Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên

Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên
Chương 390: Chương 390



Cuối cùng, trong một đám người vây xem chỉ có hai chiếc xe đi theo Tần Dược.

Một người là luật sư kia.

Một người khác chính là người quen biết phóng viên, bảo ông anh rơi xuống nước ngồi lên xe mình.

Dù sao cũng là ngày đi làm, những người khác đều phải đi làm. Cứu được người đã xem như làm việc tốt, nhưng sau đó, bọn họ không giúp được gì, cũng không muốn dính vào trong đó.

Hai chiếc xe này đi theo xe Tần Dược vào thẳng trong trang viên.

“Ủa? Sao ở đây có thêm một con đường?”

“Chết tiệt, đây không phải là đường tới trang viên kia sao?” “Cửa mở, đây thật sự là nhà hắn à? Bây giờ thầy bói đều

giàu như vậy sao?”

Luật sư kinh ngạc đến ngây người.

Trên chiếc xe khác, người tốt bụng và ông anh kia cũng trợn mắt há hốc mồm.

Thầy bói nói nhà hắn ở gần đây, bọn họ cũng không ngờ sẽ gần như vậy!

Lúc trước, ông anh vừa nhảy sông đã đi dọc theo bờ sông, nhìn thấy trang viên này còn xúc động thốt ra một câu, đây mới thực sự là cuộc sống của người có tiền. Anh ta phát tài nhưng căn bản không giữ được tài sản.

Rất nhanh, chẳng qua chỉ hai phút, ba chiếc xe đã đến trước biệt thự.

Bởi vì là người bình thường, bọn họ không biết trong trang viên trồng gì, chỉ cảm thấy đẹp mắt.

Mà sau khi vào bên trong biệt thự, ông anh nhảy sông hối hận rồi.

” ân nhân, tôi không vào trong nữa, cả người tôi ướt sũng, không thể làm bẩn nhà cậu được.”

“Không sao đâu! Đi thôi!”

Tần Dược kéo ông anh này. Sức lực của hắn lớn thế nào, ông anh này căn bản không giãy giụa được, sau đó bị hắn nhét vào trong phòng tắm.

Sau đó, hắn dùng thuật hút bụi cho quần, áo, giày, loại bỏ bụi bặm. Pháp thuật vừa ra, chúng tự động sắp xếp ngay ngắn ở bên ngoài phòng tắm.

Sau khi Tần Dược đi ra, thấy hai người tốt bụng đang bó tay bó chân. Hắn mời bọn họ ngồi xuống uống trà.

Ba người cũng giới thiệu sơ qua về mình.

Người luật sư tên là Triệu Thành, người tốt bụng tên là Trịnh Tiên Kỳ, là một biên tập, cho nên giờ làm việc tương đối tự do.

Bây giờ, Trịnh Tiên Kỳ đang liên hệ với phóng viên. Sau nửa giờ, phóng viên đã chạy đến.

Sau khi nhìn thấy Tần Dược, anh ta cũng rất kinh ngạc!

“Tần đại sư, tôi vừa nghĩ người mà Trịnh biên tập nói có phải là anh không?”

Tần Dược cũng bắt tay đối phương. “Chào cô!”

Tần Dược biết phóng viên này. Lần trước, lúc hắn cứu đứa trẻ, gia đình đứa trẻ nói muốn cho đứa trẻ nhận hắn làm ba nuôi.

Hắn từ chối, gia đình đó vẫn không chịu từ bỏ. Cuối cùng, Tiểu Tử bảo gia đình bọn họ quyên tiền.

Cô phóng viên này đã đi theo.

Thấy được thao tác của gia đình đó trong suốt cả quá trình. “Tôi là Thôi Lỵ, đây là danh thiếp của tôi. Tần đại sư, có

thể trao đổi WeChat không?” “Đương nhiên là được rồi!” Hai người thêm WeChat.

“Người phỏng vấn đâu? Bây giờ, anh ta có ở đây không?” “Tôi đi gọi anh ta. Chắc anh ta xong rồi!”

Tần Dược nói.

Sau đó, hắn đi tới phòng tắm, lại nhìn thấy ông anh kia đã tắm xong, đã mặc quần nhưng cầm áo lau giọt nước b.ắ.n lên trên vách tường nhà vệ sinh.

Tần Dược vừa tới, anh ta mới dừng tay. ” n nhân, tôi không nhìn thấy khăn lau!”

Bởi vì ở đây có phù, trong nhà Tần Dược tất nhiên không có dụng cụ lau dọn gì.

“Anh không cần làm đâu, trong nhà có người quét dọn!”

” n nhân, cậu thật sự quá tốt bụng. Tôi sống nhiều năm như vậy, chưa từng gặp được người nào tốt bụng như vậy, trong lòng tôi khó yên!”

Tần Dược cũng thở dài.

Ông anh này bị cuộc sống luân phiên công kích, đã không tin có người đối xử tốt với mình.

Hơn nữa, phần lớn mọi người đều có suy nghĩ này. Hắn đối xử tốt với tôi như vậy là có mưu đồ gì?

Mưu đồ anh không có tiền, mưu đồ anh không tắm à?

Cho nên anh ta không nghĩ ra, mới thấp thỏm lo âu.

Tần Dược nói: “Vậy anh có biết livestream không? Tôi cũng là một streamer. Lát nữa anh đi đòi nợ, tôi sẽ livestream cả hành trình. Đến lúc đó, fan sẽ khen thưởng, tôi lại kiếm được tiền. Cho nên tôi giúp anh, anh không cần suy nghĩ nhiều làm gì!”

Ông anh này nghe đến đây vẫn hơi do dự. “Cậu giàu như vậy, còn làm livestream à?” “Chỉ do sở thích thôi!”

Hắn nói vậy, ông anh này tin rồi.

Đám dân nhà giàu đều chơi khác người.

Hai người nhanh chóng quay lại phòng khách.

Ông anh nhảy sông này giới thiệu là Phương Thạch, người trong thôn đều quen gọi anh ta là Phương thành thật.

Ở tại thôn Oa Lĩnh.

Trên thực tế, thôn này ở một rừng núi trong khu danh lam thắng cảnh.

Từ đường cao tốc rẽ vào một con đường âm u tĩnh mịch, đi khoảng một cây số đã đến nơi.

Bởi vì trang viên quá sang trọng, Thôi Lỵ cảm thấy phỏng vấn ở đây không tốt, hơn nữa vì cảm giác chân thực, bọn họ quyết định tới trong thôn phỏng vấn.

Mấy người đều lái xe, bốn chiếc xe cùng đi tới trước thôn Oa Lĩnh.

Một thôn xóm nhanh chóng hiện ra trước mắt mọi người. Thôn này trông có vẻ không nghèo!

Thật ra rất nhiều nông thôn bây giờ sống còn thoải mái hơn trong thành phố.

Đương nhiên, trong thôn vẫn ít xe ô tô, ba chiếc xe lái tới, khiến rất nhiều người lập tức chú ý.

Mấy người nhanh chóng xuống xe.

Người quay phim được Thôi Lỵ dẫn theo vác máy quay.

Người trong thôn tất nhiên hiểu rõ, đây là phóng viên của đài truyền hình.

Chẳng qua Thôi Lỵ không phải truyền hình trực tiếp, chỉ quay video mà thôi.

Mà Tần Dược trực tiếp mở ra phòng livestream. “???”

“Tình huống gì vậy? Hôm nay là ngày Tần đại sư livestream à?”

“Tần đại sư livestream?” “Tới rồi, tới rồi!”

“Đây là đâu vậy? Dã ngoại à? Sao còn có phóng viên?”

Tần Dược thấy số người tiến vào tạm đủ nhiều, mới sửa lại tiêu đề.

Trước đây đều là livestream đoán mệnh, lần này đổi thành ( livestream giúp người đòi nợ cả thôn).

“Nội dung hôm nay giống như tiêu đề vậy. Sáng sớm hôm nay, tôi lái xe đi ngang qua bờ sông, cứu được một người nhảy sông.”

“Năm nay, người đàn ông này bốn mươi tám tuổi. Mười năm trước, anh ta trúng số được năm triệu, vốn phải chợt giàu sau một đêm, bước lên cuộc đời hạnh phúc!”

“Nhưng sau khi anh ta có tiền, họ hàng bạn bè vay tiền khiến anh ta không chịu nổi, ai nấy đều giống như ma cà rồng, bám lên trên người anh ta.”

“Bây giờ anh ta mắc bệnh nặng, cần tiền để làm phẫu thuật.”

“Anh muốn đòi tiền về, kết quả không người nào chịu trả lại tiền.”

Trước khi Tần Dược giúp người này, tất nhiên đã tính qua số phận của anh ta.

Anh ta thật sự thành thật, bởi vì ba mẹ đều mất, gia đình nghèo khó, mãi tới ba mươi tám tuổi vẫn chưa cưới được vợ, là lão độc thân nổi tiếng xa gần.

Sau khi có tiền, anh ta mới cưới được một người vợ xinh đẹp, trẻ trung.

Đương nhiên, lễ hỏi cũng không có thể thiếu, tốn gần triệu mới lấy được bà vợ này về. Nhưng hai năm trước, người vợ tiêu hết tiền của anh ta thì dắt con chạy mất.

Đương nhiên, trong những người vay tiền không chỉ có họ hàng của bản thân anh ta, còn có họ hàng nhà vợ.

Người vợ cũng là người trong thôn này, chỉ có điều bây giờ đã rời khỏi thôn, lấy chồng khác.

Cô ta còn bỏ con lại trong thôn cho cụ già trông. Thậm chí Phương Thạch còn phải gửi tiền nuôi con hàng tháng cho ba mẹ cô ta.

Cuộc sống này, nghĩ lại cũng thấy uất ức.

Nói thế nào thì anh ta cũng là người từng làm triệu phú đấy!
 
Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên
Chương 391: Chương 391



Đêm qua, Phương Thạch trái lo phải nghĩ, đi tới mấy nhà vay tiền trước kia để đòi tiền về.

Kết quả, tất cả đều từ chối, nói không có tiền.

Phương Thạch càng nghĩ càng giận, suốt đêm không ngủ. Đến khi trời còn chưa sáng.

Anh ta tức giận đến mức đầu óc choáng váng, hít thở khó khăn.

Cuối cùng, anh ta ra khỏi thôn, đi dọc theo bờ sông. Khi nhìn biệt thự của Tần Dược, anh ta lại rẽ lên cầu.

Nhìn những người khác đều lái xe như nước chảy trên đường, chỉ có anh ta là một kẻ vô dụng, không có vướng bận gì, c.h.ế.t đi cho xong.

Chết rồi, anh ta cũng không cần người khác trả tiền nữa! Những người đó đều hy vọng anh ta chết.

Anh lại làm như ý bọn họ vậy.

Bản thân anh ta cũng được giải thoát. Trong phòng livestream của Tần Dược.

Lúc này, mọi người đã bắt đầu thảo luận sôi nổi.

“Mười năm trước trúng năm triệu? Cho dù gửi ngân hàng lấy lời cũng không lo ăn lo uống đấy.”

“Sao anh ta phải cho người khác mượn? Tự mình tiêu không thơm sao?”

“Tôi cũng muốn trúng năm triệu, Tần đại sư chỉ cho tôi con đường sáng đi!”

Tần Dược thấy vậy nói, cũng cười nói: “Hôm nay tôi nói cho anh biết vé số, ngày mai số trúng thưởng sẽ thay đổi, trúng vé số mười năm trước là thật sự may mắn đấy.”

“Được rồi!”

“Chúng ta xem tình hình tiến triển thế nào!”

Sau đó, Tần Dược cầm điện thoại, đi vào quay Phương Thạch và Thôi Lỵ.

Thôi Lỵ thấy Tần Dược cầm điện thoại qua, biết hắn đang livestream, lập tức cố gắng nâng cao 120% tinh thần, tranh thủ hỏi những đề tài hấp dẫn nhất.

“Phương sư phụ, lúc đó anh đại khái cho mượn bao nhiêu tiền, anh còn nhớ không?”

Phương Thạch nói: “Đại khái cho mượn hai triệu!”

“Nhiều như vậy à? Thế là gần một nửa rồi! Vậy anh còn giữ được đồng nào không?”

“Có, ở chỗ vợ tôi.”

“Vậy tại sao anh không có tiền khám bệnh?” “Vợ của tôi ly hôn với tôi rồi!”

Nghe được lời này, các bình luận được gửi vào trong phòng livestream giống như hoa tuyết vậy.

“Đây không phải là bị lừa sao?”

“Đúng vậy, hai triệu cho người khác mượn, số còn lại gửi ngân hàng thì bị vợ cầm đi, bản thân chẳng kiếm được gì.”

“Tôi phục rồi. Người này cũng quá thật thà!”

“Thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên. Tần đại sư giúp anh ta đòi về đi!”

“Như vậy cũng không dễ đòi đâu. Phải biết có vài kẻ vô lại, lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi.”

Lúc này, Thôi Lỵ lại hỏi một vài vấn đề, mà người trong thôn đều chỉ trỏ bàn tán.

Rất nhanh, có một ông già đi tới với vẻ mặt mất hứng.

“Phương thành thật, cậu làm gì vậy? Sao cậu còn dẫn phóng viên tới chứ? Có chuyện gì, chúng ta giải quyết riêng. Cậu gióng trống khua chiêng như vậy, sau này làm sao ở lại trong thôn được nữa? Sau này, cậu bảo người trong thôn chúng ta còn mặt mũi nào nữa. Cậu làm vậy là không được! Phóng viên không được quay nữa.”

“Người tóc dài bên kia cũng không được quay nữa!”

Ông già này vừa nói vậy, hai người đàn ông gần đó lại giơ tay lên, muốn chộp lấy máy quay.

Người quay phim vội vàng tránh đi.

Một người đàn ông trong đó còn xông về phía Tần Dược, muốn cướp điện thoại.

“Hì hì!”

Tiểu Ly bên cạnh đột nhiên cười một tiếng, sau đó thổi một hơi.

Trong phút chốc, người đàn ông này lập tức nhìn vào không khí và hô to một tiếng.

“Cất điện thoại cho tôi!” “Cậu còn trốn à?”

“Giao điện thoại ra.”

Sau đó, người đàn ông cường tráng này đánh nhau với không khí, hình như đang đấu trí, so dũng khí với không khí vậy.

Mọi người xung quanh nhìn thấy đều ngỡ ngàng. Tần Dược thở dài.

“Làm không tệ!” “Tài vặt thôi!”

Tần Dược quay ống kính về phía Tiểu Hồ Ly. “Đây là đồ đệ thứ tư của tôi, căn cốt không kệ.”

Tiểu Ly thấy ống kính điện thoại hướng về phía mình thì lập tức ngừng cười, sau đó ôm quyền.

“Lão Thiết phòng livestream sáu sáu sáu, khen thưởng món quà đi một đợt!”

Giọng nói nghe quê một cục.

“Tần đại sư, anh lại nhận đồ đệ à?”

“Đồ đệ Đông Bắc à? Đúng giọng này rồi!” “Tôi cũng có em gái nói giọng như vậy!” “Ha ha ha ha, cô nhóc này thật đáng yêu!”

“Sao lại tóc bạc? Tôi trông không giống như nhuộm tóc!” “Còn trẻ đã bạc tóc? Chứng bạch tạng à?”

“Đồ đệ của Tần đại sư luôn có điểm khác biệt!”

Mà lúc này, nhìn người kia kêu gào và đánh vào không khí, ông già lập tức kinh ngạc không hiểu.

“Các người giở thủ đoạn gì vậy? Có phải các người bỏ thuốc mê không? Các ngươi còn muốn ép người đúng không. Báo cảnh sát đi. Tôi nói cho cậu biết, con trai tôi làm cảnh sát đấy! Tôi sẽ gọi điện thoại cho nó.”

Ông già kia lập tức gọi điện thoại.

Thôi Lỵ không ngăn cản, Tần Dược thích xem kịch, chỉ có Phương Thạch đứng ngồi không yên, vô cùng sợ hãi.

Anh ta lúc nào cũng sợ rắc rối.

Tần Dược nói: “Anh Phương, chúng ta định tới lần lượt từng nhà. Nếu bác trai đây đã ra mặt, vậy bắt đầu từ ông ta trước đi. Anh có thể giới thiệu sơ qua về bác trai này!”

Phương Thạch hơi do dự, sau đó nói: “Đây là chú ba Mã của thôn chúng tôi, vai vế cao, con cháu trong nhà đều có tiền đồ. Chú ấy từng mượn tiền nhưng tôi không nhớ rõ bao nhiêu! Không nhiều, năm sáu nghìn thôi!”

Mà lúc này, vẻ mặt chú ba Mã lập tức khó xem, mắng to: “Tôi qua mượn tiền cậu lúc nào? Con người đàng hoàng có một cái miệng không giữ, chỉ nói linh tinh!”

“Con trai tôi nhiều tiền như vậy, tôi sẽ mượn tiền cậu à?”

“Chỉ đổ oan linh tinh. Tất cả là do cậu phá của, cứ nhất quyết cưới cô vợ nhỏ mới hơn hai mươi tuổi, xây nhà cao tầng. Trong cả thôn, cậu ta là người đầu tiên xây nhà cao tầng đấy. Bây giờ các người xem, căn nhà cao tầng vẫn còn ở đây này!”

“Sao còn có mặt mũi đòi tiền người khác.”

….

“Cậu nhiều tiền như vậy, dựa vào đâu mà đòi tiền chứ?” Tần Dược nghe được lời này thì không vui.

“Tiền của anh ta, anh ta muốn đòi về, thiếu nợ phải trả tiền là chuyện đương nhiên!”

“Nợ tiền không trả, chiếm tài sản của người khác là tội lớn.”

“Tội lớn sẽ phải trừng phạt mười hai năm thọ nguyên. Ông có chịu nổi không?”

Tần Dược uy h.i.ế.p như vậy, lão giả đối diện, lập tức cất tiếng cười to.

“Tên giả thần giả quỷ này ở đâu tới vậy? Còn tội lớn, trừng phạt mười hai năm. Cậu lợi hại như vậy à? Cậu trừng phạt đi. Tới đi, tới đi, cậu lấy thọ nguyên của tôi đi!”

Bác trai này rướn cổ, trừng mắt, chỉ vào Tần Dược mắng. Đặc biệt hung hăng càn quấy.

Rõ ràng ông ta tưởng Tần Dược đang nói mạnh miệng. Trong phòng livestream lập tức nổ tung.

“Người này có thái độ gì vậy?” “Thiếu nợ chính là đại gia!”

“Giỏi thật! Ông ta lợi hại như vậy, sao không lên trời đi!”

“Tần đại sư, cướp đi, cướp của ông ta đi, cho ông ta hung hăng càn quấy!”

“Tức c.h.ế.t được. Tôi thật sự chỉ muốn đ.ấ.m cho ông ta một phát. Sao có kẻ vô lại như vậy chứ?”

“Đánh ngã ông ta đi!”

Những thủy hữu của phòng livestream còn nóng nảy hơn cả Tần Dược.

Tần Dược không ra tay, thật ra không cần cách này để trừng phạt đối phương, hắn còn có rất nhiều cách khác có thể trị được đối phương.

Tần Dược nói: “Chú ba Mã, tôi là một đoán mệnh sư, miệng vàng lời ngọc, tính toán chính xác. Chú không tin có thể thử xem. Tôi sẽ tính một lần, xem đêm qua chú làm gì nhé!”

Tần Dược mỉm cười.

“Đêm qua, chú leo tường nhà quả phụ Vương phía sau nhà chú, nhìn người ta tắm!”
 
Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên
Chương 392: Chương 392



Năm nay, quả phụ Vương bốn mươi ba tuổi, trông hơi đầy đặn, dáng người rất tuyệt.

Trước kia, người chồng ra ngoài làm công trình, kết quả ngã chết, chỉ để lại một cô con gái.

Bây giờ cô con gái đã cưới chồng, quả phụ Vương chỉ ở nhà một mình.

Xung quanh khó tránh khỏi vài lời đồn nhảm.

Lúc này, quả phụ Vương còn đang ngồi bên cạnh cắn hạt dưa hóng chuyện, kết quả lập tức hóng tới người mình.

Bà ta thoáng ngẩn ra, sau đó đỏ mặt nhìn về phía chú ba Mã và lập tức ôm mặt.

“Ối, xấu hổ c.h.ế.t đi được. Lão già không biết xấu hổ.” Sau đó, bà ta chạy đi trong chớp mắt.

Trong phòng livestream của Tần Dược lập tức kinh ngạc.

“Đây có ý gì? Không xông lên đánh đối phương một trận, thế mà còn xấu hổ bỏ chạy!”

“Thật tốt, đây là chàng có tình thiếp có ý đấy!” “Có chuyện mờ ám.”

“Tôi không hiểu nhưng tôi bị chấn động mạnh!” Đám dân mạng lập tức miên man suy nghĩ.

Chú ba Mã cũng ngượng tới phát hoảng, vô cùng bối rối.

“Cậu đừng đổ oan cho tôi!”

Tần Dược nói: “Tôi đổ oan cho ông hay không, thật ra cả thôn lớn như vậy, ai đi ra đi vào đều biết. Hôm qua, ông leo tường nhà quả phụ người ta, còn bị người ta phát hiện, bị người ta quát một tiếng. Ông sợ tới mức bỏ chạy, mất cả xâu chìa khóa!”

Tần Dược cười, sau đó chỉ vào một chú khác. “Có phải vậy không, chú Trương!”

Chú Trương đang xem kịch hay, thấy Tần Dược gọi tên mình thì lập tức phá lên cười.

“Cậu nhóc này đúng là thần kỳ. Vậy cậu biết xem bói thật à?”

Sau đó, chú Trương này lấy ra chìa khóa và lắc.

“Hôm qua trời tối đen, tôi không nhìn ra được là ai, vừa gọi một câu thì đối phương bỏ chạy. Hôm nay, tôi vốn định hỏi xem là chùm chìa khóa của ai đấy! Lão ba Mã, ông xem có phải của ông không?”

“Không phải của tôi, không phải của tôi!”

Mà lúc này, một tiếng hét đầy tức giận từ bên cạnh truyền đến.

“Lão ba Mã, ông ta gan thật, còn dám leo tường nhà quả phụ người ta à? Ông giỏi nhỉ!”

Một người phụ nữ dáng người to khỏe mập mạp đi tới, đ.ấ.m cho chú ba Mã một phát thật đau.

Sau đó, bà ta nhéo tai chú ba Mã.

“Đi, hai chúng ta về nhà nói chuyện. Tôi nể mặt ông không nói ở bên ngoài, hai chúng ta về nói!”

Bà ta nói xong lại chớp chớp mắt với chú ba Mã.

Rất rõ ràng, đánh là giả, nhanh chóng chạy mới là thật sự. Nhà ông ta còn nợ mấy nghìn đấy.

Chú ba Mã lập tức hiểu ý của vợ mình, cho dù bị đánh vài cái rất đau, nhưng ông ta vẫn phối hợp đóng kịch, vừa la hét kêu đau, vừa muốn rời đi.

“Hai vị, trả tiền trước rồi các người hãn đi thương lượng chuyện riêng!” Tần Dược nói.

“Không sai, trả tiền trước đi!”

“Ngài Mã đây, xin hỏi ngài mượn Phương Thạch bao nhiêu tiền?”

Bên phía Tần Dược cũng có người, anh chàng quay phim và cả Triệu Thành, Trịnh Tiên Kỳ đều là thanh niên cường tráng, không sợ đám dân xảo quyệt này.

Thôi Lỵ cũng lập tức đi tới, hỏi thăm.

Lời này, chú ba Mã tất nhiên không thích nói. Hơn nữa, ông ta cũng không nhớ.

Rất nhiều người đều xén lông dê, cứ mở miệng vay tiền để hoa thôi.

Mà vào lúc này, một chiếc xe lái tới cực nhanh. Sau đó, một người cảnh sát bước từ trên xe xuống.

“Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra vậy?” Người này hỏi.

“Con trai, con trai tới đúng lúc lắm. Con mau bắt hết bọn họ đi, thật không thể nào nói nổi!”

Chẳng qua, ánh mắt người cảnh sát này cực tốt, thấy máy quay thì lập tức sợ hãi.

“Mấy người các anh làm gì vậy? Cái máy này đắt tiền lắm, biết không? Còn không dừng tay!”

Mấy người này còn muốn ra tay với người quay phim!

Bây giờ là thời đại nào, có vài lúc, chút việc nhỏ cũng có thể chọc thủng trời đấy.

“Có chuyện gì thì cố gắng giải quyết, sao phải động tay động chân!”

Thôi Lỵ vội vàng bước lên, nói: “Đồng chí cảnh sát, anh cũng là người trong thôn này sao?”

“Đúng vậy!”

“Thế anh có biết chuyện ngài Phương Thạch bị người trong cả thôn vay tiền nhưng mười năm vẫn không trả không?”

“Các người tới vì chuyện này à? Tôi có biết chuyện này, nhưng đây là chuyện nợ nần cá nhân, không thuộc sự quản lý của tôi.”

Quen ném nồi rồi.

Tần Dược nói: “Ba anh cũng nợ tiền Phương Thạch, anh biết không?”

Lần này, người đàn ông này kinh ngạc đến ngây người. “Ba tôi chưa từng nói với tôi!”

“Con trai, con đừng nghe cậu ta nói bậy. Cậu ta nói mình là thầy bói, còn nói xấu ba và quả phụ Vương. Người này tuyệt đối là một kẻ lường gạt, giả thần giả quỷ, bắt cậu ta lại.”

“Đoán mệnh!” Lần này, ánh mắt người này trở nên sắc bén, nhìn về phía Tần Dược.

Tần Dược cười, nói: “Anh cảnh sát, tôi đoán mệnh cho anh nhé?”

“Được, nhưng nếu anh nói chuyện vô căn cứ, tôi sẽ bắt anh lại. Đến lúc đó, anh ăn không hết còn gói mang đi đấy!”

Tần Dược cũng cười, nói: “Anh cảnh sát, anh tên là Mã Đằng, năm nay 33 tuổi, là một cảnh sát phụ trợ, còn chưa thi đậu vào biên chế chính thức, tiền lương hàng tháng hơn hai nghìn, xem như là đãi ngộ của nhân viên lâu năm. Gần đây, anh đi xem mắt một cô gái rất xinh xắn. Cô ta tưởng anh là nhân viên chính thức nên vô cùng hài lòng về anh. Chẳng qua cô gái này tương đối coi trọng lợi ích. Nếu lúc này để cho cô ta biết anh không phải là nhân viên chính thức…”

Sắc mặt người cảnh sát này chợt thay đổi…..

Giờ phút này, anh ta vội vàng xin tha: “Được rồi, đừng nói nữa, đừng nói nữa. Ba nợ con trả là chuyện đương nhiên! Tôi sẽ trả số tiền này!”

Anh ta nhìn về phía Phương Thạch.

“Phương thành thật, ba tôi nợ anh bao nhiêu tiền, tôi trả!” Phương Thạch thật ra cũng không nhớ rõ là bao nhiêu tiền!

Từ sau khi anh ta viết giấy nợ cho người mượn tiền, bị người khác nói anh ta quá khôn khéo, mượn ít tiền còn viết giấy nợ, anh ta đã không ghi lại nữa.

Nhưng anh ta nhớ, chú ba Mã từng mượn không chỉ một lần, nhưng bao nhiêu tiền thì thật sự quên rồi.

Chẳng qua lúc này, Tần Dược lên tiếng.

“Ngày mùng 3 tháng 5 năm 2010, lúc 8h30 tối, chú ba Mã mượn cớ con trai có bạn gái, cần ít tiền chi tiêu, không muốn để con trai mất mặt, lấy đi năm nghìn.”

“Ngày mùng 6 tháng 11 năm 2014, lúc 9 giờ tối, chú ba Mã mượn cớ mua xe cho con trai nhưng thiếu ít tiền, mượn tám nghìn.”

“Ngày mùng 1 tháng 1 năm 2016, lúc 10 giờ tối, chú ba Mã mượn cớ đặt mua hàng tết thiếu ít tiền, mượn đi ba nghìn.”

“Tổng cộng mười lăm nghìn, không cần các người trả tiền lãi. Anh trả tiền bây giờ à? Trả qua Weibo hay là Alipay?”

“Weibo đi!” Mã Đằng lộ ra vẻ mặt đau tiếc. Mười lăm nghìn ngang với hai năm tiền tiết kiệm của anh ta đấy!

Cũng may, mặc dù Phương Thạch là người thành thật nhưng không có nghĩa rời khỏi quỹ đạo của thế giới, vẫn phải có Weibo.

Anh ta lóng ngóng mở ra mã thanh toán, nhận được số tiền này.

“Chuyển mười sáu nghìn vào tài khoản Weibo.” Phương Thạch cũng muốn khóc.

Mười năm này, đây là lần đầu anh ta nhìn thấy tiền quay đầu.

Mà ngay vào lúc này, điện thoại của Mã Đằng bỗng nhiên đổ chuông.

Trong phút chốc, đã nghe được bạn gái của anh ta tức giận mắng.

“Mã Đằng, anh giỏi lắm. Tôi không ngờ anh lừa tôi, nói anh là nhân viên biên chế chính thức, lương một tháng hai nghìn. Chẳng trách anh nịnh nọt tôi như vậy. Có phải anh nhớ thương số tiền lương ba nghìn của tôi không! Anh giỏi lắm, anh là một tên lường gạt, gã đàn ông cặn bã, cút đi, chia tay.”
 
Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên
Chương 393: Chương 393



“A Kiều, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi. Anh không nên giấu em chuyện anh không phải là nhân viên chính thức, nhưng anh thật lòng thích em. Em muốn mua túi, anh đều mua cho em. Em muốn mua mỹ phẩm, ba nghìn, năm nghìn đều được. Sau này kết hôn, thẻ lương của anh đều do em quản hết.”

Mã Đằng vừa đi vừa cầu xin. Đám dân mạng lập tức vui mừng.

“l**m chó! l**m đến cuối cùng hai bàn tay trắng!”

“Cười c.h.ế.t mất. Anh ta bị thủy hữu trong phòng livestream của Tần đại sư mật báo rồi!”

“Đáng lắm. Ba sao con vậy mà.”

“Đừng nuông chiều cảnh sát Mã này. Cô chia tay với anh ta xong, gửi số điện thoại cho tôi, tôi mắng giúp cô!”

“Anh định mắng thật à?”

“Hừ, tôi kiếm bốn nghìn, thu nhập gấp đôi cảnh sát Mã. Cô gái, có động lòng không?”

“Lương tôi sáu nghìn, tìm bạn gái gì mới có thể diện?”

“Anh lên taobao tìm năm mươi loại bạn gái bơm hơi của Nhật, mô phỏng chân thật lại hoàn toàn mới.”

Ở trong phòng livestream, đám thủy hữu cười như nở hoa.

“Được rồi, nhà chú ba Mã vừa trả tiền, còn ai trả tiền nữa không?”

Tần Dược nhìn xung quanh.

“Nếu nợ tiền, không thiếu số tiền này, tốt nhất trả luôn bây giờ. Nếu không chúng tôi tới từng nhà, sẽ khó giữ được thể diện đấy!”

Nghe hắn nói vậy, người vây xem đều né tránh. Hai người trong đó đứng ra, nói trả tiền.

“Phương thành thật, trước đây chúng tôi nghĩ cậu không thiếu số tiền này nên vẫn không trả. Nếu bây giờ cậu muốn đòi cũng là chuyện nên làm. Tôi nợ cậu hai nghìn, tôi chuyển luôn cho cậu!”

Tần Dược lạnh lùng nói: “Ba nghìn rưỡi!” “Nhiều vậy à? Tôi nhớ chỉ có hai nghìn!” Người kia nhất thời sửng sốt.

“Có cần tôi nói ra ngày mượn không?”

“Không, không cần, ba nghìn rưỡi thì ba nghìn rưỡi!” Người kia có vẻ rất mất hứng.

Nhanh chóng quét tiền, trả cho Phương thành thật. Một người khác nợ sáu nghìn, đều trả.

Những người còn lại giống như chim muông tản ra. Cũng không ai dám đứng xem nữa.

Thôi Lỵ thấy Tần Dược chỉ cần nói vài ba câu đã khiến cho ba người trả tiền, trong lòng cũng thấy bội phục.

Nếu cô ta dẫn người đến đây, muốn người ta trả lại tiền, sợ rằng phải tranh luận rất lâu, đối phương mới bất đắc dĩ trả tiền.

Không chỉ thế.

Bởi vì Phương thành thật không nhớ đối phương mượn bao nhiêu tiền, sổ sách không rõ ràng, cho nên tùy đối phương nói bao nhiêu, có thể tất cả đều nói ít nói.

Nói ví dụ như chú ba Mã nói mình chỉ mượn năm nghìn. Trên thực tế lại là mười sáu nghìn.

Cũng bởi vì mỗi lần ông ta đi tìm Phương Thạch đều là buổi tối.

Người khác cũng không biết.

Đến lúc đó, chỉ dựa vào cái miệng, Phương Thạch cũng nói không lại đối phương.

Cho dù đối với Phương Thạch, bọn họ đưa ít tiền đủ cho anh ta chữa bệnh là được.

Nhưng có người tới giúp đỡ, anh ta tất nhiên hy vọng mọi chuyện được giải quyết hoàn mỹ.

Cư dân mạng trong phòng livestream cũng muốn như vậy. Cư dân mạng đều yêu ghét rõ ràng.

Đương nhiên hy vọng nhìn thấy kết cục sảng khoái. Người xấu bị trừng phạt.

Người tốt được báo đáp.

Không phải tới xem để tăng thêm ấm ức.

Nếu cho mượn mười nghìn, lúc trả lại chỉ có năm nghìn, cuối cùng còn không có tiền lãi, vậy thật sự quá ấm ức.

Bây giờ thấy Tần Dược nói vài ba câu đã khiến người ta trả lại tiền, bọn họ chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần thật khoan khoái.

“Không ai trả tiền, vậy chúng tôi sẽ tới từng nhà!” Tần Dược nhìn cả thôn.

Sau đó lấy ra ngọc bài phỉ thúy Đế Vương Lục. Trong phút chốc, ánh sáng màu xanh lục chợt hiện ra.

Trong nháy mắt, xung quanh thôn hóa thành Quỷ Vực. Chẳng qua không có lệ quỷ.

Chỉ bố trí một quỷ đánh tường mà thôi. Người chỉ có thể vào, không thể ra.

Mà lúc này.

Những người dân trong thôn bỏ chạy. Bọn họ thấy tình hình không ổn, tất cả đều trở về nhà thu dọn đồ đạc.

Phụ nữ trong thôn đều thích buôn chuyện, vừa ra cửa nhìn thấy tình hình cũng làm vậy.

Khi nhìn thấy chồng mình còn nằm trên cửa sổ, bọn họ đi tới vỗ một cái.

“Anh còn ngủ à? Mau dậy đi, xảy ra chuyện rồi!” “Chuyện gì?”

“Chẳng phải nhà chúng ta từng mượn Phương thành thật ba mươi nghìn à? Bây giờ cậu ta tìm phóng viên tới cửa đòi nợ, bảo chúng ta trả lại tiền. Tiền còn phải giữ lại cho con trai cưới vợ đấy! Không thể động vào. Chúng ta trốn qua nhà mẹ tôi một thời gian đi!”

“Đùa gì vậy? Bây giờ, Phương thành thật này cánh cứng rồi, còn dám tìm phóng viên.”

“Đừng nói nữa, nếu không lát nữa cậu ta sẽ tới thật đấy!”

“Được, ra ngoài trốn tránh qua đợt này đã. Phương thành thật này bây giờ cũng không thành thật rồi. Bản thân cậu ta xây nhà lớn như vậy, thế mà còn đòi tiền chúng ta!”

Hai người vội vàng thu dọn một đống quần áo, đi ra ngoài.

Bọn họ vừa ra khỏi cửa, đúng lúc nhìn thấy nhà đối diện cũng thu dọn đồ đạc, đi ra.

“Đi tới nhà họ hàng à!”

“Đúng vậy, rời nhà xem thế nào!”

“Chúng ta đi cùng nhau chứ!” “Đi đi đi!”

Hai nhóm người trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, cùng đi ra ngoài.

Bởi vì là thôn nhỏ, muốn ra ngoài ít nhất phải đi bộ một cây số, mới có khả năng lên đường cao tốc, lại đi thêm năm trăm mét mới có thể có một trạm xe buýt.

Hai nhóm người này vẫn đi, còn không biết bọn họ sẽ phải đối mặt với chuyện gì!

Ở phía khác.

Tần Dược dẫn người tới hộ gia đình đầu tiên của thôn.

Lúc trước, người nhà này còn đang ngủ, lúc thấy đám người Tần Dược gõ cửa tiến vào, bọn họ lập tức ngỡ ngàng.

Sau khi phóng viên nói rõ ý đồ đến, chủ nhân này lập tức nói bằng lòng trả tiền.

“Tôi tưởng cậu ta không thiếu số tiền này, thiếu sao không nói sớm. Tôi nợ cậu bao nhiêu?”

Người này thậm chí đã quên mất mình nợ bao nhiêu tiền! Trên thực tế, Phương Thạch cũng không nhớ được.

Bởi vì anh ta chỉ nhớ những số đồng lớn, nói ví dụ như số tiền họ hàng mình mượn. Cho nên trong tình hình hiện nay, anh ta chỉ có thể nhìn về phía Tần Dược xin giúp đỡ.

Tần Dược nói: “Ba nghìn!”

Người kia hình như có chút ấn tượng, hơn nữa cũng không muốn thêm rắc rối, lại đưa tiền.

Sau đó, mọi người bắt đầu tới nhà thứ hai, nhà thứ ba, nhà thứ tư.

Lúc đến nhà thứ năm, cơ thể Phương Thạch rõ ràng run rẩy, bởi vì người nhà này nợ nhiều.

“Đây là nhà em họ tôi. Mười năm trước, em họ tôi mượn một trăm nghìn mua xe, sau đó không mua nhưng cũng không trả tiền. Em họ tôi thích đánh bài, sau đó còn mượn thêm vài lần.”

“Cụ thể phải tới một trăm tám mươi nghìn.”

“Chẳng qua nghe nói cháu gái tôi cưới ông chủ lớn, kiếm được không ít tiền, trong nhà bây giờ rất giàu.”

“Nhưng vẫn không trả tiền.” “Tối qua, tôi đã tới.”

Khi nói tới đây, Phương Thạch lau nước mắt và khóc.

Tần Dược hừ lạnh một tiếng: “Cưới ông chủ lớn gì chứ, có mời khách ăn cơm chưa? Rõ ràng là l.à.m t.ì.n.h nhân cho ông chủ lớn, còn có thể cho dát vàng lên mặt mình.”

“Đi, vào trong!” “Tôi sẽ gặp anh ta!”
 
Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên
Chương 394: Chương 394



Đám người nhanh chóng bước vào trong sân. Gõ cửa.

Em họ Phương Thạch là Phương Lâm không thể không mở cửa.

Cho dù trời rất lạnh, nhưng Phương Lâm này không định để đám người vào nhà.

Nghe thấy Phương Thạch đòi tiền, Phương Lâm lập tức lắc đầu.

“Tôi không có tiền!”

“Cho dù anh đòi tiền tôi, tôi cũng không có tiền!”

“Tôi đưa thẻ ngân hàng cho các người, các người có thể tự kiểm tra!”

Phương Lâm này rõ ràng muốn quỵt nợ Tần Dược không chịu bỏ qua.

“Anh thật sự không có tiền, chẳng qua con gái anh có tiền.”

“Con gái tôi và tôi có thù oán, nó sẽ không nghe tôi, tôi thua hết tiền rồi, tôi không có tiền!”

“Anh Thạch, hai chúng ta dù sao cũng là anh em!”

“Bây giờ anh dẫn theo người ngoài tới ép anh em anh à?” “Anh có còn lương tâm không?”

“Anh đang làm giàu bất nhân đấy!” Trong phòng livestream.

Đám dân mạng thấy cảnh tượng này, tức muốn nổ phổi. Rõ ràng là người này vay tiền, bây giờ không trả tiền.

Không ngờ còn mắng ngược lại.

Nói Phương thành thật làm giàu bất nhân.

“Mẹ kiếp, có Didi đánh thay không? Chúng ta có thể thuê người đi đánh bọn họ một trận, thật không biết xấu hổ!”

“Không sai, Tần đại sư còn nói con gái anh ta là kẻ thứ ba đấy!”

“Ông ta là ma bài bạc, con gái là kẻ thứ ba, tuyệt.”

“Tần đại sư cho bọn họ lộ ra ngoài ánh sáng, để chúng tôi xem rốt cuộc là ai.”

Tần Dược thấy Phương Lâm này không muốn nói thật, cũng không khách sáo.

“Tiểu Tử, đưa điện thoại cho tôi!” “Đây!”

Tiểu Tử đưa điện thoại cho Tần Dược. Tần Dược lập tức bấm số gọi đi.

Đối phương nhanh chóng nghe máy. “Alo, xin chào!”

Tần Dược mở loa ngoài.

“Chào cô, cô Phương, chín năm trước, ba của cô mượn bác của cô một trăm tám mươi nghìn, cô có thể trả số tiền này không?”

“Anh… anh là ai?” “Người đòi nợ!”

“Đòi nợ? Tôi thấy các người là đám người cờ b.ạ.c thì có. Có phải ba tôi lại thua tiền không? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không trả tiền giúp ông ấy nữa. Nhiều năm như vậy, tôi đã chịu đủ rồi.”

Tần Dược nói: “Tôi nói là tiền của bác cô, tiền của Phương Thạch!”

“Tiền của bác tôi còn trả làm gì? Cứ nợ là được rồi. Bác ấy đâu thiếu số tiền này. Hơn nữa, trước đây bác ấy trúng năm triệu, cho chúng tôi một ít thì đã sao chứ? Lại nói nữa, số tiền đó là do ba tôi mượn. Trên pháp luật không có quy định ba nợ thì con phải trả. tôi không biết số tiền này, tôi không có nghĩa vụ trả.”

Lời này nói ra.

Còn vô cùng khí thế!

Nhưng Tần Dược lại nghe được tin tức khác trong đó.

Phương Lâm cờ b.ạ.c nợ tiền người ta, Phương Dĩnh chắc chắn đã trả giúp một ít.

Nhưng Phương Lâm nợ tiền Phương Thạch, Phương Dĩnh cũng biết nhưng nhất định không trả.

Bởi vì Phương Thạch không cần, cũng sẽ không sai người đánh ba cô ta.

Mặc dù nói trên pháp luật quả thật quy định, ở dưới tình huống không biết, con cái không cần trả số tiền mà ba mình mượn.

Nhưng pháp luật là pháp luật, đạo đức là đạo đức.

Giọng nói của Tần Dược trở nên lạnh lùng, trách hỏi: “Nhưng tiền cho cô đi học là lấy từ bác cô. Ban đầu ba cô vay một trăm nghìn đồng, để lại mười nghìn làm học phí cho cô, còn lại thua hết.”

“Cô vẫn luôn đi học, không ngừng cần dùng tiền. Hàng năm, ông ta đều đi mượn cho cô học hết trung học tới đại học. Nói là tiền ba cô bỏ ra nhưng thật ra đều lấy từ chỗ bác cô.”

“Cô không trả lại phần ân tình này, mây đen nhất định sẽ che kín đỉnh đầu, gặp xui xẻo cả đời.”

Phương Dĩnh nghe thấy Tần Dược nói vậy, chẳng những không thấy hổ thẹn, ngược lại còn nổi giận.

“Anh nguyền rủa tôi à? Anh còn nguyền rủa tôi gặp xui xẻo? Tôi sẽ không gặp xui xẻo, ngược lại anh sẽ gặp xui xẻo mười đời, một trăm đời.”

Tần Dược nghe được lời này, chẳng những không tức giận, ngược lại trong ánh mắt đầy sự thương hại.

Bởi vì, Tần Dược bây giờ đã là người đứng đầu toàn bộ Nhân tộc, thực lực mạnh mẽ, đồng thời mang theo một năng lực.

Bắn ngược tất cả lời chửi rủa.

Tất cả người nguyền rủa, chửi bới, nói bậy về Tần Dược đều sẽ bị b.ắ.n ngược.

Phương Dĩnh mắng Tần Dược trắng trợn như vậy, chắc chắn sẽ đặc biệt xui xẻo.

Tần Dược bấm ngón tay tính toán, vận xấu đã sắp tới. Chẳng qua trước đó, hắn chắc chắn phải đòi tiền về.

Tần Dược nghĩ đến đây, nhanh chóng mở miệng.

“Phương Dĩnh, cô đang ở Côn thị, l.à.m t.ì.n.h nhân cho một người đã có vợ. Thân phận đối phương đặc biệt, tuyệt đối không thể bị vạch trần.”

“Mỗi ngày cô đều lái Maserati, đưa đón con của anh ta đi học.”

“Số tiền trong tài khoản ngân hàng là hai triệu.”

“Cô vẫn không muốn trả số tiền mà nhà mình nợ bác sao?” “Nếu thân phận của cô bị vạch trần ra, cô nói xem, cô sẽ tổn thất bao nhiêu?”

Phương Dĩnh nghe đến đây, lập tức ngắt lời Tần Dược nói. “Anh đang dọa tôi à?”

“Vậy cô báo cảnh sát đi?” Tần Dược bình tĩnh nói. Phương Dĩnh nghe được lời này, lập tức nổi giận. Quá tức giận.

Cô ta đã biết mà, chuyện gì dính dáng tới ba cô ta đều chẳng phải là chuyện tốt.

Cô ta gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói tài khoản cho tôi biết, tôi sẽ chuyển luôn cho anh bây giờ.”

“Được!”

Tần Dược lập tức báo số tài khoản qua. Chẳng qua đây là số tài khoản của hắn.

Nếu sau này Phương Dĩnh thật sự bị b.ắ.n ngược, người liên quan sẽ chỉ tìm đến Tần Dược mà không tìm Phương Thạch.

Đương nhiên, Tần Dược cảm thấy đối phương có lẽ chẳng có tâm tư rảnh rỗi để làm chuyện đó.

“Đã chuyển sang rồi, anh nhận được chưa?”

“Chờ đã, còn chưa nhận được. Tôi làm sao biết được cô đã chuyển chưa!”

“Vậy anh add Weibo của tôi, tôi chụp màn hình cho anh xem.”

“Không, Weibo của tôi không thêm người vô phúc!” “Cái gì?”

Phương Dĩnh nghe không hiểu.

Đúng lúc đó, có người gõ cửa nhà cô ta. “Ai vậy!”

Cô ta không cúp máy, kêu lên một tiếng. “Kiểm tra đồng hồ nước!”

Giọng nói của một người phụ nữ truyền đến. “Tới đây!”

Cô ta không hề đề phòng. Dù sao đối phương là một phụ nữ, bình thường cũng kiểm tra đồng hồ nước vào lúc này.

Mà cô ta vừa mở cửa ra, đã thấy một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, dẫn theo ba người phụ nữ và một người đàn ông chen về phía trước.

“Cô là Phương Dĩnh đúng không? Con đ* này, xem tao có đánh c.h.ế.t mày không!”

“Bốp!”

“Á!”

“Dụ dỗ chồng người khác, đúng không?” “Đồ không biết xấu hổ!”

“Lột quần áo cô ta ra, quay video cho người ta xem, đây chính là kết quả của kẻ l.à.m t.ì.n.h nhân!”

“Nhanh giúp đỡ bà chị đi!”

“Á, đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!” Hiện trường hoàn toàn hỗn loạn.

Chẳng qua chỉ có tiếng nói, không quay được hiện trường. Cho dù vậy, vẫn vô cùng k*ch th*ch.

Vợ cả tới cửa đại chiến với tình nhân. Trong phòng livestream lập tức gửi lên 666.

“Ha ha ha ha, còn dám nguyền rủa Tần đại sư gặp xui xẻo, cho cô gặp xui xẻo, cho cô gặp xui xẻo.”

“Cười c.h.ế.t được, lập tức bị tìm tới cửa!”

“Chỉ tôi muốn biết rốt cuộc là nhân vật lớn nào sao?” “Trong này có mờ ám đấy!”

“Tôi không có nghe nói Côn thị có đại gia nào!”

Những cư dân mạng đều đang thảo luận.

Chẳng qua nhà này đã xong, Tần Dược cũng cúp máy, trả điện thoại lại cho Tiểu Tử. Bọn họ đi tới nhà tiếp theo.

Mà lúc này, không ít người nghe được tin tức.

Phương thành thật không ngờ tìm người ngoài, phóng viên tới đòi tiền.

Mặc dù nói thiếu nợ phải trả tiền là chuyện đương nhiên.

Nhưng có người không có tiền, có người có tiền không muốn trả.

Cho nên tất cả đều khóa cửa, định ra ngoài trốn tránh cho qua đợt này.

Hai gia đình ra ngoài đầu tiên, bọn họ vừa mới đi ra, tới cây cầu nhỏ lối vào thôn.

Cây cầu nhỏ này nối liền với đập chứa nước trong thôn của bọn họ.

Mùa hè, bình thường đều có người lớn và trẻ nhỏ tới đây chơi đùa.

Còn có cả người c.h.ế.t đuối

Điều này quá bình thường với người trong thôn.

Chẳng qua hôm nay, bọn họ đi tới trên cây cầu kia, lập tức cảm thấy có hơi lạnh thấu xương truyền vào cơ thể.

Đúng lúc đó, bọn họ thấy một người đi tới đầu cầu đối diện.

Nhìn kỹ lại, đó không phải là Phương thành thật đang chuẩn bị đòi nợ trong thôn à?

Sao cậu ta đi từ phía đối diện tới? Chẳng lẽ cậu ta muốn chặn đường bọn họ, bắt bọn họ trả tiền lại sao?
 
Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên
Chương 395: Chương 395



Có điều, Phương thật thà trước mắt so với người bọn họ gặp trước đây không giống nhau.

Phương thật thà này nhìn có vẻ u ám.

Nhìn về phía ánh mắt của bọ họ với đầy hận ý.

Hắn ta hé miệng, trong miệng không phải đầu lưỡi màu đỏ, ngược lại giống như là màu đen, nhưng khoảng cách có chút xa, nhìn không rõ lắm.

Nhưng giọng Phương thật thà lại truyền đến bên tai của bọn họ.

“Các ngươi đều không trả lại tiền, có phải muốn g.i.ế.c tôi hay không!”

“Tôi c.h.ế.t rồi, các ngươi đều không cần trả tiền nữa!” “Các ngươi ức h.i.ế.p người thành thật như tôi.”

“Vì cái gì không trả lại tiền, tôi cho các ngươi mượn nhiều tiền như vậy, dù trả cho tôi một ít thôi cũng được mà!”

“Nhất định phải bức tử tôi, cứ muốn để tôi chết!”

“Tôi c.h.ế.t rồi, các ngươi có hối hận rồi trả tiền không?” “Liệu có ăn ngon ngủ yên không?”

“Có áy náy hay không?” “Không, các ngươi sẽ không!” “Các ngươi sẽ chỉ vui vẻ thôi.”

“Vậy tôi c.h.ế.t rồi sẽ trở về tìm các ngươi.” “Giết các ngươi để bồi táng theo tôi!”

Lúc nói những lời này, Phương thật thà nhanh chóng nhảy từ trên cầu xuống.

Trên thực tế, chỗ dưới cầu là cố ý dùng xi măng lấp phía trên.

Cho nên, một khi có xe hoặc người rơi từ trên cầu xuống sẽ chỉ giống như rơi từ lầu hai xuống va đập xuống nền xi măng.

Chỉ té gãy chân chứ không c.h.ế.t được!

Thế nhưng trong nháy mắt lúc Phương thật thà nhảy xuống sông, những người này cũng sợ ngây người, vội vàng leo đến bên cầu nhìn thử.

Sau mười lăm phút, bọn họ chỉ nhìn thấy nước sông đen nhánh sâu thẳm.

Phương thật thà c.h.ế.t đuối rồi!

Chẳng những c.h.ế.t đuối, mà xác còn trương sình thối rữa rồi.

Cực kì khủng khiếp đáng sợ! “Ahhh!!!”

Mấy người này hoảng sợ thét lên. Chết rồi, c.h.ế.t như nào vậy?

Không phải mới nhảy xuống sao?

Hơn nữa trong nước đã xuất hiện xác c.h.ế.t trương sình. Giờ phút này, bọn họ chỉ cảm thấy sợ nổi da gà.

Cái này không bình thường.

Mà vào lúc này, bên cầu truyền đến tiếng nước róc rách.

Một con quái vật kinh khủng toàn thân ướt đẫm bám đầy rong rêu leo lên từ phía bờ.

“Tôi đến đòi nợ!” “Tôi đến đòi nợ!”

“Thiếu tiền của tôi thì dung mạng để trả!” “Giết các ngươi.”

“Tuẫn tang cùng tôi!” “Tôi đến đòi nợ!” “Tôi đến đòi nợ!”

Tên quỷ nước bắt đầu truy đuổi bọn họ. “A a a a a!”

Một cô gái trong đó cuối cùng chịu không nổi chạy ngược về sau.

“A a a a!”

Những người khác cũng theo chạy. Vừa chạy vừa quay đầu nhìn.

Vừa nhìn đã biết mạo phạm tới vong hồn rồi.

Bởi vì cái t.h.i t.h.ể trương sình bò trên mặt đất kia, thế mà vẫn cách sau bọn họ hơn mười mấy mét.

Một chút cũng không kéo dài được khoảng cách.

Điều này khiến bọn họ thét lên một cách chói tai, lần nữa chạy thật nhanh.

Không biết vì cái gì, bọn họ dường như thấy được con đường dưới chân có một chùm sáng đang chỉ dẫn mình, chỉ có chạy về hướng này mới cảm giác được an toàn.

Ở chỗ khác, dường như đều đen nghịt giống như đang có quái vật gì xuất hiện.

Trong bầu không khí như vậy, cuối cùng bọn họ nhìn thấy một tia ánh sáng.

Một đám người đang nói chuyện với ai đó.

Nói đến cũng thật lạ, trước đó hắn ta chạy nhanh như vậy cũng không nhìn thấy những người khác, thôn trang này vốn dĩ có rất nhiều người.

Mà bây giờ, mọi thừ xung quanh đều thay đổi, đều trở nên sáng sủa, tựa như lúc nãy chỉ là một giấc mộng, bây giờ mới là hiện thực.

Mấy người Triệu Thành, Trịnh Tiên Kỳ, Thôi Lỵ, Phương Thạch từ xa đã nghe thấy tiếng thét chói tai, bọn họ đang đi tới nhà tiếp theo, chuẩn bị đòi tiền.

Kết quả cô gái lúc nãy thét lên, sau khi nhìn thấy bọn họ như trút được gánh nặng.

Sau khi nhìn thấy Phương Thạch, trong lòng cô vô cùng sợ hãi.

“Phương thật thà, anh chưa c.h.ế.t à?” Phương Thạch hơi chút nghi ngờ.

Ngay lúc này tiếng Tần Dược truyền đến.

“Vốn dĩ sáng nay Phương Thạch dự định nhảy sông tự sát!”

“Nhưng được mấy người chúng tôi cứu được!”

“Cho nên chúng tôi mới dự định ra mặt giúp anh ta đòi lại số tiền kia.”

“Nếu không thì cô nghĩ vì sao chúng tôi lại tới?”

Cô gái này nghe nói như thế, lập tức toàn thân run lên. Tựa như nghĩ tới cảnh tượng gì rất kinh khủng vậy.

“Ngươi, các ngươi là người hay quỷ!”

Những người này, chẳng lẽ là quỷ đến đòi nợ sao? Cho nên, thứ nhìn thấy trước đó không phải ảo giác.

“Cái cô này, sao ác độc như vậy hả? Cứ phải để người ta c.h.ế.t rồi hóa thành ác quỷ tới tìm cô, cô mới hối hận?”

“Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.” “Cô có trả tiền hay không?”

Lời của Tần Dược như sấm sét vậy, đánh vào bên tai đối phương

“Trả, tôi trả!”

“Buông tha cho tôi, tôi sẽ trả tiền, đừng g.i.ế.c tôi.”

“Phương thật thà, trước kia là chị sai, về sau chị không dám nữa, tuyệt đối không lợi dụng anh nữa!”

“Tôi thiếu anh ba mươi ngàn tệ, mượn từ mười năm trước, tính cả gốc lẫn lãi, tổng bốn mươi ngàn tệ, trả cho anh có được không?”

“Bây giờ trả cho anh!”

Cô gái này, lấy điện thoại di động ra. Phương Thạch bối rối.

Anh ta quá hiểu tính cách cô gái này như nào.

Đây là cô gái nổi tiếng thích chiếm lợi ích nhỏ trong thôn, người khác sàm sỡ cô, đừng nói mười ngàn tệ, cho dù chỉ có một tệ, cũng có thể đứng trên đường phố mắng nửa ngày.

Bản thân không phải lấy cọng hành nhà này thì cũng cầm củ tỏi nhả khác.

Hiện tại lại nói muốn cho anh ta thêm mười ngàn tệ.

Phương Thạch không thể tin được.

Mười lăm giây sau, tên đàn ông phía sau thở hồng hộc chạy tới.

Chính là chồng cô gái này!

“Tên đàn ông này cũng rất nhỏ mọn, nhất định sẽ không đồng ý trả tiền! “

Lúc đang nghĩ như vậy, tên đàn ông này hô to.

“Phương Thạch lão đệ, tôi trả tiền, tôi thật sự sẽ trả tiền, tuyệt đối đừng tới tìm tôi nữa!”

“Chồng à, tôi nói cho Phương thành thật bốn mươi ngàn tệ, cả gốc lẫn lãi, có được không!”

“Được, đều được!”

Tên đàn ông này tuy đau lòng, nhưng là nghĩ đến tình cảnh vừa nãy, cũng hãi hùng khiếp vía.

Rõ ràng là một người thành thật.

Bị bức ép đến đường cùng, phải tự sát.

Hơn nữa, còn biến thành oan hồn, đuổi g.i.ế.c bọn họ. Cái này ai gánh vác được chứ!

Lúc này, chẳng những là bọn họ.

Phần lớn người người trong thôn đều lặng lẽ đi ra ngoài, vừa gào vừa chạy đến trước mặt Phương Thạch.

Có người khóc ròng ròng, có người trực tiếp quỳ trước Phương thành thật, khóc lóc đòi trả lại tiền.

Mà lúc này, đám dân mạng trong phòng livestream, tuy xem không hiểu nhưng lại thấy thỏa mãn.

“Những người này, nhất định là đã trải qua cái gì đó, nếu không sao lại đột ngột đổi tính rồi?”

“Nhưng vậy cũng tốt, chờ những người này hối lỗi sửa sai, tự mình trả lại tiền!”

“Nhất định là Tần đại sư ra tay, Tần đại sư, ngài rốt cuộc đã làm gì những người này?”

Những người này vô cùng hiếu kỳ.
 
Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên
Chương 396: Chương 396



“Tôi chỉ là để những người này xem thử, nếu như Phương Thạch thật sự bị bức tử, những người này sẽ phải trải qua những gì!”

Nếu như trước đây người thành thật như Phương Thạch nếu c.h.ế.t rồi thì thôi.

Nhưng hiện tại không như vậy.

Bên trong thiên địa quỷ khí, linh khí, yêu khí đều đang khôi phục.

Phương Thạch này, còn tự sát bên cạnh biệt thự của Tần Dược.

Càng là người thành thật thì đến lúc bạo phát sẽ càng đáng sợ.

Tuy lúc cậu ta còn sống chả có dũng khí gì. Nhưng sau khi c.h.ế.t thì không chắc như thế. Bởi vì cậu ta tụ tập quá nhiều lệ khí, oán khí. Liên lụy quá nhiều người.

Kỳ thật tình huống của hắn không khác lắm so với Tiểu Ny. Tiểu Ny đồ sát cả một thôn trang.

Phương Thạch nếu như hóa thành lệ quỷ, chỉ sợ sẽ về thôn làng đoạt mạng.

Người trong thôn, chỉ cần ai thiếu tiền của cậu ta đều sẽ bị giết.

Hơn nữa theo tính toán.

Ví dụ như gia đình này dù con cái đi ra ngoài làm việc không có ở trong thôn.

Thì con cái họ cũng sẽ bị linh hồn Phương Thạch truy sát. Bởi vì món nợ mãi không trả hết này.

Phương Thạch sẽ truy sát không ngừng nghỉ.

E rằng g.i.ế.c nhiều đến nỗi thành Quỷ Vương luôn!

Có điều khoảng cách gần như thế, nói không chừng trong đám người chạy trốn sẽ có người tìm được Tần Dược.

Có thể nói lần này Tần Dược đã thay đổi vận mệnh cho mấy trăm người.

Tần Dược thi triển huyễn thuật, hù dọa những thôn dân khác, việc trả tiền càng ngày càng thuận lợi.

Hơn nữa Phương Thạch không có nói dối. Người trong thôn đều sống rất tốt.

Trong tay đều có tiền.

Chỉ là không muốn trả cho cậu ta thôi. Không chỉ như thế, điều quá đáng hơn là.

Mười năm trước cầm mất ba trăm ngàn tệ từ tay Phương Thạch.

Bản thân gửi tiết kiệm vào ngân hàng ăn tiền lãi, một năm ăn lời hơn mười ngàn tệ, mười năm trôi qua, thế mà ăn lời hơn một trăm ngàn tệ.

Cũng tốt để đám người này tỉnh ngộ ra.

Liên quan tới gia đình này, Tần Dược trực tiếp khiến bọn họ phải trả cả gốc lẫn lãi.

Sau đó, Tần Dược lại thấy ngôi nhà của Phương Thạch.

Không thể không nói, đặc biệt tinh xảo, mười năm trước tiêu cả triệu tệ để xây lên, đến bây giờ nhìn cũng không tệ.

Điều này khiến những người trong thôn ghen ghét.

Nói thật, sau khi trúng năm triệu tệ, Phương Thạch quả thật cũng sung túc một thời gian, có điều rất nhanh đã trở lại cuộc sống trước kia, quan trọng nhất là tiền đều bị người ta mượn, sau này còn bị vợ lấy tiền đi.

Sau đó cậu ta tiếp tục ra ngoài làm thuê, duy trì cuộc sống, cũng không làm sao trở về thôn làng nữa.

Hiện tại, tất cả đều trở về rồi. Sắc trời dần dần tối.

Phòng livestream đã mở hơn mười giờ, đây chính là buổi livestream siêu lâu.

Dù sao người cả thôn đều đến trả tiền, cũng cần thời gian để chuyển khoản.

“Triệu biên kịch, phóng viên Thôi, luật sư Trịnh, còn có Tần đại sư, tôi xin cảm ơn mọi người!”

Anh ta quỳ trên mặt đất, dập đầu dưới đất.

Trải qua một ngày này, anh ta thu về hơn một triệu tám trăm ngàn tệ tiền nợ, còn khoảng ba trăm ngàn tệ nữa nhưng đối phương thật sự không có tiền trả.

Nhưng bọn họ đã viết lại giấy nợ, nói sẽ mau chóng trả lại.

Phương Thạch một lần nữa có được số tiền lớn như này, thật sự vô cùng xúc động.

Năm đó anh ta trúng năm triệu tệ, sau khi nộp thuế còn lại bốn triệu tệ, liền bị người khác lấy đi hai triệu tệ.

Sau cùng anh ta muốn cưới vợ nên không cho người khác mượn tiền nữa, bản thân còn bị mắng rất nhiều lần.

Bỏ ra một triệu tệ lợp nhà, sau khi cưới vợ, cô vợ rất nhanh liền phát hiện anh ta cho người khác vay tiền, cho nên nói muốn giúp anh ta giữ tiền.

Phương Thạch liền giao ra thẻ ngân hàng.

Trên thực tế, trong đám người vay tiền cũng có họ hàng nhà cô ta.

Cô gái này, cũng không có mục đích trong sáng gì. Cũng may con gái là con ruột anh ta.

Nếu không thật sự sẽ suy sụp mất thôi.

Tần Dược trầm giọng nói: “Chúng tôi có thể giúp anh một lần nhưng không thể giúp anh lần thứ hai!”

“Bây giờ có tiền rồi, để phòng ngừa anh tiếp tục bị lừa, tôi đề nghị anh gửi tiết kiệm, dùng tiền lời cũng có thể duy trì cuộc sống.”

“Tiếp theo, chuyển khỏi nơi này đi, đi chỗ khác mua nhà mà ở, đừng qua lại với mấy người trong thôn này nữa!”

“Thứ ba, anh có thể khởi tố vợ cũ của mình, đòi lại một triệu tệ, bởi vì về mặt lý luận, đây là tài sản trước hôn nhân của anh.”

“Thứ tư, tiếp tục khởi tố, giành quyền nuôi dưỡng con gái anh, anh cũng biết mẹ vợ anh đối xử không tốt với con mình, mỗi ngày không phải đánh thì là mắng, vì cái gì không đòi lại, còn muốn để đối phương bắt nạt con gái của mình sao?”

“Không hiểu pháp luật, nhưng đừng có sợ, đàn ông lên đi chứ!”

Lời của Tần Dược giống như tia sét đánh vào đầu Phương Thạch.

“Tôi còn có thể đưa con gái trở về sao?”

“Vì sao không thể chứ, đây là con gái của anh, cho dù là đòi lại tài sản trước hôn nhân hay con gái anh, tôi đều có thể giúp một tay.”

Trịnh Tiên Kỳ nói.

Vừa hay anh ta là luật sư, chuyện này chứng cứ đầy đủ, quá trình cũng sẽ rất thuận lợi.

Cộng thêm bây giờ Phương Thạch cũng không thiếu tiền.

Quan trọng nhất chính là, có thiếu tiền anh ta cũng sẽ giúp đỡ thưa kiện.

Đến lúc đó, anh ta sẽ kiếm lời từ danh tiếng, còn đối phương lấy được tiền cùng quyền nuôi dưỡng con gái.

Không phải tất cả đều vui sao?

“Cảm ơn, cảm ơn! Tôi nghe theo mọi người, nghe theo mọi người hết!”

Phương Thạch quỳ trên mặt đất, dập đầu xuống.

Chuyện sau đó, Trịnh Tiên Kỳ toàn quyền xử lý, bọn họ thêm Wechat của nhau để tiện sau này liên lạc biết được kết quả.

Mọi người ở phòng livestream cũng rất muốn biết kết quả.

“Tần đại sư, xem cả một ngày, cảm thấy Phương thành thật này quá thành thật rồi, sau này sẽ không bị gạt chứ!”

“Phương Thạch sẽ được sống hạnh phúc sao?”

“Đúng vậy Tần đại sư, ngài thấy Phương Thạch sau này sẽ sống như thế nào?”

“Muốn biết kết cục.”

Nếu là dạng tin tức khác, về cơ bản sẽ không có chuyện tiếp sau đó.

Không phải nói người đưa tin sẽ không theo dõi sao.

Mà người xem có khả năng sẽ không chú ý, lại tìm, cũng không tìm thấy tin tức sau đó.

Nhưng ở chỗ Tần Dược, lại có thể biết được kết cục.

Tần Dược mở miệng nói: “Phương Thạch sẽ khởi tố vợ cũ của mình, nhưng chỉ có thể đòi về năm trăm ngàn tệ, nhưng vỡ cũ của anh ta bị cưỡng chế mỗi tháng chu cấp hai ngàn tệ nuôi con.”

“Giành được quyền nuôi dưỡng con gái, sau đó Phương Thạch sẽ mua nhà mới, rời khỏi thôn đến thành phố sinh sống.”

“Con gái anh ta đã tám tuổi rồi, mới học lớp một, nhưng học cũng không tệ, tương lai thi đậu vào trường đại học tốt, công việc cũng tốt, lương cao.”

“Nhưng vợ cũ thì thảm rồi, cô ta ở thành phố biếng ăn lười làm, vốn dĩ có khoản tiền tiết kiệm, bây giờ tiền bị đòi về, hai người đều lâm vào cảnh khó khăn, không chỉ như thế, chồng mới của vợ cũ nghe nói Phương Thạch có tiền, sợ vợ mình trở về tìm Phương Thạch, cho nên đối với vợ cũ của anh ta không đánh thì mắng, trông chừng nghiêm ngặt, sau này cũng không dây dưa với Phương Thạch nữa.”

“Cuộc sống sau này thuận buồm xuôi gió!”

Lần này, các thủy hữu nghe được kết cục vô cùng thỏa mãn vừa ý.

“Thoải mái thoải mái rồi!” “Tâm đầy cách!”

“Nói ra thì Tần đại sư sớm đã biết kết quả, chúng ta vì sao còn phải xem chứ?”

“Còn xem đến say sưa ngon lành.” “Kỳ lạ!”
 
Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên
Chương 397: Chương 397



“Được rồi, các vị, hôm nay livestream tới đây thôi!” “Hẹn gặp lại mọi người!”

“Tần đại sư hẹn gặp lại!” “Hẹn gặp lại, khổ cực rồi!” “886.”

Đám thủy hữu này cũng buông tha Tần Dược, cùng Tần Dược tạm biệt.

Tần Dược một ngày này, cũng liền mang theo tứ tiểu đi trong thôn giúp đỡ đòi nợ.

Tiểu Ly chẳng những không có cảm giác lòng tốt của con người, ngược lại thấy được rất nhiều điều ghê tởm.

Không có cách nào khác, vì xoay chuyển hình tượng xã hội loài người một chút, để cho bạn học nhỏ Tiểu Ly cảm nhận được niềm vui của một đứa nhỏ. Tần Dược quyết định lại dẫn các nàng đi công viên nước một lần.

Buổi tối.

Công viên nước ít người, hạng mục còn nhiều. Mấy đứa nhỏ ngay lập tức đi bốn phía chơi đùa.

Tần Dược thuận tiện cùng Cảnh Thu trao đổi một ít. “Làm ăn khá khẩm nha!”

“May mắn mà có Tần đại sư ban phước.”

Cảnh Thu đối với Tần Dược vẫn là rất cung kính. Dù sao, hiện tại Tần Dược là ông chủ lớn của hắn.

Trước kia hắn mở nhà ma, là vì dùng nhà ma để kiếm tiền.

Hiện tại hắn mở nhà ma, là vì hấp dẫn linh hồn, sau đó đuổi bắt cô hồn dã quỷ, bán lấy tiền.

Đặc biệt là, sau khi hắn thăng cấp trở thành luyện khí sĩ, cũng học xong tổ truyền một số chướng nhãn pháp.

Bây giờ bị du khách phát hiện t.h.i t.h.ể là thật, cũng trực tiếp dùng chướng nhãn pháp che đậy.

Không chỉ như thế, hắn còn mua nước hoa Bỉ Ngạn, sau khi khách hàng ở bên trong chơi qua, phun một ít nước hoa, có thể tiêu trừ quỷ khí.

Đối với ai cũng đều tốt.

Dưới tình huống như vậy, chuyện làm ăn của hắn thế mà còn làm lớn làm mạnh.

Rất nhiều người yêu thích nhà ma, nghe danh mà đến. Thật sự khiến chuyện làm ăn tốt hơn.

“Thi thể hình như nhiều hơn mấy cái!”

Tần Dược nhìn về phía bên trong màn hình giám sát.

Cảnh Thu gật đầu, sau đó chỉ một cái t.h.i t.h.ể mới, nói: “Đó là công nhân, trước đó mấy ngày từ trên lầu rơi xuống té chết.”

“Thi thể vẫn luôn nằm ở bệnh viện, cha mẹ trong nhà hơn 80 tuổi, không có con.”

“Đất khô mộc, vợ đã sớm cùng với người khác bỏ chạy.”

“Tôi hỏi hắn có nguyện ý đến chỗ này của tôi làm thuê hay không? Trước không nói cho người trong nhà, một tháng cho hắn 500 ngàn.”

“Hắn đồng ý, tôi giúp hắn thi lên.”

“Người của bệnh viện cho là xác c.h.ế.t vùng dậy, dọa đến chạy tán loạn cũng không dám cản trở lại.”

Cảnh Thu cổ quái cười một tiếng. Tần Dược cũng là im lặng.

“500 ngàn? Cậu cái này so với thuê mướn lao động trẻ em còn đen hơn.”

“Tần đại sư, không thể nói như thế, hắn chết, ông chủ cũng không có bồi thường cho hắn, đã sớm chạy.”

“Hắn vừa vặn không ăn không uống, 500 ngàn gửi về cho cha mẹ già, cũng là không ít!”

“Không phải cũng chỉ là một cỗ thi thể, dựa vào cái gì kiếm tiền?”

Tần Dược thế mà cảm thấy Cảnh Thu nói rất đúng. Thật sự là một nhóm có một nhóm môn đạo.

“Hiện tại cha mẹ hắn đều cho rằng con trai của mình đang đi làm ở bên ngoài, không muốn trở về nhà, mỗi tháng nhận được 500 ngàn, đều tích lũy lên, còn nói muốn giữ lại cho hắn cưới vợ, ha ha, anh nhìn xem số khổ, còn cưới con dâu gì chứ, con trai có thể nuôi lớn cũng không tệ rồi.”

Tần Dược cảm khái một tiếng, “Người đời đều là khổ.”

Hiện tại, t.h.i t.h.ể trở thành đạo cụ, hồn phách trở thành NPC nhà ma, lại còn có thể cùng với cha mẹ giao lưu, công nhân này nhất định cảm thấy mình gặp được nhân tài dị sĩ, ai nguyện ý chết, ai lại nguyện ý cứ như vậy chuyển thế đầu thai chứ, hắn có quá nhiều không cam lòng.

Đảo mắt!

Mấy người quậy đến 10 giờ khu vui chơi đóng cửa. Tần Dược cũng mang theo tứ tiểu chỉ về nhà.

Ngày thứ hai.

Tần Dược cuối cùng đã tới cửa hàng.

Phương Minh Húc so với hắn còn tới sớm hơn.

Hôm qua Phương Minh Húc một mình ở trong cửa hàng, giống như cũng ngay ngắn rõ ràng, bán một chút phù lục, còn nhìn được một khách hàng bị quỷ quấn thân, b*n n**c hoa cho họ, xử lý cũng được.

Hôm nay sau khi đến, Phương Minh Húc cũng nhìn thấy Tiểu Ly, vội vàng dủi một tay ra.

“Xin chào Sư thúc!”

Tiểu Ly nhất thời cao ngạo gật đầu, đáp một chút, rồi nói: “Mặc dù không phải lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tôi sẽ đưa cho cậu một số quà gặp mặt đi, cái này ba cái lông đuôi, có thể thi triển huyễn thuật, mê hoặc kẻ thù, cậu cầm lấy đi!”

Ba cái lông đuôi màu tuyết trắng này, rơi vào trong tay Phương Minh Húc.

Phương Minh Húc cảm thấy rất bất ngờ. Tiểu Ly sư thúc này còn rất hào phóng.

Nhưng trong này có thể còn có nội tình gì đó!

Dù sao Tiểu Ly sư thúc thế nhưng là hồ ly tinh biến hóa mà thành, nghe nói tuổi tác đã mấy trăm tuổi, cũng không phải thật sự là tiểu loli.

“Cám ơn sư thúc!”

Phương Minh Húc ngay lập tức cung kính với Tiểu Ly. Đương nhiên, hắn cũng sẽ không đổ lỗi các sư bá sư thúc,

Tiểu Tử, Tiểu Yến, Tiểu Ny thật sự là trẻ con.

Sau đó.

Tần Dược lại bắt đầu truyền thụ chương trình học, bao gồm bộ dạng, bắt quỷ, luyện công cầu đạo. vân vân.

Thời gian rất nhanh đã đến trưa. Tiểu Tử chuẩn bị nấu cơm.

Tần Dược liền lên mạng, lướt tin tức. Vừa mới bắt gặp một cái hot search.

【 Chủ Tịch thành phố Côn bị vợ công khai tố cáo 】

Tần Dược cười một tiếng, nhấn vào xem.

Thành phố Côn thật ra là thành thị nhỏ tuyến bốn, cũng không lớn, nhưng mà quan viên không nhỏ.

Vợ cùng hắn kết hôn cũng đã 30 năm, sinh một đứa con gái, cũng tốt nghiệp đại học.

Một năm trước, vợ chủ tịch phát hiện chồng của mình đi ngoại tình.

Người vợ lặng lẽ ở sau lưng điều tra.

Hôm qua rốt cục có tin tức xác thực, sau đó mang theo chị em của mình, còn có một nam bạn thân, đi đến đánh tiểu tam.

Chẳng những khiến cho tiểu tam bị phá tướng, còn chụp hình n*d*.

Không chỉ như thế.

Chủ tịch bị tố cáo, ở trong đó, còn có công lao của Tần Dược.

Tần Dược trực tiếp gọi điện thoại, lúc hai bên đang cãi lộn, vợ Chủ tịch không biết là tiểu tam đang gọi điện thoại, sau đó thoải mái nói ra tên của chồng.

Ngay lập tức bị fan hâm mộ của Tần Dược ở thành phố Côn nghe xong chuyền ra ngoài, trong vòng một đêm trong vòng bạn bè ai cũng biết.

Không chỉ như thế, đối thủ chính trị chỗ nào cũng có, rất mau tìm đến vợ của Chủ tịch.

Hai người liên hợp, tố cáo Chủ tịch.

Không điều tra thì đều là trong sạch, tra một cái đều là tội ác chồng chất.

Chủ tịch tại chỗ bị mang đi.

Mà tất cả mọi chuyện đều là bởi vì cha của tiểu tam thiếu tiền.

Tình tiết ly kỳ có thể dựng được một bộ phim ấy chứ.

“Quan, tiểu tam th*m nh*ng thịnh hành, tư bản lưu hành vợ cả tố cáo, thật không lừa tôi.”

“Ha ha ha, đây không phải bị Tần đại sư bắt được tiểu tam sao? Để bạn làm lão đại, để bạn không trả tiền lại!”

“Tại sao lại là Tần đại sư phát hiện chuyện này?” “Tần đại sư này, tại sao lại cọ nhiệt độ như vậy?”

“Trên lầu, lời nói đến việc làm nên thận trọng một chút, tiểu tam này nói đúng hơn là nguyền rủa Tần đại sư gặp phải xui xẻo, kết quả chính cô ta gặp vận rủi lớn.”

“Ha ha, tôi cũng không tin, tôi chỉ muốn nói, có bản lĩnh để cho tôi gặp xui xẻo đi!”

Không quá nửa giờ, lầu phía trên trở về nhắn lại.

“Ô ô ô, thật xin lỗi Tần đại sư, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!”

Đám dân mạng ngay lập tức tò mò.

“Gặp báo ứng rồi à? Lầu trên gặp phải chuyện gì rồi, nói ra xem để cho chúng tôi vui vẻ một chút nào!”

Lầu chủ không có ý muốn nói, nhưng mà bạn học của hắn thì không hề khách khí.

“Ha ha ha, tôi là bạn học của lầu chủ, chúng tôi đi ra ngoài lên lớp, trời lạnh đường trơn, đường đi phía trước bên trên có một đống cứt chó, những người khác đều nhảy qua an toàn, còn hắn thì trượt chân, úp mặt vào, hiện tại mọi người trong trường đều biết!”

“May mắn cứt chó này cũng đã lạnh rồi, không phải nóng hổi, hình ảnh kia cũng không dám tưởng tượng tới! Ha ha ha ha ha!”
 
Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên
Chương 398: Chương 398



Lầu chủ này, quả thực là không còn mặt mũi nào để sống.

Mấu chốt là, đám dân mạng này bạn còn không dám xóa bỏ comment, sợ Tần đại sư kia cảm thấy hắn không chân thành xin lỗi, chỉ có thể nằm ngửa mặc người chế giễu.

Chuyện này, chỉ sợ rằng sẽ đi theo hắn cả đời. Chớp mắt, mấy ngày trôi qua.

Lại đến thời gian thứ hai livestream.

Tần Dược đến cửa hàng đúng giờ, mở livestream ra.

Bên trong livestream, phần lớn dân mạng đã chuẩn bị xong. “Đến rồi!”

“Cung nghênh Tần đại sư!”

“Ha ha ha, tôi vừa mới ở trong phòng quản lý văn phòng đi ra, nhìn thấy hắn đi làm mò cá xem Tần đại sư livestream, tôi hiện tại cũng mò một chút.”

“Bạn phía trên, quản lý đang đứng phía sau cậu kìa.” “Đừng lừa phỉnh tôi, tôi sẽ không mắc mưu đâu.” “Cậu quay đầu đi, nhìn xem tôi có ở đó hay không.” “Ha ha ha, điển hình cho việc đục nước béo cò.” Tần Dược livestream ngày thứ hai.

Cái này cũng đưa đến, rất nhiều đi làm người muốn nhìn Tần Dược livestream, cũng chỉ có thể đi làm mò cá.

Nhưng mà, Tần Dược cũng không thiếu fan, cho nên cũng không thay đổi thói quen này.

“Tần đại sư, hôm nay còn có rút thưởng không?”

“Tần đại sư, thuốc nhỏ mắt đã dùng qua, dùng rất tốt!” “Đúng đúng đúng, tôi cũng vừa định nói cái này, tôi một

tuần lễ đổi ba lần mắt kính, hiện tại đã thoát khỏi.” “Quả thực là thần thánh!”

Mọi người ào ào nói ra. Tần Dược cũng mỉm cười.

“Hôm nay tạm thời không có sản phẩm mới, nên không rút thưởng!”

Nhưng lời này cũng không có khiến đám dân mạng hết nhiệt tình.

“Rút thưởng hay không cũng không quan trọng, quan trọng là sản phẩm nha!”

“Không sai, Tần đại sư, mở rộng sản phẩm khác đi!” “Tỉ như thận bảo bối!”

“Mua dưỡng thận phù không phải là có thể sao, dùng cái thận bảo bối để làm gì!”

“Dưỡng thận phù mua không được nha!”

“Trị liệu rụng tóc, muốn thận bảo bối gì chứ?”

“Tần đại sư, ra sản phẩm loại bỏ mụn đầu đen, nhất định bán đắt.”

“Trà giảm cân, ra trà giảm cân đi!” Nguyên một đám dân mạng ngồi nghĩ kế.

Hơn nữa, cũng có một số cái khó giải quyết, nhưng lại không có cách nào giải quyết được vấn đề.

Giảm béo, rụng tóc, thận hư. Tần Dược cũng dở khóc dở cười. Thật sự coi hắn là thần y à.

Chỉ là khoan hãy nói.

Ba loại này thật sự có một loại hắn có thể làm được. Chính là rụng tóc.

“Trước kia tôi có nghiên cứu một chút thuốc rụng tóc, để tôi giới thiệu cho mọi người!”

Lần này, đám dân mạng kích động!

“Tần đại sư, anh thật sự là không gì không làm được sao?” “A a a a, Tần đại sư nhanh mau cứu tôi, tôi muốn ngốc!” “Làm lập trình viên, tôi ở Địa Trung Hải, rốt cục cũng

được cứu rồi?”

Những người này, quá kích động.

Nhưng Tần Dược cũng hiểu được tại sao bọn họ kích động. Rụng tóc, cơ hồ là câu đố khó trên thế giới.

Với lại còn ảnh hưởng đến sắc đẹp!

Vốn là chàng trai 20 tuổi, bị trọc, nhìn qua giống như là 40 tuổi.

Làm sao tìm được đối tượng chứ? Đây cũng quá trí mạng.

“Được, việc này còn cần qua một thời gian nữa mới có thể hoàn thành, hiện tại, đến rút người may mắn hôm nay tới coi thôi!”

Nói như vậy xong, Tần Dược mở ra rút thưởng.

Ngay lập tức, khung bình luận hiện lên lít nha lít nhít. “Rút một đồng bảo vệ bình an.”

“Tần đại sư, tôi bên này thật sự có chuyện, rút tôi đi.” “Mọi người tỉnh táo, cẩn thận bị rút trúng!”

Tại mọi người trêu chọc phía dưới. Thời gian trôi qua được 10 phút.

Ba người may mắn được rút trúng.

“Chúc mừng Susanna, Ái Cầm Hải Lam, Nhân Viên Bán Hàng Bất Động Sản Bloomberg Vương Hải Ba, trở thành người hữu duyên!”

Sau đó, Tần Dược cũng ngạc nhiên.

“Susanna, làm sao lại bỏ tận 3 vạn thế? Bạn đây là tay nhanh hơn não bấm liên tục sao, mới trong vòng 10 phút lại phát nhiều như vậy!”

“Kỳ thật không cần nhiều như vậy, nếu như bạn gặp chuyện gì khó xử, rất dễ rút trúng.”

“Chúng ta trước kết nối với Susanna đi!”

Sau đó, Tần Dược kết nối với thủy hữu có tên tiếng Anh. Rất nhanh, video kết nối thành công.

Đập vào mắt, là một đôi nam nữ.

Trong đó người đàn ông có một đầu tóc quăn màu nâu, ngũ quan thâm thúy, rất hiển nhiên là người nước ngoài.

Người phụ nữ thì là người con lai, là người đầu tiên mở miệng: “Xin chào, Tần đại sư!”

“Gọi tôi là Tô San Na là được, đây là bạn trai của tôi, Hans.”

“Xin chào Tần đại sư!”

Người tên Hans này, lại là người nói tiếng trung lưu loát. “Xin chào hai vị!”

“Chào anh chào anh!” Hai bên chào hỏi nhau.

Sau đó, Tần Dược hỏi: “Tô tiểu thư trước đó, đã nghe nói qua quy cũ livestream của tôi chưa?”

“Đã nghe nói qua, tôi có biết!” Tần Dược gật đầu.

“Vậy, không có cái gì là không thể nói chứ?”

Tô San Na ngay lập tức cười một tiếng, nói: “Yên tâm đi, Tần đại sư, tôi cùng với bạn trai không có bí mật!”

Tần Dược lúc này mới gật đầu. “Được!”

Ánh mắt của Tần Dược rơi vào trên người Tô San Na, sau đó phát động Đạo Thiên Bí Điển, xem một đời của đối phương.

Lần này thú vị.

Thậm chí, vừa mới mơ hồ hắn đã nhìn ra, chỉ là không biết, hai vị này, có thể tiếp nhận được không?

“Tô tiểu thư sinh ra ở thế kỷ trước năm 1970, cha là thương nhân, mẹ là phần tử trí thức, giáo sư đại học!”

Thời năm 1970 đại học giáo sư, có thể tưởng tượng là gia đình rất sung túc.

Nhưng điều khiến người ta giật mình, chính là tuổi tác của vị Tô tiểu thư này.

Trong lúc nhất thời, khung bình luận đều không thể tin được.

“Sinh năm 1970? Trời ơi, Tô tiểu thư năm mươi à?” “Cũng có thể hơn bốn mươi!”

“Không giống mà!”

“Xem ra thì hơn ba mươi tuổi đi!” “Cái này cũng quá trẻ tuổi!”

“Có lẽ là phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng mà công lực của Tần đại sư tiến triển, cho nên không có vạch trần được.”

Tô tiểu thư này đích thật là nhìn rất trẻ, mặc dù có chút dấu vết của năm tháng, nhưng mà nhìn như thế nào cũng chỉ có hơn ba mươi tuổi.

Được bảo dưỡng tốt không nói, người này vô cùng có khí chất.

Lúc này, Tô San Na cũng thoải mái nói: “Tần đại sư nói không sai, tôi đã 45 tuổi rồi!”

Lần này, dân mạng cũng là kinh ngạc.

Hiện tại nữ thần không già lại nhiều như vậy!

Sau đó, Tần Dược nhẹ nhàng cười một tiếng, “Mặc dù gia đình sung túc, nhưng mà cha mẹ cô đều rất bận rộn, không có tinh lực chiếu cố cô, cho nên cô từ nhỏ không thích học, rất phản nghịch, đến sơ trung, số lần lên lớp còn phải đếm trên đầu ngón tay, còn thường xuyên bởi vì đánh nhau mà bị mời phụ huynh.”

Tô San Na này vội vàng che miệng, lộ ra chiếc nhẫn bảo thạch trên ngón tay của cô.

“Ai nha, đây đều quá khứ không tốt đẹp của tôi!”

Tần Dược cười một tiếng, “Cha mẹ cô sợ cô gặp rắc rối giải quyết không được, lại sợ cô về sau không có tiền đồ, cho nên đưa cô ra nước ngoài sống.”

“Lúc đó cô mới 14 tuổi, sau khi ra nước ngoài còn gặp được chân mệnh thiên tử của mình!”

“Có điều, hai người các cô tiệc vui chóng tàn, sau khi ở bên nhau được ba tháng, bởi vì một vụ ăn cướp ngoài ý muốn, hắn vì bảo vệ cô, bị g.i.ế.c chết!”

Lần này, Tô San Na không cười. Mặt mũi tràn đầy bi thương.

Có lẽ thời gian trôi qua đã quá lâu, khoảng chừng 30 năm.

Nhưng mà nhắc lại, hiển nhiên không phải là chuyện gì thoải mái.

Còn bên cạnh, Hans bạn trai của Tô San Na còn vỗ vỗ bả vai của đối phương, biểu thị là an ủi.
 
Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên
Chương 399: Chương 399



Bạn trai này cũng không chê Tô San Na từng có bạn trai, ngược lại cảm thấy cô ta trọng tình trọng nghĩa.

Thậm chí anh ta còn an ủi đối phương. Trong phòng livestream.

“Nhìn đi, đây chính là phái nam chất lượng tốt của nước ngoài đấy. Nếu là đàn ông trong nước, bọn họ đã chê người phụ nữ này từ lâu rồi.”

“Đừng đùa nữa được không? Mười bốn tuổi yêu giống như chơi trò gia đình vậy. Mẹ trong nước sẽ đánh gãy chân cô!”

“Dì chơi thật high!”

“Thật tuyệt, nữ lưu manh à? Vừa ra nước ngoài lại còn b.ắ.n chết.”

“Các người quá ác ý với phụ nữ đấy!”

Phương Minh Húc lập tức bận tối mày tối mặt, block hết những bình luận dẫn dắt tiết tấu.

Tần Dược không quan tâm tới các bình luận trong phòng livestream, không nhìn Tô San Na nữa, tiếp tục nói ra những lời mang tính bùng nổ.

“Nam nữ yêu đương cuồng nhiệt lại trải qua sinh tử ly biệt khiến cô rất đau lòng, thậm chí rơi vào tình trạng trầm cảm.”

“Nhưng qua ba tháng, cô đột nhiên khá hơn. Bởi vì lúc này, cô có một mục tiêu mới khiến cô sống lại!”

“Cô có thai rồi!”

“Đứa con của người bạn trai đã chết.” Ô hô!

Cũng chỉ có phim truyền hình mới dám diễn kịch bản như thế.

Hans nghe được những lời này vẫn không hề khiếp sợ, rõ ràng đã sớm biết.

Chẳng qua anh ta còn kinh ngạc vì Tần Dược tính ra được nội dung này.

“Tần đại sư thật lợi hại!” Hắn giơ một ngón tay cái. Tô San Na cũng gật đầu. “Tần đại sư nói đúng.”

Tần Dược cười, nói tiếp: “Cô cảm thấy đây là món quà lớn nhất mà ông trời tặng cho cô, cho nên cô định sinh đứa trẻ này ra.”

“Sau khi mang thai mười tháng, cô sinh ra một đứa trẻ, nhưng do bị băng huyết sau sinh nên bị buộc phải cắt bỏ t* c*ng. Hơn nữa, người nhà của cô đã biết được chuyện này.”

“Ba mẹ cô bay tới nước Mỹ, đánh cô một trận. Nhưng không có cách nào, ai bảo cô là con gái của bọn họ chứ?”

“Cuối cùng, bọn họ đón cô về nước nhưng không thể mang đứa trẻ về. Trong tình cảnh lúc đó, bọn họ mang về sẽ bị người ta nói ra nói vào. Bọn họ đưa đứa trẻ đến trại trẻ mồ côi!”

Nước mắt Tô San Na rơi xuống.

“Không sai, Tần đại sư, cậu tính đều đúng!”

“Thật ra lần này tôi tới là nghe nói Tần đại sư rất giỏi, có thể tính ra đứa trẻ bị đi lạc.”

“Nếu vậy, có thể tính ra đứa trẻ bị đưa tới trại trẻ mồ côi không?”

“Cậu biết đấy, chính sách của nước Mỹ rất nghiêm khắc, đặc biệt sẽ không tiết lộ thông tin của những đứa trẻ trước khi nhận nuôi.”

“Tôi muốn biết, con tôi rốt cuộc ở đâu?”

“Bởi vì tôi và Hans sắp kết hôn, chúng tôi không thể có con, nhưng tôi luôn muốn có một người kế thừa di sản của tôi.”

“Tôi vốn định nhận nuôi một đứa, nhưng tôi nghĩ đến đứa trẻ bị thất lạc lúc trước của tôi có lẽ đã trưởng thành.”

“Tôi rất có lỗi với nó, hy vọng có thể tìm được nó, ít nhất cho nó một số tài sản để bù đắp lại sự áy náy của tôi.”

“Tần đại sư, tôi có thể biết không?”

Tần Dược nghe được lời này lại không lập tức gật đầu mà nói: “Nếu là hai người, vậy để tôi thử tính cho người bạn trai bên cạnh cô đã!”

Tô San Na nghe vậy, tất nhiên tôn trọng quy tắc livestream của Tần Dược.

“Được!”

Sau đó, Tần Dược nói: “Anh bạn Hans này, ba mươi năm trước, cậu sinh ra ở nước Mỹ!”

“Anh là đứa trẻ được nhận nuôi, chẳng qua ba mẹ nuôi đối xử với anh không tệ.”

“Dậy cậu học đạo lý làm người. Cho dù anh tương đối nghịch ngợm nhưng trưởng thành không tệ, học tập ưu tú.”

“Chẳng qua người nhận nuôi nhanh chóng có con riêng của mình, anh cũng thường xuyên cảm thấy cô độc.”

“Bởi vì anh biết bản thân anh có huyết thống của người Hoa nên lúc đi học có học tiếng Hoa. Sau khi học hết cấp ba thì làm học sinh trao đổi, đi tới nước Hoa.”

“Trước mắt, anh đã ở nước Hoa mười hai năm.” “Là giáo viên ngoại ngữ ở trường đại học.”

“Nếu đối tượng kết hôn là người Hoa, anh có thể có thẻ căn cước và được xác định là quốc tịch người Hoa!”

Nghe được Tần Dược liên tục phân tích. Hans cũng đặc biệt bội phục.

Sau đó anh ta nói: “Không sai, tôi và Tô San Na định kết hôn, tôi cũng sẽ gia nhập quốc tịch người Hoa!”

“Hơn nữa, tôi rất yêu cô ấy, cô ấy cho tôi một gia đình ấm áp.”

“Đây là điều mà những người khác không có cách nào cho tôi!”

“Tôi cảm giác như tôi thật sự có gia đình.”

Anh ta nói xong, không ngờ hai người hôn nhau ngay trước màn hình.

Quả nhiên là người nước ngoài, đúng là không bị kìm chế. “A, tôi có thể xem miễn phí sao?”

“Cảm giác người nước ngoài thật nhiệt tình, không hề hàm súc.”

“Hãy thường xuyên biểu đạt tình yêu!”

“Hâm mộ thật. Vậy tính ra, Hans mới 30 tuổi!”

“Ha ha ha, người nước ngoài có vẻ già thật. Tôi tưởng Hans bốn mươi rồi!”

“Hơn nữa, các người không phát hiện ra Hans bằng tuổi con trai của Tô San Na sao?”

Một câu này được gửi lên.

Trong phòng livestream lập tức yên tĩnh. Trong phút chốc, cuồng phong bão tố đã tới! “Mẹ kiếp!”

“Mẹ nó!”

“Càng nghĩ càng sợ!” “Trời ơi!”

“Người bị hại, tôi sợ rồi!”

“Mẹ kiếp, phần lớn những người hữu duyên với Tần đại sư đều là người bị hại. Vừa bị rút trúng, xác suất rất lớn là vậy!”

Mà lúc này, Tần Dược nói: “Bây giờ đã tính xong. Thủy hữu này vẫn muốn tính tiếp chứ?”

Lúc này, Tô San Na nhìn chăm chú vào ống kính. Cô ta tất nhiên cũng nhìn thấy các bình luận!

Cô ta chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng như sắp suy sụp. Chẳng qua cô ta không tin.

Không tin trên thế giới có chuyện trùng hợp như vậy.

Cô ta gần như nghiến răng nói: “Tần đại sư, tôi muốn tính!”

Tần Dược nhìn cô ta với ánh mắt thương hại, thỏa mãn yêu cầu của cô ta.

“Vậy bây giờ tôi tuyên bố một tin tốt.” “Hans chính là con trai cô!”

“Trước đây cô thích anh ta không phải vì anh ta trống giống với bạn trai cũ của cô sao?”

“Trên cơ bản là từ một khuôn đúc ra, chỉ là dáng vẻ trung niên thôi.”

“Bây giờ, các người có thể đi xét nghiệm ADN.” “Đương nhiên, tôi cũng có một tin tức xấu!” “Hans là con trai cô!”

Tin tốt là vậy, tin tức xấu cũng là vậy. Về phần tại sao à?

Mọi người đều hiểu là được!

Thật tốt, phòng livestream trực tiếp nổ tung. “Tâm lý suy sụp!”

“Trời sập đất vùi!” “Sét đánh!”

“Phục, thật sự phục rồi.” “Còn có thể như vậy sao!”

“Anh nói xem, bọn họ đã tiếp xúc dưới thắt lưng chưa?”
 
Back
Top Bottom