[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 76,401
- 0
- 0
Roman & Keith - Love Syndrome
Chap 19
Chap 19
Trans: Vie🥨.."
Ông chủ dùng bữa trưa một chút không ạ?"
Nathan hỏi khi họ đã họp xong công việc."
Không cần đâu, để lát nữa nghỉ giữa chặng rồi ăn.
Tôi muốn nghỉ ngơi, nếu không có chuyện gì thật gấp thì đừng làm phiền tôi" Roman đáp rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc ngay lập tức.
Roman về đến phòng ngủ thì thấy Keith đã ngủ trên giường, cởi trần và mặc quần dài như mọi khi ngủ cùng nhau vì Keith nói như vậy thoải mái hơn mặc áo.
Anh vào phòng tắm thay đồ giống Keith rồi lên giường nằm phía sau cậu.
Roman khẽ hôn lên hình xăm ở vai Keith rồi chậm rãi di chuyển môi xuống hõm cổ, khiến cậu tỉnh giấc ngay lập tức.
Nếu là lúc bình thường, có lẽ cậu đã quay lại đấm vào mặt kẻ làm phiền giấc ngủ của mình rồi, nhưng biết rõ người đó là ai nên cậu không làm gì, chỉ quay mặt lại nhìn."
Họp xong rồi hả anh?"
Keith hỏi rồi lật người nằm ngửa, lim dim mắt nhìn Roman đang nằm nghiêng chống tay nhìn cậu với ánh mắt rực lửa."
Ừm, xong việc là vội đến tìm cậu ngay" Roman đáp rồi cúi xuống vùi mặt vào hõm cổ Keith.
Keith khẽ ngẩng mặt lên trước khi anh dùng tay chống người lên trên cậu."
Không chịu lãng phí thời gian chút nào nhỉ" Keith nói, Roman khẽ nhếch mép cười rồi mút mạnh vào hõm cổ Keith khiến cậu nhăn mặt vì đau nhưng đồng thời bụng dưới cũng nóng ran."
Mỗi giây đều quý giá" Roman khàn khàn nói rồi nhấc người lên hôn Keith ngay lập tức.
Chẳng cần nghi thức rườm rà, cả hai đều hiểu rõ đối phương muốn gì.
Họ quấn lấy nhau cho đến khi cơ thể trần trụi.
Tiếng thở dốc gợi tình của Keith mỗi khi Roman âu yếm khiến cậu rên rỉ càng làm anh thêm hưng phấn.
Đồ dùng cần thiết Roman đã chuẩn bị sẵn vì biết chắc sẽ dùng đến.
Cả hai cuồng nhiệt tìm đến nhau, hông rắn chắc của Roman không ngừng hoạt động, dễ dàng khơi gợi tiếng rên rỉ của Keith."
Ah... ah...
ư ư ư" Keith rên rỉ vì khoái cảm khi hông mạnh mẽ của Roman thúc mạnh liên tục khiến cơ thể cậu run rẩy theo từng nhịp va chạm."
Keith...
ưm... chặt quá... a..."
Roman rên rỉ đầy khoái cảm không kém.
Dù anh có mạnh bạo thế nào, Keith vẫn luôn đón nhận anh, điều đó khiến anh vô cùng hài lòng.
Chân Keith quấn chặt lấy eo Roman, thân hình vạm vỡ của anh phủ lên trên, chiếc mũi cao và đôi môi nóng ấm vùi vào hõm cổ và xương quai xanh cậu trước khi Roman giảm lực rồi rút vật nóng ra, Keith nằm nhìn anh với đôi mắt ướt át lờ đờ."
Muốn thử trên trời thì phải cho thấy bầu trời chứ" Roman nói rồi kéo Keith sang một bên cửa sổ khác của phòng ngủ.Anh mở tấm rèm che cửa sổ máy bay, lúc này Keith có thể nhìn thấy những đám mây ngay trước mắt.
Roman nắm lấy hai tay Keith đặt lên khung cửa sổ, rồi kéo hông Keith hơi ưỡn lên trước khi anh lại đưa vật nóng vào."
Nữa..."
Keith cắn môi vì nhột nhạt.
Roman khẽ nhấp hông mấy nhịp trêu chọc Keith rồi mới đưa sâu hơn vào trong và thúc mạnh hơn."
Ah...
ư... ssss" Keith rên rỉ không kìm được.
Roman giữ chặt hông Keith để phần hông cậu có thể chịu được lực va chạm của anh một cách thoải mái nhất.Bạch bạch bạch.Tiếng thịt va chạm vang lên liên hồi xen lẫn tiếng rên rỉ của cả hai.
Roman mạnh mẽ chiếm đoạt Keith, cậu cắn môi vì khoái cảm, mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay.
Một tay Roman vươn xuống giúp vuốt ve vật nóng của Keith khiến cậu run rẩy vì khoái cảm tột độ.
Roman biết rõ nên dùng tay làm gì ở đâu để khơi gợi cảm xúc của Keith lên cao trào."
Aaa... tuyệt vời bé cưng.
Oww... em mút anh sướng quá... aaaa" Roman rên rỉ rồi hôn lên tấm lưng Keith, hông vẫn không ngừng hoạt động cho đến khi Keith bắt đầu căng cứng người, biết cậu sắp xuất tinh, Roman vội vàng tăng tốc độ tay và hông, cuối cùng cả hai cùng nhau đạt đến đỉnh điểm.
Keith cảm nhận rõ chân mình run rẩy nhưng vẫn đứng vững, và cũng biết Roman chắc chắn không dừng lại ở hiệp này."
Bây giờ em là bé cưng của tôi" Roman nói trong khi môi vẫn không rời khỏi cơ thể Keith, trước khi hiệp hai tiếp tục ngay sau đó.........Keith và Roman vào phòng tắm rửa sau hiệp thứ ba, Keith quyết định dừng lại ở đó dù Roman muốn thêm một hiệp nữa, với lý do là rất đói.
Tắm xong cả hai ra ngoài mặc quần áo, vừa lúc cơ trưởng thông báo máy bay sắp hạ cánh để nghỉ giữa chặng.
Roman và Keith liền ra ghế trong phòng ngủ ngồi rồi thắt dây an toàn.
Khi máy bay hạ cánh xong, anh đưa Keith ra ngoài.
Dù cảm thấy hơi khó chịu ở phần dưới nhưng cậu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh."
Nathan, bảo người chuẩn bị đồ ăn cho tôi và Keith" Roman nói."
Vâng" Nathan đáp rồi đi sang chỗ khác."
Tôi xin phép đi xem xét máy bay của anh một chút được không?"
Keith ngỏ lời, Roman gật đầu.
Keith bắt đầu đi xem xét xung quanh và nhận ra chiếc máy bay này thật sự rất lớn.
Mọi thứ đều sang trọng, tiện nghi như một căn nhà lớn trên không, thậm chí còn có cả một bếp nhỏ.
Sau khi xem xét xong, cậu quay lại chỗ Roman đang ngồi đợi ở bàn ăn."
Chúng ta sẽ đến Moscow lúc mấy giờ ạ?"
Keith hỏi."
Chúng ta nghỉ hai tiếng rồi bay thêm bốn tiếng nữa sẽ đến Moscow.
Giờ ở Moscow chắc khoảng mười một giờ đêm" Roman đáp, Keith gật đầu.
Lát sau đồ ăn được mang ra, cả hai cùng nhau ăn.
Ăn xong, Keith ngồi chơi trong sảnh máy bay nơi có vài đàn em của Roman ngồi rải rác."
Thưa ông chủ, ông Ivan liên lạc nói sẽ đến gặp vào buổi sáng, sẽ đưa cậu Danil đến gặp cậu Keith nữa" Travis nói vì điện thoại của Roman ở trong phòng ngủ."
Ừm, Nathan gọi điện báo cho người của chúng ta ở biệt thự chưa, là sẽ đến lúc nào?"
Roman quay sang hỏi Nathan."
Xong rồi ạ" Nathan đáp, Roman gật đầu biết ý.
Keith thấy trên máy bay cũng có trò chơi điện tử nên không khỏi ngạc nhiên."
Anh cũng chơi game hả?"
Keith hỏi."
Không, bọn họ lấy ra chơi khi phải đi đường dài cho đỡ chán" Roman gật đầu về phía đàn em."
À hay đó, Norris, chơi game đi" Keith rủ."
Tôi chưa chơi bao giờ ạ, rủ Astro đi" Norris đáp.
Astro liền đến chơi game với Keith nên cậu chọn chơi game đối kháng.
Roman cũng không nói gì vì anh không muốn Keith buồn chán.
Roman ngồi đọc tài liệu gần đó.
Khi bắt đầu chơi, cả Keith và Astro đều chơi hết mình không ai chịu nhường ai, khiến một vài đàn em của Roman dừng lại xem và cổ vũ.//Phiền chết đi được, không thấy ông chủ đang tập trung sao?// Nathan ngồi lẩm bẩm một mình nhưng cũng có người nghe thấy.//Ông chủ còn chưa nói gì, cậu làm gì mà nóng nảy?// Khaimeira bình thản nói.//Nhưng cũng nên biết phép tắc chứ?// Nathan lại nói nhưng không lớn tiếng lắm.
Khaimeira, người đến làm trợ lý cho Nathan, nhìn đối phương với ánh mắt lạnh lùng.//Đừng quên nhắc nhở bản thân khi nhìn cậu Keith với ánh mắt vô lễ nữa đấy.
Cậu cũng nên biết ông chủ coi trọng cậu Keith đến mức nào// Khaimeira lại nhắc nhở.//Tôi làm việc cho ông chủ lâu rồi// Nathan đáp.//Người ngồi nói chuyện với người nằm nói chuyện, ai có vị thế hơn hả?
Với lại, thời gian không quan trọng đâu// Khaimeira nói thêm, Nathan liền im lặng không nói gì nữa.
Khaimeira cũng im lặng.Tiếng reo hò cổ vũ vang lên trong máy bay nhưng không khiến Roman khó chịu chút nào.
Anh thỉnh thoảng ngước lên nhìn Keith, thấy cậu đang cười đùa vui vẻ với đàn em của mình.
Roman không phải là người quá khắt khe, nếu có thời gian rảnh anh cũng để đàn em thư giãn, chỉ cần luôn cảnh giác và nhanh mắt nhanh tai là được, mà đàn em của anh luôn làm tốt điều đó."
Cậu Keith đổi trò chơi khác được không, không thì tôi hết sạch tiền mất" Tiếng Astro than vãn vang lên vì cậu ta lỡ cá cược với Keith, ai thua phải trả người kia 50 đô la.
Mấy người bạn của cậu ta cũng hùa vào cá cược cho vui.
Thật ra Astro có nhiều tiền nhưng nếu chơi nhiều ván chắc chắn sẽ thua đậm vì Keith chơi trò này rất giỏi."
Ôi dào, nhát quá Astro.
Tôi biết cậu chắc chắn có nhiều tiền mà" Keith vừa cười vừa trêu."
Nếu muốn tôi chơi tiếp thì cậu Keith xin ông chủ tăng lương cho tôi đi" Astro giả vờ nói."
À, chuyện này tôi chắc không giúp được rồi" Keith vừa cười vừa đáp."
Giúp được chứ" Giọng trầm của Roman vang lên vì anh đã nghe thấy hết.
Keith khẽ quay lại nhìn."
Giúp thế nào?"
Keith hỏi ngay.
Roman nhìn Keith với ánh mắt đầy ẩn ý mà Keith hiểu rõ."
Cậu biết rõ phải giúp thế nào mà" Roman đáp.
Keith hiểu ra chắc chắn không thoát khỏi chuyện trên giường nên quay sang Astro."
Vậy mình chơi không cá cược nữa thì hơn" Keith nói ngay.
Roman thầm buồn cười nhưng không bật ra tiếng.
Keith chỉ biết liếc xéo anh rồi ngồi chơi game với mọi người tiếp cho đến giờ khởi hành.
Mọi người tản ra về chỗ ngồi, khi máy bay đã ổn định độ cao thì lại tụ tập chơi game tiếp.
Keith chơi với mọi người một lúc rồi đi đến ngồi cạnh Roman."
Chán rồi hả?"
Roman hỏi, Keith gật đầu rồi xin phép đi ngủ một lát.
Anh cũng không giữ lại vì biết Keith mệt.........Cuối cùng họ cũng đến Moscow và đang chuẩn bị xuống máy bay.
Thời tiết ở Moscow lúc này đang vào mùa thu, hơi se lạnh nhưng vẫn chưa có tuyết rơi.
Sau khi giải quyết xong các thủ tục giấy tờ, Roman đưa Keith lên chiếc xe do người của anh ta lái đến đón, đi thẳng đến biệt thự riêng của Roman.
Nơi này Roman chưa từng đưa ai đến ngoài bố mẹ và bạn thân.
Keith, người vừa mới đến Nga lần đầu, nhìn xung quanh với vẻ thích thú."
Cái 'pháo đài' đó ở Moscow hả anh?"
Keith tò mò hỏi.
Roman lắc đầu."
Đến đó có lẽ sẽ mất một chút thời gian" Roman chỉ nói vậy, Keith cũng không hỏi thêm, thầm nghĩ lát nữa cậu sẽ tự biết.
Roman đưa Keith đến biệt thự riêng, khiến cậu không khỏi kinh ngạc trước sự rộng lớn của nó.
Dù lúc này đã rất khuya nhưng ánh đèn xung quanh biệt thự vẫn cho thấy sự đồ sộ và sang trọng."
Hỏi một chút, anh có nhà riêng, penthouse ở mọi quốc gia luôn hả?"
Keith vừa cười vừa hỏi sau khi xuống xe và đi vào bên trong cùng Roman.
Xung quanh khu vực có vệ sĩ tản ra."
Không đâu, chỉ có ở những quốc gia tôi cần giao dịch công việc thôi" Roman trả lời thẳng thắn."
Ở Thái thì sao?"
Keith hỏi tiếp."
Không có vì đó là khu vực quản lý của Ivan.
Nhưng mà, tôi cũng định mua một căn" Roman nói vì anh đã lên kế hoạch rồi."
Ừm, đúng rồi, tháng tới em định về Thái.
Vừa hay có tiệc họp lớp thời đại học, rồi có lẽ sẽ ở lại đó chơi một thời gian" Keith báo cho Roman biết chuyện này."
Vậy sao?
Chắc tôi phải nhanh chóng mua nhà thôi" Roman nói khiến Keith lập tức quay sang nhìn."
Anh nói cứ như anh sẽ đến ở Thái vậy" Keith vừa cười vừa hỏi."
Thì khi nào cậu về Thái Lan, cậu cũng có chỗ ở.
Tôi cũng có thể đến ở cùng" Roman nói với giọng nghiêm túc, khiến Keith hơi ngớ người."
Anh nói thật đấy chứ?"
Keith hỏi lại để chắc chắn.
Roman gật đầu, khiến Keith không nói nên lời.
Roman đưa cậu lên phòng ngủ để nghỉ ngơi sau chuyến đi.Keith tỉnh dậy vào buổi sáng hôm sau, không thấy Roman bên cạnh.
Cậu liền xuống nhà khám phá dinh thự."
Astro, ông chủ của cậu đâu rồi?"
Keith thấy Astro thì vội hỏi."
Ông chủ đang ở phòng làm việc ạ.
Cậu Keith muốn gặp ông chủ sao ạ?"
Astro hỏi lại."
Không đâu, tôi không muốn làm phiền anh ấy.
Mà ở đây có chỗ nào để chạy bộ tập thể dục không?"
Keith hỏi."
Có phòng tập gym ạ" Astro đáp.
Keith có vẻ hứng thú muốn đi nên Astro liền dẫn cậu đi ngay.
Thấy có phòng tập gym để tập luyện, Keith không chần chừ bắt đầu tập ngay.
Keith tập nhiều loại máy khác nhau rồi đến chạy bộ trên máy, cậu cởi áo ra vì mồ hôi ướt đẫm."
Ưm, lúc cậu đổ mồ hôi trông cũng quyến rũ ra phết" Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến Keith quay lại nhìn và thấy đó là Danil.
Keith nhớ rằng Ivan sẽ đến gặp Roman hôm nay."
Cậu đi cùng anh Ivan hả?"
Keith hỏi lại.
Danil bước đến gần rồi gật đầu cười."
Anh Ivan kể cho tôi nghe là cậu sẽ đến cùng anh Roman.
Tôi định rủ cậu đi chơi, cậu có hứng thú không?"
Danil ngỏ lời."
Ừm, cũng thú vị đấy chứ.
Nhưng để tôi nói với anh Roman trước đã" Keith đáp."
Đội trưởng, có người báo cáo kìa" Danil trêu chọc, Keith khẽ mỉm cười."
Ủa ủa, vết này..."
Danil mắt tinh, thấy vết trên người Keith liền lên tiếng ngay.
Vì Keith cởi áo nên cậu thấy rõ.
Keith cũng quên mất là Roman đã để lại nhiều dấu vết trên cơ thể cậu.
Lúc đầu ở phòng tập một mình nên cậu không nghĩ gì nhiều."
Đừng nói là cậu với anh Roman..."
Danil ngạc nhiên hỏi.
Keith dừng chạy, cầm áo lau nhẹ mồ hôi trên mặt."
Đúng như cậu nghĩ" Keith đáp, vì cậu biết dù sao cũng không thể nói dối được.
Hơn nữa, nếu ở trước mặt Roman, cậu biết Roman sẽ có những cử chỉ thân mật quá mức bình thường với cậu, chắc chắn sẽ khiến Danil nghi ngờ.
Thà nói thẳng cho đối phương biết còn hơn."
Thật á...
Ờ... cậu chịu anh Roman thật đấy..."
Danil kinh ngạc hỏi."
Ngạc nhiên gì?
Chuyện bình thường mà.
Anh ấy có hứng, tôi có hứng, thì thế thôi" Keith thản nhiên nói, khiến Danil cạn lời."
Sao cậu thẳng thắn vậy hả?"
Danil vừa cười vừa nói trước khi Keith mặc áo vào."
Nhưng mà nghĩ lại thì tôi cũng nên đoán ra từ lâu rồi chứ nhỉ, mối quan hệ của cậu với anh Roman đặc biệt hơn trước.
Nếu không thì anh Roman đã không đưa cậu đến đây rồi" Danil chợt nhận ra rồi nói.
Keith nghe vậy thì khẽ mỉm cười hài lòng.
Cậu biết Danil không nói dối về chuyện này."
Tôi xin phép đi tắm trước nhé, lát xuống tìm cậu" Keith nói rồi đi tắm thay quần áo, sau đó xuống tìm Danil.
Lúc này Roman đang ngồi nói chuyện với Ivan và Danil ở phòng khách."
Danil bảo rủ cậu đi chơi bên ngoài" Roman lên tiếng hỏi."
Vâng" Keith đáp rồi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Roman."
Có muốn đi không?"
Roman hỏi tiếp."
Tôi có bao nhiêu ngày ở đây?"
Keith hỏi lại để có thể quyết định xem có nên đi với Danil hay không."
Hai ngày.
Vừa hay tôi có việc phải làm trước" Roman nói thật."
À, vậy tôi đi chơi với Danil thì hơn.
Anh cứ làm việc của anh đi" Keith đáp, vì dù sao cậu cũng đã đến Nga rồi, cũng muốn đi chơi đâu đó."
Được thôi.
Tôi sẽ cử người đi theo.
Đừng từ chối, vì có Danil đi cùng, với lại tôi cũng có kẻ thù" Roman nói trước.
Keith gật đầu vì nghĩ nếu cậu đi một mình thì chắc sẽ không cần vệ sĩ, nhưng đây có Danil nên cậu dễ dàng đồng ý."
Dù sao thì tôi cũng nhờ cậu trông nom Danil nhé, vì tôi có việc với Roman" Ivan nói thêm."
Cứ yên tâm" Keith đáp.
Roman và Ivan dặn dò một số người của mình đi theo Keith và Danil trước khi cả hai đi bàn công việc.
Về phần Danil và Keith thì ngồi bàn bạc xem sẽ đi đâu chơi.
Keith để Danil toàn quyền lựa chọn, nhưng cậu xin hai địa điểm muốn đến là ga tàu điện ngầm và bảo tàng nghệ thuật."
Sao cậu lại muốn đi ga tàu điện ngầm?"
Danil tò mò hỏi."
Tại tôi từng xem phim Resident Evil, có cảnh ở ga tàu điện ngầm Moscow nên tôi muốn biết có giống trong phim không" Keith vừa nói vừa cười, khiến Danil khẽ bật cười."
Okay, lát tôi đưa cậu đi.
Hôm nay chúng ta không có nhiều thời gian.
Vậy lát nữa chúng ta đi ga tàu điện ngầm, đi ăn rồi đến bảo tàng.
Sau đó tôi sẽ đưa cậu đi dạo ở công viên.
Bây giờ đang là mùa thu, lá đang đổi màu" Danil giải thích.
Keith gật đầu."
Buổi tối ông chủ bảo gặp nhau ở khách sạn VV nhé" Astro, người phải đi theo Keith, nói theo lời ông chủ mình dặn."
Ừ, được thôi" Keith đáp rồi cả hai người rời khỏi dinh thự của Roman, có 10 người đi theo trên 3 chiếc xe."
Nếu không phải có cậu đi cùng thì chắc tôi đi một mình rồi" Keith vừa cười vừa nói, cậu không thích những gì quá phô trương như thế này cho lắm."
Thôi mà, cậu nên tập làm quen đi, vì cậu sắp trở thành một phần của gia tộc Vassilios đấy" Danil đáp lại khi cả hai đang ở trên xe."
Tôi là đàn ông, không thể trở thành một phần của gia tộc lớn như vậy được" Keith nói theo những gì mình nghĩ.
Cậu biết Roman là con trai duy nhất, lẽ nào bố mẹ Roman lại không muốn người thừa kế gia tộc lớn này?
Mà Keith lại không thể sinh con cho Roman, hơn nữa cậu cũng không biết anh sẽ chán mình lúc nào."
Đừng nghĩ nhiều quá, có lẽ mọi chuyện sẽ không như cậu nghĩ đâu" Danil an ủi, rồi cả hai đi chơi theo kế hoạch đã định.
Keith chụp rất nhiều ảnh để lưu giữ kỷ niệm.
Roman gọi điện cho cậu một lần khi cậu đang ăn trưa với Danil, vì công việc khá bận.
Keith đến bảo tàng nghệ thuật, ở đó một lúc rồi đi dạo ở công viên.
Keith đi dạo với Danil rồi quay lại nhìn những vệ sĩ đang tản ra đi gần đó một cách bất lực, vì điều đó khiến cả hai trở thành tâm điểm chú ý.Thật ra, họ đã là tâm điểm chú ý từ khi đến ga tàu điện ngầm rồi, khiến mọi người náo loạn vì tưởng có chuyện gì.
Keith cố gắng lờ đi đám vệ sĩ rồi ngắm nhìn lá đổi màu.//Anh Roman định đưa cậu đến Pháo đài Đạn hả?// Danil nói không lớn lắm vì họ đang ở nơi công cộng, dù không có ai đến gần nhưng cậu vẫn cẩn thận.//Ừm, cậu từng đến đó chưa?// Keith hỏi lại.
Danil lắc đầu.//Anh Roman không cho phép tôi đi, nhưng anh Ivan thì từng đến rồi// Danil trả lời thẳng thắn.//Vậy việc tôi được đi có tốt hay không tốt đây?// Keith vừa cười vừa hỏi.//Không chắc, nhưng chắc là tốt thôi.
Nếu không thì anh Roman đã không đưa cậu đi rồi.
Cậu đặc biệt lắm đó// Danil nhấn mạnh chuyện này.
Keith khẽ mỉm cười rồi khựng lại vì cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình.
Cậu nhìn xung quanh, giả vờ như đang ngắm cảnh rồi thấy một người đang ngồi đọc báo ở ghế đá cách đó khá xa.
Nhưng tình cờ ánh nắng chiều chiếu xuống, đúng lúc Keith đang đi ngang qua nhìn thì ánh sáng phản chiếu từ giữa trang báo, khiến Keith nhận ra ngay đó là ánh sáng phản xạ từ nòng súng.
Cậu nhanh chóng kéo Danil trốn sau một gốc cây gần đó."
Người đọc báo hướng 2 giờ" Keith nhanh chóng thông báo vị trí, khiến đám vệ sĩ lập tức tiến lên bảo vệ Danil và Keith.
Một số người nhanh chóng lao về phía người đàn ông kia.
Điều đó khiến người đàn ông bị lộ và định bỏ chạy."
Có người gài bẫy bắn chúng ta hả?"
Danil hỏi, Keith gật đầu rồi ló đầu ra nhìn, thấy kẻ tấn công đang bỏ chạy.
Với bản năng của một vệ sĩ chuyên nghiệp, Keith không thể đứng yên nhìn."
Trông chừng Danil" Keith nói rồi lập tức lao ra."
Này Keith, đừng đi!"
Danil cố ngăn cản nhưng Keith đã chạy ra trước rồi.
Astro thấy Keith chạy đi thì vội vàng đuổi theo.
Keith không quen đường trong công viên nhưng cậu vẫn chạy theo hướng kẻ tấn công bỏ chạy.
Mắt Keith đảo quanh tìm xem có lối nào để bắt được kẻ này không.
Rồi cậu thấy một người mặc đồ đen đang ngồi trên xe máy nhìn về phía kẻ đang chạy tới, đoán chắc là đồng bọn và đang định tẩu thoát.
Keith nhanh chóng tính toán đường đi rồi chạy sang hướng khác.
May mắn là đối phương không dùng súng bắn chặn khi đang bỏ chạy nên Keith không cần phải né đạn.
Keith tăng tốc hết cỡ.
Kẻ tấn công nhảy lên xe máy của đồng bọn đang chờ sẵn.
Keith chớp thời cơ nhảy lên đạp vào chậu cây xi măng để lấy lực rồi đạp mạnh vào người lái xe máy.RẦM!Chiếc xe máy đổ xuống đường cùng với người lái, người ngồi sau và cả Keith.
Nhưng Keith đã giữ thăng bằng từ lúc nhảy lên đạp rồi nên cậu đứng dậy trước.
Đám vệ sĩ chạy theo Keith đến nơi thì sững người, nhưng cũng không để thời gian trôi vô ích.
Keith đá vào tay kẻ ngồi sau đang định rút súng ra bắn cậu, khiến khẩu súng văng ra một hướng.
Trước khi dùng thế “cá sấu quật đuôi” đánh nhanh vào gáy người đó, khiến hắn ngửa vật ra rồi bị đám vệ sĩ tóm gọn ngay lập tức."
Cậu Keith có sao không ạ?"
Astro hỏi.
Thực ra, một số vệ sĩ đã chặn đường chiếc xe này vì họ thông thuộc địa hình, nhưng không ngờ Keith lại liều lĩnh đuổi theo kẻ tấn công như vậy."
Không sao đâu, chỉ trầy xước tay một chút thôi.
Còn Danil thì sao?"
Keith hỏi.
Lúc này mọi người xung quanh đều náo loạn, cảnh sát đang đến nhưng người của Ivan đã chặn lại trước rồi."
An toàn rồi ạ.
Người của anh Ivan đã đưa cậu ấy lên xe rồi, đang trên đường đến đón chúng ta" Astro nói."
Còn hai người này thì sao?"
Keith gật đầu về phía hai tên tội phạm."
Để bên tôi đưa lên xe giải quyết tiếp ạ.
Xe đến rồi, cậu Keith lên xe thôi ạ" Astro đáp.
Anh ta thừa nhận Keith chạy rất nhanh, một phần có lẽ do vóc dáng nhanh nhẹn nên mọi động tác đều thoăn thoắt.
Chiếc xe dừng lại đón Keith, cậu ngoan ngoãn lên xe, còn Astro ngồi phía trước."
Cậu điên thật rồi!
Sao lại đuổi theo tội phạm?
Người của chúng ta cũng có, họ còn biết đường hơn cậu nữa" Keith vừa đóng cửa xe thì Danil đã cằn nhằn một tràng."
Xin lỗi, bản năng nó mách bảo" Keith vừa nói vừa khẽ nhếch mép cười."
Thế này không biết anh Roman có cho cậu ra ngoài chơi vào ngày mai nữa không nữa" Danil lầm bầm đầy chán nản."
Thôi mà, tôi với cậu đều an toàn rồi đây này" Keith nói một cách không mấy để tâm.
Danil hơi nhăn mặt rồi thở dài một tiếng rõ to."
Dù sao cũng cảm ơn cậu" Danil nói, vì thật ra cậu cũng không biết nếu Keith không nhìn thấy kẻ tấn công trước thì đám vệ sĩ đi theo có nhìn thấy như Keith đã thấy hay không."
Mà này, kẻ tấn công định bắn ai vậy?
Giữa tôi với cậu?"
Danil hỏi."
Chắc phải đợi anh Roman tra hỏi hai tên kia ra trước đã" Keith đáp."
Ông chủ bảo về dinh thự ngay ạ" Astro nói.
Keith và Danil gật đầu.
Khi đến nơi thì thấy Roman và Ivan đã đứng đợi ở cửa ra vào dinh thự trước rồi.
Keith xuống xe thấy Roman đang nhìn mình với ánh mắt nghiêm nghị và vẻ mặt khá khó chịu.
Còn Danil thì chạy đến ôm tay Ivan."
Tôi không sao, chỉ bị trầy tay một chút thôi" Keith nói rồi giơ tay cho Roman xem.
Cậu biết Astro chắc chắn đã báo cáo hết cho Roman rồi.
Roman không nói gì, anh quay lưng đi vào trong ngay lập tức."
Roman lo cho cậu lắm đấy.
Cậu nên cẩn thận hơn một chút" Ivan nói."
Tôi chỉ làm những gì nên làm thôi" Keith nói rồi bước vào trong.
Cậu tìm Roman nhưng không thấy."
Norris, anh Roman đâu rồi?"
Keith hỏi tìm Roman."
Đã lên phòng làm việc rồi ạ" Norris đáp."
Tôi có nên vào gặp ông chủ của cậu không, hay là để anh ấy bình tĩnh lại trước?"
Keith hỏi với giọng điệu bình thường."
Tôi nghĩ cậu Keith nên vào nói chuyện với ông chủ đi ạ.
Đi thẳng hết hành lang bên phải rồi rẽ trái" Norris chỉ đường đến phòng làm việc của Roman.
Keith gật đầu rồi đi thẳng đến phòng làm việc của Roman.
Cậu dừng lại trước cửa rồi gõ, nhưng không có tiếng trả lời từ bên trong.
Keith bèn tự ý mở cửa bước vào vì đã gõ rồi.
Khi mở cửa, cậu thấy anh đang ngồi dựa lưng vào ghế làm việc, nhìn cậu với ánh mắt khó chịu."
Anh có hộp cứu thương không?"
Keith hỏi, đồng thời giơ hai bàn tay của mình lên lần nữa, vẫn chưa đề cập đến chuyện vừa xảy ra.
Roman thở dài một tiếng rõ to rồi đứng dậy lấy hộp cứu thương đặt lên bàn làm việc của mình."
Tôi làm không quen, anh giúp tôi đi" Keith nói.
Roman nhìn Keith rồi nghĩ, đây là cách Keith dỗ dành anh sao?"
Đến cả chạy đuổi bắt tội phạm cậu còn làm được, có mỗi việc rửa vết thương ở tay mà không tự làm được thật hả?"
Roman hỏi lại với giọng điềm tĩnh."
Okay, anh đang không vui.
Vậy tôi tự làm cũng được" Keith đáp rồi cầm hộp cứu thương đến ngồi ở sofa trong phòng làm việc của Roman, cẩn thận rửa sạch vết trầy xước ở cả hai lòng bàn tay.
Roman nhìn cậu chằm chằm.
Keith khẽ liếc nhìn anh, thấy đối phương đang nhìn mình với ánh mắt nghiêm nghị, thầm nghĩ chắc anh giận thật rồi, nếu không đã giúp cậu băng bó rồi."
Anh này, tôi đâu phải là không yêu quý tính mạng đâu" Keith nói với giọng điệu bình thường, vừa nói vừa tự băng bó vết thương."
Nhưng tô đánh giá được tình hình, biết nó nguy hiểm với tôi đến mức nào.
Nếu thấy nguy hiểm đến mức có thể khiến tôi bị thương nặng hoặc có thể mất mạng, tôi sẽ không tự đẩy mình vào tình huống đó đâu" Keith nói với giọng nghiêm túc, đồng thời nhìn thẳng vào mắt Roman."
Anh lo lắng cho sự an toàn của tôi, tôi biết rõ điều đó và cũng cảm thấy tốt khi anh lo lắng.
Nhưng anh cũng nên tin tưởng và tin vào khả năng của tôi một chút.
Tôi không phải là người yếu đuối mà phải đợi anh bảo vệ suốt đâu.
Tôi không muốn cảm thấy mình đánh mất bản thân chỉ vì tôi ngủ với anh.
Tôi đã tự mình làm rất nhiều việc, rồi đột nhiên khi tôi ngủ với anh, anh lại muốn tôi trở thành kẻ vô dụng không làm được gì sao?"
Keith nói.
Roman nghe vậy thì khẽ thở dài.
Anh hiểu ý của Keith."
Tôi không hề nghĩ cậu yếu đuối" Roman chịu lên tiếng, vì anh đã bắt đầu bình tĩnh hơn."
Okay, tôi thật sự lo lắng cho cậu.
Một phần là vì tôi là người đưa cậu đến đây cùng nhau, nên việc chăm sóc cậu là trách nhiệm của tôi.
Và nếu cậu không quen biết tôi, cậu đã không phải đối mặt với tình huống như vậy.
Nên tôi cũng cảm thấy có lỗi.
Cậu hiểu không?
Tôi đã kéo cậu vào thế giới của tôi, nên tôi muốn bảo vệ cậu tốt nhất có thể.
Tôi biết cậu có thể tự lo cho bản thân, nhưng sẽ tốt hơn nếu có người canh chừng phía sau cho cậu.
Đó là lý do tôi phải cử người đi theo cậu" Roman nói với giọng điệu nghiêm túc không kém.
Keith im lặng lắng nghe.
Cậu không phải là người cứng đầu chỉ biết giữ ý kiến của mình.
Khi Roman đã nói ra những suy nghĩ của anh như vậy, Keith cũng vui vẻ chấp nhận."
Tôi không hề nghi ngờ khả năng của cậu, vì cậu đã chứng minh nhiều lần rằng cậu có thể tự lo cho mình.
Nhưng con người ai cũng có thể mắc sai lầm" Roman nói thêm.
Keith khẽ thở dài."
Tôi hiểu rồi" Keith đáp lại.
Cậu thật sự hiểu, không hề có ý mỉa mai gì cả.
Roman đứng dậy khỏi ghế làm việc, đến ngồi cạnh Keith."
Để tôi băng bó cho cậu" Roman nói với giọng dịu dàng hơn.
Anh thừa nhận lúc đầu rất tức giận Keith vì đã tự mình mạo hiểm, nhưng khi nghe Keith nói ra cảm xúc của mình, Roman đã cố gắng bình tĩnh lại.
Anh biết Keith luôn là người chủ động, khi chuyển sang thế bị động vì anh, Keith không muốn ai nghĩ mình yếu đuối chỉ vì thay đổi vai trò trên giường."
Tôi làm xong rồi mà.
Lúc nãy bảo làm thì không làm" thấy Roman đã bình tĩnh lại, Keith khẽ nhếch mép cười."
Để tôi xem nào, có lẽ cậu làm không sạch đâu" Roman nói rồi nắm tay Keith xem xét, còn giúp bôi thêm thuốc.
Keith cũng không rụt tay lại."
Hai người đó có bị giao cho cảnh sát không anh?"
Keith gợi chuyện về hai tên tội phạm khi tình hình giữa cậu và Roman đã trở lại bình thường."
Không.
Tôi đã cho người đưa xuống ngục tối ở căn cứ rồi" Roman đáp, vì anh có một căn cứ bí mật dùng để giam giữ những người bị anh bắt được.
Keith gật đầu rồi kể lại cho Roman nghe về tình huống khiến cậu biết có người gài bẫy bắn họ.
Roman im lặng lắng nghe."
Anh nghĩ kẻ tấn công định bắn em hay Danil?"
Keith tò mò hỏi."
Đợi tôi thẩm vấn chúng rồi sẽ nói sau" Roman đáp, nhưng sâu trong lòng, anh tin chắc là chúng định gài bẫy bắn Keith.
Anh muốn biết ai đứng sau chuyện này."
Tôi đói rồi.
Chạy nhiều quá" Keith nói khi bụng bắt đầu kêu."
Cơ thể khỏe mạnh lắm hả?
Đến mức đuổi kịp cả tội phạm?"
Roman hỏi."
Chắc chắn rồi.
Nếu không thì sáng nay tôi tập thể dục kiểu gì?"
Keith tự hào đáp lại rằng cơ thể mình rất khỏe mạnh.
Roman khẽ nhếch mép cười."
Vậy nghĩa là tối nay lại nghênh chiến được nữa hả?"
Roman vừa nói vừa nhìn Keith với ánh mắt rực lửa.
Keith khẽ nheo mắt nhìn anh."
Ừm, cũng được thôi.
Nhưng chắc tôi không dùng tay giúp anh được đâu, tay tôi đang đau" Keith thẳng thắn đáp lại với một nụ cười đầy khiêu khích.