- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 495,912
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Lê Chiến Cần Ngủ
Chương 10
Chương 10
Ba của Chan từng là đứa trẻ bị bỏ rơi, được trưởng nữ của gia tộc Yoon — một trong mười gia tộc quyền lực nhất quốc gia — nhận nuôi.
Khi trưởng thành, ông phải lòng một người, không may thay, người đó lại là một Omega.
Vì tình yêu cấm kỵ ấy, ông đã từ chối quyền thừa kế và bỏ trốn khỏi gia tộc, sống ẩn dật nơi làng quê xa xôi cùng người mình yêu.Vì thương ông như con ruột, trưởng nữ đã bất chấp tất cả, lén giấu chồng và làm giả thân phận cho ông.
Bà biết rằng nếu chuyện bại lộ, không chỉ chồng bà mà cả chín gia tộc còn lại cũng sẽ truy lùng và tiêu diệt cả nhà ông — vì với họ, một người mang dòng máu cao quý lại dám phản bội huyết thống để sống với một Omega là vết nhơ không thể tha thứ.Chan được sinh ra trong hoàn cảnh ấy, giữa những tháng ngày gia đình sống trong nơm nớp lo sợ.
Nhưng khi JungEun — em gái của Chan — chào đời, mọi thứ sụp đổ.
Thân phận của gia đình bị lộ, họ bị truy lùng rao riết.
Những ngày tháng đen tối kéo đến, đẩy cả gia đình vào bờ vực.Chan còn nhớ rất rõ.
Năm cậu lên bốn, giữa đêm khuya, ba lớn của cậu — người từng mạnh mẽ và can trường — đã quỳ gối van xin một người phụ nữ nào đó trong tuyệt vọng.
Trong khi đó, ba nhỏ chỉ lặng im, ôm chặt hai đứa con đang khóc nức nở vào lòng.
Sáng hôm sau, JungEun biến mất cùng ba lớn.
Cả tuần trời, chỉ còn Chan và ba nhỏ ở lại trong căn nhà tĩnh lặng, không một lời giải thích, không một tia hy vọng.Đến khi JungEun trở về trong vòng tay ba lớn, đang ngủ ngoan ngoãn như chưa từng xảy ra chuyện gì, mọi thứ đã khác.
Không còn ai truy đuổi họ nữa, nhưng từ đó, hai anh em phải sống trong một sự che giấu tuyệt đối.Khi Chan bắt đầu đi học, cậu phát hiện trong hồ sơ, JungEun không còn được ghi là con của ba lớn và ba nhỏ nữa, mà là con của một cặp vợ chồng xa lạ nào đó.
Họ đổi họ, đổi tên, đổi cả thân phận.
Và kể từ đó, hai anh em được dặn tuyệt đối không được tiết lộ mối quan hệ huyết thống.
Gia đình cũng liên tục chuyển nhà, tránh sự dòm ngó, truy vết.Chan đã sống như thế — lặng lẽ, dè dặt, và luôn mang trong tim nỗi sợ: rằng chỉ cần một sơ suất, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Và giờ, khi mọi thứ bắt đầu lung lay, cậu chỉ có thể tự hỏi... liệu lần này cậu còn bảo vệ được JungEun nữa không?
Đến hiện tại cậu vẫn không biết ba lớn mình từng là người trong những gia tộc lớn, cậu chỉ được ba dặn là dữ kín chuyện hai anh em, đến hiện tại mọi chuyến đã dường như nằm ngoài sự tưởng tượng của cậu.Boo SeungKwan bước xuống cầu thang, mái tóc vẫn còn hơi rối, trên người là chiếc áo len mỏng nhàu nhẹ vì ngủ dậy vội.
Khi cậu bước vào phòng ăn, khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt — những người anh của cậu đã ngồi vào bàn, mỗi người một vẻ.Người thì gật gà gật gù vì còn buồn ngủ, người đang giở tờ báo sáng, nhấm nháp cà phê như thể cả thế giới chẳng có gì quan trọng bằng một dòng tin tức, người thì lại cắm mặt vào điện thoại, ánh sáng màn hình phản chiếu lên khuôn mặt thẫn thờ."
Chan đâu rồi?"
SeokMin hỏi, ánh mắt đảo một vòng người vừa đi tới như thể mong có ai đó sẽ chỉ cậu về hướng đúng.Một giọng nói vang lên, vừa trêu chọc vừa mang chút ngái ngủ:
"Bộ em không phải em tụi anh chắc?
Sáng sớm chưa kịp nói chào đã hỏi Chan đâu rồi?"
SeungKwan phụng phịu, cãi lại"Thôi nào, anh đùa thôi mà.
Thế bé SeungKwan của anh tối qua ngủ ngon chứ hả?"
"Hứ... cũng tạm."
Cậu khẽ lầu bầu"Không ngồi ăn luôn sao?"
"Em xuống phòng kho lấy đồ cá nhân cho Chan trước.
Em ấy chưa có gì dùng cả."
Nói rồi, SeungKwan xoay người đi, bước chân có phần vội vã nhưng nhẹ tênh "Ngồi đi sau anh sẽ bảo người hầu mang lên, cả bữa sáng nữa"Giọng SeungCheol vang lên trầm thấp từ đầu bàn ăn, tờ báo sáng trong tay anh cuối cùng cũng được hạ xuống.
Ánh mắt anh không nhìn SeungKwan mà dõi về phía cầu thang — nơi cậu em út vừa khuất bóng."
Em ấy quan tâm đến cậu bé đó thật nhỉ."
Một người anh khác lên tiếng, vừa nói vừa đưa tay nhặt một miếng bánh mì, giọng điệu có phần lười biếng nhưng không giấu được sự tò mò."
Là ai quan tâm, SeungKwan á?"
"Ừ, em không thấy sao?
Sáng còn chưa đánh răng mà đã đi lấy đồ cá nhân cho chan rồi""Không phải ai cũng tỉnh dậy với mùi pheromone của một Omega phát tình đâu mấy ông à."
Minghao thì thầm, không buồn ngẩng đầu khỏi ly cà phê."
Thôi đi, nói như tụi em không ngửi thấy ấy."
JeongHan nở nụ cười như thiên thần nhưng mắt thì ánh lên tia giễu cợt.SeungCheol khẽ thở dài, đặt tờ báo xuống bàn.
"Đủ rồi.
Dù Chan là gì, cậu ta đang ở trong nhà chúng ta.
Có chuyện gì, các em cứ để anh xử lý trước."
Không khí quanh bàn ăn lắng xuống đôi chút, cho đến khi một tiếng "Xì!" bật ra từ SoonYoung:
"Vậy cũng không cấm tụi em 'để mắt' đúng không?"
Một tràng cười rộ lên.
Duy chỉ có SeungCheol và Jihoon là không cười.
Ánh mắt trưởng anh lại hướng lên cầu thang, nơi tiếng bước chân SeungKwan xa dần.Cậu nhóc đó... thật sự là thứ rác rưởi cần xóa bỏ sao?
Hay... có điều gì khác mà mình chưa nhìn ra?"
Sao còn ngồi đó?"
Giọng SeungKwan vang lên từ cửa phòng, vừa có chút giục giã vừa như đùa cợt.
"Tôi bảo em đi vệ sinh cá nhân rồi mà.
Hay là... không muốn đi?
Cần tôi bế xuống như hôm qua à?"
Chan nhíu mày, quay mặt đi.
"Im đi...
Tôi tự đi được."
"Ừ, nhanh lên.
Tôi còn chờ đấy."
Chan đứng dậy, lặng lẽ bước về phía phòng tắm, nhưng trong đầu vẫn ong ong những câu hỏi không lời đáp.Sao anh ta lại đổi giọng nhanh như thế?
Mấy hôm trước còn đe dọa, còn cùng tụi kia trêu chọc mình...
Giờ lại nhẹ nhàng, chăm sóc từng chút một?
Mấy người này bị đa nhân cách hết rồi à?Cậu cắn môi, lòng đầy cảnh giác.
Dù cơ thể vẫn còn đau và đầu óc rối loạn sau kỳ phát tình đột ngột, Chan biết rõ một điều — trong ngôi nhà này, bất kỳ sự mềm yếu nào cũng có thể trở thành cái cớ để họ nhấn chìm cậu sâu hơn nữa."
Lại đờ ra nghĩ cái gì nữa thế?"
Seungkwan khoanh tay dựa vào khung cửa nhà tắm, nghiêng đầu nhìn Chan.
"Sao trông em cứ như robot vậy, hết pin là đơ ra luôn à?"
Không đợi Chan trả lời, cậu bước thẳng tới, giật lấy bàn chải khỏi tay Chan.
"Đưa đây"Seungkwan giơ tay lên, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, đặt bàn chải vào cốc nước rồi bóp kem đánh răng.
Chan giật mình, vô thức lùi lại một bước, lưng va vào cạnh bồn rửa."
Đừng căng thẳng thế, tôi không ăn thịt em," Seungkwan nói, giọng nhẹ hẫng nhưng ánh mắt thì không dễ chịu chút nào.
Cậu bước tới gần, rút khăn treo sẵn lau vệt nước vương trên cổ Chan — một cách vụng về nhưng lại có phần quen tay lạ thường."
Tự... tôi làm được," Chan lí nhí, tay cậu cố giành lấy bàn chải nhưng Seungkwan tránh nhẹ, rồi đứng chắn ngay trước mặt."
Không cần.
Nào, há miệng ra.
Ngoan chút đi."
Giọng trêu đùa, nhưng hơi thở phả sát khiến Chan không khỏi run lên.
Cậu còn chưa định hình được chuyện gì thì Seungkwan đã nhẹ nhàng cầm cằm mình, ngón tay đặt nơi khớp hàm.Chan cứng người, tim đập loạn.
Vừa là hoảng hốt, vừa là... ngượng ngùng không rõ nguyên do.
"Kh-không cần... thật đấy..."
"Em mà còn lằng nhằng nữa là tôi lại bế em như tối qua đó."
Seungkwan cúi sát xuống, mắt nhìn thẳng vào Chan.
Không phải kiểu ép buộc, nhưng cũng chẳng hề cho lựa chọn.Bất lực, Chan đành mở miệng, má đỏ bừng.
Seungkwan cẩn thận chải từng nhịp, động tác chậm rãi đến lạ.
Trong gương, hai hình bóng đứng cạnh nhau: một người hơi cúi, một người lặng lẽ rướn về phía sau như đang cố tránh xa.
Nhưng cự ly ấy vẫn gần đến mức hơi thở cũng hoà làm một."
Đấy, ngoan như này có phải tốt không?"
Seungkwan cười nhè nhẹ, đặt bàn chải trở lại.
Chan chỉ cúi đầu, không dám nói gì, chỉ nhìn dòng nước đang trôi xuống bồn như muốn cuốn theo cả cảm giác hỗn loạn trong lồng ngực cậu.
Dưới dòng nước chảy róc rách trong bồn rửa, Chan vẫn giữ ánh mắt trốn tránh, bàn tay siết chặt lấy mép áo ngủ lạ lẫm mà cậu đang mặc.
Tim cậu đập mạnh, không phải vì cảm xúc ngọt ngào, mà là bởi một nỗi bất an âm ỉ đang cuộn trào trong ngực."
Tại sao anh ta lại làm vậy?
Từ khi nào người như Boo Seungkwan lại trở nên dịu dàng?
Dù mình không gặp anh ta nhiều lần nhưng cái tiếng của anh ta đâu có thue kém những người kia...sao giờ lại to ra thân thiết như vậy"Chan không tin.
Không dám tin.
Cậu không thể cho phép bản thân thả lỏng trước những con người này — những người từng khiến cậu thấy nghẹt thở chỉ với một cái liếc mắt, một cái cười nhếch mép.
Những người sống trên tầng cao của thế giới, trong khi cậu chỉ là kẻ đang cố bám víu lấy phần đáy."
Có thể chỉ là một cái bẫy khác.
Có thể đây là một phần trong cái trò chơi vặn vẹo của họ.
Họ muốn mình buông lỏng cảnh giác.
Rồi sẽ kéo mình xuống tận đáy địa ngục."
Chan cắn môi.
Mùi Quýt dịu nhẹ từ Seungkwan vẫn còn phảng phất trong không khí.
Một phần trong cậu muốn tin vào khoảnh khắc dịu dàng vừa rồi.
Nhưng lý trí lại gào thét: "Đừng tin.
Đừng yếu lòng.
Đừng để họ nghĩ em dễ điều khiển."
"Nếu họ biết thêm về mình, biết thêm về JungEun...
Không.
Không thể để điều đó xảy ra."
Cậu nhìn bóng lưng Seungkwan đang khẽ nghiêng người, đặt khăn xuống "Dù họ có làm gì...
Mình cũng không được quên.
Họ không phải là người tốt.
Không ai trong số họ là người tốt cả."
"Nhóc lại đơ ra nữa rồi, hay do mê mẩn nhan sắc của anh chứ gì, biết mà"Chan nhìn khuôn mặt tươi cười và giọng nói vừa trêu chọc vừa tự tin kia mà không biết nên phản ứng thế nào.
Cậu chỉ đứng đó, mắt chớp nhẹ như đang tự hỏi mình có đang mơ không."
Mê cái đầu anh ấy...
Đúng là đồ tự luyến mà..."
Cậu thở dài, không thèm đáp lại, nhưng hai má lại nóng lên một cách khó hiểu."
Cái tên này...
Rốt cuộc là đang giỡn thật hay đang diễn?
Sao cứ như thể... thân thiết với mình từ bao giờ vậy?"
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần lạnh lùng vang lên:"Ồ... xem ra anh tới hơi không đúng lúc rồi."
Chan giật mình quay phắt lại—là Hong Jisoo, bước chân nhẹ tênh, vẻ ngoài chỉnh tề không lệch lấy một sợi tóc.
Anh ta đứng tựa vào khung cửa, ánh mắt đảo một vòng từ Chan đến Seungkwan, rồi dừng lại ở bàn chải đánh răng vẫn còn trên tay người kia."
Sáng sớm mà hai người đã thân thiết đến mức này rồi sao?"
Giọng anh không cao, không gắt, nhưng lại có một áp lực vô hình khiến không khí trong phòng như lạnh đi vài độ.
Seungkwan khẽ nhíu mày:
"Jisoo hyung, vào mà không gõ cửa, lịch sự quá đó?"
"Ồ, xin lỗi... nhưng em biết rõ mà, anh vốn không thích chờ đợi."
Jisoo bước thêm một bước vào trong, mùi hoa nhài đặc trưng thoáng qua khiến Chan bất giác lùi lại nửa bước.
Jisoo quay mắt nhìn Chan, nụ cười như có như không hiện lên.
"Sao thế?
Cậu sợ tôi à?"
Chan nuốt khan.
Dù biết rõ không nên, nhưng trước ánh mắt kia, cậu không thể không cảm thấy rợn người."
Tôi chỉ... không quen thôi."
"Ừm.
Cậu sẽ sớm quen thôi.
Với tất cả chúng tôi."
Giọng nói đó vang lên như một lời khẳng định, chứ không phải gợi ý.
Và đó mới là điều khiến Chan thấy lạnh sống lưng.