Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi

Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 10: Chương 10



Đêm đó, ba người chúng ta chung giường tâm sự, chuyện gia tộc có, chuyện người trong lòng của Liễu Tiệp Dư cũng có, cả chuyện của ta và thiếu niên lang của ta nữa...

Ngày hôm sau, Hà Tiệp Dư được thăng làm Chiêu Nghi khiến Lan Mỹ Nhân vô cùng bất mãn: "Liễu tỷ tỷ khi đó được sủng ái như vậy mà Hoàng khốn kiếp cũng không thăng vị cho tỷ ấy? Chẳng phải Hà Tiệp Dư chỉ mặc thiếu vải hơn một chút thôi sao!"

Liễu Tiệp Dư cười nói: "Ta là người để ý cái đó sao."

Chu Diệu Nhân và Thục Phi khinh bỉ cười một tiếng.

Ta có chút bất đắc dĩ: "Các ngươi đừng có mà luyên thuyên nữa, lát nữa người ta đến thỉnh an, các ngươi đừng có mà chèn ép người ta, người ta đàng hoàng hầu hạ hoàng thượng, không thể chỉ vì người ta không giống các ngươi mà các ngươi lại xa lánh người ta, biết chưa?"

"Biết rồi ạ——"

Ước chừng nửa canh giờ sau, Hà Chiêu Nghi mới chậm rãi đến.

"Chẳng lẽ Hà Chiêu Nghi được bệ hạ sủng hạnh liền quên mất mình là ai? Liền quên mất đâu là tôn ti? Lại dám để hoàng hậu nương nương đợi lâu như vậy!"

Chắc là hôm qua chỉ lo trông Tiểu Lương Kỳ mà quên cả ghen tuông, hôm nay Chu Diệu Nhân mới bù lại bằng bát dấm này. Nhưng ngươi có thể đừng nhắc đến ta được không, ta còn muốn làm người tốt nữa đó!

"Thỉnh hoàng hậu nương nương thứ tội, tối qua thần thiếp ngủ quá muộn, cho nên mới..." Mặt mày Hà Chiêu Nghi ngượng ngùng khiến Chu Diệu Nhân càng thêm tức giận.

"Không sao, Hà Chiêu Nghi hầu hạ hoàng thượng vất vả, cũng là đang chia sẻ ưu phiền cùng bản cung, bản cung không những không trách tội mà sau này có đến muộn một chút cũng không sao cả." Tốt nhất là để Lý Tu Dẫn cả đời đều ở chỗ nàng ta, à, còn có cả Chu Diệu Nhân nữa.

Chu Diệu Nhân "xì" một tiếng, ta coi như không nghe thấy.

...

Gần đến mùa xuân, Tiểu Lương Kỳ đã biết đi rồi, đi đường cái mông nhỏ vặn vẹo vặn vẹo khiến chúng ta ngửa mặt lên cười lớn, Chu Diệu Nhân và Thục Phi càng sắp cảm động đến khóc luôn rồi.

Đây chính là thành quả vất vả của hai người bọn họ đó.

Biên quan lại sắp xảy ra chiến tranh, ca ca ta lại sắp phải đi rồi, trước khi đi còn đặc biệt vào cung dặn dò ta, bảo ta phải đối xử tốt với Lý Tu Dẫn, phải làm hoàng hậu cho tốt.

"Giúp ta gửi lời hỏi thăm đến huynh ấy." Ta nói.

Ta thấy được vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép của Thu Ngâm Phong.

Hà Chiêu Nghi được sủng ái liền ba tháng, Chu Diệu Nhân thỉnh thoảng oán trách vài câu nhưng sau đó thì một lòng chỉ nhớ đến Tiểu Lương Kỳ.

Hoàng Mỹ Nhân cũng trong thời gian Hà Chiêu Nghi được sủng ái mà được thăng làm Uyển Dung. Trong yến tiệc năm mới, là nàng trợ giúp Hà Chiêu Nghi cầu ân sủng.

Ta ngược lại cảm thấy đây là chuyện tốt, chỉ là không hiểu vì sao Thục Phi bọn họ lại không vui như vậy.

"Ta chỉ là cảm thấy hai người họ phản bội chúng ta." Thục Phi mím môi không vui.

Phải biết rằng, hai người này cũng từng là một thành viên của "tiểu đội phản hoàng tra thị tẩm" đó.

Haizz, hai người này mới là người bình thường mà.

Sau đó có một buổi tối, Hoàng Mỹ Nhân đến cung của ta tìm ta, nói rằng vào yến tiệc Tết Nguyên đán, Hà Chiêu Nghi tìm đến nàng ta, thỉnh cầu nàng ta hiến vũ đệm nhạc, nàng ta thấy Hà Chiêu Nghi thật đáng thương nên lập tức đồng ý.

"Kỳ thực thần thiếp có tư tâm, mẫu gia của thần thiếp chỉ là một tiểu quan, phụ thân tham lam vô độ đưa thần thiếp vào cung là vì muốn thần thiếp phát đạt để ông ấy được thăng quan, mấy ngày nay thư từ thúc giục gấp gáp, thần thiếp đành phải đồng ý..."

Hoàng Uyển Dung khóc rất dữ, ta an ủi nàng: "Hoàng Uyển Dung, ngươi và Hà Chiêu Nghi đều không sai, các ngươi đúng là nên làm như vậy, hầu hạ hoàng thượng không phải chuyện sai trái. Có ai gả vào cung mà không phải vì mình tìm một con đường sống chứ, đừng để tâm đến lời của bọn họ ở trong lòng, qua hai ngày mới lạ rồi bọn họ sẽ ổn thôi."

Lúc này Hoàng Uyển Dung mới nức nở đi ra ngoài. Còn ta thì phạt Thục Phi, Liễu Tiệp Dư, Lan Mỹ Nhân nửa năm bổng lộc.

"Hoàng hậu nương nương đại từ đại bi, tâm địa thiện lương, ôn nhu xinh đẹp ơi, cầu xin người đừng phạt chúng ta mà..."

Ngoài kia, các nàng cầu xin ta ở ngoài cửa, còn ta thì cứ vui vẻ ngồi trong phòng cùng Châu Diệu Nhân cắn hạt dưa.

Châu Diệu Nhân nói: "Oanh Oanh, ta không muốn yêu hắn nữa."

Ta cứ tưởng nàng nói đùa, lại nghe nàng nói: "Tốt nhất là cả đời này đừng gặp lại hắn."

"Không phải là ngươi cũng bị Tiểu Lan các nàng làm cho lệch lạc tư tưởng rồi chứ?" Ta nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin, dù sao ta cũng không tin nàng thật sự không yêu Lý Tu Dẫn.

Nàng chỉ cười cười, không nói gì.

Từ đó về sau, nàng dốc lòng nuôi dưỡng Tiểu Lương Kỳ cùng Thục phi. Nhưng sự an nhàn của nàng chỉ kéo dài đến tháng tư năm này.

10.

Ta nhớ rõ ngày đó, Châu Diệu Nhân quỳ ở ngoài Vĩnh An Cung rất lâu.

Chu Quốc Công bị người ta tố cáo tội danh nắm quyền nuôi binh mưu phản, cả nhân chứng vật chứng đều được giao đến tay Lý Tu Dẫn, Lý Tu Dẫn giận dữ, cách chức Chu Quốc Công, đều tống cả Chu Quốc Công và bốn người ca ca của Chu Diệu Nhân vào Đại Lý Tự.

"Hoàng thượng, Hoàng thượng! Gia môn thần thiếp sáu đời trung lương, phụ thân lại càng vì Đại Bội mà dốc hết tâm huyết, tận trung hết sức lực, Hoàng thượng, gia phụ bị oan uổng! Là oan uổng!"

Khi Chu Diệu Nhân biết chuyện này, Chu phủ đã bị tịch biên, nói cách khác, Lý Tu Dẫn đã định tội cho Chu Quốc Công rồi.

Hôm đó mưa rất lớn, Chu Diệu Nhân cứ quỳ trước Vĩnh An Cung. Ta bảo cung nữ dẫn nàng đi lại bị nàng đẩy ra.

"Bao nhiêu năm tình nghĩa phu thê, ta không tin hắn lại tuyệt tình đến vậy." Nàng kiên quyết nhìn chằm chằm cánh cổng Vĩnh An Cung đóng chặt, không nói thêm một lời nào.

Chu Diệu Nhân ơi Chu Diệu Nhân, ngươi quá ngốc rồi, Chu Quốc Công phạm tội mưu phản, trước hoàng quyền bị đe dọa, bao nhiêu năm tình nghĩa thì có tính là gì đâu?

Ta bảo cung nữ che dù cho nàng rồi vội vàng trở về hậu cung nghĩ cách, vừa đến cửa Vĩnh Thọ Cung đã thấy Thục phi cùng những người khác che dù chờ ta.

"Hoàng hậu nương nương, thế nào rồi?" Thục phi lo lắng hỏi. Mấy ngày nay cùng Chu Diệu Nhân tận tâm chăm sóc Tiểu Lương Kỳ, Thục phi sớm đã trở thành tỷ muội tốt cùng nàng.

Ta lắc đầu: "Không được, khuyên giải không được."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Liễu Tiệp Dư lo lắng đến đổ mồ hôi.

"Ta vốn định đến trước mặt Hoàng thượng cầu xin cho Chu thị nhất tộc, nhưng hắn lại không thích ta, ta đi có thể sẽ phản tác dụng." Ta nói.
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 11: Chương 11



"Cho nên ta đang định đi tìm Hà Chiêu Nghi, hiện giờ nàng đang được sủng ái, để nàng đi khuyên Hoàng thượng, không cầu tham dự vào chuyện của Chu gia, chỉ cần để Hoàng thượng gặp Quý phi là được rồi." Ta vừa nói vừa đi về phía Thủy Tiêm Cung của Hà Chiêu Nghi.

Khi ta đến, Hà Chiêu Nghi đang ngủ trưa, nha hoàn của nàng bảo ta đừng làm phiền nàng.

"Láo xược! Đây là Hoàng hậu nương nương!" Liễu Tiệp Dư không nói hai lời liền tát vào mặt nha hoàn kia.

"Muội muội đánh làm gì mà vội thế, bẩn cả tay." Thục phi vừa nói vừa đưa cho Liễu Tiệp Dư một chiếc khăn tay.

Lan Mỹ Nhân thì lớn tiếng gọi vào trong: "Hà Chiêu Nghi, đừng ngủ nữa! Ngươi dạy cung nữ thế nào vậy? Dám cãi lời Hoàng hậu nương nương!"

Tiếng kêu của nàng không gọi được Hà Chiêu Nghi mà lại gọi Hoàng Uyển Dung cùng cung đi ra.

"Hoàng hậu nương nương, Thục phi nương nương, Liễu Tiệp Dư, Lan Mỹ Nhân, đây là làm sao vậy?" Hoàng Uyển Dung nhìn thấy trận thế lớn như vậy, căng thẳng nhìn chúng ta.

Liễu Tiệp Dư giải thích cặn kẽ mọi chuyện cho nàng, nàng suy tư: "Việc liên quan đến triều cương, Chu Quốc Công phạm tội lớn tày trời, há phải chuyện Hà tỷ tỷ có thể khuyên can được?"

"Vậy phải làm sao?" Ta sốt ruột, chính ta cũng không biết vì sao lại lo lắng đến vậy.

Hoàng Uyển Dung nghĩ ngợi rồi nói: "Chi bằng, chúng ta gọi tất cả các tần phi cùng đến cầu xin cùng Quý Phi nương nương, biết đâu lúc này hoàng thượng mềm lòng chịu gặp Quý Phi, còn hơn để Hà tỷ tỷ một mình làm chuyện không nắm được phần thắng này."

Ta suy xét chưa thấu đáo, biện pháp của Hoàng Uyển Dung không thể xem là không hay. Thế là chúng ta dẫn theo tất cả phi tần hậu cung, cùng nhau quỳ trước cửa Vĩnh An Cung.

"Các ngươi đến làm gì? Ta có thể tự mình làm."

Chu Diệu Nhân oán trách nói, nhưng ta thấy nàng quay đầu lau nước mắt.

Tiểu thái giám đứng trực ở cửa chưa từng thấy cảnh tượng này, vội vàng vào bẩm báo.

Không lâu sau, Tô công công bước ra, chúng ta tưởng rằng đã thành công, nào ngờ hắn nói:

"Hoàng thượng nói, chư vị nương nương quỳ ở đây cũng vô dụng. Chu Quốc Công phạm phải tội chết, Quý Phi nương nương, người đừng quỳ nữa, hoàng thượng không giáng vị của người đã là nể mặt lắm rồi, nếu hoàng thượng thật sự tức giận, e là ngay cả bản thân người cũng khó giữ được."

"Không, bổn cung không tin, bổn cung không tin Chu Quốc Công lại làm ra chuyện như vậy!" Chu Diệu Nhân toàn thân ướt đẫm, lúc này nàng lớn tiếng kêu gào, dường như cảm thấy tiếng càng lớn thì Lý Tu Duẫn sẽ nghe thấy.

Ta nghĩ, nếu lúc này Lý Tu Duẫn bước ra, thấy Chu Diệu Nhân như vậy nhất định sẽ không nhẫn tâm. Cho nên hắn mới không ra.

Chúng ta quỳ dưới mưa liên tục ba canh giờ, ai nấy đều mệt mỏi lại lạnh lẽo, nhưng Chu Diệu Nhân vẫn cứ quỳ thẳng tắp ở đó, mắt cũng không chớp lấy một cái.

Mưa vẫn không ngừng. Một lát sau, Tô công công truyền chỉ, Lý Tu Dẫn muốn ta vào.

Mang theo hy vọng của mọi người, ta bước vào Vĩnh An Cung, vừa bước chân vào cửa, Lý Tu Duẫn đã đến nắm tay ta, kéo ta đến một bên ngồi xuống, vẻ mặt lo lắng nhìn ta:

"Oanh Oanh, nàng không sao chứ? Thân thể nàng vốn không tốt, sau này không được làm ầm ĩ như vậy nữa."

Từ sau khi Thái Hậu qua đời, thái độ của hắn thay đổi hẳn, đối với ta đủ kiểu dịu dàng, đủ kiểu ân cần.

"Hoàng thượng, thân thể không tốt không phải là thần thiếp, là Diệu Quý Phi." Ta nói.

Hắn không để ý đến lời ta nói, mà tự nói: "Oanh Oanh, vừa rồi trẫm sai người đến phòng bếp hâm nóng canh gà, lát nữa nàng uống một chút, đừng để bị lạnh."

"Hoàng thượng, Diệu Quý Phi rất đau lòng." Ta nhìn vào mắt hắn, vậy mà không đoán được hắn đang nghĩ gì.

Hắn nhìn ta hồi lâu rồi đứng dậy, quay lưng về phía ta, nói:

"Hoàng hậu, trẫm đã nể mặt nàng ta lắm rồi, phụ thân nàng ta phạm tội lớn như vậy, trẫm không giết cả nàng ta đã là ân đức, nàng còn muốn trẫm làm thế nào nữa?"

"Những lời này, ngài dám đi nói với Diệu Quý Phi sao?" Ta không ngờ rằng, hắn thật sự có ý định giết Chu Diệu Nhân.

"Nàng nghĩ sao?"

Ta không trả lời, nhưng ta biết hắn dám, hắn dám nói ra lời muốn giết nàng với chính nữ nhân đã cùng hắn tình ý triền miên suốt tám năm. Hắn không còn là Lý Tu Dẫn nữa rồi.

Lý Tu Dẫn thấy ta không nói gì, lại quay sang dỗ dành: "Oanh Oanh, nàng đừng giận, trẫm không phải đang trút giận lên nàng."

Lúc này hắn dịu dàng biết bao, dịu dàng đến mức ta ngỡ rằng hắn thật sự thích ta.

"Hoàng thượng, thần thiếp... thần thiếp không cầu xin Hoàng thượng tha thứ cho Chu gia, chỉ cầu có thể cho Diệu nhân giữ lại chút kỷ niệm." Ta ngồi xuống hành lễ với hắn, hắn nhìn xuống ta, không nói gì.

Từ Vĩnh An Cung đi ra, Tô công công cũng đi theo ra.

Chu Diệu Nhân vô cùng kích động, vừa định nói gì đó, ta liền ra hiệu cho nàng không cần lên tiếng.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Chu Quốc công mưu đồ tạo phản, nuôi binh trái phép, đáng lẽ phải xử trảm sau thu, nhưng niệm Chu gia sáu đời trung lương, tận trung với hoàng thất, miễn tội chết cho Chu Quốc công, ba tháng sau đày đến biên cương, vĩnh viễn không được hồi kinh, nam đinh sung quân, nữ quyến giáng làm nô tỳ. Diệu Quý phi chịu liên lụy, giáng làm Bảo Lâm, khâm thử."

Chu Diệu Nhân nước mắt lưng tròng, dập đầu tiếp chỉ: "Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng."

Tô công công sau khi Chu Diệu Nhân tiếp chỉ liền quay về, Thục Phi và các tỷ muội khác ôm Chu Diệu Nhân khóc lóc không thôi..

"Tốt quá rồi, tốt quá rồi..." Chu Diệu Nhân vừa khóc vừa cười lẩm bẩm.

Ta bước tới, đỡ các nàng dậy: "Xin lỗi, ta chỉ có thể làm được đến mức này."

Chu Diệu Nhân lắc đầu: "Không, cảm ơn ngươi, Oanh Oanh, bọn họ còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi..."

Năm Đại Bội thứ bốn mươi tám, tháng tư, tân đế Đại Bội Lý Tu Dẫn trừ khử mối họa uy h**p hoàng quyền.

Tiếp theo, hẳn là đến nhà ta rồi.

...
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 12: Chương 12



Vì Chu Diệu Nhân đã bị giáng làm Chu Bảo Lâm, không thể ở lại Vị Ương Cung nữa, ta sắp xếp cho nàng đến ở cùng Thục Phi.

"Như vậy cũng tốt, nửa đời còn lại ta chỉ cần trông nom Đại hoàng tử cùng Thục Phi là đủ rồi." Chỉ mới vài ngày mà thôi, Chu Diệu Nhân đã tiều tụy đi rất nhiều.

"Ta đã quá tự tin rồi." Nàng nói.

"Thế mà còn tưởng hắn vẫn còn như trước kia." Nàng lại nói.

Ta nghĩ, sau khi nàng biết con mình là do Lý Tu Dẫn ra tay hại chết thì không còn ôm hy vọng gì nữa.

Đêm đến, Liễu Tiệp Dư và Lan Mỹ Nhân lại chạy đến chỗ ta.

"Người nói xem, hắn vừa quan tâm vừa đưa canh gà cho người, có phải là hồi tâm chuyển ý rồi không?"

Vì hai ngày nay Lý Tu Dẫn đối với ta quá mức ân cần khiến hai người này không ngừng bàn tán.

"Hồi tâm chuyển ý gì chứ, hắn vốn dĩ chưa từng thích ta." Ta nói.

"Nhìn bộ dạng của người, hẳn là người rất thất vọng?" Liễu Tiệp Dư đáng ghét nói.

Lan Mỹ Nhân nắm lấy tay ta, đáng thương nhìn ta: "Nương nương, người không thể yêu tên cặn bã hoàng đế đó đâu, ta mới là tiểu bảo bối của người."

Ngươi cũng thật đáng yêu.

Ta ngăn các nàng tiếp tục bàn tán, hỏi: "Biết vì sao hắn đột nhiên đối xử tốt với ta như vậy không?"

Hai người lắc đầu.

Ta: "Gần đây biên cảnh luôn bất ổn, chiến tranh sắp nổ ra, hắn muốn dùng đến ca ca của ta rồi."

"Thật đáng sợ, còn có cái gì mà hắn không lợi dụng được chứ." Lan Mỹ Nhân dường như càng thêm chán ghét Lý Tu Dn.

Liễu Tiệp Dư trầm ngâm: "Thật ra chuyện của Chu Diệu Nhân cũng coi như là một lời cảnh tỉnh cho chúng ta, bao nhiêu năm tình nghĩa, thấy nàng quỳ dưới mưa lớn, đến một câu an ủi cũng không có cũng khiến chúng ta cảm thấy môi hở răng lạnh."

Ta gật đầu, không thể đồng ý hơn.

"Ôi chao, nương nương, tên Hoàng cặn bã vẫn luôn như vậy sao?" Lan mỹ nhân hỏi.

"Không phải, hồi nhỏ hắn vô cùng ngay thẳng, ruột để ngoài da, tâm tư cũng rất đơn thuần cho nên luôn bị các hoàng tử khác ức h**p, còn cần ta bảo vệ hắn."

"Không thể nào, một chút cũng không giống mà." Liễu tiệp dư buồn cười nhìn ta.

Thế mới nói, năm tháng đúng là con dao giết heo mà.

"Vậy nương nương, người kể cho chúng ta nghe đi, kể về câu chuyện tình yêu của Chu Diệu Nhân và Hoàng thượng ấy."

Chắc là do ta tịch thu hết thoại bản của Thục phi, hai người này buồn chán nên muốn ta kể chút chuyện thú vị.

"Không không không, ta thích nghe chuyện Hoàng thượng bị ức h**p hơn!" Lan mỹ nhân cười hì hì nói.

Ta nghĩ nghĩ, vậy thì kể từ năm chúng ta mười hai tuổi đi...

11.

Từ sau lần ném tuyết ở trong cung với Thẩm Lâm Xuyên bọn họ, việc quấy rối tiệc sinh thần của Hoàng hậu khiến phụ thân nhiêm mặt không cho phép ta làm càn nữa, phạt ta chép sách trong suốt hai tháng.

Nghe nói, cô nương Chu gia cũng bị phạt, Lý Tu Dẫn bị phạt học thuộc lòng, còn cái tên đáng giận Thẩm Lâm Xuyên kia thì không biết thế nào rồi.

"Đã biết sai chưa?"

Một tháng hai mươi chín ngày sau, phụ thân cầm một đống giấy ta đã viết trong những ngày qua rồi hỏi ta.

"Biết sai rồi ạ." Ta ngoan ngoãn nói.

"Sai ở đâu?"

"Sớm biết bị phạt, hôm đó con nên chơi vui vẻ hơn một chút!" Tốt nhất là đánh cho Thẩm Lâm Xuyên một trận thật nặng vào.

Thế là ta lại bị phụ thân kéo dài thời hạn đến cuối tháng sau.

"Ha ha ha ha, không phải chứ, người thật sự nói với Thu thừa tướng như vậy sao?"

Lý Tu Dẫn đã hết phạt ra cung thăm ta, nghe chuyện này xong thì cười nhạo ta không hề nể tình.

"Cười đủ chưa, cô nương ta không rảnh để ý đến ngươi." Ta liếc hắn một cái, "Ngươi rốt cuộc đến đây làm gì? Không phải đến giúp ta chép phạt sao?"

Lý Tu Dẫn vung tay, nói: "Sao có thể chứ, chữ của ta đẹp như vậy, viết ra chắc chắn sẽ bị Thu thừa tướng nhìn ra ngay, đến lúc đó không phải ngươi sẽ bị phạt lâu hơn à."

Nghe có vẻ là suy nghĩ cho ta, nhưng sao ta lại thấy không thoải mái thế nhỉ?

"Đừng viết nữa đừng viết nữa, xem cái này giúp ta trước đã, hai cái này cái nào thích hợp để tặng người hơn?" Lý Tu Dẫn vừa nói vừa lấy ra một cây trâm và một cây bút lông sói.

"Tặng ai vậy?" Thật ra ta đã đoán được.

"Đương nhiên là Chu cô nương rồi!" Vẻ mặt hắn khó giấu được sự hưng phấn, sau đó bày hai thứ này trước mặt ta, "Nói nhanh đi nói nhanh, đi cái nào mới ổn?"

Ta thấy phiền muốn chết, bèn nói: "Trâm đi, nàng ấy chắc là sẽ thích trâm."

Lý Tu Dẫn: "Nhưng nàng ấy cũng rất thích làm thơ viết chữ, ta còn đang nghĩ tặng nàng ấy một cây bút tốt, nàng ấy nhất định sẽ rất vui."

Ta: "Vậy ngươi tặng cả hai đi."

"Không được, đại ca ta nói lúc đầu tặng quà cho nữ tử phải tặng một cái thôi, không thể tặng nhiều quá sẽ dọa sợ người ta."

Ta: ...

"Vậy ngươi hy vọng lần sau nàng ấy đeo trâm ngươi tặng đến gặp ngươi hay là cầm bút lông kia đến gặp ngươi?"

Nghe thấy bên ngoài có tiếng động truyền đến, ta và Lý Tu Dẫn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đó là người ta hận không thể đánh cho một trận.

"Thẩm Lâm Xuyên? Sao ngươi lại tới đây?" Lý Tu Dẫn nhiệt tình tiến lên chào hỏi.

Hình như từ sau trận tuyết lần trước, hai người này đã quen thân với nhau hơn rồi. Tình bạn giữa nam nhân ấy à, ta không hiểu.

"Vậy ta tặng trâm cài đầu vậy." Vừa nói, hắn liền bỏ trâm vào túi định đi.

"Ấy, ngươi đến chỉ để hỏi ta chuyện này thôi à?" Ta hỏi.

Lý Tu Dẫn gật đầu.

"Trọng sắc khinh bạn, phì!" Ta quay mặt đi không nhìn hắn, nhấc cây bút lông soi trên bàn lên, "Ngươi quên lấy bút rồi."

Lý Tu Dẫn cười cười: "Tặng ngươi đó, viết cho cẩn thận, đừng lười biếng nữa."

Tên này thật có bản lĩnh chọc tức người ta.

Lý Tu Dẫn đi rồi nhưng Thẩm Lâm Xuyên vẫn chưa đi, lúc này hắn đang mỉm cười nhìn ta. Nhìn cái gì mà nhìn? Ta chật vật thế này còn không phải tại ngươi sao.

"Ngươi cố ý đến để chê cười ta?" Ta hỏi, ai ngờ hắn đi đến trước mặt ta ngồi xuống, nói: "Phụ thân ta đến tìm Thu thừa tướng có việc, ta nghĩ hình như Thu gia cô nương vì ta mà bị phạt, cảm thấy áy náy nên tới xem một chút."

Cũng coi như ngươi có chút lương tâm.

"Ấy, ngươi đừng giúp ta viết, lỡ bị phụ thân ta phát hiện thì ta càng thảm hơn." Ta thấy hắn lấy giấy lấy bút, liền vội vàng ngăn cản hắn.

Hắn không nghe ta mà cứ tự nhiên viết xuống. Một lát sau, hắn đưa cho ta xem.

"Thế nào? Giống không?"

Ta nhìn tờ giấy hắn viết, nét chữ rõ ràng giống hệt của ta.

"Oa, ngươi tài giỏi vậy à, đến chữ của ta cũng bắt chước được!" Ta không khỏi kinh ngạc cảm thán.

Ngay cả ta còn không phân biệt được cái nào là ta viết cái nào là hắn viết, huống chi là phụ thân ta.

"Haizzz... có điều vẫn có chút khó khăn," Thẩm Lâm Xuyên buồn rầu thở dài, "Bắt chước chữ xấu như vậy, thật sự không dễ dàng gì."

Nể tình ngươi giúp ta chép sách thì ta không so đo với ngươi.

"Ngươi dùng cây bút này đi, cây này dùng tốt lắm!" Ta nhiệt tình đưa cây bút Lý Tu Dẫn để lại cho hắn. Hắn cười cười, rồi bắt đầu chép sách cùng ta.

Đến chạng vạng, Thẩm đại nhân và phụ thân ta mới nói chuyện xong, mà ta cũng cầm đủ năm mươi lần quyển "Nữ tắc" nộp lại cho phụ thân.

"Đây là con tự viết?" Phụ thân ta nghi ngờ hỏi, ông không tin ta có thể viết nhanh như vậy.

Ta chột dạ gật đầu.

"Cũng phải, ai mà viết ra được cái chữ xấu như con."

Ta nghe thấy tiếng cười của Thẩm Lâm Xuyên và Thẩm đại nhân.

Ta nhỏ giọng nói: "Phụ thân, trước mặt người khác chừa cho con chút mặt mũi được không?"

"Mặt mũi? Con còn mặt mũi để mất sao? Mất hết từ lâu rồi!" Phụ thân ta không khách khí nói.

Thẩm đại nhân cười ha hả nói với phụ thân ta: "Nghe danh lệnh thiên kim dung mạo khuynh thành đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên là vậy."

Phụ thân ta: "Nó cũng chỉ có mỗi cái ưu điểm đó thôi."

Hai người khách sáo vài câu rồi cáo từ, trước khi đi, ta vẫy tay với Thẩm Lâm Xuyên: "Có rảnh thì đến tìm ta chơi nhé!"

Kết quả bị phụ thân ta nghe thấy.

"Khó trách Thái tử điện hạ nói con không giống nữ nhi."

Hừ, ta còn mong ta không phải là nữ nhi ấy chứ!
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 13: Chương 13



Tháng ba mùa xuân, ta vào cung gặp Hoàng hậu, bà ấy cũng không trách ta chuyện náo loạn hôm đó, chỉ hỏi ta một câu:

"Linh Động, con thích Tu Minh không?"

Lý Tu Minh là Tam hoàng tử, là con trai của bà ấy. Ta không thích, bởi vì hắn luôn bắt nạt Lý Tu Dẫn.

Nhưng ta vẫn nói: "Thích ạ, con không chỉ thích Tam điện hạ, con còn thích Nhị điện hạ và Đại hoàng tử nữa, sao vậy ạ?"

Hoàng hậu cho rằng ta không hiểu, liền không hỏi nữa. Ta làm sao có thể không hiểu. Bọn họ đều nghĩ đến chuyện cưới ta đấy chứ.

"Có lẽ ta nên tìm một gia đình bình thường thì hơn."

Đêm đó, Lý Tu Dẫn và ta ngồi trên nóc nhà ngắm trăng, ta nói với hắn.

"Ừ, tính tình như ngươi, hợp với những gia đình bình thường nhất." Hắn vừa nói vừa vu.ốt ve cái túi thơm đeo bên hông, đó là lễ vật đáp lễ mà Chu cô nương tặng hắn.

"Ngươi thấy Thẩm Lâm Xuyên thế nào?"

Câu nói của Lý Tu Dẫn suýt chút nữa khiến ta ngã từ trên nóc nhà xuống.

"Ngươi, ngươi, ngươi nói gì vậy, nói bậy bạ gì đó, hắn sao có thể..." Ta không biết vì sao lại lắp bắp.

"Ngại ngùng rồi à." Lý Tu Dẫn cười gian xảo.

Ta không thèm để ý đến hắn nữa, nhưng trong đầu quả thật hiện lên khuôn mặt của Thẩm Lâm Xuyên. Nói ra thì, hai ngày trước hắn còn mang hạt dẻ đến cho ta nữa.

"Oanh Oanh, ta muốn cưới Diệu Nhân." Lý Tu Dẫn đột nhiên nói.

"Nhưng mà, Chu đại nhân chỉ là một quan ngũ phẩm, hoàng thượng có đồng ý không?" Ta lo lắng hỏi.

Lý Tu Dẫn lắc đầu: "Không biết. Vậy còn ngươi? Ngươi nghĩ, phụ hoàng sẽ để ngươi gả cho người bình thường sao? Ngươi xem hắn thích ngươi như vậy."

Ta thở dài: "Đúng vậy, hôm nay hoàng mẫu phi của ngươi còn hỏi ta có thích Tam ca của ngươi không nữa."

Một vầng trăng tròn, hai người sầu thảm.

...

Quan hệ giữa Lý Tu Dẫn và Chu cô nương ngày càng thân mật, thường lén lút quấn quýt lấy nhau mỗi khi chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi.

"Ôi dào, được chưa hai người các ngươi." Ta chua xót nói, "Hoặc là hai người công khai đi, hoặc là đừng có sáp rạp như vậy, thật là."

"Ngươi ghen tị à?"

Cái bộ mặt của Lý Tu Dẫn thật đáng ăn đòn. Ghen tị cái búa ấy! Bản tiểu thư động một ngón tay thôi là có cả đống nam nhân theo sau rồi có biết không?

Nhưng mà... vẫn có chút ghen tị.

"Dừng dừng dừng!"

Ngay lúc ta đang kể say sưa thì Liễu tiệp dư cắt ngang ta. Làm gì vậy? Người ta còn đang chìm đắm trong những hồi ức tươi đẹp mà.

"Không phải nói kể chuyện tình yêu của Hoàng thượng và Chu Diệu Nhân sao? Tình yêu đâu?" Nàng nghe ta nói nửa ngày, hóa ra không phải cái nàng muốn nghe.

"Đây không phải là chuyện tình yêu sao?" Ta hỏi.

"Chúng ta muốn nghe hai người họ yêu nhau và đến với nhau như thế nào! Người nói toàn là chuyện cũ rích thôi." Liễu tiệp dư và Lan mỹ nhân thống nhất chiến tuyến.

Ta thở dài: "Chuyện của đôi trẻ ta làm sao mà biết rõ được, ta chỉ biết Lý Tu Dẫn vừa gặp đã yêu nàng, điên cuồng theo đuổi Chu Diệu Nhân một thời gian, hai người mới hiểu rõ lòng nhau, sau đó Tiên đế ban hôn cho ta và Lý Tu Dẫn, hắn tức giận, nửa năm sau lại cưới Chu Diệu Nhân làm Lương đệ."

"Vậy người cứ thế mà cam tâm tình nguyện gả cho Hoàng thượng sao?"

Ta im lặng rồi nhỏ giọng nói: "Không, không cam tâm tình nguyện."

Bởi vì lúc đó giữa ta và Thẩm Lâm Xuyên đã xảy ra một vài chuyện, chúng ta suýt chút nữa đã thành thân rồi. Chỉ là vào ngày hắn đến cầu hôn, ta lại bị Tiên đế chỉ hôn.

"Thôi, chuyện năm xưa không nhắc lại nữa." Ta có chút buồn ngủ.

Liễu tiệp dư và Lan mỹ nhân cũng không định hỏi thêm nữa, lại trò chuyện một lúc rồi rời đi. Ta nhìn vầng trăng ngoài kia, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi sầu muộn.

Nửa đêm, ta ngủ mơ màng, liền cảm thấy có người nói chuyện bên tai ta rồi cứ thế đè lên ta.

"Oanh Oanh, Oanh Oanh..." Ta nghe thấy Lý Tu Dẫn gọi tên ta hết lần này đến lần khác.

Ta khó chịu vô cùng, muốn đẩy hắn ra nhưng đổi lại chỉ là những nụ hôn rơi xuống như mưa.

"Hoàng thượng, ngươi..."

Hắn dùng môi ngăn ta nói, hai bàn tay không ngừng s* s**ng khắp người ta. Ta cũng thần trí mơ hồ, chẳng phân biệt được đông tây nam bắc. Chỉ nhớ trước khi thiếp đi, ta nghe hắn nói:

"Oanh Oanh, chúng ta sinh một đứa con đi."

Chuyện này sao có thể!

Hôm sau ta tỉnh dậy, Lý Tu Dẫn đã sớm rời đi, ta buồn bực ngồi trên ghế. Ai muốn sinh con với hắn chứ? Dù sao ta cũng không sinh.

Một lát sau, Thục phi, Liễu tiệp dư và Lan mỹ nhân đến thỉnh an, ta chỉ vào Liễu tiệp dư và Lan mỹ nhân mắng một trận: "Tối hôm qua ai bảo hai người đi? Không đi thì đã không có chuyện này rồi!"

Hai người ngơ ngác, không biết mình làm sai cái gì mà bị ta mắng.

Mà đêm hôm đó, Lý Tu Dẫn lại đến. Hắn dường như rất nóng lòng muốn ta nhanh chóng sinh cho hắn một đứa con. Ta bị hắn giày vò đến không chịu nổi, thế là đến đêm thứ ba ta giữ Liễu tiệp dư và những người khác lại.

Đêm khuya thanh vắng, Vĩnh Thọ cung đặc biệt náo nhiệt.

Quả nhiên, Lý Tu Dẫn lại đến, khi bước vào nhìn thấy một đám phi tần chúng ta ngồi đó cắn hạt dưa, trên mặt hắn viết rõ hai chữ "ngơ ngác".

"Hoàng thượng, cùng tham gia không?" Thục phi lên tiếng mời hắn.

Lý Tu Dẫn: ...

"Trẫm muốn ngủ cùng Hoàng hậu." Hắn nói.

Lan mỹ nhân khoác tay ta: "Thần thiếp cũng muốn ngủ cùng hoàng hậu nương nương."

Lan mỹ nhân, đợi chuyện này qua đi, ta nhất định sẽ cảm tạ ngươi thật nhiều. Mấy cặp mắt đều đổ dồn về phía hắn, ta cũng ra vẻ "ta cũng rất muốn ngủ với ngươi, nhưng ta thực sự không thể, thật tiếc quá" .

Nhưng hắn là ai chứ, hắn là Lý Tu Dẫn, còn có cái bẫy nào mà hắn không giải được sao?

Lý Tu Dẫn: "Hoàng hậu, nói chuyện xong thì đến Vĩnh An cung."

Ta: ...

Lần này, tất cả mọi người đều hết cách.

Lan mỹ nhân vỗ vai ta, nặng nề nói: "Nương nương, trốn không thoát đâu, ngoan ngoãn đi đi, ta sẽ giúp người chăm sóc điểm tâm trong cung."

Ta đành phải đi. Khi đến nơi, Lý Tu Dẫn đang đợi ta ở cổng cung.

"Hoàng thượng." Ta hành lễ với hắn, chỉ thấy hắn đuổi hết đám thị tỳ bên cạnh đi rồi nắm lấy tay ta, nói: "Oanh Oanh, chúng ta đi ngắm trăng."

"Hoàng thượng, ở đây cũng có thể thấy mà."

"Không, chúng ta lên nóc nhà."
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 14: Chương 14



12.

Dường như đã rất lâu rồi ta mới không có quy củ như vậy. Ta và Lý Tu Dẫn ngồi trên nóc nhà, ngắm vầng trăng sáng.

"Sao ta cảm thấy như trở về hồi nhỏ vậy." Ta không khỏi nhớ lại những ngày thơ ấu.

"Đúng vậy, khi đó chúng ta luôn lén lút làm những việc mà phụ hoàng không cho phép, nào là trèo tường, trèo cây, trẫm còn nhớ trẫm hay bắt nạt nàng." Lý Tu Dẫn cảm thán.

"Đúng vậy... Khoan đã, cái gì mà ngươi bắt nạt ta? Rõ ràng là ta bắt nạt ngươi!" Ta phản bác.

"Rõ ràng là trẫm bắt nạt nàng, khi đó nàng còn hay đi mách mẫu phi của trẫm, hại trẫm bị phạt!" Hắn cũng phản bác.

"Cho dù là ngươi bắt nạt ta thì đó cũng là chuyện trước tám tuổi, ta nói là chuyện sau tám tuổi!"

Cứ như vậy, hai ta dưới ánh trăng tranh cãi kịch liệt xem rốt cuộc là ai bắt nạt ai.

Ngay khi ta tức đến đỏ mặt tía tai, Lý Tu Dẫn "phì" một tiếng bật cười: "Nàng vẫn giống như ngày xưa."

Nghe hắn nói vậy, ta cũng bật cười: "Đã bao nhiêu năm rồi, sao có thể còn như xưa được nữa."

Hắn đưa tay lên vuốt tóc ta: "Không, nàng vẫn xinh đẹp như thuở ấy."

Lý Tu Dẫn chưa từng khen ngợi dung mạo của ta. Khi tất cả mọi người đều nói ta là đệ nhất mỹ nhân Đại Bội, hắn lại phán một câu: "Thế này mà cũng gọi là xinh đẹp?"

Ta bỗng nhiên không hiểu vì sao thái độ của hắn lại thay đổi lớn đến vậy. Ta thật sự phải nghĩ rằng hắn đã thích ta rồi.

"Hoàng thượng à, ta..." Ta vừa định hỏi ra chuyện này, hắn đã lắc đầu.

"Hôm nay ở đây chỉ có Thu Oanh Oanh và Lý Tu Dẫn, không có Hoàng thượng."

Ta gật đầu, hỏi hắn: "Lý Tu Dũ, hai ngày nay rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?"

"Cái gì mà làm sao?" Ánh mắt hắn nhìn ta tràn đầy dịu dàng khiến ta có chút không thoải mái.

"Thì là, ngươi... nói thế nào nhỉ... chẳng phải là ngươi không thích ta sao? Thái độ của ngươi hai ngày nay cứ khiến ta..." Khiến ta hiểu lầm.

Hắn đột ngột tiến sát lại gần ta, nắm lấy tay ta, nói: "Oanh Oanh, trước kia khi chưa lật đổ được Chu Quốc Công, ta không dám, nhưng bây giờ ta dám rồi. Thu Linh Động, Thu Oanh Oanh, ta yêu nàng, thật sự yêu nàng."

Ánh mắt hắn vô cùng chân thành.

"Không không không không, đừng nói như vậy." Ta muốn đẩy hắn ra nhưng hắn nắm quá chặt.

"Thật mà, Oanh Oanh." Hắn nắm tay ta, ép ta lại gần hắn ấy, "Nàng biết không, kể từ ngày Tiên đế băng hà, khi nàng cầm đoản kiếm bảo vệ tất cả mọi người trong phủ Thái Tử, ta mới thích nàng. Ta không quản trong lòng nàng có còn hình bóng của Thẩm Lâm Xuyên hay không, nhưng từ khoảnh khắc đó, ta đã biết, ta thích nàng rồi."

Năm đó, Tiên đế băng hà, lúc đó Lý Tu Dẫn đang ở Bắc Cảnh không thể về kịp, ba người ca ca của hắn đến bức cung. Đến khi hắn về đến nơi, Chu Diệu Nhân trốn sau lưng ta run rẩy, còn ta toàn thân đẫm máu, trước mặt là ba cái xác nằm la liệt.

Là ta giết ba người ca ca của hắn.

Nhưng lúc đó, câu đầu tiên hắn nói với ta lại là: "Thu Linh Động, ngươi quá tàn nhẫn rồi."

Vậy, lúc đó là lời thật hay lời giả? Bây giờ là lời thật lòng hay là giả dối?

Ta cảm giác mình đang khóc.

Hắn cúi xuống hôn những giọt nước mắt trên mặt ta rồi lại hôn lên môi ta, hắn lẩm bẩm: "Xin lỗi Oanh Oanh, bao nhiêu năm qua đã luôn khiến nàng chịu uất ức, xin lỗi..."

Uất ức? Ta không hề uất ức. Ta khóc vì điều này sao? Ta khóc vì bây giờ ta thật sự không thể rời đi được nữa rồi.

Lý Tu Dẫn, ngươi không cần thích ta. Nhưng câu nói này ta đã không nói ra được. Hắn đưa ta từ trên mái nhà xuống, bế vào Vĩnh An Cung, đặt lên giường của hắn.

Hắn nói: "Oanh Oanh, chúng ta sinh một đứa con đi."

Vẫn còn nhớ ngày đầu tiên mới vào Đông Cung, đêm tân hôn động phòng hoa chúc, hắn nói: "Thu Oanh Oanh, chúng ta là huynh đệ."

Bây giờ nghe lại, thật là nực cười.

Một đêm ân ái, hắn ôm ta, không ngừng nói cho ta biết hắn yêu ta nhiều như thế nào.

Nhưng ta không yêu ngươi, Lý Tu Dẫn.

...

"Sao mới hết mùa xuân mà ngươi đã lại bị bệnh rồi?"

Liễu Tiệp Dư bất lực hỏi ta. Ta ho khan, không để ý đến nàng. Bệnh này từ đó về sau vẫn không thể khỏi hẳn, sau này ca ca lại một lần nữa từ chiến trường trở về.

"Muội muội, muội vui vẻ lên đi." Ca ca nói.

"Ca ca, huynh biết không," ta ngơ ngác nhìn trời, "Ta từng ngốc nghếch nghĩ rằng, đợi đến khi Lý Tu Dẫn phế truất ngôi vị của ta, ta sẽ rời khỏi hoàng cung, làm một người bình thường, đi du sơn ngoạn thủy, ngắm nhìn khắp chốn xuân hoa rực rỡ. Nhưng giờ đây hắn nói hắn thích ta. Ca ca, ta không đi được nữa rồi."

Ta cảm thấy mặt mình nóng bừng, ta lại khóc rồi. Ca ca lau khô nước mắt cho ta, ta chỉ nghe thấy tiếng thở dài của huynh ấy.

Từ khi được Lý Tu Dẫn sủng ái, ta rất ít khi qua lại với các phi tần trong hậu cung. Thục phi nói, Tiểu Lương Kỳ giờ đã biết đi rồi, đi rất giỏi, đều là nhờ cả vào Chu Diệu Nhân.

Nhắc đến Chu Diệu Nhân, ta lại cảm thấy áy náy. Nàng ấy có biết rằng vào ngày cung biến, Lý Tu Dẫn đã thay lòng đổi dạ và muốn trừ khử Chu gia hay không?

Thời tiết thay đổi, chớp mắt một cái đã đến mùa đông. Tiểu Lương Kỳ nói chuyện rất lưu loát, còn biết hôn ta dỗ dành ta vui vẻ.

"Thế nào, bọn ta dạy tốt chứ?" Thục phi và Chu Diệu Nhân đắc ý nhìn ta.

Ta gật đầu khen ngợi các nàng, trong lòng thầm nghĩ, nếu ta cũng có một đứa con của riêng mình thì tốt biết bao. Nhưng ta không muốn đó là con của Lý Tu Dẫn.

Hắn đối với ta trăm điều tốt, vạn điều tốt, ngày ngày dỗ dành ta, đưa ta đi ngắm hoa, đưa ta đi du thuyền, chỉ là không chịu đưa ta ra khỏi cung.

Hắn nói: "Nàng thấy thế giới bên ngoài sẽ không muốn quay về nữa."

Hắn lại nói: "Oanh Oanh, ta không thể không có nàng."

Từ khi nào mà ngươi lại thâm tình đến vậy? Tình cảm nhiều năm của ngươi với Chu Diệu Nhân có thể nói đổi là đổi, đối với ta thì há chẳng phải cũng vậy thôi sao?

Ta ôm ngực ho khan, hắn liền không nói gì nữa.
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 15: Chương 15



Qua một thời gian, Hà Chiêu Nghi mang thai, Lý Tu Dẫn rất vui mừng, lại hỏi ta: "Khi nào thì chúng ta có thể sinh một đứa đây?"

Ta lắc đầu mỉm cười.

Năm hết Tết đến, ca ca từ biên giới trở về, trên mặt huynh ấy có thêm một vết sẹo, còn mang về một nữ tử yếu đuối.

"Nàng là ta nhặt được từ một thôn làng gặp nạn."

Nữ tử tên là Tiểu Vân, nhu mì yếu đuối, dáng vẻ đáng thương, luôn nắm chặt vạt áo ca ca ta, gặp ta thì càng không dám ngẩng đầu lên.

"Ca ca, huynh vẫn nên đưa nàng ấy về đi, Tiểu Vân cô nương dường như càng dựa dẫm vào huynh hơn." Khi huynh ấy đề nghị để Tiểu Vân ở lại chăm sóc ta, ta đã nói như vậy.

Bởi vì ta có dự cảm, nữ tử này có thể sẽ là tẩu tẩu tương lai của ta. Mặt ca ca đỏ lên, mặt cô nương kia càng đỏ hơn, ta không khỏi mỉm cười.

"Oanh Oanh, sao thân thể ngươi ngày càng không khỏe vậy?"

Chu Diệu Nhân đến cho ta xem thành quả học tập của Tiểu Lương Kỳ, thấy ta như vậy thì hỏi.

"Diệu Nhân, ta không muốn ở lại đây nữa."

"Sao có thể chứ, đừng nghĩ nhiều nữa."

Sau này, ta thật sự không nghĩ nữa, ta không thể làm khổ bản thân mình, thân thể mới dần dần khỏe lại.

Hà Chiêu Nghi sinh được công chúa, được phong làm Đức phi, tiểu công chúa tên là Thành Nhạc.

Không lâu sau, Hoàng Uyển Dung cũng mang thai, Lý Tu Dẫn thường xuyên hỏi ta: "Đây là làm sao vậy? Các phi tần trong cung đều lần lượt mang thai, tại sao Oanh Oanh lại không có?"

Thế là hắn sinh nghi. Khoảng một tháng sau, chuyện ta uống thuốc tránh thai bị hắn phát hiện.

Lãnh cung, thật ra cũng không lạnh lắm, chỉ là hơi tồi tàn một chút. Chu Diệu Nhân lại đến thăm ta.

"Ngươi hà tất phải như vậy?" Nàng ấy giận ta không nên thân mà hỏi.

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ngươi nói xem, bây giờ ta có cơ hội xuất cung không?"

Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ ở bên ta.

Ta ở lãnh cung trọn vẹn ba năm, trong khoảng thời gian đó Lý Tu Dẫn đến ba lần, một lần là báo tin ca ca ta thành thân, một lần là báo tin tuyển tú, còn một lần là đến hỏi ta có biết mình sai ở đâu không.

Đương nhiên ta đáp ta không sai.

"Oanh Oanh, vì sao từ khi trẫm bày tỏ tâm ý, nàng lại lạnh nhạt với trẫm như vậy?" Hắn gầm lên.

Bởi vì ngươi đã dập tắt hy vọng của ta.

Một đêm nọ, có người mặc áo đen xông vào lãnh cung. Ta giật mình, chỉ thấy người mặc áo đen kia gỡ khăn che mặt, ta nhìn rõ là Lan mỹ nhân.

Nàng vừa thấy ta liền khóc: "Nương nương, ta nhớ người quá, nhưng trừ Chu Diệu Nhân ra thì Hoàng chó chết không cho chúng ta gặp người, nương nương, sao người gầy thế này..."

Nàng ôm ta khóc, khóc đến thương tâm như vậy, ta cũng rất đau lòng. Ba năm qua, nàng trưởng thành không ít, càng thêm xinh đẹp như một thiếu nữ.

"Nương nương, người không biết đâu, hiện giờ thế lực của Đức phi lớn lắm, liên tiếp sinh hai hoàng tử, nàng ta đắc ý lắm, nàng ta còn lập bè kết phái, còn hãm hại Hoàng Chiêu Nghi và Liễu tỷ tỷ, trước sau hại chết không ít tiểu phi tần, mấy ngày trước còn phạt Chu Diệu Nhân quỳ ngoài cung nàng ta, chúng ta đều không dám chọc giận, nàng ta đáng sợ quá..."

Nghe nàng khóc kể về những chuyện xảy ra trong ba năm qua, ta chỉ cảm thấy Hà Thanh Sênh thay đổi quá nhiều.

Trước khi đi, nàng nhìn ta, hạ quyết tâm nói: "Nương nương, Tiểu Lan sẽ đi tranh sủng, sẽ khiến Hoàng cặn bã thả người ra."

Ta nóng nảy: "Tiểu Lan, muội đừng đi, muội của hiện tại đã là tốt nhất rồi."

Cuối cùng vẫn không ngăn được.

Ngày thứ hai được sủng hạnh, nàng liền được phong làm Lan Quý Phi, liên tiếp nhảy mấy cấp, trong bao triều đại đều chưa từng xảy ra chuyện như vậy..

Chu Diệu Nhân nói với ta, chuyện này bị mấy đại thần tâu lên, Lý Tu Dẫn đã giáng chức bọn họ.

Tiểu Lan quả thật rất được yêu thích. Nhưng ta lại lo lắng cho nàng.

Chỉ bốn ngày sau, ta đã được thả ra, Thục Phi cùng mọi người đến đón ta, vừa thấy ta liền khóc rống lên, mới ba năm thôi, ta lại thấy ai nấy đều tiều tụy đi nhiều.

Liễu Tiệp Dư, không, Hiền Phi dẫn theo Tứ hoàng tử của nàng đến trước mặt ta: "Lương Hoài, gọi Hoàng mẫu phi."

Tiểu Lương Hoài giọng nói non nớt gọi ta một tiếng: "Hoàng mẫu phi."

Ta cười ôm lấy nó, đi về phía Vĩnh Thọ Cung.

"Nương nương, từ khi người vào lãnh cung, Hà Thanh Sênh luôn tơ tưởng đến việc cải tạo Vĩnh Thọ Cung thật quy mô, nhưng lần nào cũng bị Hoàng thượng bác bỏ. Sau này, ả ta còn tự ý vứt bỏ bình phong bạch ngọc của người, may mà có Hoàng Chiêu Nghi đoạt lại."

Trên đường đi, các nàng kể cho ta rất nhiều chuyện, ta cũng thấy không ít gương mặt mới. Liễu Đỗ Nhược nói, ba năm nay, Lý Tu Dẫn chỉ tuyển tú một lần nhưng một lần tuyển mới hơn năm mươi người.

"Hắn ta đói khát đến mức nào chứ." Thục Phi bực bội nói.

Lương Kỳ đã lớn rồi, chiều cao đã đến ngực ta, nó đợi ta ở ngoài cung của ta rất lâu rồi, vừa thấy ta liền nhào vào lòng ta:

"Hoàng mẫu phi, con nhớ người quá."

Trong hậu cung này, có những người tri kỷ như bọn họ cũng coi như là niềm an ủi duy nhất của ta.

Đêm đó, Tiểu Lan ở lại chỗ ta, nàng nói giờ đây Hoàng cặn bã đặc biệt thích nàng, cái gì cũng nghe theo nàng. Hắn đặc biệt thích nghe nàng nói những lời vô lý vô thưởng vô phạt, còn luôn miệng bảo nàng không giống nữ tử.

"Nương nương có biết không, hắn gọi ta là Oanh Oanh đó."

Ta thở dài, khổ cho muội rồi, Tiểu Lan.

Tiểu Lan ôm lấy ta, ngọt ngào mỉm cười: "Nương nương, ta thích người nhất, vì người làm gì ta cũng cam tâm tình nguyện."

Nhưng Tiểu Lan à, ngươi đâu cần phải sa vào vũng nước đục này, ngươi vốn dĩ có thể sống vui vẻ mà.

13.

Ngày thứ hai sau khi ta phục vị, Lý Tu Dẫn đã đến thăm ta.

"Hoàng thượng." Ta hành lễ với hắn.

Hắn đỡ ta dậy nhưng cũng chẳng thèm để ý tới ta.

"Thần thiếp biết lỗi rồi." Ta nói.

Nghe ta nói vậy, hắn liền vui vẻ ôm ta nói rất nhiều chuyện, kể về phụ thân ta, kể về ca ca ta, kể về những chuyện hồi nhỏ. Hắn biết ta thích nghe những gì.

Cứ như vậy, Đế Hậu hòa hảo, thiên hạ đều vui mừng.

Các hoàng tử công chúa mỗi ngày một lớn, trong số đó ta thích nhất là tiểu công chúa Thành An của Hoàng chiêu nghi, tiểu nha đầu thật sự đáng yêu, lần nào đến cung của ta cũng đòi ăn, bàn tay nhỏ bé, khuôn mặt nhỏ nhắn đều tròn trịa mập mạp.

Hỏi ra mới biết, khi Hoàng chiêu nghi ở cữ đã đi theo Tiểu Lan.

"Tiểu Lan ngươi thật là, sắp làm mẫu thân đến nơi rồi mà còn ham chơi như vậy!" Hôm đó ở Ngự hoa viên, Tiểu Lan leo lên hòn núi giả suýt chút nữa thì ngã, ta trách mắng nàng.

Nàng chỉ cười hì hì, Liễu Đỗ Nhược nói, từ khi ta trở về, nụ cười của nàng đã nhiều hơn khi trước rất nhiều.

Vài ngày sau, ca ca và tẩu tẩu của ta vào cung thăm ta, còn mang theo một bé gái mập mạp.

"Không biết lúc trước là ai nói không lấy vợ không sinh con đấy." Ta trêu chọc huynh ấy.

Tiểu Vân ôm đứa bé cười nói: "Còn nói nữa, lúc trước ta cũng phải theo đuổi rất lâu chàng mới chịu đó."

Ta: "Chậc chậc châc, Thu Ngâm Phong huynh không được như thế đâu, huynh để người ta theo đuổi, không thể chủ động chút sao."

Huynh ấy dùng sức vỗ một cái vào đỉnh đầu ta: "Ăn nói với ca ca như thế hả!"

Sau này mới biết, phụ thân ở triều đình cũng không được thuận lợi cho lắm, đặc biệt là trong ba năm ta ở lãnh cung, tất cả mọi người đều muốn nhân cơ hội trừ khử Thu gia, may mà Lý Tu Dẫn có lòng bảo vệ nên mới luôn bình an vô sự.

"Oanh Oanh, khúc mắc nhiều năm như vậy muội nên buông bỏ đi." Lúc chia tay, Thu Ngâm Phong khuyên ta.

"Ca ca chỉ mong muội sống tốt thôi." Huynh ấy xoa đầu ta nói.

Ta nhìn bóng lưng huynh ấy dần đi xa, bao nhiêu năm trôi qua, lưng huynh ấy đã còng đi không ít. Nhưng ta không ngờ, đó lại là lần gặp mặt cuối cùng.

Ba tháng sau, biên cương truyền đến tin tức, Đại Bội thắng hiểm, tổn thất ba ngàn tướng sĩ, Thu tướng quân đến giây phút cuối cùng cũng không từ bỏ hy vọng, thân mang trọng thương chém xuống đầu của tên giặc.

Sau đó, vạn tiễn xuyên tim.

Thục phi nói, ngày hôm đó cả hậu cung đều có thể nghe thấy tiếng khóc đau thấu tim gan của ta. Lý Tu Dẫn ôm chặt lấy ta sắp phát điên, không ngừng nói: "Không sao đâu Oanh Oanh, Oanh Oanh không sao đâu..."

Ta thỉnh cầu Lý Tu Dẫn cho ta về nhà ở bên linh cữu ca ca một ngày, hắn đồng ý. Hắn ban cho nhà ta rất nhiều tài vật, xây cho ca ca một lăng mộ, tu sửa miếu thờ, để thiên hạ bá tánh ăn chay bảy ngày.

Phụ thân nói, hoàng thượng đã làm rất tốt rồi.
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 16: Chương 16



Tiểu Vân vô cùng tiều tụy, nàng quỳ trước bài vị của ca ca, ánh mắt đờ đẫn, khóc đến nỗi nước mắt cũng không chảy ra được. Tựa như tất cả chỉ là một giấc mộng.

Những hình ảnh ngày bé huynh ấy mua hồ lô cho ta và lần cuối gặp mặt huynh ấy dặn dò ta phải sống thật tốt vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt, cứ như huynh ấy chưa từng rời đi, mà đây chỉ là một giấc mộng của riêng ta, đợi ta tỉnh lại huynh ấy sẽ sống sờ sờ xuất hiện trước mặt ta gõ đầu ta thôi.

Nhưng đến bao giờ ta mới có thể tỉnh lại đây?

Nửa đêm, ta mặc đồ trắng quỳ trước linh đường cùng Tiểu Vân, cháu gái nhỏ còn chưa biết chuyện gì xảy ra, say trong giấc ngủ, không biết nó có thể gặp được phụ thân của nó trong mộng hay không?

"Thần xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương."

Ta quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Lâm Xuyên mặc một thân khôi giáp quỳ ở phía sau. Ta đã vô số lần nghĩ đến cảnh tượng hai ta gặp lại, lại không ngờ là trước linh cữu của ca ca ta.

Hắn gầy đi nhưng cũng cường tráng hơn nhiều.

"Nương nương, trước khi ra trận, Tướng quân dự cảm mình lành ít dữ nhiều, liền đem vật này giao cho thần, nếu có bất trắc, dặn thần nhất định phải mang đến cho Hoàng hậu nương nương."

Vừa nói, hắn vừa dâng cái hộp nhỏ kia lên cho ta. Ta mở ra, bên trong là một phong thư, đầu thư viết: Oanh Oanh thân khải.

Đó là một phong thư huynh ấy để lại cho ta, hồi tưởng lại những tháng ngày thơ ấu của chúng ta. Huynh ấy viết, vì sao tóc ta luôn vô duyên vô cớ xõa xuống bị mẫu thân trách mắng, là vì huynh ấy thường xuyên cắt dây buộc tóc của ta thật nhỏ, đeo lâu sẽ đứt, tóc sẽ xõa, huynh ấy thấy dáng vẻ ta bị mẫu thân trách mắng rất thú vị; còn viết, ngày ta tân hôn huynh ấy không đến là vì huynh ấy sợ mình không nhịn được mà đánh Lý Tu Dẫn, muội muội bảo bối nhiều năm của huynh ấy cứ như vậy bị tên nhãi khốn kiếp kia cưới đi... Cuối cùng, huynh ấy nói, hy vọng ta sống thật tốt, một đời vui vẻ, chỉ có ta an khang vui vẻ, huynh ấy mới có thể an tâm nơi chín suối.

"Kiếp sau chúng ta vẫn làm huynh muội, ta vẫn sẽ bắt nạt muội." Huynh ấy viết.

Ta mơ mơ màng màng nhớ ra hình như mình ngất đi, khi tỉnh lại đã ở Vĩnh Thọ Cung rồi. Nghe nói, ta hôn mê ba ngày ba đêm, Lý Tu Dẫn tiều tụy ở bên giường ta trông ba ngày ba đêm.

"Sẽ ổn thôi, Oanh Oanh..." Hắn ôm ta nói.

Nhưng ta không thể vui vẻ trở lại được nữa, những năm sau đó, ta không ngừng sinh bệnh. Bị bệnh, truyền thái y đến chữa trị, đỡ được một thời gian lại tái phát, cứ thế luẩn quẩn mãi không thôi.

Tiểu Lan bảo ta phải dưỡng cho tốt, đừng phiền lòng thêm nữa. Nhưng rất nhanh, sau khi ca ca rời xa ta, Chu Diệu Nhân cũng rời đi.

Ngay khi ta nhận được tin ca ca tử trận sa trường, Chu Diệu Nhân cũng biết, bốn ca ca của nàng bị đày đi sung quân cũng không còn nữa.

Nàng cầu xin Lý Tu Dẫn để nàng đi thu xác cho ca ca của nàng, Lý Tu Dẫn không đồng ý, mà nàng lại biết tin Chu Quốc Công bệnh chết ở ngoài quan ải, lập tức không chống đỡ được nữa, ngay lập tức nhổ ra một ngụm máu. Thái y nói, nàng giận quá hóa bệnh, e rằng không sống được bao lâu nữa.

Thục Phi khóc lóc oán trách Chu Diệu Nhân: "Ngươi nói sẽ đợi Lương Kỳ lớn lên rồi cùng ta chọn vợ cho nó mà, ngươi không thể không giữ lời!"

Chu Diệu Nhân lau nước mắt cho nàng: "Không sao, ta tin vào mắt nhìn của ngươi."

Cứ như vậy, chúng ta ở trong phòng nàng khóc không thành tiếng, sau đó nàng dường như có lời muốn nói riêng với ta, lập tức đuổi bọn họ đi.

"Oanh Oanh, ngươi còn nhớ lần đầu tiên ta gặp Lý Tu Dẫn là khi nào không? Là ở trên sân mã cầu."

"Thật ra không phải hắn nhất kiến chung tình với ta, là ta nhất kiến chung tình với hắn."

"Ta nói cho ngươi hay, thật ra ta chơi mã cầu rất giỏi, phụ thân ta còn nói ta là thiên tài mã cầu đó."

"Nhưng hôm đó, ta và hắn ở hai phe đối địch, ta không muốn hắn mất mặt nên cố ý tỏ ra không biết gì về mã cầu, cố ý để ngựa phát điên."

"Ngươi biết không, ta vốn dĩ không phải người dịu dàng hiền thục gì, nhưng sau đó ta thích hắn, ta liền lén lút nhốt mình trong phòng cả tháng để đọc 'Nữ huấn', 'Nữ tắc', học tất cả lễ nghi lại một lượt, phụ thân ta nói, ta chính là thiên tài."

"Ta vốn cũng hào phóng thẳng thắn giống như ngươi, nhưng hắn thích dịu dàng, ta lập tức biến thành dáng vẻ dịu dàng."

"Hắn từng nói với ta, hắn chỉ yêu mình ta, chỉ cưới mình ta."

"Hắn còn hứa với ta cả đời này chỉ có một mình ta."

"Nhưng ta không ngờ tới, thời gian tươi đẹp của chúng ta lại ngắn ngủi như vậy, hắn hại chết đứa con của ta và hắn, ta giả vờ như không hay biết gì, trút tất cả oán giận lên người ngươi, ta biết, hắn thích ngốc nghếch."

"Oanh Oanh, ta rất muốn được chơi lại mã cầu." Nàng nghẹn ngào nói.

Ta đồng ý, ba ngày sau liền tổ chức đại hội mã cầu. Quả nhiên giống như Chu Diệu Nhân nói, nàng chơi mã cầu thật sự rất giỏi, ta và Lý Tu Dẫn hai người không chiếm được chút thượng phong nào.

Quả bóng cuối cùng, nàng ngã từ trên ngựa xuống. Lần này, Lý Tu Dẫn không đỡ được nàng.
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 17: Chương 17



14.

Chu Diệu Nhân chết rồi, Lý Tu Dẫn ngay cả một phong hào cũng không ban cho nàng. Hóa ra hắn có thể vô tình đến vậy.

Thời gian cứ thế trôi đi, rất nhiều phi tần đều đã có con nhưng ta vẫn bình thản như vậy. Lý Tu Dẫn không còn nhắc đến chuyện này với ta nữa, hắn không ép ta nữa.

Sau này nghe nói, phụ thân của Hoàng Chiêu Nghi bị phụ thân của Hà Thanh Sênh vu oan, bị đánh đưa vào Đại Lý Tự chấp hành xử tử. Bản thân nàng cũng bị biếm vào lãnh cung.

Khi ta đến thăm nàng, nàng đã không còn tức giận gì, chỉ lặp đi lặp lại: "Nương nương, cả đời ta chưa từng làm chuyện gì xấu, vì sao lại như vậy?"

Thành An được nuôi dưỡng ở cung của ta, ta thường xuyên dẫn nó đi thăm mẫu phi, sau này Lý Tu Dẫn biết được liền cấm ta dẫn Thành An đi thăm nàng.

Chưa đầy nửa năm, Hoàng Chiêu Nghi đã chết trong lãnh cung.

Trước khi chết, nàng không cam tâm trừng mắt hỏi ta: "Rốt cuộc ta đã làm sai điều gì?"

Ngươi không làm sai điều gì cả, là ông trời bất công, là ông trời không có mắt. Từ đó về sau, chúng ta không dám chọc vào Hà Thanh Sênh, sợ rằng chọc vào nàng sẽ liên lụy đến cả nhà mẹ đẻ.

Liễu Đỗ Nhược bảo ta phải cẩn thận, ả ta đã nhăm nhe vị trí Hoàng hậu từ lâu rồi. Lúc đó ta đang ôm con của Tiểu Lan là Tiểu Lương Việt dỗ dành nó ăn.

"Nàng ta cứ nhớ mong thì cứ nhớ mong, ta không trêu chọc nàng ta là được."

Nhưng cuối cùng ta vẫn đánh giá thấp dã tâm của Hà Thanh Sênh. Thủ đoạn của nàng ta cuối cùng cũng dùng đến trên người ta.

Hôm đó, nàng ta mượn danh nghĩa của Liễu Đỗ Nhược hẹn ta đến Ngự hoa viên, nhưng người ta gặp không phải là Liễu Đỗ Nhược mà là Thẩm Lâm Xuyên.

"Oanh Oanh..." Hắn nhìn ta với ánh mắt phức tạp, đưa tay muốn sờ mặt ta, bị ta né tránh.

Ta nhớ thương hắn, nhưng ta là Hoàng hậu, ta không thể gặp hắn.

Ta muốn đi, hắn liền kéo ta trở lại, nói: "Oanh Oanh, bao nhiêu năm qua ta vẫn luôn không thể quên được nàng, ta nghe nói Lý Tu Dẫn đối đãi với nàng không tốt, hiện tại chính cục đang loạn, ta đưa nàng đi, thiên hạ này luôn có chỗ dung thân cho hai chúng ta."

"Ngươi buông ra!" Ta muốn hất tay hắn ra nhưng cổ tay bị hắn gắt gao giam cầm.

"Thẩm Lâm Xuyên, ngươi điên rồi!" Ta giãy giụa, hắn lại càng ngày càng tới gần ta.

"Các ngươi đang làm cái gì?!"

Ta thấy Lý Tu Dẫn cùng Hà Thanh Sênh. Hắn đang lạnh lùng nhìn chúng ta, mà Hà Thanh Sênh rõ ràng là tới xem kịch. Ta mới biết, ta bị mắc bẫy rồi.

Ta hất tay Thẩm Lâm Xuyên ra, hắn lại đứng trước mặt ta, lớn tiếng đối chất cùng Lý Tu Dẫn: "Lý Tu Dẫn, ngươi không xứng làm Hoàng đế, ngươi không xứng với Oanh Oanh!"

"Oanh Oanh?"

Ta nghe được sự phẫn nộ rõ ràng của Lý Tu Dẫn, liền vội vàng quỳ xuống: "Hoàng thượng, Thẩm tướng quân phát điên rồi, thần thiếp và Thẩm tướng quân trong sạch."

Lý Tu Dẫn không nói gì, đột nhiên nghe thấy Hà Thanh Sênh hô lớn một tiếng: "Hoàng thượng, đây... đây không phải là túi hương của Hoàng hậu nương nương sao!"

Ta toát mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn thắt lưng của Thẩm Lâm Xuyên, trên đó quả nhiên treo túi hương ta tặng hắn nhiều năm trước.

Lý Tu Dẫn nổi giận, bắt Thẩm Lâm Xuyên lại, còn ta thì bị cấm túc.

Ngày hôm sau, Hà Thanh Sênh đến gặp ta, nàng ta nhìn ta với vẻ mặt buồn cười, hỏi: "Nương nương, người nói tội danh thông dâm với Hoàng hậu là gì nhỉ?"

"Làm sao ngươi gọi được hắn tới?" Ta tò mò rốt cuộc điều gì khiến Thẩm Lâm Xuyên đột nhiên phạm phải điều ngu xuẩn như vậy..

"Đơn giản thôi mà, ta chỉ cần nói với hắn rằng, bởi vì Hoàng hậu nương nương nhiều năm không sinh được con, Hoàng thượng quyết định phế Hậu, cả đời Hoàng hậu nương nương phải sống trong lãnh cung, sau đó, hắn hốt hoảng rồi." Hà Thanh Sênh cười hì hì nói.

Nhìn nụ cười của nàng ta, ta thấy thật ghê tởm. Ta thật sự ghê tởm đến mức nôn mửa, bởi vì ta mang thai rồi.

"Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đã mang thai hơn ba tháng."

Lông mày của Lý Tu Dẫn giãn ra, chuyện của ta và Thẩm Lâm Xuyên dường như cứ như vậy mà bỏ qua.

Nhưng mà...

"Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói, ba tháng trước Hoàng hậu nương nương về phủ túc trực bên linh cữu, đêm đó đã gặp Thẩm tướng quân."

Ta như phát điên từ trên giường bò dậy túm lấy cổ áo nàng ta:

"Hà Thanh Sênh, rốt cuộc ngươi có phải là con người không? Đó là linh đường của huynh trưởng ta, đó là ngày giỗ của huynh trưởng ta!"

Nhưng Hà Thanh Sênh dường như hài lòng với phản ứng này của ta, nàng ta cúi đầu nhận lỗi với ta: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không dám nghi ngờ người, nhưng huyết thống long tự là chuyện lớn, thà nghi ngờ nhiều còn hơn là sai sót."

Ta tức giận buông tay, quay đầu nhìn Lý Tu Dẫn, phản ứng của hắn khiến ta lạnh lòng.

"Lý Tu Dẫn, ngươi không tin ta?" Ta rơi nước mắt hỏi hắn.

Hắn không nói gì.

Ta cười.

Đến cuối cùng, chẳng qua ta cũng chỉ có một kết cục như Chu Diệu Nhân, thậm chí còn thảm hơn cả nàng.

Chỉ một lát sau, hắn liền rời đi, ta được bãi bỏ lệnh cấm túc, Tiểu Lan các nàng đều đến bầu bạn với ta.

"Nương nương, thân thể quan trọng." Liễu Đỗ Nhược vừa đút thuốc cho ta vừa an ủi ta.

"Hắn không tin ta." Ta nói.

Tiểu Lan lo lắng nhìn ta, nàng nói: "Nương nương, chúng ta không hổ thẹn với lòng mìnhlà được, mặc kệ hắn có tin hay không."

"Không hổ thẹn với chính mình?"

Nghe thấy giọng nói này, chúng ta đồng loạt nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy Hà Thanh Sênh dẫn người tiến vào, phía sau khiêng một cái bàn, trên bàn có một cây quạt.

Ta có một dự cảm không lành. Nàng ta sai người đặt bàn trước mặt ta.
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 18: Chương 18



"Hà Thanh Sanh, ngươi đến đây làm gì? Vĩnh Thọ Cung không hoan nghênh ngươi, cút ra ngoài!" Tiểu Lan vừa nói vừa nhấc ghế muốn đuổi ả đi.

"Quý phi nương nương, đừng nóng vội như vậy chứ." Ả cười hỏi ta, "Hoàng hậu nương nương, người có biết cái quạt này là gì không?"

Thân thể ta run rẩy kịch liệt, nghiến răng nghiến lợi thốt ra ba chữ: "Là cái gì?"

"Cái quạt này, chính là làm từ da của Thẩm tướng quân đấy!"

Đầu óc ta đột nhiên trống rỗng, cả người từ trên giường ngã lăn xuống đất.

"Ngươi... ngươi nói cái gì..." Ta trừng mắt nhìn ả, răng cắn chặt môi.

Thục phi ôm lấy ta, khóc lóc nói: "Liễu Đỗ Nhược, ngươi mau đuổi tiện nhân này ra ngoài, mau đuổi ả ra ngoài!"

Tiểu Lan ném ghế vào ả, nhưng ả né được.

"Thu Linh Động, ta đã cầu xin hoàng thượng rất lâu đấy, chỉ có giết Thẩm Lâm Xuyên mới có thể bảo toàn thanh danh trong sạch cho ngươi!" Hà Thanh Sanh như phát điên mà hét vào mặt ta.

"Hoàng thượng yêu ngươi đến mức nào chứ? Dù đứa bé trong bụng ngươi không phải của hắn, hắn cũng muốn!"

"Thu Linh Động, ngươi biết không? Thẩm Lâm Xuyên bị lột da sống đấy! Đến chết hắn vẫn còn gọi Oanh Oanh!"

"Hắn càng gọi, Hoàng thượng càng sai người ra tay nặng hơn! Nhưng hắn vẫn gọi tên ngươi! Ha ha ha ha..."

"Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Câm miệng!" Ta bịt tai lắc đầu điên cuồng, dường như tiếng kêu đau đớn trước khi chết của Thẩm Lâm Xuyên vẫn còn văng vẳng bên tai, trước mắt ta không ngừng hiện lên cảnh hắn bị lột da.

"Hoàng thượng nói rồi, phải bày cái quạt này trước mặt ngươi mỗi ngày! Hắn muốn ngươi ngày ngày nhìn người trong lòng của ngươi! Ha ha ha ha..."

"Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!" Ta liều mạng giãy giụa khỏi vòng tay của Thục phi, nàng ôm chặt lấy ta, khóc lóc nói: "Oanh Oanh, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút..."

Cuối cùng Tiểu Lan và Liễu Đỗ Nhược cũng đánh ả ta ra ngoài, ta sớm đã suy nhược nằm bệt trên mặt đất.

"Nương nương..."

Bọn họ khóc không thành tiếng.

Người ta yêu, vậy mà không một ai có kết cục tốt đẹp...

Ta cười lớn: "Rốt cuộc là trời xanh phụ ta? Hay là ta phụ trời xanh?"

Tiểu Lan, Liễu Đỗ Nhược và Thục phi ngày ngày đêm đêm ở bên cạnh ta, sợ ta làm ra chuyện gì đáng sợ.

Lý Tu Dẫn thật sự bắt ta ngày ngày nhìn chiếc quạt kia, hắn sai thái giám ngày ngày canh giữ ta, canh giữ xem cái quạt kia có được đặt trước mặt ta hay không.

Ta buồn ngủ quá, ta không dám ngủ, thậm chí không dám nhắm mắt. Chỉ cần ta khép mắt lại, ta liền nhìn thấy Thẩm Lâm Xuyên toàn thân là máu đứng trước mặt ta hỏi ta: "Oanh Oanh, tại sao nàng lại muốn chế ta thành quạt?"

"Nương nương, người đừng như vậy, thân thể của người không chịu nổi đâu, đứa bé trong bụng người cũng không trụ được đâu..." Tiểu Lan thấy ta không ăn một hạt cơm nào, đỏ mắt khuyên ta.

Những ngày này, nước mắt của bọn họ chưa từng khô cạn.

Sau đó, Lý Tu Dẫn đến, Liễu Đỗ Nhược ném chén trà vào hắn:

"Cẩu hoàng đế, cút ra ngoài!"

Lý Tu Dẫn: "Làm càn! Người đâu, lôi Hiền phi xuống cho ta, cấm túc."

Liễu Đỗ Nhược vừa đi vừa mắng: "Ta phỉ nhổ! Cẩu hoàng đế! Ngươi không xứng với Hoàng hậu!"

Tiểu Lan và Thục phi cũng đi ra ngoài, bọn họ phải đi cứu Liễu Đỗ Nhược.

"Tại sao ngươi không lấy da của ta làm quạt?" Ta lạnh lùng hỏi hắn.

"Trẫm là đang bảo vệ nàng."

"Ha." Ta cười lạnh, sau đó uống cạn chén thuốc phá thai trước mặt hắn, đó là thứ ta đã lén lút chuẩn bị khi Tiểu Lan và bọn họ ngủ say.

Lý Tu Dẫn giận tím mặt: "Thẩm Lâm Xuyên hắn đáng để nàng làm đến mức này sao?"

"Là ngươi không tin ta." Bụng ta đau quặn lại, h* th*n ướt đẫm, khó khăn thốt ra từng chữ.

Lý Tu Dẫn, ngươi biết không, khi Thẩm Lâm Xuyên hỏi ta có muốn theo hắn đi không, ta đã từ chối. Ta thật sự đã nghĩ bản thân sẽ luôn phải ở lại nơi này.

"Thu Linh Động, ta đã cho nàng cơ hội rồi." Lý Tu Dẫn lạnh lùng ném một tờ giấy xuống trước mặt ta rồi bước ra ngoài.

Ta nhặt lên xem, là bút tích của Tiên Đế:

Tân Đế đăng cơ, nếu Hoàng hậu sinh hạ long tự, sẽ tước đoạt thân phận, giáng làm thứ dân, trả lại tự do.

Tờ giấy rơi khỏi tay ta, ta tựa vào giường.

Ha, còn có ích gì nữa?

Nước mắt làm nhòe mắt ta, ta mơ hồ thấy Tiểu Lan và Thục phi bước vào, nói với ta rằng Liễu Đỗ Nhược vì mạo phạm Lý Tu Dẫn mà vừa bị hạ lệnh dùng côn đánh chết. Trước khi chết, nàng vẫn luôn nói:

"Oanh Oanh, Thư Hoa, Tiểu Lan... đừng quên ta, có được không..."

Rồi lại nói, phụ thân ta bị biếm khỏi Kinh thành, tẩu tẩu và cháu gái cũng bị đuổi về thôn quê.

Lý Tu Dẫn à, ngươi cũng thật tàn nhẫn.

Ta chậm rãi nhắm mắt lại, thấy ca ca, thấy Hoàng Chiêu Nghi, thấy Chu Diệu Nhân, thấy Liễu Đỗ Nhược, thấy Thẩm Lâm Xuyên...

"Kiếp sau, chúng ta đầu thai vào một gia đình bình thường đi..."
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 19: Chương 19



Kết cục (Góc nhìn của Lan Oánh Oánh)

Hoàng hậu nương nương đã qua đời hai năm. Tên húy của người trở thành điều cấm kỵ trong cung. Hoàng thượng ngày càng trở nên nóng nảy bạo nộ, hạ chỉ cấm tuyệt không ai được phép nhắc đến nàng. Từ đó, chữ “Thu” thành điều cấm nói, mùa thu bị gọi là “Tây Lục”, “Oanh” cũng đổi làm “Tước”.

Hắn không hề lập Hậu. Tuy quần thần bất bình, song chỉ dám giận mà chẳng dám nói. Hắn còn cho người niêm phong Vĩnh Thọ cung, như thể Thu Oanh Oanh chưa từng tồn tại trên cõi trần này. Kẻ nào lỡ miệng nhắc ba chữ ấy, một khi truyền đến tai hoàng thượng, tất sẽ rước lấy cơn cuồng nộ. Thậm chí hắn cấm cả cung nữ mặc váy áo màu vàng nhạt, chỉ vì nhìn thấy sắc màu ấy là lại đau đầu đến khó chịu.

Mỗi lần Thục phi tỷ tỷ nhắc đến chuyện này đều tức giận đến mức đập bát ném chén, mắng Hoàng thượng là kẻ giả dối làm bộ đa tình, tự lừa mình dối người nhưng cuối cùng lại là kẻ phụ bạc.

Từ sau biến cố năm ấy, hậu cung chỉ còn lại ta, Thục phi và Hà Thanh Sanh. Hoàng thượng xa lánh ta cùng Thục phi, có lẽ bởi chúng ta nhắc nhở hắn về người đã khuất. Nhưng, một người có thể quên đi chỉ bằng cách cách không nhắc đến hay sao?

Tô Công công lén nói với chúng ta, đêm đêm hoàng thượng gặp ác mộng, trong mộng gọi tên hoàng hậu, tỉnh giấc rồi nổi trận lôi đình, đập phá trong cung, sau đó suốt cả đêm không sao chợp mắt.

“Vậy là xem như hắn hối hận rồi sao?” Ta hỏi Thục phi.

Tỷ tỷ chỉ nhấp một ngụm trà, khẽ thở dài, hỏi lại ta: “Muội có tin không? Nếu cho hắn chọn lại thì hắn vẫn sẽ làm như thế.”

Tâm tư hoàng thượng thế nào, chúng ta làm sao dò thấu?

Người thiếu ngủ vốn đã dễ giận, huống hồ là bậc đế vương vốn tính tình hung bạo. Chén bát vỡ chẳng còn giúp nguôi cơn giận, cuối cùng hắn cũng trút lửa hận lên kẻ đầu têu gây ra tấn bi kịch năm nào.

“Kết cục như hiện tại là điều ngươi mong muốn sao?”

Một đêm nọ, ta và Thục phi đến lãnh cung, gặp lại Hà Thanh Sanh. Nàng ta chẳng còn vẻ kiều diễm thuở xưa, chỉ ngồi trên chiếc đệm hương bồ phủ đầy bụi, ngẩng đầu nhìn chúng ta, nở nụ cười lạnh lùng.

“Những lời này nên để các ngươi tự hỏi chính mình. Đây chẳng phải là kết cục mà các ngươi muốn sao?”

Giờ phút ấy, ta và Thục phi cũng đã có thể điềm nhiên đối mặt với người từng phá tan những năm tháng đẹp đẽ của chúng ta.

Nghe ta nói vậy, nàng ta bật cười. Tiếng cười ban đầu khe khẽ rồi trở nên lớn dần, phút chốc như điên dại:

“Các ngươi tới để giết ta ư? Ha… thì ra cuối cùng cũng đến nước này rồi. Ngay cả Lý Tu Dẫn giờ đây cũng hận không thể gi.ết ch.ết ta, vậy thì chết dưới tay các ngươi cũng chẳng còn gì để oán than.”

Lúc ấy ta mới chú ý tới vết thương nơi má trái nàng ta, hẳn là bị hoàng đế hung hăng đánh. Nàng ta chỉ ngồi chứ không nằm, có lẽ vì sau lưng bị thương, chẳng thể dựa vào đâu được.

“Ngươi tưởng chúng ta cũng khát máu như ngươi sao?” Thục phi cười lạnh, hỏi:

“Ta vẫn không hiểu, vì điều gì mà ngươi lại hãm hại hoàng hậu? Chẳng lẽ vì nàng không đủ tốt với ngươi? Hay vì ngươi đố kỵ nàng được sủng ái?”

Hà Thanh Sanh liếc nhìn chúng ta đầy khinh miệt, bật cười:

“Các ngươi tưởng ta là loại nữ nhân ngu ngốc như Chu Diệu Nhân, trong đầu chỉ toàn ghen tuông đố kỵ hay sao? Lý Tu Dẫn ép ta vào cung khiến ta phải chia lìa người ta yêu. Vì sao ta không thể khiến hắn cũng nếm trải mùi vị ly biệt ấy?”

“Ta vốn không định hại Thu Oanh Oanh. Nhưng là… Lý Tu Dẫn thay lòng đổi dạ! Hoàng hậu à… ngươi cũng đừng trách ta, chỉ là… ngươi xui xẻo thôi… ha ha ha ha ha…”

Tiếng cười của nàng ta vừa lạnh lẽo vừa thê lương, khiến ta chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay tức khắc. Nhưng nhìn nàng ta như vậy, trong lòng vừa phẫn nộ lại cũng dấy lên chút xót xa.

“Lẽ nào bất hạnh của bản thân lại là lý do chính đáng để tổn thương người khác?” Rời khỏi lãnh cung, lòng ta nặng trĩu. Trong đầu hiện lên dáng vẻ non nớt của Hà Thanh Sanh thuở mới nhập cung.

“Chỉ là lựa chọn khác nhau mà thôi,” Thục phi khẽ nói, “Muội còn nhớ Liễu tỷ tỷ không? Năm xưa nàng cũng bị chia cách với người thương bởi cung tường, nhưng nàng chưa từng oán trách ai. Suy cho cùng, vẫn là Hà Thanh Sanh không thể thoát khỏi ngõ cụt trong lòng mình.”

Nhắc đến Liễu tỷ tỷ, lòng ta lại xót xa.

Con trai Lương Hoài của nàng nay đã tám tuổi, thông tuệ văn chương thi họa, ngày ngày theo sau Lương Kỳ đọc thơ học chữ. Trong số huynh đệ, hai đứa nó là thân thiết nhất.

“Thục phi tỷ tỷ, ta vẫn hay nghĩ… nếu Hoàng hậu nương nương còn sống, cung cấm này hẳn sẽ náo nhiệt hơn nhiều.” Ta vốn thích náo nhiệt, rất yêu khoảng thời gian Hoàng hậu nắm tay ta, đút ta ăn bánh hoa quế.

“Có thể là vậy,” Thục phi ngẩng đầu nhìn trời đêm, “Nhưng với Oanh Oanh mà nói, sống là bị trói trong chốn cung cấm. Nay nàng mất rồi, có lẽ… lại là một kiểu tự do.”

Đêm nay, sao cũng chẳng phủ đầy trời.
 
Back
Top Bottom