Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lộ Tòng Kim Dạ Bạch - Vãn Ý Tá Bắc Phong

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPWy6zmEstqFkLLZg4a5xi1Jrdy3hvhZ0bXL0WEWkKPElvI-_JXoFi44a6SOf4la3Ln4Lrijlt2Qmw361Ahaj1OL5en7E4Ch_3PjpJ8qFSSzcLv4A5VWFB9boSO9ChMqyw5ftHHh7L-7HoOyG8on9j1=w215-h322-s-no-gm

Lộ Tòng Kim Dạ Bạch - Vãn Ý Tá Bắc Phong
Tác giả: Vãn Ý Tá Bắc Phong
Thể loại: Cung Đấu, Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Vãn Ý Tá Bắc Phong

Thể loại: Cổ Đại, Nữ Cường, Cung Đấu

Team dịch: Diệp Gia Gia

Giới thiệu

Phụ thân ta là một đại gian thần quyền khuynh triều dã. Ông ủng hộ tân đế khởi nghĩa lên ngôi, và để đổi lại, tân đế hứa ban cho ta vị trí Thái tử phi.

Trong Đông cung chỉ có một Lục Lương đệ, nàng từng là thê tử nơi dân gian của Thái tử.

Đêm tân hôn, nàng lấy cớ đau bụng để gọi Thái tử rời đi.

Một mình ta sợ hãi, giữa đêm ôm gối trèo lên giường, chen vào giữa hai người bọn họ mà ngủ.

Lục Lương đệ giận đến mức mắng chửi ầm ĩ, nhưng khi nhìn thấy ta, lời nói bỗng nghẹn lại, không thể thốt ra được, chỉ đứng đó lặng người không nói nổi một câu.

“Cũng chẳng ai nói với ta rằng, Thái tử phi chỉ mới có mười tuổi…”

...​
 
Lộ Tòng Kim Dạ Bạch - Vãn Ý Tá Bắc Phong
Chương 1



Đến cả Thái tử nhìn thấy ta cũng mang vẻ mặt như vừa gặp phải quỷ.

Ta ôm gối, không dám cử động, chỉ biết co rúm người lại, chui sâu vào trong chăn.

“Chết tiệt! Một đứa trẻ nhỏ như vậy mà cũng bị đưa vào Đông cung chịu khổ, Ngụy lão tặc quả thật không phải người!”

Lục Lương đệ vừa mắng chửi vừa tức tối, làm ta càng không dám nhúc nhích, bởi lẽ người mà nàng gọi là Ngụy lão tặc chính là phụ thân ta.

Nàng hoàn toàn không ngờ rằng, đối thủ tranh sủng với nàng hoá ra lại là một tiểu nha đầu còn chưa đến tuổi dậy thì. Nàng tức giận chống nạnh, thở hổn hển.

Thái tử và Lục Lương đệ trừng mắt nhìn nhau, rồi lại quay sang nhìn ta đang co rúm trên giường, khiến ta sợ hãi đến mức run rẩy.

Rốt cuộc, ta ngủ thiếp đi.

Hôm sau tỉnh lại, ta phát hiện mình đã trở về Phương Phi Uyển.

“Thái tử đâu? Còn Lục Lương đệ nữa?”

Ta chớp chớp mắt, mờ mịt hỏi. Thanh Tiêu tỷ tỷ, người đã nhìn ta lớn lên, vẻ mặt đầy kỳ quái, vừa giúp ta rửa mặt chải đầu vừa chậm rãi nói:

“Thái tử điện hạ đã ra ngoài, đêm qua là Lục Lương đệ bế người trở về.”

Ta nghe xong liền cứng đờ, trong đầu rối như tơ vò, nghĩ mãi không thông.

Phụ thân từng nói, khi Thái tử còn là thường dân, Lục Lương đệ đã là thanh mai trúc mã của hắn. Lẽ ra nàng phải hận ta mới đúng.

Thanh Tiêu tỷ tỷ cũng không hiểu nổi, nhưng vẫn cẩn thận căn dặn:

“Thái tử phi phải cẩn trọng, trong Đông cung này, ai cũng muốn giành được sự sủng ái của Thái tử. Lục Lương đệ chắc chắn chỉ đang mượn cơ hội để người lơ là cảnh giác thôi.”

Ta ngơ ngác gật đầu.

Ngày thứ hai sau tân hôn, Thái tử muốn dẫn ta diện kiến Hoàng đế và Hoàng hậu.

Ta nghĩ Thái tử sẽ không đến, nhưng hắn vẫn kịp xuất hiện trước khi ta ra khỏi cửa.

Có điều, hắn còn mang theo cả Lục Lương đệ.

Khi chờ thái giám thông báo ngoài điện Tử Thần, ta trốn sau bóng Thái tử, lén lút quan sát Lục Lương đệ.

Đêm qua tối quá nhìn không rõ, giờ đây ta mới thấy nàng trọn vẹn.

Da nàng không mịn màng như các tiểu thư quý tộc trong kinh thành, trên gò má còn có hai vệt hồng nhàn nhạt, hẳn là do quanh năm dãi nắng mà thành.

Không có vẻ yếu đuối như liễu rủ trong gió, mà trông như một người có thể đánh c.h.ế.t ba người như ta chỉ bằng một cú đấm.

“Nhìn cái gì?”

Nàng trừng mắt liếc ta.

Ta hoảng hốt lùi lại một bước, suýt chút nữa tự vấp ngã.

Thái tử nhanh tay kéo cổ tay ta, nhẹ giọng thở dài:

“Nàng ấy không ăn thịt người, đừng sợ.”

Ta không biết nàng có ăn thịt người hay không, nhưng ta biết chắc rằng Lục Lương đệ là một cô nương khỏe mạnh đến mức đáng sợ.

Còn Thái tử… là một con người.

Điện Tử Thần nguy nga với những nét chạm khắc hình rồng uốn lượn, từng chi tiết đều thể hiện sự uy nghiêm của hoàng gia.

Ta cúi đầu đi bên cạnh Thái tử, trong lòng không khỏi kinh sợ.

Tân đế nhìn ta vài lần, trầm giọng nói:

“Ngươi chính là con gái của Thái úy sao, ngẩng đầu lên để trẫm xem thử.”

Ta như đi vào chỗ chết, chậm rãi ngẩng đầu.

Hoàng đế dường như khẽ cười một tiếng. Khi ta nghi hoặc mở mắt nhìn lại, ông đã trở về dáng vẻ nghiêm nghị.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Lẽ nào… vừa rồi là ma cười?

Hoàng hậu nương nương có phần đầy đặn, bà to gan lớn mật trừng mắt với Hoàng thượng một cái, sau đó mỉm cười nhìn ta.

“Là một cô nương tốt, chỉ là quá gầy yếu. Sau này ở Đông cung nhớ ăn uống tử tế, không chừng vài năm nữa có thể cao lớn như Lục Lương đệ.”

Lục Lương đệ nghe vậy, trong lòng không phục, sắc mặt cũng hiện rõ điều đó.

Ta dùng bữa trưa trong hoàng cung. Trước giờ ta không biết, một bữa cơm thường ngày của gia đình hoàng gia lại khác xa với dân gian như vậy.

Hoàng thượng và Hoàng hậu luôn đấu khẩu, vị quân vương từng là thủ lĩnh khởi nghĩa, từ nông thôn tiến vào kinh thành lật đổ tên bạo quân kia, hóa ra trong đời sống riêng tư lại lắm lời, thường xuyên bị Hoàng hậu nương nương kéo tai mắng mỏ như vậy.

Lục Lương đệ không thích món nào liền tiện tay gắp hết vào bát của Thái tử. Thái tử dường như đã quen, ăn sạch toàn bộ.

Ta cầm đũa, mắt trợn tròn, không nói nên lời.

“Chúng ta khác hẳn các ngươi, những quý nhân nơi kinh thành. Ăn cơm làm gì có ai hầu hạ,” Lục Lương đệ đột ngột cất lời, giọng không mấy dễ chịu.

Ta ngẫm nghĩ một lát, thành thật đáp: “Sau này sẽ có, tỷ muốn bao nhiêu người hầu cũng được.”

Dường như không ngờ ta lại trả lời như vậy, Lục Lương đệ trừng mắt, lật mắt trắng dã một cái. Rõ ràng, nàng chẳng ưa gì ta.
 
Lộ Tòng Kim Dạ Bạch - Vãn Ý Tá Bắc Phong
Chương 2



Kể từ hôm đó, ta rất hiếm khi thấy Lục Lương đệ trong Đông cung.

Thái tử thì thỉnh thoảng có đến thăm ta, nhưng lần nào cũng tự mình mang cơm canh đến, bảo rằng hắn không quen ăn đồ của tiểu trù phòng trong viện của ta.

Hắn luôn ở cùng Lục Lương đệ. Người hầu thường kể rằng, bọn họ hay cùng nhau ra ngoài du ngoạn, đong đưa trên xích đu, thậm chí vào bếp nấu ăn.

Ở Đông cung, cuộc sống của ta trái lại thoải mái hơn ở nhà. Ăn xong thì ngủ, ngủ dậy thì ăn, còn Thanh Tiêu tỷ tỷ lại gấp gáp đến mức xoay vòng vòng.

“Thái tử phi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì người cũng mất đi sự sủng ái của Thái tử. Trong chốn tường viện thâm sâu này, một nữ nhân mà không được sủng ái…”

Ta phủi vụn điểm tâm trên tay, đầu óc rối tung cả lên.

“Thanh Tiêu tỷ tỷ, trong lòng ta có một vấn đề.”

“Người nói xem.”

“Tỷ có cảm thấy, Thái tử càng ngày càng giống phụ thân ta không?”

Thanh Tiêu tỷ tỷ trợn tròn mắt, mém chút nữa ngất xỉu tại chỗ.

Thiên hạ vừa ổn định, quốc sự vẫn còn chưa vững.

Thái tử thường xuyên bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Đối với chính sự triều đình, hắn còn chưa quen thuộc, thường mắc sai lầm, bị những đại thần từng cùng Hoàng thượng xông pha trận mạc mắng mỏ không chút nể nang. Sau đó, hắn lại rưng rưng nước mắt tìm đến Lục Lương đệ để than vãn.

Tuy ta có chút buồn tẻ, nhưng cuộc sống cũng không tệ lắm.

Cho đến ngày phụ thân ta đến thăm Đông cung…

Phụ thân ta, Ngụy Hoài Sở, thân cao tám thước, uy phong lẫm liệt, nhưng không thích cười, trông vô cùng nghiêm khắc.

Ta rất sợ ông.

“Thái tử đối xử với con thế nào? Còn Lục Lương đệ, nàng ta có làm khó con không?”

Ta hận không thể thu nhỏ người lại, trốn vào trong đất, cúi đầu khẽ đáp:

“Không có, họ đối với con rất tốt.”

Ngụy Hoài Sở liếc nhìn ta hai cái, cau mày hừ lạnh một tiếng, sau đó cảnh cáo:

“Bây giờ con đã là Thái tử phi, gánh vác vinh quang của cả gia tộc. Lục Lương đệ dù có là nguyên phối của Thái tử, suy cho cùng cũng chỉ là một nữ tử xuất thân chốn thôn quê, không đáng để bận tâm.”

“Nàng ta tuyệt đối không thể sinh Hoàng trưởng tôn trước con. Cầm lấy vật này, nếu nàng có thai, đứa bé đó không thể giữ.”

Ông ta thản nhiên đưa cho ta một gói thuốc, bàn tay to lớn chìa thẳng ra trước mặt ta.

Nghe rõ lời ông, ta chỉ cảm thấy toàn thân như chìm trong băng lạnh, bất giác run lên một cái.

Tuy Lục Lương đệ không thích ta, nhưng ta lại không ghét nàng.

Lần đầu tiên, ta lấy hết can đảm, dù giọng nói yếu ớt đến mức chính mình cũng không nghe rõ:

“Con không muốn… Con đã là Thái tử phi rồi…”

Chưa kịp nói hết câu, một cái tát như trời giáng đã đập mạnh vào mặt ta.

Cú đánh làm ta tối sầm mặt mày, tai ù đi, không nghe được gì ngoài tiếng ong ong.

Ông ta nhổ một bãi nước bọt xuống đất, lạnh lùng cười, rồi túm lấy tóc ta, đập mạnh đầu ta vào tường.

Cho đến khi ta hét lên trong đau đớn, ông ta mới buông tay.

“Ngụy Từ, ta không chỉ có một đứa con gái như ngươi.”

“Nếu không nghe lời, sau khi ngươi chết, Đông cung này vẫn sẽ có một Thái tử phi khác.”

Lời nói lạnh như băng, ông ấy buông ta ra, như quẳng một mảnh vải rách xuống đất.

Ngụy Hoài Sở bình thản lau đi vết m.á.u trên tay mình, rồi ung dung rời đi.

“Thái tử phi!”

Ngay khi ông ta rời khỏi, Thanh Tiêu tỷ tỷ đẩy cửa xông vào, ôm chặt lấy ta, cả người run rẩy không ngừng.

Đám nô tỳ rối loạn, chạy khắp nơi gọi người.

Đầu ta đau nhức, cả người rã rời, trước mắt chỉ toàn một màu đỏ thẫm, có lẽ đầu ta đã bị chảy máu.

“Không sao đâu, ông ấy không đánh đau như trước đây. Ta không đau…”

Thanh Tiêu tỷ tỷ nghe vậy lại khóc to hơn, chẳng được an ủi chút nào.

Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đang nằm trên giường.

Thái y đang lẩm bẩm gì đó, giọng của ông làm đầu ta đau hơn.

“Đừng động đậy!”

Ta vừa đưa tay lên chạm vào miếng vải được băng trên đầu, một bàn tay liền vươn ra, giữ tay ta lại.

Là Lục Lương đệ.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Đôi mắt nàng đỏ hoe, nhưng biểu cảm vẫn hung dữ như muốn ăn thịt người. Nàng hỏi ta:

“Hắn thường xuyên đánh ngươi sao?”

Đầu ta dường như bị đánh đến hỏng, mãi một lúc sau mới lờ mờ đáp lại:

“Không hẳn. Chỉ khi nào tâm trạng ông ấy không tốt, hoặc khi uống rượu, hoặc khi nhớ tới mẫu thân ta…”

Ngụy Hoài Sở là một kẻ đê tiện. Mẫu thân ta là do ông cướp về. Sau một thời gian, ông bắt đầu chán ghét, bắt đầu khinh rẻ xuất thân thấp kém của bà.

Khi bà sinh ra ta rồi tự vẫn, ông ta cho rằng bà đã làm mất mặt ông, liền trút hết mọi căm hận lên ta, biến ta thành bao cát để trút giận.

Thanh Tiêu tỷ tỷ thường lén chửi phụ thân ta là đồ đê tiện, ta nghe nhiều nên học theo.

Thái tử cũng ở đây.

Hắn im lặng, chăm chú nghe Thái y nói, cuối cùng cũng biết được những vết thương cũ trên người ta là từ đâu mà có.
 
Lộ Tòng Kim Dạ Bạch - Vãn Ý Tá Bắc Phong
Chương 3



Lục Lương đệ tức giận mắng ta là đồ nhát gan, lại mắng cả phụ thân ta. Nhưng khi nhìn thấy vết thương trên người ta, nàng lập tức quay đầu đi.

Chắc hẳn chúng rất đáng sợ. Chính ta cũng thấy vậy.

Thuốc mà Ngụy Hoài Sở đưa cho ta, cuối cùng vẫn bị ta giấu dưới gầm giường.

Từ ngày đó, dường như Lục Lương đệ không còn ghét ta nữa.

Nàng nghênh ngang chuyển đồ đạc của mình đến Phương Phi Uyển, búng vào trán ta một cái rồi nói:

“Mới có mười tuổi, cái gì mà Thái tử phi? Muội còn nhỏ hơn cả con gái của Quế Hoa tỷ ở nhà bên dưới quê của ta.”

Lục Lương đệ rất thích nấu ăn, nhưng hiện giờ thân phận nàng đã khác, mỗi lần xuống bếp, nàng đều bị các tỳ nữ xì xào sau lưng, cười nàng là con nhà thôn quê.

Đến ngày thứ tư ở Phương Phi Uyển, cuối cùng nàng cũng không nhịn được nữa, tự tay vào bếp.

Ta nếm thử một miếng, rồi lặng lẽ đặt đũa xuống.

Thái tử thì đã ăn sạch nửa bát cơm, thấy ta không ăn, liền tò mò hỏi:

“Vì sao không ăn?”

Ta nhìn hắn, rồi lại nhìn sang Lục Lương đệ.

“Cơm này có vị giống y như đồ ăn mà ta đã nếm khi mới vào Đông cung, thứ mà ngài từng mang đến.”

Lục Lương đệ đang uống trà, nghe vậy thì phun thẳng vào mặt Thái tử.

Nàng ho sặc sụa đến đỏ cả mặt, trong khi Thái tử cười đến mức không ngừng lại được.

“Ngươi nói đúng đấy,” Thái tử bật cười, “Những món ngươi ăn trước đây đều là do Đại Nha làm.”

Hắn vẫn nhớ rõ buổi chiều ngày thứ hai sau khi ta vào Đông cung, Lục Đại Nha vụng về đưa hộp thức ăn cho hắn, miệng nói rằng sợ ta còn nhỏ, ăn uống không đủ dinh dưỡng, nhưng vẻ mặt thì cứ ra vẻ dữ tợn, miệng luôn bảo đây là đồ thừa, ăn không hết thì lãng phí.

Thì ra Lục Lương đệ là một người tốt.

Nhưng điều đó cũng không làm nguôi thắc mắc của ta: “Đại Nha là ai?”

Lục Lương đệ tức khắc gầm lên một tiếng, lao tới húc đầu vào n.g.ự.c Thái tử, khiến hắn ngã nhào.

Nàng ra lệnh cấm ta nhắc đến cái tên đó nữa.

Sau này ta mới biết, Lục Đại Nha chính là tên cũ của nàng.

Cái tên Lục Tình Phương được ghi trong ngọc điệp hoàng tộc là tên mà nàng tự đặt, vào ngày đại quân tiến vào kinh thành, nàng đã lật mấy quyển điển cố tận mấy lượt để chọn ra cái tên này.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Kể từ khi Lục Lương đệ chuyển đến ở cùng ta, ngày nào ta cũng được gặp họ.

Chỉ là… họ không ngủ chung với ta.

Thời gian thấm thoắt, đã hơn nửa năm kể từ khi ta vào Đông cung, mùa đông năm nay đến muộn hơn mọi năm.

Ta đã cao lên không ít.

Ngay sau tiết Lập Đông, Lục Lương đệ có tin vui.

Thái tử vừa trở về từ bên ngoài, hớn hở cười như kẻ ngốc: “Ta sắp có con rồi! Con của ta và Tình Phương!”

Lục Lương đệ ngồi trên xích đu, che miệng cười khi nhìn hắn vui sướng đến mức lố bịch.

Nàng dịu dàng trách móc: “Trước đây loạn thế, cứ mãi chạy trốn mà không thể giữ được, giờ chàng đã là Thái tử, nếu vẫn chưa có con thì chẳng phải quá vô lý sao?”

Suốt nửa năm qua, các đại thần trong triều không ngừng thúc giục Đông cung sớm có người nối dõi.

Ta kéo một chiếc ghế thấp ngồi xuống bên cạnh Lục Lương đệ, cũng cười theo.

Nàng nhìn ta, nụ cười thoáng chững lại, trong mắt tựa như có chút lo lắng.

“Ngụy Từ…”

Ta không hiểu ánh mắt của nàng, nhưng nghe người ta nói, phụ nữ mang thai có thể cảm nhận được đứa bé trong bụng.

Thế là ta rụt rè đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng, đến cả thở cũng không dám mạnh.

“Lục Lương đệ, muội sắp làm tỷ tỷ rồi sao?”

Thái tử “phì” một tiếng bật cười, Lục Lương đệ cũng bật cười theo.

Hai người họ nhìn nhau, bầu không khí chợt trở nên nhẹ nhàng hơn. Sau đó, Lục Lương đệ dịu dàng dặn ta, ra bên ngoài không được nói như vậy.

Thanh Tiêu tỷ tỷ lén nói với ta, khi đứa trẻ này sinh ra, nó phải gọi ta là mẫu thân.

Nhưng mẫu thân của đứa trẻ là Lục Lương đệ cơ mà.

Buổi chiều hôm đó, ánh mặt trời cuối thu còn sót lại của năm chiếu xuống rực rỡ.

Ta chống cằm ngồi nhìn, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Những người ở đây luôn giữ kẽ, họ gọi ta là Thái tử phi, nhưng không thật sự thân thiết với ta.

Chỉ có Lục Lương đệ và Thái tử là khác biệt.

Sau này khi đứa trẻ chào đời, ta sẽ có thêm một người bạn để chơi cùng.

Đông cung so với nhà của ta… tốt hơn rất nhiều.

Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương ban thưởng rất nhiều vật phẩm.

Vô số châu báu, dược liệu được đưa vào Đông cung, Thái tử còn đích thân mời Thái y lệnh từ Thái y viện đến, mỗi ngày đều bắt mạch cho Lục Lương đệ.

Lần đầu gặp Lục Lương đệ, nàng hung dữ, chẳng giống bất kỳ cô nương nào trong Đông cung.

Nhưng từ khi mang thai, nàng dường như cẩn trọng hơn rất nhiều, mỗi cử động đều nhẹ nhàng, chậm rãi.
 
Lộ Tòng Kim Dạ Bạch - Vãn Ý Tá Bắc Phong
Chương 4



Nàng dần trở nên giống những nữ tử nơi này hơn.

Trong Đông cung, tiếng cười nói rộn rã không ngớt, chỉ là đến tháng thứ tư, Lục Lương đệ nghén nặng.

Nàng gầy đi rất nhiều, mãi đến khi khá hơn một chút, nàng mới cùng ta tham dự một buổi yến tiệc của các tiểu thư quý tộc, công bố tin vui về thai kỳ của mình.

“Cạch——”

Bên cạnh chợt vang lên một tiếng động lớn, làm ta sợ đến mức ném cả miếng điểm tâm trong tay.

Ta còn chưa hoàn hồn thì đã thấy mặt của đại tiểu thư nhà Đỗ Ngự sử tái nhợt, nàng đánh đổ chén trà, vẻ mặt hoảng loạn thất thần.

“Thái tử phi thứ tội, thần nữ không phải cố ý!”

Nàng lập tức quỳ xuống nhận tội. Cả đại sảnh im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.

Nhưng ta cũng nhận ra, ánh nhìn của họ dường như cũng vô thức dừng lại trên người Lục Lương đệ.

Ta cảm thấy họ rất kỳ quặc, nhưng qua nửa năm ở Đông cung, ta đã biết cách làm một Thái tử phi. Ta khẽ giơ tay, ra hiệu cho nàng đứng dậy.

Đỗ tiểu thư làm bẩn váy áo, giữa buổi yến tiệc, nàng đã rời đi để chỉnh trang lại y phục.

Có lẽ vì vừa ăn hơi nhiều, bụng ta hơi căng tức. Ta nói nhỏ với Lục Lương đệ rồi lặng lẽ rời khỏi, đi dạo quanh hồ để tiêu thực.

Khi nãy, Thanh Tiêu tỷ tỷ đi lấy đồ vẫn chưa trở lại, ta cứ thế men theo bờ hồ mà bước.

Ánh trăng nhàn nhạt, những bóng cây loang lổ lay động, phía xa chợt truyền đến tiếng trò chuyện, hai bóng người đong đưa trên mặt nước.

Có người cười nhạt một tiếng: “Con bé đó mà xứng làm Thái tử phi sao? Một tiểu nha đầu còn chưa đến tuổi trưởng thành, cho nàng ta làm con gái của Thái tử thì hợp hơn.”

Họ đang nói về ta sao?

Ta bỗng khựng lại, tim đập dồn dập, mí mắt giật liên hồi, không hiểu vì sao lại có linh cảm chẳng lành.

Chưa kịp phản ứng, chân ta đã tự động bước tới, trốn sau một gốc cây.

Rồi ta nghe thấy giọng nói của Đỗ tiểu thư.

“Hoàng thái tôn tôn quý như vậy, làm sao có thể sinh ra từ bụng của một thôn phụ. Đứa bé đó không thể giữ lại.”

Một giọng nữ xa lạ hỏi nàng định khi nào ra tay.

Đỗ tiểu thư lạnh lùng đáp: “Chỉ cần có cơ hội, đại nhân sẽ giúp. Nhớ phải làm sạch sẽ.”

Ta nghe thấy cả tiếng th* d*c của chính mình.

Hôm đó trở về, ta phát một cơn sốt cao.

Trong cơn mơ màng, dường như có ai đó luôn túc trực bên cạnh, liên tục thay khăn và đút thuốc cho ta.

Thuốc đắng đến mức mấy lần ta định nói chuyện nhưng đều bị nghẹn lại.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ba ngày sau, ta mới dần tỉnh táo.

“A Từ, A Từ…”

Lục Lương đệ gọi tên ta.

Ta giãy giụa trong cơn ác mộng, bất ngờ mở bừng mắt, nàng bị ta dọa sợ đến suýt kêu thành tiếng, nhưng lập tức nắm chặt lấy tay ta.

Ta kể lại toàn bộ chuyện đã nghe thấy hôm đó.

Sắc mặt nàng u ám, nhưng cố nén sự bất an, mỉm cười đầy miễn cưỡng:

“Sợ gì chứ, binh đến thì tướng đỡ, nước đến thì đất chặn. Ta xuất thân nơi thôn dã, sức lực không thiếu.”

Nhưng ta biết nàng đang sợ hãi.

Đến khi ta khỏi bệnh, mới biết rằng trong ba ngày ta nằm liệt giường, phía nam đã xảy ra lũ lớn.

Thái tử đã rời kinh thành.

Hoàng hậu nương nương vì lo lắng nên đã đón Lục Lương đệ đến điện Tuyên Dương, đích thân chăm sóc.

Bà là mẫu thân của Thái tử, cũng là tổ mẫu của đứa bé trong bụng Lục Lương đệ, chắc chắn sẽ chăm lo cho nàng rất chu đáo.

Đông cung chỉ còn lại một mình ta.

Cuối năm, Đông cung vốn lạnh lẽo bỗng trở nên nhộn nhịp hơn.

Dù Lục Lương đệ không ở đây, nhưng Thượng Cung Cục đã cử nữ quan đến dạy dỗ ta.

Khương Thượng Cung là một vị cô cô rất nghiêm khắc, nghe nói bà đã ở trong cung từ thời tiền triều.

So với Lục Lương đệ, bà còn dữ hơn rất nhiều. Học quy củ mà ta chỉ cần sai một chút, chắc chắn sẽ bị thước đánh vào tay.

“Thái tử phi, tuy rằng người còn nhỏ, nhưng cũng đại diện cho thể diện của hoàng thất. Nếu ra ngoài mà ngay cả Lục Lương đệ người cũng không bằng, chẳng phải sẽ khiến người ta cười nhạo hay sao?”

Ta nhìn cây thước tre, trong lòng hơi sợ, nhưng lại không thích những lời bà ấy nói.

“Tại sao phải so ta với Lục Lương đệ?”

Sắc mặt Khương Thượng Cung tối sầm, nghiêm giọng quát:

“Người là tiểu thư phủ Thái úy, tiếng tăm lẫy lừng trong kinh thành. Nếu ngay cả một nữ tử xuất thân thôn dã cũng đoan trang hơn người, thì sau này làm sao làm được Hoàng hậu?”

Thanh Tiêu tỷ tỷ đứng bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được.

Ở lâu trong Đông cung, nàng cũng học được vài phần dáng vẻ nghiêm nghị, lúc tức giận trông rất đáng sợ.

“Ngươi thật to gan! Trước mặt Thái tử phi mà cũng dám lớn lối như vậy!”

Ta lấy hết can đảm, đập bàn một cái:

Ra ngoài, ta không cần ngươi nữa!”

Khương Thượng Cung sững người một chút, sau đó lạnh lùng rời đi.

Chân bà vừa bước ra khỏi cửa, thì Hoàng hậu đã triệu ta vào cung.

Lâu rồi không gặp, Hoàng hậu nương nương trông tiều tụy đi rất nhiều.

Bà đã không còn vẻ đầy đặn phúc hậu như trước, dù khí chất đoan trang cao quý vẫn còn, nhưng lại thêm phần mệt mỏi. Bà xoa xoa hai bên thái dương, hỏi ta vì sao cãi nhau với Khương Thượng Cung.

“Bà ta mắng người khác, còn mắng cả ta. Ta không thích.”

Ta nhỏ giọng đáp.
 
Lộ Tòng Kim Dạ Bạch - Vãn Ý Tá Bắc Phong
Chương 5



Hoàng hậu nương nương vừa giận vừa buồn cười. Thực ra bà biết rõ những gì Khương Thượng Cung nói, nhưng cũng không thể đuổi bà ta đi.

Bà bảo với ta rằng, bây giờ chưa thể được. Hiện tại vẫn còn nhiều người được cài c*m v** Thượng Cung Cục và phủ Nội Vụ.

Khương Thượng Cung chính là người của phụ thân ta.

Ta nghiến răng, hận đến ngứa ngáy cả người.

Hoàng hậu nương nương giữ ta lại dùng bữa và sau hai tháng, cuối cùng ta cũng gặp lại Lục Lương đệ.

Thai kỳ của nàng phản ứng rất nặng, thân thể gầy đi trông thấy, giờ đây đã mang dáng vẻ yếu ớt như những tiểu thư chốn kinh thành.

Nhưng ta không thấy vui chút nào.

“A Từ, muội không vui sao?” Lục Lương đệ xoa bụng, gắp cho ta một miếng bánh bao nhân tôm trong suốt mà ta thích nhất.

Ta thẳng thắn trả lời nàng: “Không vui.”

Nàng xoa đầu ta, thở dài:

“Xin lỗi muội, ta cũng không ngờ rằng kinh thành lại khác xa tưởng tượng đến vậy. Thật ra, ta cũng không vui.”

Lục Tình Phương cũng không nói rõ được.

Rõ ràng nàng đã được ăn no mặc ấm, cuộc sống tốt hơn rất nhiều, nhưng mỗi khi ở trong hoàng cung, nàng lại có cảm giác không sao thở nổi.

Hoàng hậu nương nương cũng thế.

Nửa năm qua, hậu cung đã đón thêm rất nhiều tiểu thư quý tộc kinh thành, những người ấy mang theo các mối quan hệ lợi ích phức tạp, Hoàng thượng buộc phải ban ân sủng đồng đều.

Thời gian Hoàng thượng ở cùng Hoàng hậu ngày càng ít đi, khi dùng bữa cũng không còn những cử chỉ thân mật, ngay cả nụ cười cũng hiếm hoi hơn trước.

Ban đầu, Thái tử thường xuyên gửi thư về, nhưng tháng này có lẽ bận quá, không còn thấy thư từ đâu nữa.

Lục Lương đệ kể rất nhiều chuyện, dù giọng nàng có phần ngắt quãng.

Khi ra về, nàng chống bụng đứng ở cửa tiễn ta, sắc mặt hơi nhợt nhạt.

Nhưng ta vẫn nhớ rõ, nàng từng là một cô nương vô cùng khỏe mạnh.

Ta biết, những gì Hoàng hậu nương nương đã trải qua có lẽ sẽ không cách chúng ta quá xa.

Nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.

Đêm Giao thừa, yến tiệc trong cung rộn ràng tiếng cười nói, khắp nơi đều treo đèn kết hoa.

Ta ngồi cạnh Lục Lương đệ, trông thấy phụ thân đang nhìn mình.

Ta vội quay đầu sang chỗ khác.

Giữa yến tiệc, ông đột nhiên đứng dậy, mỉm cười đề nghị trình diễn một tiết mục ca múa mới để dâng lên Hoàng thượng.

Sắc mặt Hoàng hậu thoáng thay đổi, Hoàng thượng liếc nhìn bà một cái, sau đó nắm tay bà cùng đứng lên, cười tươi đồng ý.

Điệu múa mà Ngụy Hoài Sở sắp xếp thật khó coi, y phục của những cô gái biểu diễn mỏng manh, thấp thoáng ẩn hiện. Trong một khoảnh khắc ta lơ đễnh, đã thấy một cô gái ngã thẳng vào lòng Hoàng thượng.

Ánh mắt của Hoàng thượng rất lạnh, nhưng rõ ràng ông nhận ra cô gái ấy – nàng chính là tiểu thư của phủ Trường Bình Hầu, thuộc phe cựu quý tộc.

Ngay tại yến tiệc, cô gái ấy được phong làm Quý nhân.

Nhưng ta lại thấy rõ, tay Hoàng thượng vẫn còn nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoàng hậu.

Giữa yến tiệc, có người khơi mào, đề xuất chỉ định Đỗ đại tiểu thư cho Thái tử.

Ngụy Hoài Sở cười đùa vài câu, cuối cùng Hoàng thượng phong Đỗ đại tiểu thư làm Tài nhân, ban cho Thái tử, dù Thái tử vẫn chưa trở về kinh thành.

Sắc mặt Lục Lương đệ rất khó coi. Nàng xoa bụng, các ngón tay vô thức cuộn lại, đầy bất an.

Ta im lặng, cuối cùng ghé lại gần, đặt tay lên tay nàng:

“Muội nghe người ta nói, trước khi đứa trẻ chào đời, chúng ta có thể đặt một tiểu danh cho nó.”

Bên cạnh rất ồn ào, nhưng Lục Lương đệ dần bình tĩnh lại.

Nàng bảo ta đặt tên.

Ta ngẫm nghĩ, rồi bỗng nhớ đến Thái tử vẫn còn ở phương Nam, chưa trở về.

“Gọi là Nhạn Hồi, được không?”

Lục Lương đệ ngây người, khóe mắt bất chợt ửng đỏ, giọng nàng khẽ run:

“Gọi là Nhạn Hồi đi. Đàn nhạn quay về, như thể quê hương ta đang chào đón chúng trở lại.”

Đêm nay, sương trắng phủ đầy cành, ta nghĩ hẳn là nàng đang nhớ nhà.

Lục Lương đệ không nhắc đến chuyện của Đỗ Tài nhân, ta cũng không.

Sau yến tiệc, Lục Lương đệ cùng ta trở về Đông cung. Nàng nói rằng theo phong tục ở quê nàng, đêm nay cần phải thức suốt đêm.

Chúng ta cùng ăn một bát bánh trôi, hiếm khi nàng không bị nghén, còn hào hứng kể về những ngày tháng nàng và Thái tử sống ở thôn quê trước đây.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Đêm dần khuya.

Thanh Tiêu theo lời nàng, lấy một tấm vải đỏ, cắt vừa phải rồi gói vài mảnh bạc vụn vào, đặt dưới gối của ta.

Nghe nói làm vậy sẽ cầu cho người đó bình an trong năm tới.

Nhưng cuối cùng, ta cũng không thức nổi.

Trong mơ màng, bỗng có tiếng kêu thất thanh vang lên từ bên ngoài.

Thanh Tiêu hoảng hốt lao vào, khuôn mặt nàng tái mét, cả người run rẩy, nắm chặt lấy tay ta, giọng nói đứt quãng đầy sợ hãi:

“Thái tử phi! Lục Lương đệ… Lục Lương đệ nàng… nàng bị sẩy thai rồi!”

Ta ngã nhào xuống khỏi giường.

Lúc bình minh, kinh thành đón trận tuyết đầu tiên trong năm.

Ta quỳ trên đất, đầu óc như bị băng tuyết làm đông cứng.
 
Lộ Tòng Kim Dạ Bạch - Vãn Ý Tá Bắc Phong
Chương 6



Hoàng hậu ném một gói thuốc màu trắng xuống trước mặt ta, sắc mặt bà tối sầm:

“Thứ này có phải của ngươi không?”

Ta nhận ra, đó là gói thuốc Ngụy Hoài Sở từng đưa cho ta.

Khương Thượng Cung bị đánh đến thừa sống thiếu chết, nằm trên đất thoi thóp, thở từng hơi yếu ớt.

Toàn thân ta run rẩy.

“Là phụ thân ta đưa cho ta… Ta vẫn luôn giấu nó dưới gầm giường… Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng đến nó!”

Cơn giận dữ của Hoàng hậu dường như tan biến sau lời nói của ta.

Ánh mắt bà nhìn ta tràn ngập bi thương, đau đớn đến mức ta không dám nhìn thẳng.

Bà bỗng bật khóc, lấy tay che mặt:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Là ta sai, ta không nên để Khương Lan vào Đông cung. Nàng vốn dĩ sẽ đến chỗ ta! Là ta đã hại Tình Phương…”

Cơn lạnh từ phía sau ùa tới, khiến ta đột nhiên cảm thấy rét run.

Ta đã hiểu ra một số chuyện.

Không ngạc nhiên khi Hoàng hậu nương nương đưa Khương Thượng Cung đến bên ta, bà là tai mắt của phụ thân ta, sẽ gây bất lợi cho Lục Lương đệ và đứa bé.

Hoàng hậu là người tốt, nhưng giữa mu bàn tay và lòng bàn tay luôn có sự khác biệt. Bà chỉ đưa Lục Lương đệ đi, để lại ta một mình.

Nhưng bà không ngờ rằng, chính sự thiên vị này lại vô tình hại c.h.ế.t đứa bé trong bụng Lục Lương đệ.

Khương Thượng Cung phát hiện ra gói thuốc, và Lục Lương đệ lại không hề đề phòng mà ăn món bánh trôi ta đưa.

Chính ta và Hoàng hậu đã gián tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t đứa trẻ này.

Khương Thượng Cung c.h.ế.t rồi.

Ta nhìn bà bị người ta khiêng đi.

Hoàng hậu nương nương điều tra, phát hiện người nói chuyện với Đỗ đại tiểu thư bên hồ trong đêm yến tiệc hôm đó chính là Khương Thượng Cung.

Đông cung được thay đổi một loạt người. Không ai trách ta, nhưng điều đó khiến lòng ta càng thêm nặng nề.

Trời sáng, ta đến thăm Lục Lương đệ.

Nàng nằm trên giường, đôi mắt đỏ hoe, ngơ ngác nhìn trần nhà.

Bụng nàng đã phẳng lì, không còn chút dấu vết nào của sự sống từng tồn tại ở đó.

Thanh Tiêu nói với ta, đó là một bé gái đã thành hình.

Nàng quay đầu nhìn ta, ánh mắt bình thản đến mức ta không dám đối diện. Nàng yếu ớt mỉm cười với ta.

“Không trách muội, A Từ.”

Rõ ràng đứa trẻ có cái tên Nhạn Hồi kia còn ở trong bụng nàng tối qua, rõ ràng đứa trẻ đã vì ta mà chết.

Nhưng Lục Lương đệ lại nói, nàng không trách ta.

Ta nhào đến bên nàng, bật khóc nức nở.

Ta cảm thấy, trái tim mình như đã chết.

Cuối tháng, Thái tử từ phương Nam trở về.

Hắn gầy xọp đi, làn da sạm đen.

Lục Lương đệ cùng hắn vào phòng, cả ngày không bước ra. Ta nghe thấy nàng khóc suốt.

Nhưng khi hai người ra ngoài, mắt Thái tử cũng đỏ hoe.

Hắn cúi đầu nhìn ta rất lâu, ta không hiểu hắn đang nghĩ gì, liền hỏi thẳng:

“Ngài có hận ta không?”

Hắn không trả lời.

Tuyết rơi liên tục mấy ngày, sau đó Lục Lương đệ và Thái tử ra ngoài.

Họ đưa đứa bé đi an táng.

Ta đoán, năm sau sẽ có đàn nhạn bay qua nơi ấy.

Khi thời tiết khá hơn, ta trở về phủ Thái úy một chuyến.

Ngụy Hoài Sở không có ở nhà, ta dẫn theo thị vệ Đông cung, khiến các thiếp thất của ông cùng đám con cái chẳng dám bén mảng tới gần.

Ta đập tan thư phòng của ông ta.

Thanh Tiêu đứng ở cửa canh chừng, run lẩy bẩy:

“Thái tử phi, nếu Thái úy quay về gây khó dễ thì sao?”

Ta một kiếm c.h.é.m nát chiếc bình sứ mà ông ta yêu thích nhất, trong lòng cảm thấy buồn cười:

“Vậy thì để ông ấy g.i.ế.c ta đi.”

Dù sao ta cũng không muốn sống nữa.

Cuối cùng, khi ta xô đổ đống sách, một con búp bê đất sét rơi xuống.

Ta ngây người, sau đó nhận ra, đó là đồ của mẫu thân ta.

Mẫu thân ta là một người con gái vụng về, thêu thùa không khéo, nên đã nghĩ ra cách làm búp bê đất sét để thể hiện tấm lòng.

Ngụy Hoài Sở ép c.h.ế.t bà, nhưng lại giữ đồ của bà trong thư phòng bí mật nhất.

Ta kéo khóe môi, cảm thấy buồn nôn.

Ta mang con búp bê đó đi.

Sau khi trở về Đông cung, mười mấy ngày trôi qua, Ngụy Hoài Sở vẫn không đến tìm ta.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Ta không rõ ông ta nổi cơn điên gì mà không đến, nhưng với ta, đó là một chuyện tốt.

Lục Lương đệ lúc nào cũng ở bên cạnh ta, chỉ là nàng không còn hay cười, dáng vẻ ngày càng điềm tĩnh.

Có lúc nhìn nàng, ta bỗng cảm thấy nàng không khác gì những nữ tử chốn kinh thành.

Thái tử và ta, đã rất lâu không được ăn món nàng nấu.

Mùa xuân tháng ba, Đỗ Tài nhân được đưa vào Đông cung bằng một chiếc kiệu nhỏ.

Đêm đó, Lục Lương đệ say rượu. Nàng tựa vào đầu gối ta, cười không ngừng, không cho ai thắp nến.

Lần đầu tiên nàng gọi ta: “Thái tử phi, các cô nương ở kinh thành đều sống như thế này sao?”

Sống như thế nào?

Là phải chia sẻ phu quân của mình với người khác, hay phải chịu đựng cảnh kẻ g.i.ế.c con mình lại cùng phu quân mình ân ái?

Ta không biết.

Nàng kể, Thái tử đỏ mắt thề rằng sẽ để Đỗ Tài nhân chôn cùng đứa trẻ.

Nhưng, khi nào mới thực hiện được điều đó?

Lục Lương đệ say rượu một trận, không muốn nhìn thấy những ràng buộc bất đắc dĩ và những trò cân bằng lợi ích.

Ta ôm nàng, ngồi ngoài viện cả đêm.

Từ đó, địa vị của Thái tử rốt cuộc đã được củng cố hoàn toàn.

Sau Đỗ Tài nhân, Đông cung lại có thêm Tống Bảo lâm, Ngu Tài nhân, Thẩm Tài nhân…

Hậu cung cũng nạp thêm không ít phi tần.

Dường như chỉ qua một đêm, gia đình giản dị và hạnh phúc ấy đã tan thành mây khói.
 
Lộ Tòng Kim Dạ Bạch - Vãn Ý Tá Bắc Phong
Chương 7



Thái tử và Lục Lương đệ đã lâu rồi không cùng nhau ra ngoài ngắm cảnh.

Năm ta mười lăm tuổi, Lục Lương đệ tổ chức một lễ cập kê nhỏ cho ta tại Đông cung.

Trong gương là một thiếu nữ đẹp như hoa sen, đôi môi được điểm một chút son đỏ, nụ cười thoáng vẻ gượng gạo.

Ta đưa tay chạm vào khuôn mặt mình, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng:

“Lục tỷ, nếu chuyện này bị người khác biết thì sao…”

Những năm qua ta đã trưởng thành, cũng hiểu rằng việc này không hợp lễ nghi.

Khuôn mặt thô ráp ngày trước của Lục Lương đệ giờ đã được chăm sóc mịn màng, nàng mặc một bộ váy màu đỏ nhạt, cử chỉ đoan trang, dáng vẻ như một nữ nhân hiền đức được người đời ca tụng.

Nàng cài trâm ngọc lên tóc ta, khẽ mỉm cười:

“Hôm nay chúng ta không phải Thái tử phi hay Lương đệ gì cả, ta làm tỷ tỷ của muội, chúc mừng muội.”

Không ai trong chúng ta nhắc đến đứa trẻ nữa, như thể đêm đau lòng ấy chưa từng xảy ra.

Ta gật đầu đồng ý.

Ngoài dự đoán, Thái tử cũng đến.

Khuôn mặt hắn vẫn khôi ngô, đã nhiều năm rồi hắn không nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng như vậy.

“Đêm muội vào Đông cung, trèo lên giường của Tình Phương, ta vẫn nhớ muội nói rằng muội sợ ma.”

Ta chỉ khẽ gật đầu, cúi người đáp:

“Đa tạ điện hạ đã chăm sóc muội nhiều năm. Ngài và Lục tỷ còn tốt hơn cả huynh tỷ ruột của muội.”

Hắn không thay đổi sắc mặt, tươi cười và ôm vai Lục Lương đệ:

“Muội cũng lớn rồi.”

Lễ cập kê này chỉ có ba người chúng ta biết, và mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến mức ta chủ quan để Thái tử chuốc say.

Sáng hôm sau, ta tỉnh lại với cơn đau đầu như muốn vỡ tung.

Ta chợt nhận ra điều gì đó, hoảng loạn gọi:

“Thanh Tiêu! Thanh Tiêu!”

Thanh Tiêu vội vàng chạy vào, đập tay lên trán:

“Thôi xong rồi, nô tỳ quên mất!”

Thái tử lại một lần nữa vượt qua sự phòng bị của ta, thành công ở lại phòng của Lục Lương đệ.

Ta nghiến răng ken két.

Cái tên mặt dày vô liêm sỉ này!

Lục Lương đệ và Đỗ Tài nhân được chẩn đoán mang thai cùng một lúc.

Ta và Thái tử liếc nhìn nhau, từ ánh mắt đối phương đều có thể thấy cùng một cảm xúc.

Năm đó, sau lần sẩy thai, thân thể Lục Lương đệ đã bị tổn thương.

Mất vài năm điều dưỡng, cuối cùng nàng cũng đạt được điều mong muốn.

Nhớ đến chuyện trước kia, ta đích thân giám sát, thay đổi hết người hầu trong viện của Lục Lương đệ, khiến nơi đó kín như bưng.

Nàng nằm trên ghế quý phi, nhìn ta bận rộn khắp nơi, cười đến mức không nhịn được:

“Muội đúng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.”

“Muội đã lớn rồi, Lục tỷ.”

Nhưng điều ta không nói với nàng là, ta không chỉ đã lớn.

Mà còn rất nhiều việc ta cần phải làm.

Đỗ Tài nhân cũng mang thai, nhà Ngự sử vì lo lắng cái thai này xảy ra chuyện gì bất trắc, nên đã cử người đến Đông cung chăm sóc nàng.

Còn lần mang thai này của Lục Lương đệ, so với lần trước thì dễ chịu hơn rất nhiều. Nàng không còn nôn nghén dữ dội đến mức sống dở c.h.ế.t dở nữa.

Mùa thu năm nay, tinh thần nàng tốt đến mức cùng chúng ta tham gia buổi săn bắn.

Thời tiết mát mẻ, rừng phong đỏ rực như ánh hoàng hôn bất tận.

Ta thay y phục cưỡi ngựa, đứng bên cạnh nhìn cảnh sắc thêm vài lần liền bị tụt lại phía sau.

Hoàng hậu nương nương từ phía sau bước đến.

Mái tóc bà đã điểm những sợi bạc lưa thưa.

Những năm qua, hậu cung ngày càng đông người, Thái tử cũng có thêm không ít đệ đệ muội muội.

Hẳn là bà đã rất mệt mỏi.

“Là A Từ à? Sao con lại ở đây một mình, Tình Phương đâu rồi?”

Ta hành lễ, bẩm rằng Lục Lương đệ đang ở bên Thái tử.

Bà thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu, hỏi thăm vài câu về ta, rồi cùng ta đi dạo quanh khu săn bắn.

“Phong cảnh nơi này thật đẹp, chẳng thua gì vùng quê chúng ta khi xưa, khó trách Hoàng thượng lại thích.”

Ta kiễng chân hái một chiếc lá phong đỏ rực, ánh mắt bà thoáng vẻ hoài niệm.

Bà nói, nếu có cơ hội, sẽ đưa ta về quê hương của bà, ngắm rừng phong nơi đó.

Chúng ta trở lại khu vực dành cho nữ quyến.

Hôm nay không chỉ có Lục Lương đệ, mà cả Đỗ Tài nhân cũng đến.

Sắc mặt Đỗ Tài nhân uể oải, nằm trên đệm mềm phe phẩy quạt. Khi ánh mắt nàng chạm vào ta, bất chợt nàng mỉm cười.

Ta lập tức cảnh giác, cảm giác bất an dâng trào.

Ta đảo mắt một vòng, thấy Thái tử vẫn luôn theo sát bên Lục Lương đệ, lòng liền bình tĩnh trở lại.

Thánh thượng đích thân có mặt, các công tử trẻ tuổi vô cùng hào hứng.

Khi mũi tên đầu tiên của Hoàng thượng được b.ắ.n đi, mọi người đồng loạt thúc ngựa tiến vào rừng.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Thái tử phải làm gương, liền rời đi trước. Ta ở lại cạnh Lục Lương đệ, mọi đồ ăn và vật dụng đưa đến đều phải qua tay ta kiểm tra.

Giữa chừng, Đỗ Tài nhân nghén dữ dội, buộc phải quay lại trướng của mình.

Ta sai người đi theo giám sát, nhưng không thấy ai trở lại.

“Có thích khách!”

Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, âm thanh binh khí va chạm hòa với tiếng vó ngựa tạo thành một khung cảnh hỗn độn, vệ binh Đông cung lao vào khu vực của chúng ta.
 
Lộ Tòng Kim Dạ Bạch - Vãn Ý Tá Bắc Phong
Chương 8



“Thái tử phi, mau rời đi! Khu săn b.ắ.n xảy ra chuyện rồi!”

Tiếng ù ù vang lên trong tai ta, ta theo bản năng nắm chặt cổ tay của Lục Lương đệ:

“Lục tỷ, bám theo ta!”

Nàng tái mặt, ngược lại nắm chặt lấy ta.

Không ai biết chuyện gì đang xảy ra tại khu săn bắn, ngay cả Thái tử cũng bị thương.

Dù các nữ quyến trong khu săn b.ắ.n có hoảng sợ, nhưng vốn đã quen với đại sự trong cung, không đến mức hoang mang quá độ.

Đám vệ binh nhanh chóng vây quanh chúng ta, hộ tống chúng ta rời khỏi khu săn bắn.

Trong đám đông, mọi chuyện dần trở nên rõ ràng hơn.

Hóa ra, nhóm thích khách này chủ yếu nhắm vào Lục Lương đệ.

Trong cảnh hỗn loạn đó, không biết m.á.u của ai b.ắ.n lên mặt ta. Ta không dám quay đầu, chỉ ra lệnh cho người vây chặt, để Lục Lương đệ đứng vào giữa.

Khi ta rảnh tay để quan sát xung quanh, một sợi dây thần kinh trong đầu như bị kéo căng.

Không đúng!

Đỗ Tài nhân dù đã rời khỏi, nhưng vệ binh của nàng vẫn ở lại khu săn bắn. Vậy mà, không thấy bóng dáng nàng đâu cả!

Rõ ràng, nhóm thích khách không ngờ rằng ta đã âm thầm bố trí người bảo vệ, sau vài lần tấn công, chúng đều không thể phá được vòng vây.

Đúng lúc đó, lửa bốc lên dữ dội ở phía xa. Bọn chúng nhìn nhau, rồi đồng loạt bỏ qua chỗ này, lao về phía ngọn lửa đang bốc lên cao.

Đó là khu trướng của Hoàng đế và Hoàng hậu.

Lục Lương đệ được vây trong vòng bảo vệ, nàng ôm bụng, trên mặt thoáng hiện vẻ đau đớn.

Thanh Tiêu hét lên hoảng loạn: “Máu! Mau gọi đại phu!”

Ta chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.

Cấm vệ quân tới rất nhanh, lập tức kiểm soát được tình hình.

Ngoài dự đoán, chính Thái tử dẫn theo cấm vệ quân xuất hiện.

Lục Lương đệ động thai khí, Thái tử ném thanh kiếm trong tay, sắc mặt hốt hoảng đến mức hồn bay phách lạc.

Hắn ôm lấy Lục Lương đệ, muốn rời khỏi:

“A Từ, ta phải đưa Tình Phương đi trước…”

Ánh mắt ta giao với hắn, lạnh lẽo đến mức khiến người khác kinh sợ.

Từ cái đêm năm năm trước, ta tưởng rằng mình đã quen thuộc với hắn.

Nhưng giờ đây, ta mới nhận ra, ta chưa bao giờ thật sự hiểu hắn.

“Điện hạ, chẳng phải người nên ở khu săn b.ắ.n sao?”

Thanh kiếm ta nhặt vội đang nhỏ từng giọt máu, ta thậm chí còn không phân biệt được đó là m.á.u của ai.

Thái tử mở miệng, ánh mắt lộ rõ vẻ van nài.

Ta nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Lục Lương đệ trong vòng tay hắn, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Ngọn lửa bốc lên dữ dội, lan ra khắp sườn núi, giẫm lên những lá phong khô phát ra tiếng lạo xạo.

Khi ta bước vào lều của Đỗ Tài nhân, nàng căng thẳng ngẩng đầu, ánh mắt lộ rõ sự cảnh giác:

“Ngươi đến làm gì?”

Nàng ôm bụng, không ngừng lùi lại, giữ một khoảng cách với ta.

Thanh Tiêu đi theo sau ta, ra lệnh mở lều cho nàng nhìn ra bên ngoài.

Đó là cảnh những phản tặc đi cùng phe với nàng đã bị xử trảm, khắp nơi nhuộm đầy m.á.u tanh.

Đỗ Tài nhân bịt miệng nôn khan, nôn đến trời đất quay cuồng.

Đầu óc ta dần tỉnh táo lại, tất cả mọi chuyện cuối cùng cũng lộ ra ánh sáng.

Ta đợi nàng nôn xong, tiến lại gần, đưa tay bóp chặt cằm nàng:

“Ai cho ngươi cái gan lớn như vậy, hết lần này đến lần khác khiêu khích ta?”

Ta không hiểu, tại sao nàng không chịu ngoan ngoãn một chút.

Toàn thân Đỗ Tài nhân run rẩy, có vẻ nàng cũng đã nhận ra cái c.h.ế.t đang đến gần.

Ta thấy buồn cười.

Năm đó, khi nàng cấu kết với Ngụy Hoài Sở và Khương Thượng Cung hại c.h.ế.t đứa con của Lục Lương đệ, nàng có nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay không?

Ta và Thái tử không thể chạm vào nàng, chỉ có thể chịu đựng suốt ngần ấy năm.

Hôm nay, là chính nàng tự đưa mạng mình vào tay ta.

“Đỗ Tài nhân mưu toan ám sát bản cung tại khu săn bắn, tội đồng lõa phản nghịch, đã sợ tội mà tự sát.”

Ta lùi lại một bước, nhìn về phía những thị vệ sau lưng, kiên nhẫn hỏi:

“Nghe rõ chưa?”

“… Rõ.”

Đỗ Tài nhân mở to mắt, sợ hãi đến mức kinh hoàng. Nàng còn chưa kịp nói một lời đã bị người bịt miệng.

Nàng bị treo cổ trong lều, một xác hai mạng.

Thanh Tiêu không nói lời nào, lặng lẽ giúp ta lau sạch tay.

Khi vừa bước ra khỏi lều, trước mặt đã xuất hiện một bóng người.

Thái tử mặt mày tái nhợt, quay đầu liếc nhìn vào bên trong, đồng tử co lại.

“Ngụy Từ, ngươi…”

Ta buông tấm khăn tay, khẽ mỉm cười.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hắn nhìn ta như thể đây là lần đầu gặp mặt. Có lẽ vì vết m.á.u trên mặt ta vẫn chưa được lau sạch.

Ta tốt bụng nhắc nhở:

“Điện hạ, nợ m.á.u thì phải trả bằng máu.”

Năm đó, Nhạn Hồi c.h.ế.t oan, đứa bé ấy là con của hắn.

Hắn nghĩ rằng đứa bé trong bụng Đỗ Tài nhân vô tội.

Nhưng trên đời này, làm gì có chuyện vẹn toàn đôi đường?

Giết người thì phải đền mạng, từ trước đến nay, đó là đạo lý không bao giờ thay đổi.

Toàn thân Thái tử run rẩy.

Ta không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.
 
Lộ Tòng Kim Dạ Bạch - Vãn Ý Tá Bắc Phong
Chương 9



Nhà họ Đỗ bị buộc tội mưu phản, cả gia tộc bị tru di.

Nghe nói Ngụy Hoài Sở dẫn quân tiến vào khu săn bắn, vốn dĩ sẽ bị xử tội, nhưng không hiểu sao, cuối cùng ông ta lại trở thành công thần cứu giá.

Ngược lại, nhà họ Đỗ đã bị ông ta phản bội, chà đạp để củng cố địa vị của mình.

Mùi m.á.u tanh vẫn còn vương vấn trong khu săn bắn. Ta đứng lặng bên ngoài trướng của Hoàng thượng, không nói một lời.

Hoàng hậu nương nương không qua khỏi.

Thì ra, ngọn lửa mà chúng ta thấy là do các thích khách mưu phản gây ra. Sau khi không thể ám sát Hoàng thượng, bọn chúng phóng hỏa g.i.ế.c người, khiến ngọn lửa lan khắp núi rừng.

Bà không biết đến sự sắp đặt của phu quân và con trai mình, chỉ biết rằng mũi tên đó nhắm thẳng vào Hoàng thượng.

Mũi tên xuyên qua lồng n.g.ự.c của Hoàng hậu nương nương.

Vị cửu ngũ chí tôn cao quý nhất thiên hạ quỳ một chân trước mặt bà, mắt đỏ hoe, gần như sắp khóc.

Ông v**t v* mái tóc ướt đẫm nước mắt của bà, giọng khàn khàn, tràn đầy hối tiếc.

“Là ta không nên để Tình Phương mạo hiểm, không nên giấu nàng chuyện này, Đông Châu.”

Thì ra, Hoàng hậu nương nương tên là Đông Châu.

Tiếng khóc xung quanh không dứt, bà nặng nề đưa ánh mắt nhìn qua con trai và phu quân của mình, cuối cùng bà chỉ nhắm mắt lại trong tuyệt vọng.

Rõ ràng năm xưa ở thôn quê, gia đình họ thân thiết không chút khoảng cách.

Chỉ trong năm năm ngắn ngủi, Đế hậu ly tâm, Thái tử bạc tình.

Bà lặng lẽ nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực bên ngoài, khó khăn mỉm cười:

“Ta muốn về nhà.”

Bà thất hẹn với ta về rừng phong ở quê hương.

Đêm hôm ấy, hai người cao quý nhất thế gian đều đau khổ đến tột cùng.

Hoàng hậu nương nương băng hà.

Cả kinh thành treo vải trắng để tang.

Lục Lương đệ vì động thai khí cần tĩnh dưỡng. Nàng không yêu cầu được canh linh cữu, chỉ lặng lẽ đến nhìn Hoàng hậu nương nương lần cuối.

Nàng như thay đổi chỉ sau một đêm, trở nên điềm tĩnh và dịu dàng hơn.

Nàng không hỏi về cái c.h.ế.t của Đỗ Tài nhân, cũng không hỏi ai đã g.i.ế.c nàng ta.

Dưới gối Thái tử đã có hai Công chúa, nhưng từ đó về sau không còn ai mang thai nữa.

Thái tử thường đến, nhưng Lục Lương đệ lại rất hờ hững.

Lâu dần, hắn cũng ít lui tới viện của nàng.

Ta lặng lẽ ở bên nàng tại Đông cung.

Lần mang thai này của nàng rất ổn định, cho đến tận tháng thứ chín, thân thể nàng vẫn khỏe mạnh.

Hậu cung không thể để trống.

Mùa hè năm sau, Ngụy Hoài Sở liên kết với các đại thần trong triều để dâng tấu.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Người họ muốn tôn lên làm Hoàng hậu là Lâm Quý phi, chính là vị tiểu thư của phủ Trường Bình hầu từng ngã vào lòng Hoàng thượng trong buổi yến tiệc năm nào.

Dưới gối Lâm Quý phi có Nhị hoàng tử ba tuổi, tuổi nhỏ dễ bề kiểm soát.

Ta cùng Thái tử nhập cung. Hoàng thượng hỏi chúng ta rất nhiều vấn đề.

Trông ông đã có phần già nua.

Những năm qua, ta âm thầm moi được không ít thông tin từ nhà họ Ngụy, lại chính tay g.i.ế.c c.h.ế.t Đỗ Tài nhân và đứa con của nàng. Hoàng thượng vì nắm trong tay điểm yếu của ta nên cũng không còn e ngại nữa.

Tháng tư năm nay, giữa ngày hè oi ả, thánh chỉ lập hậu được ban ra.

Vào hôm đó, Ngụy Hoài Sở sai người gọi ta về phủ để nói chuyện.

“A Từ, hắn gọi muội về làm gì?”

Ta vừa thay y phục xong, Lục Lương đệ từ ngoài bước vào.

Hiện tại, thân thể nàng đã trở nên nặng nề, gương mặt tròn trịa hơn chút, cuối cùng cũng có thêm chút thịt.

Ta trấn an nàng:

“Hẳn là lại muốn muội giám sát động tĩnh trong Đông cung, xưa nay vẫn như vậy mà.”

Từ sau vụ việc ở khu săn bắn, Ngụy Hoài Sở không còn nhắc đến chuyện hạ thủ với đứa trẻ của Lục Lương đệ nữa.

Ông ấy hiểu rõ, đứa con gái mà trước đây chỉ biết cúi đầu nghe lời đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của ông nữa.

Dẫu vậy, Lục Lương đệ vẫn có phần lo lắng. Nàng lặng lẽ đưa cho ta một tấm lệnh bài, thấp giọng nói:

“Năm đó, khi đại quân tiến vào thành, mẫu thân đã để lại Hắc Vũ Vệ. Bà nói đây là để bảo vệ gia đình, ngay cả Thái tử cũng không hay biết.”

Ánh mắt nàng thoáng buồn bã.

Lúc này, ta mới chậm rãi nhận ra, người mà nàng gọi là mẫu thân chính là Hoàng hậu nương nương đã khuất.

Vị trưởng bối luôn tươi cười hiền hòa ấy không phải người giỏi toan tính, nhưng ngày tiến vào Trường An, khi đứng trước một hàng dài các quý nữ vây quanh Hoàng thượng, bà đã mơ hồ thấy được một cơn sóng dữ không thể nào cản lại được trong tương lai.

Bà tin rằng chỉ cần cả gia đình đồng lòng thì mọi chuyện sẽ yên ổn, nhưng cuối cùng lại đặt nỗi lo duy nhất của mình lên Lục Lương đệ – người cùng là nữ tử như bà.

Sau khi Hoàng hậu qua đời, tấm lệnh bài này đã trở thành lớp bảo vệ cuối cùng của nàng.
 
Back
Top Bottom