Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lệ Tử Tình Duyên - Zhihu

Lệ Tử Tình Duyên - Zhihu
Chương 10



Lương Mục Bạch nói chuyển đi, thực ra là sang một căn nhà khác ở chung tòa nhà này.

Chỉ là anh cố tình tránh mặt nên tôi không gặp được anh.

Hai bố con đã lâu không gặp, quấn lấy nhau rất lâu.

Tôi nhìn con mèo chân ngắn hôm nay bỗng ngoan ngoãn nghe lời, nào ngờ hai bố con này lại thông đồng với nhau dùng khổ nhục kế với tôi.

Tôi mang một ly nước đến và hỏi Lương Mục Bạch: “Anh phải về rồi à?”

Mắt anh sáng rỡ: “Nếu em giữ anh lại, anh sẽ không về nữa.”

Tôi nghĩ trong đầu, anh ở đây luôn cũng được.

May mắn thay, tôi không cần phải lên tiếng giữ anh lại.

Lệ Tử nằm ngủ trong vòng tay của Lương Mục Bạch, hai chân của nó quấn chặt đến nỗi Lương Mục Bạch không thể di chuyển được.

Vừa v**t v* con mèo, anh vừa nhìn tôi và hỏi: “Anh có thể nghĩ là em…cũng đang nhớ không?”

Tôi cố tình lơ đi vẻ mặt đắc ý của anh ấy và nói một cách chống đối: “Cũng không thể nói là như vậy được.”

Nhưng anh ấy mỉm cười: “Giáo viên Ngữ Văn của anh dạy hiểu như vậy không có gì là sai hết.”



Tôi mím môi quyết định không tranh cãi với anh nữa.

Lương Mục Bạch rất bình tĩnh và không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi với ánh mắt trìu mến.

Tôi thực sự tò mò và hỏi: “Tại sao anh thích em?”

Nếu anh ấy thực sự dùng mèo để lập nên kế hoạch này thì chắc anh ấy đã thích tôi từ khi tôi chưa đi làm rồi.

Nhưng bằng cách nào?

Trước đó tôi hoàn toàn không quen biết anh ấy.

Lương Mục Bạch suy nghĩ một lúc rồi nói: “Khi anh bắt đầu kinh doanh, anh sống rất khó khăn, anh còn đánh nhau với người ta, phải vào đồn cảnh sát. Khi đó, anh đang ngồi xổm ở bên đường. Lúc đó em đi ngang qua, có lẽ vì em thấy anh đáng thương, nên em đã cho anh một túi Lệ Tử ngào đường.”

Đoán tới đoán lui, không nghĩ tới lại là như vậy, tôi thất vọng: “Hả?”

Anh ấy dường như không hiểu cảm xúc của tôi, và nói thêm: “Em mặc đồng phục trung học màu xanh trắng, cột tóc đuôi ngựa. Lúc đó trông em xinh lắm, anh không tả được.”

“Đó chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên.” Anh nói.

Tôi vẫn không thể hiểu được.

Anh nói tiếp: “Anh đã nhớ hình ảnh đó rất lâu rồi.”

“Thật lâu sau, mỗi một phút nhớ lại, anh đều phải không ngừng tự nói với mình, anh không làm gì sai, nhưng anh không xứng với em, không thể quấy rầy em được, càng không được làm tổn thương em, để em chịu thiệt thòi.”

Anh đột nhiên nở nụ cười: “Em có tưởng tượng được cảm giác của anh khi nhìn thấy sơ yếu lý lịch của em trong phòng nhân sự của công ty không?”

“Lúc đó, lần đầu tiên anh thầm cảm ơn trời đất.”

Anh ấy nói: “Anh nghĩ ông Trời lần này thương anh rồi, cho anh cơ hội thứ hai.”

Ánh mắt anh rực lửa, ngữ khí kiên định: “Mà lần này, anh sẽ không bỏ lỡ nữa.”

Tôi im lặng.

Lương Mục Bạch vẫn ôm con mèo, dường như có chút không thoải mái, đầu gối anh cứ chạm vào chân tôi.

Đây là lần tôi và anh tiếp xúc thân thể với nhau.

Anh ấy nói: “Nếu em không thích đối tượng xem mắt, vậy em có một chút, một chút nào đó thích anh không?
 
Lệ Tử Tình Duyên - Zhihu
Chương 11



“Sau đó thì sao?” Chị họ tôi tức giận nói: “Lúc đó em trả lời anh ấy như thế nào?”

“Em không trả lời.”

“Hả?”

“Không thể nói là không thích, mà cũng không dám nói là thích.”

Tôi nhìn chị họ, nghiêm túc nói: “Nếu em nói em thích anh ấy, thì tính là ở bên nhau rồi? Em thấy hơi vội vàng.”

“Em đang lo cái gì?” Chị họ tôi hỏi.

“Việc anh ấy thích em.” Tôi nói: “Em thấy không chân thực cho lắm.”

“Đó là bởi vì em không hiểu chấp niệm của đàn ông.” Chị họ nói với giọng điệu của người từng trải.

“Tuổi trẻ muốn cái gì mà không có được, sau này dễ biến thành chấp niệm lắm. Mỗi tối trước khi đi ngủ, chấp niệm này sẽ hành hạ anh ấy không yên... Đó là lý do tại sao đàn ông háo sắc rất dễ thành công.”

Tôi vẫn còn bối rối.

Chị họ đưa ra ví dụ: “Giống như hồi nhỏ dì không cho em ăn khoai tây chiên, lớn lên em sẽ ăn nó điên cuồng để trả thù.”

Tôi hiểu hơn được một chút.

Chị họ đột nhiên thở dài: “Nhưng nhìn thấy em như vậy, chị cũng yên tâm.”

???

“Lúc đầu, chị còn lo lắng một con cáo như anh ta giống như đang lang thang trong rừng để lựa chọn con mồi á. Về mặt mưu lược, em chơi không lại anh ta. Bây giờ xem ra vẫn chưa biết ai là cáo ai là gà đâu.”

Tôi chớp chớp mắt, “Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”

“Đơn giản thôi.” Chị họ tôi nói: “Thích thì nói, không thích thì tan.”

Dù sao tôi cũng quyết định nói chuyện với anh.

Điều đầu tiên khi tôi trở về nhà của Lương Mục Bạch là thu dọn hành lý.

Lương Mục Bạch trở nên lo lắng và chặn tôi lại, hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Tôi lấy hết can đảm hỏi anh một cách gợi mở: “Mới yêu nhau mà về ở chung ngay thì có thích hợp không anh?”

“Chúng ta…”

Anh chợt sững người.

Sau khi phản ứng, lông mày tràn đầy niềm vui.

Trong mắt anh tràn đầy vẻ khó tin, nhưng trên mặt lại cảnh giác, muốn hỏi lại không dám hỏi thêm, chần chờ một lúc lâu, anh mới nhẹ giọng chậm rãi trả lời tôi: “Hình như không thích hợp.”

Giọng nói thận trọng của anh dường như sợ quấy rầy giấc mộng đẹp.

Anh nói: “Nhưng yêu thì làm gì có khuôn mẫu nào, chúng ta sống chung từ lúc chưa yêu rồi cơ mà, anh thấy chả có làm sao.”

“Thật không?”

“Ừ.” Anh gật đầu chắc nịch.

Thấy tôi còn do dự, anh lại nói: “Hơn nữa, bây giờ Lệ Tử không thể sống thiếu em.”

Anh đi chậm lại, từng chút một ôm tôi vào lòng, từ từ siết chặt cái ôm rồi nói: “Anh nữa.”

“Anh cũng không thể sống thiếu em được.”
 
Lệ Tử Tình Duyên - Zhihu
Chương 12: Hoàn



Điều rắc rối đầu tiên sau khi xác nhận mối quan hệ với Lương Mục Bạch là tôi không biết nói thế nào với sư phụ của mình.

Tôi là người đã hứa sẽ không liên quan gì đến Lương Mục Bạch.

Mặc dù bản thân sư phụ tôi vẫn luôn nghi ngờ vấn đề này.

Nhưng sự nghi ngờ của anh ấy và sự thừa nhận của tôi là hai điều khác nhau.

Dưới sự giúp đỡ của anh ấy, tôi đã tiến bộ nhanh chóng trong bộ phận dự án và tôi đã có thể tự mình xử lý rất nhiều vấn đề.

Ơn thầy cao như núi.

Trong một lần đi chơi, tôi quyết định nói với sư phụ.

Trong xe, tôi mở album ảnh trên điện thoại di động và đưa cho anh ấy xem ảnh của Hạt Dẻ.

Tôi nói: “Sư phụ, đây là con mèo của em.”

Anh ấy nói: “Ừm, tôi biết cô có một con mèo.”

Tôi lại nói: “Thật ra đây là con mèo của Lương tổng.”

Ánh mắt sư phụ không còn bình tĩnh nữa, anh kinh ngạc nhìn tôi một lúc lâu rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi vội hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao.” Anh nói: “Tôi đang nghĩ xem khi người ta hỏi tôi cảm giác nhận vợ của Lương tổng làm đồ đệ có cảm giác như thế nào, tôi sẽ trả lời ra làm sao.”

Sư phụ, anh hai mặt quá!!!

Sau khi Lương Mục Bạch biết rằng tôi đã tiết lộ mối quan hệ chúng tôi, thái độ của anh ấy càng trở nên kiêu ngạo hơn.

Cụ thể, anh bắt đầu thường xuyên mang Lệ Tử đến công ty.

Lệ Tử đến công ty là nó lại chạy đến chỗ tôi, nó cứ đến là lại lao vào người tôi... Thời gian trôi qua, mọi người đều hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Làm gì có chuyện mèo của sếp suốt ngày quấn lấy nữ nhân viên từ sáng đến tối.

Mối quan hệ của tôi với Lương Mục Bạch không còn trong sáng nữa.

Nhưng Lương Mục Bạch dường như rất thích khi tên của anh ấy và tôi được mọi người đặt cùng một chỗ.

Nhiều lúc anh ấy cứ đứng chờ tôi tan làm, rồi đưa tôi về.

Anh đứng ngay sau lưng tôi, vô ý như cố tình để cho mọi người nhìn thấy.

Người như anh đi đến đâu cũng là tâm điểm của sự chú ý, cho dù có ngái ngủ mà ngáp một cái thì cũng sẽ hấp dẫn nhiều ánh mắt.

Có người hỏi: “Lương tổng tối hôm qua ngủ không ngon à?”

Lương Mục Bạch cười và trả lời: “Con mèo ở nhà cứ làm loạn lên.”

Anh ấy nói: “Thích gào lúc nửa đêm, còn thích cào người.”

Tôi tự hỏi sao anh lại nói mấy lời vô nghĩa này, rõ ràng bây giờ Lệ Tử rất ngoan mà, sau này tôi mới nhận ra, mấy câu này của anh không phải ám chỉ con mèo.

Tôi xấu hổ kéo lưng áo anh.

Tức điên lên mất, ở nơi công cộng mà dám nói mấy câu này!

Lương Mục Bạch vẫn cười, hỏi tôi một cách ấm áp: “Có thể đi được chưa?”

Tôi buông tay.

Uất ức nghĩ, đêm nay anh đi mà ôm mèo ngủ đi!

Sau khi Lương Mục Bạch đăng một tấm hình lên vòng bạn bè, cuối cùng thì mối quan hệ mờ ám của chúng tôi cũng kết thúc.

Tấm hình chụp hai tờ giấy đăng ký kết hôn.

Người đàn ông là anh, người phụ nữ là tôi.

Anh viết: “Mọi người đến đây chào bà chủ nào.”

Giữa tiếng chúc phúc bay ngập màn hình, tôi và anh nắm tay nhau cùng bước vào chặng đường tiếp theo của tình yêu.
 
Back
Top Bottom