Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lục Chiêu Ý

Lục Chiêu Ý
Chương 20



Hắn ta hạ con d.a.o ngắn xuống, vung tay lớn: "Đem người đi. Đúng rồi, nhớ khám xét người, đừng để lại vũ khí sắc nhọn nào, làm bị thương Lục tiểu thư thì không hay."

Lòng ta chùng xuống. Con d.a.o găm giấu bên đùi bị lục soát lấy đi, còn ta và Thẩm Tụ bị nhốt vào cùng một căn nhà củi, cửa và cửa sổ đều có người chuyên canh giữ.

Thật ra trên người ta vẫn còn một món vũ khí, là chiếc vòng bạc nguyên chất trên cổ tay, trông không bắt mắt, nhưng sau khi nhấn nút và cài lại, nó có thể tái cấu trúc thành một con d.a.o nhỏ sắc bén.

Đó là món quà do Tạ Trọng Lâu đích thân thiết kế vào năm mười ba tuổi, để lại cho ta phòng thân.

Tuy nhiên trong hoàn cảnh này, dù có lấy ra cũng vô ích, chi bằng quan sát thêm vài ngày, tìm cơ hội khác.

Ta và Thẩm Tụ bị nhốt trong nhà củi hai ngày, trong khoảng thời gian này, từ những lời nói chuyện phiếm của người gác cửa, ta cũng đã chắp vá được phần nào tình hình bên ngoài.

Ngày hôm đó, sau khi ta bị đánh ngất và đưa đi, Tiểu Chức đã đ.â.m một nhát d.a.o vào lưng ngựa, mặc cho cỗ xe ngựa điên cuồng lao đi, xông thẳng vào sâu trong núi Nhược Hoa.

Gần sáng, nàng mới mình đầy thương tích trở về phủ Thái Phó. Ca ca ta nghe chuyện, lập tức dẫn binh từ trong thành tìm kiếm ra ngoài thành.

Trong khoảng thời gian này, Hứa Trí Viễn, kẻ đang dùng thân thể Tạ Trọng Lâu, dường như cũng đuổi theo, vẻ mặt đầy lo lắng.

Ta nghĩ, hắn ta chắc là đến tìm Thẩm Tụ.

Buổi tối, ta đang dựa vào tường suy tính đối sách, tên mặt sẹo đột nhiên đạp tung cửa phòng, ánh mắt lướt qua mặt ta và Thẩm Tụ, lạnh lùng nói: "Đưa đi!"

Lợi dụng màn đêm, chúng ta lại bắt đầu đi về phía Tây.

Lòng ta chợt hiểu ra, có lẽ ca ca đã dẫn người ngựa tìm đến đây, bọn chúng buộc phải đưa ta và Thẩm Tụ di chuyển.

Chúng ta là con bài cuối cùng.

Nửa đêm về sáng, xe ngựa dừng lại ở một vùng hoang địa cỏ dại mọc um tùm. Bên ngoài không biết từ lúc nào lại lất phất mưa, trong màn đêm, mưa và sương mù giăng mắc.

Thủ hạ của tên mặt sẹo kéo ta và Thẩm Tụ xuống xe, xô đẩy chúng ta đứng vững phía sau hắn.

Nương theo chút ánh trăng lọt qua làn mưa, ta nhìn rõ bóng người đứng cách đó không xa phía trước.

Tạ Trọng Lâu.

Lòng ta khẽ giãn ra, định mở miệng thì Thẩm Tụ bên cạnh đã khóc òa lên trước: "Hứa Trí Viễn, đồ khốn kiếp nhà ngươi, sao giờ mới đến!"

Không đúng.

Đó không phải Tạ Trọng Lâu.

Ánh mắt hắn lạnh nhạt lướt qua ta, rồi dừng lại trên người Thẩm Tụ, có lẽ thấy dáng vẻ nàng ta lúc này tiều tụy thảm hại, trong mắt hắn thoáng qua vài tia xót xa.

Tên mặt sẹo cười nói: "Tạ tiểu tướng quân, ngài cũng biết, mấy huynh đệ chúng ta đã g.i.ế.c Kinh Thành Phủ Doãn, trên người mang nợ máu, đi đâu cũng không thoát được. Số tiền ngài cho trước đây e là không đủ, đành phải dùng hạ sách này thôi."

Hắn ta vẻ mặt khó coi nói: "Ngươi còn muốn bao nhiêu tiền?"

Tên mặt sẹo giơ hai ngón tay: "Một vạn lượng hoàng kim đổi lấy một người, rất công bằng chứ?"

Hứa Trí Viễn lạnh nhạt nói: "Ta cho ngươi một vạn lượng, ta chỉ cần mang đi một người. Còn người kia, cứ để ca ca nàng ta đến cứu đi."

Hắn ta ngay trước mặt ta, giao kim phiếu và một chiếc hộp đựng vàng vụn cho tên mặt sẹo, rồi dẫn Thẩm Tụ đi khỏi bên cạnh ta, cởi trói cho nàng ta, lo lắng hỏi nàng ta có bị thương không.

Thẩm Tụ vừa đáp lời, vừa nhìn về phía ta, ánh mắt đầy vẻ đắc ý và khinh bỉ.

Nàng ta nói đầy ẩn ý: "Lục Chiêu Ý, đối với một tiểu thư quan lại như ngươi mà nói, trinh tiết e rằng còn quan trọng hơn cả tính mạng phải không? Nếu ngươi mất đi trinh tiết, đừng nói là Tạ Trọng Lâu, ngươi nghĩ kinh thành này có bất kỳ gia đình nào quan tâm danh dự còn dám cưới ngươi về không?"

Nói xong câu đó, nàng ta và Hứa Trí Viễn cùng cưỡi chung một ngựa, đạp mưa mà đi.

Tên mặt sẹo quay người lại, nhìn ta: "Lục tiểu thư, xem ra, không ai muốn cứu ngươi rồi."

"Không ai cứu ta, ngươi định làm gì ta đây?"

"Đương nhiên là —"

Hắn ta chưa dứt lời, phía sau bỗng nhiên có người loạng choạng chạy tới, ngã nhào xuống vũng nước mưa, giọng nói mang theo sự bi thương xé lòng: "Đại ca, nhị ca bị người của Lục Chiêu Huyền mang đến b.ắ.n c.h.ế.t bằng tên loạn xạ rồi!"

Lòng ta đột nhiên chìm xuống vực sâu không đáy.

Vẻ mặt tên mặt sẹo thay đổi, ánh mắt nhìn ta lạnh lẽo đến cực điểm. Một lát sau, hắn ta chậm rãi nói: "Được... được lắm! Lục tiểu thư, một mạng đền một mạng, ca ca ngươi đã g.i.ế.c nhiều huynh đệ của ta như vậy, dù chúng chỉ là những mạng hèn mọn, gộp lại cũng đủ để ngươi đền tội rồi chứ? Lục tiểu thư, ta không cần mạng của ngươi, ta cần trinh tiết của ngươi."

Hắn ta dùng con d.a.o ngắn cắt đứt dây trói ta, lưỡi d.a.o lại men theo váy áo ta cắt xuống, để lộ bờ vai trần.

"Tiểu thư Lục gia được nuông chiều từ bé như thế này, ngọc thể nằm ngang, cũng nên để bọn thô t ục chúng ta chiêm ngưỡng một phen."

Hắn ta thu lại con d.a.o ngắn, ra lệnh cho thủ hạ: "Lột áo nàng ta ra, treo tr@n truồng lên cây, để Lục đại nhân nhìn cho rõ."

Ta không kìm được run rẩy, ngón tay run rẩy chạm vào chiếc vòng bạc trên cổ tay, nhấn cơ quan, rồi lại khóa ngược vào, biến thành một con d.a.o nhỏ.
 
Lục Chiêu Ý
Chương 21



"Vậy thì sao?"

Ta cố gắng giữ cho giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh: "Trinh tiết đối với ta chỉ là như thế thôi, ta không bận tâm, Tạ Trọng Lâu cũng sẽ không bận tâm. Ngươi thật sự nghĩ làm vậy là có thể bức c.h.ế.t ta sao?"

Tên mặt sẹo tiến lại hai bước, cười dữ tợn: "Nhưng Lục tiểu thư, giọng của ngươi đang run rẩy đấy."

Chính là lúc này!

Ta đột ngột giơ tay lên, con d.a.o nhỏ trong tay hung hăng đ.â.m thẳng vào mắt hắn ta, m.á.u nóng b.ắ.n tung tóe lên mu bàn tay ta, mùi tanh tưởi dính nhớp lan tỏa khắp nơi.

Vì động tác này, chiếc váy vốn đã bị rạch lại càng rách toạc hơn, gần như hoàn toàn tuột khỏi người trên, để lộ chiếc áo nhỏ màu trắng ngà.

Trâm cài tóc hải đường xuân trên tóc rơi xuống đất, vỡ tan tành. Tên mặt sẹo ôm mắt kêu thảm thiết: "Giết nàng ta!"

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng có tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng lại, ánh trăng hòa cùng nước mưa đổ xuống, có người phá gió mà đến, ngựa liên tiếp húc đổ mấy tên giặc cướp.

Và người đó giữa đám người tan tác tả tơi, vớt ta lên, ôm chặt vào lòng, giọng nói nghẹn ngào như bật máu, nhưng đôi mắt lại sáng như sao.

"A Chiêu!"

Là Tạ Trọng Lâu. Là Tạ Trọng Lâu thật sự.

Ta rúc vào lòng hắn, dưới thân là tuấn mã phi nhanh, sau lưng tiếng ồn ào dần xa, chỉ còn tiếng mưa đêm rả rích, dồn dập, và làn gió ẩm lạnh lướt qua tai.

"A Chiêu...!"

Hắn đưa một tay lên, lau đi những hạt mưa dày đặc trên mặt ta, nhưng khi chạm vào hơi ấm rỉ ra từ khóe mắt ta, hắn bỗng run lên, giọng khàn đặc: "Xin lỗi nàng, A Chiêu, là ta đến muộn rồi."

Trái tim căng thẳng suốt mấy ngày qua bỗng chùng xuống đột ngột vào khoảnh khắc này. Ta muốn mở miệng nói gì đó, nhưng hé môi, lại không thể thốt ra thành tiếng, đành lặng lẽ để nước mắt tuôn rơi như mưa.

Có rất nhiều điều muốn nói, như ta biết hắn sẽ đến, như ta thật sự rất nhớ hắn, như vô số lần trong kiếp trước, ta đều mong hắn có thể đến bên ta như bây giờ, một tay ôm chặt lấy ta, đưa ta thoát khỏi vũng lầy mà ta tự mình bước vào, rồi nói với ta: "A Chiêu, ta đưa nàng đi."

Nhưng cuối cùng ta vẫn không thể nói được gì. Bởi vì ta biết, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Linh hồn của Tạ Trọng Lâu không biết khi nào sẽ lại bị áp chế, để kẻ ti tiện Hứa Trí Viễn kia một lần nữa chiếm giữ. Và ta cũng không biết khi nào mới tìm được phương pháp phá giải thực sự, để chàng hoàn toàn trở về.

Giữa chúng ta có thể có được, chẳng qua chỉ là sự giải cứu ngắn ngủi vụt đến trong màn mưa này, và một tương lai hoàn toàn vô định.

Tạ Trọng Lâu ôm chặt lấy ta, trong tiếng mưa ngày càng dày đặc, hắn gọi tên ta từng tiếng một: "A Chiêu."

"A Chiêu."

Ta không nói nên lời.

Nhưng hắn lại trịnh trọng nói: "Ta sẽ không bao giờ rời xa nàng nữa."

Giọng điệu trang nghiêm, như một lời hứa hẹn. Ta không biết phải đáp lại thế nào, hơi khó khăn nghiêng người, ngước nhìn hắn, lại thấy cảm xúc trong đáy mắt Tạ Trọng Lâu đột nhiên cuộn trào dữ dội.

Một lát sau, hắn nghiến răng, từ kẽ môi bật ra một tiếng gầm gừ trầm thấp, đầy giận dữ: "Cút ra khỏi thân thể của tiểu gia!"

Tiếng nói vừa dứt, hắn đã phản tay cắm con d.a.o găm vào vai.

Có lẽ vì cơn đau quá dữ dội, cảm xúc mãnh liệt trong mắt hắn đã vơi đi phần nào.

Lòng ta chợt rùng mình, đột nhiên nhớ đến lời Thẩm Tụ nói trước đó, liền nhân cơ hội thừa thắng xông lên.

"Thẩm Tụ mắng ngươi là phế vật, nói ngươi là... l.i.ế.m chó. Nàng ta vốn dĩ không có ý với ngươi, người nàng ta thật sự thích là Tạ Trọng Lâu. Nếu không phải ngươi ở trong thân thể của Tạ Trọng Lâu, nàng ta sao lại thèm nhìn ngươi thêm một cái?"

Không khí chợt chững lại, cảm xúc u ám cuộn trào trong mắt Tạ Trọng Lâu đột nhiên tan biến, ánh sáng rực rỡ từng chút một bừng lên, như những vì sao bất ngờ rơi xuống nhân gian trong đêm mưa mịt mờ.

Mưa dần tạnh, phía chân trời hửng sáng, một tia nắng vàng rực rỡ chiếu ra từ vành mây trắng nhạt đang cuộn chuyển.

Tạ Trọng Lâu đưa ta dừng lại ở cổng phủ Thái Phó, dùng chiếc áo choàng ướt đẫm trên người mình quấn chặt lấy ta, sải bước đi vào cửa.

"Chiêu Chiêu!"

Giọng nói của mẫu thân nghẹn ngào vang lên, sau đó ánh sáng trước mắt tối sầm lại, phụ thân đứng thẳng trước mặt Tạ Trọng Lâu, trong cơn thịnh nộ, cuối cùng không kìm được đã giáng cho hắn một bạt tai.

"Tạ Trọng Lâu!"

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, giọng nói của ông dường như đã già đi rất nhiều.

“Lục gia ta chưa từng làm điều gì có lỗi với ngươi nửa lời! Dù Chiêu Chiêu trước đây có bướng bỉnh, cầu xin Thái hậu từ hôn, ngươi có oán hận trong lòng, cứ xem như ta dạy con không đúng cách, có bất mãn gì cứ nhắm vào ta mà trút! Ngươi vì sao, ngươi vì sao..."

Ông gần như không nói tiếp được, vẫy tay ra hiệu Tạ Trọng Lâu đưa ta vào phòng trước.

Tóc ta vẫn còn ướt nước mưa, bết dính vào má. Hắn nhẹ nhàng đặt ta lên tấm đệm êm, cúi người, từ từ chải gọn những sợi tóc rối loạn cho ta.

Tiểu Chức vừa khóc vừa lao đến, nắm chặt bàn tay lạnh buốt của ta: "Cô nương!"
 
Lục Chiêu Ý
Chương 22



"A Chiêu, nàng đi tắm trước đi, thay một bộ quần áo sạch..." Tạ Trọng Lâu khẽ nói: "Sau này mọi chuyện đều có ta lo."

Từ lúc hắn cứu ta đến giờ, cả một đêm đã trôi qua.

Linh hồn của Hứa Trí Viễn từ khi ta nói xong những lời kia, đã không còn động tĩnh gì nữa.

Hắn ta rốt cuộc là đã biến mất, hay chỉ tạm thời ẩn mình?

Mọi chuyện đều không thể biết rõ.

Ta tắm xong, thay một bộ váy rồi đi ra, Tạ Trọng Lâu đang quỳ giữa sân, trước mặt phụ mẫu ta.

Phụ thân ta làm Thái Phó cả nửa đời người nho nhã, giờ đây lại trừng mắt nhìn Tạ Trọng Lâu, trong mắt tràn đầy tức giận:

"Từ hôm nay trở đi, ngươi và Lục gia ta không còn bất cứ quan hệ nào nữa!"

"Phụ thân."

Ta hơi lo lắng, vén váy chạy tới, muốn giải thích, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.

Tạ Trọng Lâu chợt ngẩng mắt nhìn sang.

Ánh mắt hắn sáng rực, ngầm nói với ta: Chiêu Chiêu, đừng thay ta xin xỏ.

"Bá phụ, mọi lỗi lầm đều do con."

Hắn cung kính cúi đầu với phụ thân, khi thẳng người dậy, trong giọng nói vốn trong trẻo đã có thêm vài phần hàn ý sắc lạnh:

"Chuyện này, con nhất định sẽ cho người và bá mẫu, cùng A Chiêu một lời giải thích thỏa đáng."

Phụ thân vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Ta không cần lời giải thích của ngươi, Tạ Trọng Lâu, ta chỉ mong ngươi đừng bao giờ bước chân vào cửa lớn Lục phủ ta nữa."

Sau bữa tối, ca ca trở về. Hắn dẫn binh truy đuổi hơn hai trăm dặm về phía Tây ngoài kinh thành, cuối cùng cũng chạm trán lại với toán giặc cướp đó.

Trừ tên mặt sẹo đã mù một mắt và vài tên thủ hạ còn lại, tất cả những tên giặc cướp khác đều bị tiêu diệt.

Họ còn gặp Thẩm Tụ bị vứt dưới gốc cây, đã hôn mê trên đường. Dù không tình nguyện, ca ca vẫn cho người đưa nàng ta về kinh thành, giao cho Tuyên Bình Hầu phủ.

Nghe nói ban ngày là Tạ Trọng Lâu đưa ta về, vẻ mặt ca ca lạnh lùng đến cực điểm:

"Hắn ta sao còn mặt mũi đến Lục phủ?! Phụ thân, mẫu thân, người có biết, Tạ Trọng Lâu rõ ràng đã tìm thấy Chiêu Chiêu trước con một bước, nhưng lại chỉ đưa Thẩm Tụ đi một mình. Hắn ta đã bỏ Chiêu Chiêu lại cho lũ ác ôn kia, khiến muội ấy suýt nữa... suýt nữa..."

Mấy chữ cuối cùng, ca ca không nói nổi nữa, khóe mắt hắn hơi đỏ hoe, nhìn ta với ánh mắt đầy xót xa.

Kiếp trước, sau khi ta gả cho Tạ Trọng Lâu, ca ca từng nhiều lần đến phủ cầu kiến, nhưng đều bị chặn lại bên ngoài phủ tướng quân.

Còn ta, tự mình nếm trải đau khổ, chỉ cảm thấy không còn mặt mũi đối diện với họ, nên cũng không gặp lại họ nữa.

Sau này Thiên tử kiêng kỵ Lục gia, ca ca bị tìm một cái cớ, phát phối đến thành nhỏ biên cương làm tri châu, không có chiếu chỉ của vua, không được về kinh.

Mấy năm sau đó, cho đến ngày ta qua đời, hắn cũng không trở về nữa.

Giờ đây, nghe hắn nói vậy, phụ mẫu cũng đồng loạt nhìn tai, trong mắt vừa đau xót vừa tức giận.

Đau xót là dành cho ta, còn tức giận, đương nhiên là nhắm vào Tạ Trọng Lâu.

Ta biết không thể giấu họ nữa, quay người đóng cửa phòng lại, rồi quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Phụ mẫu, ca ca, người hãy nghĩ kỹ xem, Tạ Trọng Lâu và con thanh mai trúc mã mười sáu năm, cũng là do Tạ bá phụ một tay dạy dỗ, sao chàng ấy lại có thể như vậy?"

Ca ca lạnh lùng nói: "Con người luôn thay đổi."

Đúng vậy, con người luôn thay đổi.

Kiếp trước ta tận mắt chứng kiến, đã dùng chính những lời này để thuyết phục bản thân, đến nỗi trong nỗi đau khổ dằn vặt ngày qua ngày, đã bỏ qua những chi tiết không hợp lý.

Hoặc giả, sự thật đó quá đỗi kỳ lạ, ta quá yếu đuối, không dám nghĩ sâu hơn.

Ta hít một hơi thật sâu: "Đó không phải

Tạ Trọng Lâu, mà là linh hồn xa lạ ký gửi trong thân thể chàng ấy."

Phụ mẫu và ca ca trợn tròn mắt nhìn ta, một lát sau, ca ca đột nhiên vươn tay, bịt miệng ta: "Chiêu Chiêu, thận trọng lời nói! Hoàng thượng từng suýt bị vu cổ cấm thuật làm hại, nên ngài không thích nhất những chuyện quỷ thần quái dị này!"

Phụ thân lại vẻ mặt ngưng trọng: "Như vậy, tất cả những hành vi hoang đường của hắn trước đây, đều là do linh hồn xa lạ kia làm?"

"Đúng vậy."

Im lặng rất lâu, phụ thân cuối cùng thở dài một tiếng: "Dù chúng ta có tin, hoàng thượng cũng sẽ không tin. Hắn trước đây quá mức hoang đường, chuyện giặc cướp vào thành đã khiến thánh tâm bất mãn. Nếu có thêm một lần nữa, e rằng sẽ danh chính ngôn thuận mà giáng tội."

Ánh nến nhảy múa, trong ánh sáng lờ mờ, ta nhìn phụ mẫu và ca ca trước mặt, cả ba đều vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt nhìn ta đầy lo lắng.

Ta mím môi, khẽ nói: "Nếu thật sự có ngày đó, con nhất định sẽ dốc hết sức mình, sẽ không liên lụy đến Lục gia."

"Lục Chiêu Ý!"

Ca ca lạnh lùng quát một tiếng, ta chưa từng nghe hắn dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy nói chuyện với ta: "Muội là con gái của Lục gia, là muội muội của ta. Chúng ta và muội, vĩnh viễn là một thể."
 
Lục Chiêu Ý
Chương 23



Ánh nến lúc sáng lúc tối bao phủ, khuôn mặt thanh tú của hắn nhuốm một tầng lạnh lẽo.

"Ta sẽ nghĩ cách."

Mấy ngày sau đó, ta không còn gặp lại Tạ Trọng Lâu nữa.

Nghe nói hắn đã dẫn Quan phó tướng, chỉ hai người cưỡi ngựa ra khỏi kinh thành, đi về phía vùng Bạch Hạc Đinh nơi tên mặt sẹo đã trốn thoát.

Đồng thời, ca ca bắt đầu ngấm ngầm liên lạc với những đồng liêu thân thiết trong triều, cố gắng tìm cách minh oan cho Tạ Trọng Lâu.

Ta khó tránh khỏi cảm thấy áy náy. Mẫu thân ta nhận ra điều đó, liền đặc biệt mang món điểm tâm và chè ngọt ta yêu thích đến phòng thăm ta: "Chiêu Chiêu, Chiêu Huyền là ca ca con. Mấy ngày trước con hồn xiêu phách lạc, ngày càng tiều tụy, chúng ta đều thấy rõ nhưng lại bó tay chịu trói. Giờ đây nó có thể giúp được con, mừng còn không kịp, sao lại trách cứ thêm?"

Ta có chút chua chát nói: "Con biết. Chỉ là chuyện này dù sao cũng do con mà ra, hoàng thượng vốn đã đa nghi với Lục gia. Giờ ca ca hành xử như vậy, nếu bị cho là kết bè phái làm việc riêng..."

Mẫu thân vươn tay ôm lấy ta, để ta tựa vào lòng bà, như khi còn bé, nhẹ nhàng vuốt tóc ta: "Đừng lo lắng, Chiêu Chiêu, chuyện này phụ thân con tự có chừng mực."

Tuy nhiên, mọi chuyện còn lâu mới kết thúc.

Mấy ngày sau đó, ta nghe hạ nhân trong phủ bàn tán, nói rằng Thẩm Tụ ở Tuyên Bình Hầu phủ liên tục sốt cao, trong cơn hôn mê vẫn khóc lóc.

Lúc thì miệng gọi tên Tạ Trọng Lâu và một nam nhân lạ mặt. Lúc thì lại trầm mặc ít nói, không hé răng nửa lời.

Sau đó, trong kinh thành dần lan truyền những tin đồn, nói rằng con gái của Lục Thái Phó sau khi bị giặc cướp bắt đi đã mất trinh tiết, giờ đã là đồ bỏ đi.

Thậm chí có người còn mừng cho Tạ Trọng Lâu, mừng vì ta đã sớm đề nghị từ hôn, hắn đã thoát được một kiếp nạn.

Cũng vào lúc này, Tạ Trọng Lâu cuối cùng đã trở về kinh thành.

Hắn phi ngựa tám trăm dặm, mang về thủ cấp của tên mặt sẹo, vào cung cầu kiến Thiên tử.

Nghe nói khi hắn về kinh, Thẩm Tụ đã chặn ngựa ở cổng thành, nhưng suýt nữa c.h.ế.t dưới vó ngựa.

Nàng ta kinh hãi, bị người của Tuyên Bình Hầu phủ cưỡng ép đưa về, rồi giam lỏng trong phủ.

"Hoàng thượng thấy thủ cấp của kẻ cầm đầu bọn giặc, sắc mặt giãn ra đôi chút. Lại có các triều thần dâng tấu, ngài bèn thuận nước đẩy thuyền lệnh cho Tạ Trọng Lâu lập công chuộc tội, quan phục nguyên chức. Không lâu nữa, hắn sẽ khởi hành, bình định loạn lạc ở Bạch Hạc Đinh Thập Tam Châu."

Ca ca trở về phủ, lập tức tìm đến ta: "Sau khi bãi triều, Tạ Trọng Lâu lại đến cầu kiến Thái hậu, khẩn cầu Thái hậu tái ban hôn cho hắn và muội."

Ta bỗng sững sờ tại chỗ.

"Thái hậu đã chấp thuận rồi."

Tin tức Tạ Trọng Lâu cầu xin Thái hậu tái ban hôn cho ta cũng nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.

Nghe nói Tạ lão tướng quân vô cùng bất mãn về chuyện này, trên đường bãi triều đã chặn Lục Thái Phó, hai người cãi nhau một trận lớn, lời qua tiếng lại gay gắt, từ đó tuyệt giao tình bạn nhiều năm.

Ta hiểu được ý định của phụ thân.

Ông ấy nhất định đã bàn bạc với Tạ bá phụ, để phân chia triệt để thế lực của hai nhà Lục - Tạ, nhằm mục đích hoàng thượng sẽ không còn lo lắng, hay nghi ngờ nữa.

Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà về tây, Tạ Trọng Lâu lại đến phủ Thái Phó cầu kiến, nhưng bị ca ca chặn lại ở cửa:

"Chiêu Chiêu đại bệnh mới khỏi, cần tĩnh dưỡng. Tạ tướng quân xin hãy về đi."

Đêm đó, Tạ tiểu tướng quân với hồng y rực rỡ lại một lần nữa vượt tường, xuất hiện trước cửa sổ phòng ta, giữa hàng mi mày tràn ngập ý cười: "A Chiêu, ta đã trở về."

Mũi ta cay xè, nước mắt cuối cùng cũng ứa ra nơi khóe mi: "...Tạ Trọng Lâu."

Đã là đầu hạ, trên người hắn vương chút hơi ấm mát của cuối xuân. Ánh trăng thanh khiết rơi lác đác, và trong thứ ánh sáng ấy, hắn ôm chặt lấy ta, vùi mặt vào hõm vai ta.

Ta khẽ hỏi: "Chúng ta rồi sẽ lại chia xa sao?"

"Có lẽ là không chịu nổi nỗi đau của nhát d.a.o xuyên vai hôm đó, hoặc là bị đả kích sâu sắc vì Thẩm Tụ không thật lòng yêu mình... Tóm lại, những ngày này ta đã liên tục thử dò, xác nhận rằng linh hồn của Hứa Trí Viễn đã biến mất khỏi thân thể ta rồi."

Ta lẩm bẩm: "...Vậy sao."

Thật ra ta đã đoán ra được điều này.

Chỉ là không biết có phải do ảnh hưởng của kiếp trước hay không, trong lòng ta luôn có chút bất an.

Bàn tay Tạ Trọng Lâu ôm eo ta bỗng siết chặt lại: "A Chiêu, nàng đang run rẩy, nàng đang sợ hãi điều gì?"

Hắn hơi lùi lại một chút, nhưng vẫn nhìn ta ở khoảng cách rất gần. Trong đôi mắt ấy, dường như hội tụ vệt trăng đầu tiên rơi xuống nhân gian khi đất trời mới bắt đầu.

Ta gần như say mê trong đó.
 
Lục Chiêu Ý
Chương 24



Chợt bàng hoàng một khoảnh khắc, ta hít một hơi thật sâu, khẽ nói: "Chàng còn nhớ giấc mơ đó không?... Không hiểu vì sao, ta luôn cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, cảnh tượng trong mơ sẽ lại tái hiện..."

Tạ Trọng Lâu im lặng rất lâu, ánh mắt dần sâu thẳm. Ngay khi ta nghĩ hắn sẽ phủ nhận suy đoán của mình, hắn lại đột nhiên mạnh hơn ôm chặt ta vào lòng.

"A Chiêu." Giọng hắn gần như run rẩy: "Đó thật sự chỉ là giấc mơ thôi sao?"

Đầu ngón tay ấm áp của hắn lướt dọc theo eo ta lên trên, dừng lại bên má ta.

Tạ Trọng Lâu có một đôi tay cực đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, vì quanh năm luyện võ nên lòng bàn tay có vết chai mỏng, nhưng lại trông gầy gò mà mạnh mẽ.

Hắn vuốt v e mặt ta, vén những sợi tóc mai lòa xòa sang sau tai, buộc ta khẽ ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Ánh trăng trong đó nứt ra một khe hở, để lộ nỗi đau ẩn sâu bên trong, kín đáo.

Cổ họng ta như bị thứ gì đó nghẹn lại, bỗng nhiên một chữ cũng không thốt ra được.

"Trên đường đi Bạch Hạc Đinh, ta luôn mơ một giấc mơ chập chờn. Cảnh tượng trong mơ, giống hệt như những gì nàng đã kể với ta hôm đó. Nhưng A Chiêu, nàng sẽ không bao giờ vì một giấc mơ mà giận lây sang hiện thực, càng không vì những chuyện chưa từng xảy ra mà bốc đồng đi tìm Thái hậu để từ hôn —Trừ phi những chuyện này, đã từng thực sự xảy ra."

Tạ Trọng Lâu, người mà khi lưỡi d.a.o xuyên vai cũng không nhíu mày lấy một cái, bỗng nhiên đỏ hoe mắt trước mặt ta, càng làm nổi bật nốt ruồi son kia, đỏ như sắp nhỏ máu.

"A Chiêu, nàng nói cho ta biết..."

Có lẽ vì nỗi đau quá dữ dội, giọng hắn thậm chí có chút khàn khàn, không rõ ràng: "Những chuyện này, những cảnh tượng trong mơ mà nàng kể cho ta, có phải là nàng đã thật sự trải qua không?"

Sau khi xác nhận sự tồn tại của linh hồn Hứa Trí Viễn, trong một thời gian dài, ta không muốn nghĩ đến chuyện kiếp trước nữa.

Những nỗi đau đó, là do ta tự chuốc lấy khi đang ở trong mê cục.

Thế nhưng giờ đây Tạ Trọng Lâu đột ngột nhắc đến, ta mới bàng hoàng nhận ra.

Thật ra ta chưa từng quên.

Ta thậm chí còn tự oán trách bản thân, oán trách kiếp trước đã không nhìn rõ sự thật, cứ mãi chấp niệm, để rồi cuối cùng phải nhận cái kết như vậy, còn liên lụy đến Lục gia.

Giờ đây, đối diện với câu hỏi của Tạ Trọng Lâu, ta chỉ có thể im lặng.

Không khí ngưng trệ một lát, hắn nắm lấy cằm ta, khẽ gọi một tiếng "A Chiêu", sau đó nụ hôn nóng bỏng như lửa đổ ập xuống.

Thật ra trong lòng ta vẫn còn rất nhiều bất an và nghi vấn, ví dụ như dù Hứa Trí Viễn tạm thời biến mất, nhưng Thẩm Tụ vẫn còn đó; ví dụ như bọn họ rốt cuộc đến từ nơi nào; ví dụ như... nếu ta và Tạ Trọng Lâu thật sự là những nhân vật trong thoại bản, vậy kết cục của Lục Tạ hai nhà liệu có vẫn như trong giấc mơ của ta không?

Nhưng tất cả, tất cả đều tan biến trong nụ hôn sâu sắc và kéo dài của Tạ Trọng Lâu.

Giờ phút này ta không thể phân tâm nghĩ đến chuyện khác, trong lòng trong mắt, chỉ còn lại duy nhất chàng.

Đây là Tạ Trọng Lâu của ta.

Là vầng trăng rơi xuống nhân gian, là thứ ta có thể chạm tay tới.

Cuối cùng, ta nghẹn ngào khẽ nói: "Cây trâm chàng tặng thiếp bị vỡ rồi."

"Đợi ta trở về, sẽ khắc một chiếc khác tặng nàng." hắn mơ hồ đáp lời: "Lần này, nàng tự mình dạy ta nhé."

Nụ hôn này kéo dài rất lâu mới kết thúc, chàng nhẹ nhàng thở d ốc, rồi một lần nữa ôm chặt lấy ta, môi kề sát tai ta: "A Chiêu, tất cả đã qua rồi... đã qua rồi. Đừng nhớ đến những chuyện đó nữa, đó không phải lỗi của nàng. Ta sẽ không để nàng gặp chuyện nữa, cũng sẽ không để Lục gia và Tạ gia gặp chuyện nữa. A Chiêu, nàng cứ ở kinh thành này, đợi ta trở về cưới nàng."

Sau này, khi đêm đã khuya, Tạ Trọng Lâu lật cửa sổ rời đi.

Trong ánh trăng vằng vặc, bóng lưng hắn trong bộ hồng y gọn gàng mà kiên nghị. Khi hắn quay đầu nhìn tq, vẻ ngang tàng bất kham giữa hàng mi mày khẽ thu lại, biến thành sự sắc bén đến tột cùng.

Ta đứng trước cửa sổ, ngước nhìn hắn.

Khi đó vẫn chưa biết, chuyến đi này của hắn thập tử nhất sinh, là kết cục đã được định sẵn.

Ba ngày sau, Tạ Trọng Lâu dẫn năm nghìn tinh binh từ kinh thành xuất phát, thẳng tiến Bạch Hạc Đinh.

Và đúng vào ngày thứ năm sau khi chàng đi, Hoàng thượng bỗng nhiên hạ chỉ. Phong ta và Thẩm Tụ làm mỹ nhân, lập tức phải nhập cung thị tẩm.

Thái giám tuyên đọc xong thánh chỉ, mỉm cười hành lễ với ta: "Lục mỹ nhân, xin mời."

Ta c.h.ế.t lặng tại chỗ. Ca ca vội vàng đưa một thỏi vàng, kéo người sang một bên, nhỏ giọng hỏi han tử tế.

Giọng nói the thé của thái giám mơ hồ lọt vào tai ta: "Chúng ta cũng là phụng chỉ làm việc. Hoàng thượng quả thực đã để ý đến Lục cô nương, tuy Thái hậu không tán thành, nhưng rốt cuộc cũng là mẫu tử ruột thịt với Hoàng thượng, nên cũng đành mặc kệ ngài ấy... Còn về hôn sự với Tạ tiểu tướng quân... Bạch Hạc Đinh nơi đó là ai đang canh giữ? Ngài cứ khuyên nhủ Lục cô nương, thu tâm lại, đừng để Hoàng thượng không vui nữa..."

Sắc mặt ta bỗng trở nên trắng bệch.

Trong khoảnh khắc, một ý nghĩ vô cùng hoang đường từ sâu thẳm trái tim không thể nhìn thấy bật ra, nổi lên mạnh mẽ.

Linh hồn của Hứa Trí Viễn sau khi biến mất... đã đi đâu?

Xe ngựa chở ta vào cung. Trong màn đêm u tối, ta và Thẩm Tụ, người cũng vừa bước xuống xe ở đầu kia, nhìn nhau. Ta nhìn thấy một tia oán hận lóe lên trong mắt nàng ta.

Tại Triều Dương Cung, vị hoàng thượng trẻ tuổi vận y phục ngủ, ánh mắt lướt qua ta, rồi dừng lại trên khuôn mặt Thẩm Tụ.

Ánh mắt hắn đầy phức tạp, vừa giận vừa oán, đến cuối cùng, tất cả đều tan biến thành một sự hận thù thấm đẫm.

"Thẩm mỹ nhân, Lục mỹ nhân, hai người cứ an tâm ở lại trong cung đi, Tạ Trọng Lâu không về được nữa đâu."

Sau một thoáng yên tĩnh, ta bỗng nhiên quát lên: "Sao ngươi dám?! Hứa Trí Viễn, sao ngươi dám?! Hoàng thượng là minh quân, Tạ Trọng Lâu là trung thần, ngươi chỉ là một cô hồn dã quỷ vô căn vô cứ, sao dám hãm hại Tạ Trọng Lâu, rồi lại quay sang làm hại Thiên tử? Ngươi có biết, quốc vận Đại Sở, dân chúng trăm họ, không phải trò đùa không?!"

Nói xong những lời này, lưng ta gần như ướt đẫm mồ hôi lạnh.
 
Lục Chiêu Ý
Chương 25



Ta đang đánh cược. Đánh cược rằng trong thân thể hoàng thượng hiện giờ, là linh hồn của Hứa Trí Viễn. Và hoàng thượng cũng như Tạ Trọng Lâu trước đây, nghe được và nhìn thấy mọi thứ xảy ra bên ngoài.

Một sự ngạc nhiên chợt lóe lên trên khuôn mặt Hoàng thượng, sau đó hắn liền cười phá lên một cách càn rỡ: "Lục đại tiểu thư, ngươi rất thông minh, không phải loại tiểu thư khuê các vô vị chỉ có mỗi dung mạo mà ta vẫn nghĩ. Nhưng ngươi sai rồi — quốc vận Đại Sở, dân chúng trăm họ, những thứ đó liên quan gì đến ta? Bất kể là Hoàng thượng, hay Tạ tướng quân, đều chỉ là con kiến hôi trong mắt ta mà thôi. Còn ngươi..."

Hắn từng bước đi xuống bậc thềm, đứng lại trước mặt Thẩm Tụ, vươn tay nâng cằm nàng ta lên: "Kim Uyển Uyển, ta thích ngươi nhiều năm như vậy, ngươi muốn làm gì ta đều chiều theo ngươi, thậm chí ngươi muốn xuyên vào trong sách, ta cũng dùng hết tất cả tiền tích góp để cùng ngươi đi. Nhưng ngươi lại xưng hô ta với người ngoài như thế nào? Kẻ dự bị? Kẻ l.i.ế.m chó?"

Vẻ mặt hắn chợt biến đổi, trở nên dữ tợn đáng sợ, một cái tát đánh nàng ta ngã lăn ra đất: "Bây giờ thì sao? Ta là Hoàng thượng, là vị trí cao nhất dưới chế độ phong kiến, nắm giữ quyền sinh sát của ngươi! Ngươi còn dám gọi ta như vậy không?”

Thẩm Tụ, không, Kim Uyển Uyển ngước nhìn hắn, vẻ mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng cũng chịu thua nói: "Hoàng thượng."

Ta đứng một bên, nhíu mày nhìn họ, trong lòng có một ý nghĩ chợt lóe lên rồi biến mất quá nhanh không thể nắm bắt.

Sau đó mấy ngày, ta và Kim Uyển Uyển đều ở trong hậu cung. Thái hậu tuy lấy cớ bị bệnh, nhưng ta vẫn tìm cách yết kiến bà.

Trong cung điện ánh sáng mờ ảo, hương trầm tỏa nhẹ, bà nhắm nghiền hai mắt, lần tràng hạt trong tay. Nghe thấy tiếng bước chân, bà mới từ từ mở mắt, nhìn về phía ta: "Chiêu Ý."

Ta cung kính hành lễ, điềm tĩnh nói: "Cung thỉnh Thái hậu an khang."

“Mấy hôm trước, trên người Trọng Lâu có nhiều điều kỳ lạ. Dù ai gia chưa tận mắt chứng kiến, nhưng cũng đã nghe rõ mồn một."

Bà khẽ nói: "Còn bây giờ, người kỳ lạ đó lại biến thành Hoàng đế — Chiêu Ý, con nói cho ai gia biết, con có biết ẩn tình bên trong không?"

Là một người mẫu thân, bà đương nhiên cũng nhận ra sự bất thường trên người Hoàng thượng.

Ta im lặng một lát, khẽ nói: "Tử bất ngữ quái lực loạn thần."

"Ai gia không hiểu gì về đạo quân tử tiểu nhân, chỉ biết Hoàng đế là con của ai gia. Ai gia đã sống nửa đời người, chỉ có duy nhất một đứa con trai này."

Cách làn khói hương lượn lờ, bà nhìn ta đầy thiết tha: "Chiêu Ý, con có cách nào không? Ít nhất hãy cho ai gia biết, Hoàng đế vẫn bình an."

Im lặng rất lâu.

Cuối cùng ta cũng đứng dậy, cung kính quỳ xuống trước mặt bà, dập đầu: "Thần nữ sẽ cố gắng hết sức để Hoàng thượng trở về. Đến lúc đó, xin Thái hậu hứa với thần nữ, nếu Hoàng thượng giáng tội, đừng liên lụy đến phụ mẫu và ca ca của thần nữ."

Hứa Trí Viễn tuy phong ta làm mỹ nhân, nhưng chưa từng triệu ta thị tẩm, ngược lại thường xuyên sai người truyền Kim Uyển Uyển đến.

Ta từng lén lút đi theo xem, vốn định tìm cách hóa giải, nhưng lại qua khe cửa sổ thấy Hứa Trí Viễn đang đánh đập Kim Uyển Uyển.

"Thị tẩm? Ngươi đúng là mơ đẹp! Ta bây giờ là Hoàng thượng, hậu cung giai lệ ba nghìn, loại nữ nhân thay lòng đổi dạ như ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ để mắt tới sao?"

Đêm đó trở về tẩm cung, ta tỉ mỉ suy nghĩ.

Hứa Trí Viễn nói, hắn đã dùng hết tiền tích góp, mới cùng Kim Uyển Uyển đến được đây.

Vậy thì sau khi hắn thoát khỏi thân thể Tạ Trọng Lâu, nếu muốn nhập vào thân thể Hoàng thượng, tất yếu phải trả một cái giá nào đó.

Hơn nữa… thậm chí còn lớn hơn lần ở Tạ Trọng Lâu.

Quan trọng hơn, từ những tình huống trước đó cho thấy, dường như những linh hồn từ bên ngoài này không chịu nổi những cơn đau dữ dội và những biến động cảm xúc mạnh mẽ. Mỗi khi bị thương, chúng sẽ tạm thời bị áp chế.

Sau hai ngày do dự, cuối cùng ta cũng hạ quyết tâm.

Đêm đó, ta khoác lên mình chiếc váy mùa hè mỏng manh, đến tìm Hứa Trí Viễn tự tiến cử chăn gối.

Hắn ngồi bên giường, hứng thú nhìn ta: "Ồ? Ngươi không phải đã tình sâu nghĩa nặng với Tạ Trọng Lâu, đời này ngoài hắn ra không gả cho ai sao? Sao giờ lại đến tìm ta, chẳng lẽ là khó chịu vì cô đơn?"

Ta khẽ nói: "Tạ Trọng Lâu giờ sống c.h.ế.t chưa rõ, thần thiếp lại đã nhập cung, được phong mỹ nhân, đương nhiên phải tự lo cho mình."

"Ta biết ngay mà, lũ nữ nhân các ngươi, đều là lũ đông thực tây túc (ăn ở nơi này, ngủ ở nơi khác), chẳng có đứa nào tốt đẹp!"

Hắn mắng xong, lại vắt chân nằm ngả trên giường: "Đến đây, tự giác một chút, tự mình hầu hạ, để ta xem thành ý của ngươi."

Ta cúi đầu vâng dạ, kéo tà váy dài thướt tha trèo lên giường, cúi thấp đầu, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Khi Hứa Trí Viễn còn chưa kịp phản ứng, con d.a.o nhỏ thon dài đã trượt ra từ ống tay áo rộng, hung hăng đ.â.m vào vai hắn.

"Lục Chiêu Ý!!"
 
Lục Chiêu Ý
Chương 26



Hắn như một con sư tử giận dữ nhảy dựng lên, đưa tay bóp chặt cổ ta. Chưa kịp dùng sức, ta đã túm lấy vạt áo hắn, dùng hết sức bình sinh đè hắn vào đầu giường, nghiến răng quát lớn: "Hứa Trí Viễn, ngươi đã từng bại dưới tay ta một lần rồi, sao còn dám khinh thường ta? Ngươi khinh thường nữ nhân như thế, cuối cùng lại c.h.ế.t trong tay nữ nhân, có coi là quả báo không?"

Cảm xúc trong mắt hắn ta cuộn trào dữ dội, sát khí đằng đằng. Ta biết đó là linh hồn Hoàng thượng đang cố gắng hết sức để thoát ra, bèn lạnh lùng nói: "Hoàng thượng, giang sơn Đại Sở không thể không có ngài!"

Trong khoảnh khắc, ta bỗng nghe thấy một giọng nói xa lạ, lạnh lùng: "Người dùng số sáu trăm tám mươi hai của Cục Quản lý Thời không là Hứa Trí Viễn, đã xuyên không lần thứ hai với cái giá là tuổi thọ, nay việc xuyên không kết thúc, tuổi thọ sẽ được thu hồi. Người cùng đi, người dùng số sáu trăm tám mươi mốt là Kim Uyển Uyển, cũng sẽ được thu hồi. Phát hiện tiểu thế giới bất thường, xin đóng lối đi tại đây."

Ta kinh hãi nhìn quanh, nhưng trong đại điện trống rỗng. Đó là Thái hậu ra tay, tìm cách sai người canh giữ nơi đây đi hết, tạo cho ta cơ hội duy nhất này.

Một lát sau, trên giường tẩm, Hoàng thượng yên lặng từ từ mở mắt.

Ánh mắt lạnh lẽo uy nghiêm quét qua, ta lập tức nhận ra, đây không phải Hứa Trí Viễn, mà là Hoàng thượng thật sự.

Vội vàng dùng bàn tay dính m.á.u kéo vạt váy, quỳ xuống: "Thần nữ bái kiến Hoàng thượng."

Giọng ngài ấy từ trên đầu ta truyền vào tai, cảm xúc khó đoán: "Lục Chiêu Ý, ngươi có biết tội thí quân là tội gì không?"

Ta định thần lại, trầm giọng nói: "Thần nữ không phải thí quân, mà là vì giang sơn xã tắc Đại Sở mà suy nghĩ, chỉ muốn cái cô hồn dã quỷ chiếm giữ long thể của Hoàng thượng kia biến đi."

Yên lặng một lát, ngài ấy lại hỏi ta: "Hôm đó ngươi nói, thân thể của Tạ Trọng Lâu cũng từng bị kẻ đó chiếm giữ?"

Trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, ta đã đánh cược đúng rồi.

"Đúng vậy... Trước đây Tạ Trọng Lâu có nhiều lời nói và hành động thất lễ, đều là do linh hồn kia làm."

Ta cẩn thận cân nhắc lời lẽ: "Linh hồn kia không biết từ đâu đến, dường như rất căm ghét giang sơn Đại Sở, đã làm rất nhiều chuyện bất lợi cho giang sơn bách tính. Tạ Trọng Lâu vì muốn ép hắn ta lùi bước, không tiếc tự làm mình bị thương. Thần nữ bởi vậy mới mạo muội đoán rằng, có lẽ vết thương và nỗi đau sẽ ép linh hồn đó phải lùi bước..."

Lời còn chưa dứt, cửa tẩm cung bỗng nhiên bị đá tung ra. Tiếp đó, Tạ Trọng Lâu mình đầy m.á.u tươi, xách kiếm bước vào cửa, mũi kiếm xa xa chỉ thẳng vào Hoàng thượng: "Hứa Trí Viễn, ngươi chẳng qua chỉ là một cô hồn dã quỷ, lẽ nào thật sự cho rằng mình có thể lật trời được sao?"

Mí mắt ta giật giật, vội vàng cao giọng quát: "Tạ Trọng Lâu, chàng thất lễ rồi!"

Giữa hàng mi mày hắn đọng lại sát ý sắc bén và vẻ mệt mỏi mơ hồ. Có lẽ hắn đã g.i.ế.c chóc một đường m.á.u từ Bạch Hạc Đinh, rồi lại phi ngựa như bay trở về kinh thành.

Chỉ vì muốn gặp ta.

Lần cuối hắn gặp ta trước khi rời kinh, từng lời từng chữ, vẫn còn văng vẳng bên tai.

A Chiêu, nàng cứ ở kinh thành này, đợi ta trở về cưới nàng.

Lòng ta cồn cào chua xót, gần như không nói nên lời, nhưng vẫn nghiến răng nói: "Chàng đã trở về, sao không bái kiến Hoàng thượng?"

Tạ Trọng Lâu gần như lập tức phản ứng lại.

Hắn dùng mũi kiếm chống xuống đất, quỳ xuống: "Là thần quan tâm quá mức hóa loạn, thất lễ phép, mong Hoàng thượng giáng tội."

"Giáng tội thì không cần đâu."

Sau một hồi lâu, giọng nói nửa cười nửa không của Hoàng thượng truyền đến: "Tạ khanh có lòng trung quân ái quốc, trẫm đã biết rõ rồi. Thánh chỉ đó là do trẫm say rượu mà ngự bút, không thể xem là thật. Ngươi cứ cùng Lục cô nương quay về đi, ngày mai Thái hậu sẽ hạ chỉ ban hôn."

"Vâng, thần khấu tạ thánh ân."

Ta thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi chợt nhớ đến Thẩm Tụ.

Bây giờ Kim Uyển Uyển đã rời khỏi thân thể nàng ta, hẳn là người tỉnh lại chính là Thẩm Tụ thật sự rồi nhỉ?

"Hoàng thượng, Thẩm cô nương ở Tuyên Bình Hầu phủ..."

Hoàng thượng nhìn ta thật sâu: "Trẫm sẽ hạ chỉ, lệnh Tuyên Bình Hầu quản giáo con gái, đợi nàng ta học hành đoan chính, sẽ lại ban hôn sự khác."

"Hoàng thượng tuy không tin những chuyện quỷ thần quái dị này, nhưng giờ đây đã tự mình trải qua một lần, thì cũng không thể không tin."

Trên xe ngựa trở về phủ, Tạ Trọng Lâu khẽ giải thích với ta. Dừng lại một lát, hắn đột nhiên ôm chặt ta vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán ta.

"A Chiêu, cô nương tốt của ta, nàng rất dũng cảm, rất tuyệt vời."

Trên người hắn vẫn còn mang vết thương, tay ta cũng dính máu, giữa hàng mi mày đều là vẻ mệt mỏi.
 
Lục Chiêu Ý
Chương 27: Hoàn



Mùa hè nóng bức, dù đã vào đêm vẫn oi ả. Trong xe ngựa tối tăm, mùi hương cũng không mấy dễ chịu.

Thế nhưng ta lại từ trong mùi m.á.u tanh nồng nặc ấy, nắm giữ được vài phần sự an yên của sau tai ương, khẽ nhắm mắt lại trong lòng Tạ Trọng Lâu.

Ta thật sự đã quá mệt mỏi rồi.

Dù trong lòng vẫn còn nhiều câu hỏi, ví dụ như tung tích của Kim Uyển Uyển và Hứa Trí Viễn, ví dụ như vì sao Tạ Trọng Lâu của kiếp trước không thể thoát khỏi gông xiềng như kiếp này.

Thế nhưng giờ phút này, ta không muốn nghĩ đến nữa.

Ta và Tạ Trọng Lâu, thực sự thiếu vắng khoảnh khắc bình yên này.

Tạ Trọng Lâu đưa ta về phủ Thái Phó, từ biệt phụ mẫu và ca ca ta, rồi nhìn ta thật sâu một cái, sau đó phi ngựa trở về phủ tướng quân.

Ngày hôm sau, ý chỉ ban hôn từ trong cung đã đến.

Nghe nói trên triều đường, Tạ bá phụ và phụ thân đã giả vờ tranh cãi một trận ra trò, nhưng sau khi bãi triều, lại bị Hoàng thượng triệu vào Ngự Thư Phòng.

"Đừng diễn nữa."

Hoàng thượng nhàn nhạt nói: "Trẫm không phải kẻ ngốc, nếu ngay cả thật giả cũng không đoán ra được, thì cái chức Hoàng đế này cũng không cần làm nữa."

Phụ thân vội vàng quỳ xuống: "Lão thần đã phạm tội khi quân, xin Hoàng thượng giáng tội."

"Lục khanh là bề tôi cốt cán, lại là Thái Phó, trẫm sao có thể giáng tội cho khanh?"

Phụ thân nghe ra ý ngoài lời, vội ho khan vài tiếng, yếu ớt nói: "Thần tuổi đã cao, không thể tiếp tục chia sẻ gánh lo với Hoàng thượng, xin Hoàng thượng chuẩn cho thần xin cáo lão về quê, không hỏi chính sự triều đình."

Im lặng rất lâu, Hoàng thượng cuối cùng cũng nhàn nhạt thốt ra một chữ: "Chuẩn."

Ta nghe được chuyện này, mũi cay xè, đặc biệt tìm đến thư phòng, từ xa quỳ xuống trước mặt phụ thân: "Là Chiêu Ý không phải, đã liên lụy Lục gia."

"Chiêu Chiêu, chuyện này không liên quan đến con."

Phụ thân vội vàng xua tay, ra hiệu ca ca đỡ ta dậy: "Công cao chấn chủ, từ khi ta nhậm chức quan đã hiểu đạo lý này. Dù không phải vì chuyện hôn sự của con và Trọng Lâu, thì sớm muộn gì cũng có ngày này. Phụ thân cũng đã già rồi, tương lai của Lục gia, sẽ giao cho Chiêu Huyền. Sau này ta cùng mẫu thân con chăm hoa dưỡng cảnh, tay trong tay du ngoạn, cũng không tệ."

Trong ánh nến vàng vọt, ca ca lau đi nước mắt nơi khóe mắt ta: "Chiêu Chiêu, nếu sau này Tạ Trọng Lâu dám bắt nạt muội, ta tuyệt đối sẽ không để hắn sống yên."

Ta nắm tay hắn, khẽ nũng nịu: "Ca ca luôn là người đối xử với muội tốt nhất."

Sau khi ngày lành đại hôn được chọn, Tạ Trọng Lâu đã chuẩn bị rất lâu.

Hắn thậm chí còn mang mấy hòm gấm vóc quý giá đến Lục phủ, từ trang sức đầu mặt cho đến áo cưới của ta, đều một mình lo liệu hết.

"Ta không muốn để A Chiêu vất vả nữa."

Dưới ánh trăng mờ ảo, nụ cười của hắn lại còn chói mắt hơn cả ánh dương.

"A Chiêu, nàng đã làm đủ tốt rồi, sau này không cần làm gì nữa, chỉ cần an tâm chờ đợi, xinh đẹp rạng rỡ gả cho ta là được."

Đến ngày thành hôn, ta dậy từ rất sớm để chuẩn bị. Sau khi bái thiên địa, gặp gỡ khách khứa, mãi đến tận đêm khuya mới coi như an ổn.

Tạ Trọng Lâu vén khăn che mặt, cùng ta uống rượu giao bôi xong, liền cho lui hết hạ nhân trong phòng.

Màn trướng buông xuống, hắn đưa tay, cởi dây áo lót của ta, để lộ một mảng tuyết trắng trên đỉnh núi cao, cùng với những đóa hồng mai mới chớm nở trên nền tuyết.

Tạ Trọng Lâu cúi xuống, khẽ thì thầm bên môi ta: "A Chiêu. Những ngày sau khi thành hôn với Tạ Trọng Lâu, là như thế này đây. Hắn bất luận thế nào cũng sẽ không để nàng đau đớn."

Ta nhắm chặt hai mắt, cắn môi, cố gắng thoát ra khỏi ký ức như ác mộng đang bủa vây.

Phụ mẫu ta kính trọng sự dũng mãnh và trung quân của hắn, nên khi ta còn chưa chào đời, đã hứa gả tôi cho Tạ gia.

Ta run rẩy mở mắt, tầm nhìn dần từ mơ hồ trở nên rõ ràng. Tạ Trọng Lâu ngay trước mắt ta, vẫn là thiếu niên dịu dàng nồng nhiệt trong ký ức của ta.

Những ký ức đau khổ dần tan biến vào khoảnh khắc này. Cuối cùng, ta ôm lấy cổ hắn, đáp lại.

Sau một hồi triền miên, ta chìm vào giấc ngủ khi trời đã về khuya.

Ta lại có một giấc mơ.

Trong mơ, xuyên qua một lớp sương mù trắng xóa, giống như từ góc nhìn của một người ngoài cuộc, ta thấy mình của kiếp trước mặc một bộ hồng y đứng trước biển lửa của phủ tướng quân, khản đặc gọi một tiếng Tạ Trọng Lâu, rồi bật cười trong nước mắt.

Và người đứng ngoài cuộc này, khi nhìn thấy ta như vậy, lại cảm thấy nỗi đau thấu xương tận tâm can.

"A Chiêu."

Khoảnh khắc giọng nói quen thuộc vang lên, ta chợt nhận ra, đây là Tạ Trọng Lâu.

Đây là Tạ Trọng Lâu của kiếp trước, bị giam cầm trong thân xác, không thể thoát ra.

Và trong tầm mắt hắn, là Lục Chiêu Ý mù quáng vì tình yêu, không đ.â.m đầu vào tường không quay đầu lại.

Trong làn sương mù và ngọn lửa đan xen, ta nghe thấy giọng hắn khàn đặc, trang trọng, như bật ra từ huyết lệ: "Nếu trên đời này thật sự có thần Phật... Tạ Trọng Lâu nguyện không nhập luân hồi, dốc cạn tất cả, chỉ cầu được làm lại từ đầu. Cầu phụ mẫu ta và Lục Chiêu Ý bình an một đời, không tổn thương chân tâm, không gặp kẻ ác. Còn Tạ Trọng Lâu, sống c.h.ế.t do trời định."
 
Back
Top Bottom