Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lời Yêu Muộn Màng

Lời Yêu Muộn Màng
Chương 20



Đầu bên kia vang lên tiếng phụ nữ khóc nức nở: "Kỷ Minh, anh không thể đối xử với em như thế. Tại sao lại đuổi em khỏi công ty, em biết sống sao đây, sao anh có thể làm vậy với em?!"

"Công ty là của tôi, tôi muốn đuổi ai thì đuổi." Kỷ Minh lạnh lùng nói: "Cô tự biết mình vào công ty bằng cách gì, nếu không nhờ quan hệ thì với năng lực đó cô nghĩ mình vào được à? Giờ tôi chỉ để cô về đúng nơi cô nên ở thôi."

"Kỷ Minh, em yêu anh nhiều như vậy, anh thật sự không có tim sao?! Trước kia anh đâu có như vậy, anh nói yêu em, muốn bên em, anh nói đã chán ghét Phùng Nam từ lâu rồi, anh còn nói…"

Kỷ Minh đột ngột cúp máy.

Hắn quay đầu nhìn tôi một cái: "Anh đã chia tay với cô ta rồi, sau này em sẽ không gặp lại cô ta nữa."

Hắn rời khỏi phòng, tôi liền giật mạnh chiếc nhẫn trên tay!

Chiếc nhẫn kim cương Lý Nguy Nhiên tặng tôi, ngay ngày đầu tiên đến đây đã bị Kỷ Minh ném đi rồi, thay vào đó là chiếc nhẫn kim cương hồng mà hắn bỏ hơn ba chục triệu tệ đấu giá được.

Nếu là tôi của một năm trước, chắc hẳn sẽ vui sướng đến ngất đi, nhưng giờ tôi chỉ thấy ghê tởm đến cực độ!

Chiếc nhẫn không biết đã lăn đi đâu.

Tôi cuộn mình ôm đầu gối, nghẹn ngào.

Lý Nguy Nhiên…

Em nhớ anh quá.

18

Sau khi giam lỏng tôi một tháng, Kỷ Minh lại dẫn tôi chuyển đến một nơi khác.

Tôi tình cờ nghe lén được hắn gọi điện, giọng nói rất nhỏ: "Theo dõi anh ta, đừng để anh ta phát hiện ra nơi này."

Tim tôi đập loạn xạ.

Lý Nguy Nhiên đã tìm đến rồi sao?!!

Nhưng Kỷ Minh quá xảo quyệt, nhà của hắn thì nhiều, liệu Lý Nguy Nhiên có tìm thấy tôi không?

Tôi bồn chồn lo lắng mà thiếp đi.

Trong mơ tôi lại thấy mình về căn nhà của tôi và Lý Nguy Nhiên.

Anh đang nấu ăn, nồi cháy đen, khói mù mịt, tôi bị sặc ho khù khụ, vừa đập vào người anh vừa mắng: "Cái nồi em mới mua đấy, đồ ngốc!"

Giây tiếp theo, tôi choàng tỉnh.

Phòng ngập khói và hơi nóng, cay đến mức không mở nổi mắt.

Cháy rồi!

Tôi vội chạy ra mở cửa, nhưng tay cầm không tài nào xoay được, cửa bị khóa từ bên ngoài!

Trong khoảnh khắc đó, toàn thân tôi lạnh toát, đầu óc rối bời.

Chẳng lẽ là Kỷ Minh tức giận đến mức muốn thiêu chết tôi?!

Không thể nào!!

Biệt thự có bốn tầng, mà tôi lại ở tầng trên cùng!

Cửa sổ cũng bị khóa, tôi đập mấy cái mà không vỡ, nhảy xuống thì có thể chết, mà cửa lại không mở được, tôi tuyệt vọng, đang hoảng loạn thì ngoài cửa truyền đến một tiếng "rầm" lớn!

Giây sau, cửa bị đạp tung từ bên ngoài, Kỷ Minh khoác chiếc áo khoác ướt lên người tôi, kéo tôi hét lớn: "Đi thôi!"

Lúc đó tôi cũng không nghĩ gì nữa, hắn là chủ nhà, chắc chắn biết lối thoát, tôi ngoan ngoãn chạy theo sau.

Ngọn lửa lớn hơn tôi tưởng, những ngọn lửa màu cam nhảy múa khắp nơi, nhiệt độ cao thiêu đốt toàn thân, khóe mắt tôi đã thấy đuôi tóc mình bị cháy xoăn.

Những món đồ xa xỉ hàng chục triệu đã thành tro.

Chiếc ghế sofa da Ý nhập khẩu chỉ còn lại nửa mảnh cháy đen, trên thân là vết cháy và ngọn lửa bập bùng.

Kỷ Minh dùng khăn ướt bịt mặt tôi, cắn răng chạy trước mở đường.

Khói mới thật sự đáng sợ, len lỏi khắp nơi, khiến tôi hoa mắt chóng mặt, ý thức mơ hồ.

Hắn kéo mạnh tay tôi, hét vào tai tôi: "Tỉnh lại! Sắp ra ngoài được rồi!"

Chúng tôi băng qua tầng hai, tầng ba và tầng bốn - nơi lửa ít hơn, cuối cùng cũng đến được tầng một.

Khắp nơi đã là biển lửa, tiếng vỡ của đồ đạc cháy rụi vang lên, tôi không biết mình đang run hay là căn nhà rung lắc vì cháy, chỉ thấy choáng váng.

Kỷ Minh giang tay chắn phía trước, toàn thân tôi đau đớn, nhưng không còn biết đau ở đâu, chỉ thấy tê dại.

May mắn thay, cuối cùng cũng thấy được cửa chính!

Hắn kéo tôi chạy về phía cửa, tôi không biết có phải ảo giác hay không, nhưng ở cửa, tôi thấy khuôn mặt của Lý Nguy Nhiên.

Qua ngọn lửa cuồng loạn, ánh mắt anh vặn vẹo, hoảng loạn, bị người khác giữ chặt, không cho lao vào.

Đột nhiên, sắc mặt anh thay đổi.

Một sự kinh hoàng tột độ hiện lên trong đôi mắt ấy.

Tôi không hiểu ánh mắt đó nghĩa là gì.

Chúng tôi đã chạy vào đến phòng khách, chỉ còn vài giây nữa là ra ngoài được rồi.

Đột nhiên, một lực đẩy cực mạnh từ sau lưng tôi, khiến tôi văng ra khỏi cửa, Lý Nguy Nhiên lao lên đỡ lấy tôi!

Tôi theo bản năng quay đầu lại…

Trong biển lửa, chiếc đèn chùm khổng lồ được nạm hàng trăm viên pha lê Séc, rít lên như gào khóc, rồi rơi thẳng xuống…

Giữa biển lửa và khói, ánh mắt của Kỷ Minh lướt qua tôi.

Trong cái nhìn đó có đủ loại cảm xúc.

Ngay khoảnh khắc ấy, đèn chùm rơi trúng người hắn.

Ánh sáng của ngọn lửa hắt lên trong mắt tôi, bóng dáng hắn… không còn nữa.



Tôi hôn mê suốt hai ngày mới tỉnh lại.

Chuyện xảy ra trong tháng vừa rồi quá sức chịu đựng, cả thể chất lẫn tinh thần tôi đều kiệt quệ.
 
Lời Yêu Muộn Màng
Chương 21



Lý Nguy Nhiên luôn ở bên cạnh tôi, suốt hai ngày không chợp mắt.

Thời điểm tôi tỉnh dậy, điều đầu tiên tôi thấy là đôi mắt anh đỏ ngầu đầy tơ máu.

Anh mấp máy môi, giọng khàn đặc, chưa kịp nói gì nước mắt đã rơi trước.

Một lúc lâu sau, anh mới khẽ khàng nói: "Xin lỗi… anh đến muộn rồi."

Tôi bị khói làm hỏng họng, không nói nổi, chỉ biết yếu ớt lắc đầu, nắm chặt tay anh.

Vì Kỷ Minh luôn chắn phía trước bảo vệ tôi, nên vết bỏng của tôi không nghiêm trọng lắm, chỉ có phần cánh tay và đùi bị bỏng nhẹ.

Bác sĩ nói không quá nghiêm trọng, dùng thuốc trị sẹo thì gần như không còn dấu vết.

Tôi dùng ngón tay viết hai chữ trong lòng bàn tay Lý Nguy Nhiên.

"Kỷ Minh."

Kỷ Minh thế nào rồi?

Hắn... còn sống không?

Lý Nguy Nhiên thở dài, xoa đầu tôi: "Anh thật sự từng mong anh ta chết. Nếu không vì anh ta, em cũng không phải chịu khổ đến mức này. May mà lương tâm anh ta chưa hoàn toàn bị chó ăn mất, cuối cùng còn đẩy em ra ngoài."

"Nếu em muốn gặp anh ta, đợi khỏe lại rồi hãy tự mình đi."

19

Ngày cảnh sát công bố kết quả điều tra, tôi đã có thể xuống giường đi lại, giọng cũng gắng gượng nói được vài câu.

Vì người bị hại là "ông lớn nộp thuế" Kỷ Minh, vụ phóng hỏa được phá án rất nhanh. Người giúp việc nhà hắn nhanh chóng bị bắt, khai ra chính là Lâm Hiểu Đồng xúi giục cô ả phóng hỏa.

Hai tháng qua, Lâm Hiểu Đồng dựa vào quan hệ với Kỷ Minh mà được cưng chiều trong công ty, ai cũng tâng bốc cô ta là "bà chủ tương lai".

Kỷ Minh thuê cho cô ta một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, mua đủ thứ đồ xa xỉ làm quà.

Sau khi chia tay, dù Kỷ Minh không đòi lại quà, nhưng cả công ty đều biết hắn đã đá cô ta, mà trước đây cô ta lại đắc tội không ít người, giờ mọi chuyện quay lại cắn ngược cô ta.

Chỉ sau một đêm, cô ta từ thiên nga rơi xuống bùn đất, trở thành trò cười của tất cả đồng nghiệp. Không chịu nổi cú sốc đó, cô ta nảy sinh oán hận với tôi, cho rằng chính vì tôi "quấy rối" Kỷ Minh nên mới bị bỏ rơi.

Cô ta gắn thiết bị định vị GPS lên xe của Kỷ Minh, lần theo tìm được biệt thự đó, rồi mua chuộc người giúp việc phóng hỏa.

Để ngăn tôi thoát ra, cô ta còn ra lệnh khóa trước tất cả cửa sổ và cửa ra vào phòng tôi.

Thời điểm cảnh sát bắt được cô ta, cô ta đang chuẩn bị lên máy bay sang Mỹ, chỉ chậm vài phút.

Tại cửa lên máy bay, cô ta bị còng tay và trùm đầu đưa đi.

Chờ đợi cô ta sẽ là pháp luật và sự trả thù của Kỷ Minh.

Cả đời này cô ta coi như xong rồi.

Khi tôi gặp lại Kỷ Minh, hắn đã được chuyển từ ICU sang phòng thường, thoát khỏi cơn nguy hiểm.

Chúng tôi nhìn nhau không nói một lời, rất lâu sau hắn mới miễn cưỡng kéo khóe miệng, vết sẹo trên mặt cũng giật theo: "Em không sao là tốt rồi."

Tôi nhìn người đàn ông mà tôi từng yêu suốt bao năm.

Người từng hoàn mỹ, kiêu ngạo, đầy khí chất, giờ xương vai gầy nhọn, bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình cũng không che nổi những vết bỏng khắp người.

Hắn cúi đầu: "... Đừng nhìn anh nữa."

Mũi tôi cay xè.

Tình cảm dành cho Kỷ Minh giờ đã quá phức tạp, ngay cả tôi cũng không hiểu nổi.

Tôi từng yêu hắn, cũng từng hận hắn.

Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua rất nhiều, tôi từng tin chẳng ai hợp nhau hơn chúng tôi.

Nhưng tình yêu của hắn đến sai thời điểm, và quá muộn màng.

Khoảnh khắc hắn đẩy tôi ra, cái ánh mắt nhìn tôi ấy, tôi cuối cùng cũng thấy được tình yêu mà tôi luôn khao khát.

Nhưng… đã quá muộn.

Dù vậy, thấy hắn ra nông nỗi này, tôi vẫn đau đến tột cùng.

Hắn cứu tôi, tôi nên biết ơn, nhưng tất cả hậu quả hôm nay là do hắn tự gieo, tôi lại không thể mở miệng nói lời cảm ơn.

Một lúc sau, hắn khẽ hỏi: "Phùng Nam, em thật sự từng yêu anh sao?"

Tôi gật đầu: "Từng yêu, là yêu thật lòng."

Từng yêu.

Còn bây giờ, thật sự không yêu nữa rồi.

Toàn thân Kỷ Minh cứng đờ, ngón tay siết chặt lấy ga giường.

Tôi đứng dậy: "Nghỉ ngơi đi, tôi đi đây."

Lúc ra đến cửa, phía sau truyền đến tiếng hắn nức nở, cay đắng tuyệt vọng: "Phùng Nam, em sẽ không quay đầu lại nữa đúng không?"

Tôi khựng chân lại một giây, rồi vẫn bước tiếp, không quay đầu.

20

Sau hai tháng hồi phục, tôi và Lý Nguy Nhiên nghe nói Kỷ Minh đã ra nước ngoài.

Hắn bán sạch tài sản trong nước, không ai biết có còn quay về không.

Tối hôm đó, tôi lần đầu tiên mơ thấy Kỷ Minh năm mười bảy tuổi.

Hắn mặc đồng phục học sinh, đứng dưới tán cây long não xào xạc trong gió, mắt đỏ hoe nói: "Xin lỗi, Phùng Nam. Đừng tha thứ cho anh."

Tôi bừng tỉnh.

Lý Nguy Nhiên vẫn chưa ngủ, ghé lại nắm lấy tay tôi: "Sao vậy, em chưa ngủ được à? Gặp ác mộng hả? Muốn anh kể truyện cổ tích không?"

Tôi gật đầu.
 
Lời Yêu Muộn Màng
Chương 22



Anh mở cuốn truyện, lại kể cho tôi nghe câu chuyện "Cô Bé Tí Hon", không biết là lần thứ bao nhiêu.

Đó là câu chuyện tôi thích nhất.

Tôi nhắm mắt lại.

Trong mơ, không còn Kỷ Minh, cũng không còn tuổi mười bảy.

Chỉ còn một chú chim én, chở tôi bay trên trời.

Ánh sao rơi xuống trên đôi cánh nó.

Sau mùa đông, cô bé tí hon cuối cùng cũng đón được mùa xuân của mình.

21 - Lá thư của Kỷ Minh.

Phùng Nam, đã lâu không gặp.

Khi anh viết những dòng này, em đang ngủ bên cạnh anh, cau mày, ngay cả trong mơ cũng không yên ổn.

Hôm nay em không ăn gì cả, anh phải ép em truyền nước, bị em giật mạnh vứt đi, chảy rất nhiều máu.

Thì ra khi em giận dữ lại dữ dội như vậy, anh suýt nữa bật cười, nhưng vừa cười lại vừa cảm thấy đau nhói trong tim.

Trước mặt anh, em lúc nào cũng dè dặt. Anh luôn nhớ lúc em nói chuyện với anh, em hay lén liếc nhìn, như thể đang thấp thỏm đợi phản ứng của anh.

Còn bây giờ, em ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt tức giận, chẳng buồn quan tâm anh có giận không.

Trước đây anh cứ tự lừa mình, người đã yêu anh nhiều năm như vậy, sao có thể nói không yêu là không yêu nữa chứ?

Mãi đến khoảnh khắc đó, anh mới nhận ra… hình như em thật sự đã hết yêu anh rồi.

Khi yêu một người, ta sẽ trở nên dè dặt. Mà bây giờ, người dè dặt lại là anh.

Anh biết mình không thể giữ em mãi bên mình, sớm muộn gì cũng phải thả em ra.

Nhưng chỉ cần em có thể ở bên anh thêm một chút, một chút thôi, cũng đã là tốt rồi.

Anh không nhịn được lại nhìn em.

Trước đây em cũng thường ngủ cạnh anh như thế, nhưng lúc đó anh chẳng để tâm, thậm chí còn thấy phiền vì em cứ ôm lấy anh.

Nhưng bây giờ, anh chỉ muốn được em ôm một cái, cũng không được nữa rồi.

Thật ra lúc em nói chia tay, nói thật lòng, anh không thấy có gì đáng kể. Suốt một tháng sau đó, anh hầu như không nghĩ đến em, chỉ là đôi lúc thấy trong nhà quá yên tĩnh.

Cho đến khi anh bắt đầu mất ngủ.

Anh không ngủ được nữa.

Chỉ cần nhắm mắt, trong đầu liền hiện lên khuôn mặt em.

Em hỏi: Kỷ Minh, tối nay anh muốn ăn gì?

Em nói: Kỷ Minh, anh chưa ngâm chân đâu.

Em bảo: Kỷ Minh, anh lại mất ngủ à? Lần này em tìm được ông thầy thuốc giỏi lắm đấy, em đã sắc thuốc rồi, anh mau uống khi còn nóng!

Em nói rất nhiều, khiến anh thấy phiền, anh muốn làm trống đầu óc. Nhưng chỉ một giây sau, em lại hiện lên, cứ lặp đi lặp lại gọi tên anh: "Kỷ Minh, Kỷ Minh, Kỷ Minh."

Anh không thể kiểm soát nổi tâm trí mình nữa, em giống như một con virus không ngừng nhân bản trong não anh, dẫu anh có dọn dẹp bao nhiêu cũng không thể xóa sạch được.

Đến lúc anh hoàn hồn, trời đã sáng.

Từ ngày hôm đó, anh không thể ngủ nổi nữa.

Từng chút từng chút những điều anh chưa bao giờ để ý ở em bắt đầu phản công ngược lại, đêm này qua đêm khác anh bị buộc phải hồi tưởng lại những điều tưởng chừng đã quên. Bộ não anh như có ý chí riêng, nó đang cưỡng chế bắt anh phải nhớ em.

Nhớ dáng em mặc tạp dề nấu ăn, nhớ ánh mắt buồn khi em cắn môi, nhớ lúc em dè dặt năn nỉ anh đi mua sắm cùng, nhớ cả lúc em bị anh từ chối, buồn đến mức không dám thể hiện ra.

Tim anh đau thắt, nhưng không phải vì thức khuya.

Anh chậm rãi nhận ra, thì ra chia tay thật sự là chuyện khiến người ta đau buồn đến vậy.

Em đi rồi, không còn ai quản anh nữa.

Anh lại bắt đầu uống thuốc ngủ, uống quá liều khiến cả ngày lơ mơ mệt mỏi. Anh ngồi trên ghế sofa, cuối cùng cũng nhận ra, căn nhà này yên tĩnh đến đáng sợ.

Bình thường giờ này, trong bếp sẽ vang lên tiếng em nấu ăn, vừa nấu vừa luyên thuyên kể anh nghe hôm nay em làm gì.

Giờ anh lại thấy nhớ cái sự ồn ào ấy, còn hơn là cái im lặng chết chóc hiện tại, khiến anh cảm thấy mình như bị cả thế giới bỏ rơi.

Có một giây, trong đầu anh bỗng vang lên một ý nghĩ vượt ngoài ý chí của bản thân.

Giá như em có thể quay về thì tốt biết bao.

Khi anh đưa ra quyết định đó, lần đầu tiên sau rất lâu anh thấy nhẹ nhõm.

Em từng yêu anh đến thế, chỉ cần anh giữ em lại một chút, chắc chắn em sẽ quay về.

Sau đó lại yêu anh như trước, đối xử tốt với anh như trước.

Anh đã nghĩ như vậy.

Nhưng anh không ngờ em lại dứt khoát từ chối anh như vậy. Anh cảm thấy như đang mơ, hoặc là mình đã tìm nhầm người.

Sao em có thể đối xử với anh như thế chứ?

Rõ ràng em từng yêu anh như vậy mà.

Anh bắt đầu tức giận, nghĩ rằng em đúng là không biết điều. Phùng Nam em rốt cuộc có gì tốt? Loại phụ nữ như em, anh muốn bao nhiêu chẳng có! Em ở bên anh là may mắn của em! Tại sao không chịu quay lại? Dựa vào đâu mà không quay lại?!

Rõ ràng người yêu trước là em!
 
Lời Yêu Muộn Màng
Chương 23



Giờ em nói không cần là không cần nữa ư?!

Em dựa vào cái gì?!

Anh không muốn níu kéo em nữa, nhưng cơ thể và lý trí đều phản bội anh. Trước khi kịp phản ứng lại, anh đã tìm đến nhà em, và rồi thấy bên cạnh em đã có một người đàn ông khác.

Khoảnh khắc đó, cơn giận của anh lớn đến mức chính anh cũng thấy sợ hãi.

Anh muốn giết anh ta.

Sự giận dữ bị phản bội, cùng với nỗi sợ hãi mơ hồ khiến anh hoảng loạn bỏ chạy. Anh buông lời độc địa, ngay cả bản thân cũng nghe ra sự chột dạ trong đó.

Anh không hiểu. Em tại sao phải chia tay anh?

Bấy nhiêu năm qua chúng ta vẫn sống như vậy, trước đây em chịu đựng được, vì sao bây giờ lại không thể nữa?

Nếu em thấy anh làm gì chưa đúng, em có thể nói, tại sao phải tuyệt tình như vậy?!

Anh chợt nhớ đến câu cuối cùng em nói trước khi đi.

Em bảo: "Kỷ Minh, chúng ta có thể ôm nhau lần cuối được không?"

Anh đã quát em cút đi. Anh bảo sẽ nhanh chóng kết hôn với người khác, rằng em chẳng là gì cả.

Lần đầu tiên anh căm hận bản thân vì có trí nhớ quá tốt.

Anh khiến em tổn thương như vậy.

Thật ra em chẳng đòi hỏi gì nhiều, những điều đó rất dễ để anh đáp ứng.

Chỉ cần anh mỉm cười một chút, em đã vui như thể có được cả thế giới.

Có vẻ như... đúng là anh đã rất tệ với em.

Anh nghĩ, vậy thì anh sẽ dỗ dành em thêm chút nữa, sau này đối xử với em tốt hơn. Em thích xem những bộ phim hoạt hình nhàm chán, anh cũng sẽ cùng em xem.

Em muốn anh đi mua sắm cùng, anh cũng sẽ ráng dành thời gian.

Anh có thể tốt với em… chỉ là, đã muộn một chút. Vậy... có được không?

Đánh nhau với Lý Nguy Nhiên là lần duy nhất trong đời anh mất phong độ. Trước giờ anh khinh việc dùng nắm đấm giải quyết vấn đề, vì anh nghĩ đó là việc của kẻ ngu xuẩn.

Nhưng anh ta đã cướp em khỏi anh. Khoảnh khắc đó, anh thật sự muốn đánh chết anh ta.

Anh ta có gì hơn anh? Ngoại hình, anh không thua. Tiền bạc, anh có thừa. Ở bên anh ta hay bên anh thì có gì khác nhau? Vì sao em cứ phải mãi hướng về anh ta?

Rồi anh ta nói những lời đó.

Anh như bị sét đánh giữa trời quang.

Anh không thể đánh nữa, vì mọi sức lực trong anh đều biến mất. Anh không sợ nắm đấm của anh ta, nhưng những lời anh ta nói khiến anh hiểu mình thua rồi.

Những suy nghĩ hèn hạ mà chính anh còn chưa nhận ra, lại bị người khác vạch trần.

Anh thật sự không thích em sao?

Anh thật sự... không yêu em sao?

Vậy vì sao anh lại bên em? Vì sao lại ở cạnh em lâu đến thế?

Anh có thích em không?

Anh yêu em.

Anh yêu em đến mức… không dám nói ra.

Anh sợ em sẽ giống mẹ anh, một ngày nào đó rời bỏ anh, phản bội anh. Anh sợ mình sẽ như bố anh – một người thông minh, bình tĩnh, trong mắt anh là vạn năng, cuối cùng lại tự kết liễu đời mình vì bị phản bội.

Phùng Nam, anh thật sự sợ.

Anh sợ mình yêu em.

Sợ khi em rời đi, anh cũng sẽ chết.

Giờ anh mới hiểu, thì ra bấy lâu nay chỉ là anh đang tự lừa dối chính mình. Dù anh có thừa nhận hay không, thì anh cũng chẳng thể rời bỏ em được nữa.

Không ai có thể thay thế em.

Lý Nguy Nhiên nói đúng từng chữ.

Người hèn hạ ích kỷ chỉ biết nhận mà không dám cho, chính là anh. Anh không dám thừa nhận tình yêu, vì anh không chịu nổi cảm giác thua cuộc. Anh sợ mình sẽ thảm bại như bố.

Nhưng anh quên mất, em cũng biết đau, em cũng sẽ rời đi.

Đứa bé ấy, đứa bé thuộc về chúng ta... Lúc em mất nó, em đã phải đau đớn, sợ hãi đến thế nào?

Còn anh lúc đó đang làm gì?

Em có hận anh không?

Hận anh là đúng.

Không phải anh ta cướp em khỏi anh.

Là anh đánh mất em.

Nực cười thật. Anh tự cho mình là người thông minh, nhưng trong tình cảm lại ngốc nghếch đến thảm hại.

Thì ra, anh không phải người chiếm ưu thế trong mối quan hệ này… mà là em.

Bởi vì khi em tuyên bố kết thúc, cho dù anh có vùng vẫy thế nào, cũng không còn lối thoát.

Em thật tàn nhẫn.

Một người dịu dàng như em, khi rời đi lại dứt khoát đến thế.

Anh biết, em sẽ không quay lại nữa.

Nhưng anh không chịu nổi.

Anh phải làm sao đây?

Anh nghĩ, em không yêu anh cũng không sao. Chỉ cần em ở bên anh là được.

Anh càng yêu em, lại càng hoảng sợ. Biết mình không giữ nổi em, anh càng cố níu kéo. Nhưng càng cố, em lại càng tuột khỏi tay anh.

Em không thể rời xa anh. Dù em không thuộc về anh khi còn sống, thì chết rồi cũng phải là của anh.

Nhưng đến khoảnh khắc ấy, anh vẫn theo bản năng mong em sống sót.

Em không yêu anh cũng không sao.

Rời bỏ anh cũng không sao.

Yêu người khác cũng không sao.

Chỉ cần em còn sống, là được.

Chỉ cần em còn tồn tại đâu đó trên thế giới này, thì thế giới này với anh vẫn còn ý nghĩa.

Bức thư này, anh đã viết mấy tháng, viết rồi xóa, xóa rồi lại viết.

Anh mãi chẳng có dũng khí gửi đi.

Cũng tốt thôi.

Cứ để nó mãi mãi chôn vùi trong bóng tối.

Em cũng đừng bao giờ tha thứ cho anh.

Đừng bao giờ biết rằng trên thế giới này từng có một kẻ đáng thương, sau khi mất em mới biết mình đã yêu em đến mức nào.

Hãy xem như… anh chưa từng yêu em.

(Hoàn)
 
Back
Top Bottom