Lãng Mạn Love Language |༘˚⋆PondPhuwinz 。⋆ | abo

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
401625219-256-k978703.jpg

Love Language |༘˚⋆Pondphuwinz 。⋆ | Abo
Tác giả: KimAnh456252
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

˚ ༘♡ ⋆。 PondPhuwinzz˚♡ ⋆。| Alpha and Enigma
Người ta thường nói, mùi hương là sợi dây trói buộc trong thế giới ABO.

Nhưng đâu ai ngờ, một chút rượu vang quyến rũ và hương hoa anh đào thanh khiết lại có thể viết nên định mệnh.

Pond là Enigma hiếm có, lạnh lùng và quyền lực, chưa từng nghĩ trái tim mình sẽ rung động.

Phuwin là Alpha điềm tĩnh, dịu dàng như gió, cũng chưa từng tin rằng bản năng có thể hòa cùng tình yêu.

Giữa thế giới thượng lưu đầy những âm mưu khó thể lường trước của những kẻ khát khao ngồi lên ngôi vị cao quý, họ vô tình lướt qua nhau, như định mệnh đã khéo sắp đặt.

Không ồn ào, chẳng hứa hẹn.

Chỉ là một ánh nhìn giữ lại, một hương thơm chạm vào ký ức, rồi bất giác biến thành nỗi nhớ chẳng thể dập tắt.
_.

Love Language.

Có yếu tố 🔞🔞🔞 ai không thích, có thế không đọc ạ Tags: phuwinpondpondphuwin​
 
Love Language |༘˚⋆Pondphuwinz 。⋆ | Abo
1


Trời Bangkok về đêm nay lấp lánh ánh đèn, thành phố như khoác lên lớp áo xa hoa mà chỉ giới thượng lưu mới hiểu được hết ý nghĩa.Đêm trao giải "Doanh nhân trẻ xuất sắc" của năm là nơi hội tụ những gương mặt quyền lực nhất thế hệ mới.

Hội trường sáng rực ánh đèn, những tràng pháo tay nối dài, những nụ cười trao nhau vừa thân thiện vừa ẩn chứa tham vọng.

Pond ngồi ở hàng ghế đầu, dáng vẻ bình thản, ánh mắt sắc lạnh.

Không khó để đoán cậu chính là tâm điểm của buổi lễ là một Enigma , mùi hương rượu vang quyến rũ như bám chặt không khí.

Một kẻ đã thâu tóm cả tập đoàn, trở thành biểu tượng thành công mà ai cũng phải ngước nhìn.

Với Pond, mọi ánh hào quang chỉ là điều hiển nhiên.

Tên của Phuwin vang lên.

Em bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt.

Alpha trẻ tuổi, được vinh danh nhờ những thành tích xuất sắc và tinh thần sáng tạo.

Bộ vest đen lịch lãm ôm lấy dáng người cao gọn, mái tóc gọn gàng, ánh mắt sáng nhưng điềm tĩnh.

Pond thoáng nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch.

Một Alpha vốn nên toát ra khí chất mạnh mẽ, áp chế.

Thế nhưng Phuwin lại khác với anh là sự hiền lành, thanh khiết, đẹp đến mức khiến Pond ngẩn ra một giây.

Vẻ đẹp ấy chẳng hề phô trương, nhưng lại sáng rõ đến mức nổi bật giữa cả hội trường.

Hương hoa anh đào mơ hồ thoảng qua, dịu nhẹ mà cuốn hút.

Pond bất giác siết chặt ly rượu trong tay.

Đối với một Enigma như cậu, Alpha chỉ là những kẻ quen thuộc, giống nhau đến nhàm chán.

Nhưng Phuwin... lại là ngoại lệ.

Khoảnh khắc ánh mắt họ gặp nhau khi Phuwin cúi đầu nhận giải, Pond chợt nhận ra có lẽ, lần đầu tiên trong suốt bao năm đứng ở đỉnh cao quyền lực, anh thấy bản thân bị một Alpha thu hút.

Anh từng trải qua vô số cuộc vui, từng để mặc bản thân trôi dạt trong vòng tay của nhiều Alpha khác nhau.

Nhưng tất cả chỉ đến vì tiền, vì quyền lực.

Họ lướt qua đời anh nhanh như những cơn gió, chẳng để lại bất kỳ dấu vết nào ngoài sự nhạt nhẽo và chán chường.

Thế nhưng Phuwin... lại khác.

Pond không biết em là người thế nào, không biết ẩn sau dáng vẻ điềm tĩnh ấy là tham vọng hay chân thành.

Nhưng chỉ với một ánh nhìn, một thoáng hương hoa anh đào len qua mùi rượu vang nồng nàn, Pond bỗng thấy trong tim mình xuất hiện một vết hằn.

Nhẹ thôi, mơ hồ thôi, nhưng lại khắc sâu đến mức khó phai.

Lần đầu tiên, giữa một buổi lễ đầy xa hoa và giả dối, Pond nhận ra có thứ gì đó khiến cậu muốn dừng lại...

để nhìn thêm một chút nữa.

Âm nhạc trong hội trường lại vang lên, từng nhóm người tụ tập quanh quầy rượu, nâng ly chúc mừng nhau bằng những lời sáo rỗng.

Pond thong thả bước qua đám đông, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng Alpha vừa bước xuống sân khấu.

Phuwin đang đứng ở góc hội trường, nhận những lời chúc tụng với nụ cười lễ phép.

Cậu bình thản đến lạ, như thể ánh hào quang không hề khiến mình lung lay.

Pond nâng ly rượu lên, dừng lại trước mặt Phuwin.

"Chúc mừng" giọng anh trầm thấp, mang theo chút bông đùa lẫn sắc bén.

"Cảm ơn anh" Phuwin thoáng bất ngờ khi thấy Pond, nhưng nhanh chóng mỉm cười đáp lễ.

Cả hội trường vẫn ồn ào, nhưng giữa họ lại có một khoảng lặng kỳ lạ.

Ánh mắt Pond nhìn thẳng vào cậu, không né tránh, không che giấu.

Trong thoáng chốc, Phuwin cảm nhận được sức nặng từ cái nhìn ấy như thể Pond muốn nhìn thấu từng suy nghĩ trong đầu mình.

"Cậu khác với những Alpha tôi từng gặp" Pond khẽ nhếch môi, giọng nhẹ tênh nhưng đầy ẩn ý.

Phuwin hơi khựng lại, không biết phải đáp thế nào.

Mùi rượu vang quyện lấy hương hoa anh đào, khiến giật mình.

"Hy vọng...

ấn tượng đầu tiên của tôi không sai" Pond nhấp một ngụm rượu, nụ cười lướt qua môi nhưng ánh mắt thì nghiêm túc.

Rồi anh đặt ly xuống bàn gần đó, xoay người bước đi, để lại Phuwin đứng lặng.

Hương rượu vang đặc trưng của Enigma bủa vây lấy anh, nồng nàn và sang trọng đến mức choáng ngợp.

Trong khoảnh khắc ấy, pheromone Alpha trong người Phuwin theo bản năng dội lên, tràn ra một làn hương hoa anh đào thanh mát, nhẹ nhàng đối nghịch với sự cuồng nhiệt của rượu vang.

Đêm trao giải khép lại, nhưng trong ký ức Pond, hình bóng Alpha ấy vẫn hằn lại rõ nét như vệt rượu đỏ in trên nền gạch trắng, không cách nào xóa được.

Đêm muộn, xe lướt qua những con đường vắng, ánh đèn thành phố phản chiếu trên kính.

Phuwin ngồi trầm mặc ở ghế sau, đầu hơi ngả ra sau, mùi pheromone của Pond vẫn còn vương vẫn trên người Phuwin.

Nhưng Phuwin không nhận ra.

Vệ sĩ đưa cậu về thẳng biệt thự.

Đèn vẫn sáng, ba mẹ Phuwin đang chờ.

Anh chưa kịp chào thì mùi pheromone từ cơ thể đã khiến không khí khựng lại.

"Phuwin..." mẹ cậu cau mày, ánh mắt dò xét.

"Trên người con có pheromone lạ."

Phuwin thoáng sững, ngón tay vô thức siết chặt chiếc cặp da.Cậu chưa từng bị ai phát hiện trong tình huống thế này, càng không nghĩ pheromone lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy.

"Tuổi này rồi, cũng không lạ nếu con đi cùng phụ nữ."

Ba cậu chỉ liếc nhìn rồi thở hắt ra, giọng bình thản nhưng cứng rắn.

Không khí như lắng xuống, mẹ cậu nhíu mày sâu hơn, nhưng cũng không hỏi thêm.

Họ chỉ mặc định rằng con trai mình vừa qua đêm cùng một Omega nào đó hoặc tệ hơn, một mối quan hệ xã hội cần thiết.

Phuwin cúi đầu, chọn cách im lặng.

Anh không phủ nhận, cũng chẳng giải thích.

Bởi lẽ chính anh cũng không biết phải nói thế nào... rằng mùi hương ấy không phải từ một cuộc vui thoáng qua, mà chỉ từ một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Trong căn phòng yên tĩnh, Phuwin ngả người xuống giường.

Bóng đêm phủ trùm, nhưng trong đầu cậu vẫn lởn vởn mùi rượu vang nhè nhẹ, vương vất đến khó chịu.

Cậu khẽ chau mày, không hiểu vì sao pheromone của người đàn ông ấy lại có thể để lại dấu ấn sâu đến vậy, dù cả hai mới chỉ thoáng chạm mặt.

Trong đầu Phuwin lúc này đang suy nghĩ.

Nhưng anh ta đẹp trai thật, đúng là gu của mình thật nhưng ta cao hơn mình thậm chí cơ thể anh ta còn gấp đôi mình, rõ ràng mình đứng cạnh các omega khác mình cũng cao mà, shiaaaa sao đứng cạnh anh ta trông mình nhỏ con quá.Một Alpha chưa từng để bất kỳ Omega nào lọt vào mắt... cuối cùng lại bị một Enigma xa lạ khiến cho tim khẽ lệch nhịp, chỉ bởi một ánh nhìn và một lần lướt qua.

_________________________________________________________

._ Sơn Tùng MTP.

Rất mong nhận được sự ủng hộ từ mọi người ạ.
 
Love Language |༘˚⋆Pondphuwinz 。⋆ | Abo
2


Không biết là trùng hợp hay định mệnh, nhưng chỉ ít ngày sau lễ trao giải, họ lại gặp lại nhau.

Đêm nay, bữa tiệc xa hoa hội tụ toàn những gương mặt chính trị và doanh nhân hàng đầu.

Ánh đèn pha lê tỏa rực, tiếng nhạc du dương, tiếng ly rượu chạm khẽ... tất cả như một ván cờ lớn, nơi ai cũng cố giành thế thượng phong.

Phuwin nổi bật trong bộ vest đen ôm dáng, đôi mắt sáng và phong thái tự tin, điềm tĩnh.

Cậu trở thành mục tiêu để hàng loạt gia đình tiếp cận.

"Con gái tôi tốt nghiệp ở Anh, rất giỏi quản lý..." bla bla bla

"Phuwin, nếu có thời gian, cậu nên gặp con trai chúng tôi, nó vừa tiếp quản một nhánh công ty lớn..." bla bla bla

Những lời gợi ý, những cái bắt tay đầy ẩn ý cứ thế tràn đến.

Nhưng Phuwin, bằng giọng nói nhã nhặn nhưng dứt khoát, đều từ chối.

Lịch sự, không gây khó chịu, nhưng đủ khiến tất cả hiểu rằng cậu không hứng thú với bất kỳ mối mai mối nào.

Từ xa, ba mẹ Phuwin quan sát, trong mắt thoáng hiện sự khó hiểu.

Nhưng rồi ánh nhìn họ chợt dừng lại.

Pond.

Người đàn ông trẻ tuổi với nụ cười kiêu ngạo, khí chất tự tin của kẻ từng thao túng cả thương trường, và quan trọng hơn hết một tập đoàn giàu có mà bất kỳ gia đình nào cũng muốn kết giao.

Ba Phuwin liếc sang vợ, rồi khẽ gật.

Đây chính là cơ hội để công ty gia đình cậu phát triển mạnh mẽ.

"Phuwin."

ông gọi con trai lại, giọng mang mệnh lệnh khéo léo.

"Ba muốn con qua nói chuyện với Pond một chút.

Cậu ấy đang xem xét đầu tư vào công ty của chúng ta"Phuwin thoáng khựng lại, nhưng vẫn gật đầu.

Cậu không thể từ chối ý muốn của cha mình, nhất là khi nó liên quan đến công việc gia đình.

Và thế là, giữa không gian nhộn nhịp, hai ánh nhìn lại một lần nữa chạm nhau.

Pond nhấc ly rượu, nụ cười khẽ cong lên như thể đã chờ đợi giây phút này từ lâu.

"Chúng ta lại gặp nhau rồi, Phuwin."

Pheromone rượu vang âm thầm tỏa ra, cuốn lấy hương hoa anh đào tinh khôi.

Pond đưa ly rượu đến trước mặt cậu, ánh mắt vừa kiêu ngạo vừa chắc nịch.

"Một ly, để bắt đầu.

Chỉ giữa tôi và cậu"

Ly thứ nhất.

Rồi thứ hai.

Rồi thứ ba.

Men rượu khiến đôi má Phuwin thoáng ửng đỏ, đôi mắt sáng dần trở nên mơ hồ.

Pond ngắm nhìn tất cả, trong lòng như khắc ghi từng biểu cảm nhỏ nhất.

Rượu trong tay Pond không phải loại nhẹ, mà là vang đỏ mạnh, cay nồng và đậm vị.

Phuwin vốn dĩ không có tửu lượng tốt, nhưng vì lịch sự, cậu chẳng từ chối.

Thêm áp lực từ ánh mắt cha mẹ đang dõi theo, cậu chỉ có thể im lặng nâng ly.

Đến ly thứ ba, sắc đỏ ửng lên nơi gò má đã không còn che giấu được.

Bước chân Phuwin bắt đầu loạng choạng, đôi mắt vốn sáng rõ giờ khẽ nhòe đi.

"Tôi... không chịu nổi nữa..."

Phuiwn khẽ thì thầm, giọng nghèn nghẹt.

Đôi vai khẽ run, cả người như sắp đổ xuống.

Và đúng lúc ấy, một cánh tay rắn chắc lập tức vòng qua eo cậu.

Pond.

Anh nghiêng người, giữ chặt lấy cơ thể đang mềm dần trong vòng tay mình.

Hương hoa anh đào yếu ớt quyện lấy mùi rượu vang nồng nàn, tạo thành một dư vị khiến Pond gần như say mê.

Những tiếng xì xào bắt đầu dấy lên trong khán phòng.

Những vị khách quyền thế nhìn cảnh tượng ấy, vừa tò mò, vừa kinh ngạc.

Một Enigma như Pond, giữa bữa tiệc chính trị, lại ngang nhiên ôm lấy một Alpha như Phuwin?

Pond chẳng buồn bận tâm.

Anh khẽ nhấc cậu lên, bế gọn trong vòng tay mình, sải bước đi thẳng ra ngoài, bỏ mặc tất cả những ánh nhìn ngỡ ngàng phía sau.

Ánh đèn pha lê hắt lên thân ảnh hai người, một dáng ngủ say dựa vào bờ vai, một bước chân kiêu ngạo mà chắc nịch.

Chiếc xe dừng lại trước biệt thự riêng của Pond.

Đêm đã về khuya, thành phố ngoài kia rực sáng ánh đèn, nhưng bên trong xe, thế giới dường như chỉ còn hai người.

Phuwin ngủ say trong vòng tay anh, hơi thở đều đặn, gò má vẫn ửng đỏ vì men rượu.

Một Alpha lạnh nhạt trước bao ánh nhìn, giờ lại nằm gọn trong vòng tay một Enigma như anh hình ảnh ấy khiến khóe môi Pond bất giác cong lên.

Anh bế cậu lên phòng, từng bước lên trên cầu thang gỗ.

Cánh cửa phòng mở ra, mùi gỗ trầm và hương rượu vang quen thuộc phả vào không khí.

Pond nhẹ nhàng đặt Phuwin xuống chiếc giường lớn phủ ga trắng tinh.

Cậu khẽ trở mình, vùi mặt vào gối, để lộ đường nét gương mặt thanh tú dưới ánh đèn vàng dịu.

Hàng mi dài khẽ rung, hơi thở ấm áp phả nhẹ nơi khóe môi.

Pond đứng đó một lát, chỉ ngắm nhìn.

Anh thở ra một hơi, buông cà vạt, rồi bước vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy rì rào vang lên, hòa cùng khoảng lặng trong căn phòng.

Phuwin lò mò trở mình, hàng mi khẽ run, rồi chậm rãi mở mắt.

Căn phòng xa lạ thoáng hiện mờ mịt trong tầm nhìn nặng trĩu.

Trong men say, cậu lại ngỡ mình đã về phòng riêng.

Thở dài một hơi, cậu ngồi dậy, tay kéo lỏng cà vạt rồi lười nhác cởi áo vest.

Chiếc áo sơ mi trắng nhanh chóng cũng được tháo bỏ, từng chiếc khuy lăn tăn rơi xuống.

Cậu chẳng màng xếp gọn, chỉ buông thõng xuống sàn gỗ.

Bàn tay tiếp tục kéo khóa quần, động tác chậm chạp mà vô tình phô ra làn da trắng mịn dưới ánh đèn vàng.

Cửa phòng tắm vừa mở, Pond bước ra, khăn tắm vắt ngang hông.

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh chính là Phuwin đang ngồi trên mép giường, nửa thân trên trần trụi, quần áo vương vãi dưới sàn.

Ánh mắt Pond thoáng tối lại.

Anh khựng một giây, rồi khóe môi nhếch khẽ.

Anh siết chặt khăn, bước chậm rãi về phía cậu.

Pond khựng lại nơi cuối giường, ánh mắt dán chặt vào từng đường cong lộ ra trước mắt.

Mùi hương hoa anh đào dịu ngọt từ da thịt Phuwin thoảng trong không khí, quện lấy khứu giác anh, khiến lí trí vốn tỉnh táo giờ đây hoàn toàn biến mất.

Căn phòng chìm trong bóng tối dìu dịu.

Pond cúi người xuống, hơi thở gấp gáp hòa lẫn với mùi hương hoa anh đào đang ngày một nồng đậm.

Pheromone rượu vang quyến rũ bị giải phóng không kiểm soát.

Nó lan tràn, quấn lấy không khí, phủ kín lấy cả giường ngủ.

Phuwin đang mơ màng chợt khẽ rên, đôi mày chau lại.

Thân thể cậu bắt đầu nóng bừng, da thịt dần ửng đỏ, từng hơi thở gấp gáp khó kìm.

"Chuyện... gì thế này....hức...."

Phuwin lẩm bẩm, giọng khản đặc, đôi môi run rẩy.

Cậu khẽ cong người, ngón tay siết lấy ga giường, như đang chống chọi với cơn sóng trào dâng từ trong máu.

Mùi hương hoa anh đào vốn dịu nhẹ giờ lại trở nên cuồng loạn, hòa cùng rượu vang của Pond tạo nên một hỗn hợp say mê, khiến cả căn phòng như bốc cháy.

Pond cúi xuống, bàn tay nâng lấy gương mặt đỏ bừng của Phuwin.

Trong đôi mắt mơ màng ấy, lần đầu tiên anh thấy một Alpha trở nên yếu đuối đến thế.

Trong cơn say nồng và hơi thở gấp gáp, đôi mắt Phuwin mờ đi, hàng mi run rẩy khép hờ.

Không kìm được nữa, anh cúi xuống, một tay giữ gáy Phuwin, kéo cậu vào một nụ hôn sâu đầy chiếm hữu.

Phuwin hơi giật mình, đôi môi run run đáp lại, vụng về đến đáng yêu.

Cậu chưa từng hôn ai, từng động tác chạm chạm mơ hồ, lúng túng đến buồn cười.

"Vụng về thế này...

đúng là lần đầu thật rồi."

Đôi tai Phuwin đỏ bừng, cậu muốn phản bác nhưng lại bị Pond cướp lời bằng một cái siết chặt hơn, nụ hôn lần này càng thêm sâu, mạnh mẽ, như muốn nuốt trọn hơi thở của cậu.

Phuwin rên khẽ, mùi hoa anh đào lan tỏa cuồng loạn, quấn lấy pheromone rượu vang của Pond, hòa làm một, khiến cả hai như rơi vào hố sâu không lối thoát.
 
Love Language |༘˚⋆Pondphuwinz 。⋆ | Abo
3 H


Pond dứt nụ hôn, nhìn gương mặt đỏ ửng dưới mình, ánh mắt anh tối lại, giọng khàn khàn xen lẫn trêu chọc.

"Cậu... ngon hơn cả tưởng tượng của tôi đấy"

Căn phòng chìm trong hơi rượu và mùi pheromone hỗn loạn.

Pond ghì chặt lấy Phuwin, môi anh không ngừng mải mê tìm kiếm vị ngọt run rẩy nơi đôi môi kia.

Cơ thể Phuwin nóng rực, mềm nhũn trong vòng tay, từng tiếng thở gấp gáp đứt quãng hòa lẫn vào bầu không khí ngột ngạt.

Cậu chưa từng như vậy, chưa từng bị ai đẩy vào trạng thái mất kiểm soát đến mức này.

"Đừng...ha...ha..a......"

Phuwin thều thào, nhưng giọng nói lạc đi, chẳng mang chút sức nặng nào.

Pond khẽ cười, thì thầm bên tai, hơi thở khàn khàn đầy chiếm hữu.

"Cơ thể cậu nói ngược lại rồi đấy"Bàn tay anh di chuyển, từng cử động như khiêu khích, khiến Phuwin rùng mình, tiếng rên rỉ nhỏ vụt thoát khỏi đôi môi cậu.

Mùi hương hoa anh đào bùng nổ, quấn lấy rượu vang nồng nàn, va vào nhau dữ dội như hai dòng thác không lối thoát.

"ưm....haa.....ha...a.. phía dưới..Pond em ng..ngứa"Phuwin siết ga giường, cơ thể cong lên theo từng nhịp dẫn dắt.

Mọi lớp phòng vệ, mọi sự điềm tĩnh vốn có, đều tan biến trong cơn sóng cuồng nhiệt mà Pond cố tình tạo ra.

" Dâm hơn tôi tưởng đấy" Pond khẽ nhếch nụ cười."...kh......không...có...aaa"Bàn tay Pond siết chặt eo cậu, ghì Phuwin áp sát vào ngực mình.

Anh cúi thấp xuống, môi khẽ lướt dọc bờ cổ trắng mịn, để lại từng dấu hôn đỏ rực như chứng cứ của sự chiếm hữu.

Rồi bất chợt, Pond cúi sâu hơn, môi anh trượt xuống nơi ngực căng nóng ấy.

Một cú cắn,vừa đau vừa tê dại khiến Phuwin bật ra tiếng rên khàn khàn, toàn thân cậu như chấn động."aaaa.......đa.....đau quá...hức...ư...hức"Răng nanh lướt qua da thịt non mềm, để lại những vệt đỏ tím lấm tấm, như đóa hoa bị vò nát dưới tay kẻ tàn nhẫn."

A...

Pond...! du......dừng lại đ...được không"

"em...sợ....ư...hức...ưmm...."

"Cậu càng kêu tôi càng nứng hơn thôi"Mùi hương rượu vang và hoa anh đào cuồng loạn tràn ngập, như cơn bão không gì ngăn cản được, nhấn chìm cả hai trong khoái cảm mờ mịt.Pond mở hộc tủ ở đầu giường lấy chai gel bôi trơn rồi đổ lên tay rôi đưa xuống cái lỗ nhỏ đang mấp máy của người dưới thân mình.

Một ngón rồi tiếp đến ngọn thứ hai cuối cùng là ngón số ba đưa vào hậu huyệt của em.

Pond đưa tay vào sâu bất chợt chạm vào điểm G của em làm em rùng mình, như có điện chạy qua người.

"ưm..aa..Po...Pond..ch....chỗ đó...kh...không..được...aaa""Ồ xem tôi tìm được gì này"Bất chợt Pond rút tay ra lúc này Phuwin cảm thấy một cảm giác thật khó chịu dâng lên trong người.

"aaa Pond ơi em....em...khó chịu quá ....haaa...ưm..."

Nãy giờ Pond không thể kiềm chế nổi thú tính trong người nghe Phuwin nói vậy cơn dục vọng trong người lúc này đã vượt quá mức.

Không nói trước liền thúc mạnh vào lỗ nhỏ của em."aaaa...hức...đ...đau...quá..mau rút ra đi...hức....ư..hức"Nước mắt em rơi ướt đẫm gương mặt.

Phuwin siết chặt ga giường, từng ngón tay run rẩy đến trắng bệch.

Cơ thể cậu căng cứng, chống chọi với từng nhịp dồn dập từ Pond."hức...đu...đừng...đừng..mà..em..xinn...aaaa"Chưa kịp để Phuwin nói hết câu Pond liền thúc mạnh một phát vào lỗ nhỏ của em.

Phuwin đau đớn hét toáng lên.

Nước mắt em không ngừng rơi , lúc này lỗ nhỏ em siết chặt lại khiến Pond khó chịu.

"Haa thả lỏng ra coi cậu tính kẹp gãy tôi à?"

Phuwin nghe vậy càng khóc to hơn, thân dưới đau ê ẩm trên người thi chít vết hôn do Pond để lại.

Đầu óc em lúc này thì cứ ong ong đau."

Càng khóc tôi càng nứng"" Ngoan tôi xin lỗi nhé"Không hiểu sao Phuwin nghe vậy liền ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể ra.

Nhân cơ hội Pond lại kéo em vào một nụ hôn sâu rồi sau đó liên tục ra vào trong em.

Nước mắt lại bắt đầu trào ra, Phuwin đau điếng người liền đập mạnh vào ngực Pond

"ha..aaa..haa...ha" Phuwin vừa giứt khỏi môi Pond em liền thở hổn hển.Bất chợt, Pond cúi thấp xuống, tiến gần đến khoang sinh sản của em.

Lúc này em cũng dần tỉnh rượu và nhận ra Pond chưa đeo bao.

Phuwin giật bắn, toàn thân run lẩy bẩy.

Cậu khóc òa lên, vừa sợ hãi, vừa đau đớn, hai tay gắt gao bám lấy ga giường.

"Anh quên đeo bao hả?"

"Ai mượn cậu quyến rũ tôi""Tôi nuôi không phải lo, đừng làm tôi mất hứng tiếp tục đi""Hức.... làm ơn....Pond...du...dừng..lại..ahhh"

Pond mặc kệ tiếng van nài yếu ớt của em, từng đợt cuồng nhiệt cứ thế cuốn trôi mọi phản kháng.

Căn phòng chìm trong mùi pheromone đặc quánh, hơi thở dồn dập, tiếng tim đập hỗn loạn như muốn xé toạc lồng ngực.Phuwin mệt lả, toàn thân mềm nhũn, chỉ còn đôi mắt hoe đỏ đẫm lệ.

Nhưng Pond không dừng lại.

Pond chiếm hữu em hết lần này đến lần khác, tham lam mà bắn hết vào bên trong em.

Sau tất cả, Pond nhận ra trong vòng tay mình, Phuwin đã ngất lịm từ lúc nào.

Gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm lệ, hơi thở yếu ớt như chú mèo con vừa bị vắt kiệt sức lực.

Một thoáng bối rối hiện lên trong mắt anh thứ cảm giác mà chính anh cũng không ngờ tới.Pond liền bế cục bông nhỏ vào lòng, bước chậm rãi vào phòng tắm.

Bàn tay to lớn lại tỉ mỉ hơn bao giờ hết, thay em lau rửa, thay một bộ đồ rộng rãi, mềm mại.Anh trải lại ga giường, sắp xếp gối chăn gọn gàng, rồi nhẹ nhàng đặt em xuống, để em cuộn tròn trong hơi ấm sạch sẽ.

Nhìn gương mặt ngây ngô ngủ say kia, Pond bất giác cong môi, ánh mắt thoáng dịu lại.Pond ngồi bên mép giường, lặng lẽ quan sát từng đường nét trên gương mặt em.

Ánh trăng lướt qua cửa sổ, hắt lên làn da nhợt nhạt mà vẫn xinh đẹp đến khó tin.

Trong đời anh đã gặp vô số alpha, thậm chí qua đêm với không ít kẻ nhưng chưa một ai để lại trong anh dấu ấn sâu như thế này.Có lẽ...

Phuwin đã vô tình lọt vào mắt xanh của Pond.Anh khẽ nhếch môi, ánh nhìn trầm đục trở nên sắc bén, như thể vừa tìm thấy món châu báu quý hiếm giữa thế giới đầy giả tạo.

Và trong lòng Pond, một quyết định đã được gieo mầm bằng mọi giá, anh phải giữ lấy..

.

.

.

.mặc dù đầu óc đen tối mà đây là lần đầu tôi viết H đó mấy bà ^^ có gì góp ý để tôi rút kinh nghiệm nghenn>.
 
Love Language |༘˚⋆Pondphuwinz 。⋆ | Abo
4


Ánh nắng sớm xuyên qua rèm cửa, len lỏi vào căn phòng rộng lớn.

Theo thói quen, Phuwin khẽ cựa mình tỉnh dậy, nhưng vừa mới ngồi lên thì một cơn đau nhói từ eo ập tới.

Toàn thân như rã rời, cậu bật khóc òa, nước mắt trào ra không kìm được.

"hức.....h..hức....đ...đau quá.....hức...hức"Tiếng khóc trong trẻo vang lên, đánh thức người đàn ông nằm cạnh.

Pond nheo mắt, giọng khàn đặc vì vừa tỉnh giấc nhưng vẫn phảng phất ý cườo"Khóc nữa là tôi nứng đấy... tôi đè tiếp thì đừng trách"Phuwin nghe vậy liền cắn môi, vội đưa tay lau nước mắt, nhưng càng cố nín, giọt lệ càng rơi nhiều hơn.

Âm thanh nức nở bé bỏng lại càng khiến Pond bật dậy, chống tay nhìn em, khóe môi cong lên đầy trêu chọc.Thấy em khóc càng lúc càng to, Pond khẽ thở dài, vươn tay kéo gọn Phuwin vào trong ngực mình.

Vòng tay rộng lớn siết chặt, như muốn che chở lấy cơ thể nhỏ bé đang run rẩy ấy."

Được rồi, ngoan...

đừng khóc nữa" giọng anh trầm ấm lạ thường, hoàn toàn khác hẳn cái vẻ ngông nghênh của đêm qua.Phuwin vùi mặt vào ngực anh, nước mắt thấm ướt cả áo ngủ, bờ vai nhỏ khẽ run lên từng hồi.

Pond nhìn xuống,rồi nghiêng đầu, ngón tay thô ráp khẽ nâng cằm em lên.

Đôi mắt đỏ hoe, đôi môi run run ướt át của Phuwin khiến tim anh thắt lại, nhưng khóe môi vẫn cong thành nụ cười đầy trêu chọc"Khóc nhiều thế này... không xinh chút nào đâu"Phuwin ngẩn người, rồi càng nghe càng xấu hổ, nước mắt lại lăn dài hơn.

Cậu vội xoay mặt trốn tránh, nhưng Pond không cho cậu cơ hội, thẳng thừng kéo sát vào lòng, thì thầm ngay bên tai."

Muốn tôi ngừng trêu thì ngoan ngoãn nín khóc đi""Ngoan... tôi thích em đẹp nhất là khi cười"Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ bầu không khí mập mờ giữa hai người.

Phuwin giật bắn, ngơ ngác tìm máy thì thấy tên người gọi hiện rõ Mẹ iuu"Dạ... con đây mẹ."

Em luống cuống bắt máy, giọng nghèn nghẹn vì vừa khóc xong."

Phuwin, cả đêm qua con đi đâu mà không về?

Mẹ với ba lo cả đêm!

Có chuyện gì xảy ra không?"

Ngay sau đó, giọng cha cậu xen vào, trầm và nghiêm khắc"Qua con nói chuyện với Pond ở bữa tiệc sao rồi?

Cậu ấy... có đồng ý rót vốn đầu tư cho công ty không?"

Phuwin chết lặng, không biết phải trả lời thế nào.

Cậu cắn môi, tay run run giữ chặt điện thoại.

Ánh mắt lạc đi chỉ để bắt gặp Pond vẫn ngồi thong dong dựa vào thành giường, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt đầy thích thú.Phuwin im lặng, không thốt nổi một lời nào.

Cậu chỉ khẽ run tay, rồi dứt khoát nhấn nút tắt máy.

Tiếng "Tít" khô khốc vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, để lại khoảng trống ngột ngạt đến nghẹt thở.Pond cong môi, ánh mắt lóe lên tia thích thú.

Anh không nói gì, chỉ vươn tay kéo mạnh eo em lại, ôm gọn vào trong ngực mình.

Bàn tay to lớn trượt dọc sống lưng, siết chặt đầy chiếm hữu."

Alpha gì mà dáng ngon thế này?"

Pond thì thầm bên tai, giọng khàn đặc, mang theo nụ cười nửa trêu chọc nửa nguy hiểm.Phuwin đỏ bừng mặt, cơ thể run lẩy bẩy như chú mèo nhỏ bị nhốt trong vòng tay kẻ đi săn.

Nước mắt chưa kịp khô, lại thêm nỗi xấu hổ ngập tràn.

Cậu cố gắng đẩy ra nhưng bất lực, trái tim thì đập loạn nhịp không ngừng.Pond không cho Phuwin cơ hội phản kháng.

Vừa dứt câu, anh nghiêng đầu, thẳng thừng áp môi mình xuống môi em.Nụ hôn sâu đến nghẹt thở.

Đầu lưỡi bá đạo xâm chiếm, quét sạch mọi ý định trốn tránh.

Phuwin trợn tròn mắt, bàn tay nhỏ đẩy mạnh vào ngực anh, nhưng chỉ càng khiến Pond siết chặt eo, giữ em gọn trong lòng.Hơi thở hòa quyện, pheromone của Pond lại tràn ngập căn phòng, mạnh mẽ và áp đảo.

Trong khi đó, hương hoa anh đào mỏng manh của Phuwin bị cuốn lấy, run rẩy như sắp tan biến trong vòng tay ấy.Sau nụ hôn kéo dài, Pond vẫn chưa chịu rời môi em, chỉ cúi thấp xuống, hơi thở nóng rực phả lên mặt khiến Phuwin đỏ bừng.

Ngón tay anh lười biếng vuốt dọc theo sống lưng cậu, rồi bất ngờ dừng lại, khẽ siết eo.Giọng Pond trầm thấp, như vừa đùa vừa thật"Này... nếu bây giờ anh đồng ý đầu tư vào công ty nhà em..."

"thì em có chịu yêu anh không?"

Phuwin hít sâu một hơi, cố gom hết can đảm rồi nhìn thẳng vào mắt Pond.

Giọng cậu vang lên dứt khoát, từng chữ đều sắc lạnh."

Em nghĩ là không thể nào"

"Bản chất của chúng ta hiện tại chỉ là For One Night"Câu nói rơi xuống như một nhát dao, cắt phăng đi bầu không khí mập mờ còn sót lại.

Không để Pond kịp phản ứng, Phuwin vén chăn, gượng đứng dậy dù cơn đau vẫn dày xéo thân thể."

Đưa em về" Em nói ngắn gọn, lạnh lùng.Cả người Pond khựng lại, lần đầu tiên anh cảm thấy bị đẩy ra xa một cách tàn nhẫn đến vậy.

Ánh mắt em không còn né tránh, không còn hoảng hốt, mà chỉ còn sự kiên định đến mức đau lòng.Pond im lặng nhìn Phuwin, khoé môi khẽ nhếch nhưng ánh mắt lại tối sầm.

Anh không nói thêm một lời, chỉ khoác áo rồi bước tới, bế thốc em lên dù cậu vùng vẫy yếu ớt.Chiếc xe sang trọng lăn bánh trong tiết trời sáng sớm se lạnh nhưng lại mang những tia nắng tỏa sáng.

Trái tim Pond đập từng nhịp dồn dập, cảm giác như có một ngọn lửa bị em thắp lên, càng bị từ chối lại càng cháy dữ dội hơn.

Anh liếc nhìn Phuwin đang ngồi cạnh, ánh mắt cậu dán chặt vào ô cửa kính, gương mặt vẫn còn vương nước mắt nhưng lạnh lùng xa cách.Thấy đã về đến nhà Phuwin chỉ mở cửa xe, bước xuống, không quay đầu lại.

Pond ngồi trong xe, đôi mắt dõi theo bóng dáng nhỏ bé ấy dần khuất sau cánh cổng.

Một nụ cười nhạt kéo trên môi anh.

Lẽ ra mình phải đánh dấu luôn chứ để em ấy không thể chạy thoát.

Và có thể sống dựa vào bản thân anhÝ nghĩ đó khiến khóe môi anh càng cong cao hơn, đôi mắt ánh lên tia nguy hiểm.

Trong đầu Pond, Phuwin đã không còn là "tình một đêm", mà là con mồi mà anh nhất định phải giữ bằng mọi giá.
 
Love Language |༘˚⋆Pondphuwinz 。⋆ | Abo
5


Thời gian trôi đi, vài tháng tưởng như dài dằng dặc lại lặng lẽ khép vào nếp sống thường nhật của Phuwin.

Những ngày của cậu trở về quỹ đạo vốn có công việc, những bữa tiệc xã giao, những cuộc gặp gỡ không để lại chút dư vị.

Tất cả bình lặng đến mức đôi lúc Phuwin tin rằng đêm ấy chỉ là một cơn say, một giấc mộng hoang đường đã tan biến."

Giàu có" nghe qua thì tưởng là niềm khao khát của bao người.

Nhưng với Phuwin, đôi khi nó giống như một chiếc lồng vàng.

Thích thật đấy, nhưng đổi lại là những chuỗi ngày nặng trĩu công việc, những trách nhiệm đè nặng trên vai, những kỳ vọng từ gia đình chẳng bao giờ buông tha.

Tự do tưởng như trong tầm tay, nhưng thực ra lại xa vời đến mức chẳng thể chạm tới.Cuộc sống vô lo vô nghĩ đó mới là điều em ao ước.

Một cuộc đời có thể tự do hít thở, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc, chẳng cần đeo lên vai những kỳ vọng nặng nề.

Nhưng ước mơ ấy với Phuwin lại xa xỉ đến mức đau lòng.

Em chỉ mới 22 tuổi, cái tuổi đáng lẽ còn được rong chơi giữa thế giới rộng lớn, vậy mà đã bị trói buộc vào những chiếc bàn họp, những bản hợp đồng, những trách nhiệm "cao cả" chẳng ai hỏi xem em có thực sự muốn gánh lấy hay không.Đêm xuống, ánh đèn thành phố hắt vào khung cửa kính, phản chiếu gương mặt thanh tú mà mệt mỏi.

Phuwin ngồi một mình ở trong xe.

Em lặng nhìn ra khoảng trời xa xăm ngoài kia, nơi những người bạn cùng tuổi có thể tự do tận hưởng thanh xuân.

Một thoáng buồn len vào đáy mắt.

22 tuổi em có tất cả, nhưng dường như lại mất đi điều quan trọng nhất tự do để sống như chính mình.Ba mẹ chưa bao giờ hỏi em thực sự thích gì, muốn gì.

Họ chỉ toàn tự mình quyết định, ép em phải trở thành niềm tự hào, phải gánh lấy di sản của gia đình.

Hóa ra, có tất cả chưa chắc đã hạnh phúc.Phuwin biết rõ, Enigma không giống với bất kỳ giới nào khác.

Chỉ cần một lần chạm vào, Alpha như em sẽ bị cuốn vào vòng xoáy không lối thoát.

Một sự trói buộc mạnh mẽ, vượt lên cả lý trí và kiêu hãnh.

Em sợ điều đó sợ bản thân sẽ biến thành kẻ yếu đuối, chỉ biết quẩn quanh bên Pond, đánh mất sự tự do mà mình hằng khao khát.Thế nên em cố chấp phủ nhận, tự dặn lòng rằng đêm ấy chỉ là một sai lầm.Thi thoảng, ở những bữa tiệc lớn hay những sự kiện thương trường, Phuwin vẫn tình cờ bắt gặp Pond.

Người đàn ông ấy lúc nào cũng nổi bật giữa đám đông, toát ra một thứ khí chất khiến cả căn phòng như xoay quanh mình.

Ánh mắt sắc bén, nụ cười nửa vời, cùng hàng loạt ong bướm vây quanh hình ảnh đó càng khiến Phuwin dè chừng.Dù cố tình né tránh, Phuwin vẫn chẳng thể thoát được cái bóng của Pond.

Có khi chỉ là vô tình lướt qua nhau trên con phố quen thuộc, có khi lại bắt gặp ở trung tâm thương mại khi cả hai cùng dừng chân tại một cửa hàng.

Thậm chí, đôi lần Pond còn xuất hiện ngay trước cổng nhà cậu, như thể định mệnh đang trêu ngươi.Mỗi lần như thế, Phuwin đều vội vàng quay đi, né tránh ánh mắt kia.

Cậu sợ rằng chỉ cần nhìn lâu thêm một chút thôi, trái tim sẽ lại rung lên như đêm hôm ấy.

Nhưng Pond thì khác.

Anh đứng đó, bình thản, đôi mắt như nắm rõ từng suy nghĩ của em, khiến mọi toan tính né tránh của Phuwin trở nên vụn vỡ.Pond biết rất rõ, Phuwin đang cố tình né tránh mình.

Mỗi lần ánh mắt hai người vô tình chạm nhau nơi đông người, em sẽ lập tức quay đi, để lại anh đứng đó với nụ cười chua chát.

Pond vốn là kẻ quen với việc có người tự nguyện bước đến, chưa bao giờ phải chịu cảnh bị đẩy ra xa như thế.Thế nhưng, cũng từ khi gặp Phuwin, cuộc sống phóng túng trước kia của anh dần đổi khác.

Những cuộc vui thâu đêm, những vòng tay lạ mặt chẳng còn mang lại hứng thú.

Pond nhận ra mình đã lâu rồi không còn thói quen ngủ cùng nhiều người nữa.

Mỗi đêm, anh nằm trên chiếc giường rộng, trống trải, lại nhớ đến mùi hương hoa anh đào vương vấn.

@phuwintang

Liked by Chen_rcj, dunknatachai, gemini_nt...and 210,036 others.

phuwintang khó mở lòng vì người kia chưa đủ tin tưởng.

2509 Comments@dunknatachai Tao đủ tin tưởng mà sao mày kêu chưa đủ tin tưởng?

->@phuwintang mày thôi chưa? @chen_rcj lên bế về nhanh@gemini_nt Anh tâm sự với người ta xem

-> @phuwintang tao ngại lắm đéo dám mày oiiii

->@gemini_nt thế thì phải chịu đừng có kêu@mèosimmy oi joi oi anh này đẹp trai quáaaaa

@k-icm anh ơi anh có người yêu chưaaaa

@elsa anh ơi anh nghĩ gì về emmm@fourth_ig Anh oiii em iuu anhhh

->@phuwintang ui lỡ tayy nè @gemini_nt

->@fourth_ig chơi vậy ai chơi được hả???

____Pond vốn ít khi dùng Instagram, đa phần để trợ lý quản lý, nhưng hôm nay lại tình cờ lướt feed thì bắt gặp bài viết kia.

Chỉ một thoáng nhìn, anh đã nhận ra ngay cái tên quen thuộc phuwintang.Không chần chừ, anh nhấn ngay vào hồ sơ cá nhân, ấn Follow.Điện thoại rung lên một cái ting, thông báo hiện rõ: "Pond đã gửi yêu cầu theo dõi bạn"Nhưng rồi Phuwin cắn môi, hít sâu một hơi.

Cậu không thể cho phép bản thân lún sâu thêm nữa.

Enigma như Pond... trăng hoa, nguy hiểm, và đầy những cạm bẫy ngọt ngào mà cậu sợ mình sẽ chẳng thể nào thoát ra nếu một lần nữa bước vào.Vì vậy, Phuwin khóa màn hình điện thoại lại, nhét vào túi, giả vờ như chưa từng thấy gì.Giờ đây, trong tâm trí Phuwin, cái tên Pond dần mờ nhạt.

Cậu ép bản thân thôi không nhớ về ánh mắt, hơi thở, hay mùi hương rượu vang khiến tâm trí em lu mờ.

Tất cả, cậu gói gọn lại thành một kỷ niệm vụn vỡ, một sai lầm tuổi trẻ, một cuộc vui chóng vánh.Chỉ là For one nightEm tự nhủ như thế, hết lần này đến lần khác.

Với Phuwin, Pond không còn là ai đặc biệt, không còn là người có thể khiến trái tim cậu lạc nhịp nữa.

Chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua, không giá trị, không ý nghĩa.
 
Back
Top Bottom