếng."

Út , tránh qua một bên đi , anh tự nguyện lãnh phạt thì anh chịu được "" Anh..

"" Tránh "" Dạ..

"Út Ngọc thấy mắt má đỏ hoe định bụng xin cha tha cho anh cả , nhưng thấy anh vậy cũng đành thôi."

Anh hai , cứ vậy...

"" Suỵt , không nói quở anh cả nói được là được "Cả hai im lặng , còn tiếng quất roi vẫn cứ vang đều vang đều , da thịt có chắc mấy cũng hằn lên thương tích.Ông Nguyễn thấy cậu cứng đầu vậy cũng dần lã mệt , dầu gì ông cũng đứng tuổi rồi đánh nãy giờ không ngơi tay thì cũng phải mệt."

Thằng Tư , thằng Mẹo , bây đem nó nhốt vào phòng trong cho tao , nhớ canh cho kĩ nó mà trốn ra được thì tao xử hai thằng mày "" D-Dạ ông "Hai thằng run rẩy lại gần đỡ cậu nhưng vừa đụng đã bị cậu hất thẳng tay ra khỏi người mình."

Bỏ ra , tao tự mình đi không cần tụi bây dìu dìu dắt dắt ""..."

" Má , má ngồi nãy giờ mệt rồi vô trong nghỉ chút đi má để tụi con đi coi anh cả "" Ừ , bây coi coi khuyên cha bây tánh ổng đó giờ vậy má cũng hết cách "" ...

"Trong căn phòng to lớn ấy , có một người đang ngồi ngay ngắn trên ghế nhưng trong lòng đã suy tính chuyện gì đó cho việc xảy ra tiếp theo.Đang suy đi nghĩ lại thì bỗng cậu nghe cái giọng nói quen thuộc ngoài cửa."

Hai thằng bây đi ra chút , tao có chuyện muốn nói riêng với cậu cả "" C-Cậu hai , tụi con- "" Còn biết kêu tao là cậu hai mà sao lời tao nói chẳng đứa nào nghe ?

"" Dạ , dạ con đi "Cốc , cốc , cốc" Anh cả , em nhắn cậu An rồi , út nó đang soạn đồ mai là đi được rồi anh cả "" Kêu út nó khoan đã , anh còn có chuyện phải làm trước hết cứ làm sao cho anh ra khỏi đây trước "" Ừm , em biết rồi "+1 máy quên ra chương mới🥰🤌🏻Dè de dé de
 
Lý Tơ Hồng !
Chương 19 : Em Tin Tôi Không ?


Đang lằng lặng trao đổi một số truyện thì bỗng thằng Tí vào báo tin."

Cậu hai , trên tỉnh có thư gửi xuống cho cậu "Hai Tâm nhận lấy bức thư rồi kêu thằng Tí ra ngoài canh chừng."

Coi bộ cậu bạn của anh cũng nhanh quá đó đa , mới đây mà có thư hồi âm rồi "Nói rồi cậu mở bức thư ra , đọc sơ rồi đẩy vào bên trong phòng qua khe hở ở dưới cửa cho cậu.[ Nguyễn Minh Hưng , lời cậu dặn tôi đã rõMọi chuyện đã sắp xếp ổn thoả , nếu cậu không có trở ngại gì thì hãi chấm mực lên cuối trang 3 dấu , nếu có thì 1 dấu.Khi tôi nhận được kí hiệu cậu để lại tôi sẽ sắp xếp người đưa cậu đi.Tôi biết cậu đang gặp trở ngại nên mới cho người đánh dây thép lên gấp , để tránh người ngoài phát giác thì cậu cứ làm như lời tôi nói , 3 ngày sau tôi sẽ có mặt ở Ba Tri.Lê Tường An. ]Cậu đọc bức thư lòng cũng nhẹ hẳn , biết chuyện mình nhờ đã thành nên cậu nhanh chóng làm như lời trong bức thư , để lại một dấu chấm nhỏ ở dưới dòng chứ ghi tên " Lê Tường An " .Xong xuôi cậu gõ nhẹ cửa , đẩy ngược bức thư ra ngoài dặn dò cậu hai."

Anh nghe nói mai cha có lô hàng trên tỉnh , bây có đi theo thì nhớ hỏi tìm nhà cậu An , con trai cả của ông Thống đốc thành phố "" Em biết rồi , xong chuyện thì em kêu thằng Tí hoặc anh Tư về báo tin ngay "" Tốt , lần này anh đặt hết vào bây nhớ đừng phụ lòng anh "" Anh nghỉ ngơi đi , đặng có đi cũng đỡ hơn mang cái thân đầy thương tích đó đi "Cậu " ừ " nhẹ một tiếng rồi bảo cậu hai đi , chẳng biết lúc này trong lòng cậu nghĩ gì mà cứ ngồi bệt ở bên cánh cửa phòng đang đóng chặt." ...

"Tối đã buông , trăng cũng lên cao trên đỉnh đầu mà đèn nhà thầy Văn vẫn còn bóng sáng le lói từ những cây đèn yếu ớt sắp cạn dầu.Vẫn cái bàn đó , nhưng lại thiếu đi một người rất quan trọng.Lang nó ngồi thẫn thờ , tay đan chặt vào nhau mặt nhìn đăm đăm ra cửa nhà cũng giống như lần trước nhưng sao lần này nó nhìn biết bao lâu rồi mà chẳng thấy cái bóng dáng nó thương nhớ xuất hiện.Cô Liên với anh Nhân cũng chưa ngủ , hai người âm thầm đứng sau nhìn ra cái bóng dáng đơn độc đang ngồi thẳng thóm bên cái bàn gỗ mộc với cây đèn le lói với ánh sáng yếu ớt , thầm nghĩ thì cây đèn tựa như nó lúc này vậy."

Anh à , Anh cả ngồi đó chiều tới giờ rồi đèn cũng sắp cạn dầu cũng chẳng thèm chăm thêm...Vậy mà bóng dáng cậu Hưng..

"" Anh cũng sợ , nhưng nếu cậu ấy đã nói về thì chắc chắn sẽ về thôi "Hai người nhìn , thì thầm nhỏ vừa lo vừa xót thương cho nó , bởi đâu ai hiểu được cái tình yêu mà ai cũng cho là " hoang đường " đó và cũng đâu ai hiểu nó giờ đang ra sao ?"

Đợi anh về , đợi anh về "Nó cứ lẩm bẩm ba chữ đó trong miệng , cũng chẳng biết do quá tập trung về ba chữ đó hay vì lí do gì mà khoé mắt nó đã ướt đẫm cũng chẳng thèm đưa tay lên lau."

Tội cho anh cả , đúng thật thương người không nên thương là khổ nhất "Nghe cô nói vậy anh Nhân đáp."

Thương người mà người thương lại thì đó là duyên , còn nếu nói về thương người không nên thương thì há chẳng phải anh với em cũng i rang cậu Hưng với cậu Lang sao ?

"" Anh nói gì vậy ?

"" Thì cha em cũng cấm anh mà , nhìn lại cũng chẳng khác gì hai người họ mà mình còn có cơ hội làm thay đổi suy nghĩ của cha em còn hai người đó thì...

"" ...

"Tối khuya , trước cửa phòng cậu vẫn có hai người đứng canh gác như sợ thoát cái cậu sẽ biến mất."

Hai người ra chỗ khác chút đi , tôi có chuyện muốn nói với anh cả "" Cô út , nhưng tụi con- "" Biết kêu là cô út thì nhấc cái chân đi ra chỗ khác nhanh "" Dạ , dạ "Thấy hai người họ đi rồi nhưng cô vẫn dò xét xung quanh một lúc , xác định không có ai ở gần nửa mới từ từ lấy từ trong túi ra chiếc chì khoá nho nhỏ."

May cho anh là Minh Ngọc này còn biết tự làm một cái chìa khoá khác chứ không thì còn lâu mới được ra "Cạch.Tiếng mở cửa trong đêm tối , nhẹ nhàng đến nổi chẳng ai phát hiện ra tiếng động.Trong phòng cậu giờ đang ngồi ngay ngắn trên giường , vừa thấy cô Ngọc mở cửa vào liền nở nụ cười như đã chờ cô từ lâu."

Tới rồi sao ?

"Nghe cậu hỏi cô cũng chẳng gấp gáp , bỏ chiếc chìa khoá vào túi lại rồi mới từ từ đưa một số thứ cần thiết cho cậu rồi dặn dò."

Anh cả , em chỉ chuẩn bị đồ đạt cá nhân , có thiếu thì ra ngoài nhớ mua "" Người bên ngoài bị đuổi đi hết rồi , còn cha thì em tự có cách giải quyết xe ở ngoải đang đợi anh đi nhanh còn kịp "" Bây cũng nhanh gớm "Cậu đáp lại lời dặn dò của cô nhưng lời nói vẫn có chút ý trêu đùa."

Giờ mà anh còn giỡn ?

Em dặn người trong xưởng bên Mỹ Tho rồi , tạm thời anh lên đó trước để tránh việc cha tìm gặp anh Lang "" Ở đó tạm vài ngày rồi hẳn lên tỉnh , cha mấy nay có việc trên tỉnh nếu lên ngay thì sớm muộn gì cũng bị bắt về "" Ừm , anh cảm ơn út "Nghe lời cậu nói cô cũng ngẩn ngơ , hơn hai mươi mấy năm cô chưa bao giờ nghe anh cả mình nói lời cảm ơn một cách chân thành đến vậy."

Anh đi mau đi , để lâu người ta thấy "" Ừ "Cậu lấy đồ , còn không quên ôm cô em gái của mình một cái rồi mới đi theo hướng cô chỉ mà lên xe.Bên này cô nhẹ nhàng đóng cửa lại , khoá xong lại coi như chưa hề có gì xảy ra mà kêu tụi gia đinh lúc nãy vào lại." ...

"Cậu lên xe , không gấp lên Mỹ Tho mà ghé qua căn nhà gỗ quen thuộc.Bước xuống xe thấy ánh đèn trước sân le lói , cậu biết , biết người vẫn còn đợi cậu.Không chần chừ mà cậu đẩy cửa đi vào sân.Nó ngồi ngẩn ngơ , nghe tiếng mở cửa liền nhìn lên , cửa nó không khoá tại nó chắc chắn cậu sẽ về."

Anh..

"Không để cậu đi vào tới , nó đã nhanh chân chạy tới ôm chặt cậu.Vết thương lúc sáng còn mới , nay nó ôm chặt càng đau nhưng lúc này cậu không quan tâm gì nữa cứ để nó ôm.Còn nó ôm được một lúc tự dưng thấy tay mình bị thứ gì đó làm ướt mới nhìn ra , một màu đỏ thẫm đang rỉ ra đằng sau lưng áo cậu , nó hoảng hốt chẳng nói nên lời mà đứng chết trân."

Em đừng sợ "" M...Máu , lại- "Nó chưa nói hết câu đã bị môi cậu đè lên chặn lại , như cậu đang an ủi nó."

Anh..Anh bị đánh sao ?

"" Em tin tôi không ?

"" Anh nói gì vậy , tôi đang hỏi sao anh lại bị thương "" Em tin tôi không ?

"Cậu lặp lại một lần nữa , lần này nó không hỏi lại mà trực tiếp nói."

Tin "" Ừm "Cậu ôm nó vào lòng , mắt không tự chủ mà đột nhiên nhìn thấy có bóng dáng đang đứng sau nhìn hai người."

Thầy Văn..!

"" C-Cái gì , tía.."

" ...

"" Cậu nghĩ măng trẻ mà đòi qua mặt măng già sao ?

"" Thầy Văn , tôi- "" Tôi không cấm "" Tía "Hai người ngỡ ngàng , tưởng chừng như đang mơ."

Từ lúc cậu đòi qua đây ở tôi đã biết , cũng chẳng ít lần tôi thấy cậu với nó thân mật "" Tía không đặt nặng chuyện nói dõi , bây thương thì tía không cấm "Nói rồi ông chấp tay sau lưng , đi vào trong nhà , để lại hai con người đang chưa hết ngơ ngác.+1 cuối tuầnnnnn 😋😈
 
Back
Top Bottom