[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
Linh Thức
CHƯƠNG 20: MA THÚ
CHƯƠNG 20: MA THÚ
Buổi học đầu tiên nhanh chóng trôi qua trong không khí vừa nghiêm túc vừa tò mò.
Bọn trẻ con trong lớp, ai nấy đều nhìn Tịnh Ninh bằng ánh mắt vừa hiếu kỳ vừa khó chịu, nhất là khi Trầm Nguyệt đã đích thân dắt nàng tới, còn cúi người sửa lại áo đạo bào cho nàng, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến nhiều đệ tử nội môn ghen tị.Trác Ngọc suốt buổi không rời mắt khỏi nàng, đôi khi còn cố ý phóng linh khí uy áp nhè nhẹ lên người nàng, mong nàng lộ ra sợ hãi mà mất mặt.
Nhưng Diệp Tịnh Ninh chỉ lặng lẽ cúi đầu, hàng mi khẽ rung, không phản ứng gì.
Trong lòng nàng chỉ mong mau kết thúc, để quay về bên cạnh Trầm Nguyệt.Nhưng mọi chuyện không dừng ở đó, những trò bắt nạt bắt đầu tầng suất ngày càng nhiều và quá đáng hơn: bút lông biến mất, linh thạch bị tráo, sách vở bị xé, thậm chí có lần còn bị đẩy ngã giữa sân tập.
Thế nhưng, Tịnh Ninh mỗi lần về đến nhà đều chỉ cười dịu dàng, hai tay vòng qua eo Trầm Nguyệt thì thầm: "Hôm nay học rất vui ạ.
Các bạn đều rất tốt với con, ai cũng yêu quý con..."
Trầm Nguyệt nhẹ vuốt tóc nàng, ánh mắt tràn đầy tự hào và yêu thương.
Trong lòng nàng nghĩ: "Ninh nhi ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, đi đâu mà chẳng được người quý mến."
Vài ngày sau, tông môn mở lớp học ngoại khóa luyện thú.
Trác Ngọc cố tình bước đến trước mặt chúng đệ tử, giọng nói vang vang:
"Tịnh Ninh sư muội vừa nhập học, còn non nớt, để ta và mấy huynh đệ che chở cho muội."
Tịnh Ninh ngước nhìn hắn, mắt trong veo như nước, khẽ gật đầu, môi nhếch lên một nét cười ngoan ngoãn.
Nhưng sâu trong đáy mắt, một tia âm ngoan, tàn nhẫn vụt lóe rồi biến mất.Trầm Nguyệt đứng xa xa, trông thấy cảnh ấy thì thầm mỉm cười.
Nàng cảm thấy yên tâm, trong lòng càng vui mừng vì Ninh nhi được bằng hữu yêu thương.Trong rừng nhỏ phía sau sơn môn, Trác Ngọc cùng hai đồng bạn đã bí mật dựng nên một trận pháp giản lược, dẫn dụ yêu thú cấp hai lạc vào.
Hắn hạ thấp giọng:
"Để xem ngươi - đồ phế vật không tu vi - thoát thân thế nào!"
Khi yêu thú cấp hai gầm lên lao đến, đôi mắt Tịnh Ninh lóe tia hàn quang.
Nàng khẽ nhếch môi, trong lòng ngâm chú ngữ cổ xưa.
Một đạo khí tức âm hàn lan tỏa, gió núi đột ngột rít lên dữ dội.
Bóng đen khổng lồ xé gió mà đến - một ma thú cấp ba toàn thân giáp đen lấp lánh, hai tròng mắt đỏ như máu, hàm răng sắc nhọn lộ ra trong gầm gừ.Trác Ngọc biến sắc, thân thể run rẩy lui từng bước, rồi không may giẫm phải chính bẫy của mình.
Hắn không nhúc nhích được, miệng kêu la thảm thiết.
Ma thú cấp ba đã lao tới, khí thế như hổ báo, mùi tử khí phả thẳng vào mặt.Ngay khoảnh khắc ấy, Tịnh Ninh lướt đến, tay kết ấn thu phục, dùng thần thức dẫn dắt ma thú quay đầu rời đi.
Ánh mắt nàng lạnh như sương sớm, thoáng liếc Trác Ngọc, khiến hắn hoảng loạn cúi đầu không dám thở mạnh.Khắp rừng nhỏ chỉ còn tiếng gió xào xạc và tim đập thình thịch của Trác Ngọc."
Ngươi... ngươi...?!" hắn lắp bắp.Tịnh Ninh đứng yên, ánh mắt vẫn trong veo, nhưng môi hơi cong lên, nở nụ cười nhàn nhạt."
Ngươi không phải muốn thử xem ta có xứng với sư tôn không sao?
Ta cho ngươi thấy."
---Năm Diệp Tịnh Ninh tròn 3 tuổi, trong 1 lần ngồi chờ Trầm Nguyệt trở về, bỗng nàng nghe thấy một âm thanh khe khẽ như tiếng lá khô bị giẫm gãy.
Tâm tính trẻ con tò mò, Diệp Tịnh Ninh đã men theo lối mòn dẫn vào rừng sau viện, cuối cùng, nàng dừng lại.
Trước mắt nàng, một con ma sói con lạc đàn, bộ lông xám đen lấm lem bùn đất, thân hình run rẩy nép bên một gốc cây già, đôi mắt đỏ ngầu hoảng loạn nhìn nàng chằm chằm.Tịnh Ninh đứng yên, đôi mắt long lanh chớp nhẹ, ngây thơ nhưng đã ánh lên tia thâm trầm mà người thường khó nhận ra.
Trong khoảnh khắc, khi ánh mắt hai bên chạm nhau, nàng cảm nhận rõ ràng có một sợi dây mờ ảo nối thẳng từ linh thức nàng đến sinh linh kia.Nàng không biết mình làm cách nào, chỉ biết trong nháy mắt, nỗi sợ trong đôi mắt đỏ ấy tan biến.
Con ma sói con chậm rãi quỳ rạp xuống, cúi đầu sát đất trước nàng.Tịnh Ninh hơi sững sờ.
Bàn tay bé nhỏ đưa ra, nhẹ nhàng xoa lên đầu nó.
Trong thẳm sâu linh thức, nàng nghe như có tiếng thì thầm giao cảm.
Sói con khẽ ngẩng lên, quay mình chạy về phía bìa rừng theo hướng nàng chỉ.Từ ngày đó, mỗi khi Trầm Nguyệt đi vắng vì việc tông môn, Tịnh Ninh lại lén bước vào rừng tìm ma thú chơi đùa, giao cảm với chúng, thuần phục chúng, như một bản năng trời ban.Tuổi thơ của nàng giữa núi rừng thoảng hương cỏ dại, thấp thoáng ma thú ẩn hiện.
Dần dà, nàng tự mày mò chú ngữ triệu hồi: từ cấp một rồi lên cấp hai, cấp ba ma thú.
Những con ma thú nào hung hãn không thuần phục, đều bị nàng đưa vào bẫy pháp trận dựng sẵn do Trầm Nguyệt dạy, tiêu diệt lấy nội đan, bồi dưỡng cho những ma thú quy phục nàng tăng tu vi.Trong mắt Trầm Nguyệt, nàng là tiểu đồ nhi nhu thuận thông minh, khả ái.
Nhưng chỉ bản thân nàng rõ, trong khu rừng tĩnh mịch này, nàng đã sớm là chủ nhân bóng tối, giữa đoàn ma thú thần phục cúi mình.---Trầm Nguyệt nghe tin xuất hiện ma thú cấp 3, trong lòng thắt lại, lập tức phi thân tới.
Khi nàng đến nơi, đập vào mắt là bóng dáng nhỏ bé đứng chắn trước Trác Ngọc, hệt như tấm lá chắn che chở, Ma thú đã quay đầu bỏ chạy, thân hình to lớn dần khuất vào rừng sâu.
Còn Ninh nhi thì quay đầu lại mỉm cười trấn an Trác Ngọc.Trầm Nguyệt vừa lo lắng, vừa giận dữ.
Nàng cúi xuống ôm lấy Tịnh Ninh, bàn tay run khẽ vì sợ hãi vừa rồi."
Ninh Nhi, con có sao không?
Sao con lại liều lĩnh như vậy?"
Diệp Tịnh Ninh ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo như lưu ly hơi rưng rưng, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra kiên cường:"Con không muốn mất đi người con yêu quý."
Khoảnh khắc ấy, câu nói kia như một mũi nhọn đâm thẳng vào tim Trầm Nguyệt.
Nàng sững lại, đôi mắt phủ một tầng sương lạnh.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trái tim nàng như thắt lại, nỗi khó chịu cùng giận dữ dâng cao đến mức nàng không hiểu vì sao mình lại rối loạn cảm xúc như vậy."
Ninh Nhi... con..."
Nàng không nói thêm được gì nữa, chỉ trầm mặt xuống, ánh mắt phức tạp nhìn đứa trẻ mình luôn nâng niu, bảo hộ.Không nói thêm nửa lời, Trầm Nguyệt ôm Tịnh Ninh lên, xoay người bay đi, để lại Trác Ngọc ở đó, hai chân run lẩy bẩy không dám nhúc nhích.Suốt đường về, Trầm Nguyệt im lặng.
Sự lạnh nhạt chưa từng có của nàng khiến Tịnh Ninh bất an, bàn tay nhỏ siết chặt vạt áo Trầm Nguyệt, môi mím chặt.Nàng lo sợ - sư tôn phát hiện rồi sao?
Phát hiện ra mình triệu hồi ma thú, phát hiện ra mình dám làm chuyện nguy hiểm uy hiếp tính mạng đồng môn?Trở về phòng, Trầm Nguyệt đặt nàng xuống, vẫn không nói nửa lời.
Sự trầm mặc ấy khiến lòng Tịnh Ninh rối loạn, nước mắt rưng rưng sắp trào ra.Cuối cùng, không chịu nổi nữa, Tịnh Ninh rụt rè kéo vạt áo Trầm Nguyệt, giọng nhỏ như muỗi kêu:"Sư tôn, con sai rồi... xin sư tôn đừng giận con!"
Trầm Nguyệt quay đầu lại, ánh mắt vẫn lạnh nhưng sâu bên trong lại ẩn nhẫn một cơn đau khó tả.
Nàng không muốn trách phạt, nhưng lại cũng không cam lòng bỏ qua.
Tịnh Ninh là đồ nhi của nàng, lớn rồi sẽ có người Ninh nhi coi trọng, chuyện đó là lẽ thường.
Nhưng bây giờ Ninh nhi của nàng còn quá nhỏ, nàng phải dạy bảo.:"Con... , tại sao con lại không biết quý trọng bản thân như vậy?
Con vì một người mới quen mà sẵn sàng hy sinh?"
Giọng nàng khàn khàn, có chút run nhẹ.
Tịnh Ninh lắc đầu liên tục, nước mắt rơi lã chã:"Không phải đâu!
Sư tôn, con không phải vì hắn.
Con..., hắn nói sẽ cướp sư tôn khỏi con, con chỉ muốn cho hắn một bài học thôi... con... con sợ mất sư tôn."
Trầm Nguyệt ngẩn ra, nỗi lạnh lẽo trong lòng tan dần, thay vào đó là kinh ngạc cùng xót xa."
Ninh Nhi... con nói rõ cho ta nghe, Trác Ngọc nói gì với con?"
Tịnh Ninh ngoan ngoãn kể lại mọi chuyện, từ câu nói của Trác Ngọc cho tới việc nàng âm thầm triệu hồi ma thú, chỉ muốn hù dọa hắn.
Sợ Trầm Nguyệt không vui, Tịnh Ninh còn cẩn thận giải thích việc nàng có khả năng thuần thú và triệu hồi vài con thú cấp thấp để chơi cùng...Nghe xong, Trầm Nguyệt siết chặt tay, lòng đau như dao cắt.
Nàng cúi xuống ôm lấy Tịnh Ninh, khẽ thì thầm:"Là ta không tốt, là ta vô dụng... không có linh căn, không thể chỉ dạy cách tu luyện, khiến con phải chịu ấm ức như vậy.
Ta cho con đi học để con học được cách dẫn khí nhập thể, không ngờ lại để con bị ức hiếp."
Tịnh Ninh vội lắc đầu, nức nở:"Không phải đâu, sư tôn, con không thấy ấm ức.
Chỉ cần được ở bên sư tôn, con không sợ gì hết."
Trầm Nguyệt khẽ hít một hơi sâu, xoa đầu nàng, ánh mắt dịu lại."
Con nghe ta.
Con không phải phế vật.
Trưởng môn từng nói căn cốt con hiếm lạ là kỳ tài khó gặp.
Con đừng để tâm lời nói của kẻ khác.
Sau này, mọi chuyện ta sẽ ở bên con.
Không để ai bắt nạt con nữa."
Tịnh Ninh dụi đầu vào ngực Trầm Nguyệt, nước mắt còn vương nơi khóe mắt, nhưng lòng đã nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.Còn Trầm Nguyệt, lòng lại trào dâng một nỗi day dứt sâu nặng, chỉ sợ bản thân sẽ làm liên luỵ tới Ninh nhi, mà lại không đủ năng lực bảo hộ được nàng.
Một lo lắng, xót xa và nỗi khó chịu không tên trào lên trong lòng Trầm Nguyệt.