Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lộ Tòng Kim Dạ Bạch - Vãn Ý Tá Bắc Phong

Lộ Tòng Kim Dạ Bạch - Vãn Ý Tá Bắc Phong
Chương 10



Nếu tân Hoàng hậu lên ngôi, thì từ đó về sau, triều đình sẽ nằm dưới sự thao túng của ngoại thích. Ai cũng biết rõ điều này.

Ta luôn cảm thấy, thời thế sắp thay đổi rồi.

Ngụy Hoài Sở còn táo bạo hơn ta tưởng.

Ông ta thẳng thừng nói ra ý định tạo phản, muốn ta phối hợp từ bên trong, chờ thời cơ mở cổng thành, ép vua thoái vị, tự mình lên làm hoàng đế.

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Ta bật cười:

“Lúc quân khởi nghĩa vào thành, chính ông mở cổng nghênh địch. Bây giờ cuộc sống không thuận lợi, người muốn trở mặt cũng là ông. Ngụy Hoài Sở, ông nghĩ mình là thiên tử sao?”

Ông ta đã già, nhưng trong mắt vẫn không giấu được dã tâm hừng hực.

Ngụy Hoài Sở cười lạnh một tiếng, hiếm khi ngồi xuống cạnh ta một cách bình thản, không hề gay gắt:

“Chỉ cần danh chính ngôn thuận, tự nhiên ta sẽ trở thành thiên tử.”

Ông bỗng nói:

“Chẳng phải ngươi luôn tìm kiếm binh phù sao? Nhiều năm qua, ngươi đã tìm thấy chưa?”

Câu nói bất ngờ của ông ấy khiến sống lưng ta lạnh toát.

Ngay cả trẻ con ba tuổi trong dân gian cũng biết, Ngụy lão tặc dã tâm bừng bừng, sớm muộn gì cũng tạo phản.

Nhưng ông ta vẫn luôn không hành động.

Thậm chí ngay cả việc sắp xếp thích khách trong khu săn bắn, ông cũng phải mượn tay nhà họ Đỗ, còn bản thân chỉ đứng sau làm kẻ hưởng lợi.

Không phải ông không thể, mà là ông không dám.

Ông ta nắm quyền lực trong tay, nhưng để hoàn toàn kiểm soát được quân đội, ông ta cần nửa còn lại của binh phù đã thất lạc từ lâu.

Những mưu toan bẩn thỉu đã được đặt ra trước mặt, ta không buồn cùng ông ấy dây dưa:

“Nếu binh phù đã tìm được, t.h.i t.h.ể ông giờ chắc cũng đã cho chó ăn rồi.”

Ngụy Hoài Sở bật cười ha hả.

“Không hổ danh là con gái của Ngụy Hoài Sở ta. Một người vô tình như ngươi, rất tốt! Vậy thì ta sẽ chờ, chờ ngày ngươi đến g.i.ế.c ta!”

Ta sẽ làm vậy.

Cỗ xe ngựa từ từ lăn bánh rời khỏi Ngụy phủ, mãi cho đến khi bóng dáng Ngụy Hoài Sở khuất dạng, Thanh Tiêu mới thở phào nặng nhọc.

Nàng run rẩy, toàn thân như tê liệt vì sợ hãi.

Ngụy gia từ trước đến nay luôn như vậy, đối xử khác biệt giữa kẻ hữu dụng và kẻ vô dụng. Nếu ta vẫn là một con rối nằm trong tay ông ấy, giờ đây có lẽ đã c.h.ế.t không có đất chôn.

Huynh đệ tương tàn, cốt nhục đối đầu, đây là bài học mà ông ấy dạy ta.

Nhắm mắt lại, ta bắt đầu suy tính cho bước tiếp theo.

“Dừng lại ở Thiên Bảo Trai, Thái tử phi muốn mua ít đồ mang về.”

Thanh Tiêu căn dặn người đánh xe bên ngoài.

Nhưng không có tiếng trả lời.

Một cảm giác sắc bén lạnh thấu xương xuyên qua đầu ta.

Ta giữ lấy Thanh Tiêu, ra hiệu nàng cúi thấp người, cả hai nín thở.

Trái tim ta đập thình thịch như muốn nổ tung.

Cắn chặt răng, ta đã hiểu tại sao Ngụy Hoài Sở lại trắng trợn bộc lộ ác ý của ông ấy với ta.

Ngay khoảnh khắc đó, một mũi tên mang theo tiếng rít xé gió xuyên qua cỗ xe ngựa.

Tiếng bước chân dần đến gần.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Thái tử phi, mời lên đường.”

Mặt Thanh Tiêu trắng bệch, nàng cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, chắn trước ta, đôi môi run rẩy không thành tiếng.

Ta vỗ nhẹ lên vai nàng, từ từ thò đầu ra ngoài.

Người đứng đầu nhóm thích khách chính là huynh trưởng cùng cha khác mẹ của ta.

Ngụy Hoài Sở rõ ràng đã quyết tâm muốn ta chết, đến mức cử huynh trưởng của ta đến để ra tay.

Tốt thôi, điều này cũng giúp ta tiết kiệm được sức lực.

Ta mỉm cười chậm rãi nhìn hắn, thấy rõ sắc mặt hắn lập tức biến đổi.

Bóng cây lay động, hàng loạt bóng đen ẩn nấp trong rừng lộ diện.

Là Hắc Vũ Vệ.

Khi ta trở về thành, hoàng cung đã rối loạn.

Ngụy Hoài Sở dẫn người ép vua thoái vị.

Đông cung trống rỗng, Lục Lương đệ và Thái tử đều đang ở trong cung.

Cổng hoàng cung đóng chặt, bị người của Ngụy Hoài Sở giữ vững.

Ta hít sâu một hơi, không cần soi gương cũng biết sắc mặt mình tệ đến mức nào.

“Lật tung Ngụy phủ lên! Thanh Tiêu, ngươi dẫn những người còn lại đến tổ phần của Ngụy gia, đào ba thước đất, nhất định phải tìm được binh phù cho ta!”

Thanh Tiêu há hốc miệng, vẻ mặt kinh ngạc.

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn đi đào mộ tổ của Ngụy gia.

Ánh lửa bừng sáng nửa bầu trời, thanh kiếm trong tay nặng tựa ngàn cân, ta đã không còn nhớ mình đã g.i.ế.c bao nhiêu người.

Nhưng đêm nay, nếu ta không g.i.ế.c Ngụy Hoài Sở, thì Hoàng đế, Thái tử, Lục Lương đệ – tất cả đều sẽ chết.

Và ta cũng không ngoại lệ.

Hắc Vũ Vệ nhận lệnh của ta, lật tung Ngụy phủ, cuối cùng tóm được một bà lão đang run rẩy trốn trong thư phòng.

Vừa thấy ta toàn thân đầy máu, bà ta sợ đến mức quỳ phịch xuống đất.

“Đừng g.i.ế.c ta! Ta… ta biết ngươi đang tìm thứ gì!”

Ta nhận ra bà ta.

Bà ta đã sống trong Ngụy phủ từ rất lâu, từng cắt xén phần ăn của ta, thường xuyên bắt nạt ta.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta từng nghĩ bà ta đã chết, nhưng không ngờ bà ta vẫn sống tạm bợ ở Ngụy gia suốt bao năm.

Ta đặt ngang thanh kiếm lên cổ bà, giọng khàn đặc đến mức chính ta cũng không nhận ra:

“Nói. Bản cung sẽ để ngươi c.h.ế.t toàn thây.”
 
Lộ Tòng Kim Dạ Bạch - Vãn Ý Tá Bắc Phong
Chương 11



Sấm sét rền vang.

Ta điều động cấm quân và Vũ Lâm Vệ tấn công hoàng cung giữa đêm, phá tan thế trận của Ngụy Hoài Sở.

Máu nhỏ giọt từ chân váy, theo ta kéo dài cả đoạn đường.

Đến khi bị vây khốn, Ngụy Hoài Sở vẫn không dám tin vào mắt mình.

Ông ta còn ngồi trên long ỷ, mơ giấc mộng đăng cơ, g.i.ế.c sạch những kẻ phản đối.

Thanh Tiêu dẫn người đi tìm Thái tử và Lục Lương đệ.

Ta bước từng bước tiến lại gần, nhìn thấy t.h.i t.h.ể trên nền đất.

Hoàng đế quỳ trên mặt đất, dùng kiếm chống đỡ thân mình đã gục ngã, n.g.ự.c ông cắm một mũi tên.

Mũi tên lạnh lùng xuyên qua n.g.ự.c Hoàng hậu năm xưa, giờ đây cũng đ.â.m vào tim ông, một kết cục chẳng khác gì nhau.

Ngụy Hoài Sở thở hổn hển từ, ông ấy nhìn ta, ánh mắt âm trầm:

“Không ngờ cuối cùng lại bại dưới tay ngươi.”

Ta không nói gì, chỉ nhìn theo ánh mắt ông ta thì trông thấy t.h.i t.h.ể Hoàng đế.

Ông ta bật cười điên dại:

“Rõ ràng là kẻ bạc tình, đến cuối cùng còn giả vờ tình nghĩa gì chứ. Có c.h.ế.t cũng phải bảo vệ Thái tử và Lục Lương đệ trốn thoát. Thật là…” Giọng ông ta bỗng lạnh đi, “Ngu xuẩn đến cực điểm!”

Tiếng gió xa xăm thổi qua.

Ta cúi đầu, nhìn khuôn mặt ông, ta chỉ cảm thấy ghê tởm.

“Aaaaa——”

Ta chậm rãi rút thanh kiếm đ.â.m vào tay ông ấy, nghe tiếng ông ấy lăn lộn kêu gào thảm thiết.

Con búp bê đất sét trong tay bị ta quăng xuống đất, vỡ nát, mảnh đất vụn rơi vãi khắp nơi.

Thứ trong tay ta là binh phù, lòng ta đáng lẽ nên nhẹ nhõm, nhưng nước mắt lại bất giác rơi xuống.

Mẫu thân ta từng nói, bà là một người phụ nữ ngốc nghếch.

Không thể chạy thoát, cũng không thể trốn được, nên chỉ có thể tự kết liễu để giải thoát.

Nhưng bà đã dũng cảm giấu binh phù vào con búp bê này, lợi dụng chút áy náy nhỏ nhoi của Ngụy Hoài Sở để lừa ông ta cả đời.

Bà là một nữ nhân can đảm.

Mồ hôi lạnh của Ngụy Hoài Sở chảy ròng ròng, mắt dán chặt vào những mảnh vỡ dưới đất.

Khi nhìn thấy thứ đó, cuối cùng ông ấy cũng hiểu ra thứ mà mình tìm kiếm bao năm qua đã được giấu ở đâu.

“Ta lại bị một người đàn bà ngu ngốc lừa gạt suốt từng ấy năm!”

Ta nhìn ông ấy bằng ánh mắt lạnh lùng, nâng kiếm lên.

Ngụy Hoài Sở gào thét, dùng những lời độc ác nhất nguyền rủa ta, tiếng nói khản đặc:

“Ngụy Từ, hôm nay, lão Hoàng đế có thể vì lợi ích mà bỏ qua mạng sống của Hoàng hậu, thì sau này con trai của hắn cũng sẽ đối xử với ngươi như vậy!”

“Ngươi g.i.ế.c huynh trưởng, g.i.ế.c phụ thân mình, ta nguyền rủa cả đời ngươi cầu gì cũng thành tro bụi, người thân phản bội, c.h.ế.t không siêu sinh!”

Thanh kiếm trong tay ta cắt qua cổ họng ông ta, m.á.u phun trào, b.ắ.n lên người ta.

Ta bất giác kiệt sức, thanh kiếm trong tay “keng” một tiếng rơi xuống đất.

Nhưng từ cửa, có người cứng đờ gọi ta một tiếng.

“A Từ…”

Là Lục Lương đệ.

Ta quay phắt lại.

Nàng đứng đó, mặt trắng bệch, ngón tay bấu chặt vào khung cửa đến mức bật máu.

Nụ cười trên mặt nàng còn khó coi hơn tiếng khóc.

“Hóa ra, là Hoàng thượng hại c.h.ế.t mẫu thân sao?”

Thái tử thân hình nhếch nhác, sắc mặt lập tức thay đổi.

Lục Lương đệ đã sinh non.

Nàng đã mang thai chín tháng, vốn dĩ đã gần đến kỳ sinh nở, không hề gặp chuyện gì nguy hiểm.

Nhưng lại nghe được một tin tức khiến nàng đau đớn đến xé gan xé ruột.

Ta nắm lấy tay nàng, mồ hôi lạnh thấm ướt cả những ngón tay đan xen, không rõ là của nàng hay của ta.

Những nữ y đỡ đẻ đều đầm đìa mồ hôi, hết chậu m.á.u này đến chậu m.á.u khác được đưa ra ngoài, từng bát từng bát canh nhân sâm cũng chẳng thể giữ lại chút sinh khí nào trên khuôn mặt nàng.

Khuôn mặt Lục Lương đệ trắng bệch, dưới ánh chớp lóe sáng, khuôn mặt nàng gần như trong suốt.

Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ngón tay bấu chặt đến mức xanh tím.

Giọng nàng đứt quãng, khiến ta không khỏi nhớ đến giọng Hoàng hậu vào ngày mà bà qua đời.

Rõ ràng trời không lạnh, nhưng ta cảm thấy một luồng khí lạnh từ tận sâu trong lục phủ ngũ tạng trào lên.

“Ta không thích Đông cung.”

Nàng đau đớn đến mức gần như mất đi ý thức, đầu tựa vào mu bàn tay ta như dáng vẻ khi đang say ngủ, nhưng nước mắt nàng lại nóng hổi.

Tiếng kêu đau đớn nối tiếp nhau từng cơn, Thái tử luống cuống đứng đợi ngoài cửa.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta ôm lấy nàng, trong tầm mắt chỉ toàn là m.á.u đỏ.

Đứa trẻ được sinh ra, tiếng khóc yếu ớt đến nỗi gần như không nghe thấy.

Đó là một bé trai gầy gò, yếu đuối.

Cánh cửa bị đẩy mạnh, không ai có thể ngăn được Thái tử xông vào.

Hắn khóc đến mức không nói nên lời, đôi tay run rẩy cầu xin nàng mở mắt.

Nhưng Lục Lương đệ không nhìn hắn lấy một lần.

Nàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm của đứa bé, giọng nói yếu ớt dần, cuối cùng chìm vào im lặng.

“Mọi người đều gọi ta là Lục Lương đệ, làm ta đã sắp quên mất tên thật của mình rồi.”

“Ta muốn về nhà, ta nhớ mẫu thân…”
 
Lộ Tòng Kim Dạ Bạch - Vãn Ý Tá Bắc Phong
Chương 12: Hoàn



Ánh trăng sáng nhất vẫn luôn là ánh trăng nơi quê nhà.

Nàng giống hệt Hoàng hậu, chỉ muốn được trở về quê hương.

Trong hoàng cung ăn thịt người này, sẽ không bao giờ thấy được ánh trăng nơi cố hương nữa.

Lục Lương đệ qua đời.

Sau khi Thái tử lên ngôi, triều đình không còn bất kỳ sóng gió nào.

Hai nhà Đỗ và Ngụy lần lượt bị nhổ tận gốc, tất cả những kẻ tham gia đều bị chôn cùng.

Tầng lớp quý tộc cũ hoàn toàn trở thành những con kiến dưới gót giày của hoàng quyền.

Ta nắm trong tay Hắc Vũ Vệ, tự tay c.h.é.m đầu Ngụy tặc trong cuộc phản loạn, không ai dám dị nghị về xuất thân của ta.

Thái tử sắc phong ta làm Hoàng hậu, đưa đứa trẻ của Lục Lương đệ về dưới danh nghĩa của ta, chưa đầy một tháng đã phong nó làm Thái tử, dành cho đứa trẻ mọi vinh sủng.

Lục Lương đệ được truy phong làm Nguyên Hậu.

Có người từng cố tình nhắc đến chuyện này trước mặt ta, muốn nịnh bợ để lấy lòng.

Ta mỉm cười buông đồ trong tay, trước mặt đám phi tần không hề che giấu, ta thẳng thắn nói:

“Nguyên Hậu từ lúc còn ở nơi bần hàn đã cùng bệ hạ sát cánh lập nên thiên hạ. Nàng tuy không phải quý nữ, nhưng là bậc anh tài.”

“Bản cung vô cùng yêu quý nàng.”

Mọi người nhìn nhau, không ai dám nói gì thêm, từ đó không ai nhắc lại chuyện này nữa.

Dưới gối Hoàng đế đã có hai Công chúa và một Hoàng tử. Nhưng nhiều năm trôi qua, không còn ai trong hậu cung có thể mang thai.

Các đại thần thúc giục mãi, nhưng hậu cung vẫn không xuất hiện thêm Hoàng tử nào.

Tiểu Thái tử được chăm bẵm rất kỹ càng, trở thành trung tâm bồi dưỡng của triều đình.

Tên của đứa trẻ do Hoàng đế đặt, là Tiêu Kiến Nguyệt.

Thằng bé rất giống Lục tỷ tỷ.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Mỗi lần thấy ta, nó đều mỉm cười gọi: “Mẫu hậu,” khiến ta ngẩn ngơ.

Trong khoảnh khắc ấy, ta như nhìn thấy hình ảnh của Lục tỷ tỷ ngày xưa, khi nàng gọi ta là A Từ.

Ta không hề ngại nhắc đến Lục tỷ tỷ trước mặt nó.

Hoàng đế thỉnh thoảng có lời trách móc, nhưng đều bị ta chặn lại:

“Ngài không dám nhắc, là vì thẹn với Lục tỷ tỷ hay sợ Kiến Nguyệt oán hận ngài?”

Hắn chỉ bất lực thở dài, bảo rằng hắn cũng có lỗi với ta.

Nhưng lời này chẳng còn giá trị gì nữa.

Năm Thái tử mười bốn tuổi, sức khỏe của Hoàng đế ngày càng suy yếu.

Các đại thần phụ chính và Thái tử đều quỳ bên giường bệnh.

Ta tận mắt nhìn hắn viết thánh chỉ truyền ngôi cho Thái tử, rồi khó nhọc phất tay, đuổi hết mọi người ra ngoài, chỉ giữ lại ta.

Tiểu Thái tử thoáng muốn khóc, nhưng ta khuyên nhủ, khiến nó chịu ra ngoài trước.

Hoàng đế nằm trên giường, không còn vẻ uy phong của năm xưa. Bệnh tình của hắn đã vô phương cứu chữa.

“Khi Tình Phương mất, trẫm đã bệnh nặng một trận. Những ngày ấy, ngươi ngày đêm chăm sóc cho trẫm, cũng chăm lo cho Kiến Nguyệt. Mỗi lần sắc thuốc, ngươi đều tự mình làm, không để người khác thay thế.”

Ta giả vờ không hiểu:

“Thần thiếp là Thái tử phi, đó là bổn phận.”

Hắn thở dài một tiếng:

“Ta biết, là ngươi.”

Từ sau khi Kiến Nguyệt ra đời, không còn ai trong hậu cung hạ sinh thêm con cái.

Ta lạnh lùng nhìn gương mặt tiều tụy của hắn, không nói nên lời.

Mọi lời hứa hẹn đều không thể so được với sự thật rõ ràng trước mắt.

Kiến Nguyệt là con của Lục tỷ tỷ, cũng chính là con của ta.

Ta không thể để nó sống trong những lời hứa hão huyền của một người đàn ông.

“A Từ, ta có lỗi với ngươi, cũng có lỗi với Tình Phương.”

Hắn rơi một giọt lệ, rồi nhắm mắt lại.

Hoàng đế băng hà, truyền ngôi cho Thái tử Tiêu Kiến Nguyệt.

Ba năm sau, các đại thần phụ chính và Hoàng thái hậu buông quyền, vị thiên tử trẻ tuổi chính thức chấp chính.

Thiên hạ thái bình.

Hết.

Đây là kết thúc phần góc nhìn của A Từ, nếu mọi người muốn tìm đọc góc nhìn của Đại Nha thì vào team của Diệp Gia Gia, sẽ thấy bộ "Nguyệt Thị Cố Hương Minh" nằm cạnh bộ này nhé, thanhkiu mọi người đã luôn ủng hộ truyện nhà Gia
 
Back
Top Bottom