Lãng Mạn -Leowon- Quân nhân 1950

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
86,293
0
0
399600656-256-k638951.jpg

-Leowon- Quân Nhân 1950
Tác giả: purplegreen2903
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Trung đội trưởng Lee Leo x Con trai út của Quân đoàn trưởng
❗️Chi tiết trong truyện hoàn toàn là tác giả nghĩ ra,và nửa thật nửa giả❗️ Tags: leoleowonsangwon​
 
-Leowon- Quân Nhân 1950
0.tóm tắt


Trung đội trưởng Lee (Lee Leo)Tính tình nghiêm khắc,luôn bị cấp dưới đặt cho cái tên là ''ma vương quân đoàn'' đã ngoài 30 chút,cụ thể là 31.Nhưng bên trong anh luôn là người ấm áp dịu dàng,đã từng có một mối tình nhưng là đơn phương suốt 4 năm đi học,lúc đó anh đã nghĩ có thể đã chạm tới người ấy thì sự thật là người ấy còn ghét cay ghét đắng anh chỉ vì cái tính không biết từ chối của anh.Đó là lý do trung đội trưởng Lee luôn nghiêm khắc.Và nó cũng đã rở thành cái gai trong lòng anh.Con trai út Quân đoàn trưởng(Lee Sangwon)Mặc dù là út nhưng em lại là người hiểu chuyện và ngoan nhất nhà.Từ nhỏ đã luôn đứng đầu toàn khối,em biết chơi piano,và khá nổi tiếng ở Gyeonggi-do lúc bấy giờ.Từ nhỏ đã luôn theo bố đến khu quân đoàn,luôn được yêu quý và mọi người luôn gọi em là''Daewon'' có nghĩa là một mùa xuân ngọt ngào vì em sinh vào một ngày mùa xuân và tính cách luôn hiểu chuyện và quan tâm người khác.

Em năm nay 21 tuổi.-------------------------------------------------------------------------Anh biết em từ khi em còn là cậu nhóc 11 tuổi,anh được nhận vào quân đoàn năm anh 21 tuổi.Em lúc đó đã luôn có một sự quan tâm ưu ái hơn cho anh,anh hay bị bạn trong quân đoàn chọc là' lớn lên có con chắc bám bố lắm đây',anh cũng không ngại mà quan tâm,nhưng đó chỉ là tình cảm có thể được coi là anh em thân thiết.Em đã từng năn nỉ bố cho tá túc ở khu kí túc quân đoàn 1 tuần chỉ để mỗi khi thức dậy em có thể đi tìm anh đầu tiên mà không cần phải đi từ nhà đến đây,kết quả là em được bố cho.Em đã luôn có sự ngưỡng mộ dành cho anh vì anh còn trẻ mà có thể bắn súng giỏi như vậy,không chỉ mỗi bắn súng,em còn thích anh ở nhiều chỗ nữa cơ.Em đi du học từ năm 16 tuổi,không gặp lại anh.Rồi một ngày em trở về lại được bố sắp xếp cùng anh.-----------------------------mọi người ơi đây là fic đầu tay của mình,mình lấy bối cảnh lịch sử và mình đã tìm hiểu,nhưng nếu có sai sót vì về chi tiết thì mong mn bỏ qua cho mình nha!
 
-Leowon- Quân Nhân 1950
1.


Ngày 22 tháng 7 năm 1949Đặt chân đến quê hương của em sau 6 năm sang Pháp học,vẫn là mùi hương anh đào luôn thoang thoảng ở đường phố Hàn Quốc.Bố đến đón em,gặp lại con trai mình ông vui mừng khôn siết,ôm chầm lấy con trai sau bao năm con ra nước ngoài học.''Bố,Hàn Quốc đang mùa hè thế này,bố mặc bộ đồ quân đoàn trưởng ôm con vậy không thấy nóng ạ?'' em hơi nhăn mặt lại vì đã thấy bố chảy mồ hôiÔng bỏ con trai ra,cười mỉm rồi xoa đầu con''đúng là con vẫn vậy,bao năm xa nhà con vẫn luôn hiểu chuyện''''đây,để ta xách đồ mang ra xe cho con'' nói rồi ông dành xách hết đồ chỉ để cho em mang một cái balo trên người thôi.Trên đường trở về nhà,hai người cũng không nói gì nhiều với nhau ngoài việc học hành của em ở nước ngoài,bỗng ông lên tiếng nữa''Trong một tuần trở về đây,con hãy đi thăm gia đình họ hàng trước nhé,rồi bạn bè hẵng tính sau,anh cả với chị hai nhớ con lắm đó,tụi nó cứ đòi đón con về.Mà đứa đang canh trực ngoài đảo,đứa thì cả ngày đêm soạn bản thảo gửi lên chính phủ thì bố không muốn dở việc của tụi nó''em nghe xong thì gật đầu một cái rồi nói''Vậy là dạo này bố rảnh lắm ạ?đi thăm họ hàng bố có thể đi với con không?''nói xong em nhìn ông với ánh mắt mong chờ,vì em biết bố cũng không thích gì họ hàng của mình,ông là quân đoàn trưởng nhưng ông không muốn con trai của mình bị họ hàng nói là bất hiếu nên cũng phải cắn răng đồng ý''Được,ta đi với con.Nếu dư thời gian ta dẫn con ra biển một chuyến''Em gật đầu dạ một cái rồi lại ngẩn đầu ra cửa sổ để cho làn gió mang mùi hoa anh đào phả lên mái tóc em.---------------------------Dọn dẹp đồ đạc vào nhà xong,em vào căn phòng năm 15 tuổi mình từng tâm huyết trang trí.Trên đó chỉ toàn những bức tượng hình quân nhân,hình cây đàn piano,và một bức tượng thủy tinh hình nốt nhạc.Em đến gần,cầm nó lên ngắm nghía rồi đôi mắt lại dừng ở đáy tượng.''From:Lee LeoChúc em sẽ hạnh phúc ở Pháp,anh mong em sẽ không quên người anh này.Có lẽ từ hôm em đi,mùa xuân sẽ chẳng còn ấm áp nữa.Tặng em Daewon(Lee Sangwon)''Em có hơi bất ngờ vì những dòng chữ này,em lúc đó còn chẳng nghĩ rằng anh sẽ viết cho mình ở đáy tượng.Em sau đó cẩn thận đi giặt khăn ướt,lau tường chút của bức tượng,vừa lau vừa nghĩ 'em sẽ mang ấm áp đến cho anh'---------------------------------''Trung đội trưởng Lee,quân đoàn trưởng Lee cần gặp anh''''vậy hả,tôi đến liền'' nhận được mệnh lệnh anh nhanh chóng đến đó.Anh gõ cửa vài tiếng,được cho phép rồi anh bước vào anh nghiêm trang ''Kính thưa!

Quân đoàn trưởng Lee gọi tôi đến có việc gì ạ?''''Cũng không có gì to tát,tôi chỉ là muốn mời trung đội 1 của các anh đến nhà tôi liên hoan một bữa thôi,đừng căng thẳng vậy''nói xong ông cười''liên hoan sao?hôm nay anh có việc gì vui sao quân đoàn trưởng Lee?''Ông cười mỉm''Con trai út tôi đi học từ nước ngoài về rồi,chỉ có Trung đội 1 các cậu đều biết nó,nó cũng nói với tôi rất muốn gặp các cậu,nên tôi mời một bữa''Anh hơi ngẩn người một lúc,trở về rồi sao?Không biết còn nhớ tên anh không mà bảo muốn gặp?không biết dạo này có lớn thêm không?Rất nhiều câu hỏi lóe lên trong đầu anh,đều là em.''Này,ngẩn người ra gì đấy,tôi chỉ thông báo thế thôi,6h30 tôi tôi sẽ cho giải tán quân đoàn sớm rồi 7h Trung đoàn 1 các cậu di chuyển về nhà với tôi''''dạ-dạ vâng,đã rõ'' nói xong cậu quay đi,tốc độ hơi chậm nhưng thái độ thì vẫn hơi ngẩn ra.Bổng ông nói''Trung đội trưởng Lee''anh quay ngoắt người lại''Xin thưa''ông im lặng chút rồi lại nói''Còn 4 tiếng nữa mới đến giờ giải tán quân đoàn,cậu đừng ngẩn người vì con trai tôi nữa.Uy nghiêm.''ông nói với vẻ nhắc nhở nhưng cũng khá cợt nhả,có thể gọi là chọc anh luôn''đ-đã rõ thưa quân đoàn trưởng''anh quay đi thì ông lại cười phì vì lần đầu sau 9 năm làm việc cùng anh,lần đầu tiên chỉ vì chuyện lặt vặt có thể khiến anh ngẩn người ra như vậy.Anh đi qua khu ký túc trung đội 1,thông báo cho từng người.Ai nấy đều vui mừng,cả những người biết em và chỉ nghe kể qua vì là người mới.Tối đó đúng 7h,trung đoàn 1 đứng xếp hàng đợi lên xe của ông Lee Dongman(quân đoàn trưởng,bố sangwon).Từng người lên xe,ngồi đói diện với nhau ai mấy đều im lặng,chỉ có các người nhỏ hơn mãi bàn luận về lee sangwon.''Trung đoàn một,im lặng để quân đoàn trưởng lái xe''nói xong cả quân đoàn im thin thít,không dám nói lời nào''Không sao,ra khỏi khu vực quân đoàn thì mọi người cứ bình thường,Lee Leo cậu cứ thả lỏng đi haha''nói rồi lại có một cậu nhanh nhảu hỏi ông''Quân đoàn trưởng Lee,con trai út của ông sang tận pháp để trở thành nghệ sĩ piano luôn ạ?''''đúng rồi,cậu sanghyeon coi bộ tò mò về con trai tôi nhỉ''ông im lặng chút,rồi lại nói''muốn biết nhiều về nó thì đi hỏi trung đội trưởng Lee của các cậu kìa,hồi xưa con tôi thích cậu ta lắm,ngày nào cũng bám víu lấy''Anh nghe xong thì trong lòng dâng lên cảm giác khó tả,bồi hồi,nhớ nhung,lo lắng,đan xen lẫn nhauCả trung đội nghe xong thì ồ hết lên,một cậu khác hỏi''trung đội trưởng ,cậu sangwon đó có đẹp không ạ?''''cậu sangwon đó có hát hay không ạ,tôi nghĩ nếu làm nghệ sĩ piano thì chắc hát hay lắm ha''''cậu sang won đó tính tình như nào ạ?''''có hiền không?''''hay vui tinh?''''hay khó g-''''Chingyu,tôi nhắc cậu thế nào,cho dù là ở đầu thi cậu cũng đừng hỏi dồn dập như thế.Có phải đó giờ tôi huấn luyện hơi hiền rồi đúng không?''cả đội im lặng nín thở''dạ xin lỗi trung đội trưởng,tại em cũng tò mò giống sanghyeon ạ...''giọng cậu chingyu ngày càng nhỏ điSanghyeon nghe vậy đanh nhẹ cậu một cái rồi chửi thầm''sao cái gì nó cũng lôi mình vô vậy''im lặng được một lúc anh nói một tiếng'Có',cả trung đội nhìn anh,khó hiểu vì không biết anh đang nói cái gì.Rồi anh nói thêm''có,cậu sangwon đó đẹp lắm''''em ấy hát rất hay,bài yêu thích của em ấy là''chờ mùa xuân nở ''của cố nghệ sĩ Kimban''''em ấy rất hiền,vừa hiền vừa hiểu chuyện''''em ấy không được cho là vui tính lắm,vì em ấy giỡn không vui lắm.Nhưng khi các cậu gặp em ấy,sẽ bị vẻ ngoài như mùa xuân của em ấy làm cho vui vẻ''''em ấy không khó gần,với tôi''nói rồi anh tự động cười mỉm,vì anh đang rất vui,rất vui vì được gặp lại em.Cả trung đội 1 lần đầu thấy dáng vẻ bẽn lẽn cười mỉm của trung đội trưởng liền hơi nổi da gà.''trung đội trưởng có vẻ rất vui khi gặp cậu ấy,đúng là cậu sangwon đó khác biệt,tôi cũng nhớ cậu ta muốn chết''''Kangmin,cậu mấy năm đó có thân thiết với sangwon bằng tôi đâu mà bảo nhớ'' nói bằng giọng hơi khinh khỉnh của anh''tôi chỉ tò mò dáng vẻ thiếu niên trưởng thành của sangwon thôi,không dám dành của anh.Đó giờ đã bám rít anh như vậy thì ai dám dành chứ''nói xong cậu ta phì cười,cả trung đội đều cười.Anh nói the thé trong cổ họng''có dành cũng không thể khiến em ấy yêu được''Nói xong lại nhìn về phía trước,còn 1km nữa anh sẽ được gặp em.
 
-Leowon- Quân Nhân 1950
2.


Bước vào căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ,anh nhìn ngắm xug quanh.Không thấy ai cả,nhưng trên bàn ăn thì bày biện đủ thứ món ăn,có cả món ăn anh thích.''Mọi người vào nhà nhớ cởi giày nhé''''vâng ạ''''vâng thưa quân đoàn trưởng Lee''''ơ,thằng bé Sangwon đâu nhỉ''Anh cũng ngắm nghía xung quanh đang tìm em,bỗng một tiếng vang từ phòng nào đó ra''Uả mọi người đến nhanh vậy sao''giọng em văng vẳng đâu đó nhưng không biết là từ phòng nào,bỗng sanghyeon lên tiếng''quào,nghe giọng hay thật đó''''thật sự,giọng con trai sao mà mềm mại thế''chingyu cũng nói thêmEm bước từ phòng phía trái nhà bếp ra,rồi cúi cầu 90 độ chào cả trung đội''Chào mọi người'' em cười mỉmhai cậu sanghyeon và chingyu chào lại rồi lại ngẩn cười tự há hốc mồm với nhau''chà,daewon sang pháp lâu rồi không biết còn nhớ tụi anh là ai không''''mà dạo này lớn nhỉ?''em cười tủm tỉm trả lời''anh là anh kangmin,em vẫn còn nhớ mà ''rồi bố em lên tiếng''Thôi vào bàn hết đi,đồ ăn nguội''''vâng ạ''''vâng ạ''''........''''đ-để con đi lấy chút nước cho mọi người''thấy vậy anh cũng rời bàn đi theo em,đến chỗ lấy nước anh nói''daewon lớn rồi,có nhớ anh không?''em hơi im chút rồi lại trả lời''nhớ anh nhất''anh bỗng dưng lúc đó lại dâng trong lòng một cảm giác lạ thoáng qua,lấy lại tinh thần rồi lại bảo''thế cơ à,có nhớ năm đó đã nói gì với anh không?''Năm đó?làm sao em quên được cái ngày em đi đã dặn anh đừng thích ai nữa,vì em đã lén biết được chuyện tình 4 năm kia của anh,sợ anh đau lòng nữa,nhưng cũng một phần là vì em đã..Anh không đợi em trả lời đã nói tiếp''anh vẫn luôn nhớ lời em nói,không biết sao nữa.Anh nghĩ lời nói đó rất quan trọng với em''em bị đoán trúng thì lúng túng trả lời lại''c-có đâu,em buộc miệng nói thôi''Anh nhìn thấy hết cái dáng vẻ đang rót nước mà lúng túng của em.Da em trắng nên đỏ mặt rất dễ thấy,tay chân luống cuống hết cả lên,anh phì cười''thế hả?anh đã tưởng nó quan trọng nên đã làm theo suốt 6 năm đó,ai ngờ đó chỉ là buộc miệng.Buồn thật á nha!''em nghe anh nói vậy thì cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng,lại nói lí nhí trong miệng''em lừa anh đó,anh làm theo em vui lắm''''Hả?em nói gì''''à không,em không nói gì hết''anh không biết em vừa nói gì nhưng trông em bây giờ rất dễ thương,anh không tài nào chịu được hết.''hết ngoan rồi hả?còn chửi thầm cả anh''em nghe vậy vội giải thích''không không,em thật sự không nói gì mà,em quý anh vậy sao có thể chửi anh''''anh chỉ nói vậy thôi,em thấy có lỗi hả?''nói rồi anh cúi đầu xuống nhìn em,hơi gần chút''dạ.....''nhận ra khoảng cách đó,em hơi thụt lùi lại,quay đầu đi chỗ khácanh lại cười rồi xoa đầu em''em trai yêu quý của anh,anh không bao giờ bỏ rơi em đâu.Chỉ sợ em bỏ rơi anh thôi''Em trai?thì ra là thế,em nghe anh nói xong thì xin đi trước,anh theo sau cầm dùm em bình nước''em đi nhanh thế,té bây giờ''em quay đầu lại suýt đụng trúng anh''em lớn rồi'' nói rồi lại đi tiếpNgồi vào bàn chỉ còn chỗ trống giữa anh và bố,em không muốn ngồi cạnh anh nhưng muốn ngồi cạnh bố,có ý muốn đổi chỗ với kangmin nhưng ông lại bảo em ngồi chỗ ở gần anh nên em cũng ngồi vào.Mọi người bắt đầu ăn,vẫn là đám nhỏ tuổi trò chuyện rất hăng,anh và bố em hôm nay dễ chịu lạ thường nên tụi nó nói gì cũng cười,nhưng có điều mỗi lần anh cười lại quay sang mà nhìn em,tay anh thì đang bóc tôm,liên tục bỏ qua chén em''anh leo,đừng bóc nữa,anh ăn đi''em đang giận anh,nhưng vẫn muốn quan tâm.Anh nghe vậy thì lại tủm tỉm ghé vào người em nói''Mới gặp lại mà đã giận anh rồi,giận dỗi mà vẫn muốn quan tâm anh à?''em nghe xong thì thật sự ngại rồi,má em đỏ hết cả lên,bố em thấy thì cũng hốt hoảng''Sangwonie,con có lấy nhầm rượu của cậu leo uống không vậy,sao mặt đỏ bừng thế kia?''Em bây giờ,hết chối được rồi,cả bàn đều thấy em đỏ mặt,liền quan tâm,riêng chỉ có một người biết lý do vì sao mặt em đỏ bừng như thế''dạ không bố''''vậy là con mệt hả?đi nghỉ ngơi chút đi,tí bố kêu mấy anh dọn cho''''d-dạ không con ổn,nóng qua nên vậy ạ''anh lại cười rồi xung phong đi lấy quạt giúp em''ê mày thấy không?''''tao thấy'''''nhìn là biết cậu sangwon không phải quan hệ bình thường với trung đội trưởng mình rồi''''mặt đỏ vì nóng?có chảy tí mồ hôi nào đâu,chắc chắn không phải lý do đó''chingyu và sanghyeon đang mãi bàn luận thì người ngồi bên cạnh-junseo lên tiếng''tụi bây nói hơi to rồi,trung đội trưởng mà nghe được là chết chắc,lo ăn đi''anh ngồi xuống,xích lại gần em,nói tiếp''mát chưa?''''hả,anh tin em nóng thật ạ?''anh ngẩn người,nếu không vậy thì là gì,chính ẻm nói mà''chứ em đỏ mặt là vì anh hay sao?''lại bị đoán trúng,em liền xua tay bảo anh mau ăn đi,rồi lại thở phào.Ra về mọi người ai nấy đều rất vui,cậu sanghyeon và chingyu cứ mãi bắt chuyện với em,nói chuyện trên trời dưới đấtanh thấy khó chịu,liền tiến tới''hai cậu nói mãi không chán hả?có phải tôi huấn luyện hơi hiền không?''hai cậu nhì nhau,ánh mắt ám chỉ như thế anh lại nói câu cửa miệng nữa rồi,em thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh thì lại bật cười,hai má em vẫn tròn và đáng yêu như vậy.Không đợi hai đứa kia trả lời,thấy em cười anh ạnh nói''em cười cái gì,anh đang huấn luyện''''anh lên làm trưởng từ khi nào em không biết đó''''4 năm từ khi em bỏ anh lại''''........'' em câm nín''em có bỏ anh đâu,em về với anh rồi nè,hì''nói xong em lại cười,anh đã chết ngất vì nụ cười em rất nhiều lần rồi''hết giận dỗi rồi hả?'em trai nhỏ' ''Anh thừa biết lúc đó em giận anh vì điều gì,được đà mà chọc em''hả....,em vẫn còn nha,anh mau về đi''''chưa gì đã đuổi anh đi''anh cười rồi xoa đầu em''mai đến khu anh chơi nha,anh có cái này muốn cho em xem''em giận thì giận nhưng được anh rủ thì em không thể nào không đồng ý được''vâng ạ''Phía bên này,hai cậu trai đứng đó nãy giờ cứ mãi ra tính hiệu mắt cho nhau.Hai cậu biết hai người này mối quan hệ không đơn giản chút nào rồi.
 
-Leowon- Quân Nhân 1950
3.


Sáng đó,em không biết sao lại chuẩn bị kỹ đến lạ thường,tóc tai trang phục đều chỉnh chu.Bước lên xe đi cùng với bố đến khu quân đoàn.Bước xuống xe,em ngắm nhìn xung quanh,cảm giác quen thuộc trở về.Không phải vì em nhớ anh hay gì đâu,nhưng đi qua từng nơi em đều nhớ đến bóng dáng anh thiếu niên 21 tuổi luôn chơi đùa cùng em.Em đến thì còn khá sớm,mọi người chưa làm việc gì cả chỉ mới ăn sáng rồi tổng vệ sinh khu ký túc thôi.

Anh thì đang vừa hướng dẫn vừa dọn dẹp cùng,thấy em anh liền cười mà ngoắc em vào đây.''kìa,anh leo gọi con kìa mau qua đi'''à,dạ dạ''em nhanh chóng bước đến,anh thấy em thì liền khen ngợi''đúng là mới từ pháp về,phong thái của em khác hẳn lúc nhỏ''em nhanh nhảu trả lời''em lớn rồi mà,21 tuổi rồi đấy''''haha,mười năm rồi,từ lần đầu anh gặp em''em bỗng nhiên nổi hứng chọc anh''à mà,anh hơn em tận 10 tuổi,năm nay cũng 31 rồi,xưng anh em có vẻ không ổn lắm ha''anh dừng quét lại,quay lại nghiêm túc nhìn em''em muốn xưng hô thế nào''''chú với cháu à?''''anh thấy không được đâu''''anh nhìn còn trẻ,không gọi chú được đâu''Cá đã cắn câu,anh nói một tràng ra,mấy cậu thanh niên bên cạnh thì nhịn cười không nổi,có cậu còn lên bênh anh nhưng có chút đùa''đúng rồi cậu sangwon,trung đội trưởng chúng tôi còn trẻ măng thế mà''anh nghe thì gật đầu lia lịa nhìn em,em phì cười''chọc anh đó,hì''''đưa đây em giúp nữa''nói rồi em giành lấy cây chổi ra hiệu anh đi nghỉ ngơi,anh cũng không từ chối,xoa đầu em rồi chạy đi lấy nước.--------------------''được rồi em ra đây'lý do chính anh muốn em tới đó là cho em xem một bất ngờ gì đó,có vẻ rất quan trọng với anh.Trước mắt em là một chuồng thỏ xung quanh là một vườn hoa đủ loại,em nhìn mãi không rời.Vì lúc trước em đã từng nói rất nhiều với anh về kế hoạch sua khi em trưởng thành đó là có một khu vườn nuôi thỏ và đầy hoa''Anh..cái này'' em ngẩn ngơ ra rồi quay đầu nhìn anh,mắt long lanhAnh nhìn em cười,hửm một cái anh nói''thích không?''''đáng lẽ ngày nào anh đến tưới hoa nhìn cứ ủ rũ,chẳng hiểu sao hôm nay em đến nó lại tươi vậy''''chắc em mang mùa xuân đến rồi''''Anh làm tất cả cái này à?''''anh làm cả đấy,lâu lâu sanghyeon với chingyu ra đây cho thỏ ăn với tưới hoa thay anh''''sao?em không thích hả,nãy giờ cứ ngẩn người ra thế''anh nhìn em lo lắng mà hỏi,rồi em lên tiếng''em có thể đến đây mỗi ngày không?''''đương nhiên,nới này là dành cho em''anh cườiem không hiểu sao lúc đó không kìm được mà ôm anh''cảm ơn anh leo,làm sao có thể gặp được ai tốt như anh''anh nghe em bày tỏ thì cười rất khoái chí,ôm vai em rồi cúi đầu xuống nói với em''người như anh làm gì có bản sao,giữ anh đi''em gật gật đầu rồi đi đến chơi với thỏ,khung cảnh lúc đó,nắng sáng sớm chiếu lên đôi má của em,anh thấy mắt em hơi rưng rưng.Đáng yêu ghê''chơi khi nào chán thì cứ tới phòng tìm anh nhé''''vâng ạ''-------------------------------------Cốc cốc cốc''Vào đi''''anh leo'' em ngó đầu vào''chơi xong rồi hả?uống chút nước không?''''dạ thôi''nói rồi em ngồi lên chiếc nghế đối diện anh''Trung đội trưởng lee,anh đã từng có bạn gái sau khi cậu lee sangwon sang pháp học không''anh ngẩng đầu nhìn em khó hiểu''em nói vậy là sao,không tin hả?anh nói với em hôm qua rồi mà''''daengg,cậu lee sangwon hiện giờ cảm thấy khó tin lắm''''em ấy đã nghĩ trung đội trưởng làm sao có thể giữ lời hứa với một đứa ngốc như em ấy''nghe em nói,anh cười không ngậm được mồm''nghe rõ nè cậu lee sangwon,trung đội trưởng lee đây chưa bao giờ nuốt lời'' nói rồi anh đẩy một bên lông mày nhìn em cười''cậu lee sangwon gửi tín,hiệu đến tôi rằng cậu ấy muốn cùng trung đội trưởng đi ăn quán mỳ gần sông hàn vào thứ 7 tuần sau''anh phì cười vì không chịu được sự đáng yêu của em''nói với cậu ấy rằng trung đội trưởng lee không hài lòng vì em hẹn gì tận tuần sau,và trung đội trưởng có thể đi với cậụ ấy bây giờ''em nghe anh nói thì hơi suy nghĩ chút''ờm..cậu ấy nói với tôi là không muốn lỡ việc của anh''''tuần này cậu ấy bận mất rồi''anh nhìn em nãy giờ vẫn không nhịn cười được''được được,nói với cậu ta là tôi đồng ý nhé,hôm đó tôi sẽ đến đón''''ok'' em giơ ngón cái lên cười rất xinhem đi ra khỏi chỗ rồi ngắm nghía chồng sách của anh,chỉ toàn về quân đội,chả có gì hay.Rồi em lại tìm thấy cuốn sổ tay của em để quên ở đây trong một buổi em đến đây chơi năm 15 tuổi.''Thì ra anh là người gữ cuốn sổ này''''lúc đó anh không biết của ai cả,nhưng mở ra anh thấy viết toàn về anh nên anh đã nghĩ là của em''em ngơ ra rồi,anh thật sự đã đọc cuốn sổ ấy và cất giữ nó cẩn thận''sao lúc đó anh không trả cho em''''anh sợ em biết anh đã đọc...''''rồi em ngại thôi''chết rồi.... giờ em còn ngại hơn vậy nữa''em thích anh vậy mà năm đó đi chả thèm gặp anh lần cuối''em vội giải thích''em vốn đã muốn nói với anh,rồi em nghĩ nên thôi''''Tại sao?năm đó em nói rất nhiều với anh''''em....''Năm đó em đã thấy anh gặp lại người anh từng thích suốt 4 năm.Em đã nghĩ anh chẳng thể thoát ra mối quan hệ đó,nên em cứ thế mà đi du học.''Anh thật sự không biết lúc đó em nghĩ gì,nhưng anh chỉ mong em biết..''anh dừng lại một chút''biết gì cơ?''''anh chỉ cần em biết rằng,em chưa bao giờ không quan trọng đối với anh''''thật sự đó,em đi mà không hề muốn gặp anh khiến anh tật sự dằn vặt đó nha''em nhìn dáng vẻ có hơi tội nghiệp của anh thì cười nhẹ''em vẫn luôn thích anh mà''
 
-Leowon- Quân Nhân 1950
4.


Lại là một ngày nắng đẹp,em bắt đầu cùng bố đến thăm nhà từng người họ hàng một,đi một ngày dài liền hai bố con liền tấp vào quán bánh gạo cay bên đường.Ông và em đều thích món này,mỗi khi hai bố con ăn món này ông luôn luôn nhắc về mẹ em.Mẹ em đã qua đời khi sinh ra em,lúc đó các anh chị đều đã vào tiểu học,nhận thức được việc đã rời xa mẹ,hai anh chị đều rất buồn,nhưng họ đều không coi em là gánh nặng mà thay vào đó là yêu thương em hết mực để thay phần mẹ yêu thương em''bố,hồi đó mẹ con sao có thể cưới được bố vậy?''''sao con lại hỏi cái này,muốn yêu đương hả?''ông cười mà nhìn con trai mình''đâu có,con hỏi thử thôi''ông im lặng lúc lâu rồi nói''bố mẹ được làm mai''''làm mai?''em thắc mắc''đúng rồi,bà nội với bà ngoại con là bạn thân cấp 3 nên muốn làm mai mẹ cho bố''ôm im chút rồi lại nói tiếp''mẹ con ban đầu không ưng bố đâu....''''bà còn bảo sẽ tự tìm người mình yêu nữa cơ,nhưng bố công nhận trò làm mai này của hai bà con lợi hại thật''''bố cảm thấy sau này phải lựa ra một người tốt để làm mai cho con haha''''g-gì vậy bố,con mới 21 tuổi thôi''''21 tuổi?chắc gì con chưa từng rung động với ai,bố 25 tuổi cưới mẹ thì năm 21 tuổi bố từng thích cũng kha khá đó''''han suyeon,xin lỗi em nhé,nhưng bây giờ anh còn nhớ em lắm''em cười khà khà vì thấy thái độ đó của bố,nhưng ngồi suy ngẩm lại thì đúng là em đã thích một người rồi.''sao thế,thích ai rồi''em bị giật mình bởi câu nói của bố''dạ dạ,không...'' ông thấy con trai mình vậy thì bống dưng đi tính tiền rồi dắt con trai ra ngoài dạo rồi ông mở lời''tình yêu thì con phải tự bắt lấy nó''''bố tin rằng con sẽ không bỏ lỡ''''trước giờ con chưa từng rụt rè bước lên sân khấu đánh những bản nhạc piano khó nhằn,chưa từng cảm thấy thành tích của mình tệ mà luôn tự tin về nó...'' ông im lặng chút''bố tin trong tình yêu con cũng sẽ dũng cảm mà theo đuổi nó''em ngẩn đầu nhìn bố với đôi mắt long lanh,em thật sự xúc động rồi,em muốn khóc vì lời động viên đó.nhưng có một điều em chưa thể nói đó là em không hề thích con gái,người em thích là lee leo,là một người con trai nghiêm nghị.em vẫn rụt rè vì vấn đè này,em nghĩ cần thời gian thích hợp để nói điều nàyÔng thấy con trai của mình vẫn còn nhiều điều khó nói,ông biết chắc nó đã thích ai rồi nhưng nó không dũng cảm,ông lại nói tiếp''Cô gái đó như thế nào,có phải con đã gặp cô ấy khi du học rồi về nước lại bỏ lỡ cô ấy không''''bố tin rằng tin yêu không có khoảng cách,bố sẽ tìm cách cho con liên lạc với cô ấy''''bố luôn ủng hộ con mà''''Bố'' em nghe bố đã hiểu lầm đến thế thì chịu hết nỗi''thật ra con..''''con không thích con gái''ông nghe con trai mình nói thì mặt không cảm xúc,một mớ hỗn độn trong đầu ông.em thấy bố vậy thì tự liền trách bản thân vì lỡ miệng nói ra quá sớm.một lúc lâu sau em mới dám lên tiếng''bố thật ra là con lỡ m-''''được rồi con trai''''bố nghĩ đây không phải là vẫn đề lớn'''bố nghĩ nếu thêm một đứa con trai nữa thì cũng không sao''''ờm nói sao ta..'' em thấy bố cứ ngập ngừng vậy thì vui vô cùng,em liền chọc bố''vậy là sau này con sẽ theo nhà trai đó nha''''không,bố không muốn,kéo cậu trai đó về ở nhà mình đi''ông nói xong thì hơi trầm ngâm''người con đang nói đến... có phải cậu leo không?''em bị nói trúng thì mặt hơi đỏ,em chỉ gật gật vài cái.không hiểu sao lúc đó ông lại thở vào nhẹ nhỏm''bố sao thế?''''không có gì đâu,leo thì được bố nắm chắc cậu ta trong lòng bàn tay,nếu cậu ta làm con buồn thì bố không nương tay đâu nhé''nói rồi ông giơ nắm đấm lên''hì,nhưng bố đừng nói với anh ấy nhé''''tại sao,bố muốn cả thiên hạ biết hai đứa là một cặp hoàn hảo,giỏi toàn diện''''t-thôi mà bố huhu''''bố đã bảo con phải dũng cảm cơ mà''''vâng con biết nhưng con sẽ từ từ ạ,không phải con còn trẻ sao?''''được được''em với bố cứ đi bộ cười nói như thể cảm xúc căng thẳng ban nãy của em chưa từng bộc phát,nói đến đây em lại thấy nhớ anh quá.
 
-Leowon- Quân Nhân 1950
5.


Mấy hôm sau, Sangwon đang ngồi tập đàn trong phòng thì bố gõ cửa.

"Con trai, tối nay mặc gọn gàng chút, đi cùng bố ăn cơm."

"Ăn cơm thôi mà, sao lại cần mặc gọn gàng ạ?"

Sangwon ngẩng đầu hỏi.Bố chống tay vào cửa, nở nụ cười có chút bí hiểm:

"Không phải ăn cơm thường đâu, là... xem mắt."

Âm thanh trên phím đàn lạc đi.

Sangwon tròn mắt:

"Bố!

Con đã nói với bố rồi mà..."

"Ừ, bố nhớ.

Nhưng lần này khác.

Người mà con gặp... không phải con gái."

Sangwon lặng người, tim đập nhanh, vừa lo vừa không hiểu bố định làm gì.—————————————————-Tối hôm đó, trong một quán ăn nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp.

Sangwon bước vào, chưa kịp định thần thì thấy một dáng người quen thuộc ngồi ngay ngắn ở bàn: bộ quân phục thẳng thớm, gương mặt nghiêm nghị, nhưng đôi mắt khi nhìn sang thì chùng xuống, ấm áp lạ thường."

Sangwon?" – giọng anh trầm, có chút bất ngờ.

"A... anh Leo..." – Sangwon hơi lúng túng, đứng ngập ngừng vài giây rồi mới ngồi xuống.Bố Sangwon bắt đầu câu chuyện trước, rót trà cho mọi người:

"Thằng bé nhà tôi hiền, giỏi đàn, tính nết cũng được.

Mong cậu đừng thấy phiền."

Cha của Leo cười xòa, vỗ vai con trai:"Thằng Leo nhà tôi thì nghiêm quá mức, có khi nhờ Sangwon nó mới bớt khô khan đi."

Người lớn nói chuyện rôm rả, còn hai người trẻ ngồi bên cạnh thì im lặng nhiều hơn.

Sangwon cúi xuống, lén nhìn Leo, thấy anh đang quan sát mình.Leo hơi nghiêng đầu, nói nhỏ đủ cho Sangwon nghe:"Thì ra em cũng bị bắt tới đây."

Sangwon khẽ gật, mặt đỏ ửng:"Bố em nói là ăn cơm... ai ngờ lại thành ra thế này."

Leo bật cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng:

"Nếu là em, thì cũng không tệ đâu."

Câu nói đơn giản thôi, nhưng làm tim Sangwon khựng lại.

Em siết chặt tay dưới bàn, không dám ngẩng đầu.Cả buổi, người lớn trò chuyện thoải mái, nhắc chuyện quân vụ, chuyện gia đình.

Còn Sangwon và Leo ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng trao nhau vài câu ngắn gọn.

Không cần nói nhiều, cả hai đều hiểu buổi tối ấy đã vô tình kéo họ lại gần thêm một chút.
 
-Leowon- Quân Nhân 1950
6.


Sau khi buổi ăn kết thúc, người lớn còn mải chuyện trò, bàn bạc thêm mấy câu xã giao.

Sangwon ngồi đó, cứ loay hoay với cốc trà đã nguội, trong khi mắt thì lén nhìn trộm Leo không biết bao nhiêu lần.Leo thì vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng thỉnh thoảng khi ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, khóe môi anh lại khẽ nhếch lên, như thể đang giấu đi một nụ cười.Khi ra khỏi quán, cha Leo và bố Sangwon bắt tay chào nhau, hẹn dịp khác lại gặp.

Lúc này, Leo nhìn Sangwon rồi nói nhỏ:

"Đi dạo chút không?"

Sangwon thoáng bất ngờ, định từ chối nhưng ánh mắt của Leo khiến em không nỡ.

Em gật đầu nhẹ.——————————————Hai người đi dọc bờ sông Hàn.

Đêm ấy gió mát, ánh đèn từ cây cầu phản chiếu xuống mặt nước lung linh.

Xung quanh có tiếng cười nói của những nhóm bạn trẻ, nhưng cả hai vẫn đi chậm, lặng im cạnh nhau.Leo bước chậm lại để đi ngang hàng với Sangwon.

Anh không nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng liếc sang.

Rồi bất ngờ, Leo đưa tay ra, giả vờ chỉnh lại tay áo nhưng ngón tay khẽ chạm vào mu bàn tay của Sangwon.Sangwon giật mình, cả khuôn mặt đỏ bừng, lập tức rụt tay lại.

"A... anh... làm gì vậy?" – giọng em nhỏ đến mức gần như hòa vào tiếng gió.Leo nhìn sang, ánh mắt như cười, nhưng miệng vẫn giữ giọng điệu nghiêm túc: "Không gì.

Chỉ là muốn chắc chắn em vẫn đang đi cạnh anh thôi."

Câu nói bình thản mà lại khiến Sangwon càng thêm bối rối.

Em cúi đầu, bước chân loạng choạng, dáng vẻ lúng túng ấy làm Leo thấy vừa buồn cười vừa dễ thương.

Anh khẽ lắc đầu, nhưng khóe môi cong lên rõ rệt.——————————————-Khi trời đã tối hẳn, Leo bảo: "Để anh đưa em về."

Sangwon ban đầu ngập ngừng, nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của Leo thì không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đi theo.

Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Sangwon.Leo nghiêng người nhìn em, giọng trầm thấp:"Hôm nay... không tệ đúng không?"

Sangwon bối rối, không biết đáp thế nào, chỉ cúi mặt rồi lí nhí:"Ừm... cũng không tệ."

Nói xong em lại đỏ mặt, vội vàng mở cửa xe.

Trước khi bước xuống, Sangwon vẫn không quên cúi đầu chào: "Cảm ơn anh đã đưa em về.

Ngủ ngon, anh Leo."

Leo nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn bước nhanh vào nhà, bờ vai hơi run vì ngượng ngùng.

Anh bật cười khẽ, tựa người vào ghế lái.

Trong lòng, anh biết chắc một điều: mình càng ngày càng muốn kéo em ấy lại gần hơn.
 
-Leowon- Quân Nhân 1950
7.


Sáng hôm sau, Sangwon tỉnh dậy muộn hơn thường ngày.

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, nhưng cậu vẫn nằm im, ôm gối, gương mặt vùi sâu, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh tối qua.Cái chạm tay vụng về bên bờ sông.

Ánh mắt trầm tĩnh nhưng lại đầy ẩn ý.

Nụ cười hiếm hoi mà Leo để lộ ra.Chỉ nghĩ đến thôi, tai Sangwon đã đỏ lên.

Cậu úp mặt xuống gối, khẽ kêu:

"Aaaa... mình trông như một đứa ngốc vậy."

Nhưng rồi khóe môi lại không kìm được mà cong lên.Trong bữa sáng, bố ngồi đối diện, vừa đọc báo vừa hắng giọng:"Hôm qua vui chứ?"

Sangwon lúng túng, chỉ dám gật đầu một cái.

Bố liếc nhìn, thấy mặt con trai hồng lên thì phì cười, không nói thêm gì nữa.————————————————-Tầm trưa, khi Sangwon đang ngồi bên đàn piano, điện thoại rung lên.

Một tin nhắn đến.Leo: "Ăn trưa chưa?"

Sangwon nhìn chằm chằm màn hình, tim đập nhanh.

Gõ rồi xóa, xóa rồi gõ, cuối cùng mới nhắn lại:Sangwon: "Em rồi.

Còn anh?"

Tin nhắn phản hồi đến ngay.Leo: "Anh chưa.

Đi cùng anh nhé."

Sangwon suýt đánh rơi điện thoại.

Cậu nhìn quanh phòng, như thể có ai đang theo dõi mình, rồi hít một hơi dài.Sangwon: "...Bây giờ sao?"

Leo: "Ừ.

Anh đang trên đường qua."

Sangwon bối rối, bật dậy, chạy quanh phòng như không biết nên làm gì trước.

Thay áo?

Chải tóc?

Hay ngồi lại cho bình tĩnh?Cậu nhìn mình trong gương, rồi lẩm bẩm:

"Tại sao mới có một ngày... mà anh ấy lại khiến mình như thế này?"————————————Leo xuất hiện thật.

Xe dừng trước cổng nhà.

Anh ngồi trong xe, ánh mắt bình thản, nhưng khi Sangwon bước ra với gương mặt vừa ngượng vừa căng thẳng, khóe môi anh lại cong nhẹ.

"Đi thôi.

Anh biết một quán mì ngon lắm."

Sangwon ngồi vào ghế, tim đập không ngừng.

Cậu không nói gì, chỉ lí nhí chào.

Leo liếc sang, thấy dáng vẻ ngượng ngùng ấy thì bật cười.

"Sangwon này."

"Dạ?" – Cậu quay sang.

"Lần này không phải xem mắt đâu.

Là hẹn hò."

Sangwon tròn mắt, đỏ bừng mặt, đến mức không dám ngẩng lên.

Leo nhìn thấy phản ứng ấy thì nhíu mày cười, cảm thấy buổi trưa này sẽ thú vị hơn nhiều so với một bữa ăn bình thường.
 
-Leowon- Quân Nhân 1950
8.


Quán mì mà Leo đưa Sangwon tới nằm ở một con phố nhỏ yên tĩnh.

Không sang trọng, chỉ là quán gỗ đơn sơ, bàn ghế còn vương mùi nước dùng thơm nồng.

Trong quán, khách không nhiều, chỉ lác đác vài người.Leo đẩy cửa bước vào trước, rồi khẽ nghiêng người nhường chỗ cho Sangwon.

Hành động đơn giản, nhưng lại khiến Sangwon thoáng khựng lại, tim đập mạnh.

Cậu cúi đầu lí nhí:"Cảm ơn anh..."

Leo nhìn sang, ánh mắt anh dừng lại nơi gò má đang hồng ửng kia, khẽ gật đầu:"Ngồi đi, đừng khách sáo với anh."———————————————Hai tô mì nóng hổi nhanh chóng được bưng ra.

Nước dùng tỏa khói nghi ngút, hương thơm lan khắp bàn.

Sangwon cầm đũa lên, định gắp mì thì nhận ra Leo đang nhìn mình.

"Sao... sao vậy ạ?" – Sangwon lúng túng hỏi.Leo chống cằm, khóe môi cong nhẹ:"Anh chỉ nghĩ, lần đầu đưa ai đó đi ăn thế này... mà lại thấy em cứ đỏ mặt suốt."

Sangwon giật mình, đôi đũa suýt rơi.

Cậu cúi đầu thật thấp, vội vàng gắp mì cho vào miệng để tránh ánh nhìn của anh.

Nước nóng làm đầu lưỡi rát một chút, nhưng tim cậu còn nóng hơn nhiều.Leo thấy thế thì bật cười nhỏ, giọng anh trầm ấm: "Đáng yêu thật."

Câu nói thốt ra tự nhiên, nhẹ như gió, nhưng lại khiến Sangwon cứng người.

Mặt đỏ bừng, cậu chỉ biết cúi đầu, khẽ nói:"...Anh đừng trêu em nữa."—————————Ăn xong, hai người ra ngoài.

Trời đã dịu mát, gió từ sông Hàn thổi về khiến không khí thoáng đãng.

Sangwon bước chậm, còn Leo vẫn đi song song bên cạnh, đôi lúc cố tình rút ngắn khoảng cách, vai anh khẽ chạm vào vai cậu.Sangwon né ra một chút, nhưng rồi lại thấy trống trải, đành để yên.Leo liếc sang, giọng anh nhẹ nhàng "Lúc xem mắt, anh cũng không ngờ lại gặp em.

Nhưng anh thấy... cũng tốt.

Ít ra, ông trời cho anh một lý do để được ngồi cạnh em như hôm nay."

Sangwon ngẩng lên nhìn, đôi mắt ngập ngừng, trong lòng như có dòng nước ấm lan ra.

Cậu không đáp, chỉ mím môi, gương mặt hồng ửng trong ánh đèn vàng hắt xuống.⸻——————————Tối muộn, Leo đưa Sangwon về nhà.

Xe dừng trước cổng, ánh đèn đường chiếu xuống, hai người đều im lặng vài giây.Leo mở lời trước, giọng anh trầm và chậm: "Hôm nay, cảm ơn em đã đi cùng anh."

Sangwon siết chặt quai túi, khẽ gật: "Em... cũng cảm ơn anh.

Em đã thấy vui."

Leo nhìn em, đôi mắt nghiêm nghị ngày thường giờ lại đầy dịu dàng.

Anh cúi đầu nhẹ, không nói thêm gì, chỉ khẽ mỉm cười.Sangwon đứng ngập ngừng một lúc, rồi cúi đầu chào:

"Ngủ ngon, anh Leo."

Rồi cậu quay lưng chạy nhanh vào nhà, như sợ ở lại thêm sẽ chẳng giấu nổi tim mình nữa.

Leo nhìn theo bóng lưng nhỏ bé ấy, bàn tay siết nhẹ vô lăng.

Nụ cười vẫn còn nơi khóe môi anh, yên lặng nhưng đầy chắc chắn.Trong lòng, Leo biết rõ: đây mới chỉ là khởi đầu.
 
-Leowon- Quân Nhân 1950
9. End


Đêm hôm ấy, Sangwon về phòng, ngồi thẫn thờ trước cây đàn piano.

Ngón tay đặt trên phím đàn nhưng không gõ nổi một nốt nào.

Trong đầu cậu chỉ toàn là hình ảnh Leo: ánh mắt dịu dàng bên bàn ăn, vai anh khẽ chạm vào vai mình khi đi dạo, và câu nói ngắn gọn trước khi chào tạm biệt.Cậu vùi mặt vào hai bàn tay, khẽ cười một mình.

Nhưng nụ cười ấy chỉ kéo dài vài giây, rồi lại biến thành một tiếng thở dài.

"Mình... thật sự thích anh Leo rồi sao?"

Sangwon thì thầm.Điện thoại đặt trên bàn rung lên.

Màn hình hiện một tin nhắn.Leo: "Về tới nhà rồi chứ?"

Sangwon vội vàng cầm máy, tim đập thình thịch.Sangwon: "Rồi ạ.

Còn anh?"

Leo: "Anh vừa về.

Ngủ ngon, Sangwonie."

Một câu ngắn thôi, nhưng cậu ôm khư khư điện thoại cả buổi tối.

Lăn qua lăn lại trên giường, gương mặt vẫn còn hồng, cuối cùng mới chìm vào giấc ngủ.⸻Những ngày sau, Leo chủ động liên lạc nhiều hơn.

Anh không nói những lời hoa mỹ, nhưng lúc nào cũng quan tâm đúng lúc.Leo: "Ăn sáng chưa?"

Leo: "Trời sắp mưa, mang ô theo."

Leo: "Mai rảnh không?

Anh muốn gặp em."

Sangwon vừa ngượng vừa vui.

Có lúc cậu tự nhủ rằng mình nên giữ khoảng cách, nhưng mỗi khi nhìn thấy tên Leo hiện trên màn hình, tim lại mềm nhũn.Họ gặp nhau nhiều lần hơn: khi thì ăn tối ở một quán nhỏ, khi thì đi bộ quanh sông Hàn, có lúc lại chỉ ngồi yên trong quán cà phê, Sangwon gõ đàn còn Leo lặng lẽ ngồi nghe.—————————-Một lần, trong quán cà phê vắng, Sangwon đang tập một bản nhạc mới.

Ngón tay cậu đôi lúc lạc nhịp vì hồi hộp khi biết Leo đang ở ngay phía sau.Khi bản nhạc dừng lại, Leo tiến tới, nhẹ giọng: "Em chơi rất hay.

Nhưng hình như hôm nay em không tập trung."

Sangwon cắn môi, lí nhí: "Có... có lẽ vậy."

Leo cúi xuống, ánh mắt dừng lại nơi gương mặt đang đỏ bừng kia.

Anh khẽ nói, chậm rãi mà chắc nịch: "Có phải... vì anh không?"

Sangwon giật mình, muốn quay đi nhưng bàn tay đã bị Leo nắm lại.Khoảnh khắc ấy, tim em như ngừng đập.

"Anh biết.

Em có thể chưa sẵn sàng nói ra.

Nhưng anh muốn em hiểu... từ hôm xem mắt, anh đã chắc chắn một điều,anh muốn ở cạnh em."

Sangwon run lên, đôi mắt long lanh.

Cậu lắp bắp:

"Em... em cũng..."

Leo không để em nói hết, chỉ khẽ siết tay, giọng trầm ấm:

"Anh hiểu rồi."————————Từ ngày hôm đó, giữa hai người không còn khoảng cách mơ hồ nữa.

Leo vẫn nghiêm nghị trước người khác, nhưng khi ở bên Sangwon thì dịu dàng đến lạ.

Còn Sangwon, ban đầu ngượng ngùng, nhưng rồi dần quen với sự che chở và ấm áp ấy.Có buổi tối, họ lại đi dạo bên sông Hàn.

Gió thổi mát rượi.

Leo bất ngờ dừng lại, nắm lấy bàn tay Sangwon, lần này không phải là tín hiệu mơ hồ mà là sự khẳng định rõ ràng.Sangwon nhìn bàn tay mình nằm gọn trong tay anh, tim rung động dữ dội, rồi chậm rãi mỉm cười.

"Anh Leo..."

"Ừ?"

"Em nghĩ... em thật sự đã yêu anh rồi."

Leo siết chặt tay em, đôi mắt nghiêm nghị ấy sáng lên dịu dàng hiếm thấy."

Anh cũng vậy, Sangwon.

Từ lâu rồi."⸻————————-Thời gian trôi đi, tình cảm của cả hai ngày càng sâu đậm.

Bố Sangwon nhìn thấy con trai cười nhiều hơn, ánh mắt rạng rỡ hơn, thì trong lòng yên tâm.

Cha của Leo cũng chẳng phản đối, thậm chí còn đùa:

"Thằng Leo mà mềm ra được thế này, chắc chỉ nhờ Sangwon thôi."

Mọi thứ trở nên đơn giản.

Không có sóng gió dữ dội, chỉ là hai người trẻ tuổi yêu nhau bằng sự chân thành.⸻———————Một chiều cuối thu, họ cùng đứng bên bờ sông Hàn, nơi lần đầu đi dạo cùng nhau.

Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ mặt nước.

Leo vòng tay qua vai Sangwon, kéo em lại gần.

"Sangwon."

"Dạ?"

"Anh nghĩ... chúng ta đã tìm thấy người quan trọng nhất trong đời mình rồi."

Sangwon tựa đầu vào vai anh, mỉm cười khẽ: "Vâng.

Em cũng nghĩ vậy."

Gió thổi nhẹ, nước sông lấp lánh.

Không cần lời hứa hoa mỹ, cũng không cần khẳng định to lớn.

Chỉ cần hai người đứng cạnh nhau, như thế đã là một kết thúc êm đẹp.⸻———————— Sangwon và Leo, từ một buổi xem mắt tình cờ, đã tìm thấy tình yêu nơi nhau.

Không ồn ào, không bi lụy, chỉ có sự dịu dàng và chắc chắn.

Và như thế, câu chuyện của họ khép lại trong bình yên, nhưng cũng mở ra một khởi đầu mới cho một tình yêu dài lâu.⸻————-End rùiiii
 
Back
Top Bottom