Sắc mặt Namfah Kwong lập tức thay đổi, trong mắt đầy kinh ngạc không thể tin nổi: "Lingling Kwong!
Chị đang giỡn mặt tôi đấy à?
Chị nói đã xem rồi, sao lại bảo không đạt.
Chị đang diễn kịch trước mặt ba, sau lưng thì chèn ép tôi!
Chị chính là cố tình, không chịu nổi việc tôi thiết kế tốt hơn chị đúng không?"
Lingling Kwong bình thản, giọng đều đều: "Bản thiết kế không tệ.
Nhưng không phù hợp để triển khai tại Phuket.
Phong cách quá xa hoa, không phù hợp với mặt bằng thu nhập của người dân địa phương.
Dù có thể thu hút nhà đầu tư, nhưng lại khó thuyết phục được người dân phổ thông bỏ tiền.
Vậy nên, tôi đánh giá là không ổn."
Namfah cười lạnh, phản bác không chút khách khí: "Phuket bây giờ phát triển rõ ràng như vậy, mức sống đã khác xưa.
Người dân tiêu xài đâu còn dè dặt như trước.
Chị lại còn viện cớ kiểu đó để từ chối tôi sao?
Tôi đến đây không phải để thương lượng.
Tôi muốn chị ký tên duyệt quy trình, chị hiểu không?"
Lingling Kwong không đáp lại, lấy điện thoại ra và bắt đầu gọi.
Khi đầu dây bên kia bắt máy, cô bước đến cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn ra ngoài, bình thản mà nhẹ nhàng.Namfah nhìn thấy thì nhếch môi cười mỉa mai, lại gọi cho ba.
Trong lòng cô ta hừ lạnh, chị ta còn tưởng ba sẽ đứng về phía mình?Giọng nói của Lingling vang lên nhẹ nhàng: "Ba, hạng mục ở Phuket do Namfah phụ trách, ba đã xem qua chưa?"
Ananda Kwong ở đầu dây kia đáp: "Ừm, ba xem rồi.
Bản thiết kế rất sáng tạo, chỉ có điều hơi xa hoa.
Dù là ý tưởng tốt, nhưng chưa chắc phù hợp với tệp khách hàng ở đó."
Lingling Kwong bình tĩnh lặp lại toàn bộ những gì Namfah vừa nói trước đó, không thêm không bớt.
Quả nhiên, giọng Ananda Kwong bên kia lập tức đổi thành kiểu "vừa đấm vừa xoa"."
Lingling à, Namfah không phải là không có năng lực.
Chỉ là... vẫn còn thiếu kinh nghiệm, cần nhiều cơ hội để rèn luyện.
Tính nó cũng hơi bốc đồng, hay ham chơi."
Giọng ông ta trở nên mềm mỏng hơn, nhưng vẫn đầy kiêu ngạo:"Lần này thiết kế thực sự rất tốt, nhiều ý tưởng là do Namfah nghĩ ra.
Con cứ để con bé đảm nhiệm hạng mục này đi.
Ba thấy không có vấn đề gì.
Con cứ thử nhìn xem, sẽ có bất ngờ đấy."
Lingling Kwong "ừ" một tiếng, sau khi nói thêm vài câu liền cúp máy.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ trụ sở LLK – một dãy cao ốc nối tiếp nhau che khuất bầu trời.
Khóe môi cô khẽ cong lên, nở một nụ cười nhạt.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, khi xoay người lại, gương mặt ấy đã đổi thành biểu cảm bất đắc dĩ pha lẫn buồn bã.Cô không mấy để ý đến ánh mắt giễu cợt của Namfah Kwong bên cạnh, cuối cùng cũng gật đầu ký tên."
Sớm ngoan ngoãn ký tên không phải tốt hơn sao?
Cứ phải rước lấy nhục vào người."
Nhìn Namfah Kwong cầm tài liệu rời đi, Lingling Kwong tiện tay đặt điện thoại sang một bên rồi ngả người ra ghế, sắc mặt thản nhiên.
Tuy chữ ký là của cô, nhưng lời nên nói cô đã nói đủ, những điều cần nhắc cũng đã nhắc.
Họ đã quyết định như thế, sau này dù có chuyện gì cũng không thể trách cô được.Tuy Ananda Kwong chắc chắn sẽ không phản đối dự án này, nhưng Hội đồng quản trị đâu chỉ có mỗi mình hắn.
Vì vậy, Lingling mở WeChat.Trong danh sách bạn bè, giữa một loạt tên đối tác làm ăn lộn xộn, cái tên Bomb Tanin nổi bật một cách yên tĩnh.
Anh ta là con trai của Pongsak Tanin – cổ đông lớn thứ hai tại LLK, hiện đang giữ chức trợ lý tổng giám đốc tổng bộ.Trước khi Namfah bước vào, cô đã nhắn trước với Bomb rằng có dự án quan trọng cần trao đổi cùng tổng giám tổng bộ.
Cũng vì vậy mà tên anh ta đang nằm trên đầu danh sách trò chuyện.Cô hơi nheo mắt lại, ngón tay nhanh chóng gõ vài dòng: "Con biết ba đã đồng ý, nhưng dự án của Namfah Kwong con vẫn thấy có vấn đề.
Mức đầu tư quá lớn so với khả năng chi tiêu trung bình của người dân khu vực đó.
Trước mắt không nên vội vàng triển khai, vẫn nên tổ chức hội thảo xem xét lại, ít nhất nên chỉnh sửa vài điểm."
Xác nhận không có gì sai sót, cô lập tức gửi tin cho Bomb rồi tiện tay đặt điện thoại xuống bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi.Chưa đến một phút sau, màn hình sáng lên.
Tin nhắn từ Bomb Tanin hiện ra với mấy dấu chấm hỏi kèm theo icon đổ mồ hôi.Chờ đến khi thời gian trôi qua đủ để hợp lý, Lingling cầm điện thoại lên, gửi một icon xấu hổ kèm lời xin lỗi, rồi nhanh tay rút lại tin nhắn trước đó.Ngay lập tức, Bomb gửi sang một dòng: "Kwong Tổng giám, tiểu Kwong đổng chuẩn bị khởi động dự án mới à?"
Namfah Kwong hiện tại chỉ giữ chức danh trên danh nghĩa trong công ty, nhưng vì cổ phần không nhỏ nên vẫn chiếm một ghế trong Hội đồng quản trị.Mục đích của Lingling đã đạt được.
Giữa Pongsak Tanin và Ananda Kwong luôn tồn tại một cuộc tranh đấu ngầm.
Cả hai đều dè chừng cô, không ngừng tìm cách chèn ép sau lưng.Nếu dự án này thất bại, cô thân là người phụ trách thiết kế kiêm người đặt bút ký thông qua, chắc chắn không thể rút khỏi trách nhiệm.
Nhưng thật ra, một khi sự cố xảy ra, so với việc đối phó cô, họ càng muốn nhân cơ hội cắn xé lẫn nhau.
Không cần ai nói cũng hiểu điều đó.Sau vài tin nhắn xã giao "haha" với Bomb Tanin, cô tiện tay gửi một dòng nhắn cho Namfah Kwong, chẳng buồn quan tâm đến phản ứng của đối phương.Vừa xử lý xong mọi chuyện, còn chưa kịp đặt điện thoại xuống, chuông bỗng vang lên.
Một dãy số lạ hiện trên màn hình.
Do dự một chút, Lingling vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi."
A, là Kwong tiểu thư sao?
Tôi là Orm Kornnaphat."
Lingling Kwong đặt tay lên bàn, hơi siết lại.
Giọng cô mang theo ý cười: "Là tôi.
Không ngờ cô lại gọi điện cho tôi."
Thanh âm của Orm Kornnaphat hơi thấp, nghe như không được khỏe.
Nàng áy náy nói: "Hai ngày nay không thoải mái, nên chưa kịp liên hệ với cô.
Chúng ta hẹn thời gian ký hiệp nghị nhé."
Lingling khựng lại: "Không thoải mái?
Giờ đã đỡ hơn chưa?
Chuyện ký hợp đồng không gấp, sức khỏe cô quan trọng hơn."
Có lẽ vì giọng nàng quá yếu, xuyên qua điện thoại truyền đến khiến người ta càng thêm thương xót.
Sự quan tâm của cô cũng chân thành hơn hẳn."
Bệnh cũ thôi, nghỉ ngơi đầy đủ là ổn.
Thứ tư tuần này cô có rảnh không?
Chúng ta gặp nhau."
Cô hơi do dự: "Được, có thể."
Sau khi thống nhất thời gian và địa điểm, cô nói: "Tôi sẽ đến đúng giờ, cô nhớ nghỉ ngơi cho tốt."
"Ừm, nhớ lưu số tôi lại nhé."
Lingling sửng sốt: "Gì cơ?"
Đầu bên kia, giọng nàng bật cười nhẹ: "Đây là số riêng của tôi.
Lần trước gấp quá quên mất.
WeChat và số điện thoại đều là cái này.
Rốt cuộc muốn kết hôn với cô mà đến cả cách liên lạc cũng không có, thật xin lỗi."
"A, là tôi sơ sót.
Đây là số tôi dùng cho công việc.
Số cá nhân tôi sẽ gửi qua WeChat cho cô."
Cúp điện thoại rồi, Lingling ngồi yên một lúc, sau đó mở WeChat, nhập số của nàng vào.Giao diện hiện ra một bức ảnh nhỏ, một đóa Phong Tín Tử đang nở rộ.
Cô không nhịn được bật cười, loài hoa rực rỡ thế này, hiếm khi thấy nữ nhân trẻ tuổi lấy làm ảnh đại diện.
Ánh mắt cô dịch chuyển, dừng lại ở biệt danh: Renate.[* Phong Tín Tử, còn gọi là Dạ Lan Hương, loài hoa mong manh, hương thơm nồng nàn, tượng trưng cho tình yêu dang dở, bi thương và hoài niệm.
Ngụ ý: "Ta yêu nàng nhưng cũng đồng thời hủy diệt nàng."
Đồng thời mang ý nghĩa: Trùng Sinh - từ bỏ quá khứ để bắt đầu lại.]Biểu cảm trên mặt Lingling khẽ đổi.
Renate, cái tên bắt nguồn từ tiếng Hy Lạp, nghĩa là "trùng sinh".
Cô lắc đầu, bật cười vì chính mình quá nhạy cảm.
Loại chuyện ly kỳ như vậy, cô cũng cần thời gian để tiêu hóa, không đến mức Orm Kornnaphat lại biết cả chuyện trùng sinh, có lẽ chỉ là trùng hợp.Nhưng cô không thể phủ nhận, bản thân đang giữ một bí mật kinh thiên động địa như vậy, bất kỳ chi tiết nào cũng dễ khiến lòng cô dậy sóng.Cô gạt đi mớ suy nghĩ hỗn loạn, nhấn vào nút "Thêm bạn", gửi lời mời.Phía bên kia lập tức chấp nhận.
Orm Kornnaphat nhắn lại một câu: Buổi chiều thứ tư gặp lại. [

]Orm híp mắt nhìn biểu tượng mặt cười.
Biểu tượng này mấy năm gần đây thường bị dùng để giễu cợt, có chút buồn cười.
Nhưng từ lần đầu tiên tiếp xúc với Orm Kornnaphat, cô đã biết... nàng không dùng emoji đó để trào phúng mình, chỉ là giữa một loạt biểu cảm hỗn độn, nàng chọn cái có vẻ đứng đắn nhất.Vì vậy, cô cũng nhanh chóng nhắn lại: Thứ tư gặp. [

]Lúc này, Orm Kornnaphat đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn tin nhắn của cô, chăm chú nhìn biểu tượng mặt cười kia.
Nàng luôn cảm thấy có chút không thích hợp.
Lúc tự mình dùng thì không thấy gì, nhưng khi nghĩ tới gương mặt luôn mang theo ý cười vũ mị của Lingling, đặt cạnh cái emoji "mỉm cười" lạnh tanh này, luôn khiến nàng có cảm giác... cô ấy không có ý tốt.Tưởng tượng đến đây, Orm Kornnaphat càng nhìn càng thấy biểu tượng mặt cười kia thật sự giống đang trào phúng.
Do dự một lúc, một người luôn theo đuổi sự hoàn mỹ như nàng cuối cùng vẫn không nhịn được, gửi thêm một tin nhắn:"Này [

] không hợp với cô."
Lời này thật ra có phần thất lễ.
Ít nhất khi Lingling Kwong nhìn thấy thì hơi sững người một chút.
Vốn chỉ là một câu khách sáo cho xong chuyện, giờ lại bị nhắc thẳng thừng như vậy, cô không nhịn được bật cười: "Hả?
Vậy cô cảm thấy cái nào hợp hơn?"
Bên kia, Orm Kornnaphat hơi hối hận vì đã gửi tin, nhưng nếu thu lại thì lại càng khó xử.
Thế là nàng thuận nước đẩy thuyền, gửi qua một biểu tượng mặt cười khác.Lần này là một gương mặt cười rạng rỡ hơn, trên má còn có ba dấu son nhỏ.
Nhìn thấy, Lingling Kwong không nhịn được bật cười.
Orm Kornnaphat đúng là có phần mâu thuẫn, nhưng lại rất đáng yêu.Trên mặt cô vẫn còn ý cười, lần này trả lời rất nhanh: "Ừ, cái này hợp thật."
Còn đặc biệt chỉ rõ biểu tượng nàng vừa gửi.
Kiểu mặt cười này kỳ thật cũng rất ít người dùng.Orm Kornnaphat mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mà khẽ cong môi.
Nàng phải thừa nhận, nói chuyện với Lingling Kwong thật sự rất thú vị.
Không trách được cô ấy lại có thể làm mưa làm gió trong giới thương trường Bangkok như vậy.Thời gian đã định cũng sắp tới.
Trong khi đó, Namfah Kwong vẫn kiên quyết muốn đẩy nhanh tiến độ dự án, nên ở công ty mọi chuyện đều thuận lợi, phê duyệt tài chính cũng nhanh chóng.Lingling Kwong chẳng buồn quan tâm, cô tập trung chuẩn bị kế hoạch cho dự án cấp cao của Ananda Kwong ở EEC.
Ban đầu vốn định âm thầm thao tác phía sau, nhưng tình hình bây giờ lại hoàn toàn khác so với kiếp trước.
Cô và Orm Kornnaphat về cơ bản xem như là "hôn nhân đã định", nên sách lược cô dự tính ban đầu cũng cần phải thay đổi.Chiều hôm đó, tại tòa nhà CRYSTAL, tập đoàn LLK tổ chức tiệc rượu cùng các đơn vị hợp tác.
Trong số đó có tập đoàn bất động sản TSC – vài năm gần đây phát triển rất mạnh, danh tiếng tại Bangkok cũng không nhỏ.
Chủ tịch bên đó là Tao Somchai, hắn để mắt tới Lingling Kwong đã lâu, lần này nhất quyết phải có cô tham dự, vừa khéo công ty hắn cũng đang có một dự án hợp tác với LLK.Tao Somchai háo sắc đã là chuyện ai cũng biết trong giới thương nghiệp.
Đã hơn năm mươi tuổi mà vẫn thèm thuồng Lingling Kwong không thôi, nhiều lần tiếp cận mà đều không thành công.
Lần này, hắn muốn nhân cơ hội ép Ananda Kwong trực tiếp "tiến cử" cô lên giường của mình.Quả nhiên không lâu sau, Lingling Kwong nhận được điện thoại từ Ananda Kwong.
Dù ngoài miệng không nói ép buộc, nhưng hắn cũng ám chỉ cô với tư cách tổng giám thiết kế không thể vắng mặt.
Lingling Kwong thừa hiểu hắn đang toan tính điều gì.Ánh mắt cô tối lại.
Mấy ngày trước, Ananda Kwong còn bám riết chuyện cô và Orm Kornnaphat kết hôn, giờ lại chưa kịp nghe cô hồi đáp đã vội đẩy cô vào miệng cọp.
Tâm tư của Tao Somchai ai mà không biết?
Ấy vậy mà Ananda Kwong còn có thể đứng đó mà "thưởng thức" hắn.Cảm giác ghê tởm dâng lên, cô lạnh nhạt đáp:"Con không đi được, đã có hẹn với người khác."
Quả nhiên, Ananda Kwong có chút không hài lòng:"Phải biết sắp xếp công việc hợp lý.
Tiệc rượu lần này đều là các cổ đông lớn của LLK, có cả đối tác quan trọng.
Con tham dự sẽ có lợi cho tiền đồ sau này.
Xây dựng quan hệ tốt với họ, chẳng phải là chuyện trăm lợi không một hại sao?
Dù là ai hẹn, cũng phải dời lại!"
Câu cuối cùng, giọng hắn đã có ý ra lệnh, không chấp nhận phản bác.Lingling Kwong không vội đáp.
Tay trái cô cầm cây bút xoay nhẹ giữa các ngón, động tác khéo léo khiến người khác phải hoa mắt.
Một lúc sau, cô mới nhàn nhạt nói:"Con hẹn với Kornnaphat tiểu thư."
"Ai?"
Ananda Kwong dường như sững sờ, buột miệng hỏi lại.Ánh mắt cô vẫn dừng trên cây bút trong tay: "Là Orm Kornnaphat.
Ba thật sự muốn con dời lại sao?"
Ngữ khí như đang thương lượng, nhưng trong mắt cô thì đã biết rõ câu trả lời từ trước.Bên kia điện thoại yên lặng mấy giây, rồi bỗng bật cười gượng: "Ha ha, không cần.
Các con cứ đi hẹn hò đi.
Sao mấy hôm nay không nói gì cho ba biết, ba còn tưởng...
Thôi, con cứ đi, ba và phó tổng Tiếu sẽ thay mặt là được.
Hai đứa nói chuyện vui vẻ vào nhé."
"Vâng, được ạ."
Cô nhẹ nhàng đẩy cây bút trong tay, nó bay thẳng vào ống cắm bút, phát ra một tiếng "cạch" giòn tan.
Điện thoại cũng vừa lúc cúp máy.—--