Ngày 22 tháng 7 năm 1949Đặt chân đến quê hương của em sau 6 năm sang Pháp học,vẫn là mùi hương anh đào luôn thoang thoảng ở đường phố Hàn Quốc.Bố đến đón em,gặp lại con trai mình ông vui mừng khôn siết,ôm chầm lấy con trai sau bao năm con ra nước ngoài học.''Bố,Hàn Quốc đang mùa hè thế này,bố mặc bộ đồ quân đoàn trưởng ôm con vậy không thấy nóng ạ?'' em hơi nhăn mặt lại vì đã thấy bố chảy mồ hôiÔng bỏ con trai ra,cười mỉm rồi xoa đầu con''đúng là con vẫn vậy,bao năm xa nhà con vẫn luôn hiểu chuyện''''đây,để ta xách đồ mang ra xe cho con'' nói rồi ông dành xách hết đồ chỉ để cho em mang một cái balo trên người thôi.Trên đường trở về nhà,hai người cũng không nói gì nhiều với nhau ngoài việc học hành của em ở nước ngoài,bỗng ông lên tiếng nữa''Trong một tuần trở về đây,con hãy đi thăm gia đình họ hàng trước nhé,rồi bạn bè hẵng tính sau,anh cả với chị hai nhớ con lắm đó,tụi nó cứ đòi đón con về.Mà đứa đang canh trực ngoài đảo,đứa thì cả ngày đêm soạn bản thảo gửi lên chính phủ thì bố không muốn dở việc của tụi nó''em nghe xong thì gật đầu một cái rồi nói''Vậy là dạo này bố rảnh lắm ạ?đi thăm họ hàng bố có thể đi với con không?''nói xong em nhìn ông với ánh mắt mong chờ,vì em biết bố cũng không thích gì họ hàng của mình,ông là quân đoàn trưởng nhưng ông không muốn con trai của mình bị họ hàng nói là bất hiếu nên cũng phải cắn răng đồng ý''Được,ta đi với con.Nếu dư thời gian ta dẫn con ra biển một chuyến''Em gật đầu dạ một cái rồi lại ngẩn đầu ra cửa sổ để cho làn gió mang mùi hoa anh đào phả lên mái tóc em.---------------------------Dọn dẹp đồ đạc vào nhà xong,em vào căn phòng năm 15 tuổi mình từng tâm huyết trang trí.Trên đó chỉ toàn những bức tượng hình quân nhân,hình cây đàn piano,và một bức tượng thủy tinh hình nốt nhạc.Em đến gần,cầm nó lên ngắm nghía rồi đôi mắt lại dừng ở đáy tượng.''From:Lee LeoChúc em sẽ hạnh phúc ở Pháp,anh mong em sẽ không quên người anh này.Có lẽ từ hôm em đi,mùa xuân sẽ chẳng còn ấm áp nữa.Tặng em Daewon(Lee Sangwon)''Em có hơi bất ngờ vì những dòng chữ này,em lúc đó còn chẳng nghĩ rằng anh sẽ viết cho mình ở đáy tượng.Em sau đó cẩn thận đi giặt khăn ướt,lau tường chút của bức tượng,vừa lau vừa nghĩ 'em sẽ mang ấm áp đến cho anh'---------------------------------''Trung đội trưởng Lee,quân đoàn trưởng Lee cần gặp anh''''vậy hả,tôi đến liền'' nhận được mệnh lệnh anh nhanh chóng đến đó.Anh gõ cửa vài tiếng,được cho phép rồi anh bước vào anh nghiêm trang ''Kính thưa!
Quân đoàn trưởng Lee gọi tôi đến có việc gì ạ?''''Cũng không có gì to tát,tôi chỉ là muốn mời trung đội 1 của các anh đến nhà tôi liên hoan một bữa thôi,đừng căng thẳng vậy''nói xong ông cười''liên hoan sao?hôm nay anh có việc gì vui sao quân đoàn trưởng Lee?''Ông cười mỉm''Con trai út tôi đi học từ nước ngoài về rồi,chỉ có Trung đội 1 các cậu đều biết nó,nó cũng nói với tôi rất muốn gặp các cậu,nên tôi mời một bữa''Anh hơi ngẩn người một lúc,trở về rồi sao?Không biết còn nhớ tên anh không mà bảo muốn gặp?không biết dạo này có lớn thêm không?Rất nhiều câu hỏi lóe lên trong đầu anh,đều là em.''Này,ngẩn người ra gì đấy,tôi chỉ thông báo thế thôi,6h30 tôi tôi sẽ cho giải tán quân đoàn sớm rồi 7h Trung đoàn 1 các cậu di chuyển về nhà với tôi''''dạ-dạ vâng,đã rõ'' nói xong cậu quay đi,tốc độ hơi chậm nhưng thái độ thì vẫn hơi ngẩn ra.Bổng ông nói''Trung đội trưởng Lee''anh quay ngoắt người lại''Xin thưa''ông im lặng chút rồi lại nói''Còn 4 tiếng nữa mới đến giờ giải tán quân đoàn,cậu đừng ngẩn người vì con trai tôi nữa.Uy nghiêm.''ông nói với vẻ nhắc nhở nhưng cũng khá cợt nhả,có thể gọi là chọc anh luôn''đ-đã rõ thưa quân đoàn trưởng''anh quay đi thì ông lại cười phì vì lần đầu sau 9 năm làm việc cùng anh,lần đầu tiên chỉ vì chuyện lặt vặt có thể khiến anh ngẩn người ra như vậy.Anh đi qua khu ký túc trung đội 1,thông báo cho từng người.Ai nấy đều vui mừng,cả những người biết em và chỉ nghe kể qua vì là người mới.Tối đó đúng 7h,trung đoàn 1 đứng xếp hàng đợi lên xe của ông Lee Dongman(quân đoàn trưởng,bố sangwon).Từng người lên xe,ngồi đói diện với nhau ai mấy đều im lặng,chỉ có các người nhỏ hơn mãi bàn luận về lee sangwon.''Trung đoàn một,im lặng để quân đoàn trưởng lái xe''nói xong cả quân đoàn im thin thít,không dám nói lời nào''Không sao,ra khỏi khu vực quân đoàn thì mọi người cứ bình thường,Lee Leo cậu cứ thả lỏng đi haha''nói rồi lại có một cậu nhanh nhảu hỏi ông''Quân đoàn trưởng Lee,con trai út của ông sang tận pháp để trở thành nghệ sĩ piano luôn ạ?''''đúng rồi,cậu sanghyeon coi bộ tò mò về con trai tôi nhỉ''ông im lặng chút,rồi lại nói''muốn biết nhiều về nó thì đi hỏi trung đội trưởng Lee của các cậu kìa,hồi xưa con tôi thích cậu ta lắm,ngày nào cũng bám víu lấy''Anh nghe xong thì trong lòng dâng lên cảm giác khó tả,bồi hồi,nhớ nhung,lo lắng,đan xen lẫn nhauCả trung đội nghe xong thì ồ hết lên,một cậu khác hỏi''trung đội trưởng ,cậu sangwon đó có đẹp không ạ?''''cậu sangwon đó có hát hay không ạ,tôi nghĩ nếu làm nghệ sĩ piano thì chắc hát hay lắm ha''''cậu sang won đó tính tình như nào ạ?''''có hiền không?''''hay vui tinh?''''hay khó g-''''Chingyu,tôi nhắc cậu thế nào,cho dù là ở đầu thi cậu cũng đừng hỏi dồn dập như thế.Có phải đó giờ tôi huấn luyện hơi hiền rồi đúng không?''cả đội im lặng nín thở''dạ xin lỗi trung đội trưởng,tại em cũng tò mò giống sanghyeon ạ...''giọng cậu chingyu ngày càng nhỏ điSanghyeon nghe vậy đanh nhẹ cậu một cái rồi chửi thầm''sao cái gì nó cũng lôi mình vô vậy''im lặng được một lúc anh nói một tiếng'Có',cả trung đội nhìn anh,khó hiểu vì không biết anh đang nói cái gì.Rồi anh nói thêm''có,cậu sangwon đó đẹp lắm''''em ấy hát rất hay,bài yêu thích của em ấy là''chờ mùa xuân nở ''của cố nghệ sĩ Kimban''''em ấy rất hiền,vừa hiền vừa hiểu chuyện''''em ấy không được cho là vui tính lắm,vì em ấy giỡn không vui lắm.Nhưng khi các cậu gặp em ấy,sẽ bị vẻ ngoài như mùa xuân của em ấy làm cho vui vẻ''''em ấy không khó gần,với tôi''nói rồi anh tự động cười mỉm,vì anh đang rất vui,rất vui vì được gặp lại em.Cả trung đội 1 lần đầu thấy dáng vẻ bẽn lẽn cười mỉm của trung đội trưởng liền hơi nổi da gà.''trung đội trưởng có vẻ rất vui khi gặp cậu ấy,đúng là cậu sangwon đó khác biệt,tôi cũng nhớ cậu ta muốn chết''''Kangmin,cậu mấy năm đó có thân thiết với sangwon bằng tôi đâu mà bảo nhớ'' nói bằng giọng hơi khinh khỉnh của anh''tôi chỉ tò mò dáng vẻ thiếu niên trưởng thành của sangwon thôi,không dám dành của anh.Đó giờ đã bám rít anh như vậy thì ai dám dành chứ''nói xong cậu ta phì cười,cả trung đội đều cười.Anh nói the thé trong cổ họng''có dành cũng không thể khiến em ấy yêu được''Nói xong lại nhìn về phía trước,còn 1km nữa anh sẽ được gặp em.