Tâm Linh [Linh Dị] NHÀ SỐ 13

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
397197448-256-k791362.jpg

[Linh Dị] Nhà Số 13
Tác giả: riivine1712
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Bạn có dám bước vào một ngôi nhà biết viết nhật ký bằng chính ký ức của bạn?

Giữa màn sương lạnh Đà Lạt, căn nhà số 13 ẩn chứa bí ẩn về những vụ mất tích.

Khi ba sinh viên trẻ Linh, Lâm Phong và Bảo bước vào khám phá, họ không ngờ mình đang dấn thân vào một thực thể sống: một cuốn nhật ký khổng lồ tự động ghi chép, bóp méo thực tại và viết lại quá khứ của họ bằng mực đỏ ám ảnh.

Linh bị kéo sâu vào mê cung ký ức, đối mặt với bản thể mắt đỏ muốn xóa sổ mọi dấu vết tồn tại.

Lâm Phong và Bảo chạy đua với thời gian, vượt qua ảo ảnh để giải cứu cô.

Đây là cuộc chiến sinh tồn, đấu tranh để "giải" mọi bí ẩn, giành lại danh tính và phá vỡ vòng lặp kinh hoàng.

Liệu họ có thoát khỏi ngôi nhà trước khi nó "giải thể" vĩnh viễn, hay sẽ trở thành một phần của những trang nhật ký không bao giờ kết thúc?​
 
[Linh Dị] Nhà Số 13
PHẦN 1: CỬA NHÀ MỞ RA


Khi mùa đông tràn về những ngõ nhỏ ở thành phố Đà Lạt, từng luồng sương mù như dải khói bạc cuốn mình quanh rặng thông già, len lỏi qua khe cửa, bám đầy trên những ô kính đã sờn màu thời gian.

Trên con dốc nhỏ vắng người qua lại, căn nhà số 13 hiện ra với dáng vẻ âm u và lạnh lẽo như một mảng tối lặng im trong bức tranh phố núi thơ mộng.

Tường rêu loang lổ, cánh cổng sắt gỉ sét khép hờ, và bậc tam cấp phủ đầy lá khô.

Dường như nó đã bị lãng quên từ lâu lắm rồi.Nhưng hôm nay, một chiếc xe bán tải dừng lại trước cổng căn nhà ấy.

Tiếng thắng xe kêu ken két phá tan sự tĩnh mịch.

Cửa xe bật mở.

Một cô gái mặc áo khoác dày, quàng khăn len đỏ, bước xuống trước.

Mái tóc dài cột gọn, ánh mắt đen tuyền ánh lên vẻ cảnh giác.

Đó là Linh, sinh viên năm cuối khoa Tâm lý học, người luôn tin vào những điều khoa học có thể lý giải được.

Theo sau cô là một thanh niên gầy nhưng cao ráo, đeo balô to sụ phía sau, tay cầm một chiếc camera nhỏ.

Đó là Lâm Phong, bạn cùng lớp với Linh, nhưng đồng thời cũng là người rất tin vào các hiện tượng siêu nhiên, một người "quay phim nghiệp dư" nhưng chuyên nghiệp trong việc theo đuổi những bí ẩn không lời giải.Người cuối cùng bước ra từ ghế sau là Bảo, một cậu trai ít nói, có đôi mắt sắc như chim ưng.

Trong tay cậu là chiếc đèn pin cỡ lớn, lấp ló ánh sáng trong làn sương mù dày đặc.

Bảo học cùng khóa nhưng khác ngành, chuyên ngành Vật lý ứng dụng.

Bảo ít khi tham gia các chuyến đi kiểu này, nhưng lần này cậu nhận lời mà không cần suy nghĩ lâu.

Dường như cậu có một lý do riêng.Linh bước lên trước, dừng lại trước cánh cổng.

Tay cô hơi run khi chạm vào ổ khóa gỉ.

Nhưng khi vừa chạm vào, cánh cửa như cảm nhận được hơi người, tự động hé mở một tiếng "két..." dài và chậm.

Không ai lên tiếng.

Họ chỉ nhìn nhau.

Không khí như đông đặc.

Một cơn gió lạnh rít qua khe cửa, lùa thẳng vào xương sống khiến ai cũng khẽ rùng mình.Căn nhà số 13, nơi từng xảy ra những vụ mất tích kỳ bí, nơi bị người dân gọi là "ngôi nhà quỷ ám", giờ đây chính thức mở cửa đón ba vị khách không mời.Họ bước vào.

Sàn nhà gỗ mục phát ra những tiếng kẽo kẹt buồn thảm theo từng bước chân.

Mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.

Căn phòng khách rộng lớn, nhưng đồ đạc phủ đầy bụi bặm, mạng nhện giăng như bẫy.

Trên tường là những bức ảnh cũ, không rõ mặt, chỉ còn bóng người mờ nhòe.Linh mở balô, lấy ra một cuốn sổ tay, đó là bản nhật ký ghi chép những thông tin về căn nhà này.

Cô đã nghiên cứu suốt ba tuần, từ hồ sơ cảnh sát, tin đồn người dân, đến cả những bài viết trên các diễn đàn huyền bí.

Tất cả đều xoay quanh một điểm chung, mọi người từng sống trong ngôi nhà này đều biến mất không dấu vết.Lâm Phong đặt máy quay lên giá ba chân, bật nút ghi hình.

Mắt cậu ánh lên sự hưng phấn lạ kỳ.

"Nếu đúng là thật," cậu thì thầm, "đây sẽ là tư liệu quý giá nhất từ trước tới giờ..."

Trong khi đó, Bảo không nói gì.

Cậu đi quanh căn phòng, rọi đèn vào các góc khuất.

Dường như cậu đang tìm kiếm điều gì đó.

Ánh mắt cậu không đơn thuần là sợ hãi, mà còn là sự chờ đợi.Bất ngờ, một tiếng động vang lên từ tầng trên.

Cả ba người sững lại.

Không ai nói lời nào.

Tiếng bước chân, chậm rãi, rõ ràng, như ai đó đang đi qua dãy hành lang lầu một.

Linh nắm chặt cuốn sổ, Lâm Phong cầm lấy máy quay, còn Bảo đã rọi đèn lên cầu thang."

Chúng ta không ở một mình," Linh khẽ nói."

Chắc là tiếng gỗ giãn nở thôi..."

Lâm Phong cố cười, nhưng mặt cậu tái đi.Không ai trả lời.

Bởi ngay sau đó, một bóng đen lướt ngang qua cầu thang, rất nhanh, chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng tất cả đều thấy.Gió bên ngoài thổi mạnh.

Cánh cửa chính tự động khép lại.

Tiếng "rầm" vang lên khiến Linh giật mình quay lại.

Khi quay lại phía trước, cô chợt nhận ra, trên tường phòng khách, bức ảnh mờ nhòe khi nãy giờ rõ hơn một chút.

Trong bức ảnh là ba bóng người... giống hệt họ.Linh lùi lại một bước, lòng bàn tay siết chặt cuốn sổ đến mức móng tay in hằn lên bìa da.

Cô không tin vào ma quỷ.

Cô vẫn tin vào sự ngẫu nhiên, vào phản xạ của não bộ khi bị đặt trong hoàn cảnh sợ hãi.

Nhưng lần này... không ai có thể phủ nhận điều vừa thấy.

Ba bóng người trong ảnh, mờ mờ như thể khói phủ, đang nhìn thẳng về phía họ.

Cùng dáng đứng, cùng vị trí, cùng... nét mặt ngơ ngác.Lâm Phong lập tức chĩa máy quay vào bức tường, nhưng qua ống kính, bức ảnh lại trở nên nhòe nhoẹt như cũ.

Cậu chỉnh lại tiêu cự, điều chỉnh ánh sáng, rồi lắc đầu.

"Không thấy gì... giống như máy quay không ghi lại được..."

Bảo im lặng tiến đến gần khung ảnh, soi đèn sát mép khung gỗ.

Cậu rút trong túi áo một mảnh giấy nhỏ, có vẻ như là một tấm bản đồ hoặc ghi chú riêng.

Linh để ý thấy tay cậu run, rất nhẹ, nhưng rõ ràng, như thể cảm nhận được một tầng khí lạnh bủa vây quanh khung ảnh."

Ở đây từng có người chết," Bảo nói, giọng trầm, dứt khoát.

"Và cái chết ấy... không được siêu thoát."

Linh quay lại nhìn bạn, lông mày chau lại.

"Cậu dựa vào đâu mà nói thế?"

"Không khí," Bảo đáp mà không quay lại.

"Chỗ này có mùi đặc trưng, giống như nơi từng có máu khô rất lâu.

Cậu không nhận ra vì mùi ẩm mốc che lấp nó.

Nhưng với người nhạy... thì thấy rõ."

Linh nuốt khan.

Cô cảm thấy cổ họng khô rát.

Đèn pin của Bảo rọi thẳng lên góc trần nhà, nơi có một vệt loang mờ màu nâu sẫm, gần như hòa vào màu gỗ cũ.

Nhưng khi nhìn kỹ...

đó là dấu loang, như thể thứ gì đó từng rỉ từ tầng trên xuống.Lâm Phong nhăn mặt.

"Chúng ta lên lầu một xem thử?"

"Không phải bây giờ," Bảo lắc đầu.

"Không nên lên khi ngôi nhà chưa 'thở' hết.

Nó đang quan sát chúng ta.

Nếu bước lên lúc này, nó sẽ biết sợ hãi nằm ở ai."

Linh nhìn cậu chằm chằm.

"Cậu đang nói... như thể nơi này có ý thức."

"Chẳng phải chúng ta đến đây cũng vì điều đó sao?"

Bảo đáp, cười nhạt.Lúc này, một tiếng vọng mơ hồ vang lên, rất nhỏ, như tiếng thì thầm từ khe tường vọng ra:"Quay lại đi..."

Ba người cùng lúc quay phắt về phía hành lang dẫn vào bếp.

Bảo giơ đèn, Lâm Phong đưa máy quay lên.

Linh bước chậm rãi, ngón tay lần theo mặt tường, như để giữ thăng bằng.

Tiếng thì thầm lại vang lên, lần này nghe rõ hơn, như từ trong gió:"...quay lại...

đừng vào sâu..."

Không ai nói.

Họ chỉ nghe.

Nhưng trong lòng từng người, cảm giác rợn ngập dần, như thể đang bị kéo vào một nơi mà chỉ cần một bước quá xa, sẽ không bao giờ quay lại được nữa.Cánh cửa dẫn vào nhà bếp kẽo kẹt mở ra.

Trong bóng tối lờ mờ, hiện ra một căn bếp cổ, với chiếc tủ lạnh đời cũ nằm nghiêng sang một bên, bàn ăn tróc sơn, và trên tường là những vết xước kéo dài như thể móng tay cào vào.

Trên bàn, một chiếc đồng hồ cát nhỏ, úp ngược, cát bên trong đã chảy hết từ bao giờ, nhưng chẳng ai biết tại sao nó vẫn phát ra tiếng "tách... tách..."

đều đặn như đồng hồ kim.Linh tiến lại gần, ngón tay chạm nhẹ vào mặt kính đồng hồ cát.Bất ngờ, "cạch!", đèn pin của Bảo vụt tắt.Mọi thứ chìm vào bóng tối.

Trong vài giây ngắn ngủi ấy, họ nghe thấy tiếng kéo ghế, tiếng bước chân trần lướt trên sàn nhà, rồi một giọng nói lạc lối:"...con ơi, về chưa?

Cơm nguội rồi..."

Lâm Phong lắp bắp: "Không...

Không thể nào...

Cái đó... giống trong đoạn thu âm cũ..."

Linh run rẩy bật đèn pin dự phòng.

Ánh sáng vàng nhạt lóe lên, nhưng căn bếp đã thay đổi.Chiếc bàn giờ có ba chiếc chén bày ra.

Trong mỗi chén là một vệt nước đen sánh đặc như dầu.

Chiếc ghế đối diện bàn vừa mới kéo ra, bây giờ có dấu lõm như thể ai đó vừa ngồi xuống.

Nhưng trong ánh sáng đèn pin, không có ai.Linh nhìn xuống, và sững sờ.

Trên mép bàn, được khắc bằng móng tay hay vật gì sắc bén, là ba cái tên:Linh, Lâm Phong, BảoMỗi tên đều được khắc lên... với một chữ cuối đã bắt đầu rỉ máu.Linh khựng lại, mắt dán chặt vào ba cái tên đang rỉ máu trên mép bàn.

Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy như ai đó đang nhìn xuyên qua làn da, qua từng mạch máu, để chạm đến tận nơi sâu kín nhất trong tâm trí cô, nơi chưa bao giờ cô tin là có thể bị lay chuyển bởi nỗi sợ hãi.Lâm Phong lùi lại một bước, cánh tay siết chặt chiếc máy quay như một phản xạ bản năng.

Bảo thì không động đậy.

Cậu nhìn dòng máu nhỏ xuống chậm rãi, như thể đã biết trước điều này sẽ xảy ra.

Đèn pin trên tay cậu lóe nhẹ, rồi sáng trở lại, nhưng ánh sáng không còn ổn định, nhấp nháy, run rẩy, như thể chính nó cũng bị ảnh hưởng bởi một nguồn năng lượng không tên."

Chúng ta cần rời khỏi đây," Linh khẽ nói, giọng khàn đi vì căng thẳng."

Không...," Bảo lắc đầu.

"Ngôi nhà chưa cho phép."

Câu trả lời khiến Linh lạnh sống lưng.

Cô quay lại, định phản bác, nhưng lúc đó, đèn pin của Bảo vụt tắt lần nữa.

Lần này, không có giọng nói.

Không có tiếng động.

Chỉ là bóng tối....Rồi một ánh sáng le lói, từ đầu cầu thang dẫn lên tầng một.
 
[Linh Dị] Nhà Số 13
PHẦN 2: GƯƠNG, HỘP VÀ NHỮNG MẢNH KÝ ỨC BỊ NIÊM PHONG


Một chiếc đèn dầu, cổ lỗ và méo mó, đang cháy âm ỉ, đặt lơ lửng giữa không trung, như được ai đó vô hình cầm trên tay.

Ánh sáng của nó quét một vòng, như dò xét, rồi lặng lẽ trôi lên tầng.Cả ba người sững sờ.

Không ai nói, nhưng từng cái nhìn trao nhau như một quyết định ngầm.

Họ không thể quay lại.

Họ phải lên, bởi ngôi nhà đang mở đường, và nếu không theo kịp, có lẽ họ sẽ bị bỏ lại... mãi mãi.Lâm Phong siết chặt quai balô, máy quay vẫn bật, nhưng ánh đèn đỏ ghi hình đã chập chờn như sắp tắt.

Linh bước lên trước, chân đặt nhẹ lên bậc thang đầu tiên.

Tiếng gỗ kẽo kẹt dưới đế giày vang lên như lời cảnh báo.

Bảo không nói gì, nhưng ánh mắt cậu dán chặt vào chiếc đèn dầu đang trôi lơ lửng phía trên, ánh sáng của nó như thoi thóp nhịp tim của chính ngôi nhà này.Tầng một là một hành lang dài, hẹp, trải thảm cũ mèm màu rượu chát, giữa hai dãy tường treo đầy tranh chân dung đã bạc màu.

Gương mặt trong tranh mờ nhạt, vài bức như bị ai đó cố tình cào xước, để lại những vệt trắng loang lổ, lạnh lẽo.

Linh bước chậm rãi, tay lần theo lan can.

Cô cảm thấy nhiệt độ ở đây thấp hơn tầng trệt, không phải kiểu lạnh của gió, mà là cái lạnh như từ bên trong những viên gạch toát ra, len vào da thịt.Đèn dầu tiếp tục trôi, thắp sáng dãy hành lang dẫn về cánh cửa cuối cùng.

Nhưng khi họ vừa đi ngang qua căn phòng đầu tiên bên trái, cánh cửa, tưởng như đã khóa, bất chợt mở ra.

Không tiếng động.

Không gió.

Chỉ là nó... mở.Cả ba dừng lại.

Từ bên trong phòng, mùi ngai ngái của thuốc cam, long não và mùi khét của tóc cháy phả ra.

Một phòng ngủ cũ kỹ hiện ra sau cánh cửa: giường đơn trải ga trắng ố vàng, chiếc bàn gỗ cũ đặt sát cửa sổ, và bên trên là một cái gương hình bầu dục, khung đồng khảm hoa văn.Linh chậm rãi bước vào, cảm giác nghẹt thở như có thứ gì đang đè lên lồng ngực.

Lâm Phong lia máy quay xung quanh, âm thanh rè rè vang lên từ loa như bắt trúng một tần số bất ổn.

Bảo bước tới sau cùng, ánh mắt dừng lại trên chiếc gương treo tường.Trong gương, căn phòng phản chiếu lại hoàn toàn... ngoại trừ một điều: không có họ.Không bóng dáng nào hiện ra trong gương.

Không Linh, không Lâm Phong, không Bảo."

Gương gì kỳ vậy?"

Lâm Phong khẽ hỏi, nhíu mày.Linh bước sát vào.

Tay cô khẽ chạm vào mép khung đồng lạnh buốt.

Và rồi, trong gương, xuất hiện một hình ảnh.Không phải cô.

Không phải ai trong ba người.

Mà là một cô gái lạ.

Đang ngồi trên mép giường, lưng quay lại phía họ, mái tóc dài rối bời che kín gương mặt.

Cô ta mặc váy ngủ trắng, vai gầy trơ xương, và... khẽ lay người như đang nấc nhẹ."

Có người kìa!"

Lâm Phong thốt lên, máy quay chĩa thẳng vào gương.

Nhưng trong ống kính, chỉ là căn phòng trống rỗng.Linh lùi lại.

Tim cô đập thình thịch.

Cô gái trong gương vẫn không quay đầu.

Nhưng... bờ vai ấy... giờ đang run lên nhè nhẹ, như đang khóc.

Và rồi, từ dưới chân giường, một bàn tay thò ra, da trắng nhợt, móng tay dài quặp lại như móng thú, bám lấy sàn gỗ mà lết ra chậm rãi.Bảo tiến lên một bước, chắn trước Linh.

Cậu rút từ balô ra một mảnh gương nhỏ, hình tam giác, viền đồng đen.

"Đừng nhìn gương chính," cậu nói nhanh, "nó là cửa sổ.

Không phải phản chiếu."

Bảo xoay gương tam giác về phía tấm gương lớn, và trong đó, không phải một cô gái, mà là bốn, năm hình bóng nữ, đứng im, hoặc bò, hoặc ngồi co quắp quanh chiếc giường.

Tất cả đều không có mắt.Linh không kịp kêu.

Trong cổ họng cô, một luồng hơi lạnh phả ra, đông đặc.

Cô chỉ nghe giọng Bảo vang lên bên tai:"Ra khỏi phòng.

Lùi lại.

Đừng quay lưng."

Họ từng bước một lùi ra khỏi phòng.

Cánh cửa tự động đóng lại phía sau, không tiếng động.

Nhưng từ bên trong, một âm thanh khe khẽ vọng ra, không rõ tiếng người hay hơi thở, kéo dài, nghèn nghẹt như từ cổ họng ai đó bị bóp nghẹt:"...ở lại với bọn tao..."

Cả ba lặng im.

Hành lang giờ chỉ còn lại họ, và ánh đèn dầu kia đã dừng lại trước cánh cửa cuối cùng.Bảo hạ tay, giấu mảnh gương tam giác vào túi áo.

"Có ai từng dùng gương để gọi họ.

Và giờ... có lẽ không ai trong số đó còn sống."

Linh nắm lấy tay vịn cầu thang, cảm thấy lạnh như đá.

"Chúng ta đã đi quá xa để quay đầu..."

Lâm Phong chậm rãi gật đầu.

"Cậu biết phía sau cánh cửa đó là gì không?"

"Không," Bảo đáp.

"Nhưng tôi nghĩ... nó sẽ không còn là một căn phòng bình thường."

Chiếc đèn dầu khẽ lay động.

Rồi như được ai đó vô hình nâng lên, nó lặng lẽ xuyên qua cánh cửa gỗ, để lại một khoảng tối mơ hồ phía sau.Cả ba tiến tới.Linh đưa tay, đẩy cánh cửa ra.Một tiếng "cọt kẹt" vang lên, dài và chậm, như tiếng cười bị nuốt lại trong cổ họng...Phía sau cánh cửa là một không gian tối đen, sâu hun hút như khoang bụng rỗng của một con thú khổng lồ.

Không ánh sáng, không âm thanh.

Ngay cả đèn dầu cũng không thể xuyên qua lớp bóng tối ấy, như thể nó đã bị nuốt chửng ngay khi vượt qua ngưỡng cửa.Bảo bước lên trước, lấy từ túi áo một viên đá màu xám tro, hơi phát sáng nhẹ nhàng trong lòng bàn tay.

Ánh sáng nhạt ấy không rực rỡ, nhưng nó khiến lớp tối phía trước như co lại, để lộ một đoạn hành lang âm u, trần thấp, vách gỗ nứt nẻ, và một lớp sương mỏng phủ lửng lơ như khói hương chưa tan."

Cái này không có trong bản vẽ nhà," Linh lẩm bẩm, mắt mở to."

Không phải kiến trúc vật lý," Bảo đáp.

"Đây là 'phòng lặp', dạng không gian tạm do ký ức hoặc linh thể hình thành.

Tồn tại... nhưng không ổn định."

Lâm Phong bặm môi, máy quay giờ chỉ còn một vạch pin.

Cậu do dự một thoáng, rồi cũng bước vào theo.

Khi cả ba đã đứng bên trong, cánh cửa sau lưng họ đóng sập lại.

Không tiếng gió.

Không chuyển động.

Chỉ là một lực vô hình, quyết đoán và dứt khoát, như khẳng định rằng, không còn đường lui nữa.Ánh sáng từ viên đá lập lòe, lộ ra vách tường dọc theo lối đi phủ đầy dấu tay.

Nhỏ có, lớn có, những dấu tay người, bầm tím và lem máu khô, chồng lên nhau, hướng về một phía."

Có người từng bị nhốt ở đây," Linh khẽ nói, giọng cô khàn lại."

Từng," Bảo gật đầu.

"Và có thể... vẫn còn."

Càng đi sâu, hành lang càng thu hẹp.

Không gian bắt đầu bóp méo, các vách tường như dịch chuyển, uốn lượn nhẹ, như thể chính ngôi nhà đang co giãn theo từng nhịp thở của ai đó khổng lồ.

Lâm Phong lia máy quay, nhưng màn hình chỉ còn một màu nhiễu xám, xen lẫn những đường kẻ rung động như tần số bị chặn.Họ đi thêm vài bước nữa thì hành lang kết thúc, trước mặt họ là một căn phòng tròn, lót sàn gỗ, giữa phòng có một chiếc bàn đá tròn phủ lớp vải đỏ thẫm đã phai màu.

Trên bàn đặt một chiếc hộp gỗ vuông, cũ kỹ, khắc đầy ký hiệu cổ mà Linh chưa từng thấy trong bất kỳ tài liệu nào."

Đừng mở nó," Bảo nói ngay lập tức, nhưng không kịp.Lâm Phong đã đặt tay lên nắp hộp.

Một cơn rùng mình lan dọc sống lưng cậu, nhưng tay vẫn không rời ra.

Như bị dính chặt."

Không... nó... kéo tay tôi..." cậu nói qua kẽ răng.Bảo lao đến giữ tay Lâm Phong lại, rút từ cổ tay ra một sợi chỉ đỏ thắt nút.

Cậu quấn sợi chỉ quanh cổ tay bạn, thì thầm mấy câu gì đó bằng tiếng Phạn.

Ngay lập tức, bàn tay Lâm Phong được "nhả" ra, nhưng từ trong hộp, một luồng khí lạnh ùa ra như khói ngược, quẩn quanh sàn nhà.Linh thở hắt.

Trong lớp khói ấy, bắt đầu hiện ra một dáng người.Là một người phụ nữ, già nua, tóc bạc phơ, gương mặt nhăn nheo như vỏ cây khô, hai mắt trắng dã không tròng, miệng há rộng đến tận mang tai.

Bà ta không đứng.

Bà ta trôi, như đang bị treo bởi sợi dây vô hình."

Tại sao... không nghe lời...?" giọng bà ta như xé vải, dội thẳng vào đầu, không qua tai.Linh ôm đầu, gục xuống.

Hình ảnh chập chờn xuất hiện trong tâm trí cô: một người mẹ đang nấu ăn, một đứa trẻ đang ngồi trước bàn học, rồi đột ngột, tiếng hét, máu bắn lên tường, và gương mặt người mẹ, vặn vẹo, tuyệt vọng, biến mất trong một màu đen đặc quánh."

Là ký ức dính trong nhà," Bảo gào lên, "Đừng để nó cấy vào đầu!"

Cậu lao đến, giật lấy chiếc hộp, nắp hộp đóng lại.

Linh ảnh kia gào thét, rồi tan biến vào trong đám khói, để lại không khí đặc quánh như vừa bước ra khỏi một giấc mộng có thật.Linh ngồi phịch xuống sàn, thở hổn hển.

Nước mắt cô trào ra, không rõ vì xúc động hay vì sợ.

Cô không hiểu vì sao mình lại thấy những hình ảnh đó.

Nó không phải của cô.

Nhưng nó như đã in hằn vào não."

Chúng ta đã vào được tầng ký ức sâu nhất của ngôi nhà," Bảo nói, mặt cậu tái nhợt.

"Từ giờ, mọi thứ sẽ không còn tuân theo logic thông thường."

"Vậy... cái hộp này là gì?"

Lâm Phong hỏi, giọng khản đặc.Bảo siết chặt hộp.

"Là ổ khóa."

"Khóa cái gì?"

"...Một tầng sâu hơn," Bảo đáp.

"Thứ đang bị giam giữ.

Và cũng có thể là... lý do khiến tất cả những người từng sống ở đây biến mất."

Họ nhìn nhau, sự im lặng kéo dài, rồi ánh sáng từ viên đá trong tay Bảo vụt tắt.Từ vách tường sau lưng, một âm thanh vang lên, tiếng kim loại cào vào gỗ, ken két, rồi dần dần, một cánh cửa mới... hiện ra.

Không có tay nắm.

Không bản lề.

Chỉ là một mảng tường...

đang nứt ra, như thể chính căn nhà đang "mở miệng".Linh đứng dậy, giọng cô đã bình tĩnh lại, nhưng không giấu được sự lo lắng."

Lần này... chúng ta không còn là người khám phá nữa.

Chúng ta đã trở thành một phần của nó rồi."

Lâm Phong gật đầu.

Cậu bật máy quay lần nữa, đèn đỏ sáng lên, yếu ớt nhưng kiên định.Bảo cầm lấy chiếc hộp, giấu vào balô.

Cậu không nói gì.

Chỉ liếc nhìn cánh cửa nứt, nơi bóng tối đang đợi.Và rồi, không ai bảo ai, họ cùng tiến về phía đó.Ngưỡng cửa mới.Một tầng sâu khác của ngôi nhà số 13, nơi nhật ký âm dương... chính thức bắt đầu viết chương đầu tiên bằng máu.
 
[Linh Dị] Nhà Số 13
PHẦN 3: HÀNH LANG TRÊN GIẤY


Không còn ánh sáng nào dẫn đường.

Không viên đá phát sáng.

Không đèn dầu.

Chỉ có bóng tối, đặc quánh, sống động, như có nhịp thở riêng.

Khi cả ba bước qua cánh cửa nứt ra từ vách tường, họ có cảm giác mình đang lội qua một lớp màng vô hình, lạnh, nhớp và dính như nước mắt của thứ gì đó đã chết từ lâu.Không gian phía sau cửa không phải là phòng.

Cũng không hẳn là hành lang.

Nó giống như bên trong một quyển sách cũ đang bị xé từng trang: vách tường là giấy ố vàng, nền nhà loang lổ mực viết tay, và trên trần... là những dòng chữ nghuệch ngoạc, ngược chiều, lộn xộn, như ai đó đã viết nhật ký bằng máu, rồi cố giấu nó vào nơi không ai nhìn tới."

Đây là gì vậy?"

Linh thì thầm, giọng cô vang vọng như đang nói trong giấc mơ.Bảo khom người, dùng đầu ngón tay chạm vào vách tường giấy.

Khi ngón tay chạm vào dòng chữ, nó nhòe ra, không như mực, mà như máu khô vừa chạm nước.

Một dòng chữ hiện rõ hơn:"...Tôi thấy mình bước vào chính ký ức của căn nhà.

Nhưng từng mảnh ký ức ấy... không còn là của tôi."

"Có người từng vào đây trước chúng ta," Lâm Phong nói, tay lia máy quay, nhưng màn hình vẫn tối đen.

"Và có thể... họ chưa ra được."

Một tiếng động khe khẽ vang lên từ phía xa, không giống tiếng người, cũng không phải tiếng gió.

Nó giống tiếng lật sách, đều đặn, lạnh lẽo, như thể ai đó đang đọc từng trang của cuộc đời họ, từng giây một.Bảo dừng lại.

Cậu mở balô, lôi ra một tờ giấy bản đồ, bản scan từ hồ sơ kiến trúc gốc của căn nhà.

Nhưng giờ đây, chính giữa tờ giấy xuất hiện một vòng tròn đỏ, không phải do cậu đánh dấu, mà như vừa được in ra từ bên trong giấy.

Ở trung tâm vòng tròn là một ký hiệu: một con mắt đang nhắm, với đường rạch dọc qua tròng."

Chỗ này không có trong bất kỳ bản thiết kế nào," Linh nói, "nhưng có thể... nó nằm trong bản thiết kế tâm linh."

"Hoặc... bị xóa khỏi mọi tầng thực tại," Bảo đáp.Tiếng "lật trang" dừng lại.Rồi, từ phía trước, xuất hiện một cánh cửa.Không phải gỗ, không kim loại.

Mà là giấy, dày, thô, như cửa shoji kiểu Nhật, nhưng lại thở phập phồng như lá phổi.

Trên cánh cửa dán hàng trăm tờ giấy chi chít chữ viết, mỗi tờ là một đoạn nhật ký ngắn:"Ngày thứ 3, con bé lại gọi 'Mẹ ơi' dù tôi không có con."

"Ngày thứ 7, tôi thấy mình ăn trong bóng tối, nhưng bàn tay bưng chén không phải tay mình."

"Ngày thứ 10, tôi soi gương và thấy một người đàn bà lạ đang dùng đôi mắt tôi để nhìn lại tôi."

"Ngày thứ 13..."

Linh khựng lại.

Cô nhìn dòng cuối, tờ giấy rách nửa.

Chỉ còn dòng chữ: "Đừng để nó viết nốt tên bạn."

Lâm Phong nuốt khan.

"Cửa này... không phải để mở.

Mà là để đọc."

Bảo bước tới, tay cầm viên đá đã hết sáng, giờ như cục than nguội.

"Nếu ký ức đang viết lại chính nó, thì chúng ta cần đi đến đoạn kết... trước khi nó viết xong chúng ta."

"Hoặc chúng ta sẽ trở thành một phần trong những dòng này..."

Linh thì thầm.Cô bước tới, đẩy nhẹ cánh cửa giấy.Một làn gió buốt lạnh lùa qua, mang theo mùi máu, khói, và thứ gì đó đã chết từ rất lâu nhưng chưa mục.

Và rồi... họ bước vào, không gian bên trong như kho chứa hồ sơ vô tận.

Hai bên là dãy kệ cao tới trần, phủ kín sổ tay, giấy tờ, và búp bê vải không mặt.

Trên từng tờ giấy, là tên người.

Hàng trăm.

Hàng nghìn.

Một số bị gạch chéo.

Một số bị tô đậm.

Nhưng có ba tên...

đang phát sáng:Linh.

Lâm Phong.

Bảo.Mực chưa khô.Từ sâu trong kho lưu trữ ấy, vang lên một âm thanh gằn:"...đã ghi tên thì không được rời đi..."

Linh nắm chặt cuốn sổ tay của mình, giờ đây, từng trang bên trong đang tự động viết thêm bằng nét chữ không phải của cô."

Linh, vào lúc 22:13, ngày 30 tháng 6.

Đã bước qua cửa giấy.

Đang bị theo dõi."

"Lâm Phong, máy quay không còn ghi được thực tại.

Đã mất một phần hình ảnh."

"Bảo, cầm theo hộp khóa.

Nếu mở, nhật ký sẽ bắt đầu lại từ đầu..."

Cả ba dừng lại, từng hơi thở như đông lại thành khói.Một bóng đen khổng lồ lướt ngang cuối hành lang giấy, không tiếng động, không gió, chỉ là sự hiện diện.

Và dưới chân nó... mỗi bước đi đều để lại một dấu cháy sém, như những chữ cái chưa hoàn thành.Bảo thì thầm, "Không được để nó hoàn tất tên mình.

Chúng ta phải... xóa tên."

"Xóa bằng gì?"

Lâm Phong hỏi gấp.Linh nhìn cuốn sổ tay, rồi rút cây bút đỏ, chiếc bút duy nhất không bị đổi màu trong hành trình này.

"Bút của người sống... có thể ghi đè lên ký ức của nhà."

Bảo gật đầu.

"Tìm trang viết tên chúng ta.

Xóa nó.

Trước khi... nhà viết nốt phần cuối."

Và họ bắt đầu chạy, xuyên qua hành lang giấy, nơi từng cánh cửa đều là một chương trong nhật ký âm dương.

Mỗi chương có thể là bẫy, là lời nhắn, hoặc là đoạn cuối của một kẻ đã không bao giờ bước ra được.Tiếng bước chân vang vọng dội lại từ hàng trăm lối đi, tạo thành một nhịp điệu hỗn loạn, như tiếng tim đập của chính ngôi nhà.

Linh chạy trước, tay vẫn siết chặt cây bút đỏ, cuốn sổ tay ép vào ngực như một bùa hộ mệnh.

Những kệ hồ sơ vút qua hai bên, tên người nhấp nháy trong ánh sáng ma quái, vài cái biến mất khi họ lướt qua, vài cái bắt đầu mọc gai như thể những ký ức đang biến thành sinh vật sống.Đột ngột, Bảo khựng lại."

Chỗ này..." cậu nhìn quanh, mắt hơi nheo lại.

"Không phải kho lưu trữ thông thường nữa.

Cấu trúc đang... gấp lại."

Linh cũng cảm nhận được điều đó.

Không gian xung quanh thay đổi, các kệ hồ sơ cong lại, trần nhà hạ thấp, các vách tường giấy mềm oằn xuống như đang thở.

Mọi lối đi đều dẫn về một điểm hội tụ, một khung cửa lớn duy nhất ở cuối hành lang, phủ đầy tấm màn bạc.Lâm Phong nói như thì thầm: "Gương.

Chúng đang dẫn ta đến mê cung gương."

Bảo gật đầu, nghiêm giọng: "Chính xác.

Mỗi người từng bị ngôi nhà ghi tên đều phải đi qua mê cung gương, để đối mặt với bản ngã bị bóp méo, để xem liệu ký ức của họ còn nguyên vẹn, hay đã bị nhà viết lại."

Linh quay sang cậu: "Và chúng ta phải tìm trang ghi tên mình ở trong đó?"

"Không chỉ tìm," Bảo đáp.

"Mà còn phải biết chính xác mình là ai... nếu không sẽ tự gạch nhầm chính mình."

Linh siết chặt bút.

Cô hít sâu, gật đầu.

"Đi thôi."

Cánh cửa dẫn vào mê cung gương mở ra nhẹ nhàng như một hơi thở.

Bên trong, ánh sáng bạc nhàn nhạt phản chiếu từ hàng ngàn mặt gương lắp kín mọi hướng, vách tường, trần, sàn.

Những tấm gương không hoàn hảo: có tấm rạn nứt, có tấm loang lổ sương mờ, có tấm phản chiếu trễ, và một số thì... không phản chiếu gì cả.Ngay khi bước vào, Linh lập tức cảm thấy nhịp tim của mình không còn khớp với thực tại.

Bóng của cô trong gương... bước chậm hơn nửa giây.Lâm Phong lia máy quay, nhưng thiết bị chỉ ghi lại một không gian trắng xóa, không phản chiếu, không hình.

Cậu tắt máy."

Chúng ta sẽ tách nhau ra," Bảo nói.

"Mỗi người phải đi qua mê cung riêng.

Chỉ khi tự tay gạch tên mình, bằng đúng cây bút đỏ, lên đúng tấm gương phản chiếu thực thể bị nhà viết lại, thì mới có thể xóa tên trong nhật ký âm dương."

"Còn nếu gạch nhầm?"

"Người đó sẽ bị kẹt ở đây, vĩnh viễn là hình phản chiếu, không bao giờ rời khỏi gương nữa."

MÊ CUNG CỦA LINHCô bước vào nhánh trái, gương phản chiếu những mảnh ký ức lẫn lộn: cô bé Linh 7 tuổi run rẩy dưới gầm bàn khi ba mẹ cãi nhau; thiếu nữ Linh 17 tuổi đọc cuốn Chiếc gương nội tâm bên cửa sổ, khát khao hiểu tâm lý người khác chỉ để trốn tránh chính mình.

Có lúc, Linh trong gương mỉm cười, nhưng mắt lại rỉ máu.

Có lúc, cô thấy mình đang cầm dao rạch lên tường những ký hiệu không hiểu nổi, miệng lẩm nhẩm: "Phải nhớ.

Phải nhớ để không bị xóa..."

Giữa mê cung, một tấm gương lớn chờ sẵn.

Trong đó không có Linh, mà là "một Linh khác": mái tóc rối, ánh mắt rỗng tuếch, và một dòng chữ dưới chân phản chiếu:

Linh, Mã số: A13-0712, Ghi nhận ký ức sai lệch, đang được chỉnh sửa.Cô lấy bút đỏ, tay run nhẹ."

Đây là mình... hay là ký ức mà ngôi nhà đang tạo ra để thay thế mình?"

Linh nhắm mắt, nhớ lại... từng chi tiết nhỏ trong chuyến đi: hơi ấm bàn tay Bảo khi kéo cô tránh khỏi khung ảnh, giọng nói Lâm Phong khi cãi lại việc lên lầu quá sớm, và nhịp tim cô loạn lên khi nghe tiếng "cơm nguội rồi..." trong bóng tối.Ký ức đó chân thực.

Có nhịp.

Có máu.Cô mở mắt, vạch một nét chéo đỏ lên tấm gương.

Ngay lập tức, gương nứt toác.

Một tiếng thét bị bóp nghẹt vang lên từ phía sau mặt kính.

Dòng chữ dưới chân biến mất.

Trong tay Linh, cuốn sổ tay nhẹ hẳn, như vừa bị rút ra một tờ giấy vô hình.MÊ CUNG CỦA LÂM PHONGTrong lối đi chằng chịt gương, Lâm Phong thấy hàng trăm phiên bản của chính mình, có người cười điên dại, có người đang bóp cổ một thân ảnh mờ nhòe, có người thì cúi gập, hai tay rỉ máu.

Cậu hoang mang.

Máy quay đã tắt, nhưng trong tay vẫn nắm chặt, như một phần cơ thể.Cuối hành lang, tấm gương lớn hiện ra.

Trong đó là một Lâm Phong...

đang xem lại đoạn phim quay chính mình chết, lặp đi lặp lại.Dưới chân:

Lâm Phong, Mã số: B13-0725, Phân ly thực tại, ký ức nhiễu.

Sẵn sàng thay thế.Cậu lùi lại, nhưng tiếng máy quay bíp một cái, bật lên, không do tay bấm.

Màn hình hiển thị: "Ký ức sống.

Đang phát lại."

Cậu chợt hiểu.

Nếu ký ức đang bị viết lại bằng hình ảnh, thì mình phải tự chấm dứt thước phim đó.

Cậu lấy bút đỏ, vạch lên tấm gương ngay lúc hình ảnh bản thân định vươn tay ra khỏi mặt kính.Một vết nứt lan ra, chiếc máy quay tắt hẳn.

Gương vỡ.

Bóng hình biến mất.MÊ CUNG CỦA BẢOKhác với hai người kia, lối đi của Bảo không có gương rõ ràng, mà chỉ là những mặt phẳng mờ như thủy ngân đang chảy.

Trong đó, Bảo thấy mình ở nhiều thời điểm: đang đặt một bó nhang trước cửa nhà số 13 vào năm 12 tuổi, đang nhìn mẹ khóc sau khi cha mất tích, và đang cầm chiếc hộp gỗ mà ngày xưa ông cậu từng dặn: "Nếu con thấy căn nhà này gọi tên, đừng để nó biết con là ai."

Gương của Bảo không hiển hiện tên, chỉ có một câu duy nhất:

"Bảo, chưa bị ghi hoàn toàn.

Quyền lựa chọn vẫn còn."

Trên tay Bảo, chiếc hộp trong balô phát ra tiếng lạch cạch, như đang cố mở từ bên trong.

Cậu lặng lẽ lấy cây bút, viết một chữ duy nhất lên tấm gương thủy ngân:"Không."

Gương tan thành bụi.

Hộp ngừng chuyển động.

Ba người gặp lại ở trung tâm mê cung, nơi mọi gương đều đã vỡ.

Cuốn sổ tay trong tay Linh mở ra, các dòng chữ ghi tên họ mờ dần, rồi rơi khỏi trang giấy như tro bụi.Tiếng vọng từ nhật ký âm dương vang lên một lần cuối:"...Đã gạch tên.

Tạm rời khỏi nhật ký.

Nhưng ngôi nhà... vẫn chưa đóng lại."

Một khe sáng mở ra giữa mê cung, lối ra.Nhưng sau lưng họ... một tiếng cười khẽ vang lên, không phải từ ai trong ba người, mà từ một ký ức chưa bị viết, chưa bị xóa...

đang chờ cơ hội kế tiếp.
 
[Linh Dị] Nhà Số 13
PHẦN 4: TẤM GƯƠNG THỨ 13


Gió rít qua khe sáng.Không phải gió từ thế giới ngoài kia, mà là thứ gió không mang hơi, lạnh nhưng không khiến người rùng mình, chỉ khiến tâm trí tự hỏi: đã có ai từng đi qua lối này chưa?Linh là người đầu tiên bước tới.Phía sau, Lâm Phong siết chặt chiếc máy quay, thấu kính nứt dọc một đường, nhưng đèn báo vẫn sáng.

Bảo lặng lẽ đi sau cùng, mắt anh không rời khỏi bóng tối đang rút lui sau lưng họ như tấm màn sân khấu bị kéo lại, chậm và nặng nề.Khi cả ba bước qua khe sáng......thứ chờ họ không phải bầu trời, không phải ánh nắng hay bất cứ điều gì từng tồn tại ngoài thực tại nhà số 13.Mà là một phòng gương.Không giống mê cung, không có vách, không có ngã rẽ.Chỉ có gương, nối nhau bất tận, phản chiếu hình ảnh của họ thành vô vàn phiên bản méo mó, nhân lên thành hàng hàng lớp lớp những "tôi khác", "chúng ta khác".Nhưng kỳ lạ nhất, là chiếc gương thứ mười ba ở trung tâm: không phản chiếu gì cả.Linh đưa tay ra, định chạm vào mặt gương ấy, nhưng Bảo giữ lại.

"Khoan.

Có thấy gì không?"

Cô nhìn lại, trong tấm gương không phản chiếu, chính giữa bề mặt, đang hiện lên... một cuốn sổ tay.Không phải cuốn sổ họ mang theo.Mà là bản gốc.

Cuốn Nhật ký âm dương, không giấy, không mực, chỉ là một khối bóng tối, rò rỉ ra từng sợi chữ đỏ như máu tươi, đang lơ lửng giữa lòng gương."

Không phải đã thoát ra rồi sao...?", Lâm Phong lẩm bẩm.Nhưng khi anh nói, tất cả gương xung quanh bỗng nứt vỡ cùng lúc.Tiếng vỡ không vang lên một lần, mà vang mười hai lần.

Mỗi lần vỡ là một tiếng cười vọng lại từ một chiều khác, tiếng cười ấy không có tuổi, không có giới tính, chỉ có âm sắc gần giống tiếng ai đó họ từng quen, từng yêu, từng hận, từng bỏ quên trong mơ.Một tiếng thì như tiếng mẹ Linh từng hát ru.

Một tiếng lại như tiếng bạn cũ Lâm Phong đã chết trong chuyến đi rừng.

Một tiếng khác là tiếng Bảo gọi chính mình trong cơn mê sốt năm xưa.Rồi tất cả dừng lại.Gương thứ mười ba bắt đầu rạn.

Nhưng nó không vỡ.Nó mở ra.Phía sau là một căn phòng nhỏ, trống trơn, ngoại trừ một chiếc bàn, trên đó đặt ba món đồ:

– Một con mắt bằng đá đen.

– Một chiếc bút đỏ, cắm vào lọ mực khô.

– Và... một mảnh giấy trắng chưa viết.Cả ba nhìn nhau.Không còn lối thoát.

Không còn khe sáng.

Chỉ còn lựa chọn.Linh lên tiếng, giọng cô khô khốc:"Ai đó vẫn đang chờ...

để một trong ba người tiếp tục viết."

Lâm Phong:

"Không ai bắt chúng ta phải làm điều đó.

Chúng ta có thể không động vào gì cả.

Chúng ta có thể, "Soạt.Tiếng giấy cọ nhẹ.Bảo đã cầm chiếc bút.Anh không viết.Nhưng mực...

đang tự động chảy xuống giấy."

Trang tiếp theo: người viết không tên.

Người viết không nhớ.

Nhưng người viết không thể dừng lại..."

Dòng chữ hiện lên giữa tờ giấy trắng, không cần lực tay, không cần ý niệm.

Bảo nắm chặt tay, nhưng không thể dừng mực chảy.Lâm Phong lùi một bước.

Máy quay trong tay anh rung khẽ, rồi tự động bật lên lần nữa, nhưng lần này, không phải ghi hình.

Trên màn hình hiện ra đoạn video đang phát lại, nhưng... không có ai bấm nút.Trong video là căn phòng hiện tại, đúng ba người họ, nhưng có một thứ khác: một cái bóng đứng ngay sau lưng Linh, cao hơn một cái đầu, tay nó đang đặt nhẹ lên vai cô, như thể luôn luôn ở đó, từ đầu."

Linh, đừng động vào bàn!"

Lâm Phong hét lên, nhưng quá muộn.Linh đã nhìn thấy đoạn video.

Và chính khoảnh khắc cô quay lại nhìn phía sau, nơi chiếc bóng vừa ở, thì trong căn phòng gương, tất cả lại... trống trơn.Không có bàn.

Không có bút.

Không có mảnh giấy.Không có gương thứ 13.Không có Lâm Phong.

Không có Bảo.Chỉ còn Linh.Và một tiếng gõ.Tóc... tóc... tóc...Từ dưới sàn.

Từ phía sau tường.

Từ trong đầu.Một giọng nói vang lên, lần này không khe khẽ, không xa xôi.

Mà sát tai cô, như chính cổ họng cô đang phát ra:"Người viết kế tiếp...

đã được chọn."

Cô lảo đảo lùi lại.

Nhưng mọi phía giờ đây chỉ còn lại gương.

Vô vàn gương, và mỗi tấm đều phản chiếu một Linh khác.

Có Linh đang khóc.

Có Linh đang mỉm cười.

Có Linh đang thối rữa.

Và một tấm... chỉ còn đôi mắt.Cô muốn hét lên, nhưng miệng không phát ra tiếng.

Cô đưa tay lên chạm cổ, thấy một đường chỉ đỏ, mỏng như sợi tóc, đã siết quanh từ lúc nào.Đó không phải sợi dây.

Đó là chữ.Là phần đầu của một dòng viết chưa hoàn tất.Ngay lúc ấy, một âm thanh khác vang lên, là tiếng của Bảo, rất xa:"Linh, không phải thật!

Đừng để nó viết cậu!"

Mảnh giấy trắng hiện ra trở lại, lần này lơ lửng giữa không gian.

Dòng chữ viết tiếp:"Linh, người viết được chọn.

Nhiệm vụ: ghi chép.

Ký ức: sẽ được cung cấp.

Cảm xúc: sẽ bị xóa."

Cô thấy mình bước tới.

Không muốn, nhưng bước tới.

Cây bút đỏ giờ nằm trong tay cô từ lúc nào.

Tay kia đang cầm mảnh giấy.

Và trong lòng cô, không còn sợ.

Chỉ còn một ý nghĩ: phải ghi lại.Ghi tất cả.Cô cúi xuống.

Viết dòng đầu tiên bằng chính tay mình:"Tôi tên là Linh.

Nhưng họ sẽ không nhớ tôi bằng tên đó nữa."

Ngay khi mực thấm xuống giấy, không gian quanh cô sụp xuống như lớp sân khấu bị kéo gãy.

Gương vỡ tan.

Tường nhà rạn nứt.

Một cơn lốc ánh sáng đỏ cuốn lấy cô, nhưng không xé nát.

Mà nuốt vào.
 
[Linh Dị] Nhà Số 13
PHẦN 5: SỰ LỰA CHỌN


Lúc đó......Lâm Phong và Bảo mở mắt, thấy mình đứng trong tầng trệt nhà số 13.

Trời ngoài kia đã sáng.

Máy quay tắt ngúm.

Balô vẫn còn.

Cánh cửa nhà sau lưng đóng sầm.Nhưng Linh không còn.Họ gọi.

Gào.

Không ai trả lời.Trên tay Lâm Phong, là cuốn nhật ký Linh từng mang.

Nó không còn chữ nào.

Chỉ còn duy nhất một trang, ở giữa, viết tay nắn nót bằng bút đỏ:"Nếu một ngày bạn thấy tên mình trong cuốn nhật ký này, đừng gạch nó đi.

Hãy hỏi tại sao nó lại được viết."

Trang kế tiếp trống.Bảo chậm rãi ngồi xuống hiên nhà.

Trên gối anh là chiếc hộp gỗ.

Bên trong không còn lạnh.

Không còn rung.

Nhưng cũng không còn rỗng.Phong chậm rãi gấp sổ lại."

Chúng tôi... sẽ tìm cậu."

Bảo không nói, chỉ dùng tay vỗ nhẹ vai Phong, như nhắn nhủ: đừng vội bước vào một hành trình nữa nếu chưa sẵn sàng.

Nhưng trong ánh mắt cậu là quyết tâm: sẽ theo đến cùng.Cánh cửa sắt trước mặt kẽ hở như cười nửa miệng.

Chiếc hộp gỗ đặt bên cạnh phát ra tiếng lách cách nhẹ, như có điều gì muốn thoát ra.

Bảo cúi xuống, đặt tay lên nắp, rồi rút ra mảnh giấy nhỏ."

Bước tiếp là lựa chọn.

Không biết được quay đầu... sẽ là giải thoát, hay bắt đầu lại."

Ánh sáng từ mảnh giấy dần phai, chỉ để lại vết nhạt của chữ màu đỏ:"Nếu bạn đang đọc, có nghĩa là...

đây chỉ là khởi đầu."

- HẾT SEASON 1 -

- CÒN TIẾP -
 
[Linh Dị] Nhà Số 13
PHẦN 6: GƯƠNG NGƯỢC


Linh tỉnh dậy giữa một căn phòng không có trần.Trên đầu cô là một khoảng không đen đặc, không phải bầu trời, không phải mái nhà, mà là một lớp lặng câm vô định, như thể thế giới phía trên đã bị ai đó cắt bỏ.

Không còn gió.

Không có âm thanh.

Chỉ có ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ chính bức tường xám bao quanh, một thứ ánh sáng không có nguồn, không có bóng, như thể mọi thứ đang bị nhìn thấy từ bên trong một con mắt.Linh chống tay ngồi dậy.

Lưng áo lạnh toát.

Sàn nhà dưới cô không phải gỗ mà là một lớp kính dày, phản chiếu gương mặt mình, nhưng không phải gương mặt cô vẫn quen.Người trong tấm kính cũng là Linh.

Nhưng tóc cô ta dài hơn, đen bóng và rũ xuống hai bên vai.

Làn da trắng nhợt.

Và đôi mắt... không thể nhầm lẫn, một tròng đỏ rực như máu đông, ánh lên thứ ánh sáng lạnh băng, vô hồn.Linh sờ mặt mình.

Tim đập mạnh.Không có gì thay đổi, mắt cô vẫn là đôi mắt con người.

Nâu đen, ấm, run rẩy trong ánh sáng nhạt.

Nhưng ở phía dưới lớp kính, "cô gái" kia vẫn nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi mím chặt, không thở, không chớp mắt.Cô quay đầu.Không có lối ra.

Bức tường bao quanh trơn nhẵn, không khe cửa, không tay nắm, chỉ có một khung gương lớn đặt đối diện, hình bầu dục, khung đồng đen, khảm đầy những ký hiệu xoắn tròn như được vẽ bởi ngón tay của người mù.

Trong gương không phản chiếu gì cả, trống rỗng.

Không có Linh.

Không có căn phòng.

Chỉ có một màu tro bạc chuyển động chậm rãi như làn khói bị niêm phong.Linh đứng dậy.

Chân cô run run, nhưng vẫn bước đến gần chiếc gương.

Đặt tay lên khung.Một tiếng "cạch" nhẹ vang lên, như chiếc gương vừa nhận diện cô.

Và hình ảnh bắt đầu hiện ra, không phải hiện tại, mà là quá khứ.Trong gương là căn nhà số 13, một đêm mùa đông phủ sương lạnh.

Ba người đứng trước cổng: Linh, Lâm Phong, và Bảo.

Cánh cửa cũ kêu "két" mở ra.

Những bước chân đầu tiên tiến vào.Cô đã từng sống khoảnh khắc này.

Đã từng bước vào đó.Nhưng tại sao bây giờ, cô lại đứng ở bên ngoài khung cảnh, như một kẻ ngoài cuộc đang nhìn lại chính mình?Cô chạm tay vào mặt kính.Mặt kính mềm như da người.Cô gái trong gương, Linh, quay đầu lại.Không phải cô.Là nó.Mái tóc rũ xuống, đôi mắt đỏ ánh lên.

Cô ta bước lên một bậc cầu thang vô hình.

Mỗi bước đi, những mảng tường xung quanh Linh bắt đầu tan rã, như bị bào mòn bởi ký ức.Bốn phía, những tấm gương bắt đầu trồi lên từ sàn.

Gương trong gương.

Phản chiếu trong phản chiếu.

Mỗi tấm lại hiện lên một phiên bản khác của Linh, Linh mỉm cười, Linh khóc, Linh la hét, Linh chảy máu, Linh rũ rượi trong một bồn tắm đỏ lòm, Linh đứng giữa cánh rừng giấy, Linh đi lùi trong hành lang bằng lời thì thầm.Và rồi một tấm gương ở cuối cùng... trống rỗng.Không có Linh.Không ai cả.Chỉ là một hành lang tối đen dẫn vào cánh cửa dán đầy bùa chú.Cánh cửa đang mở ra.Linh không thể quay lưng.

Chân cô tự bước về phía đó, như thể đã được lập trình từ trước.

Không gian gấp khúc như mê cung giấy.

Tường gỗ nứt nẻ.

Trần nhà thở phập phồng.Một âm thanh vang lên, tiếng kéo ghế.

Nhẹ.

Đều.Rồi tiếng thì thầm:"Đừng nhớ nữa...

Đừng nhìn lại..."

Bên kia hành lang là một căn phòng.

Cũ kỹ.

Tường phủ đầy giấy dán, mỗi tờ là một đoạn nhật ký, chữ ngoằn ngoèo, viết bằng mực đỏ.

Linh bước vào.Trên bàn là cuốn sổ tay cũ của cô, đã cháy xém mép.

Cô lật ra.Trang đầu tiên chỉ có một dòng: "Những gì bị quên mới thực sự tồn tại."

Một giọng nói vang lên phía sau lưng:"Cậu vẫn nhớ chứ?"

Linh quay lại.Bảo đứng đó.Không phải Bảo mà cô biết, tóc cậu bạc trắng, mắt trũng sâu, giọng nói vang vọng như vọng lại từ đáy giếng.

Nhưng là cậu.

Không thể nhầm."

Cậu không nên ở đây."

"Đây là đâu?"

Linh hỏi."

Ký ức ngược.

Thời gian ở đây không trôi, nó bị cuộn lại."

Lâm Phong bước ra từ góc phòng, máy quay treo lủng lẳng trước ngực, màn hình đen.

Anh ta không nhìn Linh, chỉ nhìn vào gương."

Cô ấy đã vào được tầng dưới rồi," anh thì thầm."

Ai cơ?"

Linh hỏi.Cả hai không trả lời.

Chỉ quay người, đồng loạt đi về phía tấm gương lớn phía cuối phòng.

Linh đuổi theo."

Khoan đã!

Tôi là Linh!

Tôi mới là người thật!"

Cả hai dừng lại, quay đầu đồng thời, ánh mắt trống rỗng."

Người thật không tồn tại ở đây," họ cùng nói.Gương mở ra.

Bên trong là một phiên bản khác, Linh mặc váy trắng, tóc rối, mắt đỏ.

Đang đứng giữa một vòng tròn bùa chú cháy dở.

Bên cạnh là chiếc hộp gỗ khắc biểu tượng hình xoắn ốc, chiếc hộp cô đã thấy trong căn phòng cuối cùng của nhà số 13.Linh lùi lại.Từ chiếc hộp trong gương, những ngón tay bắt đầu trồi ra.

Trắng bệch.

Rướn dài.

Như đang tìm một thân xác để bám vào.Phía sau cô, giọng nói vang lên, lần này rất gần:"Đừng để nó mang cậu đi."

Linh quay lại.Không có ai.Chỉ có mình cô, và tiếng đập nhịp trong lòng chiếc hộp.Cô gái trong gương, mắt đỏ, bước một bước về phía Linh.

Không gian co giãn như mặt nước bị kéo căng.

Gương mặt kia giờ đã sát ngay trước mặt cô."

Ngươi là ai?"

Linh hỏi."

Tôi là người được giữ lại khi cô bước ra," cô ta trả lời.Gương vỡ.Tiếng kính nứt vang lên khô khốc, như thể một lớp ký ức bị bẻ gãy trong đầu.

Mảnh vỡ không rơi xuống sàn, mà cứ lơ lửng giữa không trung, mỗi mảnh là một hình ảnh rời rạc: Linh nằm giữa căn phòng đỏ, Linh bị kéo vào hành lang không lối thoát, Linh biến mất trong bồn tắm, chỉ còn đôi mắt trôi lềnh bềnh.Linh không thở được.Cô cảm thấy cơ thể mình bị bóp nghẹt bởi một lực vô hình, như một sợi dây thừng trói quanh ý thức, kéo nó ra khỏi thể xác.Một tiếng "tách" vang lên.

Như ai đó vừa mở nắp một chiếc hộp.Không khí đổi màu.Trần phòng xuất hiện trở lại, nhưng là trần của căn phòng cô đã từng đi qua ở tầng trên nhà số 13, nơi có chiếc gương phản chiếu những linh hồn không mắt.

Nhưng lần này, cô ở bên trong gương.Tường xám đổi thành màu giấy cũ.

Mực đỏ bắt đầu thấm qua bức tường, từng dòng chữ ngoằn ngoèo chảy xuống, cuộn lại quanh Linh như những con rắn mực.

Cô cố bước lùi, nhưng bàn chân đã cắm chặt vào lớp kính mềm nhũn dưới sàn.

Những cái tên viết bằng máu hiện lên quanh cô:LINH.

LÂM PHONG.

BẢO.Chữ cuối cùng mờ dần.

Chữ "L" bị kéo dài, rồi tan ra thành hàng ngàn con mắt nhỏ xíu, mở to, chớp chớp giữa khoảng không.Một giọng trẻ con vang lên, lanh lảnh:"Cậu không phải là thật.

Không ai thật cả.

Chỉ có người cuối cùng mới được giữ lại..."

Linh quay đầu.Căn phòng giờ đã không còn bốn bức tường.Mà là bốn mặt gương, nối nhau, ghép nhau, phản chiếu đến vô tận.Mỗi phản chiếu là một ký ức, một nhát dao.

Trong một gương, Linh đang la hét giữa căn bếp khi thấy tên mình rỉ máu trên bàn.

Ở một gương khác, Linh đang xé cuốn nhật ký của chính mình, nhưng những trang rơi ra là da người.

Ở một nơi xa hơn, Linh đang ngồi giữa vòng tròn bùa chú, hai mắt đỏ như máu, lẩm nhẩm điều gì đó bằng một ngôn ngữ không thuộc về loài người.Cô vươn tay chạm vào một mảnh kính.Gương co lại.

Hình ảnh tan biến.

Và cô nghe một giọng khác, trầm hơn:"Cô đang tìm lối ra sao?"

Linh quay phắt lại.Một người đàn ông đang đứng đó.

Không rõ mặt.

Áo dài tay đen.

Đeo mặt nạ trắng hình búp bê."

Ông là ai?" cô hỏi, giọng khàn."

Là người từng giữ hộp," hắn đáp.

"Và cô... là người đang mở lại nó từ bên trong."

"Bên trong cái gì?"

"Bên trong chính cô."

Không khí quanh Linh chao đảo.

Sàn kính nứt toạc, và cô rơi xuống.Không có trọng lực.

Không có đáy.

Chỉ có một dải ký ức lộn nhào như băng chuyền.

Cô thấy bản thân mình đứng trên cầu thang, rồi vụt biến thành một cô gái khác, mắt đỏ, miệng mím chặt, rồi lại biến thành chính mình.Rơi.Và dừng lại.Cô ngã xuống giữa một lớp sương đen.

Mềm như nhung.

Đậm đặc như mực.Có tiếng nhạc phát ra.

Nhẹ.

Xa.

Là một bản nhạc ru, méo mó và lệch nhịp, như được chơi trên chiếc hộp nhạc vỡ.Linh nhìn quanh.Đây là phòng khách căn nhà số 13.Nhưng sai.Tất cả đồ vật đều... lùi lại.

Đồng hồ lùi.

Lửa trong lò sưởi cháy ngược.

Ghế tự dựng lên.

Bức ảnh treo tường không còn hình người, mà là những vết xước chồng chéo, giống như ai đó đã cố gắng xóa bỏ bản thân khỏi ký ức.Tiếng đồng hồ lùi:Tích... tắc... ngược.Tích... tắc... không còn.Một bóng người bước ra từ sau cánh tủ.Lâm Phong.Nhưng không phải anh.Là một bản sao nhòe nhạt, khuôn mặt vỡ thành từng mảng, như được ghép từ những mảnh gương mù.Anh ta đưa tay chỉ vào một góc tường."

Cô bỏ quên điều này."

Linh quay lại.Một chiếc hộp gỗ.Chiếc hộp.Vẫn là nó.Khắc xoắn ốc.

Viền đồng.

Mùi thuốc cam và tro giấy bốc lên từ dưới đáy.

Lần này, nắp hộp mở sẵn.

Bên trong là... một con mắt.

Mắt đỏ.

Vẫn còn chuyển động.Linh run tay, lùi lại.Nhưng con mắt từ trong hộp lăn ra.

Không rơi xuống sàn.

Mà lơ lửng.Nhìn thẳng vào cô.Và trong chớp mắt, Linh bị hút vào bên trong con mắt đó.Không có tiếng gió.

Không có cảm giác rơi.

Mọi chuyển động như bị đóng băng lại, rồi vỡ vụn thành từng mảnh rời rạc của một giấc mơ bị đảo ngược.Cô không còn cảm thấy cơ thể mình đâu cả.

Chỉ còn ý thức, trôi nổi, bị ép vào một đường hầm tối mịt, hẹp đến mức tưởng như đang len lỏi giữa những sợi thần kinh.

Mỗi cú va đập đều khiến đầu cô nhói lên, như thể đang xuyên qua chính trí nhớ của mình.Rồi đột ngột, mọi thứ dừng lại.Cô mở mắt, hoặc chính xác hơn là ý niệm về việc mở mắt.

Cô không chắc mình còn mắt, hay gương mặt, hay bất cứ thứ gì thuộc về một cơ thể sống.Trước mặt cô là một vùng trắng xóa.

Không có trần.

Không có sàn.

Không gian không có phương hướng.

Linh dường như đang trôi giữa một khoảng hư vô đặc quánh, nơi mọi cảm giác đều bị nén lại thành một trạng thái lửng lơ.Một bóng người hiện ra ở phía xa, nhỏ, mờ, rồi rõ dần.

Đó là Linh.

Nhưng không phải cô.

Là một phiên bản khác: mặc áo trắng, tay cầm cây bút đỏ, đang viết lên một cuộn giấy trải dài đến vô tận.

Mỗi nét bút rơi xuống, một ký ức vụn vỡ lại xuất hiện bên cạnh: Linh ngồi co mình trong bồn tắm, Linh nhìn chằm chằm vào gương, Linh đứng bất động giữa rừng giấy xào xạc.Và rồi, cô gái kia dừng bút.

Ngẩng lên.Đôi mắt đỏ như máu ánh lên trong nền trắng.

Mái tóc đen trải dài như màn đêm bị rút cạn ánh sáng."

Cô không nên vào đây," bản thể ấy nói, giọng như vang ra từ trong chính hộp sọ của Linh."

Đây là đâu?"

"Một tầng sâu hơn.

Không phải ký ức.

Mà là nơi ký ức bị giam giữ."

Linh nuốt khan.

"Tôi muốn quay lại."

"Không có quay lại.

Cô đã bước qua ngưỡng."

"Ngưỡng gì?"

Cô gái không trả lời, chỉ bước sang bên.

Phía sau cô là một cánh cửa gỗ nhỏ, không cao hơn một chiếc bàn học, nhưng đen sì, đóng chặt và có tay nắm xoắn hình rắn.Trên cánh cửa có khắc một dòng chữ: "Chỉ kẻ biết tên mình mới được bước qua."

Linh nhìn dòng chữ ấy, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng.Cô không thể nhớ nổi... tên đầy đủ của mình.Cô biết mình là Linh.

Nhưng còn gì nữa?

Họ gì?

Sinh ra ở đâu?

Những mảnh thông tin vỡ vụn, trôi tuột như nước.

Mỗi khi cô cố hình dung, lại bị một lớp sương mù vô hình chặn lại.

Như thể mọi thứ bị tẩy xóa có chủ đích."

Không nhớ nổi à?" bản thể đỏ mỉm cười, không hề tỏ ra thương hại."

Cô đã để mình bị thay thế quá lâu rồi."

"Thay thế?"

"Cô tưởng mình thoát khỏi nhà số 13, nhưng không biết điều gì đã bước ra thay cô."

Linh siết tay.

"Tôi là người thật."

"Ở đây, điều đó không có nghĩa gì."

Cánh cửa bật mở mà không cần chạm vào.Bên kia là một hành lang, lại một hành lang nữa.

Nhưng lần này không có gỗ, không có giấy.

Chỉ là những bức tường làm từ... kính.

Trong suốt.

Và bên kia mỗi tấm kính, Linh thấy một cô gái giống hệt mình.Nhưng mỗi "Linh" lại khác nhau.Một người đang cười lớn, điên dại, giữa căn phòng đầy gương nát.

Một người khác gục đầu trên bàn, tay cầm chiếc bút đỏ, trên giấy là hàng ngàn chữ "KHÔNG PHẢI TÔI".

Một người bị trói tay bằng dải bùa chú, miệng bị bịt, mắt mở to như chờ ai đó giải thoát.Một người đang tự thiêu.Khói mờ bốc lên trong gương, mà không lan ra hành lang.Linh bước tiếp.Càng đi, cô càng thấy tim mình đập loạn.

Không phải vì sợ.

Mà là vì... cô bắt đầu nhớ ra.

Từng đoạn ký ức tưởng đã chôn giấu, nay hiện về: tiếng cửa nhà số 13 đóng sập, bóng người không có mắt đứng sau rèm cửa, âm thanh từ chiếc máy quay của Lâm Phong vang lên từng nhịp như nhịp tim của một kẻ sắp quên mình là ai.Rồi cô dừng lại trước tấm gương cuối cùng.Trong đó là cô gái mắt đỏ.

Đứng giữa một vòng tròn bùa chú, cầm chiếc hộp gỗ xoắn ốc.

Bên trong hộp là... một con mắt khác, đỏ sậm hơn, cổ xưa hơn, thở như có sự sống riêng.Linh thì thầm:"Vẫn là nó..."

Gương tự mở.

Không nứt, không vỡ.

Mà mở ra như một cánh cửa.Cô bước qua.Không còn ánh sáng trắng.

Chỉ là một căn phòng duy nhất.Góc phòng là chiếc bàn nhỏ.

Trên đó là cuốn nhật ký đầu tiên, bìa cháy xém, vẫn là dòng chữ cũ bằng mực đỏ:

"Những gì bị quên mới thực sự tồn tại."

Và bên cạnh là cuốn sổ mới.Chưa có chữ nào.Chỉ một dòng đầu tiên, chưa hoàn tất:"Ngày... tháng... năm..."

Bên dưới là cây bút.Linh lùi lại.

Cô hiểu điều này.Cô sắp bị buộc phải viết lại, hoặc để bị xóa sạch.

Một trong hai.Trên trần nhà, những con mắt bắt đầu mở ra.Hàng chục.

Hàng trăm.

Hàng ngàn.Đỏ, lạnh, vô hồn.Và ở giữa căn phòng, một chiếc gương tròn nổi lên từ sàn, lần này không phản chiếu Linh, mà là Lâm Phong và Bảo, đang đi trong một tầng khác của nhà số 13, gọi tên cô.

Họ không thấy cô.

Không nghe thấy cô.Nhưng Linh biết: nếu cô không tìm được đường ra trước khi viết dòng đầu tiên trong sổ, cô sẽ không còn là mình nữa.Cô siết tay, bước về phía gương.Phía sau, giọng nói cũ vang lên:"Cô sẵn sàng để GIẢI chưa?"

Linh tỉnh dậy giữa một căn phòng không có trần.Trên đầu cô là một khoảng không đen đặc, không phải bầu trời, không phải mái nhà, mà là một lớp lặng câm vô định, như thể thế giới phía trên đã bị ai đó cắt bỏ.

Không còn gió.

Không có âm thanh.

Chỉ có ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ chính bức tường xám bao quanh, một thứ ánh sáng không có nguồn, không có bóng, như thể mọi thứ đang bị nhìn thấy từ bên trong một con mắt.Linh chống tay ngồi dậy.

Lưng áo lạnh toát.

Sàn nhà dưới cô không phải gỗ mà là một lớp kính dày, phản chiếu gương mặt mình, nhưng không phải gương mặt cô vẫn quen.Người trong tấm kính cũng là Linh.

Nhưng tóc cô ta dài hơn, đen bóng và rũ xuống hai bên vai.

Làn da trắng nhợt.

Và đôi mắt... không thể nhầm lẫn, một tròng đỏ rực như máu đông, ánh lên thứ ánh sáng lạnh băng, vô hồn.Linh sờ mặt mình.

Tim đập mạnh.Không có gì thay đổi, mắt cô vẫn là đôi mắt con người.

Nâu đen, ấm, run rẩy trong ánh sáng nhạt.

Nhưng ở phía dưới lớp kính, "cô gái" kia vẫn nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi mím chặt, không thở, không chớp mắt.Cô quay đầu.Không có lối ra.

Bức tường bao quanh trơn nhẵn, không khe cửa, không tay nắm, chỉ có một khung gương lớn đặt đối diện, hình bầu dục, khung đồng đen, khảm đầy những ký hiệu xoắn tròn như được vẽ bởi ngón tay của người mù.

Trong gương không phản chiếu gì cả, trống rỗng.

Không có Linh.

Không có căn phòng.

Chỉ có một màu tro bạc chuyển động chậm rãi như làn khói bị niêm phong.Linh đứng dậy.

Chân cô run run, nhưng vẫn bước đến gần chiếc gương.

Đặt tay lên khung.Một tiếng "cạch" nhẹ vang lên, như chiếc gương vừa nhận diện cô.

Và hình ảnh bắt đầu hiện ra, không phải hiện tại, mà là quá khứ.Trong gương là căn nhà số 13, một đêm mùa đông phủ sương lạnh.

Ba người đứng trước cổng: Linh, Lâm Phong, và Bảo.

Cánh cửa cũ kêu "két" mở ra.

Những bước chân đầu tiên tiến vào.Cô đã từng sống khoảnh khắc này.

Đã từng bước vào đó.Nhưng tại sao bây giờ, cô lại đứng ở bên ngoài khung cảnh, như một kẻ ngoài cuộc đang nhìn lại chính mình?Cô chạm tay vào mặt kính.Mặt kính mềm như da người.Cô gái trong gương, Linh, quay đầu lại.Không phải cô.Là nó.Mái tóc rũ xuống, đôi mắt đỏ ánh lên, vết sẹo dài cắt ngang lông mày trái.

Cô ta bước lên một bậc cầu thang vô hình.

Mỗi bước đi, những mảng tường xung quanh Linh bắt đầu tan rã, như bị bào mòn bởi ký ức.Bốn phía, những tấm gương bắt đầu trồi lên từ sàn.

Gương trong gương.

Phản chiếu trong phản chiếu.

Mỗi tấm lại hiện lên một phiên bản khác của Linh, Linh mỉm cười, Linh khóc, Linh la hét, Linh chảy máu, Linh rũ rượi trong một bồn tắm đỏ lòm, Linh đứng giữa cánh rừng giấy, Linh đi lùi trong hành lang bằng lời thì thầm.Và rồi một tấm gương ở cuối cùng... trống rỗng.Không có Linh.Không ai cả.Chỉ là một hành lang tối đen dẫn vào cánh cửa dán đầy bùa chú.Cánh cửa đang mở ra.Linh không thể quay lưng.

Chân cô tự bước về phía đó, như thể đã được lập trình từ trước.

Không gian gấp khúc như mê cung giấy.

Tường gỗ nứt nẻ.

Trần nhà thở phập phồng.Một âm thanh vang lên, tiếng kéo ghế.

Nhẹ.

Đều.Rồi tiếng thì thầm:"Đừng nhớ nữa...

Đừng nhìn lại..."

Bên kia hành lang là một căn phòng.

Cũ kỹ.

Tường phủ đầy giấy dán, mỗi tờ là một đoạn nhật ký, chữ ngoằn ngoèo, viết bằng mực đỏ.

Linh bước vào.Trên bàn là cuốn sổ tay cũ của cô, đã cháy xém mép.

Cô lật ra.Trang đầu tiên chỉ có một dòng: "Những gì bị quên mới thực sự tồn tại."

Một giọng nói vang lên phía sau lưng:"Cậu vẫn nhớ chứ?"

Linh quay lại.Bảo đứng đó.Không phải Bảo mà cô biết, tóc cậu bạc trắng, mắt trũng sâu, giọng nói vang vọng như vọng lại từ đáy giếng.

Nhưng là cậu.

Không thể nhầm."

Cậu không nên ở đây."

"Đây là đâu?"

Linh hỏi."

Ký ức ngược.

Thời gian ở đây không trôi, nó bị cuộn lại."

Lâm Phong bước ra từ góc phòng, máy quay treo lủng lẳng trước ngực, màn hình đen.

Anh ta không nhìn Linh, chỉ nhìn vào gương."

Cô ấy đã vào được tầng dưới rồi," anh thì thầm."

Ai cơ?"

Linh hỏi.Cả hai không trả lời.

Chỉ quay người, đồng loạt đi về phía tấm gương lớn phía cuối phòng.

Linh đuổi theo."

Khoan đã!

Tôi là Linh!

Tôi mới là người thật!"

Cả hai dừng lại, quay đầu đồng thời, ánh mắt trống rỗng."

Người thật không tồn tại ở đây," họ cùng nói.Gương mở ra.

Bên trong là một phiên bản khác, Linh mặc váy trắng, tóc rối, mắt đỏ.

Đang đứng giữa một vòng tròn bùa chú cháy dở.

Bên cạnh là chiếc hộp gỗ khắc biểu tượng hình xoắn ốc, chiếc hộp cô đã thấy trong căn phòng cuối cùng của nhà số 13.Linh lùi lại.Từ chiếc hộp trong gương, những ngón tay bắt đầu trồi ra.

Trắng bệch.

Rướn dài.

Như đang tìm một thân xác để bám vào.Phía sau cô, giọng nói vang lên, lần này rất gần:"Đừng để nó mang cậu đi."

Linh quay lại.Không có ai.Chỉ có mình cô, và tiếng đập nhịp trong lòng chiếc hộp.Cô gái trong gương, mắt đỏ, bước một bước về phía Linh.

Không gian co giãn như mặt nước bị kéo căng.

Gương mặt kia giờ đã sát ngay trước mặt cô."

Ngươi là ai?"

Linh hỏi."

Tôi là người được giữ lại khi cô bước ra," cô ta trả lời.Gương vỡ.Tiếng kính nứt vang lên khô khốc, như thể một lớp ký ức bị bẻ gãy trong đầu.

Mảnh vỡ không rơi xuống sàn, mà cứ lơ lửng giữa không trung, mỗi mảnh là một hình ảnh rời rạc: Linh nằm giữa căn phòng đỏ, Linh bị kéo vào hành lang không lối thoát, Linh biến mất trong bồn tắm, chỉ còn đôi mắt trôi lềnh bềnh.Linh không thở được.Cô cảm thấy cơ thể mình bị bóp nghẹt bởi một lực vô hình, như một sợi dây thừng trói quanh ý thức, kéo nó ra khỏi thể xác.Một tiếng "tách" vang lên.

Như ai đó vừa mở nắp một chiếc hộp.Không khí đổi màu.Trần phòng xuất hiện trở lại, nhưng là trần của căn phòng cô đã từng đi qua ở tầng trên nhà số 13, nơi có chiếc gương phản chiếu những linh hồn không mắt.

Nhưng lần này, cô ở bên trong gương.Tường xám đổi thành màu giấy cũ.

Mực đỏ bắt đầu thấm qua bức tường, từng dòng chữ ngoằn ngoèo chảy xuống, cuộn lại quanh Linh như những con rắn mực.

Cô cố bước lùi, nhưng bàn chân đã cắm chặt vào lớp kính mềm nhũn dưới sàn.

Những cái tên viết bằng máu hiện lên quanh cô:LINH.

LÂM PHONG.

BẢO.Chữ cuối cùng mờ dần.

Chữ "L" bị kéo dài, rồi tan ra thành hàng ngàn con mắt nhỏ xíu, mở to, chớp chớp giữa khoảng không.Một giọng trẻ con vang lên, lanh lảnh:"Cậu không phải là thật.

Không ai thật cả.

Chỉ có người cuối cùng mới được giữ lại..."

Linh quay đầu.Căn phòng giờ đã không còn bốn bức tường.Mà là bốn mặt gương, nối nhau, ghép nhau, phản chiếu đến vô tận.Mỗi phản chiếu là một ký ức, một nhát dao.

Trong một gương, Linh đang la hét giữa căn bếp khi thấy tên mình rỉ máu trên bàn.

Ở một gương khác, Linh đang xé cuốn nhật ký của chính mình, nhưng những trang rơi ra là da người.

Ở một nơi xa hơn, Linh đang ngồi giữa vòng tròn bùa chú, hai mắt đỏ như máu, lẩm nhẩm điều gì đó bằng một ngôn ngữ không thuộc về loài người.Cô vươn tay chạm vào một mảnh kính.Gương co lại.

Hình ảnh tan biến.

Và cô nghe một giọng khác, trầm hơn:"Cô đang tìm lối ra sao?"

Linh quay phắt lại.Một người đàn ông đang đứng đó.

Không rõ mặt.

Áo dài tay đen.

Đeo mặt nạ trắng hình búp bê."

Ông là ai?" cô hỏi, giọng khàn."

Là người từng giữ hộp," hắn đáp.

"Và cô... là người đang mở lại nó từ bên trong."

"Bên trong cái gì?"

"Bên trong chính cô."

Không khí quanh Linh chao đảo.

Sàn kính nứt toạc, và cô rơi xuống.Không có trọng lực.

Không có đáy.

Chỉ có một dải ký ức lộn nhào như băng chuyền.

Cô thấy bản thân mình đứng trên cầu thang, rồi vụt biến thành một cô gái khác, mắt đỏ, miệng mím chặt, rồi lại biến thành chính mình.Rơi.Và dừng lại.Cô ngã xuống giữa một lớp sương đen.

Mềm như nhung.

Đậm đặc như mực.Có tiếng nhạc phát ra.

Nhẹ.

Xa.

Là một bản nhạc ru, méo mó và lệch nhịp, như được chơi trên chiếc hộp nhạc vỡ.Linh nhìn quanh.Đây là phòng khách căn nhà số 13.Nhưng sai.Tất cả đồ vật đều... lùi lại.

Đồng hồ lùi.

Lửa trong lò sưởi cháy ngược.

Ghế tự dựng lên.

Bức ảnh treo tường không còn hình người, mà là những vết xước chồng chéo, giống như ai đó đã cố gắng xóa bỏ bản thân khỏi ký ức.Tiếng đồng hồ lùi:Tích... tắc... ngược.Tích... tắc... không còn.Một bóng người bước ra từ sau cánh tủ.Lâm Phong.Nhưng không phải anh.Là một bản sao nhòe nhạt, khuôn mặt vỡ thành từng mảng, như được ghép từ những mảnh gương mù.Anh ta đưa tay chỉ vào một góc tường."

Cô bỏ quên điều này."

Linh quay lại.Một chiếc hộp gỗ.Chiếc hộp.Vẫn là nó.Khắc xoắn ốc.

Viền đồng.

Mùi thuốc cam và tro giấy bốc lên từ dưới đáy.

Lần này, nắp hộp mở sẵn.

Bên trong là... một con mắt.

Mắt đỏ.

Vẫn còn chuyển động.Linh run tay, lùi lại.Nhưng con mắt từ trong hộp lăn ra.

Không rơi xuống sàn.

Mà lơ lửng.Nhìn thẳng vào cô.Và trong chớp mắt, Linh bị hút vào bên trong con mắt đó.Không có tiếng gió.

Không có cảm giác rơi.

Mọi chuyển động như bị đóng băng lại, rồi vỡ vụn thành từng mảnh rời rạc của một giấc mơ bị đảo ngược.Cô không còn cảm thấy cơ thể mình đâu cả.

Chỉ còn ý thức, trôi nổi, bị ép vào một đường hầm tối mịt, hẹp đến mức tưởng như đang len lỏi giữa những sợi thần kinh.

Mỗi cú va đập đều khiến đầu cô nhói lên, như thể đang xuyên qua chính trí nhớ của mình.Rồi đột ngột, mọi thứ dừng lại.Cô mở mắt, hoặc chính xác hơn là ý niệm về việc mở mắt.

Cô không chắc mình còn mắt, hay gương mặt, hay bất cứ thứ gì thuộc về một cơ thể sống.Trước mặt cô là một vùng trắng xóa.

Không có trần.

Không có sàn.

Không gian không có phương hướng.

Linh dường như đang trôi giữa một khoảng hư vô đặc quánh, nơi mọi cảm giác đều bị nén lại thành một trạng thái lửng lơ.Một bóng người hiện ra ở phía xa, nhỏ, mờ, rồi rõ dần.

Đó là Linh.

Nhưng không phải cô.

Là một phiên bản khác: mặc áo trắng, tay cầm cây bút đỏ, đang viết lên một cuộn giấy trải dài đến vô tận.

Mỗi nét bút rơi xuống, một ký ức vụn vỡ lại xuất hiện bên cạnh: Linh ngồi co mình trong bồn tắm, Linh nhìn chằm chằm vào gương, Linh đứng bất động giữa rừng giấy xào xạc.Và rồi, cô gái kia dừng bút.

Ngẩng lên.Đôi mắt đỏ như máu ánh lên trong nền trắng.

Mái tóc đen trải dài như màn đêm bị rút cạn ánh sáng."

Cô không nên vào đây," bản thể ấy nói, giọng như vang ra từ trong chính hộp sọ của Linh."

Đây là đâu?"

"Một tầng sâu hơn.

Không phải ký ức.

Mà là nơi ký ức bị giam giữ."

Linh nuốt khan.

"Tôi muốn quay lại."

"Không có quay lại.

Cô đã bước qua ngưỡng."

"Ngưỡng gì?"

Cô gái không trả lời, chỉ bước sang bên.

Phía sau cô là một cánh cửa gỗ nhỏ, không cao hơn một chiếc bàn học, nhưng đen sì, đóng chặt và có tay nắm xoắn hình rắn.Trên cánh cửa có khắc một dòng chữ: "Chỉ kẻ biết tên mình mới được bước qua."

Linh nhìn dòng chữ ấy, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng.Cô không thể nhớ nổi... tên đầy đủ của mình.Cô biết mình là Linh.

Nhưng còn gì nữa?

Họ gì?

Sinh ra ở đâu?

Những mảnh thông tin vỡ vụn, trôi tuột như nước.

Mỗi khi cô cố hình dung, lại bị một lớp sương mù vô hình chặn lại.

Như thể mọi thứ bị tẩy xóa có chủ đích."

Không nhớ nổi à?" bản thể đỏ mỉm cười, không hề tỏ ra thương hại."

Cô đã để mình bị thay thế quá lâu rồi."

"Thay thế?"

"Cô tưởng mình thoát khỏi nhà số 13, nhưng không biết điều gì đã bước ra thay cô."

Linh siết tay.

"Tôi là người thật."

"Ở đây, điều đó không có nghĩa gì."

Cánh cửa bật mở mà không cần chạm vào.Bên kia là một hành lang, lại một hành lang nữa.

Nhưng lần này không có gỗ, không có giấy.

Chỉ là những bức tường làm từ... kính.

Trong suốt.

Và bên kia mỗi tấm kính, Linh thấy một cô gái giống hệt mình.Nhưng mỗi "Linh" lại khác nhau.Một người đang cười lớn, điên dại, giữa căn phòng đầy gương nát.

Một người khác gục đầu trên bàn, tay cầm chiếc bút đỏ, trên giấy là hàng ngàn chữ "KHÔNG PHẢI TÔI".

Một người bị trói tay bằng dải bùa chú, miệng bị bịt, mắt mở to như chờ ai đó giải thoát.Một người đang tự thiêu.Khói mờ bốc lên trong gương, mà không lan ra hành lang.Linh bước tiếp.Càng đi, cô càng thấy tim mình đập loạn.

Không phải vì sợ.

Mà là vì... cô bắt đầu nhớ ra.

Từng đoạn ký ức tưởng đã chôn giấu, nay hiện về: tiếng cửa nhà số 13 đóng sập, bóng người không có mắt đứng sau rèm cửa, âm thanh từ chiếc máy quay của Lâm Phong vang lên từng nhịp như nhịp tim của một kẻ sắp quên mình là ai.Rồi cô dừng lại trước tấm gương cuối cùng.Trong đó là cô gái mắt đỏ.

Đứng giữa một vòng tròn bùa chú, cầm chiếc hộp gỗ xoắn ốc.

Bên trong hộp là... một con mắt khác, đỏ sậm hơn, cổ xưa hơn, thở như có sự sống riêng.Linh thì thầm:"Vẫn là nó..."

Gương tự mở.

Không nứt, không vỡ.

Mà mở ra như một cánh cửa.Cô bước qua.Không còn ánh sáng trắng.

Chỉ là một căn phòng duy nhất.Góc phòng là chiếc bàn nhỏ.

Trên đó là cuốn nhật ký đầu tiên, bìa cháy xém, vẫn là dòng chữ cũ bằng mực đỏ:

"Những gì bị quên mới thực sự tồn tại."

Và bên cạnh là cuốn sổ mới.Chưa có chữ nào.Chỉ một dòng đầu tiên, chưa hoàn tất:"Ngày... tháng... năm..."

Bên dưới là cây bút.Linh lùi lại.

Cô hiểu điều này.Cô sắp bị buộc phải viết lại, hoặc để bị xóa sạch.

Một trong hai.Trên trần nhà, những con mắt bắt đầu mở ra.Hàng chục.

Hàng trăm.

Hàng ngàn.Đỏ, lạnh, vô hồn.Và ở giữa căn phòng, một chiếc gương tròn nổi lên từ sàn, lần này không phản chiếu Linh, mà là Lâm Phong và Bảo, đang đi trong một tầng khác của nhà số 13, gọi tên cô.

Họ không thấy cô.

Không nghe thấy cô.Nhưng Linh biết: nếu cô không tìm được đường ra trước khi viết dòng đầu tiên trong sổ, cô sẽ không còn là mình nữa.Cô siết tay, bước về phía gương.Phía sau, giọng nói cũ vang lên:"Cô sẵn sàng để GIẢI chưa?"
 
[Linh Dị] Nhà Số 13
PHẦN 7: GIẢI NGHĨA


Linh không còn cảm giác cơ thể khi bị hút vào chiếc gương.

Cô không rơi xuống, cũng không bay lên.

Chỉ là một cảm thức bị lột ra khỏi hình dạng cũ, rơi tự do trong một vùng không gian không hình, không chiều, không hướng.Một âm thanh vang lên.Không phải âm thanh bình thường.

Mà là tiếng cào.

Như tiếng bút đỏ cào lên bề mặt gỗ mỏng.

Rít lên từng hồi, xoắn vào tâm trí cô như những ký tự không thể đọc nổi."

Tên của cô là gì?"

Linh mở mắt, hoặc đúng hơn là cảm thấy rằng mình đã mở mắt.Trước mặt cô không còn là phòng gương, mà là một hành lang hẹp.

Tường hai bên làm từ những lớp giấy ố vàng, dính từng dòng mực đỏ như bị nôn ra từ ruột người.

Những từ ngữ không trọn vẹn: "không phải tôi", "cô ấy là tôi", "tôi không nhớ...", cứ lặp đi lặp lại như lời ru không người hát.Cô bước về phía trước.Hành lang dẫn đến một căn phòng nhỏ.

Trong phòng có một bàn gỗ thấp, trên bàn là cuốn nhật ký không bìa, và một cây bút đỏ đã mòn ngòi.

Cô nhận ra căn phòng này, nơi bắt đầu những đoạn nhật ký không thuộc về ai cả.Trên tường, có một tấm gương hình tròn đang mở dần ra như một con mắt thứ ba.Trong gương: là Linh.Nhưng không phải cô.Linh bản sao.Mái tóc dài rũ, làn da trắng xanh, đôi mắt đỏ rực.

Không có nhịp thở.

Cô ta đứng bất động giữa căn phòng xoắn ốc, tay cầm cuốn sổ giống hệt sổ của Linh, nhưng đầy kín chữ, và mỗi chữ, là một bản thể Linh khác, đang co giật, ngã quỵ, cháy âm ỉ trong một cõi không ai cứu được.Linh run rẩy bước đến.

Gương không phản chiếu cô nữa.

Nó là một cửa sổ.

Nhìn vào là nhìn lại những gì đã bị bỏ quên, hoặc bị xóa."

Ngươi là ai?" cô hỏi.Linh bản sao ngẩng lên, đôi mắt đỏ không chớp."

Ta là người được giữ lại khi ngươi bước ra."

"Ta chưa từng bước ra!"

"Ngươi đã quên.

Đó là lý do ngươi ở đây."

Gương khép lại.

Bóng tối tràn vào từ mọi phía.Không còn phòng.

Không còn tường giấy.

Chỉ là một vùng đen như mực, đặc quánh và lạnh lẽo, như một dòng nước sâu ngập cổ mà không có mặt.Giọng nói cũ vang lên, trầm, không xác định được nam hay nữ:"Cô đang tìm nghĩa cho bản thân, hay tìm lại bản thân đã từng có nghĩa?"

Một luồng sáng đỏ rọi xuống từ trên cao.Ở giữa là chiếc hộp.

Hộp gỗ xoắn ốc.

Viền đồng.

Không còn nắp.

Và từ bên trong, một con mắt đỏ lăn ra, chậm rãi, có mống mắt như rắn và không có lòng trắng.Con mắt lơ lửng.

Nó nhìn Linh, và lần này, Linh thấy được chính mình phản chiếu trong con ngươi ấy.

Nhưng đó không phải cô.

Mà là một bản thể khác: đang viết nhật ký bằng máu, dùng chính móng tay cào chữ lên da."

Giải nghĩa," một giọng nói khác thì thầm trong đầu cô, "là lật mặt.

Không phải lật lại."

Linh ngã xuống.Sàn cứng, lạnh, bằng kim loại.

Cô nhận ra mùi quen thuộc: thuốc cam, tro cháy, và mực đỏ.Đây là căn phòng phía sau cánh cửa tầng hai, nơi họ chưa từng đến.Trên tường là hàng trăm mảnh gương nhỏ.

Mỗi mảnh là một khoảnh khắc:Linh xé bỏ nhật ký của mình, nhưng trong tay là tấm ảnh không mặt của ba người họ.Linh đứng bên ngoài nhà số 13, nhưng nhà không còn, chỉ có một hố sâu.Linh nhìn thấy Linh bản sao bước ra khỏi ngưỡng cửa, còn chính mình bị kéo ngược lại trong gương.Cô gào lên.Nhưng không có tiếng.

Miệng cô chuyển động, cổ họng rung lên, nhưng không có âm thanh nào thốt ra.

Gương không phản hồi.

Không có tiếng vọng.

Không có chứng nhân.Chỉ có một dòng chữ bắt đầu hiện lên giữa các mảnh gương:"Giải nghĩa không phải để hiểu.

Mà để biết thứ gì không thể hiểu nổi."

Cô nhìn thấy phía xa, có một khung cửa thấp.Khắc trên đó là ký hiệu cũ: vòng xoắn, lồng trong vòng xoắn, bên dưới có nét kéo dài như con rắn bị chặt đầu.

Cánh cửa mở ra sẵn, như chờ sẵn ai đó dám bước vào phần cuối của câu chuyện chưa có tên.Cô bước đến.Trên ngưỡng cửa, có một tấm giấy viết tay, chỉ một câu:"Cô sẽ viết tiếp, hay để người khác viết thay mình?"

Linh ngẩng đầu.Sau cánh cửa là bản thể hai mắt đỏ, đang ngồi sẵn bên bàn, với cuốn sổ trống.

Bút đã chấm mực.

Tay đã cầm sẵn.

Nhìn cô không bằng ánh mắt.

Mà bằng ý định.Linh biết, nếu cô chậm một giây... bản thể kia sẽ viết trước.Và khi dòng đầu tiên hiện lên, Linh sẽ bị thay thế mãi mãi.Cô hét lên.

Chạy.Và mọi tấm gương trong căn phòng cùng nổ tung.Âm thanh như tiếng kim loại vỡ rền vang giữa khoảng không, kéo dài vô tận như hồi chuông báo động cho một điều gì đó đang tới gần, hoặc đang bị thức tỉnh.Linh ngã quỵ xuống giữa trận mưa mảnh vỡ.

Nhưng không mảnh nào chạm vào cô.Chúng lơ lửng.

Treo lại.

Dừng giữa không trung như bị giữ lại bởi một ý chí khác.

Những mảnh gương xoay vòng, đảo ngược, từng mặt phản chiếu không phải hình ảnh của Linh... mà là hình ảnh của Lâm Phong và Bảo.Họ đang đi trong một hành lang bằng giấy, không phải hành lang mà Linh đang ở, nhưng là một tầng gần, liền kề.

Phong cúi xuống, tay run run lật một tấm giấy viết ngoằn ngoèo chữ đỏ.

Bảo thì đang nhìn vào một tấm gương nứt, trên đó phản chiếu hình Linh, đôi mắt hoảng loạn, môi mím chặt, như đang cố gọi họ trong một thế giới không có âm thanh.Và rồi, một trong những mảnh gương lơ lửng rung nhẹ.

Như thể ai đó chạm vào từ phía bên kia.Linh ngẩng đầu.

Hơi thở ngắt quãng.

Một cảm giác lạ trào lên trong ngực, không phải sợ hãi, mà là... niềm tin.Họ đang đến.Phong và Bảo đang đến.Không phải ngẫu nhiên.

Không phải vô tình.

Mà là bằng một bản năng kỳ lạ, một sợi chỉ đỏ, nối giữa ba người họ, dù có bị cắt, vẫn tìm cách nối lại bằng máu, bằng ký ức, bằng những điều chưa từng được nói ra nhưng luôn hiện hữu.Gió bắt đầu nổi lên trong căn phòng không có cửa sổ.

Những cơn gió cuộn tròn như từ bên trong chính Linh thổi ra, không khí run rẩy, chuyển động, như một cơ thể lâu ngày bị đóng băng giờ mới thở lại.Bản thể hai mắt đỏ phía bên kia bàn viết động đậy.

Cô ta siết chặt cây bút đỏ trên tay.Nhưng trước khi cô ta kịp hạ nét mực đầu tiên, Linh đã lao tới.Một bước.Hai bước.Và tất cả mảnh gương vỡ lơ lửng lao theo cô như đuôi sao băng, tụ về phía bản thể đang ngồi, như muốn nhấn chìm nó bằng chính những ký ức từng bị phản chiếu.Bản thể đỏ rít lên, giật lùi, nhưng không đủ nhanh.Linh chộp lấy cây bút đỏ trên bàn, giật mạnh khỏi tay cô ta.Cùng lúc đó, ở hành lang bên kia, nơi Phong và Bảo đang đi, một cánh cửa khẽ hé mở.

Từ khoảng trống mờ sương, một mảnh gương nhỏ bay ra, như một lời chỉ dẫn.Bảo dừng lại.

Cầm lấy mảnh vỡ.Trong gương, lần đầu tiên, họ thấy rõ Linh.Cô đang cầm bút đỏ, ánh mắt kiên định, mồ hôi lấm tấm, phía sau là bản thể đỏ đang gào thét trong im lặng.

Gương mờ dần, chỉ còn lại một ký hiệu duy nhất: hình xoắn ốc lồng trong vòng tròn, nét cuối cùng vươn ra như một chiếc móc, lối vào tầng cuối cùng.Phong siết chặt tay máy quay.

Bảo gật đầu.Cả hai bước qua cánh cửa.Linh cảm nhận được điều đó.

Không bằng mắt, mà bằng chính cơ thể cô, lớp da cô râm ran, như có từ trường nào đó đang tiến gần.

Những mảnh gương quanh cô bắt đầu vỡ vụn thành bụi ánh sáng, xoáy lên trần nhà như những vì sao lộn ngược, tạo thành một đường dẫn.Một giọng thì thầm cất lên, lần này không lạnh lẽo, không xa lạ.Mà là tiếng của chính cô, từ một phiên bản từng bị quên lãng:"Chừng nào họ còn gọi tên mày, mày vẫn còn tồn tại."

Linh quay sang bản thể đỏ đang lùi về góc phòng."

Ngươi sẽ không viết thay ta."

Cô đặt cây bút đỏ xuống trang giấy còn trắng.Không viết.Không để bị viết.Cô nhìn vào gương giữa phòng, nơi giờ đây phản chiếu Lâm Phong và Bảo, đang đi về phía cô, qua một hành lang đầy mảnh ký ức đứt đoạn."

Chờ tôi," Linh thì thầm.Gương không vỡ.

Không mở.

Chỉ sáng lên.Ánh sáng của một lối về chưa từng tồn tại, nhưng sẽ được tạo ra.Phía bên kia cánh gương, ánh sáng bắt đầu chao đảo.

Một trận cuộn xoáy từ những hạt bụi kính vỡ dựng lên cột sáng đỏ nhạt, rồi loé lên như cửa mở.

Trước khi Linh kịp phản ứng, gương rụng một nhịp, rồi mở ra.Một cánh tay vươn qua từ bên kia."

Linh!!"

Là Phong.Mái tóc anh rối bù, quần áo rách xước vì đã đi qua những tầng ký ức không tên.

Tay anh run, nhưng đôi mắt vẫn giữ nguyên một thứ ánh sáng, thứ niềm tin điên cuồng không hề bị tắt đi dù chỉ một lần, kể từ khi họ mất cô.Bên cạnh, Bảo xuất hiện.

Gương mặt tái mét, nhưng đôi tay vững chãi như kéo một người trở về từ mép vực."

Cậu ở đây thật...

Là cậu thật," Bảo khẽ thốt lên.Linh đứng bất động.

Gió từ khe gương rít lên từng hồi, như cố giữ cô lại.

Nhưng ánh mắt của Phong và Bảo đủ để lấn át mọi thứ khác.Từng mảnh gương sau lưng cô nổ tung lần cuối, lần này không vang động, mà vỡ thành im lặng.

Sự im lặng tuyệt đối chỉ có thể sinh ra khi quá khứ cuối cùng cũng chịu buông."

Linh, nắm lấy tay tôi!"

Phong vươn người qua mép gương, càng lúc càng mờ, như cánh cửa chỉ mở ra đúng một lần.Cô bước tới.Phía sau, bản thể hai mắt đỏ gào thét.

Tay cô ta cào vào tường, vào không khí, nhưng không còn gì giữ được Linh lại nữa.

Mọi ý niệm từng trói Linh vào lớp ký ức giả giờ như bị rút ruột.

Không còn sức mạnh.

Không còn hiện diện.Linh đưa tay ra.Chạm vào tay Phong.Trong khoảnh khắc đó, cô thấy ánh sáng, không phải thứ ánh sáng từ bùa chú hay ký ức, mà là ánh sáng của một người khác còn tin mình vẫn đang sống.Và khi Phong kéo Linh xuyên qua gương, cánh cửa đóng sập lại.Không còn bản thể đỏ.Không còn chiếc bàn.Không còn cuốn sổ nào cần viết tiếp.Chỉ còn lại một âm vang cuối cùng trong bóng tối sau lưng họ, không phải một tiếng hét, mà là tiếng bật khóc bị nuốt trọn.
 
[Linh Dị] Nhà Số 13
PHẦN 8: GIẢI THỂ


Ba người ngã xuống sàn đá lạnh, giữa một hành lang hẹp làm từ những bức tường màu xám bạc.

Không còn giấy.

Không còn gỗ.

Không còn mùi mực đỏ.

Không còn hình phản chiếu.Phong vẫn nắm chặt tay Linh.

Bảo khụy xuống, thở dốc.Căn phòng họ đang ở... không có gì cả.Không ký ức.

Không lời thì thầm.Chỉ là khoảng lặng."

Chúng ta đang ở đâu?"

Linh hỏi, giọng khản đặc.Phong nhìn quanh.

Mắt anh dừng lại trên một ký hiệu khắc dưới sàn đá, vòng xoắn rỗng, lần này không còn đầu rắn, không còn bùa chú.

Chỉ là một đường tròn không tâm."

Là tầng cuối cùng..." anh thì thầm.

"Không còn 'gương'.

Không còn 'nhà'.

Chỉ còn lại chính chúng ta."

Bảo chạm tay xuống sàn.

Thì thào:"GIẢI THỂ."

Khi ba người bước ra khỏi tầng cuối cùng, ngôi nhà số 13 đã không còn nữa.Chỉ còn một khoảng đất trống phủ sương mù dày đặc, như thể không khí nơi đây từng bị xé toạc, rồi được may vá lại bằng một bàn tay mù lòa.

Không còn bậc thềm.

Không còn cánh cửa.

Không còn khung gỗ mục.

Không có gì chứng minh nơi này từng tồn tại một căn nhà.Chỉ có vết lõm kỳ lạ trên mặt đất, hình tròn, với những vòng tròn nhỏ lồng vào nhau.

Như thể ai đó đã ép một dấu ấn xuống mặt đất trước khi biến mất.Linh, Phong và Bảo đứng đó rất lâu.Không ai nói gì.Gió rít qua những rặng thông.

Sương quấn lấy chân họ như những dải lụa lạnh.

Cảm giác tồn tại vừa rõ ràng, vừa như một giấc mơ không ai chắc mình đã tỉnh khỏi."

Chúng ta... thực sự thoát rồi?", Bảo thì thầm.Không ai trả lời.

Linh chỉ cúi đầu, đôi mắt nâu vẫn run lên trong ánh sương, như thể đang kiểm tra từng nhịp đập của mình, để chắc chắn đây không phải là một tầng khác.

Không phải một chiếc gương khác.

Không phải một bản thể nào đó đang sống thay cô.Phong nắm tay cô.

Bàn tay anh ấm.Hơi ấm thật.Rồi Linh ngẩng đầu nhìn lên, lần đầu tiên sau bao nhiêu tầng nhà, bao nhiêu tầng ý thức, cô thấy được bầu trời.

Không phải trần nhà, không phải mặt gương, không phải lớp giấy phản chiếu tâm trí.

Mà là bầu trời thật, cao, lạnh, và đầy mây trôi.Mọi thứ tưởng chừng đã kết thúc.Nhưng ngay chính giữa vết lõm, nơi từng là tâm điểm của căn nhà, có một vật gì đó nhỏ bé phát sáng lấp lánh.Cả ba bước đến.Là một đồng xu.Không rõ bằng kim loại gì.

Nhẹ, lạnh, phủ lớp rỉ mờ như đã từng được chôn rất sâu.

Một mặt khắc hình mắt người, con ngươi là vòng xoắn ốc, viền quanh bằng những chữ cái không thuộc bất kỳ hệ ngôn ngữ nào từng được biết đến.Mặt kia là hình... một cánh cửa.Không khung.

Không tay nắm.

Chỉ là đường nét phác thảo.

Đủ để ai từng bước qua nó sẽ nhận ra ngay.Linh cúi xuống, chạm vào đồng xu.Ngay khi đầu ngón tay cô chạm vào mép kim loại, đồng xu tan thành khói.Không rơi.

Không bay.

Chỉ biến mất.Không để lại dấu vết.Không để lại câu trả lời.Ba người đứng im lặng.Rồi Phong quay đầu bước đi trước.

Bảo im lặng đi theo.

Linh chậm rãi đi sau cùng, bước từng bước trên nền đất lạnh, lặng lẽ, như thể để lại chính mình phía sau.Sau lưng họ, gió thổi qua khoảng đất trống.Không còn gì.Không một viên gạch.

Không một ký ức.

Không một bóng người.Chỉ có tiếng gió.Và... một khoảnh khắc rất nhỏ, nếu ai đó quay đầu nhìn lại, sẽ thấy giữa lớp sương, có một vết lõm hình tròn đang từ từ co lại.Như thể thế giới chưa từng muốn giữ lại nơi này.Như thể căn nhà ấy...chưa từng tồn tại.

- HẾT -
 
[Linh Dị] Nhà Số 13
LỜI CẢM ƠN


Kính gửi những độc giả thân mến, những người đã cùng Riivine bước vào thế giới bí ẩn và đầy ám ảnh của "Nhà Số 13",Thời khắc này đây, khi hành trình dài hơi của "Nhà Số 13: Nhật Ký Âm Dương & Giải" đã chính thức khép lại, tôi, Riivine, muốn dành một khoảng lặng để gửi đi lời tri ân sâu sắc nhất, chân thành nhất đến từng quý vị.

Đây không chỉ là một lời cảm ơn đơn thuần, mà là sự biết ơn từ tận đáy lòng dành cho sự đồng hành, lòng kiên nhẫn và cả những cảm xúc mà các bạn đã trao gửi vào câu chuyện này.

"Nhà Số 13" không chỉ là một tác phẩm được viết bằng chữ nghĩa của tôi, mà nó còn được thổi hồn bởi trí tưởng tượng, sự sợ hãi và niềm say mê khám phá của chính các bạn.Việc kiến tạo nên thế giới của "Nhà Số 13" là một hành trình đầy thử thách nhưng cũng vô cùng mãn nguyện đối với tôi.

Ý tưởng ban đầu về một ngôi nhà không chỉ chứng kiến mà còn chủ động ghi chép lại ký ức, thậm chí là viết lại số phận của những kẻ đặt chân vào, đã luôn thôi thúc tôi.

Tôi đã dành rất nhiều tâm huyết để xây dựng nên một không gian vừa quen thuộc (bầu không khí bảng lảng, đầy huyền bí của Đà Lạt), vừa dị thường đến rợn người (ngôi nhà cổ kính với những bí mật chôn giấu qua nhiều thế kỷ).

Từ những chi tiết nhỏ nhất như mùi ẩm mốc cũ kỹ, những tấm ảnh mờ ảo, đến cấu trúc không gian phi lý của mê cung gương hay hành lang giấy tờ, tất cả đều được tôi ấp ủ với mong muốn tạo nên một trải nghiệm kinh dị độc đáo, không chỉ dừng lại ở những cú hù dọa tức thời mà còn len lỏi vào tâm trí, gieo rắc nỗi sợ hãi kéo dài."

Nhật Ký Âm Dương" - Phần đầu của câu chuyện, là lời mời đầu tiên của chúng ta vào căn nhà ma ám ấy.

Các bạn đã cùng Linh, Lâm Phong và Bảo đối diện với những hiện tượng siêu nhiên đầu tiên: những tiếng thì thầm vô định, bóng đen lướt qua, hay những tấm ảnh tự động hiển thị gương mặt của chính họ.

Rồi chúng ta cùng nhau khám phá ra bản chất đáng sợ của cuốn nhật ký tự viết, nhận ra rằng ngôi nhà không chỉ là một không gian vật lý mà là một thực thể sống, khao khát chiếm đoạt ký ức và danh tính.

Những khoảnh khắc lạc lối trong mê cung gương, sự bóp méo của thực tại, và đặc biệt là khoảnh khắc Linh cùng bạn bè phải gạch tên mình ra khỏi những trang giấy định mệnh – tất cả đều là những thử thách cam go mà các bạn đã cùng các nhân vật trải qua.

Tôi vẫn nhớ rõ những phản hồi đầy kinh ngạc, những dự đoán đầy kịch tính mà các bạn đã gửi về khi Phần I kết thúc bằng một cú twist tột độ: Linh bị bỏ lại, bị chọn làm "người viết kế tiếp" trong khi hai người bạn bị đẩy trở lại thế giới thực.

Đó là một sự kết thúc đầy ám ảnh, một lời hứa hẹn về những điều còn khủng khiếp hơn đang chờ đợi.Và sau đó là "Giải" - Phần tiếp theo, nơi câu chuyện được đẩy lên một tầm cao mới của kinh dị tâm lý.

Các bạn đã cùng Riivine đi sâu hơn vào cõi vô thức của ngôi nhà, chứng kiến Linh phải chiến đấu không chỉ với những thế lực bên ngoài mà còn với chính bản thể mắt đỏ của mình – một phiên bản bị giữ lại, bị bóp méo từ ký ức.

Hành trình tìm kiếm và giải cứu của Lâm Phong và Bảo, sự dũng cảm của họ khi quay trở lại ngôi nhà ma ám, cũng là một phần không thể thiếu, thể hiện tình bạn và quyết tâm vượt qua nỗi sợ hãi lớn nhất.

Phần này không chỉ là hành trình giải thoát Linh, mà còn là cuộc "giải mã" những bí ẩn cốt lõi của căn nhà, "giải nghĩa" về sự tồn tại, và cuối cùng là sự "giải thể" của chính ngôi nhà ấy – một kết thúc vừa mang lại cảm giác nhẹ nhõm, vừa để lại dư vị ám ảnh sâu sắc.

Tôi đã cố gắng tạo ra một cái kết không hoàn toàn rõ ràng, để sự đáng sợ không bị mất đi bởi những lời giải thích cặn kẽ, để nỗi sợ hãi tiếp tục len lỏi trong suy nghĩ của các bạn sau khi đọc xong những dòng cuối cùng.Sự tương tác của các bạn chính là trái tim và linh hồn của "Nhà Số 13".

Mỗi bình luận, mỗi lượt chia sẻ, mỗi cuộc thảo luận sôi nổi về các tình tiết, về nhân vật, về những lý thuyết mà các bạn đưa ra về ngôi nhà hay các biểu tượng trong truyện, đều khiến tôi vô cùng hạnh phúc.

Nhìn thấy các bạn hòa mình vào câu chuyện, cảm nhận nỗi sợ hãi, lo lắng cho số phận của Linh, hay thậm chí mơ thấy những hình ảnh của căn nhà số 13, đó chính là phần thưởng lớn nhất cho một người kể chuyện.

Điều đó khẳng định rằng câu chuyện đã sống động trong tâm trí của các bạn, trở thành một phần trải nghiệm riêng của mỗi người.

Chính sự yêu mến và ủng hộ ấy đã thôi thúc tôi không ngừng hoàn thiện bản thân, vượt qua những khó khăn trong quá trình sáng tạo để mang đến một "Nhà Số 13" trọn vẹn nhất.Hành trình của "Nhà Số 13" có thể đã khép lại một cách đầy kịch tính, nhưng ngọn lửa sáng tạo trong Riivine thì vẫn luôn bùng cháy.

Tôi hứa sẽ không ngừng nỗ lực, tiếp tục khám phá những ý tưởng mới mẻ và kể nên những câu chuyện độc đáo, có thể là trong thể loại kinh dị đã làm nên tên tuổi của "Nhà Số 13", hoặc có thể là những thử nghiệm táo bạo hơn, bất ngờ hơn trong các thể loại khác.

Tôi rất mong sẽ tiếp tục nhận được sự ủng hộ và đồng hành của tất cả các bạn trong những dự án sắp tới, cùng nhau khám phá những thế giới mới, đối diện với những bí ẩn mới và trải nghiệm những cung bậc cảm xúc chưa từng có.Một lần nữa, xin chân thành cảm ơn vì đã là một phần không thể thiếu của thế giới "Nhà Số 13", vì đã cùng tôi tạo nên một trải nghiệm đáng nhớ, nơi nỗi sợ hãi và trí tưởng tượng cùng nhau thăng hoa.

Hẹn gặp lại quý vị trong những cuộc phiêu lưu mới đầy hấp dẫn và đáng sợ của Riivine!Trân trọng, Riivine
 
Back
Top Bottom