Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Lê Chiến Cần Ngủ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
493,310
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
391605876-256-k551742.jpg

Lê Chiến Cần Ngủ
Tác giả: wyangg
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Ở một thế giới giai cấp thượng lưu không phải là mạnh nhất.

Người ra luật là gia cấp thống trị luật là luật Tags: allchanalldinoleechanseventeen​
 
Lê Chiến Cần Ngủ
Chương 1


Ở thế giới này, Omega không phải là một phúc phận—nó là một lời nguyền.

Những ai không may trải qua đợt biến đổi trở thành Omega sẽ lập tức trở thành mục tiêu của sự ghê tởm và ruồng bỏ.

Trong xã hội mà giai cấp đã ăn sâu vào từng hơi thở, Omega là biểu tượng của sự thấp hèn và dị biệt.

Trường học mà Lee Chan đang theo học, ngôi trường danh giá chỉ dành cho những người ưu tú hoặc có học bổng đặc biệt như cậu, có một luật lệ khét tiếng—"Những kẻ lập dị."

Luật này áp dụng cho những người bị biến đổi thành Omega.

Một khi cái tên bạn xuất hiện trong danh sách đó, bạn không còn là học sinh, bạn chỉ là một "món đồ bị hỏng."

-"—Chan, đừng lo quá... sẽ không sao đâu."

Yeonjun, người bạn thân cùng lớp của Chan, vỗ vai an ủi.

Cậu đã biến đổi thành Beta từ hồi cấp hai và từ đó được thở phào nhẹ nhõm.

-"Không lo sao được?

Nếu... nếu tớ cũng là Omega thì sao?"

Chan cúi đầu, bước chân chậm chạp trên hành lang dài, lòng cậu như có đá đè nặng.

Là một đứa trẻ từ vùng quê nghèo, được học bổng mới có cơ hội đặt chân vào nơi này—Chán hiểu rõ, chỉ cần một bước sai, cả tương lai có thể tan vỡ.

-"Thôi được rồi, hít sâu vô.

Vô kiểm tra đi.

Đừng nghĩ nhiều."

Changbin, người bạn còn lại, cũng là Beta, nhẹ nhàng đẩy cậu vào căn phòng kiểm tra.

Chan hít một hơi thật sâu rồi bước vào.

Cánh cửa khép lại sau lưng cậu như đóng sầm cả thế giới.

Khoảng một đến hai tiếng sau, cánh cửa bật mở.

"Chan!"

Yeonjun là người đầu tiên lao đến, ánh mắt tràn đầy hồi hộp.

"Sao rồi?

Lần này kết quả sao?"

Chan giơ tờ giấy trắng lên, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt tái xanh:

- "Mình được chẩn đoán là Beta."

-"YES!!

Tớ biết mà!

Ba đứa tụi mình đều là Beta!"

Changbin hú hét vui mừng, còn Yeonjun thì không giấu nổi sự nhẹ nhõm.

Sau khi xác nhận kết quả, Chan rời ký túc xá nam với tâm trạng nhẹ nhàng hơn.

Cậu nhanh tay nhắn tin cho ai đó, rồi rảo bước đến một góc khuất gần khu vườn sau trường.

-"—Chan, em ở đây..."

-"Em đợi lâu không?"

-"Không sao... anh đi khám sao rồi?

Ổn chứ?"

Giọng cô gái nhỏ nhẹ, căng thẳng như sợ nghe phải điều mình không muốn.

-"Em yên tâm, anh là Beta.

Không sao cả, Jung Eun."

-"Trời ơi... em lo chết đi được, anh hai ơi..."

Lee Jung Eun siết tay lại, giọng run lên vì xúc động.

Cô là em gái sinh đôi của Chan—nhưng cả hai đã giấu nhẹm thân phận, sống như hai học sinh không hề quen biết.

Ngay từ đầu, Chân đã lựa chọn điều này.

Là một người anh, cậu sợ em mình sẽ bị chú ý, bị bắt nạt, bị tổn thương.

Và hơn hết, cậu muốn bảo vệ cô khỏi thứ gọi là "tầng lớp."

Trong mắt người khác, họ không phải anh em.

Chỉ là hai người xa lạ, tình cờ cùng nhận học bổng.

-"Dạo này học hành ổn chứ?"

Chan hỏi, ánh mắt vẫn dõi theo gương mặt em gái.

-"Ổn mà... còn anh?"

-"Cũng tạm ổn..."

Jung Eun cắn môi, ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng:
"Anh à... em nghe được một chuyện...

Hôm qua, tụi bạn trong lớp bàn tán... có một luật mới.

Hình như do mấy người trong hội học sinh đặt ra."

Chan sững lại: "Anh cũng có nghe Changbin nhắc sơ qua...

Bọn họ đều là con cháu các gia tộc lớn, giàu có, quyền lực tuyệt đối.

Nghe nói toàn bộ luật lệ trong trường—do chính họ tạo ra.

Không ai dám động vào."

Chan cúi xuống nhìn em gái, giật mình khi thấy vẻ mặt tái nhợt, đầy hoang mang của cô.

-"Sao vậy?

Em mệt à?"

Cậu đặt tay lên trán cô, nhiệt độ bình thường.

-"Anh... chết rồi... em..."

Jung Eun cắn chặt môi, bàn tay run rẩy siết lấy mép áo cậu.

Đôi mắt đỏ hoe ngước lên, giọng vỡ vụn:
- "Hôm trước... em... em lỡ động đến họ rồi.

Em... không cố ý... nhưng giờ em lo quá..."

Trái tim Chân như ngừng đập.

Không thể nào.

Cậu đã tận mắt chứng kiến những người "lỡ tay chọc giận" hội học sinh ấy.

Họ không bị đuổi học.

Không bị xử phạt chính thức.

Nhưng họ bị biến mất, hoặc sống không bằng chết.

Còn đám người trong hội học sinh?

Mỗi người một nụ cười nhàn nhạt, như thể chỉ vừa gạt bụi khỏi vai áo.

-"Trước hết em cứ bình tĩnh cái đã đấy anh sẽ xử lý, còn từ bây giờ cố gắng không chạm mặt với họ là được nhé, được rồi về thôi giờ cũng muộn rồi, không sao đâu mọi thứ sẽ ổn thôi có anh ở đây..." cậu ôm cô xoa xoa lưng cho cô để cô bớt căng thẳng lo lắng.

Buổi tối hôm đó, sau khi tiễn Jung Eun về khu ký túc xá nữ, Chan không thể yên lòng.

Cậu trằn trọc suốt đêm, trong đầu chỉ quanh quẩn một điều—"Họ là ai?"

Những kẻ đứng sau hội học sinh, những người có thể thay đổi cả cuộc đời một học sinh chỉ bằng một cái phẩy tay.

Sáng hôm sau, trong căn phòng học tràn ánh nắng, Chan ngồi xuống bên cạnh Changbin, tay vẫn nắm chặt cuốn sổ ghi chú chưa kịp mở.

"Changbin..."

Cậu hạ giọng, ánh mắt không giấu được sự nghiêm túc.

"Tớ cần hỏi cậu một chuyện.

Thành thật."

Changbin quay sang, hơi nhướng mày: "Ừ?"

"Gia tộc của những người trong hội học sinh ấy... là thế nào?"

Giọng Chan khẽ nhưng đầy trọng lượng, như thể mỗi từ đều kéo theo nỗi lo nặng nề trong lòng cậu.

Changbin im lặng trong vài giây, rồi thở dài, như thể đã lường trước được câu hỏi này.

"Chan à... cậu thật sự muốn biết?"

Cậu gật đầu, ánh mắt kiên định.

"Được thôi...

Nhưng một khi biết rồi, cậu phải hiểu—có những thứ không thể quay đầu."

Chan nuốt nước bọt, lặng lẽ gật.

Changbin ngả người ra sau, mắt nhìn trần lớp học, giọng trầm xuống:
"Nghe cho kỹ nhé.

Hội học sinh ở đây không đơn giản là hội học sinh.

Họ là con của mười hai gia tộc quyền lực nhất đất nước.

Mỗi gia tộc kiểm soát một lĩnh vực cốt lõi: quân đội, tài chính, pháp luật, y tế, công nghệ, truyền thông...

Cậu hiểu ý tớ rồi chứ?

Chính phủ này, xã hội này—đều nằm dưới tay họ.

KẺ SĂN – TỐI CAO THƯỢNG LƯU
Choi Seungcheol – Thủ lĩnh nhóm
Gia tộc: Kiểm soát quân đội, anh luôn là người Lạnh lùng, độc đoán, áp chế người khác bằng sức mạnh và khí chất.

Có tố chất lãnh đạo bẩm sinh, không bao giờ cho phép mình bị thách thức.Người đứng đầu nhóm, tất cả đều nghe theo lời hắn.

Yoon Jeonghan – Thiên thần đội lốt ác quỷ
Gia tộc: Thống trị truyền thông và báo chí,tính cách: Dịu dàng, thông minh và luôn mỉm cười, nhưng phía sau là một kẻ thao túng tâm lý, độc ác và thích hành hạ kẻ yếu.

Giỏi tâm lý chiến, bẻ cong sự thật dễ như trở bàn tay.

Hong Jisoo (Joshua) – Vẻ ngoài thiên lương, bên trong điên loạn
Gia tộc: Thống trị giáo dục và tri thức quốc gia, nhìn thì có vẻ anh là một người nhã nhặn, nho nhã, tưởng như là "người tốt", nhưng thực chất là kẻ cuồng tín với những trò chơi tra tấn, thích nhìn người khác vỡ vụn trong tuyệt vọng.

Bộ Tứ Kế Cận
Moon Junhui – Vui vẻ ngoài mặt, tâm lý bất ổn, tàn độc trong bóng tối
Gia tộc Moon: Lĩnh vực công nghệ và trí tuệ nhân tạo,Tính cách: Hoàn hảo không tì vết, sắc sảo, nghiêm túc.

Nhưng khi nổi giận sẽ trở thành kẻ tàn nhẫn, phá nát tất cả không chừa thứ gì.

Lee Jihoon (Woozi) – Thiên tài hoàn hảo, đáng sợ khi nổi giận
Gia tộc Lee: Nắm giữ ngành giải trí,Tính cách: Hoạt bát, lạc quan, nhưng đó chỉ là lớp mặt nạ.

Bên trong là người thiếu kiểm soát, điên cuồng và thích chơi đùa với cảm xúc người khác.

Kwon Sooyoung (Hoshi) – Ngông cuồng và bốc đồng
Gia tộc Kwon: Lĩnh vực thể thao và đào tạo thể chất cấp cao,Tính cách: Thích chứng minh bản thân bằng hành động ngông nghênh.

Là kiểu người muốn gì là phải có, bạo lực và cục súc khi không đạt được điều mình muốn.

Jeon Wonwoo – Điềm tĩnh, chiếm hữu đến đáng sợ
Gia tộc Jeon: Kiểm soát pháp luật và toà án,Tính cách: Ít nói, lạnh lùng, thông minh.

Anh không hành động vội vàng mà luôn ra tay cuối cùng, nhưng một khi đã nhắm tới ai thì sẽ khóa chặt không lối thoát.

Ba cậu ấm ngông cuồng
Seo Minghao (The8) – Tàn nhẫn và sắc bén
Gia tộc Seo: Thống lĩnh ngành nghệ thuật và mỹ học,Tính cách: Rất coi trọng sự "hoàn mỹ", thích dùng cái đẹp để hủy diệt kẻ khác.

Tàn nhẫn với những gì không hoàn hảo.

Là người sành sỏi và có gu ác độc.

Lee seokmin – Tươi cười nhưng là cơn lốc phá hủy
Gia tộc Lee: Điều khiển truyền thông giải trí và quảng bá hình ảnh quốc gia,Tính cách: Luôn cười, thân thiện, năng động, nhưng thực ra là người thích phá nát sự yên ổn của người khác.

Lúc tấn công thì không ai lường trước.

Kim Mingyu – Vẻ ngoài lãng tử, bên trong là thú hoang
Gia tộc Kim: Thống trị bất động sản và kiểm soát đất đai, anh ta ao ráo, đẹp trai, thu hút – nhưng bên trong lại là kẻ thích áp chế thể xác, thích nhìn kẻ yếu run rẩy.

Có xu hướng sở hữu và không bao giờ buông tha.

Hai em út – Kẻ thí nghiệm tinh thần
Choi Hansol – Trầm mặc và tàn nhẫn một cách ngọt ngào
Gia tộc Choi: nhánh của gia tộc choi Quản lý toàn bộ hệ thống y sinh và sinh học con người,Tính cách: Yên lặng, nhẹ nhàng nhưng thực chất là kẻ biến thái trong nghiên cứu tâm lý – sinh học.

Thích xem con người như chuột thí nghiệm.

Boo Seungkwan – Cười trong sự điên loạn, sát khí ngọt ngào
Gia tộc Boo: Thống trị tâm lý học, trị liệu, và thao túng cảm xúc con người,Tính cách: Là thiên tài về cảm xúc và tâm lý, biết người khác sợ gì, cần gì để phá huỷ tinh thần họ.

Giỏi thao túng và kiểm soát người khác như con rối.

Chan siết chặt nắm tay, tim đập mạnh.

"Vậy... luật mới là gì?"

Changbin im lặng một lúc lâu, rồi nói khẽ, như sợ chính không khí cũng đang lắng nghe:

"Là một 'chính sách thử nghiệm'.

Họ gọi là 'Tháng Thanh Trừng.' Mỗi tháng, một học sinh bị chỉ định làm 'mồi nhử'."

"Mồi nhử?"

Chan lặp lại, sống lưng lạnh buốt.

"Ừ.

Một học sinh không thuộc giới thượng lưu, không có hậu thuẫn gia tộc... sẽ bị chọn.

Sau đó thì..."

Changbin nuốt khan.

"Tớ nghe đồn người bị chọn... sẽ bị 'săn'.

Không phải giết—nhưng cũng không phải sống.

Họ trở thành đồ chơi của hội học sinh.

Bị giam cầm, bị tra tấn tinh thần... và đôi khi còn tệ hơn thế."

Chan thấy đầu óc quay cuồng.

Cậu thở dốc, môi khô khốc.

"Câu nói... mỗi tháng?"

"Ừ.

Và tỉ lệ bị chọn của dân thường là 30%."

Ánh mắt Chan dần chuyển sang hỗn loạn.

Cậu không còn nghe rõ tiếng giảng bài phía trước.

Trong đầu chỉ còn tiếng run rẩy của Jung Eun tối hôm qua, và bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo cậu—run rẩy, hoảng loạn.

Không thể để chuyện đó xảy ra.

Không với em gái cậu.

Không bao giờ.

Cả buổi học gần như cậu đã rất lo lắng cho đứa em gái của mình, liệu bọn họ có bỏ qua cho con bé không, và nếu thật sự người bị chọn là em ý thì cậu nên làm gì bây giờ.

Hôm nay là ngày 29 mai chính là " THÁNG THANH TRỪNG" đầu tiên trong luật lệ mới, đêm hôm nay câu thật sự lo lắng đến mức không ngủ được mặc dù cậu đã an ủi đứa em gái rằng " không sao có anh đây rồi" dù nói như thế nhưng cậu không dám chắc có thể làm gì vì họ là người có quyền lực cậu chỉ là một người địa vị không có, gia tộc cũng không với người như cậu mới thật sự lo lắng về điều luật mới này.

Cậu ngồi dậy bước ra khỏi KTX để hít thở không khí một chút,

Khuôn viên trường vào ban đêm luôn mang vẻ yên tĩnh kỳ lạ.

Gió thổi nhè nhẹ, làm rì rào những tán cây, và ánh trăng len qua kẽ lá chiếu xuống những vệt sáng dài trên nền gạch.

Chan bước chậm rãi trên lối đi lát đá giữa khu vườn phía sau khu A.

Cậu không ngủ được, tâm trí đầy lo lắng cho Jung Eun, cho luật lệ kỳ quái và đáng sợ kia.

-"Chỉ là đi dạo thôi... chỉ là hít thở... không có gì đâu."

Tự nhủ là thế, nhưng tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực.

Khi cậu rẽ qua góc vườn nơi đặt chiếc ghế đá nhỏ, Chân bỗng khựng lại.

Có người đã ngồi ở đó.

Một chàng trai tóc dài ngang cổ, mặc đồng phục trường, nhưng không cài khuy áo, cà vạt tháo lỏng thả lơi như chẳng quan tâm gì đến quy tắc.

Ánh trăng hắt xuống mái tóc sáng màu của người đó khiến cả gương mặt như phát sáng.

Đẹp.

Rất đẹp.

Nhưng lạ lắm.

Chan do dự.

Lỡ mất rồi, giờ quay đi thì kỳ.

Thế là cậu bước tiếp, cố không nhìn, nhưng...

"Trễ rồi mà vẫn còn ai đi dạo một mình à?"

Giọng nói ấy vang lên, nhẹ nhàng, du dương như tiếng nhạc piano, khiến Chàng bất giác quay lại.

"À... vâng, em... không ngủ được."

Cậu cười ngượng.

"Không quấy rầy anh chứ?"

Người kia khẽ lắc đầu, vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh mình.

"Không đâu.

Ngồi đi."

Chan ngập ngừng vài giây rồi cũng ngồi xuống.

Không khí thật lạ.

Người này không tỏa ra cảm giác nguy hiểm, mà như thể...

đã sống ở nơi này rất lâu rồi, thấu hiểu cả những tiếng gió đêm.

"Anh là học sinh ở đây à?"

Chan hỏi nhỏ.

Người kia mỉm cười, nụ cười khiến đêm lạnh đi vài độ nhưng lại không thể ghét được.

"Cũng có thể gọi vậy."

"Em là Lee Chan, năm nhất."

Cậu tự giới thiệu.

"Anh tên gì ạ?"

Người kia nghiêng đầu, mắt ánh lên tia thích thú:
"Em không biết anh à?"

Chan gãi đầu, xấu hổ.

"Chắc anh là người nổi tiếng?

Em mới lên thành phố học nên còn... gà mờ lắm."

Người kia cười khúc khích, như thật sự bị câu nói ấy chạm trúng điểm yếu.

Hắn chống cằm, nhìn Chan đầy tò mò.

"Anh là Jeonghan."

"Ồ... nghe quen lắm... nhưng mà..."

Chan bối rối.

"Xin lỗi, em vẫn chưa nhớ ra được."

Jeonghan nhìn cậu, rồi... bật cười, tiếng cười khẽ khàng nhưng chứa đầy ẩn ý.

"Em đúng là thú vị thật.

Lâu rồi mới có người nói chuyện với anh như thế."

Chan không hiểu ý lắm, nhưng cậu cũng cười theo.

Hai người ngồi đó một lúc lâu, chỉ nghe tiếng gió thổi và tiếng côn trùng đêm.

Khi Chan đứng dậy chào để về, Jeonghan vẫn ngồi yên, nhìn theo bóng lưng cậu chậm rãi khuất dần.

"Lee Chan... hửm?"
 
Lê Chiến Cần Ngủ
Chương 2


Hôm nay là ngày 29 mai chính là " THÁNG THANH TRỪNG" đầu tiên trong luật lệ mới, đêm hôm nay câu thật sự lo lắng đến mức không ngủ được mặc dù cậu đã an ủi đứa em gái rằng " không sao có anh đây rồi" dù nói như thế nhưng cậu không dám chắc có thể làm gì vì họ là người có quyền lực cậu chỉ là một người địa vị không có, gia tộc cũng không với người như cậu mới thật sự lo lắng về điều luật mới này.Cậu ngồi dậy bước ra khỏi KTX để hít thở không khí một chút.Khuôn viên trường vào ban đêm luôn mang vẻ yên tĩnh kỳ lạ.

Gió thổi nhè nhẹ, làm rì rào những tán cây, và ánh trăng len qua kẽ lá chiếu xuống những vệt sáng dài trên nền gạch.Chan bước chậm rãi trên lối đi lát đá giữa khu vườn phía sau khu A.

Cậu không ngủ được, tâm trí đầy lo lắng cho Jung Eun, cho luật lệ kỳ quái và đáng sợ kia.-"Chỉ là đi dạo thôi... chỉ là hít thở... không có gì đâu."

Tự nhủ là thế, nhưng tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực.Khi cậu rẽ qua góc vườn nơi đặt chiếc ghế đá nhỏ, Chan bỗng khựng lại.

Có người đã ngồi ở đó.Một chàng trai tóc dài ngang cổ, mặc đồng phục trường, nhưng không cài khuy áo, cà vạt tháo lỏng thả lơi như chẳng quan tâm gì đến quy tắc.Ánh trăng hắt xuống mái tóc sáng màu của người đó khiến cả gương mặt như phát sáng.

Đẹp.

Rất đẹp.

Nhưng lạ lắm.Chan do dự.

Lỡ mất rồi, giờ quay đi thì kỳ.

Thế là cậu bước tiếp, cố không nhìn, nhưng...

-"Trễ rồi mà vẫn còn ai đi dạo một mình à?"

Giọng nói ấy vang lên, nhẹ nhàng, du dương như tiếng nhạc piano, khiến Chàng bất giác quay lại.

-"À... vâng, em... không ngủ được."

Cậu cười ngượng.

"Không quấy rầy anh chứ?"

Người kia khẽ lắc đầu, vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh mình.

-"Không đâu.

Ngồi đi."

Chan ngập ngừng vài giây rồi cũng ngồi xuống.

Không khí thật lạ.

Người này không tỏa ra cảm giác nguy hiểm, mà như thể...

đã sống ở nơi này rất lâu rồi, thấu hiểu cả những tiếng gió đêm.

-"Anh là học sinh ở đây à?"

Chan hỏi nhỏ.Người kia mỉm cười, nụ cười khiến đêm lạnh đi vài độ nhưng lại không thể ghét được.

-"Cũng có thể gọi vậy."

-"Em là Lee Chan, năm nhất."

Cậu tự giới thiệu.

-"Anh tên gì ạ?"

Người kia nghiêng đầu, mắt ánh lên tia thích thú:
-"Em không biết tên anh à?"

Chan gãi đầu, xấu hổ.

- "Chắc anh là người nổi tiếng?

Em mới lên thành phố học nên còn... gà mờ lắm."

Người kia cười khúc khích, như thật sự bị câu nói ấy chạm trúng điểm yếu.

Hắn chống cằm, nhìn Chan đầy tò mò.-"Vậy thì bí mật nhé" Chan bối rối.Jeonghan nhìn cậu, rồi... bật cười, tiếng cười khẽ khàng nhưng chứa đầy ẩn ý.-"Em đúng là thú vị thật.

Lâu rồi mới có người nói chuyện với anh như thế."

Chan không hiểu ý lắm, nhưng cậu cũng cười theo.

Hai người ngồi đó một lúc lâu, chỉ nghe tiếng gió thổi và tiếng côn trùng đêm.

Khi Chan đứng dậy chào để về, Jeonghan vẫn ngồi yên, nhìn theo bóng lưng cậu chậm rãi khuất dần.

-"Lee Chan... hửm?"

8h30 sáng ngày 30 tháng 02.

Tiếng chuông trường reo lên... không theo nhịp thường lệ.

Nó kéo dài, vang vọng như đang báo hiệu điều gì đó rất không ổn.Ngay sau đó, loa phát thanh toàn trường bật lên.

"Xin toàn bộ học sinh giai cấp dân thường có mặt đầy đủ tại hội trường lớn.

Buổi thông báo đầu tiên cho Tháng Thanh Trừng – theo luật mới – sẽ được tiến hành ngay bây giờ."

Giọng nói đều đều, không cảm xúc, nhưng rợn ngợp như tiếng kéo lê kim loại trên nền đá lạnh.Khắp các dãy hành lang, học sinh dừng bước, nhìn nhau – ánh mắt hoang mang lẫn sợ hãi.Chan siết chặt quai cặp.

Tay cậu đổ mồ hôi lạnh.-"Jung Eun đâu rồi...?"

Cậu lẩm bẩm, mắt dáo dác tìm quanh giữa biển người đang đổ về hội trường.Một bàn tay níu lấy tay áo cậu từ phía sau.

Là em gái cậu.

Jung Eun.Mắt cô đỏ hoe.

Chan nắm chặt tay em, gật đầu:
- "Không sao.

Có anh đây rồi."

Cậu lặp lại câu nói quen thuộc.

Nhưng lần này, giọng cậu run hơn cả người nghe.Hội trường lớn.Nơi đáng lẽ dùng để tổ chức lễ tốt nghiệp hay các cuộc thi học thuật, hôm nay lại trở thành sân khấu của một bản án lạnh lùng.12 chiếc ghế đặt cao trong phòng chờ dành cho họ nơi có thể quan sát mọi hành động của cả hội trường này.

Chỉ có ba người ngồi sẵn – Choi Seungcheol, Jeonghan, và Hong Jisoo – ba người lớn nhất trong Hội Học Sinh.

Họ ngồi đó như ba vị thần thẩm phán, ánh mắt lạnh tanh quét xuống phía dưới.Không khí đặc quánh đến mức gần như không thở nổi.Một nữ giáo viên bước lên cầm micro, giọng cố giữ bình tĩnh:
"Sau khi xét tuyển và lựa chọn theo các tiêu chí được ban hành bởi Hội Học Sinh...

Người đầu tiên được chọn làm Mồi cho Tháng Thanh Trừng... là..."

Không khí như đông cứng.

Trái tim hàng trăm học sinh như ngừng đập.

"...Lee—"Chan giật mình.

Tim cậu như vỡ tung trong lồng ngực.

Jung Eun siết chặt tay anh đến mức trắng bệch.

"...Lee Hyerin, lớp 1D5."

Cả hội trường thở hắt ra – một luồng hỗn hợp giữa thở phào và kinh hoàng.Chan như muốn quỵ xuống ngay tại chỗ, còn Jung Eun thì không thể đứng vững nếu không có tay anh giữ lại.

Họ may mắn... lần này.

Nhưng không ai đảm bảo sẽ là lần sau.Và trên bục cao kia, Jeonghan vẫn nhìn xuống đám đông như đang tìm kiếm một thứ gì đó.

Khi ánh mắt hắn dừng lại trên Chan – người đang siết lấy em gái – một nụ cười nhẹ, gần như không thể nhận ra, khẽ nhếch lên nơi khóe môi.Phòng KTX nam – 10h sáng.

Chan đóng cửa lại thật khẽ, như thể sợ âm thanh cũng có thể gây rắc rối.Jung Eun ngồi gục bên mép giường, hai tay siết lấy nhau, ánh mắt vẫn chưa hoàn hồn sau thông báo buổi sáng.

Chan tiến lại, quỳ xuống trước mặt em gái, giọng khẽ run:
-"Em... kể anh nghe được chưa?

Rốt cuộc... em đã lỡ động đến họ là sao?

Là ai trong số bọn họ?"

Jung Eun ngập ngừng.

Đôi mắt đỏ hoe đảo qua cánh cửa phòng, như sợ có ai đang lắng nghe.

-"...Là... trong một buổi sinh hoạt câu lạc bộ hôm đầu tuần...

Em không biết người đó là ai.

Anh ta đến muộn, lại chẳng đeo bảng tên, thái độ rất... kiêu ngạo."

-"Anh ta vô tư bước vào phòng, giẫm lên mô hình em đang lắp cùng nhóm.

Em bực quá nên..."

Cô cắn môi.

-"...Em đứng dậy, nói thẳng mặt là: 'Anh nên xin lỗi, đừng nghĩ ai cũng phải nhường đường cho anh chỉ vì anh giàu.'"
Chan chết điếng.

-"Và... người đó nói gì?"

-"Anh ta không tức giận.

Chỉ... nhìn em, mỉm cười."

-"Rồi nói một câu mà em nhớ đến bây giờ: 'Tên em là gì nhỉ?

À, không cần.

Anh sẽ nhớ.'"
Không khí trong phòng như bị đóng băng.Chan cảm thấy gai ốc nổi khắp người.

-"Tên đó... trông như thế nào?" – Chặn hỏi, dù trong lòng đã lờ mờ đoán được điều gì đó.

Jung Eun lẩm nhẩm, có nhớ:
-"Anh ta cao, ánh nhìn rất lạnh nhưng nói chuyện thì nhẹ nhàng.

Mặc sơ mi trắng, cài đến tận cổ.

Có đeo nhẫn bạc ở tay trái..."

Chan nín thở.

Đó là mô tả hoàn hảo cho...

Wonwoo.Jeon Wonwoo – kẻ được mệnh danh là "bóng tối im lặng" của Hội học sinh.Không ồn ào, không đe dọa công khai, nhưng ai bị hắn nhắm tới thì chỉ có hai kết cục: mất tích hoặc sống không bằng chết.Chan cảm thấy lòng mình thắt lại.

-"Jung Eun...

Em nhớ kỹ nhé.

Từ giờ, tránh xa mọi người lạ.

Không bắt chuyện.

Không phản ứng.

Nếu có chuyện gì... nói với anh ngay, được không?"

Jung Eun gật đầu, đôi mắt rơm rớm nước.Chan đứng dậy, bước ra cửa sổ.

Bầu trời hôm nay không nắng.

Lạnh đến rợn người.

Cậu cắn chặt môi.

-"Wonwoo...

Mình phải làm gì nếu anh ta thực sự đã để mắt đến em ấy?"

Cậu không biết.

Cậu chỉ biết, trò chơi vừa bắt đầu.

Và cả hai anh em đều đang đứng trong tầm ngắm.Sau cái ngày cái tên được công bố thì " Tháng Thanh Trừng" đã được diễn ra, người được gọi tên đó không phải đối mặt trực tiếp với chính Hội học sinh mà là những giai cấp khác từ thượng lưu cho đến các cấp địa vị khác trong xã hội.

Mỗi ngày những cảnh bắt nạt đầy ghê rợn của những kẻ đó với người được xứng tên kia khiến cho những người có gia cấp dân thường đều lo lắng trong nỗi sợ một ngày nào đó bị nhắm đến.Ngày cuối cùng của "Tháng Thanh Trừng" của lần đầu tiên, không khí trong trường nặng nề và căng thẳng đến mức ai cũng cảm thấy như mình có thể ngạt thở.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào những học sinh dân thường, trong khi những học sinh thuộc gia tộc thượng lưu lại thản nhiên, không mảy may lo lắng.Tiếng loa vang lên, thông báo cái tên tiếp theo sẽ phải đối mặt với "Tháng Thanh Trừng".

"Tên người bị gọi là...

Jung Eun."

Cả trường im phăng phắc, rồi sự xôn xao bắt đầu lan rộng.

Mọi người đều quay lại nhìn nhau trong sự kinh ngạc và bối rối.

Không ai ngờ rằng người tiếp theo lại là Jung Eun, cô gái luôn giấu kín thân phận và là em gái sinh đôi của Lee Chan.Jung Eun đứng chết lặng tại chỗ, đôi mắt tròn xoe, tâm trí như quay cuồng.

Cô không thể tin được những gì mình vừa nghe.

Cái tên của cô được công bố.

Cô – người luôn tìm cách tránh xa sự chú ý, lại trở thành mục tiêu của "Tháng Thanh Trừng".Ngay lúc đó, cô vội vã rút điện thoại ra, nhắn tin cho Lee Chan.

-"Anh ơi... anh phải làm gì bây giờ?

Tên của em bị gọi rồi!"

Lee Chan, lúc này đang đứng trong hành lang, cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt.

Cậu nhanh chóng nhắn lại.

- "Không sao đâu, em đừng lo.

Anh sẽ tìm cách bảo vệ em."

Nhưng thực tế, cậu biết rằng việc bảo vệ em gái mình trong hệ thống này là một điều gần như không thể.

Những giai cấp quyền lực đã quá mạnh mẽ, và dù cậu có cố gắng, họ vẫn sẽ đẩy Jung Eun vào tình thế không thể thoát ra được.

Vậy tại sao Jung Eun lại bị gọi tên trong "Tháng Thanh Trừng"?

Câu trả lời đơn giản nhưng lại đầy đau đớn: Cô đã đụng phải Wonwoo.

Kể từ đó, Wonwoo đã quyết định đưa Jung Eun vào danh sách "Tháng Thanh Trừng" như một hình phạt, nhằm dạy cho cô biết rằng không ai dám đụng đến hắn mà không phải trả giá.Một vài phút sau, Lee Chan nhận được cuộc gọi từ Jung Eun.

Giọng cô nghe có vẻ rất mệt mỏi và hoảng loạn.

-"Anh, em... em không biết phải làm sao nữa.

Họ sẽ làm gì với em?"

-"Em cứ bình tĩnh đi, anh sẽ tìm cách.

Đừng sợ, anh không để em một mình đâu."

Nhưng thực tế, Lee Chan biết rằng lần này, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.

Cậu cảm nhận được rằng có một thứ gì đó tối tăm và nguy hiểm đang chờ đợi họ.Wonwoo, sau khi thấy cái tên của Jung Eun bị xướng lên, chỉ đứng một góc, nở một nụ cười lạnh lùng.

- "Cô ta không biết giữ miệng.

Đúng là cái giá phải trả cho những kẻ không biết tôn trọng quyền lực."

Wonwoo thầm nghĩaHắn không hề lo lắng, vì đối với những người như Jung Eun, sự trừng phạt là điều đã được an bài từ trước.

Cả hội học sinh đều biết rằng chỉ cần một lời nói không đúng, một hành động không đúng, thì những người thuộc giai cấp dân thường sẽ phải trả giá.Ngày hôm sau, Jung Eun bị bắt gặp ở khu vực trường, nơi cô bị những học sinh thuộc các gia tộc quyền lực khác xúm lại sỉ nhục, đe dọa và lăng mạ.

Mỗi lời nói, mỗi ánh mắt đầy khinh bỉ khiến cô cảm thấy như mình bị xé toạc ra, không còn chút tự trọng nào.Đến chiều tối, khi Jung Eun quay về phòng, cô ngồi thẫn thờ trên giường, ánh mắt vô hồn, cơ thể mệt mỏi.

-"Sao lại thế này?

Em chỉ vô tình làm phật lòng hắn... sao lại phải chịu đựng những thứ này?"

Jung Eun nói với chính mình
Cô cắn chặt môi, nước mắt không ngừng rơi.

Cảm giác bất lực và tuyệt vọng dâng lên trong lòng, khi mà cả hệ thống này đều chống lại cô.

Lee Chan, khi thấy em gái mình trong tình trạng như vậy, cảm thấy mọi thứ trở nên tối tăm hơn bao giờ hết.

Cậu không thể làm gì, không thể bảo vệ Jung Eun khỏi cái hệ thống tàn nhẫn này.

-"Em sẽ không phải chịu đựng mãi đâu, Jung Eun.

Anh sẽ tìm cách... nhất định sẽ có cách."

Lee Chan thầm nghĩNhưng với tình hình hiện tại, cậu không chắc chắn có thể cứu cô khỏi bàn tay lạnh lùng của Hội học sinh và những kẻ quyền lực đứng sau.
 
Lê Chiến Cần Ngủ
Chương 3


Buổi trưa, canteen của trường đông đúc và hỗn loạn như mọi ngày.

Nhưng với Jung Eun, nơi này chưa bao giờ là nơi an toàn.Từ sau khi cái tên cô được xướng lên trong "Tháng Thanh Trừng", mỗi lần xuất hiện ở nơi công cộng đều là một lần phải thận trọng né tránh ánh mắt khinh miệt, những lời nói đay nghiến và hành động ẩn ý.Nhưng hôm nay, Lee Chan đang bận nghe điện thoại từ giáo viên nên không thể kịp đi cùng cô như mọi ngày.Ở một góc khuất trong canteen, nơi ánh đèn mờ hơn hẳn và không có nhiều người dám lại gần...Một nhóm học sinh thượng lưu – con cháu của các gia tộc có quyền – đã chặn Jung Eun lại.

-"Con nhỏ này vẫn còn dám ló mặt ra ăn trưa à?"

-"Đúng là không biết xấu hổ.

Chẳng phải mày là 'con sâu' bị gọi tên tháng trước sao?"

-"Hay là hôm nay cho nó ăn bữa trưa đặc biệt đi, nhỉ?"

Một tiếng xoảng vang lên khi khay thức ăn của cô bị hất đổ xuống đất.

Thức ăn văng tung tóe, dính vào đồng phục trắng.

Cô đứng đó, cắn răng chịu đựng, bàn tay siết chặt.Những khi một đứa định nắm lấy tóc cô kéo ngẩng mặt lên...-"Buông ra!!" – giọng Lee Chan vang lên đầy tức giận, như một tiếng nổ giữa không gian hỗn loạn.Cậu lao đến, đẩy mạnh kẻ kia ra khỏi em gái mình.

Cả người Chán như đang run lên vì giận dữ.

- "Chỉ vì cô ấy bị xướng tên mà mấy người nghĩ có thể làm bất cứ thứ gì à?!

Mấy người còn là người không?!"

-"Ồ, nhìn xem ai đây...

Là 'thằng nhà quê' hay theo chân con bé này?"

Lee Chan bước lên che chắn trước mặt Jung Eun, dang tay ra như một tấm khiên sống.

-"Tôi không quan tâm mấy người là con cháu của gia tộc nào... nhưng đụng đến em ấy lần nữa, tôi không nhịn đâu."

Không khí bỗng lặng đi.

Một sự căng thẳng lan rộng khắp canteen.Và rồi...Một giọng nam trầm, lạnh lùng vang lên phía sau lưng Chan
-"Bạn gái cậu sao?"

Chan cứng người.

Cậu từ từ quay lại.

Trước mặt cậu là ba người trong Hội học sinh – Moon Junhui, Minghao và...

Wonwoo – người Chán chưa từng chính thức gặp mặt, nhưng đã nghe danh.Junhui chống tay lên bàn, ánh mắt đầy thích thú.

-"Hmm.. tình thương mến thương chưa kìa"
Minghao thì chỉ đơn giản nhếch môi cười, hai tay đút túi.

Còn Wonwoo, ánh mắt sắc như dao, không nói một lời.

Hắn chỉ nhìn Chân một lúc lâu, đôi mắt như muốn xé toạc từng lớp bí mật mà cậu đang cố giữ.Lee Chan quay người che chắn cho Jung Eun thêm một lần nữa, trong lòng biết rõ:
"Đối mặt với mấy người này không dễ dàng như cậu nghĩ" -"...Tôi không biết các anh đang nghĩ gì.

Nhưng dù thế nào, Jung Eun cũng không đáng bị đối xử như vậy."

-"Ồ, cậu đang dạy dỗ tụi tôi à?"

Junhui anh cười khẩy trước câu nói của cậuKhông ai trong Hội học sinh ra tay.

Họ chỉ quan sát.

Nhưng với Chan, đó còn đáng sợ hơn cả bị đánh – vì ánh mắt họ cho thấy một điều:Từ giờ phút này, cậu và em gái...

đã lọt vào tầm ngắm.Không khí trong canteen dường như đóng băng.

Những học sinh thường dân đang nép mình im lặng, không ai dám thở mạnh.Lee Chan vẫn đứng chắn trước mặt em gái, tim đập loạn trong lồng ngực.

Mồ hôi chảy xuống trán, nhưng đôi mắt cậu lại sáng rực, tràn đầy quyết tâm.Cậu biết rõ... nếu hôm nay không làm gì, Jung Eun sẽ không còn lối thoát.Và rồi... cậu làm điều chưa từng nghĩ mình sẽ làm.Chan ngước mặt lên ngay trước mặt ba thành viên Hội học sinh, cúi đầu thật sâu, giọng run rẩy nhưng rõ ràng:
-"Xin các anh...

để tôi thay em ấy."

-"Tôi là người đã không trông chừng em ấy cẩn thận...

Tôi là người đáng trách.

Nếu các anh muốn trút giận... xin hãy chọn tôi"Junhui bật cười trước cảnh tượng đó, tiếng cười của hắn vang vọng đầy trêu ngươi:
-"Hừm... cậu biết thừa nếu bị xướng tên thì mình sẽ bị gì mà?

Vậy mà vẫn muốn thay cho cô bạn gái sao?

Trong khi rõ ràng luật là luật?

Đáng yêu thật đấy."

Minghao lặng lẽ quan sát, ánh mắt như đang cân nhắc một thứ gì rất thú vị, như thể... cậu vừa xem được màn biểu diễn mà chưa đến đoạn cao trào.Còn Wonwoo, lần đầu lên tiếng, chất giọng trầm và khó đoán:
-"Cậu nghĩ mình có tư cách mặc cả với chúng tôi sao?"

Chan ngẩng đầu lên, mắt cậu ánh lên sự tuyệt vọng nhưng không buông xuôi.-"Tôi không có tư cách gì cả.

Nhưng tôi có thể chịu được.

Gấp mười, gấp trăm lần so với những gì các người làm với em ây... tôi đều chịu được.

Làm ơn."

Jung Eun bật khóc sau lưng anh trai.

Cô nắm lấy vạt áo Chan, kéo mạnh, giọng nghẹn ngào:
-"Anh đừng làm vậy...

đừng...!"

Khoảnh khắc đó, như một đoạn phim câm quay chậm.

Những người chứng kiến cũng không dám thở mạnh.Junhui chống cằm suy nghĩ, ánh mắt lóe lên:
-"Tôi không chắc là nên cảm động hay nên chơi đùa với hai người kỹ hơn nữa..."

-"Tôi nghĩ... giờ thì cậu thú vị rồi đấy."

Minghao thản nhiênWonwoo chỉ nhìn Chân thêm vài giây.

Rồi quay đi, để lại một câu không rõ ý:
-"Sự đánh đổi... sẽ không rẻ đâu."

Và thế là họ rời đi.

Không để lại một lời hứa, cũng không ra tay.Nhưng Lee Chan biết rõ — Từ nay, món nợ mà cậu vừa gánh lên vai... không chỉ dành cho mình.Sau khi ba người kia rời đi,Chan im lặng.

Tim đập loạn trong lồng ngực, cổ họng nghẹn lại.

Cậu không thể nói sự thật.

Không thể nói rằng JungEun là em gái ruột.

Rằng cậu là người anh sinh đôi đã luôn che chở, luôn giấu đi thân phận vì nỗi sợ bị coi là "khác biệt".Hồi đó, khi vẫn chưa có dấu hiệu phân hoá, cậu đã nơm nớp lo sợ một ngày mình sẽ là Omega – tầng lớp thấp nhất trong mắt xã hội.

Nếu điều đó xảy ra, và nếu ai biết cậu và JungEun là anh em sinh đôi... họ sẽ dùng JungEun để trừng phạt cậu.

Đe doạ cậu.

Phá vỡ cô ấy.Giờ đây, điều cậu lo sợ đã xảy ra.

Nhưng không phải theo cách cậu tưởng tượng.

Trường học này cái lò luyện địa ngục đội lốt giáo dục có những luật lệ còn độc ác hơn luật quốc gia.

Hiện tạiTrong đầu Lee Chan là một mớ hỗn độn.

Nếu họ đồng ý... nếu cậu được thay JungEun... thì chỉ cần cố chịu đựng hết học kỳ này thôi.

Đến lúc đó, một cái tên khác sẽ bị gọi.

Vòng quay săn mồi sẽ chuyển sang con mồi kế tiếp, như luật đã viết.Nhưng nếu họ hiểu lầm rằng JungEun là bạn gái cậu... liệu họ sẽ buông tha em ấy?

Hay ngược lại – em ấy sẽ càng bị dồn ép, tra tấn như một công cụ để đánh gục cậu?Chan không chắc nữa.

Cậu không thể chắc gì cả.

Mọi nước đi đều như một con dao hai lưỡi – chọn đường nào cũng đau, cũng dính máu.

Bên ngoài cửa sổ, trời đổ mưa.

Những giọt nước đập vào kính như từng hồi trống điểm tang.

Và rồi...

"Kính gửi toàn trường."

"Từ hôm nay, Lee Chan – lớp 1B3 – sẽ chính thức thay thế vị trí của Lee JungEun."

"Tất cả những ai liên quan đến cậu ta đều sẽ bị trừng phạt nếu có hành vi can thiệp."

Tiếng loa thông báo rơi vào đầu Chan như một lưỡi búa bổ xuống gáy.

-"Chết tiệt!" – Chan gầm lên, siết nắm tay đến mức các khớp kêu răng rắc.Bọn họ đã quyết định.

Không cho cậu cơ hội suy nghĩ.

Không cho ai một lối lui.

Một khi cái tên được xướng lên, trò chơi bắt đầu.Cậu nghe thấy tiếng bàn ghế xê dịch trong lớp.

Những ánh mắt tò mò, thèm khát, khinh thường bắt đầu hướng về phía mình.

Một học kỳ.

Chỉ một học kỳ thôi.

Nhưng trong ngôi trường này... một học kỳ có thể dài như địa ngục-"Anh.. em.."

JungEun vẫn chưa khỏi hết bàng hoàn với thông báo vừa nãy quay sang nhìn thấy những ánh mắt dần chuyển hướng sang con mồi mới sang anh mình cô mới nhận ra mọi chuyện đi quá xa vì bản thân mình rồi.-"Anh Không sao từ hôm nay cứ coi nhau như người dưng đi, đừng lại gần anh nếu không em sẽ bị liên lụy mất" Anh nói thầm với cô rồi quay người đi chạy thẳng về phía của với những ánh mắt đấy.Ở trong căn phòng đầy dẫy camera.

-"Anh để con bé kia được giải thoát dễ dàng vậy sao?"

MingHao đừng dựa vào lan can thắc mắc hỏi Wonwoo vì lúc đầu cái tên của đợt này không phải Lee JungEun mà là một tên khác nhưng người anh này của cậu là một người ít nói lại đề nghị cái tên này?

Vậy tại sao lại bỏ dễ như thế-" Anh cảm thấy cậu ta còn thú vị hơn nhiều..."

Không hiểu sao vì một cảm giác gì đó khi cậu đứng chắn trước mặt để bảo vệ người kia mà dám nhìn chằm chằm vào anh, điều đó khiến anh cảm thấy một thứ gì đó trong người phấn khích.-" Đúng vậy ha nhìn cậu ta kìa có thật là một người bạn trai không vậy nhìn còn ngon nghẻ hơn đứa bạn gái kia"Dù không trược tiếp ở dưới nhưng Kwon SoonYoung đã quan sát hết, anh nhìn cậu lần đầu đã có cảm giác quá khích với người này, nhìn xem mặt thì búng ra sữa, cơ thể lại trắng trẻo đầy đặt.-" Máu biến thái của anh bị trồi lên sao SoonYoung??"

Một nhân vật khác cũng ở đây là cậu em út Boo Seungkwan.-"Ày chà em cũng thế còn gì nãy em cũng nhìn chằm chằm cậu ta trước đây thây?"

SoonYoung quay người lại nhìn về phía Seungkwan.-"Nhưng mà cậu ta đúng thật là có thứ gì đó kích thích nhỉ?"

Đứa em này chẳng thèm để ý đến ông anh mắt híp đang cười cợt kia, nhưng cậu cũng phải công nhận rằng người kia có sức hút kì lạ.-"Tự nhiên lại thèm kẹo ngọt nhỉ?"

Wonwoo nhếch mép cười
 
Lê Chiến Cần Ngủ
Chương 4


Tuần thứ ba – học kỳ địa ngụcMột học kỳ tưởng như ngắn ngủi, lại hóa ra dài như cả kiếp người.Cứ mỗi ngày trở về KTX sau khi một ngày mệt mỏi,vết thương trên tay Chan chưa lành, vết bầm ở vai còn âm ỉ nhức.

Sáng nay tiếp tục cú giật tóc lại khiến đầu cậu đập mạnh vào mép bàn.

Cơn choáng thoáng qua trong tích tắc.

Ai đó cười khẩy sau lưng.

Một dòng nước lạnh buốt dội thẳng vào gáy cậu – không phải vô tình, mà là cố ý.Trước đây, cậu chỉ phải chịu đựng những lời thì thầm, ánh nhìn khinh rẻ.

Nhưng giờ đây, nhân tính như thể đã bị lột bỏ khỏi da thịt con người.

Những cú đạp vào bàn học, xô đẩy trong hành lang, mực đổ lên áo trắng, kéo áo ra giữa lớp... tất cả cứ diễn ra trơ trẽn, công khai.Chan không nói gì.

Cậu chỉ im lặng lau khô nước, lặng lẽ gom sách vở bị vứt đầy sàn.Mấy người bạn cùng lớp – những gương mặt cũ từng cười với cậu – vẫn đứng đó.

Có người quay đi, có người nhìn đầy do dự.Nhưng hai người bạn thân thiết YeonJun và ChangBin đã không kìm được mà lên tiếng hỏi.

"Cậu ổn không?"

"Để tớ giúp—"Chan lắc đầu.

Luôn là cái lắc đầu đó.

"Tớ ổn.

Đừng lo."

Không phải vì cậu không cần ai.

Mà vì cậu không dám để ai bị liên lụy.Em gái cậu – JungEun – từng hỏi:
"Anh ổn không...?

Em nghe nói anh..."

Cậu mỉm cười, cắt lời:
"Chỉ là tin đồn.

Đừng tin mấy thứ đó."

Thực ra... cậu đã không còn biết "ổn" là gì nữa rồi.Trò đùa đó của những con nguoi ở gia cấp cao hơn cậu không ai sợ giám thị hay nhà
trường .Bởi vì họ biết có người chống lưng cho tất cả những điều đó.Cậu đã nhìn thấy một trong những người đấy dù nhìn thấy cậu thê thảm nhưng ánh mắt họ chỉ lướt qua.

Những ánh mắt lạnh lùng ấy dường khiến cậu sợ hãi run rẩy khi nhìn thấy.

Từ cái ngày va chạm đấy các thành viên trong hội học sinh,dù không ra mặt nhưng những trò đùa lố bịch đó đều là sự sai khiến của bọ họ.

Trong toàn bộ người hội học sinh chỉ có mỗi Jeonghan, jihoon và người thủ lĩnh SeongCheol là chưa ra lệnh làm gì cậu.

Không biết họ là người tốt hay họ thương hại cậu hay điều tội tệ nhất chưa ra tay.Lại một ngày chôi qua câu không dám về sớm mà đợi hết mọi người trở về rồi bước từ nhà vệ sinh ra trở về KTX cậu cảm thấy Có gì đó không ổn.

Ban đầu chỉ là những đêm khó ngủ, những cơn mệt bất thường.

Chan nghĩ đó là do kiệt sức.

Nhưng càng ngày, cơ thể cậu càng trở nên lạ lùng.Có buổi sáng cậu tỉnh dậy với cảm giác nóng bừng, như thể có ngọn lửa đang âm ỉ cháy dưới da.

Tim đập nhanh, cổ họng khô khốc.

Mồ hôi tuôn ra dù trời đang se lạnh.

Cậu phải cắn răng chịu đựng cơn run rẩy, vội vàng thay đồng phục trước khi hai người bạn KTX thức dậy."

Bình tĩnh.

Mày là Beta.

Mày là Beta.

Chỉ là stress thôi."

Cậu lẩm nhẩm như một lời thần chú, mỗi ngày.

Nhưng không thể lừa bản thân mãi.Trong phòng học, khi ánh sáng chiếu qua cửa sổ, Chan bắt đầu thấy... nhạy cảm lạ thường.

Âm thanh nhói lên trong tai.

Mùi của phấn, của giấy, của nước hoa ai đó xịt – tất cả dội vào não cậu như búa gõ.Cậu đưa tay lên che mũi, chau mày.

Nhịp tim tăng lên không kiểm soát.

Cổ họng ngứa rát.

Một dòng điện lạ như chạy dọc sống lưng.

Cảm giác này... không bình thường.Trong nhà vệ sinh, Chan khóa cửa ôm lấy bụng mình.

Cậu nôn khan, tay bám vào thành bồn rửa đến trắng bệch.

Mặt đỏ ửng, môi khô đến rớm máu vì cắn quá mạnh.

"Không thể nào... không thể nào..." – Chan thì thầm, giọng run.Không ai được biết.

Không ai được nghe.

Bởi trong thế giới này, nếu là Omega...

Không ai đến bảo vệ.

Không luật nào che chở.

Cậu sẽ bị rao bán, bị săn đuổi, bị cười nhạo như một món đồ sinh sản quý hiếm.Chan nhìn bản thân trong gương – đôi mắt thâm quầng, môi rớm máu, làn da đỏ bừng ẩm ướt mồ hôi.

Một cơn sợ hãi âm ỉ bắt đầu cào xé trong lòng ngực.Nếu điều này là thật... nếu cơ thể cậu thực sự đang phân hoá...

"Mày không phải Omega."

Chan siết chặt tay, móng tay in hằn lên lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Nhịp tim vẫn chưa chậm lại.

Đầu óc quay cuồng, bụng quặn lên từng cơn như bị siết chặt từ bên trong.Cậu nhìn chằm chằm vào gương.

Khuôn mặt trong đó không còn là cậu – là một phiên bản nào đó đang dần xa lạ.

Mắt đỏ, môi nứt nẻ, cổ ửng lên như sốt nhẹ."

Chỉ là... thiếu ngủ.

Chỉ là do mấy tuần nay bị hành hạ.

Mình ổn.

Chỉ mệt thôi."

Cậu bật nước thật mạnh, vốc lên mặt, dội hết lên gáy – như thể có thể rửa sạch đi thứ gì đó đang lớn dần bên trong.Những ngày sau đó, Chan cố sống như bình thường.Không ai được phép nghi ngờ.

Cậu mặc nhiều lớp áo hơn để giấu đi nhiệt độ cơ thể đang tăng bất thường.

Luôn mang theo khăn ướt để lau trán mỗi khi thấy mặt nóng bừng.

Uống thật nhiều nước, ăn uống đúng bữa – cậu làm mọi cách để... tự thuyết phục mình.

Cậu không phải Omega.

Không thể nào là Omega.Bởi nếu điều đó là thật... mọi nỗ lực của cậu đều vô nghĩa.

Em gái cậu sẽ bị kéo vào.

Những người từng muốn giúp cậu – sẽ bị trừng phạt.

Còn chính cậu... sẽ không còn là người, mà chỉ là một thứ tài sản di động.Cậu... sẽ không thể bảo vệ em gái mình.Chiều hôm đó, cậu bị kéo ra sau dãy nhà cũ – nơi không có camera, không có giáo viên.

Một nhóm học sinh năm trên đứng chờ sẵn, ánh mắt sáng rực như thú hoang."

Làm người thay thế mà tưởng yên thân được à?"

Cánh cửa sau lưng cậu vừa đóng lại thì tiếng bước chân vang lên – đều đặn, lạnh lẽo như nhịp đập của một bản án đã được định sẵn.

Cậu không kịp phản ứng.Một bàn tay kéo mạnh cổ áo cậu ra sau.

Chan loạng choạng ngã xuống sàn.

Đầu gối rát buốt.

Không khí bị rút sạch khỏi phổi trong một tích tắc va đập.Một cú đá.

Vào sườn.

Không nhẹ.

Không ngẫu nhiên.Có tiếng cười.

Rồi nước lạnh đổ ập lên đầu cậu.

Ướt đẫm.

Thấm vào áo.

Lạnh thấu lưng."

Sao?

Im lặng nữa à?

Mày đạo đức lắm mà?

Cứ chịu đựng đi."

Một cú giật tóc.

Đầu bị kéo ngược ra sau, cổ họng phơi trần.Chan nắm chặt tay, cắn môi, không một tiếng van xin.

Không ai giúp.

Không khí đặc quánh.

Mùi mồ hôi, bụi, nhựa sàn dẻo dính.

Tiếng giày cộp cộp vang vọng như thể không gian đang hả hê.Chan muốn hét.

Nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt.Cậu thở dốc.

Lưng còng xuống vì đau.

Đôi mắt rực lên một chút phản kháng – nhưng cũng chính ánh nhìn đó khiến cậu ăn thêm một cái tát trời giáng.Âm thanh bén ngót.

Da mặt rát lên.

Tròng mắt mờ đi.Cậu không nhớ mình đã chống cự thế nào.

Có lẽ cậu đã vùng ra, đẩy tay ai đó, hay gào lên vài câu – nhưng không ai nghe.

Chỉ có tiếng giày nghiến lên sàn, tiếng cười khẩy, và...Giọt nước mắt rơi xuống sàn nhựa.

Một.

Chỉ một.

Cậu không nghĩ mình còn nước mắt.Ở một góc khuất nơi căn cứ bí mật của Hansol, anh đưng đó nhìn sự thảm hại của cậu.Đôi mắt anh ta dừng lại ở giọt nước đang trượt chậm trên gương mặt ướt đẫm của Chan.Không hiểu sao... tim anh lại thắt lại một nhịp.

Lần đầu tiên, ánh mắt Hansol không còn là lạnh lùng.

Mà là... khó hiểu.

Thứ gì đó khiến anh bước lùi lại, đưa tay lên che mũi...

Mùi kẹo ngọt nó nhẹ nhàng phản phất qua mũi cậu, thơm và thèm khát nó.Chan cắn răng chịu đựng, nhưng khi một cú tát cuối cùng giáng xuống mặt
Đúng lúc đó...

Một bóng người xuất hiện ở phía trên.Cút!! một âm thanh trầm đến mức lạnh lẽo một khoảng sân nhà dụng cụ, những kẻ bắt nạt nghe thấy giọng nói đó mặc kệ Chan mà nối tiếp chạy đi.Anh nhìn sang bên cậu khuôn mặt đỏ ửng vì những cú tát, tóc tai rối tung, quần áo sốc xệch.

ánh mắt cậu ngước lên nhìn người kia...

Ánh mắt đó sao lại..Anh không tỏ vẻ gì – chỉ đứng lặng một chút.

Rồi quay đi.Cậu khó hiểu trước hành động này,nhưng cũng mặc kệ vì bây giờ cơ thể cậu đau nhức
Tối hôm đó, Chan ngồi một mình trong phòng tắm ký túc.

Cậu ngửa đầu dựa vào tường, nước chảy xối xuống.

Trái tim đập nhanh hơn bình thường.

Hình ảnh ánh mắt người kia cứ quanh quẩn trong đầu."

Vì sao...

ánh mắt đó lại giống như... có chút dao động?"

Những ngày sau đó, Chan cố sống như bình thường.

Không ai được phép nghi ngờ.Cậu mặc nhiều lớp áo hơn để giấu đi nhiệt độ cơ thể đang tăng bất thường.

Luôn mang theo khăn ướt để lau trán mỗi khi thấy mặt nóng bừng.

Uống thật nhiều nước, ăn uống đúng bữa – cậu làm mọi cách để... tự thuyết phục mình.

Cậu không phải Omega.

Không thể nào là Omega.Bởi nếu điều đó là thật... mọi nỗ lực của cậu đều vô nghĩa.

Em gái cậu sẽ bị kéo vào.

Những người từng muốn giúp cậu – sẽ bị trừng phạt.

Còn chính cậu... sẽ không còn là người, mà chỉ là một thứ tài sản di động.Nhưng vẫn có những lúc không thể kiểm soát được.Một hôm, khi đang đứng xếp hàng trong căng tin, Chan đột nhiên thấy toàn thân lạnh toát – rồi nóng bừng như bị thiêu.

Cậu nắm chặt khay thức ăn, mắt mờ đi, đầu choáng váng.

Có ai đó phía sau vô tình chạm nhẹ vào vai – mà cậu giật bắn như thể bị đốt.Một tiếng xì xầm vang lên:
"Cái thằng đó bị gì vậy?

Mặt đỏ như sốt..."

"Tởm.

Cứ như sắp phát tình."

Chan lảo đảo rời khỏi hàng, tránh ánh nhìn, trốn vào nhà vệ sinh như chạy trốn một cơn ác mộng.

Cậu ngồi sụp xuống sàn, đầu gối ôm lấy ngực, vẫn lặp lại trong đầu:
"Mình không phải Omega.

Mình không phải Omega.

Mình không phải..."

Một đôi Giầy da bước vào nhà vệ sinh " cạnh" tiếng chốt của vang lên.Mùi hương đó... lại xuất hiện.

Không nồng.

Không rõ ràng.Chỉ là thoang thoảng...

đủ để chạm vào khứu giác của những kẻ nhạy cảm.Là nó.

Mùi hương đó.Ngọt, nhẹ, quấn lấy không khí như một lời gọi mời vô thức.Giống hệt hôm ở nhà dụng cụ – ngày mà anh vô tình thấy Chan co người lại giữa bóng tối, cố cắn môi để không bật khóc vì vết thương trên lưng.

Ngày đó...

Hansol đã cảm nhận được một mùi kẹo nhè nhẹ, rất lạ – nhưng lại nghĩ chỉ là ảo giác.Nhưng giờ thì không thể nhầm được nữa.

Không phải Beta.

Không còn nghi ngờ gì.

Hansol liếm môi khẽ, ánh mắt hiện lên một tia hứng thú kỳ lạ.

" Ðang phân hoá sao, nhóc?" – anh ta nghĩ thầm "Và còn không biết mình đang để lộ ra điều gì nguy hiểm đến nhường nào."

Sau một lúc cố gắng trấn tĩnh, Chan lảo đảo rời khỏi buồng vệ sinh.Mắt vẫn cay, lòng bàn tay hằn đỏ vì bấu chặt quá lâu.

Áo vẫn ướt một phần, bám lạnh vào lưng khiến cậu rùng mình mỗi bước chân.

Nhưng rồi cậu khựng lại.Ở bồn rửa tay, có một người đang đứng tựa vào thành đá – mái tóc bạch kim rủ nhẹ, ánh mắt nheo lại như thể đã đứng đó từ lâu.

Jeonghan."

Ồ," anh ta khẽ cười, giọng nhẹ như gió.

"Lại gặp em rồi, nhóc."

Chan chết lặng.

Gương mặt tái đi chỉ trong một tích tắc.

"Anh... là người đêm hôm đó."

Jeonghan bước đến gần, bước chân thong thả như không có gì nghiêm trọng."

Em có ngửi thấy gì không?

Có vẻ... quanh đây có một mùi gì đó ngọt ngào."

Anh hít nhẹ, rồi nheo mắt lại như đang thưởng thức một ly trà thảo mộc thơm nhẹ.

"Mùi của một Omega, có lẽ thế."

Omega.Từ đó như một cú đấm thẳng vào ngực Chan.Cậu vội vàng xoa tay vào áo, lùi lại một bước, hoảng loạn lắc đầu."

Không, không có... em không ngửi thấy gì cả."

Cậu nuốt khan.

"Anh...

đừng nói chuyện với em.

Em đang là 'con mồi' mà.

Ai dính vào em cũng sẽ bị liên lụy..."

Jeonghan nhướn mày, nụ cười vẫn không đổi.

"Sao phải sợ chứ?

Anh thích nói chuyện với ai thì nói.

Em không cần lo cho anh."

"Không được đâu," Chan lùi thêm một bước, giọng nhỏ dần."

Những người trong hội học sinh... họ đáng sợ lắm.

Em không muốn anh bị..."

Đinh đoong.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, xé ngang không khí nặng nề trong căn phòng kín.Chan giật mình.

Cậu vội cúi đầu, lách người ra khỏi nhà vệ sinh, chẳng dám nhìn lại.Jeonghan vẫn đứng đó.Một tay bỏ túi, tay còn lại chống nhẹ lên thành bồn rửa, ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng cậu nhóc đang gấp gáp chạy đi.Jeonghan không nói mình là ai, tên gì dù đã gặp cậu hai lần rồi. và cũng Không nói mình thuộc hội học sinh.

Không nhắc đến quyền lực, gia tộc, hay vị trí.Vì sao phải nói chứ?Khi mà một lớp vỏ "người qua đường tốt bụng" có thể khiến cậu nhóc kia mở lòng – dễ hơn bất kỳ đòn tra tấn nào của bọn còn lại trong hội.

Lee Chan vẫn nghĩ anh là một người đàn anh bình thường, vô tình tốt tính.

Vẫn tưởng anh chỉ là một người bạn có thể giãi bày, không nguy hiểm – không liên quan.Và điều đó, với Jeonghan, thật thú vị."

Thật ngây thơ."

Anh cười, vuốt nhẹ đuôi tóc sau tai."

Và em dễ bị dụ quá, Chan à."

Có thể cậu chưa biết, nhưng từ giây phút Jeonghan ngửi thấy mùi ngọt kia... cậu đã trở thành món đồ anh để mắt tới.

Không cần phải cướp vội.

Không cần phải đánh đập.

Jeonghan chỉ cần gài niềm tin, khiến cậu nghĩ rằng anh là chỗ dựa – trước khi cậu kịp nhận ra, bàn tay dịu dàng đó chính là chiếc còng khóa lấy tự do của mình.

"Một con mồi không biết mình là mồi, luôn ngon nhất""Ra đi nào Hansol anh biết em ở bên trong mà"Tiếng của mở cử buồng vệ sinh đối diện Jeonghan mở ra.

Hansol bước ra nhìn anh."

Anh mùi đấy thơm nhỉ.."

"Uh và anh muốn"
 
Lê Chiến Cần Ngủ
Chương 5


Lại một ngày nữa trôi qua, có lẽ hôm nay là ngày yên bình nhất với Chan kể từ khi đặt chân lên thành phố này.

Không có ánh mắt khinh miệt, không có tiếng cười nhạo vang sau lưng, không có những cú đẩy ngã vô cớ hay bàn tay nắm lấy cậu lôi đi trong hành lang tối.Có lẽ... vì đám "thợ săn" đang bận rộn chuẩn bị cho ngày hội học sinh.Chan bước nhanh về ký túc xá, không còn vì sợ hãi mà đơn giản là muốn thoát khỏi ánh nhìn của thế giới này một lúc.

Khi mở cửa phòng, cậu đã ngạc nhiên đôi chút khi thấy Yeonjun và Changbin đang chờ sẵn, gương mặt cả hai trông có vẻ nghiêm túc hơn thường lệ."

Về rồi hả?" – Yeonjun cười nhẹ, nhường chỗ cho Chan ngồi.Chan gật đầu, thả ba lô xuống và ngồi phịch xuống giường, tựa lưng vào tường.

Một khoảng lặng lướt qua giữa ba người, rồi Changbin là người mở lời trước."

Tớ nghe chuyện xảy ra ở nhà dụng cụ hôm qua..."

Chan im lặng, mắt cụp xuống.

Cậu không muốn nhớ lại, nhưng cũng chẳng thể trốn tránh mãi."

Xin lỗi..." – Yeonjun cúi đầu lên tiếng – "Lẽ ra tụi tớ nên làm gì đó.

Nhưng bọn tớ sợ nếu hành động của bọn tớ chọc vào những người đó thì tớ sợ gia đình mình sẽ bị liên lụy, dù gì chỉ cần một cái phất tay của đám Hội Học sinh cái đám gia cấp thông trị đó có thể đánh bay công ty mà bố mẹ mình đã gây dựng mất" Chan lắc đầu, mỉm cười rất nhỏ:
"Tớ hiểu mà.

Ở nơi này... ai cũng phải tự giữ lấy mạng mình trước."

Không ai khác biết rằng chính Yeonjun và Changbin là người đã lén lần theo dấu khi thấy cậu biến mất khỏi lớp học một cách bất thường.

Không ai biết rằng chính họ đã tìm được nơi cậu bị nhốt – một kho chứa dụng cụ bỏ hoang phía sau sân trường – nơi lũ thượng lưu thích dùng làm chỗ "giải trí riêng" của chúng.Không ai thấy những lần Chan lết về ký túc xá trong cơn mê sảng, người tím tái vì bị đánh đến mức không thể nhận ra.

Nhưng chỉ có hai người, mỗi lần như thế, đều là người đỡ cậu lên giường, lau máu, rửa vết thương, băng bó trong yên lặng.

Không một lời than trách, cũng không cần cậu cảm ơn."

Tớ biết mà," Chan lên tiếng, giọng nhỏ, như một lời thú nhận – "Là hai cậu đã làm tất cả.

Dù không đứng ra giữa đám đông, nhưng tớ biết... không ai khác có thể lén giấu tớ trong phòng vệ sinh tầng ba, hay nhét bánh mì vào ngăn bàn tớ trong lúc tớ phải ngồi ngoài sân vì không được vào căng tin."

Yeonjun cắn môi, không đáp.

Changbin cúi đầu, tay siết lấy gấu áo.Chan mỉm cười – một nụ cười thật lòng.

"Tớ không trách hai cậu.

Thật sự không.

Nếu tớ là các cậu, tớ cũng sẽ sợ thôi.

Ở nơi này, có ai không sợ chúng đâu..."

Giọng cậu khẽ lại."

Nhưng chỉ cần hai cậu vẫn bên cạnh tớ... như bây giờ, là đủ rồi."

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, không còn sự phân chia giai cấp, không còn bạo lực, không còn "luật"Chỉ có ba người bạn.

Một chút chân thành.

Một chút ấm áp.Và một cậu bé tên Lee Chan, vẫn đang cố gắng sống sót bằng những mảnh nhỏ của hy vọng.

Changbin siết chặt nắm tay, vẻ mặt khó chịu:"Nhưng thật sự... tớ ghét cái luật tháng chết tiệt này.

Chỉ vì giai cấp mà tụi nó nghĩ có quyền giẫm lên người khác à?"

Yeonjun khẽ cười nhạt:
"Bọn họ ở đây là luật.

Còn cảm xúc của mình thì không được phép có giá trị."

Chan im lặng, nhưng lần này là một kiểu yên lặng khác – không phải sợ hãi, mà là...

được lắng nghe.

Cậu chưa từng dám nói hết những điều chất chứa trong lòng mình, nhưng giờ đây, cậu thấy trái tim mình nhẹ đi phần nào.

Dù chỉ là một chút.Cả ba ngồi bên nhau, không nói thêm gì nhiều, nhưng Chan biết: họ hiểu cậu.

Và điều đó, với cậu, đã là quá đủ cho một ngày gọi là "bình yên".Đêm khuya.

Không gian im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Chan nằm trằn trọc trên giường, ánh đèn ngủ mờ nhạt chiếu lên trần nhà loang lổ."

Nhớ bố mẹ quá..." – cậu thở dài – "Và JungEun nữa...

Dạo này mình còn không hỏi nó sống thế nào.

Mình tệ thật."

Những ngày qua, Chan chỉ còn biết cố gắng sinh tồn.

Những vết thương dày thêm, nỗi sợ cũng lớn dần, cuốn cậu ra xa khỏi mọi thứ từng là "gia đình".Không chịu nổi cảm giác ngột ngạt nữa, cậu khẽ ngồi dậy, lặng lẽ khoác chiếc áo khoác mỏng, nhét ví vào túi áo và rón rén bước ra khỏi ký túc xá.

Cậu cần hít thở, cần một quán ăn nhỏ nào đó mở muộn, hoặc đơn giản chỉ cần cảm giác không bị nhốt.Trời đã khuya, con phố nhỏ vắng lặng chỉ còn ánh đèn mờ và tiếng bước chân lẻ loi của cậu trai đang cố giữ cho tim mình không đập quá lớn.Lee Chan bước thật khẽ.

Cậu chỉ muốn ra ngoài một lát, hít thở chút không khí, tránh xa mọi suy nghĩ ngột ngạt.Cậu chỉ định hít thở chút không khí, nhưng...

Có những thứ còn đáng sợ hơn cả ngột ngạt."

Ơ kìa, ai đây ta?

Đêm rồi còn lang thang à, nhóc con?"

Giọng nói vang lên khiến Chan khựng lại.

Ngay trước mắt cậu, dưới ánh đèn đường nhấp nháy, Mingyu đang dựa vào cột điện, khoác hờ chiếc áo sơ mi trắng, hai tay đút túi.

Đôi mắt hắn dõi theo cậu, không chút che giấu sự thú vị.SoonYoung bước ra từ phía sau lưng Mingyu cợt nhả nhìn về phía con mồi mà đáng nhẽ không được phép rời trường."

Muộn vậy rồi, đi đâu thế, Chan?" – Mingyu nhếch môi cười.Chan không trả lời ngay.

Họ không phải vô tình gặp.

Họ đã chờ sẵn."

Tôi chỉ...

đi dạo một chút." – Chan cố giữ bình tĩnh."

Ồ?

Đi dạo?

Giờ này?" – Mingyu cười khẽ, rồi hất đầu về phía Soonyoung – "Cậu ta đi dạo đấy.

Nghe đáng yêu không?"

Soonyoung bật cười, nhưng đó không phải tiếng cười thân thiện."

Dễ thương thật.

Nhưng mà, con mồi thì không có quyền đi dạo đâu."

Chan cứng người lại.

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.Mingyu đút tay khỏi túi quần, bước đến gần hơn.

Chan theo bản năng lùi lại một bước."

Ồ, cậu lùi kìa." – Mingyu nhếch môi, đôi mắt ánh lên vẻ thú vị "Sợ sao?

Không phải lúc bảo vệ tình yêu của cậu mạnh mẽ lắm mà?"

Chan siết chặt tay.

Không phải vì tức giận.

Mà vì nỗi đau đang dâng lên trong lồng ngực."

Ừm, mà có vẻ như cậu với cô ta chia tay rồi nhỉ?"

Mingyu tiếp tục, giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng từng từ như dao găm "Chứ ai lại dám yêu người bị cả trường bắt nạt như thế chứ?"

Chan cúi đầu, môi mím chặt."

Bảo vệ cô ta giờ thì bị đá.

Có buồn không?"

Mingyu cúi người sát lại, thì thầm sát tai Chan "Trách ai bây giờ?"

Một cái cười nhẹ bật ra từ cổ họng hắn."

Nhưng mà này...

Nhìn con bé cũng ngon nghẻ đấy." hắn lùi lại nửa bước, đưa tay đút lại túi, ánh mắt đầy ám chỉ "Để tôi chăm sóc hộ cho nhé."

Chan ngẩng lên, hai mắt trợn to.

"Anh dám..."

"Ồ?"

Mingyu ngắt lời, nghiêng đầu "Nổi giận à?

Còn tình cảm lắm hả?"

Soonyoung từ bên cạnh bật cười khẩy, nãy giờ vẫn im lặng quan sát."

Cũng lãng mạn ghê.

Nhưng mà Chan à,"hắn gằn giọng, ánh mắt lạnh đi thấy rõ
"Mày không có quyền giữ ai cả.

Mày là con mồi.

Chẳng có gì là của mày ở cái trường này đâu."

Chan nuốt khan.

Tim đập thình thịch.

Một bên là cơn tức không nuốt trôi, một bên là nỗi sợ bị cướp đi cả người mình quan tâm.Chan khẽ gọi, giọng khàn – "Đừng..."

Mingyu hơi khựng lại, rồi nhếch môi cười – nụ cười như thể đã nghe thấy một lời thú tội, một tiếng van xin."

Sao lại đừng?

Cậu đang nghĩ tôi sẽ thật sự làm thế à?" – hắn đưa ngón tay gõ nhẹ vào trán Chan – "Ừ thì... cũng có thể.

Nếu cậu chọc tôi vui hơn nữa."

Rồi hắn thẳng người dậy, quay sang Soonyoung: "Đi thôi.

Cậu nhóc sắp khóc rồi."

"Không vui nữa." – Soonyoung gật đầu, liếc lại Chan một cái lạnh băng trước khi rời bước.Chan siết chặt tay, cơn giận không thể kìm nén nữa.

Tim đập loạn xạ, hơi thở gấp gáp, cơ thể như bừng lên từng đợt sóng lửa.

Cậu nhìn vào hai người trước mặt – những kẻ đã không ngừng chà đạp vào lòng tự trọng và nỗi sợ hãi của cậu suốt bao ngày qua.

Cảm giác tức giận lan tỏa khắp người, càng lúc càng mạnh mẽ."

Mấy người...đừng có động vào cô ấy!" – Chan hét lên, giọng cậu không còn trong trẻo, mà đầy rẫy sự uất ức.Ngay khi tiếng nói vừa thốt ra, một cảm giác nóng rát bùng lên trong người Chan, lan tỏa từ bụng lên ngực rồi xộc thẳng vào mũi.

Không thể kiềm chế được nữa, mùi hương đặc trưng của Omega bắt đầu phả ra từ cơ thể cậu – một mùi ngọt ngào như kẹo trái cây, nhưng lại chói tai đối với những ai có khả năng cảm nhận được.

Mingyu và Soonyoung ngay lập tức quay lại, đồng loạt hít mạnh một hơi.Mingyu nhíu mày, ánh mắt ngay lập tức chuyển từ sự châm biếm sang sự hứng thú.

Hắn bước đến gần hơn, hít một hơi sâu như muốn nghiền nát cảm giác đó."

Cái gì đây?" hắn nhếch mép, nở một nụ cười khinh khỉnh
"Chà, mùi này... thật sự là rất đặc biệt."

Soonyoung đứng yên một chỗ, đôi mắt mở to, thích thú trước mùi hương thơm ngát này"Mùi của Omega..."

Soonyoung thì thầm, giọng hắn có gì đó đượm vẻ hứng thú "Vậy là cậu không phải chỉ là một con mồi bình thường nhỉ?"

Chan cảm nhận được điều đó.

Đôi mắt hắn đã sắc lại, không còn vẻ đùa cợt ban nãy nữa, thay vào đó là là một thứ nhìn chằm chằm vào con mồi đang chực chờ, sẵn sàng vồ lấy bất cứ lúc nào."

Cậu..."

Chan lùi lại một bước, cơ thể tự nhiên căng lên, ngực vẫn phập phồng theo từng hơi thở nặng nề.Mingyu không đáp mà chỉ ngẩng đầu lên, hơi cúi người, nhìn Chan từ trên xuống.

"Không phải lúc trước cậu nói rất mạnh mẽ sao?" hắn tiến lại gần, đủ để hơi thở của hắn lướt qua mặt Chan "Nhưng giờ thì lại hốt hoảng như thế này.

Thế mùi này, thật sự là của cậu nhỉ"Hắn cười, giọng nói lạnh băng, nhưng ánh mắt đầy hứng thú.

"Omega..." – hắn lặp lại từ này, như thể đang thưởng thức từng chữ.Chan đứng đó,không thể cử động có lẽ vì cơ thể cậu sâu một thời gian không bộc lộ đúng phân loại của mình và hôm nay vì sự tức giận đến đỉnh điểm cậu đã không kiếm chế được mà mùi kẹo ngọt của cậu đã bùng nổ khiến cơ thể cậu chưa kịp thích nghi.

Cậu không thể kiểm soát được mùi hương của mình – một phần của cơ thể không thể che giấu, càng làm cậu cảm thấy yếu đuối hơn bao giờ hết."

Đừng nghĩ cậu sẽ thoát dễ dàng như vậy đâu."

Mingyu tiến lại gần, từng bước chậm nhưng chắc chắn, Chan cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cậu biết rằng mình không thể làm gì để thoát khỏi cái sự chói tai này, cái cảm giác sợ hãi khi bị nhìn như con mồi giữa bầy sói."

Aiss, cái mùi này thơm quá đi mất."

Câu nói của Mingyu vang lên như một cái đầu ngọn lửa bùng lên trong đầu Chan.

Cả cơ thể cậu cứng đờ, mắt mở to.

Cảm giác không thể kiểm soát mùi hương của mình khiến cậu hoảng loạn.

Mỗi giây trôi qua như một sự hành hạ, khi những lời nói đó chui vào tai và làm cho cậu càng thêm bối rối.Đột nhiên, cậu cảm thấy môi của Mingyu chạm vào mình, và dù chỉ là những nụ hôn chớp nhoáng, cảm giác không thể hiểu nổi bùng lên trong lòng.

Đó không phải là sự khao khát yêu thương mà là một kiểu sở hữu, một kiểu chiếm đoạt mà Chan chưa bao giờ nghĩ đến.

Hơi thở của cậu dường như bị tắc nghẽn, không thể thở nổi, cơ thể căng cứng trong cơn bất lực.Chan cố gắng phản kháng, nhưng chỉ là vô ích.

Cậu cảm thấy mình như đang chìm trong một vũng bùn không lối thoát.

"Không thể như vậy..." cậu tự nhủ.

Đầu óc cậu loạn nhịp, cảm xúc của cậu bị đẩy đến bờ vực.Với những lời lẽ tiếp theo của Soonyoung, Chan cảm thấy mình như bị đẩy vào một góc tối.

Mọi sự bình tĩnh cậu từng có giờ đều bị xé nát."

Em thật là không đợi anh sao Mingyu" – Soonyoung lên tiếng với giọng điệu đầy trêu chọc, rồi cũng bước đến cắt chiếc cổ thơm ngát ngon ngọt kia.Câu nói đó làm Chan như muốn nổi điên.

Tại sao lại là mình?

Tại sao lại là lúc này?

Từng câu hỏi cứ dội vào đầu cậu, nhưng không có câu trả lời nào.

Cảm giác bị áp lực càng mạnh mẽ, sự sợ hãi như một bức tường ngăn cản mọi suy nghĩ."

Đừng...

đừng làm vậy..." – Chan tự nhủ trong đầu, nhưng không thể nói ra thành lời.

Cậu biết rằng bản thân là con mồi trong trò chơi này, và không có cách nào để thoát khỏi.Mỗi hơi thở của cậu trở nên nặng nề hơn.

Cái mùi Omega giờ không chỉ là một phần của cơ thể cậu mà là một dấu hiệu cho thấy mình đang bị điều khiển.

Cậu không thể ngừng cảm thấy xấu hổ, như thể mình đang bị vật vờ trong tay của những kẻ đó.

Nhưng cậu cũng không thể bỏ chạy – vì nếu làm vậy, chắc chắn mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn.Cảm giác này như một cơn ác mộng, nhưng Chan cũng biết rằng nỗi sợ hãi này sẽ chẳng bao giờ kết thúc, nếu cậu không thể tự mình đứng lên.

Cậu biết, dù muốn hay không, mình sẽ phải đối mặt với những thử thách đáng sợ này – và cuộc sống của cậu sẽ không bao giờ được yên bình như trước nữa.
 
Lê Chiến Cần Ngủ
Chương 6


Dù cố vùng vẫy nhưng bản thân vẫn bị kẹp chặt bởi hai Alpha đang lồng hành trên cơ thể cậu."

Khó chịu quá..." hơi thở gấp gáp, cơ thể đột nhiên mất hết sức lực, hai chân run rẩy không còn chống đỡ được nữa.

Mọi thứ quay cuồng.

Một nhịp sauBóng dáng gầy gò ấy đổ gục về phía Mingyu.Một thoáng yên lặng.Mingyu khựng lại, vẻ mặt từ thích thú chuyển sang... một cảm xúc kỳ lạ.Soonyoung đứng nhìn, ban đầu cau mày khó chịu nhưng rồi dần dần ánh mắt anh dịu xuống, ngập tràn một thứ gì đó rất khác bối rối? hứng thú?Họ nhìn cậu con trai gục ngã trước mặt mình Lee Chan lần đầu tiên không phải là con mồi để đùa giỡn, mà như thể một sinh vật mỏng manh đến kỳ lạ.

Ánh trăng rọi xuống gương mặt cậu, lấp lánh trên làn da trắng nhợt và vệt mồ hôi ướt đẫm tóc mái.

Hàng mi khẽ run, đôi môi đỏ vì thở gấp, và hơi thở yếu ớt như sắp tan biến trong đêm.

Mingyu, vốn là người luôn thích đùa cợt và chà đạp, đột nhiên cảm thấy tim mình lỡ một nhịp.

Ánh mắt anh lặng đi một chút, không còn là ánh nhìn thèm khát, mà là sự chú ý khó hiểu.

Trong khoảnh khắc đó, Chan thật đẹp."...Đáng ghét thật." – anh lẩm bẩm, đưa tay chạm vào đôi môi kia khi nãy vừa bị anh hôn , trái tim đập mạnh một nhịp không rõ vì gì.

Là do mùi hương kia còn vương lại, hay là do gương mặt ấy khi không còn chống cự?Soonyoung cũng im lặng nhìn.

Anh không thốt ra câu nào, chỉ khẽ nhìn xuống quan sát kỹ gương mặt đang lả đi kia.

Bàn tay theo phản xạ đưa ra, chạm nhẹ vào gò má và chiếc cổ đầy những giấu răng ban nãy.

Một cảm giác lạ lẫm lan ra từ đầu ngón tay."

Chỉ là một Omega... nhưng sao nhìn lại không thể rời mắt được vậy?"

" Hai chúng ta có vẻ trêu đùa câu ta hơi quá so với lần đầu bộc phát như này" SoonYoung nhìn người đang được Mingyu bế trên tay mà đầy hí hửng nói về cuộc chơi này.

Ánh sáng mờ nhạt lọt qua rèm cửa sổ, chiếu xuống căn phòng xa lạ, khiến Chan khẽ chớp mắt.

Cảm giác đầu tiên là đau âm ỉ nơi thái dương – như thể cơn sốt vừa đi qua, hoặc cậu vừa trải qua một giấc mơ quá thật.Gối mềm.

Mùi gỗ nhẹ thoảng trong không khí.

Ga trải giường sạch sẽ, nhưng...

đây không phải là giường ký túc xá.

Chan bật dậy theo phản xạ – nhưng cơ thể vẫn còn yếu, khiến cậu chỉ có thể chống tay ngồi lên, ngỡ ngàng quan sát xung quanh.Căn phòng không lớn, nhưng tinh tế – từ chiếc đèn treo cổ điển, sàn gỗ đánh bóng, đến tấm rèm dày nặng nề... tất cả đều cho thấy nó thuộc về một kẻ có tiền, rất nhiều tiền."

Mình...

đang ở đâu?"

Chan khẽ đưa tay lên đầu, ký ức đêm qua quay về như từng mảnh ghép rối loạn.

Phố đêm.

Hai người đó.

Cảm giác bị vây ép.

Và sau đó..."

Mình đã ngất?!"

Tim cậu đập mạnh.

Chan nhớ rõ – ánh mắt đó, tiếng cười đó, cả những mùi hương Alpha khiến cậu như phát điên.

Cậu siết lấy mảnh chăn – họ đã làm gì sau khi mình mất đi nhận thức?

Ý nghĩ đó khiến bụng cậu thắt lại vì lo lắng.Cậu đảo mắt khắp phòng.

Không có ai.

Không tiếng động.

Nhưng không khí nơi đây vẫn còn đọng lại thứ mùi mà cậu nhận ra – rất nhạt, nhưng khó quên.

Của họ.Cậu bật dậy, chân hơi loạng choạng nhưng vẫn cố lê đến cửa.

Cậu phải rời khỏi nơi này.

Ngay lập tức.Cánh cửa kịp mở ra khi cậu đang định chạm tay vô, cái gương mặt câu không muốn nhìn thấy nhất lại đang đứng trước mặt mình.

Kwon SoonYoung"Định đi đâu vậy bé con?"

"Sao tôi lại ở đây?"

"Sao lại không đi dẹp vào lạnh hết chân rồi" SoonYoung như không nghe thấy câu hỏi trước của cậu mà nhìn xuống phía dưới với đôi chân trần đang đừng trên lền nhà"Các anh đã làm gì rồi?"

"Bên ngoài lạnh lắm đi dẹp vô ha" vẫn không đúng chủ đề, khiến cho Chan bực tức đến mức hai tay nắm lại ngước lên nhìn anh đầy căm phẫn " Bộ anh điếc à tôi hỏi anh sao anh không trả lời mà thôi trách ra cho tôi về"SoonYoung nghiêng đầu, ánh mắt không còn là sự trêu đùa đơn thuần nữa mà pha trộn cả sự thích thú và nguy hiểm.

Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt đang đỏ lên vì giận dữ của Chan — một người bình thường, nhỏ tuổi, yếu đuối — đang dám lớn tiếng với anh.

"Bé con nên nhớ... hiện tại em đang ở nơi nguy hiểm nhất đấy."

Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa sắc lạnh, như một lời nhắc nhở... hay đúng hơn là một cảnh cáo.Chan nghiến răng, ánh mắt lấp lánh sự kiên định lẫn phẫn nộ."

Tôi không cần ai nhắc điều đó cả.

Vậy nên, tránh ra."

SoonYoung không những không tránh, mà còn khoanh tay dựa vào khung cửa, nhìn Chan như nhìn một món đồ chơi mới được vặn dây cót.

Trong đôi mắt ấy, Chan đọc được một điều còn khiến cậu rùng mình hơn cả đêm qua:
Anh ta đang thật sự thích thú với mình."

Mặt đỏ thế kia là vì lạnh, vì giận... hay vì nhớ tôi vậy?"

SoonYoung nghiêng người ghé sát tai Chan, thì thầm:
"Đừng khiến tôi nghĩ em đang cố quyến rũ mình chứ?"

Chan giật người lùi lại ngay, tim đập loạn lên vì kinh sợ và cả sự xấu hổ không thể gọi tên.

Cậu đang ở thế hoàn toàn bị động — bị mắc kẹt trong cái lồng xa hoa mà không hề hay biết lúc nào mình bị khóa chặt."

Không đùa với em nữa đây đồng phục mặc đi rồi còn đi học"
Chan nhìn quanh phòng va vào chiếc đồng hồ 7h30 muộn rồi chết dở, tiết hai cậu có bài kiểm tra mà giờ cậu vẫn đứng ở đẩy."

Anh.. chết tiệt sao không nói sớm muộn học mất rồi."

"Không phải em cứ đứng đó quyễn rũ tôi sao..Hửm" Soonyoung đưa tay lên chiếc cằm thon thả kia mà véo một phát cho bõ ghét"Anh.., biến thái à .."

Cậu bực mình trước hành động này của anh vội vã lấy quần áo từ tay anh mà vô thay.SoonYoung cười khùng khục, lùi lại vài bước để nhường không gian cho cậu nhưng ánh mắt thì vẫn dán chặt lên từng hành động của Chan, không chút ý định rời đi."

Biến thái á?

Ừ thì... nếu với mỗi em thôi, tôi nhận."

"Nhanh lên, còn tí nữa là trễ học rồi đó — không lẽ tôi phải lái xe chở em đi?"

Chan gắt lên từ trong phòng tắm:
"Không cần!

Tôi tự đi được!"

"Ừ, để xem.

Ra ngoài kia ai cho bé con này rời đi dễ vậy nhé..."

SoonYoung lẩm bẩm, môi vẫn nở nụ cười thích thú, nhưng ánh mắt lại tối lại một cách nguy hiểm.

Hình ảnh Chan hốt hoảng, mặt mày đỏ bừng, còn phản kháng lại trong bộ dạng yếu đuối ấy... cứ như một món quà bất ngờ mà anh không ngờ sẽ khiến tim mình đập nhanh đến vậy.Anh đưa tay đặt lên ngực.

Tim thật sự đang đập nhanh.

Một Omega.

Một đứa con mồi.

Một cậu nhóc bé xíu — vậy mà..."

Chết thật, mình đang thật sự hứng thú rồi sao?"

Tiếng giày va nhẹ xuống nền gạch, nắng sáng sớm rọi qua hàng cây thẳng tắp, làm ánh mắt mấy sinh viên nữ lân cận không ngừng hướng về phía cổng trường.Lee Chan vừa đi vừa kéo dây cặp, khuôn mặt đỏ bừng vì vừa chạy vừa xấu hổ.

Bên cạnh cậu, Kwon Soonyoung thong dong bước đi như chẳng có gì lạ — còn vươn tay lên vuốt nhẹ tóc cậu như thể cậu là... một món đồ chơi riêng tư."

Đi chậm thôi, trông em như chạy trốn ấy."

"Tôi không muốn bị muộn thêm nữa đâu." – Chan đáp lại, lẩm bẩm, né tránh cái tay kia.Ngay lúc đó — từ phía hành lang khu nhà chính, Minghao, Seokmin và Mingyu cũng đang bước tới.

Cả ba vô tình chứng kiến toàn bộ khung cảnh Soonyoung "thân mật" với Chan.

Seokmin là người lên tiếng đầu tiên:"Chuyện gì đây...?

Soonyoung mà lại đưa một con mồi đến tận trường?"

Minghao nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh, không quen với hình ảnh "thân mật" như thế từ Soonyoung hyung người thường không quan tâm ai ngoài mấy cái hộp đêm "Anh ý không phải kiểu dễ dây dưa vào chuyện của mấy con mồi lắm.

Chẳng lẽ... thằng nhóc đó có gì à đến cả Wonwoo cũng thấy thú vị mà?"

Lúc đó, ánh mắt cả hai đều hướng sang Mingyu người đang đứng khoanh tay, bình thản nhìn cảnh tượng trước mặt.

Không ngạc nhiên.

Không hoảng hốt.

Không nổi giận.

Chỉ có một nụ cười mơ hồ và ánh mắt sâu thẳm.Seokmin liếc sang, bán tín bán nghi:
"Mày biết gì đúng không?"

Mingyu nhếch môi, đáp bằng giọng nhẹ như gió:
"Chỉ là... vài điều thú vị.

Nhưng rõ là hôm qua Sooyoung hyung còn lạnh lùng mà sao hôm nay thái độ lại khác rồi?

Chẳng công bằng tí nào biết thế tiết hai mình mới đi học"
Tiếng chuông báo tiết vang lên.

Hành lang dần vắng người, chỉ còn tiếng bước chân vội vã.

Chan ôm tập sách chạy nhanh, ánh mắt chăm chú nhìn vào tờ thời khóa biểu.

Cậu vừa rẽ góc hành lang thì —l
bịch!Chan đâm sầm vào ai đó."

Ah— xin lỗi tôi—"Ngẩng đầu lên, Chan khựng lại.

Trước mặt cậu là Seokmin và Minghao, hai gương mặt chẳng bao giờ xuất hiện ở khu học thuật – lại càng không phải loại người cậu muốn dây vào.

Minghao khẽ cau mày.

Seokmin thì nhướn mày nhìn cậu, nhưng cả hai cùng lúc...

đứng sững lại.Không khí như đặc quánh.

Một làn hương ngọt nhẹ, ấm áp và dễ gây nghiện bất giác lan ra trong không gian chật hẹp của hành lang vắng.Omega.Rõ ràng.

Nồng đậm.

Vừa mới được "đánh thức".Minghao liếc sang Seokmin, mắt cả hai gần như trao đổi ngầm."

Giờ thì hiểu vì sao Mingyu lại không phản ứng quá khi sáng thấy Soonyoung chở nhóc này."

Seokmin cười nhạt, ánh mắt lướt dọc người Chan như soi xét món đồ vừa được tháo nhãn mác."

Mùi này... mới lắm."

Minghao thì thầm, giọng đều đều nhưng ánh nhìn thì sâu như đáy nước – "Chưa ổn định, chưa nhận dấu... chưa có người đánh dấu."

Chan nghe rõ từng chữ, da gà nổi hết lên.

Cậu lùi lại theo bản năng, nhưng biết rõ mình đã bị ngửi thấy.

Trốn thế nào nữa đây?"

Tôi không biết các anh đang nói gì."

Chan cố gắng bình tĩnh, nhưng giọng cậu hơi run "Nếu xong rồi thì xin phép tôi đi trước."

Seokmin cười khẽ:"Bé con à, không biết thì để anh dạy từ từ."

Minghao không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng lướt qua Chan, nhưng dừng lại sát tai cậu:"Cẩn thận với mùi hương đó, Omega.

Có những thứ... không nên để phát tán lung tung."

Rồi cả hai rời đi, để lại Chan đứng một mình, tay siết chặt lấy quyển sổ đến trắng bệch.Khi họ đã đi xa Seokmin khẽ liếm môi, đôi mắt hịp lại"Bỏ ngay cái suy nghĩ trong đầu đi, Seokmin."

Minghao lên tiếng, giọng cộc cằn hơn thường lệ.

Cậu đưa tay đút túi áo khoác, mắt vẫn lạnh lùng nhìn về phía trước "Cậu biết thừa Seungcheol hyung đã cảnh báo gì với tất cả chúng ta."

Nhớ lại ngày trước khi cái tên Lee Chan được xứng tên:"Hãy kêu bọ Thượng Lưu hay Quý Tộc ra tay đừng ra tay trực tiếp hay có ý nghĩa gì đối với cậu ta""Đứa đó... không đơn giản đâu.

Đừng khiến mọi thứ rối lên trước khi anh hiểu chuyện gì đang diễn ra."

Seokmin cười khẩy, nhưng không phủ nhận."

Tại sao cả Mingyu và Soonyoung hyung đều như thế... chúng ta thì không?"

Giọng cậu đều đều nhưng chất chứa thứ hứng thú mới chớm "Mùi đó... thật sự rất đặc biệt.

Cái cách Chan nhìn tụi mình bằng ánh mắt sợ hãi ấy... kích thích thật.

Cậu cũng cảm thấy như thế mà đừng dối lòng"Minghao thở dài đúng cậu thật sự lúc đầu thắc mắc cậu ta có sức hút gì nhưng khi thực sự hiểu vấn đề cậu cũng như vậy có một ham muốn ích kỉ "Cũng chính vì mùi đó đặc biệt... mới càng phải cẩn thận.

Hai người kia tưởng giấu được à?

Nếu Seungcheol hyung mà phát hiện ra, tin tao đi, cả hai chúng ta cũng không yên thân đâu."

Ánh mắt hai người giao nhau.Seokmin nghiến răng, nắm tay siết nhẹ.

"Chúng ta không được đụng, nhưng người khác thì sao?"

Một nụ cười nhạt thoáng qua môi cậu "Cậu nghĩ Chan có thể yên ổn với mùi hương đó sao?"

Minghao im lặng một lúc, rồi lẩm bẩm:
"Không.

Cậu ấy đã trở thành con mồi thật sự rồi.Con mồi này không phải đám thượng lưu kia làm thơ săn mà là chúng ta."
 
Lê Chiến Cần Ngủ
Chương 7


Một buổi chiều trời mưa nhẹ, sân trường vắng vẻ hơn thường ngày.

Chan vì đang tránh mặt Soonyoung sau "sự cố buổi sáng", nên đã cố tình đi học thêm một lớp phụ vào cuối giờ.

Cậu ngồi cuối lớp, mồ hôi bắt đầu rịn trên trán.

Hơi thở dần trở nên nặng nề.

Một cảm giác nóng ran trong bụng dưới, cổ họng khô rát, và toàn thân bứt rứt – cậu đã đọc đâu đó về dấu hiệu phát kỳ đầu tiên, nhưng không ngờ nó đến quá bất ngờ."

Không... không phải bây giờ..."

Chan thầm thì, tay bám chặt mép bàn, cố trấn tĩnh.

Không kịp.

Tiết học kết thúc, cậu vội chạy ra phía sau dãy nhà D , khu nhà kho cũ ít ai lui tới -mong tìm được chỗ trốn an toàn cho đến khi cơn phát kỳ qua đi.Nhưng trời không chiều lòng người.

Ba học sinh từ giai thường dân vốn đã từng bắt nạt Chan trước đây lại đang lảng vảng gần đó, tìm chỗ hút thuốc.

Và rồi..."

Khoan đã... tụi mày có ngửi thấy gì không?"

Một tên nhíu mày, mắt ánh lên.

Một làn hương ngọt ngào và dày đặc đột ngột bao phủ khu vực, rõ ràng, dễ nhận ra: một Omega đang trong kỳ phát tình.

Chúng quay đầu."

Chẳng phải là thằng Chan sao?"

"Không thể nào... nó là Omega?"

"Thảo nào dạo này tụi thượng lưu lại thích đụng đến nó..."

Chúng bước tới, ánh mắt hằn học, độc ác nhưng cũng hưng phấn và chiếm hữu."

Bé cưng, mày định giấu giếm mãi sao?

Hôm nay, tụi tao sẽ chơi vui một chút."

Chan thở gấp, lùi dần về phía tường, cơ thể yếu ớt run rẩy, cảm giác toàn thân bị lột trần giữa bầy thú hoang.

Cậu muốn hét nhưng không thành tiếng."

Đừng lại gần... tôi sẽ... tôi sẽ hét lên..."

"Hét đi.

Ai quan tâm?"

Một tên cười gằn, sờ lên vai cậu.Chúng đè cậu xuống.

Một bàn tay kéo áo cậu xộc xệch.

Một bàn tay khác ép cậu ngửa mặt lên.

Nỗi nhục nhã khiến Chan nghẹn thở.

Nước mắt cậu ứa ra vì cảm giác bất lực tuyệt đối."

Cứ như con búp bê bé bỏng.

Mày nên cảm ơn tụi tao, ít ra bọn tao là dân thường không như đám thượng lưu kia đâu..."

Ngay khi một trong ba tên kia cúi người xuống gần cổ cậu nhất—
"Bốp."

Âm thanh của xương gãy vang lên lạnh lẽo.

Tên vừa cúi xuống bay ngược ra sau, đập mạnh vào tường, ngã gục.Không ai kịp hiểu chuyện gì xảy ra... cho đến khi một giọng nói vang lên:"Chạm vào cậu ấy thêm một lần nữa xem."

Giọng trầm thấp, nhẹ như hơi thở nhưng sắc như dao cứa cổ.Choi Seungcheol.Đứng giữa bóng tối, áo sơ mi trắng dính máu, tay vẫn còn thấm đỏ.

Đôi mắt như thú săn mồi điên cuồng đang bị chọc giận."

Cậu ấy là của ai... các người có quyền gì để chạm?"

Hai tên còn lại run rẩy.

Không thể tin người trước mặt lại là Choi Seungcheol – người chưa từng can thiệp vào chuyện của đám học sinh nô lệ.

"Cậu ta... chỉ là một con mồi... tôi tưởng là—"Ánh mắt hắn dán chặt vào Chan, người đang nằm co lại, cơ thể run lên, mùi hương ngọt như kẹo lan khắp không khí.Seungcheol thở ra chậm rãi, hơi thở nặng hơn bình thường .

Hắn đang không hiểu chính mình vì sao lại đứng đây?

Rõ ràng vì hắn đã ngửi thấy một mùi hương khiến hắn đắm chìm vào phải đi theo đến đây và khi biết mùi hương đó đến từ đâu khi vừa nãy đã nghe thấy từ ngoài cửa, tiêng kêu cứu kêu gào của Chan khiến trái tim hắn lần đầu tiên trong đời bị bóp mạnh đến không thở nổi chân tay tự động bước vô để cứu cậu"Lee Chan..." – Hắn thì thầm tên cậu "Người mà không ai trong các người xứng đáng được chạm."

Ba kẻ tấn công: một đứa gãy tay, hai đứa quỳ rạp sợ đến mức không dám ngước nhìn.

Choi Seungcheol cúi xuống, phủ áo khoác của mình lên Chan Seungcheol bước vào lâu đài – nơi ở của 12 kẻ nắm quyền thống trị đất nước này, không khí xung quanh lập tức thay đổi.

Trên tay anh, là một thân người nhỏ gầy, bất tỉnh – Lee Chan.

Điều khiến cả căn nhà như đông cứng lại... không phải là việc Seungcheol mang một người lạ về.Mà là mùi hương.Một mùi hương ngọt ngào, lẩn khuất đâu đó trong không khí, quyến rũ và nguy hiểm – Omega.

Nhưng không giống bất kỳ Omega nào họ từng gặp...

Mùi hương này khiến bản năng Alpha trong họ khẽ run rẩy.

Jeonghan đứng bật dậy từ chiếc ghế bành, đôi mắt như nheo lại thành một đường vì mùi hương này anh không thể nhầm lẫn được.

"Seungcheol... người cậu đang bế là...?"

Seungkwan ngồi bên cạnh cũng sửng sốt
"Là Lee Chan?

Cái đứa đó?

Mùi này... sao lại..."

Hansol đứng dựa vào lan can tầng hai, nhìn xuống, ánh mắt tối lại.Mingyu và Soonyoung hai kẻ từng chạm gần mùi hương này nhất lặng lẽ liếc nhau, nét mặt cả hai không hề ngạc nhiên, nhưng cũng không giấu được một chút bất an khi người đang bế Chan là Seungcheol.Anh không nói gì, chỉ chậm rãi bước qua ánh mắt đầy câu hỏi của những kẻ kia, đặt Chan xuống chiếc ghế dài trong phòng khách, nơi ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt đang tái nhợt và đôi môi khô nứt.Seungcheol cúi xuống, chỉnh lại tóc cho Chan, đôi mắt lạnh lùng thường ngày giờ lại khó đoán đến lạ.

Anh nói khẽ, chỉ vừa đủ mình nghe: "Cuối cùng cũng tìm được rồi."

"Chuyện gì vậy, Seungcheol" Giọng Jisoo vang lên sau lưng anh, đều đều và nhẹ nhàng như mọi khi – nhưng ánh mắt sắc bén không rời khuôn mặt người bạn thân từ thuở nhỏ.

Dù đã quan sát từng cử chỉ, từng ánh nhìn, Jisoo vẫn không thể đọc hết được thứ đang cuộn xoáy trong đáy mắt Seungcheol lúc này.Seungcheol không quay lại, chỉ khẽ nhếch môi – nụ cười mơ hồ khiến không khí chùng xuống."

Có vẻ chúng ta nên họp gia đình rồi nhỉ?"

Jeonghan, đứng gần bên, là người đầu tiên cất lời.

Nét cười nửa miệng trên gương mặt thiên thần ấy không hề mang ý đùa cợt.

Anh cảm nhận được điều gì đó rất rõ ràng – từ mùi hương nhè nhẹ còn vương trên áo Seungcheol, đến ánh mắt các em trai trong nhà vẫn chưa dám rời khỏi Lee Chan."

Cậu nói đúng ý tớ rồi đấy, Jeonghan."

Seungcheol rốt cuộc cũng quay đầu lại, lần đầu tiên trong suốt bao năm, anh nhìn họ bằng ánh mắt mang theo thứ cảm xúc gì đó rất lạ – không phải tức giận, không phải lạnh lùng, mà là... sở hữu.Một vài kẻ trong số 12 người kia cảm thấy xương sống lạnh buốt, đặc biệt là những người từng chạm gần mùi hương ấy nhất – Soonyoung, Mingyu, Minghao, Seokmin.

Họ bắt đầu hiểu... tại sao Seungcheol lại im lặng suốt từ lúc bước vào đến giờ.

Không phải vì anh không có gì để nói.

Mà vì trong đầu anh đang chọn lựa – ai được chạm vào con mồi này, và ai không."

Seungcheol, cậu đi thay quần áo đi."

Giọng Jeonghan vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy mệnh lệnh.

"Mặc dù chưa biết cụ thể chuyện gì xảy ra, nhưng đừng để người dính đầy máu như thế."

Anh đảo mắt nhìn sang phía sau: "Seungkwan, em bế cậu ấy lên phòng em trước nhé, rồi đến phòng họp.

Những đứa còn lại, ngay lập tức theo anh lên phòng họp.

Không một ai được rời khỏi lâu đài cho đến khi mọi chuyện rõ ràng."

"Uểeee, sao lại là em chứ?!" – Seungkwan nhăn nhó, phồng má ra cãi lại."

Bộ em muốn để một trong những đứa này đưa cậu ấy lên sao?"

Jeonghan liếc sang Soonyoung, Mingyu, Seokmin, Minghao, những gương mặt dù cố tỏ ra bình thường nhưng ánh mắt đã sớm dán chặt vào người đang bất tỉnh trên ghế sofa – Lee Chan.

"Chưa kịp đến phòng, người ta đã bị đè ra làm gì thì sao?"

"Em đâu có điếc mũi đâu!" – Seungkwan lầm bầm, má vẫn phồng ra vì ấm ức.

Dù vậy, bước chân đã lật đật tiến đến gần Chan.Jeonghan bật cười nhẹ.

"Nhưng anh tin em."

Ánh mắt anh xoáy thẳng vào Seungkwan, rồi liếc sang những kẻ đang lộ rõ ánh nhìn khao khát, thèm thuồng – như muốn dằn mặt bọn họ bằng chính niềm tin vào cậu em út của mình.
 
Lê Chiến Cần Ngủ
Chương 8


Seungkwan rón rén mở cửa phòng mình, cố không để người trên tay bị xóc nảy.

"Trời ơi, nhẹ vậy mà nặng khiếp...

đúng là rắc rối thật đấy." – Cậu lầm bầm, vừa định đặt Chan xuống giường thì..."...A..."

Tiếng rên khẽ bật ra, khiến Seungkwan khựng lại.

Cậu cúi xuống, vừa lo lắng vừa ngạc nhiên.

"Chan?

Cậu... tỉnh rồi à?"

Đôi mắt mơ màng của Chan từ từ mở ra, ánh nhìn đục ngầu, không còn sự tỉnh táo.

Hơi thở bắt đầu dốc hơn, gấp gáp, và cơ thể thì nóng ran như lửa đốt."

Khoan, đừng nói là.."

Một làn hương ngọt ngào, đậm đặc hơn bao giờ hết, ập thẳng vào mặt Seungkwan.Mùi hương bỗng trở nên dày đặc trong không khí kẹo bông gòn tan chảy, ngọt ngào đến nghẹt thở, quyện cùng hương hoa nhài thanh khiết mà mê hoặc.

Nó lan ra không kiểm soát, như lớp sương mỏng phủ lên mọi giác quan, vừa dịu dàng, vừa khiến bản năng Alpha rối loạn.

Một mùi hương quá ngọt, quá thật, quá khêu gợi khiến người ta điên cuồng chỉ sau một hơi thở."

Cái— cái quái gì?!

Bây giờ á?!

Thật sự là bây giờ sao?!" – Seungkwan gần như hét lên, cảm giác hỗn loạn khi vừa đặt chân ra khỏi một cơn bão tâm lý lại phải đối mặt với một cơn lốc dữ dội hơn.

Cậu lập tức cúi xuống, toan đặt Chan xuống giường với động tác thật nhanh và cẩn trọng, nhưng—Bàn tay nhỏ lạnh ngắt của Chan bất ngờ nắm chặt lấy cổ áo cậu."

Đừng...

đi..." – Giọng cậu rất nhỏ, đứt quãng, nhưng sự tuyệt vọng trong đó khiến Seungkwan đứng sững lại."

Chan..." – Seungkwan nuốt khan, cố giữ giọng bình tĩnh.

Nhưng mùi hương ngọt đến nghẹt thở ấy đang vây lấy cậu từng lớp như màn sương mê hoặc.

Lồng ngực cậu phập phồng, trái tim đập như trống trận, lý trí cắn răng gào thét: Đừng.

Không được.

Nhưng cơ thể thì lại khác...

Cậu Alpha trẻ run tay, ngồi xuống mép giường, cố gỡ bàn tay vẫn đang nắm áo mình không buông kia.

Gương mặt của Chan đỏ bừng, đôi mắt vẫn lờ mờ vì sốt và bản năng chưa được giải phóng.

Nhưng trong sự hỗn loạn đó là một ánh nhìn... cần được bảo vệ, không phải chiếm hữu."...Tôi không đi đâu." – Seungkwan khẽ thở ra, nhắm mắt lại – "Nên cậu cũng không được nhìn tôi như thế nữa..."

Cậu cúi người, vùi mặt vào hõm cổ Chan – không phải vì ham muốn, mà là để át đi mùi hương ấy, để không bị điên lên.

Vòng tay siết nhẹ lấy thân thể mỏng manh kia."

Chỉ ôm thôi...

được chứ?" – Giọng Seungkwan run lên – "Chỉ là để cậu yên tâm, chứ không phải như tụi nó..."

Và cậu ở đó – một Alpha không ngủ cả đêm, cố dùng toàn bộ sức mạnh lý trí để không vượt qua ranh giới, trong khi Chan – giữa cơn sốt phát tình đầu đời – dần bình ổn hơi thở trong vòng tay ai đó ấm áp mà cậu không nhận ra.Sau một khoảng thời gian dài như cả thế kỷ, Chan cuối cùng cũng thở đều, hơi thở trầm ổn và làn da bớt nóng rực – cậu bé đã thiếp đi, đầu tựa vào hõm vai Seungkwan như một chú mèo nhỏ vừa trải qua trận bão cảm xúc đầu đời.

Chỉ khi cảm nhận được nhịp thở đều đặn ấy, Seungkwan mới dám cử động.Rất chậm rãi, cậu nhẹ tay đặt Chan xuống gối, kéo lại chiếc chăn mỏng che bờ vai trần rồi mới thở phào.

Cậu nhìn người đang ngủ say kia với ánh mắt vừa lo vừa bất lực, rồi cuối cùng mới bật ra tiếng thở dài mệt mỏi:"Hiểu rồi... bảo sao anh Jeonghan lại bắt mình bế cậu về phòng."

Cậu đứng dậy, vừa chỉnh lại áo bị kéo xộc xệch do Chan vô thức níu lấy khi nãy, vừa lầm bầm như trút bực: "Aiss...

để tên mắt hí hay Mingyu hyung bế về á?

Chắc là bị ăn sạch từ cửa đến giường luôn rồi..."

Khóe môi Seungkwan nhếch nhẹ, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự đề phòng.

Cậu quay lại nhìn Chan lần cuối, lần này là ánh nhìn thực sự mềm lại, sâu thẳm, khác với cách cậu hay đối xử với mọi người khác.

"Ngủ yên đi, nhóc rắc rối..."

Căn phòng họp tầng cao nhất vốn dĩ được dùng để bàn chuyện quan trọng.

Nhưng khi Seungkwan đi lâu quá mức cần thiết, nó nhanh chóng biến thành... một buổi ..."

Yah!

Đầu Khoai Lang kia, mày gõ tay vào bàn thêm một lần nữa là tao nhét cả cái bàn vào miệng mày đó." – Jun lườm Mingyu người đang gõ bút nhịp nhịp với ánh mắt không thèm ngó tới anh."

Jihoonn.."

Jun ấm ức quay sang"Muốn đàn vô mặt mày không?" – Jihoon vẫn rất bình tĩnh.Lúc này Mingyu mới dừng việc gõ vào bàn.

Jeonghan chống cằm, thở dài đầy mệt mỏi"Sao anh lại tin thằng út hơn tụi em ý là sao?

Ý anh là Chan phát tình?

Hay Seungkwan ăn mất rồi?" – Minghao vừa hỏi vừa thảy bắp rang miệng mình, chẳng ai hiểu cậu lấy đâu ra đồ ăn trong phòng họp."

Anh cược nó đang ngồi trong phòng, nhìn Chan ngủ rồi tự vật vã." – Soonyoung huýt sáo "Ai bảo bé con đó dễ thương như vậy."

Mingyu nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng, giọng trầm khàn:"Đừng nói bậy."

Cửa phòng họp nhẹ nhàng mở ra.

Seungkwan bước vào, khuôn mặt vẫn hơi đỏ, nhưng với bước đi dứt khoát.

Phòng họp im lặng chợt trở lại khi thấy dáng vẻ của cậu.

Mặc dù các thành viên vẫn ngồi, nhưng không khí lúc này đã thay đổi rõ rệt.

Seungcheol ngồi ở đầu bàn, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng không khỏi chú ý đến Seungkwan.

" Chuyện gì xẩy ra sao Seungkwanie, sao lại lâu như vậy""Cậu ta có vẻ như đến kì phát tình, lúc nãy câu ta đã tỉnh dậy mà đi kiếm Alpha may mắn là em cho câu ấy uông thuốc kịp, không là hiện tai em đâu có ở đây đâu nhỉ" Cậu trả lời nhẹ nhàng đi đến chiếc ghế cuối cùng dành cho cậu."

Èo thấy chưa anh JeongHan, em nó cũng như tụi em à" SoonYoung bĩu môi nhìn người được hưởng lợi đang lêu lêu anh"Nhưng ít ra em ấy vẫn đi đên đây.." chưa kịp nói hết câu Seungkwan đã tranh nói tiếp "Chứ là ông bế cậu ấy về là chắc bỏ cuộc họp này luôn rồi SoonYoung hyung ạ""Thôi được rồi không trêu nhau nữa nghiêm túc vào cuộc họp này."

Chỉ cần giọng nói của anh trưởng thốt lên liền ngay lập tức căn phòng trở nên nghiêm tuc.Chỉ cần một câu nói lạnh lùng vang lên từ phía đầu bàn, toàn bộ căn phòng lập tức rơi vào im lặng."

Theo như anh thấy, từ nãy đến giờ có vẻ như...

đã có không ít người trong số các em biết chuyện của cậu nhóc kia rồi."

Giọng Seungcheol trầm thấp nhưng đầy lực uy hiếp.

"Giơ tay lên.

Anh muốn biết chính xác ai đã nhận ra Lee Chan là Omega."

Một khoảng lặng kéo dài.

Ánh mắt các thành viên đảo quanh nhau, như thể chờ xem ai sẽ là người đầu tiên thừa nhận.Người đầu tiên giơ tay là Jeonghan, chậm rãi và không né tránh.

Kế đó là Wonwoo, ánh mắt điềm tĩnh như mọi khi.

Mingyu và Soonyoung cũng lần lượt giơ tay – không bất ngờ gì với hai người này.

Rồi đến Seokmin và Minghao, người hơi lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn giơ lên.

Và cuối cùng là cánh tay của Hansol, khiến cả bàn họp hơi xôn xao."

Ồ?

Không ngờ cả em cũng biết đấy, Hansol."

Jisoo cười khẽ, nghiêng đầu nhìn cậu em út."

Em vô tình nghe thấy... khi đi ngang khu nhà dụng cụ mấy hôm trước thôi." – Hansol gãi đầu, hơi bối rối."

Còn những người chưa giơ tay?" – Jihoon liếc một vòng, giọng sắc như dao."

Em không chắc lúc đầu..." –WonWoo lên tiếng, môi hơi mím lại.

"Lúc đó Chan còn bênh bạn gái, nên... em không nghĩ cậu ấy là Omega."

"Còn em với Soonyoung chỉ mới xác định rõ hôm qua." – Mingyu chen vào, liếc qua người anh tóc vàng đang chống cằm lười biếng.

"Ồ..."

Seungcheol nhướng mày, nụ cười nhẹ nghiêng nơi khóe môi.

"Có vẻ như rất nhiều người trong nhà này tỏ ra... hứng thú với cậu nhóc đó nhỉ?"

Ngay khi anh chuẩn bị nói tiếp, Jeonghan giơ tay ngắt lời, giọng điềm đạm nhưng sắc bén.

"Khoan đã, Seungcheol.

Trước khi cậu tiếp tục, có một điều tớ cần hỏi."

Anh quay sang người đang đứng thẳng bên cửa, đôi mắt tím nhạt trở nên nghiêm nghị.

"Cậu đưa Chan về... trong tình trạng máu me như thế, chuyện gì đã xảy ra?

Seungcheol không né tránh ánh nhìn đó, cũng không tỏ ra bất ngờ.

Anh đáp, bình tĩnh đến lạnh lẽo.

"Mình bắt gặp ba tên ở giai cấp thường dân đang định... làm điều không nên với Chan.

Cậu ấy đang phát tình, hoàn toàn không kiểm soát được."

Anh siết nhẹ nắm tay, như vẫn còn chưa hạ giận.

"Vậy nên mình đã... xử lý chúng hơi mạnh tay một chút."

Một tiếng đập bàn vang lên.

Là Mingyu
"Đám chết tiệt đó...!"

"Yên tâm." – Seungcheol đáp, lạnh lùng.

"Ngày mai, cả ba đứa đó sẽ không còn có mặt ở trường nữa."

Không ai nghi ngờ lời nói đó.

Trong xã hội này, một ánh nhìn từ Choi Seungcheol cũng có thể khiến cả gia đình ai đó biến mất."

Được rồi." – Jeonghan thở dài, lại ngả người ra ghế, cười nhạt.

"Cậu tiếp tục đi."

Seungcheol gật đầu, trở lại với giọng điệu lãnh đạo.

"Trước đây, anh đã cấm việc các em ra tay trực tiếp với Lee Chan.

Chỉ quan sát.

Không tiếp cận."

Anh ngừng lại, liếc từng người trong căn phòng như muốn chắc chắn rằng ai cũng nghe rõ.

"Nhưng..."

Anh chống khuỷu tay lên bàn, đan tay trước cằm, ánh mắt sâu như biển đêm."

Giờ thì chúng ta cùng nhau săn mồi nhé, lâu rồi mới có một con mồi ngon như này mà"
Ngữ điệu anh hạ thấp hơn, như thể từng từ đều có sức nặng kéo không khí xuống."

Vậy, nếu các em thật sự muốn... chơi với cậu ấy."

"Thì từ bây giờ, hãy chơi theo luật của anh."

Cả căn phòng vẫn im lặng.

Nhưng từ khoảnh khắc đó... tất cả bọn họ đều biết:
Trò chơi đã chính thức bắt đầu.

Seungkwan bước xuống cầu thang, trong đầu vẫn lởn vởn những lời nói trong cuộc họp gia đình vừa rồi.

Cuối cùng, cả ba người lớn trong nhà – Seungcheol, Jeonghan và Jisoo – đều đồng tình cho cậu tạm thời chăm sóc Chan vài ngày, nhân tiện dọn đồ đạc của cậu ấy từ ký túc xá về dinh thự.Vừa thở dài, cậu liền nghe tiếng bước chân vội vã phía sau."

Này, cấm chú em ăn trước nhé!" – Soonyoung từ đâu chạy ào tới, vỗ mạnh vào vai Seungkwan.

Seungkwan hất tay người anh ra, nhếch môi cười.

"Không thích.

Giờ ai cũng có thể làm thợ săn mà, đúng không?

Em ấy muốn thì em phải đáp ứng thôi chứ, đồ... con chuột hí."

"Cái gì?

Dám gọi anh là chuột hí hả?!" – Soonyoung nhăn mặt, tay đã định giơ lên nhưng lại thôi.

"Này, chia sẻ chút chứ.

Đoàn kết là sức mạnh nha."

"Không thích đó, lêu lêu~" – Seungkwan lè lưỡi trêu, mặt tỉnh bơ bước tiếp.Soonyoung đi sau, bĩu môi lẩm bẩm.

"Nhóc này dạo gần đây hỗn thật..."

Seungkwan mở cửa phòng bằng động tác nhẹ nhàng, ánh đèn hành lang hắt lên gương mặt cậu một lớp sáng mờ nhạt.

Chan vẫn đang ngủ, cuộn tròn trong chăn như một con thú nhỏ đang tìm kiếm hơi ấm.

Cậu nhóc ấy có vẻ đã yên giấc, khuôn mặt không còn nhăn nhó khó chịu như khi còn chìm trong đợt phát tình ban chiều.Seungkwan tiến đến, ngồi xuống mép giường, khẽ thở dài.

Cảm giác mùi hương của Chan vẫn còn phảng phất trong không khí khiến tuyến Alpha của cậu có chút ngứa ngáy.

Dù đã tự trấn áp bản thân rất tốt từ trước, cậu vẫn không thể hoàn toàn kiềm chế luồng pheromone Alpha tự nhiên toát ra khi ở gần Omega này.Một chút thôi, rất nhẹ, như một làn sương lặng lẽ lan tỏa từ da thịt cậu – đủ để điều hòa không khí, đủ để làm dịu đi những cơn sóng bản năng còn đang tiềm ẩn trong cơ thể đối phương.

Chan khẽ động đậy.Một tiếng thở nhẹ.

Cậu nhóc rút người vào trong, vô thức tìm đến nơi phát ra pheromone ấy.

Vòng tay Seungkwan chậm rãi mở ra đón lấy, và Chan như con mèo nhỏ, dụi đầu vào lồng ngực Alpha mà không chút phòng bị."

Thật là..."

Seungkwan lẩm bẩm, môi khẽ cong lên.

"Cậu làm mấy ông anh tôi phát điên là có lý do cả."

Cậu nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm trọn Chan – không chặt, cũng không lỏng – chỉ vừa đủ để em cảm nhận được sự hiện diện, đủ để cảm thấy an toàn.Ngoài cửa sổ, màn đêm yên tĩnh bao trùm, nhưng trong căn phòng này, một loại rung động mới bắt đầu hình thành – mơ hồ, nhưng rõ ràng.
 
Lê Chiến Cần Ngủ
Chương 9


Ngoài cửa sổ, màn đêm yên tĩnh bao trùm, nhưng trong căn phòng này, một loại rung động mới bắt đầu hình thành – mơ hồ, nhưng rõ ràng.Tối hôm đó trong văn phòng riêng phủ kín bởi những tấm rèm dày màu xám tro, Seungcheol ngồi bất động trên ghế.

Trước mặt anh là một tập hồ sơ được đóng cẩn thận, con dấu từ hệ thống dữ liệu trung tâm của chính phủ – thứ mà chỉ những người có quyền lực như anh mới có thể tiếp cận sâu đến vậy.Tập hồ sơ ghi: "Lee Chan – thường dân, sinh năm..."

Nhưng thứ khiến anh nhíu mày không phải là lý lịch hiện tại, mà là phần "thân nhân".

Thực ra
Cha: Lee Jiwoo – con trai nuôi của trưởng gia tộc, cựu thành viên của gia tộc Yoon, một trong mười gia tộc cốt lõi, biệt danh 'Bàn Tay Xanh' trong ngành kỹ thuật sinh học.

Mẹ: Hwang Soohyn – một người đàn ông mang phiên bản Omega, không có dữ liệu trong hệ thống thượng tầng.

Tình trạng: Cha mất tích khỏi hệ thống, bị gạch tên khỏi dòng tộc.Điều khiến Seungcheol lạnh người không phải là thân thế quý tộc của Chan, mà là câu chú thích duy nhất dưới dòng thông tin về người em:"Lee Jung – đã tử vong, năm Lee Chan 4 tuổi."

Anh nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy thật lâu, nhưng cảm giác khó chịu không hề tan đi.

Không có giấy khai tử, không có nguyên nhân tử vong.

Chỉ có một dòng lệnh khô khốc như thể ai đó cố tình xóa dấu vết một cách kín đáo."

Không thể nào..."

Seungcheol gập tập hồ sơ lại, dựa người vào lưng ghế.

Trong đầu anh vẫn còn văng vẳng lời kể của mấy đứa em:"Em thấy Chan chắn trước mặt con bé đó, tay cậu ta còn run mà vẫn không lùi bước."

"Rõ ràng biết mình sẽ gặp nguy hiểm khi chống lại chúng ta nhưng cố giữ bình tĩnh để có thể chạm vô đứa con gái kia."

Một thằng nhóc thường dân.

Một Beta biến thành Omega.

Nhưng lại có khí chất khiến cả đám anh em nhà cậu bị hút hồn.Anh nhếch môi, ánh nhìn sắc như dao:
"Hóa ra cậu là con trai của tên phản bội đó... là đứa con của kẻ đã phá luật lệ.Nhưng vì lý do quái gì mà mình lại cảm thấy bực mình khi tưởng tượng thằng nhóc này bị người khác chạm vào trước?"

Seungcheol đứng dậy, đi đến phía cửa sổ.

Anh không định tiết lộ chuyện này cho các em.

Không phải lúc.

Nhưng anh sẽ là người giám sát.

Chỉ một mình anh.Seungcheol vẫn ngồi yên, tay gác lên hồ sơ chưa khóa hẳn, ánh mắt rơi vào khoảng trống trước mặt — nhưng tâm trí thì vẫn còn mắc kẹt trong cái tên "Lee Jung" mờ nhạt kia."

Không có khai tử... không có giấy tờ bệnh viện...

Không tìm ra... tại sao lại mất dấu?"

Cạch.

Anh giật mình quay lại, ngăn kéo lập tức bị đẩy vào và khoá lại bằng một nút bấm nhỏ dưới mép bàn.Cửa phòng không khoá.Và hai cái bóng đã đứng đó từ khi nào.

"Tớ biết ngay là cậu sẽ mò ra cái gì đó."

Giọng của Jeonghan vang lên trước, vừa nhẹ nhàng vừa thấu suốt.

Hắn dựa vai vào khung cửa, mái tóc dài rũ xuống vai, nụ cười lười biếng nhưng ánh mắt lại sắc như dao.Bên cạnh là Jisoo, khoanh tay, nhìn về phía bàn làm việc.

"Vậy là Chan không phải một Omega bình thường đúng không?" – Anh hỏi, không cần vòng vo.Seungcheol ngả lưng ra ghế, thở ra một hơi rất khẽ, đủ để xua đi lớp căng thẳng trong ngực — hoặc là để chuẩn bị cho một lớp căng thẳng khác vừa đến.

"Hai cậu nghe lén bao lâu rồi?"

"Ngay từ lúc cậu lẩm bẩm Chan là cái gì vậy."

Jeonghan đáp ngay, nháy mắt như thể đó là chuyện buồn cười.Jisoo bước vào, ánh mắt dừng lại trên một mép tài liệu vẫn thò ra khỏi ngăn kéo.

"Tớ đoán không phải chỉ là mùi pheromone khiến cậu để mắt tới nhóc đó."

Seungcheol không trả lời ngay.

Anh đứng dậy, rót cho mình một cốc nước, tay vẫn rất điềm tĩnh."

Chan... là con của một kẻ phản bội trong giới thượng lưu." – Anh nói, không quay đầu lại.

"Ba cậu ta từng là người của gia tộc Yoon."

Jeonghan nhướng mày.

"Yoon Jiwoo?

Cái tên từng suýt kế nhiệm toàn bộ mảng AI sinh học?"

Seungcheol gật đầu chậm rãi.

"Ừ.

Nhưng hắn đã chọn cưới một Omega.

Tự biến mình thành vết nhơ."

Jisoo đan tay lại.

"Nên cậu ta — Chan — chính là nửa dòng máu đã bị phủi bỏ khỏi thượng tầng."

"Không chỉ vậy." – Seungcheol quay lại, ánh mắt sắc lạnh – "Trong hồ sơ, Chan có một người em... mà không ai tìm thấy dấu vết nào.

Còn sống?

Hay đã chết?

Không biết."

Không gian trong phòng chìm vào im lặng.

Jeonghan không còn cười nữa.

Jisoo cũng thôi nhìn quanh."

Cậu định làm gì?"

"Cậu biết mà chúng ta cần xóa bỏ những thứ phấy bẩn trong gia tộc này và hiện tại thì có rồi đấy, chúng ta tìm ra họ rồi"
Ánh nắng buổi sớm len qua rèm cửa, hắt lên gương mặt tái nhợt của Lee Chan.

Cậu khẽ cựa mình — toàn thân đau nhức, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.

Cảm giác đầu tiên không phải là nhẹ nhõm, mà là... hoảng sợ.Không gian xa lạ, quá yên tĩnh.

Trần nhà cao, ga trải giường màu kem, mùi quýt thoang thoảng, ấm áp nhưng lại khiến dạ dày Chan cuộn lên — không phải vì ghê tởm, mà vì mùi này... là mùi của Alpha.Cậu bật người dậy — rồi khựng lại.

Ngay bên cạnh mình, một người đang ngủ.

Chính là Seungkwan.

Một trong những người đó.Cả người Chan cứng đờ.

Không cần ai nhắc, ký ức đêm qua đã trồi lên như lưỡi dao nhọn: những tiếng cười bẩn thỉu, bàn tay thô bạo, tiếng gào trong cổ họng không thành lời... rồi sau đó là — cánh tay khác, mùi hương khác, và... một nụ hôn vội vàng?Chan đưa tay sờ môi mình, rồi nhìn người đang ngủ cạnh, trái tim đập hỗn loạn.

"...Mình đang ở đâu?"

Câu hỏi bật ra trong đầu, cay đắng và hoảng loạn.Cậu lùi dần khỏi giường, cố gắng không gây tiếng động.

Nhưng chỉ vừa chạm chân xuống sàn, một giọng nói khàn đặc vang lên phía sau."

Dậy rồi à?"

Chan giật mình quay phắt lại.

Seungkwan đã tỉnh, ánh mắt anh nhìn Chan không có vẻ gì ngạc nhiên — chỉ có thứ gì đó... như sự mâu thuẫn."

Cậu đã bất tỉnh cả đêm," Seungkwan nói, ngồi dậy, xoa cổ.

"May là chưa sốt lại."

Chan không đáp.

Tay vẫn giữ lấy mép giường, gồng cứng."

Đừng lo.

Không ai làm gì em cả."

Anh nói thêm.

"Tôi không— không để họ chạm vào em đâu."

Cậu bật cười, nhưng chẳng có chút vui vẻ nào trong đó."

Anh nghĩ tôi nên cảm ơn vì điều đó à?"

Giọng Chan lạnh, đôi mắt đỏ hoe không rõ vì tức giận hay bất lực.

"Tôi tỉnh dậy, ở giữa tổ của những kẻ xem tôi như đồ chơi.

Và giờ còn phải biết ơn một người trong số họ vì không ăn tươi nuốt sống tôi sao?"

Seungkwan im lặng.Chan đứng dậy, bước lùi về phía góc phòng, lưng dựa vào tường.

"Đừng lại gần tôi."

Không khí nặng nề đến mức như đông cứng lại.

Seungkwan nhìn Chan, rồi cuối cùng chỉ gật đầu khẽ.

"Được.

Tôi sẽ không lại gần.

Nhưng tôi không phải là người em nên sợ nhất trong căn nhà này đâu."

Chan mím môi.

Cậu biết.

Nhưng giờ đây, cậu cũng chẳng còn đủ lòng tin để phân biệt
Chan mím môi.

Cậu biết.

Nhưng giờ đây, cậu cũng chẳng còn đủ lòng tin để phân biệt ai là tệ hơn ai nữa."

Được rồi, không cần phải đề phòng như vậy, Chan."

Seungkwan khẽ thở ra, cố giữ giọng điềm tĩnh.

"Em vào nhà vệ sinh chỉnh trang trước đi.

Anh ra ngoài lấy đồ dùng cá nhân cho em."

Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt bối rối và phòng thủ của Chan.

Một nụ cười nhẹ hiện lên, không rõ là bất lực hay thương cảm.

Không nói thêm gì nữa, Seungkwan quay lưng và khép cửa lại, để lại cậu một mình trong căn phòng rộng lớn, im ắng.Click.

Tiếng cửa vừa đóng lại, Chan lập tức khuỵu xuống cạnh giường, đầu gối ôm lấy ngực, hơi thở rối loạn.

Tâm trí cậu hỗn độn — như thể tất cả ký ức, cảm xúc, sợ hãi và hoang mang đè lên một lúc, nghẹt thở.

"Phát tình..."

Cậu thì thào, cổ họng khô rát."

Không thể nào... mình là Beta cơ mà..."

Cậu run rẩy chạm lên cổ mình, nơi vẫn còn sót lại cảm giác nóng bỏng và đau âm ỉ.

Chẳng lẽ... mình thực sự là Omega?Ý nghĩ đó khiến toàn thân Chan lạnh buốt.

Không phải vì ghê tởm bản thân — mà là vì điều đó có nghĩa là mọi thứ cậu lo sợ đã đến."

Như này có ổn không JungEun em ý sẽ ra sao nếu mình bị phát hiện... aiss mà có khi mình bị rồi chứ mấy người kia khả năng cũng biết rồi và ba thằng khốn nạn đó""Bình tĩnh... phải bình tĩnh đã, Chan..."

Cậu thì thầm, cố trấn an chính mình khi lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

Họ vẫn nghĩ JungEun là bạn gái của mình... và bọn mình đã chia tay rồi.

Nếu mọi chuyện vẫn giữ nguyên như thế, thì em ấy... có lẽ sẽ không bị liên lụy.Cậu siết nhẹ vạt áo, đôi mắt nhìn trân trân xuống sàn gỗ như thể đó là điểm tựa cuối cùng cho tâm trí đang vỡ vụn.

Mình không thể để em ấy bị phát hiện.

Không thể để quá khứ của gia đình bị lật lên.

Mình đã che giấu quá lâu... nếu bị vạch trần, sẽ không còn đường lùi nữa.Phải tiếp tục giả vờ.

Phải giấu đi thân phận của hai anh em.

Giữ cho em ấy an toàn.

Kể cả phải trở thành con mồi trong trò chơi điên rồ của mười hai kẻ đó... mình cũng phải chịu.Hơi thở của Chan dần chậm lại, đôi vai gầy run rẩy.

Trong lòng cậu chỉ còn duy nhất một quyết tâm: dù có bị kéo vào vực sâu, cũng không được để họ chạm đến em ấy.
 
Back
Top Bottom