- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 407,921
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
Lan Hương Duyên - Hoà Yến Sơn
Chương 20: Hà Bao
Chương 20: Hà Bao
Chương 20: Hà BaoLan Hương Duyên
Tác Giả: Hoà Yến Sơn
Chuyển Ngữ: mephim660Lâm Cẩm Lâu lớn lên trong chốn phú quý, sống tại ôn nhu hương, đã nếm đủ mọi loại yên chi (phấn hồng).
Vừa rồi trong yến tiệc, hắn còn đặc biệt sai người dùng hai chiếc kiệu nhỏ đón ba kỹ nữ danh tiếng từ Di Hồng Viện đến.
Hiện tại, trên eo hắn vẫn đeo chiếc khăn lục mà danh kỹ Tiểu Thúy Tiên vừa dùng lau miệng cho hắn.
Thế nhưng, trước mắt hắn bỗng xuất hiện một thiếu nữ trắng trong thuần khiết điểm trang giản dị, lại khiến người ta chợt thấy sáng mắt.
Nhìn từ xa, hắn chỉ thấy đó là một thiếu nữ có chút nhan sắc, nhưng khi lại gần, hắn bỗng sững sờ, không ngừng đảo mắt nhìn.
Chỉ thấy mái tóc đen như mây ôm lấy khuôn mặt trắng ngần hình trái xoan, lông mày dài, môi đỏ, đôi mắt to trong veo như nước.
Lúc này, nàng cúi mắt, hàng mi dày như cánh bướm.
Tuổi tuy còn nhỏ, nhưng đã toát lên vẻ đẹp rực rỡ, càng nhìn càng thấy thanh tú xuất chúng, vậy mà bách vô nhất hữu.
Lâm Cẩm Lâu cảm thấy miệng khô lưỡi hanh, tim đập thình thịch nơi lồng ngực, chỉ muốn cúi người xuống ngửi thử đóa ngọc lan trên tóc nàng, xem có thơm ngát như hắn tưởng tượng không.
Nhưng hắn như bị trói buộc, không thể nhúc nhích.
Thật buồn cười!
Trước mặt chỉ là một tiểu nha đầu, nhưng hắn lại cảm thấy nàng cao quý kiêu kỳ, không thể tùy tiện trêu chọc.
Hương Lan đã nhận ra ánh mắt càng lúc càng nóng rực của Lâm Cẩm Lâu.
Ánh mắt ấy khiến nàng vô cùng khó chịu, như thể nàng là một miếng thịt ngon khiến người ta thèm khát.
Một cơn gió thoảng qua, Hương Lan ngửi thấy mùi rượu và hương phấn thoang thoảng trên người Lâm Cẩm Lâu, trong lòng nghĩ: 'Lâm Cẩn Lâu sinh ra đã tuấn tú như vậy, đáng tiếc lại là kẻ trăng hoa.
Vừa rồi không biết hắn đang vui vẻ bên ai, chẳng lẽ bây giờ cơn hỏa khí chưa nguội, lại nhòm ngó đến tiểu nha đầu như nàng?' Nét mặt nàng càng lạnh lùng hơn, lùi về phía sau hai bước, cúi đầu hỏi: "Đại gia có gì phân phó ạ?"
Lâm Cẩm Lâu khẽ ho hai tiếng: "Nàng tên gì?
ở đâu, sao ta chưa từng thấy?"
Hương Lan khoanh tay, cung kính đáp: *"Bẩm đại gia, nô tì tên Hương Lan, hầu hạ cô nương ở La Tuyết Ổ."
Lâm Cẩm Lâu nhíu mày: "Ngươi là nha đầu của họ Tào?"
Hương Lan vẫn cung kính: "Nô tì là người nhà họ Lâm, đại phu nhân sai tôi hầu hạ biểu tiểu thư."
Lâm Cẩm Lâu nghe vậy mới hơi giãn chân mày, thấy Hương Lan cúi đầu, trong lòng không vui, định bảo nàng ngẩng mặt lên, nhưng lại nhìn thấy cổ nàng trắng ngần như tuyết, mềm mại như ngọc bích, khiến hắn không nhịn được muốn đưa tay sờ thử.
Vừa giơ tay lên, đã nghe có người ở phía sau nói: "Gia của nô tài, tìm người mãi mới thấy, thì ra ngài ở đây."
Lâm Cẩm Lâu quay đầu, thấy là tiểu đồng Cát Tường hầu hạ bên cạnh mình.
Cát Tường vội vàng chạy đến, nói nhỏ vài câu bên tai hắn.
Lâm Cẩm Lâu nhướng mày: "Lại có chuyện này?
Vừa rồi không phải đã sai người đưa về hết rồi sao?"
Cát Tường nói khẽ: "Đương nhiên là đã đặc biệt sai người đưa về, ai ngờ Lý nhị gia lại để mắt đến Tiểu Thúy Tiên, nhất định muốn bắt nàng lưu lại.
Sau khi nghe nói Thúy Tiên cô nương là..."
Liếc nhìn sắc mặt Lâm Cẩm Lâu, mới dám nói tiếp, "Là người đại gia bao rồi, không dám quá đáng, liền đòi muội muội của nàng là Tiểu Thúy Vân.
Nhưng Thúy Vân còn là sổ nhi, những ngày qua viết rất nhiều thơ từ tặng đại gia, lại dùng tóc mình kết thành dây ngũ sắc gửi đến, đại gia đều nhận cả.
Nàng tưởng đại gia có tình với mình, nên nhất quyết cho rằng mình là người của đại gia, đương nhiên không chịu khuất phục...
Cứ thế ầm ĩ, bây giờ Thúy Vân vừa đòi cắt cổ lại treo cổ, Lý nhị gia nổi nóng, quyết định phải làm nhục nàng cho bằng được."
Lâm Cẩm Lâu cười nói: "Lý Tiểu Nhị vẫn tính khí ngang ngạnh như vậy, đối với mỹ nhân mà thô bạo thì chẳng khác nào bò gặm mẫu đơn.
Thôi được, ta sẽ đích thân dàn xếp."
Nói xong quay đầu nhìn lại, phát hiện Hương Lan đã biến mất.
Trong lòng nghĩ bụng đợi sau này tìm nàng tiểu nha đầu đó, liền theo Cát Tường đi rồi.
Hương Lan ôm chậu ngọc lan chạy một đoạn, lại đặt chậu hoa xuống đất, dùng tay áo lau mồ hôi, nghĩ đến ánh mắt nóng bỏng của Lâm Cẩm Lâu vừa rồi, không khỏi rùng mình.
Nàng tự an ủi mình, Lâm Cẩm Lâu chỉ vì say rượu mới như vậy, đợi tỉnh rượu rồi, chắc chắn sẽ quên béng tiểu nha đầu như nàng thôi.
Khi sắp đến La Tuyết Ổ, Hương Lan bỗng nghe có người gọi, quay đầu nhìn lại, không ngờ thấy Tống Kha đứng trong rừng trúc vẫy tay với nàng.
Hương Lan trong lòng nghi hoặc, đành phải bước tới hỏi: "Công tử có gì phân phó?"
Tống Kha cười như gió xuân, đôi mắt sáng ngời, chỉ vào vạt áo nói: "Không biết nàng có khăn tay không?"
Hương Lan cúi xuống nhìn, thấy vạt áo dính một vết bẩn lớn, dường như là một mảng bùn ướt, liền vội đặt chậu hoa xuống đất, lấy khăn tay trong người ra, cúi người xuống giúp Tống Kha lau.
Tống Kha vội khoát tay: "Không cần đâu, để ta tự làm."
Nói rồi cầm lấy khăn tay, vừa lau vừa nói: "Thật may là gặp được nàng, nếu không thế này ra ngoài thật không tiện."* Hương Lan thấy nụ cười của Tống Kha ấm áp như ánh mặt trời, càng tôn lên vẻ đẹp tuấn tú khác thường, thái độ lại thân thiện, nên cũng mỉm cười theo, trong lòng nghĩ: "Người nam nhân tuấn tú như ngọc như vậy, dù là Tiêu Hàng năm xưa được mệnh danh là phong thái đệ nhất kinh thành cũng không sánh bằng.
Không trách mấy vị tiểu thư nhà họ Lâm đều xao xuyến."
Nghĩ đến phu quân kiếp trước của nàng, trong lòng chợt thắt lại, chỉ cúi đầu nhìn vết bẩn, nói: "May mà chỉ là bùn đất, dễ giặt, không lưu vết."
Tống Kha như trút được gánh nặng: "Vậy thì tốt quá."
Lại như vô tình hỏi: *"Ta chưa hỏi qua tên nàng, nàng tên gì?
Là nha hoàn ở La Tuyết Ổ?"* Hương Lan chỉ đáp: "nô tỳ là người hầu ở La Tuyết Ổ."
Tống Kha thấy Hương Lan không chịu nói tên, hơi nhíu mày, nhìn thấy trên góc khăn tay thêu một khóm lan, liền cười nói: "hoa lan này thêu đẹp lắm, không biết trong tên cô có chữ 'Lan' không?"
Hương Lan đành nói: "Đúng là có chữ 'Lan', chiếc khăn này chỉ là thêu tạm..."
"Thêu tạm mà còn khéo như vậy."
Tống Kha ánh mắt lấp lánh, tháo chiếc hà bao đeo bên eo, đưa cho nàng nói: "phiền nàng xem giúp ta xem, chỗ rách này có thể vá lại được không?"
Hương Lan đón lấy xem, chỉ thấy một chiếc hà bao ngũ sắc kim tuyến "Ngũ Tử Đăng Khoa" còn mới tinh, nhưng trên đường thêu tinh xảo có một lỗ thủng, không khỏi tiếc nuối: "Chiếc hà bao này làm rất tinh xảo, đường thêu cũng đẹp, đáng tiếc bị rách, vá lại hơi khó, nhưng không phải là không thể..."
Tống Kha vội nói: "Như vậy, nàng có thể giúp ta vá lại không?"
"Sao ạ?"
Hương Lan tròn mắt, "nô tỳ vá cho ngài?"
Tống Kha thấy biểu cảm ngây ngô của nàng chỉ cảm thấy đáng yêu, làm ra vẻ lo lắng nói: "Chiếc hòa bão này là mẫu thân ta tự tay làm, ý nghĩa là 'Ngũ Tử Đăng Khoa', nhưng mấy hôm trước ta lỡ làm rách, bên cạnh lại không có người khéo tay, nếu để mẫu thân biết, há chẳng đau lòng?
Ta thấy chiếc khăn tay của nàng thêu đẹp, nghĩ rằng tay nghề không tệ, không bằng giúp ta vá lại đi."
Hương Lan vừa mở miệng muốn từ chối, Tống Kha đã chặn lời: "Vậy quyết định thế nhé, sáng ngày kia giờ Tỵ, ta sẽ đợi nàng ở đây để nhận lại hà bao."
Nói xong tự nhiên nhét khăn tay của Hương Lan vào tay áo, quay người đi mất.
Hương Lan muốn gọi lại nhưng sợ người khác nghe thấy, vội vàng nâng váy chạy theo, nhưng khi rẽ qua sườn núi, Tống Kha đã biến mất.
Nàng sợ làm mất chậu hoa, đành phải quay lại, ủ rũ bưng chậu hoa về.
Khi trở về La Tuyết Ổ Tào Lệ Hoàn vẫn chưa về, Hương Lan liền đặt hoa lên bàn trong phòng khách, về phòng lấy hà bao ra xem kỹ, thở dài ngả người trên ghế mềm, oán thầm: "Tống công tử chỉ cần hô một tiếng, đại tiểu thư, nhị tiểu thư, tam tiểu thư Lâm gia đều sẽ tranh nhau vá hà bao cho ngài, chưa kể là vá, làm lại một cái y hệt cũng được, cần gì phải nhờ tiểu nha đầu không quen biết như ta?
Chẳng sợ ta vá hỏng, vị gia gia này cũng thật là yên tâm.
Ngài không sao, nhưng nếu vì chiếc hà bao này mà ta bị mang tiếng có quan hệ gì với ngài, không những mấy vị tiểu thư sẽ nuốt sống ta, cả đời này ta cũng coi như xong."
Càng nghĩ càng phiền, không nhịn được ném hà bao xuống đất, giậm mạnh hai chân, lát sau lại ủ rũ nhặt lên, phủi sạch bụi, buồn bã lấy hòm kim chỉ ra, bắt đầu vá lại từng mũi kim.
Một lúc sau, Tào Lệ Hoàn mới về.
Hương Lan vốn tưởng Tào Lệ Hoàn bị các tiểu thư nhà họ Lâm làm khó, về nhà tất sẽ đánh mắng một trận để trút giận, ai ngờ nàng lại lặng lẽ vào phòng, gọi Huỷ Nhi vào, hai người đóng chặt cửa, rất lâu không thấy ra. #hoayenson
#lamcamlau
#lanhuongduyen
#lanhuongnhuco
#mephim660
#truyencodai
#TranHuongLan