Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lời Yêu Muộn Màng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP9DhCf4JYpqAqYiCymV66kask343AGEHG-yqvSqeNp0Pi_hSB9OhYWTotici4hWyjGHpdgoQl9d9QKzP6gj1sTrlyTLeQXbBe7ERLQzVHrOCYbwykeFE62Gl3mG6x24oVQnBHLkhOLM0XnnV1LpLoG=w215-h322-s-no-gm

Lời Yêu Muộn Màng
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Ngược, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Lúc rời khỏi giường của Kỷ Minh, tôi sững người lại: "Anh lại không dùng à?"

Hắn thờ ơ đáp: "Đeo vào không thoải mái, em uống thuốc tránh thai là được rồi."

"…Bác sĩ nói uống thuốc thường xuyên không tốt cho cơ thể."

Hắn tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Làm gì nghiêm trọng thế, con gái gì mà yếu ớt vậy."

Tôi từng nghĩ hắn vốn dĩ là kiểu người như thế, trời sinh đã không biết quan tâm.

Cho đến sau này, tôi tận mắt thấy cô gái mà hắn thích chỉ hắt hơi một cái.

Hắn lập tức đi mua thuốc, nhíu mày lo lắng dặn dò cô ấy: "Con gái phải biết tự chăm sóc bản thân."

"Em phải học cách biết tự thương mình."​
 
Lời Yêu Muộn Màng
Chương 1



Lúc rời khỏi giường của Kỷ Minh, tôi sững người lại: "Anh lại không dùng à?"

Hắn thờ ơ đáp: "Đeo vào không thoải mái, em uống thuốc tránh thai là được rồi."

"…Bác sĩ nói uống thuốc thường xuyên không tốt cho cơ thể."

Hắn tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Làm gì nghiêm trọng thế, con gái gì mà yếu ớt vậy."

Tôi từng nghĩ hắn vốn dĩ là kiểu người như thế, trời sinh đã không biết quan tâm.

Cho đến sau này, tôi tận mắt thấy cô gái mà hắn thích chỉ hắt hơi một cái.

Hắn lập tức đi mua thuốc, nhíu mày lo lắng dặn dò cô ấy: "Con gái phải biết tự chăm sóc bản thân."

"Em phải học cách biết tự thương mình."

01

Thùng rác trống rỗng.

Tôi khẽ nhíu mày: "…Anh lại không dùng à?"

Kỷ Minh kéo dài giọng, lười biếng đáp "Ừ".

Ánh nắng rọi lên phần cơ bắp săn chắc màu mật ong trên lưng hắn, những dải cơ nghiêng bên hông kéo xuống tạo thành bóng râm sâu dưới ánh sáng.

Hắn ngồi tựa vào đầu giường, rút một điếu thuốc từ hộp, nhíu mày rít một hơi thật sâu rồi châm lửa.

Làn khói trắng bay lượn dưới nắng, ánh lên những tia màu mờ ảo.

"Đeo vào không thoải mái, em uống thuốc là được rồi." Ngón tay hắn kẹp lấy điếu thuốc, mái tóc đen hơi dài không vuốt keo rũ xuống trán, đung đưa nhẹ che mất ánh mắt.

Tôi mím môi nói: "Nhưng năm nay em đã uống thuốc năm lần rồi, em đọc trên mạng nói một năm không nên uống quá ba lần, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."

"Yếu đuối vừa thôi." Hắn có phần mất kiên nhẫn, thấy sắc mặt tôi không tốt thì dập tắt thuốc, cong môi ôm lấy tôi.

"Thôi mà, lần sau anh sẽ chú ý, chuyện nhỏ thế này cần gì phải buồn?"

"Mà này, em vẫn chưa có xe, cũng bất tiện, thích mẫu nào thì nói với thư ký Vương, để anh ta đi mua cùng em."

Tôi không nói gì.

Tôi biết, lần này Kỷ Minh cố ý.

Hôm nay trời mưa không gọi được xe, một đồng nghiệp nam tiện đường chở tôi về, vừa hay bị hắn bắt gặp ở dưới nhà.

Hắn không nói gì cả, chỉ là hôm nay đặc biệt thô bạo, và không dùng biện pháp an toàn.

Tôi gần như khóc lóc giải thích mấy lần rằng chỉ là đồng nghiệp bình thường, hắn mới chịu buông tha.

Giờ thì hết giận rồi, lại bắt đầu bù đắp.

Đánh một bạt tai, cho một quả táo ngọt.

Lần nào cũng vậy.

"Em không cần." Tôi nói nhỏ: "Gần công ty, em đi tàu điện ngầm là được."

"Không tự lái xe, là còn muốn đồng nghiệp nam đưa đón em à?"

Hắn nheo mắt nhìn tôi, rõ ràng đangcười, nhưng đồng tử màu nâu nhạt lại lạnh lẽo vô cùng.

Tôi cúi đầu im lặng, hắn xoa đầu tôi.

"Ngoan."

Trước khi đi, hắn hơi quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người tôi.

"Sau này nhớ giữ khoảng cách với đồng nghiệp nam."

02

Kỷ Minh không biết thương người.

Mỗi lần bị hắn hành hạ xong, tôi đều phải nằm trên giường rất lâu.

Nhưng lần này còn nặng hơn trước, bụng dưới âm ỉ đau, đến mức đứng dậy cũng thấy choáng váng, mặt mày tái nhợt như sắp ngất.

Có lẽ vì đau bụng nên tôi ngủ cũng không yên giấc.

Trong mơ, tôi lại trở về năm 13 tuổi vừa đói vừa lạnh.

Năm đó bố mẹ tôi vừa ly hôn, cả hai đều tranh giành quyền nuôi em trai, không ai chịu nhận tôi.

Mùa đông năm ấy tôi không có áo ấm, cũng không có tiền ăn.

Tôi đến tìm bố, ông ấy nhìn người phụ nữ trong nhà rồi đuổi tôi như đuổi ruồi: "Đi đi đi, đã giao cho mẹ mày rồi còn đến tìm tao làm gì?!"

Tôi đến tìm mẹ, nhưng nhà cửa trống không, bà đã dọn đi với em trai rồi.

Tôi co ro trong hành lang, mơ hồ không biết làm sao, cũng chẳng biết mình ngủ thiếp đi từ khi nào. Cho đến khi bị một giọng nói đánh thức.

Một thiếu niên mười mấy tuổi, khuôn mặt tuấn tú đã hiện rõ nét.

Hắn mặc áo lông trắng, để mở phía trước lộ ra áo sơ mi sát nách, tay ôm quả bóng rổ, tò mò nhìn tôi.

"Phùng Nam? Là cậu phải không? Sao không về nhà vậy?"

Tôi nhận ra là bạn cùng lớp, Kỷ Minh.

Tôi không biết nên nói gì, chỉ lí nhí: "Tôi không có nhà, cũng không biết đi đâu."

Hắn vươn tay ra, cười hồn nhiên: "Vậy thì đến nhà tôi đi."

Ánh nắng mùa đông chiếu lên đầu ngón tay hắn, tôi vô thức đặt tay mình lên đó.

Giây sau, hắn mạnh tay kéo tôi ra khỏi bóng tối, đưa tôi bước vào ánh nắng.

Bố mẹ Kỷ Minh đều là người tốt, bố hắn bận làm ăn nên hay vắng nhà, mẹ hắn rất thương tôi, biết tôi không nơi nương tựa nên cho tôi ở lại.

Người phụ nữ dịu dàng và nhân hậu ấy lặng lẽ đóng học phí cho tôi, nuôi tôi như con gái ruột.

Năm tôi mười ba tuổi, Kỷ Minh vươn tay ra với tôi.

Từ đó, tôi có một mái nhà.

03

Tiếng chuông kéo tôi ra khỏi giấc mơ.

Là điện thoại của thư ký Vương. Anh ta xin lỗi nói mẹ mình bị ngã đập đầu, tối nay Kỷ Minh có tiệc xã giao, anh ta không thể đến đón, gọi điện Kỷ Minh cũng không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời, nên hỏi tôi có thể đi đón Kỷ Minh được không.
 
Lời Yêu Muộn Màng
Chương 2



Từ lúc Kỷ Minh tiếp quản công ty, thư ký Vương luôn theo sát hắn, mối quan hệ giữa tôi và anh ta cũng khá tốt. Gặp chuyện như thế, tôi cũng không tiện từ chối, đành cố gượng dậy.

Toàn thân tôi lạnh toát, run rẩy đi đến trước cửa nhà hàng mà thư ký Vương đã gửi địa chỉ. Nhưng tôi không thấy Kỷ Minh đâu, chỉ thấy một cô gái mặc áo phao ngắn màu kaki và quần bò đang ngồi bên đường. Khuôn mặt tròn trịa, không tính là xinh đẹp, nhiều nhất cũng chỉ là dễ nhìn.

Nhưng đôi mắt to tròn, long lanh kia lại rất sáng.

Tôi nhận ra cô ấy, là thực tập sinh mới ở công ty Kỷ Minh. Hắn đã nhắc đến mấy lần rồi.

"Bây giờ sinh viên đại học đến máy in còn không biết dùng? Hôm trước tôi đi ngang qua bị cô ta nhờ giúp, thậm chí cô ta còn không biết tôi là ai."

"Cái cô Lâm Hiểu Đồng đó, lần trước ở tiệc cuối năm cứ lén lút ăn bánh ngọt sau lưng, thấy anh còn nhỏ giọng xin anh đừng nói với sếp. Làm gì có ai ngốc đến vậy chứ."

"Lần trước quản lý dẫn cô ta đi bàn chuyện hợp tác, cô ta còn định giúp anh chắn rượu, kết quả mới uống một ly đã gục. Tửu lượng vậy mà cũng đòi chắn rượu cho người khác."

Hắn kể về cô ấy với ý cười nơi khóe mắt.

Bao nhiêu năm nay, bên cạnh Kỷ Minh chưa bao giờ thiếu phụ nữ. Thái độ của hắn đối với phụ nữ giống như với quần áo, không thích thì thay ngay cái khác.

Gần đây đột nhiên hắn không còn thân thiết với ai nữa, chỉ có tôi ở bên cạnh.

Thì ra là hắn đã thu lòng lại… chỉ là không phải vì tôi.

Tôi hỏi: "Kỷ Minh đâu rồi?"

Tôi không có ý làm khó một cô gái trẻ, chỉ muốn nhanh chóng đưa hắn về.

Cô ấy thấy là tôi, hơi luống cuống, đưa tay vuốt tóc: "Chị Phùng Nam à, tổng giám đốc Kỷ đi đến hiệu thuốc rồi ạ."

"Sao thế?" Tôi nhíu mày: "Anh ấy bị sao à?"

"Là em ạ." Cô ấy cười ngại ngùng: "Chắc em bị cảm lạnh, vừa nãy hắt xì mấy cái."

"Em nói là không sao rồi, vậy mà tổng giám đốc vẫn lo lắng, cứ nhất quyết đi mua thuốc cho em."

Tôi như hóa đá, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ gật đầu im lặng.

Kỷ Minh nhanh chóng quay lại, bước nhanh đến đưa cho Lâm Hiểu Đồng một chai nước.

"Nước nóng đấy, uống thuốc nhanh đi."

Lâm Hiểu Đồng lén nhìn tôi một cái, còn Kỷ Minh quay đầu lại, vô thức nhíu mày: "Sao em lại ở đây?"

"Thư ký Vương bận không đến được, liên lạc với anh cũng không được." Tôi nhẹ giọng.

"Anh ấy bảo anh uống rượu, nhờ em đến đón."

"Ồ, vậy trước tiên đưa Hiểu Đồng về đã, hôm nay cô ấy không khỏe." Hắn không nói thêm với tôi câu nào, chỉ mở cửa xe để Lâm Hiểu Đồng lên, rồi ngồi bên cạnh cô ấy ở ghế sau.

"Bật sưởi lên đi." Hắn sờ tay Lâm Hiểu Đồng, giọng mang theo sự lo lắng lẫn pha trách móc.

"Tay lạnh thế này, lạnh cũng không biết nói sao?"

"Con gái phải biết tự chăm sóc bản thân, em không thương mình thì ai thương em?"

Tay tôi khẽ động trên vô lăng, qua gương chiếu hậu tôi nhìn thấy: Người đàn ông cao lớn, điển trai ngồi bên cạnh cô gái trẻ trung đáng yêu. Dù Lâm Hiểu Đồng không phải xinh đẹp gì, nhưng nét tươi trẻ đầy sức sống ấy lại khiến cả hai trông vô cùng xứng đôi.

Tôi chợt nhớ đến Kỷ Minh năm mười bảy tuổi.

Hôm đó bố mẹ hắn đều đi vắng, tôi vì đau bụng mà ngất xỉu phải nhập viện.

Lúc tỉnh lại, sắc mặt hắn cực kỳ tức giận, nhưng đôi mắt đỏ hoe lại trông thật buồn cười.

"Phùng Nam, đau bụng sao không nói sớm, bác sĩ bảo ruột thừa em viêm đến vỡ rồi, muộn nửa ngày nữa là mất mạng rồi biết không!"

Tôi yếu ớt nói: "Không nghiêm trọng lắm… em tưởng là đau bụng bình thường... em không muốn làm phiền anh."

Từ khi có ký ức, câu mẹ tôi hay nói nhất chính là: "Sao mà mày phiền thế hả?!"

"Sao mà mày phiền thế, con nhà người ta không đứa nào rắc rối như mày!"

"Sao mà mày phiền thế, suốt ngày giả bệnh!"

"Sao mà mày phiền, nếu không vì mày thì tao đâu có khổ thế này?!"

Tôi luôn nghĩ, nếu tôi không phiền phức như thế, có lẽ bố mẹ đã không bỏ rơi tôi.

Bố mẹ của Kỷ Minh rất tốt, nhưng nỗi sợ trong xương tủy tôi khó mà xóa bỏ. Tôi sợ khiến họ chán ghét, và rồi tôi cũng sẽ mất đi mái nhà duy nhất ấy.

Kỷ Minh đứng cạnh giường nắm lấy tay tôi, giọng run rẩy nói: "Sau này chỗ nào khó chịu phải nói với anh đầu tiên, Phùng Nam, anh không phải bố mẹ em, anh vĩnh viễn sẽ không thấy em phiền, cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi em."

Tôi đã tin vào câu nói ấy.

Mười năm trôi qua, mọi thứ đều thay đổi hoàn toàn.

Mẹ Kỷ Minh ngoại tình, bị hắn bắt gặp khi tan học.

Bố mẹ ly hôn, mẹ hắn theo người đàn ông mới.

Bố hắn buồn bã không vui, trong một lần say rượu lái xe gặp tai nạn mà qua đời.
 
Lời Yêu Muộn Màng
Chương 3



Chàng trai tươi sáng, ấm áp trong ký ức từng nắm tay tôi nói rằng sẽ mãi mãi không bỏ rơi tôi đã biến thành người mang đầy thù hận. Hắn bắt đầu căm ghét những người phụ nữ xinh đẹp giống như mẹ mình, cực đoan cho rằng phụ nữ đẹp đều là những kẻ dối trá và phản bội.

Gia đình tan nát, mái ấm đẹp đẽ như mộng ảo kia cuối cùng cũng tan thành mây khói.

Bao năm qua chỉ có tôi luôn ở bên hắn, chứng kiến hắn trả thù bằng cách hẹn hò với vô số cô gái rồi đá họ.

Chứng kiến hắn dỗ dành tôi lên giường, rồi lại coi tôi như món tiêu khiển trong khoảng thời gian rảnh rỗi.

Tôi vẫn ôm hy vọng dù tuyệt vọng, rằng chàng trai mà tôi từng yêu sẽ trở lại.

Tôi nghĩ chỉ cần tôi vươn tay ra, giống như năm đó hắn từng vươn tay với tôi, thì có thể kéo hắn đứng dậy.

Nhưng hóara, dù tôi có cố vươn tay thế nào, chúng tôi cũng không thể quay lại năm mười bảy tuổi nữa rồi.

04

Tôi cứ nghĩ rằng hôm sau bụng sẽ đỡ đau hơn, không ngờ lại càng lúc càng đau dữ dội, thậm chí còn bắt đầu ra máu ở vùng kín.

Tôi bắt đầu hoảng, liền gọi cho Kỷ Minh: "Em đau bụng quá, anh có thể đưa em đến bệnh viện được không?"

"Đang bận." Một lúc lâu sau hắn mới trả lời.

Tôi đành một mình bắt xe đến bệnh viện, bác sĩ yêu cầu làm xét nghiệm máu.

Khi kết quả có rồi, bác sĩ nhíu chặt mày: "Cô vừa nói hôm qua có uống thuốc tránh thai khẩn cấp đúng không? Cô mang thai rồi, không biết à? Được hơn một tháng rồi."

Trong đầu tôi vang lên một tiếng ong.

Mang thai?

Tôi vô thức đặt tay lên bụng dưới. Nơi đó… đã bắt đầu hình thành một sinh linh rồi sao? Một sinh linh cùng chung huyết mạch với tôi?

Là… con của tôi sao?

Một cảm giác xa lạ nhưng mãnh liệt tràn ngập khắp cơ thể tôi, tôi còn chưa kịp mở miệng thì lời tiếp theo của bác sĩ như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu: "Cô gái trẻ, sao lại vô tư thế, giờ đã như thế này rồi, cái thai chưa chắc giữ được, hơn nữa cô lại uống thuốc rồi… Cô nên cân nhắc có giữ hay không."

"Nếu không giữ thì nên bỏ sớm, nếu muốn giữ thì phải nhập viện dưỡng thai."

À, đúng rồi.

Tôi vừa uống thuốc… đứa bé này còn giữ được sao?

Dù giữ được, liệu có bị gì không?

Nhưng… đây là con tôi, là đứa con giữa tôi và Kỷ Minh, là máu mủ ruột rà của tôi.

Tôi rối bời, theo bản năng gọi cho Kỷ Minh, muốn hỏi hắn nên làm gì.

Không ngờ người nghe máy lại là Lâm Hiểu Đồng.

Giọng cô ta rất dịu dàng, nhưng những lời nói ra khiến tôi sững sờ.

"Chị Phùng Nam, em với anh Kỷ Minh đang quen nhau rồi, sau này... chị đừng liên lạc với anh ấy nữa."

"Em biết trước đây hai người từng có quan hệ, anh ấy kể hết rồi, nhưng anh ấy bảo lúc đó còn nhỏ, không hiểu chuyện. Giờ anh ấy đã có bạn gái, chị nên giữ khoảng cách thì hơn."

Tôi há miệng, vài giây sau mới cứng nhắc nói: "Thật sự là tôi có việc cần nói với anh ấy, chỉ một câu thôi."

Kỷ Minh nhận điện thoại, chưa để tôi mở miệng đã nói ngay: "Có gì mà không để mai nói được à? Anh vừa mới tỏ tình thành công, lỡ cô ấy giận thì sao?!"

Hắn bực bội: "Về rồi nói sau, giờ cúp trước nhé, sau này ít gọi cho anh thôi, cô gái nhỏ tuổi hay ghen, em định giúp anh dỗ chắc?"

Rồi tút một tiếng, dập máy.

Tôi nghe tiếng tút tút vang lên trong điện thoại, bàn tay đặt trên bụng dần lạnh đi.

Tôi không biết mình đứng ở hành lang bao lâu, có thể là năm phút, cũng có thể là một tiếng.

Sau đó, tôi đẩy cửa phòng khám bước vào.

"Bác sĩ, tôi không muốn giữ đứa bé này nữa."

Tôi không muốn con tôi cũng giống tôi, bị sinh ra trong một thế giới không ai mong chờ nó.

Trước khi phẫu thuật, thật ra tôi không thấy sợ lắm. Chỉ thấy tê dại, như thể thế giới xung quanh đột nhiên có một lớp màng cách biệt, mọi thứ tôi vẫn cảm nhận, nhưng lại không giống là tôi đang cảm nhận.

Đến cả nỗi đau cũng trở nên không thật.

Trước khi lên bàn mổ, tôi nhìn điện thoại một lần cuối.

Lần trước đưa Lâm Hiểu Đồng về nhà, cô ta đã thêm WeChat của tôi để gửi định vị.

Giờ cô ta vừa đăng một bài trên vòng bạn bè.

Dưới hàng loạt hoa hồng rực rỡ, cô ta nhìn vào ống kính, cười rạng rỡ.

Dòng chữ
 
Lời Yêu Muộn Màng
Chương 4



Trong phòng không bật đèn, mùi gỗ trầm ấm quen thuộc trên người Kỷ Minh hòa với mùi rượu vang nhè nhẹ bao phủ lấy tôi, hắn không chờ đợi mà đã đưa tay luồn vào trong áo ngủ của tôi.

Hơi thở nóng rực phả bên tai tôi, tôi đưa tay cản lại: "Kỷ Minh."

"Hửm… sao vậy?" Tay hắn vẫn đang di chuyển, tôi càng dùng sức ngăn lại.

"Anh có bạn gái rồi, chúng ta không thể như thế này nữa."

Hắn chậc một tiếng, dừng lại một lát rồi mới miễn cưỡng ngồi dậy: "Phiền phức."

Tôi khẽ nói: "Kỷ Minh, anh không hỏi em hôm nay đến bệnh viện làm gì sao?"

Tay hắn khựng lại, cuối cùng cũng từ đâu đó trong não nhớ ra việc này.

"…Làm gì?"

Trong màn đêm tĩnh lặng, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi vốn định nói cho Kỷ Minh biết chuyện đứa con của chúng tôi đã rời khỏi thế giới này.

Nhưng giờ, tôi lại chẳng muốn nói nữa.

Nói ra còn có ý nghĩa gì?

Hắn đã có người trong lòng, tôi cũng đã quyết định rời đi, không cần phải níu kéo vô nghĩa nữa.

Chỉ là giữa trung tâm thành phố này, muôn vàn ánh đèn sáng rực, tôi từng nghĩ trong đó có một ngọn đèn thuộc về mình.

Nhưng giờ tôi mới hiểu, ngọn đèn ấy từ đầu vốn không phải dành cho tôi.

Tôi thở dài: "Kỷ Minh, em sẽ đi."

"Đi?" Hắn dường như chưa hiểu ý tôi.

"Đi đâu? Công ty tăng ca à?"

"Em sẽ dọn đi, không ở đây nữa."

Từ năm mười ba tuổi, tôi và Kỷ Minh chưa từng rời xa nhau. Những năm qua, hắn ở đâu, tôi ở đó. Nơi có hắn, chính là khái niệm về nhà duy nhất còn lại trong lòng tôi.

Tôi không quan tâm hắn có xem tôi là bạn gái hay không, hay giữa chúng tôi có mối quan hệ yêu đương gì không.

Bởi vì trong mắt tôi, sợi dây gắn kết giữa chúng tôi vượt xa cả tình yêu nam nữ.

Chúng tôi là người thân duy nhất của nhau.

Nhưng thì ra… không phải.

"Em muốn đi à?" Giọng Kỷ Minh có phần méo mó.

"Ừm, em đã thuê nhà rồi, mai sẽ dọn đi." Thật ra thì tôi vẫn chưa thuê xong, nhưng tôi không muốn ở lại đây thêm một ngày nào nữa.

"Được được được!" Kỷ Minh đột ngột buông tôi ra, bật đèn phòng khách.

Dưới ánh đèn sáng rực, nét cười lạnh lùng nơi khóe miệng hắn rõ ràng đến mức khiến người ta phát lạnh: "Lớn rồi, cánh cứng cáp rồi, muốn bay xa rồi đúng không?"

Tôi cúi đầu không nói.

Lửa giận dâng trào trong mắt Kỷ Minh: "Phùng Nam, mẹ nó chứ, anh đối xử với em chưa đủ tốt sao?! Bao nhiêu năm nay anh không cho em thứ gì? Nhà, xe, nữ trang, anh thiếu em cái gì?! Bây giờ em nói đi là đi, mẹ nó chứ, em có ý gì đây hả?!"

Hắn hất tung đồ đạc trên tủ, bình hoa rơi xuống vỡ tan, mảnh thủy tinh cắt vào cổ chân tôi, máu rỉ ra từng giọt.

Tôi khẽ nói: "Nhưng em chưa từng muốn những thứ đó, Kỷ Minh… Em chưa từng cần chúng."

Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần một mái nhà.

Kỷ Minh sững người.

Một lúc sau, hắn muốn châm thuốc, nhưng bật lửa hết gas, bật mãi không lên lửa.

Hắn ấn mãi, cuối cùng giận dữ ném mạnh bật lửa xuống đất!

"Mẹ kiếp! Ngay cả em cũng muốn đi, ngay cả em cũng muốn phản bội tôi!"

Tôi không biết nên nói gì. Có lẽ trong mắt hắn, việc tôi rời đi cũng là một kiểu phản bội. Nhưng trước đó, hắn mới là người phản bội tôi trước.

Tôi sẽ không ở bên một người đàn ông đã có bạn gái.

Tôi yêu hắn, nhưng tôi cũng không hèn hạ đến mức ấy.

Ngay khoảnh khắc hắn chọn Lâm Hiểu Đồng, giữa chúng tôi đã hoàn toàn kết thúc.



Sáng hôm sau, tôi kéo vali rời đi.

Kỷ Minh ngồi trên sofa nhìn tôi với đủ loại túi to túi nhỏ, không nói một lời, vẻ mặt lạnh tanh.

Gạt tàn trước mặt hắn đầy những đầu mẩu thuốc.

Tôi nghĩ một chút, ngẩng đầu nói: "Kỷ Minh, em đi đây… Chúng ta có thể ôm nhau lần cuối không?"

Hắn liếc tôi một cái, bỗng nhếch môi, phun ra một chữ: "Cút."

Tôi đứng yên tại chỗ một lúc lâu.

"Em sẽ cút, sau này em không còn ở đây nữa, anh nhớ tự chăm sóc mình."

"Không cần cô quan tâm." Kỷ Minh cười khẩy: "Phùng Nam, hôm nay cô dọn đi, tối tôi sẽ tìm người khác thay thế. Cô tưởng cô quan trọng lắm sao? Mẹ nó chứ, giờ tôi đã gặp được tình yêu đích thực rồi! Tôi sẽ ở bên Lâm Hiểu Đồng, sẽ cưới cô ấy, cô là cái thá gì so với cô ấy?!"

"Cô đi đúng lúc đấy, tôi khỏi phải đuổi."

"Vậy thì tốt." Tôi gật đầu: "Em đi đây."

05

Khi tìm thấy Lý Viện An, cô ấy vừa tăng ca xong, mặt mày phờ phạc như xác chết.

Lý Viện An là người bạn duy nhất của tôi ở thành phố này. Chúng tôi từng là bạn cùng phòng đại học, sau khi tốt nghiệp tình cảm vẫn rất tốt.

Nghe tin tôi chia tay, cô nàng lập tức tỉnh táo hẳn!

"Lẽ ra cậu phải chia tay cái thằng khốn đó từ lâu rồi! Anh ta là đồ đầu đất, chỉ biết giày vò cậu thôi!"

"Nhà tớ có một căn ở khu Bắc, chẳng bao giờ ở, để không cũng phí, cậu đến ở đi."
 
Lời Yêu Muộn Màng
Chương 5



Tôi do dự: "Để tớ trả tiền thuê nhà."

Cô nàng khoát tay: "Có người ở cho vui nhà vui cửa là tốt rồi, cậu chỉ cần trả tiền điện nước, thế thôi. Quyết định rồi đấy, đừng cãi, tớ không thèm nghe đâu!"

Vậy là tôi dọn đến nhà Lý Viện An. Vào rồi tôi mới biết, căn hộ ở khu nhà giàu rộng hơn 200 mét vuông, nội thất nhìn qua đã biết rất tốn tiền, nếu tôi không nhìn nhầm thì cái sofa này là của Hermès!

Tôi cứ nghĩ Lý Viện An cũng giống mình, là một đứa đi làm thuê, ai ngờ hóa ra cô nàng là tiểu thư nhà giàu đi "trải nghiệm cuộc sống".

May mà mấy năm nay tôi cũng có để dành chút tiền, kiên quyết trả cô ấy tiền thuê theo giá thị trường. Cô ấy nhất quyết chỉ nhận tiền ba tháng, bảo tôi cứ ở trước rồi tính sau.

Tôi vốn nghĩ sau khi rời xa Kỷ Minh, mình sẽ rất đau khổ.

Không ngờ lại không như thế. Ngay ngày đầu dọn vào tôi đã bận rộn dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc, bố trí lại căn nhà, đến mức chân run rẩy, vừa chạm giường đã ngủ thiếp đi.

Không có thời gian để nghĩ đến Kỷ Minh.

Tôi cứ thế ổn định cuộc sống tại đây, Kỷ Minh cũng không liên lạc lại.

Tối hôm đó trước khi ngủ, tôi thấy Lâm Hiểu Đồng vừa đăng một status trên vòng bạn bè, Kỷ Minh đưa cô ta đi Disneyland ở Tokyo, hai người nhìn nhau giữa màn pháo hoa rực rỡ, trong mắt đongg đầy tình yêu.

Tôi không thể nói là đau khổ, chỉ là cảm thấy hơi trống trải.

Cũng tốt thôi.

Không thể làm người yêu, thì ít nhất cũng đã từng là người thân bao năm.

Kỷ Minh tìm được hạnh phúc, tuy hạnh phúc ấy không phải do tôi mang đến, nhưng tôi vẫn chúc phúc cho hắn.

Tôi đặt điện thoại xuống, nhắm mắt ngủ.

Nửa đêm tỉnh dậy đi uống nước, vừa đặt cốc xuống chuẩn bị về phòng, thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mật mã mở ra từ bên ngoài.

Tôi sững lại, ý nghĩ đầu tiên là Lý Viện An về, nhưng lập tức nhớ ra: Cô ấy đi công tác! Không thể là cô ấy!

Cô ấy từng nói nhà cô không ai ở trong nước, tất cả đều ở nước ngoài, vậy càng không thể là người nhà!

Sắp Tết rồi… chẳng lẽ có người theo dõi tôi?!

Tôi vừa hoảng vừa sợ, nhưng lúc này thì đã quá muộn để chạy trốn! Tôi vớ đại một cái bình hoa, ngay lúc cửa mở thì ném thẳng ra ngoài, nhưng giây sau tôi đã biết mình sai rồi!

Trong phòng khách chưa bật đèn, tôi chỉ nhìn thấy mơ hồ dưới ánh trăng là một người đàn ông cao lớn bước vào, khi bình hoa còn chưa chạm vào anh ta thì anh ta đã nhanh tay chụp lấy cổ tay tôi: "Ai?!"

Tôi còn chưa hỏi anh ta là ai, anh ta đã hỏi tôi trước rồi!

Có lẽ con người khi sợ đến cực điểm sẽ sinh ra dũng khí kỳ lạ, tôi lập tức vớ lấy đồ vật bên cạnh đập tới tấp vào anh ta, vừa đập vừa quát: "Tôi báo cảnh sát rồi đấy, cút ra ngoài mau!"

Người đàn ông hình như bị đập cho choáng váng, liền với tay mở đèn.

Ai ngờ dưới chân anh ta là mấy quả quýt tôi ném lúc nãy, anh ta trượt chân ngã nhào, theo phản xạ kéo tôi ngã theo. Anh ta rên lên một tiếng, ngã xuống sàn, còn tôi thì ngã đè lên người anh ta.

Giây kế tiếp, đèn phòng khách bật sáng.

Tôi nhìn người đàn ông đẹp trai mặc áo dạ màu đen dưới thân mình, phản ứng đầu tiên là: giờ trộm cũng đẹp trai thế này sao?!

Có gương mặt này mà không đi "làm trai bao" thì uổng, một đêm cũng kiếm được vài chục ngàn tệ!

"Anh là ai? Sao biết mật mã nhà tôi?!" Tôi chất vấn anh ta.

Anh ta nghiến răng, nhìn tôi một cái rồi nhanh chóng dời mắt.

Tôi lúc này mới phát hiện cổ áo ngủ của mình do lúc nãy giằng co nên đã mở rộng ra, vội vàng đỏ mặt cài lại cúc áo.

Cuối cùng anh ta rít qua kẽ răng: "Tôi mới là người nên hỏi cô là ai? Sao lại có mặt trong nhà tôi!"

"Với lại, cô có thể xuống khỏi người tôi trước được không?"

06

Mười phút sau, tôi và anh trai của Lý Viện An là Lý Ngụy Nhiên ngồi trong phòng khách nhìn nhau trân trân.

Tôi ngượng ngùng nói: "Ờ ừm… anh uống trà không?"

Anh nhìn tôi một cái: "… Không cần, cảm ơn."

Tôi lập tức nhắn tin cho Lý Viện An:【Sao cậu không nói sớm là anh cậu về nước? Tớ tưởng trộm nên đánh ảnh mấy cái luôn rồi!!】

Cô nàng không trả lời, chắc đang ngủ say.

"Vì An An đã cho em thuê nhà, nên em cứ ở đây đi, là tôi sơ suất không hỏi trước đã gây phiền phức cho em, tôi xin lỗi."

Lý Nguy Nhiên khá lịch sự: "Vậy tôi sẽ ra ngoài tìm chỗ ở tạm…"

Anh vừa đứng lên thì lảo đảo, loạng choạng ngồi phịch xuống lại.

Lúc này tôi mới phát hiện mặt anh đỏ bừng bất thường, trông như đang sốt cao.

"Anh bị sốt à?"

"Ừm, chắc do bị lạnh trước đó… Không sao, tôi…." Anh đứng lên lại loạng choạng, phải vịn vào bàn, nhíu mày ôm đầu.

Đêm hôm khuya khoắt bắt một người bệnh ra ngoài tìm khách sạn thì quá thất đức.
 
Lời Yêu Muộn Màng
Chương 6



Tôi theo phản xạ nói: "Thôi thì anh cứ ở lại đi, có gì để mai nói tiếp."

"... Thật sự được chứ?" Anh hơi ngẩng đầu, hàng mi dài rậm in bóng mờ trên mặt.

Vì sốt, mí mắt anh hơi hồng hồng, đôi mắt đen nhánh ngấn nước, rõ ràng là một người đàn ông cao to đẹp trai nhưng trông lại… có chút đáng thương khó tả.

Tôi lại mắc tật "thích lo chuyện bao đồng": "Dù sao cũng còn phòng trống, em đi chuẩn bị giường."

"Vậy làm phiền em rồi." Anh ngoan ngoãn ngồi lại ghế sofa.

Tôi trải bộ ga giường vừa phơi xong. Khi ra lại thì thấy anh đã tựa vào sofa ngủ mất rồi, miệng hơi hé, nhíu mày, trông rất khó chịu.

Đúng là công tử nhà giàu, sốt cũng chẳng biết tự lo cho mình.

Tôi thở dài, lấy chăn đắp cho anh, tắt đèn phòng khách rồi vào bếp nấu cháo.

Mấy năm chăm sóc Kỷ Minh thành thói quen, nên giờ tôi làm mấy chuyện này cũng chỉ vì… quen tay, chứ không nghĩ gì nhiều.

Nấu cháo xong thì Lý Nguy Nhiên vẫn chưa tỉnh. Tôi khẽ đẩy anh: "Uống thuốc hạ sốt rồi ngủ, ăn chút cháo cho có sức đi, xuống máy bay đến giờ chắc anh chưa ăn gì nhỉ?"

Anh mở mắt, ngơ ngác một lúc, nhìn tôi như chưa hiểu chuyện gì: "… Cảm ơn."

Anh từ từ ngồi dậy, cầm chén cháo, rất nể mặt mà ăn sạch.

"Anh thấy sao rồi?"

Tôi định hỏi tình trạng sức khỏe, không ngờ Lý Nguy Nhiên lại cúi đầu nhìn bát cháo: "… Ngon lắm. Lần đầu tiên tôi bị bệnh cũng được ăn loại cháo này."

Tôi hơi ngượng, đưa thuốc cho anh: "Vậy thì tốt."

Thấy anh uống thuốc xong tôi mới yên tâm. Dù sao cũng là anh trai của cô bạn thân, xảy ra chuyện gì tôi cũng khó ăn nói.

"Em đi nghỉ trước nhé, có gì cứ gọi em."

Anh gật đầu: "Ừ, chúc ngủ ngon."

07

"Đây là căn nhà duy nhất của gia đình tôi ở thành phố này. Nếu ra ngoài thuê khách sạn thì quá bất tiện. Nếu em không phiền thì tôi có thể tiếp tục ở lại không?"

Lý Ngụy Nhiên nói thêm: "Cứ coi như chúng ta ở ghép đi. Em yên tâm, tôi chỉ về tạm thời để giải quyết một số công việc, khoảng một tháng là tôi sẽ đi. Tiền thuê nhà tôi sẽ trả lại em, tiền điện nước và phí quản lý đều do tôi chịu. Em thấy thế nào?"

Thấy tôi im lặng, anh từ từ đứng dậy: "… Không sao đâu, em không đồng ý tôi cũng hiểu, tôi sẽ dọn đi ngay." Anh ho vài tiếng, vịn vào bàn, trông rất yếu ớt.

Tôi vội vàng đỡ lấy: "Anh đang bệnh nặng thế này, ngồi xuống đi đã."

"Vậy tôi có thể tiếp tục ở lại đây không?"

Tôi nhìn ánh mắt chân thành của anh, trong một lúc không thể thốt ra lời từ chối.

Tôi dĩ nhiên không muốn sống chung với một người đàn ông xa lạ, nhưng đây vốn là nhà người khác, thật ra Lý Nguy Nhiên đã rất lý lẽ rồi, nếu không thì hoàn toàn có thể đuổi tôi đi.

Người ta bây giờ không có chỗ ở, lại còn chịu chia sẻ chỗ ở với tôi, dù gì cũng chỉ một tháng... Tôi cắn răng: "Được rồi, anh cứ ở lại đi."

Anh cười: "Vậy tháng này làm phiền em rồi."

Lý Viện An ngủ dậy liền gọi điện cho tôi.

"Xin lỗi xin lỗi! Tớ cũng không biết anh tớ đột ngột về nước, chắc có việc gấp cần xử lý. Anh ấy đi chưa?"

"Ờm..."

Tôi liếc nhìn Lý Nguy Nhiên đang ngồi trên sofa phòng khách, nhỏ giọng nói: "Anh cậu nói không có chỗ ở, muốn ở lại đây một tháng. Tớ cũng không nỡ từ chối, dù gì cũng chỉ một tháng thôi."

"Không có chỗ ở?! Nhưng mà rõ ràng anh ấy…."

"À à, đúng rồi, nhà tớ chỉ có một căn ở đó mà." Giọng Lý Viện An hơi gượng gạo: "Thế thì phiền cậu rồi... nhưng anh tớ cũng được lắm, không gây phiền đâu, cậu yên tâm nha."

Lý Nguy Nhiên quả thật sống rất ngăn nắp, và có vẻ rất bận việc, đi sớm về muộn, ở chung vài ngày rồi mà gần như tôi chẳng thấy mặt anh mấy.

Anh cũng sạch sẽ, không bao giờ bày bừa, rác trong nhà đều tiện tay mang ra ngoài.

Sống chung một thời gian, tôi thấy rất hài lòng với người bạn cùng nhà này, tồn tại như không, chẳng phiền hà gì.

Hôm đó tôi ra ngoài mua đồ, vừa ra cửa thì chạm mặt anh, cũng thấy hơi bất ngờ.

"Hôm nay anh về sớm vậy?"

"Ừ, hôm nay không có gì bận." Anh liếc nhìn xe đẩy nhỏ tôi cầm trong tay: "Em đi mua đồ à?"

Tôi gật đầu.

Tôi là một vlogger ký hợp đồng với công ty MCN, mấy năm nay thu nhập đều đến từ các nền tảng video.

Tôi không thích bị bó buộc vào công việc công sở, chỉ thích tự nấu ăn, pha một ly rượu ngọt, rồi livestream ghi lại cuộc sống của mình.

Ban đầu chỉ là ghi chép cuộc sống, ai ngờ sau đó vlog của tôi lại bất ngờ nổi tiếng, giờ đã có hơn một triệu fan, cũng đủ trang trải cuộc sống.

Mấy ngày sau khi chia tay Kỷ Minh, tôi chưa live buổi nào cả, cũng nên hoạt động lại rồi.

"Tôi đi cùng em nhé." Anh không cho tôi cơ hội từ chối: "Tôi cũng chưa quen khu vực quanh đây, tiện đi tham quan luôn."
 
Lời Yêu Muộn Màng
Chương 7



Trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng của một tinh anh, Lý Nguy Nhiên lại rất hoạt bát, từ công việc đến cuộc sống, tôi nói gì anh cũng tiếp được.

Lúc tôi nhận ra thì chúng tôi đã tới siêu thị rồi.

Đi dạo một vòng, chỉ còn sốt mayonnaise là chưa mua.

Nhưng loại tôi thích nhất thì lại ở tận trên cao, với tay mấy lần cũng không tới.

"Là cái này à?" Lý Nguy Nhiên hỏi.

"Vâng."

Anh bước lại phía sau tôi, tự nhiên đưa tay lấy, dường như không để ý khoảng cách giữa chúng tôi gần tới mức nào.

Tư thế này gần như là ôm từ sau, tôi thậm chí có thể ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt trên người anh.

Tôi định tránh đi nhưng sợ phản ứng quá lố sẽ l*m t*nh hình ngượng hơn, lại nghĩ có thể anh sống lâu ở nước ngoài nên không để ý mấy chuyện này.

May mà anh nhanh chóng lấy được lọ mayonnaise.

Anh nhìn tôi chăm chú, quan tâm hỏi: "Sao mặt em đỏ thế, không khỏe à?"

Tôi vừa định trả lời thì chợt nhận ra gì đó, quay đầu nhìn sang bên.

Ở phía không xa, Kỷ Minh mặc áo sơ mi đen đang đứng đó nhìn tôi, không đeo kính gọng vàng thường ngày, ánh mắt lạnh lùng như dao.

Bên cạnh hắn, Lâm Hiểu Đồng hơi sững người, rồi chào tôi: "Chị Phùng Nam…"

Cô ta mỉm cười: "Hai người cũng đi siêu thị à?"

Nụ cười bên môi tôi vụt tắt, gật đầu nhẹ: "Ừ."

Cô ta thân mật khoác tay Kỷ Minh: "Trùng hợp ghê, bọn em mua đồ về nấu cơm. Kỷ Minh nói muốn ăn cơm em nấu~. Đây là bạn trai chị à?"

Dù đã lâu, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, tim tôi vẫn hơi nhói.

Kỷ Minh chưa từng cùng tôi đi siêu thị.

Hắn tìm đến tôi, hình như chỉ để lên giường.

Gần đây tôi vẫn thường nhớ đến hắn.

Nhớ hồi nhỏ, hắn từng đối xử với tôi tốt đến thế nào.

Nhớ đến đứa con chưa từng kịp chào đời, lặng lẽ rời khỏi thế gian.

Chúng tôi từng gần gũi hơn bất kỳ ai trên thế giới này.

Không hiểu vì sao lại đi tới bước đường này.

Tôi đặt lọ mayonnaise vào xe đẩy, khẽ nói với Lý Nguy Nhiên: "Về thôi."

Lúc lướt qua nhau, Kỷ Minh không nói gì, cũng chẳng buồn nhìn tôi.

08

Về đến nhà tôi lập tức mở livestream, vẫn như thường lệ: nấu vài món, pha vài ly rượu.

Chỉ là lần này Lý Nguy Nhiên xuất hiện phía sau tôi: "Cần tôi giúp gì không?"

Tôi nghĩ một chút, chỉ vào rau dưới sàn: "Anh rửa rau giúp em nhé."

Góc nghiêng của anh lọt vào khung hình đúng một giây, cư dân mạng lập tức nổ tung!

【 Đẹp trai quá trời, là anh rể đó hả?! 】

【 Lần đầu tiên trong livestream của chị có đàn ông đó nha! 】

【 Không phải lần đầu đâu, lần trước cũng có một anh đẹp trai cực kỳ ấy! 】

Tôi vội vàng giải thích: "Anh ấy là bạn cùng nhà thôi, tôi vẫn còn độc thân nhé."

Bình luận lập tức bùng nổ:

【 Chị đẹp thế này lại còn biết nấu ăn, hu hu chị có thể thích con gái không vậy! 】

【 Đúng đó! Tiêu chuẩn chọn bạn đời của chị là gì thế?! 】

Tôi nghĩ một lát rồi đáp: "Tôi muốn tìm một người có thể đọc truyện cho tôi nghe trước khi ngủ."

Tôi chưa từng được nghe truyện cổ tích bao giờ.

Mẹ tôi mỗi tối đều kể truyện cho em trai tôi, kể xong còn hôn lên trán nó.

Còn tôi thì chưa từng được nghe một câu.

Sau này khi ở bên Kỷ Minh, tôi từng nói với hắn điều đó, nhưng hắn lại cười nhạo tôi: "Phùng Nam, em vẫn là con nít chưa lớn à?"

Thế là tôi không bao giờ nhắc lại nữa.

Bây giờ nghĩ lại, đúng là yêu cầu đó có hơi kỳ quặc thật, có lẽ sau này sẽ chẳng có ai chịu làm điều đó vì tôi.

Nhưng tôi vẫn vô thức nói ra.



Lúc nấu cơm xong mới phát hiện tôi quên mua rượu vang để làm rượu vang nóng. Đang định nghĩ hôm nay không uống nữa thì một bàn tay thon dài bất ngờ chìa ra từ bên cạnh.

"Chai này được không?"

Tôi không rành rượu, chỉ nhìn vỏ là thấy có vẻ đắt lắm, đang định từ chối thì Lý Nguy Nhiên bật cười nhẹ: "Không đắt đâu, yên tâm dùng đi."

Anh đã nói vậy rồi, tôi cũng yên tâm mang đi nấu rượu.

Đã uống rượu của người ta, lại còn bắt người ta rửa rau, tôi cũng ngại không mời anh ăn cơm cùng.

Anh vui vẻ đồng ý, sau khi tắt livestream, hai chúng tôi ngồi ăn quanh bàn, tivi đang chiếu phim Chân Hoàn Truyện, không hiểu sao lại có cảm giác như đã quen nhau rất lâu rồi.

Lúc nhận ra thì tôi đã lỡ kể hết "gốc gác" của mình ra mất.

Mà rõ ràng trong nhà có hẳn tủ rượu riêng, ai ngờ anh lại là người uống một ly đã gục!

Cả hai chỉ uống một ly rượu vang nóng, phần lớn cồn cũng đã bay hơi, vậy mà Lý Nguy Nhiên say khướt, nằm vật trên ghế sofa không dậy nổi.

Tôi kéo anh: "Đừng ngủ trên sofa, dậy đi, anh về phòng ngủ đi."

Nhưng người say như tảng đá, anh cao gần 1m9, tôi hoàn toàn không kéo nổi, lại còn bị kéo ngược ngã đè lên người anh!
 
Lời Yêu Muộn Màng
Chương 8



Lý Nguy Nhiên vẫn nhắm mắt, tôi nằm đè lên anh, mùi đàn hương trên người anh lẫn với mùi rượu và bưởi thoang thoảng, hàng mi khẽ rung, rồi anh từ từ mở mắt, ánh mắt có chút khó hiểu khi nhìn thấy tư thế hiện tại.

"…Em đang làm gì trên người tôi vậy?"

"Là anh kéo em đấy nhé." Tôi chẳng biết phải nói gì với người say: "Buông ra đi."

"Ờ." Lý Nguy Nhiên ngơ ngác đáp một tiếng, nhưng tay vẫn chưa chịu buông.

Dưới ánh đèn, đôi môi màu anh đào vì rượu mà càng thêm đỏ mọng, ánh lên một chút ướt át.

Không biết có phải do hệ thống sưởi quá mạnh không, mà tôi cảm thấy toàn thân nóng bừng, nhất là phần tiếp xúc với anh, gần như sắp bốc cháy.

Chúng tôi nhìn nhau trong nửa giây, cuối cùng anh mới chịu buông tay.

Tôi ngồi dậy, không rõ cảm xúc trong lòng là thất vọng hay nhẹ nhõm.

Tối hôm đó, trước khi ngủ tôi lướt thấy bài đăng của Lâm Hiểu Đồng.

Cô ta đăng một đoạn video, mời rất nhiều người bạn, lúc Kỷ Minh về nhà thì mọi người bất ngờ bật pháo giấy chúc mừng sinh nhật hắn.

Lúc đó tôi mới sực nhớ: hôm nay là sinh nhật của Kỷ Minh.

Trong video, Kỷ Minh đứng sững ở cửa, ánh mắt nhìn vào căn phòng trang trí lộng lẫy và chiếc bánh sinh nhật khổng lồ trên bàn.

Lâm Hiểu Đồng đội một chiếc vương miện giấy lên đầu hắn, ôm lấy hắn cười thật lớn: "Chúc mừng sinh nhật anh yêu!"

Tôi đặt điện thoại xuống, nghĩ có lẽ cô ta sẽ sớm xoá video đó.

Quả nhiên, năm phút sau video đã biến mất.

Tôi nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh sinh nhật cuối cùng của Kỷ Minh.

Hôm ấy, hắn háo hức kéo tôi về nhà, đợi đến giờ cắt bánh, mừng sinh nhật như thường lệ, nhận quà từ người thân.

Nhưng rồi lại bắt gặp cảnh mẹ hắn và một gã đàn ông đang quấn lấy nhau.

Hai thân thể tr*n tr**ng trắng bệch quấn chặt như rắn, gương mặt Kỷ Minh tái mét từng chút một, rồi hắn phát điên lao ra ngoài nôn mửa!

Từ sau hôm đó, mẹ hắn bỏ đi, bố hắn thì qua đời.

Kỷ Minh không còn tổ chức sinh nhật nữa.

Mỗi năm đến ngày này, chỉ có tôi ở bên hắn, tôi cẩn thận không nhắc tới ngày sinh nhật, chỉ mong hắn coi đó là một ngày bình thường.

Nhưng Kỷ Minh nhớ rất rõ.

Hắn không ăn uống gì, chỉ ra ban công hút thuốc.

Tôi đem chăn bọc lấy cả hai đứa, ngồi bên cạnh dựa vào vai hắn trong im lặng.

Sau đó, chúng tôi ân ái đến cùng cực, hắn như thể muốn dồn hết sức lực và sinh mệnh vào tôi.

Tôi mệt rã rời ôm lấy người hắn ướt đẫm mồ hôi, dùng tay kéo nhẹ môi hắn đang cắn đến rỉ máu, hôn lên trán hắn hết lần này đến lần khác.

"Em sẽ ở bên anh, Kỷ Minh, em sẽ không bao giờ rời xa anh."

Rồi hắn sụp xuống, áp sát người lên tôi, chúng tôi ôm nhau trong cảm giác ướt át dính nhớp ấy, giống như sẽ không bao giờ tách rời.

Lâm Hiểu Đồng có lẽ chưa biết chuyện đó.

Nhưng cũng không sao, cô ta sẽ sớm biết thôi, rồi sẽ thay tôi ở bên hắn.

Vừa định đi ngủ, điện thoại đột ngột đổ chuông.

Là Kỷ Minh gọi.

"Có chuyện gì vậy?" Tôi bắt máy hỏi.

Phía bên kia không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng thở mơ hồ.

Một lúc sau, điện thoại bị ngắt.

09

Về đến nhà thấy ghế sofa biến mất, tôi hơi ngẩn người.

Lý Nguy Nhiên mặc bộ đồ ở nhà bằng lụa màu xám cao cấp, đứng bên cạnh hơi áy náy nói: "Tôi vừa uống trà thì không cẩn thận làm đổ lên ghế sofa, tôi đã gửi đi bảo dưỡng rồi, chắc vài ngày nữa mới xong."

Tôi gật đầu, không quá để tâm.

Mấy ngày gần đây, có vẻ công việc của Lý Nguy Nhiên bỗng nhiên rảnh rỗi, ngày nào cũng tan làm sớm, đi siêu thị với tôi, còn lén bỏ mấy món mình thích vào xe đẩy.

Buổi tối trước khi mở rượu tôi còn cảnh cáo: "Lần này đừng uống nữa, tửu lượng của anh tệ lắm, uống say lại quậy phá."

Lý Nguy Nhiên nhìn tôi bằng ánh mắt rất chân thành: "Tôi uống rượu rất ổn, lần trước là do thể trạng không tốt thôi, lần này không sao đâu, tin tôi đi."

"Thật không?" Tôi nghi ngờ nhìn anh, cảm giác cứ như kiểu mấy ông đàn ông lên giường không được rồi quay ra đổ thừa do hôm đó mệt.

Đôi mắt đen láy của Lý Nguy Nhiên long lanh: "Em không tin tôi sao?"

Tôi nhanh chóng đầu hàng: "… Vậy anh chỉ được uống một ly thôi đó."

Tôi mà tin Lý Nguy Nhiên thêm lần nữa thì tôi là chó!

Hôm nay anh quả thật uống xong rất ngoan ngoãn về phòng ngủ, chỉ là tôi vừa nằm xuống thì cửa phòng bị gõ.

Tôi ra mở cửa, Lý Nguy Nhiên mặc đồ ngủ cài lơi vài cúc, để lộ xương quai xanh và cơ ngực săn chắc, nhìn tôi đáng thương nói: "… Phùng Nam, tôi uống say rồi, trượt tay làm đổ nước lên giường mất rồi."

Tôi đi theo vào phòng, giường của anh ướt nhẹp như thể bị tạt cả bình nước, không thể ngủ được nữa.

Lý Nguy Nhiên lí nhí: "Xin lỗi, tôi hơi choáng nên cầm không chắc cốc."
 
Lời Yêu Muộn Màng
Chương 9



"Khoan đã, anh chẳng phải bảo mình uống tốt, lần trước chỉ là phát huy không tốt à?!" Tôi ôm đầu bất lực.

Anh cúi đầu, ngoan ngoãn im lặng chịu trận.

"Giờ sao? Anh ra sofa ngủ…" Rồi tôi bỗng nhớ ra sofa cũng không còn.

"Không sao đâu." Anh nói nhỏ: "Tôi ra khách sạn ngủ cũng được."

Nói xong quay người rời đi, nhưng người say chẳng bước nổi đường thẳng, chân nọ vướng chân kia suýt nữa ngã sấp mặt.

Tôi vội đỡ lấy anh, thở dài: "Thôi được rồi, hay vào phòng em ngủ tạm một đêm đi."

"Vậy có tiện không?" Đôi mắt anh lấp lánh như sắp khóc.

"Chứ sao? Anh đi còn không vững nữa, chẳng lẽ em lại để anh ra ngoài ngủ khách sạn?" Tôi lườm anh, bực mình.

"Sau này em không uống với anh nữa đâu!"

Lý Nguy Nhiên vẫy tay: "Chờ đã, tôi còn phải lấy thứ này."

Tôi tưởng anh định lấy gối mền, ai ngờ lấy ra một cuốn sách.

Cuốn sách bìa dày, hình vẽ hoạt hình, là Truyện cổ Andersen.

"Lý Nguy Nhiên, anh nghiêm túc đấy à? Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn đọc cái này, giữ mãi tâm hồn trẻ con thật ha."

Anh đưa sách đến trước mặt tôi: "Lần trước em nói muốn được nghe kể truyện trước khi ngủ đúng không? Tôi cũng không biết em thích kiểu gì lúc nhỏ, nên tạm mua cuốn này. Nếu em không thích, lần sau tôi đổi cuốn khác được không?"

Tôi sững sờ.

Cửa sổ phòng tôi mở hé để thông gió, không biết từ lúc nào tuyết đã bắt đầu rơi, gió lạnh đầu đông kèm theo vài bông tuyết nhỏ lặng lẽ bay vào, rất nhanh lại tan ra trong hơi ấm.

Tôi không rõ mình đang có cảm xúc gì, chỉ là khi nhìn thấy quyển truyện cổ tích ấy, trái tim tôi như bông tuyết, cũng âm thầm tan chảy.

Lý Nguy Nhiên rất nhanh đã nằm lên giường, ánh đèn ngủ màu cam hắt lên gương mặt nghiêng của anh, dịu dàng đến mức không thật.

Anh lật vài trang sách, nghiêng người, chống đầu nhìn tôi: "Cô Bé Tí Hon được chứ?"

Tôi gật đầu. Đúng lúc ấy, điện thoại tôi reo lên một tin nhắn thoại.

Là tin nhắn tôi gửi cho Lý Viện An, than phiền chuyện anh cô ấy vừa yếu lại còn mê rượu. Cô ấy mới trả lời.

Tôi định bấm chuyển thành chữ, ai ngờ bấm nhầm, giọng cô ấy vang lên rõ ràng trong phòng: "Anh tớ? Làm gì có chuyện yếu lại mê rượu, anh ấy uống nghìn ly không say đấy chị gái ơi! Từ nhỏ đến lớn tớ chưa từng thấy anh ấy say bao giờ!"

"Cậu nhìn bộ sưu tập rượu của anh ấy là biết, bất kỳ chai nào cũng tầm hai trăm triệu trở lên, người thích rượu đến vậy sao có thể một ly đã gục được?"

Im lặng.

Vẫn là sự im lặng.

Tôi từ từ quay đầu nhìn về phía Lý Nguy Nhiên đang cứng đơ người.

Áo ngủ cài mở vừa đủ gợi cảm nhưng không phô trương, tóc rối một cách nghệ thuật, rõ ràng được "chăm chút kỹ càng".

Tôi nhớ lại chiếc sofa sáng nay, rồi nhớ tới chiếc giường ướt đều như phun sương, chậm chạp nhận ra, tôi bị lừa rồi.

Nhưng vừa mở miệng, tôi lại nghĩ tới chai rượu mà tôi mang ra nấu rượu nóng, chai đó… chắc cũng hai trăm triệu là ít.

Nghĩ vậy, tôi nuốt lời trách mắng vào bụng.

Giờ phải làm sao đây? Mặt tôi không cảm xúc nghĩ: Là nên mắng Lý Nguy Nhiên trước, hay nên kiểm tra xem tiền trong tài khoản có đủ bồi thường chai rượu của anh không.

"Lý Nguy Nhiên." Tôi do dự mãi, cuối cùng quyết định tấn công trước: "Vậy ra anh vẫn luôn giả say đúng không?"

Không ngờ tên này tâm lý vững thật, mở to mắt nói: "Em nghĩ anh đang lừa em sao?"

Tôi bấm lại đoạn thoại của Lý Viện An, Lý Nguy Nhiên mặt không đổi sắc: "Em tin cô ấy hay tin anh?"

Tôi nheo mắt, không nói.

"Vậy… em ghét anh rồi sao?"

Lý Nguy Nhiên từ từ nghiêng người về phía trước, đuôi mắt cụp xuống như chú cún con bị mưa làm ướt, hàng mi dài che đi ánh sáng nơi đáy mắt.

Nếu anh lớn tiếng cãi lại, có lẽ tôi sẽ tức giận mà đuổi anh ra ngoài, nhưng anh như vậy lại khiến tôi không biết phải làm sao.

Mùi bạc hà và chanh trong ly Mojito buổi tối trộn lẫn với men rượu, trở nên mềm dịu lạ thường.

"Em…"

Lý Nguy Nhiên không để tôi nói hết câu, anh nhẹ nhàng vòng tay ra sau đầu tôi, cúi đầu hôn lên môi tôi.

Cửa sổ bị gió thổi bật ra, bông tuyết lẫn trong cơn gió lạnh rít qua, tôi theo phản xạ rụt vào lòng anh tìm hơi ấm, anh nhẹ nhàng m*t lấy môi tôi, đầu lưỡi lướt qua mép môi.

Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng quá lâu, lúc rời ra cả hai đều th* d*c.

"Bây giờ còn ghét anh không?" Lý Nguy Nhiên nghiêng đầu hỏi.

Mặt tôi đỏ bừng, quay mặt đi.

Tôi không phải không muốn nói gì, mà là mọi thứ xảy ra quá nhanh, tôi cảm thấy bản thân vẫn chưa kịp phản ứng.

"Nếu không ghét, thì là thích chứ?" Anh nắm lấy tay tôi, dịu dàng dịch người lại gần.

"Em không biết... em cảm thấy hơi nhanh."

Tôi có ghét Lý Nguy Nhiên không?

Tất nhiên là không. Anh đẹp trai, có tiền, tính cách tốt, điều kiện cá nhân cực kỳ lý tưởng. Những ngày sống cùng anh, anh là một bạn cùng phòng hoàn hảo, hợp tính, sống ngăn nắp, quan tâm.
 
Back
Top Bottom