- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 653,945
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Lingorm] Chưa Kịp Ly Hôn Đã Kết Hôn
55
55
Lúc đó, Orm Kornnaphat thích ăn cơm, Lingling Kwong thích ăn mì, Prasit thích ăn bánh chẻo, ba bạn nhỏ này tụ lại là thường xuyên sẽ vì phải ăn cái gì mà đánh nhau túi bụi, khi còn bé đâu hiểu cái gì là đạo lý, cái gì là kiềm chế, có nhiều lần còn chỉ vào mũi nhau muốn tuyệt giao, kết quả tuyệt giao nhiều nhất hai ngày là trở lại như cũ.Prasit cũng cười nói: "Mình còn nhớ, khi còn bé mình cùng Orm cùng đến nhà dì, tụi mình xin dì Kornnaphat để bạn bè tự chơi với nhau, rồi tự mình chế rượu cao lương, kể ra cũng một thùng lớn, đem đống đó uống sạch, dì về phát hiện nổi trận lôi đình, hai đứa mình cùng nói là Lingling làm."
Lingling Kwong cũng cười, mặt mày dịu dàng.Bởi vì bầu không khí quá tốt, càng về sau, Orm Kornnaphat khăng khăng lôi kéo Prasit uống rượu, Lingling Kwong cũng vui vẻ, Orm Kornnaphat phá lệ rót cho Lingling Kwong một ly nhỏ.Prasit nhìn Orm Kornnaphat quản Lingling Kwong, cô ấy cảm khái: "Khi còn bé cậu luôn nghe lời Lingling nhất."
Bây giờ ngược lại, là Lingling Kwong nghe lời Orm Kornnaphat.Khi còn bé, Orm Kornnaphat giống như cường hào ác bá, ai cũng không phục, chỉ vì chuyện nhỏ với Prasit mà có thể đánh rụng răng, nhưng chỉ có đối với Lingling Kwong, dường như từ khi gặp mặt đã bắt đầu nghe lời.Prasit vẫn nhớ cảnh lần đầu tiên Orm Kornnaphat dẫn Lingling Kwong đến giới thiệu với mình, khi đó trong miệng còn ngậm que kẹo, chỉ vào Lingling Kwong nói: "Prasit, đây là Lingling, sau này là bạn của mình, không ai được ăn hiếp cậu ấy, cậu cũng vậy, nếu không cẩn thận mình đánh cậu."
Chung tình từ nhỏ, trải qua năm dài tháng rộng, chưa bao giờ thay đổi."
Haiz, chúng ta cũng bắt đầu hoài niệm về tuổi thơ rồi, có phải chúng ta đã già?"
Orm Kornnaphat cảm thán, cô uống hơi nhanh nên đã bắt đầu chóng mặt.Lingling Kwong nhìn NAY đạo diễn, NAY đạo diễn gật đầu, bà gãi đầu dặn dò người bên cạnh tắt máy quay, Lingling Kwong đi tới nói chuyện với NAY đạo diễn: "Bây giờ nếu muốn quay tụi con cãi nhau, quả thật có thể nhân tố 'diễn' ở đây luôn."
NAY đạo diễn thở dài: "Hai đứa ân ái khiến người ta đố kỵ."
Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat cười cười.Tình cảm giữa các cô đã sớm vượt qua tình yêu.Còn có thể để người khác chen vào giữa sao?
Không, đương nhiên, thỉnh thoảng sẽ ghen bởi vì tính chiếm hữu vốn có.Lúc Prasit rời đi, là Orm Kornnaphat đi tiễn, Prasit ngồi vào trong xe, Orm Kornnaphat có chút luyến tiếc, Prasit im lặng một lúc, sau đó quay đầu nhìn Orm Kornnaphat: "Orm, cậu biết vì sao trước đây mình rời đi không?"
Orm Kornnaphat ngẩn người, cô lắc đầu, vấn đề này cô từng hỏi rất nhiều lần, Prasit chỉ mỉm cười không nói.Đôi mắt Prasit sâu thẳm, cô ấy nhìn Orm Kornnaphat: "Từ khi còn rất nhỏ, mình đã thích cậu."
Orm Kornnaphat kinh ngạc, rượu trong người cô đã thoáng biến mất.Prasit nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của người kia, tâm hơi đau nhói: "Năm chúng ta thi đậu cấp ba, cậu nói với mình cậu thích Lingling Kwong, trong lòng mình rất khó chịu, nhưng không muốn từ bỏ, cho tới năm đó Lingling Kwong tới tìm mình."
Cảnh tượng đó, đến bây giờ Prasit vẫn không quên được.Trong ký ức của Prasit, Lingling Kwong là một người kiệm lời, nhưng ngày đó, Lingling nhìn Prasit cực kỳ nghiêm túc nói: "Mình thích Orm, sau này, mình muốn cùng Orm kết hôn."
Prasit không hi vọng bởi vì điều này mà tổn thương tình cảm giữa họ.Dù sao không dứt khoát chỉ khiến cả ba dây dưa.Lúc đó, Prasit cũng rất khiếp sợ, nhưng về sau, cô ấy bình tĩnh hỏi: "Cậu không sợ mình cạnh tranh với cậu?"
Nếu quả thật cạnh tranh, cô ấy có lẽ không phải là đối thủ.Lingling Kwong nhìn cô ấy, trong mắt là một khoảng thản nhiên: "Từ nhỏ đến lớn, mình không có hy vọng gì, nếu như cậu muốn tranh, tất nhiên mình sẽ không lùi bước về sau, Orm là của mình, trước đây, bây giờ và sau này cũng vậy."
Khí phách đó khiến cho Prasit mãi mãi không quên được.Orm Kornnaphat lắng nghe cũng khiếp sợ trong lòng, cô không tưởng tượng được Lingling Kwong sẽ như vậy."
Lúc mình về đây mới biết được hóa ra Lingling ngã bệnh."
Prasit có chút nghẹn ngào, cô ấy nhìn Orm Kornnaphat, vành mắt của Orm Kornnaphat cũng đỏ lên.Prasit mỉm cười, lấy sợi dây chuyền hình lá chuẩn bị cho Orm Kornnaphat từ trong túi ra: "Đây là quà sinh nhật năm cậu mười tám mà mình thiếu cậu, bây giờ tặng cho cậu."
Orm Kornnaphat nhận lấy, cổ họng của cô như bị bóp nghẹn.Prasit nhìn thật lâu nói: "Orm, phải đối xử tốt với bản thân, Lingling lo lắng cho cậu."
Orm Kornnaphat nhìn Prasit.Prasit trầm tư, sau đó khẽ nói: "Cậu ấy nói với mình, nếu có một ngày cậu ấy không còn nữa, bảo mình nếu được hãy trở về ở bên cậu, cậu ấy không muốn nhìn thấy cậu một mình lẻ loi, cho dù cậu ấy ở đâu cũng sẽ không yên lòng."
Orm Kornnaphat sau khi tiễn Prasit trở về nhà thì sắc trời đã tối, cô ở bên ngoài để gió lạnh thổi nửa ngày, không để Lingling Kwong phát hiện đôi mắt sưng đỏ.Kornie đã ngủ, Dew mặc đồ ngủ ở trong phòng khách chờ con gái, nhìn thấy Orm Kornnaphat trở về, Dew vỗ vai cô nói:"Con đi nghỉ đi."
Cho dù che giấu tốt nhưng vẫn có thể thấy vệt nước mắt vẫn chưa hết.Trong phòng.Lingling Kwong cũng đang chờ Orm Kornnaphat, lúc nhìn thấy Orm Kornnaphat đi vào, cô đau lòng.Cô biết nhất định Prasit đã nói gì đó cho nên Orm mới khổ sở.Là cô không tốt."
Orm, em..."
Lingling Kwong muốn nói, Orm Kornnaphat đã đi tới ôm lấy cô:"Để em ôm chị, một lúc thôi..."
Rõ ràng cô ấy ở bên cô.Rõ ràng trong lòng cô vẫn ấm áp.Nhưng cô vẫn nhớ, vẫn sợ, vẫn hốt hoảng.Rõ ràng rất nhiều chuyện cô đã nghĩ thông suốt...Rõ ràng cô cảm thấy tình cảm giữa cô và Lingling Kwong đã sớm vượt qua sống chết, nhưng vì sao vẫn cảm thấy khó chịu?
Vì sao mỗi khi nghĩ đến cuối cùng thì kết quả lại là đau đến mức xé nát tâm can?Lingling Kwong yên lặng dựa vào lòng Orm Kornnaphat, nước mắt cũng lặng lẽ rơi xuống.Đêm đó bầu trời đầy sao rất đẹp.Lần đầu tiên Orm Kornnaphat đồng ý không ép cô đi ngủ, cô ấy ôm cô ở trên sân thượng ngắm sao.Mái tóc dài của cả hai đan xen vào nhau, mười ngón tay đan xen, trên mặt cả hai đều treo nụ cười ngọt ngào."
Bầu trời đen như mực thế này, sau này chúng ta sẽ không còn được nhìn thấy nữa."
Lingling Kwong cảm thán, sống ở thành phố lâu như vậy, dường như đã rất lâu không thấy những vì sao lấp lánh nữa.
Thật sự đến lúc rời khỏi cô vẫn sẽ hoài niệm.Tuy rằng thành phố này ồn ào náo nhiệt, nhưng lưu lại rất nhiều ký ức của cô và Orm Kornnaphat.Orm Kornnaphat ôm lấy cô, hôn lên trán cô: "Nếu như chị thích, chúng ta ở nông thôn cũng sẽ thường xuyên trở về thăm, không cần quan tâm ở nơi nào bởi vì em chỉ cần chị ở bên cạnh em."
"Ừm." trái tim Lingling Kwong cảm thấy ấm áp, cô dựa vào lòng Orm Kornnaphat, khẽ hát:"Điều lãng mạn nhất mà chị có thể nghĩ đếnChính là cùng em bên nhau dần dần già điĐến tận khi chúng ta già nơi đâu cũng không còn đến đượcChị vẫn như lúc trước, xem em như là bảo bối giữ trong tay..."
Bài hát này trước khi cuộc phẫu thuật quyết định sống chết Orm Kornnaphat đã ôm cô hát.Lúc đó, cô vẫn chưa biết sống chết, con đường phía trước là một khoảng xa xăm.Vốn không dám nghĩ còn có một ngày có thể dựa vào lòng Orm Kornnaphat ngắm sa😵rm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong, nhẹ nhàng nói bên tai Lingling Kwong: "Chúng ta sẽ như vậy, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Phải.Lingling Kwong nhắm mắt lại, khóe môi giương lên, mãi mãi của cô... cô hy vọng biết bao, cũng là mãi mãi của Orm Kornnaphat.Trước ngày rời đi một ngày.Hai người cố ý để Kornie nghỉ học, cùng con đi khu vui chơi.
Dù sao Kornie cũng chỉ là đứa trẻ, rất phấn khích với thiết bị đồ chơi, Orm Kornnaphat cùng con chơi khủng long xoay tròn muốn ói luôn.Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Orm Kornnaphat mua kem cho con, Lingling Kwong đi xếp hàng mua bạch tuộc nhỏ món Kornie thích nhất.Hiếm khi được phóng túng, ngày hôm nay các cô không quan tâm đồ ăn rác rưởi này nọ, chỉ hi vọng có thể ở cùng Kornie nhiều nhất có thể.Lingling Kwong cảm thấy cuộc đời này cô có lỗi nhất với hai người: một người là Orm Kornnaphat, một là Kornie.
Sau này quãng thời gian còn lại, cô quyết định ở bên Orm Kornnaphat, cùng cô ấy sống chết có nhau.Nhưng Kornie thì sao?Đứa nhỏ sẽ một mình lớn lên, cũng may, còn có hai bà nội.Nhìn mẹ đi xếp hàng, Kornie liếm kem, bé con rất ngoan ngoãn ngồi trên ghế ăn, rồi lại nghiêng đầu nhìn mẹ mình.Orm Kornnaphat đang khom người buộc giày cho con, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt của con gái, cô ngẩn ra.Hóa ra cô chưa bao giờ biết...Trẻ con cũng sẽ có ánh mắt như vậy, lưu luyến không nỡ, thậm chí... còn mang theo vẻ tham lam... giống như muốn đem khoảnh khắc này lưu lại.Thấy mami nhìn mình, Kornie nghiêng đầu, liếm kem, khẽ gọi: "Mami!"
Orm Kornnaphat gật đầu, lòng cô chua xót, ngồi xuống bên cạnh Kornie, cái đầu nhỏ của Kornie đưa lên vai cô: "Mami phải yêu mẹ thật nhiều nha, đừng để mẹ bệnh nữa."
Chóp mũi của cô chua xót, vành mắt đỏ lên.Kornie đung đưa bà chân củ cải của mình, nhìn mẹ mình đã mua xong bạch tuộc nhỏ, từ trong lòng cảm thấy vui vẻ.Tuy rằng rất luyến tiếc.Tuy rằng bé con cũng muốn mỗi lần trở về nhà thì được mẹ ôm, nhưng so với người mẹ trước đây mang bệnh, động một chút là tự mình trốn ở góc phòng khóc thầm mà nói, bé con càng thích mẹ của mình bây giờ, có lẽ chỉ có mami mới có cách làm cho mẹ trở thành như bây giờ.Ngày đó ánh mặt trời vừa phải, Orm Kornnaphat và Lingling Kwong cùng nhau theo Kornie chơi vui vẻ, hơn 6 giờ, Kornie ngủ quên trên xe, Dew và Cherry đến đón cháu.Orm Kornnaphat và Lingling Kwong trở về phòng thu dọn đồ đạc, tâm trạng của Orm Kornnaphat xuống thấp, Lingling Kwong cảm nhận được, cô vỗ vai Orm Kornnaphat: "Em đi nói mấy lời với hai mẹ đi, ở đây để chị sắp xếp."
"Ừm."
Orm Kornnaphat mở cửa đi ra, trong phòng khách, đôi mắt của cô đã đỏ lên Cherry gói bánh chẻo,, Dew đang ôm lấy bà không biết đang nói gì, nhìn thấy con gái đi ra, hai người đều mỉm cười quay đầu nhìn.Nụ cười đó, cưng chìu giống như khi cô còn bé.Chỉ là hai người mẹ trong trí nhớ của cô vẫn trẻ tuổi, còn bây giờ, mái tóc đen đã xen lẫn tóc bạc, ngay cả khóe mắt dù đã bảo dưỡng cẩn thận nhưng các nếp nhăn đã leo lên mặt.Orm Kornnaphat đi tới, một tay cô ôm Dew, một tay ôm Cherry, hôn một cái thật to lên mặt hai người."
Được rồi, hai mẹ đừng đa cảm như vậy, con cũng không phải không trở về."
Dew mạnh miệng: "Hừ, ai đa cảm, vừa hay không ai quấy rầy thế giới hai người chúng tôi nhá."
Cherry nhìn Orm Kornnaphat, trong mắt đầy luyến tiếc: "Qua bên đó không giống ở đây, phải chú ý sức khỏe biết không?
Còn con nữa, quen được người ta chăm sóc sinh hoạt, nếu như... balabalu..."
Tuy rằng Cherry không phải là người thích nói.
Nhưng các bà mẹ trên đời này đều giống nhau.Con cái ở bên ngoài, sao có thể yên tâm.Nếu như đổi lại là trước đây, Orm Kornnaphat nhất định ngại mẹ mình nói nhiều, nhưng lúc này đây, cô nghiêm túc lắng nghe, không bỏ sót một chữ, toàn bộ đều ghi tạc trong lòng.Buổi tối, cả nhà cùng nhau ăn bánh chẻo nóng hổi, Dew và Cherry uống chút rượu, trước khi ngủ, Dew lau nước mắt nơi khóe mi, nghẹn ngào: "Tụi con... hai đứa tụi con phải sống thật hạnh phúc."
Thật hạnh phúc.Orm Kornnaphat và Lingling Kwong cùng nhau gật đầu.Các cô nhất định sẽ sống hạnh phúc.Ngày chia tay, Orm Kornnaphat và Lingling Kwong không nói với bất kỳ ai.
Hai người chỉ muốn lặng lẽ rời đi, không ồn ào, không tiễn đưa.Nhưng vẫn có vài người bạn gọi điện cho các cô, Orm Kornnaphat cười ha hả trò chuyện một hồi, Lingling Kwong cũng nhẹ nhàng nói ít lời.Đến thôn Baan Silapin là xế chiều ngày hôm sau.Chuyến đi khá bôn ba bởi vì vừa ngồi máy bay, vừa đi xe hơi, Sắc mặt Lingling Kwong không được tốt, từ xa xa Orm Kornnaphat đã nhìn thấy chị Faye đã tới chờ, đã lâu không gặp, chị ấy vẫn dịu dàng như trước, trong mắt đều là ý cười: "Có mệt không?
Mau vào nhà, chị nấu đồ ăn cho hai đứa."
Ban đầu Lingling Kwong còn có chút lo lắng, cô nghe Orm Kornnaphat nói qua.
Mấy năm cô rời đi, trong nhà chị ấy thương Orm Kornnaphat nhất, đứng về phía Orm Kornnaphat cho nên cô lo lắng Faye sẽ không đón nhận mình.Vào trong nhà, giường lò ồ ồ đã được đốt lên, rất ấm áp, không quá nóng, nằm lên thoải mái miễn chê.Tất cả áo gối, khăn mặt, ra giường, vỏ chăn đều được Faye đổi mới, vì hai người đến đây cô đã chuẩn bị rất lâu.Trên bàn nhỏ bày đầy món ăn gia đình nông thôn làm người ta thèm nhỏ dãi, gà quay, thịt viên 'tứ hỉ', cá đù vàng nhỏ chiên xù, thịt*Hình tròn tượng trưng cho sự quây quần và tụ họp.
Bốn viên thịt lần lượt có ý nghĩa tượng trưng cho việc về nhất trong kỳ thi, cho đám cưới, cho việc trở thành con rể hoàng gia và cuối cùng là đoàn tụ với cha mẹ.Orm Kornnaphat nhìn thấy, tay còn chưa rửa sạch đã đi tới bốc một miếng cá chiên nhỏ, Faye nhìn thấy chỉ cười, cô xoa đầu Orm, sau đó lấy thau bưng nước nóng.Orm Kornnaphat rửa tay rồi nhận lấy chậu nước từ trong tay chị mình, cô đổi nước lấy khăn ấm cho Lingling Kwong rửa mặt, lau sạch rồi để Lingling Kwong rửa tay.Faye Malisorn ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này rất kinh ngạc, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thấy Orm hầu hạ ai cả.Lingling Kwong có chút ngượng ngùng: "Em..."
Orm Kornnaphat cười hì hì: "Không có gì, chị em mình cả, sợ gì chứ!"
Faye cũng cười, cô có thể cảm nhận được em mình vui vẻ, tất nhiên cô cũng vui theo.Đã lâu không được ăn cơm nhà như thế này, đều là Faye tự mình xuống bếp nấu, hơn nữa còn có rượu cao lương nhà tự nấu.Orm Kornnaphat vui vẻ, cô tham uống, uống liền hai ly, Lingling Kwong sợ cô đau dạ dày cho nên một hai đút cô ăn mì lót dạ.Càng về sau, Orm Kornnaphat uống rượu say làm càng, buổi tối rồi cô nhất định đội áo gối trên đầu, tay cầm quạt ưỡn ẹo một đoạn ương ca cho Lingling Kwong và Faye khiến hai người dở khóc dở cười.Lúc ngủ, Faye chỉnh đèn tối xuống cho hai người, trước đây hàng năm hai người đều đến đây ở, cho nên Lingling Kwong cũng khá quen thuộc với bố trí nơi này.Cô nhìn Orm Kornnaphat: "Orm, em tắm chưa?"
Lúc này Orm Kornnaphat được ánh đèn chiếu lên, có chút quyến rũ. khóe môi giương lên, nhìn Lingling Kwong.Ánh mắt kia...Trong lòng Lingling Kwong bùng cháy ngọn lửa.Orm Kornnaphat cười giơ tay lên: "Người ta muốn ôm."
Lingling Kwong đi tới ôm lấy cô.Cô lại chu miệng nói: "Muốn hôn."
Lingling Kwong mỉm cười hôn cô.Orm Kornnaphat bĩu môi: "Rốt cuộc em có thể thả lỏng rồi, thật em đã mệt mỏi rất lâu rồi..."
Dáng vẻ ấm ức này...Đúng vậy, cô ấy thật sự đã mệt mỏi quá lâu rồi, vì cô, vì Kornie, vì rất nhiều rất nhiều chuyện...Sau cùng cô ấy cũng có thể dỡ xuống gánh nặng nghìn cân trên người rồi.Lingling Kwong đau lòng, ôm lấy Orm Kornnaphat vào lòng, Orm Kornnaphat ngửi mùi hương trên tóc Lingling Kwong, mượn rượu nói: "Thật tốt... chúng ta sẽ ở đây đến bạc đầu giai lão."
Tương lai sau này, không còn ồn ào bon chen, các cô chăn dê thả ngựa, xem hoa rơi nước chảy, nắm tay nhau không cần vướng bận gì.Sáng hôm sau sau khi thức dậy.Orm Kornnaphat ăn cháo bắp mà mình nhung nhớ, cô còn nghịch ngợm xoay chén dạy Lingling Kwong ăn như thế nào, Lingling Kwong cũng học theo dáng vẻ của cô.Faye ở bên cạnh nhìn, mỉm cười lắc đầu, quả thật hai người này là hai đứa trẻ chưa trưởng thành.Orm Kornnaphat và Lingling Kwong rất có động lực, hai người bắt đầu bận rộn tu sửa lại cái viện nhỏ suốt cả một ngày, nhìn ngôi nhà này đã hoang phế rất lâu, không ít cỏ dại phát triển, hai người dọn dẹp cỏ, rồi trồng ít hoa cỏ rau củ vào.Faye hết giờ dạy trở về nhà nhìn thấy thì dở khóc dở cười:"Ở đó trồng rau này không sống được đâu."
Phần kiến thức này hữu ích.Lingling Kwong bắt đầu đọc sách để biết cách làm một người nông dân thông thái đúng chuẩn, còn Orm Kornnaphat thì nghiên cứu môn phân bón.Khoảng thời gian đó...Cả phòng tràn ngập một mùi khó mà diễn tả...Đến cuối cùng, Lingling Kwong suýt chút nữa bóp chết Orm Kornnaphat: "Em dẫn chị tới đây là để giày vò chị hả?"
Orm Kornnaphat cười gượng, nói chung cũng vì rau củ tự nhiên tươi cũng như chính các cô ăn cho nên không bỏ thuốc trừ sâu, hai người ăn một nửa, sâu ăn một nửa cớ sao không làm nhỉ?Khi mặt trời ngả về phía tây, Orm Kornnaphat nắm tay Lingling Kwong, hai người mặt không son phấn, không để ý ăn mặc, mặc chiếc áo sơ mi thông thường bước đi trên con đường thôn nhỏ.Hoa dại nở rộ, trong không khí ngào ngạt mùi cỏ xanh.Thỉnh thoảng gặp chó lang thang, hai người sẽ lấy cơm thừa trong nhà đút cho nó, đến sau này chỉ cần cô huýt sáo, mấy chú chó lang thang này giống như được huấn luyện chuyên nghiệp nhanh chóng tập hợp, ngoắc đuôi chờ đợi.Buổi tối...Trong miệng mỗi người ngậm một cọng cỏ, hai tay đan vào nhau đặt phía sau, gối đầu lên, hai chân bắt chéo, cùng nhau ngắm sao.Hôm nay trời trong, mỗi một ngôi sao đều vô cùng rực rỡ lấp lánh, dưới bầu trời sao mênh mông, hai người cảm giác mình như hai con cá vui vẻ vẫy vùng trong đó.Có khi trời mưa, hai người sẽ giống như con nít, ở trong nhà ăn lẩu, hoặc đơn giản cùng nhau ăn một cây kẹo que, chị một miếng em một miếng nhìn trời mưa tán dóc.Đôi khi Lingling Kwong hứng thú bừng bừng, Orm Kornnaphat sẽ mài mực để Lingling Kwong viết ít thơ ca, hai người giống như đại hiệp cổ trang, trong tay là bình rượu, vừa viết vừa uống.Đương nhiên, của Orm Kornnaphat là rượu thật, còn Lingling Kwong dứt khoát là canh bồi bổ cơ thể.Mấy tháng ngắn ngủi.Lingling Kwong cảm giác mình từ 30 trở về tuổi 18.Orm Kornnaphat sẽ nuông chiều cô như đứa trẻ, khi thời tiết tốt, Orm Kornnaphat sẽ cõng cô trên lưng đi trên con đường nhỏ trong thôn, gặp mấy người quen trong thôn sẽ chào hỏi, ông cụ và bà cụ nhìn thấy như vậy, sẽ chỉ vào Lingling Kwong hỏi Orm Kornnaphat:"Con à, đây là..."
Lingling Kwong sẽ vùi mặt vào vai Orm Kornnaphat, còn Orm Kornnaphat sẽ cười ha ha lau mồ hôi nói: "Đây là cô vợ lười nhà con."
Lingling Kwong:...Nhìn thấy ai kia bị mình chọc giận, Orm Kornnaphat sẽ hát 'Trư Bát Giới' cõng vợ, cuộc sống như vậy quá hoàn mỹ.Thỉnh thoảng Kornnaphat Tổng cũng sẽ sang đây thăm các cô, lần đầu Orm Kornnaphat sẽ lên một đơn lớn, nói cho hai mẹ biết mình thèm ăn gì, muốn quần áo thế nào.Mỗi lần Dew đều tức đến mắt trợn trắng, nhưng cũng hết cách, lần đầu giống như dọn nhà.Ngày nhỏ Orm Kornnaphat ước mơ làm thợ may, không ngờ bây giờ ước mơ thành hiện thực, cô mở một tiệm nhỏ cho mình, gọi là tiệm may Thiên Tài.Không nhận tiền nhưng vẫn được nhận những bộ đồ thời trang xinh đẹp, khiến cho mấy cô gái trẻ trong thôn từ trong tiệm đi ra như biến thành người khác.Lúc mới đầu Lingling Kwong còn vui vẻ, sau này, cô hết vui.Rõ ràng Orm Kornnaphat đã nói cùng cô sống cuộc sống điền viên, nhưng lại ở thôn Baan Silapin nổi lửa, cả trai lẫn gái ai cũng mở miệng gọi chị, còn phóng điện đưa thư tình tặng hoa.Người trẻ bây giờ là vậy!Lingling Kwong cũng không phải hết cách, cô đem cơn tức trút lên người Orm Kornnaphat mấy ngày.Đến cuối cùng Orm Kornnaphat đóng cửa tiệm ngay và luôn, chỉ mở vào ngày thứ hai, người ta hỏi nguyên nhân, cô chỉ vẫy tay.Lưng đau chân nhũn-nguyên nhân này sao dám nói ra?Nửa năm sau, NAY đạo diễn dẫn theo một đội ngũ lớn đến, bà nhìn thấy nơi này núi non sông suối rất đẹp, không muốn trở về.Sau khi quay xong những cảnh cơ bản, bà ngồi trên tảng đá lớn ăn dưa hấu nhìn Orm Kornnaphat nói: "Orm Sảo, con có biết bây giờ con và Lingling Kwong hot thế nào không?Quả thật trở thành lời đồn trong giới giải trí.Orm Kornnaphat khoanh tay: "Lý tưởng của con là để cho người ta biết chị đây tuy rằng người không ở trong giang hồ nhưng giang hồ mãi mãi lưu truyền tiếng tăm của chị."
NAY đạo diễn:...Orm Sảo được nuôi dưỡng lâu ở một nơi non xanh nước biếc, nông thôn mộc mạc sao càng ngày càng khoe khoang?Lingling Kwong ôm laptop cười, bây giờ thời gian của cô có thừa, thỉnh thoảng sẽ cùng fan tương tác trò chuyện, mỗi lần cô trả lời đều sẽ lên hot search.Hoàn toàn có thực lực.Rất tiếc là trong mắt hai người những điều đó chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi trong thế giới bao la rộng lớn.Năm thứ hai, Lingling Kwong bắt đầu từng bước ra tay, cô đem những hồi ức của cô và Orm Kornnaphat viết thành quyển sách 'Nửa đời trước của tôi', đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của hai người, mỗi tối, sẽ mở một ngọn đèn màu cam, hai người sẽ nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau cho đến bây giờ, vừa nói vừa cười, lúc bắt đầu tiến triển rất nhanh, viết đến phát hiện bệnh, ly biệt ba năm... hai người thường xuyên khóc, đến cuối cùng lại ôm nhau cười.Hóa ra chúng đã từng là hồi ức đau thương, rốt cuộc hai người đều có thể mỉm cười nói ra.Chỉ cần yêu là đủ nhiều.10 năm đám cưới vàng.Ngày kỷ niệm 10 năm kết hôn.Lingling Kwong và Orm Kornnaphat cảm thấy đã đến lúc cho mọi người một câu trả lời.Lingling Kwong đăng X đầu tiên trong năm đó.- @Orm Kornnaphat, mười năm cảm ơn vì có em, vợ của chị.Sau khi cô đăng lên, không thể nói là nhấc lên làn sóng mà phải nói là mưa to gió lớn, toàn bộ giới giải trí sôi sục, toàn bộ vòng fan đều nổ ra hàng ngàn bọt nước.- A aaaaa!
Năm tháng không hồi kết!!!- Trời ơi trời, 10 năm, 10 năm???- Má ơi, Park ảnh hậu, có phải X bị hack hay bị nhiễm virus rồi?...Rất nhanh, câu trả lời của Orm Kornnaphat làm cho mọi người hiểu rõ, không phải bị hack cũng không phải bị virus.- @Lingling Kwong, kiếp này kiếp sau, chị vẫn là vợ của em.Trời...
đất...
ơi...Sáng sớm, Charlotte Austin và Engfa Waraha cùng nhau lướt X, chén trong tay hai người cũng rất ăn ý rớt xuống đất.NAY đạo diễn ở nhà hút thuốc cũng lảo đảo.Hai bài đăng này xuất hiện, X ngay lập tức rơi vào tê liệt, bạo tím đen đồng thời truy cập.Mà hai người ở thế ngoại đào nguyên hoàn toàn không để ý tới vòng xoáy mà họ tạo ra.
Orm Kornnaphat một chiếc xe lừa mới từ nhà kế bên, cô chưa có bộ giáp lừa, cô quét dọn xe sạch sẽ, trải một tấm đệm bên trên, ôm vợ đặt lên.Orm Kornnaphat sẽ cười híp mắt kéo xe, cô muốn dẫn Lingling Kwong đi phơi nắng, Lingling Kwong ngồi phía sau giống như hoàng thái hậu, cầm sách trong tay đọc cho cô nghe."
Có một người, dạy tôi học được nói lời yêu."
"Em ấy nói ngay khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy tôi đã lún sâu vào, tôi vẫn cho rằng em ấy gạt người, một đứa trẻ bốn tuổi thì biết gì, mãi cho đến khi càng về sau này, con gái ba tuổi của chúng tôi nói với tôi có người trong lòng, tôi mới biết: Yêu sớm là truyền thống của Kornnaphat gia."
"Em ấy cứu vớt tôi từ xó xỉnh không người, xua đi bóng tối quay quanh tôi..."
"Em ấy cũng sẽ không thật sự giận tôi, cho dù là ba năm ly biệt, em ấy rời đi nhưng sau khi nhìn thấy tôi cũng không nhẫn tâm...
Tôi biết đó thiên vị, tôi cũng biết em ấy đã chịu đựng quá nhiều khi sự tự tôn và kiêu ngạo bị nghiền nát, cho nên, từ nay về sau, tối quyết định sẽ bồi thường cho em ấy..."
"Lần đầu tiên trong đời, tôi quỳ gối trước phật cầu nguyện, tôi có thể chịu mọi khổ đau, có thể chịu được tất cả, chỉ xin đừng để Orm rời khỏi tôi."
"Con gái của chúng tôi chào đời giống y như Orm, đó cũng là niềm an ủi duy nhất trong lòng tôi trong những ngày tháng tối tăm..."
"Ngày tiến vào phòng phẫu thuật, tôi tự nói với chính mình là phải sống tiếp, tôi còn muốn nhìn thấy em ấy, nhìn thấy nụ cười của em ấy..."
"Ông trời ơi, xin ông hãy mở mắt nhìn con một lần, nhìn người yêu của con..."
"Mẹ, có phải mẹ ở trên thiên đường nhìn thấy đúng không?
Con và Orm sống rất vui rất hạnh phúc."
"Tôi không biết quãng đời còn lại của mình còn được bao lâu, nhưng có thể xác định, quãng đời còn lại sau này có em ấy là có hạnh phúc."
"Orm, chị yêu em."...—--Hoàn—-