Buổi sáng Lăng Cửu Thời đang cuộn tròn mình trong chăn thì một mùi thơm của thức ăn thành công đánh thức anhAnh nhíu mày vì chưa kịp thức ứng được với ánh sáng mặt trời chói lóa nhưng cũng chưa quá mức nóng nực vẫn trong trạng thái dễ chịuLăng Cửu Thời chậm rãi rời giường đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân...
Sau một lúc anh ra khỏi phòng đi thẳng vào nhà bếp thì thấy bóng dáng của Nguyễn Lan Chúc đang loay hoay dọn thức ăn lên bànNguyễn Lan Chúc vừa định quay người để lấy đũa vừa ngẩng đầu lên liền thấy anh có chút bối rối mỉm cười hỏi:"là do tôi làm ồn anh rồi sao?"
Anh mím môi ho khan vài tiếng đi lại ngồi xuống ghế lắc đầu bác bỏ:"không phải, là do tôi cũng sắp đến giờ đi làm rồi"Lăng Cửu Thời tuy ngoài mặt vẫn điềm tĩnh nhưng ở trong đầu lại nhảy số,đâu có ai chịu thừa nhận rằng là do bản thân bị đồ ăn gọi dậy đúng không nhỉ???Nguyễn Lan Chúc thu dọn sạch sẽ hết trong bếp một lát mới trở lại bàn ăn điềm tĩnh nói:"mấy món này là tôi nấu,anh ăn thử xem có vừa khẩu vị không?"
Lăng Cửu Thời không hề khách khí mà vươn tay gấp lấy đồ ăn bỏ vào miệnghương vị này so với anh cũng là thuộc ngang tài ngang sức rồi, vừa đẹp trai lại giỏi nấu ăn chắc hẳn người yêu của người này nhất định sẽ rất hạnh phúc điLăng Cửu Thời hoàn hồn khi thấy mình suy nghĩ lung tung im lặng chớp chớp đôi mắt cảm thán, chỉ mới gặp cậu ta có một đêm mà mình đã bị nhan sắc này thao túng không biết bao nhiêu lần mà kể,anh rất lo lắng giới tính hiện tại của mình khó mà bảo toàn được aNghĩ đến đây Lăng Cửu Thời thở dài ngao ngán, trời sinh ra anh là một người nhan khống chính hiệu làm gì không biết, thật khổ tâm màThấy anh cứ trầm ngâm thở dài Nguyễn Lan Chúc lo lắng hỏi han:"anh sao thế?":"Không sao" Lăng Cửu Thời chớp chớp đôi mắt lấy lại bình trả lờiThế là cả hai ăn xong buổi sáng thì anh cũng ra ngoài làm việc yêu thích của mình...Nguyễn Lan Chúc thấy không còn ai ở trong nhà nữa gương mặt ôn hòa lúc đầu cũng thay vào một nét lạnh băng đến run người,tay cậu móc trong túi quần lấy điện thoại ra rồi xem tin nhắn một lúc mới bấm gọi cho người gửi Rất nhanh đầu dây bên ấy đã trả lời cậu:"Alo sếp à?
Anh còn tồn tại sao?"
Câu nói châm biếm quen thuộc đó Nguyễn Lan Chúc quá quen không ai khác chính là Trần PhiCậu điềm tĩnh chậm rãi đi lại ghế ngồi đáp:"anh nhắn tin cho tôi có việc gì không, Bác Sĩ Thú Y" cậu vừa hỏi vừa nhấn mạnh câu như đáp trả lại Trần PhiTrần Phi:"..."
Đầu dây bên kia bị Nguyễn Lan Chúc đột ngột công kích khiến cho Bác Sĩ Thú Y nào đó tạm thời câm nínNguyễn Lan Chúc cảm thấy người kia im lặng quá lâu mất kiên nhẫn hỏi lại lần nữa:"anh rốt cuộc gọi tôi có việc gì không?"
Trần Phi âm thầm nuốt xuống cục tức trong người xuống lạnh nhạt báo cáo tình hình trong Hắc Diệu Thạch:"CTY chúng ta vừa trúng một dự án lớn.... và cũng truy lùng được một Ác Linh thời cổ"Nguyễn Lan Chúc nhịp nhịp ngón tay như tính toán gương mặt vẫn không lấy biểu tình nghe thông báo lại từ đối phươngTrần Phi cung cấp xong những thứ cần thiết trầm giọng lên tiếng hỏi:"sếp thấy vụ săn bắt này như thế nào?"
Cậu híp mắt lại suy nghĩ một hồi gật đầu trả lời:"cũng được,anh gửi thông tin của Ác Linh lần này cho tôi đi"Trần Phi vốn là người kiệm lời nên vừa nhận nhiệm vụ đã nhanh chóng cúp máy mắng Nguyễn Lan ChúcTrần Phi hầm hực nhìn vào trong màn hình điện thoại nói:"Lão hồ ly chết tiệt, chúc cậu sẽ độc thân thêm ngàn năm nữa!"
Còn bên đây Nguyễn Lan Chúc âm thầm chờ thông tin của Ác Linh lần này, cậu luôn muốn tìm được tung tích của Ma Tộc để trả mối thù ngàn năm cho nên không ngừng truy bắt Ác Linh để tìm ra người khống chế...Thoáng tiếng 'Ting Ting!' Từ tin nhắn thành công lôi kéo Nguyễn Lan Chúc trở về thực tạiĐiện thoại bị xoay xoay mấy vòng đến giờ cuối cùng cũng được ngưng, cậu nhanh chóng check tin nhắn im lặng đọc lấy thông tin của Ác Linh một lát đứng dậy đi ra ngoài
....Lăng Cửu Thời ở trong tiệm đang chải lông cho một chú mèo lông dài sang trọng,sau khi chỉnh chu hết mọi thứ anh hài lòng nhẹ nhàng nói với chú mèo nhưng không biết nó có nghe hiểu hay không:"Bé con, nhìn em rất giống với Tử Tử nhà anh"Chú mèo nghe có âm thanh liền theo bản năng mà dùng ánh mắt mền mại nhìn Lăng Cửu Thời như đáp lạiBên ngoài Nguyễn Lan Chúc ăn mặc đẹp đẽ mái tóc vuốt gọn gàng kết hợp với bộ tây trang nhìn rất ra dáng một quý ông đi vàoMấy cô nhân viên trong cửa hàng lần đầu tiên thấy có một người đẹp như báu vật của viện bảo tàng chạy trốn không nhịn được mà "Woa!"
Lên thật dài như cảm thánLăng Cửu Thời vẫn còn chăm chú gắn thử cho chú mèo vài cái kẹp nên không biết người kia đã đếnCô chủ cửa hàng đi lại mỉm cười chào hỏi theo bản năng nghề nghiệp:"chào anh,anh đến đây là muốn làm dịch vụ gì ạ?":"À!
Tôi chỉ đến đây chờ một người để đi ăn trưa thôi" Nguyễn Lan Chúc tuy không cười nhưng vẫn lịch sự trả lời cô chủ cửa hàngMọi người bắt đầu bàn tán xôn xao đoán thử ai là người may mắn được đi ăn với soái ca ở trước mắt nàyLăng Cửu Thời tai vốn rất thính nên những tiếng ồn ào đã đưa anh trở về thực tại quay qua nhìn xem ai có năng làm náo động cả cửa hàng này vậy ?Vừa quay người qua anh nhất thời kinh ngạc nhíu mày hô:"Lan Chúc!
Sao cậu lại ở đây?"
Mọi người im lặng hai mắt mở to khi nghe anh hỏi đến người kia còn gọi cả tên trong có vẻ rất thân mật điNguyễn Lan Chúc ánh mắt chợt dịu dàng một chút trầm giọng đáp:"tôi rồi mà cậu không nhớ gì sao?":"Bạn trai đến rước rồi, cũng đến giờ nghỉ trưa rồi cậu đi ăn đi."
Cô chủ cửa hàng nghe hai người nói chuyện mập mờ cứ nghĩ hai người họ là một đôi liền đi lại vỗ vai kêu anh đi ăn với Nguyễn Lan ChúcLăng Cửu Thời trong lòng như hóa đá chưa kịp tiêu hóa được lời nói của cô chủ cửa hàng, đã bị cậu đi lại bồi thêm một câu nữa khiến anh hoàn toàn sụp đổ:"cảm ơn mọi người đã chiếu cố vợ tôi!"
Anh lấy lại bình tĩnh chớp mắt đôi mắt xua tay bác bỏ:"ấy!
Cái này không như mọi người nghĩ đâu, thật đó!"
Mấy cô nhân viên điều nở ra nụ cười quái gở nhìn anh đáp:"không cần phải giải thích, chúng tôi hiểu mà,anh cứ đi ăn đi ha!"
Lăng Cửu Thời não lại hoạt động tiếp tự hỏi, với cái nụ cười đó của mấy cô, có quỷ mới tin các cô hiểu ý tôi ấyAnh nghĩ rồi lại tiếc mấy lời giải thích đó thật, biết vậy cứ để họ nghĩ thế nào thì nghĩ. cũng không có chết ai đâu có đúng không?Rời khỏi dòng suy nghĩ anh nhỏ giọng kêu:"đi thôi"Nguyễn Lan Chúc vui vẻ ngoan ngoãn đi theo anh ra ngoài cửa hàngTrên đường hai người đang đi thì Nguyễn Lan Chúc điềm tĩnh lên tiếng:"tôi muốn anh đi xác nhận với tôi một việc":"là Ác Linh sao?"
Lăng Cửu Thời dừng bước chân nghiêng đầu hỏi thẳngCậu cũng không kinh ngạc khi thấy anh thông minh còn đi thẳng vấn đề gật đầu trả lời:"Ừm,đúng rồi"Lăng Cửu Thời im lặng trong lòng lại tức giận mẳng, thì ra có việc mới tìm đến ông đây,đúng là tra nam mà!!!!:"Này!
Chúng ta là cộng sự không được lén mắng tôi đâu" Cậu không hài lòng với cái danh tra nam đó liền nhíu mày phản bácAnh thì giật mình cũng quên mất người trước mắt là Đồ Linh Sư có thể nghe được suy nghĩ của người khác nếu muốn,Lăng Cửu Thời nét mặt bối rối nói:"Hừ!
Đúng là tên hồ ly"Nguyễn Lan Chúc không nói gì cũng chẳng phản bác, tại vì chân thân của cậu là Hồ Ly mà anh nói có sai đâu mà cãiCả hai đi đến địa điểm đã được Trần Phi đưa lúc nãy mà theo dõi thử
....
Nơi cả hai vừa đến là một ngôi trường rộng lớn đám học sinh đang vây quanh để xem tình hình ở sân thượng, một cậu học sinh đang không ngừng chạy trốn và cô nữ sinh luôn muốn giữ lấy cậu taNguyễn Lan Chúc đi lại lạnh nhạt hỏi:"cho tôi hỏi, chuyện này là sao?"
Một cậu học sinh xoay mặt qua nhìn cũng không để ý đến hai người họ là ai mà nhanh miệng giải thích:"Lưu Hạ giấc sáng nhận được thư của một nữ sinh tên Giao Hoàng lúc cậu ta lên sân thượng tìm thì bị truy đuổi đến giờ"Cậu gật đầu hài lòng thốt ra hai chữ"Cảm Ơn" rồi phất tay làm cho toàn bộ bất độngLăng Cửu Thời nhìn xung quanh ngưng tụ đi lại thắc mắc hỏi:"sao tôi lại không bị như họ?":"Vì anh là cộng sự của tôi" Nguyễn Lan Chúc hờ hững nhìn anh trả lời đáp án rồi đi thẳng vào bên trong, Lăng Cửu Thời lơ ngơ một hồi mới bừng tỉnh chạy theo cậuAnh và cậu đi lại sân trường thì nhìn thấy cậu học sinh kia chạy nhảy không dừng để tránh sự truy đuổi của cô nữ sinh kiaNguyễn Lan Chúc nhỏ giọng nói:"anh mau xem thử người đó có phải bị Ác Linh nhập không?"
Lăng Cửu Thời không nói gì chỉ gật đầu lén nhìn cô nữ sinh kia,lúc sau có bóng dáng mập mờ của cô gái khác, phong cách ăn mặc theo kiểu cổ trang, gương mặt của người này lòi lõm nhưng đáng sợ,anh nhìn một hồi cũng bối rối cố gắng bình tĩnh trả lời:"đúng là Ác Linh, nhưng cũng là nữ"Nguyễn Lan Chúc nhận được sự xác định của anh liền thản nhiên bước ra vận pháp khí đánh về phía nữ Ác Linh một chưởngNữ Ác Linh đang rượt đuổi với cậu nam sinh kia thì cảm nhận được có một luồn linh khí bay về chỗ mình liền vội vàng né tránh một chiêuCậu nam sinh thấy có người đến lập tức chạy lại ôm lấy cánh tay Lăng Cửu Thời lo lắng cầu cứuNữ Ác Linh thấy có người đến phá đám chuyện tốt của mình ả tức giận gào lên:"là kẻ nào phá hỏng chuyện tốt của ta!"
Nguyễn Lan Chúc nở ra nụ cười quái dị giọng còn mang nét thanh trầm lạnh người đáp:"là kẻ có thể thu phục cô"Nữ Ác Linh thấy khí tức đó của cậu trong lòng sợ hãi muốn xoay người bỏ chạy, thì Nguyễn Lan Chúc đã nhanh hơn một bước,tay tạo ra một hình vòng tròn hình ngôi sao màu xanh rồi phóng vào gáy của cô gái thành công đẩy nữ Ác Linh ra khỏi người côNữ sinh kia "A!"
Lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất ngất xỉu, cậu nam sinh kia nhìn cô gái kia ngất đi mới thở phào nhẹ nhõm buông tay Lăng Cửu Thời ra mỉm cười cảm tạ:"hơ hơ cảm ơn hai anh đã cứu nha"Dứt lời cậu co giò bỏ chạy đi mất tiêu không dám nán lại chút nào nữaNguyễn Lan Chúc đi lại nắm lấy cổ tay của cô nữ sinh còn bất tỉnh kia nhìn ngắm chiếc vòng bạch ngọc trong suốt ấy vươn tay gỡ ra khỏi tay cô đứng dậy đi lạiLăng Cửu Thời thắc mắc tay chỉ về chiếc vòng trên tay cậu hỏi:"sao cậu lại lấy đồ của người ta?"
Nguyễn Lan Chúc ánh mắt sắc lạnh nói:"hủy bỏ, nó là thứ khiến Ác Linh nhập vào cô nữ sinh kia""Xoảng!"
Nói xong Nguyễn Lan Chúc mạnh mẽ dùng lực bóp nát chiếc vòng thành vụn rồi vứt xuống đất lại nói:"đi thôi, buổi tối sẽ đến thanh tẩy cho cô ta sau"Lăng Cửu Thời nhìn cậu hỏi lý do vì sao không phải bắt giờ này mà phải là ban đêm:"tại sao không phải bây giờ?"
Nguyễn Lan Chúc kiên nhẫn phân tích cho anh hiểu:"ban ngày sẽ ảnh hưởng đến việc học của học sinh, với lại bây giờ tuy cô ta không có chỗ trú, nhưng vẫn sẽ không xuất hiện bây giờ"Lăng Cửu Thời gãi đầu mím môi chỉ:"Ừm" xem như đã hiểuHai người đi ra khỏi cổng trường trả lại cho lớp học một khung cảnh bình thường trở lại
....Buổi tối vừa đến hai người họ lại lẽn vào bằng đường khác điển hình leo rào để vào cổng trường để săn bắt nữ Ác Linh kiaBên trên sân thượng nữ Ác Linh tức giận khi thấy được chiếc vòng của mình bị vỡ miệng không ngừng mắng:"đúng là đáng ghét mà!":"Tôi đến rồi."
Nữ Ác Linh ngạc nhiên khi nghe thêm một âm thanh khác mà người đến không ai xa lạ là Nguyễn Lan Chúc Nàng ta mặc thân y phục tử y thời nhà Tống mái tóc búi cao đầu cài hoa trâm gương mặt tức giận trừng về phía cậu quát:"đều tại ngươi!
Nếu không ta đã có thể bắt chàng ấy theo ta rồi!"
Nguyễn Lan Chúc cười lạnh tay xòe ra biến ra thanh kiếm màu trắng lam nói:"Ác Linh điên tình"Dứt lời cậu vung kiếm chém xuống một nhát, nữ Ác Linh nhanh nhẹn xoay một vòng né đượcTư thế nửa quỳ một tay đặt ở dưới đất một tay đưa lên,ánh mắt sát khí nhìn chằm chằm Nguyễn Lan ChúcCả hai người đều thủ thế đề phòng đối phương, nữ Ác Linh tranh thủ Nguyễn Lan Chúc đang quan sát liền nhảy lại tấn côngThế là một Ác Linh một Linh Sư Đồ lao vào đánh nhau ầm ĩ cả bầu trời yên tĩnhLăng Cửu Thời tuy là đi chung nhưng chỉ trốn sang một bên theo dõi, vì sợ vướng tay chân người kia, lòng anh bây giờ hồi hộp lóng ngóng kết quả đến mức đứng thôi cũng không yênBên đây hai người kẻ đánh người né nhưng người chật vật là Nguyễn Lan Chúc, cậu cũng không ngờ nữ Ác Linh này lại mạnh như thếCuối cùng cậu cũng không muốn dây dưa nữa liền tranh thủ đối phương còn hả hê vì sự thất thủ của mìnhMà đưa ngón cái vào lòng bàn tay triệu hồi trận pháp rất nhanh lòng bàn tay xuất hiện một hình vòng tròn màu xanh hình một con rồng đang xoay chuyểnNguyễn Lan Chúc hài lòng đập tay mảnh xuống đất làm trận pháp bao vây lấy nữ Ác LinhCòn nữ Ác Linh vẫn đang chìm đắm trong thắng lợi nên lơ là mà bị bắt bởi Bách Thượng Đồ
Nàng ta muốn vùng vẫy rời khỏi trận pháp nhưng không được bất lực ngã xuống đất gào khóc:"tại sao các ngươi lại xuất hiện!!!!":"Tại sao chàng ấy lại đối xử với ta như vậy!!!!"
Lăng Cửu Thời nhìn thấy biểu hiện của nữ Ác Linh đoán được người thắng là ai cũng thở phào bước raNữ Ác Linh nước mắt giàn giụa nức nở hỏi:"rõ ràng ta không làm gì sai mà.tại sao lại làm vậy với ta"Nguyễn Lan Chúc chậm rãi tiến lại dùng thuần khí áp lên trán nữ Ác Linh nói:"ta sẽ giúp cô"Nữ Ác Linh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu hỏi:"huynh nói thật sao?"
Nguyễn Lan Chúc lạnh nhạt gật đầu như đồng ýMột lát sau xung quanh lại biến thành một màu trắng tinh
...Khung cảnh nơi đây đúng là thời nhà Tống cổ xưa cách thời đại của Lăng Cửu Thời khá xaThì ra nữ Ác Linh tên là Huyền Lan là nữ đại phu, trong lúc du ngoạn cứu được một tên đạo trưởngThoáng đầu nàng cũng không để ý nhưng vì người kia cứ mãi đeo bám theo thời gian nàng cũng đã động tâmHuyền Lan cùng với tên đạo trưởng xông pha giang hồ khắp nơiĐến khi sắp đến ngày thành hôn thì hắn đã tuyệt tình viết bức thư để lạiNội dung:*Sư Phụ cần ta về chấp trưởng môn phái Huyền Lan kiếp này coi như ta phụ nàng*Nàng không tin hắn là người như vậy nên đã đi lên núi Hàn Giang tìm Hạ Trần Trong lúc đang đi thì nàng gặp được một tên đạo trưởng gã nói mình là đại sư huynh của Hạ Trần là người kia kêu gã đến đón nàng lên núiHuyền Lan không một chút nghi ngờ đi theo gã sư huynh kia nhưng rồi nàng cảm thấy nghi ngờ hỏi đếnThì tên sư huynh đó đã lộ ra biểu cảm đáng sợ mỉm cười từ từ tiến về phía Huyền Lan như ép chết nàng vậy, vì phía sau nàng vách núi sâu vạn trượngBên tai nàng còn truyền đến giọng nói quỷ dị của gã:"là sư đệ ta, kêu ta đến giết chết cô để diệt trừ mối nguy hại đến tiền đồ của đệ ấy"Dứt lời gã thẳng tay đẩy nàng xuống vách núi,Huyền Lan không giữ được thăng bằng mà rơi ngã dưới vực ấy mà chết vạn kiếp bất phục Trở lại thực tạiNguyễn Lan Chúc và Lăng Cửu Thời đã chứng kiến hết mọi chuyện của cô trong lòng họ cảm thấy nàng chết như vậy cũng không đáng trở thành Ác Linh để tìm ái lang càng không saiCậu thở dài an ủi nữ Ác Linh:"cô yên tâm đi về nơi thuộc về mình đi, tôi sẽ thu xếp mọi chuyện thay cô"Nữ Ác Linh nghe được lời của cậu nhoáng một cái biến thành dáng vẻ ban đầu rồi từ từ tan biếnLăng Cửu Thời nhíu mày thắc mắc hỏi cậu:"cậu giải quyết thế nào?"
Nguyễn Lan Chúc phục hồi trạng thái nhướn mày hỏi ngược lại anh:"anh không xem tin tức đêm qua sao?"
Lăng Cửu Thời ngơ ngác theo bản năng lấy điện thoại ra xem tin tức được cập nhậtThì thấy một bản tin một người đàn ông bị xe tông cán qua người mà chết, nhìn vào bức ảnh anh rất ngạc nhiên nói:"là do cậu làm sao"Nguyễn Lan Chúc điềm tĩnh nhìn lên bầu trời trả lời:"không, là do nghiệp báo của họ"Lăng Cửu Thời cảm thấy Nguyễn Lan Chúc nói không sai lại thăm dò thêm:"vậy còn những người còn lại?":"Tên cấp trên phát hiện ăn trộm đồ của CTY nên bị bắt vào tù, còn cô tình nhân bị vợ lớn của gã kia rạch mặt tạt axit, còn mẹ chồng bị tai biến nhập viện, còn cậu con trai được một người tốt nhận nuôi rồi" Nguyễn Lan Chúc bình thản tường thuật lại từng chi tiết những kẻ đã hại nữ Ác Linh lần trước (ở chương 1) cho Lăng Cửu Thời nghe Lúc đầu anh thấy có gì đó không đúng, nhưng không biết ở đâu đành phủi bỏ qua hết kêu:"Lan Chúc, thôi không nhắc đến nữa, chúng ta về đi ăn thôi tôi đói rồi"Nguyễn Lan Chúc ánh mắt dịu dàng ôn nhu gật đầu đáp:"được thôi,tôi cũng đói rồi"Đêm nay cả hai đã xử lý xong một Ác Linh nhưng vẫn chưa có dấu vết của Ma Tộc thật đáng tiếc màHết Chương 4Đừng nghĩ Hạ Trần ác nha sai rùi, sự thật còn ở đằng sau đừng vội vàng đánh giá🙂)Cảm ơn mn đã ủng hộ, hẹn mn ở chap sau nha pp❤️