Linh tỉnh dậy giữa một căn phòng không có trần.Trên đầu cô là một khoảng không đen đặc, không phải bầu trời, không phải mái nhà, mà là một lớp lặng câm vô định, như thể thế giới phía trên đã bị ai đó cắt bỏ.
Không còn gió.
Không có âm thanh.
Chỉ có ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ chính bức tường xám bao quanh, một thứ ánh sáng không có nguồn, không có bóng, như thể mọi thứ đang bị nhìn thấy từ bên trong một con mắt.Linh chống tay ngồi dậy.
Lưng áo lạnh toát.
Sàn nhà dưới cô không phải gỗ mà là một lớp kính dày, phản chiếu gương mặt mình, nhưng không phải gương mặt cô vẫn quen.Người trong tấm kính cũng là Linh.
Nhưng tóc cô ta dài hơn, đen bóng và rũ xuống hai bên vai.
Làn da trắng nhợt.
Và đôi mắt... không thể nhầm lẫn, một tròng đỏ rực như máu đông, ánh lên thứ ánh sáng lạnh băng, vô hồn.Linh sờ mặt mình.
Tim đập mạnh.Không có gì thay đổi, mắt cô vẫn là đôi mắt con người.
Nâu đen, ấm, run rẩy trong ánh sáng nhạt.
Nhưng ở phía dưới lớp kính, "cô gái" kia vẫn nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi mím chặt, không thở, không chớp mắt.Cô quay đầu.Không có lối ra.
Bức tường bao quanh trơn nhẵn, không khe cửa, không tay nắm, chỉ có một khung gương lớn đặt đối diện, hình bầu dục, khung đồng đen, khảm đầy những ký hiệu xoắn tròn như được vẽ bởi ngón tay của người mù.
Trong gương không phản chiếu gì cả, trống rỗng.
Không có Linh.
Không có căn phòng.
Chỉ có một màu tro bạc chuyển động chậm rãi như làn khói bị niêm phong.Linh đứng dậy.
Chân cô run run, nhưng vẫn bước đến gần chiếc gương.
Đặt tay lên khung.Một tiếng "cạch" nhẹ vang lên, như chiếc gương vừa nhận diện cô.
Và hình ảnh bắt đầu hiện ra, không phải hiện tại, mà là quá khứ.Trong gương là căn nhà số 13, một đêm mùa đông phủ sương lạnh.
Ba người đứng trước cổng: Linh, Lâm Phong, và Bảo.
Cánh cửa cũ kêu "két" mở ra.
Những bước chân đầu tiên tiến vào.Cô đã từng sống khoảnh khắc này.
Đã từng bước vào đó.Nhưng tại sao bây giờ, cô lại đứng ở bên ngoài khung cảnh, như một kẻ ngoài cuộc đang nhìn lại chính mình?Cô chạm tay vào mặt kính.Mặt kính mềm như da người.Cô gái trong gương, Linh, quay đầu lại.Không phải cô.Là nó.Mái tóc rũ xuống, đôi mắt đỏ ánh lên.
Cô ta bước lên một bậc cầu thang vô hình.
Mỗi bước đi, những mảng tường xung quanh Linh bắt đầu tan rã, như bị bào mòn bởi ký ức.Bốn phía, những tấm gương bắt đầu trồi lên từ sàn.
Gương trong gương.
Phản chiếu trong phản chiếu.
Mỗi tấm lại hiện lên một phiên bản khác của Linh, Linh mỉm cười, Linh khóc, Linh la hét, Linh chảy máu, Linh rũ rượi trong một bồn tắm đỏ lòm, Linh đứng giữa cánh rừng giấy, Linh đi lùi trong hành lang bằng lời thì thầm.Và rồi một tấm gương ở cuối cùng... trống rỗng.Không có Linh.Không ai cả.Chỉ là một hành lang tối đen dẫn vào cánh cửa dán đầy bùa chú.Cánh cửa đang mở ra.Linh không thể quay lưng.
Chân cô tự bước về phía đó, như thể đã được lập trình từ trước.
Không gian gấp khúc như mê cung giấy.
Tường gỗ nứt nẻ.
Trần nhà thở phập phồng.Một âm thanh vang lên, tiếng kéo ghế.
Nhẹ.
Đều.Rồi tiếng thì thầm:"Đừng nhớ nữa...
Đừng nhìn lại..."
Bên kia hành lang là một căn phòng.
Cũ kỹ.
Tường phủ đầy giấy dán, mỗi tờ là một đoạn nhật ký, chữ ngoằn ngoèo, viết bằng mực đỏ.
Linh bước vào.Trên bàn là cuốn sổ tay cũ của cô, đã cháy xém mép.
Cô lật ra.Trang đầu tiên chỉ có một dòng: "Những gì bị quên mới thực sự tồn tại."
Một giọng nói vang lên phía sau lưng:"Cậu vẫn nhớ chứ?"
Linh quay lại.Bảo đứng đó.Không phải Bảo mà cô biết, tóc cậu bạc trắng, mắt trũng sâu, giọng nói vang vọng như vọng lại từ đáy giếng.
Nhưng là cậu.
Không thể nhầm."
Cậu không nên ở đây."
"Đây là đâu?"
Linh hỏi."
Ký ức ngược.
Thời gian ở đây không trôi, nó bị cuộn lại."
Lâm Phong bước ra từ góc phòng, máy quay treo lủng lẳng trước ngực, màn hình đen.
Anh ta không nhìn Linh, chỉ nhìn vào gương."
Cô ấy đã vào được tầng dưới rồi," anh thì thầm."
Ai cơ?"
Linh hỏi.Cả hai không trả lời.
Chỉ quay người, đồng loạt đi về phía tấm gương lớn phía cuối phòng.
Linh đuổi theo."
Khoan đã!
Tôi là Linh!
Tôi mới là người thật!"
Cả hai dừng lại, quay đầu đồng thời, ánh mắt trống rỗng."
Người thật không tồn tại ở đây," họ cùng nói.Gương mở ra.
Bên trong là một phiên bản khác, Linh mặc váy trắng, tóc rối, mắt đỏ.
Đang đứng giữa một vòng tròn bùa chú cháy dở.
Bên cạnh là chiếc hộp gỗ khắc biểu tượng hình xoắn ốc, chiếc hộp cô đã thấy trong căn phòng cuối cùng của nhà số 13.Linh lùi lại.Từ chiếc hộp trong gương, những ngón tay bắt đầu trồi ra.
Trắng bệch.
Rướn dài.
Như đang tìm một thân xác để bám vào.Phía sau cô, giọng nói vang lên, lần này rất gần:"Đừng để nó mang cậu đi."
Linh quay lại.Không có ai.Chỉ có mình cô, và tiếng đập nhịp trong lòng chiếc hộp.Cô gái trong gương, mắt đỏ, bước một bước về phía Linh.
Không gian co giãn như mặt nước bị kéo căng.
Gương mặt kia giờ đã sát ngay trước mặt cô."
Ngươi là ai?"
Linh hỏi."
Tôi là người được giữ lại khi cô bước ra," cô ta trả lời.Gương vỡ.Tiếng kính nứt vang lên khô khốc, như thể một lớp ký ức bị bẻ gãy trong đầu.
Mảnh vỡ không rơi xuống sàn, mà cứ lơ lửng giữa không trung, mỗi mảnh là một hình ảnh rời rạc: Linh nằm giữa căn phòng đỏ, Linh bị kéo vào hành lang không lối thoát, Linh biến mất trong bồn tắm, chỉ còn đôi mắt trôi lềnh bềnh.Linh không thở được.Cô cảm thấy cơ thể mình bị bóp nghẹt bởi một lực vô hình, như một sợi dây thừng trói quanh ý thức, kéo nó ra khỏi thể xác.Một tiếng "tách" vang lên.
Như ai đó vừa mở nắp một chiếc hộp.Không khí đổi màu.Trần phòng xuất hiện trở lại, nhưng là trần của căn phòng cô đã từng đi qua ở tầng trên nhà số 13, nơi có chiếc gương phản chiếu những linh hồn không mắt.
Nhưng lần này, cô ở bên trong gương.Tường xám đổi thành màu giấy cũ.
Mực đỏ bắt đầu thấm qua bức tường, từng dòng chữ ngoằn ngoèo chảy xuống, cuộn lại quanh Linh như những con rắn mực.
Cô cố bước lùi, nhưng bàn chân đã cắm chặt vào lớp kính mềm nhũn dưới sàn.
Những cái tên viết bằng máu hiện lên quanh cô:LINH.
LÂM PHONG.
BẢO.Chữ cuối cùng mờ dần.
Chữ "L" bị kéo dài, rồi tan ra thành hàng ngàn con mắt nhỏ xíu, mở to, chớp chớp giữa khoảng không.Một giọng trẻ con vang lên, lanh lảnh:"Cậu không phải là thật.
Không ai thật cả.
Chỉ có người cuối cùng mới được giữ lại..."
Linh quay đầu.Căn phòng giờ đã không còn bốn bức tường.Mà là bốn mặt gương, nối nhau, ghép nhau, phản chiếu đến vô tận.Mỗi phản chiếu là một ký ức, một nhát dao.
Trong một gương, Linh đang la hét giữa căn bếp khi thấy tên mình rỉ máu trên bàn.
Ở một gương khác, Linh đang xé cuốn nhật ký của chính mình, nhưng những trang rơi ra là da người.
Ở một nơi xa hơn, Linh đang ngồi giữa vòng tròn bùa chú, hai mắt đỏ như máu, lẩm nhẩm điều gì đó bằng một ngôn ngữ không thuộc về loài người.Cô vươn tay chạm vào một mảnh kính.Gương co lại.
Hình ảnh tan biến.
Và cô nghe một giọng khác, trầm hơn:"Cô đang tìm lối ra sao?"
Linh quay phắt lại.Một người đàn ông đang đứng đó.
Không rõ mặt.
Áo dài tay đen.
Đeo mặt nạ trắng hình búp bê."
Ông là ai?" cô hỏi, giọng khàn."
Là người từng giữ hộp," hắn đáp.
"Và cô... là người đang mở lại nó từ bên trong."
"Bên trong cái gì?"
"Bên trong chính cô."
Không khí quanh Linh chao đảo.
Sàn kính nứt toạc, và cô rơi xuống.Không có trọng lực.
Không có đáy.
Chỉ có một dải ký ức lộn nhào như băng chuyền.
Cô thấy bản thân mình đứng trên cầu thang, rồi vụt biến thành một cô gái khác, mắt đỏ, miệng mím chặt, rồi lại biến thành chính mình.Rơi.Và dừng lại.Cô ngã xuống giữa một lớp sương đen.
Mềm như nhung.
Đậm đặc như mực.Có tiếng nhạc phát ra.
Nhẹ.
Xa.
Là một bản nhạc ru, méo mó và lệch nhịp, như được chơi trên chiếc hộp nhạc vỡ.Linh nhìn quanh.Đây là phòng khách căn nhà số 13.Nhưng sai.Tất cả đồ vật đều... lùi lại.
Đồng hồ lùi.
Lửa trong lò sưởi cháy ngược.
Ghế tự dựng lên.
Bức ảnh treo tường không còn hình người, mà là những vết xước chồng chéo, giống như ai đó đã cố gắng xóa bỏ bản thân khỏi ký ức.Tiếng đồng hồ lùi:Tích... tắc... ngược.Tích... tắc... không còn.Một bóng người bước ra từ sau cánh tủ.Lâm Phong.Nhưng không phải anh.Là một bản sao nhòe nhạt, khuôn mặt vỡ thành từng mảng, như được ghép từ những mảnh gương mù.Anh ta đưa tay chỉ vào một góc tường."
Cô bỏ quên điều này."
Linh quay lại.Một chiếc hộp gỗ.Chiếc hộp.Vẫn là nó.Khắc xoắn ốc.
Viền đồng.
Mùi thuốc cam và tro giấy bốc lên từ dưới đáy.
Lần này, nắp hộp mở sẵn.
Bên trong là... một con mắt.
Mắt đỏ.
Vẫn còn chuyển động.Linh run tay, lùi lại.Nhưng con mắt từ trong hộp lăn ra.
Không rơi xuống sàn.
Mà lơ lửng.Nhìn thẳng vào cô.Và trong chớp mắt, Linh bị hút vào bên trong con mắt đó.Không có tiếng gió.
Không có cảm giác rơi.
Mọi chuyển động như bị đóng băng lại, rồi vỡ vụn thành từng mảnh rời rạc của một giấc mơ bị đảo ngược.Cô không còn cảm thấy cơ thể mình đâu cả.
Chỉ còn ý thức, trôi nổi, bị ép vào một đường hầm tối mịt, hẹp đến mức tưởng như đang len lỏi giữa những sợi thần kinh.
Mỗi cú va đập đều khiến đầu cô nhói lên, như thể đang xuyên qua chính trí nhớ của mình.Rồi đột ngột, mọi thứ dừng lại.Cô mở mắt, hoặc chính xác hơn là ý niệm về việc mở mắt.
Cô không chắc mình còn mắt, hay gương mặt, hay bất cứ thứ gì thuộc về một cơ thể sống.Trước mặt cô là một vùng trắng xóa.
Không có trần.
Không có sàn.
Không gian không có phương hướng.
Linh dường như đang trôi giữa một khoảng hư vô đặc quánh, nơi mọi cảm giác đều bị nén lại thành một trạng thái lửng lơ.Một bóng người hiện ra ở phía xa, nhỏ, mờ, rồi rõ dần.
Đó là Linh.
Nhưng không phải cô.
Là một phiên bản khác: mặc áo trắng, tay cầm cây bút đỏ, đang viết lên một cuộn giấy trải dài đến vô tận.
Mỗi nét bút rơi xuống, một ký ức vụn vỡ lại xuất hiện bên cạnh: Linh ngồi co mình trong bồn tắm, Linh nhìn chằm chằm vào gương, Linh đứng bất động giữa rừng giấy xào xạc.Và rồi, cô gái kia dừng bút.
Ngẩng lên.Đôi mắt đỏ như máu ánh lên trong nền trắng.
Mái tóc đen trải dài như màn đêm bị rút cạn ánh sáng."
Cô không nên vào đây," bản thể ấy nói, giọng như vang ra từ trong chính hộp sọ của Linh."
Đây là đâu?"
"Một tầng sâu hơn.
Không phải ký ức.
Mà là nơi ký ức bị giam giữ."
Linh nuốt khan.
"Tôi muốn quay lại."
"Không có quay lại.
Cô đã bước qua ngưỡng."
"Ngưỡng gì?"
Cô gái không trả lời, chỉ bước sang bên.
Phía sau cô là một cánh cửa gỗ nhỏ, không cao hơn một chiếc bàn học, nhưng đen sì, đóng chặt và có tay nắm xoắn hình rắn.Trên cánh cửa có khắc một dòng chữ: "Chỉ kẻ biết tên mình mới được bước qua."
Linh nhìn dòng chữ ấy, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng.Cô không thể nhớ nổi... tên đầy đủ của mình.Cô biết mình là Linh.
Nhưng còn gì nữa?
Họ gì?
Sinh ra ở đâu?
Những mảnh thông tin vỡ vụn, trôi tuột như nước.
Mỗi khi cô cố hình dung, lại bị một lớp sương mù vô hình chặn lại.
Như thể mọi thứ bị tẩy xóa có chủ đích."
Không nhớ nổi à?" bản thể đỏ mỉm cười, không hề tỏ ra thương hại."
Cô đã để mình bị thay thế quá lâu rồi."
"Thay thế?"
"Cô tưởng mình thoát khỏi nhà số 13, nhưng không biết điều gì đã bước ra thay cô."
Linh siết tay.
"Tôi là người thật."
"Ở đây, điều đó không có nghĩa gì."
Cánh cửa bật mở mà không cần chạm vào.Bên kia là một hành lang, lại một hành lang nữa.
Nhưng lần này không có gỗ, không có giấy.
Chỉ là những bức tường làm từ... kính.
Trong suốt.
Và bên kia mỗi tấm kính, Linh thấy một cô gái giống hệt mình.Nhưng mỗi "Linh" lại khác nhau.Một người đang cười lớn, điên dại, giữa căn phòng đầy gương nát.
Một người khác gục đầu trên bàn, tay cầm chiếc bút đỏ, trên giấy là hàng ngàn chữ "KHÔNG PHẢI TÔI".
Một người bị trói tay bằng dải bùa chú, miệng bị bịt, mắt mở to như chờ ai đó giải thoát.Một người đang tự thiêu.Khói mờ bốc lên trong gương, mà không lan ra hành lang.Linh bước tiếp.Càng đi, cô càng thấy tim mình đập loạn.
Không phải vì sợ.
Mà là vì... cô bắt đầu nhớ ra.
Từng đoạn ký ức tưởng đã chôn giấu, nay hiện về: tiếng cửa nhà số 13 đóng sập, bóng người không có mắt đứng sau rèm cửa, âm thanh từ chiếc máy quay của Lâm Phong vang lên từng nhịp như nhịp tim của một kẻ sắp quên mình là ai.Rồi cô dừng lại trước tấm gương cuối cùng.Trong đó là cô gái mắt đỏ.
Đứng giữa một vòng tròn bùa chú, cầm chiếc hộp gỗ xoắn ốc.
Bên trong hộp là... một con mắt khác, đỏ sậm hơn, cổ xưa hơn, thở như có sự sống riêng.Linh thì thầm:"Vẫn là nó..."
Gương tự mở.
Không nứt, không vỡ.
Mà mở ra như một cánh cửa.Cô bước qua.Không còn ánh sáng trắng.
Chỉ là một căn phòng duy nhất.Góc phòng là chiếc bàn nhỏ.
Trên đó là cuốn nhật ký đầu tiên, bìa cháy xém, vẫn là dòng chữ cũ bằng mực đỏ:
"Những gì bị quên mới thực sự tồn tại."
Và bên cạnh là cuốn sổ mới.Chưa có chữ nào.Chỉ một dòng đầu tiên, chưa hoàn tất:"Ngày... tháng... năm..."
Bên dưới là cây bút.Linh lùi lại.
Cô hiểu điều này.Cô sắp bị buộc phải viết lại, hoặc để bị xóa sạch.
Một trong hai.Trên trần nhà, những con mắt bắt đầu mở ra.Hàng chục.
Hàng trăm.
Hàng ngàn.Đỏ, lạnh, vô hồn.Và ở giữa căn phòng, một chiếc gương tròn nổi lên từ sàn, lần này không phản chiếu Linh, mà là Lâm Phong và Bảo, đang đi trong một tầng khác của nhà số 13, gọi tên cô.
Họ không thấy cô.
Không nghe thấy cô.Nhưng Linh biết: nếu cô không tìm được đường ra trước khi viết dòng đầu tiên trong sổ, cô sẽ không còn là mình nữa.Cô siết tay, bước về phía gương.Phía sau, giọng nói cũ vang lên:"Cô sẵn sàng để GIẢI chưa?"
Linh tỉnh dậy giữa một căn phòng không có trần.Trên đầu cô là một khoảng không đen đặc, không phải bầu trời, không phải mái nhà, mà là một lớp lặng câm vô định, như thể thế giới phía trên đã bị ai đó cắt bỏ.
Không còn gió.
Không có âm thanh.
Chỉ có ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ chính bức tường xám bao quanh, một thứ ánh sáng không có nguồn, không có bóng, như thể mọi thứ đang bị nhìn thấy từ bên trong một con mắt.Linh chống tay ngồi dậy.
Lưng áo lạnh toát.
Sàn nhà dưới cô không phải gỗ mà là một lớp kính dày, phản chiếu gương mặt mình, nhưng không phải gương mặt cô vẫn quen.Người trong tấm kính cũng là Linh.
Nhưng tóc cô ta dài hơn, đen bóng và rũ xuống hai bên vai.
Làn da trắng nhợt.
Và đôi mắt... không thể nhầm lẫn, một tròng đỏ rực như máu đông, ánh lên thứ ánh sáng lạnh băng, vô hồn.Linh sờ mặt mình.
Tim đập mạnh.Không có gì thay đổi, mắt cô vẫn là đôi mắt con người.
Nâu đen, ấm, run rẩy trong ánh sáng nhạt.
Nhưng ở phía dưới lớp kính, "cô gái" kia vẫn nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi mím chặt, không thở, không chớp mắt.Cô quay đầu.Không có lối ra.
Bức tường bao quanh trơn nhẵn, không khe cửa, không tay nắm, chỉ có một khung gương lớn đặt đối diện, hình bầu dục, khung đồng đen, khảm đầy những ký hiệu xoắn tròn như được vẽ bởi ngón tay của người mù.
Trong gương không phản chiếu gì cả, trống rỗng.
Không có Linh.
Không có căn phòng.
Chỉ có một màu tro bạc chuyển động chậm rãi như làn khói bị niêm phong.Linh đứng dậy.
Chân cô run run, nhưng vẫn bước đến gần chiếc gương.
Đặt tay lên khung.Một tiếng "cạch" nhẹ vang lên, như chiếc gương vừa nhận diện cô.
Và hình ảnh bắt đầu hiện ra, không phải hiện tại, mà là quá khứ.Trong gương là căn nhà số 13, một đêm mùa đông phủ sương lạnh.
Ba người đứng trước cổng: Linh, Lâm Phong, và Bảo.
Cánh cửa cũ kêu "két" mở ra.
Những bước chân đầu tiên tiến vào.Cô đã từng sống khoảnh khắc này.
Đã từng bước vào đó.Nhưng tại sao bây giờ, cô lại đứng ở bên ngoài khung cảnh, như một kẻ ngoài cuộc đang nhìn lại chính mình?Cô chạm tay vào mặt kính.Mặt kính mềm như da người.Cô gái trong gương, Linh, quay đầu lại.Không phải cô.Là nó.Mái tóc rũ xuống, đôi mắt đỏ ánh lên, vết sẹo dài cắt ngang lông mày trái.
Cô ta bước lên một bậc cầu thang vô hình.
Mỗi bước đi, những mảng tường xung quanh Linh bắt đầu tan rã, như bị bào mòn bởi ký ức.Bốn phía, những tấm gương bắt đầu trồi lên từ sàn.
Gương trong gương.
Phản chiếu trong phản chiếu.
Mỗi tấm lại hiện lên một phiên bản khác của Linh, Linh mỉm cười, Linh khóc, Linh la hét, Linh chảy máu, Linh rũ rượi trong một bồn tắm đỏ lòm, Linh đứng giữa cánh rừng giấy, Linh đi lùi trong hành lang bằng lời thì thầm.Và rồi một tấm gương ở cuối cùng... trống rỗng.Không có Linh.Không ai cả.Chỉ là một hành lang tối đen dẫn vào cánh cửa dán đầy bùa chú.Cánh cửa đang mở ra.Linh không thể quay lưng.
Chân cô tự bước về phía đó, như thể đã được lập trình từ trước.
Không gian gấp khúc như mê cung giấy.
Tường gỗ nứt nẻ.
Trần nhà thở phập phồng.Một âm thanh vang lên, tiếng kéo ghế.
Nhẹ.
Đều.Rồi tiếng thì thầm:"Đừng nhớ nữa...
Đừng nhìn lại..."
Bên kia hành lang là một căn phòng.
Cũ kỹ.
Tường phủ đầy giấy dán, mỗi tờ là một đoạn nhật ký, chữ ngoằn ngoèo, viết bằng mực đỏ.
Linh bước vào.Trên bàn là cuốn sổ tay cũ của cô, đã cháy xém mép.
Cô lật ra.Trang đầu tiên chỉ có một dòng: "Những gì bị quên mới thực sự tồn tại."
Một giọng nói vang lên phía sau lưng:"Cậu vẫn nhớ chứ?"
Linh quay lại.Bảo đứng đó.Không phải Bảo mà cô biết, tóc cậu bạc trắng, mắt trũng sâu, giọng nói vang vọng như vọng lại từ đáy giếng.
Nhưng là cậu.
Không thể nhầm."
Cậu không nên ở đây."
"Đây là đâu?"
Linh hỏi."
Ký ức ngược.
Thời gian ở đây không trôi, nó bị cuộn lại."
Lâm Phong bước ra từ góc phòng, máy quay treo lủng lẳng trước ngực, màn hình đen.
Anh ta không nhìn Linh, chỉ nhìn vào gương."
Cô ấy đã vào được tầng dưới rồi," anh thì thầm."
Ai cơ?"
Linh hỏi.Cả hai không trả lời.
Chỉ quay người, đồng loạt đi về phía tấm gương lớn phía cuối phòng.
Linh đuổi theo."
Khoan đã!
Tôi là Linh!
Tôi mới là người thật!"
Cả hai dừng lại, quay đầu đồng thời, ánh mắt trống rỗng."
Người thật không tồn tại ở đây," họ cùng nói.Gương mở ra.
Bên trong là một phiên bản khác, Linh mặc váy trắng, tóc rối, mắt đỏ.
Đang đứng giữa một vòng tròn bùa chú cháy dở.
Bên cạnh là chiếc hộp gỗ khắc biểu tượng hình xoắn ốc, chiếc hộp cô đã thấy trong căn phòng cuối cùng của nhà số 13.Linh lùi lại.Từ chiếc hộp trong gương, những ngón tay bắt đầu trồi ra.
Trắng bệch.
Rướn dài.
Như đang tìm một thân xác để bám vào.Phía sau cô, giọng nói vang lên, lần này rất gần:"Đừng để nó mang cậu đi."
Linh quay lại.Không có ai.Chỉ có mình cô, và tiếng đập nhịp trong lòng chiếc hộp.Cô gái trong gương, mắt đỏ, bước một bước về phía Linh.
Không gian co giãn như mặt nước bị kéo căng.
Gương mặt kia giờ đã sát ngay trước mặt cô."
Ngươi là ai?"
Linh hỏi."
Tôi là người được giữ lại khi cô bước ra," cô ta trả lời.Gương vỡ.Tiếng kính nứt vang lên khô khốc, như thể một lớp ký ức bị bẻ gãy trong đầu.
Mảnh vỡ không rơi xuống sàn, mà cứ lơ lửng giữa không trung, mỗi mảnh là một hình ảnh rời rạc: Linh nằm giữa căn phòng đỏ, Linh bị kéo vào hành lang không lối thoát, Linh biến mất trong bồn tắm, chỉ còn đôi mắt trôi lềnh bềnh.Linh không thở được.Cô cảm thấy cơ thể mình bị bóp nghẹt bởi một lực vô hình, như một sợi dây thừng trói quanh ý thức, kéo nó ra khỏi thể xác.Một tiếng "tách" vang lên.
Như ai đó vừa mở nắp một chiếc hộp.Không khí đổi màu.Trần phòng xuất hiện trở lại, nhưng là trần của căn phòng cô đã từng đi qua ở tầng trên nhà số 13, nơi có chiếc gương phản chiếu những linh hồn không mắt.
Nhưng lần này, cô ở bên trong gương.Tường xám đổi thành màu giấy cũ.
Mực đỏ bắt đầu thấm qua bức tường, từng dòng chữ ngoằn ngoèo chảy xuống, cuộn lại quanh Linh như những con rắn mực.
Cô cố bước lùi, nhưng bàn chân đã cắm chặt vào lớp kính mềm nhũn dưới sàn.
Những cái tên viết bằng máu hiện lên quanh cô:LINH.
LÂM PHONG.
BẢO.Chữ cuối cùng mờ dần.
Chữ "L" bị kéo dài, rồi tan ra thành hàng ngàn con mắt nhỏ xíu, mở to, chớp chớp giữa khoảng không.Một giọng trẻ con vang lên, lanh lảnh:"Cậu không phải là thật.
Không ai thật cả.
Chỉ có người cuối cùng mới được giữ lại..."
Linh quay đầu.Căn phòng giờ đã không còn bốn bức tường.Mà là bốn mặt gương, nối nhau, ghép nhau, phản chiếu đến vô tận.Mỗi phản chiếu là một ký ức, một nhát dao.
Trong một gương, Linh đang la hét giữa căn bếp khi thấy tên mình rỉ máu trên bàn.
Ở một gương khác, Linh đang xé cuốn nhật ký của chính mình, nhưng những trang rơi ra là da người.
Ở một nơi xa hơn, Linh đang ngồi giữa vòng tròn bùa chú, hai mắt đỏ như máu, lẩm nhẩm điều gì đó bằng một ngôn ngữ không thuộc về loài người.Cô vươn tay chạm vào một mảnh kính.Gương co lại.
Hình ảnh tan biến.
Và cô nghe một giọng khác, trầm hơn:"Cô đang tìm lối ra sao?"
Linh quay phắt lại.Một người đàn ông đang đứng đó.
Không rõ mặt.
Áo dài tay đen.
Đeo mặt nạ trắng hình búp bê."
Ông là ai?" cô hỏi, giọng khàn."
Là người từng giữ hộp," hắn đáp.
"Và cô... là người đang mở lại nó từ bên trong."
"Bên trong cái gì?"
"Bên trong chính cô."
Không khí quanh Linh chao đảo.
Sàn kính nứt toạc, và cô rơi xuống.Không có trọng lực.
Không có đáy.
Chỉ có một dải ký ức lộn nhào như băng chuyền.
Cô thấy bản thân mình đứng trên cầu thang, rồi vụt biến thành một cô gái khác, mắt đỏ, miệng mím chặt, rồi lại biến thành chính mình.Rơi.Và dừng lại.Cô ngã xuống giữa một lớp sương đen.
Mềm như nhung.
Đậm đặc như mực.Có tiếng nhạc phát ra.
Nhẹ.
Xa.
Là một bản nhạc ru, méo mó và lệch nhịp, như được chơi trên chiếc hộp nhạc vỡ.Linh nhìn quanh.Đây là phòng khách căn nhà số 13.Nhưng sai.Tất cả đồ vật đều... lùi lại.
Đồng hồ lùi.
Lửa trong lò sưởi cháy ngược.
Ghế tự dựng lên.
Bức ảnh treo tường không còn hình người, mà là những vết xước chồng chéo, giống như ai đó đã cố gắng xóa bỏ bản thân khỏi ký ức.Tiếng đồng hồ lùi:Tích... tắc... ngược.Tích... tắc... không còn.Một bóng người bước ra từ sau cánh tủ.Lâm Phong.Nhưng không phải anh.Là một bản sao nhòe nhạt, khuôn mặt vỡ thành từng mảng, như được ghép từ những mảnh gương mù.Anh ta đưa tay chỉ vào một góc tường."
Cô bỏ quên điều này."
Linh quay lại.Một chiếc hộp gỗ.Chiếc hộp.Vẫn là nó.Khắc xoắn ốc.
Viền đồng.
Mùi thuốc cam và tro giấy bốc lên từ dưới đáy.
Lần này, nắp hộp mở sẵn.
Bên trong là... một con mắt.
Mắt đỏ.
Vẫn còn chuyển động.Linh run tay, lùi lại.Nhưng con mắt từ trong hộp lăn ra.
Không rơi xuống sàn.
Mà lơ lửng.Nhìn thẳng vào cô.Và trong chớp mắt, Linh bị hút vào bên trong con mắt đó.Không có tiếng gió.
Không có cảm giác rơi.
Mọi chuyển động như bị đóng băng lại, rồi vỡ vụn thành từng mảnh rời rạc của một giấc mơ bị đảo ngược.Cô không còn cảm thấy cơ thể mình đâu cả.
Chỉ còn ý thức, trôi nổi, bị ép vào một đường hầm tối mịt, hẹp đến mức tưởng như đang len lỏi giữa những sợi thần kinh.
Mỗi cú va đập đều khiến đầu cô nhói lên, như thể đang xuyên qua chính trí nhớ của mình.Rồi đột ngột, mọi thứ dừng lại.Cô mở mắt, hoặc chính xác hơn là ý niệm về việc mở mắt.
Cô không chắc mình còn mắt, hay gương mặt, hay bất cứ thứ gì thuộc về một cơ thể sống.Trước mặt cô là một vùng trắng xóa.
Không có trần.
Không có sàn.
Không gian không có phương hướng.
Linh dường như đang trôi giữa một khoảng hư vô đặc quánh, nơi mọi cảm giác đều bị nén lại thành một trạng thái lửng lơ.Một bóng người hiện ra ở phía xa, nhỏ, mờ, rồi rõ dần.
Đó là Linh.
Nhưng không phải cô.
Là một phiên bản khác: mặc áo trắng, tay cầm cây bút đỏ, đang viết lên một cuộn giấy trải dài đến vô tận.
Mỗi nét bút rơi xuống, một ký ức vụn vỡ lại xuất hiện bên cạnh: Linh ngồi co mình trong bồn tắm, Linh nhìn chằm chằm vào gương, Linh đứng bất động giữa rừng giấy xào xạc.Và rồi, cô gái kia dừng bút.
Ngẩng lên.Đôi mắt đỏ như máu ánh lên trong nền trắng.
Mái tóc đen trải dài như màn đêm bị rút cạn ánh sáng."
Cô không nên vào đây," bản thể ấy nói, giọng như vang ra từ trong chính hộp sọ của Linh."
Đây là đâu?"
"Một tầng sâu hơn.
Không phải ký ức.
Mà là nơi ký ức bị giam giữ."
Linh nuốt khan.
"Tôi muốn quay lại."
"Không có quay lại.
Cô đã bước qua ngưỡng."
"Ngưỡng gì?"
Cô gái không trả lời, chỉ bước sang bên.
Phía sau cô là một cánh cửa gỗ nhỏ, không cao hơn một chiếc bàn học, nhưng đen sì, đóng chặt và có tay nắm xoắn hình rắn.Trên cánh cửa có khắc một dòng chữ: "Chỉ kẻ biết tên mình mới được bước qua."
Linh nhìn dòng chữ ấy, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng.Cô không thể nhớ nổi... tên đầy đủ của mình.Cô biết mình là Linh.
Nhưng còn gì nữa?
Họ gì?
Sinh ra ở đâu?
Những mảnh thông tin vỡ vụn, trôi tuột như nước.
Mỗi khi cô cố hình dung, lại bị một lớp sương mù vô hình chặn lại.
Như thể mọi thứ bị tẩy xóa có chủ đích."
Không nhớ nổi à?" bản thể đỏ mỉm cười, không hề tỏ ra thương hại."
Cô đã để mình bị thay thế quá lâu rồi."
"Thay thế?"
"Cô tưởng mình thoát khỏi nhà số 13, nhưng không biết điều gì đã bước ra thay cô."
Linh siết tay.
"Tôi là người thật."
"Ở đây, điều đó không có nghĩa gì."
Cánh cửa bật mở mà không cần chạm vào.Bên kia là một hành lang, lại một hành lang nữa.
Nhưng lần này không có gỗ, không có giấy.
Chỉ là những bức tường làm từ... kính.
Trong suốt.
Và bên kia mỗi tấm kính, Linh thấy một cô gái giống hệt mình.Nhưng mỗi "Linh" lại khác nhau.Một người đang cười lớn, điên dại, giữa căn phòng đầy gương nát.
Một người khác gục đầu trên bàn, tay cầm chiếc bút đỏ, trên giấy là hàng ngàn chữ "KHÔNG PHẢI TÔI".
Một người bị trói tay bằng dải bùa chú, miệng bị bịt, mắt mở to như chờ ai đó giải thoát.Một người đang tự thiêu.Khói mờ bốc lên trong gương, mà không lan ra hành lang.Linh bước tiếp.Càng đi, cô càng thấy tim mình đập loạn.
Không phải vì sợ.
Mà là vì... cô bắt đầu nhớ ra.
Từng đoạn ký ức tưởng đã chôn giấu, nay hiện về: tiếng cửa nhà số 13 đóng sập, bóng người không có mắt đứng sau rèm cửa, âm thanh từ chiếc máy quay của Lâm Phong vang lên từng nhịp như nhịp tim của một kẻ sắp quên mình là ai.Rồi cô dừng lại trước tấm gương cuối cùng.Trong đó là cô gái mắt đỏ.
Đứng giữa một vòng tròn bùa chú, cầm chiếc hộp gỗ xoắn ốc.
Bên trong hộp là... một con mắt khác, đỏ sậm hơn, cổ xưa hơn, thở như có sự sống riêng.Linh thì thầm:"Vẫn là nó..."
Gương tự mở.
Không nứt, không vỡ.
Mà mở ra như một cánh cửa.Cô bước qua.Không còn ánh sáng trắng.
Chỉ là một căn phòng duy nhất.Góc phòng là chiếc bàn nhỏ.
Trên đó là cuốn nhật ký đầu tiên, bìa cháy xém, vẫn là dòng chữ cũ bằng mực đỏ:
"Những gì bị quên mới thực sự tồn tại."
Và bên cạnh là cuốn sổ mới.Chưa có chữ nào.Chỉ một dòng đầu tiên, chưa hoàn tất:"Ngày... tháng... năm..."
Bên dưới là cây bút.Linh lùi lại.
Cô hiểu điều này.Cô sắp bị buộc phải viết lại, hoặc để bị xóa sạch.
Một trong hai.Trên trần nhà, những con mắt bắt đầu mở ra.Hàng chục.
Hàng trăm.
Hàng ngàn.Đỏ, lạnh, vô hồn.Và ở giữa căn phòng, một chiếc gương tròn nổi lên từ sàn, lần này không phản chiếu Linh, mà là Lâm Phong và Bảo, đang đi trong một tầng khác của nhà số 13, gọi tên cô.
Họ không thấy cô.
Không nghe thấy cô.Nhưng Linh biết: nếu cô không tìm được đường ra trước khi viết dòng đầu tiên trong sổ, cô sẽ không còn là mình nữa.Cô siết tay, bước về phía gương.Phía sau, giọng nói cũ vang lên:"Cô sẵn sàng để GIẢI chưa?"