Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
586,498
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczN0DnqCgWtMUpITDocF97qleT3em-V1HYQmlV__ZByuUIeRawkYQIQlh4J1FzfCBiayiTv7QHrhhAScakPyxPS1QYr5vGnDea1T6UcPPlg1-aYF7C60etoq0B2Q8rWvTehGpv6b_1DPbDBKv-GstSUj=w215-h322-s-no-gm

Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Tác giả: Tinh I Đình
Thể loại: Ngôn Tình, Hài Hước, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Tinh I Đình

Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Hài Hước, Ngọt

Team dịch: Mỗi Bước Mỗi Xa

Giới thiệu

Mười tám tuổi, Xuân Lệ cầm một tờ hôn ước đến Kỳ gia ở thành Gia Định tìm hôn phu.

Kết quả được thông báo rằng hôn phu đã trở thành người đoạn tụ.

Xem ra không có duyên phận, Xuân Lệ thở dài một tiếng rồi xoay người liền rời đi.

Ai ngờ, Kỳ lão gia giơ dao găm lên cổ la lớn: “Nếu nhi tức bước ra khỏi cửa một bước, ta sẽ chết ngay sau lưng ngươi!”

“Đúng! Chết ngay sau lưng ngươi!” Những thành viên còn lại trong Kỳ gia đồng thanh hô, còn rất có nhịp điệu!

Xuân Lệ dừng chân, suýt nữa thì ngã.​
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 1: Tiến vào Kỳ gia (1)



Cuối xuân tháng ba, trời êm dịu với gió nhẹ và nắng ấm, ngay cả cỏ xanh ven bờ cũng bị say mê, nhẹ nhàng đung đưa theo gió.

Buổi chiều trên núi Sùng Minh, liễu xanh quấn quanh làn khói nhẹ, hoa nở rực rỡ làm người ta hoa mắt.

Cảnh sắc tươi đẹp như vậy, thật sự không thích hợp với sự chia ly.

Xuân Lệ đứng trên cầu bên bờ suối, đưa tay lau mũi, nhìn những cành liễu mà Thiên Mạch nhét vào tay mình, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười. Hắn ta một kẻ thô kệch quê mùa, lại làm ra hành động tinh tế như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy rợn người.

Thiên Mạch đầu óc đơn giản, còn tưởng rằng tiểu sư muội đang cảm động vì mình. Ngay lập tức mặt mày hớn hở, vỗ mạnh vào vai nàng, “Nếu như người Kỳ gia bắt nạt muội, muội hãy gửi thư cho ta, nhị sư ca ta sẽ là người đầu tiên đến đánh gãy chân hắn!”

Nhìn xem, đây mới là bộ mặt thường thấy của nhị sư ca. Vậy nên, hành động chia tay đầy thơ mộng kia cứ coi như hắn vừa mới thoát khỏi linh hồn đi. Xuân Lệ bị hắn chọc cười đến rơi nước mắt, trong lòng lại cảm thấy ấm áp, có người nhà ủng hộ khiến nàng đi lại cũng thấy có sức lực hơn!

Đại sư ca không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa cho nàng chiếc khăn tay do mình tự thêu, Xuân Lệ nhận lấy, liền lau nước mắt.

Cơn gió nhẹ phất qua làm rối tóc mái của nàng, những cành liễu phía sau thả sức đung đưa, cô nương từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh giờ sắp gả đi, trong thời điểm đẹp nhất, cũng là độ tuổi đẹp nhất. Đại sư ca chợt cảm thán trong lòng, muốn nói lại thôi.

Thiên Mạch ghét nhất những thứ nữ tính này, nghĩ rằng đại sư ca đang tiếc chiếc khăn bị hỏng, nên đã dùng cùi chỏ đẩy hắn ta, “Chỉ là một mảnh vải rách thôi, huynh tiếc cái gì! Cành liễu ta tặng thì tốt hơn, buổi tối có nhiều côn trùng, tiểu sư muội dùng cái này để đuổi muỗi thì tốt nhất. Các người thường nói ta thô lỗ, thực ra ta rất tinh tế. Cành liễu không chỉ có thể đuổi côn trùng, còn có thể đánh vào bụng ngựa!”

Xuân Lệ nghe vậy, lại một lần nữa rơi nước mắt. Quả thật không thể đánh giá cao hắn ta, suy nghĩ của kẻ thô kệch quê mùa này luôn khiến người ta phẫn nộ. Sửa sang lại trang phục xanh biếc, Xuân Lệ đi đến đầu cầu, vẫy tay chào sư phụ đang đứng ở trong đình giữa sườn núi xa xa, rồi kéo dây cương quay người đi xuống con đường đá.

Phía sau vang lên tiếng của nhị sư ca, “Tiểu Lệ à, mạch thượng hoa khai có thể từ từ trở về nha.”

Thiên Mạch nói xong, mọi người đều cười rộ lên.

Xuân Lệ mơ hồ nghe thấy âm thanh cái trán của Thiên Mạch bị gõ, đại sư ca bảo hắn ta đọc sách nhiều vào, đừng làm mất mặt, nhị sư ca kêu oan, khó khăn lắm mới thuộc được một câu, còn chưa dùng đúng, học hành sao mà mệt mỏi như vậy, chẳng bằng đi đốn củi nấu nước…

Cỏ xanh um tùm trên đường kéo dài đến bến đò, cho đến khi ra khỏi địa giới thành Sùng Minh, Xuân Lệ cũng không dám quay đầu nhìn lại.

Từ lúc bốn tuổi nàng đã được sư phụ đưa đến đây, đến nay đã trôi qua mười bốn năm, nàng đã quen với cuộc sống yên bình như chốn bồng lai tiên cảnh này, thực sự không muốn đi tìm hôn phu gì cả, nhà cao cửa rộng nhiều lễ giáo ràng buộc, tương lai có lẽ sẽ không được tự tại. Nhưng sư phụ nói con người sống một đời, quan trọng nhất là tuân thủ lời hứa, dù cho bao nhiêu năm trôi qua, nếu như Kỳ gia không công nhận hôn ước này, thì ít nhất chúng ta cũng đã làm được điều mà lương tâm không áy náy.

Những gì sư phụ nói cho tới bây giờ vẫn luôn đúng.

Vì vậy, nàng mang theo một tờ hôn ước, nắm chặt tín vật đính ước bước lên con đường tìm kiếm phu quân.

Núi Sùng Minh cách Gia Định dưới chân hoàng đô chỉ một ngày cưỡi ngựa.

Khi mặt trời chiều còn chưa lặn, gió bỗng dưng nổi lên, hoa bay mênh m.ô.n.g lả tả, ánh chiều tà rực rỡ, Xuân Lệ bước theo cái bóng dài dưới chân, nắm chặt gói đồ trên vai, dẫn ngựa vào thành.

Một nhóm trẻ con đuổi theo diều cười đùa chạy ngang qua, để lại tiếng cười hoan hô vui vẻ, thật lâu không dứt.
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 2: Tiến vào Kỳ gia (2)



Thành Gia Định từ xưa đã giàu có đông đúc, núi gần nước, địa linh nhân kiệt, có nhiều văn nhân tài tử tự thành nhất phái phong lưu. Mười mấy năm trước, nhờ có sự ghé thăm của Thánh thượng, giá trị của thành cổ này đã tăng vọt trong một đêm, từ đó về sau du khách đến tham quan nối liền không dứt.

Đất Giang Nam nổi tiếng với vườn tược đình đài, vốn cũng không có gì lạ. Nhưng nếu trong hai bên đường phố có những đình đài lầu các, thêm tiếng nhạc đàn sáo du dương, lại có tài tử giai nhân ngâm thơ hát hò, thì cảnh sắc sẽ khác hẳn, dòng nước chảy róc rách, ngô nông kiều ngữ*, thật sự là một cảm giác dễ chịu cùng thanh bình.

*ý chỉ phương ngữ Ngô vùng Giang Nam dễ nghe mềm mại.

Chỉ có điều, trong khoảnh khắc tình thơ ý họa thế này, nàng lại thấy một sự hiện diện cực kỳ không hòa hợp, nam tử mặc trang phục màu đen cầm kiếm đứng đối diện, tỏa ra khí chất kiêu ngạo phóng khoáng, thật sự làm xáo trộn vẻ yên bình của vùng sông nước này.

Thiên Mạch vác kiếm đi tới vài bước, tự mãn nói với Xuân Lệ: “Có phải trên đường đi không phát hiện ra ta hay không? Ta tiến bộ nhanh đến nỗi chính ta cũng phải kinh ngạc đấy!”

Xuân Lệ thấy hắn ta kiêu ngạo như vậy, không nhịn được mà dội nước lạnh, “Chẳng lẽ huynh cũng đến tìm vị hôn phu ư?”

Thiên Mạch tức giận đến nhảy cẫng lên! Khi ở trên núi, hắn ta đã bị đại sư ca cầm kim chỉ thêu hoa hành hạ đến gầy guộc! Nên khi sư phụ ra lệnh cho hắn ta đến bảo vệ tiểu sư muội, hắn ta còn chưa ăn sáng đã vui vẻ xuống núi!

“Sư phụ không yên tâm để một mình muội đến đây, đặc biệt gọi ta đến bảo vệ muội. Ta đói rồi, chúng ta đi ăn thôi!”

Xuân Lệ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thiên Mạch mà thở dài, thực ra huynh là sợ bị đại sư ca giám sát học bài nên mới muốn trốn ra ngoài đúng không? — Còn nữa, chúng ta là người vùng ngoài không sai, nhưng cũng đừng nhìn đông ngó tây quá mức như vậy, sợ người khác không biết chúng ta chưa thấy cảnh đời, chỉ là những kẻ quê mùa khờ khạo thôi sao.

Cách đó không xa vừa lúc có một quán trọ, chủ quán chắc cũng là người thích học đòi văn vẻ, nhìn cái tên gọi đi— Nguyệt Lung Sa.

Thiên Mạch run lên nổi da gà khắp người, vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra cái tên này có liên quan gì đến ăn uống ngủ nghỉ. Hắn ta bước nhanh tới giao ngựa cho tiểu nhị ca, rồi cùng Xuân Lệ đi vào, ngồi ở bàn gần cửa sổ tầng một.

Hắn ta quá quen thuộc với khẩu vị của Xuân Lệ, trực tiếp gọi hai món nàng thường thích ăn và một bình rượu, rồi đuổi tiểu nhị đi.

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài cửa sổ có vài người tụ tập lại, đều là những kẻ con cái nhà giàu ăn mặc quần là áo lụa, đúng lúc cách ở bên kia tường với hai người bọn họ, cửa sổ vẫn để mở, cho nên không chỉ động tác mà cả âm thanh, đều rất rõ ràng với hai sư huynh muội trong quán trọ.

Chợt nghe một người cười nham nhở: “Nhanh lên, nhanh lên! Ta thắng rồi! Ta đã nói rồi, hai người bọn họ sớm đã ở bên nhau!”

Một người khác không cam lòng nói: “Lại để ngươi thắng rồi! Nhưng lần này ngươi phải tiết lộ thêm một chút, nếu không thì không xứng với mười lượng bạc mà bọn ta thua!”

“Được được được!” Nam tử nham nhở hút một ngụm nước bọt, tiếp tục nói: “Tối qua hắn đi khám bệnh, qua khe cửa sổ ta thấy tiểu tướng quân và tiểu thần y kia hành động thân mật, mắt đi mày lại. Càng gây kinh ngạc hơn nữa, các ngươi đoán xem là thế nào?”

Lúc này tiểu nhị đã mang rượu và món ăn lên, Thiên Mạch đói bụng cả ngày, cầm đũa ăn ngay, ngược lại Xuân Lệ lại rất hứng thú với cuộc trò chuyện bên ngoài, không ngờ phong tục người dân ở dưới núi lại thoáng đến vậy, giữa ban ngày ban mặt lại bàn luận về đời sống riêng tư của người khác, mà có vẻ là hai nam tử, cũng coi như là mới mẻ, thấy mình không đói, nàng tiếp tục nghiêng tai lắng nghe.

Những người còn lại bên ngoài cửa sổ bị nam tử nham nhở k*ch th*ch sự tò mò, có người sốt ruột hỏi: “Nói đi, ngươi nhanh lên! Tiểu tướng quân và tiểu thần y đều là những người tuyệt vời như thần tiên, cảnh hai người bọn họ ở bên nhau thật đẹp, ôi, bọn ta không dám tưởng tượng xa!”

Nam tử nham nhở cười đến mức khó coi, vỗ đùi nói: “Rốt cuộc vẫn là tướng quân dũng mãnh chinh chiến trên chiến trường, hắn ở lại đó cả đêm không ra ngoài!”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 3: Tiến vào Kỳ gia (3)



Biểu cảm của nhị sư ca như thể sống không bằng chết, không ngờ nam nhân ở dưới núi còn tệ hơn, thà ở trên núi cho yên ổn. Đại sư ca ngoài việc thích thêu thùa, thích nói nhiều, thích thúc giục hắn ta đọc sách, hình như cũng không có gì xấu, sao số phận hắn ta lại khổ như vậy, đi đâu cũng gặp phải những tình huống kỳ quặc như thế…

Xuân Lệ nhìn hắn ta cười nói, “Ta lại cảm thấy, nếu thật lòng yêu thương, nam nhân và nam nhân sống bên nhau cũng không có gì xấu. Thôi, không tính toán thời gian nữa, ta sẽ đi đến Kỳ phủ, làm xong việc sớm thì về núi sớm. Dù sao đối với việc này ta cũng không có ôm bất kỳ hy vọng nào.”

Thiên Mạch không thể đồng tình với câu đầu tiên của sư muội. Hắn ta ho vài tiếng, khi tỉnh táo lại, bóng dáng của sư muội đã không còn thấy đâu.

Ở bên này, Xuân Lệ đã hỏi thăm đến được trước cửa Kỳ phủ.

Danh môn đại hộ, chỉ cần một tấm biển trên cánh cửa cũng như là vừa mới được chế tác từ vàng, sư phụ nói Kỳ lão gia năm xưa từng là đại nguyên soái tam phẩm ở kinh thành, lúc sa cơ đã được sư phụ cứu giúp, vì vậy mới đồng ý hôn ước này. Nói như vậy, thật sự xem như là nàng trèo cao rồi, cho nên lần này xuống núi, đối với nàng mà nói như hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ người ta còn cười nàng như cóc mà muốn ăn thịt thiên nga. Nếu thật sự như vậy thì càng tốt, nàng càng ước gì sáng mai có thể trở về núi Sùng Minh.

Trong lòng thoải mái, cũng không cảm thấy ngại ngùng câu nệ, Xuân Lệ bước lên bậc thềm, đưa tay gõ nhẹ vào cánh cửa.

Rất nhanh, cửa mở ra, một nam tử trung niên béo tròn thò đầu ra.

Xuân Lệ gật đầu chào, cười nói: “Xin chào, xin ngài chuyển lời đến Kỳ lão gia, Xuân Lệ từ núi Sùng Minh đến xin gặp.”

Lão quản gia liếc nhìn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, tiểu cô nương trẻ đẹp như vậy, không phải là lão gia ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt bị tìm tới cửa đó chứ? Nói thật, lão gia quả thực có con mắt nhìn, nhìn gương mặt này cái eo này, chậc chậc chậc!… Nhưng tốt nhất không nên báo lại, nếu phu nhân biết thì sẽ không hay. Lão quản gia thường ngày đã thích suy đoán, giờ nhìn tiểu cô nương ại càng thấy trong đầu xoay chuyển, khiến Xuân Lệ cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Lão quản gia đã có tính toán trong lòng, mặt lạnh nói: “Lão gia và phu nhân phu thê tình thâm cả ngày như hình với bóng, ân ái đến nỗi không có chút thời gian nào rảnh, sao có thể gặp những người nhàn rỗi như ngươi, ngươi hãy về đi.”

Câu này thật không thể nào hiểu nổi, Xuân Lệ cảm thấy mơ hồ, thấy ông ta sắp đóng cửa, vội vàng chặn lại hành động của ông ta, “Vậy Kỳ Hàm thiếu gia có ở đây không? Ta đến tìm hắn.”

“Ngươi đến tìm nhị thiếu gia?” Lão quản gia nhảy một bước ra ngoài, ánh mắt lập tức sáng lên như mèo già bắt được chuột chết. Cười hiền lành thân thiện đến mức không thể tả nổi, “Ngươi chờ một chút! Đừng đi nhé, ta đi báo lão gia ngay!” Chạy vài bước lại quay đầu lại dặn, “Ngươi đừng đi nhé!”

Xuân Lệ đứng trước cửa, tâm trạng phức tạp khó nói. Vừa lúc nãy còn nói nàng là người nhàn rỗi không chịu gặp, thoắt cái đã biến thành một người khác, sợ nàng chạy mất. Từ người hầu có thể thấy được bóng dáng của chủ nhân, Kỳ gia chịu hủy bỏ hôn ước thì tốt quá.

Chỉ trong chớp mắt, “két” một tiếng, cửa lại mở ra, lần này đi ra là một nhóm người!

Xuân Lệ thực sự bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi. Do tình huống này quá bất ngờ, nàng cũng không kịp nhìn rõ từng người, chỉ ngửi thấy một mùi hương bay tới, sau đó bị một người phụ nhân ung dung quý phái nhiệt tình kéo tay, phụ nhân vung khăn lên người nàng, mặt mày tươi cười như hoa nở, “Ôi, nha đầu này thật xinh đẹp, nhanh vào trong với ta đi!”

Xuân Lệ trước khi bị đám người vây quanh kéo vào vẫn không quên ngẩng đầu nhìn tấm biển, đúng là Kỳ phủ, không phải là thanh lâu mà—
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 4: Trở thành nha hoàn (1)



——Sư phụ nói, những người đối xử quá nhiệt tình với người khác, thường có tâm tư riêng không thể cho ai biết.

Chỉ có điều, tâm tư riêng của Kỳ gia này lại nói cho nàng biết.

Bọn họ nói, muốn nàng giúp cứu lấy vị hôn phu đã trở thành đoạn tụ kia.

Biết ngay không có chuyện tốt như vậy! Thảo nào bọn họ lại nhiệt tình với nàng thế này, hóa ra là có việc nhờ vả. Dù Kỳ gia đã rất nhanh chóng công nhận nàng là nhi tức phụ, nhưng nàng cũng không thể làm chuyện phá hoại uyên ương của người khác, hơn nữa hôn phu của nàng đã là đoạn tụ, chắc chắn không thích nữ tử. Như vậy, Kỳ gia có công nhận nàng làm nhi tức hay không, chẳng phải cũng không có ý nghĩa gì hay sao.

Xuân Lệ ngồi trên ghế khách bên phải trong sảnh, đối diện với Kỳ lão gia, nói rất chân thành, “Có vẻ như ta và hắn không có duyên phận, không sao, ta sẽ đi ngay. Về nhà ta sẽ nói rõ với sư phụ, ông lão cũng là người hiểu lý lẽ. Các người cứ yên tâm, núi Sùng Minh sẽ không vì vậy mà quấy rối Kỳ phủ. Muộn thế này còn đến làm phiền, mong hãy thứ lỗi.” Nói xong, nàng đứng dậy chào lão gia phu nhân, rồi quay người đi về phía cửa.

Kỳ lão gia không thể ngồi yên, đột ngột đứng dậy, một tay cầm d.a.o găm run rẩy kề lên cổ, một tay chỉ vào Xuân Lệ mà nói, “Nếu nhi tức bước ra khỏi cửa nửa bước, thì ông công sẽ c.h.ế.t ngay sau lưng ngươi!”

“Đúng! Chết ngay sau lưng ngươi!” Những người còn lại đồng thanh nói!

Xuân Lệ dừng bước, suýt chút nữa thì ngã. Người trong nhà này đang nghĩ gì vậy? Tại sao hành động lại không như lẽ thường? Thiếu gia kia không thích nữ tử, nàng rút lui để thành toàn cho người ta không phải tốt hơn sao? Chẳng lẽ bọn họ muốn nàng ở lại để giữ thể diện cho Kỳ gia, làm một tức phụ hữu danh vô thực, tuổi đời còn trẻ mà phải sống cô quả hay sao?

Tuy là trong lòng tức giận, nhưng vẻ lễ phép trên mặt vẫn không thể thiếu, Xuân Lệ miễn cưỡng mỉm cười, ánh mắt quét qua một vòng những người Kỳ gia khiến nàng dở khóc dở cười, chưa kịp lên tiếng, Kỳ lão gia đối diện đã nói: “Nhi tức, ta là ông công, ngươi chỉ cần nhìn ta là được.”

Cảm giác như một cú đ.ấ.m vào bông, Xuân Lệ cảm thấy bất lực. “Ngài như vậy không phải đang làm khó ta đấy sao?”

Lúc này Kỳ lão gia cũng không còn để ý đến cấp bậc lễ nghĩa gì nữa, ba bước đi thành hai bước tiến lên nắm lấy cổ tay nàng, giống như người đang chìm xuống nước nắm lấy cọng rơm cứu mạng, “Chỉ cần ngươi ở lại, chúng ta sẽ có cách! Kỳ gia bọn ta thật sự rất có lỗi với ngươi, nếu ngươi đi như vậy, ta sẽ càng không có mặt mũi gặp sư phụ của ngươi. Nào, cô nương, ngươi ngồi xuống.”

Lão quản gia thấy tình hình, vội vàng chạy tới, ân cần lau ghế, hài lòng lùi sang một bên.

Kỳ lão gia đẩy nàng ngồi vào ghế, tự mình ngồi bên cạnh, còn tự tay rót trà cho nàng, sau khi hắng hắng giọng mới nói: “Đại ca ngươi,” Kỳ lão gia chỉ vào một nam tử cao lớn đứng bên cạnh, vẻ mặt đau khổ nói: “Hắn không thể có con.”

Kỳ lão gia vừa dứt lời, Kỳ đại thiếu gia cũng cúi thấp đầu, vẻ mặt đau khổ.

Đại thiếu phu nhân bên cạnh cũng có vẻ đau khổ hơn cả đại thiếu gia.

Kỳ lão gia đập d.a.o găm xuống bàn, thở dài, “Nhà bọn ta chỉ còn lại Kỳ Hàm này là nhi tử, ta và bà bà của ngươi ngày đêm mong mỏi có thể bế tôn tử.”

Kỳ phu nhân nghe vậy, nước mắt rưng rưng nhìn Xuân Lệ gật đầu. Khiến nàng nhìn mà tự dưng cảm thấy trong lòng khó chịu. Đây chính là phu nhân vừa ở cửa kéo tay nàng, trước đó còn nhẹ nhàng vẫy khăn cười tươi như hoa, hiện giờ chỉ một câu nói đã khóc nỉ non.
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 5: Trở thành nha hoàn (2)



Kỳ lão gia sợ nàng phân tâm, vội vàng vỗ vỗ tay nàng, ra hiệu để nàng quay lại nhìn ông, “Cho nên, nếu nhi tức có thể giúp bọn ta biến tên bất hiếu đó thành một nam tử bình thường, thì đối với trên dưới mấy chục người trong Kỳ gia đều là công đức vô lượng a!”

“Công đức vô lượng a!” Mọi người lại đồng thanh nói.

“Nhưng nếu ta phá hoại đôi tình lữ của người ta, chẳng phải cũng là tạo nghiệt sao?” Xuân Lệ không thể ngồi yên.

Đúng lúc này, một gã sai vặt cuống quít chạy vào, chưa đến gần đã lớn tiếng gọi: “Lão gia phu nhân, không xong rồi, nhị thiếu gia dẫn tiểu thần y kia về rồi!”

Tiểu thần y? Đầu óc Xuân Lệ chợt tỉnh ngộ, cảm thấy chuyến đi này không uổng. Những chuyện không biết nên khóc hay nên cười này đều đến tay nàng, chẳng lẽ vị hôn phu của nàng chính là tiểu tướng quân mà vừa nãy mọi người say sưa bàn tán bên ngoài quán trọ? Tuy nhiên, về chuyện này, nàng đã nghĩ rất thông suốt, không phải nàng không cố gắng, dù sao nàng cũng không có chút tình cảm nào với hắn.

Chỉ là, Xuân Lệ chưa nhìn thấy một góc áo của vị hôn phu, đã bị bà mẫu và bá tẩu lấy thế sét đánh không kịp bịt tai, chuyển vào một căn phòng nào đó trong hậu viện.

Hành động của người nhà Kỳ gia luôn kỳ quái, khiến người ta không thể hiểu nổi.

Thật sự không theo lẽ thường!!

Xuân Lệ nhìn Kỳ phu nhân đang đóng chặt cửa, lại nhìn sang Kỳ đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân đứng bên cạnh, nụ cười có phần cứng nhắc. Cảnh tượng này đang diễn ra để làm gì? Nàng là một sự tồn tại như thế nào? Không thể để người khác thấy được sao?

Kỳ phu nhân Tạ thị xác định không ai phát hiện ra, liền đưa tay chỉnh lại trâm cài, rồi chỉnh lại áo, mới quay lại đi tới, nụ cười trên mặt như vừa mới xuất hiện, bước đi nhỏ nhẹ chậm rãi uyển chuyển.

Tạ thị đến bên Xuân Lệ, kéo lấy tay nàng, ngồi cạnh nhau trên mép giường. Tỉ mỉ quan sát gương mặt nàng, thật sự là mặt mày hồng hào, như hoa sen mới nở còn đọng sương, đúng là vẻ đẹp khó cầu. Kỳ phu nhân thấy rất hài lòng, tuy rằng vẻ ngoài của cô nương này không có điểm nào không tốt, nhưng điểm chưa hoàn hảo là lòng bàn tay có vết chai, không đủ mềm mại, hoàn toàn không có xúc cảm. Chắc hẳn là do thường xuyên luyện võ. Bây giờ thời điểm quan trọng, cũng không cần phải để ý nhiều như vậy.

Bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, nói: “Nhi tức đừng cảm thấy việc chia rẽ hai người bọn họ là tội nghiệt, phụ mẫu của tiểu thần y kia đã sớm tức giận đến mức nằm bệnh trên giường rồi, cho nên ngươi làm việc đánh gãy uyên ương này chính là thay trời hành đạo, nếu thành công thì sẽ khiến lòng người vui vẻ, nếu không thành công chúng ta cũng không thể bỏ cuộc.”

Xuân Lệ chỉ có thể cười gượng, còn tưởng rằng nếu không thành công thì sẽ thôi. Gia đình này thật sự có tư duy kỳ quái! Cũng không biết nhị thiếu gia kia đức hạnh ra sao…

Tạ thị tiếp tục nói: “Tóm lại, chuyện này đối với Kỳ gia bọn ta, đối với Lạc gia của bọn họ, đều là một việc làm thiện tích đức. Tất nhiên, cũng vì chính ngươi, vị hôn phu đã định từ nhỏ, sao có thể để một nam tử không công chiếm lợi như vậy! Con nói có phải không?”

Xuân Lệ tự nhiên cảm nhận được ánh mắt khinh thường ghét bỏ thoáng qua trong mắt bà khi bà chạm vào vết chai của nàng, nhưng nàng không để tâm lắm, danh môn đại hộ nhà người ta cũng có quyền đòi hỏi, nghe nói sau này cũng không thể thiếu được tam thê tứ thiếp. Chỉ có điều, bọn họ nhiệt tình tiếp nhận nàng nhưng không hoàn toàn như Kỳ phu nhân nói, trong lòng nàng cũng lười đi nghiền ngẫm nhiều, dù sao trong chuyện này ở núi Sùng Minh bọn họ đã hết lòng tuân thủ lời hứa, như sư phụ nói, không thẹn với lương tâm, còn về phần Kỳ gia ra sao, nàng không có thời gian để quan tâm.
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 6: Trở thành nha hoàn (3)



Xuân Lệ không để lộ cảm xúc, rút tay lại, cười đôn hậu, “Mặc dù nói có hôn ước, nhưng ta và Kỳ thiếu gia chưa từng gặp mặt, hai bọn ta giống như người xa lạ, nói thật, tự nhiên không có tình cảm gì, nếu Kỳ thiếu gia đã có người trong lòng, ta cũng không phải là người dây dưa không dứt. Xin lỗi, ngài hiểu cho, việc này ta không thể giúp.”

Tạ thị nghe xong không tức giận mà còn cười, tay vung khăn lên, đôi mắt phượng hiện lên vẻ quyết tâm, “Bây giờ ngươi nói như vậy là vì ngươi chưa thấy được dung mạo của hôn phu ngươi, nếu thấy rồi, đảm bảo ngươi sẽ vui mừng mà không ngủ được!”

“Đúng! Không ngủ được!!” Kỳ đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân lại đồng thanh phụ họa.

Xuân Lệ lúc này rõ ràng không thể cười nổi, xem ra Kỳ gia đã quyết tâm để nàng ra đứng mũi chịu sào rồi.

Tạ thị thấy nha đầu có vẻ sắp nổi giận, sợ nàng lại khư khư cố chấp muốn đi, vội vàng cười trấn an, nhẹ nhàng nói: “Nhi tức à, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi ở lại, giúp bà mẫu và ông công cứu vớt lấy tên bất hiếu đó, Kỳ gia nhất định sẽ không để ngươi chịu một chút thiệt thòi nào. Nếu nói chúng ta cố gắng mà vẫn không có kết quả, thì đến lúc bọn ta sẽ tự đưa ngươi về, mà còn bồi thường thêm nữa. Cho nên, ngươi cứ coi như thương xót, tạm thời ở lại, giúp xem thử, được không? Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, đều là duyên phận đưa tới mà.” Nói xong, bà còn rơi lệ, Kỳ phu nhân xinh đẹp, dáng vẻ như hoa lê dưới mưa, ai nhìn thấy cũng không nỡ lòng bỏ mặc.

“Ngươi cứ ở lại đi.” Kỳ đại thiếu gia đúng lúc nói ra lòng mình. Dù sao nếu đệ muội mới này có thể cảm hóa được đệ đệ, thì sau khi có tôn tử, hắn ta sẽ thoát khỏi bể khổ, không còn là tội nhân của Kỳ gia nữa —

Kỳ đại thiếu phu nhân và phu quân nhìn nhau một cái, tâm ý tương thông, đến lúc đó bọn họ sẽ được giải thoát, cảm giác bị mọi người chỉ trích thật sự đã đủ rồi—

Hiện tại Xuân Lệ đã hiểu rõ, đây chính là nàng đã tự mình nhảy vào vũng lầy, hóa ra nàng đã lên thuyền cướp mà không thể xuống được! Nàng đã nghe chán những lời thoái thác của người trong nhà này, chỉ cần kiếm chút yên tĩnh thôi, không chừng có thể chờ cơ hội mà thoát thân. “Vậy ta sẽ thử xem, như phu nhân đã nói, nếu không được thì ta sẽ về, đến lúc đó các ngươi đừng ngăn cản nữa.”

Vì vậy, một khác sau.

Xuân Lệ bưng trà đứng trước cửa phòng nhị thiếu gia Kỳ Hàm.

Lúc này, nàng là nha hoàn mới được tuyển vào phủ.

Kỳ phu nhân nói, đã đồng ý thì không nên chậm trễ, trước tiên thực hiện kế hoạch cứu vớt đoạn tụ. Nàng với tư cách là nha hoàn thân cận thâm nhập vào phòng thiếu gia, tùy cơ ứng biến để phá vỡ mối quan hệ của họ.

Cuối cùng, Kỳ phu nhân hỏi cô: “Có vấn đề gì không?”

Xuân Lệ nhìn khay trà mà lòng như bị sét đánh, thực ra nàng rất muốn nói, nàng chưa ăn tối, liệu có thể không cần gấp gáp cứu vớt đoạn tụ như vậy được không…

Chỉ là, trước ánh mắt đầy kỳ vọng và cảm kích của Kỳ đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân, cuối cùng nàng chỉ đành lắc đầu.

Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, Xuân Lệ hơi cúi đầu, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Vào đi.”

Một âm thanh du dương thoải mái.
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 7: Lang quân tuấn tú (1)



Xuân Lệ cảm thấy tâm thần chấn động, rồi đẩy cửa bước vào, vừa đi vừa nói: “Phu nhân bảo ta mang trà đến cho hai vị thiếu gia.”

Nàng nhớ lời dặn của Kỳ phu nhân, làm nha hoàn phải giữ quy tắc, không được nhìn thiếu gia, nếu không nhị thiếu gia sẽ nghi ngờ.

Vì vậy, cho đến khi đặt khay trà lên bàn, nàng cũng không dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai người cái nào.

Thật ra, lần đầu diễn xuất cũng khá thú vị, nếu nàng là một đào kép, chắc chắn sẽ rất cần cù.

Trong phòng nhị thiếu gia có mùi thuốc thản nhiên, thoang thoảng trong không khí. Xuân Lệ có cái mũi nhạy, còn ngửi thấy mùi vải thiều mới, hương vị tươi ngon khiến bụng nàng kêu gào. Xuân Lệ âm thầm nhắc nhở mình, về sau sẽ bảo sư huynh mua vài cân về, không thể để mình ở nhà người khác bị thèm ch** n**c miếng được. Cho nên không suy nghĩ thêm, sau khi rót trà xong, nàng lùi sang một bên, vẫn giữ giọng điệu kính cẩn, “Mời hai vị thiếu gia dùng trà.”

Kỳ Hàm và Lạc Thanh Phong ngồi đối diện trao đổi ánh mắt, sau đó nhẹ nhàng ngửi hương trà bay lên, không chút để ý hỏi: “Mới đến à?”

Xuân Lệ vẫn cúi đầu, “Vâng.” Ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng ngón tay gõ nhẹ lên nắp tách, có nhịp điệu, giống như tâm trạng đang tốt.

“Khó trách trước đây chưa từng thấy ngươi, tên gì?” Kỳ Hàm vờ như lơ đãng v**t v* hoa văn trên tách, đã quan sát đánh giá nàng vài vòng.

Theo phong cách làm việc của mẫu thân hắn, nha hoàn trong phủ phải đạt hai tiêu chí: ngoại hình và dáng người phải tuyệt đối bình thường, không được cao hơn phu nhân một cái đầu. Nhưng cô nương trước mắt rõ ràng là trường hợp đặc biệt, chắc chắn có điều gì khuất tất. Có lẽ không thể làm gì với hắn, đành phải dùng mỹ nhân kế. Chỉ có điều, cô nương này mang theo một thân võ công đến Kỳ phủ, e rằng không chỉ đơn giản như vậy.

Xuân Lệ nghe nhị thiếu gia hỏi, vội vàng thành thật trả lời: “Thưa thiếu gia, ta tên là Mạo Tử Lục*, thiếu gia gọi ta Tiểu Lục là được.”

*Mạo Tử Lục: nón xanh, ý bị cắm sừng.

“Được, ngươi xuống đi.”

Cái này… Liền đã đuổi nàng đi rồi sao? Thật sự là quá nhanh! Xuân Lệ cảm thấy không thể để mình làm nha hoàn mà không có chút lợi ích gì, sự tò mò mạnh mẽ hơn cả cơn thèm ăn, khiến nàng nhanh chóng ngẩng đầu quét mắt nhìn hai người, rồi nàng có một loại xúc động muốn khóc.

Kỳ phu nhân nói đúng!

Kỳ nhị thiếu gia này cũng quá đẹp rồi!

Dù chỉ nhìn thoáng qua cũng chưa rõ lông mày, mũi mắt, nhưng những đường nét tinh tế kết hợp lại, chỉ có một từ—đẹp! Vẻ đẹp tự nhiên! Khiến người ta hận thấu phụ mẫu! Trên núi Sùng Minh, sư phụ và đại sư ca đã đủ chi lan ngọc thụ, nhưng so với Kỳ Hàm thì vẫn còn kém một chút! Làm sao bây giờ? Một đại mỹ nhân như vậy không phải của nàng, thật sự có chút tiếc nuối!

“Sao ngươi còn chưa lui xuống?” Giọng điệu thoải mái, Kỳ Hàm dựa lưng vào ghế cười nhìn nàng.

Xuân Lệ cầm khay trà mà tay toát mồ hôi, khay trà có vẻ sắp tuột khỏi tay. Ngoài miệng miễn cưỡng bình tĩnh đáp: “Phu nhân bảo Tiểu Lục ở đây chờ, nói trong nhà có khách quý, không thể chậm trễ.”

Nhị thiếu gia rất kiên nhẫn, cũng không tức giận, vẫn nhỏ nhẹ nói: “Một lát nữa chúng ta sẽ đi ngủ. Không có việc của ngươi nữa.”

“Nhưng mà,” Xuân Lệ ngẩng cao cổ, cố gắng không để mình tỏ ra ngạc nhiên như chưa thấy sự đời, không phải chỉ là hai nam nhân ngủ chung thôi sao? Đại sư ca và nhị sư ca hồi nhỏ cũng từng ngủ chung mà! “Phu nhân nói giường của thiếu gia chật, hai người chen chúc ngủ không thoải mái. Đặc biệt bảo Tiểu Lục dẫn Nhạc thiếu gia đi phòng khách.”

“Không cần, càng chen chúc lại càng gần gũi, ngủ mới ngon.”

“Rầm!” một tiếng, khay trà trong tay Xuân Lệ rơi xuống đất.

Tay chân nàng luống cuống nhặt lên, vội vàng chạy ra cửa, nàng là một hoàng hoa khuê nữ chưa gả, nói với nàng những lời như vậy thật sự quá ngả ngớn! Các ngươi muốn ngủ thế nào thì ngủ đi! Cô nãi nãi ta không hầu hạ nữa!

Xuân Lệ vội vã chạy ra khỏi cửa, Lạc Thanh Phong tiến gần Kỳ Hàm thì thầm: “Cô nàng Mạo Tử Lục này, ha ha, cái tên gọi cũng thật thú vị, nhưng công phu của nàng ta không tầm thường đâu.”

Kỳ Hàm nheo mắt lại, “Chắc không phải là người quận chúa đưa đến, nhưng nếu vẫn có người nghi ngờ chúng ta, chi bằng chúng ta cứ theo kế mà làm, chỉ sợ rằng, còn phải tiếp tục vất vả cho ngươi.”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 8: Lang quân tuấn tú (2)



Hôm nay là ngày mười ba, vầng trăng trên trời gần như tròn đầy.

Ánh sáng dịu dàng trải khắp mặt đất, nhảy múa theo làn gió đêm.

Xuân Lệ mặc đồ mỏng manh, vừa bước ra ngoài đã cảm thấy trên người lạnh buốt.

Dù cho Kỳ thiếu gia có tuấn tú đến đâu, nhưng hắn đã phát triển mối quan hệ cùng chung chăn gối với tiểu thần y, nói thật lòng, nếu nàng không để tâm thì thật là giả dối. Từ nhỏ nàng đã mong ước một cuộc sống một đời một kiếp chỉ có hai ta, trong lòng lang quân chỉ có thiếp. Hôn ước giữa nàng và Kỳ thiếu gia, nói đến cùng chỉ là một tờ giấy và một lời hứa mà thôi, có lẽ nếu nói rõ thì cũng không đến nỗi phải rắc rối ra tới quan phủ. Hơn nữa, là Kỳ gia của bọn họ sai trước, nhìn tình hình này Kỳ nhị thiếu gia chắc chắn sẽ không cưới cô nương nào, vì vậy bọn họ mới để nàng giả làm nha hoàn, nghĩ lại cũng thật chua chát, trong chuyện này, tốt xấu gì nàng cũng coi như là một nạn nhân, không truy cứu Kỳ gia đã là tốt rồi, còn mặt dày đòi nàng giúp đỡ, thôi thì ai bảo nàng mềm lòng, giờ đây nàng với tư cách là người ngoài cũng đã làm hết sức mình. Đợi khi nàng trở về núi Sùng Minh, nàng nhất định sẽ nhờ sư phụ tìm cho một lang quân như ý.

Xuân Lệ lần này xuống núi tuy mang theo một cái gói quần áo nhỏ, nhưng bên trong chỉ có vài bộ quần áo thay tắm rửa, nàng cũng không định giữ lại. Hiện tại trời đã khuya, xung quanh bốn bề vắng lặng, đúng là thời cơ tốt, nàng hít sâu một hơi, nhảy người qua tường viện.

Kỳ phủ thật sự như đầm rồng hang hổ, ở trong đó thêm một khắc cũng như rơi vào nước sôi lửa bỏng. Xuân Lệ thong thả v**t v* dây đai bên hông, chưa kịp bước đi thì bỗng ngẩn người—thật, thật sự muốn c.h.ế.t rồi!!

Kỳ lão gia đứng đối diện cách nàng vài bước, đã tính trước mọi việc mà nhìn nàng, vẻ mặt như vừa bắt được kẻ gian, “Nhi tức thật sự không quan tâm đến bọn ta nữa sao?”

Xuân Lệ nhớ lại cảnh hai người vừa rồi ở trong phòng tình chàng ý thiếp, liên tục lắc đầu, “Xin lỗi, ta thật sự không giúp được các người. Sau này không gặp lại!” Nói xong, nàng nhanh chóng quay người, không muốn nghe ông lải nhải nữa, vậy thì dùng khinh công mà chạy thôi!

“Á!” Một tiếng thét bi thương thảm thiết vang lên.

Lại có chuyện gì nữa? Xuân Lệ lập tức quay lại, hóa ra Kỳ lão gia đã đ.â.m d.a.o găm -- vào đùi! Ngay lập tức m.á.u chảy như suối! Nhìn thấy cảnh này khiến Xuân Lệ kinh hãi! Kỳ lão gia một tay cầm đèn lồng khéo léo chiếu vào vết thương, vẻ mặt nghiêm nghị như một tráng sĩ chặt tay* lâm nguy không sợ hãi!

*Tráng sĩ chặt tay: truyện kể vị tráng sĩ nọ bị rắn độc c*n v** c* tay liền dứt khoát chặt cả bàn tay tránh chất độc lan toàn thân, dùng để hình dung cách làm việc quyết đoán, không chần chừ.

*

Khoảng chừng giờ hợi, Tạ thị hầu hạ Kỳ Liên Sơn lên giường.

Kỳ phu nhân nhìn đôi chân hoàn hảo không chút tổn hao của lão gia nhà bà, bịt mũi chê bai: “Dù đã thay quần áo, nhưng vẫn còn mùi m.á.u heo! Tối nay lão gia ngủ một mình đi!”

“Ý tưởng này là của phu nhân, cuối cùng lại đổ lỗi cho ta.” Kỳ Liên Sơn cười ôm vai thê tử, cùng nằm xuống, còn không quên đắp chăn cho phu nhân.

Thổi đèn, hạ màn, cởi áo.

Hai người trong chăn đùa giỡn một hồi, đều thở hổn hển.

Sau khi xong viêc, Kỳ lão gia lau mồ hôi trên trán, cảm giác như vừa c.h.ế.t một lần. Tuổi tác thật sự khiến sức lực từng ngày giảm sút. Sau này lại bảo quản gia đi tới chỗ tiểu thần y lấy chút thuốc, dù sao thân thể này vẫn còn nhiều việc để làm, bên ngoài tiểu kiều hạnh nhân vẫn đang chờ ông. Nhưng không thể bổ quá nhiều, dễ bị nóng, vậy thì nên khống chế ở mức độ nào thì tốt?

Tạ thị thấy ông đang mơ màng, liền rút tay ra véo một cái vào cánh tay ông, không hài lòng lẩm bẩm, “Đang nghĩ gì vậy?”

Khi Kỳ Liên Sơn quay đầu nhìn phu nhân thì ánh mắt dịu dàng, đã trở thành lang quân tri chỉ. Nắm tay bà không ngừng xoa nhẹ, “Ta đang nghĩ, không biết tiểu nha đầu tốt bụng kia tối nay đổi chỗ có ngủ được không…”

Mà tiểu nha đầu kia lúc này thật sự đã ngủ say.

Nàng quả thật đã trải qua một ngày mệt mỏi, vừa phải vận động thân thể, vừa phải suy nghĩ đầu óc, liên tục bị k*ch th*ch, dù tính cách có tốt đến đâu cũng không chịu nổi. Cơn đói đã qua đi nhiều lần, đâu còn tâm trạng mà ăn uống, nhìn tình hình này, Kỳ gia giữ nàng lại vẫn còn có ích, không đến nỗi muốn mạng sống của nàng, cho nên ngủ một giấc chắc sẽ không có vấn đề gì! Bình thường nàng đã hình thành thói quen ngủ sớm, vừa chạm vào gối là ngủ ngay.

Trước khi ngủ, nàng còn tự nói với mình, người tốt thường bị người khác lừa, sư phụ nói quá đúng!

Đêm lạnh như nước, trong sân tràn ngập hương hoa nhài. Người qua lại, hương thơm nhẹ nhàng, làm rối loạn không khí trong lành.

Trong ánh trăng mênh mông, Kỳ Hàm mặc một thân áo trắng đứng trước cửa phòng Xuân Lệ, từ trong tay áo lấy ra một vật.
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 9: Đêm mát lạnh (1)



Nha đầu kia lai lịch không rõ, đương nhiên không thể xem thường. Vừa mới bước ra khỏi cửa, Kỳ Hàm đã đến gặp mẫu thân hắn, ngồi xuống rồi đi thẳng vào vấn đề, “Nha đầu Tiểu Lục đó có lai lịch gì?”

Kỳ phu nhân sớm đã đoán được hắn sẽ đến để khởi binh vấn tội, nhìn biểu cảm nghiêm túc của nhi tử mà bật cười, liền đẩy cho hắn một chén trà nhỏ, “Mới pha xong, thừa dịp còn nóng uống đi. Ta đã điều tra rõ ràng rồi, chỉ là một đứa trẻ mồ côi, chẳng lẽ con thích nàng ta? Cũng vừa lúc tuổi tác hai đứa tương đương, cô nương kia muốn thân hình có thân hình, muốn dung mạo có dung mạo, mẫu thân sẽ chọn cho con một ngày lành để động phòng.”

Lại đến cái kiểu này! Thật giống như đói khát ăn quàng! Mẫu thân hắn không đi làm tú bà ở kỹ viện thật là uổng phí tài năng. Dựa lưng vào ghế, Kỳ Hàm với giọng điệu châm chọc nói: “Không phải ngày thường mẫu thân luôn khinh thường những cô nương không có gia thế hay sao?”

Kỳ phu nhân bị hắn làm nghẹn, nắm khăn nói: “Cũng còn đỡ hơn nam nhân kia! Là gà mái thì đẻ trứng, nhưng gà trống ngoài việc gáy sáng ra thì có tác dụng gì! Ở nhà còn mổ người nữa! Con à, con nói con đoạn tụ thì cứ đoạn đi, sao phải làm cho cả thành đều biết, như hận không thể làm toàn bộ triều đình biết chuyện xấu của con mà gièm pha vậy! Mặt mũi nhà chúng ta đều đã bị con làm mất hết, giờ phụ thân con mà ra ngoài cũng phải chọn buổi tối, cứ như muốn mặc đồ dạ hành che mặt vậy.”

Kỳ Hàm nghe vậy chỉ muốn cười. Lý do phụ thân hắn ban đêm mới ra ngoài có lẽ chỉ có mẫu thân hắn là không hay biết gì, chuyện của người lớn hắn cũng không có quyền can thiệp, bản thân hắn cũng đang gặp rắc rối, nhị thiếu gia nâng chén trà lên nhấp một ngụm, khóe miệng nở một nụ cười châm biếm, “Phụ thân như thế là mấy năm nay làm nhiều chuyện đuối lý, sợ ra ngoài bị người ta thấy mà bị mắng, cũng vất vả cho phụ thân còn dám ra ngoài vào ban đêm. Cũng không sợ quỷ đòi mạng tìm đến.”

“Ngươi đúng là đứa con bất hiếu!” Kỳ phu nhân vỗ mạnh xuống bàn, làm trà trong chén đổ ra ngoài, “Nói chuyện ngày càng khó nghe! Từ khi phụ thân ngươi từ quan, nhà ta ngày càng sa sút, ngươi biết nhà chúng ta khó khăn, sao không nhận lời cầu thân của quận chúa nhà Bát Hiền Vương? Nếu kết thân được với nhà đó, thì kẻ thù hay quỷ đòi mạng gì cũng không còn quan trọng, dù là ai gặp chúng ta mà cũng phải cung kính, huống chi nam nhân có tam thê tứ thiếp cũng là bình thường, dù ngươi không thích nữ tử, cưới về làm vật trang trí cũng là một bình hoa có giá trị!”

Kỳ Hàm không thể nào chịu nổi cách nói này của mẫu thân, đặt chén trà xuống, đứng dậy nói: “Mẫu thân, ngài cũng là nữ tử, nếu bị trượng phu cưới về chỉ có danh mà không có thực, ngày nào cũng sống như quả phụ, nửa đời sau của ngài còn sống nổi không?”

“Ngươi mới là sống như quả phụ! Ngươi đang đổi cách mà nguyền rủa mẫu thân ngươi!” Kỳ phu nhân nói đến chỗ kích động cũng đứng dậy, nhưng thân hình nhi tử cao lớn, khí thế bức người, bà đứng trước mặt hắn rõ ràng thua kém một đoạn khí thế, chỉ còn cách đi theo hướng cảm động, “Ngươi thử nghĩ xem trong những năm qua, phụ mẫu đã đối xử với ngươi như thế nào? Năm đó ngươi bị kẻ xấu bắt cóc, mẫu thân suýt nữa không sống nổi. Phụ thân ngươi đã bỏ ra bao nhiêu công sức mới có thể nuôi dưỡng ngươi thành tài, mà ngươi thì tốt rồi, tài năng có đấy, nhưng không ngờ lại đoạn tụ! Giờ nghĩ lại còn không bằng ca ca ngươi, tốt xấu gì người ta cũng thích nữ nhân, aiz, nhưng hắn thích nữ nhân cũng chỉ đứng đó suông mà không làm gì được! Nhà ta đang tạo nghiệt vì vậy, sao toàn là những thứ nhìn thì đẹp mà không có tác dụng!”

“Phụ thân có tác dụng thì không phải được rồi sao.”

“Thằng con ác độc! Phụ thân ngươi có tác dụng thì có thể cho bọn ta ôm tôn tử sao! Ngươi đừng có nói lung tung, ngươi nói những nam tử đó có gì tốt? Cả người chỉ có xương và thịt, ngay cả một chỗ mềm mại cũng không có, ban đêm nằm cạnh nhau cũng bị cộm đau, ngươi thích bọn họ ở chỗ nào?”

Mẫu thân cùng chính mình bàn về chuyện này, mặc cho là ai nghe cũng không được tự nhiên. Vì vậy, Kỳ Hàm không nghe bà nói hết đã quay người ra ngoài. Hắn đi rồi, Tạ thị vẫn lải nhải nhiều điều, nào là con bất hiếu, không có lương tâm, vong ân bội nghĩa, trong vòng một tháng này tai hắn sắp mọc ra cả kén rồi.

Mặc cho nha đầu Tiểu Lục kia là phái tới, cũng phải nhanh chóng điều tra rõ. Nếu nàng là một người thiếu nữ tay trói gà không chặt thì cũng liền thôi, muốn trách thì trách nàng lại có một thân công phu thâm sâu khó lường. Nếu đến đây để theo dõi hắn có phải là đoạn tụ hay không thì còn dễ nói, chỉ sợ lợi dụng lý do này để tính toán chuyện khác, có lẽ sau này sẽ không yên ổn nữa.

Vì vậy hắn chuẩn bị để nàng ngủ rồi, định đến xem xét căn cơ của nàng.

Mê hương trong tay hắn là loại đặc biệt chọn lựa ra, dược hiệu không kéo dài lâu, ít gây tổn thương đến thân thể con người. Dù sao cũng chưa biết rõ lai lịch của nàng, không thể hành động mù quáng. Nếu nàng là người của quận chúa, thì đúng là vừa lòng người ta rồi.

Chỉ là, hắn chưa kịp mở cửa thì phía sau đã có tiếng bước chân. Hắn theo bản năng né sang ẩn nấp đằng sau cái cây.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back