Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Convert Liên Xô 1991 (Tô Liên 1991) - 苏联1991

Liên Xô 1991 (Tô Liên 1991) - 苏联1991
Chương 20 : Tự mình trói mình


Chương 20: Tự mình trói mình

Đối với một nguyên thủ quốc gia, không gì nhục nhã hơn khi đang đàm phán hòa bình thì nước mình bùng nổ bạo loạn. Khi đài truyền hình Estonia phát đi hình ảnh các lực lượng vũ trang không rõ danh tính tấn công căn cứ quân sự khắp cả nước, Tổng thống Arnold không thể kìm nén cơn giận:

*"Yanayev, đây gọi là đàm phán hòa bình ư? Ngài chưa ngồi được năm phút mà Estonia đã loạn lạc? Đây là cái gọi là 'mang Tình yêu & Hòa bình' từ Nga tới sao?"*

Estonia chỉ tập trung bố trí quân đội ở biên giới Nga, không ngờ cộng đồng người Nga trong nước bỗng được trang bị vũ khí hàng loạt - từ những con cừu hiền lành bị đàn áp trở thành những con quái vật vũ trang tận răng. Đằng sau vụ buôn lậu này, công lao của Victor là không nhỏ.

Tình báo Estonia từng nhận tin sẽ có vũ khí hỗ trợ phe đối lập nhập lậu qua biên giới Liên Xô. Nhưng báo cáo chưa bao giờ lên bàn Tổng thống - nó bị chặn lại bởi một sĩ quan tình báo thực chất là điệp viên KGB. Đêm đó, nguồn tin chết trong một vụ tai nạn ô tô "tình cờ".

Vài ngày sau, số vũ khí đó xuất hiện công khai trong tay phe đối lập. Nghe nói trong cuộc họp lên kế hoạch bạo loạn, còn có một người Nga thông thạo tiếng Estonia tham mưu.

Quá phẫn nộ, Arnold nói năng lộn xộn. Vytautas kéo tay áo ông ta ra hiệu ngồi xuống. Anatolijs cũng xé bỏ mặt nạ giả nhân giả nghĩa, lạnh lùng nói: *"Tổng thống Yanayev, kịch bản này khác với thỏa thuận. Ngài thực sự muốn gây chiến giữa các nước cộng hòa?"*

*"Không, không, Quyền Tổng thống Anatolijs. Đây chỉ là diễn biến theo KỊCH BẢN CỦA TÔI."* - Yanayev lắc ngón tay, ra hiệu cho Putin - *"Đồng chí Putin, làm ơn đưa tôi tờ báo chuẩn bị sáng nay."*

Putin nhanh nhẹn lấy từ cặp ra một tờ báo, trải phẳng trước mặt Yanayev. Ông chỉ vào tít lớn: *"Các vị xem, Hiến pháp Liên Xô đã sửa đổi. Không có 100% phiếu bầu ủng hộ, không nước cộng hòa nào được ly khai."*

Tính theo thời gian, tin này mới phát hành được hai phút. Yanayev cố ý cho in một số báo đặc biệt để sỉ nhục lãnh đạo Baltic ngay tại phòng họp.

Chỉ cần một công dân Liên Xô bỏ phiếu chống, giấc mơ độc lập của Baltic sẽ tan thành mây khói. Yanayev thích dùng nghịch lý đen tối này để chế nhạo đối thủ: *Các người tôn thờ tự do và bầu cử? Tốt, ta cho các người quyền lựa chọn! Không đạt được chỉ chứng tỏ chính phủ các người là rác rưởi không được lòng dân.*

Phẫn nộ! Mặt Arnold từ trắng bệch chuyển sang tím ngắt. Ông ta nắm chặt tay, muốn đấm thẳng vào bộ mặt điềm tĩnh của lãnh tụ Liên Xô. Họ định dùng hội nghị này làm nhục Yanayev, không ngờ bị dồn vào thế trận lớn hơn gấp bội.

Con nhện đỏ Xô viết nhìn ba con thiêu thân tự mãn bằng ánh mắt khinh bỉ, chờ chúng sa vào lưới. Chỉ đến phút chót, họ mới nhận ra mình chỉ là những kẻ hề.

*Bắt giữ hắn! Tuyên chiến với đế chế tà ác!* - Một giọng nói trong đầu Arnold thúc giục. Hãy sử dụng bộ máy bạo lực quốc gia để chống lại ách bạo tàn!

*"Thưa các vị."* - Yanayev nhìn ba gương mặt đang biến sắc - *"Các vị không nghĩ vấn đề cấp bách bây giờ là làm sao đạt 100% phiếu bầu, dẹp loạn trong nước và đối phó với quân đội Liên Xô đang chờ sẵn sao?"*

*"Nếu các vị định bắt giữ tôi để uy hiếp Liên Xô, thì xin hãy suy nghĩ lại."* - Yanayev đứng dậy, các vệ sĩ Baltic lập tức tiến lên cảnh giác - *"Các vị chưa bao giờ nghi ngờ rằng, vì dám công bố tin này tại hội nghị, có khi Tổng thống Liên Xô thật vẫn đang ngồi trong Điện Kremlin theo dõi từng động tĩnh của các vị? Nếu tôi chỉ là người đóng thế, việc bắt giữ có ý nghĩa gì? Kết cục chỉ là cho Liên Xô cái cớ xuất quân, còn các vị sẽ hứng chịu diệt vong."*

*"Khốn nạn!"* - Arnold đấm mạnh xuống bàn, lần đầu tiên mất bình tĩnh trước đối ngoại. Anatolijs và Vytautas nhìn nhau ngượng ngùng. Ba kẻ định làm trò cười cho Liên Xô giờ lại thành trò cười. Dù có đặt súng lên trán Yanayev, Arnold cũng không dám bóp cò. Dù thật hay giả, chỉ cần Tổng thống Liên Xô gặp nạn tại Estonia, Baltic sẽ thành bình địa.

*"Tôi chỉ nói đến đây. Ký hay không tùy các vị."* - Yanayev đã nắm chắc phần thắng. Giấc mơ độc lập giờ là bất khả thi. Vytaatas chọn nhẫn nhục tạm thời, chỉ cần tư tưởng ly khai còn trong lòng dân, cơ hội sẽ lại đến.

Dĩ nhiên Yanayev không cho họ cơ hội. Ông chỉ vào văn kiện: *"Ký xong hiệp ước này, quyền chỉ huy quân đội ba nước sẽ thuộc về Moskva. Liên Xô sẽ đưa quân vào Baltic 'ổn định tình hình'. Các vị có thể từ chối, nhưng hậu quả là nội loạn ngoại xâm. Khi đó, không biết dân chúng còn ủng hộ độc lập nữa không?"*

Cây bút của Vytautas dừng lại giữa chừng. Ông ta ngẩng lên nhìn Yanayev, gần như nghiến răng nói hai từ: *"Hèn hạ."*

*"Không phải hèn hạ, mà là các vị chỉ còn NỬA NGÀY để cân nhắc."* - Yanayev liếc đồng hồ - *"Đúng 5 tiếng nữa, thiết giáp Liên Xô sẽ tiến vào Baltic. Các vị cứ việc kháng cự, nhưng nhớ rằng trong nước đang có loạn đấy. À, Hạm đội Baltic sẽ phong tỏa toàn bộ vùng biển, nên các vị thực sự đơn thương độc mã."*

*"Tôi đề nghị tạm hoãn hội nghị."* - Vytaatas ra hiệu cho hai đồng nghiệp - *"Chúng tôi cần bàn kín trước khi trả lời."*

Yanayev khoát tay: *"Xin mời. Tôi sẽ đợi ngay tại đây. Nhưng xin nhanh lên, 'Dòng thép Xô viết' luôn đúng giờ."*

Vừa ra khỏi phòng họp, Arnold bùng nổ trong cơn thịnh nộ: *"Điên rồ! Hắn ta tưởng mình là ai? Dám đưa ra yêu sách trắng trợn như vậy!"*

*"Vô ích thôi."* - Vytaatas thở dài tháo kính - *"Gọi điện cầu cứu phương Tây ngay đi. Hy vọng NATO có kế hoạch giải cứu trong 5 tiếng. Tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát của chúng ta."*

*"Nếu không có kế hoạch thì sao?"* - Anatolijs hỏi yếu ớt - *"Chúng ta sẽ ra sao?"*

Vytaatas liếc nhìn anh ta, giọng lạnh như băng: *"Ra sao ư? Chúng ta may mắn lắm thì sống nốt phần đời còn lại trong nhà tù Siberia. Còn Baltic sẽ không có cơ hội độc lập trong 40 năm tới."*
 
Liên Xô 1991 (Tô Liên 1991) - 苏联1991
Chương 21 : Phản ứng của NATO


Chương 21: Phản ứng của NATO

Tổng thống Mỹ George H.W. Bush đang có một ngày tồi tệ. Vừa chợp mắt đã bị điện thoại kéo đến Lầu Năm Góc lúc nửa đêm. Cùng cảnh ngộ còn có Thủ tướng Anh John Major, Tổng thống Pháp François Mitterrand, Thủ tướng Đức Helmut Kohl - những người đang họp khẩn qua điện thoại về khủng hoảng Baltic.

*"Chúng ta đều nhận được cầu cứu từ ba nước Baltic. Mọi người có ý kiến gì? Xin ngắn gọn, thời gian không còn nhiều."* - Bush đi lại trong phòng họp, cố nghĩ cách xoay chuyển tình thế.

*"Rất khó. Liên Xô giờ như con thú điên cùng đường, không ai đoán được họ sẽ làm gì."* - Giọng Helmut Kohl đầy lo lắng. Nước Đức thống nhất chưa đầy năm, giờ lại thêm khủng hoảng Baltic. Đông Âu có loạn đến mấy cũng không quan trọng, miễn đừng ảnh hưởng đến Đức. Nhưng sự can thiệp thô bạo của Liên Xô đe dọa trực tiếp an ninh quốc gia.

*"Họ đã bỏ cách tiếp cận gián tiếp, dùng biện pháp mạnh như khi tiến vào Prague năm xưa."* - John Major nhận xét. Các nhà lãnh đạo NATO dường như bỏ qua những xung đột nội bộ do Yanayev tạo ra ở Baltic.

*"Vấn đề cấp bách là có nên đưa quân vào Baltic không?"* - François Mitterrand, người theo đường lối diều hâu, đề xuất: *"NATO nên đóng quân ở Đức chờ thời cơ. Nếu phải hành động, chỉ nên tiếp cận từ Đức, Phần Lan hoặc Thụy Điển."*

*"Ý ông là gì, François?"* - Helmut Kohl gần như hét lên - *"Để Baltic rơi lại vào tay Liên Xô, củng cố vành đai Đông Âu, đặt Đức trước mối đe dọa trực tiếp từ Khối Warsaw sao?"*

Mối thâm thù Pháp-Đức lại bùng lên. Khi hai nước Đức thống nhất, Mitterrand là người phản đối kịch liệt.

*"Đủ rồi!"* - Bush ngắt lời - *"Ưu tiên hàng đầu là giải quyết khủng hoảng và dạy cho Liên Xô một bài học."*

John Major vẫn chưa quên nỗi nhục khi Liên Xô đe dọa Anh bằng IRA. Mặt ông tái mét cả ngày sau tuyên bố của phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Liên Xô Boris Pankin.

Bush có toan tính riêng. Ông muốn biết giới hạn và năng lực quân sự của Liên Xô, nhưng không muốn mạo hiểm. Dùng EU làm vật thí nghiệm là lựa chọn hoàn hảo.

Cố vấn Brent Scowcroft đã khuyên Bush trước cuộc gọi: *"Hãy để châu Âu làm vật hy sinh, dò la giới hạn của Liên Xô. Nếu gã gấu Bắc Cực nổi giận, Mỹ có thể đứng ra hòa giải. Chúng ta cần biết con thú bị thương này còn sức phản kháng bao nhiêu. Từ khi Yeltsin và Gorbachev chết, cuộc chiến mới đã bắt đầu. Nhưng tôi tin những hành động cứng rắn này chỉ là tia sáng cuối trước khi chết. Kế hoạch chúng ta vạch ra từ 10 năm trước vẫn hiệu quả. Ngay cả phải hy sinh đồng minh châu Âu để tìm ra điểm yếu của Nga, đó cũng là kết cục có lợi. Thế giới chỉ cần một nước Mỹ hùng mạnh. Những cường quốc châu Âu chỉ là hoa nở muộn, không xứng có ảo tưởng phục hồi liên minh hùng mạnh."*

*"Đồng minh, im lặng!"* - Bush giơ cao bản thảo chuẩn bị sẵn - *"Chúng ta từng cùng nhau chặn bước phát xít. Giờ đây lại đứng trước một đế chế tà ác. Nhân dân châu Âu đang đối mặt giờ phút nguy nan nhất. Bọn cộng sản điên cuồng Nga muốn đem lửa chiến đến vùng đất tự do. Chúng ta không thể lùi bước! Nước Mỹ sẽ bảo vệ Baltic, bảo vệ những con người yêu tự do. Đó là trách nhiệm của chúng ta!"*

François Mitterrand lẩm bẩm nguyền rủa: *"Lũ Mỹ khốn nạn! Muốn kéo châu Âu vào vũng lầy."* Pháp muốn đứng ngoài, nhưng Mỹ lại kéo mọi người vào. Anh thì đang bất hòa với Liên Xô, Đức lo lắng về tuyến phòng thủ đầu tiên chống cộng.

*"Tôi đồng ý viện trợ Baltic, như từng làm trong khủng hoảng Berlin."* - Helmut Kohl nói - *"John, ý kiến của ngài?"*

*"Anh quốc phản đối Bức màn Sắt, đây là lúc thể hiện sức mạnh."* - John Major tuyên bố - *"Tôi đồng ý điều quân đến Baltic, cho con gấu sắp chết biết thế nào là sức mạnh phương Tây."*

*"Mọi người đã nói vậy, tôi còn lựa chọn nào khác?"* - François thở dài - *"Nhưng Pháp chỉ cử tượng trưng một đơn vị. Tôi không đủ ngốc để khiêu khích Liên Xô."*

Chỉ cần có người dẫn đầu là đủ. Không ai thực sự muốn chiến tranh với Liên Xô. NATO điều quân chỉ để cảnh báo người láng giềng nguy hiểm: *Những vùng đất chiếm đóng sẽ không còn thuộc về ngươi.* Trong khi Pháp bất lực, Anh-Đức vui mừng, gã "chú Sam" lùi lại một bước, nở nụ cười ranh mãnh.

Cuộc họp khẩn kết thúc sau một giờ. Ngay khi các nhà lãnh đạo đặt điện thoại xuống, phát ngôn viên đã vội soạn thông cáo, tuyên bố trên truyền hình ủng hộ nhân dân Baltic chống độc tài.

Bush gọi điện trực tiếp cho các tổng thống Baltic, hứa hẹn NATO sẽ hỗ trợ quân sự, yêu cầu họ giữ vững lập trường. Những nhà lãnh đạo ngây thơ tưởng mình trúng số độc đắc.

Đức điều động thiết giáp ồ ạt đến biên giới Ba Lan, truyền thông thi nhau đưa tin như sắp mở chiến dịch Barbarossa lần hai. Nhưng người có đầu óc đều hiểu đây chỉ là trò diễn - chiến tranh thật không bao giờ ồn ào như vậy.

Hải quân Anh cũng lên đường tiến vào Baltic. John Major hy vọng thể hiện cơ bắp đã nhão của đế quốc "mặt trời không bao giờ lặn". Mỹ cam kết chi trả 1/3 chi phí cho chiến dịch "Bảo vệ Tự do".

Một vở kịch quân sự lố bịch bắt đầu. Các thủy thủ Anh trẻ tuổi sắp phải trải nghiệm lần đầu sự khủng khiếp của "đế chế tà ác" trên vùng biển Baltic.
 
Liên Xô 1991 (Tô Liên 1991) - 苏联1991
Chương 22 : Sự Trừng Phạt của Xô Viết (Phần 1)


Chương 22: Sự Trừng Phạt của Xô Viết (Phần 1)

Khi trở lại bàn đàm phán, ba vị tổng thống vùng Baltic tỏ ra cứng rắn hơn hẳn. Họ thẳng thừng từ chối các điều kiện của Yanayev, coi đó là hành động bán nước sẽ bị lịch sử lên án.

Vytautas khéo léo đề nghị Liên Xô nên tìm cách ngăn ly khai tinh tế hơn, thay vì dùng vũ lực trắng trợn. Yanayev mỉm cười thưởng thức màn trình diễn thú vị này. Càng nghe, ông càng nhận ra điều bất ổn - họ đang câu giờ. Sau ba tiếng thảo luận vô nghĩa, Yanayev xác nhận họ đang cố trì hoãn để chờ viện binh.

Đúng lúc ông định chấm dứt cuộc đàm phán, Putin tiến đến thì thầm tin dữ: *"NATO đang điều động quân. Các cụm thiết giáp và hạm đội đang áp sát từ đông Đức, nam Phần Lan và biên giới Baltic. Dù Đức cách Litva qua Ba Lan, nhưng hạm đội Anh-Pháp và thiết giáp Phần Lan đã áp sát lãnh thổ Estonia."*

Tình tiết này nằm ngoài dự tính của Yanayev. Ông tưởng NATO chỉ dừng ở lời lên án, không ngờ châu Âu dám khiêu khích trực tiếp. Một cái tên chợt lóe lên trong đầu ông - vị lãnh đạo tối cao bên kia eo biển Bering.

Yanayev gật đầu với Putin. Khi quay sang ba nhà lãnh đạo, ông thấy rõ nét mừng thầm trên mặt họ. Họ tưởng đã tìm được vũ khí bí mật khiến Liên Xô e dè. Đáng thất vọng là Yanayev không hề giận dữ như họ mong đợi. Arnold thậm chí nghi ngờ tin Putin vừa báo không liên quan đến NATO.

*"Thành thật mà nói, giờ tôi phải nhìn các vị bằng con mắt khác."* - Yanayev cười khẩy, chỉ tay vào ba người - *"Dám kích động NATO điều quân áp sát Liên Xô chỉ trong sáu tiếng. Với bản tính vụ lợi của bọn tư bản, các vị đã thế chấp tài nguyên gì vậy?"*

Vytautas định cắt ngang, nhưng Yanayev phớt lờ: *"Thôi, tôi không muốn nghe. Liên Xô chúng tôi thẳng thắn lắm. Nếu NATO muốn đối đầu, tôi không ngại biến Baltic thành 'Khủng hoảng tên lửa Cuba' phiên bản mới."*

Cái tên "Khủng hoảng tên lửa Cuba" khiến mọi người biến sắc. Yanayev đứng dậy, ra lệnh cho Putin: *"Cỗ máy chiến tranh khổng lồ đang chờ lệnh. Để tôi cho các vị thấy 'Dòng thép Xô viết' thực sự là gì."*

Ngoài khơi Baltic, một hạm đội lặng lẽ xuất hiện như đàn cá tự do, ngang nhiên xuyên qua vùng biển.

Hải quân Anh-Pháp thảnh thơi tắm nắng trên boong, không chút khí thế chiến đấu. Ngay cả chỉ huy cũng biết đây chỉ là diễn tập. Không ai muốn đối đầu thực sự với lũ điên Xô viết - những kẻ đã bị tuyên truyền phương Tây thổi phồng thành quỷ dữ trong tiềm thức binh lính.

Một khu trục hạm và vài tàu hộ tống lững lờ trên biển như ruồi không đầu. Bỗng nhiên, âm thanh như sóng thần vang lên. Tất cả cảm nhận được chấn động từ chân trời - như có quái vật khổng lồ đang lao tới từ biển sâu. Nhưng màn hình radar trống trơn.

*"Khẩn trương xác minh tình hình!"* - Thuyền trưởng Brandon ra lệnh báo động. Thủy thủ vội vã về vị trí chiến đấu, mắt dán vào làn sương trắng dâng lên từ chân trời cùng những chấm đen đang lớn dần.

Khi nhìn rõ "quái vật", Brandon đứng hình. Trong đầu ông chỉ còn hình ảnh con thú thép gầm gừ cùng tin đồn kỳ lạ từ Biển Caspian vài năm trước - về một phương tiện nửa máy bay nửa tàu, thỉnh thoảng xuất hiện giữa sóng lớn. NATO gọi nó là "Quái vật Caspian". Brandon từng coi đó là chuyện hoang đường, không ngờ lần đầu chạm trán lại kinh hoàng đến thế.

Làm thế nào nó xuất hiện ở Baltic cách xa hàng ngàn dặm? Chỉ có Tổng tư lệnh Liên Xô biết câu trả lời.

"Quái vật" khổng lồ lướt qua hạm đội Anh-Pháp với khoảng cách an toàn, những tên lửa chống hạm siêu thanh Moskit lạnh lùng phớt lờ mục tiêu. Phải chăng mục đích thực sự của nó ở phía sau, hay nó khinh thường không thèm giao chiến? Dù sao, sự xuất hiện của Quái vật Caspian đã tát vào mặt những chỉ huy NATO từng chế nhạo Liên Xô.

Khi tưởng mọi chuyện đã kết thúc, màn kịch chính mới bắt đầu. Hạm đội Anh-Pháp vừa tiễn "quái vật" đi đã đối mặt với toàn bộ Hạm đội Baltic. Chỉ riêng số lượng khu trục hạm đã áp đảo. Brandon run rẩy lên tiếng:

*"Đây là Hạm đội Anh. Để tránh xung đột không đáng có, đề nghị các anh chuyển hướng đông. Hết."*

Họ đang ở vùng biển quốc tế, nên Brandon có thể nói lý lẽ. Nhưng anh ta quên mất Liên Xô không quan tâm luật lệ - với họ, ranh giới biển được xác định bằng tầm bắn đại bác.

*"Các người là ai? Lũ rác rưởi từ đâu? Hải quân Mông Cổ à?"* - Chỉ huy Hạm đội Baltic cắt ngang - *"Chúng tôi không nhường đường cho lũ yếu ớt. Nếu không đổi hướng, chúng tôi sẽ đâm thẳng!"*

Hạm đội từ địa ngục giữ đúng lời, lao tới không chút do dự.

Biết mình thua kém, Brandon đành ra lệnh đổi hướng, tránh xa lũ điên này. Khi hai hạm đội áp sát nhau, thủy thủ Anh-Pháp tròn mắt nhìn đội hình hùng hậu, trong khi phía Liên Xô thậm chí không thèm liếc mắt - như thể NATO không xứng làm đối thủ.

Một trăm năm trước, hải quân Đế quốc Anh hùng mạnh. Một trăm năm sau, hải quân Xô viết đỉnh cao. Lịch sử luôn thích những trò đùa cay đắng. Brandon nhìn hạm đội Liên Xô, như thấy bóng dáng nước Anh thuở huy hoàng.

Con gấu đỏ Xô viết giận dữ, tay trái nâng vodka, tay phải cầm búa liềm. Nó sẽ dùng cách riêng để trừng phạt thế giới tự do!
 
Liên Xô 1991 (Tô Liên 1991) - 苏联1991
Chương 23 : Sự Trừng Phạt của Xô Viết (Phần Cuối)


Chương 23: Sự Trừng Phạt của Xô Viết (Phần Cuối)

Tình thế vẫn bế tắc. Yanayev dùng thái độ cứng rắn nhất cảnh báo ba nhà lãnh đạo ly khai: *"Các người đừng hòng lấy một tấc đất Xô viết!"* Baltic cũng cố thủ nhờ hậu thuẫn NATO. Yanayev có cảm giác như quay về năm 1959 - Khrushchev từng rơi vào thế giằng co với Kennedy, nhưng đã nhượng bộ để tránh ngày tận thế.

Nhưng thời thế đã khác. Giống như Cuba là cái gai với Mỹ, Baltic bất ổn là mũi dao đâm thẳng vào tim Moskva. Nếu Yanayev nhượng bộ, hiệu ứng domino sẽ khiến Liên Xô mất hầu hết các nước cộng hòa.

Yanayev không đấu với ba gã hề trước mặt, mà đang vật lộn với cả thế giới tự do đằng sau họ.

Đánh ra lá bài Hạm đội Baltic, thậm chí lôi cả vũ khí phi thông thường ra uy hiếp, Yanayev gần như không còn quân bài nào. Thái độ cứng rắn chỉ là bất đắc dĩ - không quốc gia tự tin nào phung phí quân bài dễ dàng thế. Nếu NATO kiên trì thêm chút nữa, ông ta chỉ còn tẩy cuối cùng - tên lửa đạn đạo R-36M "Satan".

Nhưng Yanayev hiểu rõ: làm vậy chẳng khác nào đẩy nhân loại về thời kỳ đồ đá.

Giờ đây, ông ta chuẩn bị đánh lá bài áp chót - như chất thêm rơm lên lưng lạc đà, Yanayev không ngừng gia tăng sức ép quân sự lên NATO, từng chút một, cho đến khi sụp đổ hoàn toàn.

Ba máy bay ném bom Tu-160 "Blackjack" được hộ tống bởi tiêm kích Su-27 cất cánh từ lãnh thổ Liên Xô, hướng về Baltic. Những "thiên nga" khổng lồ sải cánh trên bầu trời xanh, như hòn đảo trắng trôi nổi, mang theo đầu đạn hạt nhân đầy khoang. Chỉ cần lệnh từ Yanayev, phi công sẽ nhấn nút đỏ, biến Baltic thành Chernobyl thứ hai.

Khi radar phát hiện, không quân Baltic vội điều tiêm kích MiG-27 đánh chặn. Nhưng không phi công nào dám tấn công - Su-27 luôn áp sát theo dõi, còn Tu-160 đầy ắp đầu đạn hạt nhân. Một phát nổ, Estonia cũng thành tro bụi.

MiG-27 chỉ được lệnh giám sát, chỉ can thiệp khi Tu-160 bay qua thủ đô. Không quân Estonia bất lực nhìn kẻ cướp ngang nhiên xâm phạm lãnh thổ mà không làm gì được.

Tổng thống Arnold mặt mày tái mét khi nhận tin. Ông ta muốn chạy ra ngoài xem liệu máy bay ném bom có đang nhắm vào mình không.

*"Yanayev, ngươi gọi đây là đe dọa hạt nhân?"* - Arnold nghiến răng ken két. Trước sức mạnh Liên Xô, Estonia như cừu non chờ làm thịt.

*"Đe dọa? Ngươi tự cao quá rồi."* - Yanayev lắc đầu, cầm cây bút dựng đứng trên bàn - *"Baltic không xứng để Liên Xô dùng đến át chủ bài. Nói cho dễ hiểu: toàn bộ lực lượng vũ trang ba nước các ngươi đáng mấy sư đoàn Moskva? Đừng ảo tưởng. Liên Xô chẳng sợ những kẻ tầm thường như các ngươi. Đối tượng thực sự của ta là lũ xúi giục đằng sau."*

*"Và giờ chúng sắp chịu không nổi rồi. Ta chỉ cần thêm dầu vào lửa."* - Yanayev đẩy nhẹ cây bút, mũi nhọn hướng thẳng vào Arnold như lưỡi kiếm chĩa vào tim. Cây bút tượng trưng cho lá bài cuối cùng - Sư đoàn Thiết giáp Liên Xô. Toàn bộ lực lượng Estonia không đủ hai sư đoàn thiết giáp Liên Xô ăn một bữa.

Đến đây, Yanayev đã đánh hết bài, chỉ còn tên lửa "Satan" làm tẩy cuối. Giờ xem NATO có chịu lùi bước trước thái độ cứng rắn của ông ta không.

Những chiếc T-72 như rồng thép nối đuôi nhau phủ kín con đường biên giới. Nòng pháo đồng loạt chĩa về hướng thủ đô Tallinn. Xích tăng nghiến nát mọi chướng ngại.

Binh sĩ bước đều, ánh mắt kiên định hướng về phía trước. AK74 sẵn sàng khai hỏa. Họ hát vang bài *"Hành khúc Xô Viết"* do chính Yanayev chỉnh lý, tiến ra chiến trường. Chính ủy đứng giữa hàng quân, cùng cất cao tiếng hát đưa ra tiền tuyến.

Trực thăng Mi-24 vút qua đầu binh lính, âm thanh cánh quạt mang lời ca hùng tráng đi xa, khiến những kẻ dám khiêu khích Liên Xô run sợ từ tận đáy lòng.

**"Xô Viết ta trừng phạt thế gian!"**

Tiếng xích tăng nghiền nát mặt đường khiến chim trên cây hoảng loạn bay đi. Cánh đồng lúa vàng rạp xuống dưới bánh xích. Cửa kính màu nhà thờ Chính thống giáo ở thị trấn biên giới Estonia vỡ tan bởi đạn lạc. Người dân hoảng sợ nhìn quân xâm lược, như ánh mắt người Budapest năm 1956.

**"Từ Baltic tới Thái Bình Dương!"**

Lính gác biên giới Estonia ngậm điếu thuốc chưa kịp châm, mắt trợn tròn nhìn dòng thép vô tận chảy qua người mình. Rồi bị quật ngã, tước súng. Đến phút cuối, anh ta không tin "dòng thép Xô Viết" thực sự là đại dương chiến tranh không bờ bến.

**"Tháng Mười vang ca khắp chốn!"**

Thiết giáp Estonia không đánh nổi một trận. "Phòng tuyến Maginot" được ca ngợi sẽ ngăn tăng Liên Xô bị xé toạc dễ dàng. Đoàn tăng ào ạt tiến sâu với tổn thất không đáng kể.

**"Gấu đỏ Xô Viết sắp tới nơi!"**

Quân đội Estonia tuyệt vọng. Niềm kiêu hãnh tan vỡ. Họ hiểu ra lực lượng tự hào không phải đối thủ của thiết giáp Liên Xô. Hàng loạt đơn vị đầu hàng hoặc tan rã, như Sự kiện Hungary hay Mùa xuân Prague. Liên Xô kiểm soát tình hình chỉ trong bốn tiếng - trong khi Tổng tư lệnh Estonia từng hứa với Arnold có thể cầm cự một tuần chờ viện binh NATO.

**"URA!!!"**
 
Liên Xô 1991 (Tô Liên 1991) - 苏联1991
Chương 24 : Chiến Thắng Mong Manh


Chương 24: Chiến Thắng Mong Manh

Khác hẳn với màn kịch lố bịch của Đức, quân đội Liên Xô hành động chớp nhoáng như một cơn bão thép. Những đoàn xe tăng ồ ạt tiến vào Estonia khiến quân đội Đông Đức cách xa cả một nước Ba Lan và Belarus cũng phải run sợ. Trong tiềm thức họ vẫn in đậm nỗi khiếp đảm trước tiếng hô "URA!" của Hồng quân năm xưa khi đánh chiếm Tòa nhà Quốc hội Đức. Quân Tây Đức do dự ở biên giới, trong khi cựu binh Đông Đức lại reo hò trước thái độ cứng rắn của Liên Xô.

Yanayev đặt tên chiến dịch là "Kế hoạch Bão lớn" - cùng tên với kế hoạch tấn công Đức trong Thế chiến II chưa từng được thực hiện. Chỉ khác là lần này mục tiêu không phải Berlin, mà là Tallinn.

Tại thủ đô Estonia, Tổng thống Arnold vẫn ngồi bàn đàm phán với Yanayev dù liên tiếp nhận tin thất thủ từ khắp nơi.

*"Chúc mừng ngài, Yanayev. Ngài đã thắng. Một kế hoạch tuyệt vời - lính đặc nhiệm ngụy trang thành hành khách, xe tăng giả làm hàng hóa - đúng là phiên bản Mùa xuân Prague. Chỉ khác là ngài can đảm hơn Khrushchev, vừa đàm phán vừa nhìn đối thủ tan tác. Thỏa mãn chưa? Hạnh phúc chưa? Chúc mừng ngài lại tiêu diệt một quốc gia dám thoát khỏi nanh vuốt đế chế tà ác!"* - Arnold là người duy nhất còn ở lại. Vytautas và Anatolijs đã được đưa khỏi Tallinn khi Liên Xô tấn công.

*"Nhân dân ủng hộ tôi vẫn ở đây. Nếu tôi bỏ chạy, họ sẽ nghĩ gì? Tôi thà làm nạn nhân của bạo chính để thức tỉnh mọi người, còn hơn là kẻ hèn nhát."* - Thái độ kiên quyết này của Arnold đáng nể hơn nhiều so với kế hoạch lưu vong trước đó. Có lẽ ông ta hiểu rằng chính phủ lưu vong cũng vô ích trước sự kiểm soát tuyệt đối của Liên Xô.

Khi lính dù Liên Xô vây kín phòng họp, Arnold ra lệnh cho thuộc hạ đầu hàng. Yanayev khoát tay yêu cầu không làm khó Tổng thống Estonia. Ông đã ngồi đây hơn 13 tiếng, nhìn lên quốc huy Estonia ba con sư tử xanh giữa lá sồi Bắc Âu, chậm rãi nói:

*"Tôi đã cho các người cơ hội, nhưng các người quá tin vào NATO. Giao vận mệnh cho kẻ khác mà không có thực lực là ngu ngốc. Đáng tiếc là NATO coi các người như quân tốt thí. Hạm đội Baltic đã rút, thiết giáp Đức run sợ. Hi vọng cuối cùng của các người là NATO hòa giải, nhưng đừng mơ."*

Nếu ép được NATO ngồi vào bàn đàm phán, Yanayev coi như thắng nửa trận. Nửa còn lại phụ thuộc vào thái độ của NATO với Đông Âu.

*"Làm thành viên đế chế tà ác của ngài có gì hay? Tổng thống độc tài?"* - Arnold không ngại nói thẳng khi đã mất tất cả - *"Người dân Estonia đã chịu đựng dưới ách cai trị của các người. Chúng tôi từng bị Phổ, Đan Mạch, Thụy Điển, Ba Lan, Đức chiếm đóng. Từ 1710, Estonia bị Sa hoàng đô hộ hơn 200 năm. Ngày 24/2/1918, chúng tôi tuyên bố độc lập, chỉ một ngày sau đã bị Đức chiếm. Rồi tháng 11, các người tuyên bố chủ quyền với Estonia!"*

*"Dưới sự cai trị tồi tệ của các người, Tallinn không có tương lai. Những cuộc thanh trừng, nạn đói, người dân chết vì bạo chính Xô viết - công lý sẽ không bao giờ đến! Lũ bạo tàn Kremlin! Một ngày các người sẽ bị đóng đinh vào cột nhục nhã của lịch sử!"*

Arnold gần như gào lên những lời buộc tội, nhưng với Yanayev, đó chỉ là tiếng khóc trẻ con. *Có oán hận thì đi tìm Stalin, Khrushchev hay Lenin mà trút giận. Việc của tôi là đưa ngươi gặp họ thôi.*

*"Số phận Estonia trước đây không làm tôi quan tâm."* - Yanayev ném một tập tài liệu cho Arnold - *"Các người nên đọc cái này trước khi đòi độc lập."*

Arnold mở tập hồ sơ, mắt càng lúc càng sáng. Ông xem kỹ từng trang trước mặt Yanayev, rồi thở dài: *"Một quốc gia hai chế độ? Sao không đưa ra sớm hơn?"*

*"Các người không cho tôi cơ hội. Đây là lựa chọn tốt nhất: các người không có chủ quyền ngoại giao, không giữ quân đội riêng, phải để Moskva đóng quân, không được ký hiệp ước liên quan đến chủ quyền. Nhưng về kinh tế, các người có quyền tự chủ lớn: cải cách đảng phái, thay đổi chế độ chính trị, bầu cử dân chủ lãnh đạo địa phương - chỉ cần chịu trách nhiệm trước Trung ương Moskva. Moskva có quyền phế truất bất kỳ lãnh đạo nào có xu hướng ly khai. À, còn phải đóng thuế đầy đủ, không được tư nhân hóa ngành then chốt như điện lực, công nghiệp nặng, đặc biệt với thương nhân nước ngoài. Và không được tuyên bố Đảng Cộng sản là bất hợp pháp."*

Đây chính là chính sách "cây gậy và củ cà rốt" của Yanayev: dùng vũ lực kìm hãm tham vọng Đông Âu, rồi dụ dỗ bằng lợi ích kinh tế. Thực tế, Moskva đã nhượng bộ rất nhiều. Áp dụng chính sách hà khắc chỉ như đổ dầu vào lửa, chờ ngày bùng nổ lớn hơn.

Yanayev vay mượn mô hình chính trị nước khác, siết chặt chủ quyền nhưng nới lỏng kinh tế. *Dân Baltic muốn độc lập vì nghèo? Được, ta cho các người tự phát triển, nhưng chủ quyền vẫn thuộc về lãnh thổ Liên Xô bất khả xâm phạm.*

Có thể nói, đây là phiên bản cấp tiến của "Cương lĩnh hành động Đảng Cộng sản Tiệp Khắc". Chỉ cần nắm chủ quyền và thu thuế đầy đủ, gấu Bắc Cực sẽ nhắm mắt làm ngơ với nền kinh tế đa sở hữu. Văn kiện này là kết quả thảo luận nhiều ngày giữa Yanayev và Ryzhkov.

*"Hóa ra Chúa chưa bỏ rơi Estonia!"* - Arnold rơi nước mắt. Điều ông trăn trở bao năm nay - được tự quyết định vận mệnh - giờ đã thành hiện thực. Dù chưa giành được chủ quyền hoàn toàn, nhưng so với trước đây, Liên Xô đã rộng lượng hơn nhiều.

Nhưng Yanayev ném ngay tin xấu: *"Dĩ nhiên, ngài sẽ không được tham gia bầu cử. Với tội kích động chống Liên Xô, ngài sẽ dành vài tuần trước tòa, và vài năm sau trong nhà tù Siberia - nơi tám tháng trong năm phủ đầy băng tuyết."*
 
Liên Xô 1991 (Tô Liên 1991) - 苏联1991
Chương 25 : Hoảng loạn của thế giới tự do


Chương 25: Hoảng loạn của thế giới tự do

Đầu tiên mất bình tĩnh là chính phủ Đức. Thủ tướng Helmut Kohl gần như trở thành "con chim sợ cành cong", khi kế hoạch khuất phục Liên Xô thất bại thảm hại, còn khiến quân đội nảy sinh nỗi sợ vô hình trước đế chế đỏ. Đặc biệt khi nghe tin Hồng quân chỉ mất chưa đầy bốn tiếng để nghiền nát toàn bộ lực lượng vũ trang một quốc gia, những binh sĩ đóng ở biên giới Đông Đức - Ba Lan run sợ đến tê dại.

Moskva còn buông lời đe dọa: nếu NATO tiếp tục can thiệp vào lãnh thổ Liên Xô, họ sẵn sàng biến khủng hoảng Baltic thành phiên bản Khủng hoảng tên lửa Cuba mới. Lúc này, Kohl mới vỡ lẽ: Liên Xô vẫn là siêu cường hùng mạnh, không phải quốc gia hạng hai chỉ vì chính sách nhu nhược thời Gorbachev. Chỉ cần một lãnh tụ cứng rắn, dù nội bộ khủng hoảng, họ vẫn có thể đè bẹp phương Tây thêm vài chục năm.

Không báo trước với đồng minh NATO, Đức là nước đầu tiên ra tuyên bố: *"Hoạt động ở biên giới chỉ là diễn tập quân sự, hoàn toàn phù hợp luật pháp quốc tế. Hy vọng Liên Xô kiềm chế. Về vấn đề Baltic, Đức lấy làm tiếc và mong quan hệ Moskva - Baltic sẽ phát triển hữu nghị."*

Lời phát biểu của Đức giống như "trát dầu vào lửa", càng tỏ ra yếu thế. Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Liên Xô Boris Pankin đã chuẩn bị sẵn tuyên bố: *"Khủng hoảng Baltic là nội bộ Liên Xô. Không quốc gia nào có quyền can thiệp. Bất kỳ ai vi phạm sẽ bị chủ nghĩa cộng sản trừng phạt - đặc biệt là lũ cướp đã chạy khỏi eo biển Skagerrak trong nhục nhã."*

*"Lũ quái vật Siberia này thật đáng sợ. Nhanh, kết nối Nhà Trắng cho tôi!"* - Helmut Kohl run giọng. Ông ta không muốn Đức thành chiến trường đầu tiên giữa NATO và Khối Warsaw.

Ở London, Bộ trưởng Quốc phòng Tom King và Thủ tướng John Major cũng đang bàn cách ứng phó. Hải quân Anh - vốn muốn phô trương sức mạnh ở Baltic - đã bị Liên Xô sỉ nhục thảm hại.

Dư luận Anh phản ứng dữ dội. Đài BBC chế giễu: *"Chính phủ định đuổi bọn cướp Baltic như kẻ chiến thắng, nhưng cuối cùng lại bị đá ra khỏi vịnh Phần Lan như chó nhà có tang. Không biết tiền thuế của dân đổ vào đâu?"*

*"Nước Anh đã hai lần bẽ mặt toàn cầu. Nếu lần đầu là do Liên Xô ngang ngược, lần này chính ta đưa mặt cho họ tát!"* - John Major giận dữ. Sự kiện này cho đối thủ chính trị cơ hội công kích, còn khiến tỷ lệ ủng hộ ông giảm mạnh.

*"Nhưng đây chẳng phải là điều tốt sao, thưa Thủ tướng?"* - Tom King trái ngược hoàn toàn.

*"Tốt?"* - John Major suýt nổi giận, nhưng nhìn vẻ điềm tĩnh của King lại bình tĩnh lại. Là cố vấn chính sách đối ngoại, King có tầm nhìn khác biệt - *"Ông nói xem thảm họa này thành cơ hội thế nào?"*

*"Đã đến lúc đòi ngân sách tái thiết hải quân. Thủ tướng có thể tổ chức họp báo, nhấn mạnh tầm quan trọng của hải quân hùng mạnh. Dưới áp lực dư luận, quốc hội không thể cắt giảm ngân sách quốc phòng. Chúng ta sẽ đóng thêm khu trục hạm mới."* - Tom King gõ nhịp lên bàn, từng câu nói như đóng đinh vào tâm trí.

Là diều hâu trong chính phủ, King tin rằng nước Anh không có hải quân mạnh như đại bàng gãy cánh. Sau Thế chiến II, hải quân Anh tuột dốc, còn ngân sách eo hẹp khiến kế hoạch đóng tàu liên tục trì hoãn.

*"Cũng là cách giải quyết vậy."* - John Major thở dài - *"Không biết đồng minh Pháp giờ thế nào. Hy vọng sau sự kiện này, họ vẫn gắn bó với NATO."*

*"Yên tâm đi, thưa Thủ tướng."* - King tự tin - *"Dù Pháp lạnh nhạt với sự trỗi dậy của Mỹ, nhưng trong vấn đề Liên Xô, họ là đồng minh cùng chiến tuyến. Không ai muốn có láng giềng nguy hiểm như gấu Bắc Cực."*

Người Pháp không bận tâm như Anh. Họ thầm cười thầm trước mặt mày ủ rũ của Đức và Anh. Từ thời de Gaulle, Pháp luôn mơ khôi phục vinh quang thời Napoleon, trở thành lãnh đạo châu Âu. Nhưng đến nay, ngoài khẩu hiệu, Pháp chẳng có gì. Anh và Mỹ liên minh chặt chẽ, còn Pháp - dù hòa hoãn với cựu thù Đức - vẫn ngấm ngầm khinh thường "kẻ mới nổi" này.

Có lẽ vì Pháp chỉ làm chiếu lệ, Liên Xô cũng "miệng lưỡi nhẹ nhàng", không nhắc đến Công xã Paris - cuộc cách mạng cộng sản đầu tiên, mà chỉ hy vọng Pháp "nhận thức đúng tình hình, không hành động phi lý trí, và mở rộng hợp tác song phương ngoài đối đầu ý thức hệ".

Theo ngôn ngữ ngoại giao, hai câu đầu không quan trọng. Điểm then chốt nằm ở "hợp tác sâu rộng" - tín hiệu nguy hiểm khiến Mỹ dựng tóc gáy.

*"Liên Xô muốn lôi kéo Pháp? Không thể nào! Chính sách đối ngoại của họ là 'gieo rắc chủ nghĩa cộng sản khắp châu Âu'. Từ thời de Gaulle, chống cộng là quốc sách của Pháp."* - Tổng thống Bush tỏ ra không hài lòng với báo cáo của cố vấn.

*"Không hẳn, thưa Tổng thống."* - Scowcroft nóng ruột - *"François Mitterrand chống chủ nghĩa de Gaulle, chống dân tộc cực đoan. Việc thân với Liên Xô không phải không thể. Chúng ta phải dập tắt ngay mầm mống này. Thực tế, cần để đồng minh châu Âu gây sức ép thêm lần nữa. Tôi đoán Liên Xô đã dốc hết bài, sự cứng rắn hiện tại chỉ là 'cố hết sức bình sinh'."*

*"Đủ rồi, Scowcroft!"* - Bush đột ngột nổi giận - *"Tôi không cần ngươi dạy về ngoại giao! CIA vừa báo tin: các giếng phóng tên lửa đạn đạo của Liên Xô đang kích hoạt. Nếu đồng minh đối đầu trực tiếp, cả thế giới sẽ trả giá!"*

Yanayev thực sự ra lệnh kích hoạt giếng phóng tên lửa - nhưng chỉ là màn kịch đe dọa phương Tây. Khi biết tin, Bush lập tức rút lui, nhận ra sự việc đã vượt tầm kiểm soát, có thể dẫn đến Thế chiến III.

*"Kết nối với Moskva và các đồng minh châu Âu. Đã đến lúc ngồi vào bàn đàm phán."* - Bush thở dài, khuôn mặt tái nhợt như già đi mười tuổi chỉ sau một đêm.
 
Liên Xô 1991 (Tô Liên 1991) - 苏联1991
Chương 26 : Ngồi Xuống Đàm Phán (Phần 1)


Chương 26: Ngồi Xuống Đàm Phán (Phần 1)

Khi Yanayev gần như mất kiên nhẫn, tín hiệu đàm phán từ Mỹ cuối cùng cũng xuất hiện. Chính phủ Bush tổ chức họp báo, kêu gọi các bên kiềm chế, nhấn mạnh vũ lực không phải giải pháp duy nhất, mong mọi người ngồi vào bàn đàm phán. Tuyên bố này khiến Yanayev có cảm giác nước Mỹ nhầm kịch bản.

Đồng minh NATO như Anh, Đức nghe xong thì vô cùng khó chịu. *Đề xuất xông pha là Mỹ, đến khi khủng hoảng thì đóng vai trung gian hòa giải cũng là Mỹ.*

*"Bị bán rồi còn giúp người ta đếm tiền"* - Đây là cảm giác duy nhất của Thủ tướng Đức Helmut Kohl lúc này, cũng là lần đầu tiên ông ta nảy sinh nghi ngờ với đồng minh Mỹ. Khuôn mặt ấy giờ thật xa lạ, không còn là người bạn quốc tế vô tư giúp đỡ trong Khủng hoảng Berlin nữa.

Yanayev vui vẻ chấp nhận trung gian của Mỹ, sẵn sàng đối thoại về xung đột Baltic. Từ con gấu đỏ hung tợn cầm súng AK, Liên Xô bỗng hóa thành quý tộc thanh lịch ngồi bàn đàm phán với phương Tây. Sự chuyển đổi đột ngột này khiến đối phương choáng váng.

Nhưng Yanayev chẳng ngạc nhiên. Dân tộc Slav không phải lũ cướp thô lỗ. Họ tinh thông nghệ thuật chiến tranh, cũng am hiểu âm nhạc hội họa. Yanayev nhớ như in hình ảnh binh sĩ Xô viết chơi piano giữa đổ nát thành phố trong Thế chiến. Lần này, quý tộc Nga sẽ mang theo thiện chí từ Moskva đến Munich.

Nghe đồn hai nhà lãnh đạo chạy trốn Vytautas và Anatolijs cũng sẽ xuất hiện.

*"Đồng chí Putin à, từ khi vũ khí hạt nhân ra đời, chủ nghĩa cộng sản đã mất cơ hội thống nhất thế giới. Dù Liên Xô có hùng mạnh đến đâu, nó vẫn là quốc gia khiếm khuyết chí mạng."* - Lời cảm thán của Yanayev khiến Putin không biết đáp lại thế nào.

Nhưng Yanayev không đợi câu trả lời, tiếp tục độc thoại: *"Marx từng nói giai cấp vô sản phải đấu tranh giải phóng thế giới. Nhưng bom nguyên tử khiến chiến tranh thế giới trở nên bất khả thi - một khi nổ ra, Trái đất sẽ chìm vào mùa đông hạt nhân, không quốc gia nào có thể trỗi dậy từ đống tro tàn. Điều này khiến vô sản không thể thoát khỏi xiềng xích cũ. Đồng chí hiểu chứ?"*

*"Không thể phân phối lợi ích toàn cầu, cộng với sự méo mó của kinh tế kế hoạch, Đảng Cộng sản Liên Xô mới đến bờ vực sụp đổ. Để thực hiện lý tưởng, ta phải thay đổi phương châm - từ nay, kinh tế quan trọng hơn đấu tranh tư tưởng. Những lời này tôi chỉ nói với đồng chí thôi, đừng tiết lộ."*

Yanayev châm thuốc, hít một hơi dài, nhìn xa xăm: *"Tôi già rồi, không còn nhiều thời gian. Đồng chí tràn đầy sức sống, không nên già đi cùng đế chế đỏ này. Khi Liên Xô qua thời kỳ khó khăn, một đế chế mới hùng mạnh sẽ trao vào tay đồng chí. Tôi hy vọng đồng chí dẫn dắt nhân dân đến thắng lợi."*

Thời kỳ khó khăn kéo dài bao lâu? Yanayev không rõ. Ông biết Liên Xô không thể phục hồi như thời Brezhnev. Sau thảo luận với Ryzhkov, cải cách kinh tế thành công cũng phải đến năm 1999 mới ổn định - chưa kể rủi ro từ phương Tây phá hoại.

*1999 thì 1999 vậy. Chế độ lãnh đạo trọn đời nên bãi bỏ. Người đi trước cứ áp đảo, kẻ sau sao trỗi dậy? Để phương Tây chê cười "lãnh đạo Liên Xô thay đổi toàn bằng đảo chính" sao?*

Những lời này định đoạt tương lai chính trị của Vladimir Putin. Cú sốc khiến chàng trai trẻ đứng hình. Sau phút im lặng, Putin hỏi câu bấy lâu canh cánh: *"Tại sao là tôi?"*

Yanayev bối rối. *Nếu không phải cơ thể tàn tật do xuyên không, ta đâu cần vội rời ghế lãnh đạo.* Nhưng giờ ông là Tổng Bí thư, mỗi lời nói đại diện cho quốc gia. Ông giả vờ trầm ngâm: *"Trong giới chính trị Moskva, đồng chí là mầm non duy nhất đáng bồi dưỡng. Tôi tin đồng chí là người dẫn dắt Liên Xô đến vinh quang. Vài năm tới, hãy ở bên tôi học hỏi. Dù từng là điệp viên KGB tiếp xúc nhiều, nhưng góc nhìn lãnh đạo khác xa."*

Dư luận từng đồn Putin là con riêng của Yanayev. Thực ra, sự trọng dụng của ông chỉ xuất phát từ tư duy người xuyên không. Nếu đến sớm hơn, ông có thể ngăn thảm họa Chernobyl và kế hoạch dầu mỏ của Mỹ - hai yếu tố gián tiếp khiến Liên Xô sụp đổ. Nhưng giờ ông chỉ có thể ngăn chặn tương lai xấu.

Putin xúc động không nói nên lời, cúi người 90 độ: *"Tôi sẽ không bao giờ quên ơn bồi dưỡng của Tổng Bí thư."*

*"Tôi chỉ là người dẫn đường. Tài năng của đồng chí như ánh sáng không thể che giấu. Tôi hy vọng đồng chí học được từ khủng hoảng Baltic - ngoại giao, chính trị. Nếu phương Tây không chọn đàm phán, ta đã thảm bại. Những mạo hiểm chính trị như vậy sẽ còn nhiều, đồng chí nên chuẩn bị tinh thần."*

Putin gật đầu, chưa kịp nói thì xe đã dừng. Họ tới tòa nhà hội nghị Munich - nơi Anh-Pháp từng chọn nhượng bộ trước Hitler, và giờ đây, Tây Âu lại quỳ gối trước Liên Xô.

*"Giờ là trợ lý văn phòng Tổng Bí thư, hãy cùng ta nghiền nát phòng tuyến cuối của kẻ thù."* - Yanayev mỉm cười.

Cửa xe mở, ánh đèn flash chớp liên hồi. Yanayev bước xuống vẫy tay với phóng viên, Putin theo sát phía sau, lần đầu lộ rõ khí chất lãnh đạo.

*Chào những kẻ thù của Xô viết. Gấu đỏ đã tới.*
 
Liên Xô 1991 (Tô Liên 1991) - 苏联1991
Chương 27 : Ngồi Xuống Đàm Phán (Phần Cuối)


Chương 27: Ngồi Xuống Đàm Phán (Phần Cuối)

Việc chọn Munich làm địa điểm đàm phán ẩn chứa ý nghĩa sâu xa. Ngày 29/9/1938, Thủ tướng Anh Chamberlain, Thủ tướng Pháp Daladier, trùm phát xít Hitler và Mussolini đã ký Hiệp ước Munich tại đây, hi sinh Tiệp Khắc để nhượng bộ vùng Sudeten cho Đức.

Năm 1991, lãnh đạo sáu nước Anh, Mỹ, Đức, Liên Xô, Litva và Latvia lại tụ họp nơi này bàn về số phận Baltic. Địa điểm hội nghị đã nói lên tất cả - đây chỉ là màn kịch để các nước Tây Âu "xuống thang" trước dư luận. Còn việc xử lý chính quyền Baltic là chuyện nội bộ Liên Xô.

Phương Tây e sợ thủ đoạn thô bạo của Liên Xô, sau thất bại răn đe, họ chọn cách nhượng bộ.

Brent Scowcroft cũng tham dự, nhưng mục đích của ông ta là quan sát cử chỉ Yanayev để phân tích tính cách đối thủ. Nhưng Brent phát hiện bất ngờ: thanh niên đi cùng Yanayev liên tục nhìn mình bằng ánh mắt cảnh giác - thứ ánh mắt ông ta chỉ thấy ở điệp viên CIA, như có thể xuyên thấu tâm can, phơi bày mọi bí mật.

*"Gã trẻ tuổi thú vị."* - Brent vô thức sờ cằm vì căng thẳng, quyết định tập trung vào bàn đàm phán.

Như mọi hội nghị thượng đỉnh, phần phát biểu mở đầu vô thưởng vô phạt được dành cho Tổng thống Mỹ Bush - toàn những lời hoa mỹ về giải quyết xung đột hòa bình. Yanayev suýt ngủ gật, liếc nhìn các lãnh đạo khác cũng đang sốt ruột.

Khoảnh khắc đó, Yanayev nghĩ kích hoạt hệ thống "Dead Hand" còn dễ chịu hơn ngồi đây đấu trí. *Chuyện nội bộ Liên Xô, cần gì Mỹ xen vào?*

*"Đủ rồi, ngài Bush. Bài phát biểu rất hay, nhưng thời gian tôi có hạn. Xin đi thẳng vào vấn đề. Ngài không thấy mọi người đang mất kiên nhẫn sao?"* - Yanayev cắt ngang bằng giọng điệu thô lỗ.

*"Tính khí nóng nảy, dễ kích động - điểm yếu muôn thuở của lãnh đạo Liên Xô. Từ Stalin, Khrushchev đến Brezhnev, dường như là vòng luẩn quẩn."* - Brent ghi chép cẩn thận, không biết Yanayev cũng đang quan sát ông ta.

Danh sách đại biểu từ KGB đã khiến Yanayev chú ý đến Brent. Sau khi nghiên cứu tài liệu, ông phát hiện nhân vật này từng là chuyên gia phân tích hành vi CIA. Vì vậy, Yanayev cố ý tỏ ra nóng nảy để đánh lạc hướng phân tích. *Bọn họ luôn thích kiểu lãnh đạo Xô viết thiếu kiên nhẫn.*

*"Xin lỗi Tổng thống Yanayev, có vẻ bài phát biểu chân thành không lay động được ngài."* - Bush nói với ẩn ý - *"Vậy tôi đi thẳng vào vấn đề. Cộng đồng quốc tế rất quan tâm đến bất ổn ở Baltic, mong cả hai bên kiềm chế. Chúng tôi đặc biệt quan tâm đến bản án bất công với Tổng thống Estonia và sẽ theo dõi sát sao..."*

Vytautas và Anatolijs mỉm cười nhìn nhau. Lời Bush thể hiện rõ lập trường NATO. Ngay cả Yanayev cũng hơi nhíu mày - diễn biến không như dự đoán, liệu hội nghị có phức tạp hơn tưởng tượng?

Nhưng câu tiếp theo của Bush khiến nụ cười hai người đóng băng: *"Dĩ nhiên, chúng tôi tôn trọng quan điểm Liên Xô, coi Baltic là phần lãnh thổ thiêng liêng không thể tách rời. Hy vọng lãnh đạo Liên Xô đưa ra câu trả lời thỏa đáng."*

*"Ngài Bush, điều này khác với thỏa thuận của chúng ta!"* - Anatolijs mất bình tĩnh - *"Ngài hứa NATO sẽ ủng hộ Baltic, quan tâm đến mối đe dọa từ phương Đông. Sao lại thay đổi?"*

*"Ngài còn hứa viện trợ kinh tế - quân sự nếu chúng tôi độc lập. Ngài định nuốt lời?"* - Vytautas đứng phắt dậy chất vấn, khiến các lãnh đạo khác nét mặt biến sắc.

*"Ahem."* - Bush ho nhẹ - *"Đúng là tôi nói vậy, nhưng mọi vấn đề nhân quyền phải dựa trên nền tảng tôn trọng chủ quyền không thể tranh cãi của Liên Xô."*

Yanayev thản nhiên xem màn kịch "chủ quyền trên nhân quyền". Khi Anatolijs định cãi, ông cắt ngang: *"Tổng thống Anatolijs, ngài điếc hay mất trí? Ngài Bush đã nói rõ - không có nhân quyền nào đứng trên chủ quyền. Đây là đàm phán giữa NATO và Liên Xô, Litva và Latvia không có quyền phát ngôn. Lý do các ngài có mặt ở đây không phải do tự lực, mà vì bị coi như quân bài, hiểu chưa?"*

*"Đồ khốn!"* - Vytautas chửi thề, nhưng lời lẽ ấy chẳng khác nào bông gòn ném vào thép với Yanayev - kẻ đã chịu đủ áp lực quân sự từ NATO.

*"Số phận tiểu quốc là làm bài ngửa cho đại cường. Đừng nói đến đạo đức hay công lý quốc tế. Chân lý chỉ nằm trong tầm bắn đại bác - mà Liên Xô có tầm bắn xa hơn mấy kẻ tự xưng 'công bằng' kia. Tôi nói đúng không, ngài Bush?"*

Bush cười gượng. Các lãnh đạo khác làm thinh. Đây vốn là "chân lý" ngầm hiểu, bị Yanayev phơi bày thẳng thừng thật đáng xấu hổ. Nếu không vì sức ép quân sự, họ đã nổi giận.

*"Lũ hèn nhát! Nhân dân Baltic và công lý quốc tế sẽ không quên các người dung túng bạo quyền!"* - Vytautas đạp cửa bỏ đi. Litva và Latvia giờ bị quân Liên Xô chiếm đóng, nội loạn bốn bề, Vytautas và Anatolijs không thể trở về, chỉ còn cách lưu vong. Trước khi đi, Vytautas dọa Yanayev: *"Đừng tưởng dựng chính quyền bù nhìn sẽ khuất phục được nhân dân Litva! Chúng tôi sẽ thành lập chính phủ lưu vong, tiếp tục đấu tranh!"*

Yanayev nhếch mép: *"Được, tôi chờ. Kẻ cuối cùng dọa chúng tôi tên Hitler - hắn đã tự sát trong hầm Führerbunker. Phải công nhận, ngài Vytautas rất can đảm đối mặt với cái chết."*
 
Liên Xô 1991 (Tô Liên 1991) - 苏联1991
Chương 28 : Đặt tiền đề cho cuộc chiến tranh mới


Liên Xô đã dùng những biện pháp thô bạo nhất để giải quyết khủng hoảng vùng Baltic, đồng thời thái độ nhượng bộ với các nước Tây Âu về vấn đề Xô viết đã khơi dậy mối lo ngại trong số các nước cộng hòa thành viên còn lại. Đối với ba quốc gia Gruzia, Armenia và Moldova – những nước đang chăm chăm muốn gỡ bỏ “danh xưng” Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết – đây rõ ràng là một đòn giáng mạnh. Ngay lập tức, Moldova và Armenia im lặng, không còn hô khẩu hiệu ly khai nữa.

Các nước cộng hòa còn lại, có xu hướng ly tâm không quá nghiêm trọng, tuy lên tiếng phản đối việc Liên Xô đơn phương sửa đổi hiến pháp tối cao, nhưng vì đã được trao rất nhiều quyền tự chủ về kinh tế, nên tiếng than vãn cũng không quá lớn. Trước đây, tự trị dân tộc có quyền chính trị rất lớn nhưng chỉ nhận được quyền tự chủ kinh tế hạn chế, còn cách làm của Yanayev bây giờ thì ngược lại. Các nước cộng hòa cuối cùng cũng có được quyền tự quyết phát triển kinh tế mơ ước, nên chuyện có độc lập hay không cũng chẳng còn quan trọng.

Tuy nhiên, một trong những nhà lãnh đạo cấp tiến nhất trong các nước cộng hòa, Tổng thống Gruzia Zviad Gamsakhurdia – người từng hô “Gruzia chỉ thuộc về người Gruzia” – sau khi chứng kiến số phận bi thảm của ba nước Baltic đã bớt kích động. Là nhà cực đoan dân tộc chủ nghĩa, ông vốn xem yếu đuối của Gorbachev là cơ hội, nhưng sau khi chứng kiến làn sóng thép của Yanayev, Zviad bắt đầu cân nhắc cách thức khác để thoát khỏi ách thống trị của Liên Xô. Là nước thành viên khao khát nhất quyền tự trị, ngay cả Stalin sinh ra ở Gruzia cũng tiến hành chính sách dân tộc cao áp ở đây.

Vì vậy, Zviad đã hướng tầm nhìn đến người Mỹ; ông cho rằng ba nước Baltic thất bại vì không có lực lượng vũ trang mạnh và quá phụ thuộc viện trợ nước ngoài, nên cần mua cho được các loại xe tăng và máy bay chiến đấu tiên tiến nhất của Mỹ. Đặc biệt, trước khi hiến pháp do Yanayev sửa đổi có hiệu lực, phải sở hữu một lực lượng vũ trang đủ sức đương đầu với quân đội Liên Xô. Zviad chưa bao giờ nghĩ đến việc kháng cự trực diện trước cuộc tấn công của Liên Xô, chỉ mong khiến đối phương rơi vào hoàn cảnh như cuộc khủng hoảng Afghanistan. Dẫu cho phần lớn lãnh thổ Gruzia bị chiếm đóng, ông vẫn có thể tiếp tục chiến tranh du kích với người Xô.

Khi Bush nhận được thông điệp cầu cứu của Tổng thống Gruzia Zviad, ông lập tức triệu tập Bộ trưởng Quốc phòng – chuyên gia tình báo Dick Cheney. Từng là Chánh văn phòng Nhà Trắng và đã hoạch định Chiến dịch Bão sa mạc, Cheney rõ ràng là người lý tưởng nhất để phân tích thông tin này cho Bush.

“Xin lỗi ông, Dick, để ông đến đây muộn thế này,” Bush đứng lên, hơi ái ngại nói khi Cheney vừa bước vào phòng làm việc. Cử chỉ nhỏ của Bush khiến Cheney có phần ngạc nhiên, nhất là khi nhìn thấy Cố vấn An ninh Quốc gia Brent bên cạnh tổng thống, biết rằng chuyện tối nay này không đơn giản.

“Chuyện gì vậy, thưa Tổng thống?” Cheney ân cần hỏi.

“Ông xem cái này đã.” Bush đưa cho Cheney một tờ giấy sau khi đã thảo luận với Brent khá lâu.

Trước mặt Bộ trưởng Quốc phòng Cheney là thông điệp cá nhân Tổng thống Gruzia gửi cho Bush, chỉ vài dòng ngắn gọn đến mức không thể đơn giản hơn, khiến Cheney phải đọc đi đọc lại rất lâu. Một lúc sau ông mới ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Tổng thống muốn hỏi là liệu chúng ta có nên buôn bán vũ khí để hỗ trợ Gruzia không?”

“Đúng vậy,” Brent nói, “tôi cho rằng nên bí mật bán với giá ưu đãi các xe tăng và máy bay tiên tiến của chúng ta cho Gruzia, giúp họ xây dựng một quân đội đủ sức chống lại người Xô.”

“Vậy theo lực lực tài chính của Gruzia, họ có thể mua được những gì của chúng ta?” Bộ trưởng Quốc phòng Cheney không khách sáo hỏi. “Xe tăng tiên tiến nhất dòng M1? Hay máy bay chiến đấu F-15 hoặc F-16? Tất nhiên, với tài lực hiện tại, Gruzia có thể mua 6–7 chiếc F-16 một lần, nhưng điều đó có ý nghĩa gì trước lực lượng không quân khổng lồ của Liên Xô? Chẳng có ý nghĩa gì cả. Dù họ bắn hạ được trăm chiếc Su-27 hay MiG-29 của Xô Viết, thì đối phương vẫn còn hàng nghìn chiếc máy bay như bầy châu chấu tràn ngập bầu trời Gruzia. Còn hơn là bán cho họ tên lửa liên lục địa – ít nhất khi Liên Xô động thủ, họ cũng phải cân nhắc thiệt hại của mình.”

Lời Cheney nói rất thật lòng; suy nghĩ của Brent không giống ông, trước muốn bòn rút tài chính Gruzia qua thương vụ vũ khí, còn Brent nghĩ cách “thả nước từ từ” để rút máu họ lâu dài.

“Nói rộng ra, dù Gruzia nhận được viện trợ quân sự lớn cũng thế thôi. Một đội quân hùng mạnh không chỉ dựa vào vũ khí, mà phải có huấn luyện lâu dài và sự phối hợp nhịp nhàng. Họ có thể làm được cơ động bộ–thiết giáp? Phối hợp bắn hỏa lực áp chế rồi tiến lên? Thả xe tăng bằng đường không như Xô viết? Tất cả là không thể. Giống như Saddam tuy tự xưng là cường quốc thứ tư thế giới, nhưng khi đối đầu Liên lực Quốc, chỉ biết làm bia tập bắn.”

“Được rồi, đừng tranh cãi nữa, yên lặng nào,” Bush ngắt lời Cheney và Brent, “theo ông, làm sao vừa trấn an được Gruzia, vừa bí mật bán vũ khí thành công?”

“Bán công nghệ tối tân gần như không khả thi, nhưng…” Cheney xoay chuyển câu chuyện, “xuất khẩu Hummer dưới dạng dân sự vào Gruzia là một phương án khả thi. Còn trực thăng UH-1, nếu bỏ hệ thống vũ khí thì có thể xuất dưới danh nghĩa phương tiện cứu trợ nhân đạo. Còn xe tăng, vận chuyển rời rạc vào nội địa Gruzia cũng không phải không thể, chỉ phức tạp hơn một chút. Thêm nữa, chúng ta có thể nhập đại một số pháo 107 mm từ các nước láng giềng Liên Xô, nhập khẩu dưới danh nghĩa máy nông nghiệp. Như vậy Gruzia có thể cải tiến thành hệ thống vũ khí nội địa, đỡ phiền phức nhập khẩu của mình.”

“Dù Liên Xô có truy trách nhiệm cũng khó can thiệp được, bởi phù hợp luật pháp quốc tế. Họ chẳng có lý do nào khác để can thiệp, trừ khi hiến pháp sửa đổi lập tức có hiệu lực, khiến tất cả cộng hòa mất quyền chủ quyền. Nhưng sửa hiến pháp và điều chỉnh chính sách sẽ gây ra hàng loạt khủng hoảng dây chuyền, Liên Xô không thể thay đổi nhanh thế. Ít nhất cũng cần ba đến năm tháng, đủ để Zviad gom một lô vũ khí lớn. Tất nhiên cũng đem lại khoản thu không nhỏ cho chính phủ.”

“Và Thổ Nhĩ Kỳ – đồng minh của chúng ta – có thể chuyển vũ khí qua biên giới vào Gruzia và Armenia. Nếu có thể thuyết phục Azerbaijan, chúng ta sẽ tạo ra khủng hoảng ở phía nam Liên Xô, khiến họ đau đầu. Dĩ nhiên, vấn đề ba nước Baltic cũng không thể bỏ qua; hai nước còn lại sắp thành lập chính phủ lưu vong, chúng ta sẽ cấp vũ khí và tài chính cho họ, gây thêm rắc rối cho Liên Xô.”

“Chỉ cần Liên Xô không mở chiến tranh với các cộng hòa, kế hoạch của ta đã thành công. Liên Xô phải an nội trước mới dẹp ngoại, nhưng khủng hoảng bên ngoài lại khiến họ không thể tập trung 100% vào phong trào ly khai.”

Đây chính là “chính sách vây ép vòng cung” của Cheney: tạo ra khủng hoảng ở các cộng hòa như một rào chắn ngăn Liên Xô tiến về phía tây, đồng thời Mỹ và đồng minh sẽ tận dụng thời gian này để lần lượt gỡ bỏ các “quân cờ” do Liên Xô cài đặt. Từ Trung Đông đến châu Phi, hạt giống cách mạng cộng sản từ lâu đã trở thành mục tiêu phải xoá bỏ của họ.

“Tuyệt cú mèo, như thế Liên Xô sẽ bị khóa cứng trong một đường giới hạn. Khi họ vượt qua rào chắn rồi mới nhận ra trên thế giới này họ chẳng còn đồng minh nào để hợp tác nữa,” Bush mỉm cười với Cheney, “Vậy việc này giao cho CIA lo liệu, những giao dịch bẩn thỉu này là chuyên môn của họ rồi.”

“Và còn một nơi nữa cần ta lôi kéo,” Brent nói, “Chechnya cũng luôn chống đối thống trị của Liên Xô; nếu có thể thuyết phục được, ta sẽ khơi dậy ngọn lửa cách mạng ngay trên lãnh thổ Xô Viết.”
 
Liên Xô 1991 (Tô Liên 1991) - 苏联1991
Chương 29 : Bước Thử Đầu Tiên


Chương 29: Bước Thử Đầu Tiên

Trong khi Nhà Trắng dần bị bao phủ bởi những đám mây âm mưu, Điện Kremlin lại tỏ ra yên bình lạ thường. Sau khi giải quyết khủng hoảng vùng Baltic với thái độ cứng rắn, Yanaev trở về nước và nhận được sự hoan nghênh của người dân. Đa số người dân Liên Xô đều không muốn các nước cộng hòa tách khỏi Liên bang Xô viết thống nhất, vì vậy Yanaev – người đã ngăn chặn thành công sự ly khai của ba nước Baltic – đã trở thành anh hùng trong lòng nhân dân. Dù tình hình kinh tế trong nước vẫn tồi tệ như trước, tin tốt này vẫn như một liều thuốc kích thích tiếp thêm sức mạnh cho quần chúng đang chìm trong tâm trạng chán nản.

Khi Yanaev bước xuống máy bay, chính quyền Liên Xô đã bày một buổi lễ chào đón long trọng. Những thiếu niên đeo khăn quàng đỏ dành tặng ông vòng hoa, khiến Yanaev có chút ảo giác rằng mình là anh hùng Chiến tranh Vệ quốc trở về từ Berlin năm 1945. Nhân dịp này, Yanaev còn tổ chức một bài phát biểu, chọn đúng ngày trời âm u mưa phùn, dùng lời lẽ hào hùng kể lại những ngày tháng đầy khủng hoảng trong các cuộc họp, tạo nên một bầu không khí bi tráng giữa những người dân Moscow cầm ô.

*"Sau khi vượt qua khủng hoảng này, chúng ta còn phải đối mặt với nhiều khó khăn trong tương lai, như những gai góc trên con đường tiến tới chủ nghĩa cộng sản vậy. Nhiều người không hiểu lý tưởng và niềm tin của chúng ta, cũng có không ít người đã thất vọng và không còn ủng hộ mục tiêu chúng ta phấn đấu. Giai cấp vô sản từng bị nô dịch hàng thế kỷ, nhưng giờ đây, nhiều kẻ lại muốn quay về với sự ngu muội. Vì vậy, tôi sẵn sàng trở thành người chiến sĩ đầu tiên phá vỡ bóng tối, tiến về phía ánh sáng. Dù các tư bản chế giễu, dù kẻ thù đặt lưỡi dao vào xương sống tôi, dù con đường phía trước đầy cạm bẫy – xin gửi lời này tới những chiến sĩ cộng sản vĩ đại đang yên nghỉ tại Berlin, tại Viễn Đông: Tổ quốc không quên các đồng chí!"*

Tiếng vỗ tay như sấm rền át đi bài phát biểu của Yanaev. Ông xúc động cúi chào đám đông, chỉ đứng thẳng người khi tiếng vỗ tay dứt, rồi chậm rãi nói: *"Và cả nhân dân Xô viết vĩ đại nữa, cảm ơn các đồng chí."*

Lần này, tiếng vỗ tay lại vang lên không dứt, nhiều người vỗ đến đỏ tay, nhiều người lấp lánh nước mắt. Vị lãnh tụ cứng rắn này đã khơi dậy trong lòng họ chút thiện cảm với chủ nghĩa cộng sản. Dĩ nhiên, giới trí thức chỉ khinh bỉ coi hành động của Yanaev là "màn kịch vô vị" – trong mắt họ, chỉ những bài phát biểu của lãnh đạo các nước dân chủ mới chân thành và xúc động. Trong những ngày kiểm soát báo chí chưa kết thúc, họ chỉ biết đếm từng ngày chờ hết thời hạn giới nghiêm.

Trên bục phát biểu, Yanaev tỏa sáng, nhưng lại khiến Cục trưởng Plekhanov lo sốt vó. Trong số những lãnh đạo ông từng tiếp xúc, hiếm ai có bài phát biểu "lệch chuẩn" như Yanaev. Trước đây, khán giả thường là diễn viên quần chúng được tuyển chọn kỹ, và tổng thống chỉ phát biểu ở những nơi KGB có thể kiểm soát hoàn toàn. Nhưng Yanaev lại chọn Quảng trường Đỏ rộng lớn, không có chỗ ẩn nấp – chỉ cần một kẻ giấu sau cửa sổ bóp cò, lãnh tụ tối cao Liên Xô sẽ gục ngã ngay lập tức.

Dĩ nhiên, Plekhanov cũng không hiểu được tầm quan trọng của việc giành được lòng dân. Uy tín mà Đảng Cộng sản Liên Xô dày công gây dựng từ Cách mạng Tháng Mười đã bị các chính phủ sau thời Lenin phung phí dần, biến đất nước xã hội chủ nghĩa thành một cỗ máy quan liêu khổng lồ.

*"Bài phát biểu rất xuất sắc, thưa Tổng thống."* Putin đưa ô và khăn cho Yanaev ngay khi ông bước xuống. Để tăng hiệu ứng xúc động, Yanaev đã đứng dưới mưa tiếp xúc gần gũi với người dân Moscow.

*"Cảm ơn, nhưng phải nói là mưa tháng Tám rơi vào người cũng lạnh buốt."* Yanaev lau nước trên mặt, trả khăn cho Putin rồi hỏi: *"Điện Kremlin có động tĩnh gì không?"*

"Động tĩnh" mà Yanaev nhắc đến là kế hoạch cứu kinh tế mới mà Ryzhkov đang nghiên cứu. Sau sự kiện 19/8, đây là thời kỳ thế lực bảo thủ trong Liên Xô ngày càng lớn mạnh, nên Yanaev không thể nói ra một số điều quá rõ ràng. Nhưng một ngày nào đó, những kẻ bảo thủ này cũng sẽ bị quét sạch như phe cấp tiến, trên con đường chân chính vĩ đại.

Putin nhìn quanh đảm bảo không ai nghe thấy, rồi khẽ nói: *"Bộ trưởng Ryzhkov mong ngài đến văn phòng ông ấy. Nghe nói có một tài liệu quan trọng cần thảo luận với ngài."*

Yanaev gật đầu, mở ô bước ra khỏi lán tạm dựng cho buổi phát biểu. Ông đứng giữa Quảng trường Đỏ đầy mưa gió, nói với Putin: *"Chuẩn bị xe, chúng ta đến văn phòng Ryzhkov ngay."*

Rồi ông thêm một câu: *"Moscow như cái thời tiết mưa dầm chết tiệt này, bao giờ mới thực sự tạnh?"*

Ryzhkov ngạc nhiên khi thấy Tổng thống Yanaev ướt đẫm xuất hiện trước văn phòng mình, nhất là khi mái tóc ông còn nhỏ giọt nước, trông thật thảm hại. Ông tưởng vị tổng thống gặp chuyện gấp, vội lấy khăn từ nhà vệ sinh đưa cho Yanaev, nhưng bị ông gạt đi: *"Nghe nói đồng chí có tài liệu quan trọng cần bàn?"*

*"Ồ, vâng."* Ryzhkov như tỉnh mộng, vội lấy một tập hồ sơ dày trên bàn đưa cho Yanaev: *"Đây là phương án khả thi nhất sau nhiều ngày phân tích, tham khảo Chính sách Kinh tế Mới của Lenin cùng các cải cách nước ngoài, kết hợp với tình hình thực tế nước nhà."*

*"Đồng chí vất vả rồi."* Yanaev mở tập hồ sơ, còn Ryzhkov bên cạnh giải thích cặn kẽ từng chính sách.

*"Trước mắt, chúng ta sẽ thử mở cửa giá cả một số mặt hàng thiết yếu như khoai tây, lúa mì… để thị trường tự điều chỉnh. Nhưng kinh nghiệm từ các nước cho thấy, tự do hóa quá nhanh sẽ dẫn đến lạm phát tiền tệ nghiêm trọng. Vì vậy, các cửa hàng quốc doanh vẫn phải bán hàng giá ổn định để kiềm chế lạm phát. Thậm chí cần ban hành luật: bất kỳ ai đầu cơ tích trữ, đẩy giá lên cao, đều bị phạt tù vài năm."*

*"Xử tử luôn."* Yanaev lạnh lùng đáp. Trong lịch sử, Yeltsin mở cửa giá cả khiến doanh nghiệp nhà nước và tư nhân thông đồng đầu cơ, gây siêu lạm phát. Vì vậy, Yanaev chọn cách thẳng tay hơn – dùng viên đạn 7.62mm bịt miệng chúng.

Nghe Yanaev phán "xử tử" một cách bình thản, Ryzhkov giật mình: *"Khoan đã, Tổng bí thư. Chỉ là đầu cơ thôi, có cần xử tử không? Như vậy có quá tàn khốc?"*

*"Trong thời loạn, đòi dân chủ tự do với những kẻ vô pháp luật chỉ là trò hề. Chỉ có luật pháp nghiêm minh mới khiến những kẻ liều lĩnh dè chừng."* Yanaev giảng giải quan điểm trị quốc của mình, áp dụng triệt để phương châm "loạn thế dụng trọng điển". Ông hiểu rõ: nếu không thi hành luật nghiêm, xã hội Liên Xô sẽ sụp đổ theo hướng tồi tệ hơn.

*"Ngoài ra, cần tổ chức họp toàn chính phủ, cấm mọi quan chức để người nhà tham gia buôn bán bất hợp pháp. Nếu phát hiện thân nhân vi phạm, quan chức đó sẽ bị cách chức."* Nếu trước đó là "loạn thế dụng trọng điển", giờ Yanaev thẳng tay với cả bộ máy quan liêu.

Là lãnh tụ tối cao nắm cỗ máy bạo lực, ông không cần nhân nhượng bất kỳ quan chức tham nhũng nào. Kẻ nào dám cản đường mục tiêu pháp trị của ông, bánh răng cỗ máy sẽ nghiền nát chúng.

Ryzhkov nghe ra điều bất ổn, thầm nghĩ: *"Chẳng lẽ Tổng bí thư định thanh trừng bộ máy quan liêu khổng lồ? Liệu đây có phải một cuộc Đại Thanh trừng kiểu Stalin nữa?"*

Suy nghĩ của Ryzhkov cũng không xa với ý đồ thực sự của Yanaev. Sau khi nắm quyền kiểm soát quân đội, bước tiếp theo là cắt giảm bộ máy quan liêu cồng kềnh, đặc biệt là những kẻ do Gorbachev đề bạt, sùng bái dân chủ phương Tây. Lũ ký sinh trùng hút máu chế độ XHCN suốt nhiều năm nay – đã đến lúc đưa chúng về gặp Chúa!
 
Back
Top Bottom