Mẹ Tạ Tranh siêu thích lượn lờ phố phường, lúc nào cũng rủ rê mẹ Gerry – dì của Tạ Tranh – cùng đi shopping cho vui.Tạ Tranh thỉnh thoảng bị réo đi xách túi, nhưng thường đi được nửa đường là hết kiên nhẫn, bỏ của chạy lấy người.
Hắn cứ tưởng mình không khoái đi dạo phố, nhưng hóa ra là do đi cùng không đúng người.Như bây giờ, chọn đồ cho Lộ Lộc, hắn thấy vui phết.Tạ đại ca tiện tay vớ hai cái áo thun ném cho Lộ Lộc, xong tự mình cũng lẻn vào phòng thử đồ, ngồi phịch xuống ghế bên cạnh.Lộ Lộc giơ tay cởi áo trên người.Dưới cái áo ngắn tay, cậu còn mặc thêm áo ba lỗ trắng.
Theo động tác cởi đồ, Tạ Tranh lườm thấy làn da Lộ Lộc lấp ló, nửa kín nửa hở, đúng kiểu khiến người ta ngứa mắt.Dáng Lộ Lộc đúng chuẩn thiếu niên, mảnh mai, thon dài, nhưng không ốm yếu, cơ bắp vừa vặn, cân đối.Tạ Tranh thầm nghĩ, nếu mà cậu này có cái đuôi thì chắc hắn mê tít.
Mấy hôm nay vốn dĩ chả có gì thú vị, nhưng giờ nhìn Lộ Lộc, yết hầu hắn tự dưng nhúc nhích vài cái.
Hắn móc tay vào cạp quần Lộ Lộc, kéo cậu lại gần.Hắn vén một góc áo ba lỗ của Lộ Lộc, dùng móng tay sắc nhọn cọ cọ lên bụng dưới của cậu, nghe tiếng cười khẽ từ trên đầu vọng xuống: "Nhột quá trời, Tạ thúc thúc ơi."
Tạ Tranh kệ, tay đặt sau eo Lộ Lộc, môi lang thang hôn đại lên những chỗ hắn với tới – đường cong eo, rốn, mang chút ý trêu đùa và đùa giỡn.Tiếng cười của Lộ Lộc dần biến thành tiếng thở dốc kìm nén.Tạ Tranh buông Lộ Lộc ra, ngẩng lên nhìn cậu, cười đểu rồi chỉ vào miệng mình.Lộ Lộc nghĩ thầm, ông này lười thiệt chớ, rõ ràng Tạ Tranh là người muốn hôn mà còn lười đứng dậy.Haiz...
Ai bảo cậu thích hắn chi.Cậu cười tít mắt, ngồi xổm trước mặt Tạ Tranh, ngẩng đầu, cong khóe môi chờ lão bản hôn mình.Nhưng lão bản vẫn chưa chịu, còn ấn vai cậu đẩy xuống thêm chút nữa, rồi mới chịu hạ mình, ngồi bắt chéo chân, cúi xuống hôn cậu.Lộ Lộc từ từ hé miệng, cảm nhận vị hồ tiêu quen thuộc lâu rồi mới gặp lại xâm chiếm khoang miệng mình.Hôn xong, Tạ Tranh phán: "
Sau này bớt lăng nhăng đi, chuyện hôm nay đừng để tôi bắt gặp lần hai.
Nếu không —"Lộ Lộc ngó Tạ Tranh, ngẩn ra một lúc, kiểu không ngờ Tạ Tranh vẫn còn để bụng chuyện vừa nãy.Rồi cậu bật cười, vừa cười vừa nắm tay Tạ Tranh đặt lên môi, môi cậu chạm nhẹ vào khớp xương hắn: "Dạ dạ, chú yên tâm nha."
Tạ Tranh đưa tay, véo mạnh má Lộ Lộc, kiểu đại ca giang hồ: "Thôi, thay đồ đi, để tôi ngó cái coi."
Mấy tiệm quần áo ở khu phố này thật ra không hợp gu thẩm mỹ của Tạ Tranh lắm.Nhưng Lộ Lộc thì như cái cây treo đồ sống động, dù chỉ là cái áo thun trắng đơn giản nhất mặc lên người cậu cũng đẹp mê ly.
Tạ Tranh dẫn cậu đi dạo vài tiệm, tiện tay mua đại mấy bộ đồ.
Nhìn Lộ Lộc mặc cái áo xanh non hắn chọn, xanh mướt như muốn vắt ra nước, Tạ Tranh lần đầu tiên nhận ra rõ ràng cái khái niệm "mình là sugar daddy bao nuôi một cậu nhóc".Chả có tí tội lỗi nào, mà sướng thì sướng thiệt.Xe Tạ Tranh đậu ngoài khu phố đi bộ, hai người tà tà đi bộ ra đó.
Lộ Lộc cúi xuống chào bác Điền đang chờ trong xe: "Bác Điền, lâu quá không gặp nha."
Lão Điền – người từng đích thân đi mua gel bôi trơn cho hai người – đương nhiên biết quan hệ giữa Tạ Tranh và Lộ Lộc không đơn giản.
Ông im như thóc, chỉ mở cốp xe cho Lộ Lộc bỏ đồ vào.Nửa tiếng sau, Lão Điền lái xe đến trước một câu lạc bộ.Lộ Lộc nghe đồn cái chỗ này là kiểu hội viên, nhìn thì tưởng sắp sập đến nơi, nhưng phí thành viên một năm đủ mua cả tầng nhà ở trung tâm.Vào trong, Lộ Lộc mới thấy đúng là một trời một vực, nội thất xa hoa, lác đác vài ông chủ nhìn là biết giàu sụ, bên cạnh có người hầu lặng lẽ đứng chờ.
Người hẹn với Tạ Tranh chưa tới, nhân cơ hội này, Lộ Lộc lôi điện thoại ra chụp lia lịa cả đống ảnh.Tạ Tranh nâng ly rượu, nhướn mắt liếc Lộ Lộc, thấy cậu đang share ảnh cho ai đó, bèn trêu: "Gửi cho bồ nhí hả?"
"Khụ..."
Lộ Lộc sặc, giơ điện thoại cho Tạ Tranh xem: "Gửi cho bà nội em nè."
Trên khung chat đúng là ghi "Bà nội" to đùng.Tạ Tranh nhún vai, cười khẩy.Lộ Lộc nhận được tin nhắn, là một đoạn voice.
Cậu bấm mở, loa phát ra giọng bà cụ to tướng: "Lộc Lộc đi đâu chơi thế, ăn..."
Câu sau bị Lộ Lộc vội bấm giảm âm lượng, cậu ngượng ngùng nói: "Em quên chỉnh âm lượng."
Tạ Tranh chả để tâm.
Hắn nhướn mày hỏi: "Giọng Hoài Lưu hả?"
Hoài Lưu là huyện nhỏ gần Thần An.
Tạ Tranh từng ghé chơi với đám bạn hồi nghỉ hè, chả nhớ gì nhiều, chỉ nhớ giọng dân Hoài Lưu nghe vui tai, âm cuối hay vút lên.Thấy Lộ Lộc gật đầu, Tạ Tranh nhướn mày cao hơn: "Cậu cũng người Thần An hả?"
Lộ Lộc "Ừ" một tiếng.Tạ Tranh thấy thú vị: "Vậy hai đứa mình tính là đồng hương rồi."
Đồng hương gì nổi.
Còn là bạn học nữa cơ.Lộ Lộc nhịn cười.Tạ Tranh ấn tượng tốt với Hoài Lưu, hiếm hoi nổi hứng tán gẫu: "Chỗ các cậu có cái hồ gì đó đúng không?
Cây anh đào sau đó còn không?
Tôi trồng hồi đó đó."
Lộ Lộc cong khóe môi: "Còn nha.
Mỗi năm ra cả đống anh đào, em ăn vài lần rồi."
"Ngon không?"
Lộ Lộc lộ vẻ mặt khó nói thành lời.Tạ Tranh cười to, định hỏi thêm thì người hẹn với hắn tới – một phụ nữ tầm 40 tuổi, khí chất nữ cường, bắt tay Tạ Tranh xong đi thẳng vào phòng nghỉ.Trước khi đi, Tạ Tranh không quên dặn Lộ Lộc: "Ăn uống gì tùy ý đi, cưng ơi, free hết đó."
Đợi bóng Tạ Tranh khuất sau hành lang, Lộ Lộc lập tức mở Weibo.Cậu thích chụp ảnh và ghi lại mọi thứ, từ hoàng hôn đẹp, cành cây thẳng tắp, hòn đá tròn xoe... gì cũng chụp, đăng lên tài khoản phụ.
Lộ Lộc lật cả buổi, cuối cùng tìm được tấm ảnh cây anh đào trong đống ảnh chỉ mình cậu thấy.Từ lúc có ký ức, cây đó đã ở cạnh hồ, nửa sống nửa chết, mùa xuân nở vài chùm anh đào nhỏ, chim còn chả thèm ăn, huống chi người.Hóa ra Tạ Tranh từng ghé Hoài Lưu.
Lộ Lộc nhìn ảnh – bầu trời, dòng sông, cây anh đào – tự nhiên thấy chúng đẹp hơn một chút.***Tạ Tranh ra ngoài thì đã muộn.
Lộ Lộc nằm bò trên bàn bi-a ở sảnh, gối đầu lên tay, nghịch quả bóng đen.Tạ Tranh bước tới, hỏi: "Biết chơi không?"
"Em từng làm ở tiệm bóng bàn, biết luật, nhưng chơi vài lần đều tệ hại."
Tạ Tranh cong môi: "Không sao, tôi dạy."
Hắn cầm cây cơ, bôi phấn xong đưa cho Lộ Lộc.
Đợi cậu vào tư thế kha khá, Tạ Tranh từ phía sau áp sát, một tay ôm eo Lộ Lộc, tay kia phủ lên mu bàn tay cậu."
Cầm cơ lệch quá."
Giọng Tạ Tranh nhẹ, mang chút ý cười: "Hạ xuống tí, ép thấp chút."
Hắn chỉnh góc độ cho cậu: "Đánh!"
Lộ Lộc nghe lời đánh cơ, nhưng chả thèm nhìn bóng có vào không, chỉ nghe tiếng bôm bốp.
Cậu thì thào, giọng còn nhẹ hơn Tạ Tranh: "Chú Tạ, chú thấm mệt rồi ha.
Lát nữa đi khách sạn không?"
Tạ Tranh cười, hơi thở phả lên tai Lộ Lộc: "Thằng nhóc này, giả ngu gì chứ, nói ra làm quái gì?
Có áo khoác không?
Che cho tôi chút."
Lộ Lộc đúng là có mang cái áo khoác chống nắng.
Cậu lôi từ túi ra đưa Tạ Tranh.
Hắn kề mũi ngửi ngửi, rồi vắt áo lên tay, che trước người.Lộ Lộc nhìn Tạ Tranh tỉnh bơ mà muốn phì cười.
Cậu cắn môi, vừa lên xe đã bị Tạ Tranh đè ra ghế sau, cắn môi.Lão Điền mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tâm tĩnh như nước, kéo tấm chắn lên.Lộ Lộc hỏi: "Cây anh đào đó trồng hồi nào vậy?"
Tạ Tranh: "..."
Hắn phục thật.Tình nhân kiểu gì mà giữa lúc "lâm trận" với người ta lại đi quan tâm cây anh đào?Lộ Lộc bật cười, tít mắt kề sát Tạ Tranh, giả vờ ngửi nhẹ lên cổ hắn.Thật ra Lộ Lộc sợ Tạ Tranh nghĩ mình không tập trung, nhưng khi ngửi được mùi hồ tiêu trên người Tạ Tranh, mấy suy nghĩ đó tự dưng bay biến.Cậu không thích mùi nồng, ăn cơm cũng chẳng ưa gia vị nặng, nhưng mùi của Tạ Tranh thì khác, làm cậu chóng mặt, tim ngứa ngáy.Người ta hay giấu yết hầu, nên bộ phận này bỗng mang màu sắc gợi tình với mấy giới tính khác.
Lộ Lộc ngậm lấy yết hầu Tạ Tranh, cảm nhận cơ thể hắn khẽ run.Lộ Lộc ngẩng lên nhìn, thấy làn da màu mật của Tạ Tranh ửng hồng.Tạ Tranh dường như không hài lòng với việc cậu thất thần, đè gáy cậu, ngẩng đầu: "Tiếp đi."
Cơ thể Tạ Tranh thẳng thắn như tính cách hắn.
Lộ Lộc nghe tiếng rên khàn khàn từ môi răng hắn, chỉ muốn bác Điền lái xe nhanh hơn chút nữa.Tới khách sạn, Lộ Lộc trực tiếp đặt Tạ Tranh lên bồn rửa tay.
Tạ Tranh lười biếng dựa vào gương, nhấc chân gác lên eo Lộ Lộc, giao gần hết trọng lượng cơ thể cho cậu.Lộ Lộc thò tay lục túi Tạ Tranh, tìm không ra gì.Cậu định ra ngoài lục túi, Tạ Tranh vòng tay qua cổ cậu: "Không cần."
Chắc vì cả hai biết đối phương đã quen rồi, không lo gì cả, nên cũng chả kỹ tính.
Dù sao hai thằng con trai, có bầu bì gì đâu, lúc dùng lúc không, tùy hứng.Tạ Tranh nói không cần, Lộ Lộc cũng kệ.Tạ Tranh hôn lên mặt cậu: "Cưng ơi, dùng sức chút, đừng như đói cơm."
Nhưng nói thì nói vậy, chắc do dạo này Tạ Tranh bận, ít "hoạt động tay chân", cơ thể ít nhạy bén hơn.
Hay tại tư thế này – tóm lại, hôm nay Tạ Tranh hơi đuối.Gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên, bám chặt vai Lộ Lộc, cảm giác như bị xuyên thủng.Đau như sóng trào, Tạ Tranh không kìm được yết hầu, phát ra âm thanh ngọt lịm.Hắn gục lên vai Lộ Lộc, khen: "Nai con ngoan... ngoan chết đi được, mạnh nữa đi."
Lộ Lộc giữ eo Tạ Tranh, hỏi: "Chú Tạ, thích không?"
Tạ Tranh không đáp.Lộ Lộc hỏi lại: "Thích không?"
"...
Thích, thích chết đi được."
Lộ Lộc cắn môi: "Nói lại lần nữa."
"..."
"Nói lại đi, chú Tạ."
Tạ Tranh biết cậu muốn nghe gì, cong môi cười ngây ngất, trong mùi bưởi tươi mát, nâng mặt Lộ Lộc, hôn môi cậu: "Thích chết đi được, tôi thích nai con nhất, yêu muốn chết, yêu nai con nhất, cưng ơi."
Giọng vừa dứt, Lộ Lộc nghe tiếng mình rên lên, như chó con bị dẫm đuôi, lẫn lộn cả khoái cảm.Gương phủ hơi nước, Lộ Lộc lau đi, thấy lưng rắn chắc của Tạ Tranh, rồi thấy mặt mình, tai đỏ rực, mắt sâu thẳm, như hố đen không lấp đầy.Lộ Lộc mạnh miệng: "Nói lại lần nữa."***Mọi chuyện xong xuôi thì đã khuya.Cả hai mệt bở hơi tai, Lộ Lộc thả nước vào bồn tắm, cùng Tạ Tranh ngâm mình.Tạ Tranh thỏa mãn dựa vào ngực Lộ Lộc, lười tới mức ngón tay cũng không buồn động.Lộ Lộc bóp sữa tắm, xoa ra đống bọt, cẩn thận bôi lên người Tạ Tranh."
Trời má..."
Tạ Tranh lẩm bẩm từ cổ họng: "Nhìn ngoài ai ngờ cậu mạnh như hùm..."
Lộ Lộc sặc, ho sù sụ: "..."
Tạ Tranh cười đểu: "Ồ, giờ lại giả ngây.
Vừa nãy ai làm tôi suýt nôn ra?"
Đúng là một phát tới dạ dày.Lộ Lộc: "..."
Cậu phục cái miệng Tạ Tranh thiệt.Xoa sữa tắm xong, Tạ Tranh duỗi chân dài, săm soi dấu vết trên người, hứng thú hỏi: "Tôi cắn cậu nhiều hay cậu cắn tôi nhiều?
Đếm thử xem ai nhiều dấu răng hơn?"
Lộ Lộc nghĩ, còn đếm gì nữa, chắc chắn cậu bị cắn nhiều hơn.Cậu không thích cắn người, toàn Tạ Tranh ấn đầu cậu bắt cắn.
Tạ Tranh thì khác, hễ có thịt trước miệng là nhào vô cắn, bất kể chỗ nào, không ra máu là không chịu.Lộ Lộc cười, định nói thì nghe tiếng động: "Có điện thoại reo kìa."
Cậu ướt nhẹp, quấn khăn tắm chạy ra ngoài.
Tạ Tranh nhân cơ hội híp mắt ngắm cẳng chân cân đối của Lộ Lộc.Chẳng bao lâu, giọng Lộ Lộc vọng vào: "Chú Tạ, điện thoại chú nè."
"Ai?"
"Số hiện là Mạnh Hải Anh."
Ồ, mẹ hắn.