Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Lingorm | Into Your Amrs

Lingorm | Into Your Amrs
Chương 19


Từ lúc cuộc họp kết thúc, tiếng cười của Au Va Ricin ám ảnh mọi người trong cuộc họp.

Trong văn phòng, Au ngồi trên chiếc ghế chủ tịch, vẻ mặt thể hiện sự tự mãn và vui vẻ, không ngờ mọi thứ lại dễ dàng như thế."

Au Va Ricin, coi như đây là món quà đáp lễ cuối cùng tôi trả cho tình bạn nhiều năm này, nhưng mà không lâu nữa tôi sẽ lấy lại tất cả trả cho em ấy, niềm vui này cậu cứ từ từ tận hưởng đi".

Lingling Kwong ngồi trên ghế dài, ánh mắt lạnh lùng nhìn người trước mặt.Âm thanh lạnh lẽo đi vào tai khiến Au Va Ricin mất hứng, anh không đoán được tâm tư của Lingling Kwong, càng không biết Lingling Kwong là người ở phe nào, cô sẽ là đồng minh của Orm Kornnaphat hay là người cùng thuyền?

"Cậu muốn gì?"

Bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.Lingling Kwong mỉm cười đầy ẩn ý, trực tiếp thừa nhận mục đích: "Giúp Orm Kornnaphat lấy lại mọi thứ, sau đó đem tất cả trở về vị trí ban đầu".

Câu trả lời của cô chống lại dã tâm của anh ta, lời nói lại nhẹ nhàng giống như đang nói 1 sự thật hiển nhiên.

Lingling Kwong bình tĩnh đối mặt với người đang có tất cả trong tay, người sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được mục đích, 1 kẻ mưu mô đầy nguy hiểm.

Vậy mà, Lingling Kwong chỉ thấy trước mặt là người bạn đã lâu không gặp, lời nói không mang theo sự thù địch hay thách thức mặc cho tình cảnh hiện tại 2 người đã không cùng 1 chiến tuyến.Au Va Ricin có chút hoài niệm nhưng chỉ là trong chớp mắt."

Tôi cảm thấy hối hận vì không để cậu biến mất sớm hơn, à không..

đúng hơn tôi nên dứt khoát giải quyết Orm Kornnaphat trước"Ngày ấy khi thành công đưa Lingling Kwong ra nước ngoài, Au Va Ricin nghĩ bản thân đã kiểm soát tốt mọi thứ.

Au biết Lingling Kwong sẽ không bao giờ từ bỏ Orm Kornnaphat, anh nghĩ nếu đưa Lingling Kwong ra nước ngoài, sẽ không còn ai cản trở việc xử lí Orm Kornnaphat."

Cậu nói xem.. chính cậu là người phá vỡ lời hứa giữa chúng ta, còn có thỏa thuận kia cậu cũng không giữ lời"Thỏa thuận mà Au nói chính là trong thời gian 5 năm anh sẽ không gây khó dễ Orm Kornnaphat, để nàng tự do phát triển mà không nhúng tay vào bất kì việc gì đến nàng, còn Lingling Kwong sẽ an phận ở nước ngoài không được giúp đỡ hay liên lạc với Orm Kornnaphat.Lingling Kwong chậm rãi trả lời: "Chúng ta đâu khác nhau là mấy, tôi không giữ lời, cậu cũng đâu làm đúng thỏa thuận.

Tôi chưa từng muốn cùng cậu đối đầu, thật lòng tôi vẫn muốn 2 ta là bạn tốt, chỉ cần cậu không làm hại Orm Kornnaphat, không tranh giành quyền lực vô nghĩa, tôi và cậu đã có 1 cuộc sống yên bình rồi.."

Au Va Ricin cười lớn cắt ngang: "Nực cười!!

Suy nghĩ của cậu thật ngây thơ!

Cậu cho rằng ai cũng ngây thơ như cậu sao?

Cậu cũng biết thế giới này chưa từng công bằng, chúng ta đều là con cừu đen bị xã hội hắt hủi, nếu tôi ngoan ngoãn sống trong lồng mạ vàng kia thì làm gì có được ngày hôm nay.

Chính cậu cũng vì hiện thực mà cúi đầu, cậu nói những lời này không thấy vô nghĩa sao?"

Lingling Kwong lạnh lùng nói: "Nếu cậu đã có suy nghĩ đó, cuộc trò chuyện này nên dừng lại thôi.

Nhiều năm qua tôi vẫn mong cậu sáng suốt trở lại con người trước kia, có lẽ tôi đã hy vọng xa vời.

Kể từ ngày hôm nay, tôi và cậu đường ai nấy đi, tình bạn này.. chỉ còn nằm trong kí ức"Thái độ bình tĩnh của Lingling Kwong khiến Au Va Ricin không kìm được giận dữ, phần nhiều đến từ sự bất lực, lời chỉ trích càng trở nên nặng nề: "Lingling Kwong!

Tôi coi cậu là tri kỷ vậy mà tình bạn nhiều năm của chúng ta còn không bằng mấy năm ít ỏi kia, cậu có thấy có lỗi với tôi không?

Cậu là đồ phản bội vĩnh viễn không xứng đáng có được hạnh phúc!

Tôi sẽ hủy hoại tất cả của cậu, đem Orm Kornnaphat từ trên cao kéo xuống địa ngục, hủy diệt tất cả để cậu cảm nhận được cảm giác của tôi!"

Au đã làm mọi thứ để bản thân và Lingling Kwong không phải đối đầu vì người kia, nhưng mọi mưu tính đều trở nên vô dụng.

Sự thật đã chứng minh mọi cố gắng của anh ta đều vô nghĩa, Orm Kornnaphat mạnh mẽ và khó giải quyết hơn anh ta nghĩ còn Lingling Kwong vẫn luôn âm thầm hỗ trợ nàng."

Tốt nhất cậu nói được làm được nhưng nếu cậu dám động vào em ấy, tôi sẽ tìm mọi cách kéo cậu xuống địa ngục cùng tôi"Đây là lời cảnh cáo cuối cùng cô dành cho người bạn thân.Au bật cười.Anh ta biết Lingling Kwong có năng lực nhưng như thế là không đủ, anh ta không hiểu vì sao cô có chấp niệm rất lớn với Orm Kornnaphat, lời nói mang theo ghen tị cùng với trào phúng thoát ra khỏi cuống họng: "Orm Kornnaphat có gì khiến cậu say mê như thế?

Nhiều năm như vậy, cô ta đã có người mới, cũng sắp kết hôn rồi mà cậu vẫn cố chấp sao?

Lingling Kwong, nhiều năm quen biết tôi vẫn không hiểu cậu muốn gì"Au phải chấp nhận sự thật 2 người không thể tiếp tục làm bạn, giữa hai người đã không còn chung 1 mục tiêu.

Người Au Va Ricin muốn hủy diệt lại là người Lingling Kwong muốn bảo vệ, hai người cũng vì thế mà trở mặt, hiện thực đã giết chết tình bạn này."

Tôi biết chứ nhưng chuyện tình cảm đâu ai kiểm soát được.

Tôi còn không biết bản thân muốn gì, Nong Orm muốn kết hôn cũng tốt, cho dù người cùng em ấy bước vào lễ đường không phải tôi cũng không sao, chỉ cần Nong Orm thấy hạnh phúc với điều đó là đủ"Nhìn Lingling Kwong nhắc về Orm Kornnaphat với vẻ mặt si mê, Au Va Ricin bị dáng vẻ ôn nhu đó chọc cười.

Anh cười Lingling Kwong 1 đời thông minh sáng suốt bao nhiêu, bây giờ lại ngu ngốc đáng thương bấy nhiêu."

Haha.. cậu điên rồi!

Cậu làm tất cả chỉ để nhìn cô ta ở bên người khác, phản bội niềm tin của tôi, phản bội sự tín nhiệm của cha tôi chỉ vì 1 cô gái nhỏ bé?

Điều cậu làm chẳng phải cao thượng hay hy sinh!

Đó chính là ngu ngốc!

Cực kì ngu ngốc!!"

Sau tất cả, thứ khiến Au Va Ricin bất ngờ nhất không phải Lingling Kwong thực sự yêu Orm Kornnaphat, thứ khiến anh ta không ngờ đến chính là Lingling Kwong đã yêu Orm Kornnaphat từ lâu.

Lingling Kwong diễn quá tốt, nhiều năm như vậy đến ngày hôm nay Au mới nhận ra sự thật.Au Va Ricin nghĩ bản thân là người kiểm soát mọi thứ, ấy vậy mà ngay từ đầu đều là 1 tay Lingling Kwong sắp xếp.

Lingling Kwong để Guf Suhakol trở thành con rối để điều khiển, âm thầm chuyển nhượng phần lớn cổ phần sang tên Orm Kornnaphat, để rồi đến lúc thích hợp trả nó về tay nàng.Lingling Kwong biết với năng lực hiện tại không đủ để đấu với Au Va Ricin, cô thuận theo ý định của đối phương đưa ra thỏa thuận, sau đó âm thầm xây dựng thế lực riêng ở nước ngoài, đến khi mọi thứ ổn định liền lật bài ngửa, trực tiếp đối đầu với hắn.Cuối cùng thì rào cản lớn nhất ngăn cách 2 người sẽ bị loại bỏ, Orm Kornnaphat sẽ không còn gặp bất cứ nguy hiểm nào, sẽ không ai có thể làm tổn thương nàng nữa, Lingling Kwong cũng sẽ tự do không còn bị trói buộc bởi thứ gì, phần còn lại đều do Orm Kornnaphat quyết định, kể cả tình yêu giữa 2 người.Chỉ là số phận không thuận theo ý nguyện, mặc cho Lingling Kwong có cố gắng như thế nào kết quả vẫn khiến cô thất vọng.

Lingling Kwong có thể trả cho Orm Kornnaphat 1 đời bình yên nhưng lại vô tình để lại trong tim nàng những tổn thương chẳng thể xóa nhòa.Lingling Kwong là người bình thường với quyết tâm phi thường, không phải nỗ lực nào cũng được đền đáp xứng đáng, cũng không phải dự tính nào cũng đi đúng với quỹ đạo cô vẽ ra, kết quả cuối cùng vẫn phải chờ đợi 1 phép màu, 1 hy vọng chưa từng biến mất dù có trải qua bao lần thất bại.Lingling Kwong chỉ cần Orm Kornnaphat có thể sống trọn 1 đời, hạnh phúc của nàng cũng chính là hạnh phúc của cô, dù cho có phải đánh đổi bằng cả sinh mệnh, Lingling Kwong sẵn sàng dùng toàn bộ để trả giá.Lingling Kwong không muốn tiếp tục trò chuyện vô nghĩa, cô rời đi để lại Au Va Ricin đầy tức giận, ánh mắt tràn đầy không cam lòng."

Lingling Kwong.. cậu có từng nghĩ sự hy sinh ngu ngốc của cậu mới là thứ khiến Orm Kornnaphat đau khổ hay không?

Cậu thông minh như vậy lại không nhận ra.. quả thực những nỗ lực của cậu đều là vô ích"Lingling Kwong sững người, cô nhìn cánh cửa khép lại, Au Va Ricin lộ ra nụ cười thương cảm.
 
Lingorm | Into Your Amrs
Chương 20


Lingling Kwong mệt mỏi trở về nhà, có chút lạc lõng đứng trước cánh cửa.Căn nhà lạnh lẽo không chút hơi ấm, nhiều năm qua Lingling Kwong vẫn giữ thói quen trước khi về nhà sẽ mua 1 ít đồ ăn vặt, bất ngờ mua quà để tặng 1 người.Nơi này, cảnh còn nhưng người đã không còn ở đây, những món quà trở nên vô dụng, đồ ăn cũng thành đồ bỏ đi.

Ở nơi hành lang lạnh lẽo, Lingling Kwong vô thức nhớ về kỉ niệm trước kia, chỉ cần cánh cửa này mở ra, Orm Kornnaphat sẽ lập tức xuất hiện tặng cô một cái ôm ấm áp, trao cho cô nụ hôn đầy nhớ nhung cùng những lời quan tâm mật ngọt.Lingling Kwong đã từng thích thời điểm tan làm nhất, muốn nhanh chóng trở về nhà để ôm 1 người.

Trên môi bất giác xuất hiện nụ cười, Lingling Kwong nhớ đến khuôn mặt nàng khi ấy, một nụ cười hạnh phúc và đôi mắt tỏa sáng.

Lingling Kwong đã từng có mọi thứ, nó là kỉ niệm vô giá, là thứ cô đã đánh mất ở hiện tại, Lingling Kwong chán ghét sự cô độc này."

Nong Orm đã rời đi rồi.."

Nỗi nhớ vô thức bật thành tiếng, giọng nói yếu ớt buồn bã.Lingling Kwong nhớ những ngày yên bình có Orm ở bên, những hôm về sớm cả hai sẽ cùng nhau ăn tối, xem phim, nói chuyện, ngủ chung 1 giờ, thức dậy cùng lúc, ăn cùng 1 món, cùng một thời điểm với hai trái tim có chung niềm vui.Khi ấy, Lingling Kwong cảm thấy một ngày chỉ có 24 giờ là quá ít, cô tham lam muốn được ở bên nàng lâu hơn.

Thời gian qua đi, dần dần Lingling Kwong chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc ấy mà quên đi mục đích ban đầu.Ngọn lửa trong lòng trở nên mất kiểm soát từ lúc nào không hay để rồi Orm Kornnaphat trở thành kí ức, thói quen và là chấp niệm trong lòng.

Nàng sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của Lingling Kwong, cho cô thứ cảm xúc bản thân chưa từng trải qua và khi đánh mất hơi ấm ấy, Lingling Kwong như rơi vào bão tuyết.Lingling Kwong trở nên buồn bã vì suy nghĩ viễn vông của chính mình, chỉ khi tâm trí không còn tỉnh táo, cô mới dám bày tỏ lòng mình, cũng nhờ men rượu cô mới vơi đi phần nào cô đơn trong lòng.Rượu sao?Nếu là trước kia, mỗi lần Lingling Kwong dự tiệc đều uống không ít.

Khi ấy, Orm luôn là người đưa cô trở về, nấu cho cô canh giải rượu, dịu dàng chăm sóc không một lời than vãn.

Lingling Kwong nhớ vị canh giải rượu nàng làm nên tự mình vào bếp nhưng việc này khó hơn cô nghĩ, căn bếp trở nên lộn xộn, thành quả có chút khó nhìn."

Không ngon như Nong Orm làm.."

Lingling Kwong nhăn mặt vì vị canh giải rượu do bản thân làm ra, rầm rì than vãn không ngừng.Lấy lại chút tỉnh táo, Lingling Kwong mệt mỏi nằm nghỉ trên sofa.

Cô nhìn lên trần nhà, ngón tay xoa nhẹ đôi mắt trĩu nặng.

Đến giờ Lingling Kwong mới biết phòng khách thật sự lạnh lẽo, ánh sáng chói mắt từ bóng đèn làm cô không tài nào ngủ được.

Ở nơi này, ngày trước có bao nhiêu kỉ niệm, giờ đây có bấy nhiêu nỗi nhớ.

Lingling Kwong cảm thấy cô đơn khi phải chờ đợi."

Nong Orm vẫn luôn chờ chị trở về như thế này sao?".

Lingling Kwong buồn bã tự hỏi, cảm giác trái tim nhói lên từng cơn đau buốt khi nghĩ nàng đã từng ở đây chịu đựng sự cô đơn và mệt mỏi.Những ngày Lingling Kwong về trễ sẽ luôn có người ngủ gục ở phòng khách đợi cô suốt đêm dài, cũng có những ngày cô không trở về, Orm vẫn luôn ở đó chịu đựng cảm giác khó chịu đến ngủ thiếp đi chỉ để chờ đợi.Tất cả chỉ còn trong kí ức, căn nhà từng được bao trùm bởi ấm áp và hạnh phúc, giờ đây đã không còn người vì cô giữ lửa, ánh đèn vì thế mà không còn sáng nữa."

Chị nhớ em.."

Nước mắt lăn xuống dọc theo 2 bên má, Lingling Kwong nhớ Orm Kornnaphat, nhớ đến mức sắp phát điên nhưng cô chẳng thể làm gì ngoài bất lực, nước mắt không ngừng rơi xuống làm ướt đẫm cả khuôn mặt."

Chị nên làm gì đây.."

Ban đầu Lingling Kwong muốn bảo vệ Orm Kornnaphat, cô khiến bản thân tin rằng cảm giác rung động kia là giả nhưng vì ở bên nàng càng lâu, tình cảm trong tim càng lớn dần, từ từ nó biến thành tình yêu.

Lingling Kwong muốn ở bên Orm Kornnaphat, muốn nàng là của riêng mình, muốn bản thân là người duy nhất ở trong trái tim nàng.

Chính vì sự ích kỉ đó, mọi thứ dần trở nên mất kiểm soát.Tình yêu ấy giống như 1 đứa trẻ, nó lớn lên theo thời gian và không nghe lời dạy bảo của bất cứ ai.

Càng cấm đoán, nó càng liều lĩnh muốn phá vỡ mọi giới hạn để vươn mình chứng minh sự tồn tại của bản thân.Lingling Kwong nhận ra chính mình đã rơi vào tình yêu.Thế nhưng cô sợ hãi.

Lingling Kwong sợ một khi bản thân không thể khống chế cảm xúc, cô sẽ đánh mất chính mình, sợ rằng bản thân không thể giữ lấy thứ hạnh phúc xa xỉ ấy.

Bởi Lingling Kwong biết, mọi thứ bắt đầu bằng dối trá sẽ không thể có một kết cục tốt đẹp.Orm Kornnaphat là biến số duy nhất Lingling Kwong không thể lường trước, cuộc gặp gỡ của cả hai chỉ là vô tình, sự ngây thơ hiếm có giữa thế giới đầy hỗn loạn đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Lingling Kwong.Vốn dĩ lương tâm Lingling Kwong không nỡ làm chuyện xấu, cô ở nơi ánh sáng không chạm tới âm thầm giúp đỡ Orm Kornnaphat, suốt nhiều năm lặng lẽ chứng kiến nàng trưởng thành, cảm tình là hạt giống để tình yêu nảy mầm.Cho đến một ngày, mầm non ấy trở nên tham lam muốn Orm Kornnaphat nuôi dưỡng nó bằng tình yêu của nàng.Khi Lingling Kwong thuận lợi bước vào thế giới của Orm Kornnaphat, cô hốt hoảng nhận ra mọi thứ đã đi quá giới hạn.

Con tim và lí trí không ngừng đấu tranh để đưa ra quyết định, cuối cùng cô vẫn chần chừ đứng giữa ranh giới nguy hiểm.

Yêu là điều không thể chối cãi nhưng hiện thực quá tàn khốc.

Lingling Kwong và Orm Kornnaphat vốn là 2 người không cùng 1 thế giới, cô là kẻ sống trong bóng tối với đôi tay hoàn toàn nhúng chàm, nàng là người ở ngoài sáng, sống 1 đời yên bình vô lo vô nghĩ.

Lingling Kwong căm ghét bản thân vô dụng, không có đủ quyền lực xoay chuyển tất cả theo ý mình, không có gia tài bạc triệu, cũng không xuất thân từ gia đình danh giá.

Nếu muốn bảo vệ nàng khỏi những nguy hiểm và toan tính ngoài kia, Lingling Kwong buộc phải đánh đổi nhiều thứ.

Cô quên đi ước mơ mà bản thân theo đuổi, vứt bỏ thiện tâm, kể cả đánh đổi chính mình, dùng cả mạng sống để đánh cược..

Orm Kornnaphat không phải là điểm xuất phát, cũng không phải trạm dừng chân, nàng là bến đỗ cuối cùng, là người trái tim Lingling Kwong chọn.Vậy mà tình yêu này chưa từng được ông trời tác hợp.

Hai người gặp được nhau giữa biển người rộng lớn, hai trái tim cùng chung nhịp đập, nhưng cả hai đã được định sẵn là hữu duyên vô phận.Mặc cho Lingling Kwong có nỗ lực ra sao, trả giá bao nhiêu, hèn mọn, từ bỏ, cố chấp đều thử qua nhưng kết cục chưa từng là hạnh phúc trọn vẹn.Lingling Kwong không biết liệu cả hai có thể vượt qua thử thách khó khăn này hay không, cô sẽ đối mặt với tình cảm của mình và vì nó cố gắng.
 
Lingorm | Into Your Amrs
Chương 21


Lingling Kwong ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao, ánh trăng bên ngoài soi lên gương mặt có phần có lạnh lẽo và mệt mỏi.

Nhiều năm trôi qua, Lingling Kwong sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, cô để biển đen nhấn chìm chính mình.Orm Kornnaphat là ánh sáng dẫn lối cho cuộc đời tối tăm, không có nàng bên cạnh, Lingling Kwong mất đi định hướng.

Đối với cô ngày cũng như đêm, hạ cũng như đông, không còn biết thời gian đã qua bao lâu, mỗi ngày trôi qua đều như sống trong địa ngục.

Lingling Kwong phải đối mặt với địa ngục đó để sửa chữa lỗi lầm của bản thân.

Cô một hơi uống cạn ly rượu trên tay, men rượu là thứ duy nhất giúp cô vượt qua những ngày không có nàng bên cạnh.Tiếng 'cốc cốc' vang lên, Lingling Kwong biết người kia đã đến.Căn phòng chìm trong bóng tối, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng người đàn ông vang vọng, từng lời nói đều mang theo sự khinh bỉ.

Lingling Kwong không có ý nói chuyện, ngả lưng ngồi xuống ghế đón nhận lời mỉa mai từ đối phương."

Thảm thật đó Lingling Kwong, cô cống hiến hết mình cho hắn ta để rồi phải sống dở chết dở như thế này, lòng trung thành của cô đổi lại điều gì đây?

Dễ dàng bị người nhà đó vứt bỏ, trở thành con chó lang thang vô chủ, nếu tôi là cô, tôi thà chết còn hơn!"

Gã đàn ông không ngờ Lingling Kwong cũng có ngày này, vừa dứt lời cười rất sảng khoái, chậm rãi thưởng thức ly rượu chờ cô quỳ xuống cầu xin giúp đỡ.Lingling Kwong không trả lời, im lặng trước những lời độc địa của hắn.

Khuôn mặt cô bị bóng tối nuốt chửng, đôi mắt tựa biển sâu ẩn chứa nhiều dã tâm khó đoán.

Thời gian qua, Lingling Kwong hiểu được muốn chiến thắng những kẻ như thế này phải dùng chính cách của họ để đánh trả.

Trước thái độ bình tĩnh của Lingling Kwong, người đàn ông có chút bực tức, hắn đến gần, cầm ly rượu trên tay đi đến trước mặt Lingling Kwong, không chút kiêng nể trực tiếp đổ rượu xuống người cô."

Đồ vô dụng!

Sắp chết đến nơi còn tỏ ra thanh cao gì chứ!?

Bình thường cô thông minh lắm mà, nếu cô biết điều ngoan ngoãn phục tùng tôi, tôi sẽ không để cô chịu thiệt đâu.."

Hắn khoái chí vì hành động của mình, miệng tiếp tục thốt ra lời khó nghe.

Trước kia hắn luôn bị Lingling Kwong coi thường, khi cô rơi xuống đáy hắn lập tức muốn cô cảm nhận những gì bản thân đã từng trải qua.Lingling Kwong cảm nhận được vị rượu xộc thẳng vào mũi, chiếc áo ướt đẫm bởi thứ chất lỏng đỏ tươi.

Cô vẫn giữ im lặng, đôi mắt đen tuyền nhìn người đàn ông trước mặt.Lingling Kwong không muốn trò chuyện với người sắp chết.Vài giây sau hành động của mình, người đàn ông đột nhiên gục ngã, ông ta nằm giãy giụa trên sàn, miệng ú ớ không nói nên lời, được 1 lúc hoàn toàn bất động.Lingling Kwong lạnh lùng đứng nhìn, gương mặt vô cảm xuất hiện tia chán ghét.

Cô đứng lên, bước đến trước cửa kính của tòa nhà, ngắm nhìn ánh trăng đang bị đám mây lớn che khuất.Mất đi nguồn sáng lớn nhất, bầu trời đêm dần chìm trong tối tăm đáng sợ, ánh sáng từ mặt trăng không đủ soi đến gương mặt cô nữa.

Lingling Kwong cảm thấy lạnh lẽo, không phải vì mùa đông mà là vì mặt trời trong lòng đã không còn đủ ấm áp để sưởi ấm trái tim cô nữa rồi..

Mái tóc bị rượu làm ướt, Lingling Kwong ghét bỏ nhìn người đang nằm bất động dưới sàn, ngay lập tức cho người đến xử lí đống rác trước mặt.Thư kí nhận được lệnh thì bước vào, cô ta có chút hoảng sợ nhưng không bất ngờ vì sự việc trước mắt.

Đây không phải lần đầu tiên cô ta chứng kiến điều này, nhiều năm làm thư kí cho Lingling Kwong, Ethane đã quen với cách làm việc của cô, thuần thục gọi người đến dọn dẹp sạch sẽ.Thư kí nhìn theo bóng lưng cô đơn của Lingling Kwong, trong lòng lo lắng sức khỏe của đối phương.

Được một lúc, cô ta chủ động lên tiếng: "Cả ngày ngài đã chưa ăn gì rồi, có cần tôi đặt đồ ăn không?"

Lingling Kwong không để ý có người đang bắt chuyện, thẫn thờ đứng trước cửa kính, vẻ mặt không chút lay động.

Sau vài phút im lặng, thư kí biết bản thân không nên làm phiền Lingling Kwong suy nghĩ, thức thời rời đi.Căn phòng lại trở về vẻ yên tĩnh ban đầu, Lingling Kwong vào phòng nghỉ trong văn phòng tắm rửa.

Dưới cái lạnh của mùa đông, Lingling Kwong ngâm mình trong dòng nước lạnh lẽo, mặc cho cơ thể không ngừng run lên vì lạnh, bàn tay cô nắm chặt, tâm trí hỗn loạn dần bình ổn.Ngay khi tình bạn giữa cô và Au Va Ricin kết thúc, Lingling Kwong đã không chút do dự trực tiếp đối đầu với anh ta.

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, từng thân tín quan trọng bên cạnh hắn đều bị cô loại bỏ.

Lingling Kwong không từ mọi thủ đoạn chặt đứt đôi cánh giúp Au Va Ricin bay cao hơn, chứng minh cho anh ta thấy lời đe dọa của cô không phải lời nói suông, cuộc chiến chỉ kết thúc cho đến khi 1 trong 2 hoàn toàn biến mất.Đôi mắt Lingling Kwong lấy lại vẻ tỉnh táo, dòng nước lạnh tiếp tục rửa trôi chút men rượu còn sót lại, gương lớn phản chiếu bóng người mờ ảo, Lingling Kwong đưa mắt nhìn, trong lòng thầm ghét bỏ chính mình.Cơ thể tiều tụy, làn da trắng bệch giống người bệnh, gương mặt vô cảm, đôi mắt vô hồn, kể cả sâu thẳm bên trong cũng trở nên mục rữa, trái tim bị bệnh truyền nhiễm nỗi đau đến những cơ quan khỏe mạnh khác, nơi nào cũng có cơn đau hành hạ.Lingling Kwong rời khỏi phòng tắm, cơ thể kiệt quệ vì làm việc quá sức, đầu óc choáng váng bởi cơn đau đầu truyền đến, ruột gan đau nhói phản ánh sức khỏe không mấy ổn định.

Vậy mà, Lingling Kwong lần nữa tìm đến rượu để giải tỏa tâm trạng trĩu nặng, sự tỉnh táo trong đôi mắt dần trở nên mơ hồ.

Liệu những tháng ngày cô đơn sẽ kết thúc?

Phải làm sao để tìm được lối thoát giữa cuộc đời vô vọng?

Nên làm gì để có được hạnh phúc trọn vẹn?Lingling Kwong cứ mãi tìm kiếm câu trả lời mà đánh mất chính mình, mỗi lần thử là 1 lần thất vọng, cảm xúc bị thời gian mài mòn, giấc mơ trùng phùng cùng hạnh phúc trở thành chấp niệm, đến cuối cùng mọi nỗ lực đều trở thành trò cười của số phận.Bức tường lạnh lẽo là điểm tựa duy nhất giúp cô đứng vững, chỉ có cách tự làm hại bản thân mới giúp cô vượt qua nỗi nhớ trong tâm trí, Lingling Kwong đã quen với cảm giác chán chường và mệt mỏi, quen với cuộc sống không chút hy vọng, trống vắng trong lòng không còn ảnh hưởng đến tâm trạng nữa.Giữa đêm muộn, Lingling Kwong lang thang trên đường phố mà không biết bản thân đang tìm kiếm điều gì, tâm trí rối bời không biết nên đi đâu, về đâu.

Nơi gọi là nhà đã không còn là nơi cô muốn trở về, ở nơi chứa đầy kí ức hạnh phúc khiến nỗi nhớ trong tim mất kiểm soát, Lingling Kwong sẽ phải đối diện với sự thật mà cô luôn trốn tránh, 1 hiện thực không có Orm Kornnaphat ở bên.Lúc này đã gần 12 giờ đêm, đường phố đông đúc người làm không khí xung quanh nhộn nhịp, Lingling Kwong cô đơn hòa vào dòng người vội vã, tìm cảm giác tồn tại giữa cuộc đời vô định.

Cô không sợ cái lạnh ngoài kia nuốt chửng bản thân, cô sợ phải đối mặt với hiện thực đau lòng, cô độc và bi thương.Ngoài trời bắt đầu đón từng hạt mưa đầu tiên, cơn mưa trở nên nặng hạt, nó xuyên qua lớp quần áo, thấm ướt vai, rơi thẳng vào trái tim.Giữa dòng người vội vã, Lingling Kwong như chết lặng đứng dưới cơn mưa tầm tã, trong lòng có bao nhiêu nhớ nhung và yêu thương, giờ đây có bấy nhiêu tiếc nuối và đau thương.

Lingling Kwong cảm thấy mùa đông năm nay thật lạnh, nó còn lạnh hơn năm ngoái.Trong đám đông, Lingling Kwong dễ dàng nhận ra một bóng hình quen thuộc, người mà trái tim chưa từng quên.

Gương mặt xinh đẹp bị tán ô che khuất, người đàn ông thân thiết nắm lấy tay Orm Kornnaphat, mang nàng rời khỏi tầm mắt cô.Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trái tim Lingling Kwong đã ngừng đập, âm thầm chấp nhận sự thật, không còn than trách hay nỗ lực, chỉ còn lại ánh mắt si mê và tiếc nuối..

Em cười lên rất đẹp, đẹp hơn cả trong trí nhớ.Chỉ là..Nụ cười ấy không còn là của riêng chị nữa rồi.
 
Lingorm | Into Your Amrs
Chương 22


Tiếng sấm vang trời khiến Orm Kornnaphat giật mình tỉnh giấc, đồng hồ bên cạnh điểm 3 giờ sáng, nàng mệt mỏi xoa trán.Tiếng sấm ngoài kia xé toạc những vết thương chưa kịp lành trên cơ thể, không phải nỗi đau từ thể xác mà sâu trong tâm hồn có một lỗ hổng rất lớn.

Những vết thương không thể dùng tay chạm vào, càng không thể dùng mắt nhìn thấy, Orm Kornnaphat bất lực vì những vết thương mãi không lành, nàng trằn trọc nằm trên giường suy nghĩ về tương lai.Tại sao nàng lại cảm thấy trống rỗng?

Tương lai phía trước có tất cả những gì nàng mong đợi, ở đó có yên bình, hy vọng và hạnh phúc, nhưng nàng lại chẳng muốn bước tiếp, bản thân luôn cảm thấy tiếc nuối và lạc lõng..Orm Kornnaphat chợt nhớ lại cảm giác quen thuộc bản thân bắt gặp trên đường vài tiếng trước.

Giữa đám đông ồn ào, một ánh mắt cô đơn luôn dõi theo bóng hình nàng và chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nàng cố gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc ấy.

Trong 1 khoảnh khắc Orm Kornnaphat đã từ bỏ.Tìm được thì có ích gì?Mọi thứ đã không thể trở về như trước, đoạn tình cảm này đã đi đến hồi kết, không còn hi vọng và không còn duyên phận.

Lingling Kwong đã ngừng giải thích, nàng cũng không muốn truy tìm sự thật bởi vì hiện thực đã luôn đưa ra câu trả lời, đã đến lúc nàng phải chấp nhận sự thật đó.Orm Kornnaphat đã dùng 1 đời để yêu Lingling Kwong, cũng dùng 1 đời để quên đi tổn thương mà người để lại.

Hạnh phúc và đau thương níu giữ tâm trí nàng giữa ranh giới hiện thực và quá khứ, nàng biết thứ dày vò bản thân chính là tình yêu không lối thoát.

Tiếng sấm lần nữa vang lên, Orm Kornnaphat sợ hãi trùm chăn kín người.

Nàng chưa từng quên cảm giác lạnh lẽo trên cổ ngày ấy, mỗi khi có bão lớn hay sấm chớp, những kí ức đen tối trước kia giống một con quái vật muốn nuốt chửng nàng.Nhiều năm qua, tinh thần nàng bị con quái vật đó hành hạ đến tàn tạ.Sau 1 lúc lâu, bên ngoài chỉ còn tiếng mưa rơi lách tách, Orm Kornnaphat mới dám kéo chăn xuống, cố gắng tìm kiếm công tắc bật đèn, thân thể vẫn run rẩy vì nỗi sợ trong lòng, khi căn phòng tràn ngập trong ánh sáng, Orm Kornnaphat mới dám thở mạnh.Tiếng 'cốc cốc' vang lên làm tim nàng giật thót.Âm thanh từ bên kia cánh cửa vang tới: "Là anh"Orm Kornnaphat nhận ra đó là giọng của Jiid mới cẩn thận đi đến trước cánh cửa.

Ánh sáng trong phòng giúp nàng nhìn rõ gương mặt có phần lo lắng của Jiid, đối phương dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, vẻ đau lòng có thể nhìn rõ từ biểu cảm trên gương mặt."

Em có ổn không?

Trời bên ngoài vẫn đang mưa rất lớn có khi đến sáng vẫn chưa tạnh"Jiid ân cần hỏi thăm, anh biết Orm Kornnaphat sợ sấm, đặc biệt là những ngày mưa lớn như thế này nàng sẽ không ngủ được.

Anh thường xuyên xem dự báo thời tiết để chuẩn bị trước, nếu không thể giúp nàng vượt qua nỗi sợ này, anh sẽ ở bên cạnh giúp nàng làm quen với nó.

"..."

Orm Kornnaphat nắm chặt tay nắm cửa, nàng muốn nói bản thân ổn nhưng nỗi sợ khiến nàng không thốt nên lời.

Trong nhà đang bật máy sưởi cũng không đủ làm ấm trái tim nàng.Jiid Notrophis có chút bất lực, anh đem chiếc áo len trên tay khoác lên người nàng rồi dặn dò: "Cũng không còn sớm nữa, em chú ý sức khỏe 1 chút"Nhiều năm đồng hành, tình cảm của anh dành cho Orm Kornnaphat chưa từng giảm đi, anh dùng tình cảm chân thành nuôi dưỡng mối quan hệ giữa 2 người, mong 1 ngày nào đó trái tim Orm Kornnaphat sẽ chấp nhận nó.Thế nhưng hiện thực quá tàn nhẫn, thế giới này có nhiều thứ có thể dựa vào cố gắng và đấu tranh để giành lấy, còn tình yêu thì không.

Tình yêu chỉ có thể tồn tại với hai trái tim có cùng sự rung cảm, nó không thể tồn tại nếu tình cảm chỉ đến từ 1 phía, càng không thể chờ đợi lòng thương xót của người kia đến ôm nó.Không phải mọi nỗ lực đều nhận được kết quả xứng đáng, tình cảm là điều không thể ép buộc, nếu người ấy đã không yêu, bản thân chỉ có thể ở đó mà đau lòng và thứ mà Jiid Notrophis đang xây dựng chỉ là tình yêu đơn phương.Orm Kornnaphat như có điều muốn nói rồi lại thôi, khi Jiid định rời đi, nàng nhìn ra vẻ đau thương trong mắt đối phương, trái tim liền đánh 'thịch' 1 tiếng.

Từng có người dùng ánh mắt ấy nhìn nàng, một đôi mắt sâu thẳm, vừa lạnh lẽo vừa cô đơn..Nàng vô thức nắm lấy tay người trước mặt.

Orm Kornnaphat bất ngờ vì hành động của bản thân.

Trước sự khó tin của Jiid, nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần nói: "Anh có muốn nói chuyện một chút không?"

Nàng không thể trốn tránh giải quyết vấn đề giữa 2 người, đối mặt với nó là cách duy nhất xóa bỏ khúc mắc trong lòng.

Orm Kornnaphat biết giữa hai người không phải tình yêu, nàng không thể cho Jiid thứ tình yêu mà anh muốn, thế nhưng đối phương vẫn kiên trì ở bên, điều đó khiến Orm Kornnaphat cảm thấy tội lỗi.Đột nhiên người trong lòng muốn nói chuyện làm Jiid bất ngờ, anh phỏng đoán chuyện nàng muốn nói, trong lòng vừa mừng vừa lo nhưng vẫn thuận theo ý nàng.

Hai người ngồi đối mặt, Orm Kornnaphat vẫn chưa biết nên mở lời như thế nào."

Mấy hôm trước anh có cùng bố mẹ nói chuyện, họ muốn chúng ta nhanh chóng kết hôn nhưng anh muốn đợi sự nghiệp của em ổn định mới bàn tới chuyện này, thời gian vẫn còn nhiều, anh sẽ đợi câu trả lời của em"Jiid chủ động phá vỡ sự yên lặng này, anh nhắc đến mối quan hệ giữa hai người, thấy vẻ bất ngờ trên gương mặt nàng, Jiid biết mình đã đoán đúng."

Yêu em là điều anh chưa từng hối hận, anh từng tham lam muốn là người duy nhất tồn tại trong trái tim em, nhưng anh nhận ra chỉ cần được ở bên em là đủ rồi.

Anh không mong cầu gì hơn, cho dù với tư cách là một người bạn hay người yêu, em vẫn là người quan trọng trong cuộc đời anh"Lời Jiid nói là thật lòng nhưng cũng có giả dối, anh tham lam và mong muốn ấy chưa biến mất, anh muốn nhiều hơn, muốn được ở bên Orm Kornnaphat với tư cách là bạn đời chứ không đơn giản chỉ là bạn bè thân thiết, anh mong Orm có thể từ bỏ người kia, người đã khiến nàng tổn thương nhưng lại là người nàng yêu say đắm.Jiid Notrophis thừa nhận bản thân ghen tị, rất ghen tị với người có được tình yêu của Orm Kornnaphat.

Kiên nhẫn là cách duy nhất Jiid có thể làm để ngăn sự tham lam làm chủ tâm trí, anh biết nếu sự tham lam vượt quá tầm kiểm soát, con người có thể làm bất cứ điều gì vì nó.Người đàn ông không còn dáng vẻ mạnh mẽ thường ngày, giờ đây anh ta bộc lộ những tâm sự chân thành.

Lần đầu thấy dáng vẻ này của Jiid, Orm Kornnaphat cảm thấy bối rối, nàng yên lặng 1 lúc mới lên tiếng: "Em không biết cảm giác lúc này của bản thân là gì.. em cần thêm thời gian để suy nghĩ"Orm Kornnaphat mông lung với thứ được gọi là tình yêu, có phải vì quá yêu 1 người nên nàng không còn cảm giác với người khác?Orm Kornnaohat không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với Jiid Notrophis.Tình yêu của Jiid quá lớn nhưng thứ nàng trả cho anh lại không hề tương xứng.

Jiid cho đi quá nhiều, tình cảm ấy lớn dần theo thời gian, tích tụ thành gánh nặng vô hình đè nặng trái tim Orm Kornnaphat.Gương mặt Jiid thoáng lên vẻ buồn bã, cố tỏ ra mạnh mẽ nói: "Anh chờ em"Một câu chờ, có lẽ là chờ cả đời.Jiid Notrophis để ý trời sắp sáng liền nhắc nhở: "Cũng không còn sớm nữa, em tranh thủ nghỉ ngơi đi", nói rồi Jiid vẫn chưa rời đi làm Orm Kornnaphat khó hiểu."

Anh cũng nghỉ ngơi đi, tạm biệt".

Nàng nghĩ anh đợi mình nói lời tạm biệt.Ánh mắt Jiid ẩn chứa nhiều suy tư cùng tiếc nuối, không tiếp tục ở lại lâu, anh tắt đi ánh đèn trong phòng, giúp nàng bật đèn ngủ rồi rời đi.Cơn mưa ngoài kia không có dấu hiệu dừng lại, mây đen che kín khiến ánh sáng từ mặt trời bị nuốt chửng, ánh bình minh cũng trở nên bất lực vì cơn bão, bóng tối vì thế mà bao trùm cả bầu trời.Anh thầm thở dài, vô thức sờ vòng gỗ trên cổ tay, gương mặt buồn bã.Anh đã làm tất cả, vậy mà chưa lần nào.. anh thắng được người trong tim em.
 
Lingorm | Into Your Amrs
Chương 23


Bệnh viện Orange CentralĐã sắp tới giờ tan làm, vừa mới khám xong cho 1 bệnh nhân Jiid mệt mỏi thở dài.

Y tá thông báo bệnh nhân cuối cùng sắp vào, Jiid vừa nghỉ ngơi được 1 chút lại phải khoác lên mình vẻ nghiêm túc tiếp tục làm việc.Đối phương vừa xuất hiện mọi tuyến phòng thủ trong anh liền được kích hoạt, ánh mắt Jiid Notrophis thể hiện rõ sự thù địch và ghét bỏ.Đối diện với thái độ không mấy thân thiện của Jiid Notrophis, Lingling Kwong bình tĩnh ngồi trước mặt đối phương, chủ động lên tiếng: "Đây là thái độ nên có khi bác sĩ gặp bệnh nhân sao, đạo đức nghề nghiệp của anh không có vấn đề đấy chứ?"

Jiid Notrophis lạnh lùng đáp: "Tôi nên dùng thái độ vui vẻ tiếp đón người từng tổn thương người tôi yêu sao?"

Lời Jiid Notrophis nói không khác nào khẳng định Orm Kornnaphat đang cùng anh yêu đương, Lingling Kwong không khỏi khó chịu vì lời thừa nhận đó, ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn người trước mặt, bình tĩnh đáp: Lingling Kwong muốn cùng Jiid Notrophis nói chuyện bình thường, vậy mà vừa mới bắt đầu đã bị đối phương ghét bỏ, cô cũng không chịu yếu thế đáp trả: "Con người vẫn luôn cảm nhận hiện thực bằng đôi mắt, giống như 1 con thuyền quanh năm ở trên mặt biển làm sao biết trong lòng đại dương đã xảy ra chuyện gì?"

Lingling Kwong nhìn biểu cảm ngờ vực của đối phương, chậm rãi nói: "Chỉ có cá mới hiểu đại dương có bao nhiêu rộng lớn và chỉ có biển mới biết cá sẽ đi về hướng nào, vậy mà con thuyền bé nhỏ giữa biển khơi rộng lớn lại dám nói nó hiểu thấu tất cả.."

Jiid Notrophis hiểu được ẩn ý mà Lingling Kwong muốn nói, cô so sánh bọn họ với biển - thuyền - cá.

Vốn dĩ cả 3 đều là hình ảnh gắn bó mật thiết không có sự xung khắc, Lingling Kwong lại dùng lí lẽ riêng khiến nó mang 1 tầng ý nghĩa khác."

Biển khơi có bao nhiêu rộng lớn chỉ có cá mới biết và chỉ có biển mới hiểu cá đã trải qua gian khổ như thế nào, cá có bao nhiêu ngày tồn tại là bấy nhiêu ngày biển thấu hiểu nó.

Con thuyền ấy chỉ vì không có được con cá mình muốn liền nói biển lớn ích kỉ, nó ghen tị với điều biển có thể làm.

Nó chỉ nhìn vào mỗi lần biển động để chỉ trích, mà mặc kệ biển cả phải chống chọi với tất cả chỉ để giữ cho lòng biển nơi cá sống yên bình"Biển và cá là 2 cá thể không thể tách rời, còn thuyền chỉ là sự tồn tại nhỏ nhoi không thể chen vào mối quan hệ gắn bó ấy.

Những con thuyền tồn tại với mục đích tham lam sẽ khám phá hết đại dương sao?

Nó chỉ ở trên mặt nước đã có thể nhìn thấu mọi chuyện ư?Vì thế, thuyền sẽ không hiểu biển có bao nhiêu rộng lớn và cá đã trải qua những gian khổ như thế nào, chúng không thể biết vì chúng chỉ là kẻ ngoài cuộc cố chen vào sự gắn bó chặt chẽ giữa cá và biển.Lingling Kwong chế nhạo Jiid Notrophis là kẻ thiển cận với cái nhìn phiến diện, 1 kẻ ngoài lề muốn xen vào chuyện giữa cô và Orm Kornnaphat.Jiid Notrophis bị đả kích nặng nề, cuộc trò chuyện chỉ mới bắt đầu Jiid đã thua thảm hại.

Anh cố gắng ổn định lại cảm xúc, không để sự tức giận chi phối, "Ling Ling Kwong, cô muốn gì thì nói thẳng đi!"

Lingling Kwong nghiêm túc trả lời: "Khám bệnh"Jiid Notrophis không nghe ra đối phương đang nói đùa hay nói thật, giọng nói không có ý đùa cợt, gương mặt bình thản không giống người đang có bệnh, cho dù là có anh cũng không muốn khám cho người này.

"Tôi không biết cô muốn gì, điều duy nhất tôi muốn nói hãy tránh xa Nong Orm càng xa càng tốt!

Cô là khởi nguồn của mọi đau khổ mà em ấy đang chịu đựng, vì cô mà em ấy đã gặp rất nhiều tổn thương!"

Jiid biết Lingling Kwong có đủ thông minh để nhận ra giữa 2 người là mối quan hệ cạnh tranh, mỗi 1 câu đều mang theo tức giận, thái độ không chút khoan nhượng đối đầu.Lingling Kwong bị chỉ trích cũng không giận, "Anh lấy tư cách gì chỉ trích tôi?

Người ngoài như anh thì biết gì về chuyện của tôi và em ấy?"

"Sao tôi lại không biết được?

Từ khi cô xuất hiện trong cuộc đời em ấy, mọi thứ đều rối tung cả lên, chính sự ích kỉ và hèn nhát của cô đã khiến Orm tổn thương, nếu không vì vậy em ấy sẽ không như bây giờ mà sợ hãi tình yêu!!"

Jiid cho rằng chính những tổn thương mà Lingling Kwong gây ra đã khiến Orm Kornnaphat khó chấp nhận người khác bước vào trái tim nàng."

Anh nói không sai.."

Lingling Kwong ích kỉ, cô thừa nhận bản thân là kẻ ích kỉ đầy thất bại.Lingling Kwong giữ mọi nỗi đau cho riêng mình, một mình tìm cách chống chọi với mọi thứ, chưa bao giờ nói với ai khác bản thân đã mệt mỏi ra sao, đã trải qua những gì, càng không để ai nhìn thấu cảm xúc của mình.Cô dùng cách riêng để bảo vệ người trong lòng, ích kỉ dùng mạng sống của chính mình đánh cược với số phận chỉ vì muốn ở bên 1 người, nhưng sự ích kỉ ấy chưa từng giữ lại được điều gì, cô vẫn đánh mất người mình yêu, từ bỏ tình yêu của bản thân vì muốn đối phương tìm được hạnh phúc mới.Sự ích kỉ ấy chưa từng dành cho bản thân mà lại cố gắng vì một tình yêu chẳng có hi vọng.Lingling Kwong hèn nhát, cô chưa từng phủ nhận điều đó.Cô sợ hãi những quyết định của bản thân là sai lầm, sợ hãi người trong lòng sẽ bị những kẻ tham lam ngoài kia làm tổn thương, nhưng kẻ hèn nhát trong lời Jiid Notrophis ấy vậy mà dám từ bỏ chính mình chỉ vì một hạnh phúc không thuộc về bản thân.

Lingling Kwong sẵn sàng trở thành kẻ để thế gian chỉ trích, sẵn sàng trở thành kẻ hèn nhát từ bỏ tình yêu nếu nàng tìm được người xứng đáng hơn, chỉ cần người cô yêu không bị tổn thương bởi thế giới tàn nhẫn này.Hơn tất cả, Lingling Kwong thừa nhận bản thân là kẻ tồi tệ nhất, cô sẵn sàng vì tình yêu mà trở thành bất cứ thứ gì trong lời người khác nói.Tình yêu của Lingling Kwong không cần ai chấm điểm, cũng không cần chứng tỏ nó với những kẻ ngoài kia.

Tình cảm là của riêng mình, Lingling Kwong không quan tâm những lời mắng chửi của kẻ khác, cô sẽ nhận hết tất cả chỉ cần người trong tim sống 1 đời bình yên, cô sẽ đánh đổi mọi thứ.Lingling Kwong không cần giải thích với bất cứ ai vì những điều bản thân đã làm.

Cô không phản bác lời Jiid Notrophis nói không có nghĩa là nó đúng, cô không có nghĩa vụ chứng minh nó với anh ta vì tình cảm của cô là dành cho Orm Kornnaphat.Tình yêu mà Lingling Kwong dành cho Orm Kornnaphat không thể dùng từ ngữ để diễn tả.

Thế nhưng Jiid Notrophis cho rằng chính cô là nguyên nhân khiến nàng sợ hãi tình yêu.Lingling Kwong cảm thấy thương cảm cho sự thất bại của anh ta."

Em ấy sợ hãi tình yêu, không yêu thêm ai khác?

Đó chỉ là cái cớ để anh trốn tránh hiện thực mà thôi, nếu anh nghĩ bản thân là người xứng đáng với Nong Orm hơn tôi thì anh đã không nói lời này.

Tình yêu không phải cứ nỗ lực là có được, anh phải hiểu nó không phải là món đồ để trả giá, ai trả cao hơn thì có được.

Anh có bao giờ tự hỏi, tình yêu của anh khiến Nong Orm cảm thấy áp lực chưa?

Điều anh làm chỉ là thúc ép em ấy chấp nhận nó mà thôi!"

Nỗ lực của Jiid Notrophis không phải cố gắng mà nó là sự cố chấp, cố gắng và cố chấp chỉ khác nhau 1 chữ nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn trái ngược.Jiid Notrophis chỉ đang cố chấp theo đuổi 1 tình yêu không thể tồn tại.

Anh luôn chứng minh tình yêu của mình dành cho Orm Kornnaphat, cho nàng thấy sự chân thành của mình mà không biết chính điều đó đang là gánh nặng khiến nàng mệt mỏi.Jiid biết, bản thân đã lợi dụng lòng tin của Orm Kornnaphat để mối quan hệ giữa hai người có bước tiến lớn hơn.

Là một bác sĩ tâm lí, anh biết điều bản thân làm không khác thao túng là bao và khi bị Lingling Kwong vạch trần, Jiid lại phủ nhận điều đó."

Cô chỉ biết bào chữa cho sai lầm của mình mà không nhìn nhận sự thật sao!?

Cô hèn nhát từ bỏ em ấy, thậm chí lừa dối em ấy chỉ vì mục đích riêng.

Tôi yêu em ấy nên chưa từng từ bỏ, dù phải đợi thêm bao lâu nữa, tôi vẫn sẽ kiên nhẫn chờ Orm đồng ý chứ không dễ dàng bỏ cuộc như cô!"

Jiid Notrophis cảm thấy tình yêu của mình so với Lingling Kwong có trọng lượng hơn nhiều.

Anh là người lấy lùi làm tiến, sẽ không bao giờ đầu hàng trước số phận."

Tôi đánh giá cao cái danh bác sĩ tâm lí nổi tiếng của anh, việc anh làm là khiến Nong Orm tin rằng em ấy cần chịu trách nhiệm cho tình yêu của anh, cảm động trước sự kiên trì mà anh nói.

Anh cho em ấy thời gian suy nghĩ lại không ngừng tấn công Orm bằng tình cảm, ở bên an ủi em ấy nhưng chưa từng đưa ra phương pháp giúp Nong Orm hoàn toàn giải quyết vấn đề, điều anh làm chỉ là giữ cho vết thương không tiếp tục chảy máu chứ không chữa lành nó, anh chỉ đang lợi dụng nó để ở bên Nong Orm, yêu em ấy bằng thứ tình cảm chân thành giả tạo!"

Lingling Kwong hiểu rõ Orm Kornnaphat là người dùng chân thành đáp trả chân thành, dùng tình cảm trả tình cảm.

Vì vậy, khi Jiid Notrophis dùng sự chân thành đối đãi nàng, Orm Kornnaphat cảm thấy khó xử hơn là cảm động.Chút mánh khóe của Jiid Notrophis đều bị Lingling Kwong nhìn thấu.Tình yêu không phải vật chất dùng để trao đổi, cũng không phải tiền bạc để trả giá, nó càng không phải một thành tựu chỉ cần nỗ lực là đạt được.Jiid Notrophis yêu Orm Kornnaphat thì có ích gì?

Cho dù anh ta có thật lòng, có chân thành đi chăng nữa mà trái tim nàng chưa từng rung động thì cũng vô dụng.Cảm động không phải rung động, một người yêu thật lòng sẽ không lợi dụng nó, Lingling Kwong không muốn nàng vì điều đó mà hối hận."

Nhiều năm như vậy anh vẫn không hiểu sao?"

Jiid mỉm cười."

Còn cô, 10 kiếp luân hồi vẫn không hiểu duyên phận giữa 2 người là không thể sao?"
 
Lingorm | Into Your Amrs
Chương 24


Bầu trời mang theo sự ảm đạm của mùa đông.

Trong không khí linh thiêng, Lingling Kwong yên tĩnh đứng trước tượng phật lớn.

Tiếng tụng kinh văng vẳng bên tai, cơn gió lạnh bên ngoài thổi đến khiến mái tóc Lingling Kwong mất trật tự, ánh mắt cô thẩn thờ không có tiêu cự như đang chờ đợi ai đó.

Từ đằng sau phát ra 1 giọng nói: "Tâm người không tịnh, dục niệm vẫn còn quá lớn có cố gắng tu tập cũng vô ích, tựa như thí chủ bây giờ, chấp niệm lớn như vậy không thể buông bỏ lại càng không tìm được lối thoát"Giọng nói của vị cao tăng mang theo từ tính, vừa dễ nghe vừa hàm chứa nhiều ẩn ý.

Đây là lần đầu tiên vị cao tăng gặp Lingling Kwong, ông nhận ra giữa 2 người có sợi dây liên kết nào đó."

Không biết chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?

Bần tăng cảm thấy chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi"Lingling Kwong cúi chào vị tăng lữ trước mặt, lễ phép trả lời: "Đây là lần đầu tiên tôi tới đây"Vị cao tăng không tỏ ra bất ngờ, ông chủ động mời cô đến nơi riêng tư hơn để trò chuyện, trên đường đi cả hai trò chuyện rất hòa hợp, Lingling Kwong bất ngờ trước sự hiểu biết của vị cao tăng lớn tuổi, những gì ông nói đều đúng với tâm trạng của cô lúc này.Dưới đình viện vắng người, cao tăng ôn tồn nói: "Chuỗi hạt mà thí chủ đang đeo trên tay là của sư phụ ta, trước khi ngài niết bàn có giao phó cho ta làm 1 việc.. giúp thí chủ từ bỏ chấp niệm trong lòng"Vị cao tăng nhìn Lingling Kwong đầy nuối tiếc, ông đã đợi cô hơn nửa đời người.

Là một người tu tập, ông có niềm tin vào thứ được gọi là 'tiền kiếp' nhưng trường hợp của người phụ nữ trước mặt rất đặc biệt.Vị cao tăng được sư phụ kể về 1 người con gái đánh đổi hồn phách, tuổi thọ và cơ hội đầu thai chỉ để sống lại 1 kiếp người đau khổ.

Một kiếp người rất dài vậy mà cô lại sẵn sàng đánh đổi tất cả chỉ vì 1 tình yêu dang dở.

Nhiều lần đánh cược cũng nhiều lần thất bại, cứ như vậy, đây đã lần thứ 10 cô dùng sinh mệnh của chính mình để đánh cược.

Một đời chỉ toàn khổ hạnh lại có người hy sinh tất cả để trở về, vị cao tăng cảm khái trước chấp niệm mạnh mẽ của Lingling Kwong, cô chỉ vì hạnh phúc ít ỏi mà chịu đau khổ nhiều đời."

Con người chỉ có 3 hồn 7 phách, thí chủ đã dùng nó để trao đổi với trời.

Ta đã xem kinh thanh của thí chủ không đủ để tiếp tục, thí chủ chỉ còn 1 hồn, nếu dùng nó để đổi 1 kiếp, thí chủ sẽ không thể đầu thai"Chỉ vì tình yêu mà Lingling Kwong đánh đổi sự sống của chính mình, cô sẵn sàng đánh cược với số phận, muốn thay đổi duyên phận dù đó là điều không thể.

Vị cao tăng thở dài: "Số phận là thứ không thể thay đổi, huống chi chính thí chủ đã trải qua nhiều lần, mỗi lần đều là lần sau khổ ải hơn lần trước, sao cứ mãi giữ chấp niệm đó làm gì?"

Bao nhiêu lần trùng sinh là bấy nhiêu lần Lingling Kwong nghe những lời này, lời của vị cao tăng cũng chính là câu hỏi trong lòng cô.

Khi nghĩ về điều đó, trong đầu cô liền nghĩ đến 4 chữ "không thể từ bỏ"Điều duy nhất Lingling Kwong có thể trả lời đó là vì người ấy xứng đáng, tình yêu này xứng đáng để cô trả giá, nếu không có Orm Kornnaphat xuất hiện trong cuộc đời này, mọi thứ đều vô nghĩa.Orm Kornnaphat là lẽ sống của cô."

Thí chủ không thể sống 1 cuộc đời trọn vẹn, mỗi lần thí chủ trở lại tuổi thọ sau mỗi lần đều giảm.

Khi mất đi 1 phách, kí ức, sức khỏe.. mỗi thứ sẽ mất đi 1 ít đến khi không còn lại gì.

Chưa nói đến 1 hồn quý giá như thế nào, thí chủ chỉ còn duy nhất 1 hồn!".

Vị cao tăng cao giọng khuyên nhủ, cố gắng thuyết phục Lingling Kwong thuận theo ý trời.Lingling Kwong nhận ra đó là lí do vì sao mỗi lần trở lại, kí ức đều rất rời rạc, dần dần mọi thứ mờ ảo vô thực, 1 phần cảm xúc cũng dần nguội lạnh, tình cảm cũng theo đó mà biến mất.

Chỉ có tình yêu mà cô dành cho Orm Kornnaphat chưa từng biến mất, nó có thể đến muộn nhưng chưa từng bị nuốt chửng bởi thời gian.

Tâm trí đã sớm khắc ghi thứ tình cảm sâu đậm này, chỉ cần là Orm Kornnaphat, trái tim Lingling Kwong sẽ loạn nhịp vì nàng."

Vậy có nghĩa là tôi chỉ còn 1 hồn?"

Lingling Kwong không quan tâm bản thân có thể đầu thai chuyển kiếp hay không, chỉ cần có thể đặt cược, cô sẵn sàng dùng tất cả để trao đổi.Vị cao tăng tiếp tục thở dài, ông biết có khuyên như thế nào cũng vô dụng, đành cầm pháp trượng vẽ ra một vòng tròn rồi lẩm nhẩm, không gian xung quanh liền biến hóa, xung quanh trống rỗng không nhìn thấy đường chân trời.

Tiếng tụng kinh biến mất, Lingling Kwong nhìn thấy bản thân đang đứng trên mặt nước, mỗi một bước đi đều để lại làn sóng nhỏ, cô đi theo vị cao tăng đứng trước một cánh cửa.Lingling Kwong muốn mở cánh cửa lại bị người bên cạnh ngăn lại.

Vị cao tăng cầm pháp trượng gõ xuống mặt nước, trên đó xuất hiện những hình ảnh quen thuộc mà Lingling Kwong không tài nào nhớ được.

"Đó đều là những điều thí chủ từng trải qua ở những kiếp trước, thí chủ đã đánh mất Sảng Linh - Nó là sự sáng suốt và trí tuệ của chủ thể, Sảng Linh mang theo kí ức nên những điều thí chủ đã quên đi là vì đánh mất nó.."

Lingling Kwong nhìn những thứ được gọi là kí ức biến mất ngay trước mắt, Lingling Kwong giống một người sống với cái xác không hồn, trái tim như quên đi cảm giác đau đớn, tình yêu mà cô dành cho Orm Kornnaphat đã không còn là tình cảm thuần túy, đó chỉ là chấp niệm nhiều đời.Vị cao tăng nhìn gương mặt không cảm xúc của Lingling Kwong, tiếc nuối nói: "Có lẽ thí chủ không nhận ra nhưng cảm xúc của thí chủ cũng đã biến mất.

U Tinh - Hồn này biểu tượng cho tình yêu và cảm xúc, thứ thí chủ đang theo đuổi không phải tình yêu, nó chỉ là chấp niệm nhiều đời mà thôi"Vị cao tăng không khỏi cảm khái trước tâm niệm mạnh mẽ của Lingling Kwong, ông ngước nhìn xung quanh, một nơi trống rỗng không tồn tại thứ gì, một thế giới vô hồn không có sự sống như chủ nhân của nó."

Thế giới này chính là nội tâm của thí chủ, mỗi 1 thứ tồn tại ở đây đều có ý nghĩa riêng, vậy mà nơi này lại trống rỗng.. cánh cửa kia là thứ duy nhất còn tồn tại, nó là Thai Quang - Biểu tượng cho sinh lực trong cơ thể, là tia sáng của sự sống, mất đi nó thí chủ sẽ biến mất khỏi thế giới này"Nói rồi vị cao tăng lại gõ pháp trượng, mọi thứ xung quanh dần sụp đổ đưa cả 2 về thế giới thật.Lingling Kwong như hiểu ra điều gì đó nói: "Đây là cơ hội cuối cùng của tôi đúng không?"

Vị cao tăng đáp: "Có thể nói là vậy, 7 phách của thí chủ đã không còn nguyên vẹn, nguyên hồn cũng chỉ đủ để chuyển kiếp, có thể nói thí chủ không còn cơ hội để tiếp tục xoay chuyển vòng luân hồi, nếu tiếp tục cố chấp, hậu quả ngoài sức lí giải của bần tăng"Vị tăng lữ cảm thấy sự tồn tại của Lingling Kwong đã là 1 sự kì diệu, người bình thường đều muốn tiến đến tương lai để tìm kiếm hạnh phúc, chẳng mấy ai muốn quay về quá khứ một lần nữa sống trong đau khổ.

Huống chi việc Lingling Kwong làm là đang đang thách thức ý trời, bất chấp luân thường đạo lí để đảo ngược số phận, thay đổi kết cục đã được định sẵn.

Lingling Kwong chỉ là một người bình thường sao có thể khiến bánh xe số phận chuyển hướng?

Vị cao tăng không hiểu ma lực của tình yêu lớn đến nhường nào mà có thể khiến một người bình thường mạo hiểm đến thế.Lingling Kwong sống 10 kiếp người, mỗi lần tái sinh là một lần nữa sống trong đau khổ.

Những đau thương cô trải qua đủ để giết chết mọi hy vọng để tiếp tục, chỉ là Lingling Kwong cố chấp, hạnh phúc bên Orm Kornnaphat là lí do để cô trả giá.Lingling Kwong tiếc nuối hỏi: "Như vậy.. tôi vẫn còn thứ để trao đổi đúng không?"

Vị cao tăng im lặng.

Khi Lingling Kwong hỏi điều này, ông đã biết mọi lời khuyên của mình đều vô dụng.

Vị cao tăng đứng dậy, có phần bất lực trước sự cố chấp của Lingling Kwong."

Vậy phải coi ý trời, ta mong thí chủ sẽ suy nghĩ thật kĩ trước khi đến tìm ta lần nữa, khi ấy ta sẽ đưa ra đáp án.

Mỗi sinh vật đều có sứ mệnh mà nó phải làm, lá không thể sống thay phần đời của hoa.

Con người cũng vậy, mỗi người đều có số mệnh của riêng họ, số phận là thứ không thể thay đổi"Khi vị cao tăng rời đi, Lingling Kwong không khỏi nghi ngờ chính mình.Liệu có nên tiếp tục hay từ bỏ?Để có thể đánh cược với số phận Lingling Kwong đã tình nguyện dùng hồn phách để đặt cược.

Cô nắm trọn kí ức nhiều đời cũng là nhiều lần tự đày ải chính mình.Một lần thất bại là 1 lần chờ đợi đến tuyệt vọng chỉ để tàn lụi, Lingling Kwong không thể tự kết thúc sinh mệnh của chính mình, nếu làm vậy cô sẽ đầu thai chuyển kiếp, không còn cơ hội thay đổi số phận.Luật trời không cho phép Lingling Kwong giải bày với ai, nếu nói ra sự thật sẽ khiến trời cao tức giận, hình phạt chính là mạng sống của người cô yêu thương nhất.Và cuối cùng Lingling Kwong không có quyền chọn thời điểm bắt đầu, mọi thứ đều là ván cờ số phận bày sẵn đợi cô đến giải.Mỗi 1 quy tắc đều giam cầm Lingling Kwong trong tuyệt vọng cùng kìm nén, thất bại rồi lại thất bại, ánh sáng hy vọng chưa từng xuất hiện cứu rỗi niềm tin trong cô, tuy vậy Lingling Kwong chưa từng có ý định từ bỏ.Chỉ là..

đã không còn cơ hội để tiếp tục.
 
Lingorm | Into Your Amrs
Chương 25


Tiếng pháo mừng vang ngập trời.Trong khu vườn rộng rãi bên hồ, một buổi lễ đang được tổ chức hoành tráng.

Trước sân khấu lớn là hàng trăm bàn khách được sắp xếp đẹp mắt, màu trắng tinh tế là tông màu chủ đạo của buổi lễ này, tiếng hò reo phấn khích nổi lên khi 2 nhân vật chính xuất hiện.

Orm Kornnaphat đi trên con đường rải hoa, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười vui vẻ, nàng khoác tay cha, được ông trao tận tay cho người nàng yêu, ánh mắt nàng lộ rõ vẻ hạnh phúc.Nhìn thấy vẻ xinh đẹp ấy, Lingling Kwong lại rung động.

Orm Kornnaphat bước đến gần hơn, nắm lấy tay người trước mặt, bước đi trong tiếng chúc mừng của mọi người.

Lingling Kwong ngắm nhìn nàng mặc váy cưới, bất giác mỉm cười, trái tim trong lồng ngực trở nên đau nhói.Orm Kornnaphat bước lên sân khấu nắm lấy tay Jiid Notrophis, phút giây ấy trái tim cô như vỡ vụn.

Khi hai người bắt đầu trao nhẫn, Lingling Kwong mất bình tĩnh đứng lên, thế nhưng đôi chân như mất đi sức lực, cô chôn chân đứng tại chỗ, cố gắng để âm thanh thoát ra khỏi cổ họng đều vô dụng.

Lingling Kwong bất lực nhìn Jiid Notrophis trao nhẫn cho Orm Kornnaphat, khi đôi môi hai người tiến lại gần, âm thanh tuyệt vọng mới thoát ra.

"DỪNG LẠI!!"

Lingling Kwong giật mình tỉnh giấc.Trán cô rỉ ra 1 tầng mồ hôi mỏng, tiếng thở nặng nề là âm thanh duy nhất tồn tại trong căn phòng, Lingling Kwong đặt tay trước lồng ngực cảm nhận nhịp đập của chính mình.

Điều cô vừa mơ thấy là có thật, thậm chí không chỉ 1 lần.. và lại một lần nữa, những điều đó sắp trở thành sự thật.Đôi mắt này từng chứng kiến người mình yêu ở bên người khác, đôi tay này từng ôm lấy thân thể lạnh lẽo của nàng, trái tim này chưa từng quên nỗi đau ấy.

Tất cả bất hạnh đều hằn sâu trong kí ức, có gì mà linh hồn này chưa từng trải qua chỉ có thể là hạnh phúc trọn vẹn.Lingling Kwong đang dần mất đi sự tỉnh táo để tiếp tục tồn tại trong thế giới tối tăm này, Orm Kornnaphat là nguồn sáng duy nhất giữ cho lí trí hoạt động, vậy mà nguồn sáng ấy sắp rời xa cô 1 lần nữa.Lingling Kwong mệt mỏi.Có lẽ Jiid Notrophis đã đúng, lời nói của đối phương liên tục văng vẳng bên tai, giày vò cô mỗi đêm chẳng thể yên giấc."

Lingling Kwong, 2 ta đều có điểm chung chính là yêu Orm Kornnaphat đến mất trí, sự cố chấp của tôi chẳng là gì so với cô, thế nhưng nỗ lực của cô có bao giờ mang lại hạnh phúc đâu?

Cô có từng nghĩ nàng cần sự hy sinh của cô không?

Chính cô cũng biết giữa 2 người là đoạn nghiệt duyên không thể trùng phùng, một người không biết cách yêu thương bản thân làm sao trao cho người khác tình yêu?Chỉ khi trong bóng tối, ánh sáng mới trở nên rõ ràng, chỉ khi nhìn thấy sự thật ngay trước mắt, con người mới tỉnh ngộ, sự thật chính là 10 kiếp trùng sinh Lingling Kwong vẫn bất lực trước số phận, cô thực sự bị những lời nói của Jiid Notrophis thuyết phục."

Trong vòng luân hồi, 10 lần!

Chưa lần nào tôi thắng được cô, cô có được tình yêu của nàng nhưng chẳng thể thắng được ý trời, chúng ta đều là người bình thường bất lực trước hiện thực, suy cho cùng dù là tôi hay cô, cuối cùng chỉ mong nàng hạnh phúc, tôi thừa nhận ván cược này tôi thua rồi, cũng mong cô hiểu được.. mọi thứ nên kết thúc rồi.."

Bầu trời bên ngoài vẫn là 1 màu đen tĩnh lặng, tiếng gió gào rít liên tục đập vào cửa sổ, căn phòng hiện lên vẻ cô đơn ảm đạm, tia sét như muốn xé toạc bầu trời, sáng lên rồi nhanh chóng vụt tắt.

Trong 1 khoảnh khắc ngắn ngủi, Lingling Kwong nhìn theo hướng ánh sáng hắt vào, tấm thiệp màu trắng càng trở nên chói mắt.Đôi mắt cô bị bóng tối che phủ, trái tim dần mất đi cảm giác đau đớn giống như những kí ức đã biến mất, Lingling Kwong trở thành kẻ vô cảm đánh mất mục đích sống, tự hỏi bản thân đang tồn tại vì điều gì?Cuối cùng Orm Kornnaphat vẫn đồng ý kết hôn với Jiid Notrophis....Orm Kornnaphat đã làm được điều mình muốn, thành công xóa cái tên Lingling Kwong ra khỏi cuộc đời mình, thậm chí còn tìm được người tốt hơn cô để ở bên 1 đời.Nàng đã cố gắng nghĩ vậy.Orm Kornnaphat lần nữa kết hôn, lần nữa mặc lên bộ váy cưới lộng lẫy trải qua giây phút hạnh phúc nhất của đời người, ấy vậy nàng lại không cảm nhận được niềm vui nào.

Từ sâu tận đáy lòng, Orm Kornnaphat không khỏi nhớ về khoảnh khắc hạnh phúc nhất nàng từng trải qua, giống như lúc này, chỉ là người ở bên cạnh nàng không phải Lingling Kwong.Orm Kornnaphat được nhiều người vây quanh, nàng dùng nụ cười thương nghiệp tiếp đón, sự nhiệt tình ấy nhanh chóng cạn kiệt, nàng tìm lí do đuổi khéo mọi người.

Nhìn biểu cảm gượng ép của nàng, Mae Koy có chút lo lắng, cảm thấy con gái có tâm sự trong lòng.Việc kết hôn được lên kế hoạch tỉ mỉ, thậm chí là nhiều năm, thế nhưng bà chưa từng thấy nàng thực sự mong chờ cuộc hôn nhân này.

Chỉ vài tiếng nữa buổi lễ sẽ diễn ra, bà cảm thấy lo lắng liệu đây có thực sự là điều con gái mình muốn."

Nong Orm, mẹ vẫn luôn thắc mắc trong lòng.. con có thực sự muốn kết hôn cùng Jiid không?"

Orm Kornnaphat từ khi chia tay Lingling Kwong chưa từng mở lòng với ai.

Khi ấy nàng còn trẻ, mẹ không quá lo lắng vì điều đó, thời gian trôi qua càng lâu, bà nhận ra Jiid chưa từng là người nàng yêu thật lòng.

Orm Kornnaphat đã bác bỏ điều đó, Mae Koy không thể làm gì hơn, vì vậy bà mong nàng hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi đi đến quyết định cuối cùng.Trái tim Orm nhói lên vì câu hỏi của mẹ, ánh mắt là vẻ mông lung, trước kia bản thân có thể dễ dàng trả lời nhưng giờ đây nàng có chút dao động, trong tim vẫn luôn có 1 lỗ hổng thật lớn, nhưng nàng không còn sức lực để vá lại vết thương đó, con đường phía trước dù có ra sao nàng vẫn phải tiếp tục bước đi, đã không còn cơ hội để quay đầu.Orm Kornnaphat an ủi mẹ cũng là an ủi chính mình: "Chỉ là con hơi hồi hộp thôi, mẹ đừng lo lắng"Mae Koy không nhìn ra nàng đang nói thật hay nói dối, đôi mắt bà đỏ lên, trong lòng chỉ mong nàng yêu đúng người.

Nhìn thấy biểu cảm của mẹ, Orm Kornmaphat nhớ về đời trước, đôi mắt bất giác đỏ lên vì xúc động.Khi đó, mẹ chưa từng hỏi nàng những lời này mà hoàn toàn tin tưởng giao phó nàng cho Lingling Kwong, bản thân cũng đặt nhiều kỳ vọng xây dựng 1 gia đình nhỏ với cô, mong muốn sống trọn 1 đời bên người, bình bình ổn ổn chẳng mong cầu gì hơn.Thật trào phúng khi nàng cưới người dùng chân thành đối đáp lại bị mẹ nghi ngờ, còn người bỏ rơi nàng lại được bà tin tưởng.

Vậy mà chính nàng lại chưa từng hết yêu người đã rời bỏ mình, vẫn muốn cùng người đó viết tiếp câu chuyện của cả hai.Orm Kornnaphat nghĩ bản thân đã thành công từ bỏ Lingling Kwong, nàng mệt mỏi muốn buông xuôi tất cả, muốn giải thoát bản thân khỏi đoạn nghiệt duyên đau khổ.

Ấy vậy mà, khi mọi thứ trở thành sự thật, thứ nàng cảm nhận được chỉ toàn trống rỗng, trái tim chưa từng vì ai khác mà loạn nhịp.Ngay khi sắp bước vào khoảnh khắc quan trọng nhất của đời người, Orm Kornnaphat bắt đầu do dự, nàng nhớ về lễ cưới ở kiếp trước mà vô thức mỉm cười.

Mọi thứ khi ấy diễn ra vô cùng tốt đẹp, những cảm xúc hạnh phúc, mong chờ, hy vọng.. tất cả đều là niềm tin tích cực chào đón cuộc sống mới.Thời khắc cùng người trong lòng bước vào lễ đường, được mọi người xung quanh chúc phúc, trái tim nàng như muốn nổ tung vì hạnh phúc.

Orm Kornnaphat chưa từng quên dáng vẻ khẩn trương vì lo lắng của Lingling Kwong khi nắm lấy tay nàng, trái với vẻ ngoài lạnh lùng, đôi tay cô run rẩy đeo nhẫn cưới cho nàng, mạnh mẽ tuyên thệ trước mặt nàng, sâu thẳm nơi đáy mắt là tình cảm chân thành.Đôi mắt sẽ không nói dối đúng không?Mọi thứ như một thước phim cũ tua chậm trong kí ức, Orm Kornnaphat chưa từng quên một khoảnh khắc nào, những kí ức hạnh phúc trở thành ánh sáng duy nhất dẫn lối nàng bước tiếp, không còn lưu luyến hay thất vọng, cứ vậy thuận theo tự nhiên.Một đời này nàng không còn gì để luyến tiếc, nếu đây đã là ý trời, Orm Kornnaphat sẽ phó mặc tất cả cho số phận.
 
Lingorm | Into Your Amrs
Chương 26


Thông tin về đám cưới thế kỉ giữa hai gia tộc lớn lan tràn khắp mọi mặt báo, ai nấy đều ca ngợi Orm Kornnaphat và Jiid Notrophis là một cặp trời sinh, trai tài gái sắc, người người ngưỡng mộ chuyện tình giữa hai người.

Báo chí khen ngợi chuyện tình yêu của họ đến tận mây xanh, những từ ngữ tốt đẹp nhất đều dùng để mô tả lễ kết hôn của Orm Kornnaphat cùng Jiid Notrophis.Lingling Kwong siết chặt tay, đôi mắt trở nên ảm đạm vì bản tin trên điện thoại.

Chỉ vài tiếng nữa thôi, tình yêu của Orm Kornnaphat sẽ vĩnh viễn không thuộc về Lingling Kwong nữa.

Cầm tấm thiệp trên tay, Lingling Kwong không có đủ dũng cảm để đối mặt với nó lần nữa, cô bị nhấn chìm trong suy nghĩ của chính mình, đôi mắt chỉ còn sự tuyệt vọng.

Người cô chờ đã đến, ngay khi đối phương ngồi vào ghế phụ bên cạnh, Lingling Kwong chủ động lên tiếng: "Việc này nhờ cô, sau này không cần đi theo tôi nữa, cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi thời gian qua"Đối với người ở bên giúp đỡ mình nhiều năm, Lingling Kwong cảm kích sự hỗ trợ của đối phương, cô không còn lạnh lùng như lúc làm việc mà trở nên gần gũi hơn.

Lần đầu tiên được Lingling Kwong coi như bạn bè nhờ vả, thư kí trở nên xúc động, đôi mắt cô nhòe đi sau lớp kính, khó tin nhìn người thường dùng vẻ mặt vô cảm đối diện với mình.

Thư kí xúc động nhận tấm thiệp Lingling Kwong đưa tới, nước mắt rơi đầy mặt."

Ngài..

đừng..

đừng có làm gì dại dột nhé!

Tôi.. tôi.. sẽ giúp ngài mọi việc, làm việc không lương cũng được.. nên là.. nên là đừng đuổi tôi mà.."

Lingling Kwong mỉm cười đáp: "Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi chút thôi, tài năng của cô nên được sử dụng đúng chỗ, tôi đã chuyển lương 2 năm cho cô coi như quà chia tay"Ethane cố gắng bình tĩnh, cảm thấy Lingling Kwong không còn lạnh lùng như trước, ngôn từ có chút lộn xộn, sự tò mò trong trong lòng trở thành âm thanh bật thành tiếng."

Không cần!

Làm việc với ngài rất vui.. tôi có thể hỏi 1 chút không?"

Lingling Kwong gật đầu.Ethane lau đi nước mắt trên mặt, nhìn tấm thiệp trên tay, cô ta thắc mắc: "Làm việc với ngài nhiều năm, tôi có chút không hiểu.."

"Cứ nói thẳng đi, tôi sẽ trả lời".

Lingling Kwong biết đối phương muốn hỏi gì.

"Thì.. ngài đối với người này.. tôi tưởng là ngài làm tất cả để ở bên cô ấy".

Vừa nói hết câu Ethane liền cảm thấy hối hận.Lingling Kwong đã bất chấp tất cả kể cả làm ra việc thiếu đạo đức nhất cũng đã làm, những năm qua Lingling Kwong uống rượu thay cơm, đối nhân xử thế thì lạnh lùng khó đoán.

Thư kí nhìn thấy vẻ điên cuồng của Lingling Kwong, tưởng chừng cô sẽ vì người kia mà làm đến cùng nhưng giờ này lại bỏ cuộc.

Cô ta không nghĩ người máu lạnh như Lingling Kwong sẽ từ bỏ chỉ vì đối phương từ chối.

Lingling Kwong sẽ từ bỏ sao?"..."

Lingling Kwong không trả lời.Trong xe trở nên yên lặng đến đáng sợ.Lingling Kwong thở dài nói: "Cố chấp để đổi lại điều gì?

Giữa tôi và em ấy đã không còn 2 chữ duyên phận nữa rồi""Có thể.. mọi thứ vẫn có thể thay đổi mà, tôi tin ngài sẽ làm được nên hãy.."

Lingling Kwong ngắt lời: "Tôi từ bỏ không phải vì hết yêu mà là hiểu bản thân không thể cố chấp mãi", cô nhìn bầu trời ngoài kia rồi nói: "Trời hôm nay đẹp như vậy, tôi không thể nói bầu trời ấy là của riêng mình.

Yêu không nên ích kỉ, chỉ cần em ấy hạnh phúc, tôi thì sao cũng được.."

Trời hôm nay rất đẹp, rất hợp để tổ chức những buổi lễ quan trọng như thế này.

Thế mà Lingling Kwong chưa từng tận hưởng vẻ đẹp đó, thứ cô nhìn thấy qua lăng kính chỉ là màu đen ảm đạm.Ethane nhìn thấu sự si mê trong đôi mắt Lingling Kwong, đôi mắt ấy thường ngày luôn mang đến cảm giác lạnh lẽo, ấy vậy mà cô ta có thể nhìn thấy sự yếu đuối hiếm hoi của Lingling Kwong lúc này.Tại sao yêu đến vậy lại dễ dàng từ bỏ chứ?Thư kí cảm thấy nuối tiếc vì những đau khổ mà Lingling Kwong từng trải qua, cô ta mong đối phương có thể cố gắng thêm lần cuối.

Đối với Ethane tình yêu xứng đáng để trả giá, cô ta cố gắng thuyết phục Lingling Kwong."

Vậy ngài hãy nói với cô ấy, cho cô ấy biết sự thật còn hơn là im lặng, biết đâu.. biết đâu chỉ là hiểu nhầm!!"

Lingling Kwong lắc đầu đáp: "Im lặng sẽ mất hết, vậy nói ra rồi có thay đổi được gì không?", cô đặt ra câu hỏi rồi tự trả lời: "Càng giải thích càng giống như tôi đang trốn tránh đối mặt với sai lầm của mình, tôi không muốn bào chữa hay trốn tránh nó.

Đôi khi, có những điều không nói ra sẽ tốt hơn để đối phương biết được, sự thật chỉ càng tổn thương hơn mà thôi"Không phải Lingling Kwong chưa từng giải thích, cô đã từng làm điều đó rất nhiều lần, mười kiếp luân hồi đã là 1 loại cố chấp, chỉ cần có thể đánh đổi, Lingling Kwong đều hi sinh tất cả nhưng chưa lần nào cô tìm được chìa khóa mở ra cánh cổng hạnh phúc.Đâu phải Lingling Kwong chưa từng van xin?

Khi những lời giải thích trở nên vô nghĩa, khi nỗ lực chứng minh tình yêu đều bị trời cao dẫm đạp, cô đã cầu xin Orm Kornnaphat đừng rời đi nhưng kết cục chỉ có đau thương.

Cả nàng và cô đều bị dày vò, dù là bằng cách này hay cách khác số phận luôn tìm cách cướp Orm Kornnaphat khỏi cuộc đời Lingling Kwong, rồi bắt cô sống trong chuỗi ngày tuyệt vọng kéo dài.Cuối cùng thì buông bỏ là sự lựa chọn duy nhất còn lại, nỗi đau phải tự mình chứng kiến người thương bước lên lễ đường cùng kẻ khác, Lingling Kwong đã chịu đựng cảm giác đau thấu tâm can không chỉ 1 lần, vậy mà..

đó lại là kết thúc tốt nhất để nàng sống trọn 1 đời.Cái kết có hậu nhất trong trí nhớ Lingling Kwong là như bây giờ, Orm Kornnaphat sẽ tiếp tục sống một cuộc đời không có cô ở bên, một đời yên bình đến già, không có toan tính hay khổ ải.Cái kết trọn vẹn của nàng lại là khổ sở tột cùng Lingling Kwong sẽ phải nhận lấy, cuối cùng cô chấp nhận hình phạt trời cao giáng xuống, tất cả đều là vì lòng ích kỉ riêng, Lingling Kwong sẵn sàng trả giá vì sai lầm bản thân gây ra.Ethane vẫn không bỏ cuộc: "Nhưng mà.."

Lingling Kwong lạnh lùng nói: "Tôi thà chọn một kết thúc buồn thay vì chọn một nỗi buồn không bao giờ kết thúc"Lời nói mang theo sự tiếc nuối hòa với quyết tâm trong lòng.Một nỗi buồn không bao giờ kết thúc, điều đó đã xảy ra suốt 10 kiếp luân hồi như 1 vòng tròn khép kín.

Níu kéo chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, có lẽ đã đến lúc đặt dấu chấm hết cho tất cả.

Đời này, kiếp này.. và cả kiếp sau, kết thúc sự tuyệt vọng này là cách duy nhất giải thoát cả hai khỏi đau khổ, Lingling Kwong không muốn vì sự ích kỉ của bản thân mà làm liên lụy đến Orm Kornnaphat, một mình cô trả giá vì nó là đủ rồi, là cô tự làm tự chịu.Nếu đã là nghiệt duyên, Lingling Kwong nguyện từ bỏ số kiếp luân hồi, nguyện dùng sinh mệnh cuối cùng trả cho nàng 1 đời hạnh phúc, 1 kiếp bình yên.Sự im lặng lần nữa bao trùm không khí xung quanh.Lingling Kwong nhìn đồng hồ, giọng nói có phần miễn cưỡng: "Cũng không còn sớm nữa nhờ cô thay tôi đến chúc mừng em.. kết hôn vui vẻ""Hãy đưa tờ giấy này cho Orm, nói với em ấy.."...Trong xe chỉ còn một người.Lingling Kwong vẫn chưa rời đi, cô ngồi trong xe nhưng tâm trí đã đi đến buổi lễ kia.

Trái tim trong lồng ngực đang không ngừng co thắt bóp nghẹt hơi thở, cô thẩn thờ nhìn tấm thiệp cưới trên tay, trong vô thức một bên góc đã bị nhàu nát, tấm thiệp rất đẹp, cái tên trên đó cũng thật đẹp..Orm Kornnaphat SethratanapongGiọt nước lạnh lẽo rơi xuống làm nhòe đi những chữ cái xinh đẹp trên giấy, tên của cô đã không xuất hiện bên cạnh nàng, vĩnh viễn không thể ở bên..Lingling Kwong cảm thấy thứ trên tay còn lạnh lẽo hơn cả trái tim trong lồng ngực.

Cơ thể đã không còn cảm nhận được cảm giác đau đớn, buồn bã, thất vọng, cảm xúc trong cô đã biến mất nhưng linh hồn này, cơ thể này chưa từng quên đi cảm giác yêu một người, người cô dùng chấp niệm nhiều đời để đánh đổi.Trong vòng luân hồi, nếm trải hết thảy mùi vị đắng, cay, ngọt, bùi, của hợp và tan, có khóc và cười, bao nhiêu phần bất lực, mấy phần cố chấp và rồi đến cuối cùng là buông bỏ.

Lingling Kwong đều trải qua tất cả, cuối cùng vẫn đầu hàng trước sự thật, nàng và cô có duyên mà không có phận, cũng vì nhân quả luân hồi, mọi thứ đã dần đi đến hồi kết.

Số kiếp định sẵn đời này, chúng ta vẫn không thể thoát khỏi xiềng xích của số phận.

Cuộc đời cho hai ta gặp gỡ, chị đã nghĩ đó là khởi nguồn của duyên phận, ấy vậy mà chỉ trong cái chớp mắt, dây tơ hồng kết nối hai ta đã đứt đoạn, chị ngỡ ngàng nhận ra đó là duyên nợ, khi chị trả hết cho trời, thứ còn lại là bi thương.Một đời có quá nhiều nuối tiếc, không thể buông bỏ cũng không thể tiếp tục.

Ở chốn hoang vu này, giữa những tối tăm mờ mịt, ánh sáng mà em mang đến đã không đủ để sưởi ấm chị nữa rồi..Orm Kornnaphat là ánh sáng Lingling Kwong không thể chạm tới, nàng mãi mãi là sự tồn tại ấm áp nhất trong nỗi nhớ của cô.

Rất lâu sau Lingling Kwong mới bình tĩnh trở lại, cô thắt dây an toàn, khởi động xe rời đi, ánh mắt kiên định càng khẳng định quyết tâm trong lòng, chiếc xe băng băng chạy nhanh trên đường cao tốc, hướng đến cây cầu trước kia đi đến..Có lẽ giờ này em đang mặc trên người chiếc váy cưới, nắm tay người ấy cùng nhau bước lên lễ đường.

Chị mong rằng, đời này em sẽ không phải hối tiếc vì điều gì, ngày hôm nay em hãy thật hạnh phúc nhé!Lingling Kwong.
 
Lingorm | Into Your Amrs
Chương 27 - END


"Cô ấy đã nói như thế"Ethane thuật lại lời Lingling Kwong đã nói trước đó, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng, muốn tiếp tục nói gì đó rồi lại thôi.Orm Kornnaphat cảm thấy thất vọng, những lời chúc phúc đi vào tai, ngày hôm nay nàng nhận được rất nhiều, mỗi 1 lần trái tim như bị mũi tên đâm trúng, nhưng khi nghe đây là lời của người kia, trái tim nàng đã hoàn toàn bị giết chết.Cơn đau đột ngột ập tới khiến Orm Kornnaphat khó thở, nỗi đau ấy hiện diện trên gương mặt, hóa thành nước mắt, mang theo toàn bộ đau thương rơi xuống chiếc váy cưới.Nàng ngăn nức nở tràn ra khỏi cổ họng, cơ thể vô lực ngã trên ghế, bàn tay run rẩy che lấy miệng, tay còn lại khó khăn chống đỡ cơ thể kiệt quệ.

Đôi mắt xinh đẹp ngập trong biển cả, nỗi đau trong lòng tựa con sóng lớn nhấn chìm hy vọng trong lạnh lẽo, giọng nói Orm Kornnaphat nức nở tìm kiếm sự thật: "Lingling Kwong đã nói vậy thật sao?"

Ethane không nói gì, sự im lặng xác nhận câu hỏi trong lòng nàng, cô ta lấy ra trong túi 1 tờ giấy đưa cho Orm Kornnaphat.Nhìn nét chữ trên đó, nàng thực sự không kìm được nữa, nước mắt rửa trôi mọi nghi ngờ trong lòng, những hy vọng và chờ đợi đều hóa tro tàn, đã đến nước này, có lẽ là chấm dứt thật rồi..Đời trước, kết thúc bằng 1 tờ giấy, cùng một nét chữ, cùng một người.Đời này.. thời gian chỉ sớm hơn mà thôi.Tiamo,Lời này chị đã từng nói, chị muốn cùng em đến Ý ngắm vẻ đẹp của thành phố Venice, đắm chìm trong bản tình ca từ những người lái thuyền trên kênh đào Grand Canal.

Bởi vì em thích núi, chị thích biển, hai ta sẽ cùng đến vùng đất Cinque Terre, từ nơi vách đá cheo leo cùng nhau đón cơn gió từ vùng biển địa trung hải.

Và ở nơi trung tâm thành phố Florence, trước nhà thờ Santa Maria, chị muốn ở bên em, dùng tình cảm này trao cho em chiếc nhẫn đính ước.Nhưng lần này, chỉ mình chị thôi, chị sẽ đến Ý, đến nhà thờ chính tòa Milano xưng tội.

Cảm ơn số phận đã để chị gặp được em, chị xin lỗi vì đã nói dối, nhưng từ tận đáy lòng tình cảm này là thật.

Cuối cùng chị sẽ đến Pháp, ở nơi lãng mạn nhất, rực rỡ nhất lần nữa nói với em.. tiamo.Lingling Kwong....Orm Kornnaphat khó khăn chấp nhận sự thật, nước mắt như những hạt mưa lạnh lẽo, cơn bão trong lòng lập tức nuốt chửng nàng trong nỗi đau tột cùng.

Phải chăng là do mối duyên dở dang từ kiếp trước, đời này nước mắt nàng chưa từng rơi vì hạnh phúc?Đời này là một sự trừng phạt.Một vòng rồi lại một vòng, quanh đi quẩn lại vẫn là bi thương.

Yêu thì sao mà không yêu thì như thế nào?

Kết quả vẫn chưa từng thay đổi.

Yêu hay từng yêu cũng chẳng có ý nghĩa gì khi cuối cùng vẫn là chia ly.

Trái tim Lingling Kwong là biển lớn, có sóng dữ, có bão tố và có cả vẻ đẹp của sự yên bình.

Biển cả thật khó đoán, nó có thể đẹp đẽ và đầy hy vọng khi đón ánh bình minh, còn khi mặt trời dần chìm sâu xuống đáy biển, nó khoác lên mình vẻ cô đơn và đáng sợ.

Tình yêu này giống như con thuyền lớn lần nữa đứng trước cơn bão biển, những con sóng hung bạo tàn phá con thuyền, những cơn gió mạnh thổi tan ý chí người thủy thủ và đến cuối cùng, con thuyền ấy lại chẳng thể cập bến, mang theo kho báu ngàn vàng chìm sâu dưới đáy đại dương lạnh lẽo.

Ở nơi đáy biển, dù là thứ quý giá đến đâu cũng trở nên vô dụng.Orm Kornnaphat chưa từng đoán được tâm tư người, lại càng không thể hiểu.

Tâm người tựa biển sâu, nàng đã không còn muốn đi tìm lời giải vì chính Lingling Kwong đã cho nàng câu trả lời.Tiamo lời này chị muốn nói với em, thế nhưng nơi ấy không phải Ý mà là Pháp..Ngày ấy Orm Kornnaphat dành hết cả trái tim để yêu một người, bây giờ nàng dùng hết cả lí trí để quên đi.

Suốt ngần ấy thời gian, Orm Kornnaphat sống với một trái tim tan vỡ, nó sẽ luôn đập mãi cho đến khi sự sống thật sự biến mất.Thời gian sẽ chẳng vì ai mà dừng lại và sự sống cũng thế.

Cuộc đời mỗi người đều có hạn sử dụng, Orm Kornnaphat đã cố gắng vượt qua nỗi đau trong lòng, biến tức giận thành sức mạnh và để nỗi đau là bài học trưởng thành.

Nàng đã dần thoát khỏi nó, sống 1 cuộc đời bình thường với 1 tương lai đang đợi nàng chạm đến.

Orm Kornnaphat nghĩ bản thân đã thành công từ bỏ Lingling Kwong, nhưng mà..Người ở trong tim, làm sao nói quên là quên?

Người đã động lòng, làm sao nói bỏ là bỏ?Orm Kornnaphat đành ôm nỗi nhớ vào trong tim, để nó trở thành thói quen, là 1 phần của cuộc sống này, nàng hiểu, Lingling Kwong cũng hiểu..

Hai người có duyên mà không có phận, kết thúc lại là cách duy nhất chấm dứt đoạn nghiệt duyên đầy đau khổ này.

Dư âm của nó vẫn còn ở lại, nỗi đau chưa từng rời đi nhưng vẫn tốt hơn hai trái tim ở cùng một chỗ, cùng tồn tại dưới 1 bầu trời chỉ toàn đau thương.

Một kết thúc buồn sẽ tốt hơn một nỗi buồn không bao giờ kết thúc..Chị đã chọn như vậy đúng không?

Orm Kornnaphat đã không còn lựa chọn, nàng không còn lí do để lưu luyến sợi dây tơ hồng giữa hai người, mọi thứ như ván đã đóng thuyền, muốn quay lại cũng không thể, chi bằng sống 1 đời thuận theo tự nhiên, như nước chảy mây trôi không cần vướng bận điều gì.Thuận theo tự nhiên.....Tiếng chuông nhà thờ vang lên báo hiệu buổi lễ đang được cử hành.Lễ kết hôn được tổ chức theo phong cách phương tây, tại tòa nhà cổ kính quan khách ngồi chật kín hai hàng ghế bên trong nhà thờ.Trên con đường trải thảm, Orm Kornnaphat bước đi với nụ cười trên môi, gương mặt dịu dàng đón nhận lời chúc phúc từ mọi người.

Tiếng vỗ tay, tiếng cười nói làm bầu không khí trở nên vui vẻ, không ai nhận ra những giọt nước mắt đã khô trên mặt nàng.

Nụ cười ấy, không biết là thật hay giả, bất kì ai nhìn vào đều cảm nhận được sự vương vấn và nuối tiếc.Orm Kornnaphat bước đi trên con đường rải hoa, mỗi bước chân đều như mang chì, tự hỏi liệu lựa chọn này là đúng hay sai?Sân khấu chỉ cách nàng vài bước chân, Orm Kornnaphat dùng hết dũng khí để bước lên đó, nàng nắm lấy bàn tay Jiid đưa tới, cảm nhận bàn tay thô ráp ấy đang nắm chặt tay mình.

Trong lòng nàng nổi lên xúc động, nước mắt tiếp tục rơi.Jiid Notrophis bất ngờ, nhiều hơn là cảm giác hạnh phúc và vui vẻ.

Anh mỉm cười hạnh phúc giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt, cảm giác như hai người đang cùng nhau cảm nhận niềm vui này.Có người thấy nàng khóc, vội vàng đến lau nước mắt cho nàng, cũng có người khi thấy nàng khóc, liền vội vàng lau đi nước mắt trên mặt.Trước kia, có một người, nước mắt trên má còn chưa khô đã vội vã hôn lên đôi mắt ứa lệ của nàng..Lời người chủ trì nói giống như một cơn gió, Orm Kornnaphat đắm chìm trong thế giới kí ức, những hạnh phúc trước kia trở thành liều thuốc chữa lành tâm hồn vụn vỡ.Khi Jiid Notrophis đọc xong lời tuyên thệ, anh dùng ánh mắt si mê nhìn người con gái trước mặt, chờ đợi lời hứa son sắt từ nàng.Người chủ trì nghiêm nghị nói."...

Con có đồng ý trở thành vợ của Jiild Notrophis Ammophilu không?"...

Con có đồng ý trở thành vợ của Lingling Sirilak Kwong không?"

Con đồng ý"- Luv:3 -
 
Lingorm | Into Your Amrs
Ngoại truyện 1


Ngày đầu tiên tôi rời đi, cũng là ngày em mặc váy cưới trải qua khoảnh khắc hạnh phúc của đời người.Ngày hôm đó em khóc thật nhiều, có phải vì quá hạnh phúc không?

Tôi luôn hy vọng nước mắt của em là vì hạnh phúc rơi xuống, thư của tôi em cũng đọc rồi, nước mắt lần nữa thấm ướt váy cưới, tôi chỉ có thể mong em ngừng khóc, hôm nay là ngày cưới, là ngày vui của em, đừng vì những lời nhạt nhẽo của tôi mà khóc, tôi cũng không có cách nào đến bên em, giúp em lau nước mắt.Ngày thứ 2 đến, buổi sáng trông em không được khỏe lắm, có phải tối qua em lại khóc nữa không?Em nói không muốn ăn gì, lần nữa chui vào chăn ấm làm tổ, cứ vậy hết 1 ngày không ăn không uống chỉ lo nằm ngủ, mọi người lo lắng cho em lại bị em đuổi đi, tôi thật muốn nói em bị ngốc hả?

Cứ như vậy rất dễ bị bệnh, em bệnh rồi tôi cũng không chăm sóc được, em cố ý chọc tức tôi đúng không?Ngày thứ 3 qua đi, hết 1 ngày em nhốt mình trong phòng, mặc kệ những lời quan tâm mà cuộn mình nằm trong chăn, không ai hiểu sao em lại hành động kì lạ như thế, tôi rất muốn nói bọn họ mau kéo em ra ngoài, gần 2 ngày không ăn uống với cơ thể của em làm sao chịu nổi.

Quả nhiên buổi tối, em đói bụng đến mức tiếng nức nở cũng tràn ra ngoài, em trùm chăn kín người làm tôi không biết được em đã ngủ hay chưa, quá nửa đêm rồi tôi lại nghe thấy âm thanh nghẹn ngào.Ngày thứ 4, cuối cùng cũng có người lôi em ra khỏi phòng, chỉ mới vài ngày trông em gầy đi rất nhiều, mọi người hốt hoảng gọi bác sĩ đến, dỗ dành mãi em mới chịu ăn cơm, thuốc vừa uống vào liền nhè ra, bọn họ bất lực chẳng thể làm gì, tôi lại cảm thấy mừng vì ít nhất em chịu ăn cơm rồi, cứ duy trì như thế mọi thứ sẽ ổn thôi.Vài tháng sau, em không còn ở lì trong nhà, mỗi ngày đều tăng ca hơn nửa đêm mới về, may mắn em kết hôn với người tốt, đối phương vẫn luôn ân cần đối đãi, theo thời gian mọi thứ trở nên tốt hơn, em cũng cười nhiều hơn trước.Nửa năm rồi, mới đó em trưởng thành hơn rất nhiều, quỹ đạo cuộc sống dần ổn định trở lại, nhiều người hỏi em dự định có mấy đứa trẻ, tôi cũng rất tò mò không biết em có thích trẻ con hay không?

Nếu có trong nhà sẽ rất náo nhiệt, nếu không thì cũng không sao, như vậy sẽ tự do thoải mái không cần lo nghĩ nhiều.Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó vừa tròn 1 năm kỉ niệm ngày cưới của em, vậy mà em không để ý gì hết, từ tối hôm qua làm việc mà không về nhà, không hiểu sao em mua rất nhiều rượu, hay là em muốn tạo bất ngờ trong ngày kỉ niệm đầu tiên?Quả nhiên tôi đoán đúng rồi, buổi sáng em dành thời gian tỉ mỉ chuẩn bị mọi thứ, may mắn buổi chiều hôm đó nắng đẹp, em không quản ngại đường xa đến thăm tôi, 1 ngày quan trọng như vậy em lại đến chỗ tôi thật không tốt chút nào, tôi chỉ muốn nghe em kể ngày hôm nay của em có ổn không, chứ đâu muốn em đến với tâm trạng buồn bã như thế này.Cuối cùng tôi chỉ có thể bất lực nhìn em khóc đến thương tâm, tôi cũng muốn khóc nhưng mà..

1 linh hồn làm sao khóc đây?Rượu vang em mang đến là loại tôi thích nhưng mà tôi không thấy vui chút nào, em có thể đừng khóc được không?

Tôi không có cách nào, thật sự không có cách giúp em lau nước mắt.1 năm này tôi nhận ra sự thật, cho dù cơ thể tôi có tàn lụi, linh hồn tôi vẫn muốn ở bên em, nhìn em khổ sở như vậy, tôi lại chẳng thể làm gì.Ngày hôm đó tôi trông thấy em mặc váy cưới rất đẹp, dù là bao nhiêu lần vẫn luôn làm tim tôi thổn thức, nhìn em mỉm cười hạnh phúc, nỗi buồn trong tôi phần nào được xoa dịu.Xin em hãy cố gắng, cho dù ngày mai có như thế nào vẫn phải tiếp tục bước đi.

Tôi sẽ luôn bên em, ở nơi ánh sáng không chạm tới dõi theo em, nên là đừng khóc nữa nhé, hãy sớm quên tôi, đừng khóc nữa.Và cuối cùng thì..Tôi yêu em.
 
Back
Top Bottom