Trên tế đàn, gió núi rít gào, cuốn theo mùi máu tanh nồng nặc.
Ánh đuốc chập chờn hắt bóng những tượng thần mặt người thân quỷ vặn vẹo, ma văn đen nhạt khắc khắp nền đá loang lổ máu, như đang ngấu nghiến nuốt lấy từng giọt sinh linh.Lệ quỷ - Lục Vân - đứng đó, thân ảnh như khói xám, đôi mắt đỏ quạch rớm máu.Trầm Nguyệt bước tới một bước, mắt nàng sáng lấp loáng dưới tà quang của Hàn Băng Kiếm.
Giọng nàng vang lên lạnh lẽo mà thấm bi ai:"Ngươi... hãy nói đi.
Vì sao trấn này diệt vong?
Vì sao đến nông nỗi này?"
Lệ quỷ run rẩy, miệng mở ra như muốn thét, nhưng rồi lại khép lại, gương mặt vặn vẹo trong đau đớn không lời nào tả xiết.
Một giọt huyết lệ từ khoé mắt hắn rơi xuống đất, tan vào dòng huyết lưu thấm nền tế đàn.
Hắn nhìn Trầm Nguyệt, trong mắt như găm ngàn nỗi hận, ngàn nỗi tuyệt vọng, lại chỉ thốt ra một câu, khàn khàn:"Các ngươi... có thoát được không?
Hay cũng chỉ là tế phẩm..."
Tiếng hắn như gió qua mồ, lạnh buốt tâm can.Lời vừa dứt, đất dưới chân họ khẽ chấn động.
Tà khí từ lòng đất bốc lên ngùn ngụt, lạnh buốt hơn sương núi, dày đặc đến mức như thực thể, bao phủ khắp tế đàn.Kiếm trong tay Tạ Dung xé gió, kiếm ý tung hoành, ngăn oán linh đang ào tới.
Các đệ tử nội môn tán khai thành trận, niệm chú kết ấn, linh khí vỡ òa thành tầng tầng phòng hộ.Tạ Dung nói khẽ: đây là mưu kế của tà ma.
Dụ tu sĩ vào đây, lấy máu tế đàn, đủ huyết thệ ma tôn trưởng lão sẽ hồi sinh.Không chần chừ, Trầm Nguyệt rút ngọc dưỡng hồn bán nguyệt, lòng bàn tay kết ấn, miệng niệm pháp chú cổ xưa:"Thiên địa minh minh, hồn phách quy tâm.
Dưỡng linh, trấn tà, độ oán quy hư vô!"
Lá bùa chú nàng đã chuẩn bị từ trước bay thẳng vào Lệ quỷ, ánh phù văn bừng sáng.
Lục Vân rít lên một tiếng, thân hồn co quắp rồi hoà thành một luồng khói xám, chui tọt vào viên ngọc.Ngay khoảnh khắc đó, nàng hạ thân quỳ xuống, tay trái vẽ thiên địa trận văn bằng máu chính mình, tay phải khéo léo rút Hàn Băng Kiếm cắm vào tâm trận."
Hàn quang trấn tà, Băng khí tụ linh, ngũ hành quy nguyên — Kích!"
Từ tâm trận, một luồng sáng bạc xanh trỗi dậy, như ánh sao rạch trời đêm, chiếu rọi cả tế đàn âm u.
Ánh sáng cuốn tan oán linh tầng tầng, hàng ngàn linh thể rít gào rồi tiêu tán, như tro bụi trong gió lạnh.Giữa ánh sáng đó, Trầm Nguyệt cùng Tạ Dung nhìn rõ — hai vị đồng môn mất tích bị trói chặt giữa đống huyết phù, máu tươi nhỏ giọt từng giọt, chảy xuống phù văn đỏ thẫm, hòa vào huyết lưu dẫn về mắt trận."
Cứu người!"
Tạ Dung hét khẽ, thân hình hóa kiếm quang, lao đến giải khai tà khí.Mắt trận tà linh lộ hình, đỏ rực như máu đông, xoáy sâu xuống tâm núi.Không chút do dự, Tạ Dung tụ khí toàn thân, kiếm ý bùng nổ như cuồng phong, bổ thẳng xuống mắt trận.Một tiếng nổ vang dậy núi rừng.Mặt đất rùng mình, nứt toác như rắn quẫy mình, từng khe nứt đỏ rực lửa nóng trào lên.
Núi lửa ngưng ngủ hàng trăm năm gầm vang thức giấc, nham thạch sôi sục sâu trong lòng đất."
Mau rút lui!"
Các tu sĩ đồng loạt kích hoạt dịch chuyển phù.
Ánh phù quang sáng lóa, từng người từng người tan vào hư không, thoát khỏi địa ngục vừa khai mở.Phía sau, tế đàn sụp đổ, huyết lưu hóa tro bụi, oán khí bị chôn vùi trong lửa địa ngục, trấn Vong Linh biến mất khỏi nhân gian, chỉ còn là ký ức máu và lệ.Gió lạnh tràn về giữa hoang tàn đổ nát.
Tàn lửa từ tế đàn sụp đổ vẫn lập loè trong bóng tối, như những con mắt quỷ nhìn xoáy vào màn đêm.Trên đống đá vụn đẫm máu, một bóng người khoác áo choàng đen, gương mặt ẩn dưới mũ trùm, đứng sừng sững, tà khí cuồn cuộn quanh thân.
Hắn không nhìn quanh, chỉ lặng lẽ giơ tay lên, vẽ giữa hư không một pháp quyết hình rắn hai đầu quấn lấy nguyệt luân, phù văn đỏ máu xoắn lại thành ấn quyết kỳ dị."
Khởi—!"
Một luồng linh lực âm hàn tụ nơi lòng bàn tay hắn, rồi hắn đẩy mạnh ấn quyết xuống đất.
Ánh huyết quang thấm qua từng khe nứt, lan dọc theo vết nứt nham thạch, thấm sâu vào lòng núi lửa đã sắp lụi tàn.Hắn cúi đầu, giọng khàn như gió gào trong mộ cổ, pha lẫn tiếc nuối:"Còn một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi là đại sự hoàn thành.
Máu tu sĩ ngỡ sẽ thúc đẩy nhanh, nào ngờ nàng ta cũng có mặt.
Đáng tiếc, đáng tiếc...
Nhưng không sao, Trầm Nguyệt, đây cũng là đại lễ ta chuẩn bị cho ngươi, chỉ là đưa ngươi sớm hơn mà thôi!"
Hắn quay người, nhìn về hướng xa nơi Trầm Nguyệt cùng đồng bạn vừa dịch chuyển, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị, âm u, thân hình hắn tan vào bóng đêm như sương khói, biến mất không lưu dấu tích.---Trong khu rừng rậm u tịch dưới chân núi, gió đêm quất từng cơn lạnh thấu xương.
Sắc trời xám tro, trăng bị mây đen nuốt trọn.Trầm Nguyệt nắm chặt ngọc bội bán nguyệt, chỉ thấy trong lòng tay ấm lên một luồng dị quang nhàn nhạt, viên ngọc rung khẽ, như linh hồn bên trong đang kêu gọi.Nàng chậm rãi mở lòng tay, miệng khẽ niệm pháp chú cổ:"Ngọc tịnh trần ai, oán hồn quy phục, giải kết oán niệm, siêu sinh tịch tĩnh."
Ngọc phát ra một tầng quang tía trong suốt.
Lá bùa trên tay nàng đốt thành tro, tro hoà vào linh quang ấy.
Một luồng khí âm lãnh theo gió tan dần, trong vầng sáng, hồn Lục Vân hiện ra, thân ảnh trắng nhạt, trong suốt hơn trước, đôi mắt không còn đỏ máu, chỉ còn nét mệt mỏi hòa cùng bi ai sâu thẳm.Lục Vân quỳ gối giữa không trung, giọng vang vọng như tiếng gió đêm:"Đa tạ cô nương...
đa tạ chư vị đã giải thoát ta... và cả oan linh trấn này."
Gương mặt hắn nhòe trong ánh lệ, nhưng giờ là lệ hồn trong sáng, không còn vẩn đục."
Ta... không còn oán hận... chỉ còn một điều... cần nói rõ."
Giọng hồn Lục Vân nhỏ dần, nhưng rành rọt từng chữ, mỗi chữ như khắc vào đêm lạnh:"Năm đó... cha ta, Lục Thiên Xương, vốn chỉ là kẻ cùng khổ.
Một đêm mưa bão, có người áo choàng đen, từ bóng tối mà tới, trao cho hắn một vật phong ấn tà văn, hứa ban cho giàu sang...
Chỉ cần dựng tế đàn, tế máu người sống để cầu tài.
Chính kẻ đó chỉ điểm vị trí tế đàn, dạy cách bố trí huyết trận, khiến lòng người sa ngã."
Lục Vân nghẹn giọng, như nhớ lại đoạn bi kịch máu đẫm:"Ban đầu chỉ một vài kẻ tha phương... rồi thành thói quen, thành nghi thức.
Người trong trấn sớm đã bị cuốn vào, không thể quay đầu.
Khi người dần thưa thớt, Lục Thiên Xương lại dùng tiền, quyền, lừa gạt để đưa người từ làng khác về, gả con gái, chuộc con nợ, đổi lấy máu tươi cho tế đàn...
Hắn còn khoe khoang đại sự thành tựu, vinh hiển trăm năm.
Nhưng... cuối cùng, chính kẻ áo đen đã hiến tế hết những kẻ còn sống ở trấn lên tế đàn, vì hắn cần thúc đẩy tiến trình.
Máu tu sĩ sẽ gia tăng huyết thệ nhanh hơn, sớm ngày hoàn tất nghi lễ."
Lục Vân nhìn Trầm Nguyệt, giọng yếu dần, mà bi thương không kể xiết:"Là hắn... hắn dẫn lũ chúng ta vào địa ngục không lối về.
Các ngươi cẩn trọng hắn chưa hề rời đi, hắn vẫn đang dõi theo..."
Tiếng hồn tan như sương mỏng, Lục Vân cúi đầu, thân ảnh mờ nhạt dần trong ánh ngọc, rồi tiêu tan, về với hư không.Lục Vân vừa siêu thoát, oán khí nơi tế đàn tan biến, không gian thoáng chốc như lắng đọng.
Nhưng chưa kịp để ai thở phào, mặt đất dưới chân họ đột nhiên rung chuyển dữ dội, từng khe nứt đen ngòm xé toạc nền đá cổ.Từ sâu trong lòng núi, một luồng tà khí ngút trời bốc lên, đen như mực, lạnh như băng hoang, cuồn cuộn như sóng lũ.Ầm!Ngọn núi tế đàn đổ sập, từ trong đống đổ nát, Ma Tôn Trưởng Lão chậm rãi hiện thân.
Hắc giáp rạn nứt, toàn thân vỡ nát từng mảng, nhưng đôi mắt đỏ như máu, hừng hực tà quang, khí tức cuồng bạo như sóng thần ập tới.Tạ Dung ánh mắt trầm như vực sâu, giọng kiên định:"Rút ngay!"
Các đệ tử đều run rẩy trước áp lực nặng như núi.
Một người vội rút truyền tống phù, tay run run kích phát.
Nhưng phù vừa cháy, phụt một tiếng lạ lùng, tro đen rơi rụng, nóng rát phỏng cả lòng bàn tay."
A!"
Người đó gào lên đau đớn, nơi vết phỏng đã bị tà khí đen sì ăn mòn, lan dần như rễ cây khô héo.Cả nhóm hoảng loạn, người lùi người né, mắt hiện rõ sự tuyệt vọng.
Một đệ tử bật ra:"Tế đàn sụp rồi... sao hắn vẫn hồi sinh?
Sao lại như vậy?!"
Không ai đáp được.
Nỗi sợ chôn chân họ tại chỗ.Nhưng Tạ Dung vẫn đứng vững, kiếm trong tay rút ra, mũi kiếm hạ xuống đất, kiếm trận hiện hình, kiếm quang tụ thành mười hai đạo quang tuyến xung quanh, tạm thời ngăn tà khí xâm nhập."
Định thần!
Đứng sau ta!Tạ Dung: kiếm trận như tầng tầng lưới sáng, liên tục xoay chuyển, cắt ngang tà khí, cố chặn đà tiến của Ma Tôn.Trầm Nguyệt: tay lật quẻ, rút ra ba lá phù cổ, búng ra từng lá, miệng niệm chú:"Càn - dẫn thiên cơ; Khôn - giữ địa mạch; Đẩu - truyền tin!"
Một luồng quang phù hóa thành quẻ tượng, bốc lên cao như sao rơi, bay thẳng về hướng Vân Cảnh Tông, báo nguy.Hai đệ tử mang hỏa linh căn: kết thủ ấn, triệu hỏa phù, dựng tường lửa che chắn.Một đệ tử thủy căn: niệm chú, mượn sương đêm thành kiếm nước, vừa đỡ tà khí vừa làm dịu vết thương đồng môn bị ma khí ăn mòn.Một đệ tử phong căn: thúc gió cuộn lấy đồng môn, đẩy lùi khỏi tầm ma trảo.Ma Tôn gầm vang, chỉ một bước, tà khí chấn động, kiếm trận của Tạ Dung rung lên bần bật."
Vô ích... chỉ trì hoãn cái chết."
Giọng hắn vang vọng như ác mộng.