- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 653,945
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Lingorm] Chưa Kịp Ly Hôn Đã Kết Hôn
25
25
Đến cửa nhà, Orm có chút khẩn trương, cánh cửa này là khoá mật khẩu, cô không biết sau này Lingling Kwong trở về có đổi mật khẩu hay không.Nhập vào ngày sinh nhật của cô và Lingling Kwong, kèm theo đó là tiếng nhạc vang lên, cửa được mở khóa.Cô đẩy cửa ra.Trong phòng, tất cả đều như cũ.Cô nhìn viền mắt lại ướt nước mắt.Đây là ngôi nhà nhỏ của cô và Lingling Kwong ở bên ngoài.Là các cô cùng nhau mua, thậm chí mỗi một thiết bị lắp đặt ở nơi này đều là các cô cùng nhau thương lượng.Toàn bộ căn nhà giống như biển cả, dùng màu xanh thuần làm màu nền, bởi vì cô thích biển lớn, cô cảm thấy các sinh trong đại dương đều cực kỳ đáng yêu, đồng thời bên trong chúng đều dịu dàng.Orm Kornnaphat thường xuyên vui vẻ ở trong phòng giả làm yêu quái của đại dương, không ít lần đè lên Lingling Kwong giở trò.
Trong căn nhà nhỏ này đã từng chứa đầy tiếng cười của các cô.Trong căn nhà này vẫn còn lưu mùi hương trên người Lingling Kwong, chứng minh gần đây Lingling Kwong đã từng tới.Orm Kornnaphat trầm ngâm chốc lát, cô không dám ở lại lâu, cô đi thẳng vào phòng ngủ, cầm chiếc vali đựng quần áo của Lingling Kwong đã chuẩn bị từ trước đó.Áo khoác đặt ở đâu... váy đặt ở đâu... thậm chí điều nhỏ như đồ lót để ở đâu...Ba năm, dường như cắt đứt rất nhiều.Lại giống như chẳng bao giờ rời đi.Orm Kornnaphat nhanh chóng sắp xếp xong quần áo, trước khi rời đi, cô nhìn thấy album ảnh đặt trên bàn, đó là ảnh chụp chung của hai người từ nhỏ đến lớn.-Đừng qua đó mở ra.Mặc dù trong lòng nói vậy nhưng bàn tay của Orm Kornnaphat vẫn cử động.Lật trang đầu tiên, khi còn bé cô vẫn hơi mập mạp, mặc váy hồng nhỏ, cài kẹp tóc, một tay ôm cổ Lingling Kwong, mỉm cười thỏa mãn nhìn màn hình.Trong ảnh Lingling Kwong cũng giống tiểu công chúa, chỉ là trên mặt không nhiều thịt lắm, dường như có vẻ ngượng ngùng, mút tay.Ai có thể biết được vị ảnh hậu nổi danh đại danh nam bắc sau này khi còn bé mỗi lần khẩn trương thì có thói quen mυ"ŧ tay.Orm Kornnaphat không nhịn được cười, cô kéo ghế, ngồi xuống.Tấm tiếp theo, là lúc hai người cãi nhau, xem ra là bị Dew bắt chụp, bên trong còn lưu dấu móng vuốt của bà.Lingling Kwong rất cẩn thận, mỗi một tấm đều ghi chú thời gian, chỉ là không viết ngày kỷ niệm theo cách truyền thống mà là viết - Năm thứ năm của chúng ta.Trong hình, cô và Lingling Kwong dường như cãi nhau, trong miệng cô còn ngậm que kẹo không hề nhìn Lingling Kwong.
Lingling Kwong nhìn cô, ánh mắt thận trọng.Orm Kornnaphat đau lòng.Chính là như vậy.Từ nhỏ đến lớn, rất nhiều lần ở những nơi cô không nhìn thấy được, Lingling Kwong sẽ dùng ánh mắt như thế nhìn cô, cũng bởi vì cái cảm giác không nỡ đó khiến cho cô hết lần này tới lần khác không có cách nào khắc chế.
-Năm 13 tuổi.Tấm hình kia là tấm cô thích nhất, hai người đội tiểu hoàng mao màu vàng, tay nắm tay cùng nhau băng qua đường, lúc đó cô đang trong thời kỳ thay răng, cười lên là chỗ răng cửa gió lùa.Hồn nhiên như vậy.-Năm 15 tuổi.Tấm này là tự tay Orm chụp, cô còn cố ý viết lời trêu chọc ở bên cạnh ảnh chụp - Trăm công nghìn việc.Từ nhỏ đối với chuyện học hành Lingling Kwong vô cùng nhiệt huyết, trước mặt cô đều là sách bài tập, Orm thì miệng ngậm thanh cay, một tay ra dấu chụp.-Năm 16 tuổi...Cấp hai, Lingling Kwong vẫn không có thay đổi gì, vẫn mặc đồng phục học sinh, nhưng lúc này Orm rõ ràng phản nghịch, tóc cũng không buộc đàng hoàng, trong mắt mang theo vẻ bướng bỉnh, một tay ôm Lingling Kwong, kéo Lingling Kwong dựa vào người mình, cười ngang ngược cường thế.-Năm 17 tuổi...Tấm ảnh này, Orm và Lingling cãi nhau.Là Lingling Kwong giận cô, một mình ngồi ở ven đường, nhìn dáng vẻ này trong mắt còn có cả nước mắt, cô từ phía sau đến gần, tay muốn che mắt Lingling Kwong....18 tuổi, 19 tuổi, 20 tuổi...Từng tấm từng tấm lật qua, Orm Kornnaphat cười rồi khóc, lật tới khi Orm 20 tuổi kết hôn, cả hai đều mặc áo cưới nhìn nhau, cô chợt có loại cảm giác thương hải tang điền*.* (thương hải tang điền), liên quan tới câu chuyện tiên Phật được lưu truyền rộng rãi trong dân gian.
Tương truyền, thời Đông Hán có ông Phương Bình, học giỏi tài cao, thi đỗ đạt và được bổ nhiệm làm quan.
Sau một thời gian thi thố với đời, Phương Bình đã bỏ quan đi tu.
Sau đó, ông đắc đạo và trở thành Phật.
Một lần Phật Phương Bình giáng xuống nhà Thái Kinh (người đời Hậu Hán) cho mời tiên nữ Ma Cô đến.
Ma Cô nói với Phương Bình rằng: "接侍以来已见,东海三为桑田" [Tiếp thị dĩ lai dĩ kiến, Đông hải tam vi tang điền]; nghĩa là "Từ khi hầu chuyện với ông, tôi đã thấy bể Đông ba lần biến thành ruộng dâu".
Câu chuyện này được lưu truyền rộng rãi trong dân gian và được người đời chắt lọc lấy cái tinh chất để phản ánh sự đổi thay của trời đất và cuộc sống.Đời người đều ngắn ngủi như vậy.Mẹ từng nói với cô, nhân sinh như mộng huyễn bọt bèo, như sương mai điện chớp.Nếu như không biết quý trọng, thoáng chốc đã bạc đầu.Cô tiếp tục lật tiếp, đều là từng chút từng chút về cuộc sống của các cô.Đến năm thứ 30, là một tờ trống.Cô trầm mặc, nhắm mắt lại, đó là lúc Lingling Kwong rời đi.Lúc đầu cô nghĩ sẽ khép album lại nhưng cô theo bản năng lật một tấm nữa, cô cho rằng sẽ là chỗ trống... nhưng...Trên album là tấm ảnh chụp siêu âm nằm ngang, cô ngẩn ngơ, tấm ảnh chụp siêu âm này rất giống hạt đậu nhỏ, đen trắng, phía dưới là một đoạn tiếng Anh.Cô cúi đầu cẩn thận quan sát, tim chợt đập rộn lên, như sét đánh.Một khắc đó.Cô cảm giác mình như bị một thứ gì đó thiêu đốt, cả người nóng lên, đôi mắt đỏ ngầu.Đồng tử co lại dán chặt lên hàng chữ đó, tay không khống chế được run run, huyết dịch toàn thân dường như đều bị đun nóng.Tiếp tục lật...Vẫn là tấm ảnh siêu âm.-Con 4 tháng tuổi.-Con 8 tháng tuổi.-Con 9 tháng tuổi.Hô hấp ngày càng dồn dập, ánh mắt của cô đã bị nước mắt làm cho mơ hồ, trải qua rất nhiều suy đoán đã rõ ràng, trong nháy mắt tập hợp kết nối lại.Cô tiếp tục lật.Là ảnh chụp đứa bé.Đứa bé trong hình rất nhiều nếp nhăn nhưng vẫn mỉm cười với ống kính, bé con vẫn chưa nảy nở nhưng đôi mắt, cô cực kỳ quen thuộc, mỗi lần soi gương cô đều khoa trương với người bên cạnh: "Nè, mọi người nhìn đôi mắt mình mê người thế nào, xinh đẹp thế nào, mình sợ không cẩn thận sẽ mê đảo chúng sinh luôn."
Mê đảo chúng sinh...Đôi mắt của cô và đứa bé này giống nhau như đúc.Tiếp tục lật...Là tấm ảnh đứa bé này mặc quần yếm được Lingling Kwong ôm vào lòng cười rạng rỡ.Bên dưới, Lingling Kwong viết một hàng chữ.-Kornie một tuổi, mẹ và mami yêu con.Nếu như lúc trước có thể sẽ không tin...Nhưng bây giờ gương mặt trong tấm ảnh này giống như sao chép mặt cô dán lên.Orm Kornnaphat nhanh chóng lật album, lật tới tấm ảnh gần đây nhất của cô khi còn nhỏ mập mạp.Hai tấm hình đặt chung một chỗ...Có câu nói nào đó vang lên trong đầu cô.-Cô gái xinh đẹp giống như em, vốn dĩ nên có cái tên xinh đẹp phóng khoáng như gió, thế nhưng hai bà mẹ ghê tởm của em, chỉ biết thể hiện ân ái, cho mình một cái tên khó nghe như vậy, Orm Sảo?
Ha ha, người ta vừa nghe đã muốn đá mông mình!
Sau này nếu như em làm mẹ, em tuyệt đối không làm như vậy!-Em muốn gọi con mình một cách cương trực công chính, gọi... gọi là Kornie!
Hừ, em không muốn như hai mẹ của em, mỗi ngày đều bỏ mặc con cái, em muốn dùng sinh mệnh để yêu con!"
...'Cạch' một tiếng, album ảnh rơi trên mặt đất, Orm Kornnaphat còn chưa kịp nhặt lên.Tiếng 'Tít tít' vang lên, cửa được mở ra, bên ngoài phòng truyền tới giọng nói mềm mỏng nhút nhát."
Người ấy không thích con thì sao?"
Lingling Kwong cúi người xuống, vuốt ve tóc Kornie: "Sao vậy chứ, người ấy và mẹ đều yêu con."
Kornie cúi đầu, nhìn bộ lego quà lần đầu gặp mặt đã chuẩn bị xong để tặng cho mami của mình, bé con vẫn khẩn trương: "Người ấy..."
Vừa dứt lời, cửa đã bị đẩy ra.Gương mặt Orm Kornnaphat vẫn còn mang theo vệt nước mắt đi ra, lúc này đây, cô không cần bất kỳ ai nói, ánh mắt bỗng chốc rơi trên người Kornie.Orm Kornnaphat nhìn chằm chằm Kornie, nhìn gương mặt bé nhỏ, nhìn đôi mắt xinh đẹp, nhìn đôi môi điểm tô chút son làm cho người ta yêu thương, vừa nhìn nước mắt của cô đã chảy xuống, cổ họng phát ra tiếng khóc, cả người run rẩy.Kornie ngơ ngác nhìn Orm Kornnaphat, chính thân tình máu mủ tình thâm để cho bé con biết người trước mắt chính là Mami-người từ nhỏ đến lớn mẹ luôn nói rất yêu mình.Hơn nữa... dáng vẻ này...Chính mình đã từng soi gương nhìn thấy vô số lần.Mình và người trước mặt này thật sự giống nhau.Kornie quay đầu nhìn Lingling Kwong, Lingling Kwong cũng mặt đầy nước mắt, cô xoa đầu Kornie: "Con mau qua đó đi."
Kornie chậm rãi đi về phía Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat nhìn Kornie, nước mắt đã làm nhòa tầm mắt của cô, cô cảm giác cánh tay nhỏ bé mềm mại ôm lấy chân của cô, giọng nho nhỏ kiên định gọi: "Mami."
Lúc này, Cherry và Dew từ ngoài cửa đi vào.Cả hai nhìn thấy cảnh này đều rơi nước mắtOrm Kornnaphat chậm rãi ngồi xổm xuống, cô muốn ôm lấy Kornie, nhưng ngay khoảnh khắc đó, trước mắt tối sầm, cô hôn mê bất tỉnh....Khi cô một lần nữa tỉnh lại, trời đã tối, bác sĩ trở lại nhà khám qua, nói Orm Kornnaphat thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, tinh thần cũng cực kỳ không tốt, cũng không thể chịu quá nhiều kích thích, cô vẫn chìm trong hôn mê, giống như muốn đem những giấc ngủ đã thiếu trong mấy năm nay bù vào.Lingling Kwong đứng bên cạnh cửa, ở xa xa nhìn Orm Kornnaphat, cô không dám đi vào, cô không biết bây giờ người ấy có muốn để cho mình đến gần hay không.Cherry sờ trán con gái: "Hơi nóng rồi."
Bà nhìn Dew: "Em phải truyền dịch cho con, nếu tiếp tục thế này cũng không phải là cách."
Dew gật đầu, khẽ thở dài, Kornie đứng bên cạnh nắm góc đầu giường nghiêng đầu nhìn Orm Kornnaphat nằm trên giường, Dew nhìn cảnh này trong lòng chua xót, bà xoa đầu cháu gái: "Kornie, con nên ngủ rồi, ngày mai quay lại thăm Mami được không?"
Kornie nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Orm Kornnaphat, nhỏ giọng hỏi: "Mami cũng bị bệnh sao?
Bệnh như mẹ con sao?
Con sợ..."
Một câu nói cắt nát tâm can những người có mặt ở đây.Lingling Kwong cũng chịu không nổi nữa, cô bước tới trước ôm lấy Kornie, dùng sức ôm lấy: "Không phải, Mami của con sẽ mau khỏe lên, con hiểu chưa?"
Ba năm nay, Kornie cùng Lingling Kwong nương tựa lẫn nhau, Kornie đã từng nhìn thấy vô số lần mẹ mình bước tới ranh giới sinh tử, chế.t rồi sống lại.
Tuy rằng không quen bày tỏ nhưng con tim nho nho chung quy vẫn bị sợ hãi quấn lấy.Tuy rằng Kornie vẫn nghe lời đi ngủ, nhưng hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, đứa nhỏ đã chạy tới phòng của Orm Kornnaphat.Kornie sợ người lớn lại 'đuổi' mình đi, âm thầm ngồi lắp ráp đồ chơi như khi ở bên cạnh cùng Lingling Kwong.Dew và Cherry vài lần đến xem, gọi vài lần nhưng Kornie đều ngoảnh mặt làm ngơ, hai người biết đứa nhỏ này tuy còn nhỏ nhưng có chủ kiến, ngoại trừ thở dài họ cũng không đành lòng nói gì thêm.Kornie trộm nhìn Orm Kornnaphat nhiều lần, lúc ăn cơm còn nhỏ giọng nói với mẹ mình: "Mẹ, Mami thật xinh đẹp."
Lingling Kwong cười cười, cười nhưng lòng chua xót.Dew không muốn khiến cho bầu không khí bế tắc, bà cười đùa Kornie: "Mami với bà ngoại giống nhau ha?"
Bình thường ngoại trừ Lingling Kwong, Kornie không quá thích để ý người khác, nhưng lần này ngược lại, phản ứng cực nhanh: "Không giống, Mami trẻ tuổi hơn, làn da tốt hơn!"
Dew:...Người dám xem Kornnaphat tổng như người lớn tuổi chẳng khác nào cắm da.o lên ngực Kornnaphat tổng, bây giờ cũng chỉ có cháu gái bảo bối của bà.Orm Kornnaphat quá nửa đêm mới tỉnh lại, tinh thần của cô đã thanh tỉnh, có thể nghe thấy người bên cạnh nói chuyện nhưng cơ thể như bị cái gì đó trói lại không thể nhúc nhích, cô cũng không muốn nhúc nhích.Cô quá mệt mỏi.Bây giờ cô không muốn nghe gì, cũng chẳng muốn suy nghĩ gì.Mọi người biết Orm Kornnaphat cần thời gian mà không phải cưỡng ép, ngoại trừ Kornie cũng như đi vào đưa cơm thì trên cơ bản không đi quấy rầy.Phần lớn thời gian Orm Kornnaphat đều là ngủ, thậm chí cô không có nhìn tới Kornie, có đôi khi Kornie níu chân giường nhón mũi chân muốn nhìn xem cô đã tỉnh chưa, lúc đó cô sẽ nhắm mắt đắp chăn qua khỏi đầu, để mặc cho nước mắt ướt khăn trải giường.Bên này, Dew tự mình trao đổi với NAY đạo diễn, nói qua tình huống cơ bản, đồng thời cực kỳ bá đạo để cho NAY đạo diễn có thể tùy ý đưa ra điều kiện bù đắp, bà đều có thể đồng ý.Tuy rằng Lexie không nói gì với NAY đạo diễn nhưng NAY đạo diễn cũng cảm giác được có gì đó không đúng, bà mỉm cười nói: "Trong khoảng thời gian này em cũng không vội, có thể chờ thêm."
Chờ thêm...Đúng vậy, tất cả mọi người đều đang chờ.Chờ Orm Kornnaphat bước ra.Lingling Kwong có vẻ mất ngủ, buổi tối ngủ không yên, trong lòng băn khoăn, trong đầu cũng có rất nhiều suy nghĩ.Sau đó Dew tìm cô nói chuyện.Ngày thường tuy rằng Dew rất bướng bỉnh, lúc Lingling Kwong gả vào, mỗi ngày bà cùng Orm Sảo đấu võ mồm, bây giờ mỗi ngày lại cùng Kornie ồn ào, thế nhưng mọi người đều biết, bà mới là chủ của gia đình này, là người có quyền uy và năng lực khiến người khác không thể làm trái."
Chuyện con và Orm Sảo, hai mẹ sẽ không trách con, chuyện tình cảm mà không thể nói rõ được.
Chỉ là Lingling, con bỏ xuống được Orm Sảo sao?
Bỏ được Kornie sao?
Nếu như con cứ tiếp tục thế này... ngay cả cơ hội cứu vãn cũng không có.
Bây giờ đối với con mà nói sống chính là hi vọng lớn nhất."
-Sống chính là hi vọng lớn nhất.Đúng vậy.Mấy năm nay, từ khi rời khỏi Orm Kornnaphat, cô có thể tạo ra kỳ tích sinh con còn sống tiếp, có thể nhìn thấy Kornie một lần rồi lại một lần tiếp nhận trị liệu, có thể một lần rồi lại từ quỷ môn quan trở về, chẳng phải đều bởi vì 'có hi vọng' sao?
Cô muốn chính mình phấn chấn lên, dù nói thế nào đi nữa bây giờ đã tốt hơn trước đây rất nhiều, đúng không?
Trong lúc cô còn sống, cuối cùng cũng nhìn thấy được vợ và con mình ở bên nhau rồi.Sáng ngày thứ 4.Trời còn mờ tối mọi người còn đang ngủ say thì có một người thức dậy.Orm Kornnaphat thức giấc, cô dậy rất sớm.Cô lặng lẽ mặc quần áo đàng hoàng, bởi vì nằm trên giường nhiều ngày, tay chân của cô giống như thoái hóa, không có sức lực gì.Rửa mặt xong xuôi, trước khi rời đi, cô cúi đầu nhìn món đồ chơi Kornie hay ráp trên mặt đất, trầm mặc chốc lát, cố ép nước mắt chảy ngược vào trong, cô ra cửa.Trước đây sáng sớm thế này đi ra ngoài cũng chỉ có thể là vội vàng quay phim hoặc đưa Lingling Kwong ra sân bay, khi đó, cô và Lingling Kwong ở chung thì ít xa nhau thì nhiều, tuy rằng Lingling Kwong từng nói rất nhiều lần là cô hãy ngủ cho ngon giấc, tự Lingling Kwong đi là được rồi, nhưng cô không quan tâm.Cô muốn ở gần Lingling Kwong, quý trọng từng giây từng phút ở bên nhau, cho dù không nói lời nào, cho dù chỉ là cái ôm ngắn ngủi trên xe, cô cũng thỏa mãn.Hôm nay...Cô ngơ ngác, cô không biết bây giờ bản thân nên làm gì, nhưng thật ra cô cũng không biết nên làm gì.Cô chạy một mạch hướng về chùa Wat Saket, đến cửa chùa, Nom sư cô đã chắp tay đứng đó, mỉm cười nhìn cô: "A di đà Phật."
Cô cũng muốn cười nhưng còn chưa kịp cười, nước mắt nóng bỏng đã rơi trước.Nom sư cô nhìn cô, cũng không nhiều lời, dẫn cô đi vào trong chùa lễ bái.Lúc nhỏ, cô theo mẹ tới chùa miễu, Nom sư cô đã từng nói cô có duyên với phật.
Sau này lớn hơn một chút, khi cô có chuyện phiền não, bản thân không có cách nào thông suốt sẽ tới đây.
Đứng ở giữa chùa nhìn các ước nguyện mênh mông, nhìn dáng vẻ hết sức thành kính của các tín đồ lui lui tới tới, khoảnh khắc đó, lòng cô bình yên lại.Có đôi khi sức mạnh của tín ngưỡng sẽ làm cho người ta mạnh mẽ.Đứng ở đỉnh núi sương mù mờ ảo, cô chậm rãi nói với Nom sư cô những chuyện đã xảy ra trong những năm này, Nom sư cô lặng lẽ nghe, không có suy nghĩ, chỉ lần từng hạt từng hạt trong chuỗi tràng hạt trên tay.Chờ cô nói xong, Nom sư cô ngẩng đầu nhìn cô, hỏi một câu:c"Orm, con còn thích cô ấy không?"
Cũng chỉ một câu hỏi làm cho Orm Kornnaphat ngây ngẩn cả người, cô cho rằng...
Nom sư cô sẽ giống những người khác, hỏi rất nhiều câu hỏi liên quan đến tâm trạng của cô hoặc dứt khoát khuyên bảo cô.Nhưng... không có.Sư cô hỏi câu này Orm Kornnaphat không có cách nào trả lời.Nom sư cô chỉ chờ giây lát, người nhìn Orm Kornnaphat mỉm cười: "Người đời luôn băn khoăn giữa yêu-hận-tình-thù, nhưng họ không biết tất cả cuối cùng sẽ trở thành mây bay, đời người có mấy lần mười năm, chớp mắt thời gian nhanh chóng trôi qua, cuối cùng xương trắng cũng hóa thành cát bụi.
Đời này người yêu thân thiết hơn nữa kiếp sau cũng có thể chỉ là người xa lạ."
Orm Kornnaphat cảm giác lồng ngực như bị vật gì chặn lại.Cô và Lingling Kwong đã từng quỳ gối và thề trước Phật, các cô muốn đời đời kiếp kiếp bên nhau, đời đời kiếp kiếp yêu nhau, không thay đổi.Sư phụ Nom nhìn vào mắt Orm Kornnaphat: "Thế gian này, ngoài trừ sinh tử, mọi thứ đều là việc nhỏ.
Con đã có thể hứa hẹn cùng cô ấy sống chế.t bên nhau, vậy vì sao lại không có cách nào tha thứ?
Đáp án con muốn, ta không thể cho con, trái lại, nó ở trong tâm của con."...Lúc rời đi, Orm Kornnaphat không biết tâm trạng mình là gì, khi cô về nhà, trong nhà chỉ có Lingling Kwong thức dậy, đang nấu ăn, nghe thấy tiếng động, bước nhanh đến trước cửa.Hai đôi mắt đối diện nhau.Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong, Lingling Kwong cũng đồng dạng nhìn cô.Giờ phút này, thời gian như ngừng lại.Hai người cứ nhìn chằm chằm đối phương, ai cũng không lên tiếng.Đã không còn nhiệt huyết như thời niên thiếu, trong mắt cả hai đều đầy mệt mỏi, băn khoăn... thế sự xoay vần, Orm Kornnaphat rất muốn quay trở về quá khứ, cô muốn hỏi Lingling Kwong nếu như thời gian quay trở lại trước đó, để cho Lingling một lần nữa ra quyết định, Lingling có chọn rời đi không?"
Mẹ... con muốn uống nước..."
Giọng non nớt của Kornie ở phòng bên cạnh cắt đứt hai người.Orm Kornnaphat nghiêng đầu đi vào phòng, Lingling Kwong hít sâu một hơi, khắc chế cảm xúc: "Mẹ tới đây."
Hôm nay Dew và Cherry ở bên kia có việc không thể tới, Lingling Kwong cùng Kornie ăn cơm, Kornie rất hiểu chuyện, không giống các đứa trẻ cùng tuổi, từng muỗng từng muỗng ăn rất nghiêm túc.Lúc dọn dẹp chén đũa, Lingling Kwong không tập trung, Kornie đang bưng chén cháo: "Mẹ, hôm qua con nằm mơ, con mơ thấy Mami đã tỉnh, mơ thấy Mami ôm con rồi hôn con, hôn con rất ngọt ngào, con rất vui."
Cơ thể Lingling Kwong cứng lại.Kornie còn đang mỉm cười, dường như còn đang đắm chìm bên trong giấc mơ kia, bé con không nói gì nữa, bưng chén, đôi bàn chân nhỏ đi về phía phòng Orm Kornnaphat.Bé con đã quen mỗi ngày đều bưng vào phòng ăn.Cũng quen với việc yên lặng làm bạn.Hôm nay thời tiết rất tốt, Kornie ngồi trên mặt đất bên cạnh giường Orm Kornnaphat, cúi đầu lắp ráp đồ chơi, cảm nhận ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, bé con ngẩng đầu nhìn tâm tình rất tốt, nhịn không được khẽ ngâm nga một đoạn nhạc: "Bảo bối, bảo bối của con.Dành cho mẹ một chút ngọt ngàoĐể đêm nay mẹ có một giấc ngủ say... ...
Bảo bối của con, mỗi khi mẹ buồn chán sẽ luôn có người ở bên..."
Đây là bài hát trước đây vào buổi tối khi Kornie đau đớn không thể ngủ được khóc thầm khi tiếp nhận điều trị, Lingling Kwong luôn ôm Kornie vào lòng hát rất nhiều lần.
Hôm nay, Kornie tự mình hát nhưng nhớ tới giấc mơ ngày hôm qua, nhớ tới mình rốt cuộc có được hai người mẹ, trong lòng liền vui vẻ.Càng hát càng vui vẻ.Kornie đứng dậy, nhích đến đầu giường, nhón đôi chân nhỏ cố gắng bò lên trên giường.Xốc chăn của Orm Kornnaphat lên, chui vào trong lòng Orm Kornnaphat, nhìn nhìn đôi mắt Orm Kornnaphat đang nhắm chặt, đôi môi anh đào nhỏ nhắn hồng nhạt chu ra hôn lên trán Orm Kornnaphat.Orm Kornnaphat không hề nhúc nhích.Kornie cũng không để bụng, bé con đã tập mãi thành thói quen, vẫn ngân nga bài hát, chỉ là lúc này, bé con dùng cánh tay nhỏ bé ôm lấy Orm Kornnaphat, vỗ về: "Bảo bối, bảo bối của con.Dành cho mẹ một chút ngọt ngàoĐể đêm nay mẹ có một giấc ngủ say..."
Ba năm nay, Kornie và Lingling Kwong cứ như vậy sống nương tựa vào nhau.Có rất nhiều lần, bé con nhìn thấy mẹ mình đau đến không chịu nổi, một mình cầm lấy ảnh chụp chung của mẹ và Mami yên lặng rơi nước mắt.Kornie chạy tới, dỗ dành mẹ.Lúc mới bắt đầu, mặc dù Kornie có lòng muốn thân thiết với Orm Kornnaphat nhưng dù sao trẻ con vẫn rụt rè.
Kornie không dám, mấy ngày nay, Kornie và Orm Kornnaphat càng ngày càng quen thuộc nên càng ngày càng thả lỏng.Kornie cười híp cả mắt vừa vỗ về vừa hát nhiều lần.-Bảo bối, bảo bối của con.Dành cho mẹ một chút ngọt ngàoĐể đêm nay mẹ có một giấc ngủ say...Không biết qua bao lâu.Bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên chăn, khóe mắt Orm Kornnaphat có hàng lệ chậm rãi chảy xuống, cánh tay trong chăn đưa ra.Kornie sững sờ, bé con ngơ ngác nhìn đôi tay kia, ngay sau đó được ôm vào trong lòng.Khoảnh khắc đó, hình như nụ hôn ngọt ngào trong mơ cuối cùng đặt lên trán mình....Bất ngờ... giấc mơ trở thành sự thật.