Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
421,079
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO-0AJYfCzgs2a6xGE38vDwu5roi581WAglJB7R3pxZIiGC_J4LSi4u36hYrl_4MfGeRhrDsMIVMpD-eOeP99TEVVMO12NVhCpTT4R6XuxTIk5Me6ZOeyrTGnrnC6y88vAVVtuYZsjIiXMCS_uwdwlm=w215-h322-s-no-gm

Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Tác giả: Bán Bình Lựu Liên Nãi
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Cổ Đại, Ngược
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tân đế đăng cơ, ta ngồi lên vị trí Hoàng hậu.

Tân đế không thích ta, từ khi hắn còn là Thái tử ở Đông cung đã như vậy, dù cho dung mạo của ta là xuất chúng nhất cả nước Đại Bội này.

"Thu Linh Động, trẫm sẽ lập tức phế truất ngôi vị Hoàng hậu của ngươi, ngươi cứ chờ đó mà xem." Giờ ngọ, Hoàng đế lại phất tay áo rời khỏi cung của ta.

Hắn đã đăng cơ nửa năm, gần như mỗi ngày đều nói với ta câu này.

Ta thật sự không hiểu, hắn tan triều xong cố ý đến cung ta nói câu này, còn lần nào cũng tự rước bực vào người rốt cuộc là vì cái gì.

Rảnh rỗi sinh nông nổi sao?

Mà lý do hắn muốn phế ta khỏi vị trí Hoàng hậu, chẳng qua là muốn ta nhường chỗ cho Chu Lương đệ kia, à không đúng, bây giờ đã là Diệu Quý phi rồi.

Từ Đông cung đến tận bây giờ, tổng cộng chỉ có hai người là ta và Diệu Quý phi mà thôi.

“Hoàng hậu nương nương dù có xinh đẹp đến đâu thì đã sao, còn không phải là không được Hoàng thượng sủng ái, cuối cùng vẫn là Quý phi nương nương nhà chúng ta được Hoàng thượng yêu thích nhất...”

Đứng ở bên ngoài Vị Ương cung, ta nghe được tỳ nữ của Diệu Quý phi nói với nàng như vậy.

Haizz, ta đến thật không đúng lúc. Lúc này Diệu Quý phi đang trang điểm, quay đầu về phía cửa sổ liếc nhìn thấy ta, hoảng hốt đứng dậy hành lễ: “Hoàng hậu nương nương an khang.”

Ta mỉm cười ôn hòa: “Ngươi mau đứng lên đi, trước mặt ta không cần câu nệ lễ nghi, thân thể vẫn quan trọng hơn.”

Diệu Quý phi khẽ gật đầu, được nha hoàn đỡ ngồi xuống. Ta nhìn bụng nàng đã lộ rõ, trong lòng có một cảm giác khó mà diễn tả được. Không sai, nàng mang thai rồi, đây cũng là nguyên nhân chính khiến Lý Tu Dẫn muốn phế ta.

Có lẽ là ánh mắt của ta quá nóng rực, Diệu Quý phi không khỏi che bụng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.

"Thật ra hôm nay bổn cung đến là có một việc muốn trưng cầu ý kiến của muội muội." Ta mở lời nói vào chuyện chính.

"Từ xưa hậu cung của quân vương giai lệ đông đảo, chính là để sinh con nối dõi, nhưng hiện tại trong hậu cung này chỉ có hai người là muội và ta." Ta vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mặt nàng, chỉ thấy sắc mặt nàng dần trở nên âm trầm.​
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 1: Chương 1



1.

Tân đế đăng cơ, ta ngồi lên vị trí Hoàng hậu.

Tân đế không thích ta, từ khi hắn còn là Thái tử ở Đông cung đã như vậy, dù cho dung mạo của ta là xuất chúng nhất cả nước Đại Bội này.

"Thu Linh Động, trẫm sẽ lập tức phế truất ngôi vị Hoàng hậu của ngươi, ngươi cứ chờ đó mà xem." Giờ ngọ, Hoàng đế lại phất tay áo rời khỏi cung của ta.

Hắn đã đăng cơ nửa năm, gần như mỗi ngày đều nói với ta câu này.

Ta thật sự không hiểu, hắn tan triều xong cố ý đến cung ta nói câu này, còn lần nào cũng tự rước bực vào người rốt cuộc là vì cái gì.

Rảnh rỗi sinh nông nổi sao?

Mà lý do hắn muốn phế ta khỏi vị trí Hoàng hậu, chẳng qua là muốn ta nhường chỗ cho Chu Lương đệ kia, à không đúng, bây giờ đã là Diệu Quý phi rồi.

Từ Đông cung đến tận bây giờ, tổng cộng chỉ có hai người là ta và Diệu Quý phi mà thôi.

"Hoàng hậu nương nương dù có xinh đẹp đến đâu thì đã sao, còn không phải là không được Hoàng thượng sủng ái, cuối cùng vẫn là Quý phi nương nương nhà chúng ta được Hoàng thượng yêu thích nhất..."

Đứng ở bên ngoài Vị Ương cung, ta nghe được tỳ nữ của Diệu Quý phi nói với nàng như vậy.

Haizz, ta đến thật không đúng lúc. Lúc này Diệu Quý phi đang trang điểm, quay đầu về phía cửa sổ liếc nhìn thấy ta, hoảng hốt đứng dậy hành lễ: "Hoàng hậu nương nương an khang."

Ta mỉm cười ôn hòa: "Ngươi mau đứng lên đi, trước mặt ta không cần câu nệ lễ nghi, thân thể vẫn quan trọng hơn."

Diệu Quý phi khẽ gật đầu, được nha hoàn đỡ ngồi xuống. Ta nhìn bụng nàng đã lộ rõ, trong lòng có một cảm giác khó mà diễn tả được. Không sai, nàng mang thai rồi, đây cũng là nguyên nhân chính khiến Lý Tu Dẫn muốn phế ta.

Có lẽ là ánh mắt của ta quá nóng rực, Diệu Quý phi không khỏi che bụng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve.

"Thật ra hôm nay bổn cung đến là có một việc muốn trưng cầu ý kiến của muội muội." Ta mở lời nói vào chuyện chính.

"Từ xưa hậu cung của quân vương giai lệ đông đảo, chính là để sinh con nối dõi, nhưng hiện tại trong hậu cung này chỉ có hai người là muội và ta." Ta vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mặt nàng, chỉ thấy sắc mặt nàng dần trở nên âm trầm.

Ta tiếp tục nói: "Nếu như còn ở Đông cung thì cũng thôi, nhưng hiện giờ Thái tử điện hạ đã là Hoàng thượng rồi, hậu cung nhất định phải có thêm người mới. Chỉ khi hậu cung hưng thịnh, hắn ở tiền triều mới có thể an tâm lo liệu chính sự."

Ta tận tình khuyên bảo, nói là đến nghe ý kiến của nàng, chi bằng nói là đến khuyên giải nàng thì đúng hơn. Quả nhiên, nghe xong những lời ta vừa nói, tâm tình của nàng dường như không được tốt lắm.

"Muội muội, nếu đã vào cung rồi, không có gì bất ngờ xảy ra thì phải ở lại thâm cung này cả đời, Hoàng thượng đã định sẵn phải có tam cung lục viện, thời điểm bước chân vào Đông cung, hẳn là muội phải hiểu rõ những điều này hơn ai hết."

Ta nhìn Diệu Quý phi trầm tư hồi lâu, sau đó liền rời khỏi Vị Ương cung, vừa bước ra khỏi cửa cung liền nghe thấy tiếng chén trà vỡ tan tành. Chu Diệu Nhân đúng là vẫn còn quá trẻ, không giữ được bình tĩnh như vậy.

Để không phải nghe Lý Tu Dẫn nói câu mà ta đã nghe đến phát ngán, ta đã đến thăm Thái hậu nương nương trước khi hắn tan triều. Từ khi Tiên đế qua đời, Thái hậu đã ngã bệnh. Người yêu thích ta nhất, từ nhỏ mỗi lần ta bị Lý Tu Dẫn bắt nạt, đều là người đứng ra giải vây cho ta, đồng thời trừng phạt Lý Tu Dẫn, sau này khi bước chân vào Đông cung cũng vậy. Ngẫm kỹ lại, có lẽ đây cũng là lý do mà Lý Tu Dẫn không thích ta, ha ha ha.

Ta cùng Thái hậu trò chuyện rất nhiều, chẳng qua là kể về một ngày đã đi đâu, có chuyện gì thú vị, nhưng những điều này đối với Thái hậu mà nói đều không có gì mới mẻ.

"Oanh Oanh à, con phải nhanh chóng sinh cho Hoàng đế một đứa con trai nối dõi tông đường."

Thái hậu nắm tay ta, ta cảm nhận được những nếp nhăn trên tay bà. Còn nhớ khi Tiên đế chỉ hôn ta cho Lý Tu Dẫn, đôi tay ấy vẫn còn mịn màng mềm mại tinh tế biết bao.

Từ tẩm điện của Thái hậu đi ra, lòng ta cứ bất an mãi. Cho đến khi nhìn thấy Tô công công trước cửa cung của ta, ta mới hiểu vì sao mình lại bồn chồn đến vậy. Hay là đến Vị Ương Cung trốn tạm một chút?

"Hoàng hậu nương nương dừng bước, Bệ hạ đã chờ đợi từ lâu."

Tô công công gọi ta lại, ta chỉ đành tiu nghỉu đi theo vào. Đôi khi ta thực sự không hiểu, hắn đã ghét ta như vậy thì đừng đến gặp ta, hà tất phải khiến cả hai người đều không thoải mái.

"Hoàng thượng vạn phúc kim an." Ta khẽ thi lễ, nhưng thấy hắn không có ý định để ý đến ta.

Ta chỉ đành tự mình nói: "Thần thiếp đã bàn bạc cùng Thái hậu và Diệu Quý phi, mười lăm tháng sau sẽ tiến hành tuyển tú."

Lý Tu Dẫn vẫn ngồi ở đó, ánh mắt cũng không hề động đậy. Đây là thăng thiên rồi sao?

"Hoàng thượng?" Ta gọi hắn, trong lòng nghĩ hắn mau chóng rời đi, ta còn phải ăn cơm nữa.

"Thu Linh Động, sau này ngươi không được phép đến Vị Ương Cung nữa." Hắn lạnh lùng buông một câu rồi bỏ đi.

Hắn không nói phế truất ngôi vị Hoàng hậu của ta, điều đó khiến ta khá ngạc nhiên.

"Ta thích đi đâu thì đi, hắn quản được sao." Đêm xuống khi đi ngủ, ta than thở với Xuân Đào.

Xuân Đào hầu hạ ta nằm xuống, vừa nói: "Nương nương, vị ở Vị Ương Cung kia đã sảy thai rồi."

Cái gì?!

"Chuyện khi nào vậy?" Ta giật mình.

"Ngay sau khi ngài rời khỏi Vị Ương Cung không lâu, chắc là do tâm tư nàng ta yếu đuối, không chấp nhận được chuyện tuyển phi, nương nương đừng để tâm, chuyện này không liên quan đến ngài." Xuân Đào an ủi ta, sợ ta nhận trách nhiệm về mình.

Ta vốn dĩ không phải kẻ vai rộng gánh cả biển trời, lại càng tâm niệm "trốn tránh tuy đáng xấu hổ nhưng mà có ích". Thành ra, chuyện này ta tuyệt nhiên không hề liên hệ đến bản thân mình.

Nhưng sự thật chứng minh, ta vẫn nghĩ quá đơn giản, Lý Tu Dẫn đã cấm túc ta, thời gian là đến ngày mười sáu tháng sau. Nói cách khác, ta không thể tham gia tuyển tú được nữa rồi.
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 2: Chương 2



2.

Lý Tu Dẫn quả nhiên nói được làm được, chiều ngày mười lăm ta muốn ra ngoài đều bị bắt trở về. Một vị Hoàng hậu làm đến mức như ta đây, cũng thật là hèn nhát.

"Nghe nói hôm nay là Hoàng thượng và Thái hậu nương nương cùng nhau tuyển chọn, Diệu Quý phi không tham gia." Xuân Đào vừa xoa bóp vai cho ta vừa nói với ta những tin tức nàng nghe được ở bên ngoài.

Ta hỏi: "Tuyển chọn được bao nhiêu tú nữ?"

"Cũng không nhiều lắm, chỉ có chín người."

Cũng ít thật. Ta thầm nghĩ. Có lẽ là vì Chu Diệu Nhân vừa sảy thai, Lý Tu Dẫn yêu nàng như vậy, đương nhiên không nỡ để nàng phải ghen tuông quá nhiều.

"Hoàng hậu nương nương, trong chín người mới đến, có hai người được phong làm Tiệp dư, lần lượt là con gái của Lễ bộ Thượng thư Liễu Vi Lệ tên là Liễu Đỗ Nhược và con gái của Đốc sát viện Tả Đô Ngự Sử, Hà Thanh Sanh."

Hà Thanh Sanh, Thanh Sanh, phí hoài bản thân mình? Cái tên này không được hay lắm.

"Bảy người còn lại đều được phong làm Mỹ nhân."

Ta gật đầu, mừng rỡ nói: "Thế thì tốt rồi, sau này cuối cùng cũng có người trò chuyện cùng ta."

Trước đây ta tìm Chu Diệu Nhân chơi, nàng chẳng mấy khi để ý tới ta, hoặc là lấy cớ thân thể không khỏe để từ chối, hoặc là vâng vâng dạ dạ rất không thú vị, ta đáng sợ đến vậy sao? Mà giờ nàng lại sẩy thai, chẳng phải sẽ càng trốn tránh ta, e là hận chết ta rồi.

"Nhưng nương nương, người không giận sao? Phải chia sẻ trượng phu cùng nhiều người như vậy..." Xuân Đào khó hiểu hỏi ta.

Ta cười, vừa mân mê mấy đóa châu hoa trên bàn trang điểm vừa đáp nàng: "Xuân Đào, hắn không phải trượng phu của ta, hắn là Hoàng đế."

"Nhưng hoàng đế chẳng phải là trượng phu của người sao?"

Xuân Đào à, ngươi vẫn cứ đơn thuần như ngày đầu mới vào phủ bốn năm trước, thôi vậy, như thế cũng tốt.

Chuyện ngu ngốc nhất trên đời chính là coi Hoàng đế là người yêu. Từ nhỏ mẫu thân ta đã dạy ta như vậy. Quả thật từ xưa Đế vương đa tình bạc nghĩa, điều này ta đã hiểu ngay ngày thứ hai vừa bước chân vào Đông Cung, đó cũng là ngày Tiên đế ban c,h,ế,t cho Tiên hoàng hậu.

Đây cũng là lý do ta không quá coi trọng vị trí Hoàng hậu này. Ta chỉ cầu bảo toàn mạng sống này thôi.

Ôi chao, nghĩ nhiều quá rồi.

Trời đã tối, ta chuẩn bị cởi xiêm y đi ngủ, dù sao ngày mai ta còn phải đi thăm các tỷ muội của ta nữa!

"Hoàng thượng giá đáo—" Ngoài cửa truyền đến giọng của Tô công công.

Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là đến gia hạn lệnh cấm túc của ta? Còn chưa kịp nghĩ kỹ, bóng dáng của Lý Tu Dẫn đã lướt vào.

Ta ngồi xuống hành lễ: "Thỉnh an Bệ hạ."

Lý Tu Dẫn liếc xéo ta: "Sớm muộn gì trẫm cũng phế ngươi."

Phải phải phải, phế ta đi, mau phế ta đi, ngày nào cũng đến đây chỉ để nói với ta câu này có thấy phiền không cơ chứ. Một phút trôi qua, chân ta sắp tê rần rồi.

"Đã đến giờ nghỉ ngơi rồi, bệ hạ, không biết hôm nay bệ hạ lật thẻ bài của ai vậy? Liễu tiệp dư? Hà tiệp dư? Hay là mấy vị mỹ nhân kia?" Ta vội vàng đuổi hắn đi, chân ta thật sự tê rồi!

Hắn không nhanh không chậm tự rót cho mình một chén trà: "Hừ, ngươi quản ta."

Được được được, ta không quản ngươi, ngươi có thể cho ta đứng lên trước được không. Ta khóc không ra nước mắt. Nếu ta ngồi thêm một lát nữa e là sẽ ngã mất, đến lúc đó Lý Tu Dẫn sẽ không lấy cớ dáng vẻ ta không đoan trang rồi phạt cấm túc ta thêm một tháng nữa chứ?

"Ngươi đứng lên đi." Tạ ơn trời đất.

Ta được Xuân Đào đỡ ngồi lên giường, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lý Tu Dẫn vẫn cứ thẳng tắp ngồi ở đó. Nói hết rồi, sao còn chưa đi nữa?

"Hôm nay là mười lăm, trẫm phải ở cùng Hoàng hậu." Hắn đã sai tỳ nữ của ta cởi áo cho hắn rồi.

Sao không dùng nha hoàn của mình mà cứ nhất định phải dùng người của ta? Không đúng, điều ta nên chú ý không phải cái này.

"Hoàng thượng, Diệu quý phi vừa mới mất con, nhất định là vô cùng mềm yếu, người vẫn nên yêu thương nàng nhiều hơn." Nói trắng ra, ta chính là không muốn ngủ cùng ngươi.

"Ngươi đuổi trẫm đi?" Ánh mắt lạnh lùng của hắn liếc qua, ta rùng mình một cái.

Ta vội vàng hành lễ tạ tội: "Thần thiếp không dám, dưới bầu trời này có nơi nào không phải là đất của Thiên tử, thần thiếp đâu dám để Hoàng thượng đi."

Hắn lại hừ lạnh một tiếng, ta đều nghi liệu có phải ngoài việc dùng mũi xì hơi để biểu thị sự khinh bỉ của hắn ra thì sẽ không biết làm gì khác nữa hay không. Ta thở phào nhẹ nhõm, tiến lên hầu hạ hắn cởi áo. Ai mà chẳng phải kiếm miếng cơm ăn chứ.

Sáng sớm hôm sau, khi ta tỉnh dậy, Lý Tu Dẫn đã không còn ở đó. Phải nói rằng, cái người này đối với ta có một điểm tốt duy nhất, chính là không bao giờ quản giờ giấc của ta, mặc kệ ta ngủ bao lâu, tốt nhất là ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại thì càng tốt.

Đáng tiếc, ta không thể toại nguyện hắn được, ta còn phải sống cho thật tốt nữa.

"Xuân Đào."

Ta gọi Xuân Đào vào, sau đó nói: "Đem thuốc vào đây."

"Nương nương..." Xuân Đào nhíu mày, có vẻ không tình nguyện.

"Mang vào." Ta ra lệnh.

Thấy ta kiên quyết như vậy, Xuân Đào mới bất đắc dĩ đi ra ngoài, không lâu sau thì bưng vào một bát thuốc đen sì. Ta nhẫn nhịn xuống vị đắng mà uống cạn. Mỗi lần Lý Tu Dẫn đến chỗ ta qua đêm, ngày hôm sau ta đều sai người sắc thuốc cho ta. Bởi vì nữ nhi của Thừa tướng đương triều, muội muội của Hộ quốc Đại tướng quân không thể có con.

Dù Lý Tu Dẫn không nói ra, ta cũng biết.

Vị đắng trong miệng tan hết, ta thoải mái đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm.

"Lại đây, để bản cung xem thử mấy gương mặt mới trong cung nào."
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 3: Chương 3



3.

Đã rất lâu rồi Vĩnh Thọ cung không có nhiều người như vậy. Ta nhìn những phi tần ngồi bên dưới với vẻ mặt non nớt, cảm thấy hiếm khi có được vui vẻ.

"Các vị không cần câu nệ, cứ coi như tỷ muội nói chuyện phiếm thôi, sau này nếu có chỗ nào không đủ chu đáo, cứ việc nói với bản cung."

Ta tự cho rằng giọng điệu của mình đủ dịu dàng, nụ cười đủ hiền hòa, nhưng dường như các nàng đều rất sợ ta, hay là vì mới gặp mặt nên còn xa lạ?

"Hoàng hậu nương nương, điểm tâm trong cung của người thật sự rất ngon."

Đúng lúc bầu không khí trở nên trầm mặc có chút xấu hổ, Lan mỹ nhân nhỏ tuổi nhất cười ha hả mở miệng, trong miệng còn ngậm nửa miếng bánh hạt dẻ. Có lẽ dáng vẻ của nàng quá đáng yêu, ta không khỏi bật cười:

"Lan mỹ nhân thích điểm tâm trong cung của ta như vậy, vậy thì ăn nhiều một chút, sau này cũng có thể thường xuyên đến Vĩnh Thọ cung."

Lan mỹ nhân mắt đảo một vòng, cười ngây ngô: "Nếu như thần thiếp ăn đến nỗi khiến nương nương nghèo đi, nương nương đừng trách tội a!"

Các phi tần khác đều cười rộ lên, bầu không khí lúc này mới hòa hoãn hơn một chút.

"Nói đến chuyện thị tẩm, bản cung sẽ lần lượt sắp xếp, cứ bắt đầu từ người có danh vị lớn nhất trong số các ngươi trước đi, Liễu Tiệp dư, Hà Tiệp dư, hai người ai có ý muốn đến trước?"

Ta vừa dứt lời, chỉ thấy hai nha đầu đỏ mặt.

"Hay là... Hà muội muội trước đi."

"Không không không, Liễu tỷ tỷ đi trước đi..."

"Đừng đừng đừng, Hà muội muội trước..."

Hai người liền ở dưới điện đẩy qua đẩy lại, cái dáng vẻ suýt chút nữa cãi cọ làm ta ngơ ngác không hiểu ra sao.

Lẽ nào trong mắt các nàng Lý Tu Dẫn là con hổ ăn thịt người không nhả xương? Sao ai nấy đều không tình nguyện như vậy? Đặc biệt là Liễu Tiệp dư, cái vẻ ghét bỏ kia suýt chút nữa tràn ra hết cả lên mặt rồi.

"Được rồi được rồi, hai người đừng ầm ĩ nữa." Thấy cứ cãi nhau thế này cũng không phải là cách, ta bèn lên tiếng ngăn cản, chuyển sang Vương mỹ nhân Vương Thục Hoa, con gái của Vương Thị lang:

"Vương mỹ nhân, hay là ngươi đi?"

Vương mỹ nhân đảo mắt nhìn mấy tỷ muội khác, lại nhìn nhìn ta, vẻ mặt khó xử: "Nếu đã như vậy, vậy thì... được thôi."

Sao lại có cảm giác như lên chiến trường chịu chết vậy nhỉ? Lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm, các phi tần khác cũng đều thở phào nhẹ nhõm.

Ta cảm thấy, các nàng đều không ưa Lý Tu Dẫn cho lắm thì phải?

Đến giữa trưa, ta giữ Lan mỹ nhân ở lại dùng bữa, tiểu nha đầu kia ngược lại không hề gò bó, còn rất vui vẻ khi được ở lại Vĩnh Thọ Cung ăn điểm tâm.

Ta hỏi nàng: "Lan mỹ nhân, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười ba tuổi." Nàng vừa nhai bánh ngọt vừa nói, âm thanh còn chưa rõ.

"Ngươi tên là gì?"

Nàng nheo mắt cười với ta: "Lan Oánh Oánh."

"Tiểu Lan, ngươi có biết vì sao Liễu Tiệp dư và Hà Tiệp dư đều không muốn thị tẩm không?" Ta hỏi.

Lan mỹ nhân bất cẩn bị nghẹn, ta vội vàng rót cho nàng ngụm trà, chỉ nghe nàng nói: "Trước khi vào cung Liễu tỷ tỷ và Hà tỷ tỷ đều đã có người trong lòng, các nàng là bị ép vào cung."

Lý Tu Dẫn ơi Lý Tu Dẫn, sao ngươi cứ thích để ý đến những người đã có kẻ để thầm thương thế này?

"Vậy Tiểu Lan, vì sao ngươi lại vào cung?" Ta không khỏi tò mò, Lan đại nhân rốt cuộc đã đưa ra điều kiện gì mà có thể khiến cô nhóc tham ăn này bằng lòng vào hậu cung.

"Phụ thân nói, ngự thiện phòng trong cung có thể làm rất nhiều, rất nhiều món ngon!"

Ta không nhịn được cười, Lan mỹ nhân cũng ngốc nghếch cười với ta.

Đến tối, Xuân Đào giúp ta cởi y phục đi ngủ, ta nhìn mình trong gương, mặt đầy vẻ u sầu:

"Xuân Đào à, ngươi nói phải làm sao bây giờ mới tốt? Liễu Tiệp dư, Hà Tiệp dư đều không muốn thị tẩm, Lan mỹ nhân thì còn quá nhỏ, sáu vị mỹ nhân còn lại hình như cũng không mấy nguyện ý, đám tần phi lần này làm sao vậy?"

Nghĩ năm xưa, ta còn là Thái tử phi thường đến hậu cung bầu bạn với Thái hậu, lúc đó vẫn còn là Hiền phi nương nương, hậu cung của Tiên đế cạnh tranh khốc liệt đến mức nào, ta từng tận mắt nhìn thấy Tiên hoàng hậu đẩy phi tần được sủng ái xuống giếng cạn, mà Tiên hoàng hậu cũng vì chuyện này mà bị Tiên đế ban tội chết. Nếu không có Hiền phi nương nương bảo vệ, thêm vào thân phận Thái tử phi, e rằng ta cũng không sống được đến ngày hôm nay.

Hiền phi nói với ta, Tiên hoàng hậu không xấu, chỉ là nàng quá yêu Hoàng thượng mà thôi.

Ta hỏi nàng: "Mẫu hậu, người không yêu Hoàng thượng sao?"

Ta nhớ rõ ràng, ngày đó Hiền phi nắm tay ta, miệng lẩm bẩm nói: "Hắn là hoàng đế, ta không thể yêu..."

Hiện tại, ta cũng đã hiểu được tâm tư năm xưa của Thái hậu.

Ngày hôm sau, Vương mỹ nhân được tấn phong Vương Uyển Nghi, Hoàng thượng thưởng cho nàng rất nhiều vàng bạc châu báu, ta cũng tặng nàng chiếc bình phong phỉ thúy mà ta yêu thích nhất.

Dù sao nàng cũng là người hôm qua đã giúp ta giải quyết vấn đề thế kỷ, ta đương nhiên phải đối đãi tốt với nàng. Nhưng trên mặt Vương Uyển Nghi, ta không những không thấy vẻ vui mừng mà ngược lại còn cảm thấy nàng cau mày khổ sở.

Chẳng lẽ là khoản kia của Lý Tu Dẫn không hợp ý nàng?

"Nương nương, thần thiếp xin nương nương đồng ý một chuyện, nếu hôm nay Hoàng thượng lại lật thẻ bài của thần thiếp, xin nương nương từ chối thay thần thiếp."

"Vì sao chứ?!" Ta và đám phi tần xôn xao cả lên, chuyện này thật sự quá khiến người ta tò mò.

Chỉ thấy Vương Uyển Nghi bất đắc dĩ lắc đầu: "Nói một câu mạo phạm, thần thiếp không thích Hoàng thượng."

"Vậy cũng là chuyện cực kỳ bình thường, ngươi và Hoàng thượng mới gặp nhau một lần, đương nhiên không có tình cảm gì, sau này gặp nhiều hơn vài lần là tốt thôi."

Dù sao ta gặp hắn nhiều lần như vậy cũng chẳng có cảm xúc tốt đẹp gì. Nhưng ta vẫn an ủi nàng như vậy, ta không muốn để Vương Uyển Nghi gia nhập chiến đội của Liễu Tiệp dư và Hà Tiệp dư.

"Sau này?" Vương Uyển Nghi nghe ta nói xong, thiếu chút nữa ngất đi, cuối cùng được Triệu mỹ nhân đỡ mới có thể rời khỏi Vĩnh Thọ cung.

Rốt cuộc cái tên Lý Tu Dẫn này đã làm chuyện thất đức gì mà khiến Vương Uyển Nghi chán ghét hắn đến vậy?
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 4: Chương 4



4.

Rốt cuộc Lý Tu Dẫn đã làm gì Vương Uyển Nghi? Ta nghĩ mãi cũng không ra.

Thế là khi Lý Tu Dẫn tan triều đến tìm ta, ta hỏi hắn: "Hôm qua Hoàng thượng có làm chuyện gì quá đáng với Vương Uyển Nghi không?"

Hắn đưa tay phủi phủi lớp bụi vốn không hề tồn tại trên long bào, nhìn ta: "Sao? Nàng ta lên án trẫm với ngươi à?"

Ta nhìn nụ cười giễu cợt trên mặt hắn, liền đoán được không phải chuyện tốt lành gì, thế là nghiêm túc nhìn hắn, hỏi: "Hoàng thượng rốt cuộc đã làm gì?"

Lý Tu Dẫn lại không trả lời ta mà tự nói với chính mình: "Ngươi chấp chưởng hậu cung cũng đã hơn nửa năm rồi, nay trong cung lại thêm người mới, việc quản lý cũng nhiều hơn, niệm tình ngươi vất vả... Thôi vậy, trẫm chỉ là muốn để Diệu nhân tiếp nhận quản lý, hôm khác hai người các ngươi giao việc cho nhau." Nói xong liền rời đi.

Nói ngươi đi thì đi đi, sao còn tiện tay lấy luôn cái chén trà trong cung ta đi vậy?

Để xua tan sự chán ghét của Vương Uyển Nghi đối với Lý Tu Dẫn, ta quyết định đến Trữ Tú cung thăm nàng, trên đường vừa đi nhanh vừa vấp, suýt chút nữa đụng phải đám cung nữ của Hoán Y cục.

"Liễu tỷ tỷ tỷ không biết đâu, đêm hôm đó lão hoàng đế đã làm gì với ta..." Vừa mới đến cửa cung, ta đã nghe thấy tiếng Vương Uyển Nghi khóc lóc kể lể với Liễu Tiệp dư.

"Hắn thế mà lại dám! Hắn lại dám bắt ta chép sách! Chữ viết cẩu thả còn phải chép lại một lần nữa! Ta đã chép suốt cả một đêm!"

Trong cung truyền ra tiếng khóc của Vương Uyển Nghi, ta nghe nàng đứt quãng nói: "Tay ta sắp mỏi nhừ rồi, hu hu hu hu... Nếu hôm nay, nếu hôm nay hắn còn bắt ta chép, ta sẽ chết cho hắn xem..."

Ta nghe xong, chuyện này không xong rồi, vội vàng đi vào.

"Vương muội muội, hoàng thượng dù có điều gì không phải, muội cũng không thể coi thường tính mạng của mình như vậy."

Mặt mày ta ủ rũ, nắm chặt tay nàng.

"Nhưng mà Hoàng hậu nương nương..." Vương Uyển Nghi nước mắt lưng tròng: "Hắn... thứ hắn bắt ta chép không phải là thơ văn, mà là 《Diêm Thiết Luận》, dài như vậy, dài như vậy, hắn... hắn muốn ta chép xong trong một đêm..."

Từ khi nào mà Lý Tu Dẫn lại có sở thích như vậy?

Ta vừa bận an ủi, lại vừa hỏi: "Vậy còn chuyện thị tẩm..."

Nhắc đến chuyện này, Vương Uyển Nghi càng khóc dữ dội hơn.

"Nương nương, nếu chỉ bắt thần thiếp chép sách thì thôi, đằng này gần sáng hắn lại muốn thiếp thị tẩm, dù thân thể có vững chãi cỡ nào cũng không chịu nổi sự giày vò như vậy..."

Lý Tu Dẫn, ngươi đúng là tên khốn mà.

"Muội muội yên tâm đi, nếu hôm nay hoàng thượng còn lật thẻ bài của muội, bản cung nhất định sẽ từ chối thay muội." Ta cũng xót nàng rồi.

Rời khỏi Trữ Tú cung, ta liền đến Vĩnh An cung.

Từ khi Lý Tu Dẫn đăng cơ, ta chưa từng đến đây, một là ta không muốn, hai là Lý Tu Dẫn bảo ta đừng có lảng vảng trước mặt hắn.

"Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng đang ở bên trong bàn chuyện với Thu thừa tướng, hay là nô tài vào thông báo một tiếng?"

Ta khoát tay. Nghĩ đến Lý Tu Dẫn vì thế lực nhà ta mà luôn đề phòng cha và huynh của ta, ngày thường nếu có việc cũng chỉ tiếp kiến Chu Quốc công là phụ thân của Chu Diệu Nhân, hôm nay là làm sao nữa vậy?

Ta cũng không nghĩ nhiều, dù sao nữ tử hậu cung không được phép tham dự chuyện triều chính, đặc biệt là ta. Thế là trở về Vĩnh Thọ cung, sai người trong Kính Sự phòng đổi hết thẻ bài hôm nay thành Diệu Quý Phi.

Vốn cũng nghĩ để Lý Tu Dẫn an ủi nàng nhiều hơn, không thể có người mới đã lập tức quên người cũ, nhưng dường như Chu Diệu Nhân còn không cảm kích, thậm chí ngày hôm sau còn sai cung nữ đưa đến cho ta một phong thư, bảo ta đừng thương hại nàng ta.

Trời đất chứng giám, ta thật lòng muốn Lý Tu Dẫn đến chỗ nàng ta, tốt nhất là ở đó cả đời luôn thì càng tốt, đỡ cho ta ngày ngày phải đau đầu lo liệu hắn đến cung nào.

Diệu Quý Phi vẫn không bước ra khỏi vị Ương cung của nàng ta nửa bước, ta thậm chí không thể biết được rốt cuộc là vì ta hay vì các tần phi khác trong cung mà nàng ta không ra khỏi cửa.

Mấy ngày liền, Lý Tu Dẫn đều đến chỗ nàng ta, sắc mặt của Vương Uyển Nghi lập tức tốt lên, mấy phi tần khác cũng rạng rỡ hẳn ra. Đây là làm sao vậy? Hậu cung tần phi không thích hoàng thượng thì phải làm sao đây?

Hơn nữa, vì sao bọn họ đều dùng ánh mắt thương hại mà nhìn ta?

Buổi sáng thỉnh an, ta bị ánh mắt đó nhìn đến toàn thân khó chịu, thế là ta vội vàng kết thúc buổi trà nhỏ này, lúc đi còn nghe thấy bọn họ nhỏ giọng nói: "Hoàng hậu nương nương bảo trọng."

Bảo trọng cái gì mà bảo trọng? Các ngươi đều quay lại nói rõ ràng cho ta!

"Hoàng hậu nương nương, các tỷ tỷ không có ý gì khác đâu."

Buổi trưa tức giận đến phát run, ta cho gọi Lan mỹ nhân đến ăn cơm cùng ta, chỉ nghe nàng ta cười hì hì nói với ta:

"Mọi người đều quan tâm người đó thôi, mấy ngày nay hoàng thượng đều đến chỗ Diệu Quý Phi, không hề đến thăm người, mà người còn phải giả vờ vui vẻ đi sắp xếp hoàng thượng đến chỗ các tỷ tỷ khác, mọi người thật sự rất đau lòng cho người đó!"

Ta: "..."

Đột nhiên thấy thật ấm lòng, mọi người quan tâm ta như vậy...

Không đúng! Cái gì mà giả vờ vui vẻ? Ta thật sự vui vẻ mà!

"Vậy... vậy vì sao mọi người không muốn hầu hạ hoàng thượng?" Tuy rằng chuyện hắn làm với Vương Uyển Nghi có hơi bi.ến th.ái.

Nghe xong câu hỏi của ta, Lan mỹ nhân đặt đũa xuống, vô cùng nghiêm túc nói: "Chúng ta đều cảm thấy hoàng thượng là một tên nam nhân xấu xa."

Ồ? Chuyện này lại từ đâu mà ra vậy?

"Nương nương, trước khi vào cung chúng ta đều nghe qua chuyện của ngài. Ngài cùng hoàng thượng là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã được chỉ hôn cho hoàng thượng, ngài luôn cần cù chăm chỉ quản lý mọi chuyện trong Đông cung, hiện tại cũng không quản khó nhọc mà lo liệu việc hậu cung, ngài đôi với hắn tình nghĩa sâu đậm nhưng hắn lại tìm đến Diệu Quý Phi để đâm vào tim ngài. Ngày tuyển tú lại còn cấm túc ngài, cho nên mọi người đều rất ghét hoàng thượng."

Ở Đông cung chỉ có hai người là ta và Chu Diệu Nhân, căn bản không cần quản lý gì, hiện tại hậu cung cộng thêm ta mới có mười một phi tần, ta nào có nhiều việc như vậy chứ, hơn nữa...

Ai tình nghĩa sâu đậm với hắn, ta vốn dĩ không thích hắn mà. Đây đều là những chuyện từ trên trời rơi xuống gì vậy!
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 5: Chương 5



"Tiểu Lan, muội đừng nhắc lại những lời này nữa. Sự tình vốn dĩ không phải như các muội nghĩ. Đã vào cung rồi, chúng ta phải hầu hạ hoàng thượng cho tốt, lấy hoàng thượng làm trời, lấy hoàng thượng làm đất. Tuyệt đối không được nói những lời như không thích hoàng thượng, ghét hoàng thượng nữa, biết chưa?"

Ta khổ tâm khuyên nhủ nàng. Dù sao thì chuyện ghét hắn, ta cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi.

"Nhưng nương nương à, chúng ta vào cung có thể hầu hạ hoàng thượng, nhưng chúng ta thật sự không thích hắn mà. Nếu ngay cả buồn vui yêu ghét của mình cũng không thể biểu đạt, vậy nơi cung cấm này chẳng phải giống như địa lao sao?"

Lan mỹ nhân chớp chớp đôi mắt, đôi mắt trong veo ấy khiến ta không nỡ phản bác nàng.

Tiểu Lan à, nơi này chính là địa lao đó, nó còn khiến người ta ngột ngạt hơn cả địa lao nữa kìa.

Về sau, cũng không biết vì sao, ta lại mắc bệnh một trận thái y nói là phong hàn. Ta vừa bệnh, hậu cung liền tạm thời giao cho Diệu Quý phi quản lý. Ta nghe Liễu tiệp dư nói, từ khi Diệu Quý phi nắm quyền, các nàng không còn phải lo lắng gì nữa, Diệu Quý phi không bao giờ để các nàng có cơ hội gặp mặt hoàng thượng.

"Nương nương, người phải mau chóng khỏe lại! Diệu Quý phi quá kiêu ngạo rồi!" Lan mỹ nhân nói.

Nha đầu này, không biết từ khi nào lại ghét Chu Diệu Nhân đến vậy. Nghe Liễu tiệp dư nói, không biết nàng lấy được quyển thoại bản từ đâu, xem xong liền nói tất cả tiểu thiếp trên đời đều là tiện nhân phá hoại gia đình người khác. Ta vội bảo Liễu tiệp dư cất quyển thoại bản kia đi, không thể làm hư trẻ con được.

Hai tháng trôi qua, thân thể ta mới khỏe lại, lúc này lại có tin vui truyền đến. Vương Uyển Nghi mang thai rồi! Lý Tu Dẫn trực tiếp phong nàng lên phi vị, ban vị Thục phi.

Hắn dường như đắc ý vô cùng về chuyện mình một kích trúng đích này. Mà Thục phi cũng rất đắc ý, xem đi, ta chỉ chép kinh một lần, lập tức đã được liệt vào Tứ phi rồi.

Chúng tần phi: Cút!

Sau đó, Bắc Cảnh truyền đến tin tức: Thu tướng quân bắt được tên giặc cầm đầu, Bắc Cảnh đại bại.

5.

Đối với hai chuyện vui bất ngờ này, Lý Tu Dẫn cười đến ngoác cả miệng. Một bên ban thưởng cho Thục phi, xưng hài tử trong bụng nàng là điềm lành, một bên ban thưởng cho ca ca ta, mở tiệc nghênh đón tẩy trần cho huynh ấy.

Nhờ phúc của bọn họ, hai ngày nay hắn cũng có sắc mặt tốt với ta hơn. Nhưng ta lại ở trong trạng thái căng thẳng.

Lịch đại vương triều, có bao nhiêu tướng sĩ tài giỏi hơn người vì bị quân vương nghi kỵ mà mất mạng, công cao cái chủ đáng sợ đến nhường nào. Ca ca ta mới hai mươi lăm tuổi, lại giành được chiến thắng trong hết trận chiến này đến trận chiến khác. Là muội muội của huynh ấy, là dân chúng Đại Bồi, ta thật sự vui mừng vì điều đó, nhưng là người trong hậu cung, ta thật sự không thể biểu hiện ra sự vui mừng của mình.

Lý Tu Dẫn vốn dĩ có mối quan hệ tốt với ca ca ta, hai người từ nhỏ đã thân thiết như huynh đệ ruột thịt, hắn coi trọng tài năng và sự thẳng thắn của ca ca, ca ca cũng coi trọng năng lực và tấm lòng của hắn, nhưng dù vậy, chẳng phải Lý Tu Dẫn vẫn luôn đề phòng Thu gia, phòng bị ta đó sao?

Cho nên, ta chỉ cầu sống sót là tốt rồi.

Ngày ấy mở tiệc, ta và Lý Tu Dẫn ngồi trên đại điện, ca ca Thu Ngâm Phong ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái dưới điện, sau đó là phụ thân rồi đến Chu Quốc công.

Diệu Quý Phi ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải dưới điện, hẳn là nhớ đến đứa con đã mất, ánh mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm Thục Phi, dường như muốn nhìn thấu nàng ấy. Thục Phi thì lại ung dung tự tại phe phẩy cây quạt, vừa hưởng thụ sự quan tâm của Lý Tu Dẫn, vừa đắc ý nhìn Diệu Quý Phi.

Nghe nói, thoại bản mà Lan Mỹ Nhân xem chính là do Thục Phi mang từ ngoài cung về.

Ài~

"Hà Tiệp Dư đâu?" Ta nhìn phía dưới không thấy bóng dáng Hà Tiệp Dư, liền hỏi.

Xuân Đào: "Hà Tiệp Dư nói thân thể không khoẻ nên không đến."

Ta gật đầu.

"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương,"

Sau một khúc ca múa, Thu Ngâm Phong đứng lên hành lễ với chúng ta, cười nói:

"Vi thần quanh năm ở Bắc Cảnh, nghe nói ở đó có một loài hoa kỳ lạ, tên là cây mắc cỡ, chỉ cần chạm vào lá của nó, nó sẽ xấu hổ mà khép lá lại. Vì vậy, thần liền tìm được một gốc mang về, hôm nay đặc biệt dâng lên cho Bệ hạ và nương nương."

Vừa nói, liền sai người mang chậu cây lên. Một chậu cỏ nhỏ, nhìn không có gì đặc biệt.

"Nương nương, mời." Thu Ngâm Phong nhìn ta nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Cười cái rắm!

Thấy Lý Tu Dẫn đồng ý, ta liền bước xuống chạm vào bông hoa kia, ngay khi mọi người nín thở chờ đợi kỳ tích xảy ra… Kỳ tích đã không xảy ra.

Ta nhìn Thu Ngâm Phong: "Thu tướng quân, hoa này, nó không biết xấu hổ rồi."

“Bẩm nương nương, đại khái là, nó vô liêm sỉ đi."

"Ha ha ha ha..."

Cả điện cười ồ lên, ta chỉ hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui xuống.

Thu Ngâm Phong, bao nhiêu năm sương gió ở ngoài biên ải cũng không mài mòn được cái mặt dày của huynh đâu. Thật sự còn vô liêm sỉ hơn cả hoa.

Lý Tu Dẫn lại cảm thấy không sao cả, cười ha hả nói: "Thưởng!"

Thu Ngâm Phong cũng mặt dày mày dạn nhận lấy. Ca ca tốt của ta ơi, huynh quay đầu nhìn xem, nhìn xem mặt lão phụ thân của chúng ta đen thành cái gì rồi kìa.

Sau đó, Liễu Tiệp Dư dâng một khúc "Phi Thiên Vũ", Hoàng Mỹ Nhân dâng khúc "Quảng Lăng Tán", Lan Mỹ Nhân thì… Lan Mỹ Nhân thì thao thao bất tuyệt khen Thu Ngâm Phong tận hai tờ giấy.

Hoá ra Lan Mỹ Nhân giỏi nhất không phải là ăn, mà là nịnh bợ!

Mà sau khi Lý Tu Dẫn khen hết người này đến người khác, thì Diệu Quý Phi bỏ về giữa chừng. Sao từ khi làm Quý Phi, ngược lại không còn ôn hòa nhẫn nhịn như trước nữa rồi?

"Hoàng thượng, thần thiếp muốn gặp mặt riêng cùng huynh trưởng." Sau khi yến tiệc tàn, ta thừa lúc Thu Ngâm Phong chưa ra khỏi cung vội vàng nói với Lý Tu Dẫn.

Ta hiểu hành động này của ta có thể gây ra sự nghi ngờ của hắn, nhưng ta thật sự rất muốn nói chuyện riêng cùng Thu Ngâm Phong.

Có lẽ là hắn quá vui vẻ, thế mà lại đồng ý.

Không lâu sau, Thu Ngâm Phong xuất hiện ở Vĩnh Thọ Cung của ta. Ta thấy huynh ấy đến, trong lòng vô cùng vui mừng, để Xuân Đào và các tỳ nữ đều ra ngoài, chỉ còn lại ta và ca ca của ta.

"Đại ca, ba năm không gặp, huynh gầy đi, cũng đen đi rồi." Nhớ ca ca ta ba năm trước còn là một thư sinh trắng trẻo, bây giờ trở nên đen sạm, cũng rắn rỏi hơn không ít, ta không khỏi cảm thán thời gian thấm thoắt thoi đưa.

"Oanh Oanh, muội ngược lại không có gì thay đổi, vẫn rất xinh đẹp." Lúc này huynh ấy cũng không trêu chọc ta nữa, xoa đầu ta chậm rãi nói.

Trong lòng ta đều là ngũ vị tạp trần.

Từ khi ta làm hoàng hậu này, phụ thân không thể gọi là phụ thân, mẫu thân không thể gọi là mẫu thân, gặp ca ca còn phải xưng hô là tướng quân, mà bọn họ thấy ta còn phải hành lễ, ta chịu đủ rồi.

Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, tốn bao công sức mới nhịn được không khóc.

"Huynh cũng đến tuổi nên tìm một nương tử rồi, bằng không với cái bộ dạng hung hăng của huynh, về già càng khó kiếm được thê tử đấy." Ta trêu huynh ấy.

Huynh ấy lại thản nhiên: "Bọn ta chinh chiến sa trường, ngày đêm chiến đấu ở tiền tuyến, biết đâu ngày nào đó bỏ mạng, để lại ở nhà một lớn một nhỏ, thật thảm biết mấy. Khiến người ta ngày ngày mong nhớ đã đành, lỡ đâu khiến người ta thủ tiết vì mình thì thật đáng hận."

Ta: "Ba tội bất hiếu, tội lớn nhất chính là không con cái mà."

Huynh ấy: "Thu gia chúng ta xưa nay không theo cái này."

Ta khẽ cười, hỏi huynh ấy: "Sao dạo này huynh lại trở nên phóng khoáng thế? Mấy năm trước còn ầm ĩ đòi cưới cô nương nhà ai kia mà?"

Huynh ấy ngượng ngùng gãi đầu: "Người ta giờ đã lấy chồng rồi, với lại giờ đây ca ca muội từng trải rồi, sớm đã không để ý đến chuyện nhi nữ tình trường."

Ta gật đầu, ca ca quả thật trưởng thành hơn nhiều.

"Lâm Xuyên ca ca... huynh ấy vẫn khỏe chứ?"

Cuối cùng ta cũng hỏi ra câu hỏi ta muốn hỏi nhất.

Huynh ấy ngẩn người, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Hắn rất tốt, trong quân cũng lập được không ít thành tựu."

"Vậy huynh ấy..."

"Thu Linh Động!"
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 6: Chương 6



Ta còn muốn hỏi tiếp thì ca ca nghiêm giọng ngắt lời: "Biết càng nhiều thì muội càng khó buông bỏ, muội phải nhớ kỹ, muội không phải Thu Oanh Oanh, muội là Thu Linh Động, là hoàng hậu của Đại Bội, là thê tử của Lý Tu Dẫn, biết chưa?"

Ta nhìn huynh ấy, thất thần gật đầu: "Huynh ấy khỏe là tốt rồi..."

Trước khi cáo biệt, ta nghe thấy tiếng thở dài của ca ca.

Chiều tà, ta đứng ở cửa, gió thổi khiến ta hơi đau đầu nhưng ta vẫn không muốn vào phòng. Ta nhìn bầu trời vuông vắn, chỉ cảm thấy ngực như bị đè nặng đến khó thở.

Gần năm năm rồi, ta ở trong cung gần năm năm rồi...

Trong năm năm này, ít nhiều gì ta cũng sẽ nhớ đến huynh ấy, mà hôm nay nói ra tên huynh ấy, vẫn là lần đầu tiên trong năm năm qua.

Ta thừa nhận, ta không thể bình tĩnh được nữa rồi.

7.

Ta và Thẩm Lâm Xuyên, quen nhau trong một sự cố.

Năm ta mười bốn tuổi, còn chưa gọi là Thu Linh Động, còn chưa được tiên đế hứa gả cho Lý Tu Dẫn, năm đó đi săn mùa thu, ngoài các hoàng tử và mấy vị nương nương địa vị cao tham gia, tiên đế đặc cách phê chuẩn cho ta đi.

Người luôn thiên vị ta, đãi ngộ giống như công chúa vậy.

Tại khu vực săn bắn, ta không hề kém cạnh nam nhi, số lượng thú săn được còn nhiều hơn mấy vị hoàng tử cộng lại, cũng vì vậy, mấy vị hoàng tử cảm thấy mất mặt, bèn xúi giục Lý Tu Dẫn đến trước mặt tiên đế "buộc tội" ta: "Phụ hoàng, nàng ta căn bản không giống nữ tử!"

Tiên đế nghe xong lời này liền cười ha hả: "Nàng không phải nữ tử, ngươi gây khó dễ cho nàng ta, vậy ngươi chính là nam tử sao?"

Những người có mặt cười ồ lên, mấy vị hoàng tử khác cũng che miệng cười trộm, mặt Lý Tu Dẫn đỏ bừng. Qủa thật trí nhớ của Lý Tu Dẫn không tốt, lại bị mấy ca ca của hắn gài bẫy.

Cười cũng đã cười rồi, Tiên đế quay đầu nhìn ta, nói: Mắt sáng trong như nước mùa thu, tóc búi đội mũ cao, phong thái hiên ngang anh tuấn chẳng kém gì đấng nam nhi. Quả là bậc linh tuấn của nước Đại Bội ta!

Ông lại hỏi ta: "Oanh Oanh, hai chữ 'Linh Động' này, con có thích không?"

Ta không hiểu ý của ông là gì, phụ thân lại quỳ xuống dập đầu: "Tạ bệ hạ đã ban tên cho tiểu nữ."

Từ đó, ta được gọi là Thu Linh Động.

Lúc ấy ta còn chưa biết, từ sớm trong cuộc đi săn, khi ta đoạt được vị trí đầu tiên, Tiên đế đã quyết định gả ta cho Lý Tu Dẫn rồi.

Về sau, trong cung lại cử hành một trận đấu mã cầu, lần này Tiên đế chia ta và Lý Tu Dẫn vào cùng một đội. Khác với săn bắn mùa thu chính là lần này số người tham gia hoạt động đông hơn một chút. Ngay cả tiểu thư Chu gia chưa từng bước chân ra khỏi khuê phòng cũng tới.

Lý Tu Dẫn vừa gặp đã nhất kiến chung tình với nàng. Thật xui xẻo, đối thủ trong trận đầu của chúng ta lại chính là nàng và tiểu công tử phủ thừa Thuận Thiên, Thẩm đại nhân. Nhưng Lý Tu Dẫn cứ thế mà không rời mắt được.

"Thái tử điện hạ, ngài nhìn cho rõ vào, đừng có kéo chân ta." Ta nhìn ra tâm tư của hắn, có lòng tốt nhắc nhở.

Hắn kiêu ngạo hất đầu: "Hừ, ngươi đừng kéo chân ta mới phải."

Được được được, vậy ta có thể nhờ ngươi đừng có nhìn chằm chằm đối thủ mà nuốt nước miếng được không?

Vừa khai chiến, ta đã chiếm thế thượng phong. Tiểu thư Chu gia kia liếc mắt là biết người không thích vận động, đến cưỡi ngựa cũng chẳng xong. Xem ra, chỉ có tiểu công tử Thẩm gia kia gắng gượng chống đỡ chúng ta mà thôi.

"Xuy xuy xuy..."

Ngay khi ta sắp đánh mã cầu vào khung thành, ngựa của Chu Diệu Nhân bỗng dưng phát cuồng, chạy loạn khắp sân khiến nàng không ngừng hét chói tai. Chu đại nhân thương con gái nhưng cũng chỉ có thể ngồi yên vị mà lo lắng không thôi.

Ngay lúc đó, Lý Tu Dẫn tung người nhảy khỏi lưng ngựa, cướp lấy Chu Diệu Nhân từ con ngựa điên kia, ôm chặt vào lòng, xoay một vòng trên không trung rồi đáp xuống đất.

Ta thở phào nhẹ nhõm. Chờ đã, con ngựa kia sao lại lao về phía ta? Ta còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy thân ngựa rung lắc dữ dội, ta mất trọng tâm, ngay khi ta cho rằng mình sắp ngã đến tàn phế thì lại rơi vào một vòng tay ấm áp.

Hôm đó, gió thổi mát lạnh nhưng ta lại chẳng thấy lạnh chút nào. Chàng trai cứu ta thật tuấn tú, sau khi đặt ta xuống đất, ôn tồn lễ độ nói: "Thu cô nương, mạo phạm rồi."

Hắn cười lên thật dịu dàng.

Rất xin lỗi, vừa nãy ta còn chê cười ngươi đánh cầu dở.

"Đa tạ tiểu công tử đã cứu mạng." Ta cũng vội vã hành lễ đáp tạ, vừa ngẩng đầu lên thì người đã chẳng thấy người đâu nữa rồi.

Thực ra kiểu anh hùng cứu mỹ nhân này còn chưa đủ để khiến ta động lòng. Phải biết rằng, từ nhỏ ta đã lớn lên trong cung, hoàng tử tuấn tú tiêu sái nhiều vô kể, người theo đuổi ta cũng không ít, ta đâu phải tiểu cô nương dễ dàng bị lừa gạt.

Ngược lại, Chu Diệu Nhân từ đầu trận đến cuối trận, mặt vẫn luôn đỏ bừng.

Lần nữa gặp lại Thẩm Lâm Xuyên là vào tiệc sinh thần của Tiên hoàng hậu năm đó. Có lẽ lúc đó cha mẹ ta đã nhận ra Tiên đế có ý định biến ta thành con dâu của ông nên ngày hôm đó đã trang điểm cho ta vô cùng lộng lẫy (đương nhiên, bản thân ta vốn đã rất xinh đẹp), đầu đội trâm cài nặng trĩu, suýt chút nữa thì gãy cả cổ.

Trong yến tiệc cung đình toàn là những màn ca múa tầm thường khiến ta cảm thấy thật vô vị, bèn muốn thừa lúc không ai để ý mà ra ngoài đi dạo một chút.

"Ngươi đi đâu vậy?" Quả nhiên, ta lại bị sắp xếp ở bên cạnh Lý Tu Dẫn.

"Ta ra ngoài đi dạo một chút, ở đây không thú vị." Nói rồi ta khom lưng bước ra ngoài.

"Không được, ngươi đi rồi làm sao ta ngắm nàng được?" Hắn túm chặt lấy tay áo ta khiến ta suýt chút nữa thì lảo đảo.

Ngắm ai cơ chứ?

Ta theo ánh mắt hắn nhìn sang, chỉ thấy Chu Diệu Nhân đang nhấp chén rượu, nhìn Lý Tu Dẫn đến mức hai mắt hắn sáng rực.

"Ra là ta đứng đây cản trở ngươi lén nhìn người ta à." Ta liếc xéo hắn một cái, "Nếu ngươi là nam nhân thì tự mình đi bắt chuyện với người ta đi, bắt ta làm quân sư quạt mo là sao hả?" Ai ngờ, nghe ta nói vậy, Lý Tu Dẫn lại đỏ mặt.

Sống lâu mới thấy chuyện lạ trên đời.
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 7: Chương 7



"Ngươi thích đi thì đi, nhưng ta nói cho ngươi biết, Chu cô nương có cảm tình với ngươi đấy, ngươi tìm nàng nàng sẽ không ngó lơ ngươi đâu, ngược lại còn rất vui nữa." Ta bỏ lại một câu rồi định rời đi.

"Sao ngươi biết?"

Ta biết là biết, ngươi lắm lời thật đấy. Ta không thèm để ý đến hắn, lén lút đi ra ngoài.

Trời vẫn lạnh như cắt, dù có tuyết rơi cũng vẫn lạnh như thường. Nhìn mặt hồ đóng băng, ta xoa xoa hai bàn tay cho ấm, sớm biết vậy, trước khi đi đã tiện tay lấy một cái lò sưởi tay rồi.

"Trời lạnh thế này, cô nương không ở trong điện xem múa nghe hát, sao lại chạy ra đây?"

Ta đang nghĩ ai lại lắm chuyện như thế, quay đầu lại nhìn thì thấy Thẩm Lâm Xuyên đang đi về phía ta, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa như mấy tháng trước.

"Thẩm tiểu công tử đến đây để làm gì, ta đến đây làm cái đó." Ta thất thần nhìn những con cá đang bơi lội dưới lớp băng.

Một lát sau, ta lại mất hứng, định quay vào trong điện thì phát hiện Thẩm Lâm Xuyên vẫn luôn ở phía sau ta.

"Huynh, sao huynh còn chưa đi?" Phía sau vẫn không có tiếng động, ta cứ tưởng hắn đã đi từ lâu rồi chứ.

Chẳng lẽ hắn ở sau lưng ta mưu đồ bất chính gì sao? Đúng lúc ta định cùng hắn lý luận một phen thì hắn im lặng ra hiệu cho ta nhìn về phía trước.

Theo ánh mắt của hắn, ta nhìn thấy Lý Tu Dẫn và Chu Diệu Nhân ở phía đối diện hồ. Tên nhãi ranh Lý Tu Dẫn này được đấy chứ, ta gợi ý cho hắn vài câu mà đã hẹn được người ta ra ngoài rồi. Ta ôm thái độ xem náo nhiệt, gian xảo nhìn Thẩm Lâm Xuyên:

"Đi, chúng ta đi xem thử!" Nói rồi ta rón rén dẫn đầu đi về phía trước.

Thẩm Lâm Xuyên cũng thật là nhiều chuyện, không hề từ chối. Cuối cùng, chúng ta tìm được một thân cây khá lớn để trốn phía sau.

"Nếu là...rất tốt."

Ở quá xa, ta chỉ có thể nghe loáng thoáng vài chữ, ngược lại tiếng cười khúc khích của Chu Diệu Nhân lại khiến ta nghĩ ngợi bậy bạ.

"Ngươi nói xem, lát nữa hai người họ có ôm nhau không?" Ta vừa nhìn chằm chằm vào hai người kia, vừa không quay đầu lại hỏi hắn.

Hắn: "Cô nương không giận sao?"

Ta: "Giận cái gì?"

"Thái tử điện hạ chẳng phải là người trong lòng của cô nương sao?"

Cái gì?? Ta tức giận quay phắt đầu lại đối chất với hắn, ai ngờ hai người chúng ta lại đứng quá gần, hai khuôn mặt suýt chút nữa thì chạm vào nhau.

Trong khoảnh khắc, ta cũng không nghe thấy tiếng cười của Chu Diệu Nhân nữa, ta chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập loạn, không biết là của hắn hay là của ta.

"A——" Ta hoảng sợ nhảy ra khỏi thân cây khiến Lý Tu Dẫn và Chu Diệu Nhân giật mình.

"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi..." Ta xấu hổ đến mức nói không nên lời, giơ tay chỉ vào hắn mà không thốt ra được câu nào.

Thẩm Lâm Xuyên dường như không có chuyện gì xảy ra, cung kính hành lễ với Lý Tu Dẫn: "Thái tử điện hạ, Chu cô nương."

"Sao hai người lại ở đây?" Lý Tu Dẫn khó hiểu hỏi, Chu Diệu Nhân lại đỏ bừng mặt.

Thẩm Lâm Xuyên liếc nhìn ta đang tức muốn hộc máu, sau đó mỉm cười nói: "Vừa nãy thấy Thái tử điện hạ và Chu cô nương cùng nhau dạo chơi, Thu cô nương nói muốn đến xem náo nhiệt."

Mặt Lý Tu Dẫn lúc đỏ lúc trắng: "Thu Oanh Oanh, ngươi..."

Nhưng ta nào còn tâm trạng để ý đến hắn, trong đầu ta bây giờ toàn là khuôn mặt vừa nãy kề sát.

"Ta bảo ngươi đến gần ta như vậy, bảo ngươi chiếm hời của ta!" Ta vốc một nắm tuyết dưới đất ném về phía Thẩm Lâm Xuyên, hắn nhanh nhẹn né tránh rồi lại lấy tuyết ném ta.

Cứ như vậy, hai ta triển khai một trận chiến ném tuyết, có lẽ là vô tình làm bị thương Lý Tu Dẫn và Chu Diệu Nhân, hai người bọn họ cũng gia nhập cuộc chiến.

Trong chốc lát, trên nền tuyết, bốn người trẻ tuổi không chút câu nệ ném tuyết, tiếng giận dữ cũng dần biến thành tiếng cười vang.Nếu thời gian cứ dừng lại ở khoảnh khắc đó thì tốt biết bao.

8.

Ba tháng trôi qua, bụng của Thục phi cũng đã rất lớn, Lan mỹ nhân và Liễu tiệp dư ngày ngày bảo vệ nàng, sợ Diệu quý phi hễ ghen tuông đỏ mắt thì đứa bé này sẽ không còn nữa.

Ta nói, Diệu quý phi không phải là người như vậy.

Liễu tiệp dư "xì" một tiếng, nói: "Nương nương, người không biết lúc nàng ta nhìn thấy Thục phi tỷ tỷ đáng sợ đến mức nào đâu, mắt trợn lên ấy à, còn to hơn cả chuông đồng nữa."

Ta cười bất đắc dĩ, Chu Diệu Nhân bây giờ tuy nói có ghen tuông hơn trước kia nhưng nàng ta thật sự không có tâm địa xấu.

"Nói đi nói lại, rốt cuộc đứa con của Diệu quý phi là vì sao mà mất vậy?" Thục phi vừa hưởng thụ dịch vụ đút ăn của Lan mỹ nhân vừa hỏi.

"Không phải là vì cảm xúc quá kích động nên mới sảy thai sao?" Ta đáp.

Lan mỹ nhân giơ một ngón tay lắc lắc, nhướng mày nói: "Không phải, không phải. Nghe nói là một tỳ nữ trong cung đã đổi thuốc an thai của nàng ta thành thuốc phá thai nên mới mất đi đứa bé, sau đó Hoàng tra ra được thì lập tức gi.ết ch.ết tỳ nữ kia cùng tất cả cung nhân ở Vị Ương cung."

Ừm? Sao ta không biết chuyện này?

Nói ra cũng kỳ lạ, chỉ là ta đến chỗ Thái hậu ngồi một lát thôi mà con của Diệu quý phi đã không còn, lặng lẽ không một tiếng động nào.

"Tiểu Lan, Hoàng tra là ai vậy?" Liễu tiệp dư cười hỏi.

"Đương nhiên là Hoàng thượng rồi, ta đặt cho hắn cái tên mới đấy, thấy thế nào?"

Ta nghe mà toát mồ hôi lạnh, vội vàng bịt miệng nàng lại: "Tiểu Lan, muội đừng nói nữa, nghe thấy là bị chém đầu đó biết không."

Lan mỹ nhân bĩu môi, không để ý lắm.

Đêm đến, ta suy nghĩ kỹ lại chuyện Diệu quý phi sảy thai. Không nên như vậy, tỳ nữ kia vì sao phải đổi thuốc chứ? Còn nữa, đã biết không phải ta, vì sao lại cấm túc ta?
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 8: Chương 8



Trưa ngày hôm sau, Thục phi kêu đau bụng, thế là liền truyền thái y đến khám, thái y vừa bắt mạch vừa có biểu cảm vô cùng biến hóa khiến cho ta và Liễu tiệp dư lo lắng đến mức mồ hôi cũng chảy xuống ròng ròng.

"Chỉ là nương nương ăn hơi nhiều, uống nhiều nước ấm là ổn thôi." Thái y bỏ lại một câu rồi đi, chúng ta không khỏi câm nín nhìn Thục phi.

Tên nhãi này lại quay đầu chỉ vào Lan mỹ nhân: "Đừng nhìn ta, nhìn nàng ta kìa, là nàng ta đút ta ăn đó."

Lan mỹ nhân ấm ức: "Người ta cũng chỉ muốn tiểu bảo bảo khỏe mạnh một chút thôi mà."

Thế là ta lập tức cấm điểm tâm trong cung của Lan mỹ nhân ba ngày, mặc nàng cầu xin thế nào cũng vô dụng.

Diệu Quý phi một mình độc sủng mấy tháng, sắc mặt vẫn không thấy tốt hơn, không biết có phải vẫn còn đau lòng vì đứa bé đã mất hay không.

Hoàng mỹ nhân nói với ta, nha hoàn của nàng từng ở sau lưng lén lút mắng ta là độc phụ. Sau đó ta mới biết, ngoại trừ mấy phi tần mới đến này và người của Vĩnh Thọ cung ra, tất cả mọi người đều cho rằng là do ta sai khiến.

Cũng phải, lúc đó trong cung chỉ có ta và nàng, một tiểu cung nữ nhỏ bé có mấy lá gan mưu hại long tự, không phải ta thì còn là ai.

"Vậy tại sao các ngươi lại tin ta?" Ta hỏi các nàng.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ta không yêu hoàng thượng.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, triều đình tuy có chút bất ổn, nhưng dưới sự khôn khéo của Lý Tu Dẫn vẫn trừ bỏ không ít nanh vuốt còn sót lại của tiền triều. Có điều, trong hậu cung lại có người không được an khang.

Người này chính là Thái hậu.

Thân thể Thái hậu ngày càng suy yếu, ta và Lý Tu Dẫn ngày đêm ở bên cạnh, hắn tan triều liền chạy đến Từ Ninh cung, ta và mấy phi tần quen mặt cũng hầu hạ từ sáng đến tối. Thái hậu cũng tự nói, bà sống không được bao lâu nữa.

Từ ngày đó, ta thường thấy Lý Tu Dẫn ở nơi không người một mình rơi lệ. Từ trước đến nay hắn đều thân cận với mẫu phi nhất, bất kể là khi nào.

"Oanh Oanh à, con phải nhanh chóng sinh hạ long tự cho hoàng đế..."

Ta không hiểu vì sao Thái hậu lại chấp nhất với chuyện này, Lý Tu Dẫn cũng không hiểu, chỉ cho là tâm nguyện trước khi lâm chung của Thái hậu.

Thái hậu cả đời thích nhất hoa mai, bà ra đi vào lúc hoa mai trước cung bà vừa mới hé nụ. Bà ra đi rất an ổn, khóe miệng còn treo nụ cười, nhưng ta lại thấy được nước mắt nơi khóe mắt bà.

Có phải vì được giải thoát rồi không?

Lý Giang thị ở Giang Nam, nhập cung năm mươi sáu năm, an nghỉ, ban hiệu Hiền Nhân Thái hậu. Trong cung treo lụa trắng, Lý Tu Dẫn hạ lệnh sai ba ngàn cung nữ đến miếu Thái Phúc cáo linh cho Thái hậu ba năm.

Thục phi nói, không bàn đến những chuyện khác thì Hoàng đế là một người con có hiếu. Thục phi lại nói, mấy hôm trước nàng đến Từ Ninh cung thăm người, Thái hậu còn làm cho đứa bé trong bụng nàng một chiếc mũ nhỏ.

"Bây giờ bà lại không thể nhìn thấy đứa bé trong bụng ta rồi..." Thục phi lau nước mắt.

Đêm đó từ Vĩnh Hòa cung của Thục phi trở về, phát hiện Lý Tu Dẫn ngồi trên bậc thềm trong cung ta, bên cạnh không có một người hầu nào. Ta đi tới, mặc hắn kéo lấy tay áo ta, vùi đầu vào vai ta.

Hắn nói: "Oanh Oanh, ta không còn mẫu thân nữa rồi."

Ừ, ta biết.

Ta cũng mất đi người thân luôn nắm tay ta giúp ta giải quyết ưu phiền, vừa là mẫu vừa là bằng hữu.

Lại ba tháng sau, Thục phi sinh rồi.

Chúng ta nghe tiếng khóc thét của Thục phi bên trong, lại nhìn từng chậu máu bưng ra mà chỉ có thể sốt ruột đứng ở bên ngoài.

Khoảng chừng qua bốn canh giờ, tiếng khóc của trẻ con vang vọng khiến những người đứng bên ngoài như chúng ta cảm động đến muốn khóc. Tựa như đứa bé bên trong không phải là con của hoàng thượng mà là con của chúng ta.

Là một tiểu hoàng tử, Lý Tu Dẫn vui mừng khôn xiết, đặt tên cho con là Lương Kỳ.

Thục phi nằm trên giường, không nhanh không chậm nói: "Thần thiếp vẫn cảm thấy, gọi Diêm Thiết tương đối dễ nghe!"

Lý Tu Dẫn bị nàng chọc cười: "Trẫm biết nàng vẫn còn nhớ chuyện trẫm phạt nàng chép sách, thế này đi, quốc khố có bao nhiêu bảo bối, nàng thích gì cứ việc lấy."

Chỉ nhớ sau đó, khi hắn đi rồi, Thục phi một mình lẩm bẩm: "Hắn cái gì cũng chịu cho, duy chỉ không chịu cho ta tấm chân tình."

Lan mỹ nhân không hiểu: "Nhưng tỷ tỷ lại không thích hắn."

Thục phi nghe vậy, chỉ cười khổ.

Dần dần, Tiểu Lương Kỳ lớn lên không còn nhăn nhó nữa, khuôn mặt ngày một tròn trịa, còn bi bô gọi chúng ta là mẫu phi. Ngay cả thầy dạy nghiêm khắc nhất trong cung cũng khen nó thông minh.

"Hoàng... Hoàng tra..."

Ta vội vàng bịt miệng Tiểu Lương Kỳ.

Lý Tu Dẫn không hiểu ra sao: "Vì sao không chịu gọi trẫm?"

Thục phi và Lan mỹ nhân đứng bên cạnh cười. Không đâu hoàng thượng, nó gọi ngươi đó.

Mà ta vì không muốn để các nàng làm hư Tiểu Lương Kỳ nên sau khi Lý Tu Dẫn phát hiện ra chuyện này, ta ngày đêm dạy nó gọi "Phụ hoàng", mấy ngày sau, cuối cùng nó cũng biết gọi, còn ta lại mọc thêm hai cái mụn trên mặt.

Mọi người: Hoàng hậu nương nương thật là yêu hoàng thượng sâu đậm!

Rất nhanh đã đến gần Tết Nguyên Đán, chuyện bày tiệc trong cung khiến ta bận đến không thở nổi, may mắn khi ta sắp mệt lả thì Chu Diệu Nhân từ Vị Ương Cung bước ra giúp ta cùng nhau gánh vác.

Vì sao Chu Diệu Nhân lại đột nhiên hòa nhập với chúng ta như vậy? Điều này đều nhờ Tiểu Lương Kỳ.

Chuyện này phải kể từ nửa tháng trước. Hôm đó, bên ngoài vừa mới có tuyết, Tiểu Lương Kỳ liền đòi Thục phi ôm nó ra ngoài xem, bọc kín ba lớp trong ba lớp ngoài, chúng ta mới mang nó ra ngoài.

"Tuyết tuyết..."

Tiểu Lương Kỳ ê a ném tuyết chơi, Thục phi sợ nó lạnh tay, lập tức không cho hắn chơi nữa, thế là Tiểu Lương Kỳ bắt đầu khóc hu hu.

"Bốp!"

Ta cảm thấy trên người hơi đau, chỉ thấy váy áo dính đầy tuyết, còn Lan mỹ nhân ở đối diện ta cầm quả cầu tuyết cười cười.

"Lan Oánh Oánh, khá khen cho ngươi, dám đánh cả Hoàng hậu nương nương của chúng ta." Liễu Tiệp dư vừa nói vừa ném thêm một quả cầu về phía ta.

Tiểu Lương Kỳ vỗ tay cười khanh khách. Uổng công ta thương yêu ngươi như vậy.

"Lan Oánh Oánh, Liễu Đỗ Nhược, hai người các ngươi chờ đó cho ta!" Ta ngồi xổm xuống nặn một quả cầu tuyết siêu to ném về phía hai nàng.

Không ngờ, quả cầu tuyết khổng lồ này lại nện trúng người đi đường là Chu Diệu Nhân. Sức mạnh đột ngột khiến nàng ngã xuống đất. Tỳ nữ bên cạnh vội vàng đỡ nàng dậy, nàng đau đến mức nước mắt sắp trào ra.

"Là ai?" Chu Diệu Nhân nhìn về phía chúng ta, Liễu Tiệp dư và Lan mỹ nhân đồng loạt quay đầu đi, Thục phi tay ôm con nhỏ không tiện ném nàng. Chỉ có thể là ta thôi.
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 9: Chương 9



"Miêu mẫu huy... Quý đô khởi..." Ngay trong khoảnh khắc ta sắp phải xin lỗi, Tiểu Lương Kỳ rưng rưng nhìn Chu Diệu Nhân.

Chu Diệu Nhân lập tức đỏ hoe mắt, nàng không thể tin được hỏi: "Ngươi gọi ta là gì? Mẫu phi? Ngươi gọi ta là mẫu phi..."

Sau này chúng ta mới biết, hôm đó Chu Diệu Nhân căn bản không phải đi ngang qua, nàng là đến tặng tất cho Tiểu Lương Kỳ.

Cứ như vậy, những ngày sau đó, Chu Diệu Nhân ngày ngày đến cung của Thục phi thăm Tiểu Lương Kỳ, sẽ đan cho đứa bé rất nhiều quần áo nhỏ, các phi tần cũng không còn bài xích nàng, Thục phi cũng sẽ thỉnh giáo nàng cách đan thế nào.

"Tiếng 'diệu mẫu phi' kia, là do ngươi dạy nó?" Sau đó, ta hỏi Thục phi.

Thục phi cười nhạt, một bên cầm trống bỏi dỗ tiểu Lương Kỳ: "Ta chỉ là cảm thấy, nàng có chút đáng thương mà thôi."

Ừm, quả thật, đáng thương cho nàng lại đi yêu Lý Tu Dẫn.

9.

Buổi yến tiệc mừng năm mới cuối cùng cũng hoàn thành dưới sự chung tay chuẩn bị của ta và Chu Diệu Nhân, kết quả đương nhiên là hoàn mỹ không tì vết.

"Vậy coi như chúng ta đã làm hoà rồi?" Ta hỏi nàng.

"Hừ, không tính." Chu Diệu Nhân nhìn ta nói, "Chuyện kia, ta vẫn còn hoài nghi ngươi."

"Thật sự không phải ta mà." Ta vô tội biết bao.

Chu Diệu Nhân xoay người rời đi, ta nghe thấy nàng khẽ nói một câu, sau đó đầu có chút đau.

Yến tiệc bắt đầu, các vũ nữ mặc vũ y màu đỏ múa uyển chuyển ở giữa đài, ta và Lý Tu Dẫn ngồi riêng trên điện, các cung phi tự nhiên vui vẻ hoà thuận ngồi cùng nhau trên yến tiệc.

Nói ra thì, Lý Tu Dẫn đã lâu không nhắc với ta chuyện phế hậu nữa rồi.

"Vẫn là không so được với dáng múa của Liễu Tiệp Dư." Sau khi kết thúc một màn múa, Lý Tu Dẫn không khỏi cảm thán.

Liễu Tiệp Dư ôn hòa cười: "Hoàng thượng quá khen rồi."

Kể từ sau cung yến lần trước, Liễu Tiệp Dư liền được sủng ái, được Lý Tu Dẫn độc sủng nửa tháng, trong cung trừ Lan Mỹ Nhân ra, các mỹ nhân khác cũng bắt đầu được lật thẻ bài.

Ta từng hỏi Liễu Tiệp Dư, nếu trong lòng còn vương vấn người trong mộng, có thể cáo bệnh từ chối giống như Hà Tiệp Dư.

Liễu Tiệp Dư thở dài: "Ta cũng từng nghĩ cả đời thủ tiết, nhưng ta biết người ta luôn phải hướng về phía trước, ta không thể cả đời sống trong quá khứ, những chấp niệm đó nên buông bỏ rồi."

Liễu Tiệp Dư có thể nghĩ thông suốt là chuyện tốt, nhưng ta luôn cảm thấy trong giọng điệu của nàng tràn đầy tiếc nuối.

Điệu múa tiếp theo đã được chuẩn bị, người đệm nhạc là Hoàng Mỹ Nhân.

Tiếng đàn du dương, các vũ nữ yểu điệu thướt tha theo tiếng nhạc vây quanh thành một vòng trông như một đóa hoa đỏ khổng lồ, đột nhiên ở giữa bọn họ nhảy ra một người mặc sa y màu vàng nhạt, che mặt bằng khăn voan trắng, nhẹ nhàng thanh thoát như chim nhạn, uyển chuyển như rồng bay.

"Hà Tiệp Dư?" Ta nghe thấy Liễu Tiệp Dư nhỏ giọng nói một câu.

Không phải nàng đang bệnh sao?

Điệu múa kết thúc, ta cảm giác được Lý Tu Dẫn bên cạnh bồn chồn không yên.

Haizz, nam nhân a nam nhân.

"Thần thiếp đến muộn, chỉ có thể dùng một điệu múa tạ tội, mong bệ hạ có thể tha thứ cho thần thiếp." Hà Tiệp Dư tháo khăn che mặt, dung nhan tinh xảo, vẻ mặt yếu đuối đáng thương.

Lý Tu Dẫn từ trên điện nhảy xuống, lấy áo khoác lông chồn trong tay Tô công công khoác lên người nàng: "Hôm nay là Tết Nguyên Đán, thời tiết lạnh như vậy, thân thể ái phi vốn đã không tốt, sao lại mặc mỏng manh như vậy? Ái phi dù không hiến vũ, trẫm cũng sẽ không trách tội."

Hà Tiệp Dư dịu dàng nói: "Thần thiếp cũng chỉ muốn làm bệ hạ vui vẻ thôi."

Ta nghe thấy Lan Mỹ Nhân "xì" một tiếng.

Ta lại nhìn về phía Chu Diệu Nhân, sợ nàng lại cắn chặt khăn tay ghen tuông, nhưng rõ ràng là ta lo xa rồi, người ta đang cầm hết cái mũ nhỏ này đến cái mũ nhỏ khác đội thử cho Tiểu Lương Kỳ, đến nhìn thẳng Lý Tu Dẫn và Hà Tiệp Dư cũng không thèm.

Chắc là đã nghĩ thông suốt rồi.

Một lát sau, Lý Tu Dẫn nói muốn đi xem pháo hoa, liền mang theo Hà Tiệp Dư rời đi, hỏi chúng ta có muốn đi cùng không, tất cả mọi người đều rất thức thời từ chối.

"Diệu Nhân, trẫm nhớ nàng thích pháo hoa nhất." Trước khi đi, Lý Tu Dẫn không cam tâm lại hỏi Chu Diệu Nhân.

Chỉ thấy Chu Diệu Nhân bế lấy Tiểu Lương Kỳ từ trong tay Thục Phi, thản nhiên nói: "Nhưng bây giờ thần thiếp càng thích Đại hoàng tử hơn."

Sắc mặt Lý Tu Dẫn bỗng nhiên trầm xuống, kéo Hà Tiệp Dư không thèm ngoảnh đầu lại mà đi luôn.

Bỗng nhớ lại câu nói nhỏ nhẹ của Chu Diệu Nhân năm đó: "Nếu ta không nghi ngờ ngươi thì chỉ có thể nghi ngờ hắn."

Chợt giác ngộ việc Chu Diệu Nhân sảy thai có liên quan đến Lý Tu Dẫn. Nhưng ta nghĩ mãi không thông, cho dù Lý Tu Dẫn có thay lòng đổi dạ thì đó cũng là chuyện sau khi sảy thai, khi còn yêu nàng sâu đậm đến vậy, sao lại giết hại con của chính mình cùng người mình yêu?

Là Chu Quốc Công sao?

Ngẫm kỹ lại, những năm gần đây Chu thị nhất tộc dần lớn mạnh, vì Lý Tu Dẫn không muốn bọn họ có ý đồ khác mà trừ khử con của Chu Diệu Nhân cũng không phải là không có khả năng.

Chỉ là, nhỡ đâu là con gái thì sao? Chẳng phải có khả năng không cần giết bỏ hay sao. Có lẽ, Lý Tu Dẫn đã sớm không còn là thiếu niên hào sảng, khí phách năm nào nữa rồi.

Chỉ là đáng thương cho Chu Diệu Nhân, bao ngày qua không ngừng thuyết phục chính bản thân mình.

"Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương..."

Ta nghe thấy Thục Phi gọi ta: "Trời cũng tối rồi, Lương Kỳ cũng mệt rồi, thần thiếp xin hồi cung."

Ta gật đầu: "Cũng được, muộn thế này rồi mọi người về nghỉ ngơi đi."

Cung yến tan, Lan Mỹ Nhân và Liễu Tiệp Dư kéo ta một mạch về Vĩnh Thọ Cung, nhất định phải cùng ta trò chuyện về chuyện hôm nay.

Đến Vĩnh Thọ Cung, ta cho lui hết cung nữ, ba người vây quanh lò than nói chuyện.

"Hôm nay người nhảy múa kia vẫn là Hà Tiệp Dư mới vừa tiến cùng Liễu tỷ tỷ, vô cùng khiêm nhường đó sao?"

“Chẳng phải nàng vẫn luôn nhớ thương đến tình lang của mình sao? Mấy hôm trước còn ốm yếu, ngày ngày khóc lóc sướt mướt, sao đột nhiên lại như thế này?”

Trên là câu hỏi đến từ Lan Mỹ Nhân. Ta thấy lạ, đứa trẻ này lúc mới đến đâu có thế này, đều là bị Liễu Tiệp Dư làm hư cả.

Ta lấy một viên kẹo nhét vào miệng Lan Mỹ Nhân: "Có lẽ là nàng đột nhiên nghĩ thông suốt rồi."

Liễu Tiệp Dư ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Mấy hôm trước ta nghe nói, người trong lòng của nàng thi đỗ Bảng Nhãn, lại còn cưới một quận chúa."

"Xong rồi, đây là tự sa ngã rồi!" Lan Mỹ Nhân buột miệng thốt ra.

Ta véo khuôn mặt bầu bĩnh của nàng: "Đừng nói bậy, tích cực hầu hạ hoàng thượng là chuyện tốt, các ngươi đều học theo nàng đi, đỡ cho ta phải lo lắng."

"Hoàng hậu nương nương, ở chỗ chúng ta thì đừng bày vẽ cái trò giả tạo đó làm gì, muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi!"

Liễu Tiệp Dư vừa nói vừa gắp một miếng bánh ngàn lớp, cắn một miếng khiến Lan Mỹ Nhân oán hận không thôi.

Liễu Tiệp Dư: "Tuổi còn nhỏ mà đã giữ đồ ăn như giữ mạng thế này thì không được."

"Chính ngươi đấy, tuổi còn nhỏ mà càng ngày càng kỳ cục!" Ta giật lại nửa miếng bánh trong tay nàng, trả về đĩa của Lan Mỹ Nhân. Lan Mỹ Nhân lập tức vui vẻ hùa theo: "Đúng vậy đúng vậy, kỳ cục."

Liễu Tiệp Dư tỏ vẻ, ta có ra gì hay không thì sao chứ.
 
Back
Top Bottom