Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Convert Liên Xô 1991 (Tô Liên 1991) - 苏联1991

Liên Xô 1991 (Tô Liên 1991) - 苏联1991
Chương 180 : Thảm sát


Chương 180: Thảm sát

(Chương thứ ba)

Biên giới Bosnia và Herzegovina, Derventa, một thị trấn tập trung người Serb ở Bosnia.

Mấy tháng nay, pháo lửa liên miên đã biến thành phố này thành một đống đổ nát chìm đắm. Người dân vội vã đi qua những tàn tích đổ nát của các tòa nhà, tìm kiếm thức ăn để lấp đầy bụng đói. Cuộc phong tỏa kinh tế và bao vây quân sự của NATO đã làm mất đi tia hy vọng sống sót cuối cùng của người dân. Còn những thực phẩm mà máy bay vận tải Mỹ thả xuống thường bị các tổ chức dân quân cướp đi, trở thành lương thực cho quân đội.

Không chỉ vậy, những thường dân này vẫn sống dưới bóng tối. Các tổ chức dân quân Serbia như Hổ và Đại Bàng Trắng, không bị ràng buộc bởi quân đội chính quy, thậm chí còn lắp kính ngắm vào súng trường cỡ nòng nhỏ để bắn những đứa trẻ Croatia ra sông lấy nước như một trò tiêu khiển. Cứ mỗi khi tiếng súng vang lên, lại có một đứa trẻ mãi mãi ngã xuống bên bờ sông, bên cạnh là một chiếc xô nhỏ lăn lóc và một vũng máu thấm sâu vào bùn đất.

Không ai dám cứu đứa bé, vì ống ngắm của tay bắn tỉa vẫn đang tìm kiếm con mồi bên bờ sông, ngay cả mẹ nó cũng chỉ có thể trốn ở xa, ôm miệng khóc nức nở, nhìn thi thể đứa trẻ bị chó hoang xé nát và gặm nhấm. Một quốc gia hỗn loạn, những người bị tổn hại mãi mãi là những thường dân vô tội.

Đây không chỉ là cuộc nội chiến của một quốc gia, mà còn là cuộc chiến của mỗi cá nhân.

Chiến tranh đã phóng đại mặt tối của bản chất con người. Những người sống sót hàng ngày phải đối mặt với thử thách đạo đức: liệu có nên cứu những người bất hạnh hay cướp bóc lương thực, thuốc men, đạn dược của những người sống sót vô tội. Có người vì muốn sống mà vứt bỏ lương tâm, có người vì một miếng ăn mà ngã xuống dưới họng súng. Chiến tranh là sự tiếp nối tàn khốc của chính trị. Những người chưa từng trải qua những tháng ngày tăm tối đó sẽ không bao giờ biết được giá trị của hòa bình.

Derventa còn bất hạnh hơn nhiều so với các thành phố khác, bởi vì đây là một thành phố bị quân đội Croatia và người Serb ở Bosnia tranh giành liên tục. Thường thì hôm nay những người Serbia hung ác vừa đến, ngày mai lại bị người Croatia giành lấy. Sự khác biệt là người Croatia sẽ cướp sạch lương thực của người Serbia, còn quân đội Serbia thì giả vờ không thấy mà thôi.

Người Croatia đã chiếm Derventa được năm ngày, lâu hơn bất kỳ lần nào trước đây. Còn người Serb thì đang nghĩ lần này Derventa chắc sẽ không bị đổi chủ nữa. Thật ra họ không quan tâm quân đội nào chiếm đóng thành phố này, họ chỉ muốn sống sót. Sống tốt, để cuộc chiến chết tiệt này sớm kết thúc.

Nhưng lúc này, sống sót cũng trở thành một ước mơ xa vời.

Hiếm hoi có những ngày không có tiếng pháo, tiếng súng, những cư dân Serb lén lút thò đầu ra từ đống đổ nát, họ lo lắng đi trên đường phố. Trong đống đổ nát, trong những cửa hàng đổ nát, họ tìm kiếm mọi thứ có thể lấp đầy bụng đói. Ngay cả một hộp đồ hộp đã quá hạn sử dụng, hay một gói bánh quy nén nhỏ.

Khi những cư dân đáng thương đang tìm kiếm thức ăn, tiếng súng bất ngờ vang lên khiến họ lập tức cảnh giác, ngẩng đầu lên nhìn thấy một người đàn ông cầm súng cướp gói đồ của một người khác. Sau đó bắn chết anh ta ngay trên đường. Còn những cư dân địa phương dường như đã quen với tình huống như vậy, họ chỉ lặng lẽ lắc đầu, lạnh lùng quan sát người đàn ông đó từ từ tắt thở trong tuyệt vọng, sau đó tiếp tục tìm kiếm thức ăn trong đống đổ nát. Chiến tranh đã khiến họ trở nên tê liệt, tự mình sống sót mới là hy vọng duy nhất.

Ngay khi họ thầm may mắn hôm nay có thể lấp đầy bụng, hai chiếc xe tải quân sự màu xanh lá cây bất ngờ lao tới. Cư dân nghĩ rằng quân đội Croatia lại đến cướp bóc họ, hoảng sợ bỏ chạy tán loạn. Tuy nhiên, không biết từ đâu xông ra một đội quân đã dùng súng trường buộc họ dừng lại.

Khi những người này bình tĩnh lại, họ mới phát hiện ra những đội quân này đều là người Serbia. Cư dân Serbia thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra thức ăn trong tay hôm nay có thể giữ được rồi.

Nhưng họ đã lầm. Mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Một sĩ quan dẫn đầu bước ra từ phía sau binh lính, ông ta nhìn những cư dân Serbia mặt mày lấm lem bụi đất, giọng điệu có vẻ không mấy thân thiện hỏi, "Các người đều là người Serbia phải không?"

Tất nhiên đây hoàn toàn là một câu hỏi thừa thãi, nhưng người dân vẫn phải gật đầu lia lịa dưới họng súng đe dọa, nếu không thừa nhận mình là người Serbia thì họ sẽ không sống sót được. Bất kể là lực lượng vũ trang nào, cách xử tử thường dân đều đơn giản và thô bạo, không có chút dây dưa nào.

"Các người có bao nhiêu người tập trung ở đây?" Viên sĩ quan tiếp tục hỏi, đợi một lúc vẫn không ai trả lời, ông ta có vẻ mất kiên nhẫn. Trực tiếp rút súng lục chĩa vào đầu một người trong số đó, ép hỏi anh ta, "Tôi nhắc lại, các người ở đây có bao nhiêu người? Nếu anh không trả lời, tôi sẽ cho anh chết."

"Ba... ồ không, bốn mươi hai người." Người bị đe dọa gần như nhắm mắt nghiến răng trả lời, sợ rằng mình chậm một bước sẽ bị bắn chết ngay lập tức.

"Tốt lắm." Viên sĩ quan hài lòng gật đầu, ông ta quay người ra lệnh cho binh lính bên cạnh tàn sát những đồng bào này. Ông ta nói một cách lạnh lùng, "Giết hết chúng đi. Đừng để một ai sống sót."

Trong chốc lát, tiếng súng vang lên khắp nơi, lửa đạn bắn tung tóe. Những người đứng trước họng súng như những cánh đồng lúa bị gặt hái, liên tục ngã xuống. Máu và những hộp đồ hộp bị bắn thủng tung tóe. Những người trúng đạn mang theo một trái tim nóng bỏng, ngã xuống trên đống đổ nát. Còn viên sĩ quan ra lệnh tàn sát một cách vô cảm thì vẫn đang hút thuốc, trên khóe miệng còn vương một nụ cười. Đến khi không còn ai có thể đứng dậy, ông ta lại ra lệnh cho binh lính cẩn thận tìm kiếm từng thi thể, bắn thêm vài phát súng để đảm bảo tất cả mọi người đã tắt thở, rồi viên sĩ quan mới cho binh lính lên xe tải rời đi.

Hôm nay ở đây sẽ không có đội quân Croatia tuần tra. Các quân nhân Croatia đã bị mua chuộc sẽ làm ngơ trước cuộc thảm sát này. Chỉ có vị sĩ quan tình nguyện Nam Tư cấp đại tá mang tên Cavilav mới rõ mệnh lệnh cấp trên ra lệnh tàn sát đồng bào của mình.

"Chẳng có gì đáng thương cả, họ đều là vật hy sinh của chiến tranh. Hơn nữa, cái chết của những người này còn có thể đổi lấy cơ hội tăng thêm con bài cho người Serb ở Bosnia trên bàn đàm phán, tại sao không làm?" Khi sĩ quan phụ tá bên cạnh hỏi tại sao lại làm như vậy, Cavilav nói một cách thờ ơ.

Ông ta vứt điếu thuốc sắp cháy hết ra ngoài cửa sổ, tiếp tục lẩm bẩm, "Nước bẩn sẽ đổ lên đầu quân đội Croatia, đến lúc đó chúng ta sẽ được tô vẽ thành hình ảnh một đội quân côn đồ độc ác. Đây cũng là lý do tại sao cấp trên đã nghiêm cấm quân đội chính quy phát động chiến tranh chống lại dân thường nếu không bị tấn công. Chúng ta không chỉ phải đánh bại họ hoàn toàn về mặt quân sự, mà còn phải chiếm lĩnh điểm cao chỉ trích về mặt đạo đức. Chiến tranh là bẩn thỉu, miễn là có thể chiến thắng, phương tiện không quan trọng, hiểu không?"
 
Liên Xô 1991 (Tô Liên 1991) - 苏联1991
Chương 181 : Đổ tội


Chương 181: Đổ tội

(Chương đầu tiên)

Vụ thảm sát Derventa giống như một quả bom hạng nặng, làm bùng nổ tình hình chính trị Bosnia và Herzegovina. Những binh lính biết rõ nguyên nhân và hậu quả đều bị buộc phải giữ im lặng, còn những phóng viên chiến trường cố gắng khám phá sự thật đều bị bí mật xử tử trong các hố chôn tập thể ở Derventa. Vụ thảm sát này ngay lập tức trở thành tâm điểm của dư luận chỉ trích quân đội Croatia.

Khi Yanaev nhìn thấy tờ báo này, ông lập tức hiểu ra vấn đề. Sử dụng thủ đoạn đổ tội để đẩy kẻ thù chính trị vào tình thế phi đạo đức, thủ đoạn của Karadžić không quá cao siêu, nhưng sự việc được xử lý sạch sẽ đến mức không để lại bằng chứng. Giờ đây, tất cả các quốc gia, bao gồm cả Liên Hợp Quốc, đều nhắm mũi dùi vào người Croatia, đẩy các tổ chức vũ trang Croatia vào tình thế "há miệng mắc quai".

Tuy nhiên, Yanaev vẫn thông qua đường dây điện thoại bí mật của Điện Kremlin, gọi cho Karadžić. Đối phương vừa nhấc máy, ông đã không khách khí chất vấn, "Karadžić, tại sao lại làm việc này vào thời điểm quan trọng như vậy? Một khi bị bại lộ, ảnh hưởng đến chúng ta trên bàn đàm phán là rất lớn. Đến lúc đó, anh Karadžić chỉ có một lựa chọn, đó là ra Tòa án Hình sự Quốc tế, chấp nhận sự xét xử của bồi thẩm đoàn."

"Tôi không biết ngài đang nói gì, Tổng thống Yanaev. Nếu tôi có sai sót ở đâu, xin ngài chỉ rõ, đồng thời cảm ơn ngài đã đóng góp cho quân đội người Serb ở Bosnia và Herzegovina." Karadžić hỏi lại với giọng điệu hoài nghi. Karadžić là một lão cáo già, những sự kiện bí mật như vậy về cơ bản chỉ có trời biết, đất biết, anh biết tôi biết mà thôi.

Thấy đối phương thiếu tầm nhìn xa đến mức bây giờ vẫn đề phòng mình, Yanaev lập tức mất hứng. Ông bóng gió nhắc nhở Karadžić, "Karadžić, đừng đùa với lửa mà tự thiêu, tôi không có thời gian giúp anh dọn dẹp tàn cuộc đâu. Hơn nữa, nếu anh muốn tiếp tục chiếm ưu thế trong dư luận quốc tế, tốt nhất là hãy giải quyết triệt để vấn đề này, đừng để lại dấu vết. Nếu có thể, thậm chí còn có thể nhân cơ hội này để làm cho người Mỹ khó chịu."

"Mọi thứ đều ổn. Quân đội Serbia đang tiến rất thuận lợi, không có vấn đề gì." Karadžić nói đầy ẩn ý.

Sau khi cúp điện thoại, Yanaev lại gọi một số khác, ông dùng một câu ngắn gọn nhất để nói với Surkov, "Đến văn phòng của tôi, ngay bây giờ, vâng."

Bỏ lại một đống công việc đang dang dở để đến văn phòng của Yanaev, Surkov không hiểu vị Tổng Bí thư thất thường này muốn làm gì. Yanaev ném tờ báo với tiêu đề vụ thảm sát người Serbia gần đây xuống trước mặt Surkov và nói, "Chuyện này anh biết không?"

Surkov, vốn luôn nhạy bén với chính trị quốc tế, liếc nhìn tiêu đề và hiểu ngay Yanaev muốn hỏi gì, "Biết chứ, vụ thảm sát Derventa, một vụ giết người phi nhân đạo đã được công khai và biết đến cho đến nay. Được các phóng viên Serbia đi sâu vào vùng chiến sự đưa tin, gây chấn động thế giới."

"Vụ thảm sát này dường như đã đẩy quân đội Croatia vào tình thế bị lên án về nhân đạo." Surkov phân tích, "Mặc dù trong vài tháng qua đã có những tội ác giết người lẻ tẻ của dân quân Serbia đối với người Croatia và người Hồi giáo, nhưng lại không có tin tức về việc quân đội chính quy Serbia tàn sát."

Nói đến đây, Surkov ngẩng đầu nhìn Yanaev. Đối phương chỉ mỉm cười gật đầu, ra hiệu cho anh tiếp tục nói.

Thấy vẻ mặt của Yanaev, Surkov nhanh chóng hiểu ra vấn đề, anh càng thêm tin vào phân tích của mình và tiếp tục nói, "E rằng quân đội Serbia vì lý do nào đó đã không thực hiện các biện pháp trả đũa, đổ hết các hành động bẩn thỉu cho dân quân. Tuy nhiên, giới lãnh đạo Croatia rõ ràng không thể kiểm soát được quân đội Croatia đang phẫn nộ. Vì vậy mới xuất hiện và phơi bày một vụ thảm sát thê thảm như vậy."

"Vấn đề duy nhất là, những vụ giết hại dân thường trước đây hầu như đều lẻ tẻ, nhưng tại sao lần này lại bùng phát một vấn đề quy mô lớn như vậy?" Đây là điều duy nhất Surkov không hiểu.

"E rằng vụ thảm sát này chưa chắc đã phải là kiệt tác của quân đội Croatia. Dù sao thì quân đội người Serb ở Bosnia và Herzegovina còn phải đứng trên đỉnh cao đạo đức để lên án kẻ thù." Karadžić cũng là một lão cáo già. Trong lịch sử trước đây, Nam Tư không nhận được bất kỳ sự hỗ trợ nào từ cộng đồng quốc tế, vì vậy cách duy nhất để họ trục xuất người Croatia và người Serb là thảm sát. Giờ đây, người Serbia đã có Liên Xô làm chỗ dựa, dù họ làm gì cũng phải để ý đến cảm nhận của cộng đồng quốc tế.

Tất nhiên, cách tốt nhất là tự biến mình thành một anh hùng yêu nước đấu tranh vì thống nhất đất nước và độc lập dân tộc. Sau đó, hạ thấp đối phương thành những kẻ hèn hạ bẩn thỉu.

"Chúng ta sẽ phát động một cuộc tấn công tuyên truyền, mô tả quân đội Croatia do Mỹ hậu thuẫn là một đội quân bạo tàn, phản nhân loại." Surkov cười mãn nguyện, "Chắc chắn lúc đó Mỹ cũng sẽ đau đầu. Họ có thể chọn giả vờ làm ngơ, nhưng các tổ chức thành viên của Liên Hợp Quốc chắc chắn sẽ điều tra và can thiệp. Hơn nữa, NATO sau khi trải qua bài học nổ tung của người Serbia, đang loay hoay không tìm được điểm đột phá trong tình hình Nam Tư. Ván cờ này càng hỗn loạn càng tốt, chỉ như vậy chúng ta mới có thể tối đa hóa lợi ích."

Mặc dù hiện tại là cục diện Mỹ và Liên Xô bắt tay nhau để làm khó Liên minh châu Âu, nhưng hai nước vẫn phải đề phòng lẫn nhau. Điều Yanaev muốn làm là đảm bảo lợi ích của mình đồng thời gây khó dễ cho Mỹ.

Báo Moscow, vốn luôn nhanh nhạy trong việc đưa tin, đã đưa ra tuyên bố về sự kiện này. Họ mô tả quân đội Croatia là một đám côn đồ đáng sợ, chúng hiếp dâm, cướp bóc, đốt phá, cướp giật, không làm điều ác nào.

"Vụ thảm sát Derventa chỉ là món khai vị trước bữa ăn của chúng, chúng tôi có lý do để tin rằng đám côn đồ này sẽ còn làm những điều khủng khiếp hơn nữa. Chúng tôi hy vọng các bên cùng nhau hợp tác, kiềm chế hành vi dã man của quân đội Croatia, cứu lấy những đứa trẻ đáng thương!" Giọng điệu bi thương trong bài viết đã nhận được sự ủng hộ của không ít quần chúng không rõ sự thật.

Khi Yanaev đọc bài báo đó, ông suýt nữa đã tin vào những gì được mô tả trên báo. Hơn nữa, bài báo còn kèm theo những bức ảnh thảm sát mà các phóng viên chiến trường đã chụp ở Bosnia và Herzegovina trong vài tháng qua, một số là của người Croatia, một số là của người Serbia, nhưng khi đặt tất cả những bức ảnh này vào bài báo của người Serbia, nó lại mang một ý nghĩa gây hiểu lầm.

Quả nhiên, như đã nói trước đó, sự thật của tin tức phụ thuộc vào việc nhóm lợi ích mà phóng viên đại diện muốn bạn hiểu phần nào mà thôi.

Điều này càng khiến Yanaev kiên định về tầm quan trọng của việc duy trì chế độ kiểm duyệt tin tức. Một khi những kẻ có ý đồ xấu nắm trong tay vũ khí dư luận của truyền thông, hành động trắng đen lẫn lộn vì lợi ích cá nhân của chúng rất có thể sẽ trở thành chiếc búa phá thành để lật đổ chính quyền một quốc gia.
 
Liên Xô 1991 (Tô Liên 1991) - 苏联1991
Chương 182 : Gaddafi tự chuốc họa


Chương 182: Gaddafi tự chuốc họa

Báo cáo về vụ thảm sát Derventa xoay chuyển nhanh chóng, từ việc lên án hành vi tàn bạo của quân đội Croatia thành việc chỉ trích Hoa Kỳ hỗ trợ một nhóm côn đồ, dường như tất cả đều trở thành gánh nặng mà Hoa Kỳ phải gánh chịu. Những quốc gia chống Mỹ vẫn không ngừng lên án Mỹ là cội nguồn của hỗn loạn thế giới, một đế chế tội ác và tà ác.

Trong xã hội quốc tế luôn xuất hiện cảnh tượng như vậy: Châu Âu và Hoa Kỳ tụ tập lại, ra sức chỉ trích Liên Xô là một đế chế tà ác, còn họ là hiện thân của tự do và công lý. Trong khi đó, các nước thế giới thứ ba lại chỉ trích Châu Âu và Hoa Kỳ đã vắt kiệt quyền lợi của họ, những đế chế tài chính này đang âm mưu mở ra một kỷ nguyên thuộc địa tư bản mới, họ mới là những quốc gia đáng bị trừng phạt nhất. Tất nhiên, luôn có những ngoại lệ, ví dụ như một quốc gia Bắc Phi đang dần mất đi đối tác, đang nghĩ liệu có nên kết giao với những đối tác chiến lược mới hay không.

Cuộc chiến Toyota năm 1978 đã khiến quân đội Libya chịu tổn thất nặng nề. Theo thống kê, Libya đã mất một phần mười lực lượng quân đội, 7500 binh sĩ tử vong, các cơ sở quân sự trị giá 1,5 tỷ USD bị phá hủy hoặc bị bắt giữ. Và thái độ kiên quyết chống Libya của Pháp trong cuộc chiến này cũng khiến Gaddafi nhận ra rằng ông phải cải thiện mối quan hệ tồi tệ với phương Tây và Hoa Kỳ.

Năm 1986, vụ đánh bom vũ trường Berlin khiến hai binh sĩ Mỹ thiệt mạng đã châm ngòi cho các cuộc tấn công trả đũa của Mỹ vào Libya, làm tổng cộng 40 người chết. Năm 1988, vụ nổ máy bay Lockerbie do Libya gây ra đã dẫn đến lệnh trừng phạt kinh tế của Liên Hợp Quốc kéo dài hơn chục năm. Từ những năm 1990, Libya phải đối mặt với tình thế cô lập trong cộng đồng quốc tế, kinh tế suy thoái, còn trong nước thì đối mặt với bất ổn Hồi giáo.

Và chỉ vài năm sau khi cuộc chiến Toyota kết thúc, Tổng thống Chad Hissène Habré đã đến thăm Washington, Hoa Kỳ đã cung cấp cho ông viện trợ trị giá 32 triệu USD, trong đó thậm chí còn bao gồm tên lửa đất đối không. Rõ ràng, đây là một động thái nhằm vào Libya.

Vì vậy, Gaddafi dự định tích cực tìm kiếm cách cải thiện quan hệ với các nước châu Âu, và thậm chí còn muốn phá vỡ mối quan hệ với các nước phương Tây sớm hơn. Tuy nhiên, quyết định của ông hơi ngu ngốc, đó là để làm hài lòng châu Âu, ông đã nói thêm vài câu về vấn đề Chechnya của Liên Xô.

"Nhân dân Chechnya kháng cự Liên Xô để giành độc lập, đây là một hành động đúng đắn và vĩ đại. Ngược lại, cuộc chiến do Liên Xô phát động cũng giống như việc Serbia xâm lược Bosnia và Herzegovina. Chẳng qua là cản trở thế giới Hồi giáo thành lập quốc gia mà thôi."

Lời nói của Gaddafi như một mũi kim chọc vào tim Yanaev. Ngoại trưởng Liên Xô Shevardnadze ngay lập tức phản bác, cáo buộc Gaddafi rằng đây là vấn đề chính trị nội bộ của Liên Xô, và một quốc gia ủng hộ và thực hành khủng bố như ông ta không có tư cách để thảo luận về nội chính của Liên Xô.

Tuy nhiên, Gaddafi, kẻ đang nhảy múa vui vẻ nhất, rõ ràng không nhận ra ánh mắt giết người sắc lạnh của Yanaev. Lúc này, Gaddafi vẫn đang cố gắng phát triển vũ khí hạt nhân của mình. Đây không phải là điều tốt lành cho năm thành viên thường trực của Liên Hợp Quốc. Bởi vì quốc gia cuối cùng dám làm điều đó là Nam Phi, sau này cỏ trên mộ họ đã mọc cao hơn hai mét rồi.

Yanaev hy vọng sẽ mượn tay thế giới phương Tây để loại bỏ hoàn toàn kẻ thù số một này, kẻ đang đe dọa lợi ích của năm "ông trùm" này. Mặc dù Liên Xô cần những nhà độc tài chính trị để bảo vệ lợi ích chiến lược của mình trên khắp thế giới, ngay cả khi Yanaev đưa Saddam vào danh sách cân nhắc, ông cũng sẽ không xem xét Gaddafi, con chó điên thất thường này, vào lợi ích chiến lược phát triển lâu dài của mình.

Thế là, ngay sau khi Gaddafi nói ra những khẩu hiệu nực cười như "kháng chiến chống lại bạo quyền Liên Xô", "nhân dân Croatia vạn tuế", Liên Xô đã âm thầm bắt đầu giao thương quân sự với Chad. Ai cũng biết Chad là một quốc gia nghèo, họ không có đủ tài chính để chi trả chi phí quân sự khổng lồ. Hãy nhớ rằng, những chiếc xe bán tải Toyota trong cuộc chiến Toyota năm xưa đều là do nước ngoài viện trợ.

Vào thời điểm đó, Chad nằm dưới sự kiểm soát của Tướng Idriss Déby. Sau khi lật đổ chế độ của Habré, ông ta bắt đầu cố gắng xoa dịu mối quan hệ với phe đối lập. Một bóng dáng năng động ở Châu Phi và Trung Đông rõ ràng không muốn cuộc nội chiến ở Chad kết thúc như vậy, ông ta và nhóm lợi ích đứng sau tiếp tục cung cấp vũ khí cho phe đối lập, và điều kiện để đổi lại là tài nguyên dầu mỏ của Chad.

Tập đoàn dầu khí Liên Xô phía sau Viktor giống như một con bạch tuộc với vô số xúc tu, len lỏi phạm vi ảnh hưởng của mình vào bất kỳ quốc gia nào có dầu mỏ. Hai công ty dầu khí lớn của Mỹ là Exxon và Chevron đã từ lâu thèm muốn triển vọng tài nguyên dầu mỏ của Chad. Họ còn liên kết với Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Malaysia đầy tham vọng để thành lập một tập đoàn phát triển dầu khí, tham gia vào các dự án khai thác dầu mỏ ở Chad. Chỉ là do nội chiến nên chưa có hành động nào.

Tuy nhiên, tập đoàn dầu khí Liên Xô lại là một lực lượng xâm lược kinh tế không sợ chết. Là một tập đoàn đa quốc gia hoạt động lâu năm ở Trung Đông và Châu Phi, bản thân họ đã sở hữu một lực lượng vũ trang tư nhân. Mặc dù tự xưng là công ty an ninh, nhưng họ lại sở hữu sức mạnh chiến tranh có thể đè bẹp các quốc gia nhỏ ở Châu Phi.

Viktor đã đề xuất với Tướng Déby đổi dầu lấy mạng lưới phòng thủ tên lửa. Thành lập lực lượng xe tăng thiết giáp và giúp chính phủ Chad xây dựng một lực lượng không quân tinh nhuệ để đối phó với mối đe dọa từ phe đối lập do Libya hậu thuẫn ở phía Nam.

Tướng Déby đương nhiên đồng ý với những gì Viktor nói, bởi vì gần đây ông ta nhận thấy các cuộc tấn công của phe đối lập rõ ràng dữ dội hơn rất nhiều so với trước đây. Mặc dù ông ta đã đề xuất thành lập một hệ thống đa đảng, thành lập chính phủ liên hiệp, nhưng lại bị phe đối lập từ chối thẳng thừng. Mục đích của họ là thành lập một chính phủ Chad hoàn toàn mới.

Tướng Déby đương nhiên không thể biết rằng chỉ hai tuần trước đó, Viktor đã ký một hợp đồng với lực lượng vũ trang chống chính phủ Chad. Cũng là một hiệp ước về giao dịch vũ khí, Viktor có thể nói là đã bán với giá nửa bán nửa tặng cho lực lượng vũ trang chống chính phủ Chad hơn hai nghìn khẩu súng trường Kalashnikov cũ tồn kho. Dù sao thì sau khi cắt giảm quân số, kho súng của Liên Xô còn thừa rất nhiều,正好用来 thuận nước đẩy thuyền làm ơn hoặc giúp đỡ khi hoạn nạn.

Những viên kim cương máu và vàng đen đó đã biến thành ngoại tệ, liên tục chảy vào kho dự trữ ngoại tệ của Liên Xô.

"Rất cảm ơn những gì các ngài đã làm, nhân dân Chad sẽ không quên sự giúp đỡ của Liên Xô." Déby bắt tay Viktor, xúc động nói. Đối phương chỉ mỉm cười gật đầu, ông ta sẽ không nói cho Tướng Déby biết rằng, vài ngày trước, các thành viên của phe đối lập cũng đã nói những lời tương tự.

"Không có gì." Viktor trả lời, "Liên Xô và Chad đều có một kẻ thù chung, ủng hộ các ngài đánh bại nó chính là lựa chọn tốt nhất của chính phủ Liên Xô."

Déby đảo mắt một cái, rồi cười nói, "Đúng vậy, cùng nhau đánh bại kẻ thù của chúng ta, nâng ly vì tình hữu nghị giữa nhân dân Liên Xô và Chad."

Là kẻ tiên phong chống Liên Xô, một người theo chủ nghĩa cơ hội, Gaddafi sau này sẽ nhận ra cuộc sống của mình dường như không hề suôn sẻ chút nào.
 
Liên Xô 1991 (Tô Liên 1991) - 苏联1991
Chương 183 : Mượn đao giết người


Chương 183: Mượn đao giết người

Ngoài việc buôn bán vũ khí với Chad, Liên Xô còn đưa ra một chính sách nhằm vào Gaddafi: Liên Xô sẽ ủng hộ mọi hành động có lợi cho Gaddafi bằng lời nói. Đây cũng là một trong những thủ đoạn "mượn đao giết người" của Moscow. Bởi vì điều Yanaev kỵ nhất chính là việc Gaddafi nghiên cứu vũ khí hạt nhân. Bất kỳ quốc gia nhỏ nào nghiên cứu vũ khí hạt nhân, trong mắt Ngũ Thường, đều là một hành vi đáng sợ, phản nghịch.

Con trai của Gaddafi, Saif al-Islam Gaddafi, từng là một trong những kẻ chủ mưu bí mật chính trong việc chế tạo vũ khí hạt nhân của Libya. Hắn đã chi một số tiền lớn để mua công nghệ chế tạo vũ khí hạt nhân từ các nhà khoa học Pakistan, đồng thời mua nguyên liệu uranium thông qua một số quốc gia châu Á như Malaysia, mua máy ly tâm từ Nam Phi, và sau đó mua các bộ phận còn lại ở Dubai, rồi vận chuyển bằng đường biển đến Libya. Tất nhiên, kế hoạch này hiện tại có thể ngay cả người Mỹ cũng chưa hoàn toàn nắm được thông tin tình báo, và điều Liên Xô cần làm là thông qua các đặc vụ KGB, cố ý hoặc vô tình tiết lộ thông tin này cho các phóng viên phương Tây.

Và rồi một sự việc gây chấn động dư luận quốc tế đã xảy ra. Một bài báo đã phân tích bằng dữ liệu và ví dụ chi tiết về các cơ sở nghiên cứu vũ khí hạt nhân mà Libya đang bí mật tiến hành. Bài báo này, mặc dù pha trộn nhiều phân tích nửa thật nửa giả, nhưng đã đủ để gây sốc và hoảng sợ cho tất cả mọi người. Và điều đáng chú ý nhất là bài báo này lại xuất phát đầu tiên từ Liên Xô và Trung Quốc, sự hợp tác ẩn chứa đằng sau hai quốc gia này cũng trở nên thú vị.

Trung Quốc vẫn luôn canh cánh trong lòng về việc Gaddafi đã để lộ tài liệu hướng dẫn hạt nhân bằng tiếng Trung của Pakistan tại Đại hội Liên Hợp Quốc, vì vậy họ đã tìm mọi cách để "hãm hại" Libya một lần. Vì bạn đang bí mật chế tạo vũ khí hạt nhân, vậy thì tôi sẽ tung tin về việc bạn chế tạo vũ khí hạt nhân ra ngoài. Tôi không thể làm gì bạn, nhưng điều đó không có nghĩa là Pháp, Anh và Mỹ sẽ ngồi yên.

Libya hóa ra đang bí mật nghiên cứu vũ khí hạt nhân, nhưng Mỹ lại thờ ơ! Trong việc duy trì hòa bình thế giới, Mỹ "chơi mà không đánh", Liên Xô mới là lực lượng chính chống phổ biến vũ khí hạt nhân!

Thế là CIA lại có một lần "đổ vỏ" hoàn hảo. Mặc dù họ đã nhận thấy một số hành động của Libya, nhưng vì thiếu bằng chứng nên họ không dám vội vàng công bố tin tức này. Hơn nữa, thông tin tình báo mà Liên Xô cung cấp, họ cũng chỉ có thể miễn cưỡng xác nhận được một nửa. Nửa còn lại, những thông tin nửa vời kia, rốt cuộc là thật hay giả?

Điều khiến CIA càng hoảng sợ hơn là khả năng thu thập thông tin tình báo của KGB. Gaddafi mới chỉ khiêu khích Liên Xô bằng lời nói chưa đầy ba ngày, mà Cục Tình báo Đối ngoại của KGB lại có thể khai thác được một bí mật ẩn sâu đến vậy, điều này chỉ có thể giải thích một vấn đề. Nội bộ Libya có một gián điệp của Liên Xô, và vị trí của gián điệp này sẽ không thấp hơn Gaddafi là bao. Nhưng Yanaev sẽ không nói cho họ biết, sau năm 2011, tất cả những điều này đều trở thành bí mật công khai của Gaddafi, nhưng vào những năm 90, mỗi chữ trên báo chí đều là thông tin tình báo bí mật mà bộ phận bí mật nghiên cứu vũ khí hạt nhân của Gaddafi vô cùng khao khát.

Thế là, Anh cuối cùng cũng tìm được vũ khí bí mật để kiềm chế Gaddafi. Các quan chức Anh đã liên hệ với Gaddafi thông qua con trai thứ hai của ông ta, Saif, người thân phương Tây. Yêu cầu của các quan chức phương Tây rất trực tiếp: chỉ khi Gaddafi từ bỏ quyền sở hữu vũ khí hạt nhân, họ mới xem xét cải thiện quan hệ với Libya.

Đồng thời, Liên Xô cũng bắt đầu khuấy động dư luận và tuyên truyền, đưa ra những khẩu hiệu như "chỉ vũ khí hạt nhân mới có thể đảm bảo an ninh cho một quốc gia", và nhân tiện đá đểu Tổng thống Nam Phi F. W. de Klerk, người đã phá hủy thiết bị hạt nhân vào tháng 7 năm ngoái.

Việc Liên Xô "thêm dầu vào lửa" đương nhiên đã gây ra sự cảnh giác của thế giới tự do. Ngay cả kẻ ngốc cũng có thể thấy Liên Xô đang ngầm ám chỉ Libya, nhưng Liên Xô càng nói như vậy, phương Tây lại càng lo lắng muốn Libya từ bỏ vũ khí hạt nhân.

"Yêu cầu của chúng tôi đã được đưa ra, trừ khi anh có thể thuyết phục cha mình từ bỏ việc chế tạo vũ khí hạt nhân, nếu không lệnh trừng phạt kinh tế và cấm vận quân sự sẽ không dừng lại." John Major đã có cuộc gặp bí mật với Saif, con trai của Gaddafi, tại London.

"Việc từ bỏ vũ khí hạt nhân không thể đạt được trong một sớm một chiều, Thủ tướng Major." Đối mặt với câu hỏi của Thủ tướng Anh, Gaddafi chỉ làm bộ lảng tránh. Ông ta đương nhiên biết tầm quan trọng của việc tìm cách cải thiện quan hệ với phương Tây, vì vậy vấn đề vũ khí hạt nhân cũng là một trong những vấn đề không thể tránh khỏi.

"Nhưng cha tôi, ngài biết tính cách của ông ấy mà, muốn thuyết phục ông ấy từ bỏ vũ khí hạt nhân là một công việc tư tưởng lâu dài." Saif thì thầm biện minh.

"Nhưng anh đã giúp cha mình buôn lậu các bộ phận của cơ sở hạt nhân trên khắp thế giới, đừng quên điều đó." Major lạnh lùng đáp lại. "Thông tin tình báo của MI6 cho thấy cha anh là kẻ buôn lậu cơ sở hạt nhân lớn nhất thế giới, vậy mà anh lại lợi dụng thân phận của một người theo chủ nghĩa tự do để tham gia vào hoạt động buôn lậu vũ khí. Nếu các anh vẫn cố chấp, anh nghĩ NATO sẽ bỏ qua cho các anh sao?"

"Tôi sẽ cố gắng thuyết phục cha tôi từ bỏ vũ khí hạt nhân." Đối mặt với thái độ hung hăng của Anh, Saif gần như không còn lựa chọn nào. Bởi vì quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay Tây Âu, nếu Gaddafi không từ bỏ nghiên cứu vũ khí hạt nhân, phương Tây có hàng trăm cách để trừng phạt Libya.

Đây vốn dĩ là một cuộc chiến tiêu hao không cân sức. Triều Tiên tiến hành phát triển hạt nhân là vì họ biết vị trí chiến lược của mình quan trọng đến mức nào đối với hai cường quốc lớn, trong tình huống cần duy trì sự chia cắt lâu dài của bán đảo Triều Tiên. Bất kể nhà họ Kim có làm gì đi nữa, các quốc gia láng giềng đều sẽ chọn sự khoan dung thích hợp, bởi vì một khi Triều Tiên thống nhất, tình hình địa chính trị ở phía Đông Bắc Trung Quốc sẽ trở nên vô cùng tồi tệ.

Nhưng Libya thì khác, ông ta không có đồng minh đáng tin cậy nào trên trường quốc tế. Ban đầu, ông ta đầy tham vọng muốn lãnh đạo thế giới Ả Rập, thống trị châu Phi, kết quả là đắc tội với Anh, Mỹ, Trung Quốc và Pháp. Và để cải thiện quan hệ với phương Tây, ngay cả Liên Xô cũng bị đắc tội, có thể nói ông ta hiện đang thực sự bốn bề thọ địch.

Major gật đầu, "Tốt lắm, nếu cha anh sẵn lòng từ bỏ vũ khí hạt nhân và đàm phán đối thoại với chúng tôi, tôi sẽ giới thiệu các anh đến Washington. Chỉ cần Mỹ sẵn lòng bỏ qua mọi chuyện, thì lệnh phong tỏa quân sự và trừng phạt kinh tế đối với Libya sẽ được dỡ bỏ, đến lúc đó các nước châu Âu cũng sẽ cải thiện quan hệ với các anh."

Trong lòng Anh cũng có tính toán riêng. Bởi vì lục địa châu Âu từ lâu đã thèm muốn Libya, nhưng lại gặp phải một kẻ điên thất thường như Gaddafi. Lần này, việc chào đón Gaddafi đến Washington trước tiên cho thấy Thủ tướng Major có ý định bỏ qua các nước châu Âu truyền thống như Pháp và Đức, trực tiếp dâng miếng mồi béo bở Libya cho Mỹ, quốc gia mà Anh luôn trung thành theo sau.

Rốt cuộc, làm như vậy mới phù hợp với bản chất "kẻ phá đám" của Anh ở châu Âu trong hàng trăm năm qua.
 
Liên Xô 1991 (Tô Liên 1991) - 苏联1991
Chương 184 : Đại Ivan đủ sức hủy diệt Chechnya


Chương 184: Đại Ivan đủ sức hủy diệt Chechnya

Yanaev rất bất ngờ khi nhận được điện thoại từ Kadyrov Jr. từ Chechnya. Trong cuộc gọi, anh ta đã thảo luận và dự đoán về tình hình phát triển của Chechnya trong tương lai với Yanaev. Do các thủ lĩnh vũ trang bất hợp pháp Basayev và Khattab đã chết ở biên giới Georgia, tất cả cuối cùng đều trở về cát bụi. Lực lượng vũ trang Chechnya còn lại cũng đã mất đi vị lãnh đạo cuối cùng, vấn đề Chechnya đã làm Liên Xô đau đầu gần nửa năm cuối cùng cũng có cơ hội giải quyết dứt điểm.

Kadyrov Jr. bày tỏ lòng cảm ơn chân thành đến Yanaev qua điện thoại về việc duy trì sự thống nhất của Chechnya và chống lại khủng bố. Lời lẽ của anh ta rất trang trọng, rõ ràng không giống như xuất phát từ một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi. Có vẻ như Kadyrov Jr. cũng có một nhóm cố vấn đứng sau hỗ trợ anh ta đưa ra kế hoạch. Yanaev bình thản nói rằng nếu muốn giải quyết vấn đề thuộc về chính quyền Chechnya, hoan nghênh đến Moscow đàm phán.

Yanaev không phải là kẻ dễ bị bắt nạt. Dù Kadyrov Jr. có thủ đoạn nhanh gọn và quyết liệt đến đâu, anh ta cũng không phải là đối thủ của những con cáo già đã sống gần hết đời ở Điện Kremlin Moscow. Tuy nhiên, Kadyrov Jr. lại đồng ý ngay lập tức, bày tỏ sẽ đến thăm Moscow hôm nay để thảo luận về sự ổn định của Chechnya và vị trí cầm quyền của phái Sufi.

Vài ngày sau, Điện Kremlin đón chào một kẻ từng là kẻ thù, nay là đồng minh. Sự xuất hiện của Kadyrov Jr. đã khiến mức độ an ninh của Moscow được nâng lên mức cao nhất, bởi vì không ai biết liệu những phần tử vũ trang bất hợp pháp kia có đang rình rập ở một góc tối nào đó, nhăm nhe kẻ thù lớn nhất của chúng hay không.

"Chào mừng đến Moscow, Kadyrov Jr." Nhìn thấy chàng trai trẻ với khuôn mặt có phần non nớt trước mắt, Yanaev rõ ràng cảm thấy bất ngờ. Dù nhìn thế nào, anh ta cũng không giống như người kế nhiệm có thủ đoạn cứng rắn có thể trấn áp tất cả các phe đối lập.

"Chào Tổng Bí thư Yanaev." Kadyrov Jr. lịch sự chào Yanaev, phía sau anh ta còn có một người đàn ông ánh mắt sâu thẳm, không cười, không nói. Yanaev, người đã làm đủ công tác tình báo, vẫn nhận ra ngay người này là ai ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trợ lý của Kadyrov cha, Akhmadov. Người đàn ông được mệnh danh là quân sư của gia tộc Kadyrov.

Bây giờ Yanaev cuối cùng cũng hiểu được Kadyrov Jr. lấy đâu ra dũng khí dám một mình đến Moscow để đàm phán. Hơn nữa, ông cũng không ngờ rằng Akhmadov lại đứng về phía Kadyrov Jr. chứ không phải đứng về phía phe các cựu chiến binh quân đội.

Sau khi hai bên ngồi xuống, cuộc đàm phán bắt đầu. Đây là một cuộc đàm phán chính trị liên quan đến toàn bộ người dân, chủ yếu xoay quanh vấn đề thuộc về lực lượng vũ trang Chechnya, và vấn đề lợi ích chính trị của gia tộc Kadyrov. Hơn nữa, Chechnya rất có thể sẽ trở thành một tiền lệ cho vấn đề tự trị của các quốc gia thành viên tự trị trong tương lai.

Vì vậy, mức độ mở cửa của tiền lệ này, Yanaev phải nắm vững.

"Về vị trí của gia tộc Kadyrov ở Chechnya, tôi muốn trình bày ở một số khía cạnh sau. Gia tộc Kadyrov là một trong những gia tộc Hồi giáo lớn nhất của Cộng hòa Ingushetia, và thậm chí cả Cộng hòa Chechnya hiện nay. Hơn nữa, cha của Kadyrov Jr. cũng là lãnh tụ tinh thần của toàn bộ Chechnya, vì vậy tôi cho rằng việc để Kadyrov Jr. kế thừa di sản chính trị của cha anh ta là điều phù hợp nhất. Chỉ cần gia tộc Kadyrov còn tồn tại, Chechnya sẽ không xảy ra nội chiến."

"Hơn nữa, gia tộc Kadyrov còn nắm giữ một lực lượng vũ trang hùng mạnh, cộng thêm việc anh ta là người bản địa Chechnya, vốn dĩ quân đội Liên Xô cần làm quen với tình hình Chechnya, điều này cũng khiến anh ta đủ sức đối phó với bất kỳ lực lượng vũ trang Chechnya nào, hoặc phiến quân có hành động ở vùng Kavkaz."

Akhmadov đã trình bày tầm quan trọng của gia tộc Kadyrov đối với sự ổn định của Chechnya từ hai điểm chính, đồng thời cũng nói với Yanaev rằng: chúng tôi là lực lượng vũ trang duy nhất ở Chechnya có thể đối mặt trực diện với kẻ thù, nếu không muốn Chechnya nội chiến, chúng tôi là lựa chọn duy nhất.

Và Yanaev chỉ lặng lẽ chống cằm, không đồng tình cũng không phủ nhận, lắng nghe ông ta tiếp tục nói.

Để tranh thủ tính hợp pháp của chính quyền Kadyrov Jr., Akhmadov đương nhiên phải mô tả gia tộc Kadyrov là một gia tộc chính trị không thể thiếu, "Gia tộc Kadyrov cũng là lãnh đạo duy nhất của phái Sufi ở Chechnya. Kể từ khi thế lực của phái Wahhabi bị đàn áp mạnh mẽ, bây giờ chỉ có phái Sufi của chúng tôi mới là dòng chính của Hồi giáo ở Chechnya. Phái Sufi không giống với phái Wahhabi theo chủ nghĩa nguyên tắc, chúng tôi tôn sùng sự ôn hòa, không tranh chấp, và thế tục hóa."

Akhmadov mô tả phái Sufi là một phái ôn hòa để giảm bớt sự cảnh giác của Liên Xô đối với thế giới Hồi giáo. Tuy nhiên, Yanaev vẫn chỉ đổi tư thế, tiếp tục lắng nghe Akhmadov nói.

"Hơn nữa..." Đối mặt với khuôn mặt không biểu cảm của Yanaev, Akhmadov đột nhiên cảm thấy không có đủ dũng khí để tiếp tục nói. Ông cảm thấy người đàn ông ngồi đối diện giống như một thợ săn đang chờ đợi con cáo sa bẫy, tận hưởng từng cử động cuối cùng của con mồi. "Hơn nữa. Chúng tôi vẫn là lực lượng vũ trang duy nhất ở Chechnya, và chỉ có chúng tôi mới có thể ổn định tình hình Chechnya, hoặc lãnh đạo cuộc đấu tranh của nhân dân Chechnya."

Câu cuối cùng Akhmadov nói rất mơ hồ, "lãnh đạo cuộc đấu tranh của nhân dân Chechnya"? Là đấu tranh với các lực lượng vũ trang bất hợp pháp tham gia, hay đấu tranh với quân đội Liên Xô đang hoạt động ở Chechnya?

Ngay cả Kadyrov Jr., người im lặng nãy giờ, cũng có chút băn khoăn. Cuộc đàm phán chính trị này không phải là một cuộc tranh luận sôi nổi sao? Sao chỉ thấy chú Akhmadov đang ngang ngược đe dọa Liên Xô, còn Tổng Bí thư Yanaev ngồi đối diện vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không chút dao động?

Anh ta đột nhiên có một linh cảm không lành, như thể mình đã rơi vào một cái bẫy đã được người khác sắp đặt sẵn. Anh ta dùng chân đá nhẹ vào giày của Akhmadov, ra hiệu cho chú mình im miệng trước.

Yanaev đã nhìn thấu hầu hết các quân bài của Chechnya bằng cách im lặng khiêu khích. Trong lòng ông cũng đại khái biết nhóm chính trị do Kadyrov Jr. đại diện muốn con bài nào, ông cười một tiếng, ngẩng đầu nói, "Các ông biết bom Đại Ivan không?"

"Hả?" Akhmadov sững sờ, ông ta không biết tại sao Yanaev lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.

Yanaev không để ý đến thái độ của Akhmadov, tiếp tục tự mình nói, "Nó còn có một biệt danh khác, ví dụ như Bom Khrushchev, Bom Sa hoàng. Đó là vũ khí hạt nhân khủng khiếp nhất mà Liên Xô từng phát triển. Ngay cả Novaya Zemlya rộng 82.000 kilômét vuông cũng không thể đáp ứng được yêu cầu của nó, huống chi là diện tích đất nước Chechnya chỉ có 17.000 kilômét vuông? Đại Ivan của chúng ta đủ sức hủy diệt toàn bộ Chechnya, vậy Chechnya có tư cách gì để yêu cầu chúng ta phải làm gì?"

Lời nói của Yanaev như một tiếng sét đánh ngang tai, giáng mạnh vào tim Akhmadov.

Nói về sự đơn giản thô bạo và điên rồ, ai là đối thủ của Gấu Bắc Cực đỏ điên cuồng?
 
Liên Xô 1991 (Tô Liên 1991) - 苏联1991
Chương 185 : Kết thúc


Chương 185: Kết thúc

(Chương thứ năm kết thúc)

"Không, ngài sẽ không làm thế." Đối mặt với lời đe dọa của Yanaev, Kadyrov Jr. đứng dậy nói một cách dũng cảm và không sợ hãi, "Nếu thực sự có một quả bom như vậy rơi xuống lãnh thổ Chechnya, thì chắc chắn sẽ gây ra sự phản đối tập thể từ tất cả các nước cộng hòa thành viên Liên Xô chống lại đảng của các ngài. Đến lúc đó, đừng nói là các nước thành viên, ngay cả cả thế giới cũng sẽ coi Liên Xô là kẻ thù."

"Phá hủy Chechnya bằng hạt nhân ngài sẽ sảng khoái nhất thời, nhưng tiếp theo là cục diện chính trị phức tạp hơn, ngài sẽ làm gì?" Lời nói của Kadyrov Jr. như một mũi kim nhọn đâm vào trung tâm thần kinh của Yanaev, thái dương ông giật giật. Ông không ngờ chàng trai trẻ non nớt trước mắt lại dũng cảm phi thường hơn cả Akhmadov bên cạnh. Đó là khí phách "hổ con không sợ hổ lớn", hay là sự quyết tâm "tựa lưng vào tường"?

"Hơn nữa, vì Tổng Bí thư Yanaev đã đồng ý ngồi vào bàn đàm phán với chúng tôi để thảo luận vấn đề, thì phương tiện chiến tranh chắc chắn phải bị loại trừ trước tiên, trừ khi cuộc đàm phán này có quá nhiều bất đồng, buộc phải tiến hành cuộc chiến Chechnya lần thứ hai. Tuy nhiên, tôi vẫn có một điều muốn nhắc nhở Tổng Bí thư Yanaev, hiện nay đại đa số người Chechnya đều là tín đồ Hồi giáo, người Nga ở Chechnya không chiếm vị trí chủ đạo, vì vậy ngài vẫn cần suy nghĩ kỹ xem có nên tiếp tục duy trì cách làm trước đây hay không."

"Xin lỗi, thưa ông Kadyrov. Về vấn đề tín ngưỡng tôn giáo này, thái độ của Liên Xô luôn kiên quyết. Chúng tôi tuyệt đối không cho phép Chechnya xuất hiện cái gọi là cảnh sát tôn giáo, và cũng tuyệt đối không cho phép tình trạng đa thê ở Chechnya. Người dân đã khó khăn lắm mới giải phóng được xiềng xích trên người, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để họ quay trở lại những ràng buộc của quá khứ." So với Kadyrov Jr. trong lịch sử, người có vợ trẻ hơn mình rất nhiều, Yanaev cực kỳ ghét cách làm này. Ở Liên Xô, cả nam và nữ đều bình đẳng về nhân phẩm, và chính vì lý do này, Yanaev đã áp dụng các biện pháp trấn áp cứng rắn đối với chủ nghĩa Hồi giáo cực đoan.

Kẻ nào dám cổ súy phụ nữ Hồi giáo ở các nước cộng hòa Kavkaz thuộc Liên Xô mặc áo choàng đen, Yanaev sẽ dám lôi họ ra tống vào bệnh viện tâm thần Kazan để được các bác sĩ KGB điều trị!

"Hơn nữa Chechnya lại thảo luận với chúng ta về việc duy trì lực lượng vũ trang hùng mạnh?" Yanaev liếc nhìn Akhmadov với ánh mắt khinh thường, rồi quay sang Kadyrov Jr. nói, "Tôi chỉ muốn biết lực lượng vũ trang của các ông có thể đối phó được với dòng chảy thép của Liên Xô không? Chúng ta có thể san bằng đồng bằng Trung Âu, để cờ đỏ tung bay khắp thế giới. Chechnya các ông có tư cách gì để đặt điều kiện với chúng tôi?"

Lý do Kadyrov ngày xưa có thể mặc cả với Putin là vì quân đội Nga đã phải trả giá quá đắt trong chiến tranh Chechnya, cộng thêm các cuộc tấn công khủng bố liên tục trong nước, họ đã không còn sức để tiếp tục một cuộc chiến tiêu hao nữa. Nhưng Yanaev bây giờ thì khác, Liên Xô có một kho vũ khí khổng lồ. Ông có thể từ từ tiêu hao trong chiến tranh Chechnya, và sau khi thương mại với các nước châu Á trở lại bình thường, kinh tế Liên Xô cũng bắt đầu dần khởi sắc. Hơn nữa, hiện tại quân đội Liên Xô đang chiếm nửa giang sơn Chechnya, chỉ cần Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô ra lệnh, họ có thể quay nòng pháo đối phó với lực lượng vũ trang phái Sufi.

"Vậy điều kiện ngài đưa ra là gì?" Thấy ý kiến hai bên vẫn còn nhiều khác biệt, Akhmadov muốn nghe ý kiến của Yanaev.

"Thứ nhất, quân đội Liên Xô phải đóng quân ở Chechnya, đây là một điều kiện chúng tôi tuyệt đối không nhượng bộ. Nếu có một nước cộng hòa thành viên trong Liên Xô không có quân đội đóng quân, thì còn gọi là nước cộng hòa thành viên Liên Xô sao?" Yanaev không khách khí nói, ngón trỏ của ông gõ lên bàn, từng chữ một đọc ra, "Và số lượng quân đội đóng quân phải do chúng tôi quyết định, phái Sufi không có quyền lựa chọn."

"Nhưng lực lượng vũ trang của các ông có thể được giữ lại dưới hình thức cảnh sát Chechnya. Trong phạm vi khả năng của các ông, các sự kiện an ninh có thể được giải quyết mà không cần quân đội Liên Xô đóng tại Chechnya can thiệp. Nhưng một khi tình hình không thể kiểm soát được, quân đội Liên Xô có quyền can thiệp." Đây là điều kiện trung gian mà Yanaev đưa ra, gần như là một phiên bản "một quốc gia hai chế độ".

"Tương tự, chúng tôi sẽ cử Bí thư thứ nhất Đảng Cộng sản đến Chechnya, tái thiết các cơ quan Xô viết. Bất kỳ ý thức hệ tôn giáo nào cũng không thể chiếm giữ vị trí trong chính phủ quốc gia, đây là điều kiện thứ hai của chúng tôi." Yanaev nói rất rõ ràng, luật pháp của Chechnya phải là luật pháp của Liên Xô, chứ không phải cái thứ luật tôn giáo vớ vẩn mà các ông đặt ra.

"Điều kiện thứ ba, đó là trấn áp phái Wahhabi." Câu này mới là trọng tâm của Yanaev, "Tôi hy vọng phái Sufi có thể liên kết với chính phủ Liên Xô, hoặc đồng hóa phái Wahhabi, hoặc trục xuất họ khỏi vùng Kavkaz, thiết lập một giáo phái Hồi giáo thống nhất."

Akhmadov hít một hơi thật sâu, ông ta không ngờ Yanaev lại ban tặng một món quà lớn đến vậy. Nếu hai điều kiện trước đó đã xúc phạm đến lợi ích và phẩm giá của họ, thì trước món quà lớn này, những sự xúc phạm đó chỉ như một vết ngứa không đáng kể. Ngay cả khi chỉ là thống nhất trên danh nghĩa, đó cũng là một vinh dự to lớn.

"Ngài nói, một giáo phái Hồi giáo thống nhất? Ngay cả khi chỉ là thống nhất trên danh nghĩa?" Ngay cả Kadyrov Jr. nghe câu này cũng sáng mắt lên. Anh ta còn trẻ, có lẽ chưa hiểu rõ ý nghĩa thực sự của sự thống nhất. Nhưng nghĩ đến việc trở thành một lãnh tụ tinh thần của Chechnya như cha mình, thậm chí là lãnh tụ tinh thần của toàn bộ vùng Kavkaz, một thứ gọi là tham vọng đã nhanh chóng phình to trong tim anh ta. Chỉ cần có sự hỗ trợ của Liên Xô, Chechnya còn lo gì không thể trở thành một nước cộng hòa hùng mạnh?

"Đúng vậy, một giáo phái thống nhất. Bất kỳ ai cũng sẽ phải tuân theo phái Sufi, miễn là các anh thừa nhận sự lãnh đạo của Trung ương Moscow." Yanaev mỉm cười gật đầu, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sát ý sâu kín.

Kadyrov Jr. trẻ tuổi, thậm chí cả Akhmadov, vẫn chưa nhìn thấu ý đồ thực sự của Yanaev, chìm đắm trong ảo tưởng về một lãnh tụ tinh thần. Vùng Kavkaz từ xưa đến nay có thành phần dân tộc phức tạp. Nếu phái Sufi ở Chechnya thực sự có tham vọng thống nhất như vậy, chắc chắn sẽ gây ra phản ứng từ các giáo phái khác, thậm chí là các tôn giáo khác. Chechnya không những không có lợi, mà còn có thể gây ra sự cảnh giác và thù địch từ các nước láng giềng. Một quốc gia bốn bề thọ địch ngoài việc quỳ lạy xin Liên Xô dung nạp, còn có cách nào khác không?

Và giữa các nước cộng hòa thành viên lớn mạnh, sự kiềm chế và đấu đá lẫn nhau sẽ tập trung quyền lực cuối cùng vào tay Trung ương. Đảng Cộng sản có thể nói là đã đóng vai trò người giữ cân bằng ngoài khơi ở khu vực Ngoại Kavkaz.

Và bây giờ ít nhất Yanaev đã tìm được một sợi dây để trói chặt con ngựa hoang Chechnya, giữ chặt vị chủ nhân tương lai của Chechnya trong tay mình.

"Chúng tôi sẵn lòng chấp nhận các điều kiện do Moscow đưa ra, đồng thời cũng sẵn lòng ký kết hiệp ước." Kadyrov Jr. vui vẻ cười nói, hoàn toàn Chương 185: Kết thúc

(Chương thứ năm kết thúc)

"Không, ngài sẽ không làm thế." Đối mặt với lời đe dọa của Yanaev, Kadyrov Jr. đứng dậy nói một cách dũng cảm và không sợ hãi, "Nếu thực sự có một quả bom như vậy rơi xuống lãnh thổ Chechnya, thì chắc chắn sẽ gây ra sự phản đối tập thể từ tất cả các nước cộng hòa thành viên Liên Xô chống lại đảng của các ngài. Đến lúc đó, đừng nói là các nước thành viên, ngay cả cả thế giới cũng sẽ coi Liên Xô là kẻ thù."

"Phá hủy Chechnya bằng hạt nhân ngài sẽ sảng khoái nhất thời, nhưng tiếp theo là cục diện chính trị phức tạp hơn, ngài sẽ làm gì?" Lời nói của Kadyrov Jr. như một mũi kim nhọn đâm vào trung tâm thần kinh của Yanaev, thái dương ông giật giật. Ông không ngờ chàng trai trẻ non nớt trước mắt lại dũng cảm phi thường hơn cả Akhmadov bên cạnh. Đó là khí phách "hổ con không sợ hổ lớn", hay là sự quyết tâm "tựa lưng vào tường"?

"Hơn nữa, vì Tổng Bí thư Yanaev đã đồng ý ngồi vào bàn đàm phán với chúng tôi để thảo luận vấn đề, thì phương tiện chiến tranh chắc chắn phải bị loại trừ trước tiên, trừ khi cuộc đàm phán này có quá nhiều bất đồng, buộc phải tiến hành cuộc chiến Chechnya lần thứ hai. Tuy nhiên, tôi vẫn có một điều muốn nhắc nhở Tổng Bí thư Yanaev, hiện nay đại đa số người Chechnya đều là tín đồ Hồi giáo, người Nga ở Chechnya không chiếm vị trí chủ đạo, vì vậy ngài vẫn cần suy nghĩ kỹ xem có nên tiếp tục duy trì cách làm trước đây hay không."

"Xin lỗi, thưa ông Kadyrov. Về vấn đề tín ngưỡng tôn giáo này, thái độ của Liên Xô luôn kiên quyết. Chúng tôi tuyệt đối không cho phép Chechnya xuất hiện cái gọi là cảnh sát tôn giáo, và cũng tuyệt đối không cho phép tình trạng đa thê ở Chechnya. Người dân đã khó khăn lắm mới giải phóng được xiềng xích trên người, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để họ quay trở lại những ràng buộc của quá khứ." So với Kadyrov Jr. trong lịch sử, người có vợ trẻ hơn mình rất nhiều, Yanaev cực kỳ ghét cách làm này. Ở Liên Xô, cả nam và nữ đều bình đẳng về nhân phẩm, và chính vì lý do này, Yanaev đã áp dụng các biện pháp trấn áp cứng rắn đối với chủ nghĩa Hồi giáo cực đoan.

Kẻ nào dám cổ súy phụ nữ Hồi giáo ở các nước cộng hòa Kavkaz thuộc Liên Xô mặc áo choàng đen, Yanaev sẽ dám lôi họ ra tống vào bệnh viện tâm thần Kazan để được các bác sĩ KGB điều trị!

"Hơn nữa Chechnya lại thảo luận với chúng ta về việc duy trì lực lượng vũ trang hùng mạnh?" Yanaev liếc nhìn Akhmadov với ánh mắt khinh thường, rồi quay sang Kadyrov Jr. nói, "Tôi chỉ muốn biết lực lượng vũ trang của các ông có thể đối phó được với dòng chảy thép của Liên Xô không? Chúng ta có thể san bằng đồng bằng Trung Âu, để cờ đỏ tung bay khắp thế giới. Chechnya các ông có tư cách gì để đặt điều kiện với chúng tôi?"

Lý do Kadyrov ngày xưa có thể mặc cả với Putin là vì quân đội Nga đã phải trả giá quá đắt trong chiến tranh Chechnya, cộng thêm các cuộc tấn công khủng bố liên tục trong nước, họ đã không còn sức để tiếp tục một cuộc chiến tiêu hao nữa. Nhưng Yanaev bây giờ thì khác, Liên Xô có một kho vũ khí khổng lồ. Ông có thể từ từ tiêu hao trong chiến tranh Chechnya, và sau khi thương mại với các nước châu Á trở lại bình thường, kinh tế Liên Xô cũng bắt đầu dần khởi sắc. Hơn nữa, hiện tại quân đội Liên Xô đang chiếm nửa giang sơn Chechnya, chỉ cần Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô ra lệnh, họ có thể quay nòng pháo đối phó với lực lượng vũ trang phái Sufi.

"Vậy điều kiện ngài đưa ra là gì?" Thấy ý kiến hai bên vẫn còn nhiều khác biệt, Akhmadov muốn nghe ý kiến của Yanaev.

"Thứ nhất, quân đội Liên Xô phải đóng quân ở Chechnya, đây là một điều kiện chúng tôi tuyệt đối không nhượng bộ. Nếu có một nước cộng hòa thành viên trong Liên Xô không có quân đội đóng quân, thì còn gọi là nước cộng hòa thành viên Liên Xô sao?" Yanaev không khách khí nói, ngón trỏ của ông gõ lên bàn, từng chữ một đọc ra, "Và số lượng quân đội đóng quân phải do chúng tôi quyết định, phái Sufi không có quyền lựa chọn."

"Nhưng lực lượng vũ trang của các ông có thể được giữ lại dưới hình thức cảnh sát Chechnya. Trong phạm vi khả năng của các ông, các sự kiện an ninh có thể được giải quyết mà không cần quân đội Liên Xô đóng tại Chechnya can thiệp. Nhưng một khi tình hình không thể kiểm soát được, quân đội Liên Xô có quyền can thiệp." Đây là điều kiện trung gian mà Yanaev đưa ra, gần như là một phiên bản "một quốc gia hai chế độ".

"Tương tự, chúng tôi sẽ cử Bí thư thứ nhất Đảng Cộng sản đến Chechnya, tái thiết các cơ quan Xô viết. Bất kỳ ý thức hệ tôn giáo nào cũng không thể chiếm giữ vị trí trong chính phủ quốc gia, đây là điều kiện thứ hai của chúng tôi." Yanaev nói rất rõ ràng, luật pháp của Chechnya phải là luật pháp của Liên Xô, chứ không phải cái thứ luật tôn giáo vớ vẩn mà các ông đặt ra.

"Điều kiện thứ ba, đó là trấn áp phái Wahhabi." Câu này mới là trọng tâm của Yanaev, "Tôi hy vọng phái Sufi có thể liên kết với chính phủ Liên Xô, hoặc đồng hóa phái Wahhabi, hoặc trục xuất họ khỏi vùng Kavkaz, thiết lập một giáo phái Hồi giáo thống nhất."

Akhmadov hít một hơi thật sâu, ông ta không ngờ Yanaev lại ban tặng một món quà lớn đến vậy. Nếu hai điều kiện trước đó đã xúc phạm đến lợi ích và phẩm giá của họ, thì trước món quà lớn này, những sự xúc phạm đó chỉ như một vết ngứa không đáng kể. Ngay cả khi chỉ là thống nhất trên danh nghĩa, đó cũng là một vinh dự to lớn.

"Ngài nói, một giáo phái Hồi giáo thống nhất? Ngay cả khi chỉ là thống nhất trên danh nghĩa?" Ngay cả Kadyrov Jr. nghe câu này cũng sáng mắt lên. Anh ta còn trẻ, có lẽ chưa hiểu rõ ý nghĩa thực sự của sự thống nhất. Nhưng nghĩ đến việc trở thành một lãnh tụ tinh thần của Chechnya như cha mình, thậm chí là lãnh tụ tinh thần của toàn bộ vùng Kavkaz, một thứ gọi là tham vọng đã nhanh chóng phình to trong tim anh ta. Chỉ cần có sự hỗ trợ của Liên Xô, Chechnya còn lo gì không thể trở thành một nước cộng hòa hùng mạnh?

"Đúng vậy, một giáo phái thống nhất. Bất kỳ ai cũng sẽ phải tuân theo phái Sufi, miễn là các anh thừa nhận sự lãnh đạo của Trung ương Moscow." Yanaev mỉm cười gật đầu, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sát ý sâu kín.

Kadyrov Jr. trẻ tuổi, thậm chí cả Akhmadov, vẫn chưa nhìn thấu ý đồ thực sự của Yanaev, chìm đắm trong ảo tưởng về một lãnh tụ tinh thần. Vùng Kavkaz từ xưa đến nay có thành phần dân tộc phức tạp. Nếu phái Sufi ở Chechnya thực sự có tham vọng thống nhất như vậy, chắc chắn sẽ gây ra phản ứng từ các giáo phái khác, thậm chí là các tôn giáo khác. Chechnya không những không có lợi, mà còn có thể gây ra sự cảnh giác và thù địch từ các nước láng giềng. Một quốc gia bốn bề thọ địch ngoài việc quỳ lạy xin Liên Xô dung nạp, còn có cách nào khác không?

Và giữa các nước cộng hòa thành viên lớn mạnh, sự kiềm chế và đấu đá lẫn nhau sẽ tập trung quyền lực cuối cùng vào tay Trung ương. Đảng Cộng sản có thể nói là đã đóng vai trò người giữ cân bằng ngoài khơi ở khu vực Ngoại Kavkaz.

Và bây giờ ít nhất Yanaev đã tìm được một sợi dây để trói chặt con ngựa hoang Chechnya, giữ chặt vị chủ nhân tương lai của Chechnya trong tay mình.

"Chúng tôi sẵn lòng chấp nhận các điều kiện do Moscow đưa ra, đồng thời cũng sẵn lòng ký kết hiệp ước." Kadyrov Jr. vui vẻ cười nói, hoàn toàn không nhìn thấu âm mưu ẩn giấu đằng sau của Liên Xô.
 
Liên Xô 1991 (Tô Liên 1991) - 苏联1991
Chương 186 : Người Da Đỏ Mỹ Thay Đổi Dòng Thời Gian (Phần đầu)


Chương 186: Người Da Đỏ Mỹ Thay Đổi Dòng Thời Gian (Phần đầu)

Năm 1992, dòng thời gian bị thay đổi đã chứng kiến sự thay đổi lớn đầu tiên, đó là cuộc bầu cử tổng thống Mỹ. Mặc dù Bush cũng tích cực tìm cách tái đắc cử, nhưng những thất bại trong chiến lược ngoại giao suốt một năm qua đã khiến tỷ lệ ủng hộ của ông giảm sút nghiêm trọng, làm tiêu tan hoàn toàn uy tín mà Bush đã khó khăn lắm mới tích lũy được trong Chiến tranh Vùng Vịnh. Hơn nữa, kinh tế trong nước tiếp tục suy thoái cũng khiến công chúng ngày càng không hài lòng với Bush.

Sự kiện Vanta, cuộc khủng hoảng Bắc Cực và chiến dịch tuyên truyền của Liên Xô đã gây ảnh hưởng sâu sắc đến Tổng thống Bush, thậm chí có người còn trực tiếp gọi ông là Đảng viên Cộng sản lớn nhất đang ẩn nấp ở Mỹ, kẻ phản bội thế giới tự do! Uy tín của Tổng thống Bush giảm sút nhanh chóng cũng khiến Đảng Dân chủ nhìn thấy cơ hội. Họ tích cực tìm cách tranh cử, chuẩn bị đánh bại Bush Jr. trong cuộc bầu cử tổng thống sắp tới. Đảng Cộng hòa đã liên tục nắm quyền trong mười hai năm, lần này Đảng Dân chủ đầy tham vọng muốn đánh bại họ, một lần nữa trở thành đảng cầm quyền.

Cuộc tranh giành giữa voi và lừa năm nay đầy mùi thuốc súng, mỗi ứng cử viên đều đang tích lũy sức mạnh, chuẩn bị giành lấy ngai vàng vinh quang của Tổng thống Mỹ.

Mario Cuomo chắc chắn là ứng cử viên tổng thống hàng đầu của Đảng Dân chủ, so với đối thủ cạnh tranh trong đảng là Clinton, các thành viên Đảng Dân chủ cũng ủng hộ Mario hơn hẳn Clinton.

Về vấn đề này, Liên Xô cũng đang theo dõi xu hướng tương lai của Mỹ. Sau những sự kiện chính trị trước đó, việc Bush tái đắc cử đã trở thành điều không thể, vị thế cầm quyền của Đảng Cộng hòa cũng đang trong tình trạng nguy hiểm. Điều này đã khiến một nhóm ứng cử viên của Đảng Dân chủ háo hức muốn giành lấy vương miện tổng thống trong cuộc bầu cử này.

Vì vậy, Yanaev đã đặc biệt triệu tập Cục trưởng Cục Tình báo Đối ngoại số một Liên Xô, chuyên gia tình báo Mỹ Chirkov, để phân tích ưu nhược điểm giữa Mario và Clinton. Tất nhiên, Chirkov cũng không hiểu tại sao Yanaev lại không hỏi về mối quan hệ giữa Zongges và Mario, mà lại trực tiếp hỏi về Clinton, người có lợi thế cạnh tranh yếu hơn.

Chirkov được triệu tập đến văn phòng của Yanaev, cuộc nói chuyện này không có bất kỳ ai khác ngoài hai người họ, có thể nói là một cuộc gặp bí mật giữa Tổng Bí thư và Chirkov.

"Nhìn chung, lợi thế của Mario vượt xa Clinton, uy tín và mối quan hệ trong nội bộ Đảng Dân chủ cũng vượt xa Clinton, có thể nói chỉ cần Mario được chọn làm ứng cử viên tổng thống. Thì khả năng giành chiến thắng khi đối đầu với Bush sẽ tăng lên đáng kể."

Một mình đối mặt với Yanaev, ngay cả Chirkov, người vốn luôn điềm tĩnh, cũng hơi run tay. Ông cố gắng trấn tĩnh lại và tiếp tục nói. "Một mặt, khẩu hiệu tranh cử của Mario và Bush có phần tương đồng, hầu như đều tập trung vào quan hệ đối ngoại, âm mưu chuyển hướng tình hình kinh tế trong nước đang suy thoái thông qua các biện pháp chiến tranh. Chỉ có Clinton là người duy nhất đưa ra chiến lược tranh cử tập trung vào các vấn đề trong nước. Và điểm này, cũng chính là lợi thế của Clinton."

"Vậy thì nguy hiểm rồi." Yanaev có chút bất lực. Mình đã thay đổi dòng thời gian của thế giới này đến mức không còn nhận ra, vậy mà Mario lại vẫn đưa ra chiến lược tranh cử về chính sách đối ngoại, lẽ nào ông ta lại phớt lờ tình hình kinh tế trong nước đang tồi tệ sao?

"Tổng Bí thư cũng cảm thấy khẩu hiệu tranh cử của Mario và Bush có vấn đề?" Chirkov nhấn mạnh từ "cũng".

Yanaev gật đầu, ông khoanh tròn trên bức ảnh của Mario, "Hiện tại kinh tế Mỹ đang suy thoái, sự chú ý của người dân tự nhiên sẽ đổ dồn vào kinh tế. Ai có thể cho họ bánh mì, họ sẽ nghe theo người đó, bầu cử người đó. Bush và các tập đoàn tài trợ chính trị phía sau ông ta quá gắn bó, không có gì lạ khi ông ta đưa ra khẩu hiệu như vậy. Vậy Mario muốn làm gì? Bên cạnh ông ta lại không có các nhà tài trợ như các công ty quốc phòng và công ty vũ khí hỗ trợ, ông ta có khả năng gì để tranh cử với Tổng thống Bush?"

"Kết quả tốt nhất không ngoài việc Clinton bị loại ngay vòng đầu tiên, còn lại Bush và Mario cùng tranh cử, và kết quả tệ nhất không ngoài việc cả hai người họ đều không phải đối thủ của Clinton, đối phương chỉ dùng một hiệp đã đánh gục cả hai."

"Vì vậy, dù nhìn thế nào, người thua cuộc trong cuộc tranh cử này có thể là Mario." Chirkov phân tích đâu ra đó, cũng không khác biệt nhiều so với dự đoán của Yanaev. Từ góc độ lịch sử, có hai ứng cử viên tổng thống có khả năng nhất, Bush và Clinton. Tuy nhiên, tiếng nói của Clinton sau này rõ ràng cao hơn nhiều so với Bush.

"Tôi muốn nghe ý kiến của bộ phận tình báo của các anh về Mario." Yanaev nghĩ rằng bất kể bằng cách nào, cơ hội Mario lên nắm quyền gây ra mối đe dọa môi trường bên ngoài cho Liên Xô sẽ ít hơn đáng kể so với Clinton. Thời kỳ Clinton nắm quyền, kinh tế có thể nói là tám năm cất cánh, đặt nền tảng cho sự vươn vòi bạch tuộc của Mỹ ra thế giới sau này.

Và một tổng thống thích tiếp tục theo đuổi chính sách quân sự hóa, tuy thoạt nhìn có vẻ sướng nhất thời, nhưng về lâu dài sẽ giáng một đòn nặng nề vào nền kinh tế Mỹ. Đây cũng là điều mà Liên Xô, vốn muốn tu thân dưỡng tính, tập trung phát triển kinh tế, mong muốn được thấy.

"Mario Cuomo, hiện là Thống đốc bang New York, chính sách đối ngoại thích tuyên truyền thuyết đe dọa Liên Xô, thuyết trấn áp đồng minh châu Âu. Tính cách khá nóng nảy, quan điểm và biện pháp chính sách đối ngoại cũng khá cực đoan. Nói tóm lại, giống như một nhà độc tài quốc gia muốn duy trì lợi ích toàn cầu của một nước Mỹ vĩ đại. Từ khẩu hiệu tranh cử của ông ấy, Mario có thể còn cực đoan hơn cả Bush."

"Chính vì lý do này. Số phiếu bầu của ông ấy trong cuộc tranh cử luôn có khoảng cách với Bush và Clinton, khẩu hiệu cực đoan không có chút ảnh hưởng nào trong thị trường ảm đạm. Chúng tôi đoán đây cũng là lý do tại sao ông ấy có tiếng nói cao trong nội bộ đảng, nhưng số phiếu thực tế lại bị tụt lại phía sau." Chirkov phân tích cho Yanaev về những điểm yếu và khoảng cách của Mario.

Mario này nghe có vẻ giống hệt Trump phiên bản nhái, trông chẳng giống một chính trị gia ôn hòa, có thể cải thiện quan hệ Mỹ-Xô chút nào. Nhưng Yanaev lại thích kiểu người như vậy. Vì bạn không thể đưa kinh tế Mỹ thoát khỏi suy thoái, vậy thì tôi sẽ đẩy một tay, đẩy kinh tế Mỹ xuống vực sâu. Dù kinh tế Mỹ có hùng mạnh đến đâu, cũng không thể chịu nổi nhiều năm chiến tranh liên tục. Chiến tranh Việt Nam năm xưa suýt chút nữa đã đẩy Mỹ vào vực thẳm sụp đổ kinh tế, nếu không có chính phủ Reagan cứu vãn thì Mỹ có lẽ đã mất rất nhiều sức mạnh sau chiến tranh.

Hiện tại Liên Xô có vô số lựa chọn ở Trung Đông, chỉ chờ Mỹ nhảy vào.

"Chính là ông ta, Cục Tình báo Đối ngoại Liên Xô sẽ tìm mọi cách để đưa ông ta lên đúng đường đua tổng thống. Chúng ta cần vị người da đỏ đáng yêu thích theo đuổi chính sách quân sự hóa này để cai trị nước Mỹ. Cục Tình báo Đối ngoại có thể tìm cách thay đổi chiến lược cạnh tranh của ông ta không? Ví dụ như thay đổi thành một khẩu hiệu và chiến lược phù hợp hơn với hình ảnh quốc gia?" Yanaev hỏi. Vì người Mỹ thích nghe về việc chấn hưng kinh tế trong nước, vậy thì hãy để Mario nói những khẩu hiệu mà họ thích.

"Thưa Tổng thống, thực ra chúng tôi có một bộ phận ở khu vực Mỹ chuyên can thiệp vào cuộc bầu cử tổng thống cuối cùng. Họ là các tập đoàn đầu tư được thành lập ở Mỹ, sau khi chọn được bất kỳ đối tượng tiềm năng nào, họ sẽ đổ một lượng lớn vốn để hỗ trợ." Delkov đã nghiên cứu chính trường Mỹ và cuộc bầu cử tổng thống trong hơn mười năm, vì vậy ông rất rõ về cách làm của người Mỹ. Và cái gọi là tập đoàn đầu tư cũng được thành lập dưới tay Delkov, chỉ là chưa có cơ hội thực hiện thủ đoạn của mình, và lần này, Yanaev và ý tưởng của ông cuối cùng đã trùng khớp.

"Tốt lắm, chúng ta chỉ cần thiết kế riêng một chiến lược tranh cử cho Mario, sau đó tìm cách để Mario chấp nhận chiến lược này, nhiệm vụ chỉ có vậy thôi." Yanaev vỗ vai Delkov, cười nói, "Đây là một nhiệm vụ vinh quang nhưng cũng đầy khó khăn đó, đồng chí Delkov."

"Tôi nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của Đảng và Nhà nước." Delkov xúc động nói.

"Chỉ cần có thể trở thành người ủng hộ tài chính chính trị của Mario, đặc vụ của chúng ta sẽ dễ dàng tiếp cận được chính Mario. Đến lúc đó có thể đưa ra một bộ khẩu hiệu và chiến lược khiến ông ta rung động. Còn việc thuyết phục Mario thì phải xem bản lĩnh của đặc vụ. Và việc Mario cuối cùng có thuận lợi trở thành Tổng thống Mỹ hay không, cũng phải xem ý nguyện của người dân. Chúng ta cùng lắm chỉ có thể cố gắng hết sức và biết mệnh trời."

Yanaev đột nhiên cảm thấy vừa may mắn vừa hoài nghi, nếu có thể thao túng cuộc bầu cử Quốc hội như vậy, thì trong tình hình chênh lệch nhỏ, Liên Xô hoàn toàn có thể can thiệp vào cuộc bầu cử tổng thống bằng các biện pháp bí mật. Vậy thì George W. Bush và Obama trong lịch sử, lẽ nào thực sự là những điệp viên cộng sản lớn nhất của Mỹ?

"Tôi rất mong vị người da đỏ này có thể thuận lợi đắc cử Tổng thống Mỹ. So với Clinton, ông ta đáng yêu hơn nhiều."
 
Liên Xô 1991 (Tô Liên 1991) - 苏联1991
Chương 187 : Người Da Đỏ Mỹ Thay Đổi Dòng Thời Gian (Phần Giữa)


Chương 187: Người Da Đỏ Mỹ Thay Đổi Dòng Thời Gian (Phần Giữa)

(Chương thứ hai)

Gần đây Mario cũng đang đau đầu. Mặc dù tiếng nói ủng hộ ông trong Đảng Dân chủ vượt xa đối thủ cạnh tranh Clinton, nhưng về mặt uy tín trong công chúng, khẩu hiệu duy trì lợi ích của Mỹ trên khắp thế giới mà Mario đưa ra kém xa so với khẩu hiệu tranh cử cải thiện và chấn chỉnh kinh tế của Clinton.

Rất nhanh, nhóm tranh cử của Mario nhận được một khoản tài trợ chính trị không nhỏ, giúp giải quyết khó khăn về mặt tuyên truyền cho nhóm tranh cử của Mario. Trong thời điểm nhạy cảm này, Mario cũng từng cử người đi điều tra chủ sở hữu đứng sau số tiền này. Chỉ sau khi xác định đây là một khoản tiền chính trị không tì vết, ông ta mới chấp nhận.

Khoản tài trợ chính trị này, được quyên góp dưới danh nghĩa cá nhân của ông trùm dầu mỏ Kaland, chỉ là món khai vị. Kế hoạch tuyên truyền tiếp theo mới là trọng tâm. Ngay cả Mario cũng không thể tin được, ông trùm dầu mỏ này lại mang đến cho ông ta đội ngũ cố vấn của Tập đoàn Rand.

Khi hai người đàn ông trung niên trông không có gì nổi bật đứng trước mặt Mario và đưa danh thiếp cho ông ta, Mario không hề nghi ngờ thân phận của họ. Bởi vì danh tiếng của Tập đoàn Rand quá lừng lẫy, đến nỗi khi ai đó nhắc đến Tập đoàn Rand, phản ứng đầu tiên là sự kính trọng.

Tập đoàn Rand là một tổ chức nghiên cứu chiến lược tổng hợp chủ yếu về quân sự quan trọng nhất của Mỹ. Ban đầu, nó nổi tiếng thế giới về nghiên cứu khoa học kỹ thuật quân sự tiên tiến và các chiến lược quân sự lớn, sau đó mở rộng sang các khía cạnh khác nhau của chính sách đối nội và đối ngoại, dần phát triển thành một tổ chức tư vấn tổng hợp nghiên cứu về chính trị, quân sự, kinh tế, khoa học công nghệ, xã hội, v.v., được mệnh danh là "trại tập trung trí tuệ" của các nhà tư vấn hiện đại, "học viện quân sự siêu cấp", và là người sáng lập và đại diện cho các tổ chức tư vấn trên thế giới.

Một đội ngũ cố vấn hàng đầu tư vấn cho chiến dịch tuyên truyền của mình, Mario không ngờ lại có được vinh dự này.

"Chúng tôi là nhân viên của Tập đoàn Rand. Thành thật mà nói, lần này chúng tôi xuất hiện ở đây với tư cách bạn bè cá nhân của bạn tôi, ông Kaland, sẽ không tính bất kỳ khoản phí nào cho ông Mario."

Các điệp viên Liên Xô giả dạng nhân viên của Tập đoàn Rand đã quen với thân phận này trong những năm qua. Nếu không phải hàng tuần định kỳ gửi thông tin tình báo thu thập được từ Tập đoàn Rand cho KGB Liên Xô, anh ta thậm chí còn suýt quên mất mình thực ra là một điệp viên ẩn mình lâu năm.

Còn cái gọi là chủ tịch công ty dầu mỏ Kaland cũng chỉ là một trong những điệp viên của Liên Xô đã nằm vùng lâu dài trong xã hội Mỹ. Sau khi thích nghi với văn hóa Mỹ, họ thậm chí còn giống người Mỹ hơn cả người Mỹ. Ngay cả bản thân anh ta cũng đã chấp nhận thân phận là chủ tịch một công ty dầu mỏ Mỹ, chứ không phải là điệp viên KGB chỉ có một chuỗi mã số.

Anh ta chỉ lờ mờ nhớ đến niềm kiêu hãnh ẩn sâu trong lòng khi lau chùi huy hiệu KGB vào giữa đêm. Nếu không đột nhiên nhận được lệnh từ Moscow, Kaland gần như đã nghĩ rằng mình đã bị quê hương xa xôi bên kia Thái Bình Dương bỏ rơi.

"Trước tiên hãy giới thiệu bản thân. Tôi tên là Masood, là giám đốc văn phòng nghiên cứu chính trị trong nước của Tập đoàn Rand, đây là trợ lý của tôi, Olidov. Tất nhiên, ý kiến của tôi chỉ để ông tham khảo, dù sao quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay ông." Masood nhắc nhở Mario trước. Kết quả cuối cùng có thể có sai lầm hay không không nằm trong phạm vi cân nhắc của ông.

Có thể thu hút các nhà phân tích của công ty Rand để tư vấn cho chiến dịch tranh cử của mình là một điều vô cùng vinh dự. Vì vậy, thái độ của Mario cũng trở nên vô cùng thân thiện, ông mỉm cười nói với Masood, "Không đâu, tôi tin vào năng lực của công ty Rand."

"Tốt lắm." Thấy mình đã bước đầu giành được lòng tin của đối phương, trợ lý Olidov lấy ra một bảng dữ liệu từ cặp tài liệu, đặt trước mặt Mario. Trên đó là phân tích dữ liệu về tỷ lệ ủng hộ của ông ta với Bush và Clinton trong vài tháng gần đây. Thậm chí còn có những ghi chú và nhận xét chi tiết ở một số chỗ.

"Đây là gì?" Mario tò mò hỏi.

"Chúng tôi đã thu thập số liệu về sự ủng hộ của công chúng dành cho các ngài trong vài tháng qua, và phân tích chi tiết dữ liệu đằng sau sự ủng hộ đó. Chúng tôi đã phát hiện ra một số vấn đề mà có lẽ các ngài chưa chú ý đến." Masood rút một cây bút máy từ trong túi, vẽ một sơ đồ mối quan hệ phức tạp trên giấy.

Sau khi vẽ xong, Masood đặt bút sang một bên, ông ta nói, "Chúng ta có thể thấy rằng tỷ lệ ủng hộ của ông ở bang New York là khá cao, nhưng trong các cuộc thăm dò ý kiến, tỷ lệ ủng hộ của ông ở miền Tây và miền Nam Hoa Kỳ kém xa hai người kia. Người đứng đầu là Bush, thứ hai là Clinton, và tỷ lệ ủng hộ của họ gần như ngang nhau. Tình hình kinh tế Mỹ suy thoái lần này cũng khiến khẩu hiệu 'duy trì lợi ích của Mỹ trên thế giới' mà ông đưa ra chỉ như một tờ giấy trắng."

Nói đến đây, Masood ngẩng đầu nhìn Mario một cái, thấy đối phương không tức giận mà kiên nhẫn lắng nghe ý kiến của mình, ông ta mới tiếp tục nói, "Trước hết hãy nói về lý do của Bush và Clinton. Khẩu hiệu mà hai ứng cử viên này đưa ra gần như hoàn toàn khác nhau, nhưng tại sao lại có tỷ lệ ủng hộ gần như ngang nhau. Từ phân tích có thể thấy, những người ủng hộ Bush hầu như là tầng lớp giàu có, và rất nhiều trong số đó là những người trực tiếp hoặc gián tiếp hưởng lợi từ cuộc chiến Vùng Vịnh. Nhưng những người ủng hộ Clinton thì khác, họ hầu như là tầng lớp lao động, bị ảnh hưởng rất nhiều bởi biến động kinh tế. Vì vậy, khẩu hiệu mà Clinton đưa ra có tính kích động hơn."

"Trong thời gian ngắn, có lẽ khoảng cách giữa hai bên không quá lớn. Nhưng khi mở rộng ra cả nước thì sao? Tầng lớp giàu có chiếm bao nhiêu phần trăm trong toàn bộ nước Mỹ? Tầng lớp lao động bình thường chiếm bao nhiêu phần trăm? Tôi nghĩ đến đây thì cũng rõ ràng rồi. Về lâu dài, tỷ lệ ủng hộ của Clinton sẽ ngày càng cao, còn tỷ lệ ủng hộ của Bush có thể cũng chỉ như vậy thôi. Vì vậy, nếu ông Mario muốn tranh cử, tốt nhất là nên chọn con đường của Clinton."

"Ông nói tôi nên thay đổi chiến lược cạnh tranh của mình?" Mario ngập ngừng, đưa ra câu hỏi nghi vấn của mình, "Nhưng làm như vậy, chắc chắn sẽ mất đi những người ủng hộ ban đầu..."

"Nhưng ông sẽ có được nhiều người ủng hộ hơn, nhiều hơn rất nhiều so với những gì đã mất." Masood không chút khách khí ngắt lời Mario, "Chỉ khi giành được trái tim của đông đảo quần chúng nhân dân, ông mới có thể ngồi vững trên ngai vàng của ứng cử viên hàng đầu. Hiện tại hướng đi của ông hoàn toàn sai lầm, tôi khuyên ông hãy thay đổi ngay đội ngũ cố vấn của mình, tìm một đội ngũ đáng tin cậy hơn."

Olidov lấy ra một tập tài liệu từ cặp đựng giấy tờ và đặt nó trước mặt Mario. "Bên trong là kế hoạch tranh cử mà đội ngũ cố vấn của chúng tôi đã thiết kế riêng cho ngài. Ông Kaland đã thanh toán tiền rồi, vì vậy kế hoạch này được tặng miễn phí cho ngài. Còn việc ngài Mario có sử dụng kế hoạch này hay không thì tùy thuộc vào ngài. Chúng tôi không dám cá rằng kế hoạch này có thể giúp ngài đánh bại Clinton 100% và trở thành ứng cử viên hàng đầu của Đảng Dân chủ, cũng không dám đảm bảo rằng ngài nhất định sẽ đánh bại Bush và trở thành Tổng thống Mỹ. Nhưng tôi có thể đảm bảo với ngài rằng kế hoạch này chắc chắn có thể giúp ngài tăng 40% tỷ lệ ủng hộ của công chúng."

Mario nhìn chằm chằm vào túi tài liệu trên bàn, ông không đưa tay lấy, chỉ nhìn thẳng vào mắt Masood, từ từ hỏi, "Tôi còn muốn biết một điều nữa, tại sao ông Kaland lại cất công giúp tôi như vậy?"

Masood đột nhiên cười, ông ta chỉ vào đầu mình và cười nói, "Chẳng lẽ việc ủng hộ ông Mario không phải là để giúp công ty của họ kiếm được nhiều lợi nhuận hơn sao? Yêu cầu của ông Kaland cũng rất đơn giản, ông ta hy vọng có thể thông qua việc Mỹ can thiệp vào cuộc chiến Vùng Vịnh, mở cánh cửa Trung Đông cho công ty dầu mỏ của ông ta. Thương nhân ủng hộ chính trị gia, đó không phải là truyền thống của chúng ta sao?"

Mario tựa vào ghế sofa, hỏi với vẻ không tin được, "Chuyện này ông ấy nên tìm Bush mới đúng, đối phương còn rõ hơn những chuyện dơ bẩn ở Trung Đông."

"Bush? Ông nói một người sắp nghỉ hưu khỏi vị trí tổng thống sao?" Masood khinh bỉ nhếch môi, "Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, những nhà đầu tư cao tay chỉ đầu tư vào những cổ phiếu có tiềm năng nhất. Một người sắp mất hết lợi ích thì có tương lai gì đáng để đầu tư?"

Lúc này Mario cuối cùng cũng cười, ông cầm lấy túi tài liệu trên bàn và nói, "Hãy nói với ông Kaland giúp tôi, tôi rất thích sự thẳng thắn của ông ấy."

"Tất nhiên rồi." Thấy Mario đã chấp nhận khoản "hối lộ" giá trị này, Masood cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhiệm vụ của ông ta đã hoàn thành, tiếp theo sẽ phụ thuộc vào màn thể hiện của Mario. Liệu ông ta có trở thành Tổng thống Mỹ tương lai hay sẽ giữ chức Thống đốc New York cho đến khi nghỉ hưu, hy vọng ông ta không làm phụ lòng nỗ lực của Cục Tình báo Đối ngoại KGB.

Đại gia ẩn mình lớn nhất đằng sau ứng cử viên Tổng thống Mỹ này, chính là Cục Tình báo KGB của Liên Xô!
 
Liên Xô 1991 (Tô Liên 1991) - 苏联1991
Chương 188 : Người Da Đỏ Mỹ Thay Đổi Dòng Thời Gian (Phần Cuối)


Chương 188: Người Da Đỏ Mỹ Thay Đổi Dòng Thời Gian (Phần Cuối)

Khi Kennedy đang đầy tham vọng muốn tranh cử tổng thống Mỹ, một vụ bê bối tình dục đã dội một gáo nước lạnh lên đầu Kennedy, dập tắt ít nhất một nửa hào khí ngút trời của ông ta.

Sally Miller, cựu hoa hậu bang Arkansas, thẳng thắn kể lại trên báo chí về mối tình lãng mạn của cô với Kennedy (ý chỉ Bill Clinton, có vẻ như tác giả đã nhầm lẫn tên ở đây, do nội dung vụ bê bối rõ ràng là của Clinton).

"Lúc đó, nhìn người đàn ông đẹp trai (Clinton) mặc chiếc váy ngủ ren đen của mình, Sally Miller không kìm được bật cười. Người tình của tôi lấy ra kèn saxophone, nhảy múa trong phòng ngủ với những giai điệu không mấy du dương, đây là hình ảnh tôi sẽ không bao giờ quên. Chuyện tình của chúng tôi xảy ra vào mùa hè năm 1983. Mặc dù lúc đó tôi đã 44 tuổi, nhưng trông tôi vẫn là một phụ nữ quyến rũ. Vì lúc đó tôi có việc cần nhờ Clinton, Thống đốc bang Arkansas đương nhiệm, nên tôi đã để lại thông tin liên lạc ở văn phòng thư ký của Clinton, tôi tin rằng sẽ sớm có điện thoại gọi đến. Quả nhiên, sau vài lần gặp mặt, chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết."

"Mặc dù lúc đó tôi đã ly hôn và sống một mình, nhưng khi hẹn hò với Clinton, tôi vẫn rất cẩn thận. Tôi sẽ hé cửa sau, chờ đợi người tình bí mật lẻn vào phòng ngủ của mình. Tôi bị thu hút bởi năng lượng dồi dào, sự hài hước và nhiệt tình của Clinton, có lẽ anh ấy không phải là người đàn ông đẹp trai nhất, nhưng anh ấy có thể khiến bạn cảm thấy mình là một người phụ nữ xinh đẹp, không nhiều đàn ông có thể mang lại cảm giác đó cho phụ nữ."

Trong mắt Miller, Clinton là một nghệ sĩ bẩm sinh, một người tình quyến rũ, nhưng biểu hiện của anh ta ở các khía cạnh khác lại không được như ý, trên giường không mấy ấn tượng, đây có lẽ là lý do anh ta thiếu tự tin với tư cách là một người tình.

Miller còn cho biết, Clinton từng tiết lộ trong lúc nói chuyện trên giường rằng vợ ông ta, Hillary, thực ra thích phụ nữ, "Cô ấy là người đồng tính, Bill hoàn toàn không ngại nói cho tôi điều này, anh ấy nói Hillary thích phụ nữ hơn đàn ông. Và còn nghiện ma túy."

Vụ bê bối tình dục này giống như một quả bom hạng nặng làm rung chuyển chính trường Mỹ. Trong một thời gian, khắp các hang cùng ngõ hẻm ở Mỹ đều bàn tán về chuyện tình của Clinton. Tất nhiên, Clinton không phải là ứng cử viên duy nhất bị lộ tin tức nhạy cảm trước cuộc bầu cử, nhưng lại có thể là ứng cử viên duy nhất bị báo chí tường thuật chi tiết một cách sống động. Vì vậy, sự tức giận của Clinton có thể tưởng tượng được.

Miller cũng cho biết. Nếu cô ấy tự sát, xin đừng tin. Bởi vì cô ấy đã tiết lộ bí mật của Clinton, nên chắc chắn sẽ bị đe dọa đến tính mạng. Và lúc này, một công ty an ninh ngay lập tức tuyên bố có một khách hàng giấu tên đã chi tiền để bảo vệ sự an toàn của cô Miller.

Ngay cả kẻ ngốc cũng có thể thấy đây là một sự kiện chính trị, và những câu chuyện cười chính trị chế giễu Clinton cũng bắt đầu tràn ngập trên báo chí. Ví dụ như Wallace đã nói trong chương trình trò chuyện của mình rằng: "Nếu bạn nói Tổng thống Washington là một người đàn ông lăng nhăng, thì bạn có thể bị bắt và bị kết án một năm tù vì tội phỉ báng. Nếu bạn nói Clinton là một người đàn ông lăng nhăng, thì bạn sẽ bị kết án tử hình, với tội danh tiết lộ bí mật quốc gia."

Thế là Clinton từ một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ đã biến thành một chú hề chính trị chạy trốn khắp hang cùng ngõ hẻm. Mọi người không còn bàn tán về các chính sách của Clinton, mà chỉ say sưa với những tin tức đời tư của ông ta. Chỉ có Mario mới biết rõ, tất cả đều là do công ty Kaland đứng sau điều hành. Ông ta cũng khó hiểu tại sao một công ty dầu mỏ lại cố chấp đến mức đặt cược tất cả vào mình.

Clinton từ một ứng cử viên chính trị đầy triển vọng bỗng chốc rơi xuống thành một nhân vật hề hước, ôm đầu chạy trốn. Rất nhanh sau đó, số phiếu của Mario, người có quan điểm chính trị tương tự Clinton, đã vượt xa Clinton, trở thành một ngôi sao đang lên trên chính trường Mỹ.

Mario, đại diện Đảng Dân chủ ra tranh cử, đã tấn công Bush bằng một câu nói đã đánh trúng tình hình Mỹ lúc bấy giờ: "Đồ ngốc! Vấn đề của Mỹ là kinh tế, không phải chiến tranh!"

Trong cuộc tranh luận tổng thống, Mario đã trình bày chi tiết về vấn đề này, ông ta tuyên bố rằng các vấn đề xã hội của Mỹ chủ yếu nằm ở sự suy thoái kinh tế. "Trong một cuộc họp báo năm ngoái, Tổng thống Bush nói rằng ông thích xử lý chính sách đối ngoại hơn là các vấn đề kinh tế trong nước. Tôi nghĩ đây có thể được coi là bằng chứng trực tiếp nhất cho thấy ông ấy thích chiến tranh mà coi thường kinh tế. Tuy nhiên, Tổng thống Bush đã quên một điều, Hợp chúng quốc Hoa Kỳ chưa bao giờ bị kẻ thù bên ngoài đánh bại, ngược lại đã suýt mất mạng vì các vấn đề kinh tế nội tại. Ví dụ như Đại suy thoái, ví dụ như khủng hoảng kinh tế sau chiến tranh Việt Nam."

"Nếu không giải quyết vấn đề kinh tế trước tiên, thì Mỹ sẽ không bao giờ có thể ổn định lâu dài. Vì vậy, vấn đề kinh tế là cốt lõi nhất, nhưng Bush ngu ngốc đã không bao giờ coi trọng vấn đề này, hoặc nói cách khác, ông ta và các nhóm lợi ích phía sau ông ta cố tình né tránh vấn đề này."

"Ai cũng biết sự nghiệp ban đầu của Bush không thể tách rời khỏi dầu mỏ. Năm 1948, ông chuyển đến Texas. Trở thành nhân viên bán hàng vật tư mỏ dầu. Năm 1951, ông thành lập công ty phát triển dầu mỏ Bush-Overby. Năm 1953, ông hợp tác thành lập công ty dầu mỏ Zapata, và năm 1954 lại thành lập công ty dầu mỏ ngoài khơi Zapata, nhờ đó trở thành triệu phú. Từ năm 1953 đến năm 1959, ông là người sáng lập và chủ tịch của công ty dầu mỏ Zapata. Từ năm 1956 đến năm 1964, ông là tổng giám đốc của công ty dầu mỏ ngoài khơi Zapata Houston. Vì vậy, cuộc chiến Vùng Vịnh lấy danh nghĩa nhân đạo, thực chất đằng sau lại có thể là một vụ giao dịch dầu mỏ bẩn thỉu."

Mario trực tiếp nói ra câu chuyện âm mưu đằng sau chính phủ Bush, hơn nữa ông ta không nói ra một cách cụ thể, mà lại để khán giả có thêm sự liên tưởng. Dường như Chiến tranh Vùng Vịnh là một cuộc chiến do Bush và tập đoàn lợi ích dầu mỏ của ông ta phát động.

Sau bài phát biểu này, tỷ lệ ủng hộ của Mario tăng vọt, vượt qua Bush. Kết quả thăm dò ý kiến cho thấy thế đã thay đổi. Tổng thống Bush cũng từng cố gắng cứu vãn tình hình, ví dụ như sửa đổi khẩu hiệu tranh cử của mình, nhưng trước chiến dịch tuyên truyền trực diện của Mario, mọi nỗ lực của Bush đều vô ích, đổ sông đổ biển.

Cuối cùng, Mario giành chiến thắng trong cuộc bầu cử tổng thống với 370 phiếu đại cử tri so với 168. Khoảnh khắc cuối cùng, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay hoan hô. Mario rạng rỡ vẫy tay chào tất cả khán giả, trịnh trọng tuyên bố sẽ cố gắng vì tương lai của Hợp chúng quốc Hoa Kỳ. Trang nhất các tờ báo ngày hôm sau, cảnh Bush rời đi trong thất vọng và Mario hân hoan tạo nên sự tương phản rõ rệt. Truyền thông cũng dành rất nhiều giấy mực để miêu tả vị Tổng thống thứ 42 vừa nhậm chức này sẽ mang lại hy vọng gì cho đất nước.

Khi Yanaev nhìn thấy tin tức này, ông vẫn giữ vẻ tĩnh lặng như mọi khi, chỉ là khóe miệng khẽ nở một nụ cười khó nhận ra. Lần này, Mỹ cuối cùng cũng đã chọn được một vị tổng thống phù hợp với lợi ích của Liên Xô. Chỉ cần ông ta không đặt việc phục hồi kinh tế trong nước lên hàng đầu, Yanaev sẽ không quan tâm Mỹ làm gì.

Vì phương Tây đã dùng diễn biến hòa bình để đối phó với Liên Xô, vậy thì Liên Xô sẽ dùng một vị tổng thống "bề ngoài một đằng, bên trong một nẻo" để làm Mỹ lao đao, khiến nền kinh tế vốn đã suy thoái tiếp tục suy thoái!
 
Liên Xô 1991 (Tô Liên 1991) - 苏联1991
Chương 189 : Mua Mua Mua? Bán Bán Bán!


Chương 189: Mua Mua Mua? Bán Bán Bán!

(Chương đầu tiên)

Mario quả nhiên không phụ lòng mong đợi của Yanaev, vừa nhậm chức không lâu, ông đã tuyên bố chuyến thăm cấp nhà nước tới Nhật Bản. Vì vậy, Nhật Bản cũng trở thành quốc gia đầu tiên mà Tổng thống mới Mario thăm viếng. Tất nhiên, ông không mang theo hòa bình và hy vọng gì cả. Chuyến thăm Nhật Bản lần này là để mở rộng thương mại quân sự giữa Mỹ và Nhật Bản, nhằm mục đích kiềm chế Liên Xô.

Sự kiện ngoại giao Nhật Bản bị Liên Xô "vả mặt" tại Quần đảo Kuril vào tháng 10 năm ngoái vẫn còn rõ nét. Điều khiến Nhật Bản thêm xấu hổ là Liên Xô đã lớn tiếng thách thức: muốn đòi lại Quần đảo Kuril thì cứ ra trận đánh với chúng tôi, nếu không thì đừng hòng lấy lại Nam Kuril bằng con đường ngoại giao.

Trước tình hình đó, Thủ tướng Kaifu Toshiki đã trực tiếp đệ đơn từ chức, còn Giám đốc Cơ quan Phòng vệ Nakayama Gen thì được Kaifu Toshiki giữ lại làm hạt giống cho lực lượng Tự vệ trong tương lai. Ngay khi Nakayama Gen đang chuẩn bị cải cách và đổi mới lực lượng tự vệ quốc phòng Nhật Bản, ông lại đón nhận một cú sốc lớn trong sự nghiệp chính trị: nhân vật phái ôn hòa Miyazawa Kiichi lên nắm quyền, không còn ủng hộ Lực lượng Phòng vệ tiếp tục mua sắm trang bị để kích động các nước láng giềng, mà tích cực tìm cách cải thiện quan hệ với Trung Quốc và Liên Xô, hy vọng đạt được tình trạng cùng tồn tại hòa bình thông qua đối thoại.

Trước tình hình này, Nakayama Gen gần như uất hận muốn đệ đơn từ chức Bộ trưởng Quốc phòng. Nếu bây giờ vẫn là chế độ Thiên hoàng trị vì, có lẽ Nakayama Gen còn muốn "giải quyết" luôn một lần. Tuy nhiên, chuyến thăm của Mario đã mang lại cho Nakayama Gen một tia hy vọng. Một tổng thống vừa nhậm chức đã vội vàng đến Nhật Bản để giao thương, điều này chỉ có thể giải thích một điều: ông ta chắc chắn không phải đến để quan tâm đến kinh tế Nhật Bản, khả năng lớn nhất là để bán thêm vũ khí.

Vì vậy, khi Mario đến Tokyo thăm Miyazawa Kiichi, Nakayama Gen đã tìm mọi cách liên lạc với Tổng thống Mario. Ông ta nói rõ với đối phương rằng Lực lượng Tự vệ muốn nâng cấp trang bị không quân để đối phó với mối đe dọa từ "Gấu Bắc Cực đỏ".

"Nhưng các ông không phải đã có phương án đấu thầu rồi sao? Phương án FS-X của các ông đã hoàn thành thiết kế chi tiết vào năm ngoái, được thông qua kiểm duyệt vào tháng 4 năm nay, hoàn thành mô hình thử nghiệm vào tháng 5, rồi chính thức công bố ra bên ngoài."

Vào tháng 2 năm 1994, các công ty thiết kế linh kiện máy bay chiến đấu F-2 của Nhật Bản đều đã hoàn thành thiết kế kỹ thuật, bắt đầu chế tạo nguyên mẫu số một. Nguyên mẫu đầu tiên của FS-X bắt đầu lắp ráp vào đầu năm 1994. Ngày 12 tháng 1 năm 1995, nó xuất xưởng từ nhà máy Komaki Minami của Tập đoàn Công nghiệp nặng Mitsubishi, và lần đầu tiên thực hiện chuyến bay thử nghiệm kéo dài 38 phút vào tháng 10 cùng năm.

"Nhưng chúng tôi không thể chờ đợi được nữa, thưa Tổng thống." Nakayama Gen lo lắng nói, "Chúng tôi cần nhiều máy bay chiến đấu hơn. Trước khi F-2 chính thức sản xuất, chúng tôi vẫn cần các máy bay chiến đấu F-15 và F-16 để đối phó với sự khiêu khích của Liên Xô. Hơn nữa, tại Quốc hội và với Thủ tướng, tôi cũng hy vọng thông qua Tổng thống Mỹ có thể gây áp lực ngoại giao lên Thủ tướng Miyazawa Kiichi."

Tổng thống Mario đương nhiên không ngại giúp đỡ Bộ trưởng Quốc phòng này. Thực tế, ông ta cũng hy vọng có người trong nội bộ Nhật Bản tích cực thúc đẩy thương vụ bán vũ khí này. "Đương nhiên tôi sẽ nói nhiều hơn về Bộ Quốc phòng trong chuyến thăm Thủ tướng sắp tới. Thực ra, tôi cũng hy vọng có thể giúp các đồng minh tăng cường sức mạnh quân sự để đối phó với mối đe dọa từ phía Bắc."

Nakayama Gen đột nhiên đứng dậy, khẽ cúi chào Tổng thống Mario, và nói lời cảm ơn bằng tiếng Anh không mấy chuẩn: "Cảm ơn sự ủng hộ của Tổng thống, chúng tôi sẽ không bao giờ quên những đóng hiến của ngài cho Nhật Bản."

Một giao dịch thuận mua vừa bán như vậy đã đạt được sự thống nhất ngầm. Sau đó, trong chuyến thăm cấp nhà nước tới Thủ tướng Nhật Bản, Mario đương nhiên cũng đã tiết lộ tin tức về việc Mỹ có ý định bán vũ khí cho Nhật Bản, và cho biết Mỹ sẵn sàng bán máy bay chiến đấu F-16 để giúp Nhật Bản đối phó với mối đe dọa từ Liên Xô.

Đương nhiên, Thủ tướng Miyazawa Kiichi đã khéo léo từ chối đề nghị của Tổng thống Mario. Ông cho biết hiện tại Nhật Bản đang tích cực tìm cách cải thiện quan hệ với các nước láng giềng, và muốn giải quyết các thỏa thuận đạt được trên bàn đàm phán càng nhiều càng tốt trên bàn đàm phán, không có ý định sử dụng các biện pháp đe dọa bằng vũ lực để giải quyết các vấn đề lãnh thổ với các nước xung quanh.

Trước thái độ đó, Tổng thống Mario tỏ ra không hài lòng. Ông chất vấn Miyazawa Kiichi: "Ông làm như vậy, có xứng đáng với kỳ vọng của người dân đối với Thủ tướng không? Cựu Thủ tướng Kaifu Toshiki đã phải trực tiếp từ chức vì thất bại ở Quần đảo Kuril, bây giờ Liên Xô lại đang nhăm nhe Quần đảo Kuril của các ông. Nếu không nâng cấp quân bị, e rằng ngay cả việc chặn đứng máy bay ném bom của Liên Xô cũng không thể làm được."

Nói xong, ông ta còn thêm một câu đủ sức kích động Miyazawa Kiichi: "Bạn của tôi, con bài trên bàn đàm phán được quyết định dựa trên sức mạnh quân sự của chính mình, chứ không phải dựa trên thái độ thân thiện của bạn. Khi bạn không có đủ lực lượng không quân để bảo vệ an ninh lãnh thổ quốc gia, cái gọi là đàm phán chỉ là một trò đùa lớn."

Quả nhiên, Miyazawa Kiichi bị câu nói của Mario làm cho khó chịu. "Tổng thống Mario, đây có phải là đang đe dọa Nhật Bản không? Mặc dù chúng tôi không phải là một cường quốc chính trị, nhưng hiện tại, chúng tôi là nền kinh tế lớn thứ hai thế giới."

"Nền kinh tế lớn thứ hai thế giới? Ồ, vậy thì sao?" Nhìn sự tự mãn không lý do của Miyazawa Kiichi, Mario không khỏi cười lắc đầu, "Vậy ông có biết không, tàu Varyag của Liên Xô sắp đến hạn hạ thủy để đưa vào biên chế rồi. Và theo thông tin tình báo, tàu sân bay thế hệ thứ tư Ulyanovsk của Liên Xô cũng đã hoàn thành 70%. Nếu không đoán sai, khi hai chiếc tàu sân bay này hoàn thành, chúng sẽ được biên chế vào Hạm đội Thái Bình Dương của Liên Xô. Đến lúc đó, trước hỏa lực của tàu chiến, nền kinh tế của ông có cứu được đất nước không? Không thể, chỉ có lực lượng tự vệ hải quân mới có thể đối phó với mối đe dọa từ phía Bắc."

Thông tin mà Mario cung cấp như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào đầu Miyazawa Kiichi. Lúc này, Bộ trưởng Quốc phòng bên cạnh cũng "đổ thêm dầu vào lửa": "Đúng vậy, mục đích của việc tàu Varyag của Liên Xô trang bị cho Hạm đội Thái Bình Dương là nhắm vào Quần đảo Kuril của Nhật Bản. Điểm này có lẽ là một bí mật ai cũng biết rồi, không có gì phải che giấu."

"Vì vậy, nếu không nâng cấp trang bị của Lực lượng Phòng vệ Trên không, chúng ta rất khó ngăn chặn bước tiến của Hải quân Liên Xô. Đến lúc đó, đừng nói là tranh giành Quần đảo Kuril với Liên Xô, ngay cả việc giữ được Nhật Bản cũng là một vấn đề." Nakayama Gen cố tình phóng đại mối đe dọa từ Hải quân Liên Xô, nhằm ép Miyazawa Kiichi đồng ý các điều kiện.

"Gần đây tình hình kinh tế Nhật Bản không được tốt lắm phải không? Nếu một số dự án hợp tác kinh tế Mỹ-Nhật bị chuyển sang Hàn Quốc, e rằng sẽ ảnh hưởng lớn đến kinh tế Nhật Bản phải không?" Mario mỉm cười hỏi, bề ngoài thì hòa nhã, nhưng giọng điệu lại lộ rõ vẻ đe dọa. Ông ta hoàn toàn không đặt Miyazawa Kiichi ngang hàng.

Quả nhiên, dưới sự đe dọa từ Liên Xô của Mario và Nakayama Gen, Miyazawa Kiichi buộc phải đồng ý dự án mua sắm trang bị quân sự của Nhật Bản, giống như việc Nhật Bản ban đầu muốn tự phát triển máy bay chiến đấu nhưng lại bị các tập đoàn tài phiệt Mỹ liên kết đe dọa buộc phải từ bỏ kế hoạch.

"Giống như cách các ngài đe dọa chúng tôi thay đổi kế hoạch đấu thầu không quân trước đây sao?" Miyazawa Kiichi phản công hỏi, nhưng trước sức mạnh tổng hợp của Mỹ, lời phản công của Miyazawa Kiichi trở nên yếu ớt và nực cười. Sức mạnh tổng hợp quyết định ngoại giao của chính mình, Nhật Bản bị ràng buộc bởi hiệp định an ninh, có gì mà phải đặt điều kiện trước mặt Mỹ.

Mario trực tiếp phớt lờ câu hỏi của Miyazawa Kiichi, ông ta thậm chí không quan tâm đến ý kiến của Thủ tướng, mà trực tiếp hỏi ý kiến của Nakayama Gen: "Nếu có thể, lát nữa tôi sẽ cho người mang hợp đồng đến, cùng ký với dự án hợp tác kinh tế nhé?"

"Thật vinh dự." Nakayama Gen gật đầu nói.

Miyazawa Kiichi khóe miệng giật giật, không nói gì.

Dự án hợp tác lần này bao gồm bốn máy bay chiến đấu F-16, năm máy bay chiến đấu Black Hawk và mười lăm tên lửa Sidewinder. Ai cũng có thể thấy Miyazawa Kiichi gần như bị các thế lực cánh hữu trong nước và các tập đoàn quân sự-tài phiệt Mỹ ép buộc để hoàn thành giao dịch này. Thủ tướng Nhật Bản vừa nhậm chức, trong tình huống không có bất kỳ thế lực chính trị nào hỗ trợ, đã chấp nhận một hiệp ước gần như sự sỉ nhục đối với một người yêu chuộng hòa bình như ông ta.

Tuy nhiên, phe diều hâu trong Lực lượng Tự vệ lại có được một lực lượng quân sự đủ mạnh để đối phó với mối đe dọa từ Liên Xô. Tham mưu trưởng Không quân Suzuki Akio vui vẻ chấp nhận đợt viện trợ không quân này, và sắp xếp tất cả chúng tại căn cứ quân sự ở Hokkaido. Động thái này, ngay cả người ngốc cũng có thể thấy, Lực lượng Phòng vệ Trên không Nhật Bản lại có ý định thách thức Không quân và Hải quân Liên Xô về vấn đề Quần đảo Kuril.

Trước tình hình này, Miyazawa Kiichi chỉ thở dài một tiếng, đau buồn tự trách: "Chính sự bất lực của tôi đã hủy hoại nền hòa bình khó khăn lắm mới có được của Nhật Bản."

Nakayama Gen thì lại đang đầy tham vọng dự định tiếp tục tăng cường sức mạnh của Lực lượng Tự vệ, biến nó thành một lực lượng vũ trang mạnh mẽ không thể xem thường trong tình hình Đông Á.
 
Back
Top Bottom