Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Lingorm | Into Your Amrs

[BOT] Mê Truyện Dịch
Lingorm | Into Your Amrs
Chương 24


Bầu trời mang theo sự ảm đạm của mùa đông.

Trong không khí linh thiêng, Lingling Kwong yên tĩnh đứng trước tượng phật lớn.

Tiếng tụng kinh văng vẳng bên tai, cơn gió lạnh bên ngoài thổi đến khiến mái tóc Lingling Kwong mất trật tự, ánh mắt cô thẩn thờ không có tiêu cự như đang chờ đợi ai đó.

Từ đằng sau phát ra 1 giọng nói: "Tâm người không tịnh, dục niệm vẫn còn quá lớn có cố gắng tu tập cũng vô ích, tựa như thí chủ bây giờ, chấp niệm lớn như vậy không thể buông bỏ lại càng không tìm được lối thoát"Giọng nói của vị cao tăng mang theo từ tính, vừa dễ nghe vừa hàm chứa nhiều ẩn ý.

Đây là lần đầu tiên vị cao tăng gặp Lingling Kwong, ông nhận ra giữa 2 người có sợi dây liên kết nào đó."

Không biết chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?

Bần tăng cảm thấy chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi"Lingling Kwong cúi chào vị tăng lữ trước mặt, lễ phép trả lời: "Đây là lần đầu tiên tôi tới đây"Vị cao tăng không tỏ ra bất ngờ, ông chủ động mời cô đến nơi riêng tư hơn để trò chuyện, trên đường đi cả hai trò chuyện rất hòa hợp, Lingling Kwong bất ngờ trước sự hiểu biết của vị cao tăng lớn tuổi, những gì ông nói đều đúng với tâm trạng của cô lúc này.Dưới đình viện vắng người, cao tăng ôn tồn nói: "Chuỗi hạt mà thí chủ đang đeo trên tay là của sư phụ ta, trước khi ngài niết bàn có giao phó cho ta làm 1 việc.. giúp thí chủ từ bỏ chấp niệm trong lòng"Vị cao tăng nhìn Lingling Kwong đầy nuối tiếc, ông đã đợi cô hơn nửa đời người.

Là một người tu tập, ông có niềm tin vào thứ được gọi là 'tiền kiếp' nhưng trường hợp của người phụ nữ trước mặt rất đặc biệt.Vị cao tăng được sư phụ kể về 1 người con gái đánh đổi hồn phách, tuổi thọ và cơ hội đầu thai chỉ để sống lại 1 kiếp người đau khổ.

Một kiếp người rất dài vậy mà cô lại sẵn sàng đánh đổi tất cả chỉ vì 1 tình yêu dang dở.

Nhiều lần đánh cược cũng nhiều lần thất bại, cứ như vậy, đây đã lần thứ 10 cô dùng sinh mệnh của chính mình để đánh cược.

Một đời chỉ toàn khổ hạnh lại có người hy sinh tất cả để trở về, vị cao tăng cảm khái trước chấp niệm mạnh mẽ của Lingling Kwong, cô chỉ vì hạnh phúc ít ỏi mà chịu đau khổ nhiều đời."

Con người chỉ có 3 hồn 7 phách, thí chủ đã dùng nó để trao đổi với trời.

Ta đã xem kinh thanh của thí chủ không đủ để tiếp tục, thí chủ chỉ còn 1 hồn, nếu dùng nó để đổi 1 kiếp, thí chủ sẽ không thể đầu thai"Chỉ vì tình yêu mà Lingling Kwong đánh đổi sự sống của chính mình, cô sẵn sàng đánh cược với số phận, muốn thay đổi duyên phận dù đó là điều không thể.

Vị cao tăng thở dài: "Số phận là thứ không thể thay đổi, huống chi chính thí chủ đã trải qua nhiều lần, mỗi lần đều là lần sau khổ ải hơn lần trước, sao cứ mãi giữ chấp niệm đó làm gì?"

Bao nhiêu lần trùng sinh là bấy nhiêu lần Lingling Kwong nghe những lời này, lời của vị cao tăng cũng chính là câu hỏi trong lòng cô.

Khi nghĩ về điều đó, trong đầu cô liền nghĩ đến 4 chữ "không thể từ bỏ"Điều duy nhất Lingling Kwong có thể trả lời đó là vì người ấy xứng đáng, tình yêu này xứng đáng để cô trả giá, nếu không có Orm Kornnaphat xuất hiện trong cuộc đời này, mọi thứ đều vô nghĩa.Orm Kornnaphat là lẽ sống của cô."

Thí chủ không thể sống 1 cuộc đời trọn vẹn, mỗi lần thí chủ trở lại tuổi thọ sau mỗi lần đều giảm.

Khi mất đi 1 phách, kí ức, sức khỏe.. mỗi thứ sẽ mất đi 1 ít đến khi không còn lại gì.

Chưa nói đến 1 hồn quý giá như thế nào, thí chủ chỉ còn duy nhất 1 hồn!".

Vị cao tăng cao giọng khuyên nhủ, cố gắng thuyết phục Lingling Kwong thuận theo ý trời.Lingling Kwong nhận ra đó là lí do vì sao mỗi lần trở lại, kí ức đều rất rời rạc, dần dần mọi thứ mờ ảo vô thực, 1 phần cảm xúc cũng dần nguội lạnh, tình cảm cũng theo đó mà biến mất.

Chỉ có tình yêu mà cô dành cho Orm Kornnaphat chưa từng biến mất, nó có thể đến muộn nhưng chưa từng bị nuốt chửng bởi thời gian.

Tâm trí đã sớm khắc ghi thứ tình cảm sâu đậm này, chỉ cần là Orm Kornnaphat, trái tim Lingling Kwong sẽ loạn nhịp vì nàng."

Vậy có nghĩa là tôi chỉ còn 1 hồn?"

Lingling Kwong không quan tâm bản thân có thể đầu thai chuyển kiếp hay không, chỉ cần có thể đặt cược, cô sẵn sàng dùng tất cả để trao đổi.Vị cao tăng tiếp tục thở dài, ông biết có khuyên như thế nào cũng vô dụng, đành cầm pháp trượng vẽ ra một vòng tròn rồi lẩm nhẩm, không gian xung quanh liền biến hóa, xung quanh trống rỗng không nhìn thấy đường chân trời.

Tiếng tụng kinh biến mất, Lingling Kwong nhìn thấy bản thân đang đứng trên mặt nước, mỗi một bước đi đều để lại làn sóng nhỏ, cô đi theo vị cao tăng đứng trước một cánh cửa.Lingling Kwong muốn mở cánh cửa lại bị người bên cạnh ngăn lại.

Vị cao tăng cầm pháp trượng gõ xuống mặt nước, trên đó xuất hiện những hình ảnh quen thuộc mà Lingling Kwong không tài nào nhớ được.

"Đó đều là những điều thí chủ từng trải qua ở những kiếp trước, thí chủ đã đánh mất Sảng Linh - Nó là sự sáng suốt và trí tuệ của chủ thể, Sảng Linh mang theo kí ức nên những điều thí chủ đã quên đi là vì đánh mất nó.."

Lingling Kwong nhìn những thứ được gọi là kí ức biến mất ngay trước mắt, Lingling Kwong giống một người sống với cái xác không hồn, trái tim như quên đi cảm giác đau đớn, tình yêu mà cô dành cho Orm Kornnaphat đã không còn là tình cảm thuần túy, đó chỉ là chấp niệm nhiều đời.Vị cao tăng nhìn gương mặt không cảm xúc của Lingling Kwong, tiếc nuối nói: "Có lẽ thí chủ không nhận ra nhưng cảm xúc của thí chủ cũng đã biến mất.

U Tinh - Hồn này biểu tượng cho tình yêu và cảm xúc, thứ thí chủ đang theo đuổi không phải tình yêu, nó chỉ là chấp niệm nhiều đời mà thôi"Vị cao tăng không khỏi cảm khái trước tâm niệm mạnh mẽ của Lingling Kwong, ông ngước nhìn xung quanh, một nơi trống rỗng không tồn tại thứ gì, một thế giới vô hồn không có sự sống như chủ nhân của nó."

Thế giới này chính là nội tâm của thí chủ, mỗi 1 thứ tồn tại ở đây đều có ý nghĩa riêng, vậy mà nơi này lại trống rỗng.. cánh cửa kia là thứ duy nhất còn tồn tại, nó là Thai Quang - Biểu tượng cho sinh lực trong cơ thể, là tia sáng của sự sống, mất đi nó thí chủ sẽ biến mất khỏi thế giới này"Nói rồi vị cao tăng lại gõ pháp trượng, mọi thứ xung quanh dần sụp đổ đưa cả 2 về thế giới thật.Lingling Kwong như hiểu ra điều gì đó nói: "Đây là cơ hội cuối cùng của tôi đúng không?"

Vị cao tăng đáp: "Có thể nói là vậy, 7 phách của thí chủ đã không còn nguyên vẹn, nguyên hồn cũng chỉ đủ để chuyển kiếp, có thể nói thí chủ không còn cơ hội để tiếp tục xoay chuyển vòng luân hồi, nếu tiếp tục cố chấp, hậu quả ngoài sức lí giải của bần tăng"Vị tăng lữ cảm thấy sự tồn tại của Lingling Kwong đã là 1 sự kì diệu, người bình thường đều muốn tiến đến tương lai để tìm kiếm hạnh phúc, chẳng mấy ai muốn quay về quá khứ một lần nữa sống trong đau khổ.

Huống chi việc Lingling Kwong làm là đang đang thách thức ý trời, bất chấp luân thường đạo lí để đảo ngược số phận, thay đổi kết cục đã được định sẵn.

Lingling Kwong chỉ là một người bình thường sao có thể khiến bánh xe số phận chuyển hướng?

Vị cao tăng không hiểu ma lực của tình yêu lớn đến nhường nào mà có thể khiến một người bình thường mạo hiểm đến thế.Lingling Kwong sống 10 kiếp người, mỗi lần tái sinh là một lần nữa sống trong đau khổ.

Những đau thương cô trải qua đủ để giết chết mọi hy vọng để tiếp tục, chỉ là Lingling Kwong cố chấp, hạnh phúc bên Orm Kornnaphat là lí do để cô trả giá.Lingling Kwong tiếc nuối hỏi: "Như vậy.. tôi vẫn còn thứ để trao đổi đúng không?"

Vị cao tăng im lặng.

Khi Lingling Kwong hỏi điều này, ông đã biết mọi lời khuyên của mình đều vô dụng.

Vị cao tăng đứng dậy, có phần bất lực trước sự cố chấp của Lingling Kwong."

Vậy phải coi ý trời, ta mong thí chủ sẽ suy nghĩ thật kĩ trước khi đến tìm ta lần nữa, khi ấy ta sẽ đưa ra đáp án.

Mỗi sinh vật đều có sứ mệnh mà nó phải làm, lá không thể sống thay phần đời của hoa.

Con người cũng vậy, mỗi người đều có số mệnh của riêng họ, số phận là thứ không thể thay đổi"Khi vị cao tăng rời đi, Lingling Kwong không khỏi nghi ngờ chính mình.Liệu có nên tiếp tục hay từ bỏ?Để có thể đánh cược với số phận Lingling Kwong đã tình nguyện dùng hồn phách để đặt cược.

Cô nắm trọn kí ức nhiều đời cũng là nhiều lần tự đày ải chính mình.Một lần thất bại là 1 lần chờ đợi đến tuyệt vọng chỉ để tàn lụi, Lingling Kwong không thể tự kết thúc sinh mệnh của chính mình, nếu làm vậy cô sẽ đầu thai chuyển kiếp, không còn cơ hội thay đổi số phận.Luật trời không cho phép Lingling Kwong giải bày với ai, nếu nói ra sự thật sẽ khiến trời cao tức giận, hình phạt chính là mạng sống của người cô yêu thương nhất.Và cuối cùng Lingling Kwong không có quyền chọn thời điểm bắt đầu, mọi thứ đều là ván cờ số phận bày sẵn đợi cô đến giải.Mỗi 1 quy tắc đều giam cầm Lingling Kwong trong tuyệt vọng cùng kìm nén, thất bại rồi lại thất bại, ánh sáng hy vọng chưa từng xuất hiện cứu rỗi niềm tin trong cô, tuy vậy Lingling Kwong chưa từng có ý định từ bỏ.Chỉ là..

đã không còn cơ hội để tiếp tục.
 
Lingorm | Into Your Amrs
Chương 25


Tiếng pháo mừng vang ngập trời.Trong khu vườn rộng rãi bên hồ, một buổi lễ đang được tổ chức hoành tráng.

Trước sân khấu lớn là hàng trăm bàn khách được sắp xếp đẹp mắt, màu trắng tinh tế là tông màu chủ đạo của buổi lễ này, tiếng hò reo phấn khích nổi lên khi 2 nhân vật chính xuất hiện.

Orm Kornnaphat đi trên con đường rải hoa, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười vui vẻ, nàng khoác tay cha, được ông trao tận tay cho người nàng yêu, ánh mắt nàng lộ rõ vẻ hạnh phúc.Nhìn thấy vẻ xinh đẹp ấy, Lingling Kwong lại rung động.

Orm Kornnaphat bước đến gần hơn, nắm lấy tay người trước mặt, bước đi trong tiếng chúc mừng của mọi người.

Lingling Kwong ngắm nhìn nàng mặc váy cưới, bất giác mỉm cười, trái tim trong lồng ngực trở nên đau nhói.Orm Kornnaphat bước lên sân khấu nắm lấy tay Jiid Notrophis, phút giây ấy trái tim cô như vỡ vụn.

Khi hai người bắt đầu trao nhẫn, Lingling Kwong mất bình tĩnh đứng lên, thế nhưng đôi chân như mất đi sức lực, cô chôn chân đứng tại chỗ, cố gắng để âm thanh thoát ra khỏi cổ họng đều vô dụng.

Lingling Kwong bất lực nhìn Jiid Notrophis trao nhẫn cho Orm Kornnaphat, khi đôi môi hai người tiến lại gần, âm thanh tuyệt vọng mới thoát ra.

"DỪNG LẠI!!"

Lingling Kwong giật mình tỉnh giấc.Trán cô rỉ ra 1 tầng mồ hôi mỏng, tiếng thở nặng nề là âm thanh duy nhất tồn tại trong căn phòng, Lingling Kwong đặt tay trước lồng ngực cảm nhận nhịp đập của chính mình.

Điều cô vừa mơ thấy là có thật, thậm chí không chỉ 1 lần.. và lại một lần nữa, những điều đó sắp trở thành sự thật.Đôi mắt này từng chứng kiến người mình yêu ở bên người khác, đôi tay này từng ôm lấy thân thể lạnh lẽo của nàng, trái tim này chưa từng quên nỗi đau ấy.

Tất cả bất hạnh đều hằn sâu trong kí ức, có gì mà linh hồn này chưa từng trải qua chỉ có thể là hạnh phúc trọn vẹn.Lingling Kwong đang dần mất đi sự tỉnh táo để tiếp tục tồn tại trong thế giới tối tăm này, Orm Kornnaphat là nguồn sáng duy nhất giữ cho lí trí hoạt động, vậy mà nguồn sáng ấy sắp rời xa cô 1 lần nữa.Lingling Kwong mệt mỏi.Có lẽ Jiid Notrophis đã đúng, lời nói của đối phương liên tục văng vẳng bên tai, giày vò cô mỗi đêm chẳng thể yên giấc."

Lingling Kwong, 2 ta đều có điểm chung chính là yêu Orm Kornnaphat đến mất trí, sự cố chấp của tôi chẳng là gì so với cô, thế nhưng nỗ lực của cô có bao giờ mang lại hạnh phúc đâu?

Cô có từng nghĩ nàng cần sự hy sinh của cô không?

Chính cô cũng biết giữa 2 người là đoạn nghiệt duyên không thể trùng phùng, một người không biết cách yêu thương bản thân làm sao trao cho người khác tình yêu?Chỉ khi trong bóng tối, ánh sáng mới trở nên rõ ràng, chỉ khi nhìn thấy sự thật ngay trước mắt, con người mới tỉnh ngộ, sự thật chính là 10 kiếp trùng sinh Lingling Kwong vẫn bất lực trước số phận, cô thực sự bị những lời nói của Jiid Notrophis thuyết phục."

Trong vòng luân hồi, 10 lần!

Chưa lần nào tôi thắng được cô, cô có được tình yêu của nàng nhưng chẳng thể thắng được ý trời, chúng ta đều là người bình thường bất lực trước hiện thực, suy cho cùng dù là tôi hay cô, cuối cùng chỉ mong nàng hạnh phúc, tôi thừa nhận ván cược này tôi thua rồi, cũng mong cô hiểu được.. mọi thứ nên kết thúc rồi.."

Bầu trời bên ngoài vẫn là 1 màu đen tĩnh lặng, tiếng gió gào rít liên tục đập vào cửa sổ, căn phòng hiện lên vẻ cô đơn ảm đạm, tia sét như muốn xé toạc bầu trời, sáng lên rồi nhanh chóng vụt tắt.

Trong 1 khoảnh khắc ngắn ngủi, Lingling Kwong nhìn theo hướng ánh sáng hắt vào, tấm thiệp màu trắng càng trở nên chói mắt.Đôi mắt cô bị bóng tối che phủ, trái tim dần mất đi cảm giác đau đớn giống như những kí ức đã biến mất, Lingling Kwong trở thành kẻ vô cảm đánh mất mục đích sống, tự hỏi bản thân đang tồn tại vì điều gì?Cuối cùng Orm Kornnaphat vẫn đồng ý kết hôn với Jiid Notrophis....Orm Kornnaphat đã làm được điều mình muốn, thành công xóa cái tên Lingling Kwong ra khỏi cuộc đời mình, thậm chí còn tìm được người tốt hơn cô để ở bên 1 đời.Nàng đã cố gắng nghĩ vậy.Orm Kornnaphat lần nữa kết hôn, lần nữa mặc lên bộ váy cưới lộng lẫy trải qua giây phút hạnh phúc nhất của đời người, ấy vậy nàng lại không cảm nhận được niềm vui nào.

Từ sâu tận đáy lòng, Orm Kornnaphat không khỏi nhớ về khoảnh khắc hạnh phúc nhất nàng từng trải qua, giống như lúc này, chỉ là người ở bên cạnh nàng không phải Lingling Kwong.Orm Kornnaphat được nhiều người vây quanh, nàng dùng nụ cười thương nghiệp tiếp đón, sự nhiệt tình ấy nhanh chóng cạn kiệt, nàng tìm lí do đuổi khéo mọi người.

Nhìn biểu cảm gượng ép của nàng, Mae Koy có chút lo lắng, cảm thấy con gái có tâm sự trong lòng.Việc kết hôn được lên kế hoạch tỉ mỉ, thậm chí là nhiều năm, thế nhưng bà chưa từng thấy nàng thực sự mong chờ cuộc hôn nhân này.

Chỉ vài tiếng nữa buổi lễ sẽ diễn ra, bà cảm thấy lo lắng liệu đây có thực sự là điều con gái mình muốn."

Nong Orm, mẹ vẫn luôn thắc mắc trong lòng.. con có thực sự muốn kết hôn cùng Jiid không?"

Orm Kornnaphat từ khi chia tay Lingling Kwong chưa từng mở lòng với ai.

Khi ấy nàng còn trẻ, mẹ không quá lo lắng vì điều đó, thời gian trôi qua càng lâu, bà nhận ra Jiid chưa từng là người nàng yêu thật lòng.

Orm Kornnaphat đã bác bỏ điều đó, Mae Koy không thể làm gì hơn, vì vậy bà mong nàng hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi đi đến quyết định cuối cùng.Trái tim Orm nhói lên vì câu hỏi của mẹ, ánh mắt là vẻ mông lung, trước kia bản thân có thể dễ dàng trả lời nhưng giờ đây nàng có chút dao động, trong tim vẫn luôn có 1 lỗ hổng thật lớn, nhưng nàng không còn sức lực để vá lại vết thương đó, con đường phía trước dù có ra sao nàng vẫn phải tiếp tục bước đi, đã không còn cơ hội để quay đầu.Orm Kornnaphat an ủi mẹ cũng là an ủi chính mình: "Chỉ là con hơi hồi hộp thôi, mẹ đừng lo lắng"Mae Koy không nhìn ra nàng đang nói thật hay nói dối, đôi mắt bà đỏ lên, trong lòng chỉ mong nàng yêu đúng người.

Nhìn thấy biểu cảm của mẹ, Orm Kornmaphat nhớ về đời trước, đôi mắt bất giác đỏ lên vì xúc động.Khi đó, mẹ chưa từng hỏi nàng những lời này mà hoàn toàn tin tưởng giao phó nàng cho Lingling Kwong, bản thân cũng đặt nhiều kỳ vọng xây dựng 1 gia đình nhỏ với cô, mong muốn sống trọn 1 đời bên người, bình bình ổn ổn chẳng mong cầu gì hơn.Thật trào phúng khi nàng cưới người dùng chân thành đối đáp lại bị mẹ nghi ngờ, còn người bỏ rơi nàng lại được bà tin tưởng.

Vậy mà chính nàng lại chưa từng hết yêu người đã rời bỏ mình, vẫn muốn cùng người đó viết tiếp câu chuyện của cả hai.Orm Kornnaphat nghĩ bản thân đã thành công từ bỏ Lingling Kwong, nàng mệt mỏi muốn buông xuôi tất cả, muốn giải thoát bản thân khỏi đoạn nghiệt duyên đau khổ.

Ấy vậy mà, khi mọi thứ trở thành sự thật, thứ nàng cảm nhận được chỉ toàn trống rỗng, trái tim chưa từng vì ai khác mà loạn nhịp.Ngay khi sắp bước vào khoảnh khắc quan trọng nhất của đời người, Orm Kornnaphat bắt đầu do dự, nàng nhớ về lễ cưới ở kiếp trước mà vô thức mỉm cười.

Mọi thứ khi ấy diễn ra vô cùng tốt đẹp, những cảm xúc hạnh phúc, mong chờ, hy vọng.. tất cả đều là niềm tin tích cực chào đón cuộc sống mới.Thời khắc cùng người trong lòng bước vào lễ đường, được mọi người xung quanh chúc phúc, trái tim nàng như muốn nổ tung vì hạnh phúc.

Orm Kornnaphat chưa từng quên dáng vẻ khẩn trương vì lo lắng của Lingling Kwong khi nắm lấy tay nàng, trái với vẻ ngoài lạnh lùng, đôi tay cô run rẩy đeo nhẫn cưới cho nàng, mạnh mẽ tuyên thệ trước mặt nàng, sâu thẳm nơi đáy mắt là tình cảm chân thành.Đôi mắt sẽ không nói dối đúng không?Mọi thứ như một thước phim cũ tua chậm trong kí ức, Orm Kornnaphat chưa từng quên một khoảnh khắc nào, những kí ức hạnh phúc trở thành ánh sáng duy nhất dẫn lối nàng bước tiếp, không còn lưu luyến hay thất vọng, cứ vậy thuận theo tự nhiên.Một đời này nàng không còn gì để luyến tiếc, nếu đây đã là ý trời, Orm Kornnaphat sẽ phó mặc tất cả cho số phận.
 
Lingorm | Into Your Amrs
Chương 26


Thông tin về đám cưới thế kỉ giữa hai gia tộc lớn lan tràn khắp mọi mặt báo, ai nấy đều ca ngợi Orm Kornnaphat và Jiid Notrophis là một cặp trời sinh, trai tài gái sắc, người người ngưỡng mộ chuyện tình giữa hai người.

Báo chí khen ngợi chuyện tình yêu của họ đến tận mây xanh, những từ ngữ tốt đẹp nhất đều dùng để mô tả lễ kết hôn của Orm Kornnaphat cùng Jiid Notrophis.Lingling Kwong siết chặt tay, đôi mắt trở nên ảm đạm vì bản tin trên điện thoại.

Chỉ vài tiếng nữa thôi, tình yêu của Orm Kornnaphat sẽ vĩnh viễn không thuộc về Lingling Kwong nữa.

Cầm tấm thiệp trên tay, Lingling Kwong không có đủ dũng cảm để đối mặt với nó lần nữa, cô bị nhấn chìm trong suy nghĩ của chính mình, đôi mắt chỉ còn sự tuyệt vọng.

Người cô chờ đã đến, ngay khi đối phương ngồi vào ghế phụ bên cạnh, Lingling Kwong chủ động lên tiếng: "Việc này nhờ cô, sau này không cần đi theo tôi nữa, cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi thời gian qua"Đối với người ở bên giúp đỡ mình nhiều năm, Lingling Kwong cảm kích sự hỗ trợ của đối phương, cô không còn lạnh lùng như lúc làm việc mà trở nên gần gũi hơn.

Lần đầu tiên được Lingling Kwong coi như bạn bè nhờ vả, thư kí trở nên xúc động, đôi mắt cô nhòe đi sau lớp kính, khó tin nhìn người thường dùng vẻ mặt vô cảm đối diện với mình.

Thư kí xúc động nhận tấm thiệp Lingling Kwong đưa tới, nước mắt rơi đầy mặt."

Ngài..

đừng..

đừng có làm gì dại dột nhé!

Tôi.. tôi.. sẽ giúp ngài mọi việc, làm việc không lương cũng được.. nên là.. nên là đừng đuổi tôi mà.."

Lingling Kwong mỉm cười đáp: "Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi chút thôi, tài năng của cô nên được sử dụng đúng chỗ, tôi đã chuyển lương 2 năm cho cô coi như quà chia tay"Ethane cố gắng bình tĩnh, cảm thấy Lingling Kwong không còn lạnh lùng như trước, ngôn từ có chút lộn xộn, sự tò mò trong trong lòng trở thành âm thanh bật thành tiếng."

Không cần!

Làm việc với ngài rất vui.. tôi có thể hỏi 1 chút không?"

Lingling Kwong gật đầu.Ethane lau đi nước mắt trên mặt, nhìn tấm thiệp trên tay, cô ta thắc mắc: "Làm việc với ngài nhiều năm, tôi có chút không hiểu.."

"Cứ nói thẳng đi, tôi sẽ trả lời".

Lingling Kwong biết đối phương muốn hỏi gì.

"Thì.. ngài đối với người này.. tôi tưởng là ngài làm tất cả để ở bên cô ấy".

Vừa nói hết câu Ethane liền cảm thấy hối hận.Lingling Kwong đã bất chấp tất cả kể cả làm ra việc thiếu đạo đức nhất cũng đã làm, những năm qua Lingling Kwong uống rượu thay cơm, đối nhân xử thế thì lạnh lùng khó đoán.

Thư kí nhìn thấy vẻ điên cuồng của Lingling Kwong, tưởng chừng cô sẽ vì người kia mà làm đến cùng nhưng giờ này lại bỏ cuộc.

Cô ta không nghĩ người máu lạnh như Lingling Kwong sẽ từ bỏ chỉ vì đối phương từ chối.

Lingling Kwong sẽ từ bỏ sao?"..."

Lingling Kwong không trả lời.Trong xe trở nên yên lặng đến đáng sợ.Lingling Kwong thở dài nói: "Cố chấp để đổi lại điều gì?

Giữa tôi và em ấy đã không còn 2 chữ duyên phận nữa rồi""Có thể.. mọi thứ vẫn có thể thay đổi mà, tôi tin ngài sẽ làm được nên hãy.."

Lingling Kwong ngắt lời: "Tôi từ bỏ không phải vì hết yêu mà là hiểu bản thân không thể cố chấp mãi", cô nhìn bầu trời ngoài kia rồi nói: "Trời hôm nay đẹp như vậy, tôi không thể nói bầu trời ấy là của riêng mình.

Yêu không nên ích kỉ, chỉ cần em ấy hạnh phúc, tôi thì sao cũng được.."

Trời hôm nay rất đẹp, rất hợp để tổ chức những buổi lễ quan trọng như thế này.

Thế mà Lingling Kwong chưa từng tận hưởng vẻ đẹp đó, thứ cô nhìn thấy qua lăng kính chỉ là màu đen ảm đạm.Ethane nhìn thấu sự si mê trong đôi mắt Lingling Kwong, đôi mắt ấy thường ngày luôn mang đến cảm giác lạnh lẽo, ấy vậy mà cô ta có thể nhìn thấy sự yếu đuối hiếm hoi của Lingling Kwong lúc này.Tại sao yêu đến vậy lại dễ dàng từ bỏ chứ?Thư kí cảm thấy nuối tiếc vì những đau khổ mà Lingling Kwong từng trải qua, cô ta mong đối phương có thể cố gắng thêm lần cuối.

Đối với Ethane tình yêu xứng đáng để trả giá, cô ta cố gắng thuyết phục Lingling Kwong."

Vậy ngài hãy nói với cô ấy, cho cô ấy biết sự thật còn hơn là im lặng, biết đâu.. biết đâu chỉ là hiểu nhầm!!"

Lingling Kwong lắc đầu đáp: "Im lặng sẽ mất hết, vậy nói ra rồi có thay đổi được gì không?", cô đặt ra câu hỏi rồi tự trả lời: "Càng giải thích càng giống như tôi đang trốn tránh đối mặt với sai lầm của mình, tôi không muốn bào chữa hay trốn tránh nó.

Đôi khi, có những điều không nói ra sẽ tốt hơn để đối phương biết được, sự thật chỉ càng tổn thương hơn mà thôi"Không phải Lingling Kwong chưa từng giải thích, cô đã từng làm điều đó rất nhiều lần, mười kiếp luân hồi đã là 1 loại cố chấp, chỉ cần có thể đánh đổi, Lingling Kwong đều hi sinh tất cả nhưng chưa lần nào cô tìm được chìa khóa mở ra cánh cổng hạnh phúc.Đâu phải Lingling Kwong chưa từng van xin?

Khi những lời giải thích trở nên vô nghĩa, khi nỗ lực chứng minh tình yêu đều bị trời cao dẫm đạp, cô đã cầu xin Orm Kornnaphat đừng rời đi nhưng kết cục chỉ có đau thương.

Cả nàng và cô đều bị dày vò, dù là bằng cách này hay cách khác số phận luôn tìm cách cướp Orm Kornnaphat khỏi cuộc đời Lingling Kwong, rồi bắt cô sống trong chuỗi ngày tuyệt vọng kéo dài.Cuối cùng thì buông bỏ là sự lựa chọn duy nhất còn lại, nỗi đau phải tự mình chứng kiến người thương bước lên lễ đường cùng kẻ khác, Lingling Kwong đã chịu đựng cảm giác đau thấu tâm can không chỉ 1 lần, vậy mà..

đó lại là kết thúc tốt nhất để nàng sống trọn 1 đời.Cái kết có hậu nhất trong trí nhớ Lingling Kwong là như bây giờ, Orm Kornnaphat sẽ tiếp tục sống một cuộc đời không có cô ở bên, một đời yên bình đến già, không có toan tính hay khổ ải.Cái kết trọn vẹn của nàng lại là khổ sở tột cùng Lingling Kwong sẽ phải nhận lấy, cuối cùng cô chấp nhận hình phạt trời cao giáng xuống, tất cả đều là vì lòng ích kỉ riêng, Lingling Kwong sẵn sàng trả giá vì sai lầm bản thân gây ra.Ethane vẫn không bỏ cuộc: "Nhưng mà.."

Lingling Kwong lạnh lùng nói: "Tôi thà chọn một kết thúc buồn thay vì chọn một nỗi buồn không bao giờ kết thúc"Lời nói mang theo sự tiếc nuối hòa với quyết tâm trong lòng.Một nỗi buồn không bao giờ kết thúc, điều đó đã xảy ra suốt 10 kiếp luân hồi như 1 vòng tròn khép kín.

Níu kéo chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, có lẽ đã đến lúc đặt dấu chấm hết cho tất cả.

Đời này, kiếp này.. và cả kiếp sau, kết thúc sự tuyệt vọng này là cách duy nhất giải thoát cả hai khỏi đau khổ, Lingling Kwong không muốn vì sự ích kỉ của bản thân mà làm liên lụy đến Orm Kornnaphat, một mình cô trả giá vì nó là đủ rồi, là cô tự làm tự chịu.Nếu đã là nghiệt duyên, Lingling Kwong nguyện từ bỏ số kiếp luân hồi, nguyện dùng sinh mệnh cuối cùng trả cho nàng 1 đời hạnh phúc, 1 kiếp bình yên.Sự im lặng lần nữa bao trùm không khí xung quanh.Lingling Kwong nhìn đồng hồ, giọng nói có phần miễn cưỡng: "Cũng không còn sớm nữa nhờ cô thay tôi đến chúc mừng em.. kết hôn vui vẻ""Hãy đưa tờ giấy này cho Orm, nói với em ấy.."...Trong xe chỉ còn một người.Lingling Kwong vẫn chưa rời đi, cô ngồi trong xe nhưng tâm trí đã đi đến buổi lễ kia.

Trái tim trong lồng ngực đang không ngừng co thắt bóp nghẹt hơi thở, cô thẩn thờ nhìn tấm thiệp cưới trên tay, trong vô thức một bên góc đã bị nhàu nát, tấm thiệp rất đẹp, cái tên trên đó cũng thật đẹp..Orm Kornnaphat SethratanapongGiọt nước lạnh lẽo rơi xuống làm nhòe đi những chữ cái xinh đẹp trên giấy, tên của cô đã không xuất hiện bên cạnh nàng, vĩnh viễn không thể ở bên..Lingling Kwong cảm thấy thứ trên tay còn lạnh lẽo hơn cả trái tim trong lồng ngực.

Cơ thể đã không còn cảm nhận được cảm giác đau đớn, buồn bã, thất vọng, cảm xúc trong cô đã biến mất nhưng linh hồn này, cơ thể này chưa từng quên đi cảm giác yêu một người, người cô dùng chấp niệm nhiều đời để đánh đổi.Trong vòng luân hồi, nếm trải hết thảy mùi vị đắng, cay, ngọt, bùi, của hợp và tan, có khóc và cười, bao nhiêu phần bất lực, mấy phần cố chấp và rồi đến cuối cùng là buông bỏ.

Lingling Kwong đều trải qua tất cả, cuối cùng vẫn đầu hàng trước sự thật, nàng và cô có duyên mà không có phận, cũng vì nhân quả luân hồi, mọi thứ đã dần đi đến hồi kết.

Số kiếp định sẵn đời này, chúng ta vẫn không thể thoát khỏi xiềng xích của số phận.

Cuộc đời cho hai ta gặp gỡ, chị đã nghĩ đó là khởi nguồn của duyên phận, ấy vậy mà chỉ trong cái chớp mắt, dây tơ hồng kết nối hai ta đã đứt đoạn, chị ngỡ ngàng nhận ra đó là duyên nợ, khi chị trả hết cho trời, thứ còn lại là bi thương.Một đời có quá nhiều nuối tiếc, không thể buông bỏ cũng không thể tiếp tục.

Ở chốn hoang vu này, giữa những tối tăm mờ mịt, ánh sáng mà em mang đến đã không đủ để sưởi ấm chị nữa rồi..Orm Kornnaphat là ánh sáng Lingling Kwong không thể chạm tới, nàng mãi mãi là sự tồn tại ấm áp nhất trong nỗi nhớ của cô.

Rất lâu sau Lingling Kwong mới bình tĩnh trở lại, cô thắt dây an toàn, khởi động xe rời đi, ánh mắt kiên định càng khẳng định quyết tâm trong lòng, chiếc xe băng băng chạy nhanh trên đường cao tốc, hướng đến cây cầu trước kia đi đến..Có lẽ giờ này em đang mặc trên người chiếc váy cưới, nắm tay người ấy cùng nhau bước lên lễ đường.

Chị mong rằng, đời này em sẽ không phải hối tiếc vì điều gì, ngày hôm nay em hãy thật hạnh phúc nhé!Lingling Kwong.
 
Lingorm | Into Your Amrs
Chương 27 - END


"Cô ấy đã nói như thế"Ethane thuật lại lời Lingling Kwong đã nói trước đó, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng, muốn tiếp tục nói gì đó rồi lại thôi.Orm Kornnaphat cảm thấy thất vọng, những lời chúc phúc đi vào tai, ngày hôm nay nàng nhận được rất nhiều, mỗi 1 lần trái tim như bị mũi tên đâm trúng, nhưng khi nghe đây là lời của người kia, trái tim nàng đã hoàn toàn bị giết chết.Cơn đau đột ngột ập tới khiến Orm Kornnaphat khó thở, nỗi đau ấy hiện diện trên gương mặt, hóa thành nước mắt, mang theo toàn bộ đau thương rơi xuống chiếc váy cưới.Nàng ngăn nức nở tràn ra khỏi cổ họng, cơ thể vô lực ngã trên ghế, bàn tay run rẩy che lấy miệng, tay còn lại khó khăn chống đỡ cơ thể kiệt quệ.

Đôi mắt xinh đẹp ngập trong biển cả, nỗi đau trong lòng tựa con sóng lớn nhấn chìm hy vọng trong lạnh lẽo, giọng nói Orm Kornnaphat nức nở tìm kiếm sự thật: "Lingling Kwong đã nói vậy thật sao?"

Ethane không nói gì, sự im lặng xác nhận câu hỏi trong lòng nàng, cô ta lấy ra trong túi 1 tờ giấy đưa cho Orm Kornnaphat.Nhìn nét chữ trên đó, nàng thực sự không kìm được nữa, nước mắt rửa trôi mọi nghi ngờ trong lòng, những hy vọng và chờ đợi đều hóa tro tàn, đã đến nước này, có lẽ là chấm dứt thật rồi..Đời trước, kết thúc bằng 1 tờ giấy, cùng một nét chữ, cùng một người.Đời này.. thời gian chỉ sớm hơn mà thôi.Tiamo,Lời này chị đã từng nói, chị muốn cùng em đến Ý ngắm vẻ đẹp của thành phố Venice, đắm chìm trong bản tình ca từ những người lái thuyền trên kênh đào Grand Canal.

Bởi vì em thích núi, chị thích biển, hai ta sẽ cùng đến vùng đất Cinque Terre, từ nơi vách đá cheo leo cùng nhau đón cơn gió từ vùng biển địa trung hải.

Và ở nơi trung tâm thành phố Florence, trước nhà thờ Santa Maria, chị muốn ở bên em, dùng tình cảm này trao cho em chiếc nhẫn đính ước.Nhưng lần này, chỉ mình chị thôi, chị sẽ đến Ý, đến nhà thờ chính tòa Milano xưng tội.

Cảm ơn số phận đã để chị gặp được em, chị xin lỗi vì đã nói dối, nhưng từ tận đáy lòng tình cảm này là thật.

Cuối cùng chị sẽ đến Pháp, ở nơi lãng mạn nhất, rực rỡ nhất lần nữa nói với em.. tiamo.Lingling Kwong....Orm Kornnaphat khó khăn chấp nhận sự thật, nước mắt như những hạt mưa lạnh lẽo, cơn bão trong lòng lập tức nuốt chửng nàng trong nỗi đau tột cùng.

Phải chăng là do mối duyên dở dang từ kiếp trước, đời này nước mắt nàng chưa từng rơi vì hạnh phúc?Đời này là một sự trừng phạt.Một vòng rồi lại một vòng, quanh đi quẩn lại vẫn là bi thương.

Yêu thì sao mà không yêu thì như thế nào?

Kết quả vẫn chưa từng thay đổi.

Yêu hay từng yêu cũng chẳng có ý nghĩa gì khi cuối cùng vẫn là chia ly.

Trái tim Lingling Kwong là biển lớn, có sóng dữ, có bão tố và có cả vẻ đẹp của sự yên bình.

Biển cả thật khó đoán, nó có thể đẹp đẽ và đầy hy vọng khi đón ánh bình minh, còn khi mặt trời dần chìm sâu xuống đáy biển, nó khoác lên mình vẻ cô đơn và đáng sợ.

Tình yêu này giống như con thuyền lớn lần nữa đứng trước cơn bão biển, những con sóng hung bạo tàn phá con thuyền, những cơn gió mạnh thổi tan ý chí người thủy thủ và đến cuối cùng, con thuyền ấy lại chẳng thể cập bến, mang theo kho báu ngàn vàng chìm sâu dưới đáy đại dương lạnh lẽo.

Ở nơi đáy biển, dù là thứ quý giá đến đâu cũng trở nên vô dụng.Orm Kornnaphat chưa từng đoán được tâm tư người, lại càng không thể hiểu.

Tâm người tựa biển sâu, nàng đã không còn muốn đi tìm lời giải vì chính Lingling Kwong đã cho nàng câu trả lời.Tiamo lời này chị muốn nói với em, thế nhưng nơi ấy không phải Ý mà là Pháp..Ngày ấy Orm Kornnaphat dành hết cả trái tim để yêu một người, bây giờ nàng dùng hết cả lí trí để quên đi.

Suốt ngần ấy thời gian, Orm Kornnaphat sống với một trái tim tan vỡ, nó sẽ luôn đập mãi cho đến khi sự sống thật sự biến mất.Thời gian sẽ chẳng vì ai mà dừng lại và sự sống cũng thế.

Cuộc đời mỗi người đều có hạn sử dụng, Orm Kornnaphat đã cố gắng vượt qua nỗi đau trong lòng, biến tức giận thành sức mạnh và để nỗi đau là bài học trưởng thành.

Nàng đã dần thoát khỏi nó, sống 1 cuộc đời bình thường với 1 tương lai đang đợi nàng chạm đến.

Orm Kornnaphat nghĩ bản thân đã thành công từ bỏ Lingling Kwong, nhưng mà..Người ở trong tim, làm sao nói quên là quên?

Người đã động lòng, làm sao nói bỏ là bỏ?Orm Kornnaphat đành ôm nỗi nhớ vào trong tim, để nó trở thành thói quen, là 1 phần của cuộc sống này, nàng hiểu, Lingling Kwong cũng hiểu..

Hai người có duyên mà không có phận, kết thúc lại là cách duy nhất chấm dứt đoạn nghiệt duyên đầy đau khổ này.

Dư âm của nó vẫn còn ở lại, nỗi đau chưa từng rời đi nhưng vẫn tốt hơn hai trái tim ở cùng một chỗ, cùng tồn tại dưới 1 bầu trời chỉ toàn đau thương.

Một kết thúc buồn sẽ tốt hơn một nỗi buồn không bao giờ kết thúc..Chị đã chọn như vậy đúng không?

Orm Kornnaphat đã không còn lựa chọn, nàng không còn lí do để lưu luyến sợi dây tơ hồng giữa hai người, mọi thứ như ván đã đóng thuyền, muốn quay lại cũng không thể, chi bằng sống 1 đời thuận theo tự nhiên, như nước chảy mây trôi không cần vướng bận điều gì.Thuận theo tự nhiên.....Tiếng chuông nhà thờ vang lên báo hiệu buổi lễ đang được cử hành.Lễ kết hôn được tổ chức theo phong cách phương tây, tại tòa nhà cổ kính quan khách ngồi chật kín hai hàng ghế bên trong nhà thờ.Trên con đường trải thảm, Orm Kornnaphat bước đi với nụ cười trên môi, gương mặt dịu dàng đón nhận lời chúc phúc từ mọi người.

Tiếng vỗ tay, tiếng cười nói làm bầu không khí trở nên vui vẻ, không ai nhận ra những giọt nước mắt đã khô trên mặt nàng.

Nụ cười ấy, không biết là thật hay giả, bất kì ai nhìn vào đều cảm nhận được sự vương vấn và nuối tiếc.Orm Kornnaphat bước đi trên con đường rải hoa, mỗi bước chân đều như mang chì, tự hỏi liệu lựa chọn này là đúng hay sai?Sân khấu chỉ cách nàng vài bước chân, Orm Kornnaphat dùng hết dũng khí để bước lên đó, nàng nắm lấy bàn tay Jiid đưa tới, cảm nhận bàn tay thô ráp ấy đang nắm chặt tay mình.

Trong lòng nàng nổi lên xúc động, nước mắt tiếp tục rơi.Jiid Notrophis bất ngờ, nhiều hơn là cảm giác hạnh phúc và vui vẻ.

Anh mỉm cười hạnh phúc giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt, cảm giác như hai người đang cùng nhau cảm nhận niềm vui này.Có người thấy nàng khóc, vội vàng đến lau nước mắt cho nàng, cũng có người khi thấy nàng khóc, liền vội vàng lau đi nước mắt trên mặt.Trước kia, có một người, nước mắt trên má còn chưa khô đã vội vã hôn lên đôi mắt ứa lệ của nàng..Lời người chủ trì nói giống như một cơn gió, Orm Kornnaphat đắm chìm trong thế giới kí ức, những hạnh phúc trước kia trở thành liều thuốc chữa lành tâm hồn vụn vỡ.Khi Jiid Notrophis đọc xong lời tuyên thệ, anh dùng ánh mắt si mê nhìn người con gái trước mặt, chờ đợi lời hứa son sắt từ nàng.Người chủ trì nghiêm nghị nói."...

Con có đồng ý trở thành vợ của Jiild Notrophis Ammophilu không?"...

Con có đồng ý trở thành vợ của Lingling Sirilak Kwong không?"

Con đồng ý"- Luv:3 -
 
Lingorm | Into Your Amrs
Ngoại truyện 1


Ngày đầu tiên tôi rời đi, cũng là ngày em mặc váy cưới trải qua khoảnh khắc hạnh phúc của đời người.Ngày hôm đó em khóc thật nhiều, có phải vì quá hạnh phúc không?

Tôi luôn hy vọng nước mắt của em là vì hạnh phúc rơi xuống, thư của tôi em cũng đọc rồi, nước mắt lần nữa thấm ướt váy cưới, tôi chỉ có thể mong em ngừng khóc, hôm nay là ngày cưới, là ngày vui của em, đừng vì những lời nhạt nhẽo của tôi mà khóc, tôi cũng không có cách nào đến bên em, giúp em lau nước mắt.Ngày thứ 2 đến, buổi sáng trông em không được khỏe lắm, có phải tối qua em lại khóc nữa không?Em nói không muốn ăn gì, lần nữa chui vào chăn ấm làm tổ, cứ vậy hết 1 ngày không ăn không uống chỉ lo nằm ngủ, mọi người lo lắng cho em lại bị em đuổi đi, tôi thật muốn nói em bị ngốc hả?

Cứ như vậy rất dễ bị bệnh, em bệnh rồi tôi cũng không chăm sóc được, em cố ý chọc tức tôi đúng không?Ngày thứ 3 qua đi, hết 1 ngày em nhốt mình trong phòng, mặc kệ những lời quan tâm mà cuộn mình nằm trong chăn, không ai hiểu sao em lại hành động kì lạ như thế, tôi rất muốn nói bọn họ mau kéo em ra ngoài, gần 2 ngày không ăn uống với cơ thể của em làm sao chịu nổi.

Quả nhiên buổi tối, em đói bụng đến mức tiếng nức nở cũng tràn ra ngoài, em trùm chăn kín người làm tôi không biết được em đã ngủ hay chưa, quá nửa đêm rồi tôi lại nghe thấy âm thanh nghẹn ngào.Ngày thứ 4, cuối cùng cũng có người lôi em ra khỏi phòng, chỉ mới vài ngày trông em gầy đi rất nhiều, mọi người hốt hoảng gọi bác sĩ đến, dỗ dành mãi em mới chịu ăn cơm, thuốc vừa uống vào liền nhè ra, bọn họ bất lực chẳng thể làm gì, tôi lại cảm thấy mừng vì ít nhất em chịu ăn cơm rồi, cứ duy trì như thế mọi thứ sẽ ổn thôi.Vài tháng sau, em không còn ở lì trong nhà, mỗi ngày đều tăng ca hơn nửa đêm mới về, may mắn em kết hôn với người tốt, đối phương vẫn luôn ân cần đối đãi, theo thời gian mọi thứ trở nên tốt hơn, em cũng cười nhiều hơn trước.Nửa năm rồi, mới đó em trưởng thành hơn rất nhiều, quỹ đạo cuộc sống dần ổn định trở lại, nhiều người hỏi em dự định có mấy đứa trẻ, tôi cũng rất tò mò không biết em có thích trẻ con hay không?

Nếu có trong nhà sẽ rất náo nhiệt, nếu không thì cũng không sao, như vậy sẽ tự do thoải mái không cần lo nghĩ nhiều.Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó vừa tròn 1 năm kỉ niệm ngày cưới của em, vậy mà em không để ý gì hết, từ tối hôm qua làm việc mà không về nhà, không hiểu sao em mua rất nhiều rượu, hay là em muốn tạo bất ngờ trong ngày kỉ niệm đầu tiên?Quả nhiên tôi đoán đúng rồi, buổi sáng em dành thời gian tỉ mỉ chuẩn bị mọi thứ, may mắn buổi chiều hôm đó nắng đẹp, em không quản ngại đường xa đến thăm tôi, 1 ngày quan trọng như vậy em lại đến chỗ tôi thật không tốt chút nào, tôi chỉ muốn nghe em kể ngày hôm nay của em có ổn không, chứ đâu muốn em đến với tâm trạng buồn bã như thế này.Cuối cùng tôi chỉ có thể bất lực nhìn em khóc đến thương tâm, tôi cũng muốn khóc nhưng mà..

1 linh hồn làm sao khóc đây?Rượu vang em mang đến là loại tôi thích nhưng mà tôi không thấy vui chút nào, em có thể đừng khóc được không?

Tôi không có cách nào, thật sự không có cách giúp em lau nước mắt.1 năm này tôi nhận ra sự thật, cho dù cơ thể tôi có tàn lụi, linh hồn tôi vẫn muốn ở bên em, nhìn em khổ sở như vậy, tôi lại chẳng thể làm gì.Ngày hôm đó tôi trông thấy em mặc váy cưới rất đẹp, dù là bao nhiêu lần vẫn luôn làm tim tôi thổn thức, nhìn em mỉm cười hạnh phúc, nỗi buồn trong tôi phần nào được xoa dịu.Xin em hãy cố gắng, cho dù ngày mai có như thế nào vẫn phải tiếp tục bước đi.

Tôi sẽ luôn bên em, ở nơi ánh sáng không chạm tới dõi theo em, nên là đừng khóc nữa nhé, hãy sớm quên tôi, đừng khóc nữa.Và cuối cùng thì..Tôi yêu em.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back