Siêu Nhiên [Lan Cửu] Bách Thượng Vị Đồ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
364876169-256-k294509.jpg

[Lan Cửu] Bách Thượng Vị Đồ
Tác giả: congtufa69
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thể loại:Hiện đại_linh dị_Đô thị_1x1_Ngọt_Sủng_Niên hạ_Đammy_ĐN
lưu ý:
truyện nằm trong trí tưởng tượng của tôi không liên quan đến nguyên tác,hay phim chuyển thể, không gán ghép hay hỏi lung tung khắp nơi
truyện bản quyền là của tôi, nếu muốn đem đi xin hỏi ý kiến của tác giả
nếu không thích xin back hộ đừng cmt gây gắt, cảm ơn
....

Mở Văn:
"thế gian này vốn là sự phức tạp xen kẽ nào mấy ai nhìn thấu được?"​
 
[Lan Cửu] Bách Thượng Vị Đồ
Chương:1


Lăng Cửu Thời vào đêm tối đang trên đường trở về sau khi tan việc chăm sóc thú cưng ở cửa hàngAnh thong đi trên con đường dần thưa thớt người vì đã sắp sang giữa đêm luồn gió lạnh không ngừng ríu rít bên tai làm cho Lăng Cửu Thời cảm thấy ớn lạnh mà rùng mình một cáiAnh vừa đi vừa cảm thán nhìn bầu trời đen kịt không lấy một ngôi sao thở dài:"có phải là trời sắp mưa rồi không?

Lạnh chết đi được"Đầu vừa hạ xuống thì Lăng Cửu Thời đã nhìn thấy một bóng người đứng ở phía xa,mái tóc phủ dài không định rõ đó là khuân mặt hay là phía sauAnh nhíu mày chớp chớp đôi mắt tiến lại vài bước gọi:"cô ơi!

Cô có sao không?"

Người kia im chẳng đáp lại tiếng nào Lăng Cửu Thời nuốt xuống ngụm nước bọt đi lại gần thêm chút nữa ngập ngừng gọi:"cô...."

"!!!"

Lời còn chưa nói xong thì cô gái kia quay lại nhìn anh,đôi mắt của ả ta sâu thẳm không thấy đáy, chỉ còn lại ánh sáng màu đỏ ở trong đóMiệng luôn kêu "gừ gừ" nhe hàm răng lộ rõ sắc nhọn, gương mặt không còn lưu chút da thịt nào chỉ có bộ xương trắngMái tóc rối bù nghiêng đầu nhìn về phía anh,anh nhất thời kinh hãi nên không nhúc nhích nổiĐến khi hoàn hồn rồi thì bên tai cũng truyền đến giọng nói thều thào khàn khàn của nữ ác linh:"đêm nay mạng của ngươi là của ta"Lăng Cửu Thời hồn về với xác liền vội vàng chạy như bay miệng không ngừng hô hoán:"á!!!

Có ma!!!!

Không phải là quỷ!!!!!!"

Nữ Ác Linh vung ra những sợi tua màu đỏ ném về phía anh,Lăng Cửu Thời tranh thủ dùng cả sức bình sinh uống sữa mẹ pha mà né tránh mặt đònAnh cứ nghĩ như vậy đã an toàn thì từ không trung xuất hiện một mảng sợi tua lớn bao vây lấy anhLăng Cửu Thời bối rối chấp tay cầu xin Nữ Ác Linh:"chị đẹp ơi,em vốn là người trần mắt thịt em không thấy chị thật đấy, chị tin em đi"Nữ Ác Linh khe khẽ vang tiếng cười quỷ dị đến rợn người hỏi:"cậu thật sự không thấy tôi sao?":"Đúng vậy" dứt lời anh cảm thấy có gì đó không đúng lắm, rõ ràng mình bảo không thấy cô ta, vậy sao còn trả lời làm gì????Lăng Cửu Thời trách bản thân tự mình tìm chết thầm khóc lóc nói:"tôi còn chưa học xong cấp ba, chưa chăm Tử Tử ở nhà nữa"Nữ Ác Linh cảm thấy lần đầu tiên có người sắp chết rồi vẫn còn nói nhiều như vậy trong lòng cô cảm thấy rất phiền mất kiên nhẫnCô quyết định vươn tay xuất thêm một sợi tua nữa để siết cổ dứt khoát để anh đi nhẹ nhàngLăng Cửu Thời quay lại nhìn thấy sợi tua một ngày càng gần lại chẳng còn chỗ để trốn đành nhắm mắt lại than vãn:"thôi thì chết thế nào cũng được, chết trẻ đẹp trai không sao"Hơi thở của anh dần bình ổn lại đứng im chờ chết nhưng không dám mở mắt ra nhìn kết cục của mìnhBỗng lỗ tai anh giật giật vài cái truyền đến âm thanh "xoảng!"

Một tiếng như của sự nứt vỡLăng Cửu Thời còn nghe được tiếng gầm gừ tức giận của nữ Ác Linh vang lên một ngày càng rõAnh len lén mở mắt ra thì trước mặt anh xuất hiện là một chàng trai mặc cổ phục màu trắng,máu tóc cắt ngắn gọn gàng,tay cầm thanh kiếm được điêu khắc tinh xảo bóng lưng chững chạc đó làm anh có chút cảm thấy rất xa lạ ngơ ngác nhìn lấy người kiaNữ Ác Linh tức giận lớn giọng quát:"khốn kiếp!

Ngươi dám ngăn cản ta!!!"

Nói xong ả ta ra chiêu về phía người mặc cổ phục kia mà tấn côngNgười mặc cổ phục nhìn đối phương xuất ra những mảng sợi tua màu đỏ gương cậu vẫn thản nhiên,đôi môi còn nở ra nụ cười khiêu khích nhìn nữ Ác LinhSợi tua màu đỏ gần đến thì người kia chỉ nhẹ nhàng bay lên tay dùng sức vung một kiếm về phía nóÁnh sáng màu xanh lam nhàn nhạt lóe lên giữa trời đêm tối mịt như vậy tăng thêm cho người kia vài phần mị sắcLăng Cửu Thời nhìn đến ngơ ngác không phân biệt được những thứ trước mắt anh là thật hay hư nữa rồiNữ Ác Linh thấy ma lực của mình bị người kia khống chế vỡ nát tan biến hết làm ả phẫn nộ gào thét đến chói taiLăng Cửu Thời nhanh lấy tay bịt lấy lỗ tai mình lại trong đầu không khỏi cảm phục:"nếu nữ ác linh này mà còn nguyên vẹn, thì nên đi thi về thanh nhạc được":"Cô ta mà thi về thanh nhạc thì giọng này chẳng ai dám nghe" anh giật mình khi bên tai anh truyền đến một giọng nói trầm ấm thấp thoáng còn nghe tiếng cười hừ lạnh của người đóLăng Cửu Thời nghi hoặc nhìn về phía người mặc cổ phục cố gắng dùng suy nghĩ truy hỏi:"là cậu trả lời tôi?":"Chứ anh nghĩ là cô Ác Linh Mỹ Nữ kia trả lời à" anh nghe xong xác định là cổ phục kia muốn hỏi thêm nữa nhưng chưa kịp nghĩThì người kia đã thi triển gì đó ở lồng bàn tay rất nhanh ở trên tay đã xuất hiện một hình vòng tròn màu xanh lam đậm đang không ngừng xoay chuyểnNgười mặc cổ phục dùng thần trí để trả lời anh:"tôi tên Nguyễn Lan Chúc,xin chào bước vào thế giới Linh Sư Đồ,cộng sự của tôi"Lăng Cửu Thời không hiểu câu nói ấy của cậu rất muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng nhìn lại tình cảnh bây giờ không thích hợp để tâm tình trò chuyện,anh chỉ đành im lặng quan sát đợi mọi chuyện giải quyết xong sẽ hỏi rõ người này Nguyễn Lan Chúc thẳng tay đập mạnh xuống dưới nền đất, Nữ Ác Linh vì phản ứng quá chậm nên đã bị Bách Thượng Đồ giữ lại,ả bị một vòng tròn vây bắt, tiếng hét cũng đã vô hiệu với cả haiSau một lúc giằng co thì Nữ Ác Linh cũng đã khuất phục ngã quỳ xuống đất gào khóc nói:"tại sao?

Tại sao những gì tôi bỏ ra lại không được công nhận!

Tại sao lại đối xử với tôi thế này"Lăng Cửu Thời vừa bước lại gần thì bị một ánh sáng trắng hút vào,anh theo bản năng mà che tay lại,giây sau anh mới bình tĩnh mở mắt ra nhìnNơi đây chính là Tinh Ức Ký, là những ký ức của Nữ Ác Linh đã trải quaNguyễn Lan Chúc gương mặt điềm tĩnh lên tiếng:"chúng ta cứ im lặng quan sát,đừng lên tiếng"Lăng Cửu Thời tuy từ nãy giờ không loading mọi thứ nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu theo lời người kia

...Thì ra Nữ Ác Linh vốn chỉ là nhân viên công sở bình thường như bao người, nhưng công cán của cô điều bị quản lý và cô tình nhân của hắn ta cướp sạchNhững thành công của họ đều là của cô dùng sức tạo ra, bởi vì xuất thân của cô rất nghèo nên lúc ứng tuyển không mua quà để tặng cho tên quản lý, đã bị hắn ghim thù mà âm thầm chia phe để bắt nạt côChuyển đến một phân cảnh khác....Cô gái vừa bước về nhà đã bị gia đình chồng mắng mỏ không thương tiếc chỉ vì đi chợ về trễĐến lúc cô phản bác lại đã bị người chồng tàn nhẫn đánh đến bầm dậpSau khi mắng đánh chán chê rồi họ lại kêu cô trở về bếp làm việcLăng Cửu Thời thấy được hoàn cảnh đó của cô không khỏi thương cảm,hai mắt nhíu lại thở dài, nhưng chẳng thể xen vào ký ức của Ác Linh Trở lại ký ức của cô Cô gái lê tấm thân mệt mỏi đau nhức của mình vào bếp tiếp tục làm việc,đôi mắt ngẩn lệ đến đáng thương không ngừng thút thítBỗng dưới chân cô có một bàn tay nhỏ níu gọi:"mẹ ơi, mẹ có đau không"Cô giật mình khi nghe tiếng nói non nớt của đứa trẻ vội vàng lau sạch nước mắt mỉm cười khom người xuống đáp:"Táo Táo ngoan, mẹ không đau đâu"Đứa trẻ tên Táo Táo kia hình như thấu hiểu được nỗi đau của mẹ mình mà ngoan ngoãn nhẹ nhàng gọi:"mẹ ơi, mẹ đến gần con thêm chút nữa đi"Cô ngồi xổm xuống mỉm cười nhìn cậu bé hỏi:"con làm sao thế?"

Táo Táo nhón chân lên khẽ hôn lên trán cô một cái hì hì cười nói:"nụ hôn này sẽ thay con chữa lành cho mẹ"Lăng Cửu Thời nước mắt vô thức rơi ra, những mảnh ký ức về cha mẹ anh cũng mơ hồ xuất hiện, chỉ vì tin nhầm người mà cả nhà anh đều bị giết sạch chỉ còn lại mỗi anh là sống sót vì qua nhà bạn chơi rồi ngủ lại bên đó....Ký ức được chuyển dời một lần nữaCô gái vì bị tai nạn giao thông mà nằm ở trong bệnh viện gương mặt cô nhờn nhạt nhìn bốn phía căn phòng u tối nước mắt cô tuôn xuốngKể từ ngày cô bị tai nạn thì chẳng có lấy một người thân nào vào chăm sóc,ba mẹ ruột cô sớm đã mất từ lâu,cô còn là con một nên khi cha mẹ mất cô chẳng còn ai ngoài gia đình chồngĐến giây phút cuối cùng họ đã lựa chọn bỏ mặc cô sống chết,vui vẻ nhận lấy số tiền bồi thường của người hại côCô gái ôm uất ức sinh ra thành tâm bệnh chết dần chết mòn ở trong bệnh viện, thời gian chưa đầy một tuần thì cô ôm sự oán giận mà chếtCon trai cô thì vì sự ít kỷ của nhà nội mà vứt bỏ cậu vào cô nhi viện sau khi an táng qua loa cho cô xong

....Đoạn ký ức tan vỡ trở lại hiện thực nữ Ác Linh đau đớn khóc miệng không ngừng oán tráchNguyễn Lan Chúc lấy lại bình tĩnh sau khi thoát khỏi Tinh Ức Ký chậm rãi đi lại phía cô,Lăng Cửu Thời sau khi thấy được hoàn cảnh của cô cũng không sợ hãi nữa mà lặng lẽ đi theoNguyễn Lan Chúc vươn tay tỏa ra làn khói trắng đặt lên trên ấn đường của cô nhẹ nhàng nói:"cô cứ buông bỏ hết chấp niệm, mà trở về thế giới thuộc về cô đi, những di nguyện của cô tôi sẽ làm giúp cô"Nữ Ác Linh ngơ ngác nhìn theo cậu thoáng chốc cô đã phục hồi hình thể ban đầu là một cô gái dịu dàng, nước mắt cô rơi xuống mỉm cười đáp:"cảm ơn cậu....."

Nữ Ác Linh từ từ tan biến giữa không trung mà trở về âm giớiKhông gian tĩnh mịch khi nãy do Ác Linh tạo ra cũng náo nhiệt như ban đầu

......

Hết Chương:1Mỗi Ác Linh đều có cây chuyện riêng nên trước khi mắng họ thì hãy xem rõ câu chuyện của họ trước nhé ❤️Thông tinNguyễn Lan Chúc:Là Linh Sư Đồ,chuyên thanh lọc Ác Linh, Ác Thú

Cấp bậc:Đại Linh SưLăng Cửu ThờiLà một người bình thường nhưng từ nhỏ đã có mắt Huyết Bạch, người có thể nhìn thấy được Ác Linh dạng hồn phách, hay là trong cơ thể con người sống, hoặc thú

...

Fic mới, hành văn còn lủng củng mong mọi người thông cảmTác giả có tật xấu là hay viết sai chính tả hoặc thiếu chữ mong mọi người lường thứ, cảm ơn đã ủng hộ ♥️♥️♥️Giờ thì pp🤭
 
[Lan Cửu] Bách Thượng Vị Đồ
Chương:2


Lăng Cửu Thời đưa Nguyễn Lan Chúc về nhà nhưng anh vẫn không hiểu tại sao người này cứ đòi đi theo mình để làm cộng sự ???Lăng Cửu Thời nhớ lại lúc nãy trên phố sau khi giải quyết xong nữ Ác LinhNguyễn Lan Chúc quay lại lộ rõ gương mặt hoàn mỹ của mình mỉm cười lên tiếng giới thiệu lần nữa:"xin chào,tôi tên Nguyễn Lan Chúc, là cộng sự đặc biệt của anh"Lăng Cửu Thời không hiểu trong lời nói của người kia nói gì ngây ngốc chớp chớp đôi mắt hỏi lại:"cộng sự?"

Nguyễn Lan Chúc nhướn mày gật đầu như xác định là đúngAnh như đã hiểu được hàm ý của người ta vội vàng giả vờ không biết đáp:"A!

Cộng sự gì a?

Tôi không biết, trễ rồi tôi phải về nhà đây"Dứt lời Lăng Cửu Thời định chạy đã bị Nguyễn Lan Chúc chặn lại nói:"anh giả ngơ cái gì?

Chả phải anh cũng nhìn thấy được Ác Linh sao?"

Lăng Cửu Thời lại tiếp tục giả ngu mỉm cười thử gạt tay cậu xuống nhưng Nguyễn Lan Chúc vẫn kiên định chắn lại tiếp lời:"tôi nào thấy được Ác Linh?

Mà Ác Linh là gì????"

Nguyễn Lan Chúc thích thú hừ lạnh một tiếng lạnh lùng trả lời:"anh còn giả vờ được à"Nói xong chưa đợi anh phản ứng Nguyễn Lan Chúc đã vận pháp thuật màu xanh lam khi nãy áp lên mắt của Lăng Cửu ThờiRất nhanh Lăng Cửu Thời cảm nhận được đôi mắt anh nóng rát một hồi từ từ chuyển thành màu đỏ trắng nhạtNguyễn Lan Chúc hờ hững thu lại linh khí của mình gương mặt vẫn không thay đổi lên tiếng:"giờ này còn chối?

Anh có đôi mắt Huyết Bạch là người có thể thấy rõ sự tồn tại của Ác Linh hai giới"Ngừng một đoạn cậu lại giải thích:"người có đôi mắt Huyết Bạch thì nên kết hợp với Linh Sư Đồ nếu không sẽ gặp nguy hiểm"Lăng Cửu Thời bị người kia nói đúng sự thật đành im lặng đi lùi lại vài bước mắt anh cũng trở lại bình thườngNguyễn Lan Chúc bây giờ ánh mắt như sói lang nhìn con mồi luôn tiến lên theo bước lùi của anhCả hai kẻ tiến người lui được một lát thì Lăng Cửu Thời bị mất thăng bằng mà xém ngã xuống đấtAnh cứ tưởng toàn thân mình ở giữa đường lớn ngã nhào dưới đất cứng ngắc kia, đến khi vừa định thần lại thì Lăng Cửu Thời cảm nhận được phần eo có một thân nhiệt xa lạ đang ôm trọn lấy mìnhAnh theo quãng tính mà mở mắt ra xem thì gương mặt tuấn mỹ của Nguyễn Lan Chúc đã phóng đại ở trước mặt anh, cậu còn nở ra nụ cười nhàn nhạt đôi mắt tinh tường nhìn chằm về phía mìnhGiây phút này Lăng Cửu Thời thầm bất động cảm thán,ôi đây không phải kịch bản trong tiểu thuyết thiếu nữ đây sao???

Nam chính đẹp trai lần đầu tiên anh hùng cứu mỹ nhân, giờ còn đỡ lấy nàng,khung cảnh này có chút lãng mạnLăng Cửu Thời đang suy nghĩ thì gương mặt thiếu nữ không biết từ khúc nào đã biến thành khuân mặt của anh Anh nhất thời kinh ngạc mà không ngừng chớp chớp đôi mắt đấu đá bản thân với hàng loạt suy nghĩ, không đúng, mình nhất định không thể nghĩ như thế này!!!!!!!Người qua đường:"tuổi trẻ bây giờ,yêu đương thích thể hiện quá"Một nhóm nữ qua đường:"chà!

Hai soái ca ôm nhau giữa đường thật lãng mạn a"Tiếng bàn tán xì xào đã thành công đưa Lăng Cửu Thời bình an trở về thực tại,anh ngơ ngác nhìn lại bản thân rồi nhìn sang đối phương,tư thế của hai người quả thật không khác gì các cặp yêu nhau đang thể hiện tình cảm vậy Lăng Cửu Thời hoàn hồn vội vàng đẩy người kia ra ho khan nói:"cậu rốt cuộc muốn tôi làm gì?"

Nguyễn Lan Chúc ngắm nhìn bàn tay của mình nhiếc môi cười đáp:"tôi đã cứu anh một mạng, vậy thì anh trả ơn cho tôi đi"Lăng Cửu Thời cũng không nghi ngờ gì mỉm cười phóng khoáng gật đầu chấp thuận:"được!

Cậu muốn tôi trả ơn thế nào?":"Anh làm cộng sự với tôi" Nguyễn Lan Chúc không nhanh không chậm trả lời nhìn về phía anh để kiểm tra biểu cảmLăng Cửu Thời:"..." cái cảm giác như tự mình đào hố chôn bản thân là vậy sao????

Người trước mắt anh nói thật thì quá nhiều sự kiên nhẫn khiến cho anh trong tâm thán phục người này vô cùngLăng Cửu Thời chậc lưỡi nhíu mày bàn bạc với Nguyễn Lan Chúc:"cậu nhất định phải chọn tôi sao?"

Nguyễn Lan Chúc ánh mắt thay đổi mỉm cười lạnh nhạt đáp:"nếu không phải tôi chọn anh, thì anh đã chết dưới tay của Ác Linh khi nãy rồi"Anh khựng lại trước câu nói nghe thoáng qua không chút lưu tình ấy của cậu mà rùng mìnhTình cảm người với nhau chả lẽ cậu ta không có thật sao???

Lăng Cửu Thời suy tính qua lại im lặng thật lâu rồi thở dài quyết định:"vậy cậu cho tôi thời gian để tôi suy nghĩ kỹ lại":"Trùng hợp quá tôi mới đến đây nên cũng không có chỗ ở,hay là tôi đến ở với anh luôn" Nguyễn Lan Chúc gương mặt bình thản mỉm cười đề nghịLăng Cửu Thời đầu lại chạy số suy nghĩ, vậy mấy ngày qua tên này ngủ ở trên cây à????Anh gãi đầu mím môi bất lực trầm giọng lên tiếng:"vậy cậu ở tạm nhà tôi đi"Thế là Nguyễn Lan Chúc thành công đàm phán chỗ ở với anh ngoan ngoãn đi theo về nhà chờ câu trả lời câu anhMáy điện thoại của Nguyễn Lan Chúc ở trong túi quần đột nhiên sáng lên hiện vài dòng tin nhắn được gửi đến:"Hắc Diệu Thạch còn hàng tá việc, sếp lại đi đâu rồi?????"

Hắc Diệu Thạch là một trong số cổ đông lớn nhất nhì ở nơi đây tuy bề ngoài là về tư bản, nhưng thực tế nó là nơi thu giữ Đồ Linh Sư chuyên săn bắt Ác Linh, mà chủ của Hắc Diệu Thạch không ai khác đó chính là Nguyễn Lan Chúc....Trở về thực tại

....Đến bây giờ Lăng Cửu Thời cũng không biết bản thân đã bị gì mà đưa người ta về nhà mình dễ dàng như thế????Đầu anh lại nhảy số thầm nghĩ, có khi nào bị hù một phát trí thông minh nó cũng bị doạ cho sợ mà bỏ chạy không???Lăng Cửu Thời lặng lẽ nhìn sang người trước mặt cũng không quá tệ, ngoài trừ việc nghèo ra, nếu nói riêng về ngoại hình thì quá là được ông trời ưu ái, đẹp không gốc chết tuyệt vờiNgẫm nghĩ lại trong nhà có thêm một người đẹp trai lâu lâu để ngắm cũng nuốt trôi được cơm khô Với lại cũng đã cho người ta vào nhà thôi thì cứ cho Nguyễn Lan Chúc ở cùng mình một thời gian vậy điLăng Cửu Thời cảm thấy bộ cổ phục của người kia quá vướng víu liền lên tiếng kêu:"anh mau vào trong tắm đi, lát nữa tôi đem đồ cũ của mình cho anh mặc tạm"Nhìn qua các lớp bộ đồ anh có thể đoán được cơ thể hai người cũng tương đối bằng nhau nên chắc chắn Nguyễn Lan Chúc có thể mặc đồ anh vừa mới bình thản kêu người kia đi tắmChợt nhớ đến chuyện gì đó Lăng Cửu Thời dừng bước sau khi kêu Nguyễn Lan Chúc xong định xách đồ vào bếp hỏi:"cậu biết làm việc nhà không đấy"Nguyễn Lan Chúc nhìn ngó căn nhà nhỏ không bằng một góc của Hắc Diệu Thạch mà than thởNhưng nghe đến hỏi về việc nhà cậu khá bình tĩnh chớp mắt gật đầu tự tin trả lời:"nấu ăn, việc nhà tôi điều biết"Lăng Cửu Thời gật đầu hài lòng, quả nhiên không uổng nhặt hắn về rồiLăng Cửu Thời điềm tĩnh dặn dò:"vậy cậu tự thu xếp ở phòng khách giúp tôi nhé"Nguyễn Lan Chúc ra hiệu ok rồi đứng dậy đi vào trong phòng khách để dọn dẹp....Hết Chương 2Xen kẽ vậy đi,chap sau Ác Linh khác xuất hiện sẽ dài hơnCảm ơn mấy bà đã cmt nhắc chỗ sai của tui nha,nhờ vậy tui mới giảm được tần số viết sai

...

Nhưng xin đính chính lại nè, lúc viết xong tui có kiểm tra qua không có sai sót chữ nào, nhưng khi up thì lại có lỗi chữ, cái này tui không biết nguyên nhân từ đâu nữa

Nên mn thông cảm, và cảm ơn rất nhiều với sự ủng hộ của mấy bà ❤️❤️❤️❤️Hẹn mn ở chap sau nha😘
 
[Lan Cửu] Bách Thượng Vị Đồ
Chương:3


Lăng Cửu Thời ở trong bếp loay hoay rửa mấy thứ mà mình mua về, rồi soạn lại các món cần cất vào tủ lạnhHoàn tất hết mọi chuyện anh hài lòng quay trở lại với công việc chế biến thức ăn của mình.... cũng quên mất một chuyện khá quan trọng mà anh không hayNguyễn Lan Chúc bước ra từ trong phòng tắm, cậu chẳng mặc quần áo gì cả, chỉ quấn tạm chiếc khăn màu trắng ở ngang hông chậm rãi đi về phía Lăng Cửu ThờiAnh mãi mê thái đồ ăn để bỏ vào nồi gần sôi mà chẳng cảm nhận được có người đang đứng ở phía sau mìnhĐến một lúc tiếng hơi thở của Nguyễn Lan Chúc phả ra vào cần cổ của Lăng Cửu Thời làm anh giật mình lập tức quay người lại nhìnGiây phút anh vừa xoay qua thì đã thấy ánh mắt mị hoặc cùng với thân thể cứng rắn vững chắc, trên cơ thể lẫn tóc của người kia vẫn còn ướt nên nhìn kiểu nào cũng giống với Thủy Quỷ trong truyền thuyết đi raLăng Cửu Thời nuốt xuống một ngụm nước bọt ngơ ngác lắp bắp hỏi:"sao,sao cậu không mặc quần áo đàng hoàng vào?":"Anh có đưa đồ cho tôi sao?

Tôi ở trong phòng tắm chờ anh cả buổi rồi đó" Nguyễn Lan Chúc điềm tĩnh nhướn mày phản bácAnh mím môi cười ngượng ngùng gãi đầu cảm thấy có lỗi để cậu chờ lâu, vội vàng né khỏi vòng tay Nguyễn Lan Chúc trả lời:"Ha....ha xin lỗi nha, là do tôi quá chú tâm vào công việc rồi, cậu chờ tôi một chút nha"Dứt lời Lăng Cửu Thời lập tức co giò mà chạy thẳng vào phòng lấy đồ cho cậu, vì sợ ở lâu quá giới tính của anh sẽ gặp nguy hiểm mất

....Nguyễn Lan Chúc nhìn theo bóng dáng hấp tấp đó của anh khẽ mỉm cười, cảm thán: cũng không tệNguyễn Lan Chúc không thể lý giải được câu nói của mình chỉ đành ngoan ngoãn đứng chờ Lăng Cửu Thời đưa đồ cho mặcSau khi mặc đồ chỉnh tề đàng hoàng thì Nguyễn Lan Chúc đi vào bếp phụ với anh, cả hai kẻ nấu người dẹp, người bê đồ ăn lên bàn, người thì tranh thủ thu dọn mớ hỗn độn trên bếp khi nãy bày ra

....Cả hai cùng nhau ngồi ăn cơm bầu không khí tĩnh lặng thường ngày trong căn nhà của Lăng Cửu Thời đã được Nguyễn Lan Chúc ủ ấm lại,anh vui vẻ cười tươi, vươn tay gấp một miếng thịt bỏ vào chén cho cậu còn hỏi:"cậu ăn thử xem, khẩu vị này có hợp với cậu không"

Nguyễn Lan Chúc thuộc loại người không kén ăn, nên chỉ nhìn sơ qua miếng thịt một lát cũng bình thản bỏ vào miệng nhai,hương vị cay mặn này của miếng thịt tựa như vẫn còn tươi khiến cho cậu bất tri bất giác mà thẫn thờ nhớ đến một ngườiLăng Cửu Thời nhíu mày khó hiểu khi thấy cậu ngớ người bèn đưa tay ra trước mặt Nguyễn Lan Chúc quơ qua quơ lại vài cái người kia mới trở lại thực tếNguyễn Lan Chúc hoàn hồn liền lạnh nhạt nhìn anh hỏi:"sao thế?"

Lăng Cửu Thời lắc đầu đáp:"không có gì, tự nhiên thấy cậu thất thần nên muốn thử thôi,xin lỗi":"Không sao" Nguyễn Lan Chúc nhẹ nhàng lên tiếng trấn anThế là hai người nhanh chóng ăn xong buổi tối,làm xong các việc còn lại, thì Lăng Cửu Thời cũng nhàn rỗi lấy sách ra ngồi đọcNguyễn Lan Chúc đi lại ngồi kế bên, nhướng người xem thử lên tiếng:"anh xem về cách chăm sóc thú cưng à"Anh lo chăm chú đọc sách không để ý đến cậu nghiêm túc đáp:"đây là đặc thù công việc của tôi"Nguyễn Lan Chúc hờ hững "Ừm" một cái như đã hiểu rồi đứng dậy đi về phòng vì sợ mình sẽ làm phiền đến anh

....

Giữa khuya Lăng Cửu Thời đọc xong sách cần đọc cũng đã trở về phòng đi ngủBên ngoài phòng của Lăng Cửu Thời vang lên tiếng mở cửa, người từ chiếc bóng của mình dần dần hiện rõ dưới ánh sáng mập mờ của ánh trăngNguyễn Lan Chúc từ từ đi về phía anh đứng nhìn anh thật lâu,đôi mắt vốn không gọn lấy cảm xúc từ từ thay đổi thành bi thương mà nhìn Lăng Cửu ThờiNguyễn Lan Chúc vận linh khí của mình trên lồng bàn tay rất nhanh đã xuất hiện một vòng tròn hoa văn hình tinh túNhẹ nhàng đưa lên quẹt qua người Lăng Cửu ThờiKhông lâu sau anh đã có một dáng thể khác hiện ra,mái tóc đen dài ngay phần eo mượt mà như tranh thủy mạc đầu cài chiếc trâm bạch ngọc được khắc hình vần mây,trên người vận một thân lam y đơn giản

Hốc mắt của Nguyễn Lan Chúc chợt ứa nghẹn ở trong cổ họng thầm nghĩ, quả nhiên là ngươi rồi Dư Lăng LăngTrở về chuyện của mấy trăm năm trước....Nguyễn Lan Chúc lúc đầu chỉ là một tiểu Hồ Ly bé nhỏ vì trong lúc xuống núi không cẩn thận đã đắc tội với bọn Ma Tộc, cậu bị bọn họ làm cho trọng thương mà hóa thành nguyên hình,nắm thoi thóp ở bờ hồ cứ ngỡ mình sắp chếtThì đúng lúc gặp được một dược sư,mái tóc y dài đôi mắt sáng ngời như viên dạ minh châu, thấy có vật nhỏ đang bị thương y chậm rãi đi lại xem xétTay y khẽ chạm lên cần cổ của Tiểu Hồ Ly, cảm nhận được mạch đập của vật nhỏ vẫn còn y liền bế Nguyễn Lan Chúc lên rồi đem về nhà để chữa trịThời gian trôi qua được người kia dịu dàng chăm sóc Nguyễn Lan Chúc lúc ấy dùng thân phận vật nhỏ để ở bên yY thường ngày có chuyện vui buồn gì cũng kể cho vật nhỏ nghe hôm nay y khẽ thở dài lên tiếng:"ây!

Ở nơi hoang dã chán chết ta rồi"Chợt bên tai y truyền đến tiếng kêu nhỏ bé của vật nhỏ đã thành công làm y vui vẻ bế cậu lên nói:"nhưng mà không sao, có vật nhỏ ngươi ở với ta cũng tốt"Nói đoạn y lại ngẫm nghĩ gì đó lắc đầu vài cái tự thoại:"không đúng,ta không thể gọi ngươi là vật nhỏ nữa, hay là ta gọi ngươi là Lan Chúc ha!"

Vật nhỏ kêu lớn hơn một chút để tỏ thái độ vui vẻ với yNgười kia đứng dậy khom người xuống mỉm cười giới thiệu:"ta tên Dư Lăng Lăng, ngươi phải nhớ rõ tên ta đó"Hai người bình bình an an sống qua hết những ngày tháng ngắn ngủiBỗng đến một ngày Ma Tộc đánh hơi được chỗ trú hiện tại của Nguyễn Lan Chúc liền không chần chừ mà đến muốn bắt cậu điVừa đến chỗ ở của Dư Lăng Lăng đã hung hăng quậy phá hết đồ đạc của yDư Lăng Lăng thấy thuốc của mình đang phơi bị bọn họ lật đổ hết có chút tiếc nuối mà lên tiếng trách vấn:"sao các ngươi lại tùy tiện làm hư đồ của người khác như thế!"

Tên thủ lĩnh híp mắt lại tức giận phóng lại bóp cổ y hỏi:"ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã cứu một con hồ ly không"Dư Lăng Lăng im lặng suy nghĩ một hồi chắc chắn hồ ly mà bọn họ nhắc đến là Nguyễn Lan Chúc y vội vàng bác bỏ:"Hồ Ly nào?

Tại hạ không biết"

Tên thủ lĩnh lạnh lùng buông Dư Lăng Lăng xuống xoay người đi một đoạn nhưng không biết nghĩ đến thứ gì liền quay người lại cười lớn nói:"khí tức của tên hồ ly đó vẫn còn ở đây, ngươi định lừa ta sao!"

Dứt lời gã phóng ra một luồn ma khí trói chặt y đưa lên không trung,tứ chi bị hắn giữ chặt lại hỏi:"tên hồ ly đó ở đâu"Dư Lăng Lăng không hề một chút lo sợ gương mặt lạnh lùng chối bỏ:"ta không biết!"

Tên thủ lĩnh tức giận vận ma lực siết lấy tay chân y càng chặt hơnCảm giác tứ chi như sắp bị gãy từng đoạn y đau đớn rên rỉ mồ hôi đổ xuống khắp khuân mặt yTên thủ lĩnh lại trừng mắt nhìn về phía Dư Lăng Lăng hỏi thêm lần nữa:"ta hỏi ngươi có chịu nói không!":"Ta thật sự không biết."

Dư Lăng Lăng hai mắt mơ màng yếu ớt trả lời gãMột tháng trước có một lão tiên sư nói với y, vào ngày này tháng sau Nguyễn Lan Chúc sẽ rơi vào ngủ sâu,căn dặn y phải tìm cho cậu một chỗ thật là an toàn để ngủ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng

Quả thật đến nửa đêm hôm sau Nguyễn Lan Chúc đã chìm vào ngủ sâu,Dư Lăng Lăng lo lắng lời nói của lão tiên sư sẽ thành sự thật cậu sẽ gặp nguy hiểm, nên đã âm thầm đem cậu vào một hang động cách xa nhà y một đoạn đường dàiVì hang động này nhìn thoáng cứ nghĩ không có lối vào nên cũng rất an toàn, chỗ này trùng hợp cũng chỉ mình y biết mà thôi

...Tên thủ lĩnh cười lạnh ánh mắt tàn độc nhìn y gật đầu nói:"được lắm, nếu hôm nay ngươi muốn chết,ta toại nguyện cho ngươi"Dứt lời gã thủ lĩnh vận hết ma lực tốc độ chóp nhoáng bay về phía Dư Lăng Lăng thẳng tay đánh một chưởng lên người yTrái tim của y như đã bị bóp vỡ huyết dịch từ trong khóe miệng trào ra oán giận nhìn lấy tên thủ lĩnhGã thỏa mãn bay trở về thu lại toàn bộ ma lực lạnh lùng nhìn thân thể y rơi mạnh ở dưới đấtTứ chi của y vốn đã gãy hoàn toàn trái tim cũng bị bóp nát nên chẳng thể nán lại hơi thở cuối cùng mà trực tiếp chết điMột thân bạch y sạch sẽ lúc đầu giờ đây lấm lem bùn dơ vương mùi máu tanh nằm bất động ở đóTên thủ lĩnh biết rằng thà y chịu chết cũng không chịu khai nên muốn giết y xem như là phần đại lễ mà gã muốn tặng cậu rồi rời điBuổi tối Nguyễn Lan Chúc sau khi chìm vào ngủ sâu đã hóa thành hình người, một thân tử hắc y mái tóc buộc cao nửa đầu gương mặt tuấn lãngChậm rãi đi từ phía sau căn nhà gỗ thầm để y bất ngờ, nhưng chắc Dư Lăng Lăng sẽ không tin cậu chính là vật nhỏ Lan Chúc của y đâuNhưng mà Nguyễn Lan Chúc đi tìm khá lâu trong nhà nhưng không thấy đâuĐột nhiên trong mũi cậu xộc đến một mùi máu tươi, cậu theo quãng tính mà đi theo mùi máu ấyĐi một hồi thì thấy bóng dáng của một người quen của nắm đóHô hấp của cậu như trị trệ đi không dám nghĩ đến người trước mắt là yCậu chậm rãi đi lại xem xét nương nhờ theo ánh sáng của mặt trăng mà gương mặt của cổ thi thể kia đã hiện rõ, người đang nằm ở dưới nền đất lạnh lẽo không ai khác chính là Dư Lăng LăngCậu đau đớn thân thể run rẩy hai mắt đỏ ửng như không thể tin được vào mắt mìnhChân muốn bỏ đi nhưng tâm lại sợ y nằm ở đó lạnh lẽo,đành quay lại đỡ lấy y lênCậu dường như cảm nhận được trên thân thể Dư Lăng Lăng có mùi của,Ma Khí, cậu đã hiểu là do Ma Tộc đã tìm được đến đây mà giết chết y xem như để báo thù cậu

...

Nếu không phải vì đệ đệ của gã giết chết cha cậu thì Nguyễn Lan Chúc cũng sẽ không giết chết đệ đệ gã, trên đời này sao lại có kẻ bất chấp đạo lý không phân biệt đúng sai như thếCậu tức giận nhìn đi tìm bọn họ để giết sạch hết để trả thù cho Dư Lăng LăngNhưng trong lúc nguy cấp lão tiên sư đã xuất hiện khuyên nhủ cậuLúc đầu sau khi biết được ông chính là người nói cho Dư Lăng Lăng biết chuyện Nguyễn Lan Chúc sẽ rơi vào ngủ sâu gặp nguy hiểm Cậu không ngừng trách mắng ôngNhưng ông chỉ bình thản tiếc nuối nói:"đây không phải là lỗi do ai, chỉ là do số y đã tận mà thôi"Nguyễn Lan Chúc đau khổ trút giận xong thì liền muốn đến Ma TộcNhưng lão tiên sư nói:"cậu vốn có duyên với Linh Sư Đồ, nếu như cậu thật sự muốn trả thù cho Dư công tử, thì trở thành một Đại Linh Sư mạnh nhất để diệt trừ Ma Tộc đi,đừng hy sinh vô ít, cũng đừng để người vì cậu mà chết thấy tiếc nuối"Với sức mạnh của cậu bây giờ không thể đi giết bọn họ được,đành chỉ ôm cơn hận trong lòng lẫn đau đớn mà theo lão tiên sư trở về Hành Linh Sơn tu luyệnĐến khi Nguyễn Lan Chúc đã trở thành Linh Sư Đồ cấp bậc Đại Linh Sư thì Ma Tộc đã biến mất không một chút dấu vếtNguyễn Lan Chúc cũng âm thầm tìm tung tích của Ma Tộc cũng đã qua ngàn nămVì cậu biết được Ác Linh xuất phát từ Ma Tộc khống chế chỉ cần cậu tìm được Ác Linh cấp Đại Yêu Ma là có thể biết được Giao Tuần đang ở đâu

....Trở lại thực tại Nguyễn Lan Chúc thu lại phập thuật biến Lăng Cửu Thời trở về hình dáng ban đầuÁnh mắt ôn nhu trầm giọng lên tiếng nói:"lần này tôi sẽ bảo vệ anh chu toàn"Nói xong cậu kéo chăn đắp cho anh rồi cũng xoay người rời đi còn nhẹ nhàng đóng cửa lại....

Hết Chương 3Chương này kể lại tiền kiếp của cả hai đi hen, cũng dài xỉu lun áVẫn là câu cũ,tôi đã kiểm tra trước khi up, nhưng nếu có thiếu sót gì mong mn thông cảmVà cảm ơn mn đã ủng hộ, hẹn mn ở chap sau nha😘
 
[Lan Cửu] Bách Thượng Vị Đồ
Chương:4


Buổi sáng Lăng Cửu Thời đang cuộn tròn mình trong chăn thì một mùi thơm của thức ăn thành công đánh thức anhAnh nhíu mày vì chưa kịp thức ứng được với ánh sáng mặt trời chói lóa nhưng cũng chưa quá mức nóng nực vẫn trong trạng thái dễ chịuLăng Cửu Thời chậm rãi rời giường đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân...

Sau một lúc anh ra khỏi phòng đi thẳng vào nhà bếp thì thấy bóng dáng của Nguyễn Lan Chúc đang loay hoay dọn thức ăn lên bànNguyễn Lan Chúc vừa định quay người để lấy đũa vừa ngẩng đầu lên liền thấy anh có chút bối rối mỉm cười hỏi:"là do tôi làm ồn anh rồi sao?"

Anh mím môi ho khan vài tiếng đi lại ngồi xuống ghế lắc đầu bác bỏ:"không phải, là do tôi cũng sắp đến giờ đi làm rồi"Lăng Cửu Thời tuy ngoài mặt vẫn điềm tĩnh nhưng ở trong đầu lại nhảy số,đâu có ai chịu thừa nhận rằng là do bản thân bị đồ ăn gọi dậy đúng không nhỉ???Nguyễn Lan Chúc thu dọn sạch sẽ hết trong bếp một lát mới trở lại bàn ăn điềm tĩnh nói:"mấy món này là tôi nấu,anh ăn thử xem có vừa khẩu vị không?"

Lăng Cửu Thời không hề khách khí mà vươn tay gấp lấy đồ ăn bỏ vào miệnghương vị này so với anh cũng là thuộc ngang tài ngang sức rồi, vừa đẹp trai lại giỏi nấu ăn chắc hẳn người yêu của người này nhất định sẽ rất hạnh phúc điLăng Cửu Thời hoàn hồn khi thấy mình suy nghĩ lung tung im lặng chớp chớp đôi mắt cảm thán, chỉ mới gặp cậu ta có một đêm mà mình đã bị nhan sắc này thao túng không biết bao nhiêu lần mà kể,anh rất lo lắng giới tính hiện tại của mình khó mà bảo toàn được aNghĩ đến đây Lăng Cửu Thời thở dài ngao ngán, trời sinh ra anh là một người nhan khống chính hiệu làm gì không biết, thật khổ tâm màThấy anh cứ trầm ngâm thở dài Nguyễn Lan Chúc lo lắng hỏi han:"anh sao thế?":"Không sao" Lăng Cửu Thời chớp chớp đôi mắt lấy lại bình trả lờiThế là cả hai ăn xong buổi sáng thì anh cũng ra ngoài làm việc yêu thích của mình...Nguyễn Lan Chúc thấy không còn ai ở trong nhà nữa gương mặt ôn hòa lúc đầu cũng thay vào một nét lạnh băng đến run người,tay cậu móc trong túi quần lấy điện thoại ra rồi xem tin nhắn một lúc mới bấm gọi cho người gửi Rất nhanh đầu dây bên ấy đã trả lời cậu:"Alo sếp à?

Anh còn tồn tại sao?"

Câu nói châm biếm quen thuộc đó Nguyễn Lan Chúc quá quen không ai khác chính là Trần PhiCậu điềm tĩnh chậm rãi đi lại ghế ngồi đáp:"anh nhắn tin cho tôi có việc gì không, Bác Sĩ Thú Y" cậu vừa hỏi vừa nhấn mạnh câu như đáp trả lại Trần PhiTrần Phi:"..."

Đầu dây bên kia bị Nguyễn Lan Chúc đột ngột công kích khiến cho Bác Sĩ Thú Y nào đó tạm thời câm nínNguyễn Lan Chúc cảm thấy người kia im lặng quá lâu mất kiên nhẫn hỏi lại lần nữa:"anh rốt cuộc gọi tôi có việc gì không?"

Trần Phi âm thầm nuốt xuống cục tức trong người xuống lạnh nhạt báo cáo tình hình trong Hắc Diệu Thạch:"CTY chúng ta vừa trúng một dự án lớn.... và cũng truy lùng được một Ác Linh thời cổ"Nguyễn Lan Chúc nhịp nhịp ngón tay như tính toán gương mặt vẫn không lấy biểu tình nghe thông báo lại từ đối phươngTrần Phi cung cấp xong những thứ cần thiết trầm giọng lên tiếng hỏi:"sếp thấy vụ săn bắt này như thế nào?"

Cậu híp mắt lại suy nghĩ một hồi gật đầu trả lời:"cũng được,anh gửi thông tin của Ác Linh lần này cho tôi đi"Trần Phi vốn là người kiệm lời nên vừa nhận nhiệm vụ đã nhanh chóng cúp máy mắng Nguyễn Lan ChúcTrần Phi hầm hực nhìn vào trong màn hình điện thoại nói:"Lão hồ ly chết tiệt, chúc cậu sẽ độc thân thêm ngàn năm nữa!"

Còn bên đây Nguyễn Lan Chúc âm thầm chờ thông tin của Ác Linh lần này, cậu luôn muốn tìm được tung tích của Ma Tộc để trả mối thù ngàn năm cho nên không ngừng truy bắt Ác Linh để tìm ra người khống chế...Thoáng tiếng 'Ting Ting!' Từ tin nhắn thành công lôi kéo Nguyễn Lan Chúc trở về thực tạiĐiện thoại bị xoay xoay mấy vòng đến giờ cuối cùng cũng được ngưng, cậu nhanh chóng check tin nhắn im lặng đọc lấy thông tin của Ác Linh một lát đứng dậy đi ra ngoài

....Lăng Cửu Thời ở trong tiệm đang chải lông cho một chú mèo lông dài sang trọng,sau khi chỉnh chu hết mọi thứ anh hài lòng nhẹ nhàng nói với chú mèo nhưng không biết nó có nghe hiểu hay không:"Bé con, nhìn em rất giống với Tử Tử nhà anh"Chú mèo nghe có âm thanh liền theo bản năng mà dùng ánh mắt mền mại nhìn Lăng Cửu Thời như đáp lạiBên ngoài Nguyễn Lan Chúc ăn mặc đẹp đẽ mái tóc vuốt gọn gàng kết hợp với bộ tây trang nhìn rất ra dáng một quý ông đi vàoMấy cô nhân viên trong cửa hàng lần đầu tiên thấy có một người đẹp như báu vật của viện bảo tàng chạy trốn không nhịn được mà "Woa!"

Lên thật dài như cảm thánLăng Cửu Thời vẫn còn chăm chú gắn thử cho chú mèo vài cái kẹp nên không biết người kia đã đếnCô chủ cửa hàng đi lại mỉm cười chào hỏi theo bản năng nghề nghiệp:"chào anh,anh đến đây là muốn làm dịch vụ gì ạ?":"À!

Tôi chỉ đến đây chờ một người để đi ăn trưa thôi" Nguyễn Lan Chúc tuy không cười nhưng vẫn lịch sự trả lời cô chủ cửa hàngMọi người bắt đầu bàn tán xôn xao đoán thử ai là người may mắn được đi ăn với soái ca ở trước mắt nàyLăng Cửu Thời tai vốn rất thính nên những tiếng ồn ào đã đưa anh trở về thực tại quay qua nhìn xem ai có năng làm náo động cả cửa hàng này vậy ?Vừa quay người qua anh nhất thời kinh ngạc nhíu mày hô:"Lan Chúc!

Sao cậu lại ở đây?"

Mọi người im lặng hai mắt mở to khi nghe anh hỏi đến người kia còn gọi cả tên trong có vẻ rất thân mật điNguyễn Lan Chúc ánh mắt chợt dịu dàng một chút trầm giọng đáp:"tôi rồi mà cậu không nhớ gì sao?":"Bạn trai đến rước rồi, cũng đến giờ nghỉ trưa rồi cậu đi ăn đi."

Cô chủ cửa hàng nghe hai người nói chuyện mập mờ cứ nghĩ hai người họ là một đôi liền đi lại vỗ vai kêu anh đi ăn với Nguyễn Lan ChúcLăng Cửu Thời trong lòng như hóa đá chưa kịp tiêu hóa được lời nói của cô chủ cửa hàng, đã bị cậu đi lại bồi thêm một câu nữa khiến anh hoàn toàn sụp đổ:"cảm ơn mọi người đã chiếu cố vợ tôi!"

Anh lấy lại bình tĩnh chớp mắt đôi mắt xua tay bác bỏ:"ấy!

Cái này không như mọi người nghĩ đâu, thật đó!"

Mấy cô nhân viên điều nở ra nụ cười quái gở nhìn anh đáp:"không cần phải giải thích, chúng tôi hiểu mà,anh cứ đi ăn đi ha!"

Lăng Cửu Thời não lại hoạt động tiếp tự hỏi, với cái nụ cười đó của mấy cô, có quỷ mới tin các cô hiểu ý tôi ấyAnh nghĩ rồi lại tiếc mấy lời giải thích đó thật, biết vậy cứ để họ nghĩ thế nào thì nghĩ. cũng không có chết ai đâu có đúng không?Rời khỏi dòng suy nghĩ anh nhỏ giọng kêu:"đi thôi"Nguyễn Lan Chúc vui vẻ ngoan ngoãn đi theo anh ra ngoài cửa hàngTrên đường hai người đang đi thì Nguyễn Lan Chúc điềm tĩnh lên tiếng:"tôi muốn anh đi xác nhận với tôi một việc":"là Ác Linh sao?"

Lăng Cửu Thời dừng bước chân nghiêng đầu hỏi thẳngCậu cũng không kinh ngạc khi thấy anh thông minh còn đi thẳng vấn đề gật đầu trả lời:"Ừm,đúng rồi"Lăng Cửu Thời im lặng trong lòng lại tức giận mẳng, thì ra có việc mới tìm đến ông đây,đúng là tra nam mà!!!!:"Này!

Chúng ta là cộng sự không được lén mắng tôi đâu" Cậu không hài lòng với cái danh tra nam đó liền nhíu mày phản bácAnh thì giật mình cũng quên mất người trước mắt là Đồ Linh Sư có thể nghe được suy nghĩ của người khác nếu muốn,Lăng Cửu Thời nét mặt bối rối nói:"Hừ!

Đúng là tên hồ ly"Nguyễn Lan Chúc không nói gì cũng chẳng phản bác, tại vì chân thân của cậu là Hồ Ly mà anh nói có sai đâu mà cãiCả hai đi đến địa điểm đã được Trần Phi đưa lúc nãy mà theo dõi thử

....

Nơi cả hai vừa đến là một ngôi trường rộng lớn đám học sinh đang vây quanh để xem tình hình ở sân thượng, một cậu học sinh đang không ngừng chạy trốn và cô nữ sinh luôn muốn giữ lấy cậu taNguyễn Lan Chúc đi lại lạnh nhạt hỏi:"cho tôi hỏi, chuyện này là sao?"

Một cậu học sinh xoay mặt qua nhìn cũng không để ý đến hai người họ là ai mà nhanh miệng giải thích:"Lưu Hạ giấc sáng nhận được thư của một nữ sinh tên Giao Hoàng lúc cậu ta lên sân thượng tìm thì bị truy đuổi đến giờ"Cậu gật đầu hài lòng thốt ra hai chữ"Cảm Ơn" rồi phất tay làm cho toàn bộ bất độngLăng Cửu Thời nhìn xung quanh ngưng tụ đi lại thắc mắc hỏi:"sao tôi lại không bị như họ?":"Vì anh là cộng sự của tôi" Nguyễn Lan Chúc hờ hững nhìn anh trả lời đáp án rồi đi thẳng vào bên trong, Lăng Cửu Thời lơ ngơ một hồi mới bừng tỉnh chạy theo cậuAnh và cậu đi lại sân trường thì nhìn thấy cậu học sinh kia chạy nhảy không dừng để tránh sự truy đuổi của cô nữ sinh kiaNguyễn Lan Chúc nhỏ giọng nói:"anh mau xem thử người đó có phải bị Ác Linh nhập không?"

Lăng Cửu Thời không nói gì chỉ gật đầu lén nhìn cô nữ sinh kia,lúc sau có bóng dáng mập mờ của cô gái khác, phong cách ăn mặc theo kiểu cổ trang, gương mặt của người này lòi lõm nhưng đáng sợ,anh nhìn một hồi cũng bối rối cố gắng bình tĩnh trả lời:"đúng là Ác Linh, nhưng cũng là nữ"Nguyễn Lan Chúc nhận được sự xác định của anh liền thản nhiên bước ra vận pháp khí đánh về phía nữ Ác Linh một chưởngNữ Ác Linh đang rượt đuổi với cậu nam sinh kia thì cảm nhận được có một luồn linh khí bay về chỗ mình liền vội vàng né tránh một chiêuCậu nam sinh thấy có người đến lập tức chạy lại ôm lấy cánh tay Lăng Cửu Thời lo lắng cầu cứuNữ Ác Linh thấy có người đến phá đám chuyện tốt của mình ả tức giận gào lên:"là kẻ nào phá hỏng chuyện tốt của ta!"

Nguyễn Lan Chúc nở ra nụ cười quái dị giọng còn mang nét thanh trầm lạnh người đáp:"là kẻ có thể thu phục cô"Nữ Ác Linh thấy khí tức đó của cậu trong lòng sợ hãi muốn xoay người bỏ chạy, thì Nguyễn Lan Chúc đã nhanh hơn một bước,tay tạo ra một hình vòng tròn hình ngôi sao màu xanh rồi phóng vào gáy của cô gái thành công đẩy nữ Ác Linh ra khỏi người côNữ sinh kia "A!"

Lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất ngất xỉu, cậu nam sinh kia nhìn cô gái kia ngất đi mới thở phào nhẹ nhõm buông tay Lăng Cửu Thời ra mỉm cười cảm tạ:"hơ hơ cảm ơn hai anh đã cứu nha"Dứt lời cậu co giò bỏ chạy đi mất tiêu không dám nán lại chút nào nữaNguyễn Lan Chúc đi lại nắm lấy cổ tay của cô nữ sinh còn bất tỉnh kia nhìn ngắm chiếc vòng bạch ngọc trong suốt ấy vươn tay gỡ ra khỏi tay cô đứng dậy đi lạiLăng Cửu Thời thắc mắc tay chỉ về chiếc vòng trên tay cậu hỏi:"sao cậu lại lấy đồ của người ta?"

Nguyễn Lan Chúc ánh mắt sắc lạnh nói:"hủy bỏ, nó là thứ khiến Ác Linh nhập vào cô nữ sinh kia""Xoảng!"

Nói xong Nguyễn Lan Chúc mạnh mẽ dùng lực bóp nát chiếc vòng thành vụn rồi vứt xuống đất lại nói:"đi thôi, buổi tối sẽ đến thanh tẩy cho cô ta sau"Lăng Cửu Thời nhìn cậu hỏi lý do vì sao không phải bắt giờ này mà phải là ban đêm:"tại sao không phải bây giờ?"

Nguyễn Lan Chúc kiên nhẫn phân tích cho anh hiểu:"ban ngày sẽ ảnh hưởng đến việc học của học sinh, với lại bây giờ tuy cô ta không có chỗ trú, nhưng vẫn sẽ không xuất hiện bây giờ"Lăng Cửu Thời gãi đầu mím môi chỉ:"Ừm" xem như đã hiểuHai người đi ra khỏi cổng trường trả lại cho lớp học một khung cảnh bình thường trở lại

....Buổi tối vừa đến hai người họ lại lẽn vào bằng đường khác điển hình leo rào để vào cổng trường để săn bắt nữ Ác Linh kiaBên trên sân thượng nữ Ác Linh tức giận khi thấy được chiếc vòng của mình bị vỡ miệng không ngừng mắng:"đúng là đáng ghét mà!":"Tôi đến rồi."

Nữ Ác Linh ngạc nhiên khi nghe thêm một âm thanh khác mà người đến không ai xa lạ là Nguyễn Lan Chúc Nàng ta mặc thân y phục tử y thời nhà Tống mái tóc búi cao đầu cài hoa trâm gương mặt tức giận trừng về phía cậu quát:"đều tại ngươi!

Nếu không ta đã có thể bắt chàng ấy theo ta rồi!"

Nguyễn Lan Chúc cười lạnh tay xòe ra biến ra thanh kiếm màu trắng lam nói:"Ác Linh điên tình"Dứt lời cậu vung kiếm chém xuống một nhát, nữ Ác Linh nhanh nhẹn xoay một vòng né đượcTư thế nửa quỳ một tay đặt ở dưới đất một tay đưa lên,ánh mắt sát khí nhìn chằm chằm Nguyễn Lan ChúcCả hai người đều thủ thế đề phòng đối phương, nữ Ác Linh tranh thủ Nguyễn Lan Chúc đang quan sát liền nhảy lại tấn côngThế là một Ác Linh một Linh Sư Đồ lao vào đánh nhau ầm ĩ cả bầu trời yên tĩnhLăng Cửu Thời tuy là đi chung nhưng chỉ trốn sang một bên theo dõi, vì sợ vướng tay chân người kia, lòng anh bây giờ hồi hộp lóng ngóng kết quả đến mức đứng thôi cũng không yênBên đây hai người kẻ đánh người né nhưng người chật vật là Nguyễn Lan Chúc, cậu cũng không ngờ nữ Ác Linh này lại mạnh như thếCuối cùng cậu cũng không muốn dây dưa nữa liền tranh thủ đối phương còn hả hê vì sự thất thủ của mìnhMà đưa ngón cái vào lòng bàn tay triệu hồi trận pháp rất nhanh lòng bàn tay xuất hiện một hình vòng tròn màu xanh hình một con rồng đang xoay chuyểnNguyễn Lan Chúc hài lòng đập tay mảnh xuống đất làm trận pháp bao vây lấy nữ Ác LinhCòn nữ Ác Linh vẫn đang chìm đắm trong thắng lợi nên lơ là mà bị bắt bởi Bách Thượng Đồ

Nàng ta muốn vùng vẫy rời khỏi trận pháp nhưng không được bất lực ngã xuống đất gào khóc:"tại sao các ngươi lại xuất hiện!!!!":"Tại sao chàng ấy lại đối xử với ta như vậy!!!!"

Lăng Cửu Thời nhìn thấy biểu hiện của nữ Ác Linh đoán được người thắng là ai cũng thở phào bước raNữ Ác Linh nước mắt giàn giụa nức nở hỏi:"rõ ràng ta không làm gì sai mà.tại sao lại làm vậy với ta"Nguyễn Lan Chúc chậm rãi tiến lại dùng thuần khí áp lên trán nữ Ác Linh nói:"ta sẽ giúp cô"Nữ Ác Linh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu hỏi:"huynh nói thật sao?"

Nguyễn Lan Chúc lạnh nhạt gật đầu như đồng ýMột lát sau xung quanh lại biến thành một màu trắng tinh

...Khung cảnh nơi đây đúng là thời nhà Tống cổ xưa cách thời đại của Lăng Cửu Thời khá xaThì ra nữ Ác Linh tên là Huyền Lan là nữ đại phu, trong lúc du ngoạn cứu được một tên đạo trưởngThoáng đầu nàng cũng không để ý nhưng vì người kia cứ mãi đeo bám theo thời gian nàng cũng đã động tâmHuyền Lan cùng với tên đạo trưởng xông pha giang hồ khắp nơiĐến khi sắp đến ngày thành hôn thì hắn đã tuyệt tình viết bức thư để lạiNội dung:*Sư Phụ cần ta về chấp trưởng môn phái Huyền Lan kiếp này coi như ta phụ nàng*Nàng không tin hắn là người như vậy nên đã đi lên núi Hàn Giang tìm Hạ Trần Trong lúc đang đi thì nàng gặp được một tên đạo trưởng gã nói mình là đại sư huynh của Hạ Trần là người kia kêu gã đến đón nàng lên núiHuyền Lan không một chút nghi ngờ đi theo gã sư huynh kia nhưng rồi nàng cảm thấy nghi ngờ hỏi đếnThì tên sư huynh đó đã lộ ra biểu cảm đáng sợ mỉm cười từ từ tiến về phía Huyền Lan như ép chết nàng vậy, vì phía sau nàng vách núi sâu vạn trượngBên tai nàng còn truyền đến giọng nói quỷ dị của gã:"là sư đệ ta, kêu ta đến giết chết cô để diệt trừ mối nguy hại đến tiền đồ của đệ ấy"Dứt lời gã thẳng tay đẩy nàng xuống vách núi,Huyền Lan không giữ được thăng bằng mà rơi ngã dưới vực ấy mà chết vạn kiếp bất phục Trở lại thực tạiNguyễn Lan Chúc và Lăng Cửu Thời đã chứng kiến hết mọi chuyện của cô trong lòng họ cảm thấy nàng chết như vậy cũng không đáng trở thành Ác Linh để tìm ái lang càng không saiCậu thở dài an ủi nữ Ác Linh:"cô yên tâm đi về nơi thuộc về mình đi, tôi sẽ thu xếp mọi chuyện thay cô"Nữ Ác Linh nghe được lời của cậu nhoáng một cái biến thành dáng vẻ ban đầu rồi từ từ tan biếnLăng Cửu Thời nhíu mày thắc mắc hỏi cậu:"cậu giải quyết thế nào?"

Nguyễn Lan Chúc phục hồi trạng thái nhướn mày hỏi ngược lại anh:"anh không xem tin tức đêm qua sao?"

Lăng Cửu Thời ngơ ngác theo bản năng lấy điện thoại ra xem tin tức được cập nhậtThì thấy một bản tin một người đàn ông bị xe tông cán qua người mà chết, nhìn vào bức ảnh anh rất ngạc nhiên nói:"là do cậu làm sao"Nguyễn Lan Chúc điềm tĩnh nhìn lên bầu trời trả lời:"không, là do nghiệp báo của họ"Lăng Cửu Thời cảm thấy Nguyễn Lan Chúc nói không sai lại thăm dò thêm:"vậy còn những người còn lại?":"Tên cấp trên phát hiện ăn trộm đồ của CTY nên bị bắt vào tù, còn cô tình nhân bị vợ lớn của gã kia rạch mặt tạt axit, còn mẹ chồng bị tai biến nhập viện, còn cậu con trai được một người tốt nhận nuôi rồi" Nguyễn Lan Chúc bình thản tường thuật lại từng chi tiết những kẻ đã hại nữ Ác Linh lần trước (ở chương 1) cho Lăng Cửu Thời nghe Lúc đầu anh thấy có gì đó không đúng, nhưng không biết ở đâu đành phủi bỏ qua hết kêu:"Lan Chúc, thôi không nhắc đến nữa, chúng ta về đi ăn thôi tôi đói rồi"Nguyễn Lan Chúc ánh mắt dịu dàng ôn nhu gật đầu đáp:"được thôi,tôi cũng đói rồi"Đêm nay cả hai đã xử lý xong một Ác Linh nhưng vẫn chưa có dấu vết của Ma Tộc thật đáng tiếc màHết Chương 4Đừng nghĩ Hạ Trần ác nha sai rùi, sự thật còn ở đằng sau đừng vội vàng đánh giá🙂)Cảm ơn mn đã ủng hộ, hẹn mn ở chap sau nha pp❤️
 
[Lan Cửu] Bách Thượng Vị Đồ
Chương:5


Sau khi cả hai xử lý xong nữ Ác Linh thứ hai thì cùng nhau về nhà thu xếp nghỉ ngơi Về đến nhà Lăng Cửu Thời mở cửa đi vào quay lại mỉm cười nói:"hôm nay cậu vất vả rồi,ngủ sớm đi"Nguyễn Lan Chúc ánh mắt mị hoặc tiến lại gần anh vài bước nụ cười quái dị thỏ thẻ đáp:"bắt Ác Linh không vất vả, làm thứ khác mới vất vả"Anh nghe câu nói kỳ quặc đó của cậu có chút khó hiểu nhíu mày chớp chớp đôi mắt hỏi lại:"làm gì mới vất vả????"

Nguyễn Lan Chúc cúi người xuống vì nhìn anh ánh mắt lại chuyển sang nóng bỏng nói:"anh đoán xem"Lăng Cửu Thời:"???"

Anh im lặng ngẫm nghĩ một lát bỗng chợt không biết anh đã hiểu ra cái gì đột nhiên hai lỗ tai đỏ ửng lên tay chân luống cuống lắp bắp trả lời:"tôi,tôi không biết, cậu ngủ ngon"Dứt lời Lăng Cửu Thời đẩy cậu ra một chút rồi co chân chạy thẳng vào phòng Nguyễn Lan Chúc hài lòng trước biểu hiện của người kia mỉm cười hừ lên một tiếng cũng quay trở về phòng Nguyễn Lan Chúc đang ngủ chợt cậu thấy mình lạc vào giữa rừng hoa Lưu Tô trắng xóa bị làn gió nhẹ nhàng thổi bay phất phới giữa trời đêm tĩnh mịch Cậu thẫn thờ vươn tay ra đón lấy cánh hoa mỏng manh yếu ớt trong lòng bàn tay mình :"Lan Chúc" Nguyễn Lan Chúc đang để bản thân mình trầm ngâm trong mơ hồ thì bên tai lại truyền đến một tiếng gọi quen thuộc Cậu theo quãng tính mà ngẩn đầu lên nhìn xem người gọi là ai Người ở trước mặt cậu có mái tóc dài đen nhánh ngang eo,đầu đội vòng hoa Lưu Tô như điểm thêm sự mềm mại của làn tóc đen ấy, người kia mặc một thân thanh y nhàn nhạt pha với màu trắng bên trongthoáng chốc người đưa lưng về phía cậu chậm rãi quay người lại đưa ánh mắt trong trẻo tựa như băng sương đầu mùa nụ cười tựa hoa nhìn cậu Nguyễn Lan Chúc ở giây phút này bất động môi mấp máy như không nói rõ lời gọi tên đối phương:"Lăng Lăng"Đúng người đứng nhìn cậu không ai khác chính là Dư Lăng Lăng, người mà cả vạn năm khiến cậu không thể quên,càng không nỡ quên Nguyễn Lan Chúc như bị thôi miên nhấc từng bước chân như muốn đi về phía bên đó để ôm lấy Dư Lăng Lăng Nhưng đến khi vừa chạm vào đóa hoa trắng kia thì khung cảnh ban đã bị tan vỡ thay vào đó là một góc u tối mờ mịt phủ dày sương trắng Bóng dáng của Dư Lăng Lăng lần này lại trở thành một thân nhuốm máu toàn thân run rẩy giọng thều thào nói:"đau,ta đau quá Lan Chúc, ngươi đang ở đâu,ta thật sự rất đau"Cậu nghe Dư Lăng Lăng thốt ra câu đó trong lòng cậu đau đớn như ai bóp nát từng mảnh ở trái tim :"Lăng Lăng" Nguyễn Lan Chúc khẽ gọi người kia thân thể mất khống chế mà muốn xông lại bắt lấy sự đau khổ đó của y Kết quả mọi thứ lại một lần nữa tan biến không còn lưu lại một chút dấu vết nào, Nguyễn Lan Chúc hốc mắt đỏ hoe tuyệt vọng gọi tên hy vọng y có thể nghe thấy :"không Lăng Lăng,đừng đi,Lăng Lăng!"

Cậu thoát khỏi cơn ác mộng bật dậy toàn thân ướt đẫm mồ hôi hô hấp bất định xuống giường loạng choạng đứng dậy chạy ra ngoài phòng Vừa ra khỏi phòng tầm nhìn của cậu mơ hồ nhìn ở phía trước trong bếp Không biết là do cậu chưa thoát khỏi cơn mộng hay là do bản thân mình cố chấp mà lại nhìn nhầm hình dáng của Lăng Cửu Thời thành Dư Lăng Lăng mặc thanh y thân dính đầy máu tươi Nguyễn Lan Chúc không chần chừ mà chạy lại vòng tay lại ôm chặt lấy anh im lặng không nói gì Lăng Cửu Thời đang tranh thủ nấu bữa sáng thì bất ngờ cảm nhận được một làn hơi ấm xa lạ,anh bối rối đến mức không thể động đậy nhẹ nhàng hỏi:"cậu....cậu bị làm sao thế Lan Chúc"Nguyễn Lan Chúc nghe giọng nói của Lăng Cửu Thời mới hoàn hồn trở lại nhanh chóng buông tay ra đi lùi lại vài bước đôi mắt lay động mím môi trả lời:"không sao, chỉ là muốn ôm một cái chào buổi sáng thôi, anh không thấy ngại chứ?"

Anh cảm thấy câu nói của cậu khá hợp lý nên không thắc mắc nữa,lắc đầu mỉm cười bác bỏ:"Ồh không sao,tôi không để ý đâu" Dẫu sao Lăng Cửu Thời nghĩ nam nhân ôm nhau một cái cũng không mất miếng thịt nào nhanh chóng thoải mái trở lại nói chuyện với cậuAnh quay người lại nếm thử mùi vị của nồi súp hài lòng lên tiếng kêu:"Lan Chúc, cậu đi rửa mặt đi,đồ ăn sáng tôi đã thêm phần cho cậu này"Nguyễn Lan Chúc thở dài ánh mắt u buồn nhìn chằm chằm anh nhẹ nhàng đáp:"Ừm,cảm ơn anh"Nói xong cậu quay về để vệ sinh cá nhânLòng của Nguyễn Lan Chúc rơi vào trầm tư suyĐối với cậu mà nói cái chết của Dư Lăng Lăng ở kiếp trước chính là bóng ma mà cậu không thể nào thoát ra Nguyễn Lan Chúc luôn tự trách bản thân mình đã hại chết đối phương, là cậu đã phá vỡ sự bình yên của Dư Lăng Lăng, chính cậu đã gián tiếp khiến y chết không toàn vẹnToàn thân của người kia trước lúc khi chết đã bị gãy thành đoạn đau đớn tột cùng Nghĩ đến đây Nguyễn Lan không kìm nén được mà rơi nước mắt thương nhớ cố nhân vì mình chết....

Liệu kiếp này Nguyễn Lan Chúc có thể bảo vệ tốt Lăng Cửu Thời của kiếp này không?????....

Hết C5Hê hê nay ngược xíu nha,tự nhiên viết xong thương baba quá mấy bà 🥺Chap sẽ ra chậm lắm nha tại Wattpad nó lỗi rồi khó vào lắm, mong mn thông cảm ✌️Hẹn mn ở chap sau pp❤️
 
[Lan Cửu] Bách Thượng Vị Đồ
Chương:6


Sau khi ăn tối xong thì Lăng Cửu Thời cũng đến chỗ làm để chăm sóc mèo theo đơn của khách hôm nayNguyễn Lan Chúc thấy anh cũng không có ở nhà quyết định trở về Hắc Diệu Thạch để thu xếp một số việc cần làm

....

Hắc Diệu ThạchNguyễn Lan Chúc để mái tóc che hết nửa phần trán làm tôn lên vẻ trẻ trung nhẹ của cậu, cậu hôm nay mặc bộ đồ màu nâu kết hợp với áo thun đen nhìn vào cảm giác rất sang trọngNguyễn Lan Chúc bước vào lập tức ngồi xuống ghếLư Diễm Tuyết thấy cậu trở về liền vui vẻ đi ra hỏi:"Sếp cậu về rồi":"Ai chỉ chị gọi như vậy?"

Cậu nghe cách xưng hô trịnh trọng như thế liền hỏiLư Diễm Tuyết không nhanh không chậm thành thật giải thích:"là Trịnh Thiên Lý bảo gọi như vậy sẽ hợp hơn"Lời của chị vừa dứt thì bóng dáng ngốc nghếch của Trịnh Thiên Lý cũng xuất hiện, nhóc con đi ra thì thấy Nguyễn Lan Chúc ngồi đó còn tặng kèm ánh mắt sắc lẹm nhìn mìnhCậu ngơ ngác thắc mắc mỉm cười hỏi:"anh Nguyễn sao vừa về đã lườm em rồi?"

Nguyễn Lan Chúc vẫn trưng bộ mặt lạnh lùng của mình trả lời:"cậu tự hiểu đi"Trịnh Thiên Lý:"..."

Quả thật cậu vẫn không hiểu mình mất lỗi sai gì mà khiến cấp trên tặng mình ánh mắt*trìu mến* ấy Bỗng Trịnh Nhất Tạ đem bộ mặt khó ở véo tai cậu lên tiếng:"muốn biết vì sao Nguyễn ca lườm em thì vào đây để anh gõ đầu cho thông!":"Á á anh ơi tha cho em đi mà" Trịnh Thiên Lý sợ hãi mà la oai oái hy vọng cầu cứu từ những đồng đội thân thươngCả hai anh em nhà họ Trịnh đi rồi lại đến Trần Phi thông thả đi xuống điềm tĩnh nói:"tôi tưởng trụ sở chính của anh là ở bên người tên Lăng Cửu Thời chứ?"

Câu nói nửa nạt nửa mỡ nhưng hàm ý là móc vào trong họng người ngheNguyễn Lan Chúc nhướn mày nở nụ cười của sự quái gở đáp:"Ôh tôi cũng đang có ý định đó đấy"Trần Phi nâng gọng kính cũng chẳng thèm quan tâm đến cậu nữaTrầm giọng bàn bạc công việc nói:"hôm nay có một dự án phim lớn có một đạo diễn muốn đàm phán với anh, thế nào?"

Nguyễn Lan Chúc hờ hững nhắm mắt nhịp nhàng ngón tay trả lời:"cứ cho ông ta một cái lịch đi":"Được" Trần Phi nhận được sự đồng ý của cậu cũng không lề mề mà mở máy tính làm việcChợt anh nhìn qua Nguyễn Lan Chúc thì thấy có vẻ mệt mỏi,anh khẽ nhỏ giọng hỏi:"cậu dạo này không ngủ đủ sao?"

Nguyễn Lan Chúc không nói gì vẫn ngã người hưởng thụ cảm giác thả lỏng này:"Cậu còn dây dứt cái chết của Dư Lăng Lăng?"

Ánh mắt của Trần Phi như thăm dò nhìn biểu hiện của cậuQuả nhiên khi nhắc đến cái tên này thì Nguyễn Lan Chúc sẽ phản ứng, cậu ngồi ngay ngắn lại thở dài đáp:"anh biết quá nhiều rồi"Nói xong không chờ đối phương phản ứng thì cậu đã bỏ lên lầu một mạchTrần Phi nhìn theo bóng lưng của cậu lắc đầu thở dài tự thoại:"đúng là kẻ lụy tình"Dứt lời Trần Phi lại bắt đầu công việc sắp xếp lịch trình cho Nguyễn Lan Chúc....Buổi tối sau khi tan làm Lăng Cửu Thời cũng thong thả từ từ đi trên đường về nhà,anh ngẫm nghĩ xem hôm nay sẽ mua gì cho Nguyễn Lan Chúc ăn cùng anhĐang mải mê suy nghĩ thì Lăng Cửu Thời thấy có nguồn ánh sáng màu xanh dương nhạt,anh tò mò nhìn qua thì thấy một con hồ điệp lớn đậu ở trên thân đào ảo ảnh kiaLăng Cửu Thời trong đầu thắc mắc hỏi, là ai dùng kỹ xảo à???

Hình ảnh đó vẫn không biến mất mà một ngày càng sáng tỏ đẹp đẽ thành công thu hút được anhAnh chậm rãi tiến gần phía ánh sáng đó muốn chạm vào thử chợt thân đào ảo ảnh biến mấtHồ Điệp lớn bay lên không trung lòng vòng mấy hồi thì nó mở ra một hình tròn hoa văn bươm bướm ánh sáng ở dưới chân Lăng Cửu Thời một ngày càng rực rỡKhiến anh hoang mang muốn bỏ chạy nhưng đi mãi cũng không ra được, trong lòng anh bối rối đến sợ hãiLát sau hồ điệp biến mất thì anh cũng bị nó đem theo,anh bị cuốn đi chẳng rõ sẽ đến được đâu?

...Ở Hắc Diệu Thạch nhóm ba người đang làm việc Trịnh Thiên Lý cảm giác chán nản nên gục đầu ngủ gật

Nhưng vừa bị giật mình một cái thì thứ làm cậu kinh ngạc đến lấp bấp:"không.... không xong rồi,có .. có người đột nhập Bách Thượng Đồ rồi!"

Trần Phi và Trịnh Nhất Tạ nghe như thế thì lập tức người ngẩng đầu lên nhìn, người thì quay lại xem xét bức tranh đang phát sáng ở phía sau lưng mìnhTrần Phi xem xong liền lập tức hô:"mau gọi Nguyễn Lan Chúc!"

Trịnh Thiên Lý đang bị doạ cho đến ngơ người bị tiếng hô lớn của Trần Phi mới hoàn hồn vội vã chạy đi tìm ngườiLát sau Nguyễn Lan Chúc xuất với vẻ mặt nghiêm trọng nhìn vào bức tranh một tòa linh sơn và núi đơn giản ấySau một lúc ở cổ tay anh xuất hiện một vết chấm đỏ khiến anh nhíu mày nói:"tôi biết người vào là ai rồi":"Là Lăng Cửu Thời?"

Trần Phi cũng lo lắng hỏi, Nguyễn Lan Chúc im lặng gật đầu như thừa nhậnNguyễn Lan Chúc trong lòng đứng ngồi không yên lên tiếng:"không được tôi phải vào Bách Thượng Đồ tìm anh ấy trở về, các cậu mau giúp tôi mở trận"Trịnh Thiên Lý nhăn nhó lo lắng hỏi:"vì một người vừa gặp như vậy có đáng không?"

Nguyễn Lan Chúc:"..."

Cậu không nói gì nhưng giờ thứ cậu lo lắng nhất vẫn là anhTrần Phi điềm tĩnh nói:"đừng thắc mắc nữa mau mở trận cứu người đi"Cả ba người lên sân thượng đều chia nhau theo hướng ngôi saoTrần Phi đưa hai bàn tay đối diện nhau tạo ra một luồn linh lực màu trắng làm lộ chân thân báo tuyết của mìnhCòn hai anh em nhà họ Trịnh cùng nhau thi triển pháp lực hướng về phía bức tranh làm lộ chân thân bạch vượn tinhNguyễn Lan Chúc xoay hai ngón tay một lát sau tạo ra một hình vòng tròn đưa lên bức tranh làm lộ chân thân bạch hồ ly mười đuôi của mìnhBốn người luân phiên thay đổi vị trí thật lâu sau mới xuất hiện một ánh sáng màu cam nhạtNguyễn Lan Chúc nhân lúc cánh cửa Linh Cảnh đã mở lập tức bước vàoTrịnh Thiên Lý nghiêm túc nói:"bảo trọng"Cậu nghe nhóc con nói như vậy chỉ thở dài căn dặn Trần Phi một ít chuyện rồi biến mất...Hết Chương 6Hê hê để mọi người chờ em nó lâu rồi

...

Thông tin nhân vậtTrần Phi [là Báo Tuyết Thượng Cổ là bằng hữu tốt của Nguyễn Lan Chúc từ lâu] Là Linh Sư Đồ cấp bậc Đại Linh Sư (ngang ngửa với Nguyễn Lan Chúc) linh khí là gióCặp song sinh Trịnh Thiên Lý/Trịnh Nhất Tạ [là Bạch Vượn Tinh]Là Linh Sư Đồ cấp bậc Ngũ Linh Sư (cấp yếu nhất) linh khí là mộcLư Diễm Tuyết là người thường được Nguyễn Lan Chúc thuê về để nấu ănThông tin Bách Thượng Đồ

Bối cảnh cổ đại,đối đầu với Ác Linh cấp đại nhất Ma....

Hẹn mn ở chap sau nha, cảm ơn đã ủng hộ, cảm ơn ❤️
 
[Lan Cửu] Bách Thượng Vị Đồ
Chương:7


Lăng Cửu Thời từ từ mở mắt ra nhìn thử xung quanh xem sao thì khung cảnh của nơi đây khiến anh phải kinh ngạc đến bất độngNơi đây cây xanh hoa đẹp ở trên cao xa xôi kia có một tòa nhà sang trọng đỉnh trên thác nước kiaNhà nhà ai ai cũng vui vẻ nhàn nhã như tiên cảnh,anh đang cảm thán bỗng anh nhìn lại mình thì càng bất ngờ hơnLăng Cửu Thời mặc một bộ thanh y pha chung với màu trắng mái tóc đen dài ngang eo,anh còn chưa hiểu chuyện gì thì từ đâu xuất hiện một đại thẩm nở nụ cười phúc hậu gật đầu lên tiếng:"Dư Đại Phu"Lăng Cửu Thời tuy chưa hiểu lắm về hoàn cảnh bây giờ lắm nhưng vẫn mỉm cười xán lạn vẫy tay chào lại người kiaVị đại thẩm kia định rời đi thì bị anh níu lại hỏi dừng lại:"đại thẩm bà có biết nhà ta ở đâu không?"

Đại thẩm kia nghe anh hỏi như thế liền nghi hoặc nhìn Lăng Cửu Thời đánh giá một lúc mới chỉ đường:"nhà của Dư Đại Phu là ở phía trước ngay chiếc hồ nhỏ đấy"Tiếp nhận được một số thông tin mà anh cần thì gửi lời đa tạ cho vị đại thẩm kia xong liền chạy đi tìm

...

Quả nhiên đi một hồi men theo con suối nhỏ thì thấy một chiếc cầu gỗ nhỏ đủ một người đi qua băng ngang giữa con suối đang không ngừng chảy nướcLăng Cửu Thời chậm rãi bước lên cầu ngắm nghía căn nhà làm bằng những thanh trúc trước sân trồng một cây hoa đào to lớn chiếm dụng hết phần nữa sân, dưới tán cây là một xích đu làm bằng dây thừng chắc chắn phía bên góc khác có một chiếc bàn cùng bốn chiếc ghếTổng thể ngôi nhà này đơn giản nhưng mang cảm giác yên bình hôm nay cũng vào mùa hoa đào nở rộ bay bay nên tô điểm thêm cảnh sắc tươi mát cho nơi đâyAnh hài lòng với phong cảnh ở chỗ này nhưng không biết nghĩ gì lại thở dài nói:"ở nơi đây cũng tốt, nhưng hôm nay chắc Nguyễn Lan Chúc phải ở ngoài đường nhịn đói rồi"Ở bên đây Nguyễn Lan Chúc từ từ xuất hiện cậu khẽ mở mắt ra vừa quay người lại đã thấy một hình bóng quen thuộc trước mặt cậuLà hình bóng đạm bạc thanh y vui vẻ của Dư Lăng Lăng kiếp trước luôn thích ngồi xích đu gỗ do y tự làmĐôi mắt của cậu phút chốc lại ửng đỏ vô thức lên tiếng gọi:"Lăng Lăng"Lăng Cửu Thời buồn rầu ngồi lên xích đu đung đưa suy nghĩ bỗng nghe có người gọi mình anh theo quãng tính xoay người lại nhìn thì thấy Nguyễn Lan Chúc vận thân tử y nhạt sang trọng xung quanh phụ kiện đều là màu bạc bắt mắtMái tóc kẹp lơi làm cho gương mặt cậu thoáng đã nhỏ đi một ít nhìn vô cùng mị hoặcNhưng tiếc là người kia vẫn đứng như trời trồng không chịu phản ứng làm anh lo lắng từ từ tiến lại hỏi:"vị huynh đài này huynh có phải là Nguyễn Lan Chúc không?"

Nguyễn Lan Chúc hoàn hồn giật mình ho khan vài tiếng trầm giọng nghiêm mặt đáp:"Lăng Cửu Thời là tôi"Anh hớn hở vì đúng là người mà anh đang nhớ đến vì từ lúc xuyên đến đây ai cũng gọi anh là Dư Đại Phu chỉ trừ Nguyễn Lan Chúc mới nhớ được tên thật của anhLăng Cửu Thời ngẫm nghĩ lại chuyện gì đó lại hỏi:"nhưng mà sao lúc nãy cậu gọi tôi là Lăng Lăng?":"Chắc anh nghe nhầm rồi đó" cậu bình tĩnh thản nhiên bác bỏ rồi bước thẳng vào nhàLăng Cửu Thời gãi đầu khó hiểu nhíu mày suy, chả lẽ lỗ tai thính của anh xuyên không rồi màng nhĩ cũng ở lại hiện đại à????

Suy nghĩ mãi cũng không ra anh quyết định vứt nó sang một bên chạy vào nhà theo cậuAnh bước vào đứng kế cậu nói:"căn nhà này thật sự không tồi nha"Nguyễn Lan Chúc hoài niệm về kiếp trước căn nhà này từng ấm áp cho cậu nhiều hạnh phúc lẫn tình yêu nhưng cũng chính chỗ này đã kết thúc đi mối duyên của cậuNguyễn Lan Chúc trở về thực tại nở ra nụ cười không rõ hàm ý nhìn anh hỏi:"nếu như ở lại đây vĩnh viễn anh có chịu không"Anh nghe cậu hỏi như vậy nghĩ nghĩ một lát rũ mắt trả lời:"đúng là tôi rất thích quan cảnh ở đây... chỉ tiếc là tôi không sinh ra ở thời đại này"Nguyễn Lan Chúc điềm tĩnh không nói gì nhưng trong lòng cũng đau đớn khó tả,đúng vậy cho dù là kiếp sau của Dư Lăng Lăng nhưng kết quả thì cậu chính là Lăng Cửu Thời là người của thế kỷ 21 không thuộc về thế giới hỗn tạp nàyCậu thở ra một hơi lấy lại bình tĩnh nói:"tạm thời cứ ở đây trước, tôi sẽ tìm Linh Cảnh để đưa hai chúng ta trở về"Lăng Cửu Thời không nói gì nhưng vẫn gật đầu như đồng ý

....Đêm đến cả hai lựa chọn ngủ sớm để mai ra trấn thăm dòCăn nhà này khá rộng nên chia ra làm hai phòng một phòng cho Nguyễn Lan Chúc cách phòng Lăng Cửu Thời hai ba bước chânLăng Cửu Thời trong lúc đang thư giãn để chìm vào giấc ngủ thì chợt ở đâu đó xuất hiện một âm thanh trầm thấp của tỳ bà vang vọngTiếng đàn một ngày càng đến gần Lăng Cửu Thời khiến đầu óc anh choáng váng đến mơ hồ trong tiềm thức anh muốn phản kháng nhưng vô lựcMột lúc sau đôi mắt của Lăng Cửu Thời chuyển sang màu đỏ huyết từ từ ngồi dậy từng bước vô hồn đi ra khỏi phòng rồi đi đến ra sân nhàNguyễn Lan Chúc đang ngủ ngon lành thì tiếng bước chân do sàn gỗ tạo ra làm cậu thức giấc liền chạy ra xem thì thấy Lăng Cửu Thời bị đàn tỳ bà điều khiển ý thứcĐến lúc cậu đuổi theo đến ra sân thì anh đã đứng đó nhìn chằm chằm như chờ lệnhNguyễn Lan Chúc nhìn qua bên kia trước mắt xuất hiện một người mặc hồng y đưa bóng lưng hư ảo dưới ánh trăng cùng ngón tay thon dài trắng nõn ngồi dưới cáy hoa đào khảy đànCậu nhíu mày tức giận muốn tiến lại tấn công người mặc hồng y nhưng nàng ta như hiểu được ý đồ của cậu lập tức chuyển sang đoạn khúc âm u điều khiển Lăng Cửu Thời bắt chiêu của cậu Nguyễn Lan Chúc không thể ra tay với anh nên chỉ đành chật vật né đòn tấn công ngược lại của đối phươngNgười Mặc Hồng Y như nắm được điểm yếu gì đó nở ra nụ cười quái dị cùng với đôi mắt sắc bén ngón tay của người này lại nhanh lên một chútLăng Cửu Thời như điên cuồng đánh về phía Nguyễn Lan Chúc nhưng cậu vẫn một mực tránh né không đánh lại mãi đến khi cậu đưa tay lên để đỡ nên đã bị anh cào trúng bị thươngLăng Cửu Thời khi thấy cậu bị thương dường như có lại chút ý thức Nguyễn Lan Chúc thừa dịp người kia đã tỉnh táo hơn một chút liền vẽ hình vòng tròn hình linh điệp màu trắng đưa lên trán anh hồ điệp vừa bay vào mi tâm Lăng Cửu Thời anh cảm thấy khó chịu nhíu mày một cái liền ngất xỉu ở dưới đất nhưng cậu nhanh tay đã để anh nằm trong lòng mìnhNguyễn Lan Chúc tức giận ngẩng đầu lên nhìn về phía kẻ gây họa định tiến lại đánh người kiaNhưng người nọ cười rộ lên đến quỷ dị nói:"Nguyễn Lan Chúc chúng ta sẽ còn gặp lại ahhaha" dứt lời kẻ kia đã biến mất không còn bóng dáng gì cảNguyễn Lan Chúc không muốn dây dưa nên tranh thủ bế xốc Lăng Cửu Thời lên ẵm anh trở lại phòng của mình....Hết Chương 7Có mê phần này không ta 👉👈Cảm ơn mn đã ủng hộ hẹn mn ở chap sau nha pp ❤️
 
[Lan Cửu] Bách Thượng Vị Đồ
Chương:8


Buổi sáng ánh nắng dịu dàng âm thầm chiếu vào căn phòng gỗ nhỏ như gọi người đang say giấc trên giường tỉnh dậyHàng mi cong dài khẽ run rẩy đôi mắt nheo sâu một cái Lăng Cửu Thời mới bừng bật dậyĐầu truyền đến cảm đau nhức đoạn ký ức mơ hồ không rõ ấy ùa về,đêm qua anh chỉ có ấn tượng bản thân thấy Nguyễn Lan Chúc bị thươngĐầu anh như bừng tỉnh lập tức tung chăn mang vội hài chạy ra ngoài kiếm người Vừa đi ra khỏi cửa đã thấy dáng vẻ của cậu nghiêm nghị cùng với gương mặt mang lãnh hàn,tay thuần thục xoay kiếm thân thể uyển chuyển uốn lượn theo hướng của vật trên tay cậuLăng Cửu Thời trong giây phút này thất thần cảm thán, Nguyễn Lan Chúc trong trang phục cổ trang cầm kiếm múa thật đẹp màAnh cứ mải mê đứng đó ngắm nhìn đối phương ở dưới tán cây hoa đào đang không ngừng rơi xuống nhưng cánh hoa mỏng manh yếu ớt bao phủ một khung trời hoà vào với Nguyễn Lan ChúcNguyễn Lan Chúc cảm nhận được có người nhìn chằm chằm mình lạnh lùng quay lại hỏi:"Ai!"

Lăng Cửu Thời kinh ngạc trước gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ kia của cậu mà hoàn hồn bối rối đi lùi vài bước lúng túng đáp:"xin...xin lỗi là tôi"Nguyễn Lan Chúc sau khi biết người đến là ai liền lo lắng trước trạng thái của mình đã làm anh sợ, vội vàng thu liễm lại sắc thái thở hắt một hơi nói:"không cần xin lỗi, là tôi nhận thức chậm nên quản không tốt trạng thái, làm anh sợ rồi"Lăng Cửu Thời mím môi lắc đầu giương đôi mắt trong veo nhìn cậu trả lời:"tôi chỉ là bất ngờ thôi không sao"Trong đầu anh khẽ thở dài tự thoại trấn an, cậu ấy không quản tốt tâm trạng của mình cũng đúng thôi, xuyên về một nơi không rõ ràng như thế không phòng thủ mới lạThấy tâm tình anh tốt hơn Nguyễn Lan Chúc điềm tĩnh dịu giọng nói:"nào chúng ta cùng nhau xuống dưới trấn ăn sáng"Anh định ngoan ngoãn đi ra ngoài cổng trước nhưng nhìn sang bàn tay băng bó của cậu lo lắng đi lại hỏi:"Nguyễn Lan Chúc sao anh lại bị thương rồi?"

Cậu nghe anh hỏi như thế chỉ nhìn lên vết thương đã phủ băng trắng mỉm cười trả lời:"không sao, chỉ là không cẩn thận bị kiềm cắt trúng thôi"Anh nhíu mày nhìn cậu trầm giọng hỏi nguyên do:"vết thương này.... có phải do tôi gây ra cho cậu không?"

Trong lúc vừa tỉnh dậy Lăng Cửu Thời cũng mơ hồ thấy mình làm cậu bị thương nhưng trong lòng khó hiểu vì sao mình lại làm vậy nên muốn truy hỏi tận tường:"anh à?

Với thân thể yếu ớt này mà làm tôi bị thương hả?

Đừng suy nghĩ lung" Nguyễn Lan Chúc nhanh chóng phản bác còn dùng ánh mắt đánh giá người trước mặt đáp bật cườiLăng Cửu Thời bị trêu chọc đến đỏ cả mặt đầu lại chạy nhảy hoạt động, thì ra là do mình nghĩ nhiều à?

Nhưng giấc mơ đó quá đỗi chân thật rồiAnh hơi ngẩng đầu lên lén nhìn cậu vẫn khúc khích cười nhìn mình Lăng Cửu Thời cắn môi một cái chậc lưỡi nói:"không đúng thì thôi cười hoài không thấy mệt sao?"

Dứt lời anh quay người giận dỗi đi đi trước đâu phát hiện ánh mắt ôn hòa của cậu nhìn mình thở dài nghĩ,Lăng Cửu Thời là người dịu dàng còn rất hay để tâm những chuyện nhỏ nhặt do mình làm sai, mình không nên để anh ấy biết vết thương này là do anh ấy tạo ra

Do Nguyễn Lan Chúc tuy ở với anh không lâu nhưng cũng gần như hiểu một chút về tính cách của đối phươngCậu chớp chớp đôi mắt để lấy lại tinh thần bước chân nhanh nhẹn đuổi theo người phía trước

....

Dưới Phố

.....Nguyễn Lan Chúc âm thầm dẫn anh đi từng ngõ ngách của trên phố để làm quen,đi một hồi cả hai dừng lại ở một quán nhỏ ven đường ngồi xuốngTrong quầy bước ra là một vị đại thẩm niềm nở đi ra hỏi han:"A!

Là Dư Đại Phu.... còn vị này là?"

Lăng Cửu Thời:"đây là bằng..."

Nguyễn Lan Chúc:"là hôn phu của Dư Đại Phu ta mới vừa đến đây hợp mặt gặp y" cậu bình thản chen lời mỉm cười nhẹ nhàng nhìn đại thẩm nói mình là hôn phu của anh:"Phụttt" nước trà vừa nuốt xuống cuống họng của Lăng Cửu Thời thì đã bị lời nói của Nguyễn Lan Chúc mà phun ra hếtChỉ riêng vị đại thẩm vẫn đảo mắt nhìn trạng thái đa dạng của hai người họAnh hờ hờ cười vài tiếng chép miệng nhìn đại thẩm vẫn bất động định đáp lại để giải thíchThì đại thẩm đã phản ứng mở lời cùng với nụ cười dịu dàng nói:"ta hiểu rồi,hai vị ăn gì đây"Lời còn chưa nói ra Lăng Cửu Thời đã phải nuốt ngược lại xuống bụng trả lời về thực đơn cho đại thẩm:"một bát mì":"Ta cũng vậy" Nguyễn Lan Chúc điềm tĩnh lập theo món của anh

Đại thẩm gật đầu vài cái liền lập tức chạy vào trong quầy làm mì cho hai người họThấy người đã đi anh nhỏ giọng hỏi:"sao cậu lại nói mình là vị hôn phu với người họ Dư này?"

Cậu nhìn ngắm sự tấp nập của mọi người trên phố nhướn mày nụ cười có vài phần giễu cợt đáp lại qua:"thuận miệng thôi, không sao"Không hiểu tại sao Lăng Cửu Thời cảm thấy lời cậu nói cũng hợp lý chỉ đành im lặng ngại ngùng không nói gì thôi....Hết C8Mn cmt nhiều lên nếu không ad lười đó🙂) xong phần Bách Thượng Đồ tui làm khảo sát hỏi ý kiến hahaGiờ pp mn hẹn mn ở chap sau nha ❤️
 
[Lan Cửu] Bách Thượng Vị Đồ
Chương:9


Một lát sau vị thẩm kia bê ra hai tô mì nóng hổi hương thơm bay khắp nơi đến chỗ xa của hai người họ còn ngửi thấy đượcLăng Cửu Thời vui vẻ nhìn lấy tô mì đặt về phía mình ngẩng đầu lên mỉm cười xán lạn lên tiếng:"đa tạ thẩm"Vị đại thẩm không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn hai người định rời đi:"Đại thẩm bà nhìn bọn ta làm gì" Nguyễn Lan Chúc cảm thấy kỳ lạ khi thấy bà lão ấy cứ nhìn lấy họ cậu khó chịu nhìn bà lạnh nhạt hỏiĐại thẩm nghe cậu hỏi cũng quay lại suy nghĩ một lát mới thở dài đáp:"hiazzz hai cậu nếu yêu nhau mà tính đến chuyện thành thân thì nên qua thôn khác đi"Lăng Cửu Thời nuốt xuống miếng mì trong miệng nhẹ nhàng hỏi:"ở đây không đồng ý cho đoạn tụ thành thân sao"Bà lắc đầu trước câu hỏi của anh trả lời:"không phải, là do thôn này xảy ra chuyện lạ liên quan đến thành thân nhiều rồi"Ngừng đoạn bà trầm ngâm kể lại sự tình mà bà biết:"thôn này bỗng một ngày xảy ra hai vụ cả nhà bị giết trong buổi thành thân,đáng sợ hơn nữa là các tân nương điều bị lột sống da mặt"Lăng Cửu Thời bị doạ cho sợ đến bất động hai mắt chớp chớp nhìn sang Nguyễn Lan Chúc nói nhỏ:"cái này có phải do Ác Linh gây ra không.?"

Cậu tính toán gì đó một lát khẽ trả lời:"một lát nữa đến chỗ đó xem thử"Hai người thảo luận xong vấn đề thì anh ngồi ngay ngắn ngẩng đầu lên nói:"bọn ta đã hiểu rồi,đa tạ thẩm"Đại thẩm chỉ gật đầu đáp rồi trở lại quầy để bán mì cho những người khách kế tiếp

....

Ăn uống xong xuôi hai người đi hỏi thăm một trong những ngôi nhà thảm sát trong đêm tân hôn đóLăng Cửu Thời nhìn qua Nguyễn Lan Chúc vẫn bình tĩnh nhìn ngắm cửa lớn đóng chặt một lúc mới nhanh chân bước vàoAnh hoàn hồn lập tức co giò chạy theo cậu đi vô,ở trong căn nhà rộng lớn nhưng quá tĩnh lặngHoang vắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng "ken két" đẩy cửa của Nguyễn Lan Chúc tạo ra,nơi đây cỏ mọc um tùm bụi phủ dày cộm một lớp,đi được vài bước đã thấy được sảnh đường hai người thản nhiên đi vào nhìn ngó xung quanhMảnh lụa đỏ bị rách thành vụn những thanh gỗ trong nhà sập xệ như sắp gãy,

Dưới sàn trải thảm hoa văn nhưng do nơi đây lâu rồi không ai dẹp dọn nên đã mất đi màu sắc ban đầu

Nguyễn Lan Chúc nhíu mày nhìn kỹ thì ra chỗ này còn dính đầy máu khô, nó chảy dài từ cánh cửa từ đường đến cổng lớn cậu không khỏi cảm thán trong lòng,dù là Ác Linh ra tay hay Ma Tộc nhưng như vậy cũng quá tàn độc rồiLăng Cửu Thời đi loanh quanh để tìm thử manh mối chợt ngoài cửa xuất hiện một bóng người lượn lờ trước cửa anh tò mò từ từ đi lại xem muốn biết thứ đó là người hay maNguyễn Lan Chúc thoát khỏi suy nghĩ vừa quay qua đã thấy anh không yên phận lại đi ra phía cửa, cậu lo lắng đi theo anh để bảo vệ vì sợ ngoài kia có Ác Linh đang đứngHai người đồng bước tiến về cửa thì đột nhiên bóng dáng mờ ảo kia xuất hiện bất ngờ"Hù" một tiếng khiến anh gào thét lên:"A!!!"

Vì giật mình Nguyễn Lan Chúc chỉ thoáng giật mình một cái nhanh chóng lấy lại bình tĩnh xem xét rồi mới trầm giọng điềm tĩnh trấn an người kế bên:"là người,đừng sợ"Lăng Cửu Thời điều chỉnh lại hô hấp nhìn cô gái lấm lem tóc tai rối bù cùng với nụ cười ngốc nghếch "hì hì" của cô nhìn qua hai người đến đứng hìnhNguyễn Lan Chúc mím môi mình định lên tiếng hỏi nhưng chưa kịp mở lời đã:"Tân nương gương mặt nhuốm hoa đỏ,lễ đường hóa thành sông huyết haha haha" cô gái thần trí không tỉnh táo đọc một đoạn thoại kỳ lạ khiến ai nghe cũng rùng mình sợ hãi

Đến người điềm tĩnh như Nguyễn Lan Chúc cũng nhắm mắt vì cảm thấy ghê rợn,Lăng Cửu Thời cũng mơ hồ hiểu được câu đó là ý gì anh khẽ nuốt nước bọt xuống yết hầu không nói gì cảSau khi cảm thấy bình ổn hơn anh liền nghiêng người nói nhỏ với Nguyễn Lan Chúc:"cái này tôi đoán chắc là Ác Linh làm rồi":"Cũng chưa hẳn" Cậu nghe anh nói như thế bình thản nhún vai phản bácLăng Cửu Thời ngơ ngác nhìn cậu chớp chớp đôi mắt hỏi:"không phải Ác Linh thì còn ai làm nữa?"

Nguyễn Lan Chúc mỉm cười quay qua nhìn anh nhướn mày đáp:"không biết,anh có muốn xem thử để biết không?"

Bị hỏi ngược lại anh lấp bấp đưa tay chỉ về phía mình nói:"tôi...tôi sao?"

Cậu ngẫm nghĩ một lát gật đầu giải thích:"đúng vậy, người có đôi mắt Huyết Bạch có thể đi vào ký ức của người sống đó":"Cậu không vào được?"

Lăng Cửu Thời nghi hoặc nhíu mày nhìn cậu thăm dòNguyễn Lan Chúc im lặng thở dài phủi hai bàn tay lạnh nhạt nói:"Linh Sư Đồ bọn tôi không thể xâm nhập vào ký ức của người sống, bọn ta đại diện cho Âm không thể đi vào sẽ ảnh hưởng đến mạng sống của người còn tồn tại"Nói đoạn cậu lại nhìn qua anh ánh mắt ôn nhu tiếp lời:"nhưng người mắt Huyết Bạch là đại diện cho Dương nên mới xâm nhập vào mà không ảnh hưởng gì đến họ"Lăng Cửu Thời sau khi nghe phân tích xong chỉ "Ồh" một tiếng như đã hiểu Nguyễn Lan Chúc lại nói:"không chừng nếu là Ác Linh chúng ta sẽ tìm được hướng của Linh Cảnh để trở về nhà đó"Anh còn đang định suy nghĩ cách từ chối nhưng nghe đến nếu là Ác Linh thì có thể tìm được hướng của Linh Cảnh để về nhà hai mắt liền sáng rực mạnh dạn hô:"Được!

Tôi đi!"

Nguyễn Lan Chúc tuy hơi buồn khi biết anh vẫn muốn về hiện thực nhưng cậu biết mình không thể nắm giữ hiện tại và quá khứ được chỉ thở hắt một cái nói:"đưa tay ra"Mặc dù không hiểu vì sao Nguyễn Lan Chúc kêu anh đưa tay ra làm gì, nhưng Lăng Cửu Thời ngốc ngốc vẫn ngoan ngoãn đưa ra

Nguyễn Lan Chúc móc trong thất lưng lấy một cây dao mỏng nhỏ cứa vào ngón tay mình cắt một chút Máu từ ngón tay chảy ra đỏ thẫm cậu nhanh chóng quệt máu vào lồng bàn tay anh vài đườngRất nhanh sau đó trên tay anh xuất hiện một hình vân huyết điệp, chưa đợi anh thắc mắc hỏi thì Nguyễn Lan Chúc đã lên tiếng giải thích trước:"đây là Huyết Điệp Linh, nó có một chút linh lực có thể bảo vệ anh trong những tình huống nguy hiểm ở nơi đây":"Anh đua tay lên ấn đường của cô gái kia là có thể đi vào ký ức của cô ta"Lăng Cửu Thời nhẹ nhàng đáp:"tôi biết rồi, cảm ơn cậu"Nói xong anh lập tức đi ra trước sân bắt lấy cô gái tay chậm rãi đặt trên ấn đường của côChốc lát sau Nguyễn Lan Chúc đã thấy anh biến mất....
 
[Lan Cửu] Bách Thượng Vị Đồ
Chương:10


Lăng Cửu Thời mở mắt ra đã thấy bản thân ở một nơi vừa quen vừa lạ,anh nhíu mày nhìn kỹ xung quanh chắc nịch nói nhỏ:"nơi đây chắc là ngôi biệt phủ khi nãy mình đứng"Lời vừa dứt thì anh thấy bóng dáng của một cô nương đi qua anh nhìn thoáng một cái liền nhớ ra là cô gái điên khi nãy lập tức vội vàng chạy lén theo côVì người đi vào ký ức đã tàng hình rồi nên chỉ cần không làm hại đến người ở trong ký ức thì đều được an toànTiểu cô nương vừa đi đến cửa phòng đã thấy bên trong có một vệt máu bắn vào cánh cửa cùng với tiếng thét ngất quãng của người trong phòngCô sợ đến bất động tay run run cầm chặt chiếc thau gỗ bối rối không biết làm gì thêm nữaBỗng cánh cửa mở ra cô hốt hoảng chạy trốn núp sau bụi hoa lớn gần đó,Lăng Cửu Thời nhíu mày khó hiểu tự thoại,sao cô ta không chạy đi báo hạ nhân nhỉ?Vị tân nương bước ra từ trong phòng ánh mắt kỳ lạ đến rợn người cùng với nụ cười quỷ dị khúc khích của nàng thật khiến người nghe rùng mìnhCô nữ hầu nhắm nghiền đôi mắt tay giữ chặt để ngăn cho hơi thở của mình làm tân nương phía trước chú ýTân nương kia cười lạnh một cái phất tay áo thong dong tiến ra lễ đườngCòn cô tỳ nữ thấy người đã đi nhanh chóng chạy vào trong để xem,chân vừa đặt vào cửa thứ đập vào mắt cô ghê rợn vô cùng làm cô thất kinh đến trợn tròn mắt cô dùng tay mình lại để chặn tiếng thét theo bản năng của con ngườiLăng Cửu Thời sau khi thấy cũng bị doạ cho kinh ngạc một phen, miệng trực trào buồn nôn trước diễn cảnh ở ngay mắt mìnhNgười ở phía dưới nền sàn da mặt bị lột sống máu chảy đầm đìa trên những miếng thịt nhăn nheo đung đưa trên gương mặtHai mắt cũng đã bị móc đi giờ đây chỉ còn lớp da trên cơ thể còn lại trên mặt đều không còn nữaNgười ở dưới đất từ từ bò lại vươn tay thều thào như muốn tiến đến phía cô tỳ nữ:"cứu ta..." lời nói xong thì cô gái kia hai tay buông thõng xuống đầu đập mạnh dưới sànMáu chảy nhuốm đỏ cả phòng như tô điểm thành con sông nhỏ nhưng đầy mùi tanh chán ghétLăng Cửu Thời không nhịn được mà chạy đi nôn thốc nôn tháo, cảm giác ghê rợn này lần đầu tiên anh mới trải nghiệm được trong nhất thời không tin được những gì trước mắt mình là sự thậtCô tỳ nữ chết lặng bất động đứng đó cơ thể cô run rẩy đôi mắt vẫn mở to hai tay bịt chặt miệng ngăn cho mình không kêu lênKhông lâu sau bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết vô cùng chói taiCô tỳ nữ rất lâu mới bừng tỉnh trở lại liền loạng choạng chạy ra ngoàiVừa đi ra đến sảnh cô đã thấy những người trong lễ đường đồng loạt chết sạch thi thể nằm rải rác khắp nơiCó người chết toàn vẹn có người thì tứ khúc phân thân,cô tỳ gương mặt căng thẳng đến cực độ không khống chế nổi nữa gào lên:"aaaaaaaa"Vì nhìn thấy quá nhiều thứ kinh sợ nên cô tỳ bị đả kích mạnh mà ngã xuống ngất điKhung cảnh xung quanh bắt đầu rung lắc dữ dội,Lăng Cửu Thời còn đang hoang mang thì một tiếng "Xoảng!"

Làm anh mở mắt ra hơi thở dồn dập do hoảng hốt mà loạng choạng sắp ngã thì Nguyễn Lan Chúc đã nhanh tay đứng kế bên đỡ lấy eo anh dịu dàng hỏi:"anh không sao chứ"Lăng Cửu Thời điều chỉnh hơi thở mình lại vội vàng rời khỏi vòng tay của cậu lắc đầu đáp:"không sao"Anh vừa cúi xuống đã thấy cô gái điên khi nãy ngất xỉu ngơ ngác nhìn qua cậu như muốn hỏi cô gái đó có ảnh hưởng gì khôngNguyễn Lan Chúc như hiểu được ý anh liền nhàn nhạt nói:"cô ta chỉ bị ngất sau khi bị xâm nhập ký ức do mệt thôi ngủ một giấc sẽ ổn,đừng lo lắng quá"Anh không nói gì chỉ gật đầu:"Ừm" một tiếng, một lát sau anh như nhớ đến gì đó lên tiếng nói:"khi nãy ở trong ký ức tôi đã phát hiện ra là một Nữ Quỷ lột da người sống"Nguyễn Lan Chúc nghe Lăng Cửu Thời tường thuật lại trong đầu như hiểu được vấn đề đáp:"nếu là một Nữ Quỷ, có khả năng ả ta chuyên lột da của các cô nương sắp thành thân"Hai người tựa hồ không rõ ràng hành tung của Nữ Quỷ kia nên đi lại đỡ cô gái điên vào gốc nhà Nguyễn Lan Chúc đưa tay ra vận linh lực đặt lên trán cô một lúc mới thu lại trầm giọng nói:"chúng ta đi thôi, một lát sau cô ta tỉnh chuyện gì nên nhớ, không nên nhớ điều tùy vào cô ta"Dứt lời cả hai lặng lẽ rời khỏi căn nhà nồng nặc mùi tanh hôi của máu và sự u ám của nơi đây

....Hai người ra ngoài liền lập tức đi hỏi trong thôn gần đây có nhà nào chuẩn bị tổ chức hôn lễ không,đi hỏi thật lâu mới biết Trần Viên Ngoại đang có ý định tổ chức hôn sự cho con trai mình nhưng do dạo này xảy ra nhiều chuyện liên quan đến tân nương bị lột da sống nên ông đã e dè trì hoãn lạiNguyễn Lan Chúc và Lăng Cửu Thời cùng nhau đến Trần gia một chuyến để tìm cách dụ Nữ Quỷ này xuất hiện, đến Trần gia Lăng Cửu Thời hít thở một hơi từ từ lại gõ cửaMột lát sau một cái đầu của tên gia đinh ló ra hoang mang hỏi:"hai người là ai?

Đến đây làm gì"Anh mỉm cười chấp tay hữu lễ từ tốn đáp:"tại hạ họ Dư quý danh Lăng Lăng muốn đén đây bàn một chuyện quan trọng với Trần lão gia"Tên gia đinh nhíu mày chớp chớp đôi mắt nói nhỏ:"Dư Lăng Lăng chẳng phải là đại phu sao?"

Tuy thắc mắc nhưng vẫn quay người vào thông báoThật lâu sau đó tên gia đinh đi ra mở rộng cửa cung kính nói:"Dư đại phu mời vào

Hai người đồng bước đi vào phủ ở bên trong sảnh đường toả ra khí chất sang trọng bày trí bắt mắt ở sảnh đường có một ông lão trung niên gương mặt phúc hậu hỏi:"Dư đại phu hôm nay đến đây là có việc gì"Lăng Cửu Thời cúi đầu như chào hỏi nhẹ nhàng mỉm cười giải thích:"tại hạ đến đây là để bắt Nữ Quỷ lột da sống"Trần Viên Ngoại khẽ sững sờ một lát chợt nhớ đến gì đó nghi hoặc hỏi:"nhưng ta nhớ cậu chỉ là một đại phu thôi mà?":"ta không phải đi một mình mà có cộng sự...y mới thật sự là người bắt Quỷ" anh vừa nói tay đưa sang hướng Nguyễn Lan Chúc như giới thiệu Cậu nghe như vậy cũng cười chỉ nhẹ gật đầu như chào hỏi cho có lệ Trần Viên Ngoại hài lòng nhìn dáng vẻ hai người họ suy nghĩ một lúc mở lời hỏi:"vậy hai vị định dụ Quỷ Lột Da đó như thế nào"Nguyễn Lan Chúc ngón tay nhịp nhịp như tính toán ánh mắt luôn nhìn về phía Lăng Cửu Thời lạnh nhạt đáp:"Trần lão gia cứ tổ chức hôn lễ nhưng mà đôi tân nhân phải... là hai bọn ta..."

Hết C10 Dạo này bận chút việc nhà nên không up chap đc để mn chờ lâu rồi:3 Mn hãy cmt nhiệt tình đc khum chứ ad chán quá tr 😱
 
[Lan Cửu] Bách Thượng Vị Đồ
Chương:11


Mọi người trong thôn bắt đầu nhốn nháo vì chuyện Trần Viên Ngoại vẫn tổ chức hôn lễ cho con trai mìnhNhiều người được mời đến không khỏi lo ngại trước sự nguy hiểm như vậy nhưng nếu từ chối lại e dè đắc tội với Trần Viên Ngoại sẽ khó sống đành chấp nhận mà đi

....Ở Trần phủ các gia đinh tỳ nữ hối hả chạy ra chạy vào để bày trí hôn sự kỳ lạ nàyVải đỏ được phủ dài khắp nơi trong biệt viện,chữ hỷ lớn nhỏ cũng được tỉ mỉ dán lên nhìn vô cùng hút mắtLăng Cửu Thời mặc một chiếc áo choàng đen đứng kế bên Nguyễn Lan Chúc đã đeo mặt nạ cùng với áo choàng giống như anh hỏi:"tại sao hai chúng ta lại phải thành thân giả?"

Nguyễn Lan Chúc gương mặt bị che khuất hết biểu cảm chỉ nghe thấy giọng nói trầm ấm của cậu đáp:"như vậy mới dụ quỷ khỏi hang":"Vậy tại sao phải là hai người chúng ta?"

Được giải đáp chuyện này anh lại thắc mắc sang chuyện khácNguyễn Lan Chúc mang ngữ điệu của sự trêu chọc nhếch môi cười trả lời:"vì không ai xứng bằng tôi và anh"Lăng Cửu Thời nghe cậu đột nhiên nói như thế làm tim anh có chút rộn ràng khó tả hai má đỏ ửng cúi mặt xuống để che đi chẳng dám nói gì nữa

.....Buổi tối Trần phủ đã náo nhiệt người người đi vào vui vẻ buông lời chúc mừng hỷ sự của nhà Trần Viên NgoạiBên trong căn phòng rộng rãi được thấp sáng bởi hàng chục ngọn nến nhấp nháyỞ trước gương là tân nương được các tỳ nữ khéo léo trang điểm cài trâm hoa lên cho Lăng Cửu ThờiMột cô trong số đó vừa thoa ít son giấy cho anh liền mỉm cười cảm thán:"Dư Đại Phu không ngờ huynh làm tân nương quả thật xinh đẹp vô cùng nha"Anh ngại ngùng cười gượng đáp:"cô nói quá lời rồi"Các tỳ nữ sao khi hoàn thành hết công việc được phân phó, một người đứng đầu nói:"chúng tôi đã xong rồi,vậy Dư Đại Phu tạm thời ở đây chờ nhé"Anh dịu dàng mỉm cười nhìn họ gật đầu trả lời:"làm phiền các cô rồi"Các cô tỳ nữ gật đầu xem như đáp lại anh rồi đi ra ngoài để làm công việc khác của mìnhCăn phòng cũng đã im lặng hơn khi nãy anh bình thản nhìn ngắm mình trong gương,bỗng tiếng gió bên ngoài một ngày càng lớn hơn làm cho những ngọn nến nhấp nháy dữ dội rồi tắt vụtLăng Cửu Thời hốt hoảng xoay người đứng dậy hoang mang nhìn ngó xung như tìm kiếm gì đóChợt giữa không trung xuất hiện một nữ tử mặc hồng y trên tay ôm chiếc đàn tỳ bà vang vọng tiếng đàn ảm đạm khắp căn phòngAnh khó chịu nhíu mày với tiếng đàn u uất ấy,dường như thần trí anh bắt đầu mơ hồ mà loạng choạng dần Nữ tử mặc hồng y kia cười đắc ý tiến lại anh một ngày càng gần hơn vươn tay như muốn lột xuống lớp da trên gương mặt anhNhưng không ngờ ánh mắt của Lăng Cửu Thời chợt thay đổi anh đưa tay lên thì một hình vẽ hoa văn kỳ lân xuất tấn công về phía nàng taNữ tử hồng y vì không phòng bị mà ăn trọn một chưởng đó giăng lùi lại vài bướcẢ ta cảm thấy như mình bị thương không nhẹ nên kiên dè hơn một chút,ả ta tức giận gầm gừ nói:"ngươi đừng mong thoát khỏi đêm nay!"

Dứt lời Nữ tử hồng y biến mất chẳng để lại dấu vết gìLăng Cửu Thời thở dài trầm ngâm suy nghĩ,đêm nay có lẽ là trận chiến dài đâyTiếng trống kèn vang lên hòa cùng với tiếng pháo nổ đì đùng tạo ra một âm thanh vui tai khiến người nghe nôn nóng mong chờ đôi tân nhân xuất hiện để xemBên ngoài cổng phủ một đôi tân nhân xuất hiện, một người cầm quả hỷ cầu là Nguyễn Lan Chúc, còn Lăng Cửu Thời đeo mặt nạ bằng vàng điêu khắc tinh xảo che đi gương mặt lo lắng của anh,hai tay anh đặt lên ngang mặt ngầm để che hết gương mặt còn lạiHai người còn bị che đi bởi tấm vải lụa đỏ chen ở chính giữa để ngăn tân nhân không vượt quá lễ nghĩaMãi đến khi hai người đứng trước mặt Trần Viên Ngoại thì tấm rèm che kia mới được đem điLăng Cửu Thời nhẹ nhàng đặt tay thấp xuống ngang ngực đứng đối diện Nguyễn Lan Chúc mỉm cườiCậu đưa quả cầu hỷ có sợi dây nối liền hai đầu đưa cho anh, cả hai cùng nhau vào giai đoạn làm lễHai người chuẩn bị xoay người trước thiên không để làm lễ thì đột ngột từ không trung xuất những sợi dây đàn mỏng manh như tơ giăng đầy cả một phủ Cùng với tiếng cười quỷ dị của một giọng nữ khi nãy vang nói:"Nguyễn Lan Chúc mạng của ngươi hôm nay phải để lại ở đây rồi haha"Vừa nói xong ả ta liền khảy đàn một tiếng thì sợi đó nhanh như gió tấn công về phía cậuNguyễn Lan Chúc nhanh tay vung linh lực để cắt đứt sợi dây đóNữ tử hồng y cười lạnh nói:"cứ chống cự đi dù sao cả hai tên đều phải chết"Cậu cũng không chịu thua ả ta hừ lạnh đáp:"hôm nay ta không chết thì cô sẽ bị ta thanh tẩy"Nguyễn Lan Chúc xòe tay ra trong tay đã xuất thanh kiếm màu bạc hoa văn tinh xảo chĩa mũi kiếm hướng về phía ả ta, thế là cả hai xông vào đánhTiếng leng keng của kiếm khi va chạm với thép của dây đàn tạo ra âm thanh vô cùng khó chịuNữ tử hồng y nhìn ngó xung quanh mọi người trong tiệc đều tan biến có chút kinh ngạc rồi lại nhoẻn miệng cười nói:"thì ra tất cả là giả làm như vậy chỉ muốn dụ ta xuất hiện,thú vị lắm"Nguyễn Lan Chúc muốn vận thêm linh lực nhưng giờ cậu mới nhớ ra một khi bước vào Bức Tranh Bách Thượng Đồ thì linh lực của cậu sẽ bị suy yếu đi rất nhiềuCậu nhíu mày khó chịu vì dùng quá giới hạn của cơ thể, Nữ Hồng Y như phát hiện ra điều gì đó nở nụ cười ma mị ấn vào phím trong một cái thành công đẩy ngã Nguyễn Lan Chúc rơi xuống mặt đấtLăng Cửu Thời thấy Nguyễn Lan Chúc nôn ngụm máu trong miệng ra lo lắng chạy lại hỏi:"cậu bị thương có nặng không"Nguyễn Lan Chúc không ngờ dây đàn màu vàng kim kia lại lợi hại như vậy một khảy nhẹ thôi cũng đủ làm cậu trọng thươngTầm nhìn của cậu bắt đầu nhòe đi nhìn sang anh lạnh lùng quát:"tôi sắp không xong rồi anh mau chạy đi"Anh nhìn cậu nhíu mày kiên quyết đáp:"không được, cậu hứa đưa tôi trở về thực tại thì phải đi cùng tôi"Nữ Hồng Y cười vuốt ve cây đàn của mình nói:"không cần chạy đâu để ta tiễn hai ngươi đi cùng nhau"Nói xong ả nhanh nhẹn xông lại muốn một chưởng giết chết Nguyễn Lan Chúc trướcNhưng không ngờ Lăng Cửu Thời liều mạng đỡ lấy một chưởng đó của ảHai luồn linh khí đối chọi với nhau thật khiến người khác không thể rời mắtTiếc là anh vốn là phàm nhân nên không thể đấu lại Nữ Hồng Y kiaLinh lực Lăng Cửu Thời đang sử dụng là của Nguyễn Lan Chúc dùng máu mình truyền qua cho anh để bảo vệ

Còn vẽ linh Thần Thú triệu hồi để che chở anh khi nãyMiệng anh chảy ra huyết dịch nhưng tay anh không chịu buông ra ngoan cố đấu với Nữ Hồng YNữ Hồng Y mất đi kiên nhẫn thu hồi ma lực vung ra một luồn ma lực khác mạnh mẽ đánh về phía anhLăng Cửu Thời vì không né kịp nên ăn hết một chưởng đó bay thẳng lên vách tường lăn nhào xuống phun ra ngụm máu lớn trong miệngChợt anh thấy xung quanh mình tối sầm lại bên tai truyền đến một giọng nói ma mị thỏ thẻ bên tai:"ngươi cứ ngủ đi mọi chuyện cứ để ta"Nữ Hồng Y nhìn anh bất tỉnh hài lòng nhìn Nguyễn Lan Chúc cũng ngã quỵ xuống đấtẢ ta mỉm cười trầm giọng tự thoại:"dù sao các ngươi với tên Nguyễn Lan Chúc cũng không sống được nữa, vậy để ta lột hết da của các để sưu tầm"Nữ Hồng Y định tiến lại vươn móng tay nhọn đỏ chót để lột da Nguyễn Lan Chúc, thì từ đằng xa xông đến một luồn ma khí mạnh mẽ tiến đến phía ảNữ Hồng Y may mắn né được một cái liền tức giận quát hỏi:"là kẻ nào":"Lâu rồi không gặp Hàn Như Yểu,cô cũng to gan quá rồi đấy dám đụng đến nam nhân của ta sao" Lăng Cửu Thời khi nãy không còn giống như ban đầu nữaMà là gương mặt lạnh lùng tựa như có núi băng bao phủ cùng với khí chất quyến rũ yêu mị khi cười kia làm cho Hàn Như Yểu lấp bấp nhíu mày hỏi:"ngươi... ngươi là Dư Lăng Lăng?"....Bất ngờ không🙂))Lâu rồi không ra chap vì ad đang mê đọc truyện quá nên quên mất🙂)Xin lỗi nhé, giờ Wattpad hình như nó hết lỗi rồi nên ad sẽ sắp xếp ra chap sau nhaHẹn mn ở chap sau, cảm ơn mn đã ủng hộ pp ❤️
 
[Lan Cửu] Bách Thượng Vị Đồ
Chương:12[Cố Nhân]


Lăng Cửu Thời ánh mắt sắc bén nhìn Hàn Như Yểu hừ lạnh cười đáp:"không phải ta thì còn có ai đánh bại được cô chứ"Hàn Như Yểu như không thể tin vào mắt mình lắc đầu tự phụ:"không thể nào!

Rõ ràng Dư Lăng Lăng ngươi đã chết vào một ngàn năm rồi":"Chết sao?"

Lăng Cửu Thời hỏi ngược lại ả rồi bật cười thành tiếng nói:"ta là Ma Thạch Thượng cổ có thể dễ dàng chết như thứ thấp kém cô sao?"

Hàn Như Yểu tức giận khi bị y hạ nhục trong lời nói đôi môi mím chặt để giữ bình tĩnh một lúc lại mở lời:"như vậy thì đã sao, ngươi dù có thể ngủ sâu ở một cơ thể khác thì cũng không thể sử dụng được ma lực"Lăng Cửu Thời nhướn mày nghiêng đầu nhìn ả:"chậc!

Đúng là qua ngàn năm rồi mà cô cũng không thông minh được tí nào.

Được thôi để bổn tôn chơi với cô"Dứt lời y liền vận ma lực màu đỏ của mình như muốn tấn công về phía Hàn Như YểuẢ ta theo bản năng kéo dây đàn vang lên khúc nhạc để giao chiến, những dây đàn uyển chuyển uốn lượn ở không trung như tìm người để trói lại xâu xé kẻ đóDư Lăng Lăng một chút sợ trên gương mặt đều không có y vẫn điềm tĩnh bay lên hư khôngÁnh mắt linh hoạt của y như nhìn rõ từng chi tiết một của dây đàn rồi bình thản xoay người vung ra những ngọn lửa nhỏ đốt cháy hết các sợi dây thành troChưa kịp đợi ả ta hiểu ra chuyện gì thì Dư Lăng Lăng đã nhoáng một cái xuất hiện ở trước mặt mình làm ả kinh ngạc đến giật thót một cáiĐôi mắt mị hoặc cùng với nụ cười dịu dàng kết hợp tựa hồ cho người khác cảm giác như khó đoán kia run rẩy một phen khi tiếp xúcNgón tay thon dài của y khẽ chạm lên gương mặt hoảng hốt đó của Hàn Như Yểu nhỏ nhẹ nói:"cô thua rồi" nói xong y đôi mắt khi nãy giờ đã trở nên tàn độc vung mạnh một chưởng đánh Nữ Hồng Y rơi mạnh xuống mặt đấtẢ đau đớn quằn quại trên mặt đất nhìn sang dây đàn đã bị đứt làm hai của mình càng sợ hãi người trước mắt mình hơn nữaDư Lăng Lăng hạ thân xuống mặt đất dáng đi thanh tao cùng bộ hỷ phục sang trọng trong giây phút nhìn y chẳng khác yêu phi là mấy Y đứng trước mặt Hàn Như Yểu chán ghét nhìn sang bàn tay trắng nõn thon dài của minh lên tiếng:"sao nào bổn tôn nói có sai không":"Ngươi" Hàn Như Yểu biết rõ mình đã thua chỉ oán giận thốt lên một tiếng rồi im lặng trừng mắt nhìn chằm chằm yKhông biết từ đâu lại xuất hiện những kẻ mặc y phục màu tử y lập thành đội quân xếp hàng ngay ngắn chính giữa chính là một nam tử mặc hắc bào xuất hiện gương mặt lạnh lùng đứng ở phía sau lưng y khẽ gọi:"Lăng Lăng"Dư Lăng Lăng chậm rãi quay người lại mỉm cười dịu dàng đáp:"Tôn Thượng ngài đến rồi"Cao Đại Uy đôi mắt chuyển sang ấm áp nắm lấy bả vai nói:"quả nhiên là ngươi,Lăng Lăng ngươi vẫn còn sống thật tốt quá"Y lạnh nhạt hắt bỏ tay gã khỏi người xoay người nhìn hướng Nguyễn Lan Chúc đang bất tỉnh thốt:"những gì ngài hứa với ta, đều bị Hàn Như Yểu phá vỡ hết rồi"Cao Đại Uy vui mừng chưa được bao lâu lại nghe y hờ hững bảo vệ người khác trong lòng không mấy vui vẻ nhưng vì lời hứa của thuở đó mà tức giận vận linh trói chặt vào cổ Hàn Như Yểu nói:"gan của cô to quá rồi nhỉ"Hàn Như Yểu lo sợ yếu ớt cầu xin:"thuộc hạ dã biết sai rồi...mong Tôn tha cho thuộc hạ lần này"Cao Đại Uy tức giận đến đỏ cả mắt nghiến răng nghiến lời nói:"cô đã gây ra không ít phiền phức cho Ma Tộc còn dám làm bị thương Lăng Lăng,ta nghĩ mạng của cô không cần giữ nữa rồi"Hàn Như Yểu như không có thể tin được Tôn Thượng mà nàng hết lòng ái mộ lại chỉ quan tâm đến Dư Lăng Lăng chưa từng nhìn lấy gã một lần,ả ta cảm nhận được trái tim của mình tựa hồ tan vỡ từng mảnh nước mắt rơi xuống tuyệt vọng hỏi Cao Đại Uy:"Tôn Thượng dù cho ta có xinh đẹp đến đâu ngài cũng không rung động với ta sao?"

Gã nhìn Hàn Như Yểu với ánh mắt chán ghét lạnh lùng trả lời:"cô xứng sao"Ả ta như phát điên mà cười lớn thành tiếng trong tay Cao Đại Uy run rẩy bờ môi nói:"được.vậy thuộc hạ không khiến Tôn Thượng nhọc lòng nữa" nói xong Hàn Như Yểu liền thả hết ma lực tự bạo mà chết ở trong lòng bàn tay của người mà ả yêu nhấtCao Đại Uy tuyệt tình quăn thi thể của nàng xuống đất rồi quay người trở lại tìm Dư Lăng Lăng Nhưng gã nào biết Hàn Như Yểu vẫn còn một chút linh thức luôn nhìn về phía mìnhTrong tiềm thức của nàng vẫn nhớ về một ngàn năm trướcLúc đó Hàn Như Yểu chỉ là một tiểu ma nữ xém bị những tên binh lính quấy rầy thì vô tình được Cao Đại Uy cứu về kể từ đó nàng rung động với gã luôn phục tùng theo ý của người kia chưa từng cãi lấy một lờiNhưng Hàn Như Yểu biết được gã luôn thầm thích Thần Thạch Dư Lăng Lăng,y có nhan sắc mềm mại như hoa lê vừa dịu dàng vừa quyến rũ khiến cho nam tử nào nhìn cũng phải yêuNàng cứ nghĩ bản thân chỉ cần xinh đẹp hơn y là có được trái tim của Cao Đại UyNhưng nàng đã đi khắp thế gian rồi không có dung mạo nào hơn được yNhưng một hôm Hàn Như Yểu nghe tin Dư Lăng Lăng bị Tôn Thượng thanh trừ vì phản bội Ma TộcTrong lòng nàng nghĩ y chết rồi thì Cao Đại Uy sẽ sớm quên đi yNhưng không ngờ gã lại một lòng si tình như thế trong lòng Hàn Như Yểu căm hận Dư Lăng đến nhường nàoCho nên ả quyết định phá đám hết những tân nương hạnh phúc nhất thế gian lột xuống từng lớp da của họ rồi thay họ tận hưởng niềm hạnh phúc ấyĐến khi chính tay ả giết chết hết những người tham dự lễ cưới như thỏa mãn sự hận thù của mình vậyTrở lại thực tại trong đầu Hàn Như Yểu nói nhỏ một lời:"rồi ngài cũng sẽ như ta ngày hôm nay thôi...ta chờ ngài ở địa ngục"Dứt đi dòng suy nghĩ thân thể của ả ôm lấy thống khổ vì yêu mà bị tan biến hoàn toàn

.....Fiop rồi mn còn hóng không dợ🙂)Cảm ơn mn đã ủng hộ, hẹn mn ở chap sau nha pp ❤️
 
[Lan Cửu] Bách Thượng Vị Đồ
Chương:13


Sau khi xử lý xong Hàn Như Yểu thì Cao Đại Uy đi lại dịu dàng lên tiếng hỏi Dư Lăng Lăng:"khi nào ngươi trở về Ma Tộc"Dư Lăng Lăng im lặng một lúc mới trầm giọng đáp:"linh hồn ta hiện vẫn còn yếu nên tạm thời không thể trở về Ma Tộc"Cao Đại Uy lo lắng muốn nắm tay y nhưng đã bị người kia thẳng thắn từ chối,gã khựng lại với hành động đó của Dư Lăng Lăng nhưng cố gắng mỉm cười che giấu cảm xúc nói:"Lăng Lăng,hay để ta giúp ngươi":"không cần" y lạnh lùng quay lưng lại từ chối với lời đề nghị của Cao Đại Uy rồi nói tiếp:"chuyện của ta, cứ để ta giải quyết,mong Tôn Thượng đừng xen vào,ta sẽ sắp xếp trở về Ma Tộc ngài cứ yên tâm đi"Cao Đại Uy vui vẻ mỉm cười gật đầu nhẹ nhàng trả lời:"được. ta chờ ngươi"Cao Đại Uy biết nếu mình nán lại sẽ làm phiền Dư Lăng Lăng khiến y không vui, mặc dù gã không cam tâm để hai người có không gian riêng nhưng vì muốn người chú ý đến mình chỉ đành nghe lời rời khỏi Dứt lời xong thì hắn vung tay cùng đám thuộc hạ biến mất giữa không trung Dư Lăng Lăng khẽ ngoảnh mặt lại thấy không còn ai làm phiền mình y nữa mới chậm rãi tiến lại gần Nguyễn Lan Chúc đang nằm mê man ở dưới đấtĐôi mắt y chợt thay đổi trở nên bi thương vươn tay ra chạm vào gương mặt đã ngàn năm y chỉ cảm nhận qua hư ảo kia Xúc cảm ấm áp từ mặt người kia truyền đến làm Dư Lăng Lăng vui vẻ nhoẻn miệng cười y đưa tay lên cách một đoạn tỏa ra ở lồng bàn tay một luồn ma khí thuần túy do y phân cách hai nguồn này lại để Nguyễn Lan Chúc không nghi ngờ y có linh lực Nguyễn Lan Chúc đang trầm mình trong mê man bóng tối bỗng từ đâu có một nguồn suối màu vàng nhạt nhẹ nhàng mềm mại chảy vào cơ thể hắn thành công đánh thức hắn trở lại thực tại Nguyễn Lan Chúc từ từ mở mắt ra khung cảnh nơi đây mờ mịt khiến hắn khó chịu mà nheo mắt lại một lúc Dư Lăng Lăng:"Chúc Lang"Bên tai Nguyễn Lan Chúc lại truyền đến một giọng nói quen thuộc làm hắn giật mình mà lập tức quay đầu lại nhìn Trước mắt Nguyễn Lan Chúc là một linh hồn xung quanh đều bao bọc bởi màu trắng thuần khiết người kia mặc một bộ thanh y, không ai khác chính là Dư Lăng Lăng Y nhân lúc Nguyễn Lan Chúc vừa tỉnh đã nhanh chóng hóa thành hình dáng trong ký ức của hắn nhung nhớ Quả thật trong trí nhớ của hắn Dư Lăng Lăng lúc nào cũng thuần khiết như một hoa tuyết bay phủ hết cả thế gian như rửa sạch mọi dơ bẩn của phàm tục Nguyễn Lan Chúc mở to hai mắt miệng lấp bấp gọi:"Lăng...Lăng."

Dư Lăng Lăng mỉm cười gật đầu dịu dàng khẽ nói:" đúng là ta,một phần linh hồn của ta bị lạc ở đây, lúc đến đây xem không ngờ là huynh"Nguyễn Lan Chúc nhíu mày thắc mắc làm sao linh hồn của phàm nhân có thể lạc vào Bách Thượng Đồ?

Câu hỏi được đặt ra nhưng không có lời giải thích nên hắn đành buông bỏ,im lặng ngắm nhìn nhìn ở trước mắt mà hắn nhớ nhung bao đêm Dư Lăng Lăng khẽ mở lời chỉ dẫn:"sau một lúc nữa cánh cửa Linh Cảnh sẽ mở ra huynh hãy mang theo y chạy ra đi,nơi đây sẽ bị sụp đổ" Nguyễn Lan Chúc từ nãy đến giờ quên mất còn Lăng Cửu Thời bất tỉnh nằm kế bên hắn liền vội vàng bò lại để xem tình hình Nguyễn Lan Chúc ôm Lăng Cửu Thời ở trong lòng vì hơi thở của anh lúc này rất yếu nó dường như muốn thoi thóp ngừng thở vậy Hắn sợ rằng nếu như không kịp đưa anh ra khỏi Bách Thượng Đồ thì chuyện kiếp trước sẽ tái diễn trong lòng rối rắm bế thốc anh lên rồi đứng dậy hỏi:"Lăng Lăng huynh có thể dẫn đường không?"

Dư Lăng Lăng không trả lời chỉ gật đầu quay người đi trước để chỉ dẫn Đi được một khoảng khá xa thì bầu trời biến thành màu xanh dương rọi xuống tạo ra một hình vòng tròn với những hoa văn tinh tú luôn không ngừng xoay Dư Lăng Lăng dừng lại quay người nhìn Nguyễn Lan Chúc nói:"đến rồi"Nguyễn Lan Chúc trước khi vào trận trở về luyến tiếc nhìn y hỏi:"Lăng Lăng, ngươi có thể trở về không"Dư Lăng Lăng mỉm cười ánh mắt buồn bã lắc đầu đáp:"về cũng chỉ là một mảnh hồn lang thang"Nguyễn Lan Chúc muốn nói thêm gì đó nhưng đã bị y chặn lại:"Chúc Lang, có người thay ta chăm sóc huynh là ta yên tâm rồi,đi đi"Nguyễn Lan Chúc không thể níu kéo ở lại đây được vì có người cần hắn cứu hơn bây giờ,hắn chỉ đành cúi đầu xuống bước vào trận pháp được mở cũng đứng đó chứng kiến Dư Lăng Lăng tan biến và bên trong bức tranh hoá thành ngọn lửa thiêu rụi hết mọi thứ quá khứ của chính mình Trận pháp biến mất nơi đây trở thành một nơi hoang vu,sau khi Nguyễn Lan Chúc trở về thì Dư Lăng Lăng trở lại với hình dáng ban đầu Toàn thân mặc y phục lả lơi mái tóc buộc hờ với đôi mắt đỏ rực cùng với nụ cười quỷ dị thỏ thẻ tự thoại:"Lan Chúc, mạng của ngươi ta nhất định sẽ lấy"Nói xong y đã hóa thành làn khói bay đi giữa không trungRời khỏi Bách Thượng Đồ hai người đã phục hồi trở về hình dáng hiện đại, Nguyễn Lan Chúc mệt mỏi ôm chặt lấy Lăng Cửu Thời trong lòng Trịnh Thiên Lý thấy lão đại của mình quay về liền thu hồi linh lực chạy lại hô:"Nguyễn ca!

Anh về rồi"Nguyễn Lan Chúc nghe tiếng chích chòe của Trịnh Thiên Lý thì biết mình đã an toàn bèn không ráng gượng nữa buông lỏng Lăng Cửu Thời ra hằn giọng nói:"Trần Phi, mau cứu anh ấy" nói xong cậu ngã xuống ngất xỉu làm cả đám hốt hoảng lớn tiếng gọi Thế là bọn họ chia nhau ra để đưa Nguyễn Lan Chúc và Lăng Cửu Thời về phòng chữa trị....Hết C13Dạo này ad bận nên không up được mn thông cảm nhé, cảm ơn mn đã ủng hộ hẹn mn ở chap sau,pp❤️
 
[Lan Cửu] Bách Thượng Vị Đồ
Chương:14_Quá khứ của Dư Lăng Lăng


Lăng Cửu Thời thấy mình đang lạc vào một không gian khác vô cùng khó hiểu mà nhìn ngó xung quanh như tìm kiếm Trong lòng anh hoảng hốt nhíu mày suy nghĩ:[kỳ lạ?

Đây là đâu?

Không biết Lan Chúc có sao không]Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra nhưng không có hồi đáp Lăng Cửu Thời lo lắng chạy khắp nơi để tìm lối thoát chợt anh thấy được giữa không trung lại xuất hiện nhiều tia sắm chớp dữ dội luôn đánh xuống vào một viên đá màu đỏ nhạt anh còn chưa hiểu chuyện gì thì khung cảnh lại biến đổi Trước mặt anh là nhân gian huyên náo nhộn nhịp tấp nập người qua kẻ lại nhưng có một hài tử đôi mắt trong veo cùng với áo quần rách rưới trên gương mặt lại dính nhiều bụi bẩn tóc tai rối bù chẳng rõ được hình dạng Đứa trẻ kia yếu ớt bị ông chủ quán tàn nhẫn cầm cây roi quất thẳng lên người cậu Lăng Cửu Thời muốn xông lại cứu lấy đứa bé nhưng mọi thứ như lắp kính vậy không thể di chuyển Đứa trẻ kia không khóc cũng không than vãn một câu lặng lẽ lê tấm thân đầy thương tích ôm lấy cái bánh bao bẩn ngồi ở trong miếu mà gặm ăn Khung cảnh lại thấy đổi người trước mắt Lăng Cửu Thời đã thành niên gương mặt tuy non nớt nhưng lại vô cùng giống với anh Làm người kia kinh ngạc đến hai mắt mở to đứng hình Dư Lăng Lăng vì muốn bái sư nên đã lạy từ điểm xuất phát cho đến khi cổng môn nhưng y đổi lại là sự khinh miệt cùng với quát đuổi của môn sinh khác Khung cảnh thay đổi lần nữa Dư Lăng Lăng tựa như đã được nhận vào môn phái nhưng kỳ lạ y chỉ được ở phòng củi ăn cơm thừa, không được luyện linh lực cùng với đồng môn khác Thời gian sau đến ngày săn Ma Thú thì không may do đại sư huynh kiêu ngạo đã đánh thức Xà Thú bọn họ thay vì cùng nhau chiến đấu, thì họ lại nhẫn tâm đem Dư Lăng Lăng làm mồi cho Xà Thú rồi bỏ chạy Để lại y với sự tuyệt vọng đầy oán hận cầu cứu,đôi mắt Dư Lăng Lăng đột nhiên chuyển sang màu đỏ nhạt khắp cơ thể y đều tỏa ra luồn ma khí màu đen, trong chốc lát y đã dùng ma lực nhanh chóng xé toạc con Xà Thú kia ra Toàn thân Dư Lăng Lăng dính đầy máu tươi của con Xà Thú bắn lên y chán ghét nhếch môi cười lạnh một tiếng vung tay một cái liền thay đổi trang phục sạch sẽ khác Khung cảnh chuyển đổi Dư Lăng Lăng đem toàn thân đầy oán khí đánh thẳng vào Thanh Diệu Tông, gương mặt y lạnh lùng dứt khoát bẻ gãy từng tứ chi của những kẻ đã bắt nạt yTrưởng môn một thân chính trực bước ra nói:"Dư Lăng Lăng, ngươi vì chút oán niệm mà nhập ma?

Ngươi có thấy hổ thẹn với lòng mình không"Y bóp chết một tên môn sinh nọ nghe ông ta nói liền quăng mạnh tên kia xuống đất bàn tay y dính đầy máu cười lớn lập lại:"hổ thẹn?

Nhập ma"Ngừng lại Dư Lăng Lăng đôi mắt như chứa đầy sự oán khí lạnh lùng nói:"Bổn Tôn ngay từ đầu đã là ma, làm gì mà nhập, với lại nói đến hổ thẹn sao ta bằng các ngươi"Trưởng môn híp hai mắt lại hừ lạnh đáp:"Dư Lăng Lăng người sai là ngươi,đừng đổ lỗi cho ai"Dư Lăng Lăng nở ra nụ cười quỷ dị nhìn thẳng vào đôi mắt của lão hỏI:"ta dám hỏi các ngươi, các đã từng cho ta bái sư chưa?

Có từng để ý đến ta chưa!

Ta lặn lội đường xa xôi thành tâm muốn bái sư ôm hy vọng mình có thể tu chút công đức, nhưng mà không ngờ các ngươi lại ngó lơ ta, mặc cho ta bị bị chà đạp bị ức hiếp!

Đám trưởng tộc các ngươi có mặt không"Lời trách cứ của y khiến họ chột dạ đến không nói được gì Lăng Cửu Thời thấy được mọi chuyện cũng không thể trách y, vì lòng người quá thâm hiểm kho dò dù cho có đem tấm chân tâm để rửa cũng chẳng sạch Dư Lăng Lăng thấy họ lại bật cười lớn nhướn mày một bên hỏi:"các ngươi nói không được rồi sao?":"vậy hôm nay là ngày chết của các ngươi rồi" dứt lời y bàn tay y tỏa ra làn khói màu đỏ nhạt tấn công về phía bọn họ Lăng Cửu Thời không biết vì sao khung cảnh của trận chiến này lại cho anh thấy rất dài, nhưng lợi thế tựa như đang ở phía Dư Lăng Lăng thì bỗng nhiên xuất hiện một chàng thiếu niên với mái tóc dài mặc bạch y đơn giản Dư Lăng Lăng nghe tiếng gọi quen thuộc chậm rãi quay đầu lại đôi mắt dịu dàng khẽ lên tiếng đáp lại:"Nam Chúc"Nam Chúc chính là người duy nhất cho y biết được cảm giác làm người, cũng là hắn đã toàn tâm bảo vệ y, bầu bạn cùng y Nam Chúc đôi mắt ửng đỏ nhìn thiếu niên tùng lương thiện biết bao giờ đây đã đi sai đường nghẹn ngào lên tiếng:"Lăng Lăng,chuyện gì đã xảy ra với đệ vậy"Y bối rối nhìn xuống hai bàn tay của mình dính đầy máu tươi nước mắt rơi xuống ngập ngừng đáp:"ta...ta"Nam Chúc một bước tiến lại gần trấn an Dư Lăng Lăng:"không sao, chỉ là cảm xúc nhất thời thôi"Trong lúc y muốn mấp máy trả lời Nam Chúc thì trên ngực y bị một một vật thể màu xanh lam đâm vào,Dư Lăng Lăng bất ngờ đôi mày nhíu lại mắt y nhìn xuống máu mình không ngừng chảy ra Y tức giận nước mắt rơi xuống vung tay đánh thẳng vào kim đan khiến Nam Chúc trọng thương giăng xa một đoạn Nam Chúc phum ra ngụm máu ánh mắt đau thương nhìn y miệng thều thào nói:"ta không muốn đệ phải chết, nên muốn dùng cách này để phong ấn đệ...xin lỗi" nói xong người kia không còn Dư Lăng Lăng như rơi vào tuyệt vọng gào lớn trước khi y bị phong ấn đã khiến các trưởng môn bị thương nặng Khung cảnh đã thay đổi chợt bên tai anh truyền đến một giọng nói quỷ dị:"ngươi không thể tách khỏi ta, mạng của hắn ta sẽ dùng tay ngươi mà lấy"Hết C14Quá khứ của Lăng Lăng

Một chút sipoll Nhân chính cũng là phản diện hãy cẩn thận trước nhé 🤭

Hẹn mn ở chap sau nhé, cảm ơn sự ủng hộ của các bạn ❤️
 
Back
Top Bottom