- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 407,899
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Lan Hương Duyên - Hoà Yến Sơn
Chương 10: Biếu Lễ
Chương 10: Biếu Lễ
Lan Hương Duyên
Tác Giả: Hoà Yến Sơn

Nghênh Sương từ phía sau bước tới, khẽ nói: "Phu nhân, nô tỳ đã dẫn Chi Thảo đến rồi."
Triệu Nguyệt Thiền quay người, ngồi xuống ghế, rút từ tay áo ra một nén bạc, đưa cho Chi Thảo: "Việc hôm nay dù ngươi làm không tốt, ta vẫn thưởng cho hai lạng bạc.
Nhớ kỹ, miệng phải giữ kín."
Chi Thảo vừa bị tát, má sưng húp, nhận lấy bạc, khẽ thưa: "Dạ, đánh chết tiểu nô cũng không dám nói."
Triệu Nguyệt Thiền vẫy tay, bảo Nghênh Sương dẫn người đi.
Chuyện hôm nay là kế của nàng, sai Chi Thảo lén đẩy Xuân Yến va vào Anh Ca, khiến cái thai trong bụng kia sảy mất, sau đó Chi Thảo làm chứng nói Xuân Yến đẩy Anh Ca, một mũi tên trúng hai đích.
Ai ngờ nha hoàn của Anh Ca là Lôi Nhi kéo Anh Ca tránh đi, kế hoạch thất bại, còn bị Lâm Cẩn Lâu cảnh cáo.
Nàng mệt mỏi ngồi trên ghế, chẳng buồn nhúc nhích.
Nghênh Sương khẽ bước vào, dâng một chén canh nóng, nói nhỏ: "Phu nhân mệt cả buổi sáng rồi, uống chút canh bồi bổ tinh thần đi ạ."
Triệu Nguyệt Thiền chỉ nhìn ra cửa sổ, lâu sau mới thở dài: "Ngươi nói, sao hắn lại hận ta đến thế?
Nếu hắn có thể hồi tâm chuyển ý, ta đoản thọ mười năm cũng cam lòng."
Nghênh Sương không dám đáp, một lúc sau mới khẽ hỏi: "Phu nhân, Hoàn cô nương sai người đưa lễ vật đến, có cho vào không ạ?"
Triệu Nguyệt Thiền chống người dậy nói: "cho nàng vào"Hương Lan cúi đầu bước vào, hai tay dâng hộp gỗ lên: "Thưa phu nhân, cô nương bảo nô tỳ mang đến."
Triệu Nguyệt Thiền bảo Nghênh Sương (Bản Dịch: Mephim660) nhận lấy, rồi nói: "Nghênh Sương, gọi người mang ít bánh trái cho nàng."
Rồi cho Hương Lan lui ra.
Nghênh Sương mở hộp, lấy ra một chiếc áo choàng cổ tròn màu xanh sẫm có thêu hoa đào, khen: "y phục thật đẹp."
Vừa cầm lên, phát hiện bên dưới còn giấu một hộp nhỏ.
Mở ra xem, bên trong là một bộ trâm cài bằng vàng đỏ khảm hồng ngọc, gồm tám chiếc, hình bảo bình, phúc kết, song ngư,...
đều là hoa văn bát bảo cát tường.
Mỗi cây trâm đều khảm hồng ngọc nhỏ như hạt gạo, vừa tinh xảo vừa quý giá.
Dù Nghênh Sương từng thấy nhiều bảo vật, cũng phải khen: "Bộ trâm này thật tốt", rồi trình lên cho Triệu Nguyệt Thiền xem.
Triệu Nguyệt Thiền cầm hai chiếc trâm soi dưới ánh mặt trời, cười lạnh: "Bộ trâm thế này, Tào Lệ Hoàn cũng thật chịu chi, làm khó cho người keo kiệt như nàng ta."
Nghênh Sương gấp y phục lại: "Nàng ta cầu phu nhân chuyện gì?."
Triệu Nguyệt Thiền giơ hai ngón tay: "Chỉ hai việc.
Thứ nhất, muốn huynh nàng ta tiếp quản việc thu mua trong phủ, đây là chức béo bở, nàng đã ám chỉ mấy lần rồi."
Nghênh Sương cười khẽ: "Nàng ta điên rồi, cả phủ đều nhòm ngó chức này, làm sao đến lượt huynh nàng ta?"
Triệu Nguyệt Thềm nói: "Dù chỉ là thu mua nhỏ, nhưng lợi trong đấy cũng đủ ăn cả năm.
Nhưng lễ vật Tào Lệ Hoàn hiếu kính trước đây, keo kiệt như cắt thịt, ta đâu thèm để mắt, đành giả ngốc thôi.
Còn việc thứ hai...
Khóe miệng nàng nhẹ nhàng cong lên: "Nàng ta tặng trâm này, là muốn ta tìm cho nàng mối hôn sự với nhà quyền quý."
"A?
Biểu cô nương chẳng phải mãn tang là thành thân sao?
Sao còn...
Triệu Nguyệt Thiền: "Nàng ta chê nhà phu quân thấp kém, gia cảnh đơn bạc.
Giờ ở phủ ta một thời gian, mở mang tầm mắt, sao chịu quay về chịu khổ?
Nhưng dựa vào nhan sắc xuất thân của nàng ta?
Hừ!"
"Việc này khó thành lắm...
Hay trả lại trâm?"
Triệu Nguyệt Thiền: "Trả làm gì?
Bộ trâm bát bảo vàng ròng khảm hồng ngọc này cũng đáng giá gần trăm lượng bạc.
Ngươi cất kỹ đi, ta tự có chủ trương."
Nghênh Sương gật đầu, lấy chìa khóa, khóa hộp trâm vào rương trang sức của Triệu Nguyệt Thiền.
Hương Lan từ phòng Triệu Nguyệt Thiền đi ra, một đại nha hoàn tên Bạch Lộ dẫn nàng đến sươn phòng bên cạnh, lấy một nắm lớn bánh trái cho.
Hương Lan dùng khăn gói lại, (Bản Dịch: Mephim660) cảm tạ mãi, lúc ra cửa thấy Tiểu Quyên đang đứng dưới hiên chờ.
Hương Lan vội bước tới, đưa khăn ra, cười nói: "đến đây, mời ngươi ăn điểm tâm."
Tiểu Quyên tính tình thẳng thắn, lại có vẻ ngây thơ, thấy bánh ngọt mắt sáng rực, Hương Lan thấy tiểu nha đầu giống như một chú mèo con đang kêu "meo meo", bật cười, lại đưa khăn tới gần hơn.
Tiểu Quyên lấy một miếng bánh tùng tử, vừa ăn vừa dẫn Hương Lan về phòng mình.
Trong phòng không có ai, Tiểu Quyên đóng cửa lại, cười nói: " Tỷ được phân đi đâu?
Mấy nha đầu cùng vào phủ, chỉ không biết tỷ được phân đến chổ nào."
Hương Lan đáp: "Hiện tại ta ở La Tuyệt Ổ, Hoàn cô nương."
Tiểu Quyên lập tức đổi sắc mặt thương cảm: "Thì ra tỷ tới đó...
Ai, cũng phải thôi, tỷ xinh thế này, phu nhân sao để tỷ ở gần đại gia chứ?"
Hương Lan đẩy Tiểu Quyên một cái, cười mắng: "muội nói nói gì thế!"
Tiểu Quyên nhai bánh, cười tủm tỉm: "tỷ xinh hơn cả ba nha hoàn trong phòng đại gia đấy.
Muội nghĩ chẳng bao lâu nữa, khi tỷ lớn thêm một chút, chắc chắn sẽ đẹp hơn cả phu nhân.
Phu nhân vốn là mỹ nhân số một Kim Lăng, e rằng sau này phải nhường ngôi."
Hương Lan vội bịt miệng Tiểu Quyên: "Trời ơi, nha đầu này, nói bậy gì thế, muốn ta không được sống nữa phải không ?"
Tiểu Quyên "ư ư" hai tiếng, gỡ tay Hương Lan ra: "Tỷ yên tâm, muội biết, đây chỉ có hai ta thôi mà.
Hôm nay Anh Ca bị người đẩy, mấy nha hoàn bà tử đều trốn ra hậu viện, sợ chủ nhân thấy sẽ trút giận."
Hương Lan gật đầu: "Thảo nào tiền viện không có ai. muội ở Tri Xuân Quán làm việc gì?
Tiểu Quyên thở dài: "Muội làm việc quét dọn, coi bếp lò, tưới hoa, dọn sân.
Mỗi ngày phải dội nước rửa hành lang ba lần, mệt chết đi được, mấy tỷ ấy vẫn không hài lòng, lần nào cũng mắng, còn đẩy việc khó cho muội nữa."
Tiểu Quyên tuổi còn nhỏ, gặp Hương Lan như gặp người thân, lảm nhảm kể hết nỗi oan ức.
Hương Lan xoa đầu tiểu nha đầu: "Tỷ cũng vậy, làm nhiều mà chủ nhân chẳng ưa, đành chịu thôi.
Nha hoàn mới vào đều phải chịu khổ như thế, đợi vài năm thành người cũ, sẽ không ai dám bắt nạt nữa."
Đúng lúc đó, bên ngoài có tiếng gọi: "Tiểu Quyên!
Tiểu Quyên đâu?
Không trông bếp lò lại chạy đi đâu?."
Tiểu Quyên thè lưỡi: "Người sát tinh kia lại tìm muội rồi, muội đi đây.
Hương Lan tỷ, nhớ thường đến thăm muội nhé, lúc rảnh muội cũng sẽ tới La Tuyệt Ổ tìm tỷ."
Nói xong liền chạy biến.
Hương Lan để lại hai chiếc bánh trong khăn, đặt cạnh gối Tiểu Quyên, rồi mở cửa đi ra.
Khi đi ngang qua gian phòng phía tây, bỗng nghe tiếng khóc, hình như là Xuân Yến vừa khóc vừa mắng: "Anh Ca con tiện nhân kia đừng có đắc ý!
Ngươi hãm hại ta, ta sẽ khiến ngươi có ngày khóc!"
Hương Lan lạnh cả sống lưng, (Bản Dịch: Mephim660) vội vàng bỏ đi.
Về bẩm báo với Tào Lệ Hoàn, nàng ta hỏi rất tỉ mỉ, Hương Lan chỉ nói Triệu Nguyệt Thiền đã nhận lễ vật và thưởng cho ít bánh.
Tào Lại Hoàn sắc mặt khó coi.
Nàng sai Hương Lan đi biếu lễ vì thấy cô thật thà, không dám mở hộp lấy đồ, Huỷ Nhi tay chân không sạch, Hoài Nhụy lại quá tinh ranh, đều không hợp ý nàng.
Nhưng Hương Lan "thật thà" quá mức, chẳng biết quan sát tình hình.
Tào Lệ Hoàn âm trầm cho Hương Lan lui ra.Một thời gian yên ổn trôi qua.
Hôm đó, Tào Lệ Hoàn đặc biệt vẽ mẫu hài, bảo làm một đôi, cùng Hoài Nhụy chọn màu sắc, lại bảo Huỷ Nhi vẽ hoa văn lên giày, thúc giục Hương Lan làm gấp.
Hương Lan vùi đầu vào làm đôi hài, bữa trưa bữa tối chỉ ăn qua loa, đêm đến lại thắp đèn thêu hoa, ba ngày sau đã hoàn thành.
Huỷ Nhi xem xong, chê hoa văn không đẹp, mặt giày không phẳng, rồi tự thêu thêm một vòng hoa nhỏ ở cổ hài.
Sáng hôm sau, khi đi thỉnh an trở về, Tào Lệ Hoàn mặt mày hớn hở, Huỷ Nhi còn lớn tiếng khoe: – Hôm nay trước mặt lão thái thái, cô nương thật nổi bật.
Cô nâng đôi giày lên, nói: "Mấy hôm trước lão thái thái nói chân hơi sưng, cháu vội may một đôi hài, xin lão thái thái thử xem có vừa không."
Mọi người đoán xem sao?
Lão thái thái thử ngay tại chỗ, quả nhiên vừa khít, vui lắm, liền thưởng cho cô nương một đôi hoa tai vàng.
Tào Lệ Hoàn đắc ý, vừa uống trà vừa nói: "Há chẳng phải sao, Lâm Đông Lăng, nha đầu chết tiệt mặt tái mét, lần này xem như trút được mối hận trong lòng ta."
Lâm Đông Lăng là tiểu thư đích nữ nhị phòng, vốn ghét Tào Lệ Hoàn, luôn chèn ép nàng, khiến Tào Lệ Hoàn nhắc đến là nghiến răng.
Hoài Nhụy nịnh nọt: "Vẫn là cô nương khéo lấy lòng lão thái thái, chỉ vẽ mẫu thôi mà phải cân nhắc hai ngày, tốn bao tâm trí, chả trách được thưởng."
Tào Lệ Hoàn mỉm cười: "Đâu phải ta, hoa văn trên giày đều là Huỷ Nhi thêu, phối màu là ngươi, Hương Lan cũng giúp đỡ nhiều, mới làm xong đôi hài."
Huỷ Nhi nhanh miệng khen: "Vẫn là nhờ cô nương dạy tốt."
Hương Lan mặt vẫn cười, nhưng trong lòng lạnh lùng nghĩ: "Tốt... tốt lắm!
Ta ba ngày thức trắng đêm mắt đỏ hoe làm hài, cuối cùng chỉ được một câu "giúp đỡ nhiều".
Tào Lệ Hoàn liếc mắt nhìn Hương Lan đứng bên cạnh, gương mặt thanh tú đã gầy đi, (Bản Dịch: Mephim660) lại thêm vẻ mệt mỏi, biết cô những ngày này chịu khó nhẫn nhục, liền khen thêm: "Ta biết ngươi là nha đầu thật thà."
Rồi nhanh chóng khen luôn Hoài Nhụy: "Nha đầu này cũng vậy, làm việc chịu thương chịu khó."
Lập tức thưởng Hương Lan mấy đồng tiền, nhưng lại cho Huỷ Nhi và Hoài Nhụy mỗi người một chiếc trâm bạc nhỏ, sau đó bảo Hương Lan đi làm nữ công, còn gọi Huỷ Nhi và Hoài Nhụy: "Hai ngươi theo ta."
Sau đó bước vào phòng ngủ. #mephim660
#hoayenson
#lanhuongduyen
#lanhuongnhuco
#truyencodai
#TranHuongLan