- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Lingorm] Trùng Sinh Giữa Duyên Tiền Kiếp
20
20
Một ngày, Lingling vùi đầu vào công việc suốt cả ngày.
Sau khi hoàn thành hạng mục EEC, cô còn nhận thêm mấy dự án mới.
Hiện tại, cô xem như làm tổng giám công ăn lương, ngồi trên chiếc ghế ấy thì đương nhiên không cần làm quá sức, nhưng cũng không để ai bắt bẻ sai sót.Bận rộn cả ngày đến chiều tan tầm, cô ngẩng đầu xoa nhẹ cổ, thả lỏng mắt nhìn đồng hồ đeo tay.
Đã đến giờ rồi.
Mở điện thoại kiểm tra phản hồi mấy email, rồi bỗng nhớ hôm nay hứa với Orm Kornnaphat sẽ về sớm một chút.Do dự một lúc, cô đóng máy tính lại, cất vào túi xách, chỉnh lại áo sơ mi, duỗi tay nhấc chiếc áo vest màu rượu vang khoác trên ghế dựa, kẹp lên khuỷu tay rồi đẩy cửa ra về.Un Napat đang dọn dẹp văn phòng, thấy cô chuẩn bị về liền cười vui vẻ: "Tổng giám lại vội về nhà rồi à?"
Lingling liếc cô một cái: "Đã tan tầm, đem mấy giấy tờ không dùng nữa cho máy hủy đi, thu dọn xong em cũng về sớm nhé."
Un Napat gật đầu, Lingling bước vài bước rồi quay lại nói:"Hôm nay là sinh nhật em phải không?
Chúc mừng sinh nhật nhé.
Trên bàn có một hộp nhỏ, bên trong là quà sinh nhật tôi tặng em."
Un Napat sửng sốt, mặt đỏ bừng: "Tổng giám, em... không cần quà đâu ạ."
"Được rồi, em nhận đi.
Chỉ là một chiếc lắc tay thôi, cũng không phải món quà gì đắt giá.
Em tan tầm sớm chút, ra ngoài đi chơi với bạn bè nhé."
Nói xong, cô xoay người rời văn phòng, tiếng giày cao gót vang lên đều đều, để lại Un Napat đứng đó xúc động đến không nói nên lời.Cô không ngờ, ngay cả ba mẹ cô còn hay quên ngày sinh nhật, vậy mà Lingling lại nhớ rõ.
Trên bàn văn phòng thật sự có một hộp nhỏ hình vuông, mở ra là chiếc lắc tay bạc thương hiệu Lạc Thế Kỳ rất đẹp.Lingling không ngờ món quà nhỏ của mình lại làm Un Napat xúc động đến vậy.
Kế hoạch của cô thường tính toán khá kỹ, nhưng với cô trợ lý nhỏ theo sát nửa năm nay, cô vẫn có phần ưu ái.
Gia cảnh Un Napat khó khăn, cha mẹ chẳng mấy quan tâm cô, cô từng nghe vài lần cuộc nói chuyện giữa Un Napat và cha mẹ, đầy ấm ức và bất lực, toàn chuyện tiền nong, không cho là gây ầm ĩ ở công ty.Hạnh phúc gia đình có thể giống nhau, bất hạnh gia đình cũng thế, nhưng nỗi đau ấy cô hiểu như chính mình từng trải qua.
Cho nên hôm qua khi xem điện thoại, cô đột nhiên nghĩ đến, mua cho tiểu cô nương một món quà nhỏ.Trên đường lái xe về nhà, Lingling thở phào nhẹ nhõm.
Từ khi trọng sinh đến nay, mọi hướng đi của cô đều nhằm tích lũy thực lực để đối phó với hai cha con Ananda Kwong.
Dù có muốn hay không, thích hay không, miễn đạt được mục tiêu, cô sẵn sàng làm hết tất cả.Mấy năm qua, cô luôn kiên trì giữ một nguyên tắc: không bán thân thể mình.
Vì mẹ cô từng trải qua chuyện đó, nên cô hiểu rõ tự trọng quan trọng đến mức nào.
Cô như đang khiêu vũ trên lưỡi dao.Từ khi cô kết hôn với Orm Kornnaphat, nhiều người đàn ông muốn chiếm đoạt cô cũng không ít, nhưng phần lớn đều biết giữ chừng mực, chỉ đùa vui qua đường, không dám chơi trò thủ đoạn như trước kia.Tan tầm rồi, cô tự nhiên muốn làm trà sữa cho nàng.
Nghĩ lại thấy hơi buồn cười, nhưng cô thấy thú vị, hơn nữa thật lòng muốn chăm sóc người kia, không phải để lấy lòng.Vừa đỗ xe xong, cô vừa xuống xe thì chị Bee ra đón, cầm túi giúp cô.
Vào nhà không thấy nàng đâu, cô liền hỏi:"N'Orm đang trên lầu sao?"
Chị Bee cười với cô: "Tiểu thư lên lầu nghỉ ngơi.
Hôm nay không hiểu sao đột nhiên nhờ tôi đi mua chanh dây với trái cây, bảo muốn làm trà sữa.
Tôi muốn làm thì tiểu thư lại không cho, thấy nàng ngồi trong bếp nghiên cứu lâu rồi, không chịu ngủ trưa, cuối cùng mới lên lầu."
Lingling Kwong có chút ngượng ngùng cười nói:"Này cũng hơi quá rồi đấy."
Chị Bee thở dài đáp: "Tiểu thư không nên uống trà sữa, mấy thứ kia không tốt cho sức khỏe, cũng không hiểu sao hôm nay lại đột nhiên nghĩ tới chuyện đó."
Lingling Kwong nhìn chị Bee, nhớ lại mấy lời Orm Kornnaphat nói qua điện thoại, liền mở lời: "Ở nhà làm an toàn hơn nhiều, để em ấy thử một chút cũng không sao.
Orm là người bệnh, rõ nhất là chính em ấy, không cần lúc nào cũng phải nhắc nhở."
Chị Bee hơi khó hiểu: "Thiếu phu nhân, tôi nghĩ không phải như vậy.
Lão gia và thiếu gia nhiều lần dặn dò, chăm sóc tiểu thư phải để bụng cẩn thận, ăn uống không được tùy tiện.
Chỉ dựa vào nàng thì sao yên tâm được."
Lingling Kwong chỉ cười, chị Bee định nói thêm thì thôi.
Cô ngẩng đầu gọi lên lầu: "Tiểu thư, ngài dậy rồi, thiếu phu nhân về rồi."
Ánh mắt Orm Kornnaphat vẫn còn hơi mơ màng, nàng ngáp một cái: "Tôi biết rồi."
Lingling Kwong cũng ngẩng lên, cô vừa nói xong, Orm Kornnaphat hẳn nghe được, nhưng cô không lo lắng.
Cô tin chắc nàng hiểu ý cô."
Chị về đúng giờ đấy."
Orm Kornnaphat cười nhẹ.Lingling Kwong buông tay: "Không còn cách nào khác, thiếu nhân tình thì phải trả thôi.
Em đi rửa mặt trước đi, chị chuẩn bị làm việc đây."
Chị Bee ngạc nhiên hỏi: "Thiếu phu nhân muốn làm gì vậy?"
Lingling Kwong chưa kịp trả lời, Orm Kornnaphat đã nói thay: "Lingling muốn pha trà sữa cho tôi đấy."
Chị Bee mặt thoáng chút khó hiểu, trong mắt Orm Kornnaphat hiện lên nụ cười nhạt: "Chị Bee, chị nghỉ ngơi đi, để Lingling làm xong rồi chị chuẩn bị bữa tối."
Chị Bee vẫn ngập ngừng: "Sợ như vậy sẽ muộn, tiểu thư không nên ăn tối quá muộn."
Lingling Kwong lúc này mới hiểu cảm giác của nàng ấy, ở bên Orm Kornnaphat thật sự không dễ dàng chút nào.
Cô như "cửa thành bốc cháy, cá trong ao bị vạ lây".
Nhưng dù sao trời đất bao la, vợ vẫn là nhất.Chị Bee không chịu thua: "Lão gia để tôi lại đây là muốn đảm bảo tiểu thư ăn uống khỏe mạnh.
Buổi tối uống trà sữa không tốt đâu, nếu không thì ngày mai trưa tôi pha cho tiểu thư, được không?"
Orm Kornnaphat vốn tính biếng nhác, nghe vậy cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, ngón tay gõ nhẹ lên thành cầu thang.
Lingling Kwong biết nàng không mấy hào hứng.Cô không muốn làm nàng thất vọng, liền nói: "Chị Bee, tôi biết uống trà sữa muộn không tốt cho dạ dày, nên hôm nay tôi tan tầm sớm một chút, sẽ để ý không cho nàng uống nhiều.
Bữa tối tôi sẽ làm, nàng uống trà sữa và ăn chút đồ ăn nhẹ là được."
Nói xong cô bảo Orm Kornnaphat: "Em đi rửa mặt đi."
Cô chưa cho chị Bee cơ hội từ chối, vén tay áo tiến vào bếp.
Dù nói là pha trà sữa, thật ra trà sữa chỉ là phần nhỏ, chủ yếu là trà trái cây, vị chua ngọt dễ chịu.
Chanh dây không quá ngọt, cũng không có tinh dầu hay thành phần trà phức tạp.Một ly trà chanh dây đơn giản thôi: trân châu nấu chín cho vào cốc dừa, nước chanh dây đun sôi để nguội rồi đổ vào, khuấy đều là xong.Trà chanh dây không cần pha phức tạp, chỉ cần tỉ lệ nước phù hợp là được.Nhìn Orm Kornnaphat chuẩn bị dụng cụ pha trà sữa chuyên nghiệp, Lingling Kwong không nhịn được cười.
Orm Kornnaphat rửa mặt xong nhìn cô, cô cầm ly đong định lượng quơ quơ hỏi: "Em còn chuẩn bị cả cái này nữa à?"
Orm Kornnaphat vẻ mặt vô tội: "Bên ngoài người ta đều yêu cầu như vậy, chị không cần sao?"
Lingling Kwong định nói không cần mấy kỹ thuật cầu kỳ, lắc bọt này nọ làm gì, ở nhà mà.
Nhưng cô cũng không muốn làm nàng mất hứng, nên cho nước cốt chanh dây vào ly đong, thêm chút thạch trái cây vào bình lắc rồi rót nước sôi để nguội vào.
Cầm bình lắc xoay mấy vòng, trông rất chuyên nghiệp.Đơn giản vậy thôi mà làm Orm Kornnaphat hoa cả mắt.Orm Kornnaphat ngơ ngác nhìn, đôi mắt nàng lâu lắc vẫn chưa chớp, căn bản không thể nhận rõ Lingling Kwong một tay thoăn thoắt điều khiển bình lắc, vừa tiêu sái vừa linh hoạt.
Đây không phải pha chế trà sữa nữa, mà đúng hơn là tay pha chế rượu chuyên nghiệp.Đến khi Lingling Kwong mở bình lắc, rót nước trà chanh dây vàng nhạt vào ly pha lê đặt trước mặt nàng, những bọt trà li ti bốc lên trông cực kỳ đẹp mắt, Orm Kornnaphat vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần."
Chị học pha chế rượu à?"
Nàng hỏi.Lingling Kwong ho nhẹ, chỉnh lại dụng cụ rồi gật đầu:"Ừ, chị biết em thích uống rượu, hay thấy chị qua lại với mấy quán bar, nên học được vài chiêu pha chế cơ bản.
Chị thích cảm giác khi điều khiển bình lắc theo ý mình.
Lần này xem như khoe khoang trước mặt em thôi.
Thử xem sao nhé, em không uống lạnh được nên chị không cho đá, vị có thể hơi kém một chút."
Cô đưa cho Orm Kornnaphat một ống hút, mời nàng thử.Orm Kornnaphat nhận lấy, uống một ngụm, vị chua ngọt vừa phải, hương chanh dây tươi mát cùng vị thịt quả đậm đà rất dễ chịu, dừa và trân châu ngọt bùi hài hòa với chanh dây, tạo thành một tổng thể hoàn hảo."
Ngon thật đấy, nếu có đá nữa chắc sẽ khiến người ta mê luôn."
Lingling Kwong cười cong môi: "Khách quan mà nói thì chị cũng khá hài lòng."
Orm Kornnaphat cắn ống hút, uống chậm rãi: "Rất hài lòng, thực sự rất thích."
Vừa rồi nhìn thái độ nghiêm túc pha trà sữa của Lingling Kwong, lại đi kèm với động tác điêu luyện, quả thật rất ngầu.Lingling Kwong khóe miệng không nhịn được ngoéo một cái, rồi quay sang bận rộn làm việc khác.
Cô mở tủ lạnh, nhìn sơ qua nguyên liệu rồi hỏi: "Em muốn ăn gì?"
Orm Kornnaphat ngó vào bên trong, rất tò mò muốn thử tay nghề của Lingling Kwong, không biết hương vị ra sao.
Nghĩ một hồi, cô chỉ vào nấm tuyết: "Cái này được không?"
Lingling Kwong với tay lấy ra: "Được chứ.
Nấm tuyết xào với thịt thì ngon, nếu muốn có thể làm món chay cũng được.
Rồi chị sẽ làm thêm cà chua xào trứng, hoặc là khổ qua?"
Orm Kornnaphat lập tức lắc đầu: "Không ăn khổ qua."
Nghĩ lại thấy Lingling Kwong có vẻ thích món đó, nàng thêm:"Được, nhưng chị đừng bắt em ăn nhé."
Lingling Kwong không nhịn được cười: "Vậy chị làm cà chua xào trứng cho em thử, không thích thì không ép."
Orm Kornnaphat gật đầu ngay tắp lự.Lingling Kwong thấy buồn cười, bắt đầu bận rộn sơ chế nguyên liệu.
Nhìn dáng cô cầm da.o thoăn thoắt, Orm Kornnaphat tò mò hỏi:"Chỉ là thái rau thôi chứ, chắc chị không diễn trò múa da.o gì đâu nhỉ?"
Lingling Kwong: ......Người này trong đầu toàn suy nghĩ quái dị gì kỳ vậy......Lingling Kwong đúng thật là biết nấu ăn.
Đến lần thứ ba chị Bee không yên tâm mà vào bếp xem xét, cô đã hoàn tất các món.
Nấm tuyết xào thịt, cà chua xào trứng, khổ qua nhồi sốt chay, thêm một nồi canh nấm hương kiểu Khẩu Bắc.Ba món mặn, một món canh, sắc – hương – vị đều đầy đủ.
Trừ món khổ qua bị Orm Kornnaphat "kết án tử" từ đầu, mấy món còn lại đều thanh đạm nhưng rất vừa miệng.
Điều khiến nàng bất ngờ chính là nồi canh nấm hương.
Gọi là "canh", nhưng trong nồi không có giọt nước nào thừa, trông cứ như đồ chiên.
Chỉ là, mỗi cây nấm lại căng mọng như chứa đầy nước dùng bên trong.Thấy nàng ngạc nhiên, Lingling Kwong mỉm cười giải thích: "Canh nấm Khẩu Bắc này phải hầm nhỏ lửa từ từ, khác với kiểu truyền thống một chút.
Hương vị rất đậm đà, em thử xem?"
Nghe vậy, Orm Kornnaphat cầm đũa, nhẹ nhàng gắp một cây nấm lên, rồi cẩn thận cắn thử một miếng.
Ngay lập tức, nước canh thơm nồng từ bên trong nấm trào ra, đậm đà, dậy vị mà không bị ngấy.
Nàng cảm thấy món này còn ngon hơn bất kỳ loại canh nào từng uống."
Thế nào?"
Lingling Kwong vừa ăn một miếng khổ qua, vừa hỏi.Orm Kornnaphat gật đầu liên tục: "Rất ngon, thật sự rất ngon."
Ăn xong nấm, nàng thử thêm vài miếng cà chua xào trứng và nấm tuyết xào thịt, món nào cũng thanh vị nhưng lại ngon đến bất ngờ.
Không biết là do tay nghề Lingling Kwong giỏi thật hay vì món ăn quá mới lạ, mà nàng ăn hết nửa chén cơm lúc nào không hay.Lingling Kwong khẽ liếc nhìn nàng, thấy nàng có vẻ vẫn chưa thoả mãn, đũa còn định gắp thêm, liền nhỏ giọng nhắc: "Em uống trà sữa rồi, ăn thêm nửa chén cơm và vài món rau là đủ rồi.
Không nên ăn nhiều như mọi ngày."
Orm Kornnaphat mím môi, mặt không biểu cảm buông đũa xuống: "Em no rồi."
Thấy dáng vẻ nàng vừa kiêu ngạo vừa uất ức, Lingling Kwong bật cười, gắp thêm cho nàng một cây nấm hương nữa: "Được rồi, còn dư ba cây nấm, em giúp chị xử lý một cái, được không?"
Orm Kornnaphat liếc nhìn cô, hơi kiêu kỳ nhướng mày, ra vẻ miễn cưỡng gắp một miếng nấm hương bỏ vào miệng.
Ăn xong, nàng ung dung lấy khăn lau khóe môi, còn buông một câu: "Chị làm em ăn no đến mức muốn lăn luôn rồi."
Lingling Kwong suýt nữa bật cười, cố gắng nhịn lại, tiếp tục ăn nốt phần còn lại.Cơm nước xong, Lingling Kwong vừa định cầm chén đũa dọn dẹp thì chị Bee đã nhanh chân bước vào bếp: "Để đó tôi làm cho.
Không ngờ thiếu phu nhân lại nấu ăn giỏi như vậy!"
Được khen bất ngờ, Lingling Kwong hơi ngượng ngùng, nhẹ giọng đáp: "Chỉ là cơm gia đình thôi mà, sao nấu bằng chị Bee được."
Thấy chị Bee bận rộn trong bếp, hai người cũng định lên lầu rửa mặt.
Trên đường đi, Lingling Kwong bỗng nhớ lại thái độ của Orm Kornnaphat đối với chị Bee lúc nãy, trong lòng thấy hơi kỳ lạ.
Dù gì thì chị Bee cũng đã chăm sóc Orm Kornnaphat được bốn năm, nàng từ trước đến nay vẫn luôn kính trọng chị ấy, hôm nay lại tỏ ra khó chịu vì chuyện nhỏ như ly trà sữa?"
Em giận chị Bee à?"
Lingling Kwong hỏi.Orm Kornnaphat nhìn cô, nhún vai: "Không có, nhưng chị không thấy chị Bee hơi quá đáng sao?
Chỉ là một ly trà sữa thôi, có cần phải kiểm soát dữ vậy không?"
Lingling Kwong không nói gì thêm.
Lý do của Orm Kornnaphat nghe thì có lý, nhưng không đủ để khiến nàng nổi cáu.
Cô cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng cũng không muốn truy hỏi sâu thêm.Hai ngày sau, LLk nộp kế hoạch lên tổng công ty.
Vì là dự án hợp tác với OK, nên kế hoạch cần được cả hai bên cùng thảo luận và chọn bản thiết kế phù hợp nhất.Ananda Kwong vẫn ra vẻ, cố tình nói trước mặt mọi người rằng sẽ chọn bản thiết kế của Lingling Kwong gửi đi, để phía OK thấy được năng lực thật sự của cô.Kết quả đúng như Lingling Kwong dự đoán.
Khi công ty tổ chức buổi họp khởi động dự án EEC, Ananda Kwong còn đích thân triệu tập toàn bộ nhân viên, trang trọng công bố kết quả lựa chọn của OK.Phía LLk gửi bản kế hoạch sang, được Tik Pholdee và Frank Pholdee đánh giá rất cao.
Cuối cùng, phía OK quyết định chọn toàn bộ phương án do LLk đề xuất, chỉ cần tinh chỉnh lại một chút là có thể đem đi đấu thầu ngay.Cả công ty rộn ràng như mở hội.
Không ai dám tin LLk lại có thể khiến OK "gật đầu" nhanh đến vậy.
Khắp nơi bắt đầu râm ran bàn tán xem tổ thiết kế nào đã làm nên chuyện.
Từ nội dung cuộc trò chuyện của họ, có thể dễ dàng nhận ra: không ai biết Lingling Kwong đã tự mình thực hiện bản thiết kế ấy.Ananda Kwong nghe tiếng bàn tán phía dưới, vẻ mặt không giấu được sự đắc ý: "Phương án được OK lựa chọn chính là bản thiết kế của Namfah Kwong và đội ngũ của cô ấy."
Lời vừa dứt, cả phòng họp im lặng vài giây, rồi vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt.
Dù Namfah Kwong không được lòng người, nhưng đội ngũ thiết kế của cô ta toàn là những người có thực lực, mấy tổ trưởng đều là dân chuyên kỳ cựu, đưa ra bản kế hoạch tốt cũng là điều hợp lý.Ananda Kwong giơ tay ra hiệu cho mọi người yên tĩnh: "Nhưng đây không phải là công lao của riêng Namfah Kwong hay đội ngũ của cô ấy.
Còn có phần đóng góp từ bản thiết kế riêng mà Lingling Kwong làm, cũng như nỗ lực của toàn bộ phòng thiết kế dưới quyền cô ấy.
Chính nhờ sự phối hợp giữa hai bên mà bản kế hoạch mới đủ hoàn chỉnh để vượt qua vòng thẩm định.
Kết quả này là thành quả chung của phòng kế hoạch và phòng thiết kế LLk.
Sau khi hoàn thành dự án, tất cả mọi người đều sẽ nhận được thưởng."
"Cảm ơn Kwong đổng!
Cảm ơn tiểu Kwong đổng!"
Nhắc đến tiền thưởng, không khí lập tức sôi nổi.
Nhưng đội ngũ phòng thiết kế thì chỉ biết nhìn về phía Lingling Kwong, trong lòng có phần hụt hẫng.
Rõ ràng chính cô là người dẫn dắt họ làm nên phần thiết kế chính, ấy vậy mà mọi công lao lại thuộc về Namfah Kwong và phòng kế hoạch.Lingling Kwong vẫn mỉm cười, ngồi yên lặng vỗ tay như thể cũng vui mừng cho người khác, chẳng hề tỏ ra bất mãn.Sau buổi họp, tổ trưởng tổ thiết kế – Fiat Patchata – đi theo cô về văn phòng.
Đến nơi, hắn nhìn cô đóng cửa rồi đứng ngập ngừng.Lingling Kwong ngẩng lên: "Có gì thì cứ nói."
Fiat Patchata hít sâu, cuối cùng cũng lên tiếng: "Tổng giám, rõ ràng là chị dẫn dắt chúng tôi làm ra bản thiết kế, vì sao còn phải làm riêng một bản?
Kết quả cuối cùng lại để người khác hưởng hết.
Với năng lực của chị, phòng thiết kế chúng ta hoàn toàn có thể vượt trội hơn hẳn phòng kế hoạch."
Nói đến đây, ánh mắt hắn không giấu nổi sự bất mãn.Lingling Kwong im lặng vài giây, rồi nhẹ nhàng đáp: "Xin lỗi mọi người.
Nhưng Fiat Patchata, bản kế hoạch lần này, cả phòng kế hoạch lẫn phòng thiết kế, tôi đều đã dồn hết tâm sức.
Tôi biết rõ từng người đã vất vả thế nào.
Bản thiết kế của mọi người rất xuất sắc, thậm chí còn tốt hơn phần tôi làm riêng.
Ngày đó tôi có chia sẻ cho các cậu vài tài liệu thiết kế, đó cũng là phần tinh túy nhất từ kế hoạch riêng của tôi."
Cô dừng lại, giọng trầm hơn: "Việc ba tôi muốn tôi làm riêng một bản chỉ là một kiểu rèn luyện.
Tôi cũng đã dự đoán trước được kết quả.
Điều tôi không ngờ là toàn bộ công lao của đội mình lại bị gạt ra ngoài như vậy."
Lingling Kwong khẽ cười khổ: "Tôi cứ nghĩ chỉ có bản thiết kế của mình mới bị gạt ra như vậy, không ngờ phần thiết kế của mọi người cũng chịu chung số phận."
Nói đến đây, cô như chợt nhận ra mình lỡ lời, liền ngừng lại rồi vẫy tay: "Dù sao thì mọi người cũng đã vất vả suốt thời gian qua, thứ thuộc về các bạn, tôi nhất định sẽ cố gắng giành lại.
Hôm nay mọi người chắc cũng không vui vẻ gì, tôi đã dặn Un Napat chuẩn bị trà chiều, coi như xốc lại tinh thần.
Phía trước còn nhiều hạng mục quan trọng đang chờ chúng ta thể hiện năng lực.
Anh là tổ trưởng, Fiat Patchata, tôi cần anh giúp tôi ổn định tâm lý cả nhóm.
Không thể để cảm xúc tiêu cực vì tôi mà ảnh hưởng tới toàn bộ phòng thiết kế."
Fiat Patchata làm ở phòng thiết kế đã lâu, anh ta hiểu khá rõ tình cảnh của Lingling Kwong.
Nghe cô nói vậy, trong lòng bỗng dâng lên một cơn giận với Ananda Kwong.
Nhưng ánh mắt tiều tụy của cô lại khiến anh không nỡ trách móc thêm gì.Cuối cùng, khi nghe cô nói câu cuối cùng, anh chỉ có thể nghiêm túc gật đầu: "Tôi hiểu rồi.
Kế hoạch của chúng ta thật sự rất tốt, việc không được Kwong đổng chọn không phải do chị.
Là tôi quá nóng nảy."
Sau khi Fiat Patchata rời đi, Lingling Kwong ngồi lại ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô không hề tức giận, cũng chẳng buồn bã.
Thực ra cô đã đoán trước được kết cục này.
Hạng mục EEC đúng là béo bở, nhưng hiện tại cô chưa đủ sức cạnh tranh.
Dù vậy, đây cũng là cơ hội tuyệt vời để chứng minh thực lực của bản thân.Bản thiết kế ấy là do chính tay cô làm ra, cô không cần cha con Frank Pholdee của OK công nhận.
Chỉ cần lọt vào mắt của ZHO KS bên phía Sarunyoo Kornnaphat, sau này ắt sẽ có lợi.Trước mắt, cô chỉ đành để người khác khoác chiếc áo cưới do mình may.
Nhưng chiếc áo ấy vốn không hợp với họ, còn ai sẽ là người nhận hậu quả... thì chưa biết được.Chiều hôm đó, không khí trong phòng thiết kế vẫn khá u ám.
Khi Lingling Kwong ra ngoài, cô bắt gặp một nhóm nhân viên tụm lại thì thầm điều gì đó.
Đứng ở cửa, cô mơ hồ nghe thấy họ bàn chuyện cuộc họp sáng nay, nào là Kwong đổng thiên vị Namfah Kwong, nào là tổng giám bị đối xử bất công...Cô chỉ nhẹ giọng nhắc:"Chưa hết giờ làm, mọi người tranh thủ làm nốt phần việc của mình.
Dù kết quả thế nào, năng lực của các bạn đều được ban lãnh đạo nhìn nhận rõ ràng.
Dù chỉ được ghi nhận là góp phần vào hạng mục EEC, thì hội đồng quản trị cũng sẽ ghi nhớ công sức của các bạn."
"Vâng, tổng giám."
Cả nhóm lập tức tản ra, ai nấy quay lại bàn làm việc.Còn hơn hai tiếng nữa mới tan sở thì điện thoại cô reo lên, là Orm Kornnaphat gọi đến."
Gọi cho chị giờ này, chắc là có chuyện gì rồi hả?"
Lingling Kwong nhấp ngụm cà phê, vừa nhàn nhã vừa trêu."
Chị nghĩ em gọi cho chị là phải có chuyện à?"
Orm Kornnaphat không né tránh mà còn bật cười, đáp lại bằng giọng đùa cợt."
Chứ còn sao nữa?
Không thì chuyện gì có thể khiến tiểu thư Kornnaphat gọi cho chị, trong khi chỉ còn hai tiếng nữa là chị có mặt ở nhà rồi?"
Nói xong, chính cô cũng cảm thấy câu ấy giống kiểu vợ chồng giận dỗi nhau, lập tức mặt hơi cứng lại.Phía bên kia, Orm Kornnaphat vẫn chưa chịu buông tha, khẽ cười, giọng trầm xuống một chút:"Em nhớ chị quá, không chờ nổi thêm hai tiếng nữa."
Lingling Kwong mím môi dưới, ánh mắt cũng dịu lại, lộ ra chút ý cười:"Được rồi, nói đi.
Có chuyện gì vậy?"
Lúc này Orm Kornnaphat mới thu lại giọng đùa cợt, trở lại chính sự."
Em muốn ra ngoài một chút, tối nay không về ăn cơm đâu.
Em đã nói với chị Bee rồi, là chị ấy dẫn em đi ăn ở ngoài."
Không cần nói nhiều, Lingling Kwong cũng hiểu ngầm rằng mình chỉ có giá trị khi còn có thể giúp được cô ấy."
Vậy thì chị cũng khỏi về nhà, ở lại công ty tăng ca...
À không, thôi, chị cũng ra ngoài ăn luôn.
Khi nào em xong việc thì gọi cho chị, mình cùng về."
Dù gì ở lại công ty cũng có thể chạm mặt Ananda Kwong, lại phải nói này giải thích nọ, nghĩ thôi đã thấy phiền.Orm Kornnaphat rõ ràng cảm nhận được từ lúc mình nói ra ý định, Lingling Kwong xử lý chuyện một cách hoàn toàn lý trí, bình thản đến mức không hề tỏ ra nghi ngờ.
Nhận thức ấy khiến nàng cảm thấy trong lòng hơi... kỳ kỳ, vừa vui lại vừa ngạc nhiên.
Hóa ra con người Lingling Kwong lại khác hẳn với những gì nàng từng nghĩ."
Chị định đi ăn ở đâu?
Nói em nghe với.
À, chị còn nhớ lần thứ hai mình gặp nhau không?
Lúc chị đưa em về, chị từng nói muốn dẫn em đi ăn ở một nhà hàng nào đó.
Hay hôm nay mình đi chỗ đó nha?"
Orm Kornnaphat trí nhớ không đùa được, vừa nói là nhớ liền.
Hôm đó Lingling Kwong chỉ thuận miệng khách sáo mời, ai dè bây giờ lại bị nhắc lại.Bên kia điện thoại, Lingling Kwong sững lại mất mấy giây, phản ứng còn hơi ngốc: "Không phải em nói là muốn đi ra ngoài à?"
"Thì em đi một chút thôi, nhiều lắm hai tiếng là xong.
Sau đó mình đi ăn chỗ chị nói, được không?"
Orm Kornnaphat đè nén tiếng cười, tiếp tục đẩy tình huống về phía cô."...Ừ, được.
Vậy để chị đặt bàn trước, chỗ đó khá đông khách.
Nếu đặt được, chị sẽ gửi địa chỉ cho em.
Còn nếu không thì mình chọn chỗ khác nha?"
"Dạ, được."
Tắt máy rồi, Lingling Kwong ngồi một lúc mới thở ra.
Lúc ấy cô chỉ thuận miệng mời cho qua chuyện, nào ngờ Orm Kornnaphat lại nhớ kỹ đến vậy.
Cô đâu có thực sự định mời ăn, thậm chí cái nhà hàng đó cũng chẳng tồn tại!
Orm Kornnaphat đúng là đáng sợ, trí nhớ tốt, lòng dạ hẹp hòi, chuyện nhỏ nhặt cỡ đó cũng nhớ như in.
Chỉ mong cô ấy không nhớ luôn cái địa chỉ cụ thể cô từng nói bừa ra hôm đó...Suy nghĩ một lát, cô liền mở WeChat, nhắn cho Freen.Lingling Kwong: "Cậu biết nhà hàng Thái nào đồ ăn ngon, nguyên liệu tươi sạch, nêm nếm nhạt nhạt một chút không?"
Freen vừa chuẩn bị nghỉ ngơi sau một ngày dài, mở điện thoại thì thấy tin nhắn đến từ Lingling Kwong.
Cô chớp mắt mấy cái, xác định đúng người gửi, lại nhìn thời gian, vẫn còn trong giờ làm.Ủa?
Có chuyện gì vậy?
Mặt trời mọc phía tây rồi à?Từ trước đến nay Lingling Kwong chỉ rủ người ta đi uống rượu chứ hiếm khi chủ động rủ ai đi ăn.
Mấy lần Freen lôi kéo đi thử nhà hàng mới, cô cũng dửng dưng.
Lần nào ăn cũng là vì xã giao với đối tác, mà khi đó cô cũng chẳng thèm hỏi ý kiến ai.Lúc đọc đến đoạn "nguyên liệu tươi sạch, khẩu vị không nặng", Freen không nhịn được, gõ ngay một tin nhắn: "Hẹn tiểu yêu tinh nào vậy?
Orm Kornnaphat à?"
Phía bên kia lập tức trả lời gọn lỏn:Lingling Kwong: "Không biết thì thôi."
Freen tức đến cắn môi: "Đồ vô lương tâm."
Sau đó vẫn chịu thua mà gửi cho cô một địa chỉ nhà hàng, kèm theo hai chữ ngắn gọn: "Cảm ơn."