Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lý Cẩn - Minh Lung

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
518,788
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMFgrV5Tg7JnVvHR1gW2I-QAsAX9nN2VdHHFC2LlW2QyYu_e5bv-XbNKns1hgOc5JL-rHGT1H5N5WOT4p_1pGYc9DdTUMen2FSOjutX4wOaSavbOoQZkD4eeoRH225VbeQ4r1teILnqHnpGKVD_FQtz=w215-h322-s-no-gm

Lý Cẩn - Minh Lung
Tác giả: Minh Lung
Thể loại: Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau khi trưởng tỷ tự sát, hôn sự của tỷ ấy với thế tử phủ Xương Bình Hầu được chuyển giao cho nhị tỷ.

Sau khi nhị tỷ tự sát, hôn ước ban đầu lại rơi vào đầu ta.

Gả vào phủ Xương Bình Hầu chưa được nửa năm, ta cũng muốn tự sát.

Trong lúc ta đang do dự không biết nên học trưởng tỷ treo cổ hay là học nhị tỷ nuốt vàng tự vẫn thì thế tử đi cứu tế thiên tai trở về.

Và còn mang theo một nàng thiếp.

Nhìn nàng thiếp xinh đẹp, đoan trang, ta suýt nữa thì mừng đến phát khóc.

Thật tốt quá!

Trong cái phủ đệ sâu thẳm này, cuối cùng cũng không phải chỉ có mình ta chịu khổ nữa rồi.​
 
Lý Cẩn - Minh Lung
Chương 1



Trước khi xuất giá, trưởng tỷ có tất cả mọi thứ, là đối tượng mà các tỷ muội khuê các khác phải ngưỡng mộ.

Tỷ ấy có cha.

Cha của chúng ta là Thủ phụ nội các, là trọng thần của Hoàng thượng, người thường xuyên ra vào điện Văn Hoa, điện Võ Anh.

Tỷ ấy có huynh trưởng.

Huynh trưởng của chúng ta là Thứ cát sĩ ở Hàn lâm viện, chỉ chờ rèn luyện thêm sẽ được vào Nội Các, tiền đồ vô lượng.

Trưởng tỷ thì tài sắc vẹn toàn, lại có hôn phu xuất thân từ nhà quyền quý.

Thế tử Hầu phủ xứng đôi với đích nữ nhà Thủ phụ, đúng là một mối lương duyên trời ban.

Ngoại trừ việc mẹ mất sớm ra, cuộc đời của trưởng tỷ dường như chẳng có gì thiếu sót.

Thế nhưng tỷ ấy vẫn quyết tuyệt thắt cổ tự vẫn.

Nguyên nhân là do một trận lụt dường như chẳng liên quan gì đến chúng ta.

Khi ta còn cách lễ cập kê một năm rưỡi, Hoàng Hà dâng nước lũ, mấy chục vạn lê dân bách tính phải lưu lạc tha phương.

Các tiểu thư ở đế đô biết tin, từng nhóm nhỏ góp tiền góp của cho bách tính, cầu thần khấn phật.

Trưởng tỷ lại cho rằng, quyên góp tiền bạc vật chất chỉ có thể giải quyết khó khăn nhất thời, cầu thần khấn phật càng là chuyện hoang đường.

Tỷ ấy bảo ta và nhị tỷ che giấu, lén lút đến trang viên.

Lợi dụng dòng sông bên cạnh trang viên, tỷ ấy thử đi thử lại nhiều lần, rốt cuộc cũng tìm ra phương pháp trị thủy.

Trưởng tỷ vui mừng khôn xiết, đem phương lược trị thủy viết thành tấu chương, nhờ cha giúp đỡ dâng lên bệ hạ.

Cha quả thực đã dâng tấu chương, bệ hạ xem xong cũng rất vui mừng.

Chỉ là trên tấu chương đó không phải là tên của trưởng tỷ, mà là của huynh trưởng.

Cha được triều đình và dân gian ca ngợi, còn được ban một tấm biển do chính tay bệ hạ ngự bút đề "Giáo tử hữu phương".

Huynh trưởng được công lao trị thủy, từ Hàn lâm viện thăng quan đến Công bộ làm Thị lang.

Duy chỉ có trưởng tỷ... Tỷ ấy vất vả một phen, cuối cùng chỉ được một bộ trang sức bằng vàng đỏ khảm đá quý.

Dù là kim ngân châu báu quý giá đến đâu, so với việc lưu danh sử sách cũng chẳng đáng là gì.

Ngày hôm đó, từ thư phòng của cha vang lên tiếng cãi vã gay gắt và tiếng bình hoa vỡ tan tành.

Cuối cùng, màn kịch này kết thúc bằng việc trưởng tỷ bị cha cho mấy cái tát, còn bị phạt cấm túc ở từ đường.

Ta và nhị tỷ sợ cha, nhưng cũng rất lo lắng cho trưởng tỷ, nên lén mang theo ít bánh trái, lẻn vào từ đường thăm tỷ ấy.

Trưởng tỷ tiều tụy đến mức đáng sợ.

Hai gò má vốn hồng hào đầy đặn của tỷ ấy giờ hóp lại sâu hoắm, vô cớ toát lên vẻ thê lương.

Nhị tỷ còn chưa kịp đưa điểm tâm cho trưởng tỷ, thì bàn tay gầy guộc của tỷ ấy đã nắm chặt lấy cổ tay nhị tỷ.

"Cha nói, tài hoa văn chương không phải việc của nữ nhi. Chẳng lẽ ta sai rồi sao? Là ta không nên đọc nhiều sách như vậy, là ta không nên học lời thánh hiền, hay là ta không nên hiến kế trị thủy? Cha còn nói, ở nhà thì phải nghe lời cha. Bản tấu chương của ta có thể làm bàn đạp cho con đường làm quan của nam nhân trong nhà, vậy là vinh hạnh lắm rồi."

"Nhị muội, tam muội, các muội cũng nghĩ như vậy sao?"

Câu hỏi nghi vấn từ miệng trưởng tỷ cứ liên tiếp tuôn ra, còn chói tai hơn cả tiếng d.a.o cứa vào thịt.

Nhị tỷ cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ biết vừa khóc vừa đưa gói điểm tâm bọc giấy dầu cho trưởng tỷ.

Trưởng tỷ không nhận điểm tâm, đôi mắt mù sương nhìn nhị tỷ đang khóc và ta - người vẫn còn ngây thơ chưa hiểu chuyện.

Một lúc lâu sau, tỷ ấy mới khẽ lẩm bẩm: "Nhị muội, tam muội, các muội... các muội bảo trọng."

Ta không nghe ra ý tứ từ biệt trong lời nói của trưởng tỷ.

Nhị tỷ cũng không.

Khi rời khỏi từ đường, tiếng thở dài như có như không của trưởng tỷ vang lên sau lưng ta, tựa như lời tiên đoán đã định sẵn từ miệng bà đồng.

"Hoa sen trên mặt hồ, vốn là sinh ra đã không biết cúi mình..."

Tối hôm đó, bà lão canh đêm phát hiện trưởng tỷ treo cổ tự vẫn trên xà nhà từ đường, ta và nhị tỷ mới bàng hoàng nhận ra một sự thật.

Cuộc gặp gỡ vội vã hôm nào, lại chính là lần cuối cùng chúng ta gặp trưởng tỷ.

Trên bài vị trong từ đường, viết đầy tên của tổ tiên Lý gia và những nữ nhân họ Lý đã khuất.

Thi thể trưởng tỷ nằm trơ trọi trước những bài vị ấy, được phủ một tấm vải trắng.

Cha và huynh trưởng cau mày, bàn bạc về tang lễ của trưởng tỷ, và cả việc làm sao để duy trì quan hệ thông gia với phủ Xương Bình Hầu.

Theo quy củ tang lễ, trưởng tỷ chưa xuất giá mà mất, tuyệt đối không được vào mộ tổ Lý gia, cũng không được vào từ đường Lý gia.

Nhị tỷ run rẩy đề nghị với cha: "Cha, ở quê nhà Lý gia, còn có một trang viên..."
 
Lý Cẩn - Minh Lung
Chương 2



Thế là trưởng tỷ bị cha và huynh trưởng chôn cất bên cạnh trang viên ở quê nhà.

Vừa đúng bên bờ con sông nhỏ mà tỷ ấy từng nghiên cứu phương lược trị thủy.

Ta luôn cảm thấy nếu trưởng tỷ có linh thiêng, ắt hẳn sẽ rất hài lòng với nơi an nghỉ này.

Nếu nói có gì chưa trọn vẹn, thì chính là việc huynh trưởng khăng khăng không cho phép tiết lộ tên của trưởng tỷ. "Chưa xuất giá mà c.h.ế.t yểu, vốn đã khiến người ta bàn tán, vì thanh danh của Lý gia, tốt nhất là đừng khắc tên húy lên bia mộ."

Huynh trưởng nói với cha.

Vì vậy, hai chữ "Lý Lăng" vốn có trên bia mộ của trưởng tỷ, đã bị đổi thành bốn chữ "Trưởng nữ Lý gia".

Lúc sinh thời tỷ ấy có tất cả mọi thứ.

Nhưng sau khi chết, ngay cả cái tên cũng không thể lưu lại trên thế gian này.

Nhị tỷ nhìn người làm đang vun đất lên mộ, vẻ mặt kinh hoàng, bàn tay nắm lấy tay ta bỗng chốc lạnh ngắt.

Nàng khẽ dặn dò ta: "Tam muội, nếu ta cũng có ngày này... nhờ muội thêu hai chữ "Lý Thược" lên túi thơm, rồi lặng lẽ đặt vào quan tài của ta. Ta không muốn giống như trưởng tỷ, đến cả cái tên cũng không còn."

Lý Thược là tên húy của nhị tỷ.

Ta sởn gai ốc vì ý nghĩa chẳng lành trong lời nói của nhị tỷ.

Nhưng dù ta có hỏi han hay an ủi thế nào, nhị tỷ cũng chỉ im lặng.

Cha và huynh trưởng bàn bạc một chút, cho rằng việc kết thông gia giữa Lý gia và phủ Xương Bình Hầu nên tiếp tục.

Bèn gửi thư đến phủ Xương Bình Hầu, hỏi ý về việc gả nhị tỷ thay trưởng tỷ.

Xương Bình Hầu nhanh chóng hồi âm, nói rằng hôn sự vẫn giữ nguyên như cũ.

Mối quan hệ thông gia này coi như được giữ lại, chẳng qua chỉ là thay đổi người xuất giá từ trưởng tỷ thành nhị tỷ mà thôi.

Điều này không ảnh hưởng đến việc Lý gia củng cố thế lực trên triều đình.

Cha và huynh trưởng đều thở phào nhẹ nhõm.

Còn về ý nguyện của nhị tỷ... Ngoài ta ra, người cùng cảnh ngộ với nhị tỷ, thì trên dưới Lý gia chẳng ai quan tâm.

Quyết định của nam nhân và sự trao đổi lợi ích, không phải là thứ mà hai nữ nhi yếu đuối như ta và nhị tỷ có thể nghi ngờ hay phản kháng.

Nhị tỷ bề ngoài tỏ ra như không có chuyện gì thêu hỷ phục.

Nhưng nước mắt cuối cùng vẫn cứ lăn dài trên má, nhỏ xuống bông hoa mẫu đơn đỏ rực đến chói mắt trên áo cưới, loang ra thành một vệt nước tròn vo.

Ta biết tâm sự của nhị tỷ.

Lý gia là gia tộc thanh quý bậc nhất kinh thành.

Mỗi dịp tết Thượng Nguyên và tết Hàn Thực, thiệp mời trưởng tỷ, nhị tỷ và ta tham gia các buổi tụ họp tao nhã chất đầy cả bàn trà.

Nhị tỷ tính tình trầm lặng, vốn không thích những nơi như vậy, nên phần lớn thiệp mời đều bị tỷ ấy tùy tiện bỏ qua một bên.

Ngoại trừ thiệp của vị tiểu thư họ Khương kia.

Trưởng tỷ Lý Lăng khi còn sống, đã từng chắc chắn nói với ta rằng: "Nhị muội thích vị tiểu thư họ Khương kia."

Ta không hiểu "thích" là gì.

Ta chỉ biết, mỗi khi nhị tỷ gặp vị tiểu thư họ Khương tính tình thẳng thắn kia, ánh mắt tỷ ấy như muốn tràn ra mật ngọt.

Giọng nói cũng không còn ôn hòa như mọi khi, mà ngọt ngào đến mức sến sẩm.

Vị tiểu thư họ Khương kia hình như cũng rất thích nhị tỷ.

Bởi vì ánh mắt nàng ấy nhìn nhị tỷ, và ánh mắt nhị tỷ nhìn nàng ấy, đều nồng nàn tha thiết như nhau.

Nhưng sau khi trưởng tỷ mất, hôn ước với thế tử phủ Xương Bình Hầu lại rơi vào tay nhị tỷ.

Cha và huynh trưởng vì muốn chắc chắn mọi việc, đã phái hầu như tất cả các nhũ mẫu khỏe mạnh trong phủ đến canh gác gần lầu thêu của nhị tỷ.

Tất cả thiệp mời của tiểu thư họ Khương gửi đến, đều bị chặn lại ngoài lầu thêu.

Trong nửa năm nhị tỷ chờ gả, câu nói mà các nhũ mẫu nói với tỷ ấy nhiều nhất chính là: "Tiểu thư, phải giữ quy củ."

Quy củ là gì?

Là "ở nhà thì theo cha, xuất giá thì theo phu quân, phu quân c.h.ế.t thì theo con trai".

Ba câu này, thật sự là vũ khí lợi hại nhất trên đời.

Ta nghĩ.

Nhưng mà, nhưng mà, những quy củ này, tại sao chỉ có nữ nhi phải tuân theo?

Ta lại nghĩ.

Trước khi ta kịp hiểu rõ những vấn đề này, ngày cưới đã đến gần.

Của hồi môn được sắm sửa từng món một, rồi như nước chảy đưa vào lầu thêu.

Nhị tỷ bất lực phản kháng, bắt đầu dần dần héo mòn.

Ban đầu là tinh thần suy sụp, tâm trạng uể oải, cuối cùng là đổ bệnh nằm liệt giường, không ăn uống gì.

Ta không thể làm gì thực sự giúp nhị tỷ, chỉ đành ngày ngày xuống bếp, nấu chút canh dễ tiêu, mong tỷ ấy ăn được nhiều một chút.

Nhị tỷ thỉnh thoảng cũng ăn một ít, nhưng phần lớn thời gian, tỷ ấy đều bảo ta mang ra ngoài chia cho nha hoàn.

Người trên giường gầy gò như một cây mai ốm yếu trong gió rét, chỉ có ánh mắt kiên quyết nhìn ra ngoài cửa sổ lầu thêu.
 
Lý Cẩn - Minh Lung
Chương 3



Ta không biết nhị tỷ đang nhìn gì hay đang mong đợi điều gì.

Cho đến khi tỷ ấy khẽ mở miệng, dường như đang hỏi ta, lại dường như đang tự nói với chính mình: "Không biết A Viện thế nào rồi..."

Khương Viện, tên húy của ngũ tiểu thư Khương gia.

Cũng là người trong lòng nhị tỷ.

Ta chẳng biết làm sao với nhị tỷ cứng đầu, đành lấy tiền riêng ra, nói hết lời ngon ngọt, cuối cùng mới thuyết phục được bà bếp phụ trách đi chợ ở nhà bếp nhỏ, giúp ta dò la tin tức của Khương Viện.

Bà bếp đi rồi lại về vội vàng, nhưng lại mang về một tin sét đánh ngang tai.

Khương Viện c.h.ế.t rồi.

Theo lời bà bếp, Khương Viện mắc bệnh hiểm nghèo.

Khương gia sợ bệnh khí lây sang các tiểu thư khác trong nhà, nên đã đưa nàng ấy từ phủ Khương gia ra trang viên.

Không đến mấy ngày, nàng ấy đã qua đời ở trang viên, thuốc thang vô hiệu.

Ta kinh hãi, nghiêm cấm bà bếp không được để lộ tin tức này đến tai nhị tỷ.

Nhưng nhị tỷ cuối cùng vẫn biết được tin Khương Viện qua đời.

Theo tục lệ kinh thành, ba ngày trước khi nữ nhi xuất giá, có thể mở tiệc nhỏ, mời bạn bè thân thiết đến chung vui.

Nhị tỷ không biết Khương Viện đã mất, vì muốn gặp lại nàng ấy một lần, nên đã gửi thiệp mời đến Khương gia.

Khi ta phái nha hoàn đi chặn thiệp mời đó, thì đã muộn rồi.

Nơi mà nữ nhi có thể sử dụng quyền lực, nhiều nhất cũng chỉ là dưới bầu trời vuông vức nơi hậu viện mà thôi.

Ra khỏi cổng lớn Lý phủ, ta cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Khương gia quả thực có người đến.

Nhưng mà, người tới không phải A Viện đã khuất, mà là đại tiểu thư phủ Khương gia, Khương Thục.

Trước giờ yến tiệc, Thục cô nương khéo léo lánh đi đám ma ma, nha hoàn, dẫn ta cùng nhị tỷ đến hòn núi giả trong phủ.

Ta định ngăn nàng mở lời, nhị tỷ lại chẳng còn vẻ nhu mì thường thấy, nhất quyết đẩy ta ra ngoài núi giả canh chừng.

"A Viện đã c.h.ế.t rồi."

Khương Thục lạnh lùng cất lời.

Ta chẳng thấy rõ nét mặt nhị tỷ, chỉ nghe thấy giọng nàng đầy vẻ kinh ngạc vọng đến.

"Sao lại ra nông nỗi này?"

"Lý gia muốn gả tỷ vào phủ Xương Bình hầu, A Viện sốt sắng, gửi thiếp mời hết lần này đến lần khác, nào ngờ bặt vô âm tín," giọng Khương Thục tựa như tơ nhện phủ sương giá, nhẹ tênh mà lạnh lẽo:

"Muội ấy ngỡ tỷ không muốn gặp mình, bèn viết một bức thư. Chính bức thư ấy đã hại c.h.ế.t muội ấy. Cha tỷ sau khi nhận được thư, liền đưa cho cha ta, mắng A Viện là kẻ d*m đ*ng, bất chính, làm ra chuyện trái luân thường. Cha ta nổi trận lôi đình, sai người đưa A Viện đến trang viên, sống sờ sờ... dìm xuống ao. Bên ngoài thì nói ngũ tiểu thư Khương gia bệnh nặng mà chết, cốt để giữ thể diện."

Bỗng từ trong lòng núi giả vọng ra một tiếng động trầm đục.

Ta vội vã chạy vào, nhìn thấy Khương Thục với vẻ mặt lạnh tanh cùng nhị tỷ đang ngồi bệt dưới đất, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Lòng ta bỗng chốc như trời đất sụp đổ.

Khương Thục chẳng buồn liếc nhìn ta lấy một cái, chỉ lấy từ trong tay áo ra một chiếc trâm vàng hình chim sẻ, đưa trả cho nhị tỷ.

Ta nhận ra chiếc trâm ấy.

Đây vốn là vật bệ hạ ban thưởng cho nữ quyến Lý gia, có một đôi.

Nhớ năm nào trong yến tiệc mùa xuân, nhị tỷ đã tận tay cài chiếc trâm này lên búi tóc A Viện, nói là quà tặng cho nàng ấy.

"Lý Thược, tình nghĩa của tỷ, Khương gia chúng ta không dám nhận," thấy nhị tỷ không nhận, Khương Thục bèn cúi người đặt chiếc trâm lên vạt áo nhị tỷ, rồi dứt khoát quay người bước đi.

"Chiếc trâm này, ta trả lại cho tỷ."

Nàng và A Viện xưa nay vốn thân thiết như hình với bóng.

Giờ đây đến Lý gia, nói là báo tin, chi bằng nói là đến để trút giận lên nhị tỷ.

"Rốt cuộc là tình cảm của nhị tỷ đã hại c.h.ế.t A Viện, hay là cái thế đạo này đã bức tử A Viện?"

Ta nhìn theo bóng lưng khuất dần của Khương Thục, chẳng biết lấy đâu ra can đảm mà cất tiếng hỏi.

Khương Thục bỗng dừng bước.

"Có gì khác biệt chăng?"

"Lý Thược, tỷ cũng xuất thân từ thế gia vọng tộc, lẽ nào không biết trong chốn quyền quý có những quy tắc riêng sao? Biết vậy, sao tỷ còn dám buông thả tình cảm của mình, để rồi hại c.h.ế.t A Viện? Năm nay muội ấy mới mười sáu tuổi, vậy mà ta còn chẳng biết muội ấy được chôn cất ở đâu..."

Khương Thục đưa lưng về phía chúng ta, lấy tay áo lau đi nước mắt trên mặt.

Rồi nàng không ngoảnh đầu lại, bước nhanh ra khỏi núi giả.

Nhị tỷ ngây người một lúc trên nền đất lạnh lẽo, rồi đẩy tay ta ra, cắn răng vịn vào vách đá đứng dậy.

Sửa sang lại vạt áo, thoa lại son phấn, rồi tiếp tục tổ chức yến tiệc.

Ta thấy tỷ ấy tuy vẫn như thường, nhưng lại có gì đó bất thường, trong lòng lo lắng không yên, đợi đến khi tan tiệc, ta muốn ở bên cạnh tỷ ấy.
 
Lý Cẩn - Minh Lung
Chương 4



Chưa kịp để ta mở lời, nhị tỷ đã khoát tay, nở một nụ cười dịu dàng: "Tam muội, ta đói rồi, làm cho ta một đĩa tuyết y đậu sa nhé."

Những ngày qua, nhị tỷ rất ít khi chủ động yêu cầu ăn thứ gì.

Ta tuy không yên tâm, nhưng cũng chỉ đành dặn dò thị nữ trông chừng nhị tỷ, rồi tự mình đi tới phòng bếp nhỏ chuẩn bị.

Đang lúc ta đánh bông nhân đậu sa, thì thị nữ thân cận của nhị tỷ hốt hoảng chạy vào, thở không ra hơi mà kêu lên: "Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư nàng ấy xảy ra chuyện rồi!"

Nhị tỷ đã nuốt vàng tự vẫn.

Nàng ấy sai thị nữ lui ra, rồi lấy cây trâm vàng hình chim sẻ mà Khương Viện ngày ngày đêm đêm cài trên búi tóc, cùng với cây trâm của mình, dùng kéo cắt thành những mảnh nhỏ.

Sau đó, tỷ ấy uống trà rồi từng miếng từng miếng nuốt những mảnh vàng vụn ấy xuống.

Đợi đến khi thị nữ phát hiện ra thì vàng đã đ.â.m thủng ruột gan của nhị tỷ rồi.

Cho dù là Đại La Thần Tiên hạ phàm cũng không có cách nào cứu được nữa.

Ta ngây ngốc đứng trước giường, nhìn m.á.u tươi không ngừng tuôn ra từ miệng nhị tỷ, không nói nên lời.

"Tam muội, ta, ta có lỗi với muội,"

Nhị tỷ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, hơi thở mong manh mà xin lỗi: "Hôn ước giữa phủ Xương Bình Hầu và Lý gia, chỉ có thể là muội gánh vác rồi. Ta không phải muốn trốn tránh hôn sự, chỉ là, chỉ là..."

Giọng nói của nhị tỷ càng ngày càng nhỏ, tay nắm lấy ta cũng dần dần buông lỏng.

"Chỉ là người đi đến bước này, thật sự là không sống nổi nữa..."

Đôi tay từng dịu dàng lau nước mắt cho ta trong tang lễ của đại tỷ, vĩnh viễn sẽ không còn ấm áp nữa.

Ta nhớ tới lời dặn của nhị tỷ, vội vén áo lót của nàng ấy lên, trước khi cha và huynh trưởng biết tin tức chạy đến, ta dùng kim chấm mực, vội vàng xăm lên n.g.ự.c tỷ ấy hai chữ "Lý Thược".

Ngay sau đó, ta chỉnh sửa lại y phục của nhị tỷ, gục xuống bên giường, mặc cho bản thân khóc đến ngất đi.

Nhị tỷ, theo đức hạnh của cha và huynh trưởng, trên bia mộ của tỷ e là cũng sẽ không lưu lại tên của tỷ đâu.

Nhưng ta sẽ nhớ đến tỷ. Cho đến khi ta sắp lìa đời, cũng sẽ không quên.

Lý Lăng thắt cổ, Lý Thược nuốt vàng.

Trước hai nấm mồ, trên hai tấm bia mộ đặt cạnh nhau, một tấm khắc dòng chữ "Trưởng nữ Lý gia", một tấm khắc dòng chữ "Thứ nữ Lý gia".

Nhưng hôn ước giữa Lý gia và phủ Xương Bình Hầu có thể vì thế mà thôi sao?

Đương nhiên là không thể.

Lý gia còn một tiểu nữ nhi tên là Lý Cẩn còn sống.

Vẫn có thể bán thêm một lần nữa.

Bọn họ đã ăn thịt đại tỷ.

Bọn họ đã ăn thịt nhị tỷ.

Giờ bọn họ tới đây để ăn thịt ta.

Ta mặc hỷ phục màu đỏ tươi vì cha và huynh trưởng, mặc dù dưới hỷ phục ta đang mặc một chiếc váy trắng để tang cho nhị tỷ.

Nhưng nó không quan trọng!

Bởi vì là nữ nhân nên tên của ngươi, tính cách của ngươi, sở thích của ngươi, tài năng của ngươi, tình yêu của ngươi, mong muốn của ngươi…

Mọi thứ về ngươi đều không quan trọng.

Chỉ cần làm con, làm thê tử, làm mẹ, nương tựa vào cha, phu quân, con trai là đủ.

Kiếp sống nơi hậu trạch, may mắn lắm mới được hưởng chút lợi lộc như canh thừa cơm nguội.

Ngồi trong kiệu hoa, lắng nghe tiếng kèn trống rộn ràng vui mừng ngoài kia, lòng ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất.

Muốn c.h.ế.t đi cho rồi!

Ta thật sự, thật sự muốn c.h.ế.t đi cho rồi!

Ngay cả lúc bước qua chậu lửa, ta cũng chỉ muốn chết!

Giờ khắc bái đường, lòng ta chỉ muốn c.h.ế.t đi!

Khi chờ đợi thế tử phủ hầu gia vén lên chiếc khăn voan đỏ thắm, cái c.h.ế.t lại càng thôi thúc tâm can!

Nhưng rốt cuộc, ta vẫn chưa chết.

Bởi lẽ trưởng tỷ và nhị tỷ đã đi hết những con đường quyên sinh, chẳng để lại cho ta một lối thoát nào.

Trước khi ta lên kiệu, cha ta đã đe dọa tất cả những nha hoàn bồi giá.

Vì vậy, không những vũ khí sắc bén bị tước đi mà xung quanh ta luôn có người bảo vệ.

Thứ hai, ta luôn có cảm giác mơ hồ rằng người khác mới thực sự đáng phải chết.

Thứ ba, đối với những tháng ngày hiện tại, ta vẫn còn ôm ấp một chút kỳ vọng hão huyền, biết đâu may mắn sẽ mỉm cười, vận mệnh xoay chuyển?

Nhưng đáng tiếc thay, chẳng có gì thay đổi.

Trước khi xuất giá, ta cùng đại tỷ và nhị tỷ đều là những con chim nhỏ bị giam cầm trong lồng son của cha và huynh trưởng.

Sau khi thành thân, ta lại lẻ loi một mình, trở thành tù nhân trong chiếc lồng son khác mang tên phủ hầu gia.

Chẳng qua chỉ là từ lao ngục này nhảy sang lao ngục khác mà thôi.

Đều là vũng nước tù đọng, hà cớ gì phải phân biệt xem bên nào hôi thối hơn?

Ta chẳng màng đến chuyện đó.

Ngày thứ hai sau đêm tân hôn, vị phu quân tốt của ta kia chỉ liếc nhìn ta vài cái rồi hớn hở ra ngoài điểm danh.
 
Lý Cẩn - Minh Lung
Chương 5



Hắn nói là đi làm việc công báo cáo chức vụ, nhưng ta cùng hắn đều hiểu rõ, đó chẳng qua chỉ là một cái cớ.

Người đàng hoàng nào lại vừa mới qua canh năm, trời còn chưa sáng hẳn đã vội vã đi báo cáo chức vụ chứ?

Cưới được chính thê rồi, hôn sự đã thành, hắn liền có thể thoải mái ra ngoài tìm hoa vấn liễu.

Ta cũng chẳng buồn hỏi hắn đi dạo kỹ viện hay tìm tiểu thiếp, chỉ âm thầm nhắc nhở bản thân.

Phải ít ngủ lại với phu quân.

Nhỡ đâu hắn lây bệnh hoa liễu cho ta...

Ta muốn chết, nhưng chưa từng nghĩ sẽ c.h.ế.t vì bệnh hoa liễu.

Nếu có thể, ta muốn c.h.ế.t càng nhanh gọn càng tốt.

Không đau đớn, cũng không chịu nhục nhã.

Tiễn tân lang đi rồi, ta còn chưa tỉnh ngủ hẳn đã phải vội vàng bò dậy đến chỗ bà mẫu thỉnh an.

Cả nhà trên dưới phủ Xương Bình Hầu, ai ai cũng đang dòm ngó ta, tân nương mới về nhà phu quân.

Ăn vội vài miếng điểm tâm nguội lót dạ, trang điểm qua loa, lấy phấn che đi quầng thâm mắt, ta vội vã đến chỗ bà mẫu.

Sau khi dâng trà cho bà mẫu, ta được ban thưởng hai chiếc vòng ngọc màu sắc khá tốt, cùng với một câu hỏi không mặn không nhạt: "Vừa mới về nhà phu quân đã không giữ được trái tim của phu quân rồi sao?"

Đúng là nhiều năm làm dâu mới thành bà mẫu.

Cuối cùng cũng có người để bà ta sai khiến như nha hoàn rồi.

Ngay từ đầu đã ra oai phủ đầu ta.

Tiếc thay hiếu đạo lớn hơn trời, bà mẫu có thể mỉa mai ta, còn ta là phận dâu con, nếu dám cãi lại ắt sẽ bị ăn tát.

Thôi thì nhịn vậy.

Phu quân ta vừa là thế tử, cũng vừa là con trai độc nhất của trưởng phòng.

Hôm nay là ngày dâu mới dâng trà ra mắt mọi người, các tỷ muội của nhị phòng, tam phòng đều tụ tập ở chính sảnh.

Ta lúc có lúc không nghe thấy tiếng cười khẩy hả hê của họ, trong lòng cũng hiểu rõ họ đang vui sướng khi thấy ta gặp chuyện không may.

Nhưng nào có bằng chứng.

Vừa mới về nhà phu quân, mọi sự còn mù mờ, đâu dám chấp nhặt với bậc trưởng bối trong phủ.

Ta đành cố gượng cười, vất vả lắm mới nhận mặt được mọi người, lại còn bị giục giã "sớm ngày khai chi tán diệp" cho Hầu phủ.

Thoát khỏi màn chào hỏi ấy, coi như xong việc.

Sau một hồi lao lực, trời đã quá ngọ.

Đứng hầu hạ bà mẫu và các tỷ muội dùng xong bữa cơm, ta mới được trở về viện của mình.

Nhà bếp cách nơi ở một khoảng khá xa, nên thức ăn nha hoàn mang tới hầu như chỉ còn ấm nóng chút xíu ở lớp dưới cùng.

Cơm nguội mỡ đông cứng, khó nuốt vô cùng.

Thế nhưng bà mẫu đã giao cho ta một phần quyền quản gia của Hầu phủ.

Buổi chiều ta còn phải kiểm tra sổ sách, xem xét từng việc, đốc thúc hạ nhân.

Cố qua loa mấy miếng cơm, ta đè nén cơn buồn nôn, bắt đầu kiểm tra sổ sách.

Không nôn lên sổ sách đã là Lý Cẩn ta thiên phú dị bẩm lắm rồi!

Xong việc với quản sự ở trang viên, rồi đến các ma ma, bà tử khắp nơi trong phủ, ta mới coi như nhận diện được hết thảy.

Tiễn quản gia xong, trời cũng đã tối đen.

Ta chỉ muốn ngã vật ra giường ngủ bù.

Vậy mà lại bị nha hoàn lay dậy, báo rằng Thế tử tối nay sẽ nghỉ lại đây.

Phu quân là cương của thê tử, ta đành phải ăn vận chỉnh tề, chờ hắn trở về.

Ngồi trên ghế, ta gật gà gật gù vì buồn ngủ.

Cuối cùng thì vị phu quân tốt của ta cũng cho người đến báo, tối nay hắn không về.

Tuy không biết vị cô nương hảo tâm nào đã thu nhận vị phu quân xui xẻo của ta, nhưng Lý Cẩn ta vẫn thầm cảm ơn người đã hiến dâng bản thân, giảm bớt cho ta nguy cơ mắc bệnh hoa liễu.

Mệt mỏi rã rời, vừa tháo trâm cài, leo lên giường, ta đã nghe thấy nha hoàn giục giã: "Phu nhân mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy vấn an."

Haha...

Những ngày tháng thế này, một ngày đã quá đủ rồi, huống chi còn ngày mai nữa?

Ta càng thêm chán nản, chỉ muốn c.h.ế.t quách cho xong.

"Ông trời ơi, sao không cho con c.h.ế.t bất đắc kỳ tử đi cho rồi? Sao cứ phải hành hạ con người ta bằng những thứ vụn vặt thế này?"

Gả vào Hầu phủ, xé lịch đếm từng ngày, đã hơn nửa năm trôi qua, ta càng ngày càng thấy cuộc sống này chẳng còn gì đáng luyến tiếc.

Các nha hoàn ngầm nghị luận ta gầy đi trông thấy.

Bà mẫu cũng để ý, ngày nào cũng sai người mang canh bổ dưỡng và thêm đồ ăn cho ta.

Nhưng bà ấy nào phải lo lắng cho ta.

Chỉ là theo luật lệ của triều đình, thê tử mất thì phu quân phải để tang một năm mới được tục huyền.

Hơn nữa, ta vừa mới gả vào đã chết, phu quân ắt sẽ mang tiếng khắc thê.

Đôi khi ta thật sự hâm mộ phu quân.

Hắn là Thế tử của phủ Xương Bình Hầu, dù có "tìm hoa vấn liễu" bao nhiêu lần, bị Ngự sử dâng sớ hạch tội bao nhiêu lần, thì trong mắt bà mẫu, hắn vẫn là cục cưng.

Chỉ riêng cái tên Tưởng Cửu Tư thôi cũng đủ thấy Xương Bình Hầu và bà mẫu yêu thương hắn đến nhường nào.
 
Lý Cẩn - Minh Lung
Chương 6



Khổng Tử dạy rằng: "Quân tử có chín điều phải suy nghĩ kỹ: Nhìn thì nghĩ cho rõ, nghe thì nghĩ cho thông, sắc mặt nghĩ cho ôn hòa, dung mạo nghĩ cho cung kính, lời nói nghĩ cho trung thực, việc làm nghĩ cho kính cẩn, nghi ngờ nghĩ đến hỏi han, tức giận nghĩ đến hậu quả, thấy lợi nghĩ đến nghĩa."

Tuy rằng phu quân chẳng xứng với lời dạy của bậc thánh nhân, nhưng ta thật sự từng hâm mộ cái tên của hắn.

Cũng giống như mèo hoang ngoài đường sẽ ao ước được như con mèo được quý nữ ôm ấp trong lòng vậy.

Thật là một cái tên êm tai và ý nghĩa biết bao, không giống những nữ nhân như ta.

Lý Lăng, Lý Thược, Lý Cẩn...

Những cái tên của cỏ cây, mang theo cả số phận mong manh của cỏ cây.

Tưởng chừng cao khiết, tao nhã, nhưng chỉ cần trải qua chút gió sương là héo úa tàn phai.

Trưởng tỷ và nhị tỷ đều đã không còn trên cõi đời này, e rằng người tiếp theo chính là ta.

"Như vậy cũng tốt…” ta thầm nghĩ.

Nếu c.h.ế.t đi, biết đâu ta sẽ được gặp lại trưởng tỷ trên đường Hoàng Tuyền.

Nếu không gặp được trưởng tỷ, gặp nhị tỷ và vị bằng hữu của tỷ ấy cũng tốt.

Trong lòng thấp thoáng chút mong chờ, ta nhíu mày uống cạn chén canh bổ, cố nén cơn buồn nôn.

Ta vừa định đưa chén không cho ma ma thì tiền viện đã ồn ào hẳn lên.

Nha hoàn chạy tới bẩm báo: "Thế tử đi cứu tế đã về."

Từ nửa tháng trước, khi Tưởng Cửu Tư nhận nhiệm vụ xuống Giang Nam cứu tế, ngày nào ta cũng thành tâm cầu khấn, mong các vị thần linh đừng để hắn trở về nữa.

“Thủ tiết hay là ở góa, nói không chừng ta còn sống thêm được hai năm. Tưởng Cửu Tư cứ lượn lờ trước mắt, sáng sớm mở mắt ra đã thấy cái bản mặt của hắn. Sợ là sống không nổi qua tháng sau mất thôi. Sao hắn lại quay về rồi..."

Ta kìm nén cơn bốc đồng muốn nhảy xuống giếng tự vẫn, ủ rũ mặt mày, chuẩn bị đi nghênh đón Tưởng Cửu Tư.

Kỳ thực ta có thể không đi, nhưng nếu vậy, bà mẫu chắc chắn không hài lòng, các tỷ muội cũng sẽ nói ra nói vào, hạ nhân lại càng thêm khinh thường, khó quản.

"Thế sự bức người, thế sự bức người...",

Ta lẩm bẩm hai lần để an ủi bản thân.

Vừa định ra cửa chính diễn một màn kịch phu thê tình thâm, thì nha hoàn lại lên tiếng: "Phu nhân...", nha hoàn ấp úng: "Thế tử mang một nữ tử về, nói muốn nạp nàng ta làm thiếp."

Mắt ta sáng lên. Xem ra cầu xin thần phật không uổng phí rồi!

Dưới gầm trời này còn có chuyện tốt như vậy sao?!

Nói thêm nữa, Tưởng Cửu Tư nạp thiếp chắc chắn là thích thiếp thất này, hắn không đến chỗ ta ngủ, ta có thể sống thêm được vài năm.

Nói lui một bước, cái phủ Xương Bình Hầu đầy rẫy quy củ này, cũng không thể cứ mãi là Lý Cẩn ta một mình xui xẻo được!

Chết bạn không c.h.ế.t mình! Cái "ngày tháng tốt đẹp" này, cũng đến lượt người khác hưởng rồi!

Hơn nữa…

Ta chỉ cần nàng là người hiểu chuyện, không chủ động hãm hại ai, cũng có thể làm bạn với nàng.

Sau khi trưởng tỷ và nhị tỷ mất, cha giận chó đánh mèo lên hạ nhân trong phủ, đặc biệt là cho rằng đám nha hoàn đã làm hư các tỷ tỷ.

Vì vậy, nha hoàn hầu hạ ta từ nhỏ đến lớn đều bị huynh trưởng bán đi thì bán, gả đi thì gả.

Bên cạnh ta, ngay cả một người có thể trò chuyện, giải khuây nỗi cô đơn cũng không có.

Một nam nhân, có bao nhiêu ngoại thất và tình nhân, còn có thể ra lầu xanh, vào kỹ viện.

Hôm nay ngủ lại nhà phía đông, ngày mai ngủ lại nhà phía tây, nửa tháng ta cũng chẳng gặp được hắn một lần.

Đương nhiên, ta cũng chẳng muốn gặp hắn.

Nhưng một thiếp thất bằng lòng gả vào phủ Xương Bình Hầu, ý nghĩa lại hoàn toàn khác.

Bất luận nàng ta là ai, dung mạo thế nào, tính tình ra sao, nàng ta đều sẽ sống chung dưới một mái nhà với ta, sớm tối bên nhau, ngày ngày đối mặt.

Sự kết nối với nam nhân không quan trọng, bởi vì sự yêu thích của nam nhân chẳng qua chỉ như sương mù trên núi, nắng lên là tan.

Kết nối với ta mới là quan trọng nhất.

Suy cho cùng, sau này ở Hầu phủ, nếu không có gì bất ngờ, nàng ta sẽ ở dưới mái nhà này, ngày ngày đối mặt với ta, sống với ta cả đời.

Dưới ánh mắt lo lắng của nha hoàn, Lý Cẩn ta cúi đầu, kiên quyết đưa ra một quyết định.

Chỉ cần thiếp thất này không quá xấu xa... vậy thì cho dù là Ngọc Hoàng Thượng đế đến, ta cũng phải tranh giành nữ nhân này với Tưởng Cửu Tư!

Ta không đi nghênh đón Tưởng Cửu Tư, mà ở lại trong phòng, ra lệnh cho nha hoàn vấn tóc, vẽ mày cho mình.

Lần đầu gặp mặt, nhất định phải để lại ấn tượng tốt cho thiếp thất của ta mới được.

Tưởng Cửu Tư vừa vào phủ đã bị bà mẫu gọi đi.

Nhân cơ hội này, ta dặn dò ma ma mang thiếp thất đến trước mặt mình.

Thiếp vừa vào cửa, liền "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt ta.

"Ngươi đứng dậy đi, đừng quỳ", ta nhìn chằm chằm mấy viên ngọc trai trên búi tóc sau gáy của thiếp thất: "Ta không quen người khác quỳ trước mặt ta."
 
Lý Cẩn - Minh Lung
Chương 7



Nữ nhân sống trên đời đều không dễ dàng, cần gì phải dùng lễ quỳ lạy phân chia ra cao thấp sang hèn?

Chỉ cần là nữ nhân, bất luận thân phận thế nào, địa vị ra sao, đều là miếng mồi bị thế đạo nuốt chửng hoặc sắp bị nuốt chửng mà thôi…

"Có gì khác biệt đâu chứ...", trong lòng ta cười nhạo.

Nâng mắt lên, ta bắt gặp ánh sáng châu ngọc dịu dàng khảm trong mái tóc đen như gấm của thiếp thất, như thể dải ngân hà ngước nhìn lúc đêm khuya ngày Trung thu, tự thành một dải sao lấp lánh rực rỡ.

Thiếp thất nghe vậy, cơ thể gầy gò ẩn trong chiếc váy áo trắng như ánh trăng khẽ run lên, cuối cùng cũng chậm rãi đứng dậy.

Lúc này ta mới nhìn rõ mặt nàng ta.

Đúng là một dung mạo đặc biệt.

Làn da trắng như lớp sữa hạnh nhân vừa mới đánh lên, ngũ quan xinh xắn đáng yêu.

Đặc biệt là đôi mắt sáng ngời ẩn chứa chút tinh ranh, thật sự là vô cùng lanh lợi.

Đừng nói là nam nhân, ngay cả ta - một nữ nhân - nhìn nàng ta cũng không khỏi động lòng.

Vì vậy, ta không khỏi dịu giọng hỏi: "Ngươi tên gì?"

“Tử Diệu." Giọng nói trong trẻo lại có chút thẳng thắn.

"Đúng là cái tên mộc mạc..."

Ta đem hai chữ "Tử Diệu" ngẫm nghĩ trong lòng một chút, sau đó trịnh trọng giới thiệu bản thân: "Ta là Lý Cẩn."

Ta sai nha hoàn dâng trà nước và điểm tâm, lại mời Tử Diệu ngồi xuống.

Nói chuyện phiếm đôi câu, ta liền biết được đại khái tình hình của Tử Diệu.

Cha nàng là tiên sinh dạy học, mẹ là thợ thêu.

Tiếc thay ba năm trước Giang Nam đạo dịch bệnh hoành hành, cướp đi cha của nàng ta.

Năm nay lại có một trận lũ lụt khác ở Giang Nam, mẹ nàng c.h.ế.t đói.

Không còn cách nào khác, phải bán thân trên đường để chôn mẹ, nàng bị Tưởng Cửu Tư, một con ch.ó chuyên lợi dụng người khác đưa về Hầu phủ.

Ba đồng bạc và năm đấu thóc đổi lấy được một cô nương xinh đẹp.

Càng thêm khinh bỉ Tưởng Cửu Tư, ta cũng không khỏi thương xót Tử Diệu.

Quả là một người đáng thương số một.

Trước kia ta chỉ thấy trưởng tỷ đáng thương, nhị tỷ đáng thương, bản thân đáng thương, nhưng hiện tại ta lại cảm thấy nữ nhân dưới gầm trời này, ai ai cũng có chỗ đáng thương riêng.

Ta cũng không biết mình có thể làm gì cho Tử Diệu đây?

Suy nghĩ một chút, ta nhẹ giọng nói: "Tử Diệu, muội gả vào Hầu phủ, chính là người của ta rồi. Nếu có thứ gì muốn, y phục trang sức, điểm tâm trâm cài, nhất định phải nói với ta. Ta quản lý một phần việc nội trợ trong phủ, ít nhiều cũng có thể nói được đôi lời trước mặt hạ nhân. Thứ có thể kiếm được, ta sẽ cố gắng hết sức kiếm cho muội."

Tử Diệu lựa lời nói rất ngoan ngoãn cẩn thận: "Phu nhân, thiếp đến Hầu phủ chỉ là vì một bữa cơm no."

"Vậy muội thích ăn gì?", Ta truy hỏi.

Tử Diệu còn chưa trả lời, Tưởng Cửu Tư đã vội vã xông vào.

"Lý... Lý Lăng, nàng có ghen tuông cứ nhắm vào ta, là ta nhất quyết muốn nạp thiếp! Không liên quan đến Tử Diệu!"

Vị công tử mặc cẩm bào thận trọng chắn trước mặt Tử Diệu, giọng điệu gấp gáp quát về phía ta.

Mỗi khi ta đối với sự hoang đường của Tưởng Cửu Tư, luôn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hắn luôn có thể bày ra trò mới, tăng thêm nhận thức mới của ta về hắn.

"Bẩm phu quân, thiếp tên là Lý Cẩn. Lý Lăng là khuê danh của tỷ tỷ, phu quân cẩn thận lời nói, đừng gọi bừa."

Ta đứng dậy, không âm không dương, không mặn không nhạt hành lễ với hắn.

Tưởng Cửu Tư sững người.

"Công tử đừng làm khó, tỷ tỷ chỉ hỏi ta thích ăn gì để tỷ ấy chuẩn bị."

Tử Diệu bất đắc dĩ mở miệng, giải vây cho ta.

Tưởng Cửu Tư ấp úng hồi lâu, cuối cùng vỗ vỗ tay Tử Diệu tỏ ý an ủi, lại tiến lên vỗ vỗ vai ta.

"Lý Cẩn, nàng cũng giống như tên của nàng vậy, ôm ngọc nắm châu, là người trong sáng như ngọc. Năm xưa phủ Xương Bình Hầu đến Lý gia cầu thân, quả nhiên là cha có tầm nhìn xa trông rộng. Thê thiếp hòa thuận, cũng là chuyện may mắn của gia môn."

Ta tên là Lý Cẩn, Cẩn của cây mộc cẩn!

Quá đủ rồi đấy!

Lấy phải thứ đồ chơi như thế, đổi lại là ai chắc cũng muốn chết.

Thế nhưng ta lười mở miệng nói thêm gì đó với tên súc sinh đội lốt người trước mắt này.

Chỉ là theo cái chạm của hắn, nửa người ta cứng đờ, hận không thể xé hết vải vóc chỗ vai áo mà đốt đi.

Không, không đúng, bị Tưởng Cửu Tư chạm vào như vậy, cả bộ y phục đều không cần nữa!

Tưởng Cửu Tư đụng phải đinh mềm, mất hết mặt mũi, nói xong mấy lời khách sáo liền lúng túng tìm cớ chạy mất.

Ta bị hắn chạm vào vai, vội vàng thay y phục.

Ta chỉ đành để Tử Diệu ngồi đây đã, còn dặn dò nha hoàn đi lấy chút điểm tâm mềm dẻo cho nàng nếm thử.

Vừa thay xong y phục mới, từ sau tấm bình phong đi ra, ta lại phát hiện trong phòng trống trơn, một bóng người cũng không có.

"Chờ đã, thiếp thất mới nạp của ta đâu rồi?!"
 
Lý Cẩn - Minh Lung
Chương 8



Ta túm đại một nha hoàn đang quét dọn trong viện hỏi, mới biết được Tử Diệu bị bà mẫu gọi đi rồi.

"Lão phu nhân nghe nói Thế tử mang một thiếp thất về, gọi nàng ta đến chính viện rồi, nói là muốn nghiệm hàng..."

Nghiệm hàng?

Ta vội vén váy chạy đến chính viện.

Lúc đến nơi, chỉ thấy ma ma bên cạnh bà mẫu cung kính bẩm báo: "Bẩm lão phu nhân, đã kiểm tra xong rồi. Là xử nữ, da dẻ cũng trắng, răng cũng đều, trên người không có vết sẹo lớn nào, cổ tay trái có một nốt ruồi đỏ nhỏ, còn có chính là eo hơi nhỏ, nhìn không giống người dễ sinh đẻ..."

Bà mẫu nhấp một ngụm trà, sau đó mới gật đầu.

“Không sao, chỉ là một thiếp thất thôi, sự tồn tại của mèo chó, Hầu phủ nuôi nổi. Nếu nàng ta không có động tĩnh gì, để Cửu Tư nạp thêm mấy người nữa vậy."

“Phủ Xương Bình Hầu luôn phải có hương hỏa để nối dõi tông đường."

Ta đứng ngoài cửa, nghe rõ ràng đoạn đối thoại này, cả người không nhịn được mà run lên.

Ta cố gắng kìm nén, hoàn thành xong trình tự vấn an hành lễ, lại cùng bà mẫu nói chuyện phiếm đôi câu.

Ra ngoài, ta vội vàng túm lấy ma ma của chính viện, giọng điệu mang theo sự dữ tợn mà chính mình cũng không nhận ra: "Tử Diệu đâu?"

Ma ma vẫn là lần đầu tiên thấy ta nổi giận, vội vàng chỉ chỉ một gian phòng nhỏ bên cạnh chính viện.

Gian trong của phòng nhỏ, Tử Diệu không một mảnh vải che thân co ro trên giường.

Ngoại trừ tấm bình phong bằng vải mỏng nửa trong suốt kia, không có gì che chắn.

Bọn họ chính là đang làm nhục Tử Diệu.

Ta theo bản năng nghiêng mặt đi, có lẽ do động tác quá mạnh, suýt nữa thì ngã.

Ta chống tay vào tường mới từ từ đứng vững.

Thấy là ta, Tử Diệu chậm rãi ngẩng đầu, rụt rè nói: "Vừa rồi ma ma đã xem qua một lượt rồi, tỷ tỷ còn muốn kiểm tra lại sao?"

Nước mắt ta ào ào tuôn rơi.

Cố nén tiếng nấc, ta lấy y phục ban đầu của Tử Diệu ở gian ngoài, cúi đầu đưa từng món qua tấm bình phong cho nàng ta.

"Ta đưa muội về."

Tử Diệu nói lời cảm tạ với ta, chậm rãi mặc y phục vào, từ sau tấm bình phong đi ra.

Thấy nàng ta đã chỉnh trang xong, ta lúc này mới kéo tay nàng ta, như chạy trốn mà rời khỏi chính viện.

Lúc đi qua hành lang hoa không có mấy người, ta không nhịn được nữa, ngồi phịch xuống ghế đá, để mặc nước mắt tuôn rơi.

"Tỷ tỷ, hình như tỷ rất buồn... Là vì ta sao?"

Đầu ngón tay trắng nõn của Tử Diệu nhẹ nhàng lướt qua gò má ta, hứng lấy một giọt nước mắt, ngậm vào miệng. "Mặn mặn, không ngon lắm."

Dừng một chút, Tử Diệu tiếp tục nhận xét: "Có mùi vị của trái tim tan vỡ."

“Ta là vì muội, nhưng cũng không phải vì muội...", nước mắt ta tuôn rơi ào ạt.

"Ta chỉ là, chỉ là cảm thấy, muội là một con người...muội là người mà... không phải súc sinh...Bọn họ... Tại sao bọn họ lại làm nhục muội như vậy..."

Ta khóc đến mức thở không ra hơi, khốn khổ vô cùng.

Tử Diệu kỳ lạ nhìn ta.

Một lúc lâu sau, nàng ta chậm rãi đưa tay ra, nửa ngồi xổm trước ghế đá, ôm lấy ta, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta.

"Tỷ tỷ đừng khóc nữa. Lúc tỷ tỷ khóc, ta cảm thấy... cả người cũng trở nên đau buồn, ngay cả hoa cỏ bên cạnh cũng mất đi màu sắc. Là yêu thuật gì sao?"

Ta gục vào lòng Tử Diệu, nghe vậy liền nhỏ giọng nói: "Nếu thật sự biết yêu thuật thì tốt rồi."

"Nếu tỷ tỷ thật sự biết yêu thuật, sẽ muốn làm gì?"

Tử Diệu nghiêm túc hỏi. Ta nắm lấy tay Tử Diệu, cũng nghiêm túc trả lời câu hỏi này: "Nếu ta biết yêu thuật, ta muốn chạy trốn, muốn khắc tên của hai tỷ tỷ lên bia mộ của họ, còn muốn để ngũ tiểu thư kia hợp táng cùng nhị tỷ...Còn có muội, Tử Diệu, ta muốn đưa muội rời khỏi cái nơi quỷ quái phủ Xương Bình Hầu này."

Khóc đến cuối cùng, ta mê man ngủ thiếp đi trong lòng Tử Diệu.

Trước khi ý thức biến mất, ta hình như nghe thấy tiếng cười khẽ của Tử Diệu, còn có ba chữ mơ hồ như có như không: "Được thôi."

Âm thanh đó quá nhẹ, như gió thoảng, hư ảo giữa không trung, khiến cho ta sau khi tỉnh lại phải phân biệt rất lâu, rốt cuộc Tử Diệu có đồng ý đi cùng ta hay không.

Không lâu sau khi Tử Diệu vào cửa, Tưởng Cửu Tư liền mất hứng thú.

Hoa nhà đã hái được rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể về nhà thưởng thức, hoa dại bên ngoài chưa hái được thì tươi mới hơn, cũng thú vị hơn.

Cái bụng dạ nhỏ nhen của nam nhân ấy mà, đừng nói là dùng đầu óc, dùng đầu gối nghĩ cũng có thể nghĩ ra được.

May mà ta đứng về phía Tử Diệu, âm thầm có ý chống lưng cho nàng ấy, vì vậy hạ nhân trong phủ tuy rằng bàn tán xôn xao về việc nàng ấy thất sủng, nhưng cũng không dám thật sự cắt xén chi tiêu của nàng.

Lúc mới vào Hầu phủ, thân là dâu mới, ta chỉ có thể ăn cơm canh nguội ngắt.

Sau đó tâm trạng không tốt, bà mẫu sợ ta thật sự c.h.ế.t đi, Tưởng Cửu Tư mang tiếng khắc thê, còn làm lỡ mất một năm con đường làm quan, vì vậy đặc biệt sai người mở một nhà bếp nhỏ trong viện của ta.
 
Lý Cẩn - Minh Lung
Chương 9



Tưởng Cửu Tư ở bên ngoài lêu lổng không về, trong viện lại có thêm Tử Diệu lặng lẽ bầu bạn với ta, thật đúng là người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái.

Cảm thấy bản thân như có thêm động lực để sống tiếp, ta bắt đầu tự tay vào bếp.

So với đại tỷ Lý Lăng, ta chẳng có tài cán gì đáng để khoe khoang.

Nếu so với nhị tỷ Lý Thược, tính tình ta cũng không đủ dịu dàng.

Duy chỉ có chút tài nấu nướng, cũng không biết Tử Diệu có thể thưởng thức nổi hay không.

Tử Diệu quả thật không giống hai vị tỷ tỷ, thích nhấm nháp từng miếng điểm tâm nhỏ.

Nàng ấy thích ăn thịt. Chỉ cần nhìn thấy trên bàn có món mặn, đôi mắt nàng liền sáng long lanh.

Vì vậy, ngày nào ta cũng chui vào gian bếp nhỏ, vắt óc suy nghĩ làm các món thịt cho nàng.

Đầu tiên là chiên những chiếc bánh quẩy vàng ruộm để nguội, sau đó cắt thành từng đoạn nhỏ dài chừng một tấc rưỡi để riêng.

Thịt heo nửa nạc nửa mỡ băm nhuyễn, rồi trộn thêm chút muối và gừng băm vào.

Nghĩ một lúc, ta lại cắt thêm ít hành lá non mềm trộn vào nhân.

Sau đó, dùng ngón tay thông lỗ nhỏ của những đoạn bánh quẩy đã cắt, cẩn thận nhét nhân thịt vào rồi tiếp tục chiên.

Ta vừa dùng đũa dài đảo bánh quẩy trong chảo, vừa quan sát màu sắc nhân thịt ở mặt cắt để xem đã chín chưa.

Đợi đến khi vỏ bánh quẩy vàng ruộm giòn tan, nhân thịt bên trong cũng chín tới thì vớt ra đĩa.

Vừa mới cho món ăn này vào hộp, nha hoàn đã vội vã từ ngoài chạy vào báo: "Liễu nhị tẩu đến viện kiện cáo ạ!"

Liễu nhị tẩu là quản sự của nhà bếp lớn trong phủ, nhưng từ khi có gian bếp nhỏ này, ta và các nha hoàn trong viện đã lâu không đến nhà bếp lớn để lấy thức ăn nữa.

Cũng chẳng có qua lại gì với bà ta...

"Kiện cáo? Kiện cáo ai cơ?"

Ta vừa thu dọn hộp đựng thức ăn, vừa định tự mình mang đến cho Tử Diệu, tiện thể trò chuyện với nàng, nên chỉ lơ đãng hỏi nha hoàn.

Nha hoàn cẩn thận nhìn ta: "Liễu nhị tẩu nói, có liên quan đến Tử di nương ạ."

Tử Diệu?

Liễu nhị tẩu đến để kiện cáo Tử Diệu?

Từ khi vào phủ, Tử Diệu luôn an phận thủ thường, không bước chân ra khỏi cửa, ngoài ta và vài nha hoàn ra, nàng ấy gần như không giao thiệp với ai.

Nàng ấy có thể gây ra chuyện gì sai trái chứ?

Chẳng lẽ là bà mẫu muốn mượn Tử Diệu để răn đe ta?

Hay là có tỷ muội nào đó sau lưng giở trò?

Chuông cảnh báo trong lòng ta vang lên, vội vàng rửa sạch dầu mỡ trên tay, chỉnh trang lại y phục và búi tóc, rồi gọi một nha hoàn khác đến.

"Mời Liễu nhị tẩu đến chính phòng trong viện chờ, ta sẽ đến ngay."

Sau khi cho nha hoàn lui ra, Liễu nhị tẩu lập tức tiến lên, than thở kể lể: "Cũng không phải nô tỳ cố ý gây chuyện, muốn chọc giận phu nhân, chỉ là Tử di nương ba ngày hai bữa lại sai người đến nhà bếp lớn, đòi lấy bát đĩa, lấy rồi thì lại không trả... Nô tỳ đã phải mua thêm bát đĩa nhiều lần, nhưng việc này mãi cũng không phải là cách... Hiện tại số bát đĩa trong nhà bếp lớn chỉ còn lại một nửa, Tử di nương lại cứ tránh mặt nô tỳ, nô tỳ thật sự không còn cách nào khác, mới mạo muội đến đây làm phiền phu nhân..."

Tử Diệu đòi nhà bếp lớn rất nhiều bát đĩa mà không trả?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nếu Tử Diệu đòi vàng bạc châu báu, cho dù là lén lấy, ta cũng có thể hiểu được.

Ai mà chẳng thích của cải chứ.

Nhưng nàng ấy lấy nhiều bát đĩa như vậy để làm gì?

Thứ này có đáng giá bao nhiêu đâu.

Ngoài đựng cơm ra, chúng cũng chẳng có tác dụng gì khác.

Hơn nữa mỗi lần ta đến phòng Tử Diệu, cũng chẳng hề thấy những bát đĩa ấy đâu cả.

Ta có chút ngơ ngác, theo bản năng hỏi lại Liễu nhị tẩu một lần nữa: "Ngươi không gạt ta chứ? Tử di nương thật sự đã lấy nhiều bát đĩa như vậy sao?"

Liễu nhị tẩu liền lấy từ trong n.g.ự.c ra một cuốn sổ nhỏ, lật từng trang cho ta xem.

"Mùng ba tháng mười, Tử di nương sai người lấy đi năm mươi cái đĩa, hai mươi cái bát."

"Ngày hai mươi tư tháng mười, Tử di nương sai người lấy đi mười lăm cái đĩa, bốn mươi cái bát."

"Ngày mười lăm tháng mười một, Tử di nương sai người lấy đi sáu bộ đồ trà, bảy mươi cái đĩa."...

Giấy trắng mực đen.

Mười mấy dòng ghi chép rõ ràng.

Trong vòng hai tháng, Tử Diệu đã lấy đi của nhà bếp lớn gần một nghìn cái bát đĩa.

Đối mặt với tình huống nhân chứng vật chứng đều có đủ này, ta im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định thay Tử Diệu dàn xếp chuyện này.

Ta lấy bạc hồi môn của mình đưa cho Liễu nhị tẩu, bảo bà ta tạm thời ra ngoài mua thêm ít bát đĩa về dùng trước.

Rồi lại lấy hai chiếc vòng bạc hồi môn, lặng lẽ nắm lấy tay Liễu nhị tẩu.

“Tử di nương còn trẻ, không hiểu chuyện lắm, nếu có chỗ nào làm sai, mong ngươi rộng lượng."
 
Back
Top Bottom