Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lệ Tử Tình Duyên - Zhihu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPJWxq7T35JYMpcHf7NvpiYIKvFlQRE07hBNSLRMGPJl5pq_6ggNqcRRJzkWD0HMspkEKJ20r5EYy9GnhjwYzc9U0tagIl6DkRf0qFO5GHm9p4YWYUCcrpWo7A9O0ItRUrcJrszZsFXyHlwKTOCKprd=w215-h322-s-no-gm

Lệ Tử Tình Duyên - Zhihu
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Trong lúc họp video, một con mèo bỗng dưng phóng vào lòng sếp tôi. Toàn bộ ánh mắt trong cuộc họp lập tức đồng loạt hướng về phía tôi. Vì con mèo đó... mới một phút trước thôi còn đang ngáy khò khò trong khung hình camera của tôi! Tôi đang định mở miệng giải thích. Thì sếp tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ mông con mèo, dịu giọng: “Ngoan, đi tìm mẹ con đi.” …Thôi, chôn tôi luôn ở đây đi cho rồi. ....​
 
Lệ Tử Tình Duyên - Zhihu
Chương 1



Trong lúc họp video, một con mèo bỗng dưng phóng vào lòng sếp tôi.

Toàn bộ ánh mắt trong cuộc họp lập tức đồng loạt hướng về phía tôi.

Vì con mèo đó... mới một phút trước thôi còn đang ngáy khò khò trong khung hình camera của tôi!

Tôi đang định mở miệng giải thích. Thì sếp tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ mông con mèo, dịu giọng:

“Ngoan, đi tìm mẹ con đi.”

…Thôi, chôn tôi luôn ở đây đi cho rồi.

1

Việc tôi dọn đến sống cùng Lương Mục Bạch – vị sếp tổng lạnh lùng thần thánh của tôi, hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn.

Ban đầu, tôi chỉ là một trợ lý quèn mới chính thức được nhận vào phòng dự án, thuộc dạng "có cũng như không", đến tên tôi chắc anh ta cũng chưa từng nhớ nổi.

Nhưng ngoài công việc chính, tôi còn làm thêm một nghề tay trái:

Chăm mèo thuê tại nhà. Nói cho sang miệng thì là “chuyên viên chăm sóc thú cưng cao cấp”.

Hôm đó là một ngày cuối tuần yên bình.

Tôi nhận đơn trên app, xách đồ nghề tới nhà khách. Vừa tắm xong cho "hoàng thượng" xong thì sau lưng vang lên tiếng cửa mở.

Tôi quay đầu lại, chết đứng tại chỗ.

Trước mặt tôi là sếp tổng Lương Mục Bạch, vừa từ chuyến công tác trở về.

Khoảnh khắc ấy... tôi thề là toàn thân tôi như hóa đá.

Ai mà nghĩ được, làm thêm kiếm tí tiền mà lại… chăm trúng mèo nhà sếp?!

Tôi cố gắng tỏ ra điềm tĩnh, lẩm bẩm cầu khấn “không nhận ra, không nhận ra”, rồi cúi đầu giả vờ tập trung sấy lông mèo.

Nhưng ngay khi tôi vừa tắt máy sấy, anh ấy đã đứng cạnh tôi từ lúc nào không hay.

Anh thay đồ ở nhà, đứng dưới ánh đèn vàng, vóc dáng cao ráo, khuôn mặt góc cạnh… nhìn từ góc này thật sự đẹp đến phi pháp!

Nhưng lúc đó, tôi chẳng có tâm trạng mà mê trai.

Tôi vội nghiêng mặt, cố lấy tóc che đi gương mặt.

Anh hỏi một câu rất bình thản:

“Những lần trước cũng là cô đến à?”

Tôi gật đầu trong câm lặng.

Và ngay sau đó là tự chửi mình — đến tận mấy lần mà không nhận ra đây là nhà của sếp!?

“Cô làm tốt lắm.” Anh nhận xét gọn gàng.

Rồi nói thẳng:

“Có muốn hợp tác lâu dài không?”

“Hả?”

“Con mèo này hơi khó chiều. Tôi cần người chăm nó lâu dài, tốt nhất là ở luôn trong nhà. Lương thì tùy cô ra giá. Có đồng ý không?”

Tôi ngẩn ra:

“…Nghe hơi giống bảo mẫu full-time?”

Anh bật cười, giọng trầm thấp mà quyến rũ:

“Cô nghĩ vậy cũng được.”

Tôi nhỏ giọng lí nhí:

“Nhưng tôi… còn phải đi làm…”

“Tôi biết.”

“Cô là trợ lý của Từ Thanh Phong ở phòng dự án đúng không?”

“Tôi nhớ cô đấy, Dư Sinh.”

!!!

Toàn thân tôi run như gặp điện giật.

Sếp gọi đúng tên mình – cảm giác y như bị sét đánh giữa trời quang. Tôi chỉ muốn lập tức tắt máy, đăng xuất khỏi thế giới này!

Anh tiếp lời:

“Ban ngày cô vẫn đi làm bình thường. Tối về đây trông mèo. Không ảnh hưởng gì cả.”

Tôi còn đang định từ chối thì anh nhẹ nhàng bồi thêm một câu:

“Tôi nhớ công ty có quy định… cấm nhân viên làm thêm bên ngoài?”

!!!

Lập tức tỉnh táo như chưa từng mê trai.

Bị sếp bắt tại trận, mà còn đang trong tình huống "vi phạm quy định lao động"... tôi chỉ có hai chữ để mô tả: tàn đời.

Giọng anh lúc này vừa nhẹ như gió, vừa áp lực như núi đè:

“Cô ở lại chăm mèo, tôi sẽ coi như chưa từng thấy gì.”

……

Tôi còn có thể làm gì?

Chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.

Thế là — tôi, Dư Sinh, bắt đầu cuộc sống ở chung với sếp tổng lạnh lùng.

À không, chính xác hơn là… ở chung với con mèo của sếp.
 
Lệ Tử Tình Duyên - Zhihu
Chương 2



Mèo tên là Lệ Tử.

Theo lời sếp kể, Lệ Tử tính tình khó ở, cao ngạo không thích thân thiết, ban đêm hay gào rú như ma nhập, đặc biệt... rất thích cào người.

Giọng anh khi kể đến đó đặc biệt trầm thấp — có vẻ thù rất sâu.

Tôi suýt nữa bật cười.

Bởi vì tôi nhớ có thời gian trong công ty rộ lên tin đồn:

Sếp Lương cổ tay và cổ hay có mấy vết cào đỏ đỏ, mờ mờ.

Mà anh thì suốt ngày giữ bộ mặt nghiêm túc lạnh lùng, lại độc thân, nên đám nhân viên tụi tôi rộ lên 1001 giả thuyết.

Nào là "bạn gái ngầm khẳng định chủ quyền", nào là "sếp ban ngày làm việc, ban đêm hoạt động mạnh quá", gossip nội bộ nổ như pháo tết.

Ai mà ngờ — là do con mèo cào.

Tôi còn đang cố nén cười, thì Lương Mục Bạch đã nói:

“Tối nay tôi có cuộc họp video. Cô phụ trách trông mèo cho tốt.”

Tôi nghiêm túc gật đầu, nhận nhiệm vụ thiêng liêng cao cả.

Tôi tưởng chuyện này đơn giản.

Không ngờ trước lúc họp, sư phụ tôi – Từ Thanh Phong lại nhắn tin:

“8 giờ vào phòng họp này. Phải khó khăn lắm mới xin được cho em vào nghe, cố gắng học.”

Tôi nhìn mã phòng họp, rồi quay qua nhìn con mèo đang ngủ khò bên cạnh, nước mắt chảy ngược vào tim.

Làm gì có ai khổ như tôi – nghề chính, nghề phụ… đụng nhau tóe lửa.

Cắn răng đăng nhập, tôi len vào một góc phòng xa con mèo nhất, bật camera, cố gắng nghe.

Mọi thứ tưởng chừng ổn.

Cho đến khi… mèo tỉnh giấc.

Nó lượn qua camera tôi như đi catwalk, rồi oai phong nằm bẹp ngay chính giữa màn hình.

Toàn bộ người trong phòng họp im bặt.

Đồng loạt ngẩng đầu.

Đồng loạt nhìn... vào con mèo.

Tôi lắp bắp:

“Xin lỗi, xin lỗi, em dẹp nó đi ngay—”

Chưa kịp đứng dậy thì…

Lương Mục Bạch nói chêm vào:

“Không sao. Cứ để nó ngủ đi.”

……

Sếp đã lên tiếng, ai dám nói gì?

Một đám người bắt đầu khen mèo dễ thương như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Tôi thở phào. Con mèo cũng chỉ ngủ thôi, chắc không có gì thêm—

Nhưng rồi…

Khi đến lượt Từ Thanh Phong phát biểu, tôi chăm chú ghi chép.

Bỗng, cả anh ta cũng đột nhiên im bặt.

Tôi ngẩng lên, hét thầm trong lòng.

Trên màn hình của... Lương Mục Bạch, cũng xuất hiện một con mèo.

Mà...còn là con mèo của tôi nữa chứ.

Mọi người lại im lặng. Rồi trong khoảnh khắc đồng loạt...quay sang nhìn tôi.

Tôi run như cầy sấy.

Lén quay đầu lại — đúng thật. Con mèo trong khung hình của tôi đã biến mất!

Nó... chạy qua sếp rồi!?

Tôi đang vắt óc nghĩ lời giải thích thì…

Con mèo trong lòng Lương Mục Bạch ngọ nguậy mông, kêu "meo meo" hai tiếng mềm nhũn.

Lương Mục Bạch chẳng hề bối rối, còn dịu dàng vỗ mông nó, nói nhỏ:

“Ngoan, đi tìm mẹ con đi.”

…Tôi. Muốn. Đào. Lỗ. Chôn. Mình.Ngay.Tại.Đây.
 
Lệ Tử Tình Duyên - Zhihu
Chương 3



Biển im lặng chết chóc đang diễn ra.

Không ai nói với ai câu nào, nhưng tôi biết mọi người đã hiểu lầm rồi.

Hai vị trưởng phòng từng làm khó tôi trong công việc đã nhìn tôi với ánh mắt đầy hối lối.

Tôi lặng lẽ cúi đầu, không thể tưởng tượng nổi chuyện này rồi sẽ kết thúc như thế nào.

Không có cách nào để kết thúc nó.

Mấy ánh mắt không trong sáng đó đã nhận định tôi là mẹ của con mèo sếp nuôi rồi.

Tôi thở dài.

Thực tế thì tôi thở dài lúc này vẫn còn là quá sớm.

Bởi vì Lệ Tử thực sự đã nghe theo lời của Lương Mục Bạch, chạy từ phòng làm việc của anh ấy về phòng tôi.

Lúc này, con mèo Anh chân ngắn mắt xanh lông trắng đang dựa vào chân tôi, dùng đôi mắt to sáng ngời của nó nhìn tôi chằm chằm.

Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát.

Sau khi sự trống rỗng trôi qua, một ý nghĩ rõ ràng hơn xuất hiện.

Đó là…

Tuyệt đối không thể để nó xuất hiện trong camera của tôi một lần nữa!

Nếu không thì chắc dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà tôi cũng không rửa nổi nỗi oan này mất.

Khi tôi đang cố gắng dụ nó đi chỗ khác, tôi nghe thấy Lương Mục Bạch tỉnh bơ hỏi tôi: “Con mèo của cô đâu rồi?”

???

Tôi nghiến răng và mỉm cười trước camera: “Nó ra chỗ khác ngủ rồi.”

“Ồ.” Anh ấy nói như thể không có chuyện gì xảy ra: “Trông nó hơi giống con mèo nhà tôi.”

Chỉ riêng câu nói này cũng đã đủ xua tan sương mù đang bao trùm toàn bộ cuộc họp.

Từ Thanh Phong là người đầu tiên hoàn hồn lại, hắng giọng hỏi: “Vậy Lương tổng, tôi tiếp tục nhé?”

Lương Mục Bạch dựa vào ghế, tỏ vẻ bình thường và ra lệnh: “Anh tiếp tục đi.”

Cho đến cuối buổi, Lệ Tử không lọt vào camera của tôi nữa.

Nó ngồi dưới chân tôi, chơi rồi lại ngủ, ngủ rồi lại chơi.

Tôi cố kìm nén sự hồi hộp của mình cho đến giây phút cuối cùng.

Camera đã tắt, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Lưng áo ướt đẫm.

Tôi vô tâm nhìn Lệ Tử dưới chân, không nhịn được gõ một cái lên trán nó, tức giận nói: “Đêm nay không được ngủ ở đây nữa!”

Sau khi tắm xong, tôi đưa Lệ Tử trở lại phòng ngủ của nó, phòng nó còn rộng hơn cả phòng của tôi.

Tôi mở cửa và đụng phải Lương Mục Bạch đang ra ngoài rót nước.

Anh vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ẩm. Vài giọt nước rơi xuống đôi mày và đôi mắt thanh tú, thấm vào cổ áo, nhẹ nhàng vạch ra những đường cơ hoàn mỹ trên ngực.

Tôi mím môi, hơi xấu hổ.

Anh ấy dường như cũng vậy, anh cứ nhấp môi uống nước liên tục, chỉ trong vài giây, ly nước gần như cạn sạch.

Tôi chợt nhớ ra, hôm nay công việc chính của tôi phát sinh sự cố, còn công việc phụ cũng không hoàn thành.

Tôi vội vàng nói: “Xin lỗi Lương tổng, tối nay tôi không chú ý kỹ.”

Lương Mục Bạch sửng sốt.

Rồi anh nói: “Không sao, tôi cũng có trách nhiệm”.

Như sợ tôi hiểu lầm, anh lại giải thích: “Chuyện này rất hay xảy ra, cô không cần để ý đâu.”

Có phải anh đang muốn nhắc đến câu nói đi tìm mẹ không?

Tôi lắc đầu và nói: “Không”.

Lương Mục Bạch gọi tôi là mẹ của Hạt Dẻ, chỉ vì một lời nói của một nhà tâm lý học thú cưng vào ngày hợp đồng được ký kết.

Vào ngày ký hợp đồng, ngoài tôi, Lương Mục Bạch, và luật sư thì còn có một nhà tâm lý học thú cưng.

Cô ấy chịu trách nhiệm đánh giá trạng thái tinh thần của Hạt Dẻ.

Nói một cách đơn giản, Lương Mục Bạch muốn sửa những thói quen xấu của Hạt Dẻ, ngừng gào và cào người, muốn nó trở thành một con mèo ngoan ngoãn và dễ thương.

Vì vậy, gánh nặng này rơi vào tôi.

Nhưng tôi cũng không phải là làm không công, tiền lương vô cùng hậu hĩnh.

Bác sĩ tâm lý cũng rất đáng tin cậy, cho tôi lời khuyên: “Mèo không được chăm sóc lâu ngày, ở trong môi trường thiếu cảm giác an toàn sẽ sinh ra một số vấn đề về tính cách, nhưng cái này cũng dễ xử lý thôi. Nó giống như tình mẫu tử, tôi nghĩ sớm muộn gì nó cũng sẽ hiểu nỗi khổ tâm của cô và Lương tổng.”

Tôi đoán ngày hôm đó Lương Mục Bạch chỉ nghe thấy mỗi "tình mẫu tử".

Bởi vì từ đó trở đi, anh ấy coi tôi là mẹ của Hạt Dẻ.

Bất cứ khi nào Lệ Tử vô tình làm phiền công việc của anh ấy, anh ấy sẽ vỗ vào mông Lệ Tử và nói: “Ngoan, đi tìm mẹ con đi.”

Điều duy nhất tôi biết ơn lúc này là Lương Mục Bạch vẫn chưa nhận anh ấy là bố của Hạt Dẻ.

Nếu không, mối quan hệ trong gia đình này sẽ thực sự rối tung lên.
 
Lệ Tử Tình Duyên - Zhihu
Chương 4



Sau cuộc họp online ngày hôm qua, tôi lại làm việc như bình thường.

Sáng sớm, sư phụ Từ Thanh Phong của tôi gọi tôi đến văn phòng để thẩm vấn.

Anh ấy cẩn thận chưa từng có, ngập ngừng nói: “Tối hôm qua, con mèo đó... cô và Lương tổng… cô…”

Tôi cố bắt chuyện, cười gượng: “Tôi không ngờ con mèo của tôi lại giống con mèo của Lương tổng đến thế.”

“Chúng không phải là một sao?”

Anh ta cũng cười : “Có mấy người chạy theo hỏi tôi sao lại dám nhận vợ của Lương tổng làm đồ đệ.”

Tôi thầm nói: “Không có đâu, Lương tổng cũng đã nói hai con mèo giống nhau rồi mà.”

“Vậy thì tốt.” Anh ta thở dài.

Một lúc sau, anh ta lại nảy sinh nghi ngờ: “Tôi lấy tình sư đồ của chúng ta ra hỏi cô, cô thành thật nói cho tôi biết, cô và sếp Lương thật sự không có quan hệ gì?”

Tôi cũng thành thật trả lời: “Tôi thực sự không có quan hệ gì với anh ấy”.

Anh ta vẫn còn bán tín bán nghi, nên tôi đành nói: “Sư phụ, đồ đệ xin được nói rõ, cái mũ Lương phu nhân to như vậy, đồ đệ đội không nổi đâu.”

Cuối cùng anh ta cũng gật đầu.

Tôi bước ra khỏi văn phòng một cách dễ dàng.

Bình tĩnh làm việc đến lúc tan ca.

Trên tàu điện ngầm, tôi nhận được một tin nhắn từ chị họ của tôi.

“Sao gần đây không thấy em nhận đơn?”

Chị họ tôi là người sáng lập nền tảng dịch vụ chăm sóc thú cưng.

Mỗi khi gặp áp lực thì tôi lại muốn ở bên cạnh mèo, nhưng tiếc là gia đình tôi không cho nuôi, vì vậy mỗi khi rảnh rỗi tôi chỉ có thể đến chỗ chị họ nhận một hai đơn hàng.

Do danh tiếng tốt, tôi dần dần được một số khách quen chỉ định đến chăm mèo tại nhà.

Sếp từng là khách quen của tôi.

Tiếng chị họ vang lên: “Chị Vương đó đã khiếu nại vì thay người chăm sóc rồi.”

Tôi sửng sốt: “Làm sao cô ấy biết là thay người khác rồi?”

Chị họ trả lời: “Em ngốc quá, trong nhà có camera giám sát!”

Cô ấy nhận ra tôi.

Cùng lúc đó, một ý nghĩ khác nảy ra trong đầu tôi.

Tôi nhớ ra nhà của sếp cũng có camera giám sát.

Anh ấy biết người đến chăm mèo mấy lần trước là tôi?

Nếu anh ấy nhìn thấy và biết đó là tôi, sau đó cố tình nhờ tôi đến làm bảo mẫu cho mèo, nghe có vẻ hơi đáng nghi.

Có phải anh ấy đang chờ để bắt thóp tôi, sau đó bắt tôi làm bảo mẫu chăm mèo dài hạn cho anh ấy không?

Cuộc nói chuyện với chị họ kéo dài hơn.

Tôi kể cho chị ấy nghe về chuyện này và nhờ cô ấy phân tích giúp: “Chị nghĩ chuyện này là như thế nào?”

Chị họ hận không thể rèn sắt thành gang mà nói: “Nói em ngốc cũng chẳng oan, rõ ràng là sếp của em có tình ý với em rồi đó!”

Tôi sửng sốt: “Sao chị nghĩ thế?”

Cô ấy im lặng.

Có một khoảng lặng dài.

Tôi đánh rơi một dấu chấm hỏi.

Chị họ đáp: “Không sao, cũng chả biết IQ của em là được di truyền từ ai trong nhà mình nữa.”



Tôi vặn lại: “Sếp có người trong lòng rồi! Con mèo đó chính là bằng chứng!”

Đây cũng là điều tôi đã phân tích trong thời gian sống ở nhà Lương Mục Bạch.

Lương Mục Bạch không yêu mèo lắm, nhưng luôn dành cho nó những thứ tốt nhất, từ đồ ăn, đồ chơi cho đến quần áo.

Phòng ngủ của mèo còn lớn hơn phòng của tôi, có đầy đủ tiện nghi, thậm chí trên tường còn treo đầy hình chân dung của Hạt Dẻ.

Nếu không phải là mèo cưng của người trong lòng, tại sao anh ấy lại tốn nhiều công sức như vậy chứ.

Chị họ vẫn im lặng.

Tôi nhấn một dấu hỏi khác.

Cô ấy trả lời: “Vừa tra Baidu xong, sếp em có điều kiện tốt như vậy, nếu em thích thì theo đuổi đi, chị ủng hộ em!”



“Nhưng em có thể bớt chút thời gian nhận giúp chị vài đơn hàng không?”

Chị họ nhượng bộ một chút: “Ít nhất thì cũng dẫn dắt người mới giúp chị nhé.”

Niệm tình chị em bấy lâu nay, tôi đồng ý: “Thôi được rồi.”
 
Lệ Tử Tình Duyên - Zhihu
Chương 5



Thật bất ngờ, khi tôi nói chuyện sẽ nhận thêm đơn hàng thì Lương Mục Bạch đã đồng ý ngay lập tức.

Anh còn nói kiểu: “Lệ Tử cứ để tôi lo”.

Tôi đã tự tin mang theo một nhân viên mới đến với người chị họ của mình.

Tôi dẫn người mới đến nhà của khách và bảo cậu ấy viết lại sở thích và thói quen của từng vị khách, tuân thủ các yêu cầu của họ và giải thích từng biện pháp phòng ngừa.

Một buổi chiều bận rộn.

Khi tôi đang chăm sóc mèo của khách, Lương Mục Bạch gọi điện thoại đến.

Lần đầu tiên, giọng nói của anh không còn bình tĩnh vững vàng nữa mà tràn ngập khẩn trương cùng hoảng sợ: “Cô còn bận bao lâu nữa?”

“Một tiếng nữa, có chuyện gì vậy?”

“Lệ Tử cứ gào.” Anh nói ngắn gọn.

Đầu dây bên kia không nói gì thêm.

Phải rồi, tôi nghe thấy tiếng kêu chói tai của Hạt Dẻ, hết tiếng này đến tiếng khác, nghe thật đáng thương.

Tôi nói: “Anh cho nó ăn hạt đi, hoặc thử ôm nó vào lòng rồi xoa bụng nó.”

“Nó cào tôi.”

Bây giờ không chỉ mỗi con mèo, ngay cả tiếng kêu của Lương Mục Bạch cũng nghe thật đáng thương.

Tôi im lặng một lúc.

Quay sang người mới: “Tiếp theo cậu tự xử được chứ?”

Gật đầu.

“Được rồi, tôi có việc gấp, đi trước đây.”

Về đến nhà, một người một con mèo đã trở lại dáng vẻ hài hòa trước đây.

Trên cổ Lương Mục Bạch có hai vết cào mới.

Tôi cố nén cười và nhận lỗi: “Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên nhận đơn hàng.”

Hợp đồng đã ghi rõ là tôi phải ở bên cạnh con mèo bất cứ khi anh ấy cần, mức lương của Lương Mục Bạch đưa ra so với giá thị trường cao hơn nhiều lần, xét về tình hay về lý anh ấy không đáng phải chịu đựng như vậy.

Lương Mục Bạch bình tĩnh: “Vấn đề của tôi còn lớn hơn.”

Anh ấy cố gắng hết sức để giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, điều này khiến tôi không hiểu sao lại nhớ đến câu nói “Nó cào tôi” trên điện thoại một cách khó chịu và bực bội.

Tôi nghĩ, anh ấy trông vẫn dễ thương.

Tôi nói tiếp: “Đây là công việc của tôi, sau này tôi sẽ không nhận đơn hàng ngoài nữa.”

Anh không hỏi lý do thêm nữa, chỉ nói: “Làm như vậy có ảnh hưởng công việc của chị họ cô không?”

“Không sao.” Tôi nói: “Tôi sẽ nói chuyện với chị ấy.”

Tôi nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn nếu tôi không nhận đơn hàng ngoài nữa.

Nhưng không ngờ lại xảy ra ngoài ý muốn lần nữa.

Tăng ca.

Phòng dự án vô tình phạm sai lầm, trưởng phòng nhẫn tâm triệu tập mọi người đi làm vào ngày cuối tuần quý giá, thấp bé nhẹ cân như tôi đương nhiên trốn không thoát.

Tôi đi theo sư phụ Từ Thanh Phong của mình và chăm chỉ nghe lệnh của anh ấy.

Tăng ca được nửa buổi.

Đã đến giờ trà chiều, Lương Mục Bạch cũng đến rồi.

Anh đứng ở cửa phòng làm việc, phía trước đeo một cái balo dành cho mèo, bình tĩnh nói: “Cảm ơn mọi người, mọi người đã vất vả rồi.”

Mọi người đồng loạt vỗ tay!

Nói xong, anh bỏ quai balo xuống, đột nhiên cúi người, mở balo mèo ra, bế Lệ Tử ra ngoài.

Đó là lần đầu tiên người ở bộ phận dự án nhìn thấy con mèo của Lương Mục Bạch.

Mọi người vô cùng tò mò, đưa mắt nhìn theo nó hết lần này đến lần khác.

Lệ Tử như một ngôi sao lớn bước trên thảm đỏ, len lỏi giữa lối đi chẳng giống ai, với tư thế cao ngạo, bước chân uyển chuyển và phong thái dễ mến.

Dưới ánh mắt sợ hãi của tôi, nó từ từ bước về phía tôi.

Mắt tôi ra hiệu cho nó đừng đến gần.

Thật đáng tiếc, nó không hiểu.

Nó nhảy vào lòng tôi, khéo léo tìm một tư thế nằm thoải mái và ngả đầu vào eo tôi một cách trìu mến.

Văn phòng rộng lớn, yên tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng kim đồng hồ.



Tôi cứng người.
 
Lệ Tử Tình Duyên - Zhihu
Chương 6



Văn phòng dường như bị đóng băng.

Cảnh phân phát trà sữa, bánh ngọt, đồ ăn vặt diễn ra tấp nập bỗng nhiên dừng lại hết.

Mọi người đang nhìn tôi.

Nhìn con mèo trong tay tôi và nhìn Lương Mục Bạch.

Đôi mắt đảo qua đảo lại.

Lương Mục Bạch dường như vừa phát hiện ra điều gì đó và nói: “Hả... Con mèo của tôi đâu?”

Tôi run rẩy đứng dậy, xấu hổ lên tiếng: “Báo cáo tổng giám đốc, nó ở đây.”

Lương Mục Bạch sải bước đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, tức giận nói: “Con mèo này thích chạy lung tung, lần trước suýt chút nữa tôi đã làm mất nó rồi, hại tôi tìm nó rất lâu.”

Có tiếng cười rải rác trong văn phòng.

Tôi đưa con mèo cho anh, nhưng Lệ Tử vẫn không chịu rời đi, nó buồn bã quay đầu nhìn tôi, giống như một con mèo con tội nghiệp bị bỏ rơi.

Lương Mục Bạch nói đùa: “Con mèo này khá thích cô đấy.”

Tôi cười khan và nói tiếp: “Có lẽ vì nó giống với con mèo nhà tôi.”

Sau khi Lương Mục Bạch rời đi, bầu không khí trong văn phòng vẫn cứ kỳ lạ và ngập tràn sự khó xử.

Tôi không biết các đồng nghiệp xung quanh có tin lời Lương Mục Bạch hay không, đến tôi nghe mà còn chả tin được.

Ánh mắt sư phụ nhìn tôi không còn trong sáng nữa.

Tôi nhịn, nhịn hết sức nhưng vẫn không thể cưỡng lại việc nhắn tin với Lương Mục Bạch.

Tôi: “Sao anh lại mang nó theo!”

Lương Mục Bạch trả lời: “Nó muốn đến tìm cô, tôi không cản được.”

Vớ vẩn, làm gì có chuyện một con người lại không cản được một con mèo.

Lương Mục Bạch trả lời: “Nó cứ làm loạn cả nhà lên.”

Tôi vừa định trả lời "Không phải tôi đã dạy anh cách dỗ nó rồi sao?" Anh ấy đã gửi một video khác.

Trong video, chú mèo trắng mắt xanh đang ở trong phòng làm việc, nó nhảy loạn từ chiếc ghế sofa bọc da đến chiếc bàn làm việc bằng gỗ nguyên khối, nhảy từ cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn ra phòng khách…

Khắp nơi đều có dấu vết của nó.

Cuối video, có tiếng thở dài có như không của Lương Mục Bạch: “Lại ồn ào rồi…”



Chúng tôi cùng bế tắc.

Lương Mục Bạch đề nghị: “Cô có thể lên đây chơi với nó một lát được không? Dỗ dành nó một chút thôi.”

Tôi đã đấu tranh nội tâm một lúc, cuối cùng cũng nhượng bộ.

Khi đến xin phép sư phụ, anh ấy tỏ vẻ bất cần: “Đi thì đi đi, muốn đi bao lâu cũng được, không cần phải quay lại tăng ca.”



Nếu tôi không phải là đóa hoa duy nhất ở đây, có lẽ các đồng nghiệp nam trong công ty đã ngừng theo đuổi tôi từ lâu rồi.

Trước đây do làm cùng công ty, quay trái quay phải kiểu gì cũng đụng mặt, họ gửi hoa tặng quà theo phép lịch sự, tôi cũng không nỡ từ chối, mà nhận nhiều quá lại thấy phiền.

Bây giờ đang nổ ra những tin đồn tình cảm giữa tôi là Lương Mục Bạch, xung quanh tôi lại yên tĩnh đến lạ thường.

Cứ coi như trong họa có phước đi.

Chớp mắt đã đến ngày nghỉ lễ Quốc khánh.

Mặc dù công việc chính và phụ của tôi đều là làm việc cho Lương Mục Bạch, nhưng tôi vẫn được nghỉ vào các ngày lễ theo luật quy định, nên tôi đã đề xuất việc sẽ nghỉ phép để về thăm bố mẹ trong dịp lễ.

Lương Mục Bạch sẵn sàng đồng ý.

Kỹ năng chăm sóc mèo của anh ấy đã được cải thiện rất nhiều dưới sự giám sát của tôi, anh ấy tự tin nói: “Đừng lo lắng, lần này sẽ ổn thôi!”

Câu này của anh thật uy tín, cả kỳ nghỉ lễ không xảy ra vấn đề gì thật.

Trong ngày Quốc khánh, buổi sáng, buổi chiều và buổi tối Lương Mục Bạch đã gửi cho tôi một vài video nhỏ của Hạt Dẻ.

Nội dung đa số là mèo thức, mèo ngủ, mèo ăn, mèo đi ị, mèo chơi…

Vẫn là con mèo đó, nhưng tôi cảm nhận được qua màn hình cứ thiếu thiếu cái gì đó.

Hóa ra không chỉ tôi mạnh mẽ hòa nhập vào cuộc sống của loài mèo, mà lũ mèo cũng dần dần xâm nhập vào thế giới của tôi.

Video đủ để k*ch th*ch sự thèm muốn của mọi người, nhưng không đủ để thỏa mãn lòng tham của một người.

Cơn nghiện mèo của tôi lại bùng phát, vì vậy tôi chỉ đành kết thúc kỳ nghỉ lễ Quốc khánh sớm hơn dự kiến và lặng lẽ trở về nhà Lương Mục Bạch, định tạo bất ngờ cho anh ấy và con mèo.

Cửa mở ra, tôi dừng lại ở cửa, nghe thấy giọng nói của Lương Mục Bạch từ trong phòng khách truyền đến.

“Có muốn ăn hạt không?”

“Meo.”

“Gọi bố đi.”

“Meo meo~”

“Gọi lại lần nữa đi, nếu con gọi hay thì bố cho con ăn!”

“Meo meo~~~”


 
Lệ Tử Tình Duyên - Zhihu
Chương 7



Lương Mục Bạch phát hiện ra tôi đã trở về nhà, nhanh chóng đứng dậy, đến nỗi tôi còn nghe thấy tiếng gió thổi “vù”.

Anh lúng túng đứng dậy, hộp hạt cho mèo được anh giấu sau lưng.

Có thể thấy anh ấy đang xấu hổ.

Tôi cũng rất xấu hổ, như thể tôi đã phá vỡ bộ phim tình cảm giữa anh ta và con mèo con ngay tại chỗ.

Lương Mục Bạch cắn môi và giải thích: “Bác sĩ tâm lý cho rằng mèo nên ở trong một môi trường tràn ngập tình yêu thương, không chỉ có tình yêu của mẹ, mà còn cả tình yêu của bố…”

Anh nhắm mắt im lặng.

“Tôi đang nói vớ vẩn gì thế này…” Vẻ mặt của anh trông hơi thất vọng.

Tôi đáp lại: “Đúng, đúng, đúng vậy, tôi cũng nghe nói vậy.”

Anh ấy vẫn còn lúng túng, nhưng một lúc sau phong thái thường ngày của anh đã dần trở lại và anh hỏi tôi: “Tại sao lại về sớm thế?”

“Có chút nhớ nó.” Tôi chỉ vào con mèo đằng sau anh.

Anh ấy bước sang một bên và Lệ Tử ngay lập tức chạy về phía tôi.

Nó ở sát chân tôi, giống như có một sợi dây buộc nó vào chân tôi vậy, nó theo tôi đi bất cứ đâu và thỉnh thoảng lại dùng khuôn mặt to tròn ngây thơ ngước nhìn tôi.

Tôi bế con mèo lên, một bên v**t v* nó, một bên tự trấn tĩnh bản thân sau cú sốc “gọi bố” kia.

Lương Mục Bạch tự nhận mình là bố của Hạt Dẻ, điều này cũng không kém phần thú vị so với việc Lương Mục Bạch mặc quần áo phụ nữ trong cuộc họp hội đồng quản trị.

Thật đáng sợ!

Lương Mục Bạch đã trốn ở đâu đó để tiêu hóa sự xấu hổ của mình và tôi cũng vùi đầu vào hít hà con mèo để giải tỏa căng thẳng.

Trong bộ não đang hỗn loạn của tôi nảy ra một câu hỏi: “Lương Mục Bạch thực sự thích tôi sao?”

Hiểu lầm xảy ra một, hai lần thì còn có thể coi là trùng hợp, còn cứ liên tiếp xảy ra thế này thì không thể coi là trùng hợp được.

Tôi đem chuyện này ra bàn với chị họ, chị ấy mới mắng tôi ngu, sau lại nói: “Đơn giản thôi, cứ thử đi rồi sẽ biết”.

“Thử thế nào?”

Chị họ tôi thì thầm vào tai tôi một lúc, cuối cùng tôi cũng bị thuyết phục sâu sắc mà phải gật đầu.

Thứ hai, sau khi tan làm, tôi nhắn tin cho Lương Mục Bạch như kế hoạch đã định.

Tôi: “Lương tổng, tối nay tôi có chút việc nên sẽ về muộn.”

Lương Mục Bạch: “Có chuyện gì vậy?”

Tôi: “Mẹ tôi gọi tôi đi xem mắt.” Thực ra tôi đi ăn tối với chị họ.

Anh đồng ý: “Được, tôi sẽ tự chăm sóc con mèo.”

Trên bàn ăn, chị họ chỉ vào tin nhắn cuối cùng của Lương Mục Bạch và phân tích: “Em xem đi, đây là nghệ thuật của giới trà xanh!”

“Hả?”

Chị họ cố ý nói: “Được, em đi xem mắt đi, tôi có thể chăm sóc con mèo, tôi có thể tự chăm sóc nó, nhấn mạnh một mình tôi.”



“Chín mươi phần trăm.” Chị họ quả quyết.

Đây là xác suất ước tính của chị ấy rằng Lương Mục Bạch thích tôi.

Và xác suất này dần dần tăng lên 100% sau khi Lương Mục Bạch gửi một video về mèo vào giữa bữa ăn.

Ăn tối xong, chị họ vỗ vai tôi, nghiêm túc nói: “Hai người ở bên nhau chị rất ủng hộ, nhưng thủ đoạn của người đàn ông này có chút lợi hại, chỉ sợ ngốc như em cứ như vậy sẽ bị anh ta ăn tươi nuốt sống mất.”

“Không…không tới mức đó đâu.”

Chị họ nghiêm túc gật đầu: “Tới mức đó đấy!”

Tôi nói: “Nhưng em vẫn chưa nghĩ đến sẽ ở bên anh ấy mà.”

Chị họ im lặng một lúc rồi giơ ngón tay cái với tôi: “Được, em cứ như thế này chơi chết anh ta đi, chị ủng hộ em.”



Lương Mục Bạch nói sẽ đến đón tôi, khi thấy tình hình này thì chị họ tôi đã rút lui trước rồi.

Chiếc Maybach đen của anh từ từ đậu trước mặt tôi.

khi thấy tình hình xuống xe để gặp tôi, thậm chí còn liếc nhìn xung quanh tôi.

Tôi hỏi anh ấy: “...Có chuyện gì vậy?”

Anh ấy nói: “Đối tượng xem mắt của cô đâu?”

“À, anh ấy có việc gấp nên đi trước rồi.”

Anh gật đầu, không chần chừ nữa, tôi gọn lỏn trèo lên xe.

Sau đó tôi mới nhận ra hôm nay Lương Mục Bạch ăn mặc đẹp hơn mọi ngày.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây được đặt may riêng, chân đi giày da, tóc vuốt sáp và trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ sáng loáng trị giá cả gia tài.

Mặc như thế này thì dù bây giờ anh có đi trên thảm đỏ cũng chả ai dám ý kiến gì.

Tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ anh vừa bước ra khỏi sảnh tiệc nào, hay là anh đang giả bộ như vậy để gặp “tình địch” của mình?

Lương Mục Bạch tùy ý hỏi tôi: “Buổi xem mắt thế nào rồi, có suôn sẻ không?”

Tôi nói như kế hoạch ban đầu: “Thành công.”

“Anh ấy khá ổn. Anh ấy tốt về mọi mặt. Anh ấy nói chuyện rất khéo, ân cần và giỏi chăm sóc người khác…”

Dưới ánh mắt thận trọng của Lương Mục Bạch, tôi bổ sung mấy chữ cuối cùng: “Tôi rất thích.”

Đầu ngón tay trên vô lăng trắng bệch.

Sau này tôi chợt nhận ra, nếu tôi không muốn dính dáng gì đến Lương Mục Bạch, tôi không nên nói như vậy.

Cách tránh xa tốt nhất chính là im lặng.

Đáng tiếc lời đã ra khỏi miệng, kiếm đã ra khỏi vỏ, Lương Mục Bạch cũng chậm rãi tấp vào lề, dừng xe lại.

Anh im lặng một lúc rồi hỏi: “Còn con mèo thì sao?”

“Cái gì?”

“Em yêu đương, còn con mèo thì sao?”

Tôi lẩm bẩm: “...Có liên quan gì đến mèo?”

“Vậy thì đừng quan tâm đến con mèo.” Anh tiếp tục: “Anh nên làm sao đây?”

Trong cảm xúc lẫn lộn của tôi, anh ấy đã nói: “Anh thích em.”

Trong xe ánh đèn mờ mịt, nhưng ánh mắt của anh lại sáng ngời, kiên nghị cùng cố chấp: “Em yêu đương, anh thích em thì anh phải làm sao đây?”
 
Lệ Tử Tình Duyên - Zhihu
Chương 8



Đoán là một chuyện.

Đoán đúng thì lại là một chuyện khác.

Bây giờ tôi hối hận rồi.

Không nên tò mò, càng không nên thăm dò, biết Lương Mục Bạch thích mình cũng không có ý nghĩa gì.

Tôi cười để làm dịu bầu không khí: “Ý em không phải là chuyện yêu đương đâu.”

“Nhưng em thích anh ta.” Anh nói, “Em thích anh ta, yêu không phải chỉ là vấn đề thời gian sao?”

Trong mắt anh ấy, tôi có sức quyến rũ đến thế sao?

Chẳng lẽ tôi thích một người đàn ông thì người đó nhất định sẽ yêu tôi sao?

“Chính là như vậy đó.” Anh nhanh chóng trả lời.



“Em nghĩ sao về việc anh thích em?” Anh hỏi lại.

Sau khi tỏ tình xong, Lương Mục Bạch không nói thêm câu nào dư thừa mà cứ thế liều lĩnh tấn công tôi.

Tôi bối rối trả lời: “Em có tài cán gì chứ?”

Dường như câu nói này khá rõ sự phản bác, chiếc xe đột nhiên rơi vào im lặng.

Lương Mục Bạch im lặng trong một thời gian dài.

Anh ấy có vẻ không cam lòng: “Mấy tháng nay anh ngày đêm ở bên em, chẳng lẽ không bằng cái tên em vừa mới xem mắt lúc nãy sao?”

Anh tò mò: “Có ảnh không, để anh xem người đó thế nào?”

Tôi từ chối: “Chỉ là một người bình thường với vẻ ngoài vô cùng bình thường thôi.”

Anh lại cười, khóe miệng ẩn chứa châm chọc, lặp lại: “Người bình thường với vẻ ngoài vô cùng bình thường…”

“Nửa đêm nửa hôm bỏ em ở đây tự bắt xe về, anh ta cũng không ân cần chăm sóc lắm đâu.”

Anh sốt sắng hỏi: “Vậy anh kém anh ta ở điểm nào?”

Tôi không biết phải trả lời như thế nào.

Cuộc trò chuyện đã hoàn toàn đi chệch khỏi quỹ đạo bình thường và tôi không biết phải nói gì tiếp theo.

Từ chối? Hay trốn tránh?

Nhưng Lương Mục Bạch là ông chủ của tôi, công việc kinh doanh chính và phụ của tôi đều có liên quan đến anh ấy, tôi làm sao mà trốn được?

Tôi ngập ngừng nói: “Lương tổng, em có thể từ chức được không?”

Anh ấy đã im lặng mất một lúc.

Dưới ánh mắt thúc giục của tôi, anh chậm rãi nói: “Hợp đồng quy định em phải làm việc đủ một năm, nếu không sẽ bị coi là vi phạm hợp đồng và phải bồi thường một số tiền lớn”.

Anh ấy nói thêm: “Hợp đồng chăm mèo, chính tay em ký đó.”



Tôi nghi ngờ anh ấy đã tính toán từ lâu rồi.

“Cái đó…”

Anh ấy ngắt lời tôi: “Em đừng nghĩ đến việc nghỉ việc, cũng đừng nghĩ đến việc chuyển đi.”

“Anh sẽ chuyển đi.” Anh đã quyết định: “Em và Lệ Tử cứ sống ở đó đi.”

“Thế này không hay cho lắm đâu…”

“Có gì mà không được, mèo do em nuôi mà.”

Anh tự cười mình: “Dạy dỗ mấy đứa không nghe lời mất nhiều thời gian lắm đấy.”

...
 
Lệ Tử Tình Duyên - Zhihu
Chương 9



Lương Mục Bạch nói đi là đi.

Tôi và mèo sống ở một căn hộ cao cấp bao trọn một tầng lầu ở trung tâm thành phố.

Khi Lương Mục Bạch chuyển đi, tôi mới biết nhà của anh ấy lớn như thế nào, nó lớn đến mức tôi nhìn mà cười sượng luôn.

Lệ Tử vẫn ăn rồi lại ngủ như mọi khi, chỉ thỉnh thoảng sẽ có vài hành vi kỳ quặc.

Ví dụ, nó sẽ gặm dép của Lương Mục Bạch mang đến cho tôi, sau đó nhìn tôi với đôi mắt to tròn, như thể đang hỏi “Bố đâu rồi?”

Một lần khác, nó xông vào phòng ngủ của Lương Mục Bạch, nhảy lên giường, lăn qua lăn lại và cuối cùng duỗi chân ra, mời tôi lên ngủ cùng.

Lệ Tử nhớ Lương Mục Bạch rồi.

Thật ra tôi cũng có một chút nhớ anh.

Đây có lẽ là do thói quen.

Dù sao mấy tháng nay tôi cũng ở bên anh ngày đêm, từ lâu đã quen với việc nhìn thấy anh xuất hiện ở bất cứ xó xỉnh nào trong nhà.

Bây giờ không còn ai bên cạnh, chắc chắn lòng tôi sẽ trống rỗng.

Nhưng tôi căn bản còn không gặp được anh ấy.

Chỉ cần Lương Mục Bạch muốn thì đến cả vạt áo của anh ấy tôi cũng không nhìn thấy.

Trong công việc không có điểm chung, trong cuộc sống không có tiếp xúc, dường như anh chưa từng xuất hiện, thậm chí mối quan hệ lúc trước cũng trở nên hư ảo.

Anh ấy đang tránh mặt tôi.

Lệ Tử ngày nào cũng nhớ anh.

Thỉnh thoảng, nó sẽ đứng trước cửa phòng của Lương Mục Bạch mà gào lên “meo meo meo”.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, nhấc điện thoại lên và chủ động liên lạc với Lương Mục Bạch.

Tôi: “Anh có ở đó không?”

Lương Mục Bạch trong vài giây đã trả lời: “Sao vậy?”

Tôi đã quay một đoạn video Lệ Tử chạy đến trước cửa phòng anh ấy và gào điên cuồng rồi gửi cho anh ấy xem.
 
Back
Top Bottom